Tôi có một anh bạn tên là Lão Vạn, năm 2009 trong một lần đến Tất Tiết lấy hàng, anh ấy đã ở lại một nhà nghỉ gần ga xe lửa và gặp phải một chuyện rất kì lạ.
(*Tất Tiết là một địa cấp thị ở phía tây bắc tỉnh Quý Châu, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Phía đông và phía nam tiếp giáp với Tuân Nghĩa, Quý Dương, An Thuận, Lục Bàn Thủy. Phía tây và phía bắc tiếp giáp tỉnh Vân Nam và Lô Châu thuộc tỉnh Tứ Xuyên.)
Nhà nghỉ này có giá 60 tệ một đêm, bấy nhiêu đó cũng đủ biết rằng điều kiện của nơi này thế nào rồi đấy. Lúc đó anh bạn của tôi sống ở tầng 3, trong phòng có một cái cửa sổ vốn dĩ phải được đóng kín, bởi vì anh ấy biết khu vực gần ga xe lửa rất lộn xộn, nhưng lúc đó căn phòng vừa mới được sửa sang lại, mùi sơn rất hắc, không còn cách nào khác, anh ấy đành phải mở cửa sổ ra. Không chỉ mở cửa sổ, mà còn mở luôn cả cửa chính.
Lúc Lão Vạn đang xem tivi thì có một người đàn ông bước vào phòng bên cạnh, nghe giọng anh ta có vẻ cũng là người Quý Dương. Lão Vạn cùng người này trò chuyện một hồi, nói ra mới biết đơn vị của anh ta cũng móc nối với ngành y dược, hai người nói chuyện rất ăn ý, còn uống rượu cùng nhau.
Lúc đi ngủ, Lão Vạn đã say đến mức không còn biết gì, vứt quần áo lên trên giá treo đồ xong, cửa sổ cũng không đóng. Khi đó, giá treo đồ được đặt bên cạnh cửa sổ, Lão Vạn còn mạnh miệng nói, có ông ở đây đứa nào dám vào trộm đồ chứ? Sở dĩ anh ấy có thể mạnh miệng như vậy, một là do đã có hơi men trong người, hai là trên người cũng chẳng có bao nhiêu tiền, cho dù có trộm thì cũng không thiệt hại gì quá lớn.
Lão Vạn vứt quần áo lên giá treo xong liền đi ngủ. Kết quả ngủ đến khoảng 3 giờ sáng thì đột nhiên giật mình tỉnh giấc, anh ấy phát hiện bên ngoài cửa sổ lấp ló một cái móc câu bằng tre, đang khều đống quần áo của anh.
Bởi vì lần đầu gặp phải chuyện này nên lúc đầu Lão Vạn rất hoảng hốt, có điều sau đó anh lập tức bình tĩnh lại. Lão Vạn lặng lẽ quan sát cái móc tre đó đưa ra kéo vào một lúc, kế đến nó nhẹ nhàng cẩn thận móc lấy thắt lưng quần tây của anh, bắt đầu chầm chậm kéo ra.
Lão Vạn nhoài người ra ngoài cửa sổ nhìn thử thì thấy có một bóng đen đang co ro dựa vào cửa sổ, đương nhiên bóng đen này chính là tên trộm vặt đó. Lão Vạn thấy tên trộm lập tức hét ầm lên, cùng lúc đó anh đưa tay chộp lấy móc câu bằng tre, gắng sức kéo thật mạnh.
Tên trộm vặt bị doạ đến hoảng hồn, trượt chân một cái, suýt chút là ngã xuống lầu. Cũng may không trượt xuống dưới, dĩ nhiên hắn không hề hé môi nửa lời, vẫn sống chết ôm chặt lấy móc tre, giằng co với Lão Vạn.
Lão Vạn thấy tên này khá cứng đầu, mở miệng liền mắng, con mẹ mày buông tay cho ông. Cánh tay lại càng dùng lực hơn, chỉ lát sau đã kéo được móc tre về phía mình.
