Hôm nay tôi sẽ kể câu chuyện về việc Tiểu Triệu ở khách sạn.
I.
Tôi và Tiểu Triệu quen biết vào năm 2004, chúng tôi là đồng nghiệp của nhau, con người này rất hài hước và thú vị. Tôi biết Tiểu Triệu nhờ vào một con dao, mà con dao này có lai lịch vô cùng lâu đời.
Tháng 6 năm 2003, Tiểu Triệu đến huyện Thương Nguyên, nguyên nhân đến nơi này rất đơn giản, bởi vì ở đây có bán một loại dao, là dao địa phương rất đặc biệt, cậu ấy đến với mong muốn sẽ mua được một con dao mang về. Khi đó, Tiểu Triệu đã đi đến mấy cửa hàng bán dao nhưng không có nơi nào khiến cậu cảm thấy hoàn toàn hài lòng, sau đó Tiểu Triệu lại đi sang một cửa tiệm khác, cửa tiệm này nằm ở bên kia đường, trông có vẻ khá cũ kĩ. Cậu ấy bước vào trong tuỳ ý xem một vòng, cũng chẳng ôm hi vọng gì, ngay lúc này, cậu bỗng phát hiện trên vách tường có một con dao rất đặc biệt.
Tiểu Triệu mua dao dựa vào một đặc điểm, cậu ấy không thích những loại mới tinh, mà thích loại dao cũ hơn. Con dao mà cậu nhìn trúng rất cũ, kiểu dáng nói thật cũng không được đẹp, có phần thô kệch, nhưng cậu ấy vừa nhìn đã thích nó. Tiểu Triệu nói với ông chủ, ông ấy liền khen cậu có mắt nhìn rất tốt, còn nói con dao này thật ra là của một vị tổ tiên nhà ông làm ra, bởi vì ông chủ không muốn làm nghề bán dao này nữa, muốn kinh doanh thứ khác cho nên đã lấy nó ra, chuẩn bị bán hết toàn bộ cho xong. Lúc hai người nói đến giá cả, con dao này cũng không đắt lắm, chỉ khoảng 170, 180 tệ. Sau khi mua xong, ông chủ vừa đóng gói vừa hỏi Tiểu Triệu địa chỉ, đến lúc đó sẽ gửi hàng cho cậu.
Tiểu Triệu nói, không cần gửi hàng đâu, tôi trực tiếp lấy luôn bây giờ.
Ông chủ nghe cậu ấy nói vậy thì bảo, không được đâu, cậu mang đi trên đường sẽ bị kiểm tra đấy.
Hoá ra chỗ này có một quy tắc, người dân địa phương có thể mang dao trên người đi bất cứ đâu cũng được, nhưng người ở nơi khác đến thì không được, một khi bị biên phòng phát hiện thì nhất định sẽ bị tịch thu.
Thế nhưng Tiểu Triệu rất cố chấp, cậu vẫn muốn mang theo con dao bên mình, ông chủ cũng là người tốt bèn nói: “Nếu không như này lúc cậu lên xe hãy tìm một người bản địa, cho người ta chút tiền rồi đưa dao cho họ cầm giúp, như vậy có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Tiểu Triệu thấy đây là một ý hay, liền gật đầu cảm ơn. Lúc sắp rời đi, ông chủ đột nhiên nói một câu không đầu không cuối: “Còn có này, cậu không thể chọn người một cách bừa bãi được nhé.”
Tiểu Triệu không hiểu câu nói này của ông chủ là ý gì, bèn hỏi lại: “Không thể chọn người bừa bãi? Là ý gì?”
Ông chủ nói: “Tôi cũng không biết là ý gì, là cha tôi dặn dò lại như vậy, ông ấy từng nói nếu như bán được con dao này thì nhất định phải nói với người đã mua nó câu đó, nguyên nhân hình như là do con dao có thể nhận người.”
Ông chủ nói mấy câu này xong, Tiểu Triệu cũng lười hỏi nhiều, ngay sau đó cậu đi đến trạm xe, ở đây Tiểu Triệu tìm được một người đàn ông, người này là dân địa phương vừa hay cũng đến Côn Minh. Tiểu Triệu thương lượng giá cả với anh ta, rồi đem con dao đưa cho người đó.
Người đàn ông đó rất sảng khoái, cầm con dao lên trực tiếp bước lên xe. Nào ngờ trên đường đi không có bóng dáng người tuần tra nào, đến Côn Minh, xuống xe xong người đàn ông trả con dao lại cho Tiểu Triệu, sau đó rời đi. Tiểu Triệu mở con dao ra kiểm tra lại, mới phát hiện ra một điều lạ thường, một mặt của lưỡi dao không hiểu sao lại có một lớp màu xám tro xuất hiện.
Lúc đó cậu cũng không quá để tâm, cho rằng có lẽ do lâu ngày không lấy ra nên bị oxy hoá. Tiểu Triệu lấy tay lau vài cái, không lau sạch được, lại dùng áo lau thử, vẫn không sạch. Cậu còn nghĩ có phải do người đàn ông giữ bên người lâu quá, hơi nóng ám vào, có lẽ một lát nữa sẽ tự động biến mất thôi. Nghĩ vậy, Tiểu Triệu bèn cất con dao lại, rảo bước về phía lối ra.
Kết quả vừa đến lối ra, cậu ấy đã nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng, người đàn ông cầm dao giúp cậu lúc nãy vừa ra khỏi trạm xe bước qua bên đường thì một chiếc xe việt dã xông thẳng tới, tông anh ta văng xa mấy mét.
Dẫu sao cũng có duyên gặp mặt, Tiểu Triệu lập tức chạy đến giúp, vừa sơ cứu vừa gọi cứu thương, người tài xế vừa tông trúng anh ấy vẫn đang luống cuống không biết phải làm gì. Rất nhanh sau đó 120 đã đến đưa người đi, sống chết không rõ, nhưng khả năng tử vong vô cùng cao.
Sau một phen sợ mất hồn, Tiểu Triệu cũng trở về nhà, lúc này cậu lấy con dao ra xem lại mới thấy vết màu xám tro trên lưỡi dao đã biến mất. Cậu ấy đã nói với chúng tôi rằng chuyện này hoàn toàn là sự thật, nếu không tin, các cậu có thể đến nhà tôi xem thử con dao ấy. Tôi thật sự đã đến nhà cậu ấy xem thử, con dao đó rất đẹp, trông vô cùng sắc sảo. Tiểu Triệu còn nói, nó thật sự có linh tính, sau này con dao ấy còn cứu cậu một mạng.
Đó là chuyện xảy ra vào năm 2005, Tiểu Triệu đến Văn Sơn bàn công việc, lúc đó cũng không biết nghĩ thế nào, cậu ấy đã mang con dao kia theo. Tiểu Triệu đến ở trong một khách sạn nọ tại thành phố Văn Sơn. Bởi vì chỉ có một mình cho nên cậu đã thuê một căn phòng đơn. Lúc lấy chìa khoá lên lầu, một nhân viên khách sạn làm ra vẻ vừa vô tình lại cố ý nói với Tiểu Triệu một câu, không thể nhận cuộc gọi bắt đầu bằng bla bla bla. Tiểu Triệu lúc đó đang vội đi vệ sinh, không nghe rõ người nhân viên đó nói cụ thể những gì, chỉ nghe thấy giống như là một dãy số, bèn tuỳ tiện đáp lại một tiếng, sau đó lên lầu.
Thu xếp chỗ ở ổn thoả xong, một người bạn là dân địa phương mời Tiểu Triệu đi ăn bữa cơm. Sau khi ăn xong về đến khách sạn đã là hơn 10 giờ đêm. Cậu đang nằm trên giường xem ti vi thì điện thoại bàn đặt trong phòng đột nhiên vang lên.
Tiểu Triệu nhấc máy nghe thử, là giọng của một cô gái, nói tiếng phổ thông. Trong điện thoại, cô gái này hỏi, thưa ngài, ngài có muốn mát xa không?
Đi công tác thời gian dài, Tiểu Triệu cũng hiểu được ý của câu hỏi này là gì, cậu ậm ờ trả lời một câu, sau đó gác máy. Một lát sau, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Tiểu Triệu nhìn thử qua mắt mèo, thấy trước cửa là một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ, biết ngay là người vừa gọi điện thoại lúc nãy, Tiểu Triệu không hề từ chối, người ta cho rằng cậu muốn tiêu tiền, vậy thì đến đây nào. Cậu nấp sau cánh cửa quan sát một lúc, nhận thấy người phụ nữ này quá gầy bèn hỏi một câu, sao cô lại gầy đến như vậy chứ? Cô gái bên ngoài đáp lại, gầy thì sao, gầy ôm mới thoải mái chứ. Tiểu Triệu có chút không hài lòng, tìm đại một cái cớ đuổi cô gái đi.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên, cậu lại nhìn một cái, vẫn là số điện thoại vừa nãy. Đầu dây bên kia vẫn là giọng của cô gái đó, anh trai, có phải là không vừa ý không, hay là em tìm cho anh một cô gái đầy đặn hơn được không? Tiểu Triệu nghĩ một lúc, vẫn không từ chối. Qua thêm một lúc nữa, lại có tiếng gõ cửa. Cậu đi đến nhìn qua mắt mèo, cảm thấy cô gái này quả thật rất béo, bèn từ chối thêm lần nữa.
Tiểu Triệu lại quay về giường nằm xuống, lúc chuẩn bị đi ngủ nào ngờ điện thoại lại đổ chuông. Cậu nhìn lướt qua, lần này vẫn là cuộc gọi có đầu số 138, nhưng giọng nói bên trong đã chuyển thành giọng nam, nghe thì có vẻ như là một người đàn ông trung niên. Người này vừa mở miệng đã hỏi, muốn tìm phụ nữ không? Người này nói tiếng địa phương nhưng cơ bản Tiểu Triệu vẫn nghe hiểu được. Hai người vừa tới lúc nãy, một người quá gầy một người lại quá béo đã khiến cho cậu ấy mất hết hứng thú, hiện giờ người đàn ông này lại gọi đến, mới đầu cậu muốn từ chối, nhưng sau đó lại nghĩ quả thật không thể chỉ nhìn thôi được, bèn nói trong điện thoại một chữ, được.
Nào ngờ, Tiểu Triệu vừa nói xong chữ này, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. Lúc đó cậu ấy còn cảm thấy rất buồn cười, cho rằng dịch vụ chỗ này cũng năng suất quá đi. Bên này vừa đồng ý, bên kia đã lập tức giao hàng tới cửa. Thế là Tiểu Triệu bước xuống giường, xỏ dép đi đến nhìn qua mắt mèo. Kết quả nhìn hết một vòng, ngoài cửa vậy mà lại chẳng có ai. Cậu cảm thấy rất kì lạ, bèn mở cửa ra nhìn thử. Cửa mở, bên ngoài hành lang vắng lặng như tờ, một bóng người cũng không có.
Thấy không có ai, Tiểu Triệu có chút mờ mịt, cậu quay người đóng cửa lại, trở về giường nằm nghỉ. Thế nhưng ngay khi vừa nằm xuống, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là đầu số 138 đó. Tiểu Triệu nhấc máy, giọng người đàn ông trung niên lúc nãy trong điện thoại liền hỏi, cô gái này thế nào?
Tiểu Triệu lấy làm lạ hỏi, làm gì có cô gái nào?
Người đàn ông dường như không nghe thấy lời cậu ấy nói, lại hỏi, cô gái này có tốt hay không?
Cậu ấy cho rằng người này đang đùa bỡn với mình, liền tức giận nói, tốt cái rắm, chẳng có ai tới thì tốt chỗ nào?
Người đàn ông nghe nói vậy thì cười hề hề đáp, từ từ mà chơi nhé.
Nói xong liền cúp máy. Tiểu Triệu có chút tức giận, thầm nghĩ không có ai tới thì chơi cái rắm, còn từ từ chơi, chơi con mẹ ông.
Bực dọc một lúc Tiểu Triệu cũng bắt đầu nửa nằm nửa ngồi trên giường xem ti vi, xem được khoảng 2, 3 phút, cậu đột nhiên cảm thấy dưới chăn có thứ gì đó đang chuyển động. Tư thế lúc đó của cậu là nửa nằm trên giường, đầu tựa lên cạnh giường, chăn đắp hờ trên hai chân.
Tiểu Triệu đang xem ti vi, đột nhiên cảm thấy dưới chăn có thứ gì động đậy, giống như một con chuột nhỏ đang nhẹ nhàng chui vào bên trong vậy. Cậu còn cho rằng mình bị hoa mắt, có điều khi chăm chú nhìn kĩ lại, chuyện xảy ra tiếp theo đây đã doạ cho cậu sợ đến mất hồn.
Tiểu Triệu thận trọng nhìn kĩ hơn, thấy bên dưới chăn bông lại chuyển động lần nữa, giống như có ai đó đang nhẹ nhàng vén chăn lên vậy. Sau đó, cái chăn này đột nhiên cong hẳn lên, thành một vật thể hình tròn, hệt như bên trong có thêm một cái đầu người. Đến đây, cậu cảm thấy rất kì quái, có con chuột nào lại tròn xoe như vậy chứ. Đang lúc Tiểu Triệu nghi hoặc, phía sau chỗ giống như cái đầu người kia lại cong lên thêm một chút, hệt như phần lưng của người nào đó. Lúc này, cậu nhìn thấy người trong chăn đang trườn về phía mình, cái chăn cũng đã cong đến giữa hai chân cậu.
Tiểu Triệu đột nhiên phản ứng lại, bên trong thật sự có người. Nhưng sau khi phản ứng được, cậu ấy liền sợ đến sững người, không ngừng đưa mắt nhìn người đang trườn bên dưới lớp chăn. Mãi cho đến khi người này sắp trườn đến đũng quần cậu, Tiểu Triệu mới có phản ứng mạnh mẽ, cậu ấy hét lên một tiếng, ra sức lùi về sau, hai chân cũng rút ra khỏi chăn.
Lúc này người đó vẫn còn ở trong chăn chầm chậm trườn về phía cậu, Tiểu Triệu cũng không nhịn được nữa, cậu thu hết can đảm, tay phải siết thành nắm đấm nện một cú thật mạnh vào người kia. Nào ngờ sau khi cú nện giáng xuống, bên dưới chăn lại trống không, nắm đấm vang lên một tiếng bụp, hệt như đang đánh vào không khí, chỗ phồng lên như hình người đó chớp mắt đổ sụp xuống.
Cũng không biết lấy can đảm từ đâu ra, Tiểu Triệu lập tức giật mạnh cái chăn ra, nào ngờ vừa mở chăn, bên trong mà cậu nhìn thấy lại là một mảng trống rỗng, chẳng có gì cả.
Thấy bên trong không có người, Tiểu Triệu cảm thấy thật không thể tưởng tượng được. Cuối cùng, cậu như phát điên, vứt toàn bộ chăn nệm xuống đất. Bấy giờ, Tiểu Triệu có thể nhìn thấy rõ ràng trên giường trống không, cũng không biết bóng người dưới chân ban nãy là do thứ gì tạo ra.
Thấy trên giường không có ai, lúc này Tiểu Triệu mới bắt đầu có phản ứng, cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, thế là vội vã chạy xuống sảnh. Đến quầy lễ tân, cậu đem chuyện xảy ra vừa nãy kể lại, nhân viên dưới lầu bèn cùng Tiểu Triệu lên phòng kiểm tra thử. Người này chính là người trước đây đã nói với Tiểu Triệu mấy câu đó. Hai người bước vào phòng kiểm tra một lượt, thấy bên trong không có vấn đề gì, người đó đứng lại một lúc rồi hỏi: “Trước đó có phải cậu đã bắt máy điện thoại không?”
Tiểu Triệu nghĩ một lúc rồi đáp, phải.
Người nhân viên cau mày hỏi cậu ấy, có phải là đầu số là 138 không?
Tiểu Triệu thấy hơi lạ, bèn hỏi lại, phải rồi, sao anh lại biết?
Người này không vui nói, trước đó tôi đã nói với cậu cuộc gọi này không thể bắt máy, không thể bắt máy, tại sao cậu vẫn bắt máy?
Tiểu Triệu ngẫm nghĩ một lúc, quả thật trước đây người này đã từng nói rồi, nhưng cậu ấy lại không để tâm lắm, có điều cuộc gọi này có chỗ nào kì lạ chứ? Thế là cậu liền hỏi người kia nguyên nhân.
Người nhân viên nghĩ ngợi chốc lát, dẫn Tiểu Triệu đến bên cửa sổ, chỉ vào một toà nhà bên ngoài cho cậu ấy xem rồi nói: “Cậu có thấy toà nhà kia không? Trước đây nó là kí túc xá của một công ty vật tư, cửa sổ bên trái tầng thứ 2 nhìn thấy không? Có phải cả trong lần ngoài đều chỉ có một màu đen không?” Tiểu Triệu cẩn thận nhìn kĩ, quả nhiên nhìn thấy cửa sổ đó có màu đen như bị hun khói.
Người này lại tiếp tục nói: “Nói cậu biết, lúc trước người thuê căn phòng đó là một người đàn ông ở vùng khác đến, hắn ta đã tập hợp vài cô gái trẻ ở địa phương để làm công việc phục vụ tận nơi cho các khách sạn gần đó, nhưng tháng 3 năm ngoái căn phòng đó đột nhiên bốc cháy, thiêu chết 4 người bên trong. Hơn nữa đến tận bây giờ, kẻ phóng hoả vẫn chưa bị bắt. Nhưng điều kì lạ là, số điện thoại đêm đó không biết tại sao vẫn cứ gọi đến những khách sạn ở chung quanh, chính là đầu số 138 mà tôi đã nói với cậu đấy. Đó cũng là số điện thoại của người đàn ông kia. Chúng tôi đã từng hỏi cục điện tín, cũng tìm người đến xem thử, nhưng đều không biết được nguyên nhân. Quản lý của chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo chúng tôi nhắc nhở từng người khách một là ban đêm đừng nhận cuộc gọi này.”
Tiểu Triệu nghe vậy thì rất bất mãn nói: “Vậy thì các người không đúng rồi, các người tháo điện thoại bàn trong phòng mang đi chẳng phải là xong rồi sao?”
Người nhân viên này nói: “Vốn dĩ nên là như vậy, nhưng quản lý của chúng tôi nói, vẫn có những tiệm mát xa khác gọi vào điện thoại này, ông ấy với chủ tiệm người ta đã có giao kèo, mỗi tháng đều lấy tiền hoa hồng. Hơn nữa, ông ấy cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Trước đây, đầu số 138 này chỉ gọi điện thoại đến thôi, khách sạn chúng tôi chưa từng xảy ra tình huống nào giống như chuyện cậu vừa nói ban nãy cả.”
Tiểu Triệu nghe vậy liền hỏi: “Vậy những khách sạn khác đã từng xảy ra chuyện giống vậy chưa?”
Người nhân viên này ngẫm nghĩ một lúc, cũng không giấu diếm gì nói với Tiểu Triệu: “Có hai khách sạn gần đây từng xảy ra việc tương tự, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì.”
Tiểu Triệu còn muốn hỏi chi tiết sự việc, nhưng người phục vụ dường như đang lo sẽ doạ cậu sợ hãi, bèn nói rằng bản thân anh ta cũng không rõ. Chuyện đến đây, Tiểu Triệu cũng hết cách, chỉ có thể đổi sang một căn phòng khác. Nhưng sau khi đổi phòng, cậu vẫn không ngủ được, cứ luôn xem ti vi.
Vốn dĩ nghĩ rằng đổi phòng xong sẽ không có chuyện gì nữa, nào ngờ số điện thoại đó lại gọi đến, nhưng Tiểu Triệu nghe lời người phục vụ nói, cậu ấy không nhấc máy. Điện thoại cứ liên tục đổ chuông, cuối cùng số điện thoại đó gọi đến thêm lần nữa, Tiểu Triệu liền trực tiếp rút dây điện thoại, chuyện này mới dừng lại.
Xem ti vi thêm một lúc, Tiểu Triệu cảm thấy hơi lạnh nên muốn đi tắm nước nóng, nào ngờ lúc cậu đang tắm, một chuyện đáng sợ hơn nữa đã xảy ra.
Tiểu Triệu cởi quần áo xong, bước vào trong nhà vệ sinh, vừa vặn vòi nước liền cảm thấy phía sau có gì đó bất thường. Nhưng khi cậu ấy quay đầu nhìn, lại chẳng thấy gì cả. Sau khi vặn nước nóng, Tiểu Triệu đứng dưới vòi sen xả nước, trong lòng bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thế nhưng lúc vừa bôi dầu gội lên đầu, cậu đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh từ phía sau gáy, hệt như có một bàn tay đang vươn ra đặt lên bả vai cậu.
Điều này suýt chút nữa đã doạ Tiểu Triệu sợ đến ngã ra sàn, cậu mở mắt ra nhìn thử, phía sau làm gì có ai? Lúc này Tiểu Triệu không dám tắm nữa, vội vã lau người sau đó chạy ra khỏi phòng tắm.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, vốn dĩ cậu ấy chỉ định mặc mỗi một chiếc quần lót rồi lên giường nằm, có điều nghĩ đến việc khủng khiếp đã xảy ra trước đó, Tiểu Triệu liền mặc quần áo vào rồi mới lên giường. Nghĩ một lát vẫn chưa yên tâm, cậu lấy con dao đã mua lúc trước ra, đặt dưới đầu giường.
Thế nhưng, ngay khi cậu làm xong những điều đó, lúc đang nằm trên giường, Tiểu Triệu phát hiện trong màn sương mờ ở phòng tắm dường như đang ẩn hiện một người. Người này như một cái bóng mờ ảo không thể nhìn rõ, nhưng dựa vào hình dáng có lẽ là phụ nữ. Người phụ nữ này hình như đang lau người trong phòng tắm. Lúc Tiểu Triệu nhìn qua, cô ấy có vẻ đã lau người xong, sau đó đẩy cửa phòng tắm bước ra.
Mặc dù nói là vậy, nhưng khi cửa phòng tắm mở ra, không có thứ gì xuất hiện cả. Có điều Tiểu Triệu biết, dù mình không nhìn thấy gì cả, nhưng cô gái đó đã ở trong phòng rồi. Lúc này cậu ấy rất sợ hãi, lập tức nhảy xuống giường tiếp đến rút con dao dưới đầu giường ra. Rút dao xong, trong lòng cậu giống như được tiếp thêm sức mạnh, bèn nói: “Tôi không quan tâm cô là người hay ma, bây giờ lập tức ra khỏi phòng tôi ngay. Nếu không đừng trách con dao trong tay tôi không khách khí.”
Lúc Tiểu Triệu nói câu này, cậu rõ ràng cảm nhận thấy con dao trong tay mình khẽ rung lên. Khi cúi đầu nhìn xuống, Tiểu Triệu phát hiện toàn bộ lưỡi dao đã được bao phủ bởi một lớp màu xám chết chóc, trông như lớp sương mù. Cậu biết đã có điều bất ổn xảy ra, nhưng lại không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Ngẫm nghĩ một lúc, vẫn không nên ở lì trong phòng thì hơn, thế là Tiểu Triệu cầm dao bước ra khỏi cửa. Ngay lúc chuẩn bị mở cửa bước ra, cậu mới phát hiện tay nắm cửa không thể xoay được, cửa không thể mở ra. Cậu dùng dao ra sức gõ mạnh vào cửa, lúc này tay nắm cửa mới xoay được.
Vừa chạy xuống lầu, nhân viên phục vụ thấy Tiểu Triệu trên tay cầm dao thì sợ hết hồn. Hỏi thăm tình hình mới biết được chuyện vừa xảy ra, không còn cách nào khác, người phục vụ nói: “Nếu thật sự không ổn cậu có thể trả phòng, tôi sẽ hoàn tiền cho cậu.”
Tiểu Triệu thấy cũng chỉ có thể như vậy, bảo người phục vụ cùng mình lên lầu thu dọn đồ đạc. Lấy đồ xong trên đường bước xuống sảnh, lúc đi ngang qua tấm gương được đặt ở góc cầu thang, Tiểu Triệu mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy. Nhưng khi cậu nhìn kĩ lại thì chẳng có ai.
Sau khi đổi qua một khách sạn khác, mọi thứ mới trở nên bình thường trở lại, có điều cho dù là vậy, Tiểu Triệu vẫn không thể ngủ được, cứ thế nằm xem ti vi cả đêm.
Về sau, Tiểu Triệu còn đến Văn Sơn thêm hai lần nữa, nhưng cậu không bao giờ ở lại khách sạn đó lần nào nữa. Vả lại, cậu ấy cũng đã hình thành nên một thói quen, ở khách sạn bên ngoài, bất kể là bình dân hay cao cấp, hễ điện thoại bàn trong phòng reo vào ban đêm, cậu sẽ không bao giờ nhấc máy.
Còn về con dao đó, hiện giờ nó vẫn được đặt trong nhà Tiểu Triệu và thường xuyên được mang ra lau chùi, để nó luôn được sáng bóng như mới.
(Hết)
Bình luận facebook