-
Chương 131-135
Chương 131
Chỉ cần cho trưởng bối của thần chủ đủ sự tôn trọng, tin chắc thần chủ sẽ càng xem trọng nhà họ Triệu hơn.
Chỉ cần thần chủ xem trọng, nhà họ Triệu trở thành gia tộc tuyến đầu của thành phố Hà Châu là chuyện nay mai.
Trong lòng Triệu Long vô cùng mong chờ, ông ta dường như đã nhìn thấy, bản thân trở thành chủ của gia tộc tuyến đầu.
Ông ta dường như đã nhìn thấy, nhà họ Triệu có khối tài sản hàng chục nghìn tỷ, ngồi ngang bằng với bốn đại gia tộc.
Không.
Có sự chiếu cố của Vương Bác Thần sẽ siêu hơn bốn đại gia tộc.
Bốn đại gia tộc rắm chó gì chứ, chỉ cần móc nối được tầng quan hệ này với thần chủ, ông ta sớm muộn gì cũng giẫm bốn đại gia tộc xuống dưới chân, nói không chừng còn có thể sánh ngang với nhà họ Lý.
Bà cụ Triệu quỳ ở một bên, cũng mang vẻ mong chờ.
Bà ta là tự mình chủ động muốn quỳ.
Mục đích vẫn là vì khiến thần chủ chú trọng hơn về nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu hy vọng trở thành gia tộc tuyến đầu, vào hôm nay, vào lúc này chính là lúc hiểu hiện của người nhà họ Triệu.
Hơn nữa bà ta tuổi tác đã cao, thần chủ nếu nhìn thấy bà ta cũng quỳ, nhất định sẽ càng thêm cảm động!
Lúc này, xe linh cửu dừng lại.
Vương Bác Thần ôm tro cốt của ba vợ xuống xe, sau đó là Triệu Thanh Hà ôm di ảnh và Trần Ngọc mặc áo tang màu đen.
“Thần chủ, người của nhà họ Triệu chúng tôi…”
Lời của Triệu Long nói tới đây, giống như bị tắc nghẹn, nói như kiểu thấy ma: “Vương Bác Thần, sao lại là cậu???!”
Triệu Long giống như thấy ma, trong giọng nói tràn ngập sự kinh sợ bất an.
Sự sửng sốt lặng đọng trên mặt ông ta, trợn to mắt, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Giọng nói của ông ta lập tức thu hút sự chú ý của người nhà họ Triệu.
Bà cụ Triệu ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Vương Bác Thần.
Mà di ảnh đó, chính là con trai thứ hai của bà ta!!!
Sao lại vậy?
Sao lại vậy?
Tại sao lại là Vương Bác Thần?
Tại sao di ảnh lại giống con trai thứ hai của bà ta?
Không phải là nói thần chủ muốn chôn cất trưởng bối sao?
Sao lại biến thành Vương Bác Thần?
“Đều luôn là tôi.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói, trên mặt tràn ngập sự trêu tức.
Biểu cảm lúc này của người nhà họ Triệu thật sự rất đặc sắc.
Cho dù là diễn viên xuất sắc nhất được mời tới cũng không diễn được biểu cảm phức tạp như vậy.
Chương 132
“Các người dám dùng danh nghĩa của thần chủ, tới chôn cất Triệu Hồng Chí?”
Thím ba giống như phát hiện bí mật gì đó, giống như con vịt quạc quạc mà lên tiếng: “Nhất định là các người nghe nói, thần chủ hôm nay muốn ở mảnh đất tổ của nhà họ Triệu chôn cất trưởng bối của ngài ấy, cho nên các người mới muốn nhân cơ hội lẻn vào, cũng chôn cất luôn Triệu Hồng Chí.”
Nói như vậy, không ít người của nhà họ Triệu lập tức ngộ ra.
Chắc chắn là như vậy.
Sắc mặt của bà cụ Triệu trở lên vô cùng khó coi, cắn răng nói: “Vương Bác Thần là người từng cứu thần chủ, cậu ta nếu như đi cầu xin thần chủ, thần chủ nhất định sẽ đồng ý. Nhưng, chuyện này không có cửa đâu, thần chủ đồng ý cũng vô dụng, đây là chuyện riêng của nhà họ Triệu chúng tôi, Triệu Hồng Chí bị đâm chết, nó không thể chôn cất ở mộ tổ!”
Vương Bác Thần yên lặng nhìn bà ta, không lên tiếng.
Ngang như cua, tôi xem bà ngang tới mức nào.
Bà cụ Triệu chính là con cua bá đạo bò ngang đó!
“Mẹ, mẹ tại sao lại lòng dạ sắt đá như vậy chứ!”
Trần Ngọc cuối cùng cũng bùng phát, bà ta trước đây luôn dăm dắp nghe theo, chưa từng dám đối đầu với bà cụ.
Nhưng những năm này, bà ta đã chịu đủ rồi.
Bà ta vốn không phải kiểu người có tính cách chua ngoa.
Nhưng bà ta bị người của nhà họ Triệu ép thành ả đàn bà chua ngoa!
Trần Ngọc gần như hét lên chất vấn: “Hồng Chí là con trai của mẹ, anh ấy là mẹ sinh ra! Mẹ thiên vị con nhận, mẹ không coi con và Thanh Hà là người của nhà họ Triệu con cũng nhận, nhưng mẹ tại sao ngay cả Hồng Chí cũng không cho chôn cất ở mộ tổ? Mẹ còn tính là mẹ gì chứ, mẹ xứng làm một người mẹ sao? Có người mẹ nào như mẹ không? Ngay cả con trai ruột của mình cũng không cho anh ấy yên nghỉ sao? Chức mẹ này, mẹ không xứng làm!”
Cuối cùng, Trần Ngọc trút ra hết mọi cảm xúc dồn nén ra.
Bà ta hôm nay định chất vấn bà cụ.
Bà ta muốn thay người chồng đã chết đòi lại công bằng!
“Cô, cô vậy mà dám nói chuyện với tôi như vậy, cô là cái thứ gì chứ!”
Bà cụ Triệu tức điên, Trần Ngọc bà ta muốn vê tròn bóp méo thế nào cũng được, vậy mà nay dám chất vấn bà ta.
Thật sự là phản rồi!
“Con trai của tôi, tôi muốn xử lý như nào thì xử lý thế đó, nó là bị xe đâm chết, nó chôn cất ở mộ tổ sẽ phá vỡ phong thủy của mộ tổ, tôi quyết không cho phép nó được chôn ở mộ tổ!”
Trần Ngọc đã cười, cười rất bi thương.
Bà ta nhìn bà cụ, bà ta bước ra, gào lên: “Mẹ đừng quên, là ai cho mẹ sống cuộc sống áo gấm lụa là, mẹ thật sự chính là một người già hồ đồ tim gan mang cho chó ăn, mẹ không xứng làm một người mẹ, mẹ không xứng!!!”
“Cô, cô, cô…”
Bà cụ Triệu tức tới mức run rẩy, một câu cũng không nói ra được, há miệng thở dốc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi vậy.
“Tôi, tôi đánh chết cô.”
Bà cụ Triệu giơ cái gậy đầu rồng lên, đánh về phía đầu Trần Ngọc.
Trần Ngọc túm lấy chiếc gậy đầu rồng, vứt ra đất, trong mắt tràn ngập nước mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không phải là người của nhà họ Triệu các người, bà có tư cách gì đánh tôi. Trước đây tôi tôn trọng bà, gọi bà một tiếng mẹ, bây giờ, bà có tư cách gì để tôi tôn trọng bà? Bà xứng sao?”
Chương133
CHƯƠNG 133
“Bà xứng à?”
Câu nói này khiến bà cụ lui về phía sau ba bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, lớn tiếng ho khan, nếu như không phải được thím ba đỡ lại thì bà ta đã ngã sập xuống.
“Dù sao thì thằng hai cũng không thể được đưa vào mộ tổ, đây chính là quy định.”
Triệu Long không tức giận như bà cụ, chậm rãi từ tốn nói: “Cho dù là thần chủ thì cũng không thể quản việc nhà của nhà họ Triệu chúng tôi, cho nên các người dẹp bỏ suy nghĩ này đi.”
Triệu Thanh Hà đỡ Trần Ngọc, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô không nói gì, chỉ là nhìn bọn người nhà họ Triệu lạnh lùng.
Xem như là cô đã thấy được rồi.
Trong mắt bọn họ chỉ có tiền, căn bản không có người thân.
Mình ở trong mắt của bọn họ, có lẽ là ngay cả con thú cưng của Triệu Hồng mà mình cũng không bằng.
“Ai nói đây là đất của nhà họ Triệu các người?”
Canh Phong xuất hiện rồi, anh ta châm chọc nhìn đám người nhà họ Triệu.
Cái gì chứ?
Lời này của Canh Phong là có ý gì?
Triệu Long biến sắc, mông lung nhìn Canh Phong.
Bà cụ Triệu lớn tiếng kêu lên: “Tôi không cho phép ?Tôi không cho phép, đây là chuyện gia đình của nhà họ Triệu chúng tôi, ai cũng không có tư cách nhúng tay vào.”
“Đúng vậy, ở mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi muốn chôn ai thì đó là chuyện của nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, người khác không làm gì được hết.”
“Sếp Canh, mặc dù ngài là chủ nhân của mảnh đất này, nhưng mà mộ tổ của nhà họ Triệu chúng tôi vẫn là do người nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, ngài không có quyền can thiệp vào.”
Người nhà họ Triệu đồng loạt lên tiếng, đứng thành một hàng ngăn cản đội mai táng.
Bà cụ Triệu âm trầm nói: “Trần Ngọc, ngày hôm nay tôi ở đây nói rõ một chuyện, cho dù tôi có cho phép cho một con chó, cho một con mèo mộ tộ nhà họ Triệu thì tôi cũng không cho phép thằng hai được chôn ở đó, cho dù ngày hôm nay có gọi ông trời đến đây thì cũng vô dụng.”
Canh Phong dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn đám người nhà họ Triệu, im lặng nhìn bọn họ biểu diễn, hoàn toàn không quan tâm.
Anh ta nhìn hai mẹ con Triệu Thanh Hà rồi nói: “Dì Trần, cô Triệu Thanh Hà, tôi đã mua mảnh đất này rồi, tôi có quyền xử lý mọi chuyện, chỉ cần tôi cho phép thì các người có thể chôn chú ở đây, ai cũng không ngăn cản được, người nhà họ Triệu có đồng ý hay không, điều đó không quan trọng.”
Chuyện này…
Tại sao lại như vậy?
Không phải đã nói không được động vào mộ tổ nhà họ Triệu rồi à?
Người nhà họ Triệu hoàn toàn ngơ ngác.
Bọn họ trợn tròn mắt.
Triệu Long khó hiểu nhìn Canh Phong: “Sếp Canh, ngài đã đồng ý sẽ không động vào mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi.”
Canh Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã đồng ý không động vào mộ tổ nhà họ Triệu, nhưng bây giờ đất ở đây là của tôi, tôi muốn chôn ai thì chôn người đó, nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?”
Chương134
CHƯƠNG 134
Nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?
Lời này vừa mới nói ra giống như là một cái búa nặng trăm cân gõ mạnh vào trong lòng người nhà họ Triệu.
Đúng vậy đó.
Canh Phong không động vào mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà anh ta muốn chôn ai, hình như là chúng ta không có tư cách quản.
Hiện tại tổ địa đã biến thành của Canh Phong rồi.
Không phải là của nhà họ Triệu bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của người nhà họ Triệu lập tức sụp đổ.
Canh Phong lại nói: “Triệu Long, tôi nhớ lại lúc ký hợp đồng hình như ở trong có một điều kiện như thế này, ngoại trừ không di chuyển mộ tổ và nhà thờ nhà họ Triệu thì tôi có quyền xử lý hết tất cả.”
Anh ta híp mắt nhìn về phía bà cụ Triệu: “Mượn lời mà bà đã nói, tôi muốn chôn chó thì chôn chó, muốn chôn mèo thì chôn mèo, bà không có tư cách can thiệp.”
“Là, là vậy à?”
Bà cụ Triệu nhìn Triệu Long, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
Biểu cảm trên mặt Triệu Long vô cùng phức tạp, ông ta rất hối hận, nhưng mà vì để có được sáu trăm tỷ nên không còn có cách nào khác.
Ông ta nhắm mắt, không nói lời nào.
Rốt cuộc, ông ta cũng đã nhìn rõ một sự thật, sáu trăm tỷ đó là Canh Phong đặc biệt dùng để gài bẫy nhà họ Triệu.
Mục đích là vì muốn đặt tro cốt của Triệu Hồng Chí vào mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà ông ta không có cách phản bác.
Là thật, quả nhiên là thật.
Bà cụ Triệu run rẩy chỉ về phía người con trai mà mình thiên vị nhất, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Phốc.
Bà cụ Triệu đỏ bừng mặt, há miệng phun ra một ngụm máu.
Ngất xỉu tại chỗ.
Trong sự tuyệt vọng, bà cụ Triệu phun ra một ngụm máu, ngất ở trong ngực của thím ba.
Bà ta không thể cãi lại một câu nào của Canh Phong.
Nơi này đã là địa bàn của Canh Phong.
Người ta muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Chỉ cần không di chuyển nhà thờ và mộ tổ nhà họ Triệu bọn họ thì không có vấn đề gì.
“Cái này… chẳng lẽ thật sự muốn chôn một người vô ích vào trong mộ tổ nhà họ Triệu chúng ta?”
Nhà họ Triệu nhăn nhó khóc lóc.
“Chúng ta, chúng ta không thể ngăn cản được.”
Cũng có người oán trách: “Nếu như biết có thể chôn được mà còn dùng phương thức làm người nhà họ Triệu chúng ta mất mặt như thế, không bằng lúc trước trực tiếp đồng ý cho rồi.”
“Đúng là xấu hổ chết đi được mà, ở đây ầm ĩ cả nửa ngày, ngay cả tư cách quản chuyện này mà chúng ta cũng không có, chúng ta còn đứng đây làm cái gì nữa chứ. Nếu như muốn mất mặt thì các người cứ ở đó mất mặt đi, tôi đi đây.”
Chương135
CHƯƠNG 135
“Thật sự không biết bà cụ với con trai cả quản lý gia đình như thế nào, bị người khác bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền, xem như là ngày hôm nay nhà họ Triệu hoàn toàn trở thành trò cười rồi.”
Những lời nói này giống như một cơn gió chui vào trong lỗ tai bà cụ Triệu.
Lúc đầu bà ta đã tỉnh dậy, nhưng mà khi nghe thấy những giọng nói bất mãn này, vừa tức đến nổi ngất đi.
“Tránh ra!”
Canh Phong gạt Triệu Long qua bên cạnh.
Triệu Long giống như người mất hồn, một câu cũng không dám nói.
Chuyện này là do ông ta tự mình làm, hợp đồng là do ông ta ký, sáu trăm tỷ cũng là do ông ta tận mắt thấy chuyển vào trong số tài khoản của mình.
Bây giờ ông ta có tư cách gì mà quản,
Trừ phi ông ta đồng ý trả sáu trăm tỷ lại cho Canh Phong.
Nhưng mà cũng phải xem xem Canh Phong có vui vẻ nhận lại không cái đã.
Gương mặt Triệu Long nóng rát, trông lòng vô cùng chua xót.
Ông ta bị người khác xem như khỉ mà đùa cợt, lại còn cảm kích người ta.
Từ đầu đến cuối, đây chính là một cái bẫy.
Nhưng mà bây giờ hối hận có lợi ích gì?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn chú hai được chôn vào mộ tổ.
Triệu Long cúi đầu, trong mắt toát ra hận thù và nham hiểm.
Ông ta cũng là một nhân vật có tiếng nói.
Nhưng mà bây giờ đã biến thành một trò cười.
Một trò cười vô cùng hài hước.
Tất cả mọi người đều xem ông ta như trò cười.
Chờ đó, các người chờ đó cho tôi.
Chờ tôi hoàn thành dự án thành phố mới.
Chờ nhà họ Triệu trở thành gia tộc nhất lưu, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.
Mối thù này, tôi nhất định sẽ báo.
Triệu Long âm thầm thề ở trong lòng.
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.
Ông ta nuốt không trôi cục tức này.
“Tự mình gây nghiệt, không thể sống.”
Vương Bác Thần vẫn luôn không nói gì, lúc đi ngang qua Triệu Long và bà cụ Triệu thì lạnh lùng nói: “Do các người đã tạo nghiệt, đừng có trách người khác không xem các người như là con người.”
“Vương Bác Thần!”
Triệu Long tức giận, hai tay nắm chặt.
Tròng mắt đỏ hết cả lên.
Hận không thể xé xác Vương Bác Thần.
“Bớt kêu gào đi, đừng làm ồn đến linh hồn của ba tôi, coi chừng ông ấy đến đây tìm ông đòi lại công bằng.”
Chỉ cần cho trưởng bối của thần chủ đủ sự tôn trọng, tin chắc thần chủ sẽ càng xem trọng nhà họ Triệu hơn.
Chỉ cần thần chủ xem trọng, nhà họ Triệu trở thành gia tộc tuyến đầu của thành phố Hà Châu là chuyện nay mai.
Trong lòng Triệu Long vô cùng mong chờ, ông ta dường như đã nhìn thấy, bản thân trở thành chủ của gia tộc tuyến đầu.
Ông ta dường như đã nhìn thấy, nhà họ Triệu có khối tài sản hàng chục nghìn tỷ, ngồi ngang bằng với bốn đại gia tộc.
Không.
Có sự chiếu cố của Vương Bác Thần sẽ siêu hơn bốn đại gia tộc.
Bốn đại gia tộc rắm chó gì chứ, chỉ cần móc nối được tầng quan hệ này với thần chủ, ông ta sớm muộn gì cũng giẫm bốn đại gia tộc xuống dưới chân, nói không chừng còn có thể sánh ngang với nhà họ Lý.
Bà cụ Triệu quỳ ở một bên, cũng mang vẻ mong chờ.
Bà ta là tự mình chủ động muốn quỳ.
Mục đích vẫn là vì khiến thần chủ chú trọng hơn về nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu hy vọng trở thành gia tộc tuyến đầu, vào hôm nay, vào lúc này chính là lúc hiểu hiện của người nhà họ Triệu.
Hơn nữa bà ta tuổi tác đã cao, thần chủ nếu nhìn thấy bà ta cũng quỳ, nhất định sẽ càng thêm cảm động!
Lúc này, xe linh cửu dừng lại.
Vương Bác Thần ôm tro cốt của ba vợ xuống xe, sau đó là Triệu Thanh Hà ôm di ảnh và Trần Ngọc mặc áo tang màu đen.
“Thần chủ, người của nhà họ Triệu chúng tôi…”
Lời của Triệu Long nói tới đây, giống như bị tắc nghẹn, nói như kiểu thấy ma: “Vương Bác Thần, sao lại là cậu???!”
Triệu Long giống như thấy ma, trong giọng nói tràn ngập sự kinh sợ bất an.
Sự sửng sốt lặng đọng trên mặt ông ta, trợn to mắt, nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Giọng nói của ông ta lập tức thu hút sự chú ý của người nhà họ Triệu.
Bà cụ Triệu ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Vương Bác Thần.
Mà di ảnh đó, chính là con trai thứ hai của bà ta!!!
Sao lại vậy?
Sao lại vậy?
Tại sao lại là Vương Bác Thần?
Tại sao di ảnh lại giống con trai thứ hai của bà ta?
Không phải là nói thần chủ muốn chôn cất trưởng bối sao?
Sao lại biến thành Vương Bác Thần?
“Đều luôn là tôi.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói, trên mặt tràn ngập sự trêu tức.
Biểu cảm lúc này của người nhà họ Triệu thật sự rất đặc sắc.
Cho dù là diễn viên xuất sắc nhất được mời tới cũng không diễn được biểu cảm phức tạp như vậy.
Chương 132
“Các người dám dùng danh nghĩa của thần chủ, tới chôn cất Triệu Hồng Chí?”
Thím ba giống như phát hiện bí mật gì đó, giống như con vịt quạc quạc mà lên tiếng: “Nhất định là các người nghe nói, thần chủ hôm nay muốn ở mảnh đất tổ của nhà họ Triệu chôn cất trưởng bối của ngài ấy, cho nên các người mới muốn nhân cơ hội lẻn vào, cũng chôn cất luôn Triệu Hồng Chí.”
Nói như vậy, không ít người của nhà họ Triệu lập tức ngộ ra.
Chắc chắn là như vậy.
Sắc mặt của bà cụ Triệu trở lên vô cùng khó coi, cắn răng nói: “Vương Bác Thần là người từng cứu thần chủ, cậu ta nếu như đi cầu xin thần chủ, thần chủ nhất định sẽ đồng ý. Nhưng, chuyện này không có cửa đâu, thần chủ đồng ý cũng vô dụng, đây là chuyện riêng của nhà họ Triệu chúng tôi, Triệu Hồng Chí bị đâm chết, nó không thể chôn cất ở mộ tổ!”
Vương Bác Thần yên lặng nhìn bà ta, không lên tiếng.
Ngang như cua, tôi xem bà ngang tới mức nào.
Bà cụ Triệu chính là con cua bá đạo bò ngang đó!
“Mẹ, mẹ tại sao lại lòng dạ sắt đá như vậy chứ!”
Trần Ngọc cuối cùng cũng bùng phát, bà ta trước đây luôn dăm dắp nghe theo, chưa từng dám đối đầu với bà cụ.
Nhưng những năm này, bà ta đã chịu đủ rồi.
Bà ta vốn không phải kiểu người có tính cách chua ngoa.
Nhưng bà ta bị người của nhà họ Triệu ép thành ả đàn bà chua ngoa!
Trần Ngọc gần như hét lên chất vấn: “Hồng Chí là con trai của mẹ, anh ấy là mẹ sinh ra! Mẹ thiên vị con nhận, mẹ không coi con và Thanh Hà là người của nhà họ Triệu con cũng nhận, nhưng mẹ tại sao ngay cả Hồng Chí cũng không cho chôn cất ở mộ tổ? Mẹ còn tính là mẹ gì chứ, mẹ xứng làm một người mẹ sao? Có người mẹ nào như mẹ không? Ngay cả con trai ruột của mình cũng không cho anh ấy yên nghỉ sao? Chức mẹ này, mẹ không xứng làm!”
Cuối cùng, Trần Ngọc trút ra hết mọi cảm xúc dồn nén ra.
Bà ta hôm nay định chất vấn bà cụ.
Bà ta muốn thay người chồng đã chết đòi lại công bằng!
“Cô, cô vậy mà dám nói chuyện với tôi như vậy, cô là cái thứ gì chứ!”
Bà cụ Triệu tức điên, Trần Ngọc bà ta muốn vê tròn bóp méo thế nào cũng được, vậy mà nay dám chất vấn bà ta.
Thật sự là phản rồi!
“Con trai của tôi, tôi muốn xử lý như nào thì xử lý thế đó, nó là bị xe đâm chết, nó chôn cất ở mộ tổ sẽ phá vỡ phong thủy của mộ tổ, tôi quyết không cho phép nó được chôn ở mộ tổ!”
Trần Ngọc đã cười, cười rất bi thương.
Bà ta nhìn bà cụ, bà ta bước ra, gào lên: “Mẹ đừng quên, là ai cho mẹ sống cuộc sống áo gấm lụa là, mẹ thật sự chính là một người già hồ đồ tim gan mang cho chó ăn, mẹ không xứng làm một người mẹ, mẹ không xứng!!!”
“Cô, cô, cô…”
Bà cụ Triệu tức tới mức run rẩy, một câu cũng không nói ra được, há miệng thở dốc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi vậy.
“Tôi, tôi đánh chết cô.”
Bà cụ Triệu giơ cái gậy đầu rồng lên, đánh về phía đầu Trần Ngọc.
Trần Ngọc túm lấy chiếc gậy đầu rồng, vứt ra đất, trong mắt tràn ngập nước mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không phải là người của nhà họ Triệu các người, bà có tư cách gì đánh tôi. Trước đây tôi tôn trọng bà, gọi bà một tiếng mẹ, bây giờ, bà có tư cách gì để tôi tôn trọng bà? Bà xứng sao?”
Chương133
CHƯƠNG 133
“Bà xứng à?”
Câu nói này khiến bà cụ lui về phía sau ba bước, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, lớn tiếng ho khan, nếu như không phải được thím ba đỡ lại thì bà ta đã ngã sập xuống.
“Dù sao thì thằng hai cũng không thể được đưa vào mộ tổ, đây chính là quy định.”
Triệu Long không tức giận như bà cụ, chậm rãi từ tốn nói: “Cho dù là thần chủ thì cũng không thể quản việc nhà của nhà họ Triệu chúng tôi, cho nên các người dẹp bỏ suy nghĩ này đi.”
Triệu Thanh Hà đỡ Trần Ngọc, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô không nói gì, chỉ là nhìn bọn người nhà họ Triệu lạnh lùng.
Xem như là cô đã thấy được rồi.
Trong mắt bọn họ chỉ có tiền, căn bản không có người thân.
Mình ở trong mắt của bọn họ, có lẽ là ngay cả con thú cưng của Triệu Hồng mà mình cũng không bằng.
“Ai nói đây là đất của nhà họ Triệu các người?”
Canh Phong xuất hiện rồi, anh ta châm chọc nhìn đám người nhà họ Triệu.
Cái gì chứ?
Lời này của Canh Phong là có ý gì?
Triệu Long biến sắc, mông lung nhìn Canh Phong.
Bà cụ Triệu lớn tiếng kêu lên: “Tôi không cho phép ?Tôi không cho phép, đây là chuyện gia đình của nhà họ Triệu chúng tôi, ai cũng không có tư cách nhúng tay vào.”
“Đúng vậy, ở mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi muốn chôn ai thì đó là chuyện của nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, người khác không làm gì được hết.”
“Sếp Canh, mặc dù ngài là chủ nhân của mảnh đất này, nhưng mà mộ tổ của nhà họ Triệu chúng tôi vẫn là do người nhà họ Triệu chúng tôi quyết định, ngài không có quyền can thiệp vào.”
Người nhà họ Triệu đồng loạt lên tiếng, đứng thành một hàng ngăn cản đội mai táng.
Bà cụ Triệu âm trầm nói: “Trần Ngọc, ngày hôm nay tôi ở đây nói rõ một chuyện, cho dù tôi có cho phép cho một con chó, cho một con mèo mộ tộ nhà họ Triệu thì tôi cũng không cho phép thằng hai được chôn ở đó, cho dù ngày hôm nay có gọi ông trời đến đây thì cũng vô dụng.”
Canh Phong dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn đám người nhà họ Triệu, im lặng nhìn bọn họ biểu diễn, hoàn toàn không quan tâm.
Anh ta nhìn hai mẹ con Triệu Thanh Hà rồi nói: “Dì Trần, cô Triệu Thanh Hà, tôi đã mua mảnh đất này rồi, tôi có quyền xử lý mọi chuyện, chỉ cần tôi cho phép thì các người có thể chôn chú ở đây, ai cũng không ngăn cản được, người nhà họ Triệu có đồng ý hay không, điều đó không quan trọng.”
Chuyện này…
Tại sao lại như vậy?
Không phải đã nói không được động vào mộ tổ nhà họ Triệu rồi à?
Người nhà họ Triệu hoàn toàn ngơ ngác.
Bọn họ trợn tròn mắt.
Triệu Long khó hiểu nhìn Canh Phong: “Sếp Canh, ngài đã đồng ý sẽ không động vào mộ tổ nhà họ Triệu chúng tôi.”
Canh Phong thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi đã đồng ý không động vào mộ tổ nhà họ Triệu, nhưng bây giờ đất ở đây là của tôi, tôi muốn chôn ai thì chôn người đó, nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?”
Chương134
CHƯƠNG 134
Nhà họ Triệu các người có tư cách quản lý à?
Lời này vừa mới nói ra giống như là một cái búa nặng trăm cân gõ mạnh vào trong lòng người nhà họ Triệu.
Đúng vậy đó.
Canh Phong không động vào mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà anh ta muốn chôn ai, hình như là chúng ta không có tư cách quản.
Hiện tại tổ địa đã biến thành của Canh Phong rồi.
Không phải là của nhà họ Triệu bọn họ.
Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của người nhà họ Triệu lập tức sụp đổ.
Canh Phong lại nói: “Triệu Long, tôi nhớ lại lúc ký hợp đồng hình như ở trong có một điều kiện như thế này, ngoại trừ không di chuyển mộ tổ và nhà thờ nhà họ Triệu thì tôi có quyền xử lý hết tất cả.”
Anh ta híp mắt nhìn về phía bà cụ Triệu: “Mượn lời mà bà đã nói, tôi muốn chôn chó thì chôn chó, muốn chôn mèo thì chôn mèo, bà không có tư cách can thiệp.”
“Là, là vậy à?”
Bà cụ Triệu nhìn Triệu Long, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng.
Biểu cảm trên mặt Triệu Long vô cùng phức tạp, ông ta rất hối hận, nhưng mà vì để có được sáu trăm tỷ nên không còn có cách nào khác.
Ông ta nhắm mắt, không nói lời nào.
Rốt cuộc, ông ta cũng đã nhìn rõ một sự thật, sáu trăm tỷ đó là Canh Phong đặc biệt dùng để gài bẫy nhà họ Triệu.
Mục đích là vì muốn đặt tro cốt của Triệu Hồng Chí vào mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà ông ta không có cách phản bác.
Là thật, quả nhiên là thật.
Bà cụ Triệu run rẩy chỉ về phía người con trai mà mình thiên vị nhất, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Phốc.
Bà cụ Triệu đỏ bừng mặt, há miệng phun ra một ngụm máu.
Ngất xỉu tại chỗ.
Trong sự tuyệt vọng, bà cụ Triệu phun ra một ngụm máu, ngất ở trong ngực của thím ba.
Bà ta không thể cãi lại một câu nào của Canh Phong.
Nơi này đã là địa bàn của Canh Phong.
Người ta muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Chỉ cần không di chuyển nhà thờ và mộ tổ nhà họ Triệu bọn họ thì không có vấn đề gì.
“Cái này… chẳng lẽ thật sự muốn chôn một người vô ích vào trong mộ tổ nhà họ Triệu chúng ta?”
Nhà họ Triệu nhăn nhó khóc lóc.
“Chúng ta, chúng ta không thể ngăn cản được.”
Cũng có người oán trách: “Nếu như biết có thể chôn được mà còn dùng phương thức làm người nhà họ Triệu chúng ta mất mặt như thế, không bằng lúc trước trực tiếp đồng ý cho rồi.”
“Đúng là xấu hổ chết đi được mà, ở đây ầm ĩ cả nửa ngày, ngay cả tư cách quản chuyện này mà chúng ta cũng không có, chúng ta còn đứng đây làm cái gì nữa chứ. Nếu như muốn mất mặt thì các người cứ ở đó mất mặt đi, tôi đi đây.”
Chương135
CHƯƠNG 135
“Thật sự không biết bà cụ với con trai cả quản lý gia đình như thế nào, bị người khác bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền, xem như là ngày hôm nay nhà họ Triệu hoàn toàn trở thành trò cười rồi.”
Những lời nói này giống như một cơn gió chui vào trong lỗ tai bà cụ Triệu.
Lúc đầu bà ta đã tỉnh dậy, nhưng mà khi nghe thấy những giọng nói bất mãn này, vừa tức đến nổi ngất đi.
“Tránh ra!”
Canh Phong gạt Triệu Long qua bên cạnh.
Triệu Long giống như người mất hồn, một câu cũng không dám nói.
Chuyện này là do ông ta tự mình làm, hợp đồng là do ông ta ký, sáu trăm tỷ cũng là do ông ta tận mắt thấy chuyển vào trong số tài khoản của mình.
Bây giờ ông ta có tư cách gì mà quản,
Trừ phi ông ta đồng ý trả sáu trăm tỷ lại cho Canh Phong.
Nhưng mà cũng phải xem xem Canh Phong có vui vẻ nhận lại không cái đã.
Gương mặt Triệu Long nóng rát, trông lòng vô cùng chua xót.
Ông ta bị người khác xem như khỉ mà đùa cợt, lại còn cảm kích người ta.
Từ đầu đến cuối, đây chính là một cái bẫy.
Nhưng mà bây giờ hối hận có lợi ích gì?
Chỉ có thể trơ mắt nhìn chú hai được chôn vào mộ tổ.
Triệu Long cúi đầu, trong mắt toát ra hận thù và nham hiểm.
Ông ta cũng là một nhân vật có tiếng nói.
Nhưng mà bây giờ đã biến thành một trò cười.
Một trò cười vô cùng hài hước.
Tất cả mọi người đều xem ông ta như trò cười.
Chờ đó, các người chờ đó cho tôi.
Chờ tôi hoàn thành dự án thành phố mới.
Chờ nhà họ Triệu trở thành gia tộc nhất lưu, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.
Mối thù này, tôi nhất định sẽ báo.
Triệu Long âm thầm thề ở trong lòng.
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.
Ông ta nuốt không trôi cục tức này.
“Tự mình gây nghiệt, không thể sống.”
Vương Bác Thần vẫn luôn không nói gì, lúc đi ngang qua Triệu Long và bà cụ Triệu thì lạnh lùng nói: “Do các người đã tạo nghiệt, đừng có trách người khác không xem các người như là con người.”
“Vương Bác Thần!”
Triệu Long tức giận, hai tay nắm chặt.
Tròng mắt đỏ hết cả lên.
Hận không thể xé xác Vương Bác Thần.
“Bớt kêu gào đi, đừng làm ồn đến linh hồn của ba tôi, coi chừng ông ấy đến đây tìm ông đòi lại công bằng.”
Bình luận facebook