-
Chương 656-660
Chương 656 Có phần thắng không?
Nữ đế và bách quan đành từ bỏ trước sự kiên quyết của Lâm Bắc Phàm.
Đúng lúc ấy, tin tức Lâm Bắc Phàm trở thành chủ soái trong công cuộc đối kháng với quân Ký Bắc đã được lan truyền khắp thiên hạ một cách nhanh chóng.
Phía triều đình, dân chúng tại kinh thành hớn hở!
“Cuối cùng cũng đổi thành Lâm đại nhân rồi, cuối cùng thì triều đình cũng đưa ra một quyết định đúng đắn!”
“Đã nói từ trước rồi mà, chuyện đánh trận nên để Lâm đại nhân đứng ra lo liệu! Lâm đại nhân cực biết đánh trận, lần nào ra tay cũng lấy nhỏ địch lớn và giành được chiến thắng toàn diện, còn quân thần hơn cả quân thần!”
“Cái tên cậu ấm nhà giàu Triệu Khoát kia còn chẳng xứng xách dép cho Lâm đại nhân!”
“Ký Bắc vương, lần này ngươi xong đời rồi! Hai huynh đệ còn chẳng ăn ai, huống chi là hắn ta? Ha ha!”
“Lâm đại nhân cầm quân, cuối cùng ta cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi!”
Tiếp đó, dân chúng ai cũng chờ mong, dõi theo Lâm Bắc Phàm từng giây từng phút, xem hắn chuẩn bị quân đội tác chiến thế nào, xem hắn đánh Ký Bắc vương, giành được thắng lợi mà trở về ra sao.
Tuy nhiên, điều khiến người ta buồn bực chính là Lâm Bắc Phàm chẳng làm gì cả.
Hắn không điều động binh lính, sắp xếp tướng sĩ, cũng chẳng chuẩn bị lương thực vật tư.
Sau khi kết thúc buổi triều sớm, hắn không tới Quốc Tử Giám thì sẽ tới phủ nha làm việc, chẳng khác gì so với ngày thường.
Hôm ấy, ti nghiệp Diêu Chính tới báo cáo công việc với Lâm Bắc Phàm, hắn ta không nhịn được bèn nhắc nhở: “Tế tửu đại nhân, những việc nhỏ này đại nhân giao cho hạ quan xử lý là được rồi, đại nhân nên đi làm chính sự thì hơn!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thân là tế tửu, đây chẳng phải là chính sự ta nên làm hay sao?”
“Ý hạ quan không phải như vậy, ý của hạ quan là Ký Bắc vương sắp sửa đánh chúng ta rồi!”
Diêu Chính sốt ruột khuyên bảo: “Ký Bắc vương là kẻ có dã tâm cực lớn, hắn ta nhăm nhe ngôi vị hoàng đế, vài hôm nữa thôi là hắn ta sẽ đánh đến kinh thành, triều đình đang rất cần đại nhân! Hiện giờ việc quan trọng nhất là đại nhân phải đi điều động binh lính, chuẩn bị đối phó với Ký Bắc vương chứ không phải ở đây xử lý mấy chuyện vặt vãnh này!”
“Hắn ta đánh tới đây là tốt nhất, ta đỡ phải chạy một chuyến xa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, trông hắn tự tin vô cùng: “Ngươi đừng thấy hiện giờ hắn ta đang bay nhảy tung tăng, nhưng thực chất hắn ta chỉ là một con châu chấu trong lòng bàn tay ta thôi, lúc nào ta cũng có thể bóp chết hắn ta!”
Diêu Chính lại càng sốt ruột hơn: “Tế tửu đại nhân, đại nhân đừng xem thường Ký Bắc vương, hạ quan nghe nói…”
Lâm Bắc Phàm phất tay đuổi người: “Diêu đại nhân, ngươi cứ đi làm những việc khác đi! Chuyện quân sự ngươi không hiểu đâu, về sau ngươi tự khắc sẽ biết!”
“Vâng thưa tế tửu đại nhân!” Diêu Chính không tình nguyện rời đi.
Sau khi trở về, hắn ta vẫn không cam tâm, bèn bảo vài đồng liêu đi khuyên Lâm Bắc Phàm chuẩn bị cho trận chiến, có điều ai cũng bị Lâm Bắc Phàm đuổi đi.
Trở về Lâm phủ, tiểu quận chúa hùng hùng hổ hổ xông vào.
Nàng túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, sốt sắng nói: “Lâm Bắc Phàm, Ký Bắc vương sắp sửa đánh tới nơi rồi mà ta nghe nói ngươi chẳng làm gì cả, lỡ thành bị phá thì biết phải làm sao?”
Lâm Bắc Phàm phản bác: “Ai bảo ta không làm gì, ta làm nhiều việc lắm đấy nhé!”
“Thế ngươi làm được những việc gì rồi?” Tiểu quận chúa hỏi.
Lâm Bắc Phàm đáp: “Ta đã tới Quốc Tử Giám và Đức Thiên Phủ xử lý công vụ, đuổi rất nhiều người giống quận chúa tới khuyên bảo ta! Giữa chừng ta có ăn cơm trưa, canh gà hầm trưa nay ngon lắm nên ta ăn thêm một bát! Ăn cơm trưa xong thì ta khá buồn ngủ nên đã chợp mắt nửa canh giờ, sau đó ta lại làm biếng thêm một canh giờ, giờ không có chuyện gì là ta về ăn cơm tối.”
Tiểu quận chúa: “…”
“Vậy tức là ngươi chẳng làm gì cả?”
Tiểu quận chúa lại càng sốt sắng hơn nữa, nàng túm lấy Lâm Bắc Phàm, kéo hắn ra ngoài: “Mau đi chuẩn bị binh lính quân đội đi, hiện giờ còn kịp đấy!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Thực sự không cần đâu mà, thật ra ta đã âm thầm chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là không nói ra thôi! Bằng không bị lộ ra thì coi như chẳng có tác dụng gì cả!”
“Thật à?” Tiểu quận chúa vẫn nghi ngờ lắm.
“Ngọc trai còn chẳng thật bằng ta nữa là! Quận chúa thông minh như vậy, ta lừa quận chúa làm gì?” Lâm Bắc Phàm phản bác.
“Ngươi nói cũng phải!” Tiểu quận chúa “chịu thua”.
Lúc ăn cơm tối, tiểu quận chúa chia một nửa số thịt trong bát mình cho Lâm Bắc Phàm với vẻ không nỡ, nàng nói: “Chia một nửa thịt cho ngươi, trận chiến này nhất định phải thắng đó, chúng ta nhờ vào ngươi hết đấy!”
Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng, có thể lấy được thịt từ miệng quận chúa đúng là khó khăn cực kì! Chẳng khác gì giành thịt từ trong miệng hổ cả!
Hai mắt Lâm Bắc Phàm nóng lên: “Tiểu quận chúa…”
Tiểu quận chúa ngẩng đầu: “Gì thế?”
“Nửa còn lại ta cũng muốn!”
Tiểu quận chúa: “…”
Cuối cùng vì đại nghiệp, tiểu quận chúa đành xả thân, gắp nốt chỗ thịt còn lại vào bát của Lâm Bắc Phàm.
Tới buổi tối, Lâm Bắc Phàm đang xử lý công vụ trong thư phòng.
Mạc Như Sương đẩy cửa tiến vào, nàng lo lắng nói: “Công tử, thực sự không có vấn đề gì sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn đứng dậy, cười khổ: “Như Sương, sao có thể không có vấn đề chứ? Từ tình hình trước đó có thể thấy Ký Bắc vương không những có hơn vạn võ giả Hậu Thiên mà còn có hơn sáu mươi vị Tiên Thiên, hai vị Tông Sư thần bí nữa! Sức mạnh như vậy đủ để lật đổ một vương triều rồi!”
“Công tử…”
Vẻ lo lắng trên mặt Mạc Như Sương càng rõ ràng hơn.
Chương 657 Có tiền mới cứu người
“Có điều dù khó khăn đến đâu ta vẫn sẽ dốc sức ngăn cản!”
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía trước với ánh mắt kiên định: “Ký Bắc vương ra vẻ đạo mạo nhưng thực chất lại là kẻ có dã tâm, một khi để hắn ta ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn thì chắc chắn thiên hạ sẽ loạn lạc, dân chúng lầm than! Đại trượng phu có việc nên làm cũng có việc không nên làm, vì thiên hạ, vì dân chúng, ta sẽ xả thân, dù có phải tan xương nát thịt ta cũng sẽ chiến đấu đến cùng, khi nào chết mới thôi!”
Mạc Như Sương cảm động vô cùng: “Công tử, ta giúp ngươi! Mặc dù thiếp thân không có thực lực mạnh mẽ song chắc chắn sẽ đi theo bảo vệ ngươi, đến chết không rời! Nếu như công tử chết thì thiếp thân cũng sẽ không sống nữa, ta sẽ theo ngươi xuống hoàng tuyền!”
“Như Sương, cảm ơn ngươi!”
Lâm Bắc Phàm xoay người, ôm chầm lấy thân hình mảnh khảnh của Mạc Như Sương: “Đây là đêm trước trận chiến, giữa lúc sống chết có ngươi ở bên, ông trời quả không đối xử bạc bẽo với ta mà!”
Mạc Như Sương tựa đầu lên lồng ngực của Lâm Bắc Phàm, nàng hạnh phúc nói: “Công tử, thực chất đây cũng là niềm hạnh phúc của thiếp thân!”
Hai người tựa sát bên nhau, an ủi lẫn nhau, dịu dàng như dòng suối chảy.
Đúng lúc ấy, Quách Thiếu Soái đạp cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng bên trong thì sững người. Hắn ta bèn thu chân lại, chầm chậm đóng cửa rồi cười ngại ngùng: “Thật ngại quá, hình như ta tới không được đúng lúc cho lắm, ta đi ra liền đây, hai người cứ tiếp tục đi!”
Lâm Bắc Phàm buông Mạc Như Sương đang xấu hổ ra, đoạn bảo: “Quay lại đây! Có chuyện gì thế?”
“Là thế này, công tử, Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tới tìm ngươi, hình như là có chuyện gấp gì đó!”
“Được, ta đi gặp hắn ta đã!”
Lâm Bắc Phàm gặp được Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tại phòng khách.
Hắn chắp tay, mỉm cười và nói: “Đêm hôm thế này, ngọn gió nào đưa Lý đại nhân đến thế?”
Lý Khai Quang chắp tay: “Hạ quan bái kiến Trung Dũng Công Lâm đại nhân!”
“Lý đại nhân khách sáo quá rồi, sao muộn thế này ngươi còn đến tìm bản quan, chắc chắn là có chuyện gấp đúng không? Chúng ta nói thẳng luôn đi!”
“Được, thế thì hạ quan không khách khí nữa!”
Hai người bèn ngồi xuống, Lý Khai Quang nhấp một ngụm trà rồi nói với vẻ bồn chồn: “Có điều trước khi vào việc, hạ quan vẫn phải càm ràm với Lâm đại nhân một câu rằng trận chiến này ngươi thực sự có thể giành được thắng lợi hay sao?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Chắc chắn! Dẫu sao thì ta cũng không lấy tiền đồ của mình ra để đùa đâu, đúng chứ?”
“Được, vậy thì hạ quan yên tâm rồi! Chuyện là thế này, Lâm đại nhân…”
Lý Khai Quang nói: “Sau khi đánh bại quân của triều đình, Ký Bắc vương đã bắt sống được một vài tướng lĩnh! Trong đó có cháu trai Lý Thiên Tỉnh của hạ quan, Lâm đại nhân có thể cứu hắn ta ra ngoài không? Hạ quan cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm bất ngờ: “Lý Thiên Tỉnh? Cái tên lúc nào cũng áo quần là lượt này chạy tới quân đội từ lúc nào vậy?”
Trông vẻ mặt gượng gạo của Lý Khai Quang, Lâm Bắc Phàm lập tức hiểu ra: “Lý đại nhân, có phải ngươi sắp xếp cho hắn ta không hả?”
Lý Khai Quang càng ngượng hơn, hắn ta cười khổ: “Lâm đại nhân, việc đã đến nước này, hạ quan cũng không giấu ngươi nữa. Đúng thật là hạ quan đã sắp xếp vị trí cho hắn ta! Ta tiến cử binh lính của Triệu Khoát, Triệu Khoát tiến cử cháu trai ta, giúp hắn ta có được chút công lao, tiện bề xây dựng con đường làm quan sau này!”
“Thế nhưng ai ngờ Triệu Khoát lại vô dụng đến thế, vừa mới đối đầu với Ký Bắc vương đã toi đời, không những khiến triều đình binh bại mà còn để Ký Bắc vương bắt sống được cháu trai ta, hạ quan thấy hối hận lắm!”
Lý Khai Quang ôm mặt, trông hắn ta ủ rũ và hối hận vô cùng…
“Nhưng mà dù sao thì cháu trai ta cũng là trưởng tử của huynh trưởng, và cũng là con cháu dòng chính của Lý gia ta nên ta không thể không quan tâm được! Thế nên chỉ đành tới nhờ vả Lâm Bắc Phàm ngươi, hi vọng ngươi có thể cứu hắn ta ra, hạ quan cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Lý đại nhân, yêu cầu này làm khó người ta quá đấy? Ngươi bảo ta đánh bại Ký Bắc vương thì không thành vấn đề! Thế nhưng muốn cứu cháu trai ngươi từ tay hắn ta thì không còn đơn giản như vậy nữa…”
“Hạ quan cũng biết là làm khó ngươi, song hạ quan cũng hết cách mà, chẳng phải sao?”
Lý Khai Quang u sầu: “Ta đi nhờ khắp nơi cũng chỉ có thể nhờ Lâm đại nhân người mà thôi! Đây là chút tâm ý của ta, mong Lâm đại nhân đừng chê cười! Nếu như thành công, ta vẫn còn một đại lễ nữa, mong Lâm đại nhân đừng từ chối!”
Nói đoạn, hắn ta đẩy một cái hộp qua.
Lâm Bắc Phàm mở ra xem, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu, trị giá mười vạn lượng bạc. Lý Khai Quang biết làm việc thật đấy, hắn rất thích!
Lâm Bắc Phàm mở miệng nói: “Nếu như thành công, bản quan muốn năm mươi vạn!”
Lý Khai Quang: “Đậu má!”
Cái tên cẩu quan này, hắn vẫn tham lam chẳng khác gì ngày xưa!
Nghĩ ngợi một hồi, Lý Khai Quang bèn nói với vẻ đau lòng: “Được được được, chỉ cần cứu được người, năm mươi vạn thì năm mươi vạn!”
“Vậy là đúng rồi!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi cất châu báu đi, đoạn bảo: “Ban đầu ngươi mà xì tiền ra luôn, bảo ta dẫn dắt cháu của ngươi đi đánh trận lấy công lao thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay?”
“Lâm đại nhân ngươi đừng nói nữa, hiện giờ ta đang hối hận lắm đây!” Lý Khai Quang ôm ngực, tim hắn ta đang âm ỉ đau.
Chương 658 Cơ hội của bản vương đến rồi
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp đãi thêm vài vị trọng thần của triều đình.
Bọn họ đều tới nhờ vả hắn cứu tử đệ nhà mình đang bị bắt sống ra.
Lâm Bắc Phàm đối xử với ai cũng công bằng, cứ đưa tiền là hắn sẽ giúp, không đưa thì dẹp!
Cuối cùng, đến Triệu gia cũng tới.
Bọn họ cực kì dứt khoát, tới với tâm thế khuynh gia bại sản.
“Lâm đại nhân, chỉ cần cứu được Khoát nhi và những người bị bắt của Triệu gia thì trừ tổ trạch của Triệu gia ra, những cái khác đều là của ngươi!”
Lâm Bắc Phàm cười đến mức không khép miệng lại được: “Hay lắm, mọi thứ đều dễ nói!”
Mà lúc này, Ký Bắc vương đang dẫn đại quân hùng hổ tiến về phía nam.
Thế nhưng điều khiến hắn ta bất ngờ là cả quãng đường đi đều vô cùng thuận lợi, chẳng hề gặp phải trắc trở nào.
Ký Bắc vương chau mày: “Sao thế nhỉ, chẳng lẽ triều đình từ bỏ rồi hả?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, mới nãy Mạc Như Sương cô nương gửi thư đến! Nàng nói triều đình đã giao chức chủ soái cho Lâm quân! Lâm quân làm ra vẻ thần bí để lừa gạt mọi người, không hề điều động binh lính, chỉ đợi vương gia tới thôi! Chỉ cần vương gia tới kinh thành là chắc chắn cửa thành sẽ mở để vương gia đi vào!”
Ký Bắc vương mừng rỡ: “Được được được! Lâm quân làm hay lắm, chúng ta toàn lực tăng tốc!”
Hai ngày sau, kinh thành đã gần ngay trước mắt bọn họ!
“Hoàng thành, cuối cùng chúng ta cũng tới hoàng thành rồi!”
Ký Bắc vương trông hoàng thành sửng sững phía xa, hắn ta bỗng dừng lại, ngồi trên lưng ngựa và đưa mắt nhìn về đằng xa, đôi mắt có hơi mơ màng như thể rơi vào hồi ức.
Cả đại quân cũng dừng lại theo hắn ta.
Làn gió thổi qua, cờ chiến bay phấp phới, song đại quân lại cực kỳ yên tĩnh.
“Vương gia, sao không đi nữa vậy?” Gia Cát tiên sinh lấy làm lạ hỏi.
Ký Bắc vương bỗng nhiên hỏi hắn ta: “Quân sư, ngươi có biết tại sao bản vương nhất định phải giành được hoàng vị không?”
Gia Cát tiên sinh chớp mắt, chuyện này chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Khắp thiên hạ này ai mà chẳng muốn ngồi lên hoàng vị, có ai không muốn làm hoàng đế đâu?
Ngươi là thân vương, gần quan được ban lộc, chắc chắn ngươi càng mong mỏi điều đó hơn rồi!
Thế nhưng Gia Cát tiên sinh rất thông minh, hắn ta biết thứ vương gia cần không phải là đáp án mà là một người lắng nghe.
Thế là hắn ta bèn chắp tay, nói: “Thuộc hạ không biết, mong vương gia nói rõ!”
Ký Bắc vương ho khan một tiếng, đoạn nói với chất giọng trầm ngâm: “Ngày xưa phụ hoàng ta sinh được bốn huynh đệ chúng ta! Trong bốn huynh đệ thì lão nhị cũng chính là bản vương đây tinh thông văn thao võ lược, thậm chí thiên phú tu luyện cũng cực kì xuất chúng, bản vương chính là người tài giỏi nhất trong bốn huynh đệ!”
“Lão tam là Giang Nam vương cũng cực kì thông minh và có năng lực, mặc dù hắn ta không có tố chất tu luyện, lại còn ham ăn lười làm, song lại rất giỏi chuyện làm ăn, tuổi còn trẻ mà đã tích lũy được gia tài nghìn vạn. Hắn ta chính là người giàu có nhất trong bốn huynh đệ!”
“Lão tứ là Võ Tây vương, mặc dù hắn ta bảo thủ, cố chấp nhưng lại giỏi bày binh đánh trận, huấn luyện binh sĩ! Đồng thời thiên phú võ học của hắn ta cũng cực kì tốt, tuổi còn nhỏ mà đã sở hữu tu vi Tiên Thiên rồi!”
“Chỉ có lão đại là tư chất bình thường, không có ưu điểm nào hết!”
“Xét về văn thao võ lược thì hắn ta không bì được với bản vương! Xét về năng lực kinh doanh thì không bì được với lão tam! Xết về hành quân đánh trận thì không bì được với lão tứ! Không có thiên phú học võ, cực kì bình thường!”
Giọng điệu của Ký Bắc vương tràn ngập vẻ khinh thường, trong khinh thường còn hòa lẫn sự phẫn nộ.
“Thế nhưng một kẻ bình thường như thế chỉ sinh sớm hơn bản vương có mấy năm, dựa vào cái thân phận đích trưởng tử, được phụ hoàng để mắt đến, được bách quan bảo vệ và đã lên làm thái tử, cuối cùng trở thành quân chủ của một nước!”
“Thế nên bản vương cực kì không phục!”
“Cả hai hoàng đệ của bản vương cũng cực kỳ không phục!”
“Dựa vào đâu mà lão đại có thể lên làm hoàng đế còn chúng ta thì không được? Rõ ràng chúng ta rất xuất sắc, nếu như chúng ta lên làm hoàng đế thì có lẽ còn làm tốt hơn hắn ta!”
“Thế nên sau khi nhận được đất phong, bản vương đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện tranh đoạt hoàng vị này!”
Ký Bắc vương híp mắt, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Bản vương đã từng thề rằng mình sẽ đoạt lạt tất thảy những gì mà bản vương đã đánh mất! Ngày bản vương quay lại chính là ngày bản vương bước lên ngai vàng, là lúc bản vương nắm giữ càn khôn!”
“Tới nay bản vương đã cực khổ hơn hai mươi năm, cuối cùng cơ hội cũng đến rồi!”
“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!”
Gia Cát tiên sinh lập tức chắp tay nói: “Sự kiên trì của vương gia đã khiến trời xanh cảm động, thế nên ông trời mới ban cơ hội cho vương gia! Mặc dù cơ hội tới muộn song chắc chắn sẽ không thiếu!”
“Không sai! Ông trời đang giúp bản vương, lẽ trời đứng về phía bản vương!”
Ký Bắc vương cười lớn: “Xuất phát! Đã đến lúc triều đình phải thay đổi rồi, thời đại thuộc về bản vương tới rồi!”
Đại quân Ký Bắc tiếp tục xuất phát về phía kinh thành.
Chương 659 Tâm đầu ý hợp
Trong kinh thành đang vô cùng hỗn loạn.
“Ký Bắc vương dẫn quân tới rồi!”
“Đại quân ba mươi vạn người đã sắp đến thành, đáng sợ quá!”
“Không biết triều đình có chống đỡ nổi không nữa?”
“Nhỡ đâu… ta chỉ nói nhỡ đâu, Ký Bắc vương đánh thắng thì biết làm sao? Chúng ta có nên chạy trốn không?”
“Phỉ phui cái mồm nhà ngươi! Đừng có mà nói linh tinh!”
…
Dân chúng trong thành cực kì lo lắng và hoảng sợ.
Bọn họ không muốn chiến tranh xảy ra, càng không muốn Ký Bắc vương đem quân tới đánh, phá hoại cuộc sống đang hạnh phúc của bọn họ.
Nếu như là trước đây thì bọn họ vẫn thấy chẳng sao cả, ai lên làm hoàng đế cũng vậy thôi, chỉ là đổi một chủ tử khác mà thôi.
Song hiện giờ cuộc sống của bọn họ càng ngày càng ấm no hơn, có công ăn việc làm, bọn họ không muốn thay đổi.
Các cơ cấu bạo lực như đội quân thủ hoàng thành, Cấm Quân, Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn, Đông Xưởng Tây Xưởng… đều điều động binh lính, tướng sĩ, chuẩn bị đánh trận.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm nói không cần chuẩn bị song ai dám coi lời hắn nói là thật? Nhỡ đâu quân Ký Bắc tràn vào thật, không có sự chuẩn bị thì hối hận cũng chẳng kịp!
Bên trong hoàng cung.
Nữ đế buông tấu chương trong tay xuống, trông nàng lo lắng phiền muộn vô cùng. Nàng hỏi: “Bên ngoài làm sao thế, sao mà ồn ào vậy?”
“Khởi bẩm bệ hạ!”
Lão thái giám dè dặt liếc nhìn ánh mắt của nữ đế, đoạn bảo: “Đại quân Ký Bắc đã sắp đến thành, các cơ cấu trong triều đình đang điều động binh lính chuẩn bị ứng chiến!”
“Ừm!”
Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh đâu, hắn chuẩn bị ra sao rồi?”
“Trung Dũng Công Lâm Bắc Phàm vừa mới xử lý công vụ xong, hắn đã tới tường thành chuẩn bị ứng chiến! Có điều, chuyện khiến người ta khó hiểu là tới hiện giờ mà hắn vẫn chẳng chuẩn bị gì! Bệ hạ, chuyện này…”
“Ừm!”
Nữ đế nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hiện giờ trẫm cũng chẳng còn tâm trạng mà phê duyệt tấu chương nữa, trẫm cũng tới cổng thành xem sao!”
Lão thái giám kinh hãi: “Bệ hạ, nguy hiểm lắm!”
Nữ đế lắc đầu: “Có Lâm ái khanh ở đó thì sẽ không nguy hiểm đâu! Lâm ái khanh thiện chiến, song từ trước tới nay trẫm chưa từng nhìn thấy! Hôm nay trẫm phải nhìn cho kỹ, xem hắn đánh trận kiểu gì!”
Không lâu sau, nữ đế tới cổng thành thì trông thấy Lâm Bắc Phàm.
Người khác ai cũng sốt ruột như kiến bò trong chảo, chỉ có Lâm Bắc Phàm là bình tĩnh an nhiên, trông lạc loài hẳn so với những người xung quanh.
“Ái khanh, Ký Bắc vương sắp sửa đánh tới rồi, ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã chuẩn bị xong xuôi rồi!”
Nữ đế tò mò: “Ngươi chuẩn bị những gì?”
“Thần chuẩn bị cái miệng!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Bệ hạ, không phải vi thần khoe khoang đâu, đợi tí nữa chỉ cần thần mở miệng là bảo đảm quân Ký Bắc sẽ tự náo loạn, tự diệt vong!”
Nữ đế mỉm cười: “Thần kì thật vậy sao? Thế trẫm đợi để được mở rộng tầm mắt!”
Hai người nhìn xuống bên dưới tường thành, quân Ký Bắc đã tới.
Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một biển người, cờ chiến bay phấp phới đen sì một mảng, kèm theo đó là một cảm giác áp lực cực lớn.
Trong đó Lâm Bắc Phàm có trông thấy Ký Bắc vương, người dẫn đầu đại quân Ký Bắc.
Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Ký Bắc vương, trên người hắn ta là một bộ áo giáp màu đen, con ngựa chiến mà hắn ta cưỡi ngẩng cao đầu, trông cực kì oai phong lẫm liệt, đúng là có tướng làm minh chủ.
Lâm Bắc Phàm trông thấy một văn nhân để râu, tay cầm quạt, ăn mặc có vẻ hơi giống Khổng Minh, chắc là quân sư Gia Cát tiên sinh của Ký Bắc vương rồi.
Ngoài ra hắn còn nhìn thấy một đám Tiên Thiên, thực lực có người thì mạnh có người thì yếu.
Bên cạnh đó còn có hơn vạn võ giả Hậu Thiên, bọn họ tập hợp thành đại quân võ giả, khí thế không hề kém cạnh một đại quân trăm vạn người.
Còn có hai người ăn mặc kì lạ, một người da ngăm đen, trên eo có một con rắn cực lớn, người còn lại thì cường tráng, trông không hề dễ chọc vào.
Lâm Bắc Phàm còn trông thấy mấy người Triệu Khoát đang bị nhốt, bọn họ cũng nhìn Lâm Bắc Phàm, song lại né tránh ánh mắt.
Lúc Lâm Bắc Phàm quan sát đại quân Ký Bắc thì Ký Bắc vương cũng nhìn về phía cổng thành.
Đầu tiên hắn ta trông thấy nữ đế vô cùng xinh đẹp diễm lệ, mặc dù là một nữ tử mềm yếu song khi khoác hoàng bào lên, trông nàng lại rất có khí chất của bậc đế vương.
Mặc dù đây là cháu gái ruột của hắn ta, song từ trước đến nay hắn ta chưa từng coi nàng là người nhà. Hắn ta còn phải giành được hoàng vị cũng như giang sơn từ tay nàng nữa.
Tiếp đó, Ký Bắc vương trông thấy Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh nữ đế.
Mặc dù đã từng nghe nói rất nhiều tin tức liên quan đến hắn, vả lại cũng âm thầm liên lạc với hắn, song đây vẫn là lần đầu tiên Ký Bắc vương trông thấy Lâm Bắc Phàm. Người này trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta, trông hắn như một kẻ đọc sách trong trường tư.
Dù trẻ tuổi nhưng hắn lại tài giỏi vô cùng.
Hắn giỏi ngâm thơ, làm văn, giỏi chấp chính làm quan, còn biết hành quân đánh trận, biết nhiều thứ bàng môn tả đạo…
Có thể nói gần như cái gì hắn cũng biết!
Thế nhưng sau ngày hôm nay, một nhân tài tuyệt thế như hắn sẽ về dưới trướng của Ký Bắc vương, làm việc cho hắn ta!
Ký Bắc vương nghĩ thầm trong lòng, đoạn thấy hơi kích động.
Thế là hắn ta không nhịn được bèn nở nụ cười an ủi và hài lòng với Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cũng cười nhẹ đáp lại hắn ta.
Tâm đầu ý hợp, kìm lòng không đậu.
Chương 660 Dự cảm chẳng lành
Lúc bấy giờ, nữ đế nghiêm giọng nói: “Ký Bắc vương, ngươi đúng là hoàng thúc tốt của trẫm! Không ở yên tại Ký Bắc mà còn dẫn ba mươi vạn quân tới kinh thành của trẫm, có phải ngươi muốn mưu phản đoạt vị hay không?”
Nữ đế làm hoàng đế đã mấy năm, trên người nàng tràn đầy khí thế của bậc đế vương! Khi nàng lên tiếng chất vấn, khí chất đế vương ập tới khiến quân Ký Bắc có phần sợ sệt.
Mưu phản đoạt vị?
Ký Bắc vương nghĩ vậy đấy, song hắn ta tuyệt đối sẽ không nói ra!
“Gì mà mưu phản? Bệ hạ, ngươi hiểu lầm bản vương rồi!”
Ký Bắc vương chắp tay, hùng hổ nói: “Bản vương luôn luôn trung thành với bệ hạ! Lần này bản vương khởi binh không phải để mưu phản mà là để diệt trừ những tham quan gian thần bên cạnh bệ hạ! Những người này che mắt thánh, lừa lọc dân chúng, làm náo loạn giang sơn Đại Võ, tội ác tày trời, không thể không trừ khử!”
“Thế nên mong bệ hạ mở cổng thành để bản vương dẫn quân vào trong, giết chết bọn tham quan, diệt trừ bọn gian thần, bảo vệ giang sơn xã tắc, trả lại bầu trời sáng sủa cho Đại Võ! Đợi bản vương giết sạch bọn tham quan gian thần xong sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không ở lại lâu!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
…
Đại quân Ký Bắc cao giọng hô, âm thanh vang dội đất trời.
Ký Bắc vương chìa tay ra, lớn giọng nói: “Bệ hạ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là những điều mà lòng dân hướng đến, thần cũng bất đắc dĩ mà thôi, mong bệ hạ tha thứ!”
“Hay cho một tên giặc vô liêm sỉ còn tỏ ra đạo mạo như ngươi!”
Nữ đế tức đến mức thở phì phò: “Hoàng thúc, ngươi nói bên cạnh trẫm toàn là tham quan gian thần! Thế thì ngươi nói xem bên trẫm có những kẻ nào là tham quan gian thần?”
“Thế thì nhiều lắm! Ví dụ như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu…”
“Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang…”
“Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm…”
Ký Bắc vương đọc tên từng người, còn lấy ví dụ về tội của bọn họ khiến người nghe ai cũng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.
Nữ đế trừng mắt nhìn văn võ bách quan bên cạnh.
Cái đám người này hại nàng phải mất mặt, bị người ta bức vua thoái vị.
Văn võ bá quan toát mồ hôi hột, bắt đầu giảo biện.
“Bệ hạ, những điều này toàn là giả, hoàn toàn là vu oan giá họa, không thể tin được!”
“Tất cả đều là Ký Bắc vương đổ oan! Cộng thêm tội này nữa thì hắn ta xứng đáng bị tiêu diệt còn gì?”
“Chúng thần đều vô tội, mong bệ hạ minh giám!”
“Sau khi chuyện này kết thúc trẫm sẽ cho các ngươi biết tay!”
Nữ đế lại trừng mắt nhìn bọn họ, đoạn nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, tiếp theo giao cho ngươi đấy, đừng để trẫm phải thất vọng!”
“Bệ hạ yên tâm, cứ để thần lo!” Lâm Bắc Phàm híp mắt nói…
Lâm Bắc Phàm đứng ra, hắn nhìn đại quân võ giả của Ký Bắc vương ở bên dưới.
“Các ngươi thực sự khiến bản quan phải kinh ngạc đấy! Mỗi một người đều tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên! Quân số tuy không nhiều nhưng lại vô cùng chất lượng! Các ngươi có hơn vạn người, hoàn toàn có thể nói là vô địch!”
Đại quân võ giả ưỡn ngực, cực kì kiêu ngạo.
“Đó là điều đương nhiên! Chúng ta chính là sức mạnh vô địch của vương gia, tới là để xử lí các ngươi!”
“Khắp thiên hạ còn có ai là đối thủ của bọn ta nữa?”
“Triều đình các ngươi làm điều ngang ngược, hối lộ phạm pháp, ai cũng bao che cho nhau, các ngươi xứng đáng phải chịu báo ứng.”
“Cẩu quan, ngươi chịu chết đi!”
…
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn mỉm cười: “Các ngươi đừng vội đắc ý! Tình hình của các ngươi khiến bản quan nhớ đến một chuyện!”
Mọi người cực kì không hiểu, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nhắc đến chuyện khác hả?
Có điều lúc này, mọi người không hề vội mà lắng tai nghe lời Lâm Bắc Phàm nói.
“Một năm trước, có một loại tà công xuất hiện!”
“Loại tà công này thần kỳ vô cùng! Bởi lẽ chỉ cần là người có một chút thiên phú học võ thôi thì đều có thể tu luyện, hơn nữa khi bắt đầu tu luyện loại tà công này còn như được thần thánh giúp đỡ, tiến triển cực nhanh!”
“Chỉ trong mười ngày là có thể trở thành võ giả Cửu phẩm! Một tháng thành võ giả Bát phẩm, ba tháng thành võ giả Thất phẩm, cuối cùng đạt tới cảnh giới Hậu Thiên! Có thể nói đây chính là một cuốn thần công!”
“Thế nhưng môn công pháp này sở dĩ được gọi là tà công bởi vì nó vô cùng tà ma! Trước hết, muốn luyện công pháp này con người bắt buộc phải tự thiến! Thứ hai, tu luyện tà công này có thể làm giảm tuổi thọ! Tu luyện càng nhanh thì chết càng nhanh!”
“Có thể nói đây là một loại tà công dùng sinh mạng để đổi lấy thực lực!”
Mọi người trong giang hồ đều biết chuyện này.
Loại tà công mà Lâm Bắc Phàm nhắc đến chính là Tịch Tà Kiếm Phổ cực kỳ xấu xa kia.
Bởi trước hết khi tu luyện loại công pháp này phải tự thiến, sau khi tu luyện sẽ giảm tuổi thọ, lại còn bị triều đình khắc chế, có thể nói là trăm hại mà chẳng có lấy một lợi nào, thế nên mọi người đều ruồng bỏ nó, không một ai tu luyện nữa.
Chuyện này đã trôi qua một năm, không biết tại sao Lâm Bắc Phàm lại nhắc lại nữa?
Thế nhưng Ký Bắc vương đang ngồi trên lưng ngựa, trông thấy dáng vẻ bình thản của Lâm Bắc Phàm, trong lòng hắn ta bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Nữ đế và bách quan đành từ bỏ trước sự kiên quyết của Lâm Bắc Phàm.
Đúng lúc ấy, tin tức Lâm Bắc Phàm trở thành chủ soái trong công cuộc đối kháng với quân Ký Bắc đã được lan truyền khắp thiên hạ một cách nhanh chóng.
Phía triều đình, dân chúng tại kinh thành hớn hở!
“Cuối cùng cũng đổi thành Lâm đại nhân rồi, cuối cùng thì triều đình cũng đưa ra một quyết định đúng đắn!”
“Đã nói từ trước rồi mà, chuyện đánh trận nên để Lâm đại nhân đứng ra lo liệu! Lâm đại nhân cực biết đánh trận, lần nào ra tay cũng lấy nhỏ địch lớn và giành được chiến thắng toàn diện, còn quân thần hơn cả quân thần!”
“Cái tên cậu ấm nhà giàu Triệu Khoát kia còn chẳng xứng xách dép cho Lâm đại nhân!”
“Ký Bắc vương, lần này ngươi xong đời rồi! Hai huynh đệ còn chẳng ăn ai, huống chi là hắn ta? Ha ha!”
“Lâm đại nhân cầm quân, cuối cùng ta cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi!”
Tiếp đó, dân chúng ai cũng chờ mong, dõi theo Lâm Bắc Phàm từng giây từng phút, xem hắn chuẩn bị quân đội tác chiến thế nào, xem hắn đánh Ký Bắc vương, giành được thắng lợi mà trở về ra sao.
Tuy nhiên, điều khiến người ta buồn bực chính là Lâm Bắc Phàm chẳng làm gì cả.
Hắn không điều động binh lính, sắp xếp tướng sĩ, cũng chẳng chuẩn bị lương thực vật tư.
Sau khi kết thúc buổi triều sớm, hắn không tới Quốc Tử Giám thì sẽ tới phủ nha làm việc, chẳng khác gì so với ngày thường.
Hôm ấy, ti nghiệp Diêu Chính tới báo cáo công việc với Lâm Bắc Phàm, hắn ta không nhịn được bèn nhắc nhở: “Tế tửu đại nhân, những việc nhỏ này đại nhân giao cho hạ quan xử lý là được rồi, đại nhân nên đi làm chính sự thì hơn!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thân là tế tửu, đây chẳng phải là chính sự ta nên làm hay sao?”
“Ý hạ quan không phải như vậy, ý của hạ quan là Ký Bắc vương sắp sửa đánh chúng ta rồi!”
Diêu Chính sốt ruột khuyên bảo: “Ký Bắc vương là kẻ có dã tâm cực lớn, hắn ta nhăm nhe ngôi vị hoàng đế, vài hôm nữa thôi là hắn ta sẽ đánh đến kinh thành, triều đình đang rất cần đại nhân! Hiện giờ việc quan trọng nhất là đại nhân phải đi điều động binh lính, chuẩn bị đối phó với Ký Bắc vương chứ không phải ở đây xử lý mấy chuyện vặt vãnh này!”
“Hắn ta đánh tới đây là tốt nhất, ta đỡ phải chạy một chuyến xa!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, trông hắn tự tin vô cùng: “Ngươi đừng thấy hiện giờ hắn ta đang bay nhảy tung tăng, nhưng thực chất hắn ta chỉ là một con châu chấu trong lòng bàn tay ta thôi, lúc nào ta cũng có thể bóp chết hắn ta!”
Diêu Chính lại càng sốt ruột hơn: “Tế tửu đại nhân, đại nhân đừng xem thường Ký Bắc vương, hạ quan nghe nói…”
Lâm Bắc Phàm phất tay đuổi người: “Diêu đại nhân, ngươi cứ đi làm những việc khác đi! Chuyện quân sự ngươi không hiểu đâu, về sau ngươi tự khắc sẽ biết!”
“Vâng thưa tế tửu đại nhân!” Diêu Chính không tình nguyện rời đi.
Sau khi trở về, hắn ta vẫn không cam tâm, bèn bảo vài đồng liêu đi khuyên Lâm Bắc Phàm chuẩn bị cho trận chiến, có điều ai cũng bị Lâm Bắc Phàm đuổi đi.
Trở về Lâm phủ, tiểu quận chúa hùng hùng hổ hổ xông vào.
Nàng túm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, sốt sắng nói: “Lâm Bắc Phàm, Ký Bắc vương sắp sửa đánh tới nơi rồi mà ta nghe nói ngươi chẳng làm gì cả, lỡ thành bị phá thì biết phải làm sao?”
Lâm Bắc Phàm phản bác: “Ai bảo ta không làm gì, ta làm nhiều việc lắm đấy nhé!”
“Thế ngươi làm được những việc gì rồi?” Tiểu quận chúa hỏi.
Lâm Bắc Phàm đáp: “Ta đã tới Quốc Tử Giám và Đức Thiên Phủ xử lý công vụ, đuổi rất nhiều người giống quận chúa tới khuyên bảo ta! Giữa chừng ta có ăn cơm trưa, canh gà hầm trưa nay ngon lắm nên ta ăn thêm một bát! Ăn cơm trưa xong thì ta khá buồn ngủ nên đã chợp mắt nửa canh giờ, sau đó ta lại làm biếng thêm một canh giờ, giờ không có chuyện gì là ta về ăn cơm tối.”
Tiểu quận chúa: “…”
“Vậy tức là ngươi chẳng làm gì cả?”
Tiểu quận chúa lại càng sốt sắng hơn nữa, nàng túm lấy Lâm Bắc Phàm, kéo hắn ra ngoài: “Mau đi chuẩn bị binh lính quân đội đi, hiện giờ còn kịp đấy!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn nhỏ giọng nói: “Thực sự không cần đâu mà, thật ra ta đã âm thầm chuẩn bị xong hết rồi, chỉ là không nói ra thôi! Bằng không bị lộ ra thì coi như chẳng có tác dụng gì cả!”
“Thật à?” Tiểu quận chúa vẫn nghi ngờ lắm.
“Ngọc trai còn chẳng thật bằng ta nữa là! Quận chúa thông minh như vậy, ta lừa quận chúa làm gì?” Lâm Bắc Phàm phản bác.
“Ngươi nói cũng phải!” Tiểu quận chúa “chịu thua”.
Lúc ăn cơm tối, tiểu quận chúa chia một nửa số thịt trong bát mình cho Lâm Bắc Phàm với vẻ không nỡ, nàng nói: “Chia một nửa thịt cho ngươi, trận chiến này nhất định phải thắng đó, chúng ta nhờ vào ngươi hết đấy!”
Lâm Bắc Phàm cảm động vô cùng, có thể lấy được thịt từ miệng quận chúa đúng là khó khăn cực kì! Chẳng khác gì giành thịt từ trong miệng hổ cả!
Hai mắt Lâm Bắc Phàm nóng lên: “Tiểu quận chúa…”
Tiểu quận chúa ngẩng đầu: “Gì thế?”
“Nửa còn lại ta cũng muốn!”
Tiểu quận chúa: “…”
Cuối cùng vì đại nghiệp, tiểu quận chúa đành xả thân, gắp nốt chỗ thịt còn lại vào bát của Lâm Bắc Phàm.
Tới buổi tối, Lâm Bắc Phàm đang xử lý công vụ trong thư phòng.
Mạc Như Sương đẩy cửa tiến vào, nàng lo lắng nói: “Công tử, thực sự không có vấn đề gì sao?”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi, hắn đứng dậy, cười khổ: “Như Sương, sao có thể không có vấn đề chứ? Từ tình hình trước đó có thể thấy Ký Bắc vương không những có hơn vạn võ giả Hậu Thiên mà còn có hơn sáu mươi vị Tiên Thiên, hai vị Tông Sư thần bí nữa! Sức mạnh như vậy đủ để lật đổ một vương triều rồi!”
“Công tử…”
Vẻ lo lắng trên mặt Mạc Như Sương càng rõ ràng hơn.
Chương 657 Có tiền mới cứu người
“Có điều dù khó khăn đến đâu ta vẫn sẽ dốc sức ngăn cản!”
Lâm Bắc Phàm nhìn về phía trước với ánh mắt kiên định: “Ký Bắc vương ra vẻ đạo mạo nhưng thực chất lại là kẻ có dã tâm, một khi để hắn ta ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn thì chắc chắn thiên hạ sẽ loạn lạc, dân chúng lầm than! Đại trượng phu có việc nên làm cũng có việc không nên làm, vì thiên hạ, vì dân chúng, ta sẽ xả thân, dù có phải tan xương nát thịt ta cũng sẽ chiến đấu đến cùng, khi nào chết mới thôi!”
Mạc Như Sương cảm động vô cùng: “Công tử, ta giúp ngươi! Mặc dù thiếp thân không có thực lực mạnh mẽ song chắc chắn sẽ đi theo bảo vệ ngươi, đến chết không rời! Nếu như công tử chết thì thiếp thân cũng sẽ không sống nữa, ta sẽ theo ngươi xuống hoàng tuyền!”
“Như Sương, cảm ơn ngươi!”
Lâm Bắc Phàm xoay người, ôm chầm lấy thân hình mảnh khảnh của Mạc Như Sương: “Đây là đêm trước trận chiến, giữa lúc sống chết có ngươi ở bên, ông trời quả không đối xử bạc bẽo với ta mà!”
Mạc Như Sương tựa đầu lên lồng ngực của Lâm Bắc Phàm, nàng hạnh phúc nói: “Công tử, thực chất đây cũng là niềm hạnh phúc của thiếp thân!”
Hai người tựa sát bên nhau, an ủi lẫn nhau, dịu dàng như dòng suối chảy.
Đúng lúc ấy, Quách Thiếu Soái đạp cửa bước vào, trông thấy cảnh tượng bên trong thì sững người. Hắn ta bèn thu chân lại, chầm chậm đóng cửa rồi cười ngại ngùng: “Thật ngại quá, hình như ta tới không được đúng lúc cho lắm, ta đi ra liền đây, hai người cứ tiếp tục đi!”
Lâm Bắc Phàm buông Mạc Như Sương đang xấu hổ ra, đoạn bảo: “Quay lại đây! Có chuyện gì thế?”
“Là thế này, công tử, Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tới tìm ngươi, hình như là có chuyện gấp gì đó!”
“Được, ta đi gặp hắn ta đã!”
Lâm Bắc Phàm gặp được Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang tại phòng khách.
Hắn chắp tay, mỉm cười và nói: “Đêm hôm thế này, ngọn gió nào đưa Lý đại nhân đến thế?”
Lý Khai Quang chắp tay: “Hạ quan bái kiến Trung Dũng Công Lâm đại nhân!”
“Lý đại nhân khách sáo quá rồi, sao muộn thế này ngươi còn đến tìm bản quan, chắc chắn là có chuyện gấp đúng không? Chúng ta nói thẳng luôn đi!”
“Được, thế thì hạ quan không khách khí nữa!”
Hai người bèn ngồi xuống, Lý Khai Quang nhấp một ngụm trà rồi nói với vẻ bồn chồn: “Có điều trước khi vào việc, hạ quan vẫn phải càm ràm với Lâm đại nhân một câu rằng trận chiến này ngươi thực sự có thể giành được thắng lợi hay sao?”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Chắc chắn! Dẫu sao thì ta cũng không lấy tiền đồ của mình ra để đùa đâu, đúng chứ?”
“Được, vậy thì hạ quan yên tâm rồi! Chuyện là thế này, Lâm đại nhân…”
Lý Khai Quang nói: “Sau khi đánh bại quân của triều đình, Ký Bắc vương đã bắt sống được một vài tướng lĩnh! Trong đó có cháu trai Lý Thiên Tỉnh của hạ quan, Lâm đại nhân có thể cứu hắn ta ra ngoài không? Hạ quan cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm bất ngờ: “Lý Thiên Tỉnh? Cái tên lúc nào cũng áo quần là lượt này chạy tới quân đội từ lúc nào vậy?”
Trông vẻ mặt gượng gạo của Lý Khai Quang, Lâm Bắc Phàm lập tức hiểu ra: “Lý đại nhân, có phải ngươi sắp xếp cho hắn ta không hả?”
Lý Khai Quang càng ngượng hơn, hắn ta cười khổ: “Lâm đại nhân, việc đã đến nước này, hạ quan cũng không giấu ngươi nữa. Đúng thật là hạ quan đã sắp xếp vị trí cho hắn ta! Ta tiến cử binh lính của Triệu Khoát, Triệu Khoát tiến cử cháu trai ta, giúp hắn ta có được chút công lao, tiện bề xây dựng con đường làm quan sau này!”
“Thế nhưng ai ngờ Triệu Khoát lại vô dụng đến thế, vừa mới đối đầu với Ký Bắc vương đã toi đời, không những khiến triều đình binh bại mà còn để Ký Bắc vương bắt sống được cháu trai ta, hạ quan thấy hối hận lắm!”
Lý Khai Quang ôm mặt, trông hắn ta ủ rũ và hối hận vô cùng…
“Nhưng mà dù sao thì cháu trai ta cũng là trưởng tử của huynh trưởng, và cũng là con cháu dòng chính của Lý gia ta nên ta không thể không quan tâm được! Thế nên chỉ đành tới nhờ vả Lâm Bắc Phàm ngươi, hi vọng ngươi có thể cứu hắn ta ra, hạ quan cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Lý đại nhân, yêu cầu này làm khó người ta quá đấy? Ngươi bảo ta đánh bại Ký Bắc vương thì không thành vấn đề! Thế nhưng muốn cứu cháu trai ngươi từ tay hắn ta thì không còn đơn giản như vậy nữa…”
“Hạ quan cũng biết là làm khó ngươi, song hạ quan cũng hết cách mà, chẳng phải sao?”
Lý Khai Quang u sầu: “Ta đi nhờ khắp nơi cũng chỉ có thể nhờ Lâm đại nhân người mà thôi! Đây là chút tâm ý của ta, mong Lâm đại nhân đừng chê cười! Nếu như thành công, ta vẫn còn một đại lễ nữa, mong Lâm đại nhân đừng từ chối!”
Nói đoạn, hắn ta đẩy một cái hộp qua.
Lâm Bắc Phàm mở ra xem, bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu, trị giá mười vạn lượng bạc. Lý Khai Quang biết làm việc thật đấy, hắn rất thích!
Lâm Bắc Phàm mở miệng nói: “Nếu như thành công, bản quan muốn năm mươi vạn!”
Lý Khai Quang: “Đậu má!”
Cái tên cẩu quan này, hắn vẫn tham lam chẳng khác gì ngày xưa!
Nghĩ ngợi một hồi, Lý Khai Quang bèn nói với vẻ đau lòng: “Được được được, chỉ cần cứu được người, năm mươi vạn thì năm mươi vạn!”
“Vậy là đúng rồi!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi cất châu báu đi, đoạn bảo: “Ban đầu ngươi mà xì tiền ra luôn, bảo ta dẫn dắt cháu của ngươi đi đánh trận lấy công lao thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay?”
“Lâm đại nhân ngươi đừng nói nữa, hiện giờ ta đang hối hận lắm đây!” Lý Khai Quang ôm ngực, tim hắn ta đang âm ỉ đau.
Chương 658 Cơ hội của bản vương đến rồi
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp đãi thêm vài vị trọng thần của triều đình.
Bọn họ đều tới nhờ vả hắn cứu tử đệ nhà mình đang bị bắt sống ra.
Lâm Bắc Phàm đối xử với ai cũng công bằng, cứ đưa tiền là hắn sẽ giúp, không đưa thì dẹp!
Cuối cùng, đến Triệu gia cũng tới.
Bọn họ cực kì dứt khoát, tới với tâm thế khuynh gia bại sản.
“Lâm đại nhân, chỉ cần cứu được Khoát nhi và những người bị bắt của Triệu gia thì trừ tổ trạch của Triệu gia ra, những cái khác đều là của ngươi!”
Lâm Bắc Phàm cười đến mức không khép miệng lại được: “Hay lắm, mọi thứ đều dễ nói!”
Mà lúc này, Ký Bắc vương đang dẫn đại quân hùng hổ tiến về phía nam.
Thế nhưng điều khiến hắn ta bất ngờ là cả quãng đường đi đều vô cùng thuận lợi, chẳng hề gặp phải trắc trở nào.
Ký Bắc vương chau mày: “Sao thế nhỉ, chẳng lẽ triều đình từ bỏ rồi hả?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, mới nãy Mạc Như Sương cô nương gửi thư đến! Nàng nói triều đình đã giao chức chủ soái cho Lâm quân! Lâm quân làm ra vẻ thần bí để lừa gạt mọi người, không hề điều động binh lính, chỉ đợi vương gia tới thôi! Chỉ cần vương gia tới kinh thành là chắc chắn cửa thành sẽ mở để vương gia đi vào!”
Ký Bắc vương mừng rỡ: “Được được được! Lâm quân làm hay lắm, chúng ta toàn lực tăng tốc!”
Hai ngày sau, kinh thành đã gần ngay trước mắt bọn họ!
“Hoàng thành, cuối cùng chúng ta cũng tới hoàng thành rồi!”
Ký Bắc vương trông hoàng thành sửng sững phía xa, hắn ta bỗng dừng lại, ngồi trên lưng ngựa và đưa mắt nhìn về đằng xa, đôi mắt có hơi mơ màng như thể rơi vào hồi ức.
Cả đại quân cũng dừng lại theo hắn ta.
Làn gió thổi qua, cờ chiến bay phấp phới, song đại quân lại cực kỳ yên tĩnh.
“Vương gia, sao không đi nữa vậy?” Gia Cát tiên sinh lấy làm lạ hỏi.
Ký Bắc vương bỗng nhiên hỏi hắn ta: “Quân sư, ngươi có biết tại sao bản vương nhất định phải giành được hoàng vị không?”
Gia Cát tiên sinh chớp mắt, chuyện này chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Khắp thiên hạ này ai mà chẳng muốn ngồi lên hoàng vị, có ai không muốn làm hoàng đế đâu?
Ngươi là thân vương, gần quan được ban lộc, chắc chắn ngươi càng mong mỏi điều đó hơn rồi!
Thế nhưng Gia Cát tiên sinh rất thông minh, hắn ta biết thứ vương gia cần không phải là đáp án mà là một người lắng nghe.
Thế là hắn ta bèn chắp tay, nói: “Thuộc hạ không biết, mong vương gia nói rõ!”
Ký Bắc vương ho khan một tiếng, đoạn nói với chất giọng trầm ngâm: “Ngày xưa phụ hoàng ta sinh được bốn huynh đệ chúng ta! Trong bốn huynh đệ thì lão nhị cũng chính là bản vương đây tinh thông văn thao võ lược, thậm chí thiên phú tu luyện cũng cực kì xuất chúng, bản vương chính là người tài giỏi nhất trong bốn huynh đệ!”
“Lão tam là Giang Nam vương cũng cực kì thông minh và có năng lực, mặc dù hắn ta không có tố chất tu luyện, lại còn ham ăn lười làm, song lại rất giỏi chuyện làm ăn, tuổi còn trẻ mà đã tích lũy được gia tài nghìn vạn. Hắn ta chính là người giàu có nhất trong bốn huynh đệ!”
“Lão tứ là Võ Tây vương, mặc dù hắn ta bảo thủ, cố chấp nhưng lại giỏi bày binh đánh trận, huấn luyện binh sĩ! Đồng thời thiên phú võ học của hắn ta cũng cực kì tốt, tuổi còn nhỏ mà đã sở hữu tu vi Tiên Thiên rồi!”
“Chỉ có lão đại là tư chất bình thường, không có ưu điểm nào hết!”
“Xét về văn thao võ lược thì hắn ta không bì được với bản vương! Xét về năng lực kinh doanh thì không bì được với lão tam! Xết về hành quân đánh trận thì không bì được với lão tứ! Không có thiên phú học võ, cực kì bình thường!”
Giọng điệu của Ký Bắc vương tràn ngập vẻ khinh thường, trong khinh thường còn hòa lẫn sự phẫn nộ.
“Thế nhưng một kẻ bình thường như thế chỉ sinh sớm hơn bản vương có mấy năm, dựa vào cái thân phận đích trưởng tử, được phụ hoàng để mắt đến, được bách quan bảo vệ và đã lên làm thái tử, cuối cùng trở thành quân chủ của một nước!”
“Thế nên bản vương cực kì không phục!”
“Cả hai hoàng đệ của bản vương cũng cực kỳ không phục!”
“Dựa vào đâu mà lão đại có thể lên làm hoàng đế còn chúng ta thì không được? Rõ ràng chúng ta rất xuất sắc, nếu như chúng ta lên làm hoàng đế thì có lẽ còn làm tốt hơn hắn ta!”
“Thế nên sau khi nhận được đất phong, bản vương đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện tranh đoạt hoàng vị này!”
Ký Bắc vương híp mắt, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Bản vương đã từng thề rằng mình sẽ đoạt lạt tất thảy những gì mà bản vương đã đánh mất! Ngày bản vương quay lại chính là ngày bản vương bước lên ngai vàng, là lúc bản vương nắm giữ càn khôn!”
“Tới nay bản vương đã cực khổ hơn hai mươi năm, cuối cùng cơ hội cũng đến rồi!”
“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!”
Gia Cát tiên sinh lập tức chắp tay nói: “Sự kiên trì của vương gia đã khiến trời xanh cảm động, thế nên ông trời mới ban cơ hội cho vương gia! Mặc dù cơ hội tới muộn song chắc chắn sẽ không thiếu!”
“Không sai! Ông trời đang giúp bản vương, lẽ trời đứng về phía bản vương!”
Ký Bắc vương cười lớn: “Xuất phát! Đã đến lúc triều đình phải thay đổi rồi, thời đại thuộc về bản vương tới rồi!”
Đại quân Ký Bắc tiếp tục xuất phát về phía kinh thành.
Chương 659 Tâm đầu ý hợp
Trong kinh thành đang vô cùng hỗn loạn.
“Ký Bắc vương dẫn quân tới rồi!”
“Đại quân ba mươi vạn người đã sắp đến thành, đáng sợ quá!”
“Không biết triều đình có chống đỡ nổi không nữa?”
“Nhỡ đâu… ta chỉ nói nhỡ đâu, Ký Bắc vương đánh thắng thì biết làm sao? Chúng ta có nên chạy trốn không?”
“Phỉ phui cái mồm nhà ngươi! Đừng có mà nói linh tinh!”
…
Dân chúng trong thành cực kì lo lắng và hoảng sợ.
Bọn họ không muốn chiến tranh xảy ra, càng không muốn Ký Bắc vương đem quân tới đánh, phá hoại cuộc sống đang hạnh phúc của bọn họ.
Nếu như là trước đây thì bọn họ vẫn thấy chẳng sao cả, ai lên làm hoàng đế cũng vậy thôi, chỉ là đổi một chủ tử khác mà thôi.
Song hiện giờ cuộc sống của bọn họ càng ngày càng ấm no hơn, có công ăn việc làm, bọn họ không muốn thay đổi.
Các cơ cấu bạo lực như đội quân thủ hoàng thành, Cấm Quân, Cẩm Y Vệ, Lục Phiến Môn, Đông Xưởng Tây Xưởng… đều điều động binh lính, tướng sĩ, chuẩn bị đánh trận.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm nói không cần chuẩn bị song ai dám coi lời hắn nói là thật? Nhỡ đâu quân Ký Bắc tràn vào thật, không có sự chuẩn bị thì hối hận cũng chẳng kịp!
Bên trong hoàng cung.
Nữ đế buông tấu chương trong tay xuống, trông nàng lo lắng phiền muộn vô cùng. Nàng hỏi: “Bên ngoài làm sao thế, sao mà ồn ào vậy?”
“Khởi bẩm bệ hạ!”
Lão thái giám dè dặt liếc nhìn ánh mắt của nữ đế, đoạn bảo: “Đại quân Ký Bắc đã sắp đến thành, các cơ cấu trong triều đình đang điều động binh lính chuẩn bị ứng chiến!”
“Ừm!”
Nữ đế gật đầu: “Lâm ái khanh đâu, hắn chuẩn bị ra sao rồi?”
“Trung Dũng Công Lâm Bắc Phàm vừa mới xử lý công vụ xong, hắn đã tới tường thành chuẩn bị ứng chiến! Có điều, chuyện khiến người ta khó hiểu là tới hiện giờ mà hắn vẫn chẳng chuẩn bị gì! Bệ hạ, chuyện này…”
“Ừm!”
Nữ đế nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Hiện giờ trẫm cũng chẳng còn tâm trạng mà phê duyệt tấu chương nữa, trẫm cũng tới cổng thành xem sao!”
Lão thái giám kinh hãi: “Bệ hạ, nguy hiểm lắm!”
Nữ đế lắc đầu: “Có Lâm ái khanh ở đó thì sẽ không nguy hiểm đâu! Lâm ái khanh thiện chiến, song từ trước tới nay trẫm chưa từng nhìn thấy! Hôm nay trẫm phải nhìn cho kỹ, xem hắn đánh trận kiểu gì!”
Không lâu sau, nữ đế tới cổng thành thì trông thấy Lâm Bắc Phàm.
Người khác ai cũng sốt ruột như kiến bò trong chảo, chỉ có Lâm Bắc Phàm là bình tĩnh an nhiên, trông lạc loài hẳn so với những người xung quanh.
“Ái khanh, Ký Bắc vương sắp sửa đánh tới rồi, ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần đã chuẩn bị xong xuôi rồi!”
Nữ đế tò mò: “Ngươi chuẩn bị những gì?”
“Thần chuẩn bị cái miệng!”
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Bệ hạ, không phải vi thần khoe khoang đâu, đợi tí nữa chỉ cần thần mở miệng là bảo đảm quân Ký Bắc sẽ tự náo loạn, tự diệt vong!”
Nữ đế mỉm cười: “Thần kì thật vậy sao? Thế trẫm đợi để được mở rộng tầm mắt!”
Hai người nhìn xuống bên dưới tường thành, quân Ký Bắc đã tới.
Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một biển người, cờ chiến bay phấp phới đen sì một mảng, kèm theo đó là một cảm giác áp lực cực lớn.
Trong đó Lâm Bắc Phàm có trông thấy Ký Bắc vương, người dẫn đầu đại quân Ký Bắc.
Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy Ký Bắc vương, trên người hắn ta là một bộ áo giáp màu đen, con ngựa chiến mà hắn ta cưỡi ngẩng cao đầu, trông cực kì oai phong lẫm liệt, đúng là có tướng làm minh chủ.
Lâm Bắc Phàm trông thấy một văn nhân để râu, tay cầm quạt, ăn mặc có vẻ hơi giống Khổng Minh, chắc là quân sư Gia Cát tiên sinh của Ký Bắc vương rồi.
Ngoài ra hắn còn nhìn thấy một đám Tiên Thiên, thực lực có người thì mạnh có người thì yếu.
Bên cạnh đó còn có hơn vạn võ giả Hậu Thiên, bọn họ tập hợp thành đại quân võ giả, khí thế không hề kém cạnh một đại quân trăm vạn người.
Còn có hai người ăn mặc kì lạ, một người da ngăm đen, trên eo có một con rắn cực lớn, người còn lại thì cường tráng, trông không hề dễ chọc vào.
Lâm Bắc Phàm còn trông thấy mấy người Triệu Khoát đang bị nhốt, bọn họ cũng nhìn Lâm Bắc Phàm, song lại né tránh ánh mắt.
Lúc Lâm Bắc Phàm quan sát đại quân Ký Bắc thì Ký Bắc vương cũng nhìn về phía cổng thành.
Đầu tiên hắn ta trông thấy nữ đế vô cùng xinh đẹp diễm lệ, mặc dù là một nữ tử mềm yếu song khi khoác hoàng bào lên, trông nàng lại rất có khí chất của bậc đế vương.
Mặc dù đây là cháu gái ruột của hắn ta, song từ trước đến nay hắn ta chưa từng coi nàng là người nhà. Hắn ta còn phải giành được hoàng vị cũng như giang sơn từ tay nàng nữa.
Tiếp đó, Ký Bắc vương trông thấy Lâm Bắc Phàm đứng bên cạnh nữ đế.
Mặc dù đã từng nghe nói rất nhiều tin tức liên quan đến hắn, vả lại cũng âm thầm liên lạc với hắn, song đây vẫn là lần đầu tiên Ký Bắc vương trông thấy Lâm Bắc Phàm. Người này trẻ tuổi hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn ta, trông hắn như một kẻ đọc sách trong trường tư.
Dù trẻ tuổi nhưng hắn lại tài giỏi vô cùng.
Hắn giỏi ngâm thơ, làm văn, giỏi chấp chính làm quan, còn biết hành quân đánh trận, biết nhiều thứ bàng môn tả đạo…
Có thể nói gần như cái gì hắn cũng biết!
Thế nhưng sau ngày hôm nay, một nhân tài tuyệt thế như hắn sẽ về dưới trướng của Ký Bắc vương, làm việc cho hắn ta!
Ký Bắc vương nghĩ thầm trong lòng, đoạn thấy hơi kích động.
Thế là hắn ta không nhịn được bèn nở nụ cười an ủi và hài lòng với Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cũng cười nhẹ đáp lại hắn ta.
Tâm đầu ý hợp, kìm lòng không đậu.
Chương 660 Dự cảm chẳng lành
Lúc bấy giờ, nữ đế nghiêm giọng nói: “Ký Bắc vương, ngươi đúng là hoàng thúc tốt của trẫm! Không ở yên tại Ký Bắc mà còn dẫn ba mươi vạn quân tới kinh thành của trẫm, có phải ngươi muốn mưu phản đoạt vị hay không?”
Nữ đế làm hoàng đế đã mấy năm, trên người nàng tràn đầy khí thế của bậc đế vương! Khi nàng lên tiếng chất vấn, khí chất đế vương ập tới khiến quân Ký Bắc có phần sợ sệt.
Mưu phản đoạt vị?
Ký Bắc vương nghĩ vậy đấy, song hắn ta tuyệt đối sẽ không nói ra!
“Gì mà mưu phản? Bệ hạ, ngươi hiểu lầm bản vương rồi!”
Ký Bắc vương chắp tay, hùng hổ nói: “Bản vương luôn luôn trung thành với bệ hạ! Lần này bản vương khởi binh không phải để mưu phản mà là để diệt trừ những tham quan gian thần bên cạnh bệ hạ! Những người này che mắt thánh, lừa lọc dân chúng, làm náo loạn giang sơn Đại Võ, tội ác tày trời, không thể không trừ khử!”
“Thế nên mong bệ hạ mở cổng thành để bản vương dẫn quân vào trong, giết chết bọn tham quan, diệt trừ bọn gian thần, bảo vệ giang sơn xã tắc, trả lại bầu trời sáng sủa cho Đại Võ! Đợi bản vương giết sạch bọn tham quan gian thần xong sẽ lập tức trở về, tuyệt đối không ở lại lâu!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
“Giết tham quan, diệt gian thần!”
…
Đại quân Ký Bắc cao giọng hô, âm thanh vang dội đất trời.
Ký Bắc vương chìa tay ra, lớn giọng nói: “Bệ hạ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây là những điều mà lòng dân hướng đến, thần cũng bất đắc dĩ mà thôi, mong bệ hạ tha thứ!”
“Hay cho một tên giặc vô liêm sỉ còn tỏ ra đạo mạo như ngươi!”
Nữ đế tức đến mức thở phì phò: “Hoàng thúc, ngươi nói bên cạnh trẫm toàn là tham quan gian thần! Thế thì ngươi nói xem bên trẫm có những kẻ nào là tham quan gian thần?”
“Thế thì nhiều lắm! Ví dụ như Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu…”
“Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang…”
“Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm…”
Ký Bắc vương đọc tên từng người, còn lấy ví dụ về tội của bọn họ khiến người nghe ai cũng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.
Nữ đế trừng mắt nhìn văn võ bách quan bên cạnh.
Cái đám người này hại nàng phải mất mặt, bị người ta bức vua thoái vị.
Văn võ bá quan toát mồ hôi hột, bắt đầu giảo biện.
“Bệ hạ, những điều này toàn là giả, hoàn toàn là vu oan giá họa, không thể tin được!”
“Tất cả đều là Ký Bắc vương đổ oan! Cộng thêm tội này nữa thì hắn ta xứng đáng bị tiêu diệt còn gì?”
“Chúng thần đều vô tội, mong bệ hạ minh giám!”
“Sau khi chuyện này kết thúc trẫm sẽ cho các ngươi biết tay!”
Nữ đế lại trừng mắt nhìn bọn họ, đoạn nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm ái khanh, tiếp theo giao cho ngươi đấy, đừng để trẫm phải thất vọng!”
“Bệ hạ yên tâm, cứ để thần lo!” Lâm Bắc Phàm híp mắt nói…
Lâm Bắc Phàm đứng ra, hắn nhìn đại quân võ giả của Ký Bắc vương ở bên dưới.
“Các ngươi thực sự khiến bản quan phải kinh ngạc đấy! Mỗi một người đều tu luyện đến cảnh giới Hậu Thiên! Quân số tuy không nhiều nhưng lại vô cùng chất lượng! Các ngươi có hơn vạn người, hoàn toàn có thể nói là vô địch!”
Đại quân võ giả ưỡn ngực, cực kì kiêu ngạo.
“Đó là điều đương nhiên! Chúng ta chính là sức mạnh vô địch của vương gia, tới là để xử lí các ngươi!”
“Khắp thiên hạ còn có ai là đối thủ của bọn ta nữa?”
“Triều đình các ngươi làm điều ngang ngược, hối lộ phạm pháp, ai cũng bao che cho nhau, các ngươi xứng đáng phải chịu báo ứng.”
“Cẩu quan, ngươi chịu chết đi!”
…
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn mỉm cười: “Các ngươi đừng vội đắc ý! Tình hình của các ngươi khiến bản quan nhớ đến một chuyện!”
Mọi người cực kì không hiểu, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nhắc đến chuyện khác hả?
Có điều lúc này, mọi người không hề vội mà lắng tai nghe lời Lâm Bắc Phàm nói.
“Một năm trước, có một loại tà công xuất hiện!”
“Loại tà công này thần kỳ vô cùng! Bởi lẽ chỉ cần là người có một chút thiên phú học võ thôi thì đều có thể tu luyện, hơn nữa khi bắt đầu tu luyện loại tà công này còn như được thần thánh giúp đỡ, tiến triển cực nhanh!”
“Chỉ trong mười ngày là có thể trở thành võ giả Cửu phẩm! Một tháng thành võ giả Bát phẩm, ba tháng thành võ giả Thất phẩm, cuối cùng đạt tới cảnh giới Hậu Thiên! Có thể nói đây chính là một cuốn thần công!”
“Thế nhưng môn công pháp này sở dĩ được gọi là tà công bởi vì nó vô cùng tà ma! Trước hết, muốn luyện công pháp này con người bắt buộc phải tự thiến! Thứ hai, tu luyện tà công này có thể làm giảm tuổi thọ! Tu luyện càng nhanh thì chết càng nhanh!”
“Có thể nói đây là một loại tà công dùng sinh mạng để đổi lấy thực lực!”
Mọi người trong giang hồ đều biết chuyện này.
Loại tà công mà Lâm Bắc Phàm nhắc đến chính là Tịch Tà Kiếm Phổ cực kỳ xấu xa kia.
Bởi trước hết khi tu luyện loại công pháp này phải tự thiến, sau khi tu luyện sẽ giảm tuổi thọ, lại còn bị triều đình khắc chế, có thể nói là trăm hại mà chẳng có lấy một lợi nào, thế nên mọi người đều ruồng bỏ nó, không một ai tu luyện nữa.
Chuyện này đã trôi qua một năm, không biết tại sao Lâm Bắc Phàm lại nhắc lại nữa?
Thế nhưng Ký Bắc vương đang ngồi trên lưng ngựa, trông thấy dáng vẻ bình thản của Lâm Bắc Phàm, trong lòng hắn ta bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Bình luận facebook