Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304 - Chương 304ĐỂ TAY LÊN NGỰC TỰ HỎI
Chương 304ĐỂ TAY LÊN NGỰC TỰ HỎI
Mai Viễn Chinh cảm thấy rất tức giận, ông ta hận Tiệt Khôi thấu xương, không chỉ là vấn đề đoạt quyền mà nhiều hơn là ông ta cảm thấy Tiết Khôi sắp phá hủy tâm huyết của cả đời mình, phá hủy mỏ than vốn dạt dào sức sống này. Nhớ lúc trước mình vẫn luôn trọng dụng Tiết Khôi học thức uyên bác, bây giờ nhớ lại muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Mai Viễn Chinh muốn đối phó Tiết Khôi nhưng lại không đủ quyền lực, lại không có ô dù duy trì, vào mấy ngày tết, sự kiêu ngạo ương ngạnh của Tiết Khôi, ông đều nhìn thấy cả, trong lòng tức giận nhưng cũng chỉ có thể “nước sông không phạm nước giếng”. Nhưng lần này thì khác, chuyện khai man đã động đến điểm mấu chốt của ông ta, vụ án chết người lại khiến cảnh sát và văn phòng thám tử chú ý, sau khi mình trao đổi với Trần Thiên Vũ, Mai Viễn Chinh phát hiện Bắc Đình có năng lực và nghị lực xử lí tốt nên ông ta đã hạ quyết tâm phải lợi dụng chuyện lần này đập tan hang ổ của Tiết Khôi, khiến mỏ than phấn chấn lại một lần nữa.
Cao Khả Hoa cúi đầu rơi vào trầm tư, ông ta phong bế lòng mình một lúc lâu, chậm rãi bị sự chân tình của Mai Viễn Chinh cảm động.
Sau đó Mai Viễn Chinh còn nói rất nhiều nhưng Cao Khả Hoa không thể nghe nổi nữa, đầu óc ông ta bị rất nhiều thứ xâm chiếm, ví dụ như tình cảnh của mỏ than lúc ấy, ví dụ như lời dạy ân cần của mẹ, ví dụ như lời thề mình đã từng lập. Nhưng bây giờ cảnh còn người mất, ngoại trừ mình vẫn còn làm việc ở mỏ than ra thì dường như tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Cao Khả Hao không biết mình rời khỏi văn phòng Mai Viễn Chinh như thế nào, ông ta chỉ chậm rãi bước xuống cầu thang, vịn lên tay vịn, cả người dường như không có chút sức nào, phải tựa vào tay vịn mới có thể đứng vững.
Hơn mười năm trước, Cao Khả Hoa và Mai Viễn Chinh thỏa lòng làm cán bộ trung tầng ở mỏ than, lúc ấy, nơi này chỉ là một mỏ than nhỏ mà thôi, khi đó, đám người Tiết Khôi vẫn chưa đến đây, trên thực tế thì những người cũ ở mỏ than bây giờ cũng chỉ còn lại Cao Khả Hoa và Mai Viễn Chinh mà thôi.
Ngày nào Cao Khả Hoa cũng cần cù nỗ lực, vì công việc, thậm chí có đói bụng cũng xuống hầm, cũng có thể mấy ngày mấy đêm không về nhà, thường xuyên ở lại đến tối muộn, phải ngủ lại mỏ than. Lúc ấy, mỏ than vẫn chưa xây tòa nhà công vụ, nơi bọn họ ở lại lúc làm công chỉ là mấy túp lều, sau này dựng thành nhà di động thì Cao Khả Hoa liền thường xuyên ở lại đây, cũng không thấy có gì không tốt.
Trải qua nỗ lực không ngừng, Cao Khả Hoa nhanh chóng được thăng chức, còn lấy được vợ, có con, cho dù mình phải chịu vất vả nhưng vợ con lại được hưởng đặc quyền nên ông ta cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng tất cả những thứ này đều vì một chuyện ngoài ý muốn mà thay đổi, ông ta không muốn nhớ tới chuyện này nữa, vì thế tự động lược bỏ ra khỏi đầu, chẳng qua sau đó, Tiết Khôi lại xuất hiện.
Tiết Khôi là sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học danh tiếng ngành địa chất, năng lực xuất chúng, nhân mạch rộng rãi, có kiến thức chuyên môn và tài năng quản lý khiến mọi người khâm phục. Ban đầu, quản lý mỏ Mai Viễn Chinh đã cất nhắc Tiết Khôi và Cao Khả Hoa làm tay trái tay phải cho ông ta, còn lớn mật ủy quyền cho họ, mà Cao Khả Hoa cũng dùng hành động thực tế của mình để báo đáp lại lòng tin của ban lãnh đạo.
Nhưng dần dần, ông ta phát hiện ra Tiết Khôi bề ngoài phong quang vô hạn nhưng sau lưng lại làm rất nhiều giao dịch dơ bẩn. Việc này, Tiết Khôi không dám để quản lý mỏ Mai Viễn Chinh vốn chính trực nghiêm nghị biết được, nhưng ông ta lại phân công quản lý có một nửa công việc, nếu muốn làm được việc thì phải có một nửa còn lại phối hợp, cũng chính là Cao Khả Hoa. Lúc đầu, Cao Khả Hoa vốn không muốn trở thành đồng lõa của Tiết Khôi, còn mấy lần nghiêm khắc muốn vạch trần hành vi không chỉ làm ngược lại với lòng tin của ban lãnh đạo mà còn có hiềm nghi phạm tội trái pháp luật, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì mình sẽ báo lên trên. Không ngờ Tiết Khôi lại không chịu thua, còn nửa cưỡng bức nửa cám dỗ mình, thậm chí còn vừa ăn cướp vừa la làng, báo chuyện mình từng vô tâm với khoản mua đồ ăn, chỉ vì sai lầm này mà Cao Khả Hoa bị cấp trên điều tra, còn suýt chút nữa bị cảnh sát điều tra với danh nghĩa chểnh mảng trong nhiệm vụ và trộm cắp, cuối cùng phải nhờ quản lý Mai giúp đỡ và chứng minh, Cao Khả Hoa mới bảo vệ được thân phận và sự trong sạch của mình.
Nhưng từ đó, sau khi Cao Khả Hoa biết rõ thủ đoạn và hậu trường vững chắc của Tiết Khôi, ông ta không dám trêu chọc gã nữa. Bản thân mình không có bối cảnh, còn có vợ con phải nuôi, dưới áp lực vật chất và tinh thần, Cao Khả Hoa đành phải thỏa hiệp. Mà Tiết Khôi cũng bỏ qua hết mâu thuẫn trước kia, cực lực mượn sức mình, cuối cùng Cao Khả Hoa quay lưng với lương tâm, trợ giúp Tiết Khôi làm rất nhiều chuyện mà mình vốn khinh thường.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Trong quá trình hỗ trợ Tiết Khôi, Cao Khả Hoa đã chiếm được rất nhiều lợi ích, ví dụ như có không ít thu nhập bất chính, vợ cũng được giới thiệu tới nhà xưởng gia đình làm việc, khoác cái danh kế toán, không cần phải đi làm mỗi ngày vẫn được lĩnh lương. Cao Khả Hoa biết rõ tất cả những chuyện này đều do Tiết Khôi sắp xếp, ông ta không biết hậu trường của Tiết Khôi là ai, nhưng ông ta biết bàn tay của người đứng sau màn này với rất dài, quá khứ cũng từng ăn thiệt ở chỗ gã, bây giờ lại cầm được chỗ tốt từ người ta, bây giờ đã lên thuyền giặc rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Dần dần Cao Khả Hoa cũng quen với cuộc sống như thế, điều kiện kinh tế được cải thiện, mua nhà mua xe, mà đối với chuyện của Tiết Khôi thì ông ta cũng biết được ít nhiều, thậm chí không cần báo cho Tiết Khôi, ông ta cũng biết phải làm thế nào. Có điều mỗi khi đêm đến, những lúc yên tĩnh, Cao Khả Hoa lại cảm thấy sợ hãi, lo lắng ngày nào đó chuyện này bại lộ thì cả đời này của mình sẽ bị hủy hết. Nhất là từ khi chuyện khai man năm nay bị vạch trần, ông ta lại càng lo lắng không thôi, cảm thấy sau này nếu chuyện xấu xa gì đó của Tiết Khôi bị lộ ra thì gã sẽ lấy mình ra làm bia chắn.
Mới vừa rồi, lời nhắc nhở chân thành của Mai Viễn Chinh đã khiến bản thân tỉnh ngộ, ông ta đột nhiên phát hiện mình đã đi quá xa, không thể nào quay đầu lại được nữa. Ông ta cảm thấy mình rất có lỗi với lòng tín nhiệm của Mai Viễn Chinh, có lỗi với lời dạy của mẹ, lại càng có lỗi với lương tâm của mình.
Rút ra kinh nghiệm xương máu, Cao Khả Hoa đau khổ không thôi, vừa ra khỏi tòa nhà công vụ thì không nhịn được nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống đất mà ôm đầu khóc, vô số cảm xúc lập tức tụ lại một chỗ cùng nhau bộc phát, những thứ này, ông ta đã tích lũy mấy năm nay rồi.
Cảnh tượng này đã bị Thịnh Mập âm thầm giám sát thấy tất cả, cậu ta vâng lệnh giám thị tòa nhà công vụ, theo dõi tình trạng ra vào của lãnh đạo khu vực khai thác mỏ và nhân viên lui tới. Vốn là hôm nay vẫn yên tĩnh như thường, đám người Mai Viễn Chinh vẫn đến đây làm việc bình thường nhưng Tiết Khôi vẫn không xuất hiện, các công nhân vẫn đúng giờ tới đây đi làm, cho nên lúc này, thường không có ai ra vào tòa nhà công vụ cả. Nhưng Thịnh Mập lại có phát hiện ngoài ý muốn, một người đàn ông lớn đầu như phó quản lý mỏ Cao Khả Hoa sau khi ra khỏi tòa nhà lại ngồi xổm xuống khóc như một đứa trẻ.
Mai Viễn Chinh cảm thấy rất tức giận, ông ta hận Tiệt Khôi thấu xương, không chỉ là vấn đề đoạt quyền mà nhiều hơn là ông ta cảm thấy Tiết Khôi sắp phá hủy tâm huyết của cả đời mình, phá hủy mỏ than vốn dạt dào sức sống này. Nhớ lúc trước mình vẫn luôn trọng dụng Tiết Khôi học thức uyên bác, bây giờ nhớ lại muốn hối hận cũng không kịp nữa.
Mai Viễn Chinh muốn đối phó Tiết Khôi nhưng lại không đủ quyền lực, lại không có ô dù duy trì, vào mấy ngày tết, sự kiêu ngạo ương ngạnh của Tiết Khôi, ông đều nhìn thấy cả, trong lòng tức giận nhưng cũng chỉ có thể “nước sông không phạm nước giếng”. Nhưng lần này thì khác, chuyện khai man đã động đến điểm mấu chốt của ông ta, vụ án chết người lại khiến cảnh sát và văn phòng thám tử chú ý, sau khi mình trao đổi với Trần Thiên Vũ, Mai Viễn Chinh phát hiện Bắc Đình có năng lực và nghị lực xử lí tốt nên ông ta đã hạ quyết tâm phải lợi dụng chuyện lần này đập tan hang ổ của Tiết Khôi, khiến mỏ than phấn chấn lại một lần nữa.
Cao Khả Hoa cúi đầu rơi vào trầm tư, ông ta phong bế lòng mình một lúc lâu, chậm rãi bị sự chân tình của Mai Viễn Chinh cảm động.
Sau đó Mai Viễn Chinh còn nói rất nhiều nhưng Cao Khả Hoa không thể nghe nổi nữa, đầu óc ông ta bị rất nhiều thứ xâm chiếm, ví dụ như tình cảnh của mỏ than lúc ấy, ví dụ như lời dạy ân cần của mẹ, ví dụ như lời thề mình đã từng lập. Nhưng bây giờ cảnh còn người mất, ngoại trừ mình vẫn còn làm việc ở mỏ than ra thì dường như tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Cao Khả Hao không biết mình rời khỏi văn phòng Mai Viễn Chinh như thế nào, ông ta chỉ chậm rãi bước xuống cầu thang, vịn lên tay vịn, cả người dường như không có chút sức nào, phải tựa vào tay vịn mới có thể đứng vững.
Hơn mười năm trước, Cao Khả Hoa và Mai Viễn Chinh thỏa lòng làm cán bộ trung tầng ở mỏ than, lúc ấy, nơi này chỉ là một mỏ than nhỏ mà thôi, khi đó, đám người Tiết Khôi vẫn chưa đến đây, trên thực tế thì những người cũ ở mỏ than bây giờ cũng chỉ còn lại Cao Khả Hoa và Mai Viễn Chinh mà thôi.
Ngày nào Cao Khả Hoa cũng cần cù nỗ lực, vì công việc, thậm chí có đói bụng cũng xuống hầm, cũng có thể mấy ngày mấy đêm không về nhà, thường xuyên ở lại đến tối muộn, phải ngủ lại mỏ than. Lúc ấy, mỏ than vẫn chưa xây tòa nhà công vụ, nơi bọn họ ở lại lúc làm công chỉ là mấy túp lều, sau này dựng thành nhà di động thì Cao Khả Hoa liền thường xuyên ở lại đây, cũng không thấy có gì không tốt.
Trải qua nỗ lực không ngừng, Cao Khả Hoa nhanh chóng được thăng chức, còn lấy được vợ, có con, cho dù mình phải chịu vất vả nhưng vợ con lại được hưởng đặc quyền nên ông ta cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng tất cả những thứ này đều vì một chuyện ngoài ý muốn mà thay đổi, ông ta không muốn nhớ tới chuyện này nữa, vì thế tự động lược bỏ ra khỏi đầu, chẳng qua sau đó, Tiết Khôi lại xuất hiện.
Tiết Khôi là sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học danh tiếng ngành địa chất, năng lực xuất chúng, nhân mạch rộng rãi, có kiến thức chuyên môn và tài năng quản lý khiến mọi người khâm phục. Ban đầu, quản lý mỏ Mai Viễn Chinh đã cất nhắc Tiết Khôi và Cao Khả Hoa làm tay trái tay phải cho ông ta, còn lớn mật ủy quyền cho họ, mà Cao Khả Hoa cũng dùng hành động thực tế của mình để báo đáp lại lòng tin của ban lãnh đạo.
Nhưng dần dần, ông ta phát hiện ra Tiết Khôi bề ngoài phong quang vô hạn nhưng sau lưng lại làm rất nhiều giao dịch dơ bẩn. Việc này, Tiết Khôi không dám để quản lý mỏ Mai Viễn Chinh vốn chính trực nghiêm nghị biết được, nhưng ông ta lại phân công quản lý có một nửa công việc, nếu muốn làm được việc thì phải có một nửa còn lại phối hợp, cũng chính là Cao Khả Hoa. Lúc đầu, Cao Khả Hoa vốn không muốn trở thành đồng lõa của Tiết Khôi, còn mấy lần nghiêm khắc muốn vạch trần hành vi không chỉ làm ngược lại với lòng tin của ban lãnh đạo mà còn có hiềm nghi phạm tội trái pháp luật, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì mình sẽ báo lên trên. Không ngờ Tiết Khôi lại không chịu thua, còn nửa cưỡng bức nửa cám dỗ mình, thậm chí còn vừa ăn cướp vừa la làng, báo chuyện mình từng vô tâm với khoản mua đồ ăn, chỉ vì sai lầm này mà Cao Khả Hoa bị cấp trên điều tra, còn suýt chút nữa bị cảnh sát điều tra với danh nghĩa chểnh mảng trong nhiệm vụ và trộm cắp, cuối cùng phải nhờ quản lý Mai giúp đỡ và chứng minh, Cao Khả Hoa mới bảo vệ được thân phận và sự trong sạch của mình.
Nhưng từ đó, sau khi Cao Khả Hoa biết rõ thủ đoạn và hậu trường vững chắc của Tiết Khôi, ông ta không dám trêu chọc gã nữa. Bản thân mình không có bối cảnh, còn có vợ con phải nuôi, dưới áp lực vật chất và tinh thần, Cao Khả Hoa đành phải thỏa hiệp. Mà Tiết Khôi cũng bỏ qua hết mâu thuẫn trước kia, cực lực mượn sức mình, cuối cùng Cao Khả Hoa quay lưng với lương tâm, trợ giúp Tiết Khôi làm rất nhiều chuyện mà mình vốn khinh thường.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Trong quá trình hỗ trợ Tiết Khôi, Cao Khả Hoa đã chiếm được rất nhiều lợi ích, ví dụ như có không ít thu nhập bất chính, vợ cũng được giới thiệu tới nhà xưởng gia đình làm việc, khoác cái danh kế toán, không cần phải đi làm mỗi ngày vẫn được lĩnh lương. Cao Khả Hoa biết rõ tất cả những chuyện này đều do Tiết Khôi sắp xếp, ông ta không biết hậu trường của Tiết Khôi là ai, nhưng ông ta biết bàn tay của người đứng sau màn này với rất dài, quá khứ cũng từng ăn thiệt ở chỗ gã, bây giờ lại cầm được chỗ tốt từ người ta, bây giờ đã lên thuyền giặc rồi, đâm lao thì phải theo lao thôi.
Dần dần Cao Khả Hoa cũng quen với cuộc sống như thế, điều kiện kinh tế được cải thiện, mua nhà mua xe, mà đối với chuyện của Tiết Khôi thì ông ta cũng biết được ít nhiều, thậm chí không cần báo cho Tiết Khôi, ông ta cũng biết phải làm thế nào. Có điều mỗi khi đêm đến, những lúc yên tĩnh, Cao Khả Hoa lại cảm thấy sợ hãi, lo lắng ngày nào đó chuyện này bại lộ thì cả đời này của mình sẽ bị hủy hết. Nhất là từ khi chuyện khai man năm nay bị vạch trần, ông ta lại càng lo lắng không thôi, cảm thấy sau này nếu chuyện xấu xa gì đó của Tiết Khôi bị lộ ra thì gã sẽ lấy mình ra làm bia chắn.
Mới vừa rồi, lời nhắc nhở chân thành của Mai Viễn Chinh đã khiến bản thân tỉnh ngộ, ông ta đột nhiên phát hiện mình đã đi quá xa, không thể nào quay đầu lại được nữa. Ông ta cảm thấy mình rất có lỗi với lòng tín nhiệm của Mai Viễn Chinh, có lỗi với lời dạy của mẹ, lại càng có lỗi với lương tâm của mình.
Rút ra kinh nghiệm xương máu, Cao Khả Hoa đau khổ không thôi, vừa ra khỏi tòa nhà công vụ thì không nhịn được nữa, trực tiếp ngồi xổm xuống đất mà ôm đầu khóc, vô số cảm xúc lập tức tụ lại một chỗ cùng nhau bộc phát, những thứ này, ông ta đã tích lũy mấy năm nay rồi.
Cảnh tượng này đã bị Thịnh Mập âm thầm giám sát thấy tất cả, cậu ta vâng lệnh giám thị tòa nhà công vụ, theo dõi tình trạng ra vào của lãnh đạo khu vực khai thác mỏ và nhân viên lui tới. Vốn là hôm nay vẫn yên tĩnh như thường, đám người Mai Viễn Chinh vẫn đến đây làm việc bình thường nhưng Tiết Khôi vẫn không xuất hiện, các công nhân vẫn đúng giờ tới đây đi làm, cho nên lúc này, thường không có ai ra vào tòa nhà công vụ cả. Nhưng Thịnh Mập lại có phát hiện ngoài ý muốn, một người đàn ông lớn đầu như phó quản lý mỏ Cao Khả Hoa sau khi ra khỏi tòa nhà lại ngồi xổm xuống khóc như một đứa trẻ.
Bình luận facebook