• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (3 Viewers)

  • Chương 611-615

Chương 611 Khuyên hàng

Giang Nam vương nhìn tình cảnh bốn bề bị vây kín, lại liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm cưỡi trên con ngựa cao lớn chậm rãi đi tới, hai mắt phun lửa, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Bắc Phàm! Tất cả đều tại ngươi! Đều là do ngươi hại! Bản vương thề không đội trời chung với ngươi!”

Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh thong dong: “Giang Nam vương điện hạ, bây giờ nói mấy lời này có ích gì sao? Ngươi đã không còn binh mã, lại mất nghĩa lớn, thiên hạ nào còn chỗ cho ngươi dung thân, theo bản quan về nhận tội đi!”

“Không! Bản vương vẫn chưa thua!” Giang Nam vương gào lên giận dữ.

Lúc này, Tông Sư vẫn luôn bảo vệ bên cạnh hắn ta đứng ra, nói với giọng tang thương: “Được rồi, chuyện này đến đây thôi!”

Tông Sư mở miệng, không người nào có thể coi thường!

Cho dù bây giờ có mười vạn quân nhưng đối diện với Tông Sư vẫn không có phần thắng như cũ.

Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn chăm chú: “Ngươi muốn bảo vệ hắn ta?”

Tông Sư gật đầu, chậm rãi mở miệng: “Bản tọa nợ Giang Nam vương một nhân tình, hắn ta kêu bản tọa bảo vệ hắn ta bình an, vậy bản tọa nhất định phải dốc hết toàn lực! Cho nên các ngươi từ đâu tới thì về lại đó đi, đừng ép bản tọa ra tay!”

Lâm Bắc Phàm lại cười: “Ngươi có thể bảo vệ hắn ta nhất thời nhưng có thể bảo vệ hắn ta một kiếp được không?”

Tông Sư lắc đầu: “Hiển nhiên không thể! Nhưng bản tọa sẽ dẫn hắn ta đến nơi an toàn, như vậy coi như trả xong nhân tình rồi!”

Lâm Bắc Phàm lại cười bảo: “Trên đời này có nơi nào là chốn dung thân cho Giang Nam vương? Hắn ta thân là phản vương chắc chắn không thể ở lại nội cảnh Đại Võ! Nhưng chạy đến nước khác có khả năng sẽ bị người ở quốc gia khác bắt lại!”

“Thậm chí còn bị triều đình ta truy nã treo thưởng! Bây giờ Giang Nam vương đã không còn binh mã gì nữa, bản thân lại không có thực lực gì, làm sao mà tự bảo vệ mình được? Cho nên đối với Giang Nam vương mà nói, trong trời đất này hoàn toàn không có chỗ an toàn!”

“Cứ như vậy, nhân tình này của ngươi hoàn toàn không thể trả hết, ngược lại còn thêm một gánh nặng không thể hất xuống!”

Tông Sư không khỏi gật đầu.

Giang Nam vương này chính là một củ khoai nóng phỏng tay, xử lý thế nào cũng không ổn thỏa.

“Ngược lại bản quan có một kiến nghị!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Nói nghe thử đi!” Tông Sư bị gợi lên hứng thú.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười bảo: “Ngươi giao Giang Nam vương cho ta để ta trở về báo cáo kết quả! Bây giờ Giang Nam vương đã không còn mối đe dọa nào nữa, chỉ giống như một con hổ béo bị nhổ răng mà thôi…”

Giang Nam vương: “…”

Nói ta là hổ là được rồi, tại sao còn thêm chữ béo vào sau hổ nữa?

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cho nên cách xử lý Giang Nam vương là giết hay giam cũng được! Nể tình hắn là thân vương, triều đình ta có thể ban ân huệ, không giết hắn ta mà chỉ giam lỏng hắn ta lại! Như vậy, tuy hắn ta đã mất quyền lợi và tự do nhưng mạng tuyệt đối giữ lại được!”

“Hơn nữa, ngươi cũng coi như trả xong ân tình! Trong thiên hạ còn có chỗ nào an toàn hơn triều đình hay sao?”

Tông Sư động lòng: “Ngươi nói không hẳn không có vài phần đạo lý…”

Giang Nam vương nôn nóng: “Tiền bối, đừng nghe hắn ta nói vớ vẩn! Bản vương chết cũng không muốn theo hắn về…”

“Giang Nam vương điện hạ, đừng vội từ chối!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Bây giờ ngươi không có binh lính, không còn quyền lợi, không còn tiền của, có thể nói là chẳng có gì cả, chỉ còn lại đống thịt mỡ hơn một trăm năm mươi cân lại có thể chạy được đến nơi nào?”

“Cho dù ngươi có thể chạy nhưng cần phải chịu khổ như vậy sao? Cá thịt? Gấm vóc lụa là? Đại viện hào hoa? Ngươi mãi mãi cũng đừng nghĩ đến, có thể ăn một miếng cơm đã là tốt lắm rồi! Đã ăn quen sơn hào hải vị, ngươi còn ăn được cơm thừa canh cặn sao?”

Tim của Giang Nam vương cũng dao động rồi!

Làm sao có thể ăn được, nhìn thôi đã ói rồi!

Lâm Bắc Phàm chỉ trích Giang Nam vương, chất vấn hắn ta: “Nghĩ đến người dân mà ngươi cai trị sống cuộc sống thế nào thì ngươi sẽ biết cuộc sống sau này của mình khổ đến thế nào, thậm chí còn khổ hơn bọn họ.”

“Hơn nữa, một khi để người khác biết được thân phận của ngươi, chắc chắn sẽ bỏ đá xuống giếng, ép ngươi ăn cứt uống nước tiểu, thậm chí còn bắt ngươi quỳ xuống liếm giày cho bọn họ, chà đạp lòng tự trọng của ngươi một cách tàn nhẫn! Trước đây ngươi sống kiêu ngạo bao nhiêu thì sau này sẽ sống thảm bấy nhiêu!”

Giang Nam vương rùng mình một cái.

“Ngươi hãy nghĩ thật kỹ, chạy trốn thật sự an toàn sao? Nghĩ đến mấy năm nay ngươi đã làm bao nhiêu chuyện trời giận người giận là biết đã rước phải bao nhiêu kẻ thù! Một khi bị người nhận ra chắc chắn sẽ bị băm chết tươi!”

Giang Nam vương sợ hãi run lẩy bẩy: “Không muốn!”

“Cho nên, sự lựa chọn tốt nhất đối với ngươi chính là đi theo ta!”

Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói: “Tuy ngươi mất đi tự do nhưng cuộc sống cũng không tính là quá kém! Không có cách nào giống như trước đây áo gấm lụa là, ăn cá ăn thịt, nhưng trên cơ bản điều kiện sống vẫn có thể đảm bảo!”

“Hơn nữa ở trong tay triều đình ta, người khác cũng không có cách nào tra tấn ngươi, cũng không có cách nào tìm ngươi báo thù, tự tôn và tính mạng của ngươi đều được đảm bảo!”

“Chỉ cần ngươi không thay lòng đổi dạ, ngoan ngoãn thành thật thì có thể bình an sống đến hết đời!”
Chương 612 Đúng là phế vật

Giang Nam vương nghe mà vô cùng động lòng.

Bây giờ hắn ta khởi binh thất bại, nhất định phải cân nhắc đến đường lui.

Tông Sư không có khả năng bảo vệ hắn ta cả đời, cho nên sau này hắn ta nhất định sẽ phải đối diện với tình hình thê thảm mà Lâm Bắc Phàm đã nói.

Hắn ta vốn chính là thân vương hoàng triều đã hưởng thụ cả đời, làm sao có khả năng trải qua cuộc sống như vậy được?

Có thể sống sót tiếp cũng là một vấn đề!

Đặc biệt điều không thể tha thứ nhất là lòng tự trọng của mình sẽ bị người mà mình coi thường trước đây chà đạp, còn không bằng kêu hắn ta chết đi cho rồi!

Cho nên đi theo Lâm Bắc Phàm ngược lại chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Giang Nam vương do dự rất lâu, vẻ mặt đấu tranh rồi cuối cùng chán nản nói: “Bản vương đi theo ngươi!”

“Lựa chọn thông minh đấy!” Lâm Bắc Phàm búng ngón tay.

Giang Nam vương đã chọn đi theo Lâm Bắc Phàm rồi, hiển nhiên Tông Sư sẽ không ngăn cản.

Nhìn Lâm Bắc Phàm trước mặt, trong lòng hắn ta cảm thán: “Người trẻ tuổi này thật sự quá lợi hại, chỉ vài ba lời đã thuyết phục được một người… Không đúng, là thuyết phục hai người chứ! Khiến người không thể không phục!”

Giang Nam vương đã chủ động đi theo hắn, hiển nhiên Lâm Bắc Phàm vô cùng khai ân, giữ lại thể diện mà một thân vương như hắn ta nên có.

Không cần bị trói và xích lại như tội nhân mà cho hắn ta ngồi xe ngựa, theo mọi người trở về.

Nhưng, đối phương vẫn trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ dữ tợn như trước, cứ như nhìn thấy thâm thù đại địch vậy.

Lâm Bắc Phàm lại không coi là chuyện to tát gì, ánh mắt của ngươi có dữ tợn cỡ nào cũng có thể làm gì được ta?

Ta cũng không mất cọng lông nào cả.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm dẫn đầu đại quân giết tới Giang Nam.

Giang Nam vẫn còn rất nhiều quan viên, bọn họ tiếp tay cho giặc, không biết đã phạm bao nhiêu tội, bây giờ chính là lúc sau thu tính sổ!

Lâm Bắc Phàm bắt hết tất cả bọn chúng lại, cùng giải về hỏi tội.

Cứ như vậy, vùng Giang Nam lại tiếp nhận sự quản hạt của triều đình, về phần gia sản của mấy tên tham qua ô lại kia…

Có một phần sung công, một phần khác thì lại vào túi của Lâm Bắc Phàm, khà khà!

Như vậy, chiến sự ở Giang Nam kết thúc, Lâm Bắc Phàm áp giải Giang Nam vương và quan viên về kinh hỏi tội.

Chuyện này nhanh chóng đồn khắp thiên hạ, tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc!

“Chiến sự ở Giang Nam kết thúc nhanh như vậy sao?”

“Giang Nam vương có đại quân năm mươi vạn lính cơ mà, bị hai mươi vạn lính của triều đình đánh bại như vậy sao?”

“Nghe nói hai quân giao chiến bên sông Tùng! Khi ấy bên Giang Nam mưa dầm không ngớt, quân Giang Nam chịu thiệt về thời tiết, không nhóm được lửa, không ăn nổi một bữa no nên chiến lực giảm mạnh!”

“Cộng thêm giám quân Lâm Bắc Phàm của triều đình túc trí đa mưu, khiến cho sĩ khí của lính Giang Nam sụt giảm, nhao nhao đầu hàng! Giang Nam vương không còn sức xoay chuyển tình thế, cuối cùng binh bại như núi lở!”

“Triều đình chỉ trả cái giá vô cùng nhỏ bé đã chiến thắng được Giang Nam vương!”

“Lâm Bắc Phàm này hai lần dẫn binh đánh trận đều giành được chiến tích hiển hách, lẽ nào là quân thần chuyển thế sao?”

Mọi người bàn luận rất sôi nổi.

Chuyện này truyền đến tai Võ Tây vương khiến hắn ta vô cùng giận dữ…

“Hoàng huynh thật vô dụng! Vốn tưởng đại quân năm mươi vạn lính của hắn ta có thể giúp bản vương kéo chân binh lực triều đình, khiến bọn họ khó giữ vẹn toàn! Nhưng không ngờ chưa đến mười ngày đã thua rồi, đúng là tên ngu ngốc! Phế vật!”

Quân sư Phượng Sồ tiên sinh cười khổ: “Thuộc hạ cũng không ngờ Giang Nam vương sẽ bại nhanh như thế! Đánh trận dựa vào thiên thời địa lợi nhân hòa, nhưng trời đổ mưa, thiên thời không ở phía hắn ta! Thân là một bên vượt sông, địa lợi cũng không ở phía hắn ta! Giang Nam vương không được lòng người cho nên nhân hòa cũng không ở phía hắn ta, như vậy mới thất bại thảm hại! Vương gia, chúng ta nhất định phải coi đây là bài học!”

“Chớ có lo lắng, bản vương cũng không phải tên hoàng huynh phế vật đó!” Võ Tây vương nói một cách vô cùng tự phụ.

Phượng Sồ tiên sinh thở dài thườn thượt.

Vùng Ký Bắc, vương phủ.

Ký Bắc vương nghe được chuyện cũng vô cùng giận dữ: “Hoàng đệ thua nhanh như thế, còn chưa tạo ra tổn thất gì cho triều đình, đúng là chữa lợn lành thành lợn què! Còn cả Lâm quân cũng quá không hiểu chuyện, sao lại thắng nhanh như vậy, thế này không phải khiến bản vương khó xử hay sao?”

Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, lỗi không ở phủ doãn đâu ạ! Như Sương cô nương gửi thư giải thích khi ấy phủ doãn thật sự muốn kéo dài trận chiến này khiến đôi bên đều tổn thất lớn, tạo ra điều kiện có lợi cho vương gia, cho nên ở giai đoạn đầu hắn đều ứng chiến tiêu cực, đôi bên chia sông giằng co!”

Ký Bắc vương liếc mắt: “Vậy tại sao…”

“Vương gia, xuất phát điểm của phủ doãn tốt, nhưng ai ngờ Giang Nam vương không được trời bảo vệ, nơi đóng quân đổ mưa dầm liên miên dẫn đến việc sinh hoạt nấu cơm vô cùng khó khăn, binh mã Giang Nam khó mà được ăn no, không có cách nào đánh trận!”

“Cộng thêm Giang Nam vương ích kỷ tư lợi, tàn nhẫn bất nhân khiến cho quân Giang Nam lục đục nội bộ, còn chưa đánh đã đầu hàng! Không có binh mã, hiển nhiên Giang Nam vương binh bại như núi lở rồi!”

“Không phải phủ doãn không hiểu chuyện mà là Giang Nam vương quá không được việc, phủ doãn nói bản thân hắn thắng cũng rất ngoài ý muốn!”

“Hóa ra là vậy, bản vương trách nhầm Lâm quân rồi!” Ký Bắc vương hiểu ra.
Chương 613 Làm gì có chuyện tốt như vậy?

Bên phía triều đình hiển nhiên cũng mừng như trẩy hội.

Nữ đế vô cùng vui vẻ nói: “Lâm ái khanh đúng thật là kỳ tài đánh trận, mới ra quân mười mấy ngày, lại chỉ trả cái giá cực nhỏ đã đánh bại Giang Nam vương, hơn nữa còn bắt sống hắn ta về!”

“Triều đình cũng không chịu thiệt hại gì cả, ngược lại còn thêm ba mươi vạn binh lính thiện chiến có thể trưng dụng, vùng Giang Nam lại thuộc quản hạt, thực lực của Đại Võ ta càng ngày càng hùng hậu, ha ha!”

“Đúng là rất lợi hại!”

Bạch Quan âm mỉm cười gật đầu: “Nghe nói khi đuổi giết Giang Nam vương, Lâm Bắc Phàm trổ tài ăn nói, trực tiếp thuyết phục được Giang Nam vương đầu hàng, tránh được một trận chiến với Tông Sư!”

“Trở về nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho hắn! Thưởng cho hắn chết mới thôi!” Nữ đế hào hứng xoa tay.

Như vậy qua năm ngày, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng theo đại quân đông nghìn nghịt, áp giải Giang Nam vương và một đám quan viên Giang Nam về kinh diện thánh.

Còn chưa đến kinh thành, dân chúng đã ùa ra khỏi thành đón từ cách đó mười dặm, hoan hô nhảy múa, vừa hát vừa nhảy.

Trong đám người, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy đám người Lý Sư Sư, Lý Ngọc Tâm và tiểu quận chúa, bọn họ là người mừng rỡ nhất và cảm thấy vinh hạnh nhất.

Cứ vậy đến cổng kinh thành, nữ đến dẫn văn võ bá quan tới đón.

Lâm Bắc Phàm xuống ngựa hành lễ, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần phụng chỉ tới Giang Nam trấn áp phản vương Võ Thiên Đức, tiêu diệt phản quân Giang Nam, bây giờ khải hoàn trở về, xin bệ hạ minh giám!”

Nữ đế kích động nói: “Ái khanh, đã vất vả cho ngươi rồi! Trẫm biết ngươi chắc chắn sẽ không khiến trẫm thất vọng! Theo trẫm hồi cung trước đi, chúng ta luận công ban thưởng!”

“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng hô.

Bước vào Kim Loan Điện xong, Lâm Bắc Phàm bèn bẩm báo tình hình trận chiến ở Giang Nam.

“Sau khi nhận được chỉ thị của bệ hạ, vi thần đã lập tức tới sông Tùng!”

“Vi thần đã thống lĩnh hai mươi vạn quân, chiếm cứ bờ phía bắc sông Tùng, đương đầu với năm mươi vạn phản quân Giang Nam do Giang Nam vương dẫn đầu!”

“Tổng cộng mất mười ngày, cuối cùng chúng ta cũng giành được thắng lợi trong trận chiến này! Chúng ta đã bắt sống ba mươi vạn quân Giang Nam, bắt được Giang Nam vương và ba mươi hai phản thần khác, áp giải về kinh hỏi tội!”

“Trong trận chiến này, triều đình ta đã tổn thất tổng cộng chưa đến ba nghìn người, giành được chiến thắng vinh quang, mong bệ hạ minh giám!”

“Tốt lắm, tốt lắm!” Nữ đế vỗ tay khen.

Mặc dù đã được hay tin về tình hình trận chiến ở Giang Nam song khi được nghe Lâm Bắc Phàm bẩm báo lại một lần nữa, nữ đế vẫn kích động vô cùng.

Chỉ dẫn hai mươi vạn quân mà vẫn có thể đánh thắng được đại quân năm mươi vạn người của Giang Nam vương!

Song điều đáng sợ hơn là không chỉ mất mười ngày với đại quân hai mươi vạn người mà Lâm Bắc Phàm còn bắt sống được ba mươi vạn quân của Giang Nam vương, tiêu diệt được hai mươi vạn đại quân còn lại!

Giang Nam vương và tất cả phản thần đều bị bắt!

Đúng là một trận thắng vẻ vang, đặc sắc!

“Ái khanh, công lao trong trận chiến này của ngươi là vô cùng lớn, trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi!”

Nữ đế kích động nói: “Thăng một bậc quan trở thành quan nhất phẩm của triều đình, tiếp tục làm phủ doãn kinh thành kiêm tế tửu Quốc Tử Giám!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

“Đừng cảm ơn vội, vẫn còn!”

Nữ đế cười tươi rói, đoạn bảo: “Ban thưởng thêm tước vị thành hầu tước Trung Dũng Hầu!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lại lớn giọng nói.

Chỉ có người lập được chiến công thì mới có cơ hội nhận được tước vị.

Mặc dù tước vị không phải thực quyền gì, song nó là sự vinh dự cực kì to lớn, địa vị vô cùng cao.

Hiện giờ dù là chức quan hay tước vị thì Lâm Bắc Phàm đều bỏ xa bách quan văn võ trong triều, hắn chắc chắn là người đứng đầu triều đình!

Bách quan ngưỡng mộ biết bao.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm giao binh phù và Thượng Phương Bảo kiếm, đoạn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Giang Nam vương và những phản thần dưới trướng hắn ta đã được vi thần áp giải về kinh thành, hiện giờ đang ở bên ngoài hoàng cung đợi bệ hạ giáng tội!”

Nữ đế lớn giọng nói: “Truyền bọn họ vào đây!”

Thời gian một chung trà trôi qua, mấy người Giang Nam vương bước vào Kim Loan Điện.

Giang Nam vương còn đỡ, mặc dù trông hắn ta có hơi mệt mỏi, chật vật, song hắn ta vẫn giữ được thể diện của một vị thân vương, không bị còng tay, trên người khoác áo mãng bào, bước đi một cách hiên ngang vào trong Kim Loan Điện, nhìn đứa cháu gái đang ngồi trên ngai vàng bằng ánh mắt phức tạp.

Những người khác thì không được như thế, ai cũng bị trói tay ra đằng sau, đầu tóc rối tung rối mù, mặt mày lem luốc, trông chật vật vô cùng.

Vừa bước vào Kim Loan Điện, bọn hò đã quỳ rạp xuống cầu xin.

“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết sai rồi!”

“Chúng thần đều bị Giang Nam vương uy hiếp, ép buộc nên mới phải làm như vậy, đó không phải ý muốn của chúng thần!”

“Mong bệ hạ cho chúng thần một con đường sống!”

Nữ đế liếc nhìn, trong lòng bỗng thấy chán ghét.

Chính bởi những kẻ ăn cây táo rào cây sung, được hưởng vinh hoa ân huệ của triều đình song lại không muốn báo đáp triều đình, ngược lại còn quay ra mưu phản thì quốc gia mới náo loạn.

Hiện giờ bọn họ bị bắt còn quỳ xuống cầu xin được tha thứ, trên thế gian này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Chương 614 Tố cáo ngược

“Trẫm không muốn nhìn thấy bọn chúng, lập tức lôi xuống chém đầu! Còn những phản thần khác và gia quyến thì giao cho Tam Ti xem xét, nhất định phải xử lý nghiêm minh!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Ba vị trọng thần trong triều đình đứng ra lĩnh chỉ.

“Bệ hạ tha mạng, thần biết sai rồi!”

“Xin hãy tha cho vi thần một con đường sống!”

Đám tội thần lớn giọng cầu xin.

Giang Nam vương đứng bên cạnh không nhịn được nữa, dẫu sao mấy người này cũng theo hắn ta mười mấy năm, nói ra thì cũng có đôi chút tình cảm.

Thế nhưng cứ nghĩ đến việc bản thân mình đã không bảo vệ được, Giang Nam vương chỉ đành coi như không nhìn thấy.

Một lát sau, triều đường trở nên tĩnh lặng.

Nữ đế đứng trên cao và nhìn Giang Nam vương, nàng mỉm cười: “Hoàng thúc, ngươi có nghĩ đến ngày hôm nay chăng?”

“Hừ! Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng có gì để nói hết!” Giang Nam vương sa sầm mặt mũi, hắn ta nói.

“Nói vậy tức là ngươi đã nhận tội rồi, thế thì dễ xử lí lắm!”

Nữ đế lớn tiếng tuyên bố: “Do Giang Nam vương dẫn binh mưu phản, làm hại đến triều đình, tội cực lớn nên hiện giờ biếm xuống làm thứ dân!”

Giang Nam vương nhắm chặt hai mắt tỏ vẻ tuyệt vọng.

Từ nay trở đi hắn ta không còn là thân vương của triều đình nữa, tất cả những vinh hoa phú quý trong quá khứ sẽ không còn liên quan gì đến hắn ta nữa.

“Giang Nam vương ngươi đã phạm phải tội tày trời, xứng đáng bị trừng phạt! Có điều niệm tình ngươi là hoàng thúc của trẫm, trẫm không nỡ giết ngươi nên giam ngươi vào thiên lao, cấm cửa vĩnh viễn! Không được trẫm cho phép thì không được bước ra thiên lao dù chỉ một bước!”

Mặt Giang Nam vương trắng bệch.

Mặc dù giữ được cái mạng song về sau hắn ta không còn tự do nữa.

“Còn về nhất mạch của Giang Nam vương…”

Ánh mắt nữ đế trở nên sắc bén: “Không những biếm hết thành dân thường mà còn phải giết hết, không chừa một ai!”

Giang Nam vương sốc đến mức cả người lảo đảo, gần như ngã quỵ xuống.

Giết hết tất cả tức là hắn ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không còn đời sau nữa! Điều này đối với một người cổ đại mà nói thì đúng là không thể chấp nhận được! Giang Nam vương mấp máy môi, hắn ta muốn xin nữ đế ra tay nương tình song cuối cùng chỉ đành thở dài một cách bi thương và bất lực.

Nếu đổi lại là hắn ta thì chắc chắn hắn ta cũng sẽ giết tất thảy con cháu của phản vương, tuyệt đối không để lại hậu hoạn!

“Hoàng thúc, ngươi có thấy hài lòng với cách xử phạt của trẫm không?”

“Tạ bệ hạ… đã ban long ân!” Giang Nam vương tuyệt vọng nói.

“Ngươi hài lòng là tốt rồi! Hoàng thúc, mặc dù ngươi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với trẫm, song trẫm vẫn nghĩ đến tình thân giữa chúng ta. Ngươi cứ yên tâm ở trong thiên lao đi, đừng có gây thêm chuyện gì, trẫm nhất định sẽ cho ngươi dưỡng lão cả đời!”

Giang Nam vương chắp tay nói: “Tạ bệ hạ! Có điều trước khi vào ngục giam, bản vương muốn tố giác một người!”

Nữ đế sững sờ: “Hoàng thúc, ngươi muốn tố giác ai?”

“Hắn, Lâm Bắc Phàm!”

Giang Nam vương chỉ về phía Lâm Bắc Phàm, nói với sát khí bừng bừng: “Người này mới là loạn thần tặc tử thực sự! Hắn chính là tai ương hại nước hại dân! Không diệt trừ người này thì sẽ để lại hậu hoạn vô cùng!”

Mọi người trong triều rộ lên!

Ấy vậy mà Giang Nam vương lại chỉ trích Lâm Bắc Phàm là loạn thần tặc tử, là tai ương hại nước hại dân!

Hắn ta còn nói không giết Lâm Bắc Phàm thì sẽ nguy hại đến Đại Võ, hậu hoạn vô cùng!

Nữ đế len lén liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, phát hiện sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thế. Nàng bèn hỏi: “Hoàng thúc, tại sao ngươi lại vu oan, hãm hại Lâm ái khanh? Từ lúc vào triều làm quan đến nay, Lâm ái khanh đã lập cho triều ta không biết bao nhiêu công lao hiển hách. Hắn là đại thần mà trẫm vô cùng tin tưởng và trọng dụng! Ngươi nói hắn là loạn thần tặc tử, là tai ương hại nước hại dân, trẫm không tin.”

“Bản vương dám nói thì tất nhiên sẽ có chứng cứ!”

Giang Nam vương nhìn Lâm Bắc Phàm rồi lạnh lùng cười: “Các ngươi có biết bản vương có được cách chế tạo thần khí phi thiên khí cầu lớn từ đâu không?”

“Đừng bảo là từ chỗ Lâm ái khanh đấy nhé?” Nữ đế hỏi.

“Không sai, ta đã lấy từ tay tên đó đấy!”

Giang Nam vương nghiên răng nghiến lợi nói: “Tên giặc chó má này tham lam vô cùng, bản vương đã phải bỏ ra cả năm trăm vạn lượng bạc hắn mới chịu giao cách chế tại khí cầu lớn cho bản vương!”

Triều đình lại được phen ồn ào!

“Giang Nam vương lấy được cách chế tạo khí cầu lớn từ chỗ Lâm đại nhân ư?”

“Chẳng trách hồi đó chúng ta không điều tra được, ngày đêm che giấu thế thì ai mà phòng ngờ được!”

“Năm trăm vạn lượng bạc, hắn vẫn tham lam như vậy! Thế nhưng hắn có gan tham ngần ấy tiền sao?”

“Đó giờ hắn là người cực kì to gan, làm gì có gì hắn không dám chứ?”

“Cũng phải!”

Mọi người bàn tán sôi nổi, còn Lâm Bắc Phàm thì vẫn thản nhiên vô cùng…

“Ngoài ra vẫn còn nữa!”

Giang Nam vương phẫn nộ, hắn ta chỉ vào Lâm Bắc Phàm và nói: “Bản vương cũng lấy được cách chế tạo tàu đệm khí từ tay hắn, việc này đã tiêu tốn sáu trăm vạn lượng bạc của bản vương!”

Triều đình tiếp tục sục sôi!

“Giang Nam vương lấy được cách chế tạo tàu đệm khí từ tay Lâm đại nhân ư?”

“Lại còn sáu trăm vạn lượng, đúng là quá tham!”

“Tội quá lớn, sau hắn dám làm như vậy?”

Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh vô cùng, hắn chẳng buồn cũng chẳng vui.

“Bản vương còn lấy được xương rồng từ tay hắn, tổng cộng tiêu tốn một nghìn năm trăm vạn lượng!” Giang Nam vương phẫn nộ nói.

Triều đình lại sục sôi!

“Bán xương rồng được một nghìn năm trăm vạn lượng cơ đấy!”

“Thế mà hắn còn bảo hắn không có xương rồng? Đúng là quá gian xảo!”

“Cộng chỗ tiền mà hắn chiếm được thì đã gần hai nghìn sáu trăm vạn lượng rồi!”

“Đúng là quá tham lam!”

“Rồi cộng thêm số tiền đút lót ngày thường của hắn…”

Giang Nam vương căm phẫn nói: “Tổng cộng tên giặc chó má này đã cuỗm mất ba nghìn vạn lượng bạc của bản vương! Ba nghìn vạn lượng bạc đấy, điều này khiến bản vương từ một vương gia giàu có biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi!”
Chương 615 Vẫn còn chứng cứ

Bách quan trong triều chấn kinh đến mức tê dại!

Ba nghìn vạn lượng bạc!

Gần bằng một phần ba quốc khố luôn rồi! Hắn đúng là quá tham lam!

Nữ đế đang ngồi trên long ỷ nghe mà thấy kinh hãi.

Mặc dù nàng đã biết Lâm Bắc Phàm tham lam từ lâu, song hiện giờ xem ra nàng đã đánh giá thấp hắn rồi!

Hắn đã khiến một Giang Nam vương giàu có trở nên nghèo nàn! Việc làm này đúng là lừng lẫy xưa nay!

“Thế nên bản vương mới bảo hắn là loạn thần tặc tử, là tai ương hại nước hại dân! Hắn thực sự quá tham lam, vì lợi ích của mình mà không biết đã làm ra bao nhiêu chuyện phản bội lại Đại Võ!”

“Hơn nữa hắn còn là người thông minh xảo quyệt, bụng dạ thâm sâu khó lường, nếu không diệt trừ hắn thì chắc chắn Đại Võ sẽ rơi vào tình cảnh loạn lạc!”

Giang Nam vương phát điên lên, hắn ta lên án một cách mạnh mẽ.

Nữ đế im lặng trong chốc lát rồi nhìn Lâm Bắc Phàm vẫn đang rất bình tĩnh kia, nàng hỏi: “Lâm ái khanh, ngươi có gì muốn nói trước sự tố giác của Giang Nam vương không?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay một cách bình thản, hắn đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, đây hoàn toàn là bịa đặt không có thật! Lòng trung thành của thần với bệ hạ và tình yêu với Đại Võ có trời đất chứng giám, thần vẫn luôn nghĩ kế sách đề mưu lược cho bệ hạ, chịu đựng khổ cực, cống hiến sức lực cho triều đình, không ngại khó không ngại khổ vì tính mạng của dân chúng!”

“Cũng chính bởi vì thế nên vi thần mới được làm phủ doãn kinh thành trong vòng hai năm ngắn ngủi, còn được bệ hạ ban thưởng tước vị, xưng là Trung Dũng Hầu! Những điều này chính là sự khẳng định của bệ hạ cũng như triều đình dành cho vi thần!”

Nữ đế gật đầu: “Ngươi nói không sai!”

“Vi thần đã làm rất nhiều chuyện, chuyện gì cũng rõ như ban ngày, không thể chỉ trích! Ấy vậy mà Giang Nam vương điện hạ lại vu oan cho vi thần tiết lộ cách chế tạo thần khí, lại còn bán xương rồng…”

Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười, hắn nói: “Đây rõ ràng là vu oan hãm hại người khác trước khi chết đây mà, hắn ta đang muốn ly gián quân thần chúng ta, người này tâm địa xấu xa, mong bệ hạ minh giám!”

Giang Nam vương phẫn nộ nói: “Bản vương biết ngay ngươi sẽ phủ nhận, may mà bản vương có chứng cứ!”

“Hoàng thúc, ngươi có chứng cứ gì?” Nữ đế hỏi.

Nàng không khỏi thấy lo âu, đừng bảo Lâm Bắc Phàm bị Giang Nam vương bắt chẹt thật đấy nhé?

Nàng phải giúp hắn vượt qua vụ này như thế nào đây?

Giang Nam vương cởi áo mãng bào ra rồi lấy hai tờ giấy nhăn nhún từ bên trong tay áo, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm một cái. Hắn ta nói với cái giọng sảng khoái khi sắp được báo thù rửa hận: “Mời bệ hạ xem, đây chính là cách chế tạo hai món thần khí mà tên giặc chó má kia đã bán cho bản vương! Có lẽ Lâm Bắc Phàm đã tự tay viết nó, là thật hay giả thì nhìn cái là biết!”

“Trình lên đây!” Nữ đế nói.

Một lát sau, nàng mở hai tờ giấy thái giám đưa lên rồi xem một cách nghiêm túc. Ban đầu nàng còn hơi lo, song giờ thì không lo lắng gì cả!

Nàng híp mắt cười rồi đưa hai tờ giấy cho thái giám: “Các vị ái khanh, đây chính là chứng cứ của hoàng thúc, các ngươi nhìn xem! Cả Lâm ái khanh nữa, ngươi cũng xem xem!”

“Vâng thưa bệ hạ!”

Bách quan thi nhau đáp lời rồi liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, sau đó lại nhìn Giang Nam vương, ai cũng lắc đầu ngao ngán.

Trong lòng Giang Nam vương bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Các ngươi có ý gì thế?”

Không lâu sau, hai tờ giấy kia lại quay về tay nữ đế, nàng vừa cười vừa hỏi: “Các vị ái khanh thấy thế nào sau khi xem xong chứng cứ của hoàng thúc?”

Đầu tiên là Công bộ thượng thư Vương Như Thủy đứng ra, kính cẩn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hai tờ giấy viết cách chế tạo này đúng thật là cách chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí, song có hơi khác một chút! Có điều chỉ dựa vào hai phần chứng cứ này mà luận tội Lâm đại nhân thì bản quan không đồng ý!”

“Sao lại nói như vậy?” Nữ đế hỏi.

“Bởi vì nét chữ trên hai tờ giấy này không hề giống với nét chữ của Lâm đại nhân!”

Vương Như Thủy nói với chất giọng trầm thấp: “Chữ của Lâm đại nhân không chỉ gãy gọn mà còn có khí thế mạnh mẽ, nhìn rất chính trực và thoải mái, vi thần thích vô cùng!”

“Thế nhưng chữ trên hai tờ giấy kia trông nhỏ nhắn hơn rất nhiều, nét cũng mảnh mai hơn. Mặc dù trông cũng đẹp nhưng hoàn toàn không phải do Lâm đại nhân viết.”

“Thế nên không thể luận tội Lâm đại nhân chỉ bằng phần chứng cứ này!”

Bách quan đồng loạt gật đầu tỏ vẻ tán thành.

“Đúng vậy, nét chữ hoàn toàn không giống nhau!”

“Đâu có phải chữ của Lâm đại nhân, sao mà định tội Lâm đại nhân cho được?”

“Chắc cái này làm giả rồi, không thể tin được!”

Giang Nam vương có hơi lép vế: “Không thể nào!”

Nữ đế tươi cười, nói: “Hoàng thúc, có gì mà không thể chứ! Trẫm và bách quan văn võ trong triều đều đã từng trông thấy chữ của Lâm ái khanh, liếc mắt cái là có thể nhận ra! Phải là phải, không phải là không phải, sao có thể nhìn sai được? Hoàng thúc, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, cố ý làm giả chứng cứ để vu oan hãm hại ái khanh của trẫm hả?”

Lâm Bắc Phàm lập tức chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh, các vị đại nhân anh minh!”

Trông thấy dáng vẻ đắc ý của Lâm Bắc Phàm, Giang Nam vương tức điên lên: “Bản vương vẫn còn chứng cứ!”

“Hoàng thúc, ngươi còn chứng cứ gì nữa?” Nữ đế hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom