Hôm nay tôi muốn kể về một chuyện kì lạ có liên quan đến con vật.
Đây là một câu chuyện có thật.
Người này là họ hàng của tôi, đến giờ cô ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện mà mình đã làm, hối hận không thôi.
Theo vai vế trong gia đình tôi tạm gọi cô ấy là thím vậy.
Thím của tôi sống cùng với chồng và ba mẹ chồng cô ấy. Trước khi kết hôn, nhà chồng của thím có nuôi một con mèo đen.
Con mèo này toàn thân chỉ có một màu đen tuyền, do ba chồng thím nhận từ nhà người khác mang về, nuôi từ nhỏ đến lớn, vô cùng có tính người.
Đến lúc thím tôi được gả về, con mèo này đã 10 tuổi, cũng thuộc hàng mèo già rồi.
Con mèo già này ban ngày ngoại trừ ngủ thì là đi loanh quanh, đến tối thì bắt chuột, nó đã bắt được vô số chuột, có lần còn cắn chết một con thỏ hoang.
Mèo đen rất thân thiết với ba chồng của thím tôi, mỗi lúc ăn cơm thường hay đến cọ cọ vào chân của ông.
Con mèo này biết mở cửa tủ, chơi điện thoại (tự bấm phím nghe nhạc), còn có thể nghe hiểu mấy câu hiệu lệnh kiểu như nằm hay ngồi xuống.
Nghe nói con mèo này cả ngày đều tự tìm thú vui giải trí cho mình, không có việc gì liên hệ tới thím tôi, duy chỉ có một bữa trong ngày nó sẽ được chú tôi cho ăn.
Có điều nó lại có một thói quen, khiến cho thím tôi vô cùng chán ghét.
Đó là vào mùa đông mèo đen rất thích trèo vào bếp lò nằm. Mùa đông lạnh, bếp lò lại ấm, nó cứ thế chui vào trong ngủ.
Thường vào mỗi buổi sáng thím tôi đều xuống bếp nấu ăn, lúc này nó sẽ từ trong bếp lò phóng ra, doạ cho thím sợ hết hồn, thế là thím bèn tức giận đánh mắng nó.
Một buối sáng nọ, bởi vì trước đó thím đã cãi nhau với chú một trận, tâm trạng rất xấu.
Sau khi thức dậy đi xuống nhà bếp, con mèo đó nghe thấy có động tĩnh, rất tự nhiên đã phóng ra.
Thím tôi thấy con mèo già ngồi dưới đất, mở đôi mắt to tròn xoe nhìn mình, nhất thời nổi giận đùng đùng.
Thuận tay xách một thùng nước nóng hổi dội thẳng xuống đầu nó.
Con mèo đó rõ ràng không ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra, trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, một tiếng hét thảm thiết vang lên, đôi mắt sáng như bóng đèn pha của nó đột nhiên tắt ngấm.
Con mèo già bỏ chạy, đến tận 3 ngày sau vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ba chồng của thím tôi hỏi rằng con mèo đã đi đâu, thím ấp a ấp úng kể lại sự tình, ông ấy vô cùng tức giận, nhưng còn chưa kịp nói câu gì cô con dâu đã tranh thủ lẻn đi mất.
Trời càng lúc càng lạnh.
Một sáng nọ, gia đình thím tôi đang ngồi ăn sáng, không biết từ lúc nào lại có một con mèo đen đến ngồi trên bậc cửa.
Ba chồng của thím tôi bước đến nhìn kĩ một lúc, đây chẳng phải là con mèo đen đã biến mất nhiều ngày nay của nhà họ sao.
Ông ấy nhất thời hoảng sợ lùi về sau một bước.
Con mèo này sắc mặt dữ tợn, một bên mắt đã bị mù, nửa con ngươi treo lủng lẳng trên hốc mắt. Cả mặt đầy những vết bỏng.
Điều đáng sợ nhất là, miệng và mũi của nó đều đã bị bỏng đến da nứt toạc ra lòi cả thịt, hơn nữa còn đang mưng mủ, phát ra mùi tanh hôi, không cách nào ăn uống được nữa.
Ba chồng của thím tôi nhìn con mèo đen gầy trơ xương, do dự không biết có phải là đang muốn đưa tay ra ôm nó hay không.
Con mèo dùng con mắt còn lại bên kia nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt đó tràn ngập vẻ lưu luyến không rời.
Sau đó nó quay đầu nhìn chằm chằm thím của tôi, đầy vẻ oán hận, từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Mặt thím lộ rõ vẻ sợ hãi, vừa muốn đuổi nó đi, con mèo đã vặn người, không thèm quay đầu lại liền đi mất.
Chiều hôm đó, trong chuồng củi mà con mèo đen vẫn hay ngủ mọi người phát hiện ra xác của nó, chết vì đói.
Ba chồng của thím tôi bật khóc.
Lúc đó thím tôi còn dửng dưng cho rằng, chỉ là một con mèo, chết rồi thì thôi, nuôi lại con khác là được rồi.
Kết quả chưa tới mấy ngày, buổi đêm lúc đi ngủ, thím tôi đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, âm thanh đó như tiếng thút thít nỉ non, vô cùng ai oán.
Thím hoảng sợ tột độ vội vã đánh thức người chồng đang nằm bên cạnh mình dậy, hỏi chú có nghe thấy tiếng mèo kêu không, chú tôi vểnh tai lắng nghe một lúc sau đó nói, làm gì có tiếng kêu nào?
Nhưng khi thím vừa nằm xuống nhắm mắt lại, âm thanh đó lại như đang vang vọng bên tai.
Đêm đó thím tôi bị giày vò cả đêm, không tài nào ngủ được.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới lúc trời sáng, thím lại thức dậy đi nấu ăn, vừa tới nhà bếp đã nghe thấy tiếng ngày khò khè phát ra từ chỗ bếp lò, ngay sau đó một bóng đen phóng vụt qua, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Chẳng phải con mèo đã chết rồi sao?
Lần này thím hoảng sợ tột độ, lập tức hét lên rồi chạy vào phòng ngủ, gọi chồng mình dậy nói là trong bếp có ma.
Chú tôi là người gan dạ, liền nhanh chóng chạy vào bếp xem thử, không phát hiện được gì. Trên bếp lò ngoại trừ đống tro đã tàn ra thì không còn gì cả.
Thế là chú bèn an ủi thím tôi, nói rằng chỉ là ảo giác thôi, nhưng thím lại tin chắc đó không phải là ảo giác, rõ ràng lúc nãy thím đã tận mắt nhìn thấy thứ gì đó từ bếp lò phóng ra.
Liên tiếp như vậy mấy đêm, thím cứ luôn nằm mơ thấy con mèo đen đó, hoặc là ngồi dưới chân mình, hoặc là ngồi trên bậc cửa, dùng con mắt còn lại của nó nhìn thím đầy oán giận.
Thím tôi đã bị giày vò đến mức thần kinh suy nhược.
Một buổi chiều nọ, thím lái xe máy đi rước con tan học, được nửa đường thì gặp tai nạn.
Trên giường bệnh, câu đầu tiên thím nói khi tỉnh lại chính là: “Cầu xin mày tha cho tao đi, xin lỗi!”
Theo lời thím kể lại, trên đường đến trường học có đi ngang qua một con dốc, lúc xe chạy đến đó, thím đột nhiên nhìn thấy một con mèo đen đang ngồi xổm trước đầu xe.
Thím vội vã đạp phanh, nào ngờ phanh xe đột nhiên bị hỏng, chỉ có thể giương mắt nhìn mình và chiếc xe lao thẳng xuống mương, sau đó bất tỉnh tại chỗ.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e là cả mạng cũng không còn nữa.
Tiếp sau đó…
Ba chồng của thím tôi bèn đi tìm một người chuyên về tâm linh để giải quyết chuyện này, dưới sự chỉ dẫn của người đó, một số việc đã được giải quyết, cụ thể ra sao tôi cũng không rõ.
Đại khái ý là, người đó đã thương lượng với linh hồn của con mèo đen kia, hoặc là khiến nó tan thành tro bụi, hoặc là cho nó ra đi một cách nhẹ nhàng.
Con mèo chọn cách thứ hai, vậy là một pháp sự bí mật đã được diễn ra, nghe nói lúc đó thím tôi vừa khóc vừa dập đầu, còn thương tâm hơn lúc nhà có người chết.
Sau khi tiễn con mèo đi, quả nhiên không còn chuyện kì lạ nào xảy ra nữa.
Rất nhiều năm sau đó, nhà thím tôi không nuôi nổi một con mèo, cứ nuôi là sẽ chết.
Bản thân thím mỗi lần nhớ đến chuyện này đều trông rất khổ sở, có thể thấy cô ấy thật sự rất hối hận.
Bình luận facebook