-
Chương 116-120
Chương 116
Triệu Thanh Hà lén lút vỗ ngực, líu lưỡi nói: “Không ngờ thư ký Tư lại tự mình đến đây, chuyện này lại làm phiền tới thư ký Tư rồi, chúng ta phải mời người ta một bữa mới được.”
Triệu Thanh Hà khoanh tay cười như không cười nhìn Vương Bác Thần: “Nói đi, chuyện này là sao, thư ký Tư hình như đặc biệt quan tâm đến anh.”
Vương Bác Thần cười ôm vai cô nói: “Anh chính là Thần Chủ nên có thể xảy ra chuyện gì được chứ, nếu không sao Tư Lam có thể đến nhanh như vậy?”
“Anh, anh thật sự là Thần Chủ sao?”
Triệu Thanh Hà rất kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, Thanh Hà, Tư Lam, Canh Phong và tam đại chiến thần đều là thuộc hạ của anh. Chồng của em chính là chiến thần, đây chính là ngạc nhiên anh mang đến cho em.”
“Trời ạ, anh thực sự là chiến thần sao? Vương Bác Thần, anh che giấu sâu thật đấy, ngay cả em cũng bị lừa.”
Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Triệu Thanh Hà càng khoa trương hơn, sau đó cô cười xì một tiếng.
Nắm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, cô nói: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, em không rõ anh sao?”
Cô không tin?
Vương Bác Thần bất lực nói: “Thanh Hà, không lừa em đâu, anh thật sự là Thần Chủ.”
Triệu Thanh Hà trợn mắt, khịt mũi nói: “Được được được, anh chính là Thần Chủ, anh là Thần Chủ của một mình em, em coi anh là Thần Chủ không được sao?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười, đối với những người bình thường như mẹ vợ và Triệu Thanh Hà mà nói thì anh rõ ràng không thể trở thành Thần Chủ duy nhất trên thế giới chỉ trong vòng bốn năm.
Nhưng anh thực sự là Thần Chủ.
Về đến nhà, Trần Ngọc đã nấu xong cơm trưa rồi.
“Mau, ngồi xuống đi, hôm nay con có một tin vui muốn thông báo.”
Triệu Thanh Hà giống như một nữ vương.
“Hôm nay nhặt được tiền hay sao mà vui thế?”
Trần Ngọc bưng đĩa khoai tây thái sợi xào cuối cùng lên, bà đánh nhẹ vào bàn tay nhỏ bé đang lén lút cầm đùi gà: “Cháu ăn ba cái rồi đấy, ăn chút rau đi.”
Dao Dao bĩu môi nói: “Người ta không thích rau xanh, bà ơi, bà không yêu cháu nữa rồi.”
Triệu Thanh Hà tuyên bố: “Vui hơn nhặt được tiền nữa, dự án của công ty cuối cùng cũng đã được triển khai, mọi thủ tục cũng đã hoàn tất. Dự án kết thúc sẽ kiếm được ít nhất 1.5 tỷ đồng.”
“Thật sao?”
Trần Ngọc cũng vui vẻ nói: “Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn, có tiền thì đặt cọc tiền mua nhà trước, chúng ta không thể ở nhà thuê mãi được.”
Vương Bác Thần tiếp lời: “Mẹ, không phải Trần Phong tặng cho mẹ một biệt thự ở Bạch Vân sao? Ngày mai chúng ta có thể chuyển tới đó.”
Trần Ngọc trừng mắt nhìn anh rồi nói lan man: “Đó không phải nhà của chúng ta, chuyển vào đó mẹ cảm thấy không ổn lắm. Chúng ta cứ đi một bước tính một bước, đừng đi đường tắt. Con xem đi, Triệu Húc muốn đi đường tắt, bây giờ ngay cả mạng cũng không còn. Hơn nữa, lỡ như ngày nào đó nhà họ Trần đổi ý muốn lấy lại nhà thì chẳng phải chúng ta phải đi thuê nhà lần nữa sao?”
Triệu Thanh Hà gật đầu nói: “Mẹ nói đúng, con cũng cảm thấy không ổn.”
Chương 117
Vương Bác Thần buông tay nói: “Hai người thật là, có phúc mà không biết hưởng.”
Dao Dao chớp mắt, nói chuyện y chang bà cụ non: “Con cũng ủng hộ mẹ và bà ngoại.”
Sau đó, lén lút cầm đùi gà.
Trần Ngọc đã để ý từ lâu, bà vỗ vào tay Dao Dao, gắp rau cho cô bé: “Lấy lòng cũng vô dụng.”
Dao Dao chẹp miệng nói: “Vậy thì con sẽ ủng hộ ba, hừ.”
Vương Bác Thần mỉm cười, đùa dai: “Ủng hộ ba thì con cũng phải ăn rau xanh.”
“Mọi người bắt nạt trẻ con, người ta chỉ muốn ăn một bữa ngon lành thôi mà, sao khó quá đi.”
Dao Dao không vui nữa, mắt rưng rưng nhìn Vương Bác Thần.
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Vương Bác Thần lại không chịu được: “Được, được rồi, ăn cái cuối cùng.”
“Anh nói không tính, Dao Dao, ăn rau đi.”
Triệu Thanh Hà trừng mắt một cái, hai cha con Dao Dao và Vương Bác Thần vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Trần Ngọc thở dài nói: “Haizzz, nếu ba con có thể vào nhà thờ tổ tiên thì tốt rồi…”
Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ đừng lo, ba nhất định có thể vào phần mộ tổ tiên, bài vị cũng sẽ chuyển vào nhà thờ tổ.”
Về phía nhà họ Triệu kia, chắc bây giờ họ đang bàn bạc chuyện bán mảnh đất tổ, đúng không?
Dự án thành phố mới của Triệu Long cần một số tiền lớn, ông ta nhất định sẽ dùng số tiền bán mảnh đất tổ kia để đầu tư vào đó, đợi khi dự án thành phố mới hoàn thành thì cũng là lúc anh thu lưới.
Anh sẽ để Triệu Long cảm nhận được mùi vị bị đánh cắp thành quả như ba chồng khi đó!
Trong khi đó, nhà họ Triệu.
Triệu Long vội vàng bước vào nói: “Mẹ, chuyện vui, chuyện vui.”
“Chuyện vui gì?”
Bà cụ Triệu vội vàng hỏi, sau đả kích ở đám cưới của Vương Bác Thần, cộng thêm đả kích về cái chết của Triệu Húc, bà ta đã không còn nét mặt hồng hào như xưa.
“Có người nhìn trúng khu đất tổ của nhà chúng ta và sẵn sàng trả giá cao để mua nó.”
Triệu Long vội vã nói.
“Con, con muốn bán mảnh đất tổ?”
Bà cụ Triệu vội vàng bắt lấy tay Triệu Long.
Triệu Long không kiên nhẫn nói: “Sao lại không thể? Đối phương ra giá 600 tỷ đồng, con sẽ lấy 600 tỷ đồng này đầu tư vào dự án thành phố mới, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ phát tài.”
“Không được! Tuyệt đối không được!”
Bà cụ Triệu vốn luôn chiều chuộng đứa con trai cả của mình, lần này cuối cùng cũng nổi giận.
Đất tổ, phần mộ tổ tiên, đây là gốc gác của nhà họ Triệu!
Sao bà ta có thể đồng ý cho con trai bà ta bán mảnh đất của tổ tiên được.
Nếu bán mảnh đất tổ này thì sau này bà ta chết đi còn mặt mũi nào đi gặp mặt tổ tiên nhà họ Triệu đây?
“Tại sao không được?”
Triệu Long cau mày, không vừa lòng nói: “Bây giờ là thời cơ tốt để nhà họ Triệu phát triển mạnh mẽ. Thành phố mới là vùng đất do Thần Chủ chỉ định, một khi hoàn thành công trình, không chỉ những người giàu có quyền quý của nước ta trở về ủng hộ, mà các nhà quyền quý của quốc gia khác cũng rất có thể sẽ quay trở lại.”
Chương 118
Nói đến đây, Triệu Long cố nén sự ghét bỏ trong lòng, nói: “Thành phố mới, thậm chí toàn bộ Hà Châu, dưới ảnh hưởng của Thần Chủ, có khả năng sẽ trở thành một đô thị toàn cầu. Bỏ đi, con có nói mẹ cũng không hiểu gì đâu, mẹ lấy giấy tờ nhà đất ra đi, con nhất định phải nắm chắt cơ hội này, con sẽ biến nhà họ Triệu trở thành một gia tộc hạng nhất trong tay con.”
Bà cụ Triệu thở hổn hển đập cây nạng xuống đất, giận đến môi cũng run rẩy: “Đất tổ không thể bán được! Đây là lời dạy bảo của tổ tiên nhà họ Triệu!”
“Lời dạy bảo của tổ tiên! Thời đại nào rồi mà còn nghe lời dạy tổ tiên! Lời dạy kia có thể kiếm tiền được không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu hưng thịnh không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu kiếm tiền tỷ không?”
Triệu Long thở phì phò nói: “Mẹ đừng hồ đồ nữa, mẹ có thể sống một đời không lo cơm ăn áo mặt chính là nhờ con cực khổ kiếm tiền, chứ không phải nhờ lời dạy của tổ tiên nhà họ Triệu!”
Nói xong, Triệu Long cầm chiếc chìa khóa trên hông bà cụ Triệu rồi đi vào phòng ngủ của bà ta.
Bà ta vội vàng kéo Triệu Long lại, bật khóc: “Long à, coi như mẹ cầu xin con, đất tổ không thể bán được. Nhà họ Triệu chúng ta có thể làm giàu đều nhờ vào phong thủy của đất tổ.”
“Đủ rồi.”
Triệu Long đẩy bà cụ Triệu xuống ghế và hét lên: “Phong thủy chó má gì! Nhà họ Triệu có được như ngày hôm nay là do tôi vất vả kiếm tiền! Là tôi nhìn sắc mặt ông bà nội mà có được! Không phải do mẹ cầu trời khấn phật mà có! Mẹ tự mình suy nghĩ đi!”
Bà ta giận đến run người, bà ta hối hận vì đã chiều hư đứa con trai cả của mình.
Những người khác sẽ sợ bà ta.
Nhưng đứa con trai cả này không hề coi bà ta ra gì, bà ta không có cách nào cản được.
“Long à, đất tổ không bán được, mẹ cầu xin con, mẹ cầu xin con mà.”
Bà cụ Triệu đuổi theo phía sau.
Triệu Long đã lấy được giấy tờ nhà đất, không kiên nhẫn nói: “Mẹ thật là một người hồ đồ, nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì người ta thèm mua chắc? Nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì nó có thể bán với giá 600 tỷ đồng sao? Đây mới là tác dụng của phong thủy đất tổ!”
Triệu Long lạnh lùng nói: “Mẹ lo cái gì, bọn họ cũng cho phép mồ mã tổ tiên của chúng ta tiếp tục ở đó, nhà thờ tổ tiên cũng không cần phải di dời, không biết gì thì đừng có làm ầm lên.”
“Không, không di dời? Con nói thật sao? Long à, con đừng có lừa mẹ.”
Vừa nghe đến đây, bà cụ Triệu lập tức nín khóc, điều bà ta lo lắng nhất chính là phần mộ và nhà thờ tổ tiên.
Nhưng bây giờ không cần di dời phần mộ tổ tiên và nhà thờ thì bà ta cũng không quá lo lắng nữa.
“Canh Phong nói thì sao có thể là giả được? Anh ta từng là thư ký thống đốc đấy!”
Triệu Long lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi, vị khách hàng lớn kia vẫn còn đang đợi ông ta.
Trong dự án thành phố mới, nhà họ Triệu gom góp vốn liếng được 3000 tỷ đồng, vay ngân hàng 3000 tỷ, hiện giờ vẫn còn thiếu 600 tỷ đồng.
Cũng may, thư ký Canh rất thích mảnh đất tổ này, ông ta sẵn sàng bỏ ra 600 tỷ để mua lại nó, không cần phải di dời lăng mộ và nhà thờ tổ tiên, quả thật đúng ý ông ta.
Chỉ cần có trong tay 600 tỷ từ việc bán mảnh đất tổ kia thì đã đủ tiền để đầu tư rồi.
Mặc dù nhà họ Lý chiếm phần chính trong dự án xây dựng thành phố mới, nhưng lần này nhà họ Triệu cũng có thể thu hoạch được hơn 20 ngàn tỷ.
Đây chỉ là ước tính tạm thời thôi.
Chương 119
Nếu thực sự có thể phát triển thành một đô thị mang tính toàn cầu thì số tiền thu được có thể tăng gấp nhiều lần.
“Đây chính là sức ảnh hưởng của Thần Chủ, nếu anh muốn xây dựng một thành phố thì cả thế giới đều sẽ ủng hộ.”
Triệu Long thở dài, bước vào Hoa Khai Phú Qúy, khách hàng lớn đang ở đây.
“Canh tổng, tôi đã mang theo giấy tờ nhà đất, bây giờ chúng ta có thể ký kết hợp đồng.”
Canh Phong nhận lấy giấy tờ nhà đất rồi mỉm cười nhìn ông ta: “Rất hân hạnh được giao dịch với Triệu tổng, tiền đã được chuyển vào tài khoản của ông rồi.”
“Canh tổng thật thẳng thắn.”
Triệu Long mỉm cười, hai tay nâng ly rượu nói: “Canh tổng, tôi kính ngài một ly, về sau xin ngài chiếu cố đến tôi nhiều hơn.”
Canh Phong nở một nụ cười bí ẩn, nói: “Nhất định, nhất định, sau này chúng ta vẫn còn liên hệ mà.”
Canh Phong nhấn mạnh vào hai chữ “liên hệ” ở phía sau.
Triệu Long lại hiểu sai ý, vội vàng tiếp tục nâng ly.
Canh Phong gửi cho Vương Bác Thần một tin nhắn: “Anh Vương, mọi việc đã xong.”
Nhận được tin nhắn, Vương Bác Thần cười nhạt.
Bảo Canh Phong mua lại mảnh đất tổ của nhà họ Triệu là một phần trong kế hoạch của anh.
Triệu Long hiện không tiếc công sức đầu tư nhiều tiền vào việc xây dựng thành phố mới.
Cho nên ông ta sẽ cố gắng hết sức tìm cách gom góp vốn.
600 tỷ kia chính là miếng mồi câu cho Triệu Long, hiệu quả thực sự phải chờ sau khi xây dựng xong thành phố mới.
Bây giờ còn chưa thể nói, đến khi đó nhà họ Triệu và nhà họ Lý nhất định sẽ đón nhận một “bất ngờ” rất lớn.
Cá đã cắn câu, bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Câu cá là một chuyện rất kiên nhẫn, không thể vội.
“Bắt đầu sửa chữa nghĩa địa cho ba vợ tôi, ngày mai sẽ chôn cất.”
Vương Bác Thần trả lời tin nhắn.
Nhắn tin xong, Vương Bác Thần cười nói với Trần Ngọc: “Mẹ đừng lo, con đảm bảo ngày mai tro cốt của ba sẽ được chôn cất ở phần mộ tổ tiên.”
“Ngày mai?”
Trần Ngọc hiển nhiên không tin, chỉ cần bà cụ Triệu không đồng ý thì ai nói cũng vô dụng.
Hơn nữa, đây là chuyện của nhà họ Triệu, cho dù Vương Bác Thần có chút quen biết cũng vô dụng.
Đây không phải là chuyện có thể dựa vào mối quan hệ là có thể giải quyết được.
“Ăn nói bậy bạ, cho dù con có gọi Thần Chủ đến cũng vô dụng.”
Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, bà cảm thấy Vương Bác Thần đang khoác lác.
Triệu Thanh Hà cũng nói: “Được rồi, em biết anh có ý tốt, nhưng đây không phải chuyện để đùa. Chỉ có bà nội gật đầu đồng ý thì ba mới có thể chôn cất ở phần mộ tổ tiên, nếu không ai nói cũng vô dụng thôi.”
“Anh nói thật đấy, anh không đùa đâu.”
Chương 120
Vương Bác Thần nghiêm túc nói: “Nếu hai người không tin thì ngày mai hãy tới xem, con bảo đảm có thể chôn cất ở phần mộ tổ tiên, hơn nữa còn được chôn cất một cách quang minh chính đại.”
“Ăn cơm, còn không thì ngậm miệng lại.”
Trần Ngọc thở phì phò nói.
Chuyện của chồng khiến bà rất buồn phiền, Vương Bác Thần lại dám đem chuyện đó ra đùa giỡn, điều này khiến bà rất tức giận.
Bịch một tiếng, Trần Ngọc ném chén cơm xuống bàn, sắc mặt khó coi bỏ về phòng.
“Anh đúng là đồ óc heo, không biết tốt xấu mà, sao lại nói những chuyện không nên nói vậy chứ. Anh biết rõ chuyện mẹ quan tâm nhất chính là chuyện của ba, vậy mà anh còn đem chuyện đó ra đùa giỡn trước mặt mẹ nữa?”
Triệu Thanh Hà oán giận nói.
Vương Bác Thần vô tội nói: “Vợ à, anh thật sự không đùa đâu, sao anh có thể đem chuyện này ra đùa được, anh…”
“Anh im miệng.”
Triệu Thanh Hà cũng nổi giận, cô cho rằng Vương Bác Thần không phân biệt trường hợp, tức giận nói: “Có phải hai ngày nay em quá tốt với anh nên anh bắt đầu được voi đòi tiên không hả? Tối nay ngủ sô pha!”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười, anh không ngờ lòng tốt của mình lại làm mất lòng cả mẹ vợ và vợ.
Xem ra đêm nay không thể ngủ trên giường rồi.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Ăn xong, Triệu Thanh Hà đến công ty, Vương Bác Thần đưa Dao Dao đi làm thủ tục nhập học ở trường mẫu giáo mới.
“Ba, con có thể không đi mẫu giáo được không?”
Dao Dao không vui, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Bác Thần.
“Không thể.”
Lần này Vương Bác Thần không làm theo ý muốn của Dao Dao.
“Ba xấu xa, ba thối tha, tối nay con sẽ không lấy chăn cho ba đâu, hừ.”
Dao Dao chu cái miệng nhỏ nhắn, cô bé không vui nữa rồi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đến trường mẫu giáo, vốn vẫn còn giận, nhưng khi nhìn thấy cô giáo là cô bé thay đổi sắc mặt ngay.
“Con chào cô, con tên Vương Nguyệt Dao, cô giáo xinh quá.”
Vương Bác Thần chưa kịp nói gì thì Dao Dao đã chạy đến chủ động nắm tay giáo viên nữ, nói chuyện rất hồn nhiên và dễ thương.
“Ồ, đây là con gái của anh sao? Thật đáng yêu, cái miệng nhỏ này thật ngọt.”
Giáo viên nữ rất vui, gặp được một bạn nhỏ hiểu chuyện như vậy đương nhiên cô giáo rất thích.
“Có hiểu quy tắc không, có biết thứ tự trước sau không, tôi nói này cô giáo, con của chúng tôi đến trước đấy có biết không?”
Thấy giáo viên nữ nói chuyện với Dao Dao, một phụ huynh bên cạnh tỏ ra không hài lòng nên gân giọng mắng.
Vương Bác Thần cau mày nói: “Xin lỗi, mời mọi người.”
Anh xin lỗi giáo viên nữ: “Xin lỗi đã làm phiền cô, cô làm việc trước đi.”
Triệu Thanh Hà lén lút vỗ ngực, líu lưỡi nói: “Không ngờ thư ký Tư lại tự mình đến đây, chuyện này lại làm phiền tới thư ký Tư rồi, chúng ta phải mời người ta một bữa mới được.”
Triệu Thanh Hà khoanh tay cười như không cười nhìn Vương Bác Thần: “Nói đi, chuyện này là sao, thư ký Tư hình như đặc biệt quan tâm đến anh.”
Vương Bác Thần cười ôm vai cô nói: “Anh chính là Thần Chủ nên có thể xảy ra chuyện gì được chứ, nếu không sao Tư Lam có thể đến nhanh như vậy?”
“Anh, anh thật sự là Thần Chủ sao?”
Triệu Thanh Hà rất kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Triệu Thanh Hà, Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, Thanh Hà, Tư Lam, Canh Phong và tam đại chiến thần đều là thuộc hạ của anh. Chồng của em chính là chiến thần, đây chính là ngạc nhiên anh mang đến cho em.”
“Trời ạ, anh thực sự là chiến thần sao? Vương Bác Thần, anh che giấu sâu thật đấy, ngay cả em cũng bị lừa.”
Vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Triệu Thanh Hà càng khoa trương hơn, sau đó cô cười xì một tiếng.
Nắm lấy cánh tay của Vương Bác Thần, cô nói: “Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, em không rõ anh sao?”
Cô không tin?
Vương Bác Thần bất lực nói: “Thanh Hà, không lừa em đâu, anh thật sự là Thần Chủ.”
Triệu Thanh Hà trợn mắt, khịt mũi nói: “Được được được, anh chính là Thần Chủ, anh là Thần Chủ của một mình em, em coi anh là Thần Chủ không được sao?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười, đối với những người bình thường như mẹ vợ và Triệu Thanh Hà mà nói thì anh rõ ràng không thể trở thành Thần Chủ duy nhất trên thế giới chỉ trong vòng bốn năm.
Nhưng anh thực sự là Thần Chủ.
Về đến nhà, Trần Ngọc đã nấu xong cơm trưa rồi.
“Mau, ngồi xuống đi, hôm nay con có một tin vui muốn thông báo.”
Triệu Thanh Hà giống như một nữ vương.
“Hôm nay nhặt được tiền hay sao mà vui thế?”
Trần Ngọc bưng đĩa khoai tây thái sợi xào cuối cùng lên, bà đánh nhẹ vào bàn tay nhỏ bé đang lén lút cầm đùi gà: “Cháu ăn ba cái rồi đấy, ăn chút rau đi.”
Dao Dao bĩu môi nói: “Người ta không thích rau xanh, bà ơi, bà không yêu cháu nữa rồi.”
Triệu Thanh Hà tuyên bố: “Vui hơn nhặt được tiền nữa, dự án của công ty cuối cùng cũng đã được triển khai, mọi thủ tục cũng đã hoàn tất. Dự án kết thúc sẽ kiếm được ít nhất 1.5 tỷ đồng.”
“Thật sao?”
Trần Ngọc cũng vui vẻ nói: “Sau này cuộc sống của chúng ta sẽ thoải mái hơn, có tiền thì đặt cọc tiền mua nhà trước, chúng ta không thể ở nhà thuê mãi được.”
Vương Bác Thần tiếp lời: “Mẹ, không phải Trần Phong tặng cho mẹ một biệt thự ở Bạch Vân sao? Ngày mai chúng ta có thể chuyển tới đó.”
Trần Ngọc trừng mắt nhìn anh rồi nói lan man: “Đó không phải nhà của chúng ta, chuyển vào đó mẹ cảm thấy không ổn lắm. Chúng ta cứ đi một bước tính một bước, đừng đi đường tắt. Con xem đi, Triệu Húc muốn đi đường tắt, bây giờ ngay cả mạng cũng không còn. Hơn nữa, lỡ như ngày nào đó nhà họ Trần đổi ý muốn lấy lại nhà thì chẳng phải chúng ta phải đi thuê nhà lần nữa sao?”
Triệu Thanh Hà gật đầu nói: “Mẹ nói đúng, con cũng cảm thấy không ổn.”
Chương 117
Vương Bác Thần buông tay nói: “Hai người thật là, có phúc mà không biết hưởng.”
Dao Dao chớp mắt, nói chuyện y chang bà cụ non: “Con cũng ủng hộ mẹ và bà ngoại.”
Sau đó, lén lút cầm đùi gà.
Trần Ngọc đã để ý từ lâu, bà vỗ vào tay Dao Dao, gắp rau cho cô bé: “Lấy lòng cũng vô dụng.”
Dao Dao chẹp miệng nói: “Vậy thì con sẽ ủng hộ ba, hừ.”
Vương Bác Thần mỉm cười, đùa dai: “Ủng hộ ba thì con cũng phải ăn rau xanh.”
“Mọi người bắt nạt trẻ con, người ta chỉ muốn ăn một bữa ngon lành thôi mà, sao khó quá đi.”
Dao Dao không vui nữa, mắt rưng rưng nhìn Vương Bác Thần.
Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Vương Bác Thần lại không chịu được: “Được, được rồi, ăn cái cuối cùng.”
“Anh nói không tính, Dao Dao, ăn rau đi.”
Triệu Thanh Hà trừng mắt một cái, hai cha con Dao Dao và Vương Bác Thần vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Trần Ngọc thở dài nói: “Haizzz, nếu ba con có thể vào nhà thờ tổ tiên thì tốt rồi…”
Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ đừng lo, ba nhất định có thể vào phần mộ tổ tiên, bài vị cũng sẽ chuyển vào nhà thờ tổ.”
Về phía nhà họ Triệu kia, chắc bây giờ họ đang bàn bạc chuyện bán mảnh đất tổ, đúng không?
Dự án thành phố mới của Triệu Long cần một số tiền lớn, ông ta nhất định sẽ dùng số tiền bán mảnh đất tổ kia để đầu tư vào đó, đợi khi dự án thành phố mới hoàn thành thì cũng là lúc anh thu lưới.
Anh sẽ để Triệu Long cảm nhận được mùi vị bị đánh cắp thành quả như ba chồng khi đó!
Trong khi đó, nhà họ Triệu.
Triệu Long vội vàng bước vào nói: “Mẹ, chuyện vui, chuyện vui.”
“Chuyện vui gì?”
Bà cụ Triệu vội vàng hỏi, sau đả kích ở đám cưới của Vương Bác Thần, cộng thêm đả kích về cái chết của Triệu Húc, bà ta đã không còn nét mặt hồng hào như xưa.
“Có người nhìn trúng khu đất tổ của nhà chúng ta và sẵn sàng trả giá cao để mua nó.”
Triệu Long vội vã nói.
“Con, con muốn bán mảnh đất tổ?”
Bà cụ Triệu vội vàng bắt lấy tay Triệu Long.
Triệu Long không kiên nhẫn nói: “Sao lại không thể? Đối phương ra giá 600 tỷ đồng, con sẽ lấy 600 tỷ đồng này đầu tư vào dự án thành phố mới, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ phát tài.”
“Không được! Tuyệt đối không được!”
Bà cụ Triệu vốn luôn chiều chuộng đứa con trai cả của mình, lần này cuối cùng cũng nổi giận.
Đất tổ, phần mộ tổ tiên, đây là gốc gác của nhà họ Triệu!
Sao bà ta có thể đồng ý cho con trai bà ta bán mảnh đất của tổ tiên được.
Nếu bán mảnh đất tổ này thì sau này bà ta chết đi còn mặt mũi nào đi gặp mặt tổ tiên nhà họ Triệu đây?
“Tại sao không được?”
Triệu Long cau mày, không vừa lòng nói: “Bây giờ là thời cơ tốt để nhà họ Triệu phát triển mạnh mẽ. Thành phố mới là vùng đất do Thần Chủ chỉ định, một khi hoàn thành công trình, không chỉ những người giàu có quyền quý của nước ta trở về ủng hộ, mà các nhà quyền quý của quốc gia khác cũng rất có thể sẽ quay trở lại.”
Chương 118
Nói đến đây, Triệu Long cố nén sự ghét bỏ trong lòng, nói: “Thành phố mới, thậm chí toàn bộ Hà Châu, dưới ảnh hưởng của Thần Chủ, có khả năng sẽ trở thành một đô thị toàn cầu. Bỏ đi, con có nói mẹ cũng không hiểu gì đâu, mẹ lấy giấy tờ nhà đất ra đi, con nhất định phải nắm chắt cơ hội này, con sẽ biến nhà họ Triệu trở thành một gia tộc hạng nhất trong tay con.”
Bà cụ Triệu thở hổn hển đập cây nạng xuống đất, giận đến môi cũng run rẩy: “Đất tổ không thể bán được! Đây là lời dạy bảo của tổ tiên nhà họ Triệu!”
“Lời dạy bảo của tổ tiên! Thời đại nào rồi mà còn nghe lời dạy tổ tiên! Lời dạy kia có thể kiếm tiền được không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu hưng thịnh không? Lời dạy kia có thể khiến nhà họ Triệu kiếm tiền tỷ không?”
Triệu Long thở phì phò nói: “Mẹ đừng hồ đồ nữa, mẹ có thể sống một đời không lo cơm ăn áo mặt chính là nhờ con cực khổ kiếm tiền, chứ không phải nhờ lời dạy của tổ tiên nhà họ Triệu!”
Nói xong, Triệu Long cầm chiếc chìa khóa trên hông bà cụ Triệu rồi đi vào phòng ngủ của bà ta.
Bà ta vội vàng kéo Triệu Long lại, bật khóc: “Long à, coi như mẹ cầu xin con, đất tổ không thể bán được. Nhà họ Triệu chúng ta có thể làm giàu đều nhờ vào phong thủy của đất tổ.”
“Đủ rồi.”
Triệu Long đẩy bà cụ Triệu xuống ghế và hét lên: “Phong thủy chó má gì! Nhà họ Triệu có được như ngày hôm nay là do tôi vất vả kiếm tiền! Là tôi nhìn sắc mặt ông bà nội mà có được! Không phải do mẹ cầu trời khấn phật mà có! Mẹ tự mình suy nghĩ đi!”
Bà ta giận đến run người, bà ta hối hận vì đã chiều hư đứa con trai cả của mình.
Những người khác sẽ sợ bà ta.
Nhưng đứa con trai cả này không hề coi bà ta ra gì, bà ta không có cách nào cản được.
“Long à, đất tổ không bán được, mẹ cầu xin con, mẹ cầu xin con mà.”
Bà cụ Triệu đuổi theo phía sau.
Triệu Long đã lấy được giấy tờ nhà đất, không kiên nhẫn nói: “Mẹ thật là một người hồ đồ, nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì người ta thèm mua chắc? Nếu không phải đất tổ có phong thủy tốt thì nó có thể bán với giá 600 tỷ đồng sao? Đây mới là tác dụng của phong thủy đất tổ!”
Triệu Long lạnh lùng nói: “Mẹ lo cái gì, bọn họ cũng cho phép mồ mã tổ tiên của chúng ta tiếp tục ở đó, nhà thờ tổ tiên cũng không cần phải di dời, không biết gì thì đừng có làm ầm lên.”
“Không, không di dời? Con nói thật sao? Long à, con đừng có lừa mẹ.”
Vừa nghe đến đây, bà cụ Triệu lập tức nín khóc, điều bà ta lo lắng nhất chính là phần mộ và nhà thờ tổ tiên.
Nhưng bây giờ không cần di dời phần mộ tổ tiên và nhà thờ thì bà ta cũng không quá lo lắng nữa.
“Canh Phong nói thì sao có thể là giả được? Anh ta từng là thư ký thống đốc đấy!”
Triệu Long lạnh lùng bỏ lại một câu rồi rời đi, vị khách hàng lớn kia vẫn còn đang đợi ông ta.
Trong dự án thành phố mới, nhà họ Triệu gom góp vốn liếng được 3000 tỷ đồng, vay ngân hàng 3000 tỷ, hiện giờ vẫn còn thiếu 600 tỷ đồng.
Cũng may, thư ký Canh rất thích mảnh đất tổ này, ông ta sẵn sàng bỏ ra 600 tỷ để mua lại nó, không cần phải di dời lăng mộ và nhà thờ tổ tiên, quả thật đúng ý ông ta.
Chỉ cần có trong tay 600 tỷ từ việc bán mảnh đất tổ kia thì đã đủ tiền để đầu tư rồi.
Mặc dù nhà họ Lý chiếm phần chính trong dự án xây dựng thành phố mới, nhưng lần này nhà họ Triệu cũng có thể thu hoạch được hơn 20 ngàn tỷ.
Đây chỉ là ước tính tạm thời thôi.
Chương 119
Nếu thực sự có thể phát triển thành một đô thị mang tính toàn cầu thì số tiền thu được có thể tăng gấp nhiều lần.
“Đây chính là sức ảnh hưởng của Thần Chủ, nếu anh muốn xây dựng một thành phố thì cả thế giới đều sẽ ủng hộ.”
Triệu Long thở dài, bước vào Hoa Khai Phú Qúy, khách hàng lớn đang ở đây.
“Canh tổng, tôi đã mang theo giấy tờ nhà đất, bây giờ chúng ta có thể ký kết hợp đồng.”
Canh Phong nhận lấy giấy tờ nhà đất rồi mỉm cười nhìn ông ta: “Rất hân hạnh được giao dịch với Triệu tổng, tiền đã được chuyển vào tài khoản của ông rồi.”
“Canh tổng thật thẳng thắn.”
Triệu Long mỉm cười, hai tay nâng ly rượu nói: “Canh tổng, tôi kính ngài một ly, về sau xin ngài chiếu cố đến tôi nhiều hơn.”
Canh Phong nở một nụ cười bí ẩn, nói: “Nhất định, nhất định, sau này chúng ta vẫn còn liên hệ mà.”
Canh Phong nhấn mạnh vào hai chữ “liên hệ” ở phía sau.
Triệu Long lại hiểu sai ý, vội vàng tiếp tục nâng ly.
Canh Phong gửi cho Vương Bác Thần một tin nhắn: “Anh Vương, mọi việc đã xong.”
Nhận được tin nhắn, Vương Bác Thần cười nhạt.
Bảo Canh Phong mua lại mảnh đất tổ của nhà họ Triệu là một phần trong kế hoạch của anh.
Triệu Long hiện không tiếc công sức đầu tư nhiều tiền vào việc xây dựng thành phố mới.
Cho nên ông ta sẽ cố gắng hết sức tìm cách gom góp vốn.
600 tỷ kia chính là miếng mồi câu cho Triệu Long, hiệu quả thực sự phải chờ sau khi xây dựng xong thành phố mới.
Bây giờ còn chưa thể nói, đến khi đó nhà họ Triệu và nhà họ Lý nhất định sẽ đón nhận một “bất ngờ” rất lớn.
Cá đã cắn câu, bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Câu cá là một chuyện rất kiên nhẫn, không thể vội.
“Bắt đầu sửa chữa nghĩa địa cho ba vợ tôi, ngày mai sẽ chôn cất.”
Vương Bác Thần trả lời tin nhắn.
Nhắn tin xong, Vương Bác Thần cười nói với Trần Ngọc: “Mẹ đừng lo, con đảm bảo ngày mai tro cốt của ba sẽ được chôn cất ở phần mộ tổ tiên.”
“Ngày mai?”
Trần Ngọc hiển nhiên không tin, chỉ cần bà cụ Triệu không đồng ý thì ai nói cũng vô dụng.
Hơn nữa, đây là chuyện của nhà họ Triệu, cho dù Vương Bác Thần có chút quen biết cũng vô dụng.
Đây không phải là chuyện có thể dựa vào mối quan hệ là có thể giải quyết được.
“Ăn nói bậy bạ, cho dù con có gọi Thần Chủ đến cũng vô dụng.”
Trần Ngọc trừng mắt nhìn Vương Bác Thần, bà cảm thấy Vương Bác Thần đang khoác lác.
Triệu Thanh Hà cũng nói: “Được rồi, em biết anh có ý tốt, nhưng đây không phải chuyện để đùa. Chỉ có bà nội gật đầu đồng ý thì ba mới có thể chôn cất ở phần mộ tổ tiên, nếu không ai nói cũng vô dụng thôi.”
“Anh nói thật đấy, anh không đùa đâu.”
Chương 120
Vương Bác Thần nghiêm túc nói: “Nếu hai người không tin thì ngày mai hãy tới xem, con bảo đảm có thể chôn cất ở phần mộ tổ tiên, hơn nữa còn được chôn cất một cách quang minh chính đại.”
“Ăn cơm, còn không thì ngậm miệng lại.”
Trần Ngọc thở phì phò nói.
Chuyện của chồng khiến bà rất buồn phiền, Vương Bác Thần lại dám đem chuyện đó ra đùa giỡn, điều này khiến bà rất tức giận.
Bịch một tiếng, Trần Ngọc ném chén cơm xuống bàn, sắc mặt khó coi bỏ về phòng.
“Anh đúng là đồ óc heo, không biết tốt xấu mà, sao lại nói những chuyện không nên nói vậy chứ. Anh biết rõ chuyện mẹ quan tâm nhất chính là chuyện của ba, vậy mà anh còn đem chuyện đó ra đùa giỡn trước mặt mẹ nữa?”
Triệu Thanh Hà oán giận nói.
Vương Bác Thần vô tội nói: “Vợ à, anh thật sự không đùa đâu, sao anh có thể đem chuyện này ra đùa được, anh…”
“Anh im miệng.”
Triệu Thanh Hà cũng nổi giận, cô cho rằng Vương Bác Thần không phân biệt trường hợp, tức giận nói: “Có phải hai ngày nay em quá tốt với anh nên anh bắt đầu được voi đòi tiên không hả? Tối nay ngủ sô pha!”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười, anh không ngờ lòng tốt của mình lại làm mất lòng cả mẹ vợ và vợ.
Xem ra đêm nay không thể ngủ trên giường rồi.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Ăn xong, Triệu Thanh Hà đến công ty, Vương Bác Thần đưa Dao Dao đi làm thủ tục nhập học ở trường mẫu giáo mới.
“Ba, con có thể không đi mẫu giáo được không?”
Dao Dao không vui, nước mắt lưng tròng nhìn Vương Bác Thần.
“Không thể.”
Lần này Vương Bác Thần không làm theo ý muốn của Dao Dao.
“Ba xấu xa, ba thối tha, tối nay con sẽ không lấy chăn cho ba đâu, hừ.”
Dao Dao chu cái miệng nhỏ nhắn, cô bé không vui nữa rồi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đến trường mẫu giáo, vốn vẫn còn giận, nhưng khi nhìn thấy cô giáo là cô bé thay đổi sắc mặt ngay.
“Con chào cô, con tên Vương Nguyệt Dao, cô giáo xinh quá.”
Vương Bác Thần chưa kịp nói gì thì Dao Dao đã chạy đến chủ động nắm tay giáo viên nữ, nói chuyện rất hồn nhiên và dễ thương.
“Ồ, đây là con gái của anh sao? Thật đáng yêu, cái miệng nhỏ này thật ngọt.”
Giáo viên nữ rất vui, gặp được một bạn nhỏ hiểu chuyện như vậy đương nhiên cô giáo rất thích.
“Có hiểu quy tắc không, có biết thứ tự trước sau không, tôi nói này cô giáo, con của chúng tôi đến trước đấy có biết không?”
Thấy giáo viên nữ nói chuyện với Dao Dao, một phụ huynh bên cạnh tỏ ra không hài lòng nên gân giọng mắng.
Vương Bác Thần cau mày nói: “Xin lỗi, mời mọi người.”
Anh xin lỗi giáo viên nữ: “Xin lỗi đã làm phiền cô, cô làm việc trước đi.”
Bình luận facebook