Tên trộm thấy vậy không dám lằng nhằng nữa, vứt móc tre trong tay, chớp mắt vài cái liền biến mất dạng. Lão Vạn sợ tên này giở trò, đợi qua mấy giây nghe thấy tiếng bỏ chạy của hắn lúc này mới bật dậy lao đến bên cửa sổ, trông thấy hắn ta đang vội vã trèo xuống, Lão Vạn nhằm hướng tên trộm bỏ chạy hét lớn mấy tiếng, bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm đi…nhưng bởi vì đang là giữa đêm không có ai còn thức nên tên này vừa leo xuống dưới lầu rất nhanh đã chạy mất.
Lão Vạn hét lớn vài tiếng, sau khi thấy tên trộm đã chạy mất liền cảm thấy rất vô vị, xoay người đóng cửa sổ lại. Quần áo đều còn nguyên vẹn, chiếc móc tre kia thì bị vứt lại trên sàn nhà. Lão Vạn cúi người nhặt nó lên, phát hiện phần đuôi có một thứ gì đó sờ vào mềm mềm, hoá ra là một cái găng tay.
Lão Vạn bật đèn lên xem thử thì thấy đây chỉ là một cái găng tay thông thường, vốn dĩ nó có màu trắng, nhưng giờ lại bẩn đến nỗi gần như đã chuyển thành màu đen, đây rõ ràng là găng tay của tên trộm đó. Có lẽ vừa nãy lúc ra sức giằng co đã bị tuột ra khỏi tay.
Lão Vạn cũng không để tâm đến nữa, anh vứt móc tre và găng tay xuống đất, chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng Lão Vạn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, giống như vừa nãy đã nhìn thấy thứ gì đó bất thường lắm vậy. Thế là anh lại ngồi bật dậy, mở đèn lên, cầm cái móc tre nhìn tới nhìn lui một hồi. Móc tre không có gì kì lạ, chính là loại thân tre phía trước có gắn thêm một cái móc câu, rất bình thường. Anh ấy lại nhìn cái găng tay kia thêm một lúc, lát sau phát hiện ra quả nhiên có một chỗ khác thường, điều này khiến da đầu Lão Vạn ngay lập tức trở nên tê dại.
Bạn đoán xem anh ấy đã thấy gì? Một cái găng tay lại có thể khiến anh ấy sợ hãi như vậy ư?
Lão Vạn nói, lúc anh ấy cầm găng tay lên, đếm kĩ mới phát hiện có chỗ không ổn, trên găng tay vậy mà lại có đến 6 ngón tay. Lúc đó anh ấy còn cho rằng mình bị hoa mắt, lại đếm thêm lần nữa, vẫn là 6 ngón. Anh ấy đã từng thấy qua người có 6 ngón tay rồi, thế nhưng găng tay cũng có 6 ngón, đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy. Chủ nhân của cái găng tay này là tên trộm đó, xem ra tên này là một người có 6 ngón tay.
Lão Vạn nghĩ ngợi một hồi nhưng cũng không nghĩ ra thêm được gì, thế là lại nằm xuống ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau thức dậy, Lão Vạn cùng người ở nơi này ra ngoài làm việc, buổi trưa ăn cơm anh ấy đã nhắc đến chuyện xảy ra tối qua. Lúc này trên bàn cơm có khoảng 5, 6 người, trong đó có một người độ khoảng 50 tuổi đã nói rằng ông ấy biết một câu chuyện về cái găng tay 6 ngón này, vào thập niên 80 một tên trộm có 6 ngón tay đã bị bắt ở thành phố Tất Tiết này. Tên trộm đó có một thói quen chính là mỗi khi gây án đều rất thích đeo một chiếc găng tay có 6 ngón. Hắn ta vô cùng kì lạ, thứ gì cũng trộm, hơn nữa, không có thứ gì hắn muốn trộm mà lại không trộm được cả. Lúc bắt được hắn, cảnh sát đã chụp hình và lưu lại trong hồ sơ. Nói đến đây, người này ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp, có điều, nghe nói tên trộm này đã chết rồi.
Chết rồi? Lão Vạn nghe đến đây thì sững sờ, lẽ nào đêm qua mình gặp phải ma sao?
Người này nghe Lão Vạn nói vậy thì lắc đầu, nói không chừng tên tối qua là đệ tử của tên trộm kia thì sao?
Sự việc nói đến đây, mấy người bọn họ cũng đã ăn uống no nê, tiếp đến lại bận rộn cả buổi chiều, có điều Lão Vạn vẫn cứ nghĩ mãi về cái móc tre và chiếc găng tay kia. Đến tối trước khi đi ngủ, Lão Vạn cẩn thận kiểm tra một lượt cửa chính và cửa sổ, sau khi xác nhận chúng đã được đóng kĩ lưỡng rồi, anh ấy mới yên tâm đi ngủ. Thế nhưng lúc Lão Vạn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng sột soạt, Lão Vạn nghe được âm thanh này thì sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy bật đèn lên.
Sau khi đèn sáng, cửa sổ không biết từ lúc nào đã bị mở ra, từng trận gió từ bên ngoài thổi vào mát lạnh. Lão Vạn trong lòng đầy nghi hoặc, anh bước đến cửa chính kiểm tra, rõ ràng cửa vẫn được đóng chặt.
Ngay lúc này, Lão Vạn phát hiện có một điều không ổn, găng tay và móc câu bằng tre trong phòng đã không còn. Lão Vạn ngờ vực đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, liền thấy một bóng đen đang tuột xuống từ lầu đối diện rồi biến mất không bóng dáng, nhìn dáng vẻ của người này hình như chính là tên trộm tối qua.
Lão Vạn vội vã kiểm tra đồ đạc của mình, tất cả đều ở đây. Anh ấy bắt đầu tự hỏi, tên trộm này rốt cuộc muốn gì? Thế nhưng đang lúc còn đang nghi hoặc, anh ấy phát hiện ra trên bàn có một mảnh giấy, trên đó viết nguệch ngoạc mấy chữ, trong phòng có thứ quái dị.
Chữ trên giấy được viết bằng bút chì, không ngay ngắn, giống như chữ viết của học sinh tiểu học.
Căn phòng này của Lão Vạn là loại phòng tiêu chuẩn, hai giường ngủ và một nhà vệ sinh. Giá cả thì rẻ bèo, vậy nên điều kiện đương nhiên sẽ hơi tệ một chút. Nhưng nếu nói có gì đó không ổn thì hôm qua anh ấy đã ở đây một đêm rồi, chẳng có gì là không ổn cả. Nghĩ đến đây, Lão Vạn cho rằng có lẽ tên trộm này đang muốn hù doạ mình thôi.
Lão Vạn nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn 11 giờ, anh kiểm tra phòng thêm một lượt nữa, sau đó đóng chặt cửa sổ lại, lên giường ngủ. Lúc Lão Vạn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến Lão Vạn giật mình, thầm nghĩ lá gan của tên trộm này cũng thật là lớn, còn dám công khai gõ cửa phòng. Anh ở trong phòng hỏi vọng ra, ai đó? Bên ngoài có tiếng đàn ông đáp lại, anh à, là tôi đây. Lão Vạn nghe giọng nói này, nhận ra chính là người đồng hương ở bên cạnh phòng mình, hôm qua hai người vừa uống rượu với nhau xong.
Lão Vạn đáp lại một tiếng rồi bước ra mở cửa. Người đồng hương chào anh ấy rồi nói, một mình không ngủ được, ra ngoài uống chút đi.
Hai người uống rượu xong quay về đã hơn 12 giờ đêm, đến phòng, Lão Vạn đang chuẩn bị bước vào ngủ nào ngờ lại nhìn thấy một người phụ nữ từ trong phòng của người đồng hương kia bước ra, đang nháy mắt với anh. Lão Vạn đã uống khá nhiều, nhìn thấy người phụ nữ kia thì nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nào ngờ người này nhanh như chớp đã bước tới kéo Lão Vạn vào trong phòng của anh ấy, sẵn tay khoá cửa lại.
Sáng hôm sau, Lão Vạn muốn đi vệ sinh, lúc mở mắt ra cả người đã tỉnh táo lên không ít, nhớ lại cảm giác sảng khoái đêm qua, anh ấy quay đầu nhìn người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình. Thế nhưng khi Lão Vạn xoay người nhìn qua, cả chiếc giường trống trơn. Lão Vạn cho rằng người này đã đi ra ngoài, nhưng lúc bật ngồi dậy anh đột nhiên nhìn thấy chiếc áo khoác của người phụ nữ ấy đang được treo trên tủ áo bên hông cửa ra vào, hơn nữa còn bị treo ngược, lưng áo quay về phía anh. Lão Vạn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh xem thử, bên trong không có ai, anh ấy nhất thời cảm thấy kì quái, đang lúc nghĩ xem người phụ nữ này đã đi đâu, Lão Vạn cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, liền thấy cô ấy đang nằm bên dưới sắc mặt tái nhợt, không nhúc nhích.
Lão Vạn nghĩ hiện giờ lạnh như vậy nằm dưới đất sẽ đông cứng người mất, liền đưa tay ra muốn kéo người phụ nữ lên. Thế nhưng lúc duỗi tay ra anh ấy cảm nhận thấy người phụ nữ này đang ngủ rất sâu thế là anh lập tức bước xuống bế cô ấy đặt lên giường.
Sau khi vệ sinh xong trở về giường, Lão Vạn lại nảy sinh ham muốn, đưa tay ra chạm vào người phụ nữ. Đầu tiên anh ấy sờ chỗ áo ngực, tiếp đến thò tay vào bên trong áo, lúc này mới phát hiện ra một điều kinh khủng, ngực của người phụ nữ này phẳng lì. Lúc đó Lão Vạn giật mình một cái, lại sờ thêm mấy lần nữa, mới nhận ra ngực của người này thật sự rất phẳng, anh ấy không nhịn được còn nói một câu, sao lại gầy như vậy chứ.
Người phụ nữ nằm trên giường không nói lời nào, chộp lấy cánh tay của Lão Vạn di chuyển ra khỏi áo ngực đi xuống phía dưới, ý muốn chạm vào bên dưới. Nhưng ngay khi tay của người phụ nữ nắm lấy tay Lão Vạn, anh ấy liền cảm thấy bàn tay này rất lạnh lẽo, hệt như một thanh sắt vậy, hơn nữa lại nắm rất chặt, cảm giác như móng tay đang cắm sâu vào da thịt.
Lúc đó Lão Vạn vẫn còn hơi men trong người, không để ý lời ăn tiếng nói, kêu lên, buông tay ra, buông tay. Nói xong Lão Vạn lại tiếp, hoá ra là cô độn ngực à, tôi còn cho rằng khá to đấy. Lúc nói câu này, Lão Vạn cảm nhận được cơ thể người phụ nữ bên dưới hơi run nhẹ, sau đó cô ấy đột nhiên mở miệng nói một câu, còn nói nữa, có tin tôi cắn chết anh không? Lão Vạn nghe người phụ nữ nói vậy, ngay lập tức sợ đến hồn sắp lìa khỏi xác, bởi vì người phụ nữ này vậy mà lại nói giọng của đàn ông, hơn nữa giọng nói rất hung hãn như thể muốn làm điều đó thật vậy.
Thật ra lúc đó Lão Vạn vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, nghe thấy giọng nói đó anh ấy lập tức bị doạ đến nỗi ngã lăn xuống đất, đầu đập phải một thứ rất cứng, sau đó mới biết là cạnh giường, tiếp đến liền ngất đi. Nhưng ngất đi chưa được bao lâu thì đã tỉnh lại, Lão Vạn ngồi dậy, trên giường trống trơn không một bóng người, người phụ nữ có giọng đàn ông kia đã biến đâu mất.
Lúc này, Lão Vạn đã ý thức được vấn đề, anh nhanh chóng đứng dậy bật hết đèn lên, phát hiện trong phòng không có ai. Lão Vạn cho rằng có lẽ người này đã mở cửa bỏ đi trước khi anh ấy tỉnh lại, nhưng khi nhìn sang phía cửa chính Lão Vạn phát hiện cửa vẫn đóng và được khoá trái từ bên trong. Hơn nữa áo khoác của cô ta vẫn được treo ở chỗ cũ, cửa sổ cũng đang đóng chặt, không có dấu hiệu cho thấy đã có người mở ra.
Lão Vạn tìm khắp trong phòng một lượt, thậm chí còn tìm dưới gầm giường nhưng vẫn không tìm thấy. Đến đây anh ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lập tức đứng dậy mở cửa ra, muốn tìm người đồng hương ở phòng bên cạnh để lấy lại chút can đảm. Nào ngờ gõ cửa hồi lâu cũng không có ai trả lời. Anh còn đang nghĩ lẽ nào người này đã trả phòng đi rồi? Lúc này nhân viên ở quầy lễ tân có lẽ là bị tiếng ồn đánh thức bèn đi đến nói bằng một giọng hằn học, phòng này không có người ở, xin đừng gõ nữa.
Lão Vạn hỏi, người này trả phòng khi nào vậy?
Nhân viên phục vụ khó chịu đáp, trả phòng cái gì, phòng này từ trước tới nay không có người ở.
Lão Vạn nói, sao lại không có người ở được, tôi đã cùng người đó uống rượu hai ngày nay mà.
Người phục vụ lúc này cảm thấy có chút kì quái bèn hỏi, anh nói xem người đó có dáng vẻ thế nào? Là nam hay nữ?
Lão Vạn miêu tả hình dáng của người đó cho nhân viên phục vụ, còn nói anh ta là người Quý Châu, hơn nữa còn kể lại cụ thể người đó làm nghề gì nữa. Nhân viên phục vụ nghe Lão Vạn nói xong mặt liền biến sắc, hỏi, vậy anh gõ cửa phòng anh ta làm gì?
Lão Vạn nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy chuyện này có hơi mất mặt, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra. Nghe xong, nhân viên phục vụ sắc mặt tái mét, sau đó cùng Lão Vạn trở về phòng kiểm tra một lượt. Khi nhìn thấy chiếc áo khoác được treo ở cửa, nhân viên phục vụ lại hỏi, áo khoác này anh lấy từ đâu ra vậy?
Lão Vạn đáp, là của người phụ nữ kia đã mặc lúc tới đây.
Người phục vụ không nói gì nữa, yêu cầu đổi phòng cho Lão Vạn.
Lúc này Lão Vạn đã biết có chuyện gì đó bất ổn rồi, sau khi đổi phòng, anh ấy liền hỏi nhân viên nguyên nhân của chuyện này là thế nào. Người phục vụ nói, hai tháng trước ở nhà nghỉ này xảy ra một vụ việc, một người đàn ông đã treo cổ tự tử trong nhà vệ sinh của căn phòng cạnh phòng mà Lão Vạn đang ở. Theo lời anh ta nói, nguyên nhân là do bất hoà chuyện tình cảm với một người đàn ông khác. Lúc hai người tới đây thì trời đã khuya, một người dìu người còn lại, người được dìu dĩ nhiên là đã say mềm rồi, hai người bước vào trong phòng. Hôm sau lúc kiểm phòng mới phát hiện một trong hai người đã treo cổ trong nhà vệ sinh, trên người trần truồng, chỉ mặc duy nhất một cái áo lót phụ nữ. Người say mềm kia thì không thấy đâu nữa, trong phòng chỉ còn lại một đống rác bẩn và dấu vết nôn mửa trên sàn.
Lão Vạn nghe nhân viên phục vụ nói vậy, mặt cắt không còn giọt máu. Anh ấy run rẩy hỏi một câu, cái áo lót phụ nữ đó có phải màu tím không?
Người phục vụ nhìn Lão Vạn, sau đó gật đầu.
Đây là chuyện kì quái nhất mà Lão Vạn từng gặp trong đời, anh ấy không hiểu, rốt cuộc người phụ nữ đêm đó mình gặp là ai, hoặc phải nói là, người đàn ông đêm đó mình gặp là ai? Còn người đàn ông uống rượu cùng anh ấy thì sao? Có phải là người đã hoá trang thành phụ nữ kia không? Nếu như người này chết rồi, tại sao cảm giác của đêm đó lại chân thực như vậy?
Sau khi đổi phòng, Lão Vạn không cách nào ngủ được, trong đầu cứ luôn nghĩ đến những chuyện không thể lý giải nổi này. Đúng lúc này anh ấy nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng cộc cộc. Khi Lão Vạn còn đang nghĩ đến việc đứng lên kiểm tra thử thì đã nghe thấy tiếng lạch cạch, tiếp đến cửa sổ bị mở ra từ bên ngoài.
Lão Vạn thấy cửa sổ bị mở thì cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng mình đã khoá trái cửa rồi mà. Lẽ nào người đàn ông mặc áo lót phụ nữ kia lại đến nữa?
Lão Vạn có chút sợ hãi, anh rón rén ngồi dậy muốn đến đóng cửa sổ lại. Thế nhưng ngay lúc anh ấy đến bên cửa sổ, liền phát hiện bên ngoài có một chiếc móc câu bằng tre đang thò vào, định móc lấy cái quần anh đang treo ngoài cửa. Khi nhìn thấy móc tre, Lão Vạn vừa tức giận vừa buồn cười, đột nhiên nhớ đến mảnh giấy được để lại trong căn phòng lúc trước, anh liền nắm chặt lấy móc tre, sau đó đứng thẳng người dậy.
Tên trộm vặt thấy móc tre bị nắm lại, vội vã kéo trở về. Lão Vạn vừa cười lớn vừa nói, bị tôi bắt được còn muốn kéo tôi ngược lại sao?
Tên trộm nhìn thấy Lão Vạn, dường như có chút ngờ vực, cẩn thận nhìn lại mấy lần như để chắc chắn có phải là đúng người không, sau đó nói, sao lại là anh nữa vậy? Giọng nói của tên trộm khàn đặc, như sắt gỉ bị chà sát vậy.
Lão Vạn hỏi lại, người hôm trước để lại mảnh giấy trong phòng tôi là anh sao?
Tên trộm ừ một tiếng, nói, là tôi, làm sao?
Lão Vạn nghĩ đến đây, liền nới lỏng móc tre trong tay rồi nói, nếu như anh không ngủ được, tôi mời anh uống rượu. Thật ra lúc này Lão Vạn đang muốn tìm một người để giải bày tâm sự, tiếc là lúc này không có ai cả, vừa hay tên trộm này lại tìm tới, tuỳ tiện mời một câu vậy thôi, nào ngờ tên trộm này lại đồng ý.
Lúc hai người uống rượu, tên trộm đã kể về chuyện của người đàn ông trong nhà nghỉ này.
Theo lời hắn nói, người phụ nữ mà Lão Vạn đã gặp và người đàn ông đã uống rượu cùng anh ấy là cùng một người. Không chỉ như vậy, người tự tử trong nhà vệ sinh mà nhân viên phục vụ đã kể cũng chính là người này.
Lão Vạn nghe tên trộm nói những lời này thì cảm thấy rất kì lạ, bèn hỏi, tại sao anh lại biết rõ những chuyện này như vậy?
Tên trộm cười nói, hắn ta đã chính mắt nhìn thấy người đàn ông kia treo cổ. Lúc người đó treo cổ, còn có một người đàn ông khác bên cạnh giúp anh ta nữa.
Lão Vạn lại hỏi, anh nhìn thấy người ta treo cổ, sao lại không tới cứu?
Tên trộm lắc đầu nói, anh không biết đâu, trên đời này có rất nhiều chuyện kì lạ. Người đàn ông đó treo cổ vốn dĩ không phải vì muốn chết, mà là muốn cùng bạn trai tìm thú vui mới, nào ngờ bạn trai của anh ta quên đưa anh ta xuống, anh ấy mới vô tình ngạt thở mà chết. Tôi muốn cứu, nhưng lúc đó cũng không cứu kịp nữa rồi.
Lão Vạn nghe tên trộm nói vậy, trong lòng có chút ghê tởm, anh ấy không biết đêm đó rốt cuộc anh và người đàn ông kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết hai người xảy ra chuyện như thế nào. Nhưng kể từ lúc đó, mỗi lần đi công tác, Lão Vạn không còn tuỳ tiện uống rượu cùng người đàn ông nào nữa.
Có điều, hôm Lão Vạn uống rượu cùng tên trộm kia, đã biết được một chuyện, hắn ta không phải là đệ tử của ai cả, mà chính là người đã bị bắt vào thập niên 80 đó. Vả lại, theo lời tên trộm nói, hắn ta vốn không hề chết, hơn nữa hiện giờ sức khoẻ còn rất tốt. Thế nhưng sau khi hai người uống xong, Lão Vạn lén nhìn bóng của hắn dưới ngọn đèn đường, tên trộm 6 ngón này vậy mà lại không có bóng.
(Hết)
Bình luận facebook