• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Truyện ngắn siêu rùng rợn, truyện ma, gan nhỏ đừng bấm vào!!! (1 Viewer)

  • Trang Điểm Cho Người Chết - 夏夏讲鬼故事

Mặt trăng lúc nửa đêm vừa to vừa tròn, treo trên bầu trời cao cao toả ánh vàng rực rỡ, những đám mây đen lần lượt tụ lại xung quanh, bao bọc lấy ánh trăng, hệt như vô số cặp mắt quỷ đang chăm chú thăm dò một loại vật thể nào đó.

Lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một trận gió, thổi tung rèm cửa của căn nhà số 2 trên tầng 13. Bên trong căn phòng tối đen như mực, duy chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ ảo được bật ngay giữa phòng ngủ, ánh sáng từ ngọn đèn toả ra vừa vàng vọt vừa ảm đạm, thỉnh thoảng còn có vài con muỗi bay lờn vờn chung quanh, tựa như thiêu thân lao vào trong đống lửa, không có hồi kết, vô cùng thê lương.

Bên trong căn phòng, một cô gái xinh đẹp tóc dài đang ngồi trước gương trang điểm cỡ lớn, vừa thở dài thườn thượt vừa mân mê đống đồ trang điểm của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sao lại không bôi phấn lên được?”

Ban nãy cô gái vừa bôi một lớp phấn lên mặt, ngay sau đó toàn bộ lớp phấn đều cùng lúc trôi tuột xuống, thấy vậy, cô bưng mặt khóc rồi nói: “Lẽ nào là do mình phẫu thuật thẩm mỹ quá đà sao?”

Kế đó một tiếng “rầm” thật lớn vang lên, cô gái xinh đẹp tức giận đập mạnh cây cọ trong tay xuống bàn trang điểm, trong đêm tối âm thanh này dường như càng đáng sợ hơn. Tiếp đến cô lại cầm một thỏi son lên, sau đó vặn nắp thỏi son, quét vài lớp màu tươi tắn lên vành môi, tô đi tô lại, chỉ thấy một mảng da lớn tróc ra khỏi miệng rơi xuống, cô gái thấy vậy lại không chịu được, trèo lên bàn oà khóc nức nở, miệng không ngừng nói: “Hu hu, sau này làm sao có thể gặp ai đây?”

“Cốc cốc”

Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa, cô nàng giúp việc trẻ tuổi tên Tiểu Huân bưng canh gà đến, đẩy cửa vào sau đó nhỏ giọng gọi: “Phu nhân, lại ngủ không được sao, nào, nhanh uống hết bát canh gà này đi.”

Cô gái xinh đẹp khẽ thở dài, nhìn thấy Tiểu Huân tay bưng bát canh gà liền thầm tự an ủi chính mình, có lẽ uống xong bát canh này bản thân sẽ thấy đỡ hơn.

Chính ngay lúc này, con trai của cô ấy Tiểu Đông hớt hải chạy vào, trên tay cầm một con heo đất, mừng rỡ nói: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con tiết kiệm được 300 đồng, có thể mua xe đồ chơi bằng điện được rồi..”

Tiểu Đông vừa xông vào phòng nhìn thấy gương mặt của mẹ nó, con heo đất trong tay rơi xuống đất “choang” một tiếng, vỡ tan tành, Tiểu Đông nhìn gương mặt đáng sợ kia nức nở hét to: “Quỷ”.

Cô gái nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của con trai, cùng với dáng vẻ trên gương mặt mình, hệt như vết thương bị ai đó đâm thêm một nhát thật sâu, liền hét lớn: “Cút! Cút! Các người cút hết đi cho tôi.”

_______________

Ba ngày sau, phòng trang điểm trong một nhà tang lễ…

Tôi là Mộc Mộc, năm nay 24 tuổi, là nhân viên trang điểm tại nhà tang lễ này, vào nghề đã được hai năm. Hai năm có thể không dài, nhưng cũng không ngắn, trong khoảng thời gian này tôi đã trang điểm cho vô số người chết, và cũng không có gì quá ngạc nhiên, người ở trước mặt tôi là một người đã chết tên Châu Na, 36 tuổi, đã kết hôn, chồng cô ấy làm buôn bán nhỏ, gia đình khá giả, cũng chính vì nguyên nhân này mà người chồng ở bên ngoài lăng nhăng, Châu Na vì muốn giữ được vị trí chính thất đã trải qua rất nhiều cuộc phẫu thuật chỉnh sửa gương mặt, kết quả bởi vì chỉnh sửa quá đà, khiến cho da dẻ trên mặt bị lão hoá nhanh chóng, da dẻ sần sùi nổi lên từng lớp từng lớp rất đáng sợ, Châu Na lại là một người vô cùng để ý đến vẻ ngoài của bản thân, không chấp nhận nổi chuyện này nên đã tự sát.

