Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258 - Chương 258NGƯỜI CHẾT THỨ TÁM
Chương 258NGƯỜI CHẾT THỨ TÁM
Trong nhà trọ của Trịnh Tinh, nhóm người Trần Thiên Vũ cũng không tìm được manh mối hữu dụng gì, nhưng bọn họ vẫn không dễ dàng bỏ qua ý định theo dõi Trịnh Tinh. Bởi vì hiềm nghi của Dạ Ca cơ bản đã được loại trừ, cuối cùng Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập cũng có thể ra tay lần nữa, bắt đầu theo dõi Trịnh Tinh chặt chẽ, có bọn họ theo dõi như hình với bóng, nhất cử nhất động của Trịnh Tinh cơ bản đều nằm trong lòng bàn tay Bắc Đình. Nhưng qua một thời gian, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đều không phát hiện Trịnh Tinh có gì khác thường, cậu Trịnh Tinh này ngoại trừ ngẫu nhiên tới nhà họ Liễu phụ đạo cho Liễu Nhứ Nhi ra thì trên cơ bản đều ở nhà, cực kỳ ít khi ra khỏi cửa, lại càng không tiếp xúc với nhân viên nào khả nghi.
Vì nhà họ Liễu xảy ra biến cố lớn, làm một “người ngoài” không tính là xa lạ, Trịnh Tinh chỉ có thể gián tiếp tỏ vẻ đồng tình và an ủi, đây cũng là mục đích mà vài lần trước anh ta tới nhà họ Liễu, lấy danh nghĩa phụ đạo cho Liễu Nhứ Nhi để thăm hỏi và an ủi Nhứ Nhi và mẹ của cô bé. Nhưng Liễu Nhứ Nhi không có lòng dạ nào học hành, so với trước kia cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy, ngày nào cũng vẽ mấy bức tranh nguệch ngoạc, còn lại thì nhất định không chịu học khiến Trịnh Tinh cũng không có cách nào. Thấy tình hình này, Trịnh Tinh liền uyển chuyển đưa ra yêu cầu từ chức với Viên Huệ Nga, nhưng lúc này Viên Huệ Nga lại không đồng ý, người làm mẹ, hiện tại hy vọng duy nhất của bà ấy đều đặt hết lên người con gái, ý định bồi dưỡng tinh anh lại càng thêm kiên định, cho nên bà ấy sẽ không để gia sư tại gia Trịnh Tinh - người duy nhất còn có thể dựa vào - tạm thời rời khỏi vị trí công tác vào thời điểm khó khăn này.
Trịnh Tinh cũng rất khó xử, thấy bầu không khí của nhà họ Liễu thê lương như vậy, anh ta cũng không chịu nổi, mình tới là để dạy học dạy người, nhưng học trò lại không chịu nghe, anh ta cầm tiền lương cũng thấy thẹn trong lòng, nhưng Viên Huệ Nga vẫn luôn cầu xin anh ta khiến anh ta tiến thoái lưỡng nan. Vì không để người mẹ đáng thương này quá thất vọng, Trịnh Tinh cân nhắc hết lần này tới lần khác, cuối cùng tạm thời bỏ ý định từ chức, nhưng sau này tận lực giảm bớt số lần tới nhà họ Liễu, cũng hy vọng Liễu Nhứ Nhi có thể mau chóng điều chỉnh cũng như thích ứng với tình hình trước mắt. Lúc rảnh rỗi, Trịnh Tinh ở nhà đọc sách, viết chữ, đánh đàn, chơi cờ, anh ta thì không sốt ruột ra ngoài tìm việc khác, hơn nữa anh ta vẫn không phát hiện ra mình luôn bị người khác theo dõi.
Mấy ngày nay, Viên Huệ Nga sống không bằng chết, bà ấy phải nhận nỗi đau mất chồng, con trai lại đeo trên lưng sự hoài nghi là hung thủ cực lớn, ngày nào cũng buồn bực không vui, không ăn không uống, cũng không có lòng dạ đâu để đi ngủ, đêm nào cũng mất ngủ, phải dựa vào thuốc mới miễn cưỡng ngủ được, nhưng cũng thường xuyên giật mình tỉnh giấc. Tinh thần của bà ấy ngày càng tiến gần tới ranh giới sụp đổ, nếu không phải mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy con gái Liễu Nhứ Nhi, chỉ sợ bà ấy đã sớm không chống đỡ nổi.
Mấy ngày này, bà ấy luôn đau lòng, nhớ lại thành tựu mà mình và Liễu Xương Thụ dựng lên từ hai bàn tay trắng cho đến hôm nay, đáng tiếc nhà cửa còn, xí nghiệp còn nhưng người đã không còn nữa. Lại nhớ đến sự thất bại trong việc dạy dỗ con trai, khiến anh ta bước lên con đường không thể quay đầu, Viên Huệ Nga vô cùng đau lòng, chỉ có thể níu lấy Liễu Nhứ Nhi mà trò chuyện, bà ấy cần phải giãi bày hết tất cả mọi đau khổ và uất ức mới được.
Lúc Viên Huệ Nga ra phòng khách tìm con gái mới phát hiện Liễu Nhứ Nhi đang ở trong phòng sách lật xem những bức tranh mà cô bé đã vẽ, chứ không phải học thơ văn cổ như mình đã yêu cầu, điều này khiến tâm tình bà ấy vốn đã không tốt lại càng thêm nóng giận: “Nhứ Nhi, sao con lại không nghe lời vậy? Tại sao lại ở đây lãng phí thời gian?”
Liễu Nhứ Nhi đã sớm quen với chuyện Viên Huệ Nga trách mắng mình, lúc trước, cô bé luôn cố gắng biểu hiện ngoan ngoãn, không muốn thường xuyên bị trách mắng, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện khiến cô bé không có tâm tư làm chuyện mình không thích nữa, đối với áp bách của mẹ cũng đã dần trở nên phản cảm. Cho nên cô bé không trả lời Viên Huệ Nga, cúi đầu không nói, tay vẫn tiếp tục sờ những bức tranh mà mình thích.
Viên Huệ Nga thấy vậy thì nóng giận không thôi, vươn tay kéo bức tranh ra khỏi tay Liễu Nhứ Nhi, nhưng vì dùng sức quá lớn nên chỉ nghe “xoạc” một tiếng, bức tranh sơn dầu kia liền bị xé làm đôi.
Liễu Nhứ Nhi đau lòng, cô bé ngước lên nhìn mẹ, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nhưng cô bé thấy mẹ mình chỉ trong mấy ngày đã già đi rất nhiều lại không đành lòng, vì thế mặc cho nước mắt lăn đầy trên má, cô bé vẫn luôn ẩn nhẫn không nói. Không nghĩ tới thái độ trầm mặc của cô bé lại càng khiến Viên Huệ Nga tức giận, bà dứt khoát hất hết đống tranh trên bàn xuống đất.
“Con bé này, rốt cuộc con bị gì vậy hả!” Viên Huệ Nga phẫn nộ nói: “Bây giờ toàn bộ hy vọng của nhà họ Liễu đều đặt hết lên người con, thế mà con vẫn không chịu nghe lời, chỉ biết vẽ tranh, những thứ khác thì không cần học sao? Con nhìn tranh con vẽ đi, đã đạt tới tiêu chuẩn họa sĩ chưa?”
Liễu Nhứ Nhi cắn môi, vừa khóc vừa lắc đầu, cô bé thật sự rất khó chịu, vả lại còn bị cảm xúc của mẹ dọa sợ nên lại càng không dám nói gì nữa.
Viên Huệ Nga vốn đang cần phát tiết, gặp phải tình huống này lại càng không thể nhịn được: “Từ nhỏ mẹ đã có yêu cầu nghiêm khắc với con, còn không phải vì muốn tốt cho con sao? Con đi học, không lẽ mẹ đi chơi? Còn không phải là cố gắng đi làm kiếm tiền, cùng cha con tạo điều kiện tốt nhất cho con sao! Từ nhỏ con đã được ăn ngon mặc đẹp, chưa từng để con đói hay lạnh, bây giờ thì sao? Cha con mất rồi, nhưng con vẫn còn mẹ, mẹ nhất định sẽ tiếp tục tạo điều kiện để con học hành, nhưng con phải biết cố gắng, không thể lãng phí thời gian nữa!”
Những lời này Liễu Nhứ Nhi đều hiểu, nhưng mẹ chưa từng giận dữ như vậy, khiến cô bé chỉ dám lí nhí trong cổ họng, cúi đầu trả lời: “Mẹ, con biết rồi.”
“Biết, biết sao con còn ngây ngốc trong phòng sách làm gì! Đây là ngày đầu sao? Con chưa học hành gì bao nhiêu ngày rồi, mẹ mời Trịnh Tinh đến dạy cho con, kết quả người ta tới đây, con lại không thèm để ý, bây giờ nó nói với mẹ là muốn từ chức, còn không phải là bị con chọc giận sao. Thầy giáo tốt như vậy mà đi mất thì sau này làm sao tìm được nữa?” Viên Huệ Nga tiếp tục phát tiết cơn giận.
“Mẹ, con sai rồi, nhưng con cũng rất khó chịu.” Liễu Nhứ Nhi mặt đầy nước mắt kể khổ.
Viên Huệ Nga nghe con gái chịu nhận sai, cảm xúc mới hơi dịu lại nhưng vẫn không quan tâm tới cảm xúc của cô bé: “Biết sai thì phải sửa, con nói con khó chịu, mẹ cũng rất khó chịu, nhưng khó chịu thì có tác dụng gì? Bây giờ con chính là hy vọng duy nhất của nhà chúng ta, con không được làm mẹ thất vọng, cũng không được làm cha con thất vọng, nếu không ông ấy chắc chắn không thể yên giấc!”
Liễu Nhứ Nhi cảm thấy mẹ quá cố chấp, cô bé lau khô nước mắt rồi mới chậm rãi nói: “Mẹ, con nhất định sẽ cố gắng học tập, nhưng con không muốn biến thành người máy chỉ biết học, nếu vẫn còn giống như trước kia thì con thật sự rất khó chịu!”
