-
Chương 646-650
Chương 646 Bản vương có bằng chứng
"Khởi bẩm bệ hạ, phản vương Võ Thiên Dũng cùng với tội thần Võ Tây đã được áp giải vào kinh đang chờ ở ngoài cung!" Lâm Bắc Phàm báo cáo.
Nữ đế lớn tiếng nói: "Truyền bọn họ vào!"
Một đám người bị đại nội thị vệ áp giải lên, rất nhiều người khóc lóc sướt mướt, vừa nhìn thấy nữ đế liền quỳ.
“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết sai rồi!”
“Bệ hạ, vi thần bị Võ Tây vương uy hiếp, vi thần cũng không muốn!"
“Bệ hạ, xin hãy cho thần một con đường sống đi!"
Nữ đế mất kiên nhẫn phất tay: "Toàn bộ kéo xuống chém đi! Về phần những phạm nhân khác, giao cho Tam Ti hội thẩm, nhất định phải xử phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không được khoan nhượng!"
“Vâng, bệ hạ!”
Mấy quan viên đáp lại.
Sau khi xử lý xong mấy tên ăn hại này, nữ đế nhìn về phía người duy nhất lưu lại, hắn ta chính là Võ Tây vương, tuy rằng mất đi hết thảy quyền thế, bị phế võ công, trở thành tù nhân bị mọi người thẩm vấn, nhưng vẫn ngang ngược đứng thẳng, khinh thường văn võ bá quan.
"Hoàng thúc, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"
Nữ đế ngồi ở ngai vàng trên cao, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi vì ngôi vị hoàng đế của trẫm mà cắt cứ một phương, dốc hết binh lực đi gây chiến, trẫm đều có thể nhịn ngươi! Nhưng ngươi vì dã tâm của mình lại quên đi nguồn gốc, dẫn sói vào nhà, để cho năm mươi vạn binh mã Đại Nguyệt nhập quan gây họa cho dân chúng Trung Nguyên ta, mưu đồ giang sơn Trung Nguyên ta!"
Nữ đế đập bàn, lớn tiếng chất vấn: "Hoàng thúc, ngươi đáng tội gì đây?"
Thanh âm đinh tai nhức óc, vang vọng trong triều đình!
"Hừ! Người thắng là vua, kẻ thua là giặc, vốn dĩ không có gì để nói!"
Võ Tây vương ngỗ nghịch nói: "Từ khi bản vương khởi binh cho tới nay, đã sớm nghĩ tới tất cả hậu quả rồi! Hoặc là vào được kinh thành, khoác hoàng bào lên người, hoặc là da ngựa bọc thây chết không còn một mảnh! Chỉ là hiện tại xem ra..."
Khóe miệng Võ Tây vương khó nén khỏi cay đắng: "Thời vận hơi kém!”
Nữ đế lớn tiếng quát: "Ngươi làm trái luân thường đạo lý, quên đi nguồn cội, ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi!"
Võ Tây vương ngẩng đầu lên, nổi giận đùng đùng nói: "Bản vương cũng không thua trời càng không thua triều đình, mà là thua một tên tiểu nhân âm hiểm! Bản vương hận!"
"Tiểu nhân âm hiểm nào?" Nữ đế hỏi.
"Là hắn!"
Võ Tây vương chỉ tay Lâm Bắc Phàm đứng ở phía trước, đôi mắt đỏ bừng, tràn ngập ánh mắt cừu hận: "Nếu không phải hắn thì bản vương đã sớm chiếm được cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên rồi!"
"Lâm ái khanh?"
Nữ đế nở nụ cười: "Hoàng thúc, hắn chính là ái thần của trẫm, trung thành tận tâm, năng lực lại xuất chúng, hai năm nay không biết lập được bao nhiêu công lao hiển hách vì triều đình rồi, vì sao ngươi lại vu hãm cho hắn?"
"Trung thần? Đây là trò đùa lớn nhất mà bản vương từng nghe qua!"
Võ Tây vương cười lạnh: "Cháu gái của ta, ngươi có biết là ái thần của ngươi Lâm Bắc Phàm đã làm chuyện gì sau lưng ngươi không?"
"Nguyện nghe rõ!" Nữ đế nói.
"Được rồi! Bản vương nói cho ngươi biết, trung thần trong lòng ngươi đã làm cái gì sau lưng ngươi!"
Võ Tây Vương lớn tiếng bảo: "Phương pháp chế tạo thần khí phi thiên khí cầu lớn của bản vương chính là lấy được từ hắn, vì nó bản vương đã trả giá ba trăm vạn lượng"
"Ồ!" Cả triều đều xôn xao.
Võ Tây vương tiếp tục nói: "Phương pháp chế tạo lợi khí trên mặt nước là tàu đệm khí cũng là lấy được từ hắn, vì nó mà bản vương đã phải trả cái giá ba trăm năm mươi vạn lượng!"
"Ồ!" Cả triều lại ồ lên.
“Bản vương còn lấy được chí bảo thiên hạ là xương rồng từ trên người hắn, vì nó đã trả giá tám trăm vạn lượng!”
"Ồ!" Cả triều lần thứ ba xôn xao.
"Trước sau hắn đã tham ô được từ trên tay bản vương một nghìn bốn trăm năm mươi vạn lượng, trực tiếp khiến bản vương nghèo rớt! Có tầng quan hệ này, vốn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn trung thành với bản vương, kết quả ai ngờ."
Võ Tây vương tức giận đến run cả người: "Trong trận đánh cứ điểm Phượng Hoàng, hắn đã lợi dụng phần tín nhiệm này của bản vương, lừa bản vương! Hắn tham ô tất cả tiền của bản vương ngược lại còn lừa bản vương, quả thực là lòng lang dạ sói, thiên lý khó dung!"
"Các ngươi nói bản vương quên đi nguồn cội, dẫn sói vào nhà, vậy hắn chính là tham quan bán nước cầu vinh! Các ngươi nói bản vương khinh thường triều cương, bất kính hoàng quyền, không nhớ hoàng ân, vậy hắn chính là gian thần tặc tử gây họa cho dân chúng!"
Võ Tây vương phát ra lời tố cáo mãnh liệt khiến người nghe chấn động!
Nữ đế nghe được những lời này lại rất muốn cười!
Hoàng thúc thật đúng là quá đáng thương!
Trả giá hết thảy, kết quả lại không vớt được cái gì, còn bị người ta âm thầm tính kế, có ngạc nhiên hay không?
Nếu như không phải đang ngồi ở triều đình thì nàng rất muốn chạy ra ngoài cười to ba tiếng!
Nữ đế nhịn cười trong lòng, quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: "Ái khanh, có việc này không?"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chắp tay: "Bệ hạ, tuyệt đối không có việc này! Thần trung thành và tận tâm đối với bệ hạ, làm sao có thể làm ra chuyện bất trung bất nghĩa như vậy? Rõ ràng là Võ Tây vương đang vu oan hãm hại, vu hãm trung lương! Mong bệ hạ minh xét!"
Nữ đế gật gật đầu: "Ái khanh nói rất đúng! Lời của phản vương, không thể tin được"
"Hừ! Bản vương đã sớm biết ngươi sẽ chối bay chối biến, cho nên lén lưu lại một bản của bài viết này!"
Võ Tây vương sờ khôi giáp trên người, lấy ra hai tờ giấy nhăn nhúm, nói: "Đây chính là phương pháp chế tạo hai đại thần khí mà tên tiểu nhân âm hiểm Lâm Bắc Phàm giao cho bản vương, là thật hay giả, vừa nhìn liền biết!"
Chương 647 Không theo thì đánh
"Trình lên!"
Nữ đế cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, sau đó mặt không chút thay đổi giao cho bách quan duyệt.
Võ Tây vương đắc ý cười: "Hiện tại có thể chứng minh lời nói của bản vương rồi chứ?"
"Không thể!"
Bách quan nhao nhao lắc đầu.
Võ Tây vương kinh hãi: "Vì sao không thể?"
Nữ đế tức giận nói: "Hoàng thúc, lúc ngươi vu hại người khác có thể dụng tâm một chút hay không? Tùy tiện móc ra một bản phương pháp chế tạo nói là Lâm ái khanh cho ngươi thì ai tin?"
Võ Tây vương khó hiểu nói: "Cái này còn không thể chứng minh sao? Trên đó có chữ viết của hắn."
"Ngươi nói dùng chữ viết để chứng minh, nhưng chữ này không thể nói là giống như đúc chữ của Lâm ái khanh, quả thực có thể nói là không có quan hệ gì! Ngươi làm sao chứng minh được đây là hắn đưa cho ngươi?"
Võ Tây vương khiếp sợ há to miệng: "Vậy mà lại không giống?"
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, phát hiện đối phương đang mỉm cười một cách vô cùng đắc ý.
Điều này khiến hắn ta tức giận đến phát điên: "Quả nhiên là một tiểu nhân âm hiểm! Nhưng bản vương còn có chứng cớ!"
Hắn ta cẩn thận móc ra một cái túi gấm không thấm nước từ bên trong áo giáp. Sau đó lấy ra một túi bột màu trắng từ trong túi gấm ra.
"Đây là xương rồng! Bản vương đã nhận được xương rồng từ chỗ Lâm Bắc Phàm!"
Nữ đế nhìn cũng không thèm nhìn: "Hoàng thúc, ngươi tùy tùy tiện móc ra một gói bột phấn màu trắng nói là xương rồng, ai tin! Còn nói là Lâm ái khanh cho ngươi, ngươi làm sao chứng minh được?"
"Điều này…"
Võ Tây vương lại ngây người, cảm thấy thật sự không có cách nào chứng minh. Lần thứ hai kìm lòng không được nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, phát hiện hắn cười càng thêm đắc ý.
"Bản vương còn có chứng cớ!"
Võ Tây vương giận dữ nói: "Hơn một năm nay, ngoại trừ cho hắn tiền tài ra, bản vương còn cho hắn rất nhiều kỳ trân dị bảo! Ví dụ như Phượng Ảnh Dạ Minh Châu, Hắc Ngọc Kim Thoa…"
Sau khi Võ Tây vương đọc ra một loạt kỳ trân dị bảo lại oán hận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: "Chỉ cần lục soát phủ hắn một chút, tìm ra mấy thứ này là có thể chứng minh lời của bản vương!"
Nữ đế mặt không chút thay đổi nói: "Đem Phượng Ảnh Dạ Minh Châu, Hắc Ngọc Kim Thoa trình lên!"
Không lâu sau, hai món trân bảo này được các thái giám đưa lên.
Võ Tây vương kinh hãi: "Hai bảo bối này sao lại ở trong tay ngươi?"
"Bởi vì đây là nước khác tiến cống, trẫm vô cùng thích nên nhận lấy, hoàn toàn không thể ở trong tay Lâm ái khanh! Cho nên, hoàng thúc tốt của trẫm…”
Nữ đế nheo mắt lại: "Ngươi còn muốn vu hãm trung lương của trẫm đến khi nào?"
"Bệ hạ thánh minh!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể." Võ Tây Vương điên rồi.
Nữ đế phất tay: "Bởi vì Võ Tây vương làm chuyện trái luân thường đạo lý, nhiễu loạn triều cương, dẫn sói vào nhà, tội ác ngập trời! Hiện tại biếm làm thứ dân, tước đoạt tất cả quyền lợi, áp giải vào thiên lao!"
"Vâng, bệ hạ!" Mấy đại nội thị vệ đi tới, áp giải Võ Tây vương đi.
Võ Tây vương giãy dụa: "Đừng kéo bản vương! Bản vương còn có chuyện muốn nói! Lâm Bắc Phàm chắc chắn là loạn thần tặc tử hại nước hại dân! Hắn âm hiểm giả dối, còn khủng khiếp hơn cả bản vương! Mau bắt hắn lại, bằng không sau này giang sơn Đại Võ sẽ không giữ được nữa."
Nữ đế lạnh lùng nhìn, không để ý chút nào.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, cũng không bị ảnh hưởng.
Võ Tây vương dần dần tuyệt vọng, phát ra tiếng rống giận cuối cùng.
"Hôn quân! Ngươi là đại hôn quân!"
“Còn có Lâm Bắc Phàm là gian thần, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Sau khi Võ Tây vương bị áp giải đi, cuối cùng triều đình cũng yên tĩnh rồi.
Tam đại phản vương, trong nháy mắt hai người đã bị tiêu diệt, vẻ mặt của nữ đế mừng rỡ, cười nói: "Giang Nam vương, Võ Tây ương đã bị bắt vào trong thiên lao, đại quân của bọn họ không phải bị thu nạp thì bị diệt, vùng đất Giang Nam và Võ Tây trở về Đại Võ, hiện tại chỉ còn lại Ký Bắc vương! Các vị ái khanh có diệu kế gì không?"
"Khởi bẩm bệ hạ!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng nói: "Từ đầu năm đến nay, Đại Võ ta đã đánh bại tám mươi vạn đại quân Đại Hạ, năm mươi vạn đại quân của Giang Nam Vương đại bại, đánh hạ liên quân trăm vạn người của Võ Tây vương và Đại Nguyệt! Liên tục ba trận đại chiến, ba trận toàn thắng, đã uy chấn tứ hải, chấn nhiếp thiên hạ, không ai dám không phục! Cho nên, bây giờ đã đến lúc thu hồi vùng đất Ký Bắc rồi ạ!"
“Lý đại nhân nói rất đúng, bây giờ đã đến lúc thu hồi Ký Bắc rồi!”
“Chấm dứt cục diện Đại Võ chia năm xẻ bảy!”
"Đại Võ chúng ta phải sống lại từ đống tro tàn, thực hiện phục hưng!"
Nữ đế nghe xong vô cùng cao hứng: "Các vị ái khanh nói rất đúng, vậy làm sao để thu hồi vùng đất Ký Bắc?"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu trầm giọng nói: "Bệ hạ, chúng ta có thể hạ một đạo thánh chỉ trước, thu hồi binh quyền và quyền hạn của Ký Bắc vương, đồng thời đưa Ký Bắc vương cùng gia quyến đến kinh thành, làm một vương gia nhàn tản!"
“Hiện tại, triều đình ta liên tiếp đại thắng, uy chấn tứ phương! Lương thảo đầy đủ, binh mã sĩ khí hừng hực, khắp thiên hạ không có địch thủ! Nếu Ký Bắc vương đủ thông minh, là người thức thời, tất nhiên sẽ phục tùng mệnh lệnh của triều đình!"
Nữ đế lo lắng hỏi: "Nếu đối phương không nghe theo thì sao?"
"Không theo thì đánh!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng nói: "Trong tam đại phản vương, luận tài phú, Ký Bắc vương thân ở nơi khổ hàn, kinh tế khó khăn tiêu điều, không thể so sánh với Giang Nam vương, cũng chỉ mạnh hơn Võ Tây vương một chút!"
"Luận quân lực, Ký Bắc vương chỉ có ba mươi vạn đại quân, so với hai vị vương gia khác lại càng không thể so sánh! Cũng kết giao với một vài nhân sĩ giang hồ, nhưng những nhân sĩ giang hồ này ở trước mặt đại quân mênh mông thì hoàn toàn không đáng sợ!"
“Triều đình chúng ta đã đánh bại cả Giang Nam vương, Võ Tây vương, quân Đại Nguyệt, một Ký Bắc vương nho nhỏ thì có uy hiếp gì? Chỉ cần dẫn bốn mươi năm mươi vạn đại quân, trang bị thêm một vài cao thủ, tất nhiên có thể đánh bại Ký Bắc vương, thu phục vùng đất Ký Bắc!"
Chương 648 Tiến cử người khác
"Được được được! Lý ái khanh ngươi nói rất hay!"
Nữ đế tươi cười rạng rỡ: "Các vị ái khanh, ý kiến của các ngươi thì sao?"
“Bệ hạ, trước hạ chỉ bình định chư hầu, không tuân thì đánh!”
“Ký Bắc vương thức thời thì còn tốt, nếu như không hiểu chuyện, chúng ta cứ đánh đến hang ổ của hắn ta, bắt hắn ta trở về nhận tội!”
“Triều đình chúng ta binh hùng tướng mạnh, sĩ khí tăng vọt, còn sợ hắn ta làm gì?”
Bách quan triều đình gầm gừ kêu to.
Phảng phất liên tiếp đại thắng, đã làm cho bọn họ phổng mũi! Thành thật mà nói, cũng không thể không phổng mũi!
Tám mươi vạn quân Đại Hạ, bại!
Giang Nam vương có năm mươi vạn đại quân, cũng bại!
Liên quan trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt, cũng bại!
Liên tiếp đại chiến, một chút thực lực của Đại Võ bọn họ cũng không bị suy yếu, kết quả càng đánh càng mạnh, có thể không phổng mũi sao?
Chỉ còn lại có một Ký Bắc vương, căn bản cũng không đáng sợ!
Nữ đế nghe xong cực kỳ cao hứng, trên thực tế nàng cũng có ý nghĩ này, Đại Võ bị phân tách quá lâu, đã đến lúc thu về.
Tuy nhiên, nàng làm việc khá là thận trọng, hỏi: "Lâm ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: "Quả thật đã đến lúc ra tay với Ký Bắc rồi! Nhưng Ký Bắc vương này ngoan cố bảo thủ, vì bá nghiệp mà nằm gai nếm mật nhiều năm, khiến hắn ta khoanh tay chịu trói chắc chắn là không thể, tất nhiên sẽ kháng chỉ khởi binh! Cho nên, chúng ta phải chuẩn bị tốt cho trận chiến!"
Nữ đế gật gật đầu, thở dài nói: "Lâm ái khanh, ngươi nói đúng, xem ra trận chiến này không đánh không được! Một chuyện không phiền hai chủ, việc này giao cho Lâm ái khanh ngươi làm đi!"
Lâm Bắc Phàm vừa định tiếp chỉ, văn võ bách quan đã kích động.
"Bệ hạ, việc này không cần giao cho Lâm đại nhân!"
Nữ đế khó hiểu: "Không giao cho Lâm ái khanh thì giao cho ai? Từ đầu năm đến nay, Lâm ái khanh chỉ huy ba trận chiến dịch, mỗi lần đều lấy ít thắng nhiều, chỉ phải trả cái giá cực nhỏ đã giành được đại thắng huy hoàng! Tài hoa quân sự của hắn, năng lực hành quân đánh giặc của hắn, đã được chứng thực đầy đủ, tìm khắp cả nước không ai có thể vượt qua được hắn! Có hắn ra tay, trẫm vô cùng yên tâm."
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang vội vàng nói: "Tài năng quân sự của Lâm đại nhân quả thật vô cùng xuất chúng, giao quyền chỉ huy cho hắn, vi thần cũng cực kỳ yên tâm! Nhưng bây giờ chỉ là đối phó một Ký Bắc vương nho nhỏ mà thôi, có hơi dao trâu mổ gà!"
“Đúng vậy, Lâm đại nhân chính là quân thần của triều ta, là trụ cột của triều ta! Một Ký Bắc vương nho nhỏ, làm sao cần Lâm đại nhân phải ra tay? Quá coi trọng Ký Bắc vương rồi."
"Lâm đại nhân tọa trấn triều đình, có thể uy chấn quốc nội, làm cho người ta khiếp sợ!"
"Hơn nữa, Lâm đại nhân rời kinh quá lâu, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện! Trong kinh thành, cần Lâm đại nhân chủ trì đại cục hơn! Triều đình chúng ta, cũng cần Lâm đại nhân hiến kế!"
“Ký Bắc vương, tìm người khác tới đối phó là được rồi.”
...
Bách quan nhao nhao mở miệng.
Lâm Bắc Phàm xem như đã nhìn ra, đám lão già âm hiểm này liên tiếp tâng bốc hắn, căn bản là muốn đoạt công. Không cho hắn cơ hội lập công, miễn cho chức quan thăng càng cao, uy thế càng thắng, đè ép bọn họ không ngẩng đầu lên nổi.
Nữ đế tất nhiên cũng nhìn ra, nhưng lời nói của bách quan cũng không phải không có đạo lý.
Giang Nam vương đã bị diệt, Võ Tây vương cũng đã bị diệt, chỉ còn lại một Ký Bắc vương, hoàn toàn không thành vấn đề.
Lại phái Lâm Bắc Phàm xuất mã, hình như là không cần thiết. Triều đình cần hắn hơn.
So với tài năng quân sự của hắn, năng lực cầm quyền của hắn càng thêm xuất sắc. Hắn tọa trấn kinh thành, nàng vô cùng an tâm.
"Vậy các vị ái khanh, các ngươi có ý kiến gì không? Hoặc là, các ngươi có người nào được chọn rồi?"
Mắt thấy nữ đế nghe lời đề nghị của bọn họ, bách quan triều đình mừng rỡ.
Vẫn là Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang mở miệng đầu tiên: "Bệ hạ, vi thần có một người! Hắn ta đức hạnh cao thượng, võ công cao cường, tài năng quân sự cực kỳ xuất chúng! Để hắn dẫn binh, tất nhiên có thể đánh bại Ký Bắc vương, thu phục Ký Bắc!"
Mắt của nữ đế sáng ngời: "Là ai?"
Lý Khai Quang mỉm cười: "Người này tên là Triệu Khoát, là đích trưởng tử của thế hệ trẻ Triệu gia - thế gia quân sự, gia đình có tiếng là học giỏi xưa nay! Từ nhỏ đã cùng phụ thân hành quân đánh giặc, năng lực xuất sắc! Hơn nữa, võ công của hắn ta rất cao cường, là một cường giả Tiên Thiên!"
Mắt của nữ đế càng sáng hơn: "Tuyên hắn ta lên!"
Không lâu sau, một tiểu tướng mặc áo giáp màu bạc, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang đi tới.
Đôi mắt của hắn ta nhìn thẳng, chắp tay lớn tiếng nói: "Vi thần Triệu Khoát, bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nữ đế lớn tiếng nói: "Miễn lễ!"
"Tạ bệ hạ!"
Triệu Khoát đứng thẳng lưng lại bái: "Hạ quan Triệu Khoát, tham kiến các vị đại nhân!"
Bách quan của riều đình mỉm cười gật đầu, người trẻ tuổi này hiểu chuyện.
Nhưng nữ đế lại nhíu mày, bởi vì người này thật sự quá trẻ tuổi!
Ở tuổi ngoài ba mươi, tuy rằng tuổi này không tính là nhỏ, nhưng đặt ở trong một đám tướng quân, được xem như là vô cùng trẻ tuổi rồi.
Tuy rằng thực lực không tệ, bối cảnh gia đình cũng không tệ, nhưng đánh giặc cũng không phải là trò đùa!
Một khi thua, rất nhiều người sẽ chết, thậm chí ảnh hưởng đến cục diện quốc gia!
Để cho hắn ta theo quân đánh giặc thì có thể, nhưng nếu trực tiếp dẫn một quân, nữ đế vô cùng lo lắng!
Vì thế, nữ đế hỏi: "Vừa rồi Binh bộ thượng thư Lý Ái Khanh đề cử ngươi lĩnh quân tác chiến, đối phó Ký Bắc vương! Ngươi có chiến tích gì, nói cho trẫm nghe một chút?"
Chương 649 Không khởi binh còn đợi đến khi nào?
"Cái này..."
Tiểu tướng Triệu Khoát xấu hổ. Hắn ta thì có chiến tích gì?
Nhập ngũ mười năm, bình thường đều là huấn binh luyện binh, không có cơ hội kiến công lập nghiệp. Cũng chỉ có năm nay là chiến sự liên miên.
Nhưng năm nay mỗi một trận chiến đều vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nước mất nhà tan, gia tộc của hắn ta coi trọng hắn ta, không cho hắn ta tham chiến.
Kết quả là Lâm Bắc Phàm đã ra tay, liên tục ba trận đại thắng, uy chấn thiên hạ. Không chỉ thăng quan nhanh chóng, mà còn đạt được tước vị.
Hắn ta hâm mộ đố kỵ khỏi phải nói.
Bây giờ chỉ còn lại Ký Bắc vương là cơ hội cuối cùng rồi.
Ký Bắc vương trông có vẻ rất dễ dàng thu phục, nếu không thu phục thì sẽ không có cơ hội, cho nên mới phát động lực lượng gia tộc, bảo bách quan tiến cử.
"Khởi bẩm bệ hạ, trên người vi thần không có chiến tích gì cả!"
Sắc mặt của Triệu Khoát hơi ửng đỏ: "Chủ yếu là những năm gần đây, vi thần đều đang học binh pháp, huấn binh luyện binh, không có cơ hội mang binh đánh giặc! Nhưng kính xin bệ hạ cho vi thần cơ hội này, vi thần nhất định sẽ dẫn binh tới Ký Bắc, bắt Ký Bắc Vương trở về hỏi tội!"
Nữ đế tràn ngập nghi ngờ nói: "Ngươi chưa từng đánh giặc, trên người không có chiến tích, thật sự được sao? Trẫm cảm thấy, vẫn nên phái một tướng quân dày dạn kinh nghiệm và ổn trọng xuất mã thì thích hợp hơn!"
Mắt thấy chiến công trong tay bay mất, Triệu Khoát nóng nảy: "Bệ hạ, Trung Dũng Công, phủ doãn đại nhân trước khi xuất binh đánh giặc, cũng không có chiến tích! Một văn thần như hắn còn có thể dẫn binh đánh giặc, một võ quan như ta vì sao không thể?"
Nữ đế trong lòng cười lạnh một tiếng, vậy có thể giống nhau sao? Tài năng quân sự của hắn, trẫm đã tận mắt nhìn thấy!
Bộ chiến pháp kia quá tiên tiến, quá vô địch, không ra khỏi kinh thành đã khiến vùng Võ Tây long trời lở đất!
Hơn nữa, ngoại trừ có được tài năng quân sự kinh người ra, hắn còn có thực lực khủng bố của Đại Tông Sư!
Cho dù không dùng tài năng quân sự thì vẫn có thể trấn áp tất cả! Cực kỳ ổn định!
Ngươi có thể làm gì được mà so sánh với hắn?
Nữ đế vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định.
Triệu Khoát càng thêm sốt ruột, nháy mắt với văn võ bách quan bên cạnh, hy vọng có thể giúp nói vài lời tốt.
"Bệ hạ, ai cũng có lần đầu tiên! Triệu Khoát tuy rằng tuổi còn trẻ, trên người cũng không có chiến tích, nhưng từ nhỏ hắn ta đã được hun đúc, các loại binh pháp đều thuộc nằm lòng, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi! Nếu bệ hạ không tin, có thể kiểm tra hắn ta ngay tại chỗ!"
"Nếu bệ hạ còn không yên tâm, có thể kêu Triệu gia phái một vài lão tiền bối tới phụ tá Triệu Khoát! Bọn họ đều là lão tướng quân đánh giặc nhiều năm, chắc chắn sẽ không có sơ hở!"
"Bệ hạ, nên cho người trẻ tuổi một cơ hội!"
Nữ đế rốt cục cũng buông lỏng: "Được! Trẫm sẽ cho hắn ta một cơ hội!”
Lập tức ra mấy đề quân sự, đối phương đều đối đáp tất cả một cách lưu loát như nước chảy, chu toàn mọi mặt. Như vậy, cuối cùng nữ đế mới thoáng yên lòng, nói: "Xem ra ngươi quả thật đã đọc thành thạo binh pháp binh thư, là một người tài có thể đào tạo, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội dẫn binh tác chiến! Nhưng nhất định phải có lão tiền bối của Triệu gia ngươi xuất mã, một đường tòng quân, ở bên cạnh phụ tá."
Triệu Khoát mừng rỡ: "Tạ bệ hạ!"
Như vậy, việc này đã được định là như vậy rồi.
Triệu Khoát dẫn binh đánh giặc, thu phục Ký Bắc, bắt Ký Bắc vương trở về hỏi tội, Lâm Bắc Phàm thì tọa trấn triều đình.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhìn từ đầu đến cuối, không nói một lời...
Vì thế, triều đình hạ một đạo ý chỉ đến Ký Bắc.
Lệnh cho Ký Bắc vương giao ra binh quyền và quyền hạn của Ký Bắc, sau đó mang theo một nhà già trẻ đến kinh thành dưỡng lão.
Thánh chỉ này vừa ra, thiên hạ đều kinh hãi.
“Triều đình muốn chỉnh đốn Ký Bắc vương rồi!"
“Quả thật cũng đến lúc đó rồi! Giang Nam vương và Võ Tây vương đều bị đã bị chỉnh đốn, cũng chỉ còn lại Ký Bắc Vương! Triều đình liên tục đại thắng, sĩ khí tăng vọt, binh hùng tướng mạnh, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?"
"Ký Bắc vương nguy rồi! Nếu như lĩnh chỉ sẽ mất đi tất cả, chỉ có thể làm vương gia nhàn tản! Nếu không, chính là kháng chỉ không tuân, sẽ bị triều đình phái binh lính tới thu phục! Ký Bắc vương đánh thắng được triều đình sao?"
"Đại Hạ thua, Giang Nam vương thua, liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt cũng thua, Ký Bắc vương còn có năng lực gì? Binh lực không được, tài lực cũng không được, chẳng lẽ chỉ dựa vào nhân sĩ giang hồ của hắn ta?"
"Ta thấy không thể nào, Ký Bắc vương sắp xong đời rồi!"
Ký Bắc, vương phủ.
Ký Bắc vương nhận thánh chỉ của triều đình mà vẻ mặt xanh mét, cắn răng nói: "Triều đình đang bức bách bản vương!"
Quân sư Gia Cát tiên sinh cười khổ: "Hiện giờ triều đình liên tiếp đại thắng, thu hồi vùng Giang Nam và Võ Tây, sĩ khí đang thịnh, binh hùng tướng mạnh, cho nên đưa ra quyết định như vậy là đương nhiên!"
“Nhưng may mà chúng ta cũng không phải không có lực phản kháng!"
Gia Cát tiên sinh kích động nói: "Hiện giờ, chúng ta có ba mươi vạn đại quân, hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, còn có ba vị Tông Sư ra sức tương trợ, hoàn toàn có thể đấu với triều đình! Vương gia, lúc này không khởi binh còn đợi khi nào?"
Chương 650 Tư lợi tranh công
Ký Bắc vương cũng vô cùng kích động: "Quân sư ngươi nói đúng, lúc khởi binh đã đến! Ba mươi vạn đại quân và hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, còn có ba vị Tông Sư đã đủ để vênh với đời rồi, thời điểm đổi ngai vàng đã đến! Chúng ta bắt đầu khởi binh!"
Vì thế Ký Bắc vương xé bỏ thánh chỉ, hơn nữa còn công bố hịch văn. Gian thần cầm quyền, che đậy tai vua, tàn sát trung lương, dân chúng lầm than!
Không phải ta muốn phản, mà là triều đình đã dơ bẩn, làm hại thiên hạ, không thể không dọn dẹp!
Vì giang sơn Đại Võ, vì giúp đỡ chính đạo, vì lê dân bách tính, làm hoàng thân của Đại Võ, trách nhiệm không gì khác hơn, nhất định phải khởi binh dẹp sạch gian thần, bảo vệ quân vương, trả lại cho thiên hạ một bầu trời trong xanh.
Hy vọng quần hùng trong thiên hạ cùng nhau đánh dẹp!
Trong hịch văn, Ký Bắc vương còn liệt kê đủ loại tội lỗi của các quan triều đình. Ác độc như thế nào, viết như thế nào, khiến người tức đến sục sôi, nghiến răng nghiến lợi.
"Những tham quan ô lại này tham ô trái pháp luật, làm hại trung lương, quá đáng ghét, nên giết toàn bộ!"
“Khó trách Đại Võ lại loạn như vậy, thì ra là bởi vì có những tên tham quan này!”
“Những người này, không giết không đủ để dân chúng nguôi giận!”
“Vương gia, ngươi là rất tốt, tất cả chúng ta đều ủng hộ ngươi!”
"Phải tiêu diệt bọn họ"
...
Ngay lập tức Ký Bắc vương được nhiều người ủng hộ!
Không thể không nói, hắn ta thông minh hơn hai vị vương gia kia nhiều!
Không nhắm mũi nhọn trực tiếp vào hoàng đế, mà là nhắm ngay vào các quan viên phía dưới nàng, mục tiêu này thật sự quá chuẩn xác, bởi vì các quan viên phía dưới nàng quả thật đều là tham quan ô lại, là gian thần nịnh thần, không biết đã hút bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, đã làm hại bao nhiêu trung lương!
Đây đều là chuyện dân chúng đã tận mắt nhìn thấy và chính tai nghe, đồng cảm sâu sắc.
Cho nên, sau khi nhìn thấy phần hịch văn này, tất cả tức giận và bất mãn trong lòng đều bị kích phát, hoặc là vẫy cờ hò hét tương trợ , thêm một ngọn lửa cho bá nghiệp của Ký Bắc vương, khoác lên tấm áo ngoài là chính nghĩa.
Nhưng mà, các bách quan triều đình lại tức điên rồi!
Vậy mà lại nói bọn họ là tham quan gian thần ở trước mặt người khắp thiên hạ!
Họ là có tham có gian, nhưng những đóng góp của chúng ta, lẽ nào ngươi đều nhắm mắt làm ngơ sao?
Nếu không có bọn họ kiểm soát triều đình, quốc gia đã sớm sụp đổ rồi, các ngươi nào có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ?
Ngươi mắng chúng ta là tham quan gian thần cũng thôi đi, vì sao tham quan gian thần lớn nhất, các ngươi lại làm như không thấy?
Lâm Bắc Phàm tham nhiều hơn chúng ta rất nhiều, vàng bạc châu báu đều chuyển về nhà từng rương từng rương một, không chút che giấu, vì sao lại bỏ qua cho hắn?
Lâm Bắc Phàm gian hơn chúng ta nhiều, ngay cả gian thần chúng ta nhìn cũng sợ, vì sao không mắng hắn?
Bách quan triều đình càng nghĩ, trong lòng càng không chịu nổi! Lẽ nào lại như vậy, thiên đạo bất công!
"Hiền chất, trận chiến này phải nhờ ngươi rồi! Ký Bắc vương phạm thượng, trong mắt không có thánh thượng, còn vu khống bản quan là tham quan ô lại, nào có lý này! Ngươi nhất định phải đánh đến Ký Bắc, bắt Ký Bắc vương trở về!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hung tợn nói. "Đúng vậy! Hiền chất, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho Ký Bắc vương như vậy!"
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm nghiến răng nghiến lợi: "Bản quan cả đời trong sạch, chưa từng tham một chút mồ hôi nước mắt nào của dân, vậy mà hắn ta nói ta là tham quan lớn của triều đình? Hoàn toàn là vu khống! Tốt nhất là giết sạch tất cả người của hắn ta, để cho hắn ta biết kết cục của việc đắc tội chúng ta!"
"Hắn ta chỉ mắng ngươi là tham quan đã là tốt lắm rồi! Lão thất phu kia vu khống ta hoang dâm vô độ, đã ngủ với mười nghìn cô nương! Mẹ kiếp, ta có khả năng này sao? Cho dù có năng lực này thì cũng không có thời gian này!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tức giận đến cả người phát run: "Nhất định phải bắt hắn ta trở về, bản quan phải lấy lại thể diện!"
"Ngươi còn đỡ, lão thất phu kia vu khống ta có sở thích long dương, đoạn tụ, đi trên đường người khác đều nhìn ta rất kỳ quái, tất cả đều cách xa ba mét!" Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ phát ra tố cáo mãnh liệt.
"Hiền chất, nhờ ngươi, nhất định phải đánh thật tàn nhẫn, bản quan toàn lực ủng hộ ngươi! Bây giờ hắn ta càng đắc ý, phải khiến cho hắn ta ngã càng đau!" Công bộ thượng thư Vương Như Thủy nói.
…
Dưới sự ủng hộ của bá quan, Triệu Khoát tự mãn đắc ý, lớn tiếng nói: "Các vị thúc bá xin yên tâm, một Ký Bắc vương nho nhỏ hoàn toàn không là cái gì cả! Tiểu chất nhất định sẽ dẫn đại quân tiến vào Ký Bắc, bắt Ký Bắc vương trở về cho các vị lấy lại thể diện!"
"Được được được!"
Mọi người liên tục khen ngợi.
Sau đó, chủ đề chuyển sang cái khác.
“Nhưng hiền chất, thằng nhóc nhà ta đành nhờ ngươi, lúc có cơ hội lập công nhất định đừng quên hắn ta!”
"Hiền chất, cũng đừng quên cháu trai của lão phu! Cháu trai ta nhập ngũ nhiều năm, năng lực đã đủ, nhưng bây giờ thiếu một cơ hội để thể hiện! Cho nên, ngươi nhất định phải dẫn dắt nhiều hơn!"
“Hiền chất, thực lực của cháu trai ta cũng không tệ, tuyệt đối đừng quên hắn ta!”
"Hiền chất, con của ta chưa từng đánh giặc, ngay cả giết gà cũng sợ, cho nên lão phu không yêu cầu cao! Khi gặp nguy hiểm tuyệt đối đừng để hắn ta lên, để cho hắn ta an toàn toàn nhận chút công lao trở về là được!"
Bách quan cũng không phải vô duyên vô cớ trợ giúp Triệu Khoát, mà là hy vọng thông qua hắn ta để mưu cầu một ít công lao cho hậu bối của mình.
Hai bên cùng có lợi và mỗi bên đều có nhu cầu của họ.
"Khởi bẩm bệ hạ, phản vương Võ Thiên Dũng cùng với tội thần Võ Tây đã được áp giải vào kinh đang chờ ở ngoài cung!" Lâm Bắc Phàm báo cáo.
Nữ đế lớn tiếng nói: "Truyền bọn họ vào!"
Một đám người bị đại nội thị vệ áp giải lên, rất nhiều người khóc lóc sướt mướt, vừa nhìn thấy nữ đế liền quỳ.
“Bệ hạ tha mạng, vi thần biết sai rồi!”
“Bệ hạ, vi thần bị Võ Tây vương uy hiếp, vi thần cũng không muốn!"
“Bệ hạ, xin hãy cho thần một con đường sống đi!"
Nữ đế mất kiên nhẫn phất tay: "Toàn bộ kéo xuống chém đi! Về phần những phạm nhân khác, giao cho Tam Ti hội thẩm, nhất định phải xử phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không được khoan nhượng!"
“Vâng, bệ hạ!”
Mấy quan viên đáp lại.
Sau khi xử lý xong mấy tên ăn hại này, nữ đế nhìn về phía người duy nhất lưu lại, hắn ta chính là Võ Tây vương, tuy rằng mất đi hết thảy quyền thế, bị phế võ công, trở thành tù nhân bị mọi người thẩm vấn, nhưng vẫn ngang ngược đứng thẳng, khinh thường văn võ bá quan.
"Hoàng thúc, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?"
Nữ đế ngồi ở ngai vàng trên cao, từ trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi vì ngôi vị hoàng đế của trẫm mà cắt cứ một phương, dốc hết binh lực đi gây chiến, trẫm đều có thể nhịn ngươi! Nhưng ngươi vì dã tâm của mình lại quên đi nguồn gốc, dẫn sói vào nhà, để cho năm mươi vạn binh mã Đại Nguyệt nhập quan gây họa cho dân chúng Trung Nguyên ta, mưu đồ giang sơn Trung Nguyên ta!"
Nữ đế đập bàn, lớn tiếng chất vấn: "Hoàng thúc, ngươi đáng tội gì đây?"
Thanh âm đinh tai nhức óc, vang vọng trong triều đình!
"Hừ! Người thắng là vua, kẻ thua là giặc, vốn dĩ không có gì để nói!"
Võ Tây vương ngỗ nghịch nói: "Từ khi bản vương khởi binh cho tới nay, đã sớm nghĩ tới tất cả hậu quả rồi! Hoặc là vào được kinh thành, khoác hoàng bào lên người, hoặc là da ngựa bọc thây chết không còn một mảnh! Chỉ là hiện tại xem ra..."
Khóe miệng Võ Tây vương khó nén khỏi cay đắng: "Thời vận hơi kém!”
Nữ đế lớn tiếng quát: "Ngươi làm trái luân thường đạo lý, quên đi nguồn cội, ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi!"
Võ Tây vương ngẩng đầu lên, nổi giận đùng đùng nói: "Bản vương cũng không thua trời càng không thua triều đình, mà là thua một tên tiểu nhân âm hiểm! Bản vương hận!"
"Tiểu nhân âm hiểm nào?" Nữ đế hỏi.
"Là hắn!"
Võ Tây vương chỉ tay Lâm Bắc Phàm đứng ở phía trước, đôi mắt đỏ bừng, tràn ngập ánh mắt cừu hận: "Nếu không phải hắn thì bản vương đã sớm chiếm được cứ điểm Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên rồi!"
"Lâm ái khanh?"
Nữ đế nở nụ cười: "Hoàng thúc, hắn chính là ái thần của trẫm, trung thành tận tâm, năng lực lại xuất chúng, hai năm nay không biết lập được bao nhiêu công lao hiển hách vì triều đình rồi, vì sao ngươi lại vu hãm cho hắn?"
"Trung thần? Đây là trò đùa lớn nhất mà bản vương từng nghe qua!"
Võ Tây vương cười lạnh: "Cháu gái của ta, ngươi có biết là ái thần của ngươi Lâm Bắc Phàm đã làm chuyện gì sau lưng ngươi không?"
"Nguyện nghe rõ!" Nữ đế nói.
"Được rồi! Bản vương nói cho ngươi biết, trung thần trong lòng ngươi đã làm cái gì sau lưng ngươi!"
Võ Tây Vương lớn tiếng bảo: "Phương pháp chế tạo thần khí phi thiên khí cầu lớn của bản vương chính là lấy được từ hắn, vì nó bản vương đã trả giá ba trăm vạn lượng"
"Ồ!" Cả triều đều xôn xao.
Võ Tây vương tiếp tục nói: "Phương pháp chế tạo lợi khí trên mặt nước là tàu đệm khí cũng là lấy được từ hắn, vì nó mà bản vương đã phải trả cái giá ba trăm năm mươi vạn lượng!"
"Ồ!" Cả triều lại ồ lên.
“Bản vương còn lấy được chí bảo thiên hạ là xương rồng từ trên người hắn, vì nó đã trả giá tám trăm vạn lượng!”
"Ồ!" Cả triều lần thứ ba xôn xao.
"Trước sau hắn đã tham ô được từ trên tay bản vương một nghìn bốn trăm năm mươi vạn lượng, trực tiếp khiến bản vương nghèo rớt! Có tầng quan hệ này, vốn tưởng rằng hắn đã hoàn toàn trung thành với bản vương, kết quả ai ngờ."
Võ Tây vương tức giận đến run cả người: "Trong trận đánh cứ điểm Phượng Hoàng, hắn đã lợi dụng phần tín nhiệm này của bản vương, lừa bản vương! Hắn tham ô tất cả tiền của bản vương ngược lại còn lừa bản vương, quả thực là lòng lang dạ sói, thiên lý khó dung!"
"Các ngươi nói bản vương quên đi nguồn cội, dẫn sói vào nhà, vậy hắn chính là tham quan bán nước cầu vinh! Các ngươi nói bản vương khinh thường triều cương, bất kính hoàng quyền, không nhớ hoàng ân, vậy hắn chính là gian thần tặc tử gây họa cho dân chúng!"
Võ Tây vương phát ra lời tố cáo mãnh liệt khiến người nghe chấn động!
Nữ đế nghe được những lời này lại rất muốn cười!
Hoàng thúc thật đúng là quá đáng thương!
Trả giá hết thảy, kết quả lại không vớt được cái gì, còn bị người ta âm thầm tính kế, có ngạc nhiên hay không?
Nếu như không phải đang ngồi ở triều đình thì nàng rất muốn chạy ra ngoài cười to ba tiếng!
Nữ đế nhịn cười trong lòng, quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: "Ái khanh, có việc này không?"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chắp tay: "Bệ hạ, tuyệt đối không có việc này! Thần trung thành và tận tâm đối với bệ hạ, làm sao có thể làm ra chuyện bất trung bất nghĩa như vậy? Rõ ràng là Võ Tây vương đang vu oan hãm hại, vu hãm trung lương! Mong bệ hạ minh xét!"
Nữ đế gật gật đầu: "Ái khanh nói rất đúng! Lời của phản vương, không thể tin được"
"Hừ! Bản vương đã sớm biết ngươi sẽ chối bay chối biến, cho nên lén lưu lại một bản của bài viết này!"
Võ Tây vương sờ khôi giáp trên người, lấy ra hai tờ giấy nhăn nhúm, nói: "Đây chính là phương pháp chế tạo hai đại thần khí mà tên tiểu nhân âm hiểm Lâm Bắc Phàm giao cho bản vương, là thật hay giả, vừa nhìn liền biết!"
Chương 647 Không theo thì đánh
"Trình lên!"
Nữ đế cầm tờ giấy nhìn thoáng qua, sau đó mặt không chút thay đổi giao cho bách quan duyệt.
Võ Tây vương đắc ý cười: "Hiện tại có thể chứng minh lời nói của bản vương rồi chứ?"
"Không thể!"
Bách quan nhao nhao lắc đầu.
Võ Tây vương kinh hãi: "Vì sao không thể?"
Nữ đế tức giận nói: "Hoàng thúc, lúc ngươi vu hại người khác có thể dụng tâm một chút hay không? Tùy tiện móc ra một bản phương pháp chế tạo nói là Lâm ái khanh cho ngươi thì ai tin?"
Võ Tây vương khó hiểu nói: "Cái này còn không thể chứng minh sao? Trên đó có chữ viết của hắn."
"Ngươi nói dùng chữ viết để chứng minh, nhưng chữ này không thể nói là giống như đúc chữ của Lâm ái khanh, quả thực có thể nói là không có quan hệ gì! Ngươi làm sao chứng minh được đây là hắn đưa cho ngươi?"
Võ Tây vương khiếp sợ há to miệng: "Vậy mà lại không giống?"
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, phát hiện đối phương đang mỉm cười một cách vô cùng đắc ý.
Điều này khiến hắn ta tức giận đến phát điên: "Quả nhiên là một tiểu nhân âm hiểm! Nhưng bản vương còn có chứng cớ!"
Hắn ta cẩn thận móc ra một cái túi gấm không thấm nước từ bên trong áo giáp. Sau đó lấy ra một túi bột màu trắng từ trong túi gấm ra.
"Đây là xương rồng! Bản vương đã nhận được xương rồng từ chỗ Lâm Bắc Phàm!"
Nữ đế nhìn cũng không thèm nhìn: "Hoàng thúc, ngươi tùy tùy tiện móc ra một gói bột phấn màu trắng nói là xương rồng, ai tin! Còn nói là Lâm ái khanh cho ngươi, ngươi làm sao chứng minh được?"
"Điều này…"
Võ Tây vương lại ngây người, cảm thấy thật sự không có cách nào chứng minh. Lần thứ hai kìm lòng không được nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, phát hiện hắn cười càng thêm đắc ý.
"Bản vương còn có chứng cớ!"
Võ Tây vương giận dữ nói: "Hơn một năm nay, ngoại trừ cho hắn tiền tài ra, bản vương còn cho hắn rất nhiều kỳ trân dị bảo! Ví dụ như Phượng Ảnh Dạ Minh Châu, Hắc Ngọc Kim Thoa…"
Sau khi Võ Tây vương đọc ra một loạt kỳ trân dị bảo lại oán hận trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nói: "Chỉ cần lục soát phủ hắn một chút, tìm ra mấy thứ này là có thể chứng minh lời của bản vương!"
Nữ đế mặt không chút thay đổi nói: "Đem Phượng Ảnh Dạ Minh Châu, Hắc Ngọc Kim Thoa trình lên!"
Không lâu sau, hai món trân bảo này được các thái giám đưa lên.
Võ Tây vương kinh hãi: "Hai bảo bối này sao lại ở trong tay ngươi?"
"Bởi vì đây là nước khác tiến cống, trẫm vô cùng thích nên nhận lấy, hoàn toàn không thể ở trong tay Lâm ái khanh! Cho nên, hoàng thúc tốt của trẫm…”
Nữ đế nheo mắt lại: "Ngươi còn muốn vu hãm trung lương của trẫm đến khi nào?"
"Bệ hạ thánh minh!" Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể." Võ Tây Vương điên rồi.
Nữ đế phất tay: "Bởi vì Võ Tây vương làm chuyện trái luân thường đạo lý, nhiễu loạn triều cương, dẫn sói vào nhà, tội ác ngập trời! Hiện tại biếm làm thứ dân, tước đoạt tất cả quyền lợi, áp giải vào thiên lao!"
"Vâng, bệ hạ!" Mấy đại nội thị vệ đi tới, áp giải Võ Tây vương đi.
Võ Tây vương giãy dụa: "Đừng kéo bản vương! Bản vương còn có chuyện muốn nói! Lâm Bắc Phàm chắc chắn là loạn thần tặc tử hại nước hại dân! Hắn âm hiểm giả dối, còn khủng khiếp hơn cả bản vương! Mau bắt hắn lại, bằng không sau này giang sơn Đại Võ sẽ không giữ được nữa."
Nữ đế lạnh lùng nhìn, không để ý chút nào.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, cũng không bị ảnh hưởng.
Võ Tây vương dần dần tuyệt vọng, phát ra tiếng rống giận cuối cùng.
"Hôn quân! Ngươi là đại hôn quân!"
“Còn có Lâm Bắc Phàm là gian thần, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Sau khi Võ Tây vương bị áp giải đi, cuối cùng triều đình cũng yên tĩnh rồi.
Tam đại phản vương, trong nháy mắt hai người đã bị tiêu diệt, vẻ mặt của nữ đế mừng rỡ, cười nói: "Giang Nam vương, Võ Tây ương đã bị bắt vào trong thiên lao, đại quân của bọn họ không phải bị thu nạp thì bị diệt, vùng đất Giang Nam và Võ Tây trở về Đại Võ, hiện tại chỉ còn lại Ký Bắc vương! Các vị ái khanh có diệu kế gì không?"
"Khởi bẩm bệ hạ!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng nói: "Từ đầu năm đến nay, Đại Võ ta đã đánh bại tám mươi vạn đại quân Đại Hạ, năm mươi vạn đại quân của Giang Nam Vương đại bại, đánh hạ liên quân trăm vạn người của Võ Tây vương và Đại Nguyệt! Liên tục ba trận đại chiến, ba trận toàn thắng, đã uy chấn tứ hải, chấn nhiếp thiên hạ, không ai dám không phục! Cho nên, bây giờ đã đến lúc thu hồi vùng đất Ký Bắc rồi ạ!"
“Lý đại nhân nói rất đúng, bây giờ đã đến lúc thu hồi Ký Bắc rồi!”
“Chấm dứt cục diện Đại Võ chia năm xẻ bảy!”
"Đại Võ chúng ta phải sống lại từ đống tro tàn, thực hiện phục hưng!"
Nữ đế nghe xong vô cùng cao hứng: "Các vị ái khanh nói rất đúng, vậy làm sao để thu hồi vùng đất Ký Bắc?"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu trầm giọng nói: "Bệ hạ, chúng ta có thể hạ một đạo thánh chỉ trước, thu hồi binh quyền và quyền hạn của Ký Bắc vương, đồng thời đưa Ký Bắc vương cùng gia quyến đến kinh thành, làm một vương gia nhàn tản!"
“Hiện tại, triều đình ta liên tiếp đại thắng, uy chấn tứ phương! Lương thảo đầy đủ, binh mã sĩ khí hừng hực, khắp thiên hạ không có địch thủ! Nếu Ký Bắc vương đủ thông minh, là người thức thời, tất nhiên sẽ phục tùng mệnh lệnh của triều đình!"
Nữ đế lo lắng hỏi: "Nếu đối phương không nghe theo thì sao?"
"Không theo thì đánh!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn tiếng nói: "Trong tam đại phản vương, luận tài phú, Ký Bắc vương thân ở nơi khổ hàn, kinh tế khó khăn tiêu điều, không thể so sánh với Giang Nam vương, cũng chỉ mạnh hơn Võ Tây vương một chút!"
"Luận quân lực, Ký Bắc vương chỉ có ba mươi vạn đại quân, so với hai vị vương gia khác lại càng không thể so sánh! Cũng kết giao với một vài nhân sĩ giang hồ, nhưng những nhân sĩ giang hồ này ở trước mặt đại quân mênh mông thì hoàn toàn không đáng sợ!"
“Triều đình chúng ta đã đánh bại cả Giang Nam vương, Võ Tây vương, quân Đại Nguyệt, một Ký Bắc vương nho nhỏ thì có uy hiếp gì? Chỉ cần dẫn bốn mươi năm mươi vạn đại quân, trang bị thêm một vài cao thủ, tất nhiên có thể đánh bại Ký Bắc vương, thu phục vùng đất Ký Bắc!"
Chương 648 Tiến cử người khác
"Được được được! Lý ái khanh ngươi nói rất hay!"
Nữ đế tươi cười rạng rỡ: "Các vị ái khanh, ý kiến của các ngươi thì sao?"
“Bệ hạ, trước hạ chỉ bình định chư hầu, không tuân thì đánh!”
“Ký Bắc vương thức thời thì còn tốt, nếu như không hiểu chuyện, chúng ta cứ đánh đến hang ổ của hắn ta, bắt hắn ta trở về nhận tội!”
“Triều đình chúng ta binh hùng tướng mạnh, sĩ khí tăng vọt, còn sợ hắn ta làm gì?”
Bách quan triều đình gầm gừ kêu to.
Phảng phất liên tiếp đại thắng, đã làm cho bọn họ phổng mũi! Thành thật mà nói, cũng không thể không phổng mũi!
Tám mươi vạn quân Đại Hạ, bại!
Giang Nam vương có năm mươi vạn đại quân, cũng bại!
Liên quan trăm vạn người của Võ Tây và Đại Nguyệt, cũng bại!
Liên tiếp đại chiến, một chút thực lực của Đại Võ bọn họ cũng không bị suy yếu, kết quả càng đánh càng mạnh, có thể không phổng mũi sao?
Chỉ còn lại có một Ký Bắc vương, căn bản cũng không đáng sợ!
Nữ đế nghe xong cực kỳ cao hứng, trên thực tế nàng cũng có ý nghĩ này, Đại Võ bị phân tách quá lâu, đã đến lúc thu về.
Tuy nhiên, nàng làm việc khá là thận trọng, hỏi: "Lâm ái khanh, ngươi có ý kiến gì không?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: "Quả thật đã đến lúc ra tay với Ký Bắc rồi! Nhưng Ký Bắc vương này ngoan cố bảo thủ, vì bá nghiệp mà nằm gai nếm mật nhiều năm, khiến hắn ta khoanh tay chịu trói chắc chắn là không thể, tất nhiên sẽ kháng chỉ khởi binh! Cho nên, chúng ta phải chuẩn bị tốt cho trận chiến!"
Nữ đế gật gật đầu, thở dài nói: "Lâm ái khanh, ngươi nói đúng, xem ra trận chiến này không đánh không được! Một chuyện không phiền hai chủ, việc này giao cho Lâm ái khanh ngươi làm đi!"
Lâm Bắc Phàm vừa định tiếp chỉ, văn võ bách quan đã kích động.
"Bệ hạ, việc này không cần giao cho Lâm đại nhân!"
Nữ đế khó hiểu: "Không giao cho Lâm ái khanh thì giao cho ai? Từ đầu năm đến nay, Lâm ái khanh chỉ huy ba trận chiến dịch, mỗi lần đều lấy ít thắng nhiều, chỉ phải trả cái giá cực nhỏ đã giành được đại thắng huy hoàng! Tài hoa quân sự của hắn, năng lực hành quân đánh giặc của hắn, đã được chứng thực đầy đủ, tìm khắp cả nước không ai có thể vượt qua được hắn! Có hắn ra tay, trẫm vô cùng yên tâm."
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang vội vàng nói: "Tài năng quân sự của Lâm đại nhân quả thật vô cùng xuất chúng, giao quyền chỉ huy cho hắn, vi thần cũng cực kỳ yên tâm! Nhưng bây giờ chỉ là đối phó một Ký Bắc vương nho nhỏ mà thôi, có hơi dao trâu mổ gà!"
