• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Đông Phương thần thám (1 Viewer)

  • Chương 287 - Chương 287NỖI TUYỆT VỌNG CỦA NGƯỜI MẸ

Chương 287NỖI TUYỆT VỌNG CỦA NGƯỜI MẸ

Chuyện này phải nói lại từ đầu.



Từ sau khi xảy ra vụ nổ khí gas, Nghiêm Bảo Bình ngày càng tiều tụy u sầu nằm trong phòng trọ, thật ra bà ấy cũng không biết phải đi đâu, Tào Hồng Vĩ bỏ mạng ngoài ý muốn khiến bà ấy đau khổ không thôi, nhưng điều khiến bà ấy không thể chấp nhận chính là tên của chồng bà ấy lại không xuất hiện trong danh sách những người chết do mỏ than công bố. Bà ấy bảo con trai tới đòi lời giải thích nhưng mỏ than lại không đưa ra lý do, nhưng tiền trợ cấp lại không ít, hơn tận hai trăm nghìn, điều kiện là nhà bọn họ không được nói với bất cứ ai chuyện Tào Hồng Vĩ đã chết, còn phải chủ động từ chức thay Tào Hồng Vĩ, không được để người ngoài biết là chồng bà ấy chết trong mỏ than. Loại chuyện này người khác nghe xong còn thấy khó chấp nhận, huống chi là gia đình của người bị hại, thế nhưng Nghiêm Bảo Bình lại yên lặng nhận phí ngậm miệng này, nếu tiền có thể đổi lại mạng của chồng thì bà ấy tuyệt đối sẽ không nhận, trả lại hai trăm nghìn bà ấy cũng bằng lòng. Nhưng Tào Hồng Vĩ thực sự đã chết, đây là sự thật không thể thay đổi được, người cùng đứng dưới mái hiên, cho dù có gây náo loạn nữa cũng không thể vạch trần, cho nên bà ấy và con trai Tào Bảo nhận chút tiền trợ cấp rồi quay về, chỉ có thể chấp nhận số mệnh, ban đầu bà ấy tính toán: không có chồng, vậy thì để tiền lại chút tiền này cho con trai sinh sống, nếu không mất mạng và tài sản cũng không chừng, bà ấy tin rằng đây cũng là điều mà Tào Hồng Vĩ muốn thấy.



Sau khi ký thỏa thuận liên quan với mỏ than, Nghiêm Bảo Bình nhanh chóng nhận được số tiền kia, tổng cộng hai mươi hai nghìn, bà ấy và con trai Tào Bảo nhịn đau đưa thi thể Tào Hồng Vĩ về chôn cất ở phần mộ tổ tiên tại quê của nhà họ Tào, nhưng vì có thỏa thuận nên họ không dám lập bia vì sợ bị phát hiện, còn nói với bên ngoài đúng như những gì mỏ than muốn, tuyên bố Tào Hồng Vĩ từ chức, sau đó rời nhà đi làm ăn xa, chính bà ấy cũng không biết mình có thể lừa mình dối người được bao lâu nữa.



Ở lại quê nhà, ngày nào cũng có người đến hỏi thăm, có khi là hàng xóm kéo tới, có khi là họ hàng của nhà họ Tào, cơ bản đều hỏi sao Tào Hồng Vĩ không nói tiếng nào đã từ chức ở mỏ than. Lần nào Nghiêm Bảo Bình cũng chỉ thể miễn cưỡng ứng phó qua loa cho xong chuyện, nhưng lúc nhắc tới chuyện này, trong lòng bà ấy đều đau xót không thôi, có mấy lần đang giả vờ trước mặt người khác lại chảy nước mắt.



Hành động khác thường của bà ấy khiến bạn bè thân thích hiểu nhầm đồn bậy, có người nói vợ chồng bọn họ cãi nhau ầm ĩ, có người nói Tào Hồng Vĩ ngoại tình bỏ trốn, tóm lại là xuất hiện rất nhiều lời đồn, nó vừa xát muối lên vết thương của Nghiêm Bảo Bình, vừa là sự bất kính rất lớn với người chồng đã khuất, mà Tiết Khôi nghe được tin cũng sợ gặp phiền toái, vì vậy khuyên Nghiêm Bảo Bình tạm thời tìm chỗ khác để tránh đầu sóng ngọn gió. Chính Nghiêm Bảo Bình cũng không chịu nổi phiền nhiễu, cuối cùng quyết định bỏ đi trong đêm, để Tào Bảo thuê một chiếc xe chở mình tới chỗ phòng thuê của đứa con đang làm thuê trong thành phố.



Từ sau khi bị ngã gãy chân hồi năm ngoái, chân của bà ấy không còn nhanh nhẹn nữa, hành động cũng bất tiện, Nghiêm Bảo Bình không muốn gây phiền toái cho con trai cho nên chuyện mình có thể làm tuyệt đối không làm phiền tới con trai và con dâu, ngay cả đi WC cũng tự mình chống gậy đi, chỉ là làm việc nhà thì thật sự bất lực, không thể phụ giúp được. Dù vậy, con dâu của bà ấy vẫn cảm thấy vô cùng bất mãn với Nghiêm Bảo Bình, vốn là sau khi Tào Hồng Vĩ chết, con dâu đã cảm thấy mình mới tân hôn, cha chồng đã mất là đã xui xẻo lắm rồi, bây giờ cha mẹ chồng lại tới chen chúc trong căn phòng không tính là rộng này, chân bị gãy còn phải chăm sóc, cho nên thái độ rất không tốt, sau khi Tào Bảo rời khỏi nhà thì cô ta khá là thờ ơ, oán giận càu nhàu không dứt.



Cả ngày Nghiêm Bảo Bình chỉ có thể nằm trên giường than thở, nhớ lại những năm tháng sống cùng Tào Hồng Vĩ, tuy khó khăn nhưng lại rất hạnh phúc, chồng cố gắng làm việc, không ngại khổ, lúc về nhà lại vô cùng quan tâm mình, không để bà ấy phải làm việc nặng. Nguyên nhân chính là vì ngày qua ngày Tào Hồng Vĩ ra sức làm việc nên bà ấy mới có thể yên tâm ở nhà chăm sóc con cái, đồng thời nuôi dưỡng Tào Bảo nên người, còn cưới vợ cho nó, vốn nghĩ là đã tới lúc hưởng phúc, không nghĩ tới lại gặp họa bị gãy chân, cái này còn chưa tính, không ổn nhất chính là chồng đột nhiên không còn nữa.



Mà bây giờ, Nghiêm Bảo Bình còn lo lắng thay cho con trai Tào Bảo, bởi vì Tào Bảo nói với mình muốn ra ngoài vài ngày, vào khoảng thời gian đặc thù này, bà ấy tất nhiên không muốn con trai rời đi lâu như vậy, nhưng Tào Bảo vẫn kiên trì muốn đi, bà ấy cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể dặn con trai phải chú ý an toàn, đi sớm về sớm. Nhưng khi Tào Bảo tới nơi, sau khi gọi điện thoại về nhà báo bình an thì đã mấy ngày không lạc với bà, Nghiêm Bảo Bình lại không dám chủ động đi tìm Tào Bảo, sợ quấy rầy chuyện làm ăn của con trai, đành phải hỏi con dâu vài câu, nhưng con dâu cũng tỏ vẻ không nhận được tin tức của Tào Bảo, còn oán giận Nghiêm Bảo Bình quan tâm chuyện vớ vẩn, nói trước kia Tào Bảo cũng bận nên không có thời gian quan tâm tới mình, chờ một hồi là được.



Nghiêm Bảo Bình miệng nói đã biết, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên, bà ấy cầm điện thoại, nghĩ vẫn nên gọi điện cho Tào Bảo, quả nhiên, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”



Đây là âm thanh mà Nghiêm Bảo Bình không muốn nghe nhất, bà ấy cứ cách ít lâu lại gọi một lần nhưng vẫn không liên lạc được, đây chính là phương thức liên lạc duy nhất của Tào Bảo. Mẫu tử liên tâm, cảm giác bất an lập tức xuất hiện, dự cảm xấu bắt đầu quanh quẩn khiến cả người bà ấy không dễ chịu. Nghiêm Bảo Bình cảm thấy có gì đó đè nén, vì thế cầm điều khiển bật tivi, muốn xem chương trình gì đó để giảm bớt áp lực trong lòng, nhưng bà ấy lại bất giác chuyển đến kênh dịch vụ cuộc sống của tỉnh, kênh này bình thường hay phát thông báo tìm người và đường dây nóng hỗ trợ cuộc sống, chỉ có trong tỉnh mới thu được tín hiệu.



Cũng vừa khéo, Nghiêm Bảo Bình vừa vặn nhìn thấy tin tức mà có nằm mơ mình cũng không dám nghĩ tới, một thông báo, nhưng không phải thông báo tìm người mà là thông báo nhận thi thể.



Nghiêm Bảo Bình cảm thấy nhất định là mình đang nằm mơ, sao tên và ảnh của con trai Tào Bảo lại xuất hiện trên tivi chứ? Nhất định là nhầm lẫn rồi, không thể nào. Nhưng khi bà ấy đang định thần thì lại nghe thấy thông báo cuộc gọi không kết nối được, sự thật một lần nữa chiếm lấy đầu óc bà ấy.



Đúng vậy, là Tào Bảo, là đứa con trai Tào Bảo duy nhất của bà, nó đã chết, chết trong tỉnh thành, tin tức đang được thông báo trên tivi.



Sấm sét giữa trời quang khiến bà ấy kinh hoảng, tầm mắt Nghiêm Bảo Bình hoàn toàn bị che khuất, hai tai kêu lên ông ông, đầu óc trống rỗng, cái gì bà ấy cũng không biết, cũng không muốn biết, trong đầu chỉ có giọng nói và tiếng cười của đứa con tràn ngập khắp căn phòng trọ chật hẹp, không thể nào, không thể nào! Nghiêm Bảo Bình giơ tay muốn sờ nhưng không sờ được, bà ấy muốn kêu nhưng cổ họng lại không thể phát ra tiếng nào, đây chính là nỗi bi thống và tuyệt vọng không thể nào kìm nén được. Bà ấy đã hoàn toàn mất khống chế, hoàn toàn không biết bây giờ nên làm gì nói gì, chậm chạp bước xuống giường, hoặc là nói từ trên giường ngã nhào xuống đất, nhưng Nghiêm Bảo Bình lại không thấy đau, bà ấy tiếp tục giãy giụa bò ra ngoài, càng lúc càng tới gần cửa sổ.



Ngay lúc này, cửa phòng trọ bị ai đó đập mạnh, có người ở bên ngoài lo lắng hỏi muốn biết tình hình bên trong nhưng bà ấy hoàn toàn không nghe thấy, tai của bà ấy không có vấn đề, nhưng đầu óc không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tào Bảo, nhưng thứ khác đều tự động bị chặn lại.



Nghiêm Bảo Bình bò tới bên cạnh cửa sổ, bà cứ tiếp tục bò, dựa vào một cái chân không lành lặn mà chống lên, tay vịn lên cửa sổ, hai mắt nhìn xuống mặt đất cách mấy chục mét. Có lẽ cảnh sắc bên ngoài không khiến Nghiêm Bảo Bình nhận ra mình đang ở trên tầng cao, bà ấy cứ thế gào thét tên Tào Bào, dường như ở bên dưới có bóng dáng con trai mình vậy. Bà ấy gian nan nhấc cái chân bị thương lên cửa sổ, sau đó chống tay lên cửa sổ, dốc sức vươn tay ra ngoài sờ soạng...



Cửa phòng trọ không tính là kiên cố bị mạnh mẽ phá ra, người tới liếc mắt một cái đã thấy Nghiêm Bảo Bình đang ở trong trạng thái cực kỳ nguy hiểm, hai tay, một chân và đầu bà ấy đã nhào ra ngoài cửa sổ, một chân còn lại và nửa người dưới vẫn còn ở trên cửa sổ, sợ rằng giây tiếp theo sẽ rơi xuống thịt nát xương tan. Bọn họ không nói hai lời, lập tức lao tới ôm lấy Nghiêm Bảo Bình, dùng sức kéo vào phòng, bởi vì dùng sức quá mạnh nên cơ thể Nghiêm Bảo Bình trực tiếp ngã ra phía sau, còn ngã đập vào sống mũi và mí mắt người tới cứu.



Hai người vào cửa đúng là thần binh trời giáng Khang Thoa và Lưu Tử Thần, bọn họ thông qua thăm hỏi điều tra, cuối cùng cũng tìm được phòng trọ Tào Bảo thuê trong thành phố. Bọn họ lập tức chạy tới đây để điều tra tình hình. Bọn họ gõ cửa rất lâu nhưng không thấy bên trong lên tiếng. Bọn họ rút kinh nghiệm thận trọng quá mức từ Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn khi theo dõi Tào Bảo, quyết định không chờ đợi nữa mà lựa chọn phá cửa xông vào, đúng lúc nhìn thấy Nghiêm Bảo Bình sắp nhảy lầu, đương nhiên phải lập tức ra tay cứu giúp, ngay vào thời khắc sinh tử, Lưu Tử Thần nhanh như chớp dũng mãnh lao tới, khiến xương mí mắt bị khuỷu tay Nghiêm Bảo Bình đập trúng, bị đập chảy máu ngay tại chỗ.



Lưu Tử Thần không có thời gian để quan tâm tới vết thương nhỏ của mình, bởi vì Nghiêm Bảo Bình được cứu hình như đang phát điên, liều mạng đứng dậy muốn tiếp tục leo lên cửa sổ, Lưu Tử Thần đành phải cố gắng túm lấy bà ấy. Nhưng Nghiêm Bảo Bình bị đả kích rất mạnh, lại rất liều lĩnh, nói gì cũng không chịu nghe, chỉ một lòng muốn nhảy xuống, sức lực còn vô cùng mạnh khiến Lưu Tử Thần mệt không chịu nổi, dưới sự giúp đỡ của Khang Thoa, chị đóng cửa sổ lại trước, sau đó kéo Nghiêm Bảo Bình tới bên giường nhưng làm thế nào cũng không kéo lên được. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Nghiêm Bảo Bình một mực gào thét tên Tào Bảo, sau khi chấp niệm nhảy lầu giảm bớt, ý thức bà ấy mới dần dần tiếp nhận sự thật, nhưng sự thật lại luôn rất tàn khốc, cuối cùng bà ấy cũng thừa nhận chuyện này là thật, đó là đứa con Tào Bảo của bà, anh ta đã đi theo cha nó, một nhà bốn người hạnh phúc chỉ trong nháy mắt đã nhà tan cửa nát, chỉ để lại hai người phụ nữ yếu đuối bất lực, đây là kết quả mà người bình thường khó có thể chịu đựng nổi, huống chi là một người mẹ đã chịu đủ mọi lạnh nhạt, đầy bụng uất ức và bị vây trong đau khổ quá lâu có thể chấp nhận được.



Nghiêm Bảo Bình không ngừng khóc lớn, mặc sức gào khóc tên con mình, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể giải tỏa hết tâm tình của người phụ nữ đáng thương này, nhưng chỉ như thế hiển nhiên vẫn chưa đủ, tâm bà ấy đã sớm như tro tàn, đứt từng khúc ruột, nhớ tới hạnh phúc ấm áp ngày thường và tai ương ngập đầu đột ngột xảy ra, chênh lệch cực đoan thế này làm sao một bà nội trợ luôn giữ khuôn phép như bà có thể chấp nhận nổi?



Lưu Tử Thần ở bên cạnh muốn an ủi bà ấy, nhưng thấy Nghiêm Bảo Bình hồn bay phách lạc, ngoại trừ xúc động ra thì không biết nên an ủi thế nào, nỗi đau khổ khi cùng lúc mất đi cả chồng và con trai, đa số mọi người đều không thể cảm nhận được, cũng không thể khuyên được. Thời gian trôi qua, Nghiêm Bảo Bình càng khóc lại càng đau lòng, cuối cùng khóc đến mức không thở nổi, sau một phen giãy giụa thì ngất đi, Lưu Tử Thần vội vàng cùng Khang Thoa đưa bà ấy tới bệnh viện trước.



Nếu người còn sống thì chính là vạn hạnh trong bất hạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom