-
Chương 151-155
Chương151
CHƯƠNG 151
Chỉ cần đúng vị trí, đừng nói là đánh cho tàn phế, cho dù có đánh chết thì cũng không có vấn đề gì.
Huống hồ gì Trương Siêu vốn dĩ là một tên lưu manh.
Nhưng mà nhớ tới những lời mà đồng hương mình đã nói, ông ta lại kiên cường.
Mình làm việc cho nhà họ Lý, chỉ cần để thanh danh của công ty Hoa Nguyên xấu đi thì sẽ có công lớn, là đã có thể có được một tỷ năm trăm triệu.
“Mày, mày đang nói cái gì, tao không hiểu.”
Trương Siêu đâu đến chết đi sống lại, mặt mũi vặn vẹo lại cùng một chỗ, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Vương Bác Thần âm trầm nói: “Vậy thì mày đi chết đi.”
Đột nhiên, Trương Siêu lại cảm nhận được một sự sợ hãi phát ra từ trong linh hồn.
Giống như có một con dao bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy chỉ cần mình nói một câu không biết, Vương Bác Thần sẽ không hề do dự mà giết chết mình.
Trương Siêu vội vàng cầu xin tha thứ: “Tao nói, tao nói, tha cho tao, tao đồng ý nói.”
Đám người Tiểu Lan bất ngờ, chẳng lẽ Trương Siêu còn có bí mật không thể nói cho người khác biết?
Vương Bác Thần nhìn anh ta, sát ý trong mắt làm cho mọi người không rét mà run.
“Là ông Trần, ông Trần kêu tôi quấy rối công ty.”
Trương Siêu khai hết tất cả.
“Cái gì, hóa ra là Trương Siêu cố ý gây rối.”
“Vậy, vậy cậu ta nói công ty không thể phát tiền lương, cũng là giả?”
Nghe thấy lời nói của Trương Siêu, những nhân viên khác đều choáng váng.
Bọn họ đều bị Trương Siêu lừa gạt, chính là vì để bọn họ lấy tiền lương rồi rời khỏi Hoa Nguyên.
“Đúng là xấu xa mà!”
Có người tức giận bất bình nói.
Lúc đầu, bọn họ chỉ lo lắng nếu như không phải Trương Siêu không ngừng nói công ty Hoa Nguyên sắp phá sản rồi, nhà họ Lý lại đang nhằm vào công ty Hoa Nguyên, bọn họ cũng sẽ không muốn phải từ chức vào lúc này.
Dù sao thì bình thường Triệu tổng đối xử với bọn họ rất tốt, nếu như trực tiếp nói tới chuyện từ chức thì quá xấu hổ.
“Tại sao mày lại nghe lời ông ta.”
Vương Bác Thần tiếp tục hỏi, nếu như không để Trương Siêu nói ra thì những nhân viên khác sẽ rời khỏi.
Bây giờ kỳ xây dựng đang trong giai đoạn khốc liệt nhất, đã quá muộn để tuyển thêm người.
Triệu Thanh Hà vẫn muốn phát triển công ty của ba mình một lần nữa, đây chính là tâm nguyện của cô, Vương Bác Thần bằng lòng hoàn thành nó với cô.
Nếu như đã nói rồi, Trương Siêu dứt khoát nói hết toàn bộ: “Ông Trần nói chỉ cần tôi có thể để cho mọi người từ bỏ công việc thì sẽ cho tôi một tỷ năm trăm triệu, ông ta chính là chủ thầu của công ty trực thuộc tập đoàn Lý thị.”
“Chẳng trách cậu lại chịu khó quấy rối như thế, hóa ra là mình có lợi ích.”
Tiểu Lan tức giận đá Trương Siêu, hậm hực nói: “Con người cậu thật là xấu xa quá đi, phải bị đánh mới được.”
Chương152
CHƯƠNG 152
Vương Bác Thần cũng không để ý tới anh ta nữa, bây giờ sự thật đã quá rõ ràng, mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, cảm xúc cũng không còn nóng nảy như ban đầu, anh chờ đợi Triệu Thanh Hà lên tiếng.
Tiểu Lan ghét bỏ nói: “Tiền lương của anh đã được chuyển đi rồi, cút nhanh lên đi, nhìn thấy anh là đã buồn nôn!”
Trương Siêu đau đến mức cả mặt run rẩy, vốn chỉ muốn nói vài câu, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Vương Bác Thần thì bị dọa, vội vàng lăn lộn chạy đi.
Nhà thầu ở bên cạnh mang theo sắc mặt trắng bệch, mặc dù không ngừng an ủi mình, nhưng mà người trẻ tuổi trước mắt quá tàn nhẫn.
Một lời không nói mà đã đánh gãy hai chân của Trương Siêu.
