-
Chương 126-130
Chương 126
Trời ạ!
Một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút.
180 tỷ đã được chuyển đến.
“Tập đoàn Bác Thần?”
Trương Hoành Đồ sửng sốt, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nghe nói đến một tập đoàn nào như thế, mà Nước R có một tập đoàn hùng mạnh như vậy thì không có lý nào ông ta chưa từng biết đến.
Một tập đoàn có thể trong 5 phút chuyển đến 180 tỷ thì tài chính ít nhất cũng phải trên 3000 tỷ.
Có điều Nước R có một tập đoàn lớn mạnh như vậy thì tiếng tăm của nó không thể nào không lẫy lừng được.
Nhưng cái tên tập đoàn Bác Thần này, một chữ ông ta cũng chưa từng nghe qua.
“Ba của con tên là Vương Bác Thần.”
Dao Dao nắm lấy tay Phương Viên nói.
Trương Hoành Đồ sợ hãi.
Ông trời ơi.
Mình đã xúc phạm đến ai vậy?
Người có tài lực nhiều như vậy, thế mà ông ta lại mắng anh.
Lại còn đuổi anh đi!
Thảo nào anh không kiêng nể Thường Phong.
Với tiềm lực tài chính như vậy, cho dù Thường Phong có là giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên thì cũng không phải là đối thủ của chàng thanh niên này!
“Tập… tập đoàn Bác Thần này là của cậu sao?”
Trương Hoành Đồ nuốt một ngụm nước bọt, hai chân phát run.
Sự thật đã chứng minh số tiền 180 tỷ kia là của Vương Bác Thần gửi qua.
“Bây giờ, xin lỗi cô giáo Phương đi.”
Vương Bác Thần không giải thích tập đoàn Bác Thần khi thành lập đã được Tư Lam thay anh quản lý tài vụ.
Xét về tiềm lực tài chính, nguồn tài chính của anh đã vượt xa những tài phiệt hàng đầu thế giới.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết mình có bao nhiêu tài sản.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Sự hống hách của Trương Hoành Đồ lúc đầu hoàn toàn biến mất, ông ta đã bị Vương Bác Thần doạ sợ đến mức không dám nói thêm gì.
“Cô giáo Phương, vừa rồi là tôi không đúng, cô đừng để trong lòng, tôi nói mà không biết suy nghĩ, cô đừng để bụng nhé!”
“Không… không sao đâu.”
Phương Viên vội xua tay, cô ta ngây người nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Trương Hoành Đồ đang kinh hãi nói: “Tôi sẽ bỏ ra 900 tỷ nữa để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang, ông bị sa thải.”
“Cái gì?”
Trương Hoành Đồ sửng sốt.
Chương 127
Bỏ ra 900 tỷ để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang sao?
Vừa mới bỏ ra 180 tỷ, bây giờ lại vung ra 900 tỷ trong nháy mắt?
Người này rốt cuộc là ai?
Nếu anh có thể tuỳ tiện bỏ ra 900 tỷ, vậy thì tài sản ít nhất cũng phải từ 30 nghìn tỷ trở lên.
Ông ta rốt cuộc đã chọc giận đến ai vậy chứ?
Với khối tài sản hùng hậu như vậy đã có thể sánh ngang với tứ đại gia tộc rồi.
Bản thân ông ta thế mà lại dám mở miệng đe doạ một thanh niên như vậy.
Bốp!
Trương Hoành Đồ tự tát mình một cái thật mạnh, quỳ trên mặt đất: “Ngài.. ngài tha cho tôi, là do tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn, xin ngài đừng sa thải tôi.”
“Cô cảm thấy sao?”
Vương Bác Thần thậm chí không thèm liếc nhìn ông ta, thay vào đó hỏi Phương Viên.
Phương Viên không biết hành xử thế nào, chật vật lên tiếng: “Tôi… tôi không biết.”
“Vậy thì tôi sẽ quyết định giúp cô, từ bây giờ cô sẽ là hiệu trưởng của trường mẫu giáo Tinh Quang, về phần người này…”
Vương Bác Thần nhìn Trương Hoành Đồ bằng ánh mắt lãnh đạm: “Cô muốn sa thải thì sa thải, không muốn sa thải thì giữ lại, tuỳ cô.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Phương Viên lắp bắp cả nửa ngày cũng chưa nói ra được câu nào.
“Hiệu Trưởng Phương, xin cô đừng sa thải tôi.”
Trương Hoành Đồ thực sự sợ hãi.
Ông ta biết rằng một khi bản thân bị sa thải, chắc chắn sẽ bị cấm hành nghề.
Sẽ không một ai dám tìm đến ông ta nữa.
Chọc giận đến những người như này, sau này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp gì.
Cho dù Vương Bác Thần không truy cứu thì đám người muốn nịnh bợ Vương Bác Thần sẽ bỏ qua cho ông ta sao?
Nghĩ đến đây, Trương Hoành Đồ quỳ trên mặt đất, tự tát mình một cái thật mạnh, cúi lạy sát đất: “Xin ngài thứ lỗi cho tôi, đừng sa thải tôi, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương. Hiệu trưởng Phương, vì miếng cơm của đồng nghiệp, xin cô giữ tôi lại.”
Phương Viên vốn là người rụt rè nhút nhát, vừa mới tốt nghiệp đại học, đối diện với sự van xin thương xót của Trương Hoành Đồ đang vừa quỳ vừa tát kia thì ngay lập tức mềm lòng: “Vậy… hay là giữ ông ta lại đi.”
“Được.”
Vương Bác Thần mỉm cười, ngoại trừ ấn tượng tốt đối với Phương Viên thì vẫn còn lý do khác khiến anh làm như vậy.
Phương Viên là em gái của một trong những cấp dưới cũ của anh.
Mà người đó đã đỡ đạn cho anh trên chiến trường.
Lúc đó anh mới vừa lên chức đại đội trưởng, thực lực không như bây giờ.
Vương Bác Thần cho người đi tìm Phương Viên từ lâu rồi, nhưng không ngờ Phương Viên lại là giáo viên mẫu giáo ở đây nên tiện thể ra tay giúp đỡ.
Chương 128
“Nếu như để tôi biết ông dám bằng mặt không bằng lòng, bắt nạt Phương Viên, vậy thì ông chết chắc.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Trương Hoành Đồ.
“Vâng, vâng, tôi sẽ luôn ghi nhớ, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương.”
Trương Hoành Đồ lau mồ hôi lạnh trên mặt, không dám thở mạnh.
Khi Dao Dao vào lớp học, Vương Bác Thần mới rời khỏi trường mẫu giáo Tinh Quang.
Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã thực hiện được một ý nguyện.
“Ngài Vương, mộ ba vợ của ngài đã sửa xong rồi.”
Canh Phong gọi báo một cách cung kính với anh.
Vương Bác Thần nói: “Phía bên nhà họ Triệu đã biết chưa?”
Canh Phong nhanh chóng trả lời: “Phía nhà họ Triệu đã nhận được tin tức rồi, mộ tổ tông bị động, bọn họ đang chặn ngang đường.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Chặn đường? Vậy thì cứ để họ chặn, đội tang lễ chuẩn bị xong thì xuất phát, tôi muốn ở trước mặt người nhà họ Triệu chôn cất ba vợ tôi.”
“Vâng, tôi sẽ bảo bọn họ thực hiện.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Vương Bác Thần cong lên thành hình vòng cung, chế giễu: “Người nhà họ Triệu, haha, nếu như mấy người biết chuyện này là do tôi chủ động làm, mấy người có ngạc nhiên không?”
“Lần này, nhà họ Triệu chúng ta thật sự sắp giàu rồi, tuy chúng ta đầu tư vào 6600 tỷ, nhưng chỉ cần những dự án này hoàn thành thì chúng ta có thể có được thu về hơn 30 nghìn tỷ.”
“Phải đó, có vầng sáng của thần chủ gia trì, thành phố mới sẽ biến thành thành phố lớn mang tầm quốc tế, nghe nói những quan chức tài phiệt của nước ngoài vì để lấy lòng thần chủ, đã bắt đầu dự tính rồi.”
“Ha ha, hơn 30 nghìn tỷ này còn chỉ là khoản thu về sau khi dự án thành phố mới hoàn thành, khoản thu về sau sẽ càng nhiều.”
Người của nhà họ Triệu đều vui sướng.
Tuy bán đi đất tổ, chuyện này khiến những người già bất mãn.
Nhưng vừa nghe khoản thu về lớn như vậy, hơn nữa còn là thông tin do Canh Phong thư ký cũ của thống đốc chính miệng tiết lộ, ngay lập tức đều ủng hộ Triệu Long bán đất tổ.
Không phải chỉ là một mảnh đất thôi sao?
Điều mọi người lo lắng chỉ là sợ mộ tổ sẽ bị di dời, từ đường sẽ bị dỡ bỏ.
Nhưng Canh Phong người ta nói rồi, sẽ không động vào mộ tổ và từ đường của nhà họ Triệu.
Vậy thì không sao rồi.
Một mảnh đất rách để đó vừa không kiếm được tiền, còn không bằng bán đi.
“Nếu mọi người đều biết rồi, vậy chuyện này cứ vậy đi, chỉ cần dự án thành phố mới hoàn thành xong xuôi, nhà họ Triệu chúng ta có thể mượn cơ hội lần này, một bước trở thành gia tộc tuyến đấu của Hà Châu.”
Triệu Long nhìn mọi người, đắc ý nói.
Dự án thành phố mới, đây là lần đầu tư ông ta tâm đắc nhất.
Vụ đầu tư này nhìn kiểu gì cũng ra khoản thu về, thật sự là kiếm to.
“He he, nói ra thì vẫn phải cảm ơn đôi cẩu nam nữ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần đó, nếu không phải Vương Bác Thần ở trên chiến trường từng đỡ đạn thay cho thần chủ, nhà họ Triệu chúng ta sẽ không thể lấy được dự án tốt như vậy.”
Chương 129
“Nói không sai, tiện nhân Triệu Thanh Hà tóm lại coi như có chút tác dụng. Tất cả dự án xây dựng thành phố mới, đều bị nhà họ Triệu chúng ta và nhà họ Lý ăn tất, ngay cả bốn đại gia tộc cũng không có phần.”
Người của nhà họ Triệu đắc ý nói.
Bà cụ Triệu thở dài, tuy bà ta rất không tán thành việc bán đất tổ, nhưng tình huống bây giờ, bà ta căn bản không xoay chuyển được gì.
Huống chi, bà ta phản đối cũng vô dụng, con trai lớn căn bản không nghe bà ta.
Triệu Long cười hờ hững, lại lộ ra một thông tin: “Canh Phong mời chúng ta đi xem lễ, ông ta nói thật ra là thần chủ nhìn trúng mảnh đất tổ của nhà chúng ta.”
“Cái gì?”
“Vậy mà là thần chủ nhìn trúng mảnh đất tổ của nhà chúng ta sao?”
“Thần chủ mua làm gì vậy?”
“Trời ạ, vậy mà là thần chủ, điều này há không phải nói, thần chủ đang chiếu cố tới nhà họ Triệu chúng ta hay sao?”
Mắt của bà cụ Triệu chợt sáng lên, gương mặt vốn nhăn như trái mướp đắng bỗng cười rạng rỡ: “Xem ra, quả thật là thần chủ đang chiếu cố nhà họ Triệu chúng ta, dù sao Triệu Thanh Hà là con gái của nhà họ Triệu chúng ta, Vương Bác Thần là con rể của nhà họ Triệu chúng ta, Vương Bác Thần từng đỡ đạn cho thần chủ, cho nên thần chủ cũng suy nghĩ tới nhà họ Triệu chúng ta.”
“Phải.”
Thím ba nói phụ họa: “Nhân vật như thần chủ, để ý nhất tới danh tiếng, cậu ta chỉ cần quan tâm nhà họ Triệu chúng ta một chút thì có thể nhận được nhiều danh tiếng hơn.”
Triệu Long gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa nhà họ Triệu chúng ta còn đang xây dựng dự án thành phố mới, dự án thành phố mới nếu làm không tốt, thần chủ mất mặt, cho nên cậu ta mới dùng loại thủ đoạn này, chiếu cố nhà họ Triệu chúng ta, để nhà họ Triệu chúng ta dốc lòng dốc sức xây dựng thành phố mới.”
Nói đến đây, Triệu Long cười rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem lễ, nghe Canh Phong nói, thần chủ muốn chôn cất một trưởng bối ở đất tổ nhà họ Triệu, đây là vinh quang của nhà họ Triệu chúng ta.”
Nghe thấy lời này, người nào người nấy trong nhà họ Triệu đều hiện vẻ vui mừng.
Đây là vinh hạnh rất lớn, Canh Phong mời, đó không phải tương đương do thần chủ mời hay sao?
Thần chủ không đồng ý, Canh Phong dám mời sao?
“Mau đi thôi, chúng ta đừng làm trễ nải thời gian.”
Đám người Triệu giống như tham gia buổi lễ cực kỳ long trọng, tất cả đều ăn mặc rất chỉnh tề, trước ngực cài một đóa hoa trắng, thật sự giống như nhà họ Triệu đang tổ chức tang lễ.
Chỉ là không biết, nếu bọn họ biết được, tang lễ long trọng mà bọn họ đi tham gia này, chính là tang lễ của ba Triệu Thanh Hà không được bọn họ cho phép được chôn ở mộ tổ thì biểu cảm trên người sẽ đặc biệt như nào.
“Bác Thần, thật sự sẽ không có chuyện chứ?”
Hai mẹ con Trần Ngọc bị Vương Bác Thần kéo đến, không dám tin mà hỏi.
Bọn họ ngây ngốc.
Tuy Vương Bác Thần thật sự tổ chức tang lễ cho ba vợ.
Còn muốn chôn ở mộ tổ của nhà họ Triệu.
Người của nhà họ Triệu sao có thể đồng ý chứ.
Chương 130
“Anh, anh đừng làm loạn, chuyện này nháo ra thì khó coi lắm.”
Triệu Thanh Hà lo lắng nói.
“Em và mẹ đừng lo lắng, anh đã sắp xếp xong hết rồi, ba của chúng ta nhất định có thể chôn ở mộ tổ, hơn nữa người của nhà họ Triệu sẽ còn đích thân tới tham gia tang lễ.”
Trên mặt Vương Bác Thần mang theo một tia thần bí.
Thấy sự tình đã phát triển tới mức này, Trần Ngọc biết nói gì cũng vô dụng.
Thì cắn răng nói: “Tôi chỉ tin cậu một lần, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu ba cậu không thể chôn cất được, trở thành trò cười, cậu không xong với tôi đâu.”
“Mẹ, mẹ đợi mà xem.”
Đội linh cữu đều đã chuẩn bị xong, Vương Bác Thần ở rể nhà họ Triệu, trở thành người của nhà họ Triệu.
Anh chính là con trai.
Vương Bác Thần ôm tro cốt của ba vợ, Triệu Thanh Hà ôm di ảnh.
Trần Ngọc đi ở giữa, trên mặt đều là nước mắt.
Bà ta thật sự không thể hiểu, bà cụ rốt cuộc lòng dạ sắt đá tới mức nào mới không cho phép con trai của mình được chôn cất ở mộ tổ!
Bà cụ thiên vị, bà ta có thể hiểu.
Bà cụ không coi mẹ con bọn họ là người của nhà họ Triệu, bà ta cũng có thể hiểu.
Nhưng bà cụ đối xử với con trai của mình như vậy, bà ta không thể hiểu.
Bà ta thật sự muốn hỏi bà cụ, bà xứng làm mẹ không?
Đội linh cữu lũ lượt tới mảnh đất tổ của nhà họ Triệu.
Người của nhà họ Triệu nghiêm túc chờ đợi.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, trước ngực cài một bông hoa trắng, cung kính đứng ở bên cạnh.
“Lát nữa xe của thần chủ sẽ tới, tất cả các người đều phải duy trì biểu cảm trang nghiêm cho tôi, ai nếu như dám xuất hiện biểu cảm khác, khiến thần chủ bất mãn, tôi đánh gãy chân kẻ đó!”
Bà cụ Triệu lạnh lùng dặn dò.
Cho dù bà ta không nói, người của nhà họ Triệu cũng không dám.
“Đoàn xe tới rồi, tất cả vực dậy 200% tinh thần cho tôi.”
Triệu Long thấp giọng nói.
Thần chủ chiếu cố nhà họ Triệu như vậy, bản thân nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của thần chủ.
Thần chủ muốn chôn cất trưởng bối của mình ở mộ tổ của nhà họ Triệu, điều đó nói rõ điều gì?
Nói rõ thần chủ đang chiếu cố nhà họ Triệu!
Nếu không phải chiếu cố nhà họ Triệu, lẽ nào lấy thân phận của thần chủ, còn không tìm được một mảnh đất phong thủy tốt hơn sao?
Mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ khiến thần chủ xem trọng mình.
Triệu Long hít sâu một hơi, ông ta có hơi căng thẳng dõi theo đoàn xe từ từ đi tới.
Khi đội linh cữu tới, Triệu Long ngoảnh đầu nói: “Tất cả quỳ xuống.”
Nói xong, ông ta quỳ xuống trước tiên.
Những người khác của nhà họ Triệu cũng vội quỳ xuống.
Trời ạ!
Một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút.
180 tỷ đã được chuyển đến.
“Tập đoàn Bác Thần?”
Trương Hoành Đồ sửng sốt, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nghe nói đến một tập đoàn nào như thế, mà Nước R có một tập đoàn hùng mạnh như vậy thì không có lý nào ông ta chưa từng biết đến.
Một tập đoàn có thể trong 5 phút chuyển đến 180 tỷ thì tài chính ít nhất cũng phải trên 3000 tỷ.
Có điều Nước R có một tập đoàn lớn mạnh như vậy thì tiếng tăm của nó không thể nào không lẫy lừng được.
Nhưng cái tên tập đoàn Bác Thần này, một chữ ông ta cũng chưa từng nghe qua.
“Ba của con tên là Vương Bác Thần.”
Dao Dao nắm lấy tay Phương Viên nói.
Trương Hoành Đồ sợ hãi.
Ông trời ơi.
Mình đã xúc phạm đến ai vậy?
Người có tài lực nhiều như vậy, thế mà ông ta lại mắng anh.
Lại còn đuổi anh đi!
Thảo nào anh không kiêng nể Thường Phong.
Với tiềm lực tài chính như vậy, cho dù Thường Phong có là giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên thì cũng không phải là đối thủ của chàng thanh niên này!
“Tập… tập đoàn Bác Thần này là của cậu sao?”
Trương Hoành Đồ nuốt một ngụm nước bọt, hai chân phát run.
Sự thật đã chứng minh số tiền 180 tỷ kia là của Vương Bác Thần gửi qua.
“Bây giờ, xin lỗi cô giáo Phương đi.”
Vương Bác Thần không giải thích tập đoàn Bác Thần khi thành lập đã được Tư Lam thay anh quản lý tài vụ.
Xét về tiềm lực tài chính, nguồn tài chính của anh đã vượt xa những tài phiệt hàng đầu thế giới.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết mình có bao nhiêu tài sản.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Sự hống hách của Trương Hoành Đồ lúc đầu hoàn toàn biến mất, ông ta đã bị Vương Bác Thần doạ sợ đến mức không dám nói thêm gì.
“Cô giáo Phương, vừa rồi là tôi không đúng, cô đừng để trong lòng, tôi nói mà không biết suy nghĩ, cô đừng để bụng nhé!”
“Không… không sao đâu.”
Phương Viên vội xua tay, cô ta ngây người nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Trương Hoành Đồ đang kinh hãi nói: “Tôi sẽ bỏ ra 900 tỷ nữa để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang, ông bị sa thải.”
“Cái gì?”
Trương Hoành Đồ sửng sốt.
Chương 127
Bỏ ra 900 tỷ để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang sao?
Vừa mới bỏ ra 180 tỷ, bây giờ lại vung ra 900 tỷ trong nháy mắt?
Người này rốt cuộc là ai?
Nếu anh có thể tuỳ tiện bỏ ra 900 tỷ, vậy thì tài sản ít nhất cũng phải từ 30 nghìn tỷ trở lên.
Ông ta rốt cuộc đã chọc giận đến ai vậy chứ?
Với khối tài sản hùng hậu như vậy đã có thể sánh ngang với tứ đại gia tộc rồi.
Bản thân ông ta thế mà lại dám mở miệng đe doạ một thanh niên như vậy.
Bốp!
Trương Hoành Đồ tự tát mình một cái thật mạnh, quỳ trên mặt đất: “Ngài.. ngài tha cho tôi, là do tôi có mắt như mù, không thấy núi Thái Sơn, xin ngài đừng sa thải tôi.”
“Cô cảm thấy sao?”
Vương Bác Thần thậm chí không thèm liếc nhìn ông ta, thay vào đó hỏi Phương Viên.
Phương Viên không biết hành xử thế nào, chật vật lên tiếng: “Tôi… tôi không biết.”
“Vậy thì tôi sẽ quyết định giúp cô, từ bây giờ cô sẽ là hiệu trưởng của trường mẫu giáo Tinh Quang, về phần người này…”
Vương Bác Thần nhìn Trương Hoành Đồ bằng ánh mắt lãnh đạm: “Cô muốn sa thải thì sa thải, không muốn sa thải thì giữ lại, tuỳ cô.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Phương Viên lắp bắp cả nửa ngày cũng chưa nói ra được câu nào.
“Hiệu Trưởng Phương, xin cô đừng sa thải tôi.”
Trương Hoành Đồ thực sự sợ hãi.
Ông ta biết rằng một khi bản thân bị sa thải, chắc chắn sẽ bị cấm hành nghề.
Sẽ không một ai dám tìm đến ông ta nữa.
Chọc giận đến những người như này, sau này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp gì.
Cho dù Vương Bác Thần không truy cứu thì đám người muốn nịnh bợ Vương Bác Thần sẽ bỏ qua cho ông ta sao?
Nghĩ đến đây, Trương Hoành Đồ quỳ trên mặt đất, tự tát mình một cái thật mạnh, cúi lạy sát đất: “Xin ngài thứ lỗi cho tôi, đừng sa thải tôi, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương. Hiệu trưởng Phương, vì miếng cơm của đồng nghiệp, xin cô giữ tôi lại.”
Phương Viên vốn là người rụt rè nhút nhát, vừa mới tốt nghiệp đại học, đối diện với sự van xin thương xót của Trương Hoành Đồ đang vừa quỳ vừa tát kia thì ngay lập tức mềm lòng: “Vậy… hay là giữ ông ta lại đi.”
“Được.”
Vương Bác Thần mỉm cười, ngoại trừ ấn tượng tốt đối với Phương Viên thì vẫn còn lý do khác khiến anh làm như vậy.
Phương Viên là em gái của một trong những cấp dưới cũ của anh.
Mà người đó đã đỡ đạn cho anh trên chiến trường.
Lúc đó anh mới vừa lên chức đại đội trưởng, thực lực không như bây giờ.
Vương Bác Thần cho người đi tìm Phương Viên từ lâu rồi, nhưng không ngờ Phương Viên lại là giáo viên mẫu giáo ở đây nên tiện thể ra tay giúp đỡ.
Chương 128
“Nếu như để tôi biết ông dám bằng mặt không bằng lòng, bắt nạt Phương Viên, vậy thì ông chết chắc.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn Trương Hoành Đồ.
“Vâng, vâng, tôi sẽ luôn ghi nhớ, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, tôi nhất định sẽ dốc lòng trợ giúp hiệu trưởng Phương.”
Trương Hoành Đồ lau mồ hôi lạnh trên mặt, không dám thở mạnh.
Khi Dao Dao vào lớp học, Vương Bác Thần mới rời khỏi trường mẫu giáo Tinh Quang.
Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng đã thực hiện được một ý nguyện.
“Ngài Vương, mộ ba vợ của ngài đã sửa xong rồi.”
Canh Phong gọi báo một cách cung kính với anh.
Vương Bác Thần nói: “Phía bên nhà họ Triệu đã biết chưa?”
Canh Phong nhanh chóng trả lời: “Phía nhà họ Triệu đã nhận được tin tức rồi, mộ tổ tông bị động, bọn họ đang chặn ngang đường.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Chặn đường? Vậy thì cứ để họ chặn, đội tang lễ chuẩn bị xong thì xuất phát, tôi muốn ở trước mặt người nhà họ Triệu chôn cất ba vợ tôi.”
“Vâng, tôi sẽ bảo bọn họ thực hiện.”
Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Vương Bác Thần cong lên thành hình vòng cung, chế giễu: “Người nhà họ Triệu, haha, nếu như mấy người biết chuyện này là do tôi chủ động làm, mấy người có ngạc nhiên không?”
“Lần này, nhà họ Triệu chúng ta thật sự sắp giàu rồi, tuy chúng ta đầu tư vào 6600 tỷ, nhưng chỉ cần những dự án này hoàn thành thì chúng ta có thể có được thu về hơn 30 nghìn tỷ.”
“Phải đó, có vầng sáng của thần chủ gia trì, thành phố mới sẽ biến thành thành phố lớn mang tầm quốc tế, nghe nói những quan chức tài phiệt của nước ngoài vì để lấy lòng thần chủ, đã bắt đầu dự tính rồi.”
“Ha ha, hơn 30 nghìn tỷ này còn chỉ là khoản thu về sau khi dự án thành phố mới hoàn thành, khoản thu về sau sẽ càng nhiều.”
Người của nhà họ Triệu đều vui sướng.
Tuy bán đi đất tổ, chuyện này khiến những người già bất mãn.
Nhưng vừa nghe khoản thu về lớn như vậy, hơn nữa còn là thông tin do Canh Phong thư ký cũ của thống đốc chính miệng tiết lộ, ngay lập tức đều ủng hộ Triệu Long bán đất tổ.
Không phải chỉ là một mảnh đất thôi sao?
Điều mọi người lo lắng chỉ là sợ mộ tổ sẽ bị di dời, từ đường sẽ bị dỡ bỏ.
Nhưng Canh Phong người ta nói rồi, sẽ không động vào mộ tổ và từ đường của nhà họ Triệu.
Vậy thì không sao rồi.
Một mảnh đất rách để đó vừa không kiếm được tiền, còn không bằng bán đi.
“Nếu mọi người đều biết rồi, vậy chuyện này cứ vậy đi, chỉ cần dự án thành phố mới hoàn thành xong xuôi, nhà họ Triệu chúng ta có thể mượn cơ hội lần này, một bước trở thành gia tộc tuyến đấu của Hà Châu.”
Triệu Long nhìn mọi người, đắc ý nói.
Dự án thành phố mới, đây là lần đầu tư ông ta tâm đắc nhất.
Vụ đầu tư này nhìn kiểu gì cũng ra khoản thu về, thật sự là kiếm to.
“He he, nói ra thì vẫn phải cảm ơn đôi cẩu nam nữ Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần đó, nếu không phải Vương Bác Thần ở trên chiến trường từng đỡ đạn thay cho thần chủ, nhà họ Triệu chúng ta sẽ không thể lấy được dự án tốt như vậy.”
Chương 129
“Nói không sai, tiện nhân Triệu Thanh Hà tóm lại coi như có chút tác dụng. Tất cả dự án xây dựng thành phố mới, đều bị nhà họ Triệu chúng ta và nhà họ Lý ăn tất, ngay cả bốn đại gia tộc cũng không có phần.”
Người của nhà họ Triệu đắc ý nói.
Bà cụ Triệu thở dài, tuy bà ta rất không tán thành việc bán đất tổ, nhưng tình huống bây giờ, bà ta căn bản không xoay chuyển được gì.
Huống chi, bà ta phản đối cũng vô dụng, con trai lớn căn bản không nghe bà ta.
Triệu Long cười hờ hững, lại lộ ra một thông tin: “Canh Phong mời chúng ta đi xem lễ, ông ta nói thật ra là thần chủ nhìn trúng mảnh đất tổ của nhà chúng ta.”
“Cái gì?”
“Vậy mà là thần chủ nhìn trúng mảnh đất tổ của nhà chúng ta sao?”
“Thần chủ mua làm gì vậy?”
“Trời ạ, vậy mà là thần chủ, điều này há không phải nói, thần chủ đang chiếu cố tới nhà họ Triệu chúng ta hay sao?”
Mắt của bà cụ Triệu chợt sáng lên, gương mặt vốn nhăn như trái mướp đắng bỗng cười rạng rỡ: “Xem ra, quả thật là thần chủ đang chiếu cố nhà họ Triệu chúng ta, dù sao Triệu Thanh Hà là con gái của nhà họ Triệu chúng ta, Vương Bác Thần là con rể của nhà họ Triệu chúng ta, Vương Bác Thần từng đỡ đạn cho thần chủ, cho nên thần chủ cũng suy nghĩ tới nhà họ Triệu chúng ta.”
“Phải.”
Thím ba nói phụ họa: “Nhân vật như thần chủ, để ý nhất tới danh tiếng, cậu ta chỉ cần quan tâm nhà họ Triệu chúng ta một chút thì có thể nhận được nhiều danh tiếng hơn.”
Triệu Long gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa nhà họ Triệu chúng ta còn đang xây dựng dự án thành phố mới, dự án thành phố mới nếu làm không tốt, thần chủ mất mặt, cho nên cậu ta mới dùng loại thủ đoạn này, chiếu cố nhà họ Triệu chúng ta, để nhà họ Triệu chúng ta dốc lòng dốc sức xây dựng thành phố mới.”
Nói đến đây, Triệu Long cười rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem lễ, nghe Canh Phong nói, thần chủ muốn chôn cất một trưởng bối ở đất tổ nhà họ Triệu, đây là vinh quang của nhà họ Triệu chúng ta.”
Nghe thấy lời này, người nào người nấy trong nhà họ Triệu đều hiện vẻ vui mừng.
Đây là vinh hạnh rất lớn, Canh Phong mời, đó không phải tương đương do thần chủ mời hay sao?
Thần chủ không đồng ý, Canh Phong dám mời sao?
“Mau đi thôi, chúng ta đừng làm trễ nải thời gian.”
Đám người Triệu giống như tham gia buổi lễ cực kỳ long trọng, tất cả đều ăn mặc rất chỉnh tề, trước ngực cài một đóa hoa trắng, thật sự giống như nhà họ Triệu đang tổ chức tang lễ.
Chỉ là không biết, nếu bọn họ biết được, tang lễ long trọng mà bọn họ đi tham gia này, chính là tang lễ của ba Triệu Thanh Hà không được bọn họ cho phép được chôn ở mộ tổ thì biểu cảm trên người sẽ đặc biệt như nào.
“Bác Thần, thật sự sẽ không có chuyện chứ?”
Hai mẹ con Trần Ngọc bị Vương Bác Thần kéo đến, không dám tin mà hỏi.
Bọn họ ngây ngốc.
Tuy Vương Bác Thần thật sự tổ chức tang lễ cho ba vợ.
Còn muốn chôn ở mộ tổ của nhà họ Triệu.
Người của nhà họ Triệu sao có thể đồng ý chứ.
Chương 130
“Anh, anh đừng làm loạn, chuyện này nháo ra thì khó coi lắm.”
Triệu Thanh Hà lo lắng nói.
“Em và mẹ đừng lo lắng, anh đã sắp xếp xong hết rồi, ba của chúng ta nhất định có thể chôn ở mộ tổ, hơn nữa người của nhà họ Triệu sẽ còn đích thân tới tham gia tang lễ.”
Trên mặt Vương Bác Thần mang theo một tia thần bí.
Thấy sự tình đã phát triển tới mức này, Trần Ngọc biết nói gì cũng vô dụng.
Thì cắn răng nói: “Tôi chỉ tin cậu một lần, nhưng tôi nói cho cậu biết, nếu ba cậu không thể chôn cất được, trở thành trò cười, cậu không xong với tôi đâu.”
“Mẹ, mẹ đợi mà xem.”
Đội linh cữu đều đã chuẩn bị xong, Vương Bác Thần ở rể nhà họ Triệu, trở thành người của nhà họ Triệu.
Anh chính là con trai.
Vương Bác Thần ôm tro cốt của ba vợ, Triệu Thanh Hà ôm di ảnh.
Trần Ngọc đi ở giữa, trên mặt đều là nước mắt.
Bà ta thật sự không thể hiểu, bà cụ rốt cuộc lòng dạ sắt đá tới mức nào mới không cho phép con trai của mình được chôn cất ở mộ tổ!
Bà cụ thiên vị, bà ta có thể hiểu.
Bà cụ không coi mẹ con bọn họ là người của nhà họ Triệu, bà ta cũng có thể hiểu.
Nhưng bà cụ đối xử với con trai của mình như vậy, bà ta không thể hiểu.
Bà ta thật sự muốn hỏi bà cụ, bà xứng làm mẹ không?
Đội linh cữu lũ lượt tới mảnh đất tổ của nhà họ Triệu.
Người của nhà họ Triệu nghiêm túc chờ đợi.
Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen, trước ngực cài một bông hoa trắng, cung kính đứng ở bên cạnh.
“Lát nữa xe của thần chủ sẽ tới, tất cả các người đều phải duy trì biểu cảm trang nghiêm cho tôi, ai nếu như dám xuất hiện biểu cảm khác, khiến thần chủ bất mãn, tôi đánh gãy chân kẻ đó!”
Bà cụ Triệu lạnh lùng dặn dò.
Cho dù bà ta không nói, người của nhà họ Triệu cũng không dám.
“Đoàn xe tới rồi, tất cả vực dậy 200% tinh thần cho tôi.”
Triệu Long thấp giọng nói.
Thần chủ chiếu cố nhà họ Triệu như vậy, bản thân nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của thần chủ.
Thần chủ muốn chôn cất trưởng bối của mình ở mộ tổ của nhà họ Triệu, điều đó nói rõ điều gì?
Nói rõ thần chủ đang chiếu cố nhà họ Triệu!
Nếu không phải chiếu cố nhà họ Triệu, lẽ nào lấy thân phận của thần chủ, còn không tìm được một mảnh đất phong thủy tốt hơn sao?
Mình nhất định phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ khiến thần chủ xem trọng mình.
Triệu Long hít sâu một hơi, ông ta có hơi căng thẳng dõi theo đoàn xe từ từ đi tới.
Khi đội linh cữu tới, Triệu Long ngoảnh đầu nói: “Tất cả quỳ xuống.”
Nói xong, ông ta quỳ xuống trước tiên.
Những người khác của nhà họ Triệu cũng vội quỳ xuống.
Bình luận facebook