Tôn Sách ẩn mình trong bóng tối.
Đêm khuya vắng lặng, tất cả người trên thế gian này đều đã chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối hắn mở to đôi mắt, lòng lo âu, bồn chồn, bất an.
Hắn đã làm rất nhiều điều xấu xa, nhưng lại không sợ ma đến gọi cửa. Hắn chỉ sợ người, loại người giống như hắn vậy. Hắn cảm thấy so với ma, người còn đáng sợ hơn, ma là thứ phù phiếm, còn người là thật.
Tôn Sách là một người bụng dạ thâm sâu khó lường, ai cũng không biết trong lòng hắn đang giả cái gì. Những thứ hắn phơi bày ra trước mắt đều hoàn toàn không liên quan chút gì đến nội tâm của hắn cả.
Hắn che giấu nội tâm của mình vào tận sâu bên trong, hắn ẩn mình trong bóng tối.
Bình thường, hắn luôn bị mất ngủ, có điều hôm nay hắn cảm thấy bản thân không phải là mất ngủ.
Hắn cảm thấy không đúng lắm.
Tất nhiên là không đúng rồi, đêm nay là giỗ đầu của Lý Chi Quân.
Vừa nãy khi làm việc xong, hắn liền cảm thấy trong phòng có thêm một đôi mắt, lúc đó trời đã sụp tối rồi. Hắn xoay người liếc nhìn xung quanh, lập tức phát hiện trên bàn có thêm một tấm ảnh của Lý Chi Quân.
Đó là ảnh chụp hắn và Lý Chi Quân, nhưng một nửa tấm ảnh phần của hắn đã bị cắt mất rồi, chỉ còn lại duy nhất Lý Chi Quân đang mỉm cười nhìn hắn.
Hắn bắt đầu trở nên nghi hoặc: Từ sau khi Lý Chi Quân chết, hắn đã đem tất cả ảnh của cô ấy bỏ vào trong máy huỷ tài liệu nghiền nát hết rồi mà, sao lại đột nhiên xuất hiện một tấm ở đây? Hơn nữa lại trùng hợp xuất hiện vào đúng ngày giỗ của cô ấy.
Hắn bình tĩnh ngắm nghía thật kĩ Lý Chi Quân trong ảnh, hồi lâu sau mới cầm bức ảnh lên, cẩn thận đặt vào trong ngăn kéo.
Tiếp đó, Tôn Sách ẩn mình vào trong bóng tối.
Mặc dù căn phòng toả ra quỷ khí, nhưng hắn vẫn cho rằng nhất định có người nào đó đứng sau chuyện này. Người này hận hắn đến tận cùng.
Thế nhưng, người này có thể là ai?
Màn đêm càng lúc càng tĩnh lặng, Tôn Sách dần cảm thấy mọi chuyện thật ra không hề phức tạp như hắn nghĩ, bởi vì hắn nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến một âm thanh yếu ớt.
Hắn vểnh tai lên nghe một cách cẩn thận.
Âm thanh đó biến mất rồi.
Một lát sau, lại vang lên.
"Ai? Ai đang ở ngoài cửa?" Hắn thấp giọng hỏi.
"Em là Quân..."
“……”
“Chi Quân……”
“……”
“Lý Chi Quân……”
Một cơn mát lạnh thổi qua người hắn hệt như cơn gió thoang thoảng trên cánh đồng lúa mì, hắn cố ép bản thân trấn tĩnh lại, nói: "Nào, em vào đi."
Một lúc lâu sau, cánh cửa đột nhiên "kẽo kẹt" một tiếng, mở ra.
Tôn Sách ẩn mình trong bóng tối.
Còn người phụ nữ đó lại đứng trong ánh trăng sáng. Bộ dạng giống như chúng ta từng được nghe kể lúc nhỏ, tóc cô ấy xoã dài, che khuất cả khuôn mặt.
Chúng ta không nhìn thấy Tôn Sách, chỉ có thể nhìn thấy cô ấy.
Kiều Tuệ là giám đốc trong một công ty tư nhân. Công ty đó thuộc tập đoàn Phách Lợi.
Cô ấy là bạn tốt của Lý Chi Quân, Lý Chi Quân là chủ tịch hội đầu quản trị của tập đoàn Phách Lợi.
Lúc Lý Chi Quân ra đời, vì hộp sọ trong thời gian dài không thể tiến vào đường sản đạo dẫn đến dị dạng, khiến một phần gương mặt bị móp méo. Lúc đó y học chưa thể chữa được căn bệnh này.
Cha mẹ của Lý Chi Quân vì chuyện này mà buồn bã rất nhiều, bất luận là về vật chất hay tinh thần, họ đều cố gắng hết sức dành cho cô ấy những điều tốt nhất.
Nhờ sự yêu thương và chăm sóc tỉ mỉ của cha mẹ, Lý Chi Quân khoẻ mạnh trưởng thành.
Những khiếm khuyết ngày trước hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tính cách của cô, cô điềm đạm, tốt bụng và quyết đoán. Từ nhỏ Lý Chi Quân đã có niềm say mê với mỹ thuật, tranh vẽ của cô lúc nào cũng lấp lánh như ánh mặt trời.
Không biết từ lúc nào, Kiều Tuệ phát hiện ra một vấn đề lớn--Cô ấy đã yêu Lý Chi Quân.
Cô đau lòng vì Lý Chi Quân, bận tâm tới Lý Chi Quân, nhớ nhung Lý Chi Quân, hướng về Lý Chi Quân...
Đây không phải là yêu thì là gì?
Cô ấy đem bí mật này chôn vùi thật sâu.
Lý Chi Quân không hề nhận ra. Có một ngày, cô hẹn Kiều Tuệ đến nhà mình.
Kiều Tuệ hỏi: "Có gì chơi sao?"
Lý Chi Quân nói: "Làm việc đó."
Kiều Tuệ ngờ vực: "Cắt cỏ?"
Lý Chi Quân sống trong một căn biệt thự ở vùng ngoại ô, bãi cỏ dưới lầu nhà cô ấy rất rộng, trong đó có mấy bức tượng điêu khắc nhỏ màu trắng nằm rải rác. Trên bãi cỏ còn có một khóm trúc xanh Tây Châu, những loài chim nhỏ không biết tên thường hay bay đến lượn lờ trên khóm trúc.
Kiều Tuệ mặc một chiếc áo phông, quần bò, mang giày thể thao, đeo găng tay, mũ lưỡi trai, kính râm, xuất phát.
Cô ấy rất thích cắt cỏ cùng với Lý Chi Quân, như một người làm vườn vui vẻ.
Bọn họ đẩy chiếc máy cắt cỏ kiểu cũ, thong thả di chuyển về phía trước, nhìn đám cỏ nhảy loạn dưới lưỡi dao, Kiều Tuệ nói: "Thế này giống như đang cạo râu cho đàn ông vậy."
Lý Chi Quân bật cười khúc khích.
Mà Tôn Sách thì lại đang ẩn mình trong bóng tối.
Lý Chi Quân và Tôn Sách quen nhau qua mạng, hắn cũng học mỹ thuật, hai người nói chuyện khá hợp nhau, rất nhanh sau đó hắn bắt đầu tán tỉnh cô.
Tôn Sách là một đứa trẻ nông thôn, mặc dù thành tích học tập những năm đại học rất tốt, nhưng tốt nghiệp xong vẫn bị chỉ định về quê. Hắn một thân một mình lao đến thành phố lớn để gây dựng sự nghiệp, hiện đang làm thiết kế cho một công ty tư nhân, nhưng không có triển vọng.
Cắt xong xuôi, một mảng cỏ xanh mới, bằng phẳng hiện ra, trong không khí còn phảng phất mùi cỏ nồng nàn. Ánh nắng tràn ngập nhưng lại không quá gay gắt. Bốn bề vắng vẻ, tĩnh lặng.
Lý Chi Quân cũng đã kể xong chuyện của cô và Tôn Sách.
Kiều Tuệ càng lúc càng trầm mặc.
Lý Chi Quân trong lòng tràn ngập tơ tưởng đối với Tôn Sách.
Mỗi lần cô lên mạng nhìn thấy tên của hắn, dường như đều nhìn thấy được một gương mặt sáng lạng thông minh. Mà Tôn Sách thật sự lại đang ẩn trong bóng tối.
Lý Chi Quân chưa từng nói với hắn rằng cô là con gái của chủ tịch, cũng chưa từng nói về khuyết điểm của bản thân. Cô cảm thấy, những thứ này đều không liên quan đến tình yêu....
Cuối cùng, cô cũng đồng ý gặp mặt hắn. Hôm đó, cô đã hẹn Kiều Tuệ.
Địa điểm là một quán bar.
Tôn Sách đã đợi ở đó từ sớm. Hắn là một tên đàn ông có tướng mạo bình thường, nếu như để hắn đứng cạnh mấy người đàn ông khác, chắc chắn ánh nhìn đầu tiên của các cô gái đều sẽ không đặt vào hắn.
Nói chung, khi hai cô gái đến điểm hẹn, chắc chắn người xinh đẹp sẽ là nhân vật chính, và người còn lại sẽ làm nền cho cô gái kia.
Trước đây, Lý Chi Quân không hề miêu tả điểm đặc trưng của cô và Kiểu Tuệ cho Tôn Sách biết, thế nhưng, lúc cô ấy bước về phía hắn, Tôn Sách liền đứng lên, liên tục mỉm cười nhìn Lý Chi Quân.
Lý Chi Quân vui vẻ nghĩ thầm, đây chính là tâm linh tương thông rồi.
Sau khi họ đến gần, hắn cũng không hề có chút biểu hiện ngạc nhiên nào khi nhìn thấy mặt của Lý Chi Quân, hắn chỉ nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Xin chào."
"Xin chào."
Sau khi ba người giới thiệu xong, họ ngồi xuống bắt đầu trò chuyện.
Chỉ cần Lý Chi Quân nói, Tôn Sách sẽ luôn mỉm cười lắng nghe.
Dần dần ánh mắt của hắn bắt đầu có hơi mất tập trung, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang bên cạnh Lý Chi Quân, dường như có chút bất an.
Kiều Tuệ ngồi bên cạnh Lý Chi Quân, từ đầu đến cuối không nói lời nào, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tôn Sách.
Ánh mắt ấy chất chứa hơi lạnh của băng tuyết đã tích tụ ngàn vạn năm, có chút thẩm thấu vào xương tuỷ hắn....
Cuối cùng, hắn rùng mình một cái. Chiếc cốc từ trên bàn rơi xuống, vỡ thành nhiều mảnh.
Lý Chi Quân hoảng hốt đứng dậy: "Ồ, không sao chứ."
Tôn Sách nhanh chóng lấy giấy ăn che các ngón tay của mình lại, vui vẻ nói: "Anh nghe nhập tâm quá rồi!"
Lý Chi Quân nói: "Chảy máu rồi sao? Em xem nào!"
Tôn Sách đáp lời: "Trước đây làm việc ở quê, trầy xước tay chân là chuyện thường thôi mà, không sao đâu."
"Em kiểm tra vết thương một lát xem có mảnh thuỷ tinh nào găm vào không!" Lý Chi Quân sốt ruột nói.
Tôn Sách kiên quyết từ chối ý tốt của Lý Chi Quân: "Một người đàn ông không mỏng manh như thế đâu!"
Kiều Tuệ không nói gì, vẫn đang lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Chi Quân thay đổi rồi, dường như đã biến thành một người càng hạnh phúc, càng mềm yếu.
Trong phòng cô gần như treo đầy chân dung của Tôn Sách.
Dưới cọ vẽ của Lý Chi Quân, một Tôn Sách bé nhỏ đã trở nên vô cùng đẹp trai, đôi mắt cũng rạng rỡ phát sáng.
Đây là ma thuật của tình yêu.
Lý Chi Quân chìm đắm trong bể tình, quên mất cả thời gian. Có một hôm, cô đột nhiên nhớ đến Kiều Tuệ đã lâu không gặp, hơn nữa gần đây cũng không gọi cho cô ấy một cuộc điện thoại nào, đây là trọng sắc khinh bạn đúng không?
Lý Chi Quân lập tức gọi điện cho Kiều Tuệ, hẹn cô ấy đến.
Hôm nay bọn họ không cắt cỏ, mà chỉ ngồi trên bãi cỏ trò chuyện. Thế nhưng, nói tới nói lui, Lý Chi Quân không nhịn được lại kể về chuyện của cô và Tôn Sách.
Dường như đang kể một câu chuyện cổ tích không có thật.
Cuối cùng, cô bất ngờ nói: "Bọn tớ đã chọn được ngày tổ chức hôn lễ trong nhà thờ rồi. Mấy ngày nay, tớ đang tự tay may cho mình một chiếc váy cưới."
Kiều Tuệ vẫn luôn nhìn vào những bức tượng điêu khắc nhỏ, không nói câu nào. Đó là hai bức tượng điêu khắc theo trường phái trừu tượng, một bức là dùng hình tam giác tạo dáng một người nữ, cái còn lại dùng hình vuông để tạo hình người nam.
Lý Chi Quân lại nói: "Vốn dĩ, hôm đó tớ định dùng mạng che mặt, nhưng anh ấy không đồng ý, anh ấy nói, anh muốn để cho tất cả mọi người nhìn thấy gương mặt của em, trong mắt anh, em chính là cô dâu xinh đẹp nhất."
Kiều Tuệ đột nhiên nói: "Cậu có biết dạo gần đây tớ đã làm gì không?"
Lý Chi Quân ngẩng người giây lát. Cô cảm thấy ánh mắt của Kiều Tuệ có chút khác thường.
"Tớ vẫn luôn âm thầm theo dõi Tôn Sách."
"Cậu...Tại sao cậu lại muốn theo dõi anh ấy?"
"Bởi vì anh ta là một 'thứ dễ vỡ'."
Tôn Dân là một 'thứ dễ vỡ'.
Kiều Tuệ xin nghỉ phép ở đơn vị, sau đó thì lặn mất tăm. Cô ấy giống như một cái bóng vậy, ngày đêm bám theo Tôn Sách, cuối cùng phát hiện ra một bí mật.
Kiều Tuệ đã chụp một bức ảnh.
Sau đó, cô hẹn Tôn Sách đến quán bar nơi lần đầu họ gặp nhau.
Lúc bức ảnh được đặt trước mặt Tôn Sách, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn nhất định nghĩ không ra, Kiều Hân làm thế nào chụp được bức ảnh này.
Mỗi cuộc hẹn của hắn và người đó, đều là vào buổi tối, khoá trái cửa, đóng chặt rèm, trừ khi Kiều Tuệ này chính là một con ruồi.
"Tại sao lại lừa dối tình cảm của Lý Chi Quân?" Kiều Tuệ lạnh lùng hỏi.
"Hiện giờ, tôi không cần phải che giấu nữa, tôi không yêu phụ nữ, tôi tiếp cận Lý Chi Quân, chỉ vì muốn tìm được một chỗ dựa trong xã hội này. Thật ra, tôi sớm đã biết rõ gia thế của cô ấy". Hắn nhàn nhạt đáp.
Hắn yêu một chàng trai khác, còn cô yêu một cô gái khác, vậy nên giữa hai người dĩ nhiên chỉ có sự lãnh đạm dành cho nhau.
Cuối cùng, cả hai lập một thoả thuận: Hắn từ bỏ Lý Chi Quân. Kiều Tuệ không công khai những bức ảnh.
Ngày hôm sau, Tôn Sách từ chức sau đó biến mất.
Từ đó, Tôn Sách ẩn mình trong bóng tối.
Không ai biết rằng, hắn lại xác định một mục tiêu mới, đó là con gái của một quan chức chính phủ, gương mặt của cô ấy cũng không bị móp méo như Lý Chi Quân.
Hôm sau, Lý Chi Quân lại gọi cho Kiều Tuệ, hẹn cô ấy đến cắt cỏ.
Lý Chi Quân không nói gì, cô cùng Kiều Tuệ đấy chiếc máy cắt cỏ kiểu cũ, lặng lẽ đi về phía trước.
Kiều Tuệ muốn tìm một chủ đề khiến cô vui vẻ trở lại, nhưng lại không biết nên nói gì.
Cuối cùng, bọn họ tắt máy cắt cỏ, ngồi xuống.
Khắp nơi tràn ngập sắc xanh tươi mát, không khí trong vắt giống như không tồn tại vậy.
"Thật đẹp." Kiều Tuệ nói.
"Chỉ là, thiếu một chút màu đỏ." Lý Chi Quân khẽ nói.
Kiều Tuệ xoay đầu nhìn cô.
Cô cũng xoay đầu nhìn Kiều Tuệ.
Tiếp đó, cô khẽ bật cười: "Cậu giúp tớ một việc, mang những bức tranh trong phòng tớ đến cho anh ấy, được không?"
Lại qua thêm một ngày, sáng sớm hôm sau Kiều Tuệ đi làm, công ty có người nói với cô ấy: "Nhà chủ tịch xảy ra chuyện rồi."
Kiều Tuệ vội vã lao ra cửa, phóng xe đến nhà Lý Chi Quân.
Lý Chi Quân mặc chiếc váy cưới do chính tay cô ấy may, lặng lẽ nằm trên bãi cỏ rộng lớn. Máu tươi giống như bông hoa nở rộ trên nền cỏ xanh, nhìn mà đau lòng.
Mấy vị giám đốc đều ở đó, bọn họ lặng lẽ đi đi lại lại xung quanh bãi cỏ.
Cha mẹ của Lý Chi Quân gục xuống dưới thi thể trắng bệch của cô ấy khóc như chết đi sống lại.
Kiều Tuệ ngây người đứng ở phía xa, nghĩ đến những điều hôm qua Lý Chi Quân đã nói, bãi cỏ này còn thiếu một chút màu đỏ.
Cô đã không khóc.
Thế giới này là một bức tranh không hoàn hảo. Mà Lý Chi Quân lại dùng chính máu của mình làm thành màu vẽ, tô điểm cho tất cả những điều không hoàn hảo này.
Vóc người của Lý Chi Quân không hề thay đổi, chỉ là bóng của cô ấy rất dài rất dài, cái bóng đó từng bước từng bước di chuyển.
"Em đến đây làm gì?" Tôn Sách hỏi.
Cô dừng lại, hơi thở nặng nề.
"Anh còn nhớ thảm cỏ ở nhà em không?" Cô nói.
Tôn Sách không trả lời.
"Người đã từng thấy qua đều nói nó rất hoàn mỹ. Chỉ là, nó thiếu một chút màu đỏ."
Tôn Sách vẫn không nói gì.
"Đêm đó, em vốn muốn tìm anh đến, nhờ vả một chút..."
Tôn Sách ẩn mình trong bóng tối đột nhiên bật cười.
Cái bóng đó hơi run rẩy.
Cô chầm chậm vén mái tóc dài đang che khuất mặt mình, xoay người muốn tìm gì đó.
Mãi đến lúc này, cô vẫn chưa nhìn thấy Tôn Sách đang ở đâu.
Trong phòng có rất nhiều góc, đều là nơi ánh trăng không thể chiếu tới được, một mảnh tối đen.
"Em mang đồ đến rồi sao?" Tôn Sách đột nhiên hỏi.
Lần này, đến lượt cái bóng ấy không trả lời.
Tôn Sách ẩn trong bóng tối cuối cùng cũng hiện ra từng chút một.
Hắn chậm rãi đứng dậy bước đến chỗ ống nhổ, đứng yên ở đó. Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh ẩn sau bộ tóc dày đó.
(*Ống nhổ: Bình nhỏ chứa đờm, nước bọt nhổ ra.)
Đột nhiên, hắn mở miệng, nhe răng ra.
Ánh trăng chiếu rọi lên hai hàm răng trắng bệch đó, nhọn hoắc, như một con sói.
Tiếp đến, hắn chầm chậm giơ một cánh tay lên, sau đó dùng hết sức cắn một miếng, cắn chặt mãi không buông, cuối cùng, máu từ cánh tay rơi xuống, rơi vào trong ống.
Dòng máu đó hệt như một chiếc máy lọc nước, phát ra tiếng "rào rào", rất nhanh đã tràn khỏi ống.
Bóng đen kia càng lúc càng run rẩy dữ dội.
Tôn Sách làm xong những việc này, dùng lưỡi liếm vết thương một cách đau khổ. Hắn nói: "Em mang đi đi. Lần sau, nhớ đem đồ đựng lớn hơn một chút, nhé."
Sau đó, hắn từ từ bước đi, quay về trong bóng tối.
Bóng đen kia cầm lấy ống nhổ, rất nhanh bước ra khỏi phòng.
Kiều Tuệ bước ra khỏi cửa nhà Tôn Sách, đã sợ đến mặt mày biến sắc. Cô vội vàng bước qua con đường tràn ngập nỗi ám ảnh này, lảo đảo đi về nhà.
Cô vì muốn báo thù thay người mình yêu, đã nghĩ ra kế hoạch điên rồ này. Cô mất cả buổi sáng chỉ vì muốn tìm thấy bức ảnh chụp chung của Tôn Sách và Lý Chi Quân.
Sau khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, cô bắt đầu hoá trang, khoác lên người chiếc áo choàng dài, thoa phấn trắng đầy mặt....
Xung quanh thật yên tĩnh, Kiều Tuệ dường như có thể nhìn thấy được cặp mắt của một con cú mèo đang ẩn mình trên cây.
Nhịp tim đập càng lúc càng dữ dội.
Sau khi hoàn thành lớp hoá trang cuối cùng, lúc kéo mái tóc dài che lên mặt, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật sự đã biến thành một hồn ma, còn thân thể này chỉ còn là một vật dẫn.
Cô thậm chí còn cảm nhận được những oan hồn đang lượn lờ trong đêm, bọn họ đều cho rằng cô là đồng loại, bắt đầu chậm rãi vây đến xung quanh cô, dán chặt lại, chạm phải cô, trêu chọc cô....
Lúc cô bước ra khỏi cửa, cảm thấy mỗi bước chân đều không còn là bản thân mình nữa, mà là của một người khác, nhẹ hẫng, chậm rãi như đang giẫm lên vải bông, không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Cô bắt đầu sợ hãi chính mình!
....Do đó, tôi khuyên bạn "Tuyệt đối đừng giả thần giả quỷ", tôi đã từng khuyến cáo rất nhiều người không sống thật với bản thân như vậy. Nếu như bạn giả thành ma quỷ trong đêm tối, rất có khả năng bạn sẽ nhập tâm vào vai diễn mãi mãi không thoát ra được.
Lúc Kiều Tuệ nhìn thấy bóng của mình chầm chậm di chuyển trên cửa sổ nhà Tôn Sách, cô đã biết chắc rằng bản thân không còn là Kiều Tuệ nữa.
Cô không bao giờ ngờ được rằng, sau khi bước vào nhà của Tôn Sách, sẽ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó.
Cô chắc rằng, Tôn Sách từ trong bóng tối bước ra hoàn toàn không phải là người.
Như vậy làm sao có thể là người được chứ?
Răng của hắn quá trắng, máu thì quá loãng. Đây chính là gương mặt thật của hắn.
Bình thường, cô không thể nào nhìn thấy mặt này của hắn, bởi vì bình thường cô là một con người. Mà vừa nãy cô đã trở thành một hồn ma, có thể nhìn thấy được.
Cô lại nghĩ, có phải Tôn Sách thâm sâu khó lường này đã nhìn thấu mình rồi, sau đó doạ ngược lại mình không?
Cô vẫn còn ôm ống máu đó.
Dựa theo ánh sáng trên ngọn đèn đường cô thử nhìn vào bên trong, căng mắt nhìn thật kĩ, ống nhổ "cạch" một tiếng rơi xuống đất--đó là máu xanh.
Cô bắt đầu nhớ lại, hôm đó trong quán bar, tay của Tôn Sách bị xước một miếng, máu chảy ra, thế nhưng bất luận thế nào hắn vẫn không để người khác nhìn thấy.
Cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy một mảng tối đen trên cửa sổ nhà Tôn Sách, sâu thẳm vô cùng tận.
Trên trời dưới đất, yên ắng không một tiếng động.
Tôn Sách ẩn mình trong bóng tối.
Tôn Sách trở lại với bóng tối. Bóng tối chính là thế giới của hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh của Lý Chi Quân, hắn đã bắt đầu suy đoán về người đứng phía sau.
Hắn đoán đúng một nửa.
Hắn bắt đầu nghĩ cách ứng phó. Trong lòng hắn có vô vàn cách thức đáng sợ hơn nữa. Cuối cùng hắn bắt đầu tìm một cái túi nhựa, chất lỏng màu xanh lá. Đây chính là vũ khí của hắn.
Hắn không ngủ được, hắn không thể ngủ.
Hắn chờ đợi.
Cô ấy cuối cùng cũng đến, Sau đó, cô ấy lại đi rồi...
Bây giờ, hắn đã đạt được chiến thắng, hắn từng bước từng bước quay về chiếc giường trong bóng tối.
Hắn là một loài vật ẩn trong bóng tối, giống một con cú mèo có thể nhìn rõ kẻ thù trong đêm hoặc như một con thú săn mồi. Đột nhiên phát hiện ra lãnh thổ của mình đã bị xâm chiếm.
Có một người đang nằm trên giường của hắn.
Tôn Sách chết rồi, bị đâm chết bởi một con dao.
Hung thủ là một chàng trai, chính là "bạn trai" trước đây của hắn. Người đã từng xuất hiện trong bức ảnh chụp lén của Kiều Tuệ.
Đúng vậy, từ giờ trở đi Tôn Sách vĩnh viễn ẩn mình trong bóng tối.
Bình luận facebook