Nếu như bây giờ mình mở miệng đòi thanh toán công trình, còn có quả ngọt để ăn à?
Ông ta nơm nớp lo sợ liếc trộm Vương Bác Thần, nuốt một ngụm nước bọt, đi không được, không đi cũng không được.
Trời đất ơi, rốt cuộc người này là ai vậy.
Trực tiếp đánh gãy hai chân người ta mẹ kiếp, còn hung ác hơn nhiều so với những người mà mình biết.
“Lão Ngũ, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Triệu Thanh Hà nhìn về phía người trung niên mập mạp, đây chính là chủ thầu chịu trách nhiệm ở công trường.
Lão Ngũ nhìn thoáng qua Vương Bác Thần, nhìn thấy anh đang nhìn mình, lập tức không dám nói những lời mình đã chuẩn bị sẵn từ đầu, lau mồ hôi lạnh ở trên trán rồi nói: “Triệu, Triệu tổng, là, là như thế này, bởi vì nguyên vật liệu bị cắt đứt nguồn cung cấp, cho nên công nhân đang làm ầm làm ĩ, nói là công ty không phát tiền lương, cho nên, cho nên tôi mới đến đây xem sao.”
Triệu Thanh Hà cau mày.
Cô đã cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Ở bên phía nhà họ Lý vừa mới mua đứt nhà máy nguyên vật liệu, Trương Siêu ở bên phía công ty lại náo loạn cả lên, bên phía công trường cũng náo loạn.
Nếu như nói trong này không có âm mưu thì Triệu Thanh Hà không tin.
Chỉ là tạm thời cô không hiểu tại sao nhà họ Lý phải làm như vậy.
“Thật sự là như thế này?”
Triệu Thanh Hà còn chưa lên tiếng thì Vương Bác Thần đã lạnh nhạt mở miệng nói.
Lão Ngũ bị hù cả người khẽ run rẩy, vẻ mặt lập tức khủng hoảng, đưa đám nói: “Tôi, tôi nói, tôi nói hết toàn bộ.”
Công nhân viên kinh ngạc không thể tin mà nhìn Lão Ngũ.
Cái này…
Lại có chuyện gì nữa hả?
Vương Bác Thần đập tay lên trên bàn, lơ đãng nói: “Nói đi.”
Lão Ngũ cẩn thận nhìn Triệu Thanh Hà, sau đó thận trọng nói: “Công nhân gây chuyện là do ông Trần đã dặn dò, ông ấy kêu mọi người làm lớn chuyện lên đi, chính là vì để bôi xấu thanh danh của công ty Hoa Nguyên!”
Giọng nói của Lão Ngũ càng ngày càng nhỏ, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.
Nói xong lời cuối cùng, ông ta đã bị ánh mắt của Vương Bác Thần dọa phải quỳ ở trên đất, nước mắt đầm đìa: “Cậu cậu tha cho tôi đi, tôi, tôi cũng bị ép buộc thôi.”
Chương153
CHƯƠNG 153
Nghe nói như vậy, Tiểu Lan tức sắp khóc đến nơi, chỉ vào mặt Lão Ngũ rồi mắng: “Lão Ngũ, ông, ông đúng là một cái tên tàn nhẫn, đồ ác độc, cái tên vong ân bội nghĩa, nếu như không phải Triệu tổng thì ông có thể có công trình được à? Ông quên lúc trước ai ép ông vào con đường cùng, như thế mà ông lại cấu kết với Trần Thiên Minh làm chuyện xấu, lúc trước Triệu tổng không nên cứu ông, đáng đời ông bị Trần Thiên Minh bẫy chết!”
Triệu Thanh Hà nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra.
Cô không thể để nhân viên nhìn thấy sự mềm yếu của mình.
Cô không ngờ là Lão Ngũ sẽ phản bội mình.
Đây chính là cấp dưới trước kia của ba mình, một năm trước bị Trần Thiên Minh gài bẫy đến tán gia bại sản.
Vì cô suy nghĩ cho tình cảm của ba mình, với lại con người Lão Ngũ đúng là có kiến thức về phương diện này, cho nên để ông ta làm công trình này.
Thật sự không nghĩ đến lại là một tên vô ơn.
“Ông đi đi.”
Mở mắt ra một lần nữa, trong mắt Triệu Thanh Hà đã xuất hiện một tia kiên cường.
Lão Ngũ khúm núm nói: “Triệu, Triệu tổng, vậy tiền công trình…”,
Tiểu Lan tức hổn hển mắng ông ta: “Đều đã đến nước này rồi mà ông còn có mặt mũi nhắc tới tiền công trình nữa hả? Lão Ngũ, ông sờ vào lương tâm của mình thử xem, thật sự là do công nhân gây chuyện à? Đây là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chính ông còn không biết?”
Lão Ngũ như người đã chết, nhưng mà công nhân của ông ta đều đã bị Trần Thiên Minh mua chuộc hết rồi, nếu như không có được tiền công trình thì bọn họ thật sự sẽ đánh chết mình.
Vương Bác Thần đã đoán được có chuyện gì xảy ra, âm mưu ấy trước mặt anh chẳng là cái gì hết.
Thản nhiên nói: “Tiền công trình sẽ trả lại cho ông, nhưng mà trước đó ông phải dẫn tôi đi gặp Trần Thiên Minh.”
“Hả?”
Lão Ngũ giật mình, bây giờ ông ta chỉ muốn có được tiền công trình mà thôi.
Trước đó Trần Thiên Minh đã nói với ông ta đây là do nhà họ Lý ra tay, ai ra mặt cũng vô dụng thôi.
Cho dù Vương Bác Thần có đủ hung ác, cho dù biết đánh đi nữa, nhưng mà khi đối diện với một con quái vật khổng lồ như nhà họ Lý thì có tác dụng không?
Đừng nói là nhà họ Lý, cho dù là Trần Thiên Minh thì cũng không phải là người mà công ty Hoa Nguyên có thể dây vào.
Trần Thiên Minh là chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, dưới tay có hơn một trăm người.
Đi tìm ông ta hả?
Đó là muốn chết.
“Bác Thần, anh đừng có đi, em không muốn xây dựng công trình này nữa, em lại đi tìm dự án khác, anh đừng đi tìm Trần Thiên Minh, em không muốn anh xảy ra chuyện.”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói.
Trước khi tìm Lão Ngũ thì cô đã đi tìm Trần Thiên Minh trước rồi.
Nhưng mà Trần Thiên Minh lại chơi chiêu sư tử ngoạm, Triệu Thanh Hà từ chối, kết quả không ngờ tới Trần Thiên Minh lại nói rằng ai dám nhận công trình của công ty Hoa Nguyên thì không xong với Trần Thiên Minh đâu.
Chương154
CHƯƠNG 154
Có thể nghĩ cũng biết kết quả, không có chủ thầu nào dám nhận.
Cuối cùng, Triệu Thanh Hà mới nhớ tới Lão Ngũ, lúc này mới có thể khởi công.
Ai mà biết được, lúc này Trần Thiên Minh lại gây khó dễ.
Vương Bác Thần cười nói: “Chúng ta không khi dễ người khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là không ai khi dễ chúng ta, nhẫn nhịn không phải là tính cách của anh, em cũng biết rồi đó, anh sẽ về nhanh thôi.”
Triệu Thanh Hà suy nghĩ Vương Bác Thần quen biết với Canh Phong, xảy ra chuyện thì có thể tìm Canh Phong giải quyết, cô liền gật đầu: “Vậy thì để Tiểu Lan đi cùng anh đi, nếu như tình huống có gì không ổn thì Tiểu Lan lập tức liên lạc với em, anh nhất định phải cẩn thận, đừng đánh nhau với bọn họ, đừng để mình bị thua thiệt, xảy ra chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Đây mới là vợ của mình.
Vương Bác Thần hôn lên mặt Triệu Thanh Hà trước mặt tất cả mọi người, anh nói: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực.”
Trong nháy mắt gương mặt Triệu Thanh Hà liền đỏ bừng, cái tên này thật là, có nhiều người nhìn như thế.
“Đi thôi.”
Vương Bác Thần nhìn Lão Ngũ.
Lão Ngũ bị dọa muốn tè ra quần, nhanh chóng gật đầu: “Được được, tôi dẫn cậu đi, tôi dẫn cậu đi.”
Đến công trường, tất cả các công việc đều đã dừng lại.
Công nhân tụm năm tụm ba ngồi cùng với nhau đánh bài, nói khoác.
Còn có một số người đã về nhà.
Nông dân công đều là như vậy, xử lý công việc trên công trường xong rồi thì về nhà, còn phải giải quyết chuyện ruộng đất.
“Lão Ngũ, có đòi tiền được không vậy?”
Nhìn thấy Lão Ngũ dẫn theo một nam một nữ bước đến, lập tức có người vây quanh.
Vương Bác Thần biết những nông dân công đứng cuối cùng trong tầng lớp xã hội đều sống không dễ dàng, dựa vào sức lập một nhóm người kiếm tiền, nhìn như mỗi ngày có thể kiếm hơn mấy trăm, nhưng mà trên thực tế cả năm kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.
Kiếm được một số tiền, điều đầu tiên không phải là nghỉ ăn một bữa ngon, mà là gửi về nhà.
Con nhỏ được đi học? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Để vợ mua vài bộ quần áo mới?
Cả nhà chỉ có một người kiếm tiền, cả gia đình đều phải dùng tiền, một năm có thể tiết kiệm được tám chín mươi triệu đã là tốt lắm rồi.
Cho nên, bọn họ vừa mới nghe thấy công ty xảy ra chuyện, một khi bị người khác thổi gió thì liền gây chuyện, cũng là điều rất bình thường.
Dù sao thì ai ra ngoài làm công mà không phải vì kiếm chút tiền chứ?
Vương Bác Thần hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ.
“Mọi người đừng nóng vội, tôi đại diện cho Triệu tổng đến đây nói chuyện với mọi người.”
Vương Bác Thần bước lên một bước, lên tiếng nói.
“Anh là ai chứ, tiền lương không thanh toán cho chúng tôi, ai đến đây cũng vô dụng thôi.”
Có người bất mãn nói.
Chương155
CHƯƠNG 155
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ cần tiền lương, đừng có cho là chúng tôi không biết có chuyện gì xảy ra, muốn lừa gạt chúng tôi hả? Không có cửa đâu.”
Có người tức giận nói.
“Nhà họ Lý đã mua đứt tất cả nguyên vật liệu rồi, cho dù chúng ta có muốn tiếp tục làm thì cũng không có nguyên vật liệu, nhà họ Lý đã ra tay, công ty Hoa Nguyên có biện pháp gì chứ? Mau thanh toán tiền lương cho tôi đi, tôi cũng phải về nhà làm nông nữa.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, vô cùng ồn ào.
Lúc này, nghe nói có người của công ty Hoa Nguyên đến đây, những người khác ở trong ký túc xá cũng chạy tới.
Chen chúc ở đây chật như nêm cối.
Tiểu Lan chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, lập tức bị dọa đến nỗi gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đứng sát vào sau lưng Vương Bác Thần, một tấc không rời.
Cô ta nhìn bóng lưng Vương Bác Thần, âm thầm nghĩ chồng của Triệu tổng thật là lợi hại quá đi, đối mặt với nhiều người như vậy đều không bối rối, bọn họ còn nói chồng của Triệu tổng là một tên phế vật, đúng là có mắt không tròng.
Đối diện với cảnh tượng hỗn loạn thế này, Vương Bác Thần biết có nói gì cũng không có tác dụng, lúc này, mình phải dùng biện pháp cứng rắn.
Giống như anh dẫn binh, bạn tỏ ra yếu thế thì bọn họ sẽ mạnh hơn.
Bạn mạnh thì bọn họ sẽ yếu.
“Mẹ nó, ngậm miệng lại cho tôi, nghe tôi nói.”
Vương Bác Thần hét to một tiếng, mang theo một cảm giác áp lực, loại khí thế thống lĩnh thiên quân vạn mã vừa mới bộc phát thì lập tức kiểm soát cục diện.
Sự tự tin, sự uy nghiêm đó là được mài giũa từ trên chiến trường.
Đừng nói là đám nông dân công này, cho dù là mấy chục vạn quân đội cũng phải ngoan ngoãn dưới tay anh.
Nếu không thì anh dùng cái gì để trở thành thần chủ chứ?
Cái này không chỉ là một danh xưng đơn giản như thế.
Đó là đấng tối cao, chiến thần chi chủ.
Mặc dù chỉ có một mình anh, nhưng lại mang theo khí thế của thiên quân vạn mã.
“Đừng có hù dọa chúng tôi, chúng tôi không sợ đâu.”
Có người thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhưng mà cũng không dám lớn tiếng nói ra.
“Tôi tên là Vương Bác Thần, là chồng của Triệu Thanh Hà.”
Vương Bác Thần không để ý tới anh ta mà thản nhiên nói: “Muốn gây chuyện thì đứng ra đây, tôi thanh toán tiền lương, kế tiếp còn có rất nhiều công trình, tôi đi tìm người khác làm, ai muốn đi?”
Không có người nào lên tiếng.
Trong giọng nói của Vương Bác Thần mang theo uy nghiêm, đó chính là uy nghiêm của trăm vạn đại quân.
Vương Bác Thần giải quyết dứt khoát, không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ: “Nếu như không có ai đứng ra, vậy thì tiếp tục nghe tôi nói, tôi biết là có người nói với các người nhà họ Lý đã mua đứt nguyên vật liệu, công ty Hoa Nguyên không thể phát tiền lương, dự án sắp phải hủy bỏ, cho nên các người lo lắng không lấy được tiền, tôi có thể hiểu được.”
CHƯƠNG 151
Chỉ cần đúng vị trí, đừng nói là đánh cho tàn phế, cho dù có đánh chết thì cũng không có vấn đề gì.
Huống hồ gì Trương Siêu vốn dĩ là một tên lưu manh.
Nhưng mà nhớ tới những lời mà đồng hương mình đã nói, ông ta lại kiên cường.
Mình làm việc cho nhà họ Lý, chỉ cần để thanh danh của công ty Hoa Nguyên xấu đi thì sẽ có công lớn, là đã có thể có được một tỷ năm trăm triệu.
“Mày, mày đang nói cái gì, tao không hiểu.”
Trương Siêu đâu đến chết đi sống lại, mặt mũi vặn vẹo lại cùng một chỗ, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Vương Bác Thần âm trầm nói: “Vậy thì mày đi chết đi.”
Đột nhiên, Trương Siêu lại cảm nhận được một sự sợ hãi phát ra từ trong linh hồn.
Giống như có một con dao bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ anh ta.
Anh ta chỉ cảm thấy chỉ cần mình nói một câu không biết, Vương Bác Thần sẽ không hề do dự mà giết chết mình.
Trương Siêu vội vàng cầu xin tha thứ: “Tao nói, tao nói, tha cho tao, tao đồng ý nói.”
Đám người Tiểu Lan bất ngờ, chẳng lẽ Trương Siêu còn có bí mật không thể nói cho người khác biết?
Vương Bác Thần nhìn anh ta, sát ý trong mắt làm cho mọi người không rét mà run.
“Là ông Trần, ông Trần kêu tôi quấy rối công ty.”
Trương Siêu khai hết tất cả.
“Cái gì, hóa ra là Trương Siêu cố ý gây rối.”
“Vậy, vậy cậu ta nói công ty không thể phát tiền lương, cũng là giả?”
Nghe thấy lời nói của Trương Siêu, những nhân viên khác đều choáng váng.
Bọn họ đều bị Trương Siêu lừa gạt, chính là vì để bọn họ lấy tiền lương rồi rời khỏi Hoa Nguyên.
“Đúng là xấu xa mà!”
Có người tức giận bất bình nói.
Lúc đầu, bọn họ chỉ lo lắng nếu như không phải Trương Siêu không ngừng nói công ty Hoa Nguyên sắp phá sản rồi, nhà họ Lý lại đang nhằm vào công ty Hoa Nguyên, bọn họ cũng sẽ không muốn phải từ chức vào lúc này.
Dù sao thì bình thường Triệu tổng đối xử với bọn họ rất tốt, nếu như trực tiếp nói tới chuyện từ chức thì quá xấu hổ.
“Tại sao mày lại nghe lời ông ta.”
Vương Bác Thần tiếp tục hỏi, nếu như không để Trương Siêu nói ra thì những nhân viên khác sẽ rời khỏi.
Bây giờ kỳ xây dựng đang trong giai đoạn khốc liệt nhất, đã quá muộn để tuyển thêm người.
Triệu Thanh Hà vẫn muốn phát triển công ty của ba mình một lần nữa, đây chính là tâm nguyện của cô, Vương Bác Thần bằng lòng hoàn thành nó với cô.
Nếu như đã nói rồi, Trương Siêu dứt khoát nói hết toàn bộ: “Ông Trần nói chỉ cần tôi có thể để cho mọi người từ bỏ công việc thì sẽ cho tôi một tỷ năm trăm triệu, ông ta chính là chủ thầu của công ty trực thuộc tập đoàn Lý thị.”
“Chẳng trách cậu lại chịu khó quấy rối như thế, hóa ra là mình có lợi ích.”
Tiểu Lan tức giận đá Trương Siêu, hậm hực nói: “Con người cậu thật là xấu xa quá đi, phải bị đánh mới được.”
Chương152
CHƯƠNG 152
Vương Bác Thần cũng không để ý tới anh ta nữa, bây giờ sự thật đã quá rõ ràng, mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, cảm xúc cũng không còn nóng nảy như ban đầu, anh chờ đợi Triệu Thanh Hà lên tiếng.
Tiểu Lan ghét bỏ nói: “Tiền lương của anh đã được chuyển đi rồi, cút nhanh lên đi, nhìn thấy anh là đã buồn nôn!”
Trương Siêu đau đến mức cả mặt run rẩy, vốn chỉ muốn nói vài câu, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Vương Bác Thần thì bị dọa, vội vàng lăn lộn chạy đi.
Nhà thầu ở bên cạnh mang theo sắc mặt trắng bệch, mặc dù không ngừng an ủi mình, nhưng mà người trẻ tuổi trước mắt quá tàn nhẫn.
Một lời không nói mà đã đánh gãy hai chân của Trương Siêu.
Nếu như bây giờ mình mở miệng đòi thanh toán công trình, còn có quả ngọt để ăn à?
Ông ta nơm nớp lo sợ liếc trộm Vương Bác Thần, nuốt một ngụm nước bọt, đi không được, không đi cũng không được.
Trời đất ơi, rốt cuộc người này là ai vậy.
Trực tiếp đánh gãy hai chân người ta mẹ kiếp, còn hung ác hơn nhiều so với những người mà mình biết.
“Lão Ngũ, ông tìm tôi có chuyện gì?”
Triệu Thanh Hà nhìn về phía người trung niên mập mạp, đây chính là chủ thầu chịu trách nhiệm ở công trường.
Lão Ngũ nhìn thoáng qua Vương Bác Thần, nhìn thấy anh đang nhìn mình, lập tức không dám nói những lời mình đã chuẩn bị sẵn từ đầu, lau mồ hôi lạnh ở trên trán rồi nói: “Triệu, Triệu tổng, là, là như thế này, bởi vì nguyên vật liệu bị cắt đứt nguồn cung cấp, cho nên công nhân đang làm ầm làm ĩ, nói là công ty không phát tiền lương, cho nên, cho nên tôi mới đến đây xem sao.”
Triệu Thanh Hà cau mày.
Cô đã cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Ở bên phía nhà họ Lý vừa mới mua đứt nhà máy nguyên vật liệu, Trương Siêu ở bên phía công ty lại náo loạn cả lên, bên phía công trường cũng náo loạn.
Nếu như nói trong này không có âm mưu thì Triệu Thanh Hà không tin.
Chỉ là tạm thời cô không hiểu tại sao nhà họ Lý phải làm như vậy.
“Thật sự là như thế này?”
Triệu Thanh Hà còn chưa lên tiếng thì Vương Bác Thần đã lạnh nhạt mở miệng nói.
Lão Ngũ bị hù cả người khẽ run rẩy, vẻ mặt lập tức khủng hoảng, đưa đám nói: “Tôi, tôi nói, tôi nói hết toàn bộ.”
Công nhân viên kinh ngạc không thể tin mà nhìn Lão Ngũ.
Cái này…
Lại có chuyện gì nữa hả?
Vương Bác Thần đập tay lên trên bàn, lơ đãng nói: “Nói đi.”
Lão Ngũ cẩn thận nhìn Triệu Thanh Hà, sau đó thận trọng nói: “Công nhân gây chuyện là do ông Trần đã dặn dò, ông ấy kêu mọi người làm lớn chuyện lên đi, chính là vì để bôi xấu thanh danh của công ty Hoa Nguyên!”
Giọng nói của Lão Ngũ càng ngày càng nhỏ, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.
Nói xong lời cuối cùng, ông ta đã bị ánh mắt của Vương Bác Thần dọa phải quỳ ở trên đất, nước mắt đầm đìa: “Cậu cậu tha cho tôi đi, tôi, tôi cũng bị ép buộc thôi.”
Chương153
CHƯƠNG 153
Nghe nói như vậy, Tiểu Lan tức sắp khóc đến nơi, chỉ vào mặt Lão Ngũ rồi mắng: “Lão Ngũ, ông, ông đúng là một cái tên tàn nhẫn, đồ ác độc, cái tên vong ân bội nghĩa, nếu như không phải Triệu tổng thì ông có thể có công trình được à? Ông quên lúc trước ai ép ông vào con đường cùng, như thế mà ông lại cấu kết với Trần Thiên Minh làm chuyện xấu, lúc trước Triệu tổng không nên cứu ông, đáng đời ông bị Trần Thiên Minh bẫy chết!”
Triệu Thanh Hà nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén không cho nước mắt chảy ra.
Cô không thể để nhân viên nhìn thấy sự mềm yếu của mình.
Cô không ngờ là Lão Ngũ sẽ phản bội mình.
Đây chính là cấp dưới trước kia của ba mình, một năm trước bị Trần Thiên Minh gài bẫy đến tán gia bại sản.
Vì cô suy nghĩ cho tình cảm của ba mình, với lại con người Lão Ngũ đúng là có kiến thức về phương diện này, cho nên để ông ta làm công trình này.
Thật sự không nghĩ đến lại là một tên vô ơn.
“Ông đi đi.”
Mở mắt ra một lần nữa, trong mắt Triệu Thanh Hà đã xuất hiện một tia kiên cường.
Lão Ngũ khúm núm nói: “Triệu, Triệu tổng, vậy tiền công trình…”,
Tiểu Lan tức hổn hển mắng ông ta: “Đều đã đến nước này rồi mà ông còn có mặt mũi nhắc tới tiền công trình nữa hả? Lão Ngũ, ông sờ vào lương tâm của mình thử xem, thật sự là do công nhân gây chuyện à? Đây là có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ chính ông còn không biết?”
Lão Ngũ như người đã chết, nhưng mà công nhân của ông ta đều đã bị Trần Thiên Minh mua chuộc hết rồi, nếu như không có được tiền công trình thì bọn họ thật sự sẽ đánh chết mình.
Vương Bác Thần đã đoán được có chuyện gì xảy ra, âm mưu ấy trước mặt anh chẳng là cái gì hết.
Thản nhiên nói: “Tiền công trình sẽ trả lại cho ông, nhưng mà trước đó ông phải dẫn tôi đi gặp Trần Thiên Minh.”
“Hả?”
Lão Ngũ giật mình, bây giờ ông ta chỉ muốn có được tiền công trình mà thôi.
Trước đó Trần Thiên Minh đã nói với ông ta đây là do nhà họ Lý ra tay, ai ra mặt cũng vô dụng thôi.
Cho dù Vương Bác Thần có đủ hung ác, cho dù biết đánh đi nữa, nhưng mà khi đối diện với một con quái vật khổng lồ như nhà họ Lý thì có tác dụng không?
Đừng nói là nhà họ Lý, cho dù là Trần Thiên Minh thì cũng không phải là người mà công ty Hoa Nguyên có thể dây vào.
Trần Thiên Minh là chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, dưới tay có hơn một trăm người.
Đi tìm ông ta hả?
Đó là muốn chết.
“Bác Thần, anh đừng có đi, em không muốn xây dựng công trình này nữa, em lại đi tìm dự án khác, anh đừng đi tìm Trần Thiên Minh, em không muốn anh xảy ra chuyện.”
Triệu Thanh Hà vội vàng nói.
Trước khi tìm Lão Ngũ thì cô đã đi tìm Trần Thiên Minh trước rồi.
Nhưng mà Trần Thiên Minh lại chơi chiêu sư tử ngoạm, Triệu Thanh Hà từ chối, kết quả không ngờ tới Trần Thiên Minh lại nói rằng ai dám nhận công trình của công ty Hoa Nguyên thì không xong với Trần Thiên Minh đâu.
Chương154
CHƯƠNG 154
Có thể nghĩ cũng biết kết quả, không có chủ thầu nào dám nhận.
Cuối cùng, Triệu Thanh Hà mới nhớ tới Lão Ngũ, lúc này mới có thể khởi công.
Ai mà biết được, lúc này Trần Thiên Minh lại gây khó dễ.
Vương Bác Thần cười nói: “Chúng ta không khi dễ người khác, nhưng mà điều kiện tiên quyết là không ai khi dễ chúng ta, nhẫn nhịn không phải là tính cách của anh, em cũng biết rồi đó, anh sẽ về nhanh thôi.”
Triệu Thanh Hà suy nghĩ Vương Bác Thần quen biết với Canh Phong, xảy ra chuyện thì có thể tìm Canh Phong giải quyết, cô liền gật đầu: “Vậy thì để Tiểu Lan đi cùng anh đi, nếu như tình huống có gì không ổn thì Tiểu Lan lập tức liên lạc với em, anh nhất định phải cẩn thận, đừng đánh nhau với bọn họ, đừng để mình bị thua thiệt, xảy ra chuyện gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Đây mới là vợ của mình.
Vương Bác Thần hôn lên mặt Triệu Thanh Hà trước mặt tất cả mọi người, anh nói: “Yên tâm đi, anh tự có chừng mực.”
Trong nháy mắt gương mặt Triệu Thanh Hà liền đỏ bừng, cái tên này thật là, có nhiều người nhìn như thế.
“Đi thôi.”
Vương Bác Thần nhìn Lão Ngũ.
Lão Ngũ bị dọa muốn tè ra quần, nhanh chóng gật đầu: “Được được, tôi dẫn cậu đi, tôi dẫn cậu đi.”
Đến công trường, tất cả các công việc đều đã dừng lại.
Công nhân tụm năm tụm ba ngồi cùng với nhau đánh bài, nói khoác.
Còn có một số người đã về nhà.
Nông dân công đều là như vậy, xử lý công việc trên công trường xong rồi thì về nhà, còn phải giải quyết chuyện ruộng đất.
“Lão Ngũ, có đòi tiền được không vậy?”
Nhìn thấy Lão Ngũ dẫn theo một nam một nữ bước đến, lập tức có người vây quanh.
Vương Bác Thần biết những nông dân công đứng cuối cùng trong tầng lớp xã hội đều sống không dễ dàng, dựa vào sức lập một nhóm người kiếm tiền, nhìn như mỗi ngày có thể kiếm hơn mấy trăm, nhưng mà trên thực tế cả năm kiếm chẳng được bao nhiêu tiền.
Kiếm được một số tiền, điều đầu tiên không phải là nghỉ ăn một bữa ngon, mà là gửi về nhà.
Con nhỏ được đi học? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Để vợ mua vài bộ quần áo mới?
Cả nhà chỉ có một người kiếm tiền, cả gia đình đều phải dùng tiền, một năm có thể tiết kiệm được tám chín mươi triệu đã là tốt lắm rồi.
Cho nên, bọn họ vừa mới nghe thấy công ty xảy ra chuyện, một khi bị người khác thổi gió thì liền gây chuyện, cũng là điều rất bình thường.
Dù sao thì ai ra ngoài làm công mà không phải vì kiếm chút tiền chứ?
Vương Bác Thần hoàn toàn có thể hiểu được bọn họ.
“Mọi người đừng nóng vội, tôi đại diện cho Triệu tổng đến đây nói chuyện với mọi người.”
Vương Bác Thần bước lên một bước, lên tiếng nói.
“Anh là ai chứ, tiền lương không thanh toán cho chúng tôi, ai đến đây cũng vô dụng thôi.”
Có người bất mãn nói.
Chương155
CHƯƠNG 155
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ cần tiền lương, đừng có cho là chúng tôi không biết có chuyện gì xảy ra, muốn lừa gạt chúng tôi hả? Không có cửa đâu.”
Có người tức giận nói.
“Nhà họ Lý đã mua đứt tất cả nguyên vật liệu rồi, cho dù chúng ta có muốn tiếp tục làm thì cũng không có nguyên vật liệu, nhà họ Lý đã ra tay, công ty Hoa Nguyên có biện pháp gì chứ? Mau thanh toán tiền lương cho tôi đi, tôi cũng phải về nhà làm nông nữa.”
Mọi người anh một câu tôi một câu, vô cùng ồn ào.
Lúc này, nghe nói có người của công ty Hoa Nguyên đến đây, những người khác ở trong ký túc xá cũng chạy tới.
Chen chúc ở đây chật như nêm cối.
Tiểu Lan chưa từng thấy cảnh tượng như thế này, lập tức bị dọa đến nỗi gương mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch, đứng sát vào sau lưng Vương Bác Thần, một tấc không rời.
Cô ta nhìn bóng lưng Vương Bác Thần, âm thầm nghĩ chồng của Triệu tổng thật là lợi hại quá đi, đối mặt với nhiều người như vậy đều không bối rối, bọn họ còn nói chồng của Triệu tổng là một tên phế vật, đúng là có mắt không tròng.
Đối diện với cảnh tượng hỗn loạn thế này, Vương Bác Thần biết có nói gì cũng không có tác dụng, lúc này, mình phải dùng biện pháp cứng rắn.
Giống như anh dẫn binh, bạn tỏ ra yếu thế thì bọn họ sẽ mạnh hơn.
Bạn mạnh thì bọn họ sẽ yếu.
“Mẹ nó, ngậm miệng lại cho tôi, nghe tôi nói.”
Vương Bác Thần hét to một tiếng, mang theo một cảm giác áp lực, loại khí thế thống lĩnh thiên quân vạn mã vừa mới bộc phát thì lập tức kiểm soát cục diện.
Sự tự tin, sự uy nghiêm đó là được mài giũa từ trên chiến trường.
Đừng nói là đám nông dân công này, cho dù là mấy chục vạn quân đội cũng phải ngoan ngoãn dưới tay anh.
Nếu không thì anh dùng cái gì để trở thành thần chủ chứ?
Cái này không chỉ là một danh xưng đơn giản như thế.
Đó là đấng tối cao, chiến thần chi chủ.
Mặc dù chỉ có một mình anh, nhưng lại mang theo khí thế của thiên quân vạn mã.
“Đừng có hù dọa chúng tôi, chúng tôi không sợ đâu.”
Có người thấp giọng lẩm bẩm một câu, nhưng mà cũng không dám lớn tiếng nói ra.
“Tôi tên là Vương Bác Thần, là chồng của Triệu Thanh Hà.”
Vương Bác Thần không để ý tới anh ta mà thản nhiên nói: “Muốn gây chuyện thì đứng ra đây, tôi thanh toán tiền lương, kế tiếp còn có rất nhiều công trình, tôi đi tìm người khác làm, ai muốn đi?”
Không có người nào lên tiếng.
Trong giọng nói của Vương Bác Thần mang theo uy nghiêm, đó chính là uy nghiêm của trăm vạn đại quân.
Vương Bác Thần giải quyết dứt khoát, không cho bọn họ có thời gian suy nghĩ: “Nếu như không có ai đứng ra, vậy thì tiếp tục nghe tôi nói, tôi biết là có người nói với các người nhà họ Lý đã mua đứt nguyên vật liệu, công ty Hoa Nguyên không thể phát tiền lương, dự án sắp phải hủy bỏ, cho nên các người lo lắng không lấy được tiền, tôi có thể hiểu được.”
Bình luận facebook