“Con, con, con bé không hiểu chuyện này!” Viên Huệ Nga cảm thấy con gái đang viện cớ để lười biếng, tìm rất nhiều cái cớ để phản đối phương thức giáo dục của mình, bà ấy cảm thấy đầu tư của mình mấy năm qua, cho dù là vật chất hay tinh thần đều không thẹn với lòng, cũng không thể quay đầu lại. Bây giờ Liễu Nhứ Nhi lại phản nghịch như thế khiến bà ấy không thể chấp nhận được, bà ấy giận tới mức giơ tay lên muốn tát Liễu Nhứ Nhi hai cái, nhưng mới giơ lên một nửa, người làm mẹ như bà không nhẫn tâm xuống tay, lúc trước dạy dỗ Liễu Nhứ Nhi cũng không cần như vậy, con gái vẫn luôn nghe lời, nhiều nhất chỉ cần nói vài câu là được, huống chi con gái vừa mới mất cha, quả thật rất đáng thương.
Nhưng con gái đáng thương, còn mình thì không đáng thương sao? Trung niên mất chồng, lại trơ mắt mất đi con trai, đây đã là một trong bốn điều bi thương nhất của đời người, bây giờ con gái lại không hiểu mình, điều này khiến Viên Huệ Nga cảm thấy mình trở thành người cô đơn. Bà ấy càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận lại càng không thể bình tĩnh suy nghĩ, không thèm nói chuyện với Liễu Nhứ Nhi nữa, một mình quay về phòng khách, ngồi trên sofa mà giận dỗi. Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường chính là thế này, cho dù Liễu Nhứ Nhi có nói hợp tình hợp lý thế nào đi nữa, Viên Huệ Nga cũng không nghe lọt tai, bà ấy chỉ tập trung vào một thứ, chính là nói đi nói lại cũng phải lấy lý niệm giáo dục tinh anh để giáo dục con gái tới lớn mới thôi.
Phát giác ra mình và mẹ không thể nào trao đổi bình thường, Liễu Nhứ Nhi liền từ bỏ ý định này, cô bé đóng cửa phòng sách lại, chốt khóa bên trong, một mình ở trong phòng loay hoay với mấy bức tranh, dùng băng dính dán bức tranh vừa bị Viên Huệ Nga phá hỏng lại cẩn thận. Nhưng Liễu Nhứ Nhi không biết rằng bởi vì vừa rồi cô bé đóng cửa phòng, hơn nữa còn quá chuyên chú làm việc nên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mẹ của cô bé Viên Huệ Nga thật sự không chịu nổi không khí trong nhà nữa nên đêm đó đã lén ra ngoài, tới sáng hôm sau, cô bé vẫn không phát hiện ra chuyện này, bởi vì đêm đó, cô bé trốn trong phòng sách không hề ra ngoài.
Giữa trưa ngày tiếp theo, cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại báo án, một thi thể nữ được phát hiện trên một tảng đá ngầm bên cạnh bãi biển. Bắc Đình lập tức nhận được tin tức, Lý Nhất Đình và Hứa Kinh Nam lập tức chạy tới hiện trường khám nghiệp và điều tra, tuy không có chứng cứ gì nhưng trực giác nói cho họ biết rằng chuyện này có thể liên quan tới chuỗi vụ án Thần Chết.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra án mạng ở công viên bờ biển nữa, sẩm tối mấy hôm trước, Liễu Xương Thụ ở phòng thay đồ bị xiên nướng đâm chết, đó cũng là lần đầu tiên tìm ra vật chứng chứng minh vụ án là do con người gây ra, buổi tối hôm đó dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, Liễu Nhứ Nhi cũng suýt bị nước biển cuốn đi, may mà thoát nạn. Lúc Lý Nhất Đình đến cạnh bờ biển đã là giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh, trên bãi biển rất nóng, du khách không nhiều lắm, còn quán đồ nướng thì vẫn chưa mở cửa, bình thường phải đến trời tối, mấy quán ăn đó mới bắt đầu mở bán.
Căn cứ theo điều tra của cảnh sát, có một đôi tình nhân sắp kết hôn đến bãi biển chụp ảnh cưới, để có được hiệu quả tốt nhất, thợ chụp hình sắp xếp một cái bè nhỏ, khiến hai người trôi nổi trên biển, tạo ra giả tưởng rằng họ cùng nước biển, đá ngầm, mặt trời hòa lại với nhau. Lúc sắp chụp xong, cặp đôi mới phát hiện hình như trên tảng đá ngầm cách đó không xa có người đang nằm, bọn họ tưởng có người bơi mệt nên mới leo lên đó nằm nghỉ nên không để ý lắm, nhưng khi ngồi bè đi ngang qua tảng đá ngầm kia, bọn họ mới cảm thấy bất thường, hình như từ đầu tới cuối, người kia không hề nhúc nhích. Vì thế đôi tình nhân này cố gắng qua đó, mới phát hiện có một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi nằm trên tảng đá, mặc cho họ gọi thế nào cũng không đáp lại, tới lúc tới cạnh tảng đá ngầm, bọn họ mới phát hiện người phụ nữ đã không còn hơi thở, nên sợ tới mức suýt nữa làm lật bè. Đôi tình nhân này lập tức chạy tới bờ biển nói với thợ chụp hình, rồi sau đó báo cảnh sát.
Lý Nhất Đình suy đoán, tảng đá ngầm kia cách khu nước cạn cạnh bãi cát ít nhất khoảng ba mươi mét, tất nhiên không thể đi qua được, nếu muốn đến tảng đá ngầm kia thì phải chèo thuyền hoặc là bơi qua. Cảnh sát đã sắp xếp thuyền chạy tới bên cạnh tảng đá ngầm, sau khi tiến hành chụp hình lấy bằng chứng, họ liền đặt thi thể lên thuyền và đưa về bờ biển. Thi thể được đặt trên bãi cát, Lý Nhất Đình và Hứa Kinh Nam đi lên liếc mắt một cái đã nhìn ra, người phụ nữ đã chết này đúng là mẹ của Liễu Tiểu Quyền - Viên Huệ Nga!
Vietwriter.vn
Tuy bọn họ đã có chuẩn bị, đoán rằng chuyện này có liên quan đến chuỗi vụ án Thần Chết, hơn nữa nơi này lại chính là nơi Liễu Xương Thụ bị sát hại, hẳn không thể nào trùng hợp như vậy được, nhưng sau khi nghe được tin này, mọi người vẫn cảm thấy giật mình. Bởi vì kẻ tình nghi lớn nhất của chuỗi vụ án Liễu Tiểu Quyền đã bị bắt, trước mắt đang tiếp nhận trị liệu ở trung tâm phục hồi chức năng tinh thần, còn một đối tượng tình nghi khác là Trịnh Tinh thì bị Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập theo dõi 24/24, hai người bọn họ không có thời gian để gây án, vậy tại sao Viên Huệ Nga lại chết? Lời nguyền Thần Chết dường như không vì hai kẻ tình nghi bị khống chế mà có ý định ngừng lại, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, sau khi Lý Nhất Đình để Hứa Kinh Nam khám nghiệm sơ bộ tại hiện trường thì mang di thể Viên Huệ Nga về, lập tức tiến hành kiểm tra thi thể và xét nghiệm.
Rất nhanh sau đó, Hứa Kinh Nam đưa ra kết luận sơ bộ, trong miệng Viên Huệ Nga có một lượng lớn bùn cát, cổ họng, khí quản cũng có rất nhiều nước biển trộn lẫn với cát, phổi sưng tấy ứ máu, toàn thân trắng nhợt, nguyên nhân cái chết của bà ấy là do ngạt nước, hoặc có thể nói là bà ấy chết đuối. Trán Viên Huệ Nga bị va đập mạnh, trừ chỗ đó ra thì cả người không có bất kỳ vết thương nào, không bị chảy máu, xương cốt vẫn nguyên vẹn, khuôn mặt điềm tĩnh. Trải qua so sánh đối chiếu với hiện trường đá ngầm, có thể xác định vết thương trên đầu Viên Huệ Nga là do va chạm với đá ngầm mà tạo thành, còn thân thể của bà ấy sau khi chết đuối đã bị nước đánh vào, vừa vặn bị đẩy lên, đồng thời cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến thi thể bà ấy xuất hiện trên bờ, được người khác phát hiện. Hơn nữa nét mặt rất bình yên, rõ ràng không hề giãy giụa, không có dấu vết chống cự, trong cơ thể cũng không có chất độc hay thuốc mê, cuối cùng có thể xác định, Viên Huệ Nga đã tự nhảy xuống biển tự sát.
Bởi vì tự sát, cho nên nó không thuộc về phạm trù vụ án giết người, Lý Nhất Đình để Hứa Kinh Nam cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa nhưng kết luận vẫn không thay đổi. Cho nên hẳn là Viên Huệ Nga đau lòng mới dẫn tới hành động tự sát, cái chết của bà ấy dường như không liên quan gì tới Thần Chết, nên dù Liễu Tiểu Quyền và Trịnh Tinh đều đang bị theo dõi mà vẫn có người bỏ mạng. Nếu là tự sát thì tất cả mọi chuyện đều hợp lý, Lý Nhất Đình cũng cảm thấy yên tâm, dù sao nó cũng chứng minh phương hướng điều tra của bọn họ không sai, nhưng vẫn cảm thấy thương tiếc, kể từ nay, nhà họ Liễu chỉ còn lại một cô bé vẫn chưa trưởng thành là Liễu Nhứ Nhi, từ nay về sau, cuộc sống của cô bé sẽ vô cùng khó khăn.
Sau khi Hứa Kinh Nam khám nghiệm thi thể Viên Huệ Nga xong, anh còn mang tới một tin tức quan trọng khác, chuyện này xảy ra hơn nửa tháng trước, cũng chính là lúc Liễu Xương Thụ còn sống, lúc đó Thẩm Minh Nguyệt cũng đã phát hiện, hơn nữa còn đoán trúng. Nhưng lúc ấy không có chứng cứ rõ ràng, huống chi tin tức này và chuyện giết người lại không liên quan trực tiếp đến nhau, cho nên tất cả mọi người không điều tra lại. Tin tức này chính là Viên Huệ Nga đã có một trai một gái nhưng hình như vẫn mang thai, hơn nữa cái thai này đã thành hình, đã được khoảng bốn tháng.
Trong nhà trọ của Trịnh Tinh, nhóm người Trần Thiên Vũ cũng không tìm được manh mối hữu dụng gì, nhưng bọn họ vẫn không dễ dàng bỏ qua ý định theo dõi Trịnh Tinh. Bởi vì hiềm nghi của Dạ Ca cơ bản đã được loại trừ, cuối cùng Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập cũng có thể ra tay lần nữa, bắt đầu theo dõi Trịnh Tinh chặt chẽ, có bọn họ theo dõi như hình với bóng, nhất cử nhất động của Trịnh Tinh cơ bản đều nằm trong lòng bàn tay Bắc Đình. Nhưng qua một thời gian, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đều không phát hiện Trịnh Tinh có gì khác thường, cậu Trịnh Tinh này ngoại trừ ngẫu nhiên tới nhà họ Liễu phụ đạo cho Liễu Nhứ Nhi ra thì trên cơ bản đều ở nhà, cực kỳ ít khi ra khỏi cửa, lại càng không tiếp xúc với nhân viên nào khả nghi.
Vì nhà họ Liễu xảy ra biến cố lớn, làm một “người ngoài” không tính là xa lạ, Trịnh Tinh chỉ có thể gián tiếp tỏ vẻ đồng tình và an ủi, đây cũng là mục đích mà vài lần trước anh ta tới nhà họ Liễu, lấy danh nghĩa phụ đạo cho Liễu Nhứ Nhi để thăm hỏi và an ủi Nhứ Nhi và mẹ của cô bé. Nhưng Liễu Nhứ Nhi không có lòng dạ nào học hành, so với trước kia cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy, ngày nào cũng vẽ mấy bức tranh nguệch ngoạc, còn lại thì nhất định không chịu học khiến Trịnh Tinh cũng không có cách nào. Thấy tình hình này, Trịnh Tinh liền uyển chuyển đưa ra yêu cầu từ chức với Viên Huệ Nga, nhưng lúc này Viên Huệ Nga lại không đồng ý, người làm mẹ, hiện tại hy vọng duy nhất của bà ấy đều đặt hết lên người con gái, ý định bồi dưỡng tinh anh lại càng thêm kiên định, cho nên bà ấy sẽ không để gia sư tại gia Trịnh Tinh - người duy nhất còn có thể dựa vào - tạm thời rời khỏi vị trí công tác vào thời điểm khó khăn này.
Trịnh Tinh cũng rất khó xử, thấy bầu không khí của nhà họ Liễu thê lương như vậy, anh ta cũng không chịu nổi, mình tới là để dạy học dạy người, nhưng học trò lại không chịu nghe, anh ta cầm tiền lương cũng thấy thẹn trong lòng, nhưng Viên Huệ Nga vẫn luôn cầu xin anh ta khiến anh ta tiến thoái lưỡng nan. Vì không để người mẹ đáng thương này quá thất vọng, Trịnh Tinh cân nhắc hết lần này tới lần khác, cuối cùng tạm thời bỏ ý định từ chức, nhưng sau này tận lực giảm bớt số lần tới nhà họ Liễu, cũng hy vọng Liễu Nhứ Nhi có thể mau chóng điều chỉnh cũng như thích ứng với tình hình trước mắt. Lúc rảnh rỗi, Trịnh Tinh ở nhà đọc sách, viết chữ, đánh đàn, chơi cờ, anh ta thì không sốt ruột ra ngoài tìm việc khác, hơn nữa anh ta vẫn không phát hiện ra mình luôn bị người khác theo dõi.
Mấy ngày nay, Viên Huệ Nga sống không bằng chết, bà ấy phải nhận nỗi đau mất chồng, con trai lại đeo trên lưng sự hoài nghi là hung thủ cực lớn, ngày nào cũng buồn bực không vui, không ăn không uống, cũng không có lòng dạ đâu để đi ngủ, đêm nào cũng mất ngủ, phải dựa vào thuốc mới miễn cưỡng ngủ được, nhưng cũng thường xuyên giật mình tỉnh giấc. Tinh thần của bà ấy ngày càng tiến gần tới ranh giới sụp đổ, nếu không phải mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy con gái Liễu Nhứ Nhi, chỉ sợ bà ấy đã sớm không chống đỡ nổi.
Mấy ngày này, bà ấy luôn đau lòng, nhớ lại thành tựu mà mình và Liễu Xương Thụ dựng lên từ hai bàn tay trắng cho đến hôm nay, đáng tiếc nhà cửa còn, xí nghiệp còn nhưng người đã không còn nữa. Lại nhớ đến sự thất bại trong việc dạy dỗ con trai, khiến anh ta bước lên con đường không thể quay đầu, Viên Huệ Nga vô cùng đau lòng, chỉ có thể níu lấy Liễu Nhứ Nhi mà trò chuyện, bà ấy cần phải giãi bày hết tất cả mọi đau khổ và uất ức mới được.
Lúc Viên Huệ Nga ra phòng khách tìm con gái mới phát hiện Liễu Nhứ Nhi đang ở trong phòng sách lật xem những bức tranh mà cô bé đã vẽ, chứ không phải học thơ văn cổ như mình đã yêu cầu, điều này khiến tâm tình bà ấy vốn đã không tốt lại càng thêm nóng giận: “Nhứ Nhi, sao con lại không nghe lời vậy? Tại sao lại ở đây lãng phí thời gian?”
Liễu Nhứ Nhi đã sớm quen với chuyện Viên Huệ Nga trách mắng mình, lúc trước, cô bé luôn cố gắng biểu hiện ngoan ngoãn, không muốn thường xuyên bị trách mắng, nhưng trong nhà lại xảy ra chuyện khiến cô bé không có tâm tư làm chuyện mình không thích nữa, đối với áp bách của mẹ cũng đã dần trở nên phản cảm. Cho nên cô bé không trả lời Viên Huệ Nga, cúi đầu không nói, tay vẫn tiếp tục sờ những bức tranh mà mình thích.
Viên Huệ Nga thấy vậy thì nóng giận không thôi, vươn tay kéo bức tranh ra khỏi tay Liễu Nhứ Nhi, nhưng vì dùng sức quá lớn nên chỉ nghe “xoạc” một tiếng, bức tranh sơn dầu kia liền bị xé làm đôi.
Liễu Nhứ Nhi đau lòng, cô bé ngước lên nhìn mẹ, nước mắt tràn đầy hốc mắt, nhưng cô bé thấy mẹ mình chỉ trong mấy ngày đã già đi rất nhiều lại không đành lòng, vì thế mặc cho nước mắt lăn đầy trên má, cô bé vẫn luôn ẩn nhẫn không nói. Không nghĩ tới thái độ trầm mặc của cô bé lại càng khiến Viên Huệ Nga tức giận, bà dứt khoát hất hết đống tranh trên bàn xuống đất.
“Con bé này, rốt cuộc con bị gì vậy hả!” Viên Huệ Nga phẫn nộ nói: “Bây giờ toàn bộ hy vọng của nhà họ Liễu đều đặt hết lên người con, thế mà con vẫn không chịu nghe lời, chỉ biết vẽ tranh, những thứ khác thì không cần học sao? Con nhìn tranh con vẽ đi, đã đạt tới tiêu chuẩn họa sĩ chưa?”
Liễu Nhứ Nhi cắn môi, vừa khóc vừa lắc đầu, cô bé thật sự rất khó chịu, vả lại còn bị cảm xúc của mẹ dọa sợ nên lại càng không dám nói gì nữa.
Viên Huệ Nga vốn đang cần phát tiết, gặp phải tình huống này lại càng không thể nhịn được: “Từ nhỏ mẹ đã có yêu cầu nghiêm khắc với con, còn không phải vì muốn tốt cho con sao? Con đi học, không lẽ mẹ đi chơi? Còn không phải là cố gắng đi làm kiếm tiền, cùng cha con tạo điều kiện tốt nhất cho con sao! Từ nhỏ con đã được ăn ngon mặc đẹp, chưa từng để con đói hay lạnh, bây giờ thì sao? Cha con mất rồi, nhưng con vẫn còn mẹ, mẹ nhất định sẽ tiếp tục tạo điều kiện để con học hành, nhưng con phải biết cố gắng, không thể lãng phí thời gian nữa!”
Những lời này Liễu Nhứ Nhi đều hiểu, nhưng mẹ chưa từng giận dữ như vậy, khiến cô bé chỉ dám lí nhí trong cổ họng, cúi đầu trả lời: “Mẹ, con biết rồi.”
“Biết, biết sao con còn ngây ngốc trong phòng sách làm gì! Đây là ngày đầu sao? Con chưa học hành gì bao nhiêu ngày rồi, mẹ mời Trịnh Tinh đến dạy cho con, kết quả người ta tới đây, con lại không thèm để ý, bây giờ nó nói với mẹ là muốn từ chức, còn không phải là bị con chọc giận sao. Thầy giáo tốt như vậy mà đi mất thì sau này làm sao tìm được nữa?” Viên Huệ Nga tiếp tục phát tiết cơn giận.
“Mẹ, con sai rồi, nhưng con cũng rất khó chịu.” Liễu Nhứ Nhi mặt đầy nước mắt kể khổ.
Viên Huệ Nga nghe con gái chịu nhận sai, cảm xúc mới hơi dịu lại nhưng vẫn không quan tâm tới cảm xúc của cô bé: “Biết sai thì phải sửa, con nói con khó chịu, mẹ cũng rất khó chịu, nhưng khó chịu thì có tác dụng gì? Bây giờ con chính là hy vọng duy nhất của nhà chúng ta, con không được làm mẹ thất vọng, cũng không được làm cha con thất vọng, nếu không ông ấy chắc chắn không thể yên giấc!”
Liễu Nhứ Nhi cảm thấy mẹ quá cố chấp, cô bé lau khô nước mắt rồi mới chậm rãi nói: “Mẹ, con nhất định sẽ cố gắng học tập, nhưng con không muốn biến thành người máy chỉ biết học, nếu vẫn còn giống như trước kia thì con thật sự rất khó chịu!”
“Con, con, con bé không hiểu chuyện này!” Viên Huệ Nga cảm thấy con gái đang viện cớ để lười biếng, tìm rất nhiều cái cớ để phản đối phương thức giáo dục của mình, bà ấy cảm thấy đầu tư của mình mấy năm qua, cho dù là vật chất hay tinh thần đều không thẹn với lòng, cũng không thể quay đầu lại. Bây giờ Liễu Nhứ Nhi lại phản nghịch như thế khiến bà ấy không thể chấp nhận được, bà ấy giận tới mức giơ tay lên muốn tát Liễu Nhứ Nhi hai cái, nhưng mới giơ lên một nửa, người làm mẹ như bà không nhẫn tâm xuống tay, lúc trước dạy dỗ Liễu Nhứ Nhi cũng không cần như vậy, con gái vẫn luôn nghe lời, nhiều nhất chỉ cần nói vài câu là được, huống chi con gái vừa mới mất cha, quả thật rất đáng thương.
Nhưng con gái đáng thương, còn mình thì không đáng thương sao? Trung niên mất chồng, lại trơ mắt mất đi con trai, đây đã là một trong bốn điều bi thương nhất của đời người, bây giờ con gái lại không hiểu mình, điều này khiến Viên Huệ Nga cảm thấy mình trở thành người cô đơn. Bà ấy càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận lại càng không thể bình tĩnh suy nghĩ, không thèm nói chuyện với Liễu Nhứ Nhi nữa, một mình quay về phòng khách, ngồi trên sofa mà giận dỗi. Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường chính là thế này, cho dù Liễu Nhứ Nhi có nói hợp tình hợp lý thế nào đi nữa, Viên Huệ Nga cũng không nghe lọt tai, bà ấy chỉ tập trung vào một thứ, chính là nói đi nói lại cũng phải lấy lý niệm giáo dục tinh anh để giáo dục con gái tới lớn mới thôi.
Phát giác ra mình và mẹ không thể nào trao đổi bình thường, Liễu Nhứ Nhi liền từ bỏ ý định này, cô bé đóng cửa phòng sách lại, chốt khóa bên trong, một mình ở trong phòng loay hoay với mấy bức tranh, dùng băng dính dán bức tranh vừa bị Viên Huệ Nga phá hỏng lại cẩn thận. Nhưng Liễu Nhứ Nhi không biết rằng bởi vì vừa rồi cô bé đóng cửa phòng, hơn nữa còn quá chuyên chú làm việc nên không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mẹ của cô bé Viên Huệ Nga thật sự không chịu nổi không khí trong nhà nữa nên đêm đó đã lén ra ngoài, tới sáng hôm sau, cô bé vẫn không phát hiện ra chuyện này, bởi vì đêm đó, cô bé trốn trong phòng sách không hề ra ngoài.
Giữa trưa ngày tiếp theo, cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại báo án, một thi thể nữ được phát hiện trên một tảng đá ngầm bên cạnh bãi biển. Bắc Đình lập tức nhận được tin tức, Lý Nhất Đình và Hứa Kinh Nam lập tức chạy tới hiện trường khám nghiệp và điều tra, tuy không có chứng cứ gì nhưng trực giác nói cho họ biết rằng chuyện này có thể liên quan tới chuỗi vụ án Thần Chết.
Đây không phải là lần đầu tiên xảy ra án mạng ở công viên bờ biển nữa, sẩm tối mấy hôm trước, Liễu Xương Thụ ở phòng thay đồ bị xiên nướng đâm chết, đó cũng là lần đầu tiên tìm ra vật chứng chứng minh vụ án là do con người gây ra, buổi tối hôm đó dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, Liễu Nhứ Nhi cũng suýt bị nước biển cuốn đi, may mà thoát nạn. Lúc Lý Nhất Đình đến cạnh bờ biển đã là giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh, trên bãi biển rất nóng, du khách không nhiều lắm, còn quán đồ nướng thì vẫn chưa mở cửa, bình thường phải đến trời tối, mấy quán ăn đó mới bắt đầu mở bán.
Căn cứ theo điều tra của cảnh sát, có một đôi tình nhân sắp kết hôn đến bãi biển chụp ảnh cưới, để có được hiệu quả tốt nhất, thợ chụp hình sắp xếp một cái bè nhỏ, khiến hai người trôi nổi trên biển, tạo ra giả tưởng rằng họ cùng nước biển, đá ngầm, mặt trời hòa lại với nhau. Lúc sắp chụp xong, cặp đôi mới phát hiện hình như trên tảng đá ngầm cách đó không xa có người đang nằm, bọn họ tưởng có người bơi mệt nên mới leo lên đó nằm nghỉ nên không để ý lắm, nhưng khi ngồi bè đi ngang qua tảng đá ngầm kia, bọn họ mới cảm thấy bất thường, hình như từ đầu tới cuối, người kia không hề nhúc nhích. Vì thế đôi tình nhân này cố gắng qua đó, mới phát hiện có một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi nằm trên tảng đá, mặc cho họ gọi thế nào cũng không đáp lại, tới lúc tới cạnh tảng đá ngầm, bọn họ mới phát hiện người phụ nữ đã không còn hơi thở, nên sợ tới mức suýt nữa làm lật bè. Đôi tình nhân này lập tức chạy tới bờ biển nói với thợ chụp hình, rồi sau đó báo cảnh sát.
Lý Nhất Đình suy đoán, tảng đá ngầm kia cách khu nước cạn cạnh bãi cát ít nhất khoảng ba mươi mét, tất nhiên không thể đi qua được, nếu muốn đến tảng đá ngầm kia thì phải chèo thuyền hoặc là bơi qua. Cảnh sát đã sắp xếp thuyền chạy tới bên cạnh tảng đá ngầm, sau khi tiến hành chụp hình lấy bằng chứng, họ liền đặt thi thể lên thuyền và đưa về bờ biển. Thi thể được đặt trên bãi cát, Lý Nhất Đình và Hứa Kinh Nam đi lên liếc mắt một cái đã nhìn ra, người phụ nữ đã chết này đúng là mẹ của Liễu Tiểu Quyền - Viên Huệ Nga!
Vietwriter.vn
Tuy bọn họ đã có chuẩn bị, đoán rằng chuyện này có liên quan đến chuỗi vụ án Thần Chết, hơn nữa nơi này lại chính là nơi Liễu Xương Thụ bị sát hại, hẳn không thể nào trùng hợp như vậy được, nhưng sau khi nghe được tin này, mọi người vẫn cảm thấy giật mình. Bởi vì kẻ tình nghi lớn nhất của chuỗi vụ án Liễu Tiểu Quyền đã bị bắt, trước mắt đang tiếp nhận trị liệu ở trung tâm phục hồi chức năng tinh thần, còn một đối tượng tình nghi khác là Trịnh Tinh thì bị Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập theo dõi 24/24, hai người bọn họ không có thời gian để gây án, vậy tại sao Viên Huệ Nga lại chết? Lời nguyền Thần Chết dường như không vì hai kẻ tình nghi bị khống chế mà có ý định ngừng lại, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, sau khi Lý Nhất Đình để Hứa Kinh Nam khám nghiệm sơ bộ tại hiện trường thì mang di thể Viên Huệ Nga về, lập tức tiến hành kiểm tra thi thể và xét nghiệm.
Rất nhanh sau đó, Hứa Kinh Nam đưa ra kết luận sơ bộ, trong miệng Viên Huệ Nga có một lượng lớn bùn cát, cổ họng, khí quản cũng có rất nhiều nước biển trộn lẫn với cát, phổi sưng tấy ứ máu, toàn thân trắng nhợt, nguyên nhân cái chết của bà ấy là do ngạt nước, hoặc có thể nói là bà ấy chết đuối. Trán Viên Huệ Nga bị va đập mạnh, trừ chỗ đó ra thì cả người không có bất kỳ vết thương nào, không bị chảy máu, xương cốt vẫn nguyên vẹn, khuôn mặt điềm tĩnh. Trải qua so sánh đối chiếu với hiện trường đá ngầm, có thể xác định vết thương trên đầu Viên Huệ Nga là do va chạm với đá ngầm mà tạo thành, còn thân thể của bà ấy sau khi chết đuối đã bị nước đánh vào, vừa vặn bị đẩy lên, đồng thời cũng chính vì nguyên nhân này mới khiến thi thể bà ấy xuất hiện trên bờ, được người khác phát hiện. Hơn nữa nét mặt rất bình yên, rõ ràng không hề giãy giụa, không có dấu vết chống cự, trong cơ thể cũng không có chất độc hay thuốc mê, cuối cùng có thể xác định, Viên Huệ Nga đã tự nhảy xuống biển tự sát.
Bởi vì tự sát, cho nên nó không thuộc về phạm trù vụ án giết người, Lý Nhất Đình để Hứa Kinh Nam cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa nhưng kết luận vẫn không thay đổi. Cho nên hẳn là Viên Huệ Nga đau lòng mới dẫn tới hành động tự sát, cái chết của bà ấy dường như không liên quan gì tới Thần Chết, nên dù Liễu Tiểu Quyền và Trịnh Tinh đều đang bị theo dõi mà vẫn có người bỏ mạng. Nếu là tự sát thì tất cả mọi chuyện đều hợp lý, Lý Nhất Đình cũng cảm thấy yên tâm, dù sao nó cũng chứng minh phương hướng điều tra của bọn họ không sai, nhưng vẫn cảm thấy thương tiếc, kể từ nay, nhà họ Liễu chỉ còn lại một cô bé vẫn chưa trưởng thành là Liễu Nhứ Nhi, từ nay về sau, cuộc sống của cô bé sẽ vô cùng khó khăn.
Sau khi Hứa Kinh Nam khám nghiệm thi thể Viên Huệ Nga xong, anh còn mang tới một tin tức quan trọng khác, chuyện này xảy ra hơn nửa tháng trước, cũng chính là lúc Liễu Xương Thụ còn sống, lúc đó Thẩm Minh Nguyệt cũng đã phát hiện, hơn nữa còn đoán trúng. Nhưng lúc ấy không có chứng cứ rõ ràng, huống chi tin tức này và chuyện giết người lại không liên quan trực tiếp đến nhau, cho nên tất cả mọi người không điều tra lại. Tin tức này chính là Viên Huệ Nga đã có một trai một gái nhưng hình như vẫn mang thai, hơn nữa cái thai này đã thành hình, đã được khoảng bốn tháng.
Bình luận facebook