-
Chương 141-145
Chương141
CHƯƠNG 141
“Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn như thế, lúc trước các người ép buộc vợ và mẹ tôi đi vào chỗ chết thì các người nên nghĩ đến quả báo ngày hôm nay.”
“Mới kêu các người quỳ xuống mà các người đã cảm thấy là nỗi sỉ nhục lớn nhất rồi hả? Ha ha.”
Vương Bác Thần lạnh lùng cười, rồi lại nói: “Tiếp tục quỳ đi, chờ đến lúc tang lễ của ba vợ tôi xong rồi thì các người mới được đứng dậy, đây chính là do các người thiếu ba vợ tôi.”
“Cậu!”
Triệu Long tức đến nỗi hai mắt nổi lửa, một câu cũng không nói nên lời.
Người nhà họ Triệu giận giữ không thể kìm nén được.
Nhưng mà chỉ có thể chịu đựng.
Canh Phong lạnh nhạt nói: “Anh Vương nói như thế nào thì các người cứ làm như thế đó.”
Triệu Long cúi đầu không dám phản kháng.
Người nhà họ Triệu vô cùng kinh ngạc, mặt đỏ hết cả lên, tức giận vô cùng, nhưng chỉ có thể chịu đựng ở trong lòng.
“Tôi biết bây giờ các người rất muốn làm thịt tôi, uống máu của tôi, nhưng mà vậy thì sao chứ? Tôi thích dáng vẻ muốn chơi chết tôi nhưng mà lại không thể làm gì của các người đó.”
Vương Bác Thần khinh thường nói.
Nói xong, anh quay đầu nói với Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà: “Mẹ, Thanh Hà, bắt đầu tang lễ đi.”
“Được.”
Trần Ngọc thu hồi tầm mắt khỏi đám người nhà họ Triệu, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp.
Trước đó, có làm như thế nào bà ta cũng không tin tro cốt của chồng mình có thể được an táng ở mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà bây giờ Vương Bác Thần đã làm được.
Anh còn để người nhà họ Triệu quỳ xuống xin lỗi chồng, đưa tiễn chồng mình.
Trần Ngọc có chút xấu hổ, trước kia bà ta chê bai Vương Bác Thần đủ đều, còn từng đánh Vương Bác Thần.
Nhưng mà Vương Bác Thần vẫn không so đo, ngược lại còn hoàn thành nguyện vọng của chồng mình.
Con rể như thế này, trước kia do mắt mình bị mù rồi, thế mà còn kêu cậu ấy ly hôn với con mình.
Quả thật không nên làm như thế.
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc vô cùng tự trách, cũng rất hối hận, trước kia nên đối xử với Vương Bác Thần tốt một chút.
“Bác Thần, mẹ xin lỗi những chuyện trước kia, mẹ không nên đối xử với con như thế.”
“Mẹ, chúng ta là người một nhà, mẹ không cần phải tự trách đâu, nếu là con thì con cũng sẽ tức giận mà.”
Vương Bác Thần cười nói.
Lúc mình còn chưa đi, tính cách của mẹ vợ rất tốt, là người hào phóng, vô cùng lương thiện, lại có đạo đức.
Điểm này có thể nhìn ra được từ việc mặc dù bà không vừa lòng Vương Bác Thần nhưng mà vẫn dạy dỗ Dao Dao gọi Vương Bác Thần là ba.
Nhưng mà sau khi mình trở về, mẹ vợ như là biến thành một người khác, trở thành một người đàn bà chanh chua.
Chương142
CHƯƠNG 142
Anh biết đây đều là do người nhà họ Triệu ép buộc bà trở nên như vậy.
Một người phụ nữ lương thiện lại dịu dàng bị ép trở thành một người phụ nữ chanh chua, có thể nghĩ được mấy năm nay bà ngậm đắng nuốt cay như thế nào, chịu khổ bao nhiêu.
Cho nên đến bây giờ, Vương Bác Thần cũng không trách mẹ vợ.
“Ngày hôm qua em không nên nói anh như vậy, em xin lỗi.”
Triệu Thanh Hà đỏ cả vành mắt, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cô vô cùng day dứt.
Vương Bác Thần không lừa gạt mình, nhưng mà mình chẳng những không tin anh mà còn đuổi anh ra khỏi cửa phòng, cho anh ngủ ở trên ghế sofa.
Mình thật sự không phải là một người vợ chuẩn mực.
“Mẹ, Thanh Hà, hai người sao vậy?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Đâu đến mức đó đâu, mẹ, nếu như mẹ cảm thấy có lỗi thì con muốn ăn thịt kho tàu do mẹ làm, một lát về nhà, mẹ phải làm cho con ăn đó.”
“Được được được, về nhà mẹ sẽ làm cho con.”
Trần Ngọc như là đang nhìn con trai ruột của mình, trong mắt tràn đầy tình thương.
Vương Bác Thần gian xảo nở nụ cười, lại thấp giọng nói ở bên tai Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, nếu như trong lòng em cảm thấy có lỗi thì tối nay để Dao Dao và mẹ ngủ chung đi, anh đã làm hòa thượng bốn năm rồi.”
Triệu Thanh Hà khẽ giật mình, lập tức giận dỗi, xấu hổ, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng, đá một đá vào chân Vương Bác Thần, ngượng ngùng nói: “Đi chết đi.”
Trần Ngọc nhìn hai người bọn họ, thở phào một hơi ở trong lòng.
Ông à, bây giờ ông đã có thể nhắm mắt rồi.
Thanh Hà của chúng ta đã tìm được một người mà con bé có thể phó thác cả đời.
Vương Bác Thần là một đứa trẻ tốt, thằng bé rất yêu thương Thanh Hà nhà chúng ta.
Ông ở suối vàng biết như vậy thì đã có thể yên tâm rồi.
Đợi đến khi tro cốt được hạ táng, nhớ đến những chua xót, những khổ cực trong bốn năm qua.
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc nhịn không được mà che mặt bật khóc.
Rốt cuộc, nguyện vọng của ba đã hoàn thành rồi.
Cuối cùng, gia đình mình đã thoát khỏi cái khổ.
Nhưng mà trong lòng của Vương Bác Thần lại vô cùng chua xót.
Anh nhớ đến thân thế của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua chát.
Nguyện vọng của ba vợ đã được hoàn thành, nhưng mà nguyện vọng của mẹ mình đến khi nào mới có thể hoàn thành đây?
Năm đó, mẹ mình mang thai rồi bị người đàn ông đó nhẫn tâm vứt bỏ, sau khi bà biết được tin tức của người đàn ông đó thì đã ôm theo mình đến nhà họ Vương ở kinh đô.
Nhưng mà người đàn ông đó lại cưới một cô gái của gia đình giàu có.
Mẹ đã phải quỳ gối cầu xin ông ta, cầu xin nhà họ Vương, mẹ không cần có vinh hoa phú quý, mẹ nguyện ý rời khỏi, chỉ cầu bọn họ có thể nhận mình.
Nhưng mà người đàn ông đó lại hung hăng làm nhục mẹ mình một trận ở trước mặt của mọi người, còn nói ai biết được cái tên tạp chủng này có phải là của ông ta hay không, ông ta chỉ chơi đùa mà thôi.
Người phụ nữ đó mắng mẹ mình không biết xấu hổ, quyến rũ đàn ông, đánh mẹ mình một trận.
Chương143
CHƯƠNG 143
Mẹ là người có tính cách kiên cường, ôm mình trở về nhà họ Lý, dốc hết tâm huyết để phát triển nhà họ Lý từ một gia tộc không thể bước vào tam lưu thành một gia tộc giàu có nhất ở thành phố Hà Châu.
Bà đã thề là mình sẽ dẫn dắt nhà họ Lý trở thành một sự tồn tại không thua kém nhà họ Vương, bà muốn để người đàn ông đó phải hối hận, muốn để nhà họ Vương hối hận.
Nhưng mà người nhà họ Lý lại lấy oán trả ơn mẹ mình…
Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu.
Nhà họ Lý, sao tôi có thể bỏ qua cho các người.
Các người nhận tội thì mẹ tôi mới có thể nhắm mắt.
Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ tuyệt đối không thể chuyển kiếp đầu thai, chờ con trai báo thù cho mẹ, để người nhà họ Lý quỳ gối trước phần mộ của mẹ nhận tội, rồi mẹ hẳn đi đầu thai.
“Bác Thần, chúng ta nên về thôi.”
Giọng nói Triệu Thanh Hà đã kéo Vương Bác Thần trở về hiện thực.
Anh vội vàng lau một giọt nước mắt bên khóe mắt, cười nó: “Ừm.”
Đã nhiều năm rồi, anh chưa từng rơi nước mắt.
Lúc đi ngang qua người nhà họ Triệu, Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Triệu Long, đây chỉ là một bài học mà tôi tặng cho nhà họ Triệu, linh vị của ba vợ tôi thờ trong nhà tổ nhà họ Triệu, nếu như các người không phục thì có thể đến tìm tôi, nếu như đụng chạm vào linh vị, các người sẽ không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
Người nhà họ Triệu cúi thấp đầu.
Bọn họ lại bị một đứa cháu rễ dẫm đạp ở dưới chân.
Bọn họ không cam lòng.
Vương Bác Thần, mày cứ phách lối đi, hung hăng đi, chờ đến lúc nhà họ Triệu bọn tao vực dậy trả thù, xem xem mày có còn dám phách lối nữa không.
Tất cả mọi thứ giống như một cái tát vang dội đánh lên trên mặt của người nhà mình ở trước mặt mọi người.
Có một câu thế này: không thể ấn đầu một con lừa bắt nó uống nước được.
Bây giờ người nhà họ Triệu là con lừa bị đè đầu uống nước.
“Một đám ngu.”
Canh Phong khinh thường hừ một tiếng.
Nếu như người nhà họ Triệu thức thời, bây giờ bọn họ vẫn còn cơ hội.
Thần chủ không đánh chết bọn họ là đã cho bọn họ một cơ hội, chờ đến lúc bọn họ chủ động đến nhà nhận lỗi với cô Triệu Thanh Hà.
Nếu như bọn họ không thức thời, dám đến trả thù, làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, vậy thì đó chính là ngày chết của nhà họ Triệu.
Thần chủ không hủy hoại nhà họ Triệu là bởi vì suy nghĩ cho cảm nhận của cô Triệu Thanh Hà.
Dù sao thì nhà họ Triệu cũng là nhà mẹ đẻ của Triệu Thanh Hà.
Canh Phong lắc đầu, xem xem người nhà họ Triệu làm như thế nào thôi.
Nhưng mà cái đám ngu này chắc chắn sẽ không hiểu ý tứ của thần chủ.
Nhìn bộ dạng vô cùng phẫn nộ của bọn họ, chắc chắn vẫn còn muốn báo thù.
Ha ha, một đám ngu.
Chương144
CHƯƠNG 144
Sau khi về đến nhà, Trần Ngọc chủ động nói: “Hôm nay để mẹ đi đón Dao Dao cho, Thanh Hà, con nấu cơm đi.”
Vương Bác Thần bất ngờ, lập tức hiểu ý của mẹ vợ.
Bà làm vậy là cho mình với Thanh Hà có không gian tự do.
Ha ha ha.
Mẹ vợ đúng là người tốt.
Hiển nhiên là Triệu Thanh Hà vẫn còn chưa nghĩ ra, lúc nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Vương Bác Thần, cô thắc mắc hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”
Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà, hai tay bắt đầu không thành thật.
Đã nhịn bốn năm không chạm vào phụ nữ, có thể thành thật mới là lạ đó.
Thấp giọng nói: “Thanh Hà, cơ hội hiếm có, chúng ta…”
Triệu Thanh Hà đã kịp phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Anh, cái tên đáng chết này, trong đầu đều là suy nghĩ không thích hợp cho trẻ nhỏ.”
Vương Bác Thần cắn cắn lỗ tai Triệu Thanh Hà, đây chính là nơi nhạy cảm nhất của Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà lập tức cảm thấy nhũn hết cả người, ngồi phịch ở trong lòng Vương Bác Thần, thẹn thùng mím môi, giận dỗi trách móc: “Cái tên xấu xa này, chỉ biết bắt nạt em.”
“Ha ha, đợi một lát nữa anh cho em bắt nạt anh.”
Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà đi vào trong phòng ngủ.
Chờ đến lúc cô nhóc Dao Dao về nhà, ai biết còn có cơ hội hay không.
Đêm xuân quá ngắn, phải biết nắm chắc thời gian.
…
“Ba ơi, mẹ ơi, con về rồi.”
Dao Dao nhảy nhót chạy vào nhà, còn chưa vào cửa thì đã bắt đầu kêu to.
“Chạy từ từ thôi, để ý dưới chân đó.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Ngọc mang cái ba lô nhỏ của Dao Dao, ân cần đi đằng sau căn dặn.
“Ủa mẹ, mẹ còn chưa nấu cơm xong nữa ạ? Mẹ thật là lười quá đi, bình thường mỗi khi con về nhà thì bà ngoại đã làm cơm xong rồi, ba ơi, mau đổi kênh khác đi, con muốn xem hoạt hình hai chú gấu.”
Dao Dao thoáng nhìn qua, đá đá chiếc giày nhỏ ở trên chân, bò lên trên ghế sofa ngồi vào trong lòng Vương Bác Thần.
“Được được được, ba xem với con.”
Vương Bác Thần cười nói.
Ừm, ngày hôm nay tâm trạng rất thoải mái.
Bỗng nhiên, Dao Dao lại khịt mũi một cái, hít hà một hơi ở trong ngực Vương Bác Thần, bĩu môi nói: “Ba ơi, sao trên ngài lại có mùi hương trên người mẹ vậy.”
Vương Bác Thần khẽ giật mình, lập tức lặng thinh.
Sao cái mũi của con nhóc này lại thính như thế chứ.
Cái này cũng bị con đoán được? Rõ ràng là sau khi mình làm xong việc thì có tắm rửa rồi mà.
Vương Bác Thần đường đường là thần chủ, anh chưa từng bị người khác làm khó.
Chương145
CHƯƠNG 145
Nhưng khi đối diện với câu hỏi ngây thơ của Dao Dao, anh lập tức bối rối.
Đường đường là thần chủ, lại bị Dao Dao đánh bại.
Cái con nhóc này, xem ra là đã thiếu mất một tuổi thơ hoàn chỉnh, sao mà câu hỏi nào cũng hỏi vậy chứ.
“Cái này, cái này, con hỏi mẹ của con đi.”
Vương Bác Thần gian xảo nói rồi lại nhìn thoáng qua Triệu Thanh Hà ở trong phòng bếp.
Người làm cha làm mẹ sợ nhất chính là trẻ con hỏi mấy câu hỏi này.
Quan trọng là trẻ con ở độ tuổi này đều rất thích hỏi này hỏi kia, bạn mà không trả lời thì sẽ luôn đuổi theo bạn hỏi tại sao.
Triệu Thanh Hà nghe nói như vậy thì thẹn quá hóa giận: “Vương Bác Thần, anh đi đổ rác đi kìa, anh mấy tuổi rồi mà còn coi phim hoạt hình hai chú gấu vậy hả? Dao Dao, đi rửa tay ăn cơm.”
“Dạ.”
Dao Dao sợ Triệu Thanh Hà nhất, cô bé làm mặt xấu rồi nhanh chóng đi rửa tay.
Trần Ngọc vô cùng vui vẻ, bà là người từng trải, đương nhiên hiểu có chuyện gì xảy ra.
Giữa vợ chồng chẳng phải sẽ có chuyện này à.
“Tuân mệnh bà xã đại nhân, ha ha ha.”
Vương Bác Thần vội vàng đi đổ rác, cười to ra ngoài.
Có thể nói là chạy trối chết.
Đi đổ rác xong, Vương Bác Thần chuẩn bị về nhà, lại phát hiện ở cách đó không xa có một lão giả mặc đường trang trông có vẻ uy nghiêm cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Vương Bác Thần nhìn thoáng qua, lại không thèm để ý, quay người muốn đi lên lầu.
“Cậu cả.”
Lão giả mặc đường trang gọi một tiếng.
Vương Bác Thần khẽ nhíu mày, dừng bước nhìn ông ta.
Là người của nhà họ Vương.
Ha ha, tôi chưa đi tìm các người, các người lại đến cửa trước rồi.
Cười lạnh một tiếng ở trong lòng, Vương Bác Thần chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta.
“Cậu cả, tôi đã tìm được cậu rồi.”
Lão giả mặc đường trang đi đến trước mặt Vương Bác Thần: “Ông chủ kêu tôi đến đây đưa cậu về nhà.”
Trong ánh mắt của Vương Bác Thần chỉ có lạnh lùng, nhìn lão giả mặc đường trang một lúc thì liền muốn đi lên lầu.
“Cậu cả.”
Lão giả mặc đường trang kéo tay Vương Bác Thần lại rồi nói: “Cậu cả, ông chủ nói là ông ấy có lỗi với hai mẹ con cậu chủ, ông ấy nguyện ý đền bù, ông ấy rất muốn gặp mẹ của cậu và cậu một lần.”
Vương Bác Thần nhìn tay của ông ta một chút, thản nhiên nói: “Buông tay!”
Lão giả mặc đường trang bị ánh mắt lạnh như băng của Vương Bác Thần làm trong lòng sợ hãi, ông ta thật sự không nghĩ tới một cậu chủ lớn lên ở cái nơi nhỏ bé lại có một ánh mắt như thế này.
Ông ta xấu hổ buông tay: “Cậu cả, ông chủ thật sự rất áy náy, nếu như cậu trở về thì vẫn có thể kế thừa một chút tài sản, dù sao thì vẫn giàu có hơn cái nơi nhỏ bé như này đúng không?”
Thấy Vương Bác Thần không nói chuyện, lão giả mặc đường trang cho rằng Vương Bác Thần đã dao động, khinh thường hừ lạnh một tiếng trong lòng.
CHƯƠNG 141
“Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn như thế, lúc trước các người ép buộc vợ và mẹ tôi đi vào chỗ chết thì các người nên nghĩ đến quả báo ngày hôm nay.”
“Mới kêu các người quỳ xuống mà các người đã cảm thấy là nỗi sỉ nhục lớn nhất rồi hả? Ha ha.”
Vương Bác Thần lạnh lùng cười, rồi lại nói: “Tiếp tục quỳ đi, chờ đến lúc tang lễ của ba vợ tôi xong rồi thì các người mới được đứng dậy, đây chính là do các người thiếu ba vợ tôi.”
“Cậu!”
Triệu Long tức đến nỗi hai mắt nổi lửa, một câu cũng không nói nên lời.
Người nhà họ Triệu giận giữ không thể kìm nén được.
Nhưng mà chỉ có thể chịu đựng.
Canh Phong lạnh nhạt nói: “Anh Vương nói như thế nào thì các người cứ làm như thế đó.”
Triệu Long cúi đầu không dám phản kháng.
Người nhà họ Triệu vô cùng kinh ngạc, mặt đỏ hết cả lên, tức giận vô cùng, nhưng chỉ có thể chịu đựng ở trong lòng.
“Tôi biết bây giờ các người rất muốn làm thịt tôi, uống máu của tôi, nhưng mà vậy thì sao chứ? Tôi thích dáng vẻ muốn chơi chết tôi nhưng mà lại không thể làm gì của các người đó.”
Vương Bác Thần khinh thường nói.
Nói xong, anh quay đầu nói với Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà: “Mẹ, Thanh Hà, bắt đầu tang lễ đi.”
“Được.”
Trần Ngọc thu hồi tầm mắt khỏi đám người nhà họ Triệu, nhìn Vương Bác Thần bằng ánh mắt phức tạp.
Trước đó, có làm như thế nào bà ta cũng không tin tro cốt của chồng mình có thể được an táng ở mộ tổ nhà họ Triệu.
Nhưng mà bây giờ Vương Bác Thần đã làm được.
Anh còn để người nhà họ Triệu quỳ xuống xin lỗi chồng, đưa tiễn chồng mình.
Trần Ngọc có chút xấu hổ, trước kia bà ta chê bai Vương Bác Thần đủ đều, còn từng đánh Vương Bác Thần.
Nhưng mà Vương Bác Thần vẫn không so đo, ngược lại còn hoàn thành nguyện vọng của chồng mình.
Con rể như thế này, trước kia do mắt mình bị mù rồi, thế mà còn kêu cậu ấy ly hôn với con mình.
Quả thật không nên làm như thế.
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc vô cùng tự trách, cũng rất hối hận, trước kia nên đối xử với Vương Bác Thần tốt một chút.
“Bác Thần, mẹ xin lỗi những chuyện trước kia, mẹ không nên đối xử với con như thế.”
“Mẹ, chúng ta là người một nhà, mẹ không cần phải tự trách đâu, nếu là con thì con cũng sẽ tức giận mà.”
Vương Bác Thần cười nói.
Lúc mình còn chưa đi, tính cách của mẹ vợ rất tốt, là người hào phóng, vô cùng lương thiện, lại có đạo đức.
Điểm này có thể nhìn ra được từ việc mặc dù bà không vừa lòng Vương Bác Thần nhưng mà vẫn dạy dỗ Dao Dao gọi Vương Bác Thần là ba.
Nhưng mà sau khi mình trở về, mẹ vợ như là biến thành một người khác, trở thành một người đàn bà chanh chua.
Chương142
CHƯƠNG 142
Anh biết đây đều là do người nhà họ Triệu ép buộc bà trở nên như vậy.
Một người phụ nữ lương thiện lại dịu dàng bị ép trở thành một người phụ nữ chanh chua, có thể nghĩ được mấy năm nay bà ngậm đắng nuốt cay như thế nào, chịu khổ bao nhiêu.
Cho nên đến bây giờ, Vương Bác Thần cũng không trách mẹ vợ.
“Ngày hôm qua em không nên nói anh như vậy, em xin lỗi.”
Triệu Thanh Hà đỏ cả vành mắt, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, cô vô cùng day dứt.
Vương Bác Thần không lừa gạt mình, nhưng mà mình chẳng những không tin anh mà còn đuổi anh ra khỏi cửa phòng, cho anh ngủ ở trên ghế sofa.
Mình thật sự không phải là một người vợ chuẩn mực.
“Mẹ, Thanh Hà, hai người sao vậy?”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười: “Đâu đến mức đó đâu, mẹ, nếu như mẹ cảm thấy có lỗi thì con muốn ăn thịt kho tàu do mẹ làm, một lát về nhà, mẹ phải làm cho con ăn đó.”
“Được được được, về nhà mẹ sẽ làm cho con.”
Trần Ngọc như là đang nhìn con trai ruột của mình, trong mắt tràn đầy tình thương.
Vương Bác Thần gian xảo nở nụ cười, lại thấp giọng nói ở bên tai Triệu Thanh Hà: “Thanh Hà, nếu như trong lòng em cảm thấy có lỗi thì tối nay để Dao Dao và mẹ ngủ chung đi, anh đã làm hòa thượng bốn năm rồi.”
Triệu Thanh Hà khẽ giật mình, lập tức giận dỗi, xấu hổ, trong nháy mắt mặt liền đỏ bừng, đá một đá vào chân Vương Bác Thần, ngượng ngùng nói: “Đi chết đi.”
Trần Ngọc nhìn hai người bọn họ, thở phào một hơi ở trong lòng.
Ông à, bây giờ ông đã có thể nhắm mắt rồi.
Thanh Hà của chúng ta đã tìm được một người mà con bé có thể phó thác cả đời.
Vương Bác Thần là một đứa trẻ tốt, thằng bé rất yêu thương Thanh Hà nhà chúng ta.
Ông ở suối vàng biết như vậy thì đã có thể yên tâm rồi.
Đợi đến khi tro cốt được hạ táng, nhớ đến những chua xót, những khổ cực trong bốn năm qua.
Triệu Thanh Hà và Trần Ngọc nhịn không được mà che mặt bật khóc.
Rốt cuộc, nguyện vọng của ba đã hoàn thành rồi.
Cuối cùng, gia đình mình đã thoát khỏi cái khổ.
Nhưng mà trong lòng của Vương Bác Thần lại vô cùng chua xót.
Anh nhớ đến thân thế của mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua chát.
Nguyện vọng của ba vợ đã được hoàn thành, nhưng mà nguyện vọng của mẹ mình đến khi nào mới có thể hoàn thành đây?
Năm đó, mẹ mình mang thai rồi bị người đàn ông đó nhẫn tâm vứt bỏ, sau khi bà biết được tin tức của người đàn ông đó thì đã ôm theo mình đến nhà họ Vương ở kinh đô.
Nhưng mà người đàn ông đó lại cưới một cô gái của gia đình giàu có.
Mẹ đã phải quỳ gối cầu xin ông ta, cầu xin nhà họ Vương, mẹ không cần có vinh hoa phú quý, mẹ nguyện ý rời khỏi, chỉ cầu bọn họ có thể nhận mình.
Nhưng mà người đàn ông đó lại hung hăng làm nhục mẹ mình một trận ở trước mặt của mọi người, còn nói ai biết được cái tên tạp chủng này có phải là của ông ta hay không, ông ta chỉ chơi đùa mà thôi.
Người phụ nữ đó mắng mẹ mình không biết xấu hổ, quyến rũ đàn ông, đánh mẹ mình một trận.
Chương143
CHƯƠNG 143
Mẹ là người có tính cách kiên cường, ôm mình trở về nhà họ Lý, dốc hết tâm huyết để phát triển nhà họ Lý từ một gia tộc không thể bước vào tam lưu thành một gia tộc giàu có nhất ở thành phố Hà Châu.
Bà đã thề là mình sẽ dẫn dắt nhà họ Lý trở thành một sự tồn tại không thua kém nhà họ Vương, bà muốn để người đàn ông đó phải hối hận, muốn để nhà họ Vương hối hận.
Nhưng mà người nhà họ Lý lại lấy oán trả ơn mẹ mình…
Vương Bác Thần hít một hơi thật sâu.
Nhà họ Lý, sao tôi có thể bỏ qua cho các người.
Các người nhận tội thì mẹ tôi mới có thể nhắm mắt.
Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ tuyệt đối không thể chuyển kiếp đầu thai, chờ con trai báo thù cho mẹ, để người nhà họ Lý quỳ gối trước phần mộ của mẹ nhận tội, rồi mẹ hẳn đi đầu thai.
“Bác Thần, chúng ta nên về thôi.”
Giọng nói Triệu Thanh Hà đã kéo Vương Bác Thần trở về hiện thực.
Anh vội vàng lau một giọt nước mắt bên khóe mắt, cười nó: “Ừm.”
Đã nhiều năm rồi, anh chưa từng rơi nước mắt.
Lúc đi ngang qua người nhà họ Triệu, Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Triệu Long, đây chỉ là một bài học mà tôi tặng cho nhà họ Triệu, linh vị của ba vợ tôi thờ trong nhà tổ nhà họ Triệu, nếu như các người không phục thì có thể đến tìm tôi, nếu như đụng chạm vào linh vị, các người sẽ không gánh vác nổi hậu quả đâu.”
Người nhà họ Triệu cúi thấp đầu.
Bọn họ lại bị một đứa cháu rễ dẫm đạp ở dưới chân.
Bọn họ không cam lòng.
Vương Bác Thần, mày cứ phách lối đi, hung hăng đi, chờ đến lúc nhà họ Triệu bọn tao vực dậy trả thù, xem xem mày có còn dám phách lối nữa không.
Tất cả mọi thứ giống như một cái tát vang dội đánh lên trên mặt của người nhà mình ở trước mặt mọi người.
Có một câu thế này: không thể ấn đầu một con lừa bắt nó uống nước được.
Bây giờ người nhà họ Triệu là con lừa bị đè đầu uống nước.
“Một đám ngu.”
Canh Phong khinh thường hừ một tiếng.
Nếu như người nhà họ Triệu thức thời, bây giờ bọn họ vẫn còn cơ hội.
Thần chủ không đánh chết bọn họ là đã cho bọn họ một cơ hội, chờ đến lúc bọn họ chủ động đến nhà nhận lỗi với cô Triệu Thanh Hà.
Nếu như bọn họ không thức thời, dám đến trả thù, làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, vậy thì đó chính là ngày chết của nhà họ Triệu.
Thần chủ không hủy hoại nhà họ Triệu là bởi vì suy nghĩ cho cảm nhận của cô Triệu Thanh Hà.
Dù sao thì nhà họ Triệu cũng là nhà mẹ đẻ của Triệu Thanh Hà.
Canh Phong lắc đầu, xem xem người nhà họ Triệu làm như thế nào thôi.
Nhưng mà cái đám ngu này chắc chắn sẽ không hiểu ý tứ của thần chủ.
Nhìn bộ dạng vô cùng phẫn nộ của bọn họ, chắc chắn vẫn còn muốn báo thù.
Ha ha, một đám ngu.
Chương144
CHƯƠNG 144
Sau khi về đến nhà, Trần Ngọc chủ động nói: “Hôm nay để mẹ đi đón Dao Dao cho, Thanh Hà, con nấu cơm đi.”
Vương Bác Thần bất ngờ, lập tức hiểu ý của mẹ vợ.
Bà làm vậy là cho mình với Thanh Hà có không gian tự do.
Ha ha ha.
Mẹ vợ đúng là người tốt.
Hiển nhiên là Triệu Thanh Hà vẫn còn chưa nghĩ ra, lúc nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Vương Bác Thần, cô thắc mắc hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”
Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà, hai tay bắt đầu không thành thật.
Đã nhịn bốn năm không chạm vào phụ nữ, có thể thành thật mới là lạ đó.
Thấp giọng nói: “Thanh Hà, cơ hội hiếm có, chúng ta…”
Triệu Thanh Hà đã kịp phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Anh, cái tên đáng chết này, trong đầu đều là suy nghĩ không thích hợp cho trẻ nhỏ.”
Vương Bác Thần cắn cắn lỗ tai Triệu Thanh Hà, đây chính là nơi nhạy cảm nhất của Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà lập tức cảm thấy nhũn hết cả người, ngồi phịch ở trong lòng Vương Bác Thần, thẹn thùng mím môi, giận dỗi trách móc: “Cái tên xấu xa này, chỉ biết bắt nạt em.”
“Ha ha, đợi một lát nữa anh cho em bắt nạt anh.”
Vương Bác Thần ôm lấy Triệu Thanh Hà đi vào trong phòng ngủ.
Chờ đến lúc cô nhóc Dao Dao về nhà, ai biết còn có cơ hội hay không.
Đêm xuân quá ngắn, phải biết nắm chắc thời gian.
…
“Ba ơi, mẹ ơi, con về rồi.”
Dao Dao nhảy nhót chạy vào nhà, còn chưa vào cửa thì đã bắt đầu kêu to.
“Chạy từ từ thôi, để ý dưới chân đó.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Ngọc mang cái ba lô nhỏ của Dao Dao, ân cần đi đằng sau căn dặn.
“Ủa mẹ, mẹ còn chưa nấu cơm xong nữa ạ? Mẹ thật là lười quá đi, bình thường mỗi khi con về nhà thì bà ngoại đã làm cơm xong rồi, ba ơi, mau đổi kênh khác đi, con muốn xem hoạt hình hai chú gấu.”
Dao Dao thoáng nhìn qua, đá đá chiếc giày nhỏ ở trên chân, bò lên trên ghế sofa ngồi vào trong lòng Vương Bác Thần.
“Được được được, ba xem với con.”
Vương Bác Thần cười nói.
Ừm, ngày hôm nay tâm trạng rất thoải mái.
Bỗng nhiên, Dao Dao lại khịt mũi một cái, hít hà một hơi ở trong ngực Vương Bác Thần, bĩu môi nói: “Ba ơi, sao trên ngài lại có mùi hương trên người mẹ vậy.”
Vương Bác Thần khẽ giật mình, lập tức lặng thinh.
Sao cái mũi của con nhóc này lại thính như thế chứ.
Cái này cũng bị con đoán được? Rõ ràng là sau khi mình làm xong việc thì có tắm rửa rồi mà.
Vương Bác Thần đường đường là thần chủ, anh chưa từng bị người khác làm khó.
Chương145
CHƯƠNG 145
Nhưng khi đối diện với câu hỏi ngây thơ của Dao Dao, anh lập tức bối rối.
Đường đường là thần chủ, lại bị Dao Dao đánh bại.
Cái con nhóc này, xem ra là đã thiếu mất một tuổi thơ hoàn chỉnh, sao mà câu hỏi nào cũng hỏi vậy chứ.
“Cái này, cái này, con hỏi mẹ của con đi.”
Vương Bác Thần gian xảo nói rồi lại nhìn thoáng qua Triệu Thanh Hà ở trong phòng bếp.
Người làm cha làm mẹ sợ nhất chính là trẻ con hỏi mấy câu hỏi này.
Quan trọng là trẻ con ở độ tuổi này đều rất thích hỏi này hỏi kia, bạn mà không trả lời thì sẽ luôn đuổi theo bạn hỏi tại sao.
Triệu Thanh Hà nghe nói như vậy thì thẹn quá hóa giận: “Vương Bác Thần, anh đi đổ rác đi kìa, anh mấy tuổi rồi mà còn coi phim hoạt hình hai chú gấu vậy hả? Dao Dao, đi rửa tay ăn cơm.”
“Dạ.”
Dao Dao sợ Triệu Thanh Hà nhất, cô bé làm mặt xấu rồi nhanh chóng đi rửa tay.
Trần Ngọc vô cùng vui vẻ, bà là người từng trải, đương nhiên hiểu có chuyện gì xảy ra.
Giữa vợ chồng chẳng phải sẽ có chuyện này à.
“Tuân mệnh bà xã đại nhân, ha ha ha.”
Vương Bác Thần vội vàng đi đổ rác, cười to ra ngoài.
Có thể nói là chạy trối chết.
Đi đổ rác xong, Vương Bác Thần chuẩn bị về nhà, lại phát hiện ở cách đó không xa có một lão giả mặc đường trang trông có vẻ uy nghiêm cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Vương Bác Thần nhìn thoáng qua, lại không thèm để ý, quay người muốn đi lên lầu.
“Cậu cả.”
Lão giả mặc đường trang gọi một tiếng.
Vương Bác Thần khẽ nhíu mày, dừng bước nhìn ông ta.
Là người của nhà họ Vương.
Ha ha, tôi chưa đi tìm các người, các người lại đến cửa trước rồi.
Cười lạnh một tiếng ở trong lòng, Vương Bác Thần chờ đợi câu nói tiếp theo của ông ta.
“Cậu cả, tôi đã tìm được cậu rồi.”
Lão giả mặc đường trang đi đến trước mặt Vương Bác Thần: “Ông chủ kêu tôi đến đây đưa cậu về nhà.”
Trong ánh mắt của Vương Bác Thần chỉ có lạnh lùng, nhìn lão giả mặc đường trang một lúc thì liền muốn đi lên lầu.
“Cậu cả.”
Lão giả mặc đường trang kéo tay Vương Bác Thần lại rồi nói: “Cậu cả, ông chủ nói là ông ấy có lỗi với hai mẹ con cậu chủ, ông ấy nguyện ý đền bù, ông ấy rất muốn gặp mẹ của cậu và cậu một lần.”
Vương Bác Thần nhìn tay của ông ta một chút, thản nhiên nói: “Buông tay!”
Lão giả mặc đường trang bị ánh mắt lạnh như băng của Vương Bác Thần làm trong lòng sợ hãi, ông ta thật sự không nghĩ tới một cậu chủ lớn lên ở cái nơi nhỏ bé lại có một ánh mắt như thế này.
Ông ta xấu hổ buông tay: “Cậu cả, ông chủ thật sự rất áy náy, nếu như cậu trở về thì vẫn có thể kế thừa một chút tài sản, dù sao thì vẫn giàu có hơn cái nơi nhỏ bé như này đúng không?”
Thấy Vương Bác Thần không nói chuyện, lão giả mặc đường trang cho rằng Vương Bác Thần đã dao động, khinh thường hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Bình luận facebook