Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288 - Chương 288NỔI LÊN MẶT NƯỚC
Chương 288NỔI LÊN MẶT NƯỚC
Hứa Kinh Nam một ngày một đêm không nghỉ ngơi ở thành phố TY, cuối cùng cũng phát hiện được một thứ trong cơ thể Tào Bảo, từ trong máu Tào Bảo, anh đã tìm ra thành phần diethyl ether suýt nữa đã bị cồn che giấu. Sau khi mỏ than xảy ra vụ nổ khí gas, Hứa Kinh Nam đã tiếp xúc với bảy thi thể có thuốc gây ảo giác trong đó, anh vô cùng khẳng định chất gây ảo giác trong máu Tào Bảo và trong máu Vương Ma Tử không có gì khác biệt, cả hai người lúc còn sống đều sử dụng diethyl ether, sau đó không lâu thì chết đi.
Sự chờ đợi của Lý Nhất Đình cũng không uổng phí, cái chết của Tào Bảo quả nhiên có ẩn tình, lấy điểm đáng nghi này mà phân tích, vụ án Vương Ma Tử bị giết và cái chết bất ngờ của Tào Bảo có liên quan đến nhau, có đủ mọi điều kiện tiên quyết của vụ án, nhưng ông không sốt ruột xác định, chuyện hàng đầu trước mắt vẫn là quay về thành phố DT, bởi vì Lưu Tử Thần đã thông báo cho mình rằng đã tìm được mẹ của Tào Bảo là Nghiêm Bảo Bình, bây giờ đang được cấp cứu trong bệnh viện địa phương. Hai nhân chứng chính trong vụ việc khai man đã chết mất một người, ông không thể để người còn lại cũng gặp chuyện được, sau khi cùng Vạn Vĩnh Khôn làm xong thủ tục với cảnh sát địa phương thì lập tức chạy tới bệnh viện, ưu tiên bảo vệ Nghiêm Bảo Bình trước, không thể để bất cứ ai tiếp xúc với bà ấy.
Sức khỏe của Nghiêm Bảo Bình cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là do bà ấy bi thương quá mức mà thôi, cho nên nhanh chóng qua cơn nguy kịch, nhưng tình huống tinh thần lại không ổn, khi thì lớn giọng la hét, khi thì gào khóc, hoặc là giãy giụa và run rẩy, vài lần muốn đứng lên lao ra khỏi phòng bệnh. Y tá chỉ có thể tiêm cho bà một liều thuốc an thần mới khiến Nghiêm Bảo Bình dịu lại, mơ mơ màng màng thiếp đi. Lưu Tử Thần cảm thấy rất đồng tình với người phụ nữ đáng thương này, nên luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc bà ấy như người nhà vậy.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi...” Nửa đêm, Nghiêm Bảo Bình lại đột nhiên hét lớn, may mà trong phòng bệnh của bà ấy chỉ có một mình bà ấy và Lưu Tử Thần, nếu không sẽ dọa đến bệnh nhân khác.
Nghiêm Bảo Bình tỉnh lại từ trong mơ, sau khi tỉnh lại, bà ấy phát hiện cả khuôn mặt mình toàn là nước mắt, hai mắt sưng đau, đầu vô cùng nặng. Bà ấy biết con mình đã chết, ở trong mơ, Tào Bảo liên tục vẫy tay vĩnh biệt mình, trong lòng bà ấy vô cùng đau đớn nhưng đã không còn sức để mà khóc nữa.
Nghiêm Bảo Bình ý thức được, bà ấy biết mình đã vào bệnh viện, mà bên cạnh mình là một cô gái luôn chăm chú nhìn mình. Tay bà ấy bị cô gái giữ chặt khiến bà ấy cảm nhận được một chút ấm áp đã lâu không thấy, tâm lý nặng nề cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Lưu Tử Thần thân thiết hỏi: “Chị tỉnh rồi sao? Có muốn uống nước hay ăn chút gì không?”
Nghiêm Bảo Bình lắc đầu, bà ấy không thấy đói hay khát, có điều bà ấy quả thật rất mệt mỏi, nhưng bà ấy vẫn có thể thoáng cảm nhận được sự quan tâm của cô gái này dành cho mình, hơn nữa hình như lúc ở phòng trọ, chính cô gái trước mặt đã lao tới bên cạnh mình, nhưng lúc đó, trong lòng bà ấy chỉ muốn chết mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, khóc la đã khiến bà ấy mệt mỏi, Nghiêm Bảo Bình đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, chồng không còn, con trai cũng đã chết, nếu mình cứ nông cạn như thế, cả nhà hoàn toàn sụp đổ không nói, nỗi oan khuất của cả nhà cũng không thể nào rửa sạch được. Từ khi tin tức Tào Bảo qua đời truyền tới, Nghiêm Bảo Bình bị đau thương che mờ đôi mắt, nhưng bây giờ đã có một cảm xúc khác lặng lẽ xuất hiện, đó chính là thù hận.
Nghiêm Bảo Bình cố hết sức ngồi dậy, dựa vào vách tường phía sau, khàn khàn cất giọng: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo đâu, bác chỉ cần nghĩ thông suốt là được rồi.” Lưu Tử Thần mỉm cười đáp lại, đối với chuyện Nghiêm Bảo Bình có thể tỉnh táo trò chuyện với mình, chị vô cùng vui mừng, cũng không mong bà ấy có thể nhanh chóng mở lòng.
Có điều Nghiêm Bảo Bình lại chủ động nói trước, bà ấy hỏi: “Cô đến để điều tra vụ án hay là người ở mỏ than?”
Lưu Tử Thần biết đối phương rất để ý thân phận của mình, chị cũng không giấu giếm, nói ra thân phận mình cho Nghiêm Bảo Bình nghe, còn muốn lấy giấy chứng nhận ra đưa cho đối phương xem để đảm bảo Nghiêm Bảo Bình có thể tin tưởng mình.
“Được rồi, cô có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi đi! Cô yên tâm, tôi sẽ không giấu giếm gì cả, tôi nhất định sẽ đem tất cả mọi chuyện mình biết nói cho cô nghe, chỉ hy vọng các cô có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ đã giết chết con tôi!” Nghiêm Bảo Bình bây giờ đã không còn gì vướng bận nữa, tiền tài cũng không thể khiến bà ấy dao động nữa, chồng và con trai không còn, có nhiều tiền cũng không có tác dụng gì nữa, bây giờ bà ấy chỉ muốn báo thù thay cho con trai, muốn lấy lại công bằng cho chồng và gia đình tan vỡ của mình. Bà ấy không hề quen biết cô gái trước mặt, nhưng lúc ở phòng trọ, chị đã cứu mình, lúc ở bệnh viện thì thức trắng đêm làm bạn với mình, Nghiêm Bảo Bình tứ cố vô thân, quyết tâm chữa ngựa chết thành ngựa sống, gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Lưu Tử Thần.
Lưu Tử Thần vốn không muốn hỏi gấp như vậy, bởi vì chị cảm thấy tình trạng tinh thần của Nghiêm Bảo Bình không ổn, không nghĩ tới sau khi trải qua quá nhiều kích thích, bà ấy lại chủ động nói ra, chị tất nhiên bằng lòng biết manh mối này sớm hơn, đây cũng là lý do mấy ngày nay Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn luôn bận rộn.
Nghiêm Bảo Bình nhận ly nước Lưu tử Thần đưa qua, ngửa đầu một hơi cạn sạch, hỏi một vấn đề trước tiên: “Con trai Tào Bảo của bác đã chết như thế nào, bác có thể nói cho tôi biết được không?”
Theo lý thuyết, trước khi vụ án kết thúc thì không được tiết lộ nội tình cho người ngoài biết, nhưng Lưu Tử Thần biết đây là nút thắt trong lòng Nghiêm Bảo Bình, nếu không nói thì bà ấy sẽ không thể hoàn toàn phối hợp, sau khi trưng cầu ý kiến của Lý Nhất Đình, Lưu Tử Thần mới nói cho bà ấy: “Lúc qua đời, Tào Bảo được phát hiện đang nằm trên giường của một khách sạn tốc hành, thông qua kiểm nghiệm sơ bộ, anh ta là vì uống rượu quá mức dẫn đến tim ngừng đập mà chết.”
“Cái gì?! Uống rượu quá mức? Tim đột nhiên ngừng đập? Tuyệt đối không có khả năng!” Nghiêm Bảo Bình kích động nghiêng người ra phía trước, giọng nói lớn hơn rất nhiều: “Con tôi bình thường không hề uống rượu, một chút rượu, nó cũng không uống được, hơn nữa nó cũng không có tiền sử mắc bệnh tim!”
Bệnh tim tiềm ẩn rất dễ bị bỏ qua, điểm này Lưu Tử Thần thấy cũng đúng, nhưng đối với chuyện Tào Bảo không uống rượu chị lại cảm thấy bất ngờ, vì thế vội hỏi: “Thế nào? Bác nói khi Tào Bảo còn sống không uống rượu là ý gì? Anh ta chưa bao giờ uống rượu sao?”
“Đúng vậy! Nó không uống được rượu, trước đây nó mắc một căn bệnh lạ, mẫn cảm nghiêm trọng với cồn, chỉ cần uống một chút là say, hơn nữa còn nổi ban sởi đỏ ửng cả người, cho nên tôi không cho nó uống rượu.” Nghiêm Bảo Bình đáp lại: “Ý của cô là nó uống rượu nên mới chết, vậy các cô không nghi ngờ là nó bị người khác hại chết sao?”
“Chẳng lẽ bác cho rằng anh ta bị người khác hại chết sao? Lúc trước anh ta có gì khác thường không? Dựa theo tình huống điều tra hiện tại, cảnh sát cho rằng anh ta mất mạng ngoài ý muốn.” Lưu Tử Thần cố ý dẫn dắt bà ấy, bởi vì không có ai nói cho Nghiêm Bảo Bình biết là Tào Bảo bị giết chết.
“Tất nhiên là có rồi, nếu không con tôi đang êm đẹp sao lại chết chứ? Cô nói nó uống nhiều, chuyện này căn bản không có khả năng, tôi khẳng định con tôi không bao giờ uống rượu! Nhất định là có người hại chết nó, nhất định là do bọn chúng làm!” Nghiêm Bảo Bình càng nói càng kích động, chỉ thiếu nước gào lên nữa thôi, bà ấy nghĩ tới Lưu Tử Thần tới đây tìm hung thủ thay con trai bà, kết quả biến thành mất mạng ngoài ý muốn, bà ấy chỉ là mọt người phụ nữ bình thường, không biết chứng cứ là gì, chỉ biết nghi ngờ.
“Bọn chúng là ai?” Lưu Tử Thần lập tức bắt lấy điểm này.
“Tôi mặc kệ bọn họ là ai, các cô phải làm chủ thay cho tôi! Cầu xin các cô...” Hiển nhiên Nghiêm Bảo Bình cũng chỉ biết nói thôi, phản ứng của bà ấy cũng đã lộ ra một ít tin tức đáng nghi, nhưng Lưu Tử Thần không tới hiện trường, chị không biết rõ về cái chết của Tào Bảo, chị định lát nữa tìm Lý Nhất Đình hỏi rõ chuyện này.
Hiện tại, chị thấy thật ra Nghiêm Bảo Bình không thể nói rõ ràng chuyện gì, gần như chỉ dựa vào trực giác mà thôi, Lưu Tử Thần liền đem chuyện trong cơ thể Tào Bảo có chất gây ảo giác nói cho Nghiêm Bảo Bình nghe, hơn nữa còn nói cho bà ấy bởi vì Bắc Đình phát hiện đã ra chuyện này, liên hệ nguyên nhân cái chết của Tào Bảo với vụ án Vương Ma Tử chết ở mỏ than lúc trước, cho nên đã cân nhắc coi vụ này như một hung án, lúc này Nghiêm Bảo Bình mới bình tĩnh hơn, tỏ vẻ có thể tiếp thu cách nói này, hơn nữa còn bằng lòng tiếp tục phối hợp điều tra.
Lưu Tử Thần tất nhiên hoan nghênh, chị không tiếp tục nói vòng vo nữa: “Bây giờ chúng tôi muốn biết hai chuyện, thứ nhất, di thể của chồng bác là Tào Hồng Vĩ được an táng ở đâu? Thứ hai, trước khi con trai bác là Tào Bảo rời khỏi nhà có nói chuyện gì đặc biệt hay đã gặp chuyện gì không? Bác có biết tại sao anh ta lại ra ngoài không?”
Nghiêm Bảo Bình hơi sửng sốt, bà ấy không ngờ bí mật mình và mỏ than cùng nhau che giấu đã sớm bị người khác biết được, xem ra muốn che giấu chuyện này không cho người khác biết căn bản chỉ là một trò cười: “Đúng vậy, chồng tôi đã chết rồi, chết trong nổ khí gas ngày mùng tám, cùng ngày hôm đó, mỏ than để nhà tôi đưa di thể ông ấy đi, hơn nữa còn khai man chuyện này, sau đó bọn tôi tới thương lượng thì đối phương lợi dụng tiền trợ cấp uy hiếp nhà tôi không được để lộ chuyện này, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp mỏ than che giấu chuyện này. Còn về Bảo Nhi, nó chỉ nói với tôi là có chuyện quan trọng phải ra ngoài xử lý, phải đi mấy ngày mới về, nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi không biết.”
“Vậy di thể của chồng bác bây giờ đang ở đâu?” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi.
“Ở phần mộ tổ tiên nhà họ Tào cách nhà tôi không xa, bởi vì không thể nói ra chuyện ông ấy đã chết nên không hỏa táng, chỉ để trong quan tài cha ông ấy. Hơn nữa tôi không dám dựng bia, chỉ làm ký hiệu đặc biệt, tôi có thể dẫn các cô tới tìm.” Nghiêm Bảo Bình vội la lên.
Kể từ khi người cung cấp thông tin báo cáo mỏ than khai man số người chết trên trang web “Liên minh Vi”, đây chính là tiến triển lớn nhất mà văn phòng thám tử Bắc Đình đạt được, bọn họ còn nhanh chóng biết được ghi chép về nhân chứng của vụ án, công thêm thi thể của người bị khai man làm vật chứng, chỉ cần đợi tới khi khám nghiệm thi thể Tào Hồng Vĩ, xác nhận nguyên nhân cái chết của ông ấy và năm người chết trong hầm mỏ là giống nhau thì chuyện này đã có thể xác định được.
Chẳng qua mọi chuyện phát triển cho tới hôm nay, nhiệm vụ của Bắc Đình đã không chỉ là điều tra vấn đề khai man nữa, mà là nguyên nhân thật sự của vụ nổ khí gas, hơn nữa bây giờ còn liên tục xảy ra nhiều vụ hung án, tin tức ngày càng nhiều. Lưu Tử Thần còn muốn biết thêm tin tức về vụ nổ từ miệng Nghiêm Bảo Bình, nhưng Nghiêm Bảo Bình lại nói mình hoàn toàn không biết gì về vụ nổ khí gas ở mỏ than, chị chỉ nhận được thông báo từ mỏ than, nói chồng mình chết vì tai nạn dưới hầm lò, những chuyện khác thì hoàn không biết. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Ngay khi Lưu Tử Thần đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì thì Nghiêm Bảo Bình lại thẳng thắn thành khẩn cung cấp một tin tức quan trọng, sau khi biết tên Tào Hồng Vĩ không xuất hiện trong danh sách tử vong, con trai Tào Bảo đã từng tới mỏ than đòi lý lẽ, người thương lượng với anh ta chính là phó quản lý mỏ Tiết Khôi, là Tiết Khôi tự mình thuyết phục nhà họ Tào chấp nhận sắp xếp của mỏ than, nói cách khác, Tiết Khôi biết rõ cách giải quyết chuyện này, có lẽ gã cũng biết chân tướng của toàn bộ sự việc.
Hứa Kinh Nam một ngày một đêm không nghỉ ngơi ở thành phố TY, cuối cùng cũng phát hiện được một thứ trong cơ thể Tào Bảo, từ trong máu Tào Bảo, anh đã tìm ra thành phần diethyl ether suýt nữa đã bị cồn che giấu. Sau khi mỏ than xảy ra vụ nổ khí gas, Hứa Kinh Nam đã tiếp xúc với bảy thi thể có thuốc gây ảo giác trong đó, anh vô cùng khẳng định chất gây ảo giác trong máu Tào Bảo và trong máu Vương Ma Tử không có gì khác biệt, cả hai người lúc còn sống đều sử dụng diethyl ether, sau đó không lâu thì chết đi.
Sự chờ đợi của Lý Nhất Đình cũng không uổng phí, cái chết của Tào Bảo quả nhiên có ẩn tình, lấy điểm đáng nghi này mà phân tích, vụ án Vương Ma Tử bị giết và cái chết bất ngờ của Tào Bảo có liên quan đến nhau, có đủ mọi điều kiện tiên quyết của vụ án, nhưng ông không sốt ruột xác định, chuyện hàng đầu trước mắt vẫn là quay về thành phố DT, bởi vì Lưu Tử Thần đã thông báo cho mình rằng đã tìm được mẹ của Tào Bảo là Nghiêm Bảo Bình, bây giờ đang được cấp cứu trong bệnh viện địa phương. Hai nhân chứng chính trong vụ việc khai man đã chết mất một người, ông không thể để người còn lại cũng gặp chuyện được, sau khi cùng Vạn Vĩnh Khôn làm xong thủ tục với cảnh sát địa phương thì lập tức chạy tới bệnh viện, ưu tiên bảo vệ Nghiêm Bảo Bình trước, không thể để bất cứ ai tiếp xúc với bà ấy.
Sức khỏe của Nghiêm Bảo Bình cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là do bà ấy bi thương quá mức mà thôi, cho nên nhanh chóng qua cơn nguy kịch, nhưng tình huống tinh thần lại không ổn, khi thì lớn giọng la hét, khi thì gào khóc, hoặc là giãy giụa và run rẩy, vài lần muốn đứng lên lao ra khỏi phòng bệnh. Y tá chỉ có thể tiêm cho bà một liều thuốc an thần mới khiến Nghiêm Bảo Bình dịu lại, mơ mơ màng màng thiếp đi. Lưu Tử Thần cảm thấy rất đồng tình với người phụ nữ đáng thương này, nên luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc bà ấy như người nhà vậy.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi...” Nửa đêm, Nghiêm Bảo Bình lại đột nhiên hét lớn, may mà trong phòng bệnh của bà ấy chỉ có một mình bà ấy và Lưu Tử Thần, nếu không sẽ dọa đến bệnh nhân khác.
Nghiêm Bảo Bình tỉnh lại từ trong mơ, sau khi tỉnh lại, bà ấy phát hiện cả khuôn mặt mình toàn là nước mắt, hai mắt sưng đau, đầu vô cùng nặng. Bà ấy biết con mình đã chết, ở trong mơ, Tào Bảo liên tục vẫy tay vĩnh biệt mình, trong lòng bà ấy vô cùng đau đớn nhưng đã không còn sức để mà khóc nữa.
Nghiêm Bảo Bình ý thức được, bà ấy biết mình đã vào bệnh viện, mà bên cạnh mình là một cô gái luôn chăm chú nhìn mình. Tay bà ấy bị cô gái giữ chặt khiến bà ấy cảm nhận được một chút ấm áp đã lâu không thấy, tâm lý nặng nề cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Lưu Tử Thần thân thiết hỏi: “Chị tỉnh rồi sao? Có muốn uống nước hay ăn chút gì không?”
Nghiêm Bảo Bình lắc đầu, bà ấy không thấy đói hay khát, có điều bà ấy quả thật rất mệt mỏi, nhưng bà ấy vẫn có thể thoáng cảm nhận được sự quan tâm của cô gái này dành cho mình, hơn nữa hình như lúc ở phòng trọ, chính cô gái trước mặt đã lao tới bên cạnh mình, nhưng lúc đó, trong lòng bà ấy chỉ muốn chết mà thôi.
Nhưng bây giờ thì khác, khóc la đã khiến bà ấy mệt mỏi, Nghiêm Bảo Bình đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, chồng không còn, con trai cũng đã chết, nếu mình cứ nông cạn như thế, cả nhà hoàn toàn sụp đổ không nói, nỗi oan khuất của cả nhà cũng không thể nào rửa sạch được. Từ khi tin tức Tào Bảo qua đời truyền tới, Nghiêm Bảo Bình bị đau thương che mờ đôi mắt, nhưng bây giờ đã có một cảm xúc khác lặng lẽ xuất hiện, đó chính là thù hận.
Nghiêm Bảo Bình cố hết sức ngồi dậy, dựa vào vách tường phía sau, khàn khàn cất giọng: “Cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo đâu, bác chỉ cần nghĩ thông suốt là được rồi.” Lưu Tử Thần mỉm cười đáp lại, đối với chuyện Nghiêm Bảo Bình có thể tỉnh táo trò chuyện với mình, chị vô cùng vui mừng, cũng không mong bà ấy có thể nhanh chóng mở lòng.
Có điều Nghiêm Bảo Bình lại chủ động nói trước, bà ấy hỏi: “Cô đến để điều tra vụ án hay là người ở mỏ than?”
Lưu Tử Thần biết đối phương rất để ý thân phận của mình, chị cũng không giấu giếm, nói ra thân phận mình cho Nghiêm Bảo Bình nghe, còn muốn lấy giấy chứng nhận ra đưa cho đối phương xem để đảm bảo Nghiêm Bảo Bình có thể tin tưởng mình.
“Được rồi, cô có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi đi! Cô yên tâm, tôi sẽ không giấu giếm gì cả, tôi nhất định sẽ đem tất cả mọi chuyện mình biết nói cho cô nghe, chỉ hy vọng các cô có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ đã giết chết con tôi!” Nghiêm Bảo Bình bây giờ đã không còn gì vướng bận nữa, tiền tài cũng không thể khiến bà ấy dao động nữa, chồng và con trai không còn, có nhiều tiền cũng không có tác dụng gì nữa, bây giờ bà ấy chỉ muốn báo thù thay cho con trai, muốn lấy lại công bằng cho chồng và gia đình tan vỡ của mình. Bà ấy không hề quen biết cô gái trước mặt, nhưng lúc ở phòng trọ, chị đã cứu mình, lúc ở bệnh viện thì thức trắng đêm làm bạn với mình, Nghiêm Bảo Bình tứ cố vô thân, quyết tâm chữa ngựa chết thành ngựa sống, gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người Lưu Tử Thần.
Lưu Tử Thần vốn không muốn hỏi gấp như vậy, bởi vì chị cảm thấy tình trạng tinh thần của Nghiêm Bảo Bình không ổn, không nghĩ tới sau khi trải qua quá nhiều kích thích, bà ấy lại chủ động nói ra, chị tất nhiên bằng lòng biết manh mối này sớm hơn, đây cũng là lý do mấy ngày nay Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn luôn bận rộn.
Nghiêm Bảo Bình nhận ly nước Lưu tử Thần đưa qua, ngửa đầu một hơi cạn sạch, hỏi một vấn đề trước tiên: “Con trai Tào Bảo của bác đã chết như thế nào, bác có thể nói cho tôi biết được không?”
Theo lý thuyết, trước khi vụ án kết thúc thì không được tiết lộ nội tình cho người ngoài biết, nhưng Lưu Tử Thần biết đây là nút thắt trong lòng Nghiêm Bảo Bình, nếu không nói thì bà ấy sẽ không thể hoàn toàn phối hợp, sau khi trưng cầu ý kiến của Lý Nhất Đình, Lưu Tử Thần mới nói cho bà ấy: “Lúc qua đời, Tào Bảo được phát hiện đang nằm trên giường của một khách sạn tốc hành, thông qua kiểm nghiệm sơ bộ, anh ta là vì uống rượu quá mức dẫn đến tim ngừng đập mà chết.”
“Cái gì?! Uống rượu quá mức? Tim đột nhiên ngừng đập? Tuyệt đối không có khả năng!” Nghiêm Bảo Bình kích động nghiêng người ra phía trước, giọng nói lớn hơn rất nhiều: “Con tôi bình thường không hề uống rượu, một chút rượu, nó cũng không uống được, hơn nữa nó cũng không có tiền sử mắc bệnh tim!”
Bệnh tim tiềm ẩn rất dễ bị bỏ qua, điểm này Lưu Tử Thần thấy cũng đúng, nhưng đối với chuyện Tào Bảo không uống rượu chị lại cảm thấy bất ngờ, vì thế vội hỏi: “Thế nào? Bác nói khi Tào Bảo còn sống không uống rượu là ý gì? Anh ta chưa bao giờ uống rượu sao?”
“Đúng vậy! Nó không uống được rượu, trước đây nó mắc một căn bệnh lạ, mẫn cảm nghiêm trọng với cồn, chỉ cần uống một chút là say, hơn nữa còn nổi ban sởi đỏ ửng cả người, cho nên tôi không cho nó uống rượu.” Nghiêm Bảo Bình đáp lại: “Ý của cô là nó uống rượu nên mới chết, vậy các cô không nghi ngờ là nó bị người khác hại chết sao?”
“Chẳng lẽ bác cho rằng anh ta bị người khác hại chết sao? Lúc trước anh ta có gì khác thường không? Dựa theo tình huống điều tra hiện tại, cảnh sát cho rằng anh ta mất mạng ngoài ý muốn.” Lưu Tử Thần cố ý dẫn dắt bà ấy, bởi vì không có ai nói cho Nghiêm Bảo Bình biết là Tào Bảo bị giết chết.
“Tất nhiên là có rồi, nếu không con tôi đang êm đẹp sao lại chết chứ? Cô nói nó uống nhiều, chuyện này căn bản không có khả năng, tôi khẳng định con tôi không bao giờ uống rượu! Nhất định là có người hại chết nó, nhất định là do bọn chúng làm!” Nghiêm Bảo Bình càng nói càng kích động, chỉ thiếu nước gào lên nữa thôi, bà ấy nghĩ tới Lưu Tử Thần tới đây tìm hung thủ thay con trai bà, kết quả biến thành mất mạng ngoài ý muốn, bà ấy chỉ là mọt người phụ nữ bình thường, không biết chứng cứ là gì, chỉ biết nghi ngờ.
“Bọn chúng là ai?” Lưu Tử Thần lập tức bắt lấy điểm này.
“Tôi mặc kệ bọn họ là ai, các cô phải làm chủ thay cho tôi! Cầu xin các cô...” Hiển nhiên Nghiêm Bảo Bình cũng chỉ biết nói thôi, phản ứng của bà ấy cũng đã lộ ra một ít tin tức đáng nghi, nhưng Lưu Tử Thần không tới hiện trường, chị không biết rõ về cái chết của Tào Bảo, chị định lát nữa tìm Lý Nhất Đình hỏi rõ chuyện này.
Hiện tại, chị thấy thật ra Nghiêm Bảo Bình không thể nói rõ ràng chuyện gì, gần như chỉ dựa vào trực giác mà thôi, Lưu Tử Thần liền đem chuyện trong cơ thể Tào Bảo có chất gây ảo giác nói cho Nghiêm Bảo Bình nghe, hơn nữa còn nói cho bà ấy bởi vì Bắc Đình phát hiện đã ra chuyện này, liên hệ nguyên nhân cái chết của Tào Bảo với vụ án Vương Ma Tử chết ở mỏ than lúc trước, cho nên đã cân nhắc coi vụ này như một hung án, lúc này Nghiêm Bảo Bình mới bình tĩnh hơn, tỏ vẻ có thể tiếp thu cách nói này, hơn nữa còn bằng lòng tiếp tục phối hợp điều tra.
Lưu Tử Thần tất nhiên hoan nghênh, chị không tiếp tục nói vòng vo nữa: “Bây giờ chúng tôi muốn biết hai chuyện, thứ nhất, di thể của chồng bác là Tào Hồng Vĩ được an táng ở đâu? Thứ hai, trước khi con trai bác là Tào Bảo rời khỏi nhà có nói chuyện gì đặc biệt hay đã gặp chuyện gì không? Bác có biết tại sao anh ta lại ra ngoài không?”
Nghiêm Bảo Bình hơi sửng sốt, bà ấy không ngờ bí mật mình và mỏ than cùng nhau che giấu đã sớm bị người khác biết được, xem ra muốn che giấu chuyện này không cho người khác biết căn bản chỉ là một trò cười: “Đúng vậy, chồng tôi đã chết rồi, chết trong nổ khí gas ngày mùng tám, cùng ngày hôm đó, mỏ than để nhà tôi đưa di thể ông ấy đi, hơn nữa còn khai man chuyện này, sau đó bọn tôi tới thương lượng thì đối phương lợi dụng tiền trợ cấp uy hiếp nhà tôi không được để lộ chuyện này, tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp mỏ than che giấu chuyện này. Còn về Bảo Nhi, nó chỉ nói với tôi là có chuyện quan trọng phải ra ngoài xử lý, phải đi mấy ngày mới về, nhưng cụ thể là chuyện gì thì tôi không biết.”
“Vậy di thể của chồng bác bây giờ đang ở đâu?” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi.
“Ở phần mộ tổ tiên nhà họ Tào cách nhà tôi không xa, bởi vì không thể nói ra chuyện ông ấy đã chết nên không hỏa táng, chỉ để trong quan tài cha ông ấy. Hơn nữa tôi không dám dựng bia, chỉ làm ký hiệu đặc biệt, tôi có thể dẫn các cô tới tìm.” Nghiêm Bảo Bình vội la lên.
Kể từ khi người cung cấp thông tin báo cáo mỏ than khai man số người chết trên trang web “Liên minh Vi”, đây chính là tiến triển lớn nhất mà văn phòng thám tử Bắc Đình đạt được, bọn họ còn nhanh chóng biết được ghi chép về nhân chứng của vụ án, công thêm thi thể của người bị khai man làm vật chứng, chỉ cần đợi tới khi khám nghiệm thi thể Tào Hồng Vĩ, xác nhận nguyên nhân cái chết của ông ấy và năm người chết trong hầm mỏ là giống nhau thì chuyện này đã có thể xác định được.
Chẳng qua mọi chuyện phát triển cho tới hôm nay, nhiệm vụ của Bắc Đình đã không chỉ là điều tra vấn đề khai man nữa, mà là nguyên nhân thật sự của vụ nổ khí gas, hơn nữa bây giờ còn liên tục xảy ra nhiều vụ hung án, tin tức ngày càng nhiều. Lưu Tử Thần còn muốn biết thêm tin tức về vụ nổ từ miệng Nghiêm Bảo Bình, nhưng Nghiêm Bảo Bình lại nói mình hoàn toàn không biết gì về vụ nổ khí gas ở mỏ than, chị chỉ nhận được thông báo từ mỏ than, nói chồng mình chết vì tai nạn dưới hầm lò, những chuyện khác thì hoàn không biết. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Ngay khi Lưu Tử Thần đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì thì Nghiêm Bảo Bình lại thẳng thắn thành khẩn cung cấp một tin tức quan trọng, sau khi biết tên Tào Hồng Vĩ không xuất hiện trong danh sách tử vong, con trai Tào Bảo đã từng tới mỏ than đòi lý lẽ, người thương lượng với anh ta chính là phó quản lý mỏ Tiết Khôi, là Tiết Khôi tự mình thuyết phục nhà họ Tào chấp nhận sắp xếp của mỏ than, nói cách khác, Tiết Khôi biết rõ cách giải quyết chuyện này, có lẽ gã cũng biết chân tướng của toàn bộ sự việc.
Bình luận facebook