Khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi đều tan làm rất muộn, có thể nói là ngày nào cũng tăng ca, hơn nữa sau khi về còn phải thức gần như trắng đêm để theo kịp kế hoạch công việc, hầu như tôi luôn ngã lưng xuống trong tình trạng vừa mệt vừa buồn ngủ.
Khi đó, tôi sống ở một thị trấn nhỏ, sương mù dày đặc, không khí lại ẩm ướt, về đêm trên đường cơ hồ chẳng có một ai, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn đường và đèn phát ra từ những ngôi nhà chung quanh.
Như mọi ngày, tôi lê lết tấm thân mệt mỏi, khó khăn lắm mới về được tới nhà, thả mình lên chiếc ghế trước bàn làm việc, tôi nhắm mắt lại, để bản thân thư giãn trong giây lát.
Tầm đâu đó khoảng nửa tiếng tôi mới chầm chậm mở mắt ra, theo thói quen thường lệ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bàn làm việc của tôi được đặt cạnh cửa sổ, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, mà cánh cửa sổ đó vừa hay hướng tới toà nhà phía đối diện.
Ngay lúc tôi vươn vai chuẩn bị tiếp tục làm báo cáo kế hoạch, đột nhiên tôi nhận ra hình như có điều gì đó không đúng lắm.
Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, vậy mà lại có thể nhìn thấy căn nhà ở tầng lầu đối diện phát ra ánh đèn lờ mờ.
Tôi nhớ chỗ đó vẫn luôn không có người ở, trống không.
Lúc đó tôi nghĩ, lẽ nào có người dọn đến rồi sao?
Tôi nhìn ánh đèn không mấy sáng sủa ở nhà đối diện, lắc lắc đầu, thầm nghĩ, có lẽ thật sự có người dọn đến rồi….
Sau đó tôi cầm bút lên tiếp tục viết bản kế hoạch, rất nhanh tôi đã hoàn toàn tập trung tinh thần vào bản báo cáo đó, cũng quên mất đi chuyện ở toà nhà đối diện.
Không biết đã qua bao lâu, tôi đặt bút trong tay xuống, nhìn đồng hồ trên bàn, hơn 2 giờ sáng.
Tôi dụi mắt vừa mệt vừa buồn ngủ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, phát hiện sương mù đã tan hết, mọi thứ bên ngoài bây giờ đều rất rõ ràng.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, bởi vì tôi sống ở đây đã lâu nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy cái thị trấn nhỏ này ngưng bị sương bao phủ cả. Tôi liếc mắt sang toà nhà đối diện lần nữa, đèn vẫn sáng.
Đang lúc tôi định thu dọn đồ đạc để nghỉ ngơi thì toàn thân cứng lại, tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ ở toà nhà đối diện, phát hiện có một người đang đứng bên cửa sổ toà nhà đó.
Chính xác mà nói, đó là một người phụ nữ.
Từ vóc dáng uyển chuyển của người đó cho thấy, tôi đoán có lẽ cô ấy rất trẻ tuổi, cô ấy mặc trên người một chiếc váy liền màu đỏ, tóc thắt bím vừa dày vừa dài, thả sau đầu một cách tuỳ ý.
Cô ấy quay lưng về phía cửa sổ, cúi đầu xuống, giống như đang liên tục tẩy rửa gì đó. Tôi nhìn ra được thần thái đó, thầm nghĩ vóc dáng này lung linh tuyệt mỹ biết bao, có lẽ sẽ là một cô gái rất xinh đẹp.
Kế đó, điện thoại trên bàn “ting” một tiếng, kéo mạch suy nghĩ của tôi quay trở về. Tôi lưu luyến thu lại ánh mắt, cầm điện thoại lên, chỉ là một tin nhắn push không có gì quan trọng.
(*Tin nhắn push: là loại tin nhắn với các thông tin như tin tức, quảng cáo … Tin nhắn này không có đầu số gửi tin và sẽ có 2 lựa chọn cho khách hàng đó là “Đồng ý hoặc Thoát”)
Trước khi đặt điện thoại xuống, tôi liếc nhìn thời gian trên màn hình, vậy mà đã 3 giờ sáng rồi, tôi bất lực thở dài, lại ngẩng đầu nhìn sang cửa sổ phía đối diện, không thấy người đứng bên cửa sổ đâu nữa, đèn cũng đã tắt.
Tôi chỉ đành lắc đầu, thu dọn đồ đạc lên giường nằm nghỉ.
Sáng hôm sau, thị trấn nhỏ vẫn tràn ngập sương mù như thường lệ, giống như chuyện sương tan hôm qua chỉ là một giấc mơ vậy.
Lúc chuẩn bị đến công ty thì gặp bà Vương hàng xóm sống cạnh phòng tôi, bà Vương mỗi sáng đều sẽ ra ngoài mua điểm tâm cho chồng và cháu trai của bà.
“Chào buổi sáng bà Vương” Tôi bước đến cất tiếng chào hỏi.
Bà Vương cười đáp: “Tiểu Lý, đi làm à?”
“Đúng vậy bà Vương”
“……”
Chúng tôi chỉ trò chuyện đơn giản mấy câu với nhau như vậy.
Sau đó tôi chuẩn bị đi làm, nhưng vừa mới đi được vài bước, tôi lại đột nhiên nghĩ đến gì đó, thế là bèn quay đầu.
“Bà Vương, bà có biết ai đã dọn vào căn phòng bỏ trống ở toà nhà đối diện không?” Tôi hỏi.
Bà Vương nhìn tôi một cái rồi nói: “Toà nhà đối diện vẫn luôn bỏ trống, đến giờ vẫn vậy, chưa có ai dọn vào cả.”
Chưa có ai dọn vào?
Sao có thể? Lẽ nào tối qua là tôi nhìn nhầm?
Không thể nào, lúc đó bởi vì thức khuya nên tôi quả thật rất buồn ngủ cũng có chút mơ màng, nhưng cũng không đến nỗi nhìn nhầm chứ.
Tôi không nói nhiều nữa, chào tạm biệt bà Vương sau đó đi làm.
Hôm đó sau khi tan làm vẫn như thường lệ đã là tối muộn, tôi nhanh chân bước nhanh về nhà, lúc đến dưới lầu, tôi còn cố ý đứng lại nhìn lên cửa sổ của toà nhà đối diện, phát hiện đèn bên trong đã tắt ngóm.
Lẽ nào tối qua thật sự là do tôi mệt mỏi nên mơ màng tưởng tượng ra sao?
Tôi vừa nghi hoặc vừa xoay người mở cửa bước vào phòng, ngồi xuống trước bàn làm việc tôi vẫn không nhịn được nhìn sang cửa sổ phía đối diện, nơi ấy vẫn tối đen như cũ.
Tôi lắc đầu, bắt đầu làm công việc của mình.
Thời gian dần trôi qua, tôi đặt bút xuống nhìn đồng hồ, lại hơn 2 giờ sáng, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn ở phòng đối diện sáng rồi, hơn nữa sương mù bên ngoài cũng đã tan.
Mà cô gái tôi nhìn thấy tối qua cũng đang đứng bên cửa sổ.
Cô ấy vẫn đứng quay lưng về phía cửa hệt như hôm qua, cúi đầu, không ngừng rửa tới rửa lui, cũng không biết đang rửa cái gì.
Tôi mừng thầm, hoá ra không phải do tôi nhìn nhầm, phía đối diện thật sự có người dọn vào, chỉ là bà Vương chưa biết mà thôi, nên mới cho rằng căn phòng đó vẫn còn để trống.
Đến hơn 3 giờ sáng, tôi miễn cưỡng thu dọn đồ trên bàn, bắt đầu lên giường ngủ.
Ngày hôm sau đến công ty làm việc, trong đầu tôi cứ luôn hiện lên bóng lưng hoàn mỹ của cô gái ở toà nhà đối diện, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng nó đã in sâu vào trong tâm trí tôi.
Sau khi tan làm, tôi lập tức ngồi vào bàn làm việc nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, thế nhưng đèn ở phía đối diện vẫn chưa bật sáng, thế là tôi chỉ còn cách bắt tay vào làm việc trước, thỉnh thoảng cứ ngẩng đầu lên nhìn sang bên đó.
Mãi đến hơn 2 giờ sáng, đèn nhà đối diện mới bật sáng.
Trái tim tôi lúc đó dường như cũng đang nhen nhóm một ngọn lửa.
Cứ như vậy, rất nhiều ngày sau đó, việc được nhìn ngắm bóng lưng mê người ấy mỗi ngày đã trở thành một thói quen của tôi.
Thế nhưng thói quen đó càng lúc càng không thể thoả mãn được tôi, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, mỗi ngày đều không ngừng mơ tưởng trong đầu rằng cô ấy có một khuôn mặt mê người ra sao.
Cô ấy rốt cuộc là một cô gái như thế nào?
Trong lòng tôi càng lúc càng hiếu kì.
Rất nhanh lại qua mấy ngày nữa, hôm đó sau khi tan làm, tôi vẫn như thường lệ ngồi trước bàn làm việc đợi người đẹp phía đối diện xuất hiện.
Tôi cứ đợi, cứ đợi, đợi đến hơn 3 giờ sáng, ánh đèn ở căn phòng đối điện vẫn không hề loé sáng.
Chuyện gì thế này? Tôi thầm nghĩ, lẽ nào tối nay cô ấy không có ở nhà?
Không biết là do hôm nay không được nhìn thấy cô ấy hay thế nào, trái tim tôi trống rỗng, cảm giác như đang thiếu mất đi một cái gì đó vậy.
Một giây sau, tôi lại bắt đầu phiền muộn, đứng ngồi không yên.
Cuối cùng tôi quyết định: Đến toà nhà đối diện tìm cô ấy.
Tôi tuỳ tiện vớ lấy một bộ quần áo mặc vào người, cầm chìa khoá trên bàn vội vã mở cửa đi xuống lầu, bước đến toà nhà đối diện.
Đêm đã khuya, mặc dù chưa đến mùa thu, nhưng cảm giác mát lạnh mà nó mang lại khiến tôi bất chợt rùng mình.
Tôi xiết chặt quần áo vào người tiếp tục đi, rất nhanh đã đến toà nhà đối diện, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa bằng gỗ lớn, sau đó tôi bắt đầu bước lên lầu, hành lang rất tối cũng rất cũ, cảm giác giống như đã nhiều năm rồi không có ai ở đây vậy.
Tôi lần mò từng bước lên lầu.
Cuối cùng cũng đến được cửa nhà của cô gái khiến tôi ngày nhớ đêm mong ấy, tôi hít một hơi thật sâu, căng thẳng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất nhanh, tôi đưa tay lên….
Nhưng lại rề rà không gõ xuống.
Nếu cô ấy mở cửa tôi nên nói gì đây?
Nửa đêm nửa hôm, tôi nên tìm cái cớ nào để bắt chuyện với cô ấy?
Nhưng đây không phải đang ở trên đường, hơn nữa chúng tôi hoàn toàn không quen biết nhau.
Do dự cả buổi, rốt cuộc tôi vẫn chẳng nghĩ ra được một cái cớ hay ho nào, nhưng nếu bảo tôi cứ như vậy mà rời đi, dĩ nhiên tôi sẽ không cam lòng.
Dù sao cũng đã đến rồi.
Tôi không nhịn được thầm chê cười bản thân từ lúc nào lại trở nên nhút nhát như vậy chứ, mặc kệ thế nào, cứ gõ cửa rồi nói chuyện thôi! Thế là tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thả tay xuống cánh cửa.
“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc…”
Qua một lúc, cũng không có ai ra mở.
Tôi có chút thất vọng, nhưng cũng cảm thấy có chút may mắn, vế trước là bởi vì cô ấy không có nhà, vế sau là do bản thân tôi vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào để bắt chuyện cả.
Ôi, có vẻ như tối nay cô ấy thật sự không có nhà rồi.
Lúc tôi quay người chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại bị doạ cho giật nảy mình.
Cô ấy đang đứng trước mặt tôi.
Khuôn mặt trái xoan, mi dài mắt to, da dẻ trắng ngần.
Trên người mặc một chiếc váy màu đỏ tươi rất nổi bật trong bóng tối, còn mái tóc được thắt gọn gàng lúc trước giờ đã hoàn toàn xoã xuống.
Tôi nhất thời lúng túng, giống như tên trộm bị bắt quả tang tại trận, vừa ái ngại lại âm thầm thích thú.
Đây là cô ấy phải không? Xinh đẹp quá!
“Anh à, anh đến tìm tôi sao?” Cô ấy mở miệng hỏi, giọng nói rất nhẹ, nghe thật êm tai.
“Hả? Ờ ờ…phải phải” Tôi lắp ba lắp bắp, gãi đầu nói: “Thật ngại quá, khuya như vậy còn đến làm phiền cô.”
“À thì…tôi là người sống ở toà nhà đối diện, tôi muốn hỏi cô là ở đây có thứ gì có thể đun nước được không, chẳng hạn như…”
“Chẳng hạn như…ấm đun siêu tốc gì đó.”
“Có thể cho tôi mượn dùng một chút được không?”
“Tôi tan làm khá muộn, đang muốn đi tắm, nhưng lại không có nước nóng.”
“Thời tiết lại khá lạnh, hề hề…” Tôi thậm chí bắt đầu thấy khâm phục bản thân, vào thời khắc quan trọng lại có thể lanh trí như vậy.
“Phì phì…” Cô gái xinh đẹp mỉm cười, rõ ràng là đã bị tôi chọc cười rồi.
“Có chứ, tôi vào phòng mang ra cho anh.”
Cô ấy bước tới cửa, lấy chìa khoá từ trong túi ra.
Trong lòng tôi vui như nở hoa, không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy.
Tranh thủ lúc cô ấy mở cửa, tôi hỏi: “Cô sống ở đây một mình sao? Dọn đến bao lâu rồi?”
“Vẫn luôn ở đây, tôi luôn luôn ở đây mà.”
Vẫn luôn ở đây? Sao có thể? Chỗ này rõ ràng vẫn luôn không có người ở mà, tôi hết sức khó hiểu, nhưng lại không truy hỏi thêm.
Lúc này cửa đã mở ra.
Tôi nhân cơ hội ngó vào bên trong, trong phòng không có gì cả.
Không, vật dụng gì đó đều không có, toàn bộ đều là ma nơ canh cùng một màu sắc, là loại ma nơ canh giống trong cửa hàng quần áo ấy.
Trắng bệch nhợt nhạt, phải nói là hàng chục con, có con thì xiêu vẹo, lại còn thiếu tay mất chân nữa, nét mặt cực kì đáng sợ.
“Cô sống ở đây…”
Tôi còn chưa kịp nói xong đã phát hiện cô ấy đứng im bất động, nhìn kỹ lại, làm gì còn vẻ ngoài giống trước nữa, tựa hồ cũng trắng bệch hệt như một con ma nơ canh.
Ngay lúc đó, tôi mới ý thức được bản thân đã trúng tà rồi.
Tôi vội vã xoay người, bỏ chạy thật nhanh ra khỏi chỗ đó.
Cuối cùng tôi quyết định chuyển nhà.
Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, nhưng lại không có mấy ai chịu tin lời tôi nói, nhất là những người trong công ty, bọn họ đều nói là do tôi đã chịu quá nhiều áp lực, lại tăng ca trong thời gian dài, thậm chí căn phòng mà tôi nói, chẳng qua cũng chỉ là một cái nhà kho mà thôi.
Đúng vậy, nhà kho, vậy ai là người đã mở cửa cho tôi?
Bình luận facebook