“Đúng vậy, Lâm đại nhân chính là quân thần của triều ta, là trụ cột của triều ta! Một Ký Bắc vương nho nhỏ, làm sao cần Lâm đại nhân phải ra tay? Quá coi trọng Ký Bắc vương rồi."
"Lâm đại nhân tọa trấn triều đình, có thể uy chấn quốc nội, làm cho người ta khiếp sợ!"
"Hơn nữa, Lâm đại nhân rời kinh quá lâu, sẽ xảy ra rất nhiều chuyện! Trong kinh thành, cần Lâm đại nhân chủ trì đại cục hơn! Triều đình chúng ta, cũng cần Lâm đại nhân hiến kế!"
“Ký Bắc vương, tìm người khác tới đối phó là được rồi.”
...
Bách quan nhao nhao mở miệng.
Lâm Bắc Phàm xem như đã nhìn ra, đám lão già âm hiểm này liên tiếp tâng bốc hắn, căn bản là muốn đoạt công. Không cho hắn cơ hội lập công, miễn cho chức quan thăng càng cao, uy thế càng thắng, đè ép bọn họ không ngẩng đầu lên nổi.
Nữ đế tất nhiên cũng nhìn ra, nhưng lời nói của bách quan cũng không phải không có đạo lý.
Giang Nam vương đã bị diệt, Võ Tây vương cũng đã bị diệt, chỉ còn lại một Ký Bắc vương, hoàn toàn không thành vấn đề.
Lại phái Lâm Bắc Phàm xuất mã, hình như là không cần thiết. Triều đình cần hắn hơn.
So với tài năng quân sự của hắn, năng lực cầm quyền của hắn càng thêm xuất sắc. Hắn tọa trấn kinh thành, nàng vô cùng an tâm.
"Vậy các vị ái khanh, các ngươi có ý kiến gì không? Hoặc là, các ngươi có người nào được chọn rồi?"
Mắt thấy nữ đế nghe lời đề nghị của bọn họ, bách quan triều đình mừng rỡ.
Vẫn là Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang mở miệng đầu tiên: "Bệ hạ, vi thần có một người! Hắn ta đức hạnh cao thượng, võ công cao cường, tài năng quân sự cực kỳ xuất chúng! Để hắn dẫn binh, tất nhiên có thể đánh bại Ký Bắc vương, thu phục Ký Bắc!"
Mắt của nữ đế sáng ngời: "Là ai?"
Lý Khai Quang mỉm cười: "Người này tên là Triệu Khoát, là đích trưởng tử của thế hệ trẻ Triệu gia - thế gia quân sự, gia đình có tiếng là học giỏi xưa nay! Từ nhỏ đã cùng phụ thân hành quân đánh giặc, năng lực xuất sắc! Hơn nữa, võ công của hắn ta rất cao cường, là một cường giả Tiên Thiên!"
Mắt của nữ đế càng sáng hơn: "Tuyên hắn ta lên!"
Không lâu sau, một tiểu tướng mặc áo giáp màu bạc, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí vũ hiên ngang đi tới.
Đôi mắt của hắn ta nhìn thẳng, chắp tay lớn tiếng nói: "Vi thần Triệu Khoát, bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Nữ đế lớn tiếng nói: "Miễn lễ!"
"Tạ bệ hạ!"
Triệu Khoát đứng thẳng lưng lại bái: "Hạ quan Triệu Khoát, tham kiến các vị đại nhân!"
Bách quan của riều đình mỉm cười gật đầu, người trẻ tuổi này hiểu chuyện.
Nhưng nữ đế lại nhíu mày, bởi vì người này thật sự quá trẻ tuổi!
Ở tuổi ngoài ba mươi, tuy rằng tuổi này không tính là nhỏ, nhưng đặt ở trong một đám tướng quân, được xem như là vô cùng trẻ tuổi rồi.
Tuy rằng thực lực không tệ, bối cảnh gia đình cũng không tệ, nhưng đánh giặc cũng không phải là trò đùa!
Một khi thua, rất nhiều người sẽ chết, thậm chí ảnh hưởng đến cục diện quốc gia!
Để cho hắn ta theo quân đánh giặc thì có thể, nhưng nếu trực tiếp dẫn một quân, nữ đế vô cùng lo lắng!
Vì thế, nữ đế hỏi: "Vừa rồi Binh bộ thượng thư Lý Ái Khanh đề cử ngươi lĩnh quân tác chiến, đối phó Ký Bắc vương! Ngươi có chiến tích gì, nói cho trẫm nghe một chút?"
Chương 649 Không khởi binh còn đợi đến khi nào?
"Cái này..."
Tiểu tướng Triệu Khoát xấu hổ. Hắn ta thì có chiến tích gì?
Nhập ngũ mười năm, bình thường đều là huấn binh luyện binh, không có cơ hội kiến công lập nghiệp. Cũng chỉ có năm nay là chiến sự liên miên.
Nhưng năm nay mỗi một trận chiến đều vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nước mất nhà tan, gia tộc của hắn ta coi trọng hắn ta, không cho hắn ta tham chiến.
Kết quả là Lâm Bắc Phàm đã ra tay, liên tục ba trận đại thắng, uy chấn thiên hạ. Không chỉ thăng quan nhanh chóng, mà còn đạt được tước vị.
Hắn ta hâm mộ đố kỵ khỏi phải nói.
Bây giờ chỉ còn lại Ký Bắc vương là cơ hội cuối cùng rồi.
Ký Bắc vương trông có vẻ rất dễ dàng thu phục, nếu không thu phục thì sẽ không có cơ hội, cho nên mới phát động lực lượng gia tộc, bảo bách quan tiến cử.
"Khởi bẩm bệ hạ, trên người vi thần không có chiến tích gì cả!"
Sắc mặt của Triệu Khoát hơi ửng đỏ: "Chủ yếu là những năm gần đây, vi thần đều đang học binh pháp, huấn binh luyện binh, không có cơ hội mang binh đánh giặc! Nhưng kính xin bệ hạ cho vi thần cơ hội này, vi thần nhất định sẽ dẫn binh tới Ký Bắc, bắt Ký Bắc Vương trở về hỏi tội!"
Nữ đế tràn ngập nghi ngờ nói: "Ngươi chưa từng đánh giặc, trên người không có chiến tích, thật sự được sao? Trẫm cảm thấy, vẫn nên phái một tướng quân dày dạn kinh nghiệm và ổn trọng xuất mã thì thích hợp hơn!"
Mắt thấy chiến công trong tay bay mất, Triệu Khoát nóng nảy: "Bệ hạ, Trung Dũng Công, phủ doãn đại nhân trước khi xuất binh đánh giặc, cũng không có chiến tích! Một văn thần như hắn còn có thể dẫn binh đánh giặc, một võ quan như ta vì sao không thể?"
Nữ đế trong lòng cười lạnh một tiếng, vậy có thể giống nhau sao? Tài năng quân sự của hắn, trẫm đã tận mắt nhìn thấy!
Bộ chiến pháp kia quá tiên tiến, quá vô địch, không ra khỏi kinh thành đã khiến vùng Võ Tây long trời lở đất!
Hơn nữa, ngoại trừ có được tài năng quân sự kinh người ra, hắn còn có thực lực khủng bố của Đại Tông Sư!
Cho dù không dùng tài năng quân sự thì vẫn có thể trấn áp tất cả! Cực kỳ ổn định!
Ngươi có thể làm gì được mà so sánh với hắn?
Nữ đế vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định.
Triệu Khoát càng thêm sốt ruột, nháy mắt với văn võ bách quan bên cạnh, hy vọng có thể giúp nói vài lời tốt.
"Bệ hạ, ai cũng có lần đầu tiên! Triệu Khoát tuy rằng tuổi còn trẻ, trên người cũng không có chiến tích, nhưng từ nhỏ hắn ta đã được hun đúc, các loại binh pháp đều thuộc nằm lòng, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi! Nếu bệ hạ không tin, có thể kiểm tra hắn ta ngay tại chỗ!"
"Nếu bệ hạ còn không yên tâm, có thể kêu Triệu gia phái một vài lão tiền bối tới phụ tá Triệu Khoát! Bọn họ đều là lão tướng quân đánh giặc nhiều năm, chắc chắn sẽ không có sơ hở!"
"Bệ hạ, nên cho người trẻ tuổi một cơ hội!"
Nữ đế rốt cục cũng buông lỏng: "Được! Trẫm sẽ cho hắn ta một cơ hội!”
Lập tức ra mấy đề quân sự, đối phương đều đối đáp tất cả một cách lưu loát như nước chảy, chu toàn mọi mặt. Như vậy, cuối cùng nữ đế mới thoáng yên lòng, nói: "Xem ra ngươi quả thật đã đọc thành thạo binh pháp binh thư, là một người tài có thể đào tạo, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội dẫn binh tác chiến! Nhưng nhất định phải có lão tiền bối của Triệu gia ngươi xuất mã, một đường tòng quân, ở bên cạnh phụ tá."
Triệu Khoát mừng rỡ: "Tạ bệ hạ!"
Như vậy, việc này đã được định là như vậy rồi.
Triệu Khoát dẫn binh đánh giặc, thu phục Ký Bắc, bắt Ký Bắc vương trở về hỏi tội, Lâm Bắc Phàm thì tọa trấn triều đình.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhìn từ đầu đến cuối, không nói một lời...
Vì thế, triều đình hạ một đạo ý chỉ đến Ký Bắc.
Lệnh cho Ký Bắc vương giao ra binh quyền và quyền hạn của Ký Bắc, sau đó mang theo một nhà già trẻ đến kinh thành dưỡng lão.
Thánh chỉ này vừa ra, thiên hạ đều kinh hãi.
“Triều đình muốn chỉnh đốn Ký Bắc vương rồi!"
“Quả thật cũng đến lúc đó rồi! Giang Nam vương và Võ Tây vương đều bị đã bị chỉnh đốn, cũng chỉ còn lại Ký Bắc Vương! Triều đình liên tục đại thắng, sĩ khí tăng vọt, binh hùng tướng mạnh, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?"
"Ký Bắc vương nguy rồi! Nếu như lĩnh chỉ sẽ mất đi tất cả, chỉ có thể làm vương gia nhàn tản! Nếu không, chính là kháng chỉ không tuân, sẽ bị triều đình phái binh lính tới thu phục! Ký Bắc vương đánh thắng được triều đình sao?"
"Đại Hạ thua, Giang Nam vương thua, liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt cũng thua, Ký Bắc vương còn có năng lực gì? Binh lực không được, tài lực cũng không được, chẳng lẽ chỉ dựa vào nhân sĩ giang hồ của hắn ta?"
"Ta thấy không thể nào, Ký Bắc vương sắp xong đời rồi!"
Ký Bắc, vương phủ.
Ký Bắc vương nhận thánh chỉ của triều đình mà vẻ mặt xanh mét, cắn răng nói: "Triều đình đang bức bách bản vương!"
Quân sư Gia Cát tiên sinh cười khổ: "Hiện giờ triều đình liên tiếp đại thắng, thu hồi vùng Giang Nam và Võ Tây, sĩ khí đang thịnh, binh hùng tướng mạnh, cho nên đưa ra quyết định như vậy là đương nhiên!"
“Nhưng may mà chúng ta cũng không phải không có lực phản kháng!"
Gia Cát tiên sinh kích động nói: "Hiện giờ, chúng ta có ba mươi vạn đại quân, hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, còn có ba vị Tông Sư ra sức tương trợ, hoàn toàn có thể đấu với triều đình! Vương gia, lúc này không khởi binh còn đợi khi nào?"
Chương 650 Tư lợi tranh công
Ký Bắc vương cũng vô cùng kích động: "Quân sư ngươi nói đúng, lúc khởi binh đã đến! Ba mươi vạn đại quân và hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, còn có ba vị Tông Sư đã đủ để vênh với đời rồi, thời điểm đổi ngai vàng đã đến! Chúng ta bắt đầu khởi binh!"
Vì thế Ký Bắc vương xé bỏ thánh chỉ, hơn nữa còn công bố hịch văn. Gian thần cầm quyền, che đậy tai vua, tàn sát trung lương, dân chúng lầm than!
Không phải ta muốn phản, mà là triều đình đã dơ bẩn, làm hại thiên hạ, không thể không dọn dẹp!
Vì giang sơn Đại Võ, vì giúp đỡ chính đạo, vì lê dân bách tính, làm hoàng thân của Đại Võ, trách nhiệm không gì khác hơn, nhất định phải khởi binh dẹp sạch gian thần, bảo vệ quân vương, trả lại cho thiên hạ một bầu trời trong xanh.
Hy vọng quần hùng trong thiên hạ cùng nhau đánh dẹp!
Trong hịch văn, Ký Bắc vương còn liệt kê đủ loại tội lỗi của các quan triều đình. Ác độc như thế nào, viết như thế nào, khiến người tức đến sục sôi, nghiến răng nghiến lợi.
"Những tham quan ô lại này tham ô trái pháp luật, làm hại trung lương, quá đáng ghét, nên giết toàn bộ!"
“Khó trách Đại Võ lại loạn như vậy, thì ra là bởi vì có những tên tham quan này!”
“Những người này, không giết không đủ để dân chúng nguôi giận!”
“Vương gia, ngươi là rất tốt, tất cả chúng ta đều ủng hộ ngươi!”
"Phải tiêu diệt bọn họ"
...
Ngay lập tức Ký Bắc vương được nhiều người ủng hộ!
Không thể không nói, hắn ta thông minh hơn hai vị vương gia kia nhiều!
Không nhắm mũi nhọn trực tiếp vào hoàng đế, mà là nhắm ngay vào các quan viên phía dưới nàng, mục tiêu này thật sự quá chuẩn xác, bởi vì các quan viên phía dưới nàng quả thật đều là tham quan ô lại, là gian thần nịnh thần, không biết đã hút bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, đã làm hại bao nhiêu trung lương!
Đây đều là chuyện dân chúng đã tận mắt nhìn thấy và chính tai nghe, đồng cảm sâu sắc.
Cho nên, sau khi nhìn thấy phần hịch văn này, tất cả tức giận và bất mãn trong lòng đều bị kích phát, hoặc là vẫy cờ hò hét tương trợ , thêm một ngọn lửa cho bá nghiệp của Ký Bắc vương, khoác lên tấm áo ngoài là chính nghĩa.
Nhưng mà, các bách quan triều đình lại tức điên rồi!
Vậy mà lại nói bọn họ là tham quan gian thần ở trước mặt người khắp thiên hạ!
Họ là có tham có gian, nhưng những đóng góp của chúng ta, lẽ nào ngươi đều nhắm mắt làm ngơ sao?
Nếu không có bọn họ kiểm soát triều đình, quốc gia đã sớm sụp đổ rồi, các ngươi nào có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ?
Ngươi mắng chúng ta là tham quan gian thần cũng thôi đi, vì sao tham quan gian thần lớn nhất, các ngươi lại làm như không thấy?
Lâm Bắc Phàm tham nhiều hơn chúng ta rất nhiều, vàng bạc châu báu đều chuyển về nhà từng rương từng rương một, không chút che giấu, vì sao lại bỏ qua cho hắn?
Lâm Bắc Phàm gian hơn chúng ta nhiều, ngay cả gian thần chúng ta nhìn cũng sợ, vì sao không mắng hắn?
Bách quan triều đình càng nghĩ, trong lòng càng không chịu nổi! Lẽ nào lại như vậy, thiên đạo bất công!
"Hiền chất, trận chiến này phải nhờ ngươi rồi! Ký Bắc vương phạm thượng, trong mắt không có thánh thượng, còn vu khống bản quan là tham quan ô lại, nào có lý này! Ngươi nhất định phải đánh đến Ký Bắc, bắt Ký Bắc vương trở về!"
Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu hung tợn nói. "Đúng vậy! Hiền chất, tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho Ký Bắc vương như vậy!"
Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm nghiến răng nghiến lợi: "Bản quan cả đời trong sạch, chưa từng tham một chút mồ hôi nước mắt nào của dân, vậy mà hắn ta nói ta là tham quan lớn của triều đình? Hoàn toàn là vu khống! Tốt nhất là giết sạch tất cả người của hắn ta, để cho hắn ta biết kết cục của việc đắc tội chúng ta!"
"Hắn ta chỉ mắng ngươi là tham quan đã là tốt lắm rồi! Lão thất phu kia vu khống ta hoang dâm vô độ, đã ngủ với mười nghìn cô nương! Mẹ kiếp, ta có khả năng này sao? Cho dù có năng lực này thì cũng không có thời gian này!"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tức giận đến cả người phát run: "Nhất định phải bắt hắn ta trở về, bản quan phải lấy lại thể diện!"
"Ngươi còn đỡ, lão thất phu kia vu khống ta có sở thích long dương, đoạn tụ, đi trên đường người khác đều nhìn ta rất kỳ quái, tất cả đều cách xa ba mét!" Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ phát ra tố cáo mãnh liệt.
"Hiền chất, nhờ ngươi, nhất định phải đánh thật tàn nhẫn, bản quan toàn lực ủng hộ ngươi! Bây giờ hắn ta càng đắc ý, phải khiến cho hắn ta ngã càng đau!" Công bộ thượng thư Vương Như Thủy nói.
…
Dưới sự ủng hộ của bá quan, Triệu Khoát tự mãn đắc ý, lớn tiếng nói: "Các vị thúc bá xin yên tâm, một Ký Bắc vương nho nhỏ hoàn toàn không là cái gì cả! Tiểu chất nhất định sẽ dẫn đại quân tiến vào Ký Bắc, bắt Ký Bắc vương trở về cho các vị lấy lại thể diện!"
"Được được được!"
Mọi người liên tục khen ngợi.
Sau đó, chủ đề chuyển sang cái khác.
“Nhưng hiền chất, thằng nhóc nhà ta đành nhờ ngươi, lúc có cơ hội lập công nhất định đừng quên hắn ta!”
"Hiền chất, cũng đừng quên cháu trai của lão phu! Cháu trai ta nhập ngũ nhiều năm, năng lực đã đủ, nhưng bây giờ thiếu một cơ hội để thể hiện! Cho nên, ngươi nhất định phải dẫn dắt nhiều hơn!"
“Hiền chất, thực lực của cháu trai ta cũng không tệ, tuyệt đối đừng quên hắn ta!”
"Hiền chất, con của ta chưa từng đánh giặc, ngay cả giết gà cũng sợ, cho nên lão phu không yêu cầu cao! Khi gặp nguy hiểm tuyệt đối đừng để hắn ta lên, để cho hắn ta an toàn toàn nhận chút công lao trở về là được!"
Bách quan cũng không phải vô duyên vô cớ trợ giúp Triệu Khoát, mà là hy vọng thông qua hắn ta để mưu cầu một ít công lao cho hậu bối của mình.
Hai bên cùng có lợi và mỗi bên đều có nhu cầu của họ.
Bình luận facebook