Thật đáng tiếc! Tôi lắc đầu, nhấc tấm khăn trùm màu trắng ra, vừa nhìn thấy gương mặt của bà Châu, cơn ớn lạnh liền chạy dọc toàn thân tôi, nói thật vào nghề đã hai năm, nhưng từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy thi thể nào giống như vậy. Tôi vừa mới tóm tắt sơ lược tình hình của bà Châu, cũng chỉ mới nhìn lướt tổng thể, nhưng khi tôi nhìn rõ thi thể của bà ấy xuất hiện trước mặt mình, tôi đã phải há hốc mồm, sống lưng lạnh đến cực độ.

Chuyện ngoài lề: Ở Đài Loan cũng có minh hôn, những người bên đó rất thích làm thế này. Niêm phong một phong bì đỏ sau đó ném ở một nơi, nếu như bạn nhặt được mở nó ra, bạn sẽ thấy ngày sinh bát tự cũng như thông tin của cô gái đã chết được viết bên trong, sau đó người nhà sẽ đến và hỏi bạn có đồng ý cưới con gái của họ không, loại này được gọi là ở rể.

Dĩ nhiên người bình thường nhất định sẽ không đồng ý, nhưng nếu không đồng ý bạn chắc chắn sẽ đổ bệnh liên miên, sẽ gặp nhiều chuyện xúi quẩy, cũng xem như là một dạng cưỡng ép.

II

Thi thể của bà Châu thật sự rất khủng khiếp, tóc trên đầu thưa thớt, có vài chỗ đã bị hói, hơn nữa trên đỉnh đầu còn sưng tấy làm mủ, vài mục mủ to đã lở loét, chảy ra mủ vàng, bốc mùi hôi thối, một số ngưng đọng lại thành chùm, dính vào trong lớp tóc, trông vừa lộn xộn vừa bẩn thỉu.

Điều đáng sợ nhất phải kể đến chính là gương mặt của bà Châu.

Cả gương mặt bà Châu giống như bị quỷ lột da, có chỗ da thịt màu đỏ sẫm, nhưng lại có những chỗ trắng bệch đến khó tin, trông vô cùng mất cân đối, hơn nữa sau khi chết, cả mặt đều đã hóp lại, một người phụ nữ hơn 30 tuổi nhưng lại nhìn như một bà lão hơn 80, đồng thời hai mắt vẫn mở to trợn trừng nhìn lên trần nhà, rõ ràng là chết không nhắm mắt.

Nhìn đến đây, mặc dù trong lòng tôi đã có chút không thoải mái, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là trang điểm cho người chết, để họ có thể giữ được vẻ ngoài giống như khi còn sống, cũng là để những người thân trong gia đình cảm thấy an ủi lần cuối, thế nhưng khi nhìn thấy bà Châu, tôi không ngừng lầm bầm trong miệng: “Hi vọng mọi việc đều thuận lợi!”

Nói xong tôi đưa tay vuốt mắt bà Châu, hi vọng bà ấy có thể nhắm mắt, như vậy tôi mới có thể bắt đầu công việc của mình. Bởi vì những người chết không nhắm mắt cho dù chúng ta có cố gắng trang điểm thế nào thì cũng không thể vẽ được cho họ. Có thể mọi người cảm thấy tôi ăn nói vô căn cứ, thật ra trong hai năm làm nghề này, tôi đã chứng kiến vô số chuyện kì lạ xảy ra.

Hồi đó có một thi thể bị chết đuối, khi đem xác đến chỗ chúng tôi thì cả thi thể đã trương phình biến dạng, hơn nữa tôi cũng đã xem qua ảnh của chàng trai này lúc còn sống, là một người rất đẹp trai, nào ngờ sau khi chết đuối 3 ngày được vớt lên, cả người đã hoàn toàn khác hẳn ban đầu, hệt như một con lợn béo.

Lúc đó tôi là người trang điểm lại cho cậu ấy, nhưng cho dù có bôi lớp phấn dày đến đâu, chỉ cần một cơn gió thổi qua, phấn trên mặt người chết đều sẽ rơi xuống hết, làm rất nhiều lần cũng đều như vậy, trước tình hình này, chủ nhiệm của chúng tôi nói rằng, hồn của người này đã đi mất rồi, không tìm được hồn quay trở về thì không được. Sau đó cha mẹ của chàng trai đã chạy đến khúc sông kia vừa khóc lóc vừa không ngừng gọi tên con mình, gọi khoảng nửa tiếng đồng hồ thì quay trở về, lúc này thi thể của cậu ta mới được trang điểm thành công. Cho nên sau sự việc lần đó, tôi càng thêm tin vào chuyện quỷ thần.

Cuối cùng bà Châu cũng nhắm mắt lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn thi thể của bà Châu, cung kính nói: “Bà Châu, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ trang điểm cho bà thật đẹp!”

Nói xong, tôi lấy bộ dụng cụ trang điểm ra, cầm trên tay một cây cọ phấn, lúc tôi đang chuẩn bị bắt đầu công việc thì “cạch” một tiếng, tấm khăn trắng bị nhấc lên một góc, tiếp theo đó tay của thi thể buông thõng xuống một cách yếu ớt.

Tay tôi lập tức run lẩy bẩy, chiếc cọ trong tay rơi thẳng xuống đất, bột phấn văng tung toé khắp nơi, lúc này tôi đã bắt đầu cảm thấy ớn lạnh, nhưng vẫn run rẩy đứng dậy sắp xếp lại hộp trang điểm, nói thế nào nhỉ, tôi cũng đã làm nghề này suốt hai năm rồi, kiểu người chết nào mà tôi chưa từng gặp qua chứ, hơn nữa tôi cũng đã nhận tiền từ gia đình người đã khuất xong cả rồi, cho nên cái xác này dù có đáng sợ gấp 10 lần nữa thì hôm nay tôi cũng phải làm cho xong việc của mình.

Nghĩ đến đây, không biết lấy đâu ra can đảm, tôi lại cầm cọ đánh phấn lên, nhưng chỉ vừa mới đưa cọ lên mặt bà Châu, tôi liền nghe thấy một tiếng động rất khẽ, hai con ngươi xám xịt của bà Châu mở ra, trợn trừng nhìn về phía tôi. Đến đây tôi đã sắp không thở nổi nữa, tôi không dám thở mạnh, bởi vì tôi nghe nói ma quỷ thích nhất là hút dương khí của người sống, cho nên tôi giả như người chết, không dám thở mạnh.

Lúc đó bầu không khí trong phòng trang điểm như đông cứng lại, mặc cho thời gian chầm chậm trôi.

III

Tôi không còn dám nhìn vào đôi mắt của bà Châu nữa, vừa căng thẳng vừa ngập ngừng cầm cọ bôi phấn lên gò má cho bà Châu. Bất thình lình, hai mí mắt của bà ấy chớp một cái, tiếp đó tôi cảm nhận thấy có thứ gì đó lạnh lẽo cứng đờ đang nắm chặt lấy tay kia của mình.

Tôi không dám cúi đầu nhìn thử, bởi vì trực giác của tôi khẳng định rằng đó chắc chắn là tay của bà Châu. Khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng vì sợ hãi, khoé miệng không ngừng co rút, tôi điên cuồng nhảy lùi về phía sau, đồng thời giãy giụa muốn hất tay mình ra khỏi tay bà Châu, thế nhưng bàn tay ấy đã nắm chặt lấy cổ tay tôi, dường như sức lực càng lúc càng lớn hơn, sau đó một tiếng “rắc” vang lên, cả bàn tay của bà Châu gãy ra rơi xuống.

Ngay lúc đó, tôi sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, nhìn nửa cánh tay của bà Châu đang rơi dưới đất, mặt tôi liền trở nên trắng bệch như một tờ giấy. Chưa dừng lại ở đó, bà Châu đột nhiên ngồi bật dậy, đồng thời một tiếng cười lạnh lẽo ma mị khiến người khác nổi hết cả da gà vang lên khắp phòng trang điểm, lúc này tôi mới cảm thấy toàn thân tê dại, không cử động được, nhưng tôi lại đang thở hổn hển như một con trâu vậy, tôi cố rướn cái cổ cứng đờ của mình lên, nhìn thấy thi thể bà Châu đang ngồi thẳng đờ, xoay nửa người lại đối diện với tôi, một gương mặt thủng lỗ chỗ, đầy nếp nhăn cực kì đáng sợ đang khẽ mỉm cười, đôi mắt như cá chết cùng với nụ cười kì quái nơi khoé miệng khiến tim tôi lúc đó như muốn nhảy lên tới cổ họng, tim gan phèo phổi lộn tùng phèo vì quá sợ hãi. Tôi theo bản năng muốn bỏ chạy, thế nhưng tay chân mềm nhũn không còn cảm giác, tôi hoảng loạn lùi về phía sau, kế đó tay tôi sờ phải thứ gì đó vừa lạnh lẽo vừa cứng đờ.

Khi tôi quay đầu nhìn lại, mới thấy đó là cánh tay vừa bị đứt lúc nãy của bà Châu, tôi hét lên một tiếng, sau đó bất tỉnh.

Trong cơn bất tỉnh tôi lại mơ thấy bà Châu đang khóc lóc thảm thiết với mình, bà ấy lúc này dường như cũng không đáng sợ lắm, bà Châu nói với tôi, vì để bảo vệ vị trí của mình trong ngôi nhà đó cho nên bản thân mới phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ là không ngờ sẽ biến thành bộ dạng này. Bây giờ bà ấy cũng không oán hận ai nữa, bà chỉ lo lắng cho con trai của mình là Tiểu Đông, nó mới có 7 tuổi, bà Châu rất bận lòng về nó nên đã yêu cầu tôi giúp bà thực hiện một nguyện vọng cuối cùng, sau đó bà nhất định sẽ yên tâm quay lại để tôi trang điểm cho bà.

Không ngờ yêu cầu của bà Châu chính là muốn nhập vào cơ thể tôi, sau đó quay về nhà thăm con trai yêu quý của bà ấy. Lúc đầu tôi có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của bà Châu, tôi vậy mà lại gật đầu.

Sau khi tỉnh lại, tôi từ dưới đất ngồi dậy, nhưng bên dưới không hề có cánh tay nào cả, chỉ có bà Châu vẫn đang nằm mở mắt ở đằng kia, theo những gì bà Châu nói với tôi trong giấc mơ, chỉ cần tôi đến nằm trên chiếc giường mà thi thể đang nằm, linh hồn của bà ấy sẽ có thể nhập vào cơ thể tôi.

Tôi có chút hoài nghi những chuyện đã xảy ra trong giấc mơ, bởi vì đó chỉ là mơ thôi, nhưng khi tôi mở lòng bàn tay ra, tôi đột nhiên nhìn thấy trên đó có 3 từ được viết một cách xiêu vẹo bằng son đỏ rất lớn: Hãy cứu tôi.

Trời ạ! Tất cả những điều này là thật! Có điều tôi vẫn tin rằng bản chất con người là hướng về cái thiện, vả lại tôi cũng chưa bao giờ làm ra chuyện xấu xa gì, cho nên tôi đã đi đến chiếc giường rồi nằm xuống bên cạnh thi thể của bà Châu.

Thế rồi bà Châu nhập vào thân thể tôi, loay hoay một lúc lâu, cuối cùng bà ấy trở về nhà trong bộ dạng của tôi.

“Cốc cốc”

“Cô là?” Một âm thanh trẻ con non nớt vang lên.

“Ta là bạn của mẹ con, con tên là Tiểu Đông, năm nay học lớp một đúng nhỉ?”

“Bà Châu” nhìn đứa con trai đáng yêu của mình, trong lòng rất xúc động.

“Hoá ra là bạn của mẹ con, mời cô vào nhà!”

IV

“Bà Châu” bước vào nhà, nhìn khắp một lượt, lại phát hiện cả căn nhà bừa bộn đến không chịu nổi, bà cau mày hỏi: “Tiểu Đông, con ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa ăn.”

“Để cô nấu cơm cho con ăn được không?”

“Bà Châu” nói xong, chuẩn bị bước vào trong bếp nấu cơm cho con trai, nghĩ đến trước đây mình suốt ngày ở bên ngoài, chưa từng nấu cho Tiểu Đông một bữa cơm đàng hoàng, trong lòng thật sự rất hổ thẹn.

“Không cần đâu cô, Tiểu Đông tự biết nấu, trước đây lúc mẹ không có nhà, đều là tự con làm.”

“Bà Châu” nghe đến đây trong lòng cảm thấy rất chua xót, nghĩ đến mình của trước kia chưa từng quan tâm đến cảm xúc của con trai, cũng không hề hay biết rằng con mình lại hiểu chuyện đến như vậy.

Có điều “bà Châu” nhìn thấy căn nhà bừa bộn thế này, cảm thấy có chút khó hiểu bèn hỏi: “Tiểu Đông, dì Tiểu Huân đâu rồi, không nấu cơm cho con sao, sao trong nhà lại bừa bộn thế này?”

Tiểu Đông vừa nghe nhắc đến tên của Tiểu Huân thì bĩu môi nói: “Cô ta là phụ nữ xấu xa, con không thích cô ta.”

“Bà Châu” vừa nghe đến đây, trong lòng có chút nghi hoặc, có điều trẻ con dù sao cũng là trẻ con, không thể hoàn toàn tin lời của chúng được. Tiểu Huân từ nhỏ đã làm bảo mẫu trong gia đình này rồi, đến nay cũng đã hơn 5 năm, trong khoảng thời gian 5 năm này, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do một tay Tiểu Huân lo liệu, cô ấy làm tất cả mọi việc, kể cả việc đưa đón Tiểu Đông, cho nên khi nghe những lời con trai mình nói xong bà Châu vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Bà Châu” đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình, nhìn nơi bản thân đã từng chung sống cùng với chồng, cõi lòng bùi ngùi vô tận, đúng lúc này, chuông điện thoại trong phòng vang lên.

“Bà Châu” nhìn dãy số đang gọi đến, là số của chồng mình, lòng bà mừng rỡ vô cùng vội nhấc điện thoại lên, chỉ nghe đầu dây bên kia vang lên một giọng nói say xỉn: “Tiểu Huân, may mà nhờ có em con đàn bà ngu ngốc đó mới tự sát, ha ha, bây giờ số tiền bồi thường 5 triệu kia đã hoàn toàn thuộc về chúng ta.”

“Bà Châu” nghe đến đây, sắc mặt đã giận đến tím tái, nhưng vẫn ôm chặt lấy ống nghe, tiếp tục im lặng.

“Hầy~” Chồng “bà Châu” dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Tiểu Huân, em đúng là một cô gái thông minh, cũng may có em bỏ thuốc vào trong canh gà, tóc của con đàn bà ngu ngốc đó mới rụng nhiều như vậy, hơn nữa cô ta còn do rằng là do mình phẫu thuật thẩm mỹ thất bại nên nhan sắc mới mới tàn phai,…ha ha, nếu cô ta mà biết chuyện bỏ thuốc vào canh gà, còn không tức giận đến nhảy dựng lên sao..ha ha..bé cưng..giờ đây em cuối cùng cũng là của anh rồi, tối gặp nhé!”

Tút tút tút..

Đầu dây bên kia dập máy, lúc bà Châu biết được những chuyện đã xảy ra, không gian như ngưng đọng, vốn dĩ sau khi nhìn thấy con trai bà đã định sẽ thanh thản ra đi rồi, không ngờ cặp đôi hèn hạ bẩn thỉu kia lại đối xử với mình như vậy, thậm chí ngay cả cái chết của mình cũng nằm trong kế hoạch của chúng, mình tuyệt đối không thể để cho chúng sống những ngày tháng tốt đẹp được.

Sau khi về đến phòng trang điểm, đúng như lời hứa, linh hồn của bà Châu thoát ra khỏi cơ thể tôi, tiếp đến bà ấy nói với tôi: “Mộc Mộc, cô thật là một cô gái tốt, cảm ơn cô! Bây giờ tôi phải ra ngoài làm chút chuyện, muộn một chút sẽ quay lại.”

“Bà Châu, bà muốn đi đâu?” Tôi nhìn theo bóng hình mờ ảo của bà Châu đang đi xuyên qua cửa lớn sau đó biến mất dạng, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, bất an

Ba ngày sau, bà Châu cuối cùng cũng quay lại, thế nhưng bên cạnh bà còn có thêm hai thi thể nữa, một là chồng bà, người còn lại là Tiểu Huân.

Có người nói, đời người ngắn ngủi, sống chết vô thường, nghiệp quả không vơi, thay đổi trong chớp mắt. Chúng ta mãi mãi cũng chỉ có thể nắm bắt hiện tại, sau chuyện lần này, tôi càng phải nghiêm túc và thành tâm với vai trò là một người làm nghề trang điểm cho người chết, bởi vì tôi chỉ mong người chết được an nghỉ, người sống được an lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom