Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257 - Chương 257
Chương 257KHÔNG THỂ NÀO HẾT NGHI NGỜ
Lưu Tử Thần là người hiểu tình huống của Trang Thông nhất, chị cũng rất đồng tình với người phụ nữ vừa tội nghiệp vừa đáng thương này, chị là người đầu tiên phát biểu quan điểm: “Em cảm thấy hiện tại đã có thể chứng thực rằng năm vụ án trước không phải là Trang Thông làm, cô ấy chỉ gây ra vụ án cuối cùng này thôi. Nói như vậy, những vụ án trước cũng có thể tách biệt với nhau, không nhất thiết phải có liên quan với nhau.”
Thẩm Minh Nguyệt cũng đồng ý: “Em cảm thấy chị Tử Thần nói rất đúng, hơn nữa các anh lại nghi ngờ Liễu Tiểu Quyền, cho dù cậu ấy có giết Đồng Minh Hải và Hầu Hồng đi nữa thì cũng sẽ không đi giết cha mình là Liễu Xương Thụ, cho dù là bị nhân cách phân liệt đi chăng nữa, em vẫn cảm thấy không hợp lý, huống chi hôm đó, cậu ấy căn bản không đủ điều kiện gây án.”
Lý Nhất Đình hơi trầm ngâm một chút, cũng biểu lộ thái độ trước mắt: “Trang Thông nói cũng hợp tình hợp lý, vụ án của Đinh Giai Nghi và Quý Trác có thể có các kết luận độc lập riêng rẽ, nhưng theo căn cứ xác thực của những vụ án mà chúng ta đã nắm giữ trước mắt thì vẫn không thể kết luận là có liên quan hay không, dù sao thủ pháp và sự thận trọng của hung thủ đều vô cùng giống nhau.”
“Lúc đó, Liễu Tiểu Quyền rõ ràng đang dập lửa trên bãi cát, mẹ cậu ấy và chủ quán đều có thể làm chứng, thời điểm Liễu Xương Thụ bị bắn trúng, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, làm sao cậu ấy có thể bắn tên giết chết Liễu Xương Thụ chứ?” Thẩm Minh Nguyệt vẫn nắm lấy điểm này không chịu buông.
“Cho nên cậu ta có thể có người hỗ trợ, cho dù người hỗ trợ không phải Dạ Ca, nói không chừng cũng sẽ là người khác.” Lý Nhất Đình dùng lý lẽ này phản bác lại.
Hứa Kinh Nam nghe quan điểm của mọi người xong, chủ động đứng dậy nói: “Thật ra trải qua một khoảng thời gian dài điều tra, em làm pháp y và cũng đã kiểm tra hiện trường vụ án rất kỹ càng tỉ mỉ. Theo những chứng cứ và phát hiện đã tìm ra trước mắt, tình huống tử vong của Đinh Giai Nghi và Quý Trác và những vụ án khác hoàn toàn khác nhau, từ hiện trường mà nói, phòng trọ vô cùng đơn giản, hơn nữa còn để lại dấu vết. Hung thủ để lại vân tay và dấu chân ở hiện trường, đây là ngoại lệ duy nhất, cho nên suy luận Trang Thông là hung thủ của vụ án cuối cùng hẳn là không có gì phải nghi ngờ. Tương tự như vậy, nếu năm vụ án kia là do những người khác nhau gây ra, vậy tuyệt đối không thể có chuyện không một vụ án nào có vân tay và dấu chân cả, em tin rằng không có hai hay nhiều hung thủ khác nhau, phong cách hành sự, trình độ cẩn thận của bọn họ có thể nói là đã đạt tới mức đồng nhất đầy thần kỳ. Vậy nên, em cho rằng vụ án cuối cùng này là ngoại lệ, năm vụ án khác vẫn không thể tách rời nhau, em cảm thấy cần phải tiếp tục điều tra.”
Lúc mọi người thảo luận, Trần Thiên Vũ từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, sau đó, ông một mình đi tới vài hiện trường vụ án trước đó. Còn về chuyện đi tìm cái gì, xem cái gì thì thật ra không có mục tiêu rõ ràng nào cả, chỉ là đi dạo mà thôi. Khi ông gặp phải vấn đề nan giải, ông thường có thói quen nhập mình vào trong đó, tìm kiếm linh cảm cho bản thân từ những manh mối có sẵn.
Đúng như Hứa Kinh Nam nói, cái chết của Quý Trác và Đinh Giai Nghi là do Trang Thông làm, thủ pháp, năng lực và phong cách của cô ta và năm vụ án trước có khác biệt rất lớn, cho nên không cần lo lắng vụ án này và những vụ án kia có liên quan tới nhau. Mà khi đặt năm vụ án kia lại với nhau, Trần Thiên Vũ dần dần phát hiện ra, dường như hung thủ có vài điểm chung.
Đầu tiên là khả năng phản trinh sát vô cùng mạnh, gây ra vài vụ án, không có người chứng kiến, gần như không có vật chứng, hiện trường không có vân tay và dấu chân, cũng không có tóc hay tế bào da, giống như không hề có hung thủ. Nhưng trên thực tế, những vụ án này đều do con người gây ra, hung thủ nhất định đang ở cách đó không xa, thậm chí còn đứng ở vị trí người chết đã từng đứng, nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí còn từng khiến người ta cho rằng không phải do con người gây ra. Khả năng phản trinh sát mạnh như vậy, chỉ sợ không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, hắn nhất định phải có tư duy rất kín đáo, đầu óc rõ ràng, phân tích và phán đoán vô cùng cẩn thận, nếu không phải kẻ điên thì nhất định là một kẻ có chỉ số IQ rất cao.
Tiếp đó, những vụ án này được bố trí gần như kín không kẽ hở, bước nào cũng không thể thiếu, chỉ cần chỗ nào đó xảy ra vấn đề thì mục đích của hung thủ sẽ khó mà đạt được. Nhưng cố tình là quá trình lại không xảy ra sai lầm gì, cuối cùng vẫn khiến người bị hại phơi thây tại chỗ, thủ đoạn và kỹ năng gây án cao siêu như thế không phải là kiểu mà hạng người bình thường có thể bố trí.
Còn một điểm nữa, hung thủ này nhất định phải thường xuyên lui tới ở gần hiện trường vụ án, hắn phải vô cùng hiểu biết về địa điểm và nhân vật đó mới có thể bố trí thỏa đáng. Nhưng cho dù là đứng giữa đám đông hay đứng bên cạnh mọi người, lại có thể khiến người ta làm như không thấy, gần như là biến mất ngay tại đó, vậy thì năng lực ngụy trang phải mạnh tới mức nào và tố chất tâm lý phải vững vàng ra sao chứ.
Một người có trí lực cao siêu, logic chặt chẽ, kinh nghiệm phong phú cộng với mưu tính chu toàn đến vậy, sẽ là Liễu Tiểu Quyền vốn học hành bình thường, không có sự nghiệp, cộng thêm có chướng ngại tinh thần nhân cách phân liệt sao?
Trần Thiên Vũ vô cùng nghi ngờ Liễu Tiểu Quyền có năng lực này, không chỉ anh ta mà cho dù bên cạnh Liễu Tiểu Quyền thực sự có người như vậy sống trên thế gian đi nữa, cũng gần như không ai có thể cùng lúc có đủ điều kiện như vậy. Chỉ là, nếu phải suy nghĩ thì thật ra vẫn có người phù hợp với điều kiện này, hơn nữa anh ta còn luôn bị loại trừ khỏi diện tình nghi, liệu có phải càng chứng minh rằng người này có tâm cơ sâu, có thể che giấu bản thân mình không.
Người này, chính là Trịnh Tinh!
Sau khi Trần Thiên Vũ trở về chi nhánh văn phòng Bắc Đình liền nói suy luận của mình ra, nhưng mọi người lập tức cảm thấy khó mà chấp nhận được.
“Cái gì? Trịnh Tinh sao?” Ngay cả Lý Nhất Đình cũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì ông và Trần Thiên Vũ đều đã từng thăm dò người này mấy lần, đều không tìm thấy trên người anh ta có gì đáng ngờ, cho nên ông thấy kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Minh Nguyệt đối với chuyện Trần Thiên Vũ đột ngột chuyển mũi nhọn ra khỏi Liễu Tiểu Quyền thì vừa mừng vừa sợ, cô thử cố gắng tìm điểm đáng nghi của Trịnh Tinh nhưng vẫn không thấy thuyết phục lắm: “Em không biết gì nhiều về Trịnh Tinh, hình như quan hệ giữa cậu ta và Liễu Tiểu Quyền không tệ lắm, em chỉ nghe Tiểu Quyền nói cậu ta vô cùng thông minh, hiểu biết nhiều, cho nên Viên Huệ Nga mới mời cậu ta về làm gia sư tại gia cho con gái là Nhứ Nhi. Quan hệ giữa Trịnh Tinh và nhà bọn họ rất tốt, cậu ta hẳn sẽ không ra tay với họ. Bất quá quan hệ giữa cậu ta và những người khác thì em không biết, hay là Trịnh Tinh có thù oán gì với Đồng Minh Hải và Hầu Hồng?”
Lưu Tử Thần cảm thấy vấn đề này rất có lý: “Nếu phải tìm một người có thể bố trí được hiện trường vụ án hoàn mỹ như thế thì chỉ số IQ của Trịnh Tinh là đủ điều kiện, còn năng lực của Liễu Tiểu Quyền thì quả thật không đủ. Nhưng cũng không thể vì người ta thông minh mà nghi ngờ được, dù sao trí lực tốt cũng không thể trở thành lý do phạm tội được, chỉ có kẻ ngốc mới đi giết người thôi!”
Lý Nhất Đình sau khi suy ngẫm một phen thì cho rằng phỏng đoán của Trần Thiên Vũ rất có lý: “Kẻ giết người không nhất thiết là kẻ ngốc, nhưng kẻ ngốc sẽ không thể tạo ra vụ án giết người hoàn mỹ. Nếu chúng ta nghi ngờ Trịnh Tinh, vậy với năng lực của cậu ta thì có thể tạo ra những cảnh tượng mà người bình thường không thể làm được, ví dụ như sự bố trí ở chợ nông sản, mỗi một bước đều không thể có bất cứ sai lầm nào, cái này nhất định phải là nhân tài vô cùng thông minh và cẩn thận mới có thể bố trí được.”
“Vậy động cơ của cậu ta là gì?” Lưu Tử Thần hỏi một câu hỏi mang tính then chốt.
“Đúng vậy, bất luận là người nào giết người thì cũng phải có nguyên nhân dẫn tới hành động đó, quan hệ giữa Trịnh Tinh và nhà họ Liễu tốt như vậy, tại sao cậu ta lại muốn giết người nhà cậu ta chứ?” Thẩm Minh Nguyệt cũng hùa theo hỏi.
Lý Nhất Đình đáp lại: “Có lẽ là trong quá trình trao đổi với Liễu Tiểu Quyền và Liễu Nhứ Nhi, Trịnh Tịnh phát hiện ra Liễu Xương Thụ đối xử với bọn họ có vấn đề, hoặc là bệnh của Liễu Tiểu Quyền ảnh hưởng đến tư tưởng của cậu ta, cũng có thể là bản thân Trịnh Tinh vốn có ý đồ khác, ví dụ như gia sản kếch xù của nhà họ Liễu, những thứ này đều có thể làm người ta lầm đường lạc lối. Đừng quên, việc Trịnh Tinh từ chức để tới nhà họ Liễu làm gia sư cho Liễu Nhứ Nhi, nguyên nhân lớn nhất là vì Viên Huệ Nga trả lương cho cậu ta cao hơn gấp mấy lần lúc Trịnh Tịnh đi làm ở công ty, điều này chứng minh cậu ta rất quan tâm tới tiền, vậy thì sẽ càng mơ ước gia sản nhiều gấp mấy lần số tiền lương kia.”
Cái này thì có vẻ rất có lý, nhưng cũng quá miễn cưỡng, Lý Nhất Đình chẳng qua cũng chỉ tìm ra một khả năng mà thôi, chứ không có gì chứng minh rằng Trịnh Tinh có động cơ đó. Cho nên, cuộc thảo luận của mọi người vẫn không đưa ra kết quả rõ ràng nào cả. Đúng như Lưu Tử Thần nói, phải tìm được động cơ thực sự, mục đích thật sự và phải có chứng cứ rõ ràng mới có thể kết luận được. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trần Thiên Vũ đề nghị, nếu muốn tìm ra động cơ phạm tội của Trịnh Tinh, dựa vào chứng cứ đang có nhất định là không đủ, chỉ có thể bí mật tiến hành xâm nhập và điều tra cẩn thận, mà nơi đầu tiên phải điều tra chính là chỗ ở của anh ta. Nói gì thì nói, nếu người đó phạm bất kỳ tội gì thì chỗ ở của anh ta chắc chắn cũng sẽ cung cấp thứ gì hoặc góc nào khả nghi cho nhân viên phá án tham khảo, hơn nữa, tất cả mọi thứ trong phòng đều có thể giúp thám tử có nhiều kinh nghiệm phân tích tính cách, thói quen của chủ nhân căn phòng, từ đó hỗ trợ tìm kiếm manh mối có giá trị.
Tất nhiên, nếu đã bí mật điều tra thì không thể đánh rắn động cỏ, không thể để chủ nhân của căn phòng, cũng chính là Trịnh Tinh biết mình đang bị theo dõi và điều tra được, làm vậy sẽ gây phản tác dụng, phải dùng kế “điệu hổ ly sơn”, khiến Trịnh Tinh ra khỏi nhà một lúc.
Chuyện này cần phải có một lý do hợp lý, về chuyện của Liễu Tiểu Quyền, lần trước Trần Thiên Vũ và Trịnh Tinh đã trao đổi khá nhiều, Trịnh Tinh cũng không hề giữ lại quan điểm của mình mà nói ra hết, dường như không còn chuyện gì khác để hẹn anh ta tới, mà thành viên của Bắc Đình lại không hiểu rõ người này lắm. Bọn họ nghĩ đến những người có thể thân quen với Trịnh Tinh, chỉ có Liễu Nhứ Nhi và Liễu Tiểu Quyền, hiện giờ Liễu Tiểu Quyền tinh thần không ổn định, chắc chắn không thể trao đổi bình thường được, mà như trong lời nói của Quý Tinh thì tuy rằng có quen biết với Trịnh Tinh nhưng cũng không thân lắm, hơn nữa gần đây, Quý Tinh liên tục bị đả kích, không thể nào phối hợp tốt, cho nên chỉ có thể lại tìm Liễu Nhứ Nhi giúp đỡ.
Lưu Tử Thần thân với Liễu Nhứ Nhi nhất nên lại tiếp tục ra trận, bảo Liễu Nhứ Nhi lấy học tập làm cái cớ để hẹn Trịnh Tinh đến nhà mình. Vì để an toàn, Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt cũng lấy danh nghĩa làm bạn với Viên Huệ Nga để tới nhà họ Liễu chăm sóc bà.
Lưu Tử Thần lo lắng Trịnh Tinh sẽ không chịu tới, nhưng Lý Nhất Đình đã làm phân tích dưới góc độ của Trịnh Tinh, nếu anh ta cố gắng biểu hiện bình thường thì nhất định sẽ đồng ý tới. Bởi vì Liễu Xương Thụ chết, mà Liễu Tiểu Quyền lại xảy ra chuyện, anh ta là người bạn tốt nhất của Liễu Tiểu Quyền, lại là gia sư tại gia của Liễu Nhứ Nhi, lý ra nên chăm sóc người mẹ đáng thương của anh ta và con gái, cho nên tất nhiên sẽ không từ chối Liễu Nhứ Nhi, nếu từ chối thì chẳng khác nào tỏ ra rằng trong lòng đang chột dạ.
Quả nhiên, sau khi Liễu Nhứ Nhi liên hệ, Trịnh Tinh vui vẻ đồng ý. Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt dựa theo kế hoạch, tới nhà họ Liễu trước tiên, còn Trần Thiên Vũ dẫn theo Lý Nhất Đình, Hứa Kinh Nam và Khang Thoa, bí mật lẻn vào nhà của Trịnh Tinh.
Trịnh Tinh sống một mình trong một khu nhà bình thường, hơn nữa anh ta không sở hữu căn phòng này mà là đi thuê. Lấy thân phận và thu nhập của anh ta, dường như không nên thuê một căn phòng nhỏ thế này, hẳn là anh ta có năng lực mua một căn phòng mới. Hơn nữa sau khi tiến vào phòng, tình hình bên trong cũng nằm ngoài dự kiến của mọi người, đây là một căn phòng trọ được trang trí rất đơn giản, thoạt nhìn có hơi đơn sơ. Nền nhà được tráng xi măng, không dùng tấm trải sàn hay tấm gỗ, mặt tường cũng chỉ được quét vôi, có chỗ được dán giấy dán tường nhạt màu, nóc nhà cũng không được xử lý. Cả căn phòng thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa, thanh nhã, về mặt trang hoàng thì gần như không đầu tư gì cả, nhưng đồ trang trí lại không ít.
Trong phòng khách, ở vị trí vốn nên đặt sofa thì lại đặt một cây đàn piano, sờ bề mặt thì không hề có một hạt bụi nào, có lẽ chủ nhân của nó thường xuyên chơi đàn và lau dọn. Trên tường còn treo không ít nhạc cụ, có đàn nhị, đàn tranh, tỳ bà, kèn Harmonica, phòng khách dường như biến thành phòng triển lãm nhạc cụ nhỏ, có thể thấy Trịnh Tinh rất có trình độ về mặt âm nhạc.
Mở cửa phòng ra thì lập tức ngửi thấy hương thơm phảng phất, đó là vì có rất nhiều chậu hoa được đặt trước cửa sổ sát mặt đất trong phòng. Chỗ đó có hơn mười loại hoa được trồng như hoa hồng, hoa cúc, cỏ điếu lan, hoa cẩm chướng, còn có cây xương rồng với gai nhỏ vui mắt, tất cả đều đang tận tình hưởng thụ ánh sáng mặt trời bên cạnh giường, chúng nó cùng nhau tỏa hương thơm ngát, khiến những người có mặt trong phòng cảm thấy thoải mái như đang ở trong vườn hoa vậy.
Trong phòng có đặt một chiếc giường đơn, một cái tủ chất đầy sách, còn có một bộ bàn ghế. Trên tủ sách ước chừng có rất nhiều loại, có đủ loại chuyên ngành như sách tâm lý học, lịch sử học, xã hội học, sách luật vân vân, hơn nữa chúng đều đã cũ, thậm chí còn có ghi chú trên đó, có thể nhìn ra Trịnh Tinh thường xuyên đọc sách ở nhà, hơn nữa có thể nói là đọc khá nghiêm túc. Trên bàn học có bút lông, nghiên mực, còn có một tờ giấy viết chữ bút lông khá đẹp nhưng vẫn chưa khô mực, có lẽ là tác phẩm của Trịnh Tinh trong lúc nhàn hạ, cũng thật sự có vài phần ý vị trong đó. Ngoài ra, ở trên cái bàn bên cạnh còn có hai hộp quân cờ đen trắng, bên cạnh còn có sách dạy đánh cờ.
Từ trong nhà Trịnh Tinh, đám người Trần Thiên Vũ không hề phát hiện ra manh mối nào có giá trị, cũng không có gì liên quan đến vụ án. Nhưng bọn họ đều có thể có nhìn ra người này quả thật là một học sinh tài giỏi danh bất hư truyền, phòng ở đơn sơ nhưng lại không mất đi phẩm vị, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng tinh thông. Anh ta chỉ có một mình nhưng cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ, lại hứng thú với đủ loại ngành nghề và đủ mọi môn, rõ ràng là kiểu thanh niên có học vấn. Anh ta theo đuổi giấc mơ của mình, mặc dù thu nhập không ít nhưng lại không sống xa hoa, lại càng không lơi là yêu cầu đối với bản thân, vẫn luôn không ngừng cố gắng, cố chấp tiến lên. Người như vậy quả thật rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không có chút tỳ vết nào. Nhưng “nhân vô thập toàn”, không có ai là hoàn hảo, anh ta thật sự không có nhược điểm gì sao?
Lưu Tử Thần là người hiểu tình huống của Trang Thông nhất, chị cũng rất đồng tình với người phụ nữ vừa tội nghiệp vừa đáng thương này, chị là người đầu tiên phát biểu quan điểm: “Em cảm thấy hiện tại đã có thể chứng thực rằng năm vụ án trước không phải là Trang Thông làm, cô ấy chỉ gây ra vụ án cuối cùng này thôi. Nói như vậy, những vụ án trước cũng có thể tách biệt với nhau, không nhất thiết phải có liên quan với nhau.”
Thẩm Minh Nguyệt cũng đồng ý: “Em cảm thấy chị Tử Thần nói rất đúng, hơn nữa các anh lại nghi ngờ Liễu Tiểu Quyền, cho dù cậu ấy có giết Đồng Minh Hải và Hầu Hồng đi nữa thì cũng sẽ không đi giết cha mình là Liễu Xương Thụ, cho dù là bị nhân cách phân liệt đi chăng nữa, em vẫn cảm thấy không hợp lý, huống chi hôm đó, cậu ấy căn bản không đủ điều kiện gây án.”
Lý Nhất Đình hơi trầm ngâm một chút, cũng biểu lộ thái độ trước mắt: “Trang Thông nói cũng hợp tình hợp lý, vụ án của Đinh Giai Nghi và Quý Trác có thể có các kết luận độc lập riêng rẽ, nhưng theo căn cứ xác thực của những vụ án mà chúng ta đã nắm giữ trước mắt thì vẫn không thể kết luận là có liên quan hay không, dù sao thủ pháp và sự thận trọng của hung thủ đều vô cùng giống nhau.”
“Lúc đó, Liễu Tiểu Quyền rõ ràng đang dập lửa trên bãi cát, mẹ cậu ấy và chủ quán đều có thể làm chứng, thời điểm Liễu Xương Thụ bị bắn trúng, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, làm sao cậu ấy có thể bắn tên giết chết Liễu Xương Thụ chứ?” Thẩm Minh Nguyệt vẫn nắm lấy điểm này không chịu buông.
“Cho nên cậu ta có thể có người hỗ trợ, cho dù người hỗ trợ không phải Dạ Ca, nói không chừng cũng sẽ là người khác.” Lý Nhất Đình dùng lý lẽ này phản bác lại.
Hứa Kinh Nam nghe quan điểm của mọi người xong, chủ động đứng dậy nói: “Thật ra trải qua một khoảng thời gian dài điều tra, em làm pháp y và cũng đã kiểm tra hiện trường vụ án rất kỹ càng tỉ mỉ. Theo những chứng cứ và phát hiện đã tìm ra trước mắt, tình huống tử vong của Đinh Giai Nghi và Quý Trác và những vụ án khác hoàn toàn khác nhau, từ hiện trường mà nói, phòng trọ vô cùng đơn giản, hơn nữa còn để lại dấu vết. Hung thủ để lại vân tay và dấu chân ở hiện trường, đây là ngoại lệ duy nhất, cho nên suy luận Trang Thông là hung thủ của vụ án cuối cùng hẳn là không có gì phải nghi ngờ. Tương tự như vậy, nếu năm vụ án kia là do những người khác nhau gây ra, vậy tuyệt đối không thể có chuyện không một vụ án nào có vân tay và dấu chân cả, em tin rằng không có hai hay nhiều hung thủ khác nhau, phong cách hành sự, trình độ cẩn thận của bọn họ có thể nói là đã đạt tới mức đồng nhất đầy thần kỳ. Vậy nên, em cho rằng vụ án cuối cùng này là ngoại lệ, năm vụ án khác vẫn không thể tách rời nhau, em cảm thấy cần phải tiếp tục điều tra.”
Lúc mọi người thảo luận, Trần Thiên Vũ từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, sau đó, ông một mình đi tới vài hiện trường vụ án trước đó. Còn về chuyện đi tìm cái gì, xem cái gì thì thật ra không có mục tiêu rõ ràng nào cả, chỉ là đi dạo mà thôi. Khi ông gặp phải vấn đề nan giải, ông thường có thói quen nhập mình vào trong đó, tìm kiếm linh cảm cho bản thân từ những manh mối có sẵn.
Đúng như Hứa Kinh Nam nói, cái chết của Quý Trác và Đinh Giai Nghi là do Trang Thông làm, thủ pháp, năng lực và phong cách của cô ta và năm vụ án trước có khác biệt rất lớn, cho nên không cần lo lắng vụ án này và những vụ án kia có liên quan tới nhau. Mà khi đặt năm vụ án kia lại với nhau, Trần Thiên Vũ dần dần phát hiện ra, dường như hung thủ có vài điểm chung.
Đầu tiên là khả năng phản trinh sát vô cùng mạnh, gây ra vài vụ án, không có người chứng kiến, gần như không có vật chứng, hiện trường không có vân tay và dấu chân, cũng không có tóc hay tế bào da, giống như không hề có hung thủ. Nhưng trên thực tế, những vụ án này đều do con người gây ra, hung thủ nhất định đang ở cách đó không xa, thậm chí còn đứng ở vị trí người chết đã từng đứng, nhưng lại không để lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí còn từng khiến người ta cho rằng không phải do con người gây ra. Khả năng phản trinh sát mạnh như vậy, chỉ sợ không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, hắn nhất định phải có tư duy rất kín đáo, đầu óc rõ ràng, phân tích và phán đoán vô cùng cẩn thận, nếu không phải kẻ điên thì nhất định là một kẻ có chỉ số IQ rất cao.
Tiếp đó, những vụ án này được bố trí gần như kín không kẽ hở, bước nào cũng không thể thiếu, chỉ cần chỗ nào đó xảy ra vấn đề thì mục đích của hung thủ sẽ khó mà đạt được. Nhưng cố tình là quá trình lại không xảy ra sai lầm gì, cuối cùng vẫn khiến người bị hại phơi thây tại chỗ, thủ đoạn và kỹ năng gây án cao siêu như thế không phải là kiểu mà hạng người bình thường có thể bố trí.
Còn một điểm nữa, hung thủ này nhất định phải thường xuyên lui tới ở gần hiện trường vụ án, hắn phải vô cùng hiểu biết về địa điểm và nhân vật đó mới có thể bố trí thỏa đáng. Nhưng cho dù là đứng giữa đám đông hay đứng bên cạnh mọi người, lại có thể khiến người ta làm như không thấy, gần như là biến mất ngay tại đó, vậy thì năng lực ngụy trang phải mạnh tới mức nào và tố chất tâm lý phải vững vàng ra sao chứ.
Một người có trí lực cao siêu, logic chặt chẽ, kinh nghiệm phong phú cộng với mưu tính chu toàn đến vậy, sẽ là Liễu Tiểu Quyền vốn học hành bình thường, không có sự nghiệp, cộng thêm có chướng ngại tinh thần nhân cách phân liệt sao?
Trần Thiên Vũ vô cùng nghi ngờ Liễu Tiểu Quyền có năng lực này, không chỉ anh ta mà cho dù bên cạnh Liễu Tiểu Quyền thực sự có người như vậy sống trên thế gian đi nữa, cũng gần như không ai có thể cùng lúc có đủ điều kiện như vậy. Chỉ là, nếu phải suy nghĩ thì thật ra vẫn có người phù hợp với điều kiện này, hơn nữa anh ta còn luôn bị loại trừ khỏi diện tình nghi, liệu có phải càng chứng minh rằng người này có tâm cơ sâu, có thể che giấu bản thân mình không.
Người này, chính là Trịnh Tinh!
Sau khi Trần Thiên Vũ trở về chi nhánh văn phòng Bắc Đình liền nói suy luận của mình ra, nhưng mọi người lập tức cảm thấy khó mà chấp nhận được.
“Cái gì? Trịnh Tinh sao?” Ngay cả Lý Nhất Đình cũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì ông và Trần Thiên Vũ đều đã từng thăm dò người này mấy lần, đều không tìm thấy trên người anh ta có gì đáng ngờ, cho nên ông thấy kinh ngạc cũng là điều dễ hiểu.
Thẩm Minh Nguyệt đối với chuyện Trần Thiên Vũ đột ngột chuyển mũi nhọn ra khỏi Liễu Tiểu Quyền thì vừa mừng vừa sợ, cô thử cố gắng tìm điểm đáng nghi của Trịnh Tinh nhưng vẫn không thấy thuyết phục lắm: “Em không biết gì nhiều về Trịnh Tinh, hình như quan hệ giữa cậu ta và Liễu Tiểu Quyền không tệ lắm, em chỉ nghe Tiểu Quyền nói cậu ta vô cùng thông minh, hiểu biết nhiều, cho nên Viên Huệ Nga mới mời cậu ta về làm gia sư tại gia cho con gái là Nhứ Nhi. Quan hệ giữa Trịnh Tinh và nhà bọn họ rất tốt, cậu ta hẳn sẽ không ra tay với họ. Bất quá quan hệ giữa cậu ta và những người khác thì em không biết, hay là Trịnh Tinh có thù oán gì với Đồng Minh Hải và Hầu Hồng?”
Lưu Tử Thần cảm thấy vấn đề này rất có lý: “Nếu phải tìm một người có thể bố trí được hiện trường vụ án hoàn mỹ như thế thì chỉ số IQ của Trịnh Tinh là đủ điều kiện, còn năng lực của Liễu Tiểu Quyền thì quả thật không đủ. Nhưng cũng không thể vì người ta thông minh mà nghi ngờ được, dù sao trí lực tốt cũng không thể trở thành lý do phạm tội được, chỉ có kẻ ngốc mới đi giết người thôi!”
Lý Nhất Đình sau khi suy ngẫm một phen thì cho rằng phỏng đoán của Trần Thiên Vũ rất có lý: “Kẻ giết người không nhất thiết là kẻ ngốc, nhưng kẻ ngốc sẽ không thể tạo ra vụ án giết người hoàn mỹ. Nếu chúng ta nghi ngờ Trịnh Tinh, vậy với năng lực của cậu ta thì có thể tạo ra những cảnh tượng mà người bình thường không thể làm được, ví dụ như sự bố trí ở chợ nông sản, mỗi một bước đều không thể có bất cứ sai lầm nào, cái này nhất định phải là nhân tài vô cùng thông minh và cẩn thận mới có thể bố trí được.”
“Vậy động cơ của cậu ta là gì?” Lưu Tử Thần hỏi một câu hỏi mang tính then chốt.
“Đúng vậy, bất luận là người nào giết người thì cũng phải có nguyên nhân dẫn tới hành động đó, quan hệ giữa Trịnh Tinh và nhà họ Liễu tốt như vậy, tại sao cậu ta lại muốn giết người nhà cậu ta chứ?” Thẩm Minh Nguyệt cũng hùa theo hỏi.
Lý Nhất Đình đáp lại: “Có lẽ là trong quá trình trao đổi với Liễu Tiểu Quyền và Liễu Nhứ Nhi, Trịnh Tịnh phát hiện ra Liễu Xương Thụ đối xử với bọn họ có vấn đề, hoặc là bệnh của Liễu Tiểu Quyền ảnh hưởng đến tư tưởng của cậu ta, cũng có thể là bản thân Trịnh Tinh vốn có ý đồ khác, ví dụ như gia sản kếch xù của nhà họ Liễu, những thứ này đều có thể làm người ta lầm đường lạc lối. Đừng quên, việc Trịnh Tinh từ chức để tới nhà họ Liễu làm gia sư cho Liễu Nhứ Nhi, nguyên nhân lớn nhất là vì Viên Huệ Nga trả lương cho cậu ta cao hơn gấp mấy lần lúc Trịnh Tịnh đi làm ở công ty, điều này chứng minh cậu ta rất quan tâm tới tiền, vậy thì sẽ càng mơ ước gia sản nhiều gấp mấy lần số tiền lương kia.”
Cái này thì có vẻ rất có lý, nhưng cũng quá miễn cưỡng, Lý Nhất Đình chẳng qua cũng chỉ tìm ra một khả năng mà thôi, chứ không có gì chứng minh rằng Trịnh Tinh có động cơ đó. Cho nên, cuộc thảo luận của mọi người vẫn không đưa ra kết quả rõ ràng nào cả. Đúng như Lưu Tử Thần nói, phải tìm được động cơ thực sự, mục đích thật sự và phải có chứng cứ rõ ràng mới có thể kết luận được. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trần Thiên Vũ đề nghị, nếu muốn tìm ra động cơ phạm tội của Trịnh Tinh, dựa vào chứng cứ đang có nhất định là không đủ, chỉ có thể bí mật tiến hành xâm nhập và điều tra cẩn thận, mà nơi đầu tiên phải điều tra chính là chỗ ở của anh ta. Nói gì thì nói, nếu người đó phạm bất kỳ tội gì thì chỗ ở của anh ta chắc chắn cũng sẽ cung cấp thứ gì hoặc góc nào khả nghi cho nhân viên phá án tham khảo, hơn nữa, tất cả mọi thứ trong phòng đều có thể giúp thám tử có nhiều kinh nghiệm phân tích tính cách, thói quen của chủ nhân căn phòng, từ đó hỗ trợ tìm kiếm manh mối có giá trị.
Tất nhiên, nếu đã bí mật điều tra thì không thể đánh rắn động cỏ, không thể để chủ nhân của căn phòng, cũng chính là Trịnh Tinh biết mình đang bị theo dõi và điều tra được, làm vậy sẽ gây phản tác dụng, phải dùng kế “điệu hổ ly sơn”, khiến Trịnh Tinh ra khỏi nhà một lúc.
Chuyện này cần phải có một lý do hợp lý, về chuyện của Liễu Tiểu Quyền, lần trước Trần Thiên Vũ và Trịnh Tinh đã trao đổi khá nhiều, Trịnh Tinh cũng không hề giữ lại quan điểm của mình mà nói ra hết, dường như không còn chuyện gì khác để hẹn anh ta tới, mà thành viên của Bắc Đình lại không hiểu rõ người này lắm. Bọn họ nghĩ đến những người có thể thân quen với Trịnh Tinh, chỉ có Liễu Nhứ Nhi và Liễu Tiểu Quyền, hiện giờ Liễu Tiểu Quyền tinh thần không ổn định, chắc chắn không thể trao đổi bình thường được, mà như trong lời nói của Quý Tinh thì tuy rằng có quen biết với Trịnh Tinh nhưng cũng không thân lắm, hơn nữa gần đây, Quý Tinh liên tục bị đả kích, không thể nào phối hợp tốt, cho nên chỉ có thể lại tìm Liễu Nhứ Nhi giúp đỡ.
Lưu Tử Thần thân với Liễu Nhứ Nhi nhất nên lại tiếp tục ra trận, bảo Liễu Nhứ Nhi lấy học tập làm cái cớ để hẹn Trịnh Tinh đến nhà mình. Vì để an toàn, Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt cũng lấy danh nghĩa làm bạn với Viên Huệ Nga để tới nhà họ Liễu chăm sóc bà.
Lưu Tử Thần lo lắng Trịnh Tinh sẽ không chịu tới, nhưng Lý Nhất Đình đã làm phân tích dưới góc độ của Trịnh Tinh, nếu anh ta cố gắng biểu hiện bình thường thì nhất định sẽ đồng ý tới. Bởi vì Liễu Xương Thụ chết, mà Liễu Tiểu Quyền lại xảy ra chuyện, anh ta là người bạn tốt nhất của Liễu Tiểu Quyền, lại là gia sư tại gia của Liễu Nhứ Nhi, lý ra nên chăm sóc người mẹ đáng thương của anh ta và con gái, cho nên tất nhiên sẽ không từ chối Liễu Nhứ Nhi, nếu từ chối thì chẳng khác nào tỏ ra rằng trong lòng đang chột dạ.
Quả nhiên, sau khi Liễu Nhứ Nhi liên hệ, Trịnh Tinh vui vẻ đồng ý. Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt dựa theo kế hoạch, tới nhà họ Liễu trước tiên, còn Trần Thiên Vũ dẫn theo Lý Nhất Đình, Hứa Kinh Nam và Khang Thoa, bí mật lẻn vào nhà của Trịnh Tinh.
Trịnh Tinh sống một mình trong một khu nhà bình thường, hơn nữa anh ta không sở hữu căn phòng này mà là đi thuê. Lấy thân phận và thu nhập của anh ta, dường như không nên thuê một căn phòng nhỏ thế này, hẳn là anh ta có năng lực mua một căn phòng mới. Hơn nữa sau khi tiến vào phòng, tình hình bên trong cũng nằm ngoài dự kiến của mọi người, đây là một căn phòng trọ được trang trí rất đơn giản, thoạt nhìn có hơi đơn sơ. Nền nhà được tráng xi măng, không dùng tấm trải sàn hay tấm gỗ, mặt tường cũng chỉ được quét vôi, có chỗ được dán giấy dán tường nhạt màu, nóc nhà cũng không được xử lý. Cả căn phòng thoạt nhìn mang phong cách cổ xưa, thanh nhã, về mặt trang hoàng thì gần như không đầu tư gì cả, nhưng đồ trang trí lại không ít.
Trong phòng khách, ở vị trí vốn nên đặt sofa thì lại đặt một cây đàn piano, sờ bề mặt thì không hề có một hạt bụi nào, có lẽ chủ nhân của nó thường xuyên chơi đàn và lau dọn. Trên tường còn treo không ít nhạc cụ, có đàn nhị, đàn tranh, tỳ bà, kèn Harmonica, phòng khách dường như biến thành phòng triển lãm nhạc cụ nhỏ, có thể thấy Trịnh Tinh rất có trình độ về mặt âm nhạc.
Mở cửa phòng ra thì lập tức ngửi thấy hương thơm phảng phất, đó là vì có rất nhiều chậu hoa được đặt trước cửa sổ sát mặt đất trong phòng. Chỗ đó có hơn mười loại hoa được trồng như hoa hồng, hoa cúc, cỏ điếu lan, hoa cẩm chướng, còn có cây xương rồng với gai nhỏ vui mắt, tất cả đều đang tận tình hưởng thụ ánh sáng mặt trời bên cạnh giường, chúng nó cùng nhau tỏa hương thơm ngát, khiến những người có mặt trong phòng cảm thấy thoải mái như đang ở trong vườn hoa vậy.
Trong phòng có đặt một chiếc giường đơn, một cái tủ chất đầy sách, còn có một bộ bàn ghế. Trên tủ sách ước chừng có rất nhiều loại, có đủ loại chuyên ngành như sách tâm lý học, lịch sử học, xã hội học, sách luật vân vân, hơn nữa chúng đều đã cũ, thậm chí còn có ghi chú trên đó, có thể nhìn ra Trịnh Tinh thường xuyên đọc sách ở nhà, hơn nữa có thể nói là đọc khá nghiêm túc. Trên bàn học có bút lông, nghiên mực, còn có một tờ giấy viết chữ bút lông khá đẹp nhưng vẫn chưa khô mực, có lẽ là tác phẩm của Trịnh Tinh trong lúc nhàn hạ, cũng thật sự có vài phần ý vị trong đó. Ngoài ra, ở trên cái bàn bên cạnh còn có hai hộp quân cờ đen trắng, bên cạnh còn có sách dạy đánh cờ.
Từ trong nhà Trịnh Tinh, đám người Trần Thiên Vũ không hề phát hiện ra manh mối nào có giá trị, cũng không có gì liên quan đến vụ án. Nhưng bọn họ đều có thể có nhìn ra người này quả thật là một học sinh tài giỏi danh bất hư truyền, phòng ở đơn sơ nhưng lại không mất đi phẩm vị, cầm kỳ thi họa thứ nào cũng tinh thông. Anh ta chỉ có một mình nhưng cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ, lại hứng thú với đủ loại ngành nghề và đủ mọi môn, rõ ràng là kiểu thanh niên có học vấn. Anh ta theo đuổi giấc mơ của mình, mặc dù thu nhập không ít nhưng lại không sống xa hoa, lại càng không lơi là yêu cầu đối với bản thân, vẫn luôn không ngừng cố gắng, cố chấp tiến lên. Người như vậy quả thật rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không có chút tỳ vết nào. Nhưng “nhân vô thập toàn”, không có ai là hoàn hảo, anh ta thật sự không có nhược điểm gì sao?
Bình luận facebook