Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303 - Chương 303LÔI KÉO TÌNH CẢM
Chương 303LÔI KÉO TÌNH CẢM
Mai Viễn Chinh đứng trước cửa sổ phòng làm việc, đứng bất động mà nhíu mày nhìn ra ngoài, sau đó dứt khoát dập dụi một điếu thuốc đang hút dở, đây là bao thuốc thứ hai mà ông ta hút, cổ họng không thể chịu đựng được nữa, ho khan không ngừng, có thể do có quá nhiều chuyện phiền lòng nên ông ta thực sự không thể dừng lại, trừ việc hút thuốc giải sầu ra, ông ta không còn cách nào khác để giải tỏa tâm trạng.
Nhìn xe vận chuyển than đá đi xa, trong lòng Mai Viễn Chinh không rõ mùi vị gì, ông ta nghĩ không thể tiếp tục như vậy được nữa, hầm mỏ của ông ta liên tiếp xảy ra chuyện, lại tận mắt thấy tài nguyên bị trộm đi, nhưng ông ta chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì được. Không phải Mai Viễn Chinh chưa từng nghĩ đến việc tố cáo, nhưng ông ta nhận thức rõ được những lợi ích tiềm ẩn đằng sau chuyện này, cũng biết rằng khi ông ta vén màn sự thật, tính mạng của ông ta cũng khó giữ được.
Ông ta cũng nhìn thấy Vạn Vĩnh Khôn theo dõi chiếc xe tải, lúc đó mới có phần nhẹ nhõm, hiển nhiên rằng văn phòng thám tử Bắc Đình đã phát hiện ra hành động mờ ám ở trong hầm mỏ, ông ta tin tưởng Bắc Đình nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc, giải trừ nguy nan mấy năm qua.
“Cộc cộc cộc...” Cửa phòng làm việc bị gõ mạnh.
“Vào đi...”
Mai Viễn Chinh trở lại ngồi xuống trước bàn làm việc, lại châm một điếu thuốc.
Người đến là phó quản lý hầm mỏ Cao Khả Hoa, ông ta được Mai Viễn Chinh cố ý gọi tới, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Cao Khả Hoa. Vào tuổi tác của bọn họ mà nói, thông thường đến sinh nhật vốn không có gì tốt hơn, nhưng Mai Viễn Chinh vẫn chuẩn bị một chút, dĩ nhiên, mục đích của ông ta không chỉ có thế.
Mai Viễn Chinh bảo Cao Khả Hoa ngồi đối diện với mình, đặt bánh sinh nhật đã chuẩn bị trên bàn rồi đẩy tới phía bên kia: “Ông Cao à! Hôm nay là sinh nhật ông, gần đây ông đã vất vả rồi, đây là chút tấm lòng của tôi, ông cầm lấy mang về chung vui cùng vợ con nhé!”
Cao Khả Hoa vô cùng sốc, đến cả ngày sinh nhật của mình mà ông ta còn quên, may mà buổi sáng trước khi ra cửa được vợ nhắc nhở mới nhớ ra, nhưng cũng không có ý định tổ chức gì cả, không ngờ rằng Mai Viễn Chinh vẫn nhớ kĩ, còn mua cho ông ta bánh sinh nhật. Ông ta luống cuống đứng lên, tay định đưa ra cầm bánh sinh nhật nhưng lại dừng giữa không trung, ông ta nghi ngờ nói: “Quản lý Mai, đây là ý gì?”
“Ầy, ông Cao à! Ông lo lắng gì chứ? Không phải chỉ có một cái bánh sinh nhật thôi sao, một năm mới có một lần mà, đối với ông mà nói, sinh nhật hôm nay vẫn là một ngày hiếm có đấy!” Mai Viễn Chinh lại đẩy hộp bánh sinh nhật tới tay ông Cao.
“Ồ, thật cám ơn ông.” Cao Khả Hoa nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ biết lắp bắp cảm ơn.
“Mau ngồi xuống đi, chúng ta đã là đồng nghiệp với nhau nhiều năm, thân thiết như anh em, không cần phải khách sáo như thế.” Mai Viễn Chinh nói chuyện bình thản, ông ta đúng là muốn lôi kéo tình cảm, chỉ là lời nói quả thật xuất phát từ tỉnh cảm chân thành của mình.
Cao Khả Hoa chạm tay vào hộp bánh, nghe lời nói của Mai Viễn Chinh, ông ta chỉ có thể khó xử mỉm cười. Dù Cao Khả Hoa hiền lành, ít nói nhưng cũng biết quản lý mỏ làm như vậy, nhất định là có lời muốn nói, điều đó khiến ông ta thêm lo lắng.
Mai Viễn Chinh hít một hơi thuốc lá thật sâu, mở miệng nói: “Ở trong hầm mỏ chúng ta, tôi và ông là người đến sớm nhất, sau đó Tiết Khôi, Trâu Tề mới được cử đến, có thể nói hai chúng ta mới là những người lâu năm nhất ở khu hầm mỏ này, ngày thường tôi cũng tin tưởng ông nhất. Nhưng ông cũng biết tình huống bây giờ rồi đấy, vừa mới xử lý xong vụ nổ khí gas là lại xảy ra chuyện Vương Ma Tử tử vong, áp lực của tôi rất lớn. Kết quả thì sao, các ông lại giấu giếm tôi danh sách người tử nạn, cái này đã đành, đến cuối cùng, khi phía trên xử lý việc giấu giếm, lừa gạt về báo cáo tai nạn, lại không đề cập đến tên của Tiết Khôi, ông cảm thấy điều này có hợp lý không?”
Đối mặt với những lời nói có nhu có cương, Cao Khả Hoa vội vàng biện minh: “Quản lý Mai, tôi hoàn toàn không biết chuyện báo cáo sai sự thật, tôi chỉ lấy thông tin từ phó quản lý Tiết, ngay lập tức báo năm người, lúc đấy tôi có hơi nghi ngờ, nhưng mà cậu ta...”
“Tôi biết, tôi biết!” Mai Viễn Chinh đưa tay ra, tỏ ý không cần giải thích: “Ông Cao à, tôi biết rất rõ, chuyện này là một tay Tiết Khôi gây ra, khẳng định là ông không biết điều gì, nếu không thì người có tính cách cẩn thận, chặt chẽ như ông nhất định sẽ không dung túng đâu.”
Cao Khả Hoa gật đầu liên tục, ông ta rất sợ Mai Viễn Chinh thù hận mình, bình thường Tiết Khôi nói gì là ông ta làm ấy, chủ yếu là bởi vì Tiết Khôi hống hách, ngang ngược, lại có thế lực mạnh đứng sau làm chỗ dựa, mà Mai Viễn Chinh lại là người hiền lành, không có thế lực. Cao Khả Hoa chỉ muốn làm việc chăm chỉ, kiếm tiền, nhận lương, nuôi gia đình mình sống qua ngày, chứ không muốn cùng người có thế lực như Tiết Khôi xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.
Mai Viễn Chinh trước tiên là bày tỏ lý lẽ, sau đó chuyển chủ đề, hỏi: “Ông và Tiết Khôi thường xuyên giao tiếp, chắc ông biết rõ cậu ta đã làm gì. Tôi muốn biết, ngoài việc lừa gạt về báo cáo, cậu ta còn có mánh khóe gì bất lợi cho hầm mỏ hay không?”
“Cái này...”
Vietwriter.vn
Cao Khả Hoa biết, đã nói đến trọng điểm rồi, nhất định là quản lý Mai muốn từ trong miệng mình nói ra nội tình, từ đó đi chỉnh đốn Tiết Khôi.
“Ông Cao à, tôi biết ông khó xử, nhưng hầm mỏ của chúng ta bây giờ đã lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn, nếu như không nghĩ đến biện pháp, bắt đầu khôi phục lại nề nếp thì tâm huyết mười mấy năm của chúng ta có lẽ sẽ trở nên uổng phí đấy!” Mai Viễn Chinh tiếp tục thuyết phục Cao Khả Hoa, ông ta biết nếu quả thật muốn đối phó với Tiết Khôi thì nhất định phải ra sức lôi kéo Cao Khả Hoa.
Nhưng mà, sự tranh thủ tình cảm của ông ta vẫn không mang đến hiệu quả, Cao Khả Hoa đắn đo chồng chất, im miệng không nói, không trả lời câu hỏi của Mai Viễn Chinh.
Mai Viễn Chinh bực tức trong lòng, nếu không phải Cao Khả Hoa chính là người vâng vâng, dạ dạ với Tiết Khôi, bảo sao nghe vậy, thì bản thân ông ta đã không đến nỗi mất đi thực quyền thế này, ngay cả việc xử lý một phó quản lý mỏ gây hại cũng trở nên bất lực, phải hạ thấp bản thân đi cầu xin cấp dưới trợ giúp, mà đây lại là một người cấp dưới vốn dĩ không hề nể mặt mình.
Nhưng mà ông không nổi giận, Mai Viễn Chinh hiểu được những người khác rất sợ Tiết Khôi, bản thân mình trước kia không phải cũng vậy sao? Bằng không sẽ không gây ra kết quả tai hại như ngày hôm nay. Chẳng qua, ông ta nhắc nhở Cao Khả Hoa: “Ông Cao, ông còn nhớ không? Năm đó lúc chúng ta còn trẻ, mẹ ông vì mắc bệnh tâm thần mà ra ngoài bị lạc đường, lúc ấy chúng ta có rất nhiều anh em và bạn bè trợ giúp cùng nhau tìm kiếm, kết quả vẫn không tìm thấy, cuối cùng chính là tôi tìm được bà ở bên ngoài một ngôi miếu, đây là thành quả hai ngày, hai đêm không ngủ của tôi đấy!”
“Tất nhiên là tôi nhớ rồi, quản lý Mai, chuyện này ông có ơn lớn với tôi, nếu như không tìm thấy mẹ tôi, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời!” Cao Khả Hoa xúc động trả lời, đây là lời nói xuất phát từ tâm can, ông ta là người con hiếu thảo, cùng mẹ sống gắn bó, nương tựa lẫn nhau. Nếu Mai Viễn Chinh nói đến chuyện khác thì ông ta còn có thể kìm nén được băn khoăn trong lòng, nhưng duy nhất chỉ có chuyện này, ông ta ngay lập tức cảm động.
Mai Viễn Chinh trái lại không để ý, xua xua tay: “Ha ha, được rồi được rồi, hôm nay chúng ta đã nói quá nhiều rồi, tôi nói về mẹ ông không phải vì muốn ông cảm ơn, giữa chúng ta không cần mấy thứ sáo rỗng đó. Tôi chỉ muốn nói cho ông rằng bây giờ chúng ta không còn trẻ nữa, nhưng vẫn không thể quên tư tưởng ban đầu, hy vọng lúc về hưu, anh em chúng ta vẫn giữ thanh danh làm trọng. Nếu như đã phạm sai lầm thì chỉ cần kịp thời sửa đổi, như vậy vẫn còn cơ hội, ông hiểu ý tôi chứ?”
Cao Khả Hoa im lặng, khẽ gật đầu, lời của Mai Viễn Chinh làm ông ta rất cảm động.
Mai Viễn Chinh đứng trước cửa sổ phòng làm việc, đứng bất động mà nhíu mày nhìn ra ngoài, sau đó dứt khoát dập dụi một điếu thuốc đang hút dở, đây là bao thuốc thứ hai mà ông ta hút, cổ họng không thể chịu đựng được nữa, ho khan không ngừng, có thể do có quá nhiều chuyện phiền lòng nên ông ta thực sự không thể dừng lại, trừ việc hút thuốc giải sầu ra, ông ta không còn cách nào khác để giải tỏa tâm trạng.
Nhìn xe vận chuyển than đá đi xa, trong lòng Mai Viễn Chinh không rõ mùi vị gì, ông ta nghĩ không thể tiếp tục như vậy được nữa, hầm mỏ của ông ta liên tiếp xảy ra chuyện, lại tận mắt thấy tài nguyên bị trộm đi, nhưng ông ta chỉ có thể đứng nhìn, không thể làm gì được. Không phải Mai Viễn Chinh chưa từng nghĩ đến việc tố cáo, nhưng ông ta nhận thức rõ được những lợi ích tiềm ẩn đằng sau chuyện này, cũng biết rằng khi ông ta vén màn sự thật, tính mạng của ông ta cũng khó giữ được.
Ông ta cũng nhìn thấy Vạn Vĩnh Khôn theo dõi chiếc xe tải, lúc đó mới có phần nhẹ nhõm, hiển nhiên rằng văn phòng thám tử Bắc Đình đã phát hiện ra hành động mờ ám ở trong hầm mỏ, ông ta tin tưởng Bắc Đình nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc, giải trừ nguy nan mấy năm qua.
“Cộc cộc cộc...” Cửa phòng làm việc bị gõ mạnh.
“Vào đi...”
Mai Viễn Chinh trở lại ngồi xuống trước bàn làm việc, lại châm một điếu thuốc.
Người đến là phó quản lý hầm mỏ Cao Khả Hoa, ông ta được Mai Viễn Chinh cố ý gọi tới, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Cao Khả Hoa. Vào tuổi tác của bọn họ mà nói, thông thường đến sinh nhật vốn không có gì tốt hơn, nhưng Mai Viễn Chinh vẫn chuẩn bị một chút, dĩ nhiên, mục đích của ông ta không chỉ có thế.
Mai Viễn Chinh bảo Cao Khả Hoa ngồi đối diện với mình, đặt bánh sinh nhật đã chuẩn bị trên bàn rồi đẩy tới phía bên kia: “Ông Cao à! Hôm nay là sinh nhật ông, gần đây ông đã vất vả rồi, đây là chút tấm lòng của tôi, ông cầm lấy mang về chung vui cùng vợ con nhé!”
Cao Khả Hoa vô cùng sốc, đến cả ngày sinh nhật của mình mà ông ta còn quên, may mà buổi sáng trước khi ra cửa được vợ nhắc nhở mới nhớ ra, nhưng cũng không có ý định tổ chức gì cả, không ngờ rằng Mai Viễn Chinh vẫn nhớ kĩ, còn mua cho ông ta bánh sinh nhật. Ông ta luống cuống đứng lên, tay định đưa ra cầm bánh sinh nhật nhưng lại dừng giữa không trung, ông ta nghi ngờ nói: “Quản lý Mai, đây là ý gì?”
“Ầy, ông Cao à! Ông lo lắng gì chứ? Không phải chỉ có một cái bánh sinh nhật thôi sao, một năm mới có một lần mà, đối với ông mà nói, sinh nhật hôm nay vẫn là một ngày hiếm có đấy!” Mai Viễn Chinh lại đẩy hộp bánh sinh nhật tới tay ông Cao.
“Ồ, thật cám ơn ông.” Cao Khả Hoa nhất thời không biết nói gì cho phải, chỉ biết lắp bắp cảm ơn.
“Mau ngồi xuống đi, chúng ta đã là đồng nghiệp với nhau nhiều năm, thân thiết như anh em, không cần phải khách sáo như thế.” Mai Viễn Chinh nói chuyện bình thản, ông ta đúng là muốn lôi kéo tình cảm, chỉ là lời nói quả thật xuất phát từ tỉnh cảm chân thành của mình.
Cao Khả Hoa chạm tay vào hộp bánh, nghe lời nói của Mai Viễn Chinh, ông ta chỉ có thể khó xử mỉm cười. Dù Cao Khả Hoa hiền lành, ít nói nhưng cũng biết quản lý mỏ làm như vậy, nhất định là có lời muốn nói, điều đó khiến ông ta thêm lo lắng.
Mai Viễn Chinh hít một hơi thuốc lá thật sâu, mở miệng nói: “Ở trong hầm mỏ chúng ta, tôi và ông là người đến sớm nhất, sau đó Tiết Khôi, Trâu Tề mới được cử đến, có thể nói hai chúng ta mới là những người lâu năm nhất ở khu hầm mỏ này, ngày thường tôi cũng tin tưởng ông nhất. Nhưng ông cũng biết tình huống bây giờ rồi đấy, vừa mới xử lý xong vụ nổ khí gas là lại xảy ra chuyện Vương Ma Tử tử vong, áp lực của tôi rất lớn. Kết quả thì sao, các ông lại giấu giếm tôi danh sách người tử nạn, cái này đã đành, đến cuối cùng, khi phía trên xử lý việc giấu giếm, lừa gạt về báo cáo tai nạn, lại không đề cập đến tên của Tiết Khôi, ông cảm thấy điều này có hợp lý không?”
Đối mặt với những lời nói có nhu có cương, Cao Khả Hoa vội vàng biện minh: “Quản lý Mai, tôi hoàn toàn không biết chuyện báo cáo sai sự thật, tôi chỉ lấy thông tin từ phó quản lý Tiết, ngay lập tức báo năm người, lúc đấy tôi có hơi nghi ngờ, nhưng mà cậu ta...”
“Tôi biết, tôi biết!” Mai Viễn Chinh đưa tay ra, tỏ ý không cần giải thích: “Ông Cao à, tôi biết rất rõ, chuyện này là một tay Tiết Khôi gây ra, khẳng định là ông không biết điều gì, nếu không thì người có tính cách cẩn thận, chặt chẽ như ông nhất định sẽ không dung túng đâu.”
Cao Khả Hoa gật đầu liên tục, ông ta rất sợ Mai Viễn Chinh thù hận mình, bình thường Tiết Khôi nói gì là ông ta làm ấy, chủ yếu là bởi vì Tiết Khôi hống hách, ngang ngược, lại có thế lực mạnh đứng sau làm chỗ dựa, mà Mai Viễn Chinh lại là người hiền lành, không có thế lực. Cao Khả Hoa chỉ muốn làm việc chăm chỉ, kiếm tiền, nhận lương, nuôi gia đình mình sống qua ngày, chứ không muốn cùng người có thế lực như Tiết Khôi xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.
Mai Viễn Chinh trước tiên là bày tỏ lý lẽ, sau đó chuyển chủ đề, hỏi: “Ông và Tiết Khôi thường xuyên giao tiếp, chắc ông biết rõ cậu ta đã làm gì. Tôi muốn biết, ngoài việc lừa gạt về báo cáo, cậu ta còn có mánh khóe gì bất lợi cho hầm mỏ hay không?”
“Cái này...”
Vietwriter.vn
Cao Khả Hoa biết, đã nói đến trọng điểm rồi, nhất định là quản lý Mai muốn từ trong miệng mình nói ra nội tình, từ đó đi chỉnh đốn Tiết Khôi.
“Ông Cao à, tôi biết ông khó xử, nhưng hầm mỏ của chúng ta bây giờ đã lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn, nếu như không nghĩ đến biện pháp, bắt đầu khôi phục lại nề nếp thì tâm huyết mười mấy năm của chúng ta có lẽ sẽ trở nên uổng phí đấy!” Mai Viễn Chinh tiếp tục thuyết phục Cao Khả Hoa, ông ta biết nếu quả thật muốn đối phó với Tiết Khôi thì nhất định phải ra sức lôi kéo Cao Khả Hoa.
Nhưng mà, sự tranh thủ tình cảm của ông ta vẫn không mang đến hiệu quả, Cao Khả Hoa đắn đo chồng chất, im miệng không nói, không trả lời câu hỏi của Mai Viễn Chinh.
Mai Viễn Chinh bực tức trong lòng, nếu không phải Cao Khả Hoa chính là người vâng vâng, dạ dạ với Tiết Khôi, bảo sao nghe vậy, thì bản thân ông ta đã không đến nỗi mất đi thực quyền thế này, ngay cả việc xử lý một phó quản lý mỏ gây hại cũng trở nên bất lực, phải hạ thấp bản thân đi cầu xin cấp dưới trợ giúp, mà đây lại là một người cấp dưới vốn dĩ không hề nể mặt mình.
Nhưng mà ông không nổi giận, Mai Viễn Chinh hiểu được những người khác rất sợ Tiết Khôi, bản thân mình trước kia không phải cũng vậy sao? Bằng không sẽ không gây ra kết quả tai hại như ngày hôm nay. Chẳng qua, ông ta nhắc nhở Cao Khả Hoa: “Ông Cao, ông còn nhớ không? Năm đó lúc chúng ta còn trẻ, mẹ ông vì mắc bệnh tâm thần mà ra ngoài bị lạc đường, lúc ấy chúng ta có rất nhiều anh em và bạn bè trợ giúp cùng nhau tìm kiếm, kết quả vẫn không tìm thấy, cuối cùng chính là tôi tìm được bà ở bên ngoài một ngôi miếu, đây là thành quả hai ngày, hai đêm không ngủ của tôi đấy!”
“Tất nhiên là tôi nhớ rồi, quản lý Mai, chuyện này ông có ơn lớn với tôi, nếu như không tìm thấy mẹ tôi, tôi nhất định sẽ hối hận cả đời!” Cao Khả Hoa xúc động trả lời, đây là lời nói xuất phát từ tâm can, ông ta là người con hiếu thảo, cùng mẹ sống gắn bó, nương tựa lẫn nhau. Nếu Mai Viễn Chinh nói đến chuyện khác thì ông ta còn có thể kìm nén được băn khoăn trong lòng, nhưng duy nhất chỉ có chuyện này, ông ta ngay lập tức cảm động.
Mai Viễn Chinh trái lại không để ý, xua xua tay: “Ha ha, được rồi được rồi, hôm nay chúng ta đã nói quá nhiều rồi, tôi nói về mẹ ông không phải vì muốn ông cảm ơn, giữa chúng ta không cần mấy thứ sáo rỗng đó. Tôi chỉ muốn nói cho ông rằng bây giờ chúng ta không còn trẻ nữa, nhưng vẫn không thể quên tư tưởng ban đầu, hy vọng lúc về hưu, anh em chúng ta vẫn giữ thanh danh làm trọng. Nếu như đã phạm sai lầm thì chỉ cần kịp thời sửa đổi, như vậy vẫn còn cơ hội, ông hiểu ý tôi chứ?”
Cao Khả Hoa im lặng, khẽ gật đầu, lời của Mai Viễn Chinh làm ông ta rất cảm động.
Bình luận facebook