• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (2 Viewers)

  • Chương 616-620

Chương 616 Đừng hòng bắt chẹt ta

Giang Nam vương lại cẩn thận lôi một cái túi bên trong mãng bào ra. Hắn ta mở túi, bên trong toàn là bột màu trắng.

“Đây là thứ gì?” Nữ đế tò mò hỏi.

Giang Nam vương cẩn thận dâng chiếc túi lên, đoạn bảo: “Đây chính là xương rồng! Đây chính là xương rồng mà bản vương đã bỏ ra một cái giá cực lớn để có được từ tay Lâm Bắc Phàm! Vốn còn rất nhiều nhưng đã bị bản vương lấy đem đi đổi lương thực rồi, nên chỉ còn lại nhiêu đây thôi!”

Hai chữ “xương rồng” vừa mới thốt lên và bách quan văn võ trong triều bắt đầu sục sôi.

Đây là thần vật đấy, là một thứ vô giá biết bao nhiêu người mong muốn có được, nói không chừng nó còn có thể khiến con người ta trường sinh bất lão!

“Trình lên đây!” Nữ đế nói.

Nữ đế nhìn đống bột trắng bình thường trước mắt, nàng chớp mắt, hỏi: “Hoàng thúc, trông xương rồng này với bột mì bình thường chẳng có gì khác nhau, ngươi lại bảo đây chính là xương rồng, ngươi chứng minh kiểu gì hả?”

“Chuyện này…”

Giang Nam vương không biết phải nói gì. Đây là thần vật thì hắn ta phải chứng minh kiểu gì bây giờ?

Cách tốt nhất là khiến nó hiển thị thần tích, nhưng mà hắn ta không biết!

Giang Nam vương bèn nhanh trí nói: “Bản vương từng lấy xương rồng tương tự để đi đổi lương thực với Đại Viêm! Nếu không phải xương rồng thật thì bọn họ sẽ đổi lương thực cho bản vương sao? Bọn họ nỡ lòng đổi sao?”

Nữ đế khẽ cười một tiếng, nàng lắc đầu: “Hoàng thúc à, câu nói này của ngươi hoàn toàn không lấy được lòng tin của mọi người đâu! Sao Đại Viêm chắc chắn được đây chính là xương rồng, bọn họ còn không có xương rồng kìa! Hơn nữa Đại Viêm là địch quốc, lời bọn họ nói không thể tin được!”

“Chuyện này…” Giang Nam vương lắp bắp.

“Được rồi, dù đây có là xương rồng thật thì làm sao ngươi có thể chứng minh Lâm ái khanh đã đưa nó cho ngươi?”

Nữ đế lại hỏi.

Giang Nam vương sốt sắng: “Khi ấy chỉ có mình Lâm Bắc Phàm có thể lại gần xương rồng thôi! Nếu đây là xương rồng thật, không phải hắn tuồn ra thì còn ai vào đây nữa?”

Nữ đế lắc đầu: “Hoàng thúc, ngươi đang luận tội bừa bãi đấy! Đúng thật là Lâm ái khanh có cơ hội lại gần xương rồng, song trừ Lâm ái khanh ra còn có cả vạn người bảo vệ xương rồng, bọn họ đều có cơ hội có được xương rồng! Ví dụ như bách quan trong triều, trong tay bọn họ ít nhiều đều có một ít…”

Bách quan: “Khụ khụ…”

“Thế nên hoàng thúc à, ngươi lôi một đống bột trắng chẳng phải xương rồng ra để định tội ái khanh của trẫm, đúng là xằng bậy!”

“Bệ hạ anh minh!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

Trông dáng vẻ kiêu ngạo của Lâm Bắc Phàm, Giang Nam vương lại tức điên lên.

“Bản vương vẫn còn chứng cứ! Để mua chuộc Lâm Bắc Phàm mà hai năm nay, bản vương đã tặng cho hắn rất nhiều vàng bạc châu báu, ví dụ như Tam Bảo Ngọc Như Ý, Cửu Long Chân Kim Quan…”

Giang Nam vương đọc một loạt tên các món châu báu, đoạn nói: “Quá nhiều đồ! Chỉ cần tới lục soát phủ của hắn thì chắc chắn có thể tìm được, như vậy là có thể định tội hắn rồi!”

Nữ đế im lặng trong chốc lát rồi nói: “Những món châu báu ấy phần lớn trẫm chưa từng nghe nói đến! Thế nhưng trẫm biết Tam Bảo Ngọc Như Ý và Cửu Long Chân Kim Quan, hai thứ này tuyệt đối không thể ở trong tay Lâm ái khanh được!”

“A? Tại sao chứ?” Giang Nam vương ngẩn người.

“Bởi vì hai món đồ này đang ở trong tay trẫm! Mau mang lên đây cho hoàng thúc xem!” Nữ đế nói.

Một lát sau, hai món châu báu được thái giám đem lên.

Một cái là Tam Bảo Ngọc Như Ý có trạm trổ ngọc bích, trông long lanh, huyền ảo vô cùng.

Một cái khác là Cửu Long Chân Kim Quan, là một cái quan tài nho nhỏ được đúc bằng vàng, bên trên có khắc chín đầu rồng, trông tôn quý phi phàm vô cùng.

“Hoàng thúc nhìn xem, đây có phải là hai món châu báu của ngươi hay không?”

Giang Nam vương trừng mắt nhìn, hắn ta thực sự không dám tin: “Đúng rồi, giống y như đúc luôn, sau chúng lại nằm trong tay ngươi được?”

Nữ đế híp mắt cười: “Đây là do sứ thần của một nước nhỏ mang tới tặng cho trẫm! Nghe đâu bọn họ đã nhìn trúng mấy thứ đồ này ở một buổi đấu giá trong nước nên đã dùng rất nhiều tiền để mua lại rồi tặng cho trẫm!”

“Hả? Sao lại thế?” Giang Nam vương tiếp tục ngớ người.

Hắn ta suy nghĩ một lát, rồi lại bắt đầu giảo biện: “Có thể là do Lâm Bắc Phàm đem tới nước đó bán hòng phi tang đây mà!”

Nữ đế lắc đầu: “Hoàng thúc, ngươi quá đáng lắm rồi đấy! Nước nhỏ kia cách kinh thành hơn hai nghìn dặm, đường đi vô cùng xa! Từ lúc vào triều làm quan đến nay, Lâm ái khanh gần như toàn ở trong kinh thành, có vài lần rời khỏi kinh thành vì phải làm nhiệm vụ triều đình giao cho thôi. Mà lẫn nào cũng vội vàng cấp bách, không thể có cơ hội chạy đến một nước cách xa cả hai nghìn dặm được!”

“Hắn không đi thì có thể tìm người khác đi…”

“Ngươi nói vậy lại càng không có chứng cứ! Lâm ái khanh xuất thân từ dân thường, nhà làm gì có thế lực! Từ lúc vào triều làm quan đến nay hắn vẫn luôn ở trong nhà, nghiêm khắc yêu cầu chính mình không phát triển thêm bè phái gì cả, càng không thể có ai chỉ bảo hắn! Ngươi nói hắn tìm người khác, hắn thì tìm được ai chứ?”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Bệ hạ anh minh!”

Hắn cười thầm trong lòng, có Bạch Quan âm và thế lực sau lưng giúp đỡ phi tang vật chứng, ngươi đừng hòng bắt chẹt ta.
Chương 617 Hết cách rồi

“Thế nên hoàng thúc à, tất cả những gì ngươi nói là vô căn cứ, không đủ để người khác có thể tin ngươi! Hay nói cách khác, ngươi đang có ý đồ vu oan mưu hại hiền tài của trẫm, xứng đáng bị chém!” Nữ đế lớn giọng nói, giọng điệu của nàng thoáng vẻ bất mãn.

Nàng lại nhìn Lâm Bắc Phàm, đau lòng bảo: “Ái khanh, khiến ngươi phải tủi thân rồi! Hai món châu báu này tặng cho ngươi vậy, coi như là trẫm thay hoàng thúc bồi thường cho ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy, không được từ chối!”

Lâm Bắc Phàm ngớ người, hai món châu báu này quay một vòng rồi lại về tới tay hắn, hơn nữa còn hoàn toàn hợp pháp chứ!

Đây là một chuyện tốt biết bao!

Lâm Bắc Phàm cảm động nói: “Đa tạ bệ hạ, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”

Giang Nam vương ở bên cạnh tức điên lên!

Nói liên hồi mà vẫn không thể kéo hắn xuống nước, đã thế còn để hắn có được hai món châu báo, thiên lý ở đâu hả?

“Bản vương vẫn còn chứng cứ…”

Nữ đế mất kiên nhẫn, nàng phất tay: “Lôi xuống, trẫm không muốn nghe nữa!”

Hai thị vệ bèn bước tới, chuẩn bị áp giải Giang Nam vương xuống.

Giang Nam vương vừa giãy giụa vừa gào lên.

“Bản vương không muốn đi! Bản vương còn lời muốn nói!”

“Lâm Bắc Phàm thực sự là một tên loạn thần tặc tử! Hắn còn ngày nào thì chắc chắn Đại Võ không được yên ngày đó!”

“Bệ hạ, nếu ngươi còn coi ta là hoàng thúc thì mau chóng bắt hắn đi!”

“Bằng không Đại Võ chúng ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong tay hắn! Sẽ bị hủy hoại trong tay hắn đó!”

“Ngươi không bắt hắn thì chắc chắn sau này sẽ hối hận!”

“Ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Nữ đế lại phất tay: “Lập tức lôi xuống, trẫm không muốn nhìn thấy hắn ta nữa!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Giang Nam vương bèn bị người ta nhấc lên như nhấc con heo và đưa ra ngoài.

Trông Kim Loan Điện càng ngày càng cách xa, hắn ta dồn hết sức lực gào lên: “Hôn quân! Đại Võ chắc chắn sẽ bại lụi trong tay ngươi!”

Cuối cùng, Giang Nam vương vẫn bị áp giải xuống, giọng nói của hắn ta càng lúc càng nhỏ rồi biến mất.

Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng thấy hơi có lỗi: “Ái khanh, hoàng thúc đã không còn tương lai gì nữa rồi, thế nên hắn ta mới phẫn uất mà cắn ngươi một phát! Ngươi đừng để tâm những lời hắn ta nói, hắn ta đang muốn ly gián tình cảm quân thần chúng ta!”

“Bệ hạ nói phải, vi thần chắc chắn sẽ không để tâm đâu! Lời của một phản vương nói thì sao có thể làm lay động tình cảm và sự ăn ý giữa quân thần chúng ta?” Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

“Nói hay lắm! Quân thần chúng ta hãy đồng lòng tái tạo Đại Võ!” Nữ đế lớn tiếng nói.

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm chắp tay…

Sau khi nhận thưởng trở về, Lâm Bắc Phàm đoàn tụ cùng với người nhà và bạn bè.

Nghỉ ngơi hai ngày xong hắn lại tiếp tục đi làm, xử lý chỗ công việc đắp đống cả nửa tháng nay. Cuộc sống của hắn vẫn trôi qua như thế, song hắn dần dần chú ý hơn về phía dãy núi Phượng Hoàng.

Lúc này, ở cứ điểm mấu chốt núi Phượng Hoàng, quân Võ Tây và binh mã của triều đình đang chiến đấu ác liệt. Gần như mỗi ngày đều có một trận đánh nhỏ diễn ra, cứ ba ngày lại đánh một trận lớn, cứ thế diễn ra được một tháng.

Binh mã triều đình giữ vững dãy núi Phượng Hoàng, không để quân Võ Tây tiến vào dù chỉ một bước.

Hai bên đều có rất nhiều binh lính hy sinh, triều đình đã tổn thất mất năm vạn binh mã, quân Võ Tây còn tổn thất nhiều hơn, con số đã lên đến hơn mười vạn!

Sở dĩ Võ Tây vương bị tổn thất nhiều đến vậy, ngoại trừ bị ảnh hưởng từ việc công thành ra thì còn bởi quân Tà Nguyệt.

Bọn họ đi phía sau quân Võ Tây, xuất quỷ nhập thần, đánh úp làm loạn, khi phát hiện nguy hiểm thì lập tức chạy, thực hiện tinh thần chiến đấu du kích khiến Võ Tây vương bị bao vây và đau đầu vô cùng.

Hắn ta tức điên lên: “Cái đám chuột nhắt này!”

Hắn ta chỉ hận không thể túm lấy lũ chuột kia rồi giết sạch!

Thế nhưng hiện giờ hắn ta đang dốc hết sức lực để công thành, đánh tan căn cứ quan trọng nên không hơi đâu xử lý quân Tà Nguyệt được.

Hơn nữa thực sự thì không thể diệt hết quân Tà Nguyệt.

“Quân sư, ngươi có kế sách gì không?” Võ Tây vương đau đầu, hắn ta hỏi.

Quân sư Phượng Sồ cười khổ: “Vương gia, nếu như thực sự có cách thì thuộc hạ đã nghĩ ra từ lâu rồi, cần gì phải chờ đến tận bây giờ?”

Võ Tây vương tức giận đập bàn, hắn ta quát: “Cũng bởi cái đám chuột nhắt kia hại bản vương được cái nọ mất cái kia, trước sau đều có địch, mười phần thực lực chỉ có thể phát huy đến sáu, bảy phần, đúng là đáng chết!”

“Đúng vậy thưa vương gia!”

Phượng Sồ tiên sinh gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Nếu không có đám chuột nhắt kia thì có thể chúng ta đã đánh tan cứ điểm quan trọng rồi, sau đó chỉ huy toàn quân tiến vào Trung Nguyên!”

“Quân sư, hiện giờ chúng ta còn bao nhiêu lương thực?” Võ Tây vương hỏi.

Phượng Sồ tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, hiện giờ chỗ lương thực mà chúng ta có vẫn còn chống đỡ được trong hai tháng!”
Chương 618 Võ Tây vương cõng rắn cắn gà nhà

“Vẫn chống đỡ được trong hai tháng à!”

Võ Tây vương nhăn mày. Có vẻ lương thực rất đầy đủ, song không thể tính toán như thông thường được.

Hiện giờ bọn họ đang hành quân đánh trận và đã đánh được cả tháng nay, song căn cứ quan trọng vẫn chưa chiếm được mà phe mình đã tổn thất mười vạn binh mã, có thể nói là tổn thất trầm trọng, thực lực giảm đi rất nhiều.

Về sau càng nhiều người chết thì thực lực càng trở nên yếu kém.

Đại quân sáu mươi vạn người còn không đánh bại được cứ điểm Phượng Hoàng thì đại quân năm mươi vạn người làm gì có hi vọng?

Đại quân bốn mươi vạn người còn có hy vọng đánh được sao? Ba mươi vạn người nữa? Sau này hắn ta còn có hy vọng sao? Chỉ e là càng ngày càng mong manh xa vời mà thôi!

Nếu như không đánh được trong hai tháng thì hắn ta sẽ thất bại! Không còn lương thực, sức mạnh quân đội của hắn ta sẽ sụt giảm, chắc chắn sẽ bị triều đình nhân cơ hội tiêu diệt!

Những cố gắng suốt hơn hai mươi năm nay của hắn ta đều sẽ hóa thành hư vô, đời này hắn ta sẽ chẳng còn cơ hội để ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà hắn ta hàng đêm ao ước nữa rồi!

Võ Tây vương càng nghĩ càng thấy buồn bực, hắn ta đứng lên, đi qua đi lại như đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó.

Phượng Sồ tiên sinh lấy làm lạ, hỏi: “Vương gia, vương gia đang…”

“Bản vương quyết định rồi!”

Võ Tây vương đứng khựng lại, sắc mặt trầm ngâm: “Đánh tan cứ điểm Thanh Long để quân Đại Nguyệt tiến vào! Tập hợp sức mạnh của hai đại quân, chắc chắn có thể đánh tan dãy núi Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên!”

Phượng Sồ tiên sinh kinh hãi, hắn ta lập tức khuyên nhủ: “Vương gia, cách này nguy hiểm lắm! Nếu làm thế thật thì vương gia sẽ đánh mất đại nghĩa với thiên hạ, sẽ phải gánh tiếng xấu suốt đời không rửa sạch được, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, sau này có đăng cơ cũng sẽ vấp phải rất nhiều tầng cách trở! Hơn nữa Đại Nguyệt vương triều dã tâm như sói, chỉ sợ “mời thần thì dễ tiễn thần thì khó”, mong vương gia suy xét lại!”

“Đương nhiên bản vương biết những hậu quả khi làm như vậy!”

Võ Tây vương lớn giọng nói: “Thế nhưng hiện giờ bản vương còn lựa chọn nào khác sao? Nếu không mời quân Đại Nguyệt trợ giúp thì chắc bản vương sẽ nghẹn chết ở cái núi Phượng Hoàng này mất!”

Phượng Sồ tiên sinh im lặng: “Vương gia…”

“Từ lúc khởi binh là bản vương đã không còn đường quay đầu rồi, chỉ được thành công chứ không được thất bại! Thế nên trước tiên chúng ta cứ đánh cứ điểm, tiến vào Trung Nguyên đã rồi tính sau, bằng không tất cả đều sẽ đổ sông đổ bể!”

Võ Tây vương vỗ vai Phượng Sồ tiên sinh: “Quân sư, ngươi là người mà bản vương tín nhiệm, chuyện này giao cho ngươi xử lý, đừng khiến bản vương thất vọng!”

“Vâng thưa vương gia!” Phượng Sồ tiên sinh nhận lệnh.

Sau khi trở về, Phượng Sồ tiên sinh lập tức viết một phong thư rồi nhanh chóng giao cho tướng lĩnh ở cứ điểm Thanh Long.

Tướng lĩnh ở cứ điểm Thanh Long nhận được chỉ thị xong thì mở cánh cửa cứ điểm phong tỏa đã lâu ra.

Năm mươi vạn quân Đại Nguyệt đã chờ đợi để xuất phát từ lâu ào ào tiến vào đất Võ Tây và đánh thẳng tới dãy núi Phượng Hoàng.

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, khiến người trong thiên hạ kinh ngạc không thôi.

“Võ Tây vương lại dung túng cho quân Đại Nguyệt tiến vào ư?”

“Vì dã tâm của mình mà Võ Tây vương có thể mở cửa đón giặc, hắn ta đã quên hết gốc gác của mình rồi, làm gì có cái lẽ ấy!”

“Võ Tây vương thân là con cháu hoàng thất, không những không giữ gìn biên cương cho tốt, ngược lại còn cõng rắn cắn gà nhà! Võ Tây vương, ngươi không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông của Đại Võ hả! Ngươi không thấy có lỗi với bách tính Đại Võ hả?”

“Đúng là bất hiếu, quá bất hiếu! Nếu tiên hoàng ở dưới hoàng tuyền mà biết được thì chắc chắn sẽ bóp chết ngươi!”

“Võ Tây vương, ta khinh bỉ ngươi!”

Mọi người đều dùng văn chương để lên án, từ ngữ tục tĩu nào cũng dùng để tố cáo Võ Tây vương.

Tại vương phủ ở Ký Bắc.

Gia Cát tiên sinh vội vã chạy vào thư phòng, vui mừng nói với vương gia: “Vương gia, tin cực tốt đây!”

Ký Bắc vương bỏ bút trong tay xuống, hắn ta chắp hai tay ra sau lưng, ung dung bước ra, cười nói: “Quân sư, có chuyện vui gì thế, mau nói cho bản vương nghe nào!”

Gia Cát tiên sinh hớn hở bảo: “Vương gia, Võ Tây vương đánh cứ điểm Phượng Hoàng đã lâu mà không thành, nên đã mở cứ điểm Thanh Long, để năm mươi vạn quân Đại Nguyệt tiến vào cùng đánh triều đình!”

Ký Bắc vương sững người: “Có chuyện này thật sao?”

“Thật một trăm phần trăm luôn, thưa vương gia!” Gia Cát tiên sinh gật đầu thật mạnh.

Ký Bắc vương phẫn nộ: “Hay lắm hoàng đệ, ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi, đầu óc ngu muội! Thân là con cháu hoàng thất Đại Võ, không những không bảo vệ sự nghiệp của tổ tông, ngược lại còn mở cửa đón giặc, để quân Đại Nguyệt tiến vào nước mình, làm gì có cái lẽ ấy! Làm gì có cái lẽ ấy chứ, đúng là làm ta tức chết đi mất! Từ nay về sau bản vương không có đệ đệ như ngươi!”

Sau đó, Ký Bắc vương nhìn Gia Cát tiên sinh, hỏi: “Quân sư, ngươi đang đùa bản vương đúng không, làm gì có chuyện tốt như vậy? Đây rõ ràng là một tin xấu, đây là tin xấu của hoàng thất Đại Võ ta!”
Chương 619 Cơ hội báo thù đến rồi

“Vương gia, đối với chúng ta mà nói thì đây là chuyện tốt!”

Gia Cát tiên sinh nói: “Vương gia, vương gia nghĩ mà xem, quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt hợp tác với nhau, quân số lên đến cả trăm vạn, đây là một sức mạnh quân sự hùng hậu biết bao nên chắc chắn sẽ khiến triều đình tổn thất nghiêm trọng, ngược lại Võ Tây và Đại Nguyệt cũng thế, đây chẳng phải là cơ hội của chúng ta hay sao?”

Ký Bắc vương khẽ gật đầu: “Quân sư, ngươi nói đúng lắm…”

“Vương gia lại nghĩ mà xem, Võ Tây vương cõng rắn cắn gà nhà, mất đi đại nghĩa! Nữ đế của triều đình lại không bảo vệ được cơ nghiệp của tổ tiên, thất đức vô năng! Giang Nam vương thì đã bị đánh bại từ lâu. Lúc này, ai là người có cơ hội kế thừa hoàng vị chứ?”

Ký Bắc vương chỉ vào chính mình: “Chắc là… chỉ có bản vương thôi!”

“Đúng vậy!”

Gia Cát tiên sinh kích động: “Chỉ có mỗi vương gia thôi! Mấy năm nay vương gia luôn ban ơn trạch, được tiếng là người tài đức, được mọi người công nhận là minh chủ! Tới khi ấy, vương gia mà lên tiếng thì chắc chắn sẽ được nhiều người ủng hộ! Vương gia dẫn đại quân trấn áp phản vương, khôi phục giang sơn, như vậy thì hoàng vị nằm gọn trong tay vương gia rồi!”

“Quân sư nói phải! Quân sư nói phải lắm!”

Ký Bắc vương kích động vô cùng, hắn ta nói năng có hơi lộn xộn: “Đây đúng là ý trời! Đến cả ông trời cũng đang giúp bản vương, bản vương còn lo đại nghiệp không thành ư?”

“Vương gia nói chí phải, ông trời đang giúp chúng ta, chúng ta thắng chắc rồi!”

Ký Bắc vương nở nụ cười đắc ý: “Ha ha…”

Trừ Ký Bắc vương nhân cơ hội hành động ra thì các nước xung quanh Đại Võ cũng đang rục rịch.

Chỉ cần Đại Võ không giữ được cứ điểm Phượng Hoàng là bọn họ sẽ nhân cơ hội khởi binh đánh vào lãnh thổ Đại Võ.

Lúc này, bên căng thẳng nhất chính là triều đình.

Quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt bắt tay với nhau, quân số lên đến cả trăm vạn người, hơn nữa còn bao vây trong ngoài, tình thế còn nghiêm trọng hơn lần ở Hổ Lao Quan, triều đình đang đứng trước nguy cơ vô cùng to lớn.

Nữ đế lập tức triệu tập bách quan văn võ để cùng thương thảo đối sách.

“Tình hình cụ thể trẫm sẽ không nói nhiều nữa, các ngươi chắc cũng biết cả rồi! Võ Tây vương cấu kết với ngoại địch, cõng rắn cắn gà nhà, trăm vạn binh mã đang dần tiến đến dãy núi Phượng Hoàng, tình hình bất ổn cấp bách vô cùng! Các vị ái khanh có kế sách gì không?”

Qua một hồi thảo luận, một phương án tác chiến cực kì hoàn thiện được đưa ra.

Trên thực tế, năm nay bọn họ phải đối mặt với hai cuộc chiến nên mọi người cũng khá có kinh nghiệm.

Cuối cùng, nữ đế gọi Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, tình hình Đại Võ giờ đang rất cam go! Ngươi thiện chiến, đã giành được chiến thắng vinh quang trong hai trận đánh liên tiếp! Thế nên lần này trẫm lệnh cho ngươi làm giám quân, chỉ huy tác chiến tại núi Phượng Hoàng!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ, hắn đã biết mình không trốn được vụ này từ lâu, chỉ đành âm thầm thở dài một hơi, Võ Tây vương điện hạ, xin lỗi ngươi nhé!

Ban đầu ta cũng chỉ định tham tiền của ngươi mà thôi chứ không muốn mạng của ngươi, song giờ bệ hạ giáng chỉ, ta không thể không làm theo!

Ôi! Ta chỉ muốn làm một tên tham quan mà thôi, sao mà khó đến vậy nhỉ?

Lĩnh chỉ xong, Lâm Bắc Phàm lập tức xuất phát.

Có điều hắn không hề sốt sắng, bởi lẽ cứ điểm Thanh Long cách cứ điểm Phượng Hoàng hơn tám trăm dặm, có thể nói là vô cùng xa xôi, năm mươi vạn quân Đại Nguyệt không thể đuổi đến nhanh chóng được.

Hơn nữa trên đường còn có quân mai phục, bọn họ sẽ lo liệu.

Ở một bên khác, quân Tà Nguyệt cũng biết được tin tức này, bọn họ vui mừng vô cùng.

“Quân Đại Nguyệt tiến vào Đại Võ rồi, cơ hội báo thù của chúng ta đã tới!”

“Đúng vậy, cơ hội ngàn vàng! Lúc ở Đại Nguyệt, chúng ta không thể làm gì được chúng! Song nếu chúng đã tới địa bàn của chúng ta thì tròn méo gì cũng phải theo chúng ta hết, đúng chứ?”

“Đúng đúng, trời đang giúp chúng ta!”

“Đánh du kích, đánh trận địa, còn cả đánh địa đạo nữa, chúng ta ra chào hỏi bọn họ trước đi nào!”

“Cho bọn họ đổ máu khắp Võ Tây!”

Tử Nguyệt công chúa hào hứng: “Các vị tướng sĩ, quân Đại Nguyệt đã tiến vào biên giới, cơ hội báo thù của chúng ta đến rồi! Chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội, có thù báo thù, giết sạch bọn chúng! Để bọn chúng đã tới thì không còn đường về nữa!”

“Vâng thưa công chúa điện hạ!”

Mọi người đồng thanh hô.

Vậy là quân Tà Nguyệt nhanh chóng hành động, tiến về phía đại quân Đại Nguyệt…

Lúc bấy giờ, quân Đại Nguyệt đã vào tới đất Võ Tây, thẳng tiến tới dãy núi Phượng Hoàng cách đó tám trăm dặm.

Người thống lĩnh binh mã Đại Nguyệt là Công Tôn Vô Địch. Hắn ta không những là một cường giả Tiên Thiên mà còn dẫn quân đánh trận nhiều năm, chiến tích lẫy lừng, được người ta gọi là chiến thần nên rất được triều đình Đại Nguyệt tin tưởng, giao cho dẫn đầu đại quân năm mươi vạn người tiến đánh Đại Võ.

Lúc đi tới lãnh thổ của Đại Võ, tâm trạng của Công Tôn tướng quân vô cùng kích động.
Chương 620 Trận tập kích đầu tiên

Trước kia hắn ta nằm mơ cũng muốn chỉ huy binh lính đánh giết Đại Võ, vó ngựa hoành hành giang sơn Đại Võ, mở rộng biên cương cho Đại Nguyệt!

Chỉ tiếc rằng trước kia Đại Võ giàu mạnh, Đại Nguyệt lại là một nước yếu thế nên không có cơ hội ấy! Song hôm nay cuối cùng hắn ta cũng đợi được!

Chỉ cần hoàn thành chuyện này, hắn ta chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ, thậm chí còn được thăng quan tiến chức, tên tuổi truyền mãi cho đời sau cũng không biết chừng!

Thế là hắn ta bèn đẩy nhanh bước chân, chỉ hận không thể bay đến dãy núi Phượng Hoàng ngay lập tức.

Lúc bấy giờ, một vị tướng quân đi bên cạnh hắn ta có nhắc nhở: “Công Tôn tướng quân, hiện giờ chúng ta đã tiến vào đất Võ Tây nên nhất định phải đề cao cảnh giác, cẩn thận cái đám chuột nhắt kia! Bọn chúng xuất quỷ nhập thần, đi lại như gió, mà giỏi nhất là đánh úp!”

Người này họ Châu, là một tướng lĩnh được Võ Tây vương phái tới tiếp đón Công Tôn Vô Địch.

Công Tôn tướng quân phất tay, giọng điệu hắn ta thoáng vẻ khinh thường: “Là cái nghĩa quân chỉ biết đánh úp đó ấy hả? Nói thật không phải bọn chúng quá mạnh mà là vương gia của các ngươi quá vô dụng! Nửa năm rồi mà vẫn không thể tiêu diệt bọn chúng, ngược lại còn để bọn chúng dần phát triển lớn mạnh, đúng là làm trò cười cho thiên hạ! Nếu đổi lại là lão phu thì chắc chắn lão phu sẽ giết hết bọn chúng.”

Trong một tháng! Ha ha…

Thân là chiến thần của Đại Nguyệt với chiến công hiển hách, hắn ta có cơ sở để mà nói như vậy!

Châu tướng quân kiềm chế cơn giận, đoạn bảo: “Công Tôn tướng quân, làm việc gì cũng phải suy xét kỹ lưỡng! Đám nghĩa quân đó không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, bọn chúng rất mạnh, lại còn rất gian xảo nữa…”

Công Tôn tướng quân phất tay: “Thôi đi, nếu bọn chúng thực sự có cái bản lĩnh ấy thì cần gì phải trốn chui trốn lủi? Suy cho cùng là bọn chúng không có thực lực, rồi vương gia của các ngươi lại càng không có thực lực nên mới lâm vào tình cảnh như thế này!”

Sắc mặt Châu tướng quân sầm xuống.

“Hơn nữa, sao lão phu phải lo lắng chứ?”

Công Tôn tướng quân cưỡi ngựa, cười đắc ý: “Đại Nguyệt chúng ta không thù không oán với bọn chúng, bọn chúng bị ngu mới chọc đến chúng ta!”

Châu tướng quân cực kì không vui: “Bản tướng đã có lòng khuyên nhủ, nếu ngươi không nghe thì thôi!”

Sau đó hắn ta thúc ngựa, kéo giãn khoảng cách với Công Tôn tướng quân.

Công Tôn tướng quân cũng chẳng để tâm, hắn ta vẫn ôm giấc mộng đại nghiệp như cũ.

Đúng lúc ấy, ở ngọn núi phía không xa bỗng xuất hiện mấy chục bóng người.

“Quân Đại Nguyệt tới rồi, người cầm quân là chiến thần Đại Nguyệt Công Tôn Vô Địch! Bọn chúng sắp tiến vào điểm mai phục của chúng ta rồi, cứ hành động theo kế hoạch, không được quá hiếu chiến!”

“Vâng thưa đội trưởng!”

Một lát sau, binh mã Đại Nguyệt tiến vào một khe núi.

Lúc này, hai bên núi bỗng có mấy chục bóng người xuất hiện, bọn họ bắn tên và thả đá xuống.

Do tốc độ hành động rất nhanh nên rất nhiều quân Đại Nguyệt không kịp tránh, máu nhuộm đỏ khe núi. Đánh hết người xong, mấy chục người kia bèn biến mất không để lại dấu vết dù chỉ một chút.

Sắc mặt Công Tôn tướng quân vẫn rất bình thản: “Xem ra có lẽ đám người này là nghĩa quân thích chơi trò đánh úp kia rồi! Nếu đã bắt nạt đến lão phu thì các ngươi cũng to gan lắm! Người đâu, giết cho bản tướng quân, không chừa một ai!”

“Vâng thưa Công Tôn tướng quân!” Một vị thiên tướng nhận lệnh.

Châu tướng quân của Võ Tây thúc ngựa tới: “Công Tôn tướng quân từ từ đã, làm như vậy không thích hợp đâu! Ngươi mà làm như vậy ngược lại sẽ trúng gian kế của bọn họ đấy!”

Công Tôn tướng quân nhìn hắn ta bằng ánh mắt ung dung: “Châu tướng quân, thế ngươi nói xem nên làm thế nào?”

Châu tướng quân nói: “Đừng phái binh, không cần để ý đến bọn chúng!”

“Nực cười!”

Công Tôn tướng quân lớn giọng nói: “Bọn chúng bắt nạt cả lão phu đây mà các ngươi lại bảo lão phu không cần để ý đến bọn chúng, thế thì mặt mũi lão phu phải để đi đâu? Thế nên bắt buộc phải giết bọn chúng cho lão phu! Giết cho đến khi bọn chúng biết sợ là được!”

Thấy Công Tôn tướng quân tự phụ như vậy, Châu tướng quân bèn thở dài ngao ngán. Hắn ta không khuyên bảo thêm nữa.

Mặc dù chỉ có mấy chục người nhưng Công Tôn tướng quân vẫn rất xem trọng, hắn ta phái hơn hai nghìn binh lính tinh nhuệ đi truy sát.

Song đến tận trước khi trời tối mà bọn họ vẫn chưa trở về.

Công Tôn tướng quân có dự cảm chẳng lành, bèn phái thêm vài trinh sát, kết quả bọn họ cũng chẳng quay về.

Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải phái một vị Tiên Thiên đi xem tình hình.

Vị Tiên Thiên kia trở lại và mang theo một tin cực kì xấu.

“Binh lính Đại Nguyệt đã chết sạch, mà đám chuột nhắt kia cũng không thấy tung tích đâu!”

Công Tôn tướng quân sa sầm mặt mũi: “Xem ra lão phu đã xem thường bọn chúng rồi! Hay! Hay lắm!”

Hắn ta mang theo ý chí quyết tâm lớn, đang chuẩn bị lập công xây dựng sự nghiệp, kết quả còn chưa đến được núi Phượng Hoàng đã bị hố một vố. Điều này khiến Công Tôn tướng quân vô cùng không vui, hắn ta ghi hận lên nghĩa quân kia.

Buổi tối, bọn họ nổi lửa nấu cơm, nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Đúng lúc ấy, lại có mấy chục bóng người không biết từ đâu tới xuất hiện.

Trên tay bọn họ cầm một thứ đồ khá lớn được bọc lại bằng vải, trông có vẻ giống đèn lồng, dùng sức ném về phía quân Đại Nguyệt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom