• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Đông Phương thần thám (3 Viewers)

  • Chương 286 - Chương 286CHỨNG KIẾN CÁI CHẾT

Chương 286CHỨNG KIẾN CÁI CHẾT

Tất cả những điều mà Thẩm Minh Nguyệt nhìn thấy hoàn toàn không giống với sự vui sướng của gia đình nhà họ Đào, trong lòng cô đầy nghi ngờ. Sự xuất hiện của Tần Học Xuyên vô hình chung làm cho cô cảm thấy bất thường, loại cảm giác kỳ quái này càng mãnh liệt theo cách xử sự tốt bụng của Tần Học Xuyên, nhưng vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu thì cô nhất thời không thể nghĩ ra được.



Thẩm Minh Nguyệt biết thời gian vừa qua, gia đình nhà họ Đào chịu biết bao ức hiếp cùng uất ức, sự khó khăn, khổ sở của gia đình ông ấy, sự ngoan cường cùng bất lực của Đào Tam Thắng, những điều này trái ngược hoàn toàn so với hoàn cảnh hiện tại. Tần Học Xuyên đã sớm biết tình hình nhà Đào Tam Thắng, sớm không đến, muộn không đến mà xuất hiện ngay lúc này, không chỉ nói một hai lời an ủi mà còn mang tới cái gọi là tiền cứu trợ, nhìn từ ngoài phong bì thì số tiền ít nhất cũng đến sáu con số, đưa ra số lượng tiền lớn như vậy, dường như quá mức tùy ý rồi.



Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, Tần Học Xuyên đã giúp gia đình họ Đào đúng lúc khó khăn nhất, mọi người hiển nhiên đều rất cảm kích anh ta, muốn giữ anh ta ở lại ăn cơm. Nhưng Tần Học Xuyên từ chối vì phải về sớm, sáng mai còn có cuộc họp, sau đó một mình lái xe đi về.



Trần Thiên Vũ ở trong nhà khách, nhận được báo cáo của Thẩm Minh Nguyệt, ông cũng hết sức bất ngờ, đường đường Phó Cục trưởng Cục Khai thác mà lại âm thầm đi viếng thăm nhà người thợ mỏ, còn mang theo nhiều tiền như vậy, điều này bất kể xảy ra ở nơi nào đi nữa cũng đều là điều chưa có tiền lệ. Trần Thiên Vũ có nghe nói Tần Học Xuyên là Phó Cục trưởng Cục Khai thác mỏ, chịu trách nhiệm về sản xuất ở mỏ than, là người còn trẻ mà sớm trưởng thành, làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, gần như một bước lên mây. Tuy nhiên, sự phức tạp trong việc bổ nhiệm nhân sự thì ông không hiểu rõ lắm. Ông thông báo cho Lưu Tử Thần cùng Khang Thoa tìm hiểu tư liệu về Tần Học Xuyên, nhưng nhất thiết không được gây kinh động đến anh ta.



Không lâu sau khi Thẩm Minh Nguyệt báo cáo, người phụ trách quan sát phía bên ngoài gia đình họ Đào là Thịnh Mập cũng báo tin về, nói rằng sau khi Đào Nga ngồi xe Tần Học Xuyên trở về, có một chiếc xe khác hình như đã bám theo cách đó không xa. Khi Tần Học Xuyên đỗ ở trước cổng gia đình họ Đào, chiếc xe kia ngay lập tức dừng ở một khúc quanh khó phát hiện, nếu không phải Thịnh Mập lựa chọn vị trí quan sát thuận lợi, sợ rằng không dễ gì phát hiện được nó.



Thịnh Mập thỉnh thoảng có để ý đến chiếc xe kia, không thấy có người từ trên xe đi xuống, mà xe dường như cũng không hề tắt máy. Cho đến khi Tần Học Xuyên ra cửa, lái xe rời đi thì chiếc xe đó cũng chậm rãi lái đi mất, Thịnh Mập gọi điện hỏi xem có nên đi theo sau để điều tra thân phận đối phương hay không.



Trần Thiên Vũ suy nghĩ một chút, nếu như theo như lời Thịnh Mập miêu tả thì rất có thể xe Tần Học Xuyên có người theo đuôi, mà Tần Học Xuyên không biết được là mình đang bị theo dõi, bây giờ đang trong giai đoạn âm thầm điều tra, hơn nữa đối phương còn là quan viên cấp cao của chính phủ, chưa phải lúc bứt dây động rừng. Còn về chuyện chiếc xe âm thầm theo sát, trước mắt thì lai lịch và ý đồ của nó vẫn chưa rõ ràng, Tịnh Mập đương nhiên không thể đuổi kịp chiếc xe, trừ khi thực hiện biện pháp đặc biệt. Bởi vì Vạn Vĩnh Khôn và Lý Nhất Đình còn có việc phải đi thành phố khác, Bắc Đình ở địa phương này lại rất thiếu năng lực, cũng không quen thuộc với tình hình ở đây, Trần Thiên Vũ chỉ thị Thịnh Mập không nên hành động thiếu suy nghĩ, nên ở tại chỗ đợi lệnh, nhất thiết không nên mạo hiểm.



***



Sau khi đến thành phố TY, Lý Nhất Đình cùng Vạn Vĩnh Khôn ngay lập tức liên lạc với cảnh sát địa phương xin trợ giúp, bắt đầu tiến hành kiểm soát khu vực cạnh ga tàu hỏa. Họ suy đoán rằng Tào Bảo đến nơi này ít nhất cần nơi ăn, chốn ở, bọn họ tập trung điều tra tiệm cơm, quán rượu cùng với nhà trọ bình dân, cuối cùng cũng tìm thấy tên Tào Bảo trong danh sách khách hàng của một khách sạn tốc hành.



Theo thông tin trong hệ thống, Tào Bảo đã vào khách sạn ba ngày trước và trả tiền phòng trong một tuần. Sau khi so sánh với sự mô tả và thông tin ghi chép của nhân viên phục vụ, đều chứng thực một điều rằng Tào Bảo chỉ tới đây một mình, mẹ và vợ anh ta đều không xuất hiện, việc sau khi nhận phòng, hai người đó có đến ở hay không lại rất khó xác định. Điều này cần phải xem camera giám sát của khách sạn, tìm được đoạn video an ninh dài đến hàng chục giờ mới có thể biết được.



Để biết rõ mục đích Tào Bảo đến nơi đây, Lý Nhất Đình không trực tiếp đến tìm anh ta mà yêu cầu phía khách sạn sắp xếp cho họ một phòng đối diện phòng của Tào Bảo, tiện cho việc theo dõi. Mặt đối mặt theo dõi mặc dù rất đơn giản, nhưng có phần buồn chán, vô vị, hai người thay phiên nhau nghỉ ngơi, thay nhau quan sát qua lỗ mắt mèo, nhưng qua một ngày, một đêm vẫn không thấy bóng dáng Tào Bảo đâu. Nói cách khác, Tào Bảo cả ngày không rời khỏi phòng khách sạn nửa bước, cũng không ăn cơm, điều này thì có vẻ rất lạ, khách sạn tốc hành không có chỗ nấu ăn, chẳng lẽ anh ta lại không ăn không uống gì hay sao?



Qua việc theo dõi đường dây điện thoại, Lý Nhất Đình cùng Vạn Vĩnh Khôn cũng không phát hiện anh ta gọi đồ ăn ở bên ngoài, càng không có người đến tìm, dù sao, cánh cửa phòng đối diện cũng chưa từng mở ra. Phòng này ở tầng mười tám, anh ta không thể trèo qua cửa sổ để ra bên ngoài được, chỉ có thể đi ra bằng cửa chính. Vì vậy rõ ràng Tào Bảo đã không đi đâu ra khỏi phòng trong một ngày một đêm.



Điều này làm cho Lý Nhất Đình không thể giải thích được, nếu như Tào Bảo không ra khỏi cửa, vậy anh ta đến thành phố này làm cái gì? Cũng không thấy bạn bè hay đi có công việc gì cả, chẳng lẽ tới để lẩn trốn sao? Có lẽ anh ta lựa chọn nơi này để lánh nạn, nhưng đây cũng không phải là một lựa chọn tốt, ít nhất anh ta cũng nên chọn một thị trấn nhỏ, hoặc là một vùng nông thôn, như vậy lẩn trốn chẳng phải tốt hơn sao?



Lý Nhất Đình càng ngày càng cảm thấy bất an, có khi nào Tào Bảo vào ở trong đó không lâu đã ngay lập tức rời đi, phòng đó đã trống không? Lúc này, Vạn Vĩnh Khôn đã xem xong đoạn video giám sát hành lang, có thể xác định chính vào đêm hôm trước, Tào Bảo đã đi vào căn phòng đối diện, đúng là anh ta không hề đi ra ngoài, trong video chỉ có hình ảnh anh ta khi bước vào cửa.



Lại qua thêm một ngày, Tào Bảo đã ba ngày không ra khỏi cửa, điều này làm Lý Nhất Đình càng lo lắng, ông không thể kiên nhẫn hơn được nữa, không thể chờ đợi thêm, ông ngay lập tức gọi nhân viên phục vụ, để họ dùng thẻ dự phòng của khách sạn mở cửa phòng của Tào Bảo ra.



Khi cửa phòng bị đẩy ra, một mùi hôi thối bốc lên, Lý Nhất Đình dự cảm được truyện xấu, ông có đến muộn hay không?



Quả nhiên, Tào Bảo nằm trên giường, đắp chăn chỉnh tề, nhưng đã chết từ lâu rồi. Từ độ lạnh, độ cứng và độ bốc mùi hôi thối của thi thể, có thể phán đoán được rằng Tào Bảo đã chết được hai, ba ngày trở lên, tức là sau khi anh ta vào ở khách sạn không lâu thì qua đời.



Sau khi nhận được thông báo của khách sạn, cảnh sát địa phương đã ngay lập tức đến quầy lễ tân, Lý Nhất Đình lấy thẻ của mình ra, sau đó tiếp tục ở hiện trường, trên người Tào Bảo không có vết thương hay chảy máu, toàn thân lành lặn, chăn đắp trên người, người nằm ngang, nhắm mắt yên ổn rất giống trạng thái chết tự nhiên khi ngủ. Trong căn phòng nhỏ của khách sạn, mọi thứ căn bản đều ở nguyên vị trí cũ, không có dấu vết lục soát hay hư hỏng, hiện trường cực kỳ sạch sẽ. Nguồn : Vietwriter.vn



Tình hình không rõ ràng, Lý Nhất Đình không còn cách nào khác là thông báo cho Hứa Kinh Nam để anh đến càng sớm càng tốt, trợ giúp cảnh sát địa phương tiến hành khám nghiệm tử thi và để cho Vạn Vĩnh Khôn kiểm tra lại quản lý nội bộ khách sạn, tập trung vào tình hình Tào Bảo lúc đến đây và tìm kiếm đầu mối khả nghi.



Hứa Kinh Nam lập tức chạy tới sau khi nghe tin, nhân viên khám nghiệm cũng đã nghe danh của anh, cho nên chờ anh đến mới tiến hành công tác khám nghiệm tử thi, Hứa Kinh Nam phát hiện trong dạ dày Tào Bảo có rất nhiều thức ăn, hẳn là chưa kịp tiêu hóa đã chết. Bước đầu nói rõ, Tào Bảo sau khi ăn xong, trở lại phòng nghỉ khách sạn liền tử vong, bởi vì thức ăn trong dạ dày bình thường cần đến bốn giờ mới tiêu hóa hết. Thông qua kiểm nghiệm, thức ăn không hề có độc tố, còn kết quả báo cáo mẫu máu cũng chứng tỏ trong máu không hề có độc, nhưng nồng độ cồn lại rất cao. Tim biến thành màu đen, động mạch chủ tắc nghẽn, đây chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tào Bảo, Hứa Kinh Nam cuối cùng cũng xác định rằng Tào Bảo đã uống quá nhiều, dẫn đến nhồi máu cơ tim, nói cách khác, anh ta bởi vì uống quá nhiều rượu nên mới đột ngột chết trong giấc ngủ.



Căn cứ vào kết quả khám nghiệm, Vạn Vĩnh Khôn sau khi xem lại video giám sát, phát hiện thời điểm Tào Bảo lên tầng một mình, bước đi của anh ta hơi bất thường, khi đi còn phải vịn tường mới có thể đứng vững, đúng là rất giống người uống rượu say. Nhân viên lễ tân cũng nhớ lại, nói rằng vị khách này khi đến đây có mang theo mùi rượu, hơn nữa nói năng hơi lộn xộn, mãi mới cầm ra được chứng minh thư để đăng ký vào ở, còn trả tiền phòng một tuần liền mà không hỏi giá. Tổng hợp các đầu mối để phân tích, đều rõ ràng cho thấy đêm hôm đó, Tào Bảo đích xác là đã uống rượu, sau đó trở về phòng và đột tử.



Do không có dấu hiệu thực tế nào chứng minh Tào Bảo bị người khác giết hại, cảnh sát không thể lập hồ sơ vụ án, chỉ có thể giao cho đồn công an xử lý như một tai nạn thông thường. Nhưng Lý Nhất Đình cảm thấy Tào Bảo được coi như là nhân chứng trọng yếu của vụ án, đúng lúc tìm đến anh ta thì anh ta lại chết, điều này thật quá trùng hợp. Cho nên ông không thể xác nhận kết luận này một cách tùy tiện, dĩ nhiên lúc này ông không thể phân tích các khả năng khác với cảnh sát khi không có bằng chứng gì, vì vậy ông để Hứa Kinh Nam tiếp tục khám tử thi của Tào Bảo một cách kỹ càng, xem có thể tìm ra được manh mối nào không.



Mặt khác, Vạn Vĩnh Khôn cùng với cảnh sát địa phương tìm kiếm các khu vực xung quanh, họ không tìm được tung tích của Nghiêm Bảo Bình - mẹ của Tào Bảo, trong ngân hàng, trên điện thoại cũng không có cách nào tìm ra được, bà ấy giống như đã biến mất hoàn toàn trong thành phổ nhỏ này vậy, bà không thuê nhà nghỉ, không tiêu xài, không gọi điện thoại cũng không lấy tiền, điều này không giống hành động bình thường của người khi rời nhà ra ngoài một chút nào cả. Lý Nhất Đình cho rằng có hai khả năng, một là Nghiêm Bảo Bình vì muốn che giấu hành tung, cố ý tránh đi những nơi công cộng, hai là có thể chính bà cũng không giữ được tính mạng, chỉ có người chết mới không cần ăn uống, ngủ nghỉ.



Ở thành phố TY, việc điều tra nhất thời lâm vào bế tắc, lần này định gặp hai nhân chứng vụ án thì một người chết, một người mất tích, người chết không để lại dấu vết gì khả nghi, còn người mất tích thì lại không thể tìm ra, Lý Nhất Đình đau đầu gọi cho Trần Thiên Vũ, hy vọng ông sẽ cho mình một vài suy đoán.



Sau khi nghe qua tình hình, Trần Thiên Vũ không đưa ra ý tưởng gì. Ông rất tin tưởng vào năng lực khám nghiệm tử thi của Hứa Kinh Nam, nhưng ông cũng rất tán thành mối nghi ngờ của Lý Nhất Đình. Cho nên, Trần Thiên Vũ phái Lý Nhất Đình chờ Hứa Kinh Nam khám nghiệm lại lần nữa, còn về Nghiêm Bảo Bình, ông cực kỳ chú ý đến người này.



Ý kiến của Trần Thiên Vũ là, dựa vào tình hình trước mắt mà nói, có thể công bố cái chết đột ngột của Tào Bảo, không cần giấu giếm, sau đó để người thân của người chết đến nhận thi thể. Hiện tại, cha của Tào Bảo - Tào Hồng Vĩ đã qua đời, người thân duy nhất còn lại của anh ta là mẹ và vợ, có lẽ sau khi biết tin Tào Bảo chết, người nhà sẽ chủ động xuất hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom