-
Chương 156-160
Chương156
CHƯƠNG 156
Các công nhân đều nhìn Vương Bác Thần.
Khí tràng của Vương Bác Thần quá mạnh, không có ai dám nói gì.
Lão Ngũ cảm thấy hình như là mình nhìn thấy một tướng quân đang đứng phát biểu.
Trong lòng của ông ta bỗng nhiên rung động, nếu như mình đi theo Vương Bác Thần, có khi nào có thể lật đổ cái tên Trần Thiên Minh đó báo thù rửa hận?
“Vậy, vậy cậu nói xem phải làm sao đây? Không kiếm được tiền, cả nhà chúng tôi đều phải uống gió tây bắc.”
“Đúng vậy đó, đừng chị biết nói mấy lời dễ nghe, ai mà biết được cậu có ý đồ gì.”
Trong đám người có tiếng nói.
Phát hiện Vương Bác Thần lộ ra một nụ cười nhẹ, anh đã đạt được mục đích rồi.
Vương Bác Thần cũng không lập tức bắt hai người này ra, chắc chắn hai người này chính là tên đầu sỏ thúc đẩy nông dân công gây chuyện.
Vương Bác Thần không quan tâm, bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ các người không nghĩ tới là ai đã lên kế hoạch xây dựng thành phố mới?”
“Thành phố mới là do thần chủ đưa ra kế hoạch, thư ký Tư tự mình giám sát xây dựng, sẽ để cho dự án hủy hoại được à? Nếu như một tòa nhà như thế này bị hủy, thần chủ cũng không có tư cách làm thống đốc Hà Châu đâu.”
Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người, bao gồm cả Lão Ngũ đều ngơ ngác.
Đúng vậy đó.
Thành phố mới là do thần chủ đề ra.
Nếu như một tòa nhà bị hủy, vậy thì mặt mũi của thần chủ phải để ở đâu đây?
Tiểu Lan cũng không nghĩ tới điểm này, nghe thấy Vương Bác Thần nói như vậy thì lập tức kịp phản ứng lại.
Nhà họ Lý có thể đánh ép công ty Hoa Nguyên, nhưng mà dám đánh ép thần chủ à?
Có cho bọn họ một nghìn lá gan cũng không dám.
Những lời nói này giống như cho bọn họ uống một viên thuốc an thần.
Thấy bọn họ bắt đầu có suy nghĩ, Vương Bác Thần cười cười, thứ mà anh muốn chính là hiệu quả như thế.
Sở dĩ những người này lại gây chuyện cũng là bởi vì bị nhà họ Lý thúc đẩy, với lại có người khác cố ý châm ngòi, đương nhiên sẽ náo loạn.
Vương Bác Thần tiếp tục nói: “Đối với những người bình thường như chúng ta mà nói, đúng là nhà họ Lý rất mạnh, chúng ta không có cách nào phản kháng. Nhưng mà thần chủ sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Lý phá hỏng thành phố mới mà mình quy hoạch, nhà họ Lý càng gây chuyện thì lại càng tìm cái chết, dùng cách nói của mọi người, nhà họ Lý đang khiêu vũ trong hầm cầu, cách cái chết không xa.”
“Ha ha ha, lời nói này thoải mái quá đi.”
“Đúng là như vậy, cậu nói xong thì tôi liền hiểu ngay, thành phố mới là do thần chủ quy hoạch mà.”
“Nếu công ty Hoa Nguyên thật sự không phát tiền lương thì chúng ta đi tìm thư ký Tư, kêu cô ấy làm cho chúng ta.”
Những người này cũng không ngốc, những lời Vương Bác Thần nói để bọn họ tin phục.
Nhưng suy cho cùng, cầm tới tiền mới là chân thực nhất.
Chương157
CHƯƠNG 157
“Mọi người đừng có để bị cậu ta lừa, cậu ta với công ty Hoa Nguyên là một ruột, bây giờ nguyên vật liệu đã bị nhà họ Lý mua đứt rồi, công ty Hoa Nguyên đã phá sản, chỉ cần nhà họ Lý nhận thầu tòa nhà này thì vẫn có thể hoàn thành như thường.”
“Đúng vậy đó, cậu ta đang lừa gạt chúng ta, ở trong mắt thần chủ, nhà họ Lý quan trọng hay là tòa nhà này quan trọng? Hơn nữa, nhà họ Lý là gia tộc mà thần chủ coi trọng nhất, sẽ vì một công ty Hoa Nguyên mà trách nhà họ Lý à?”
Có hai tên đang trốn ở sau lưng đám người lại lên tiếng nói lần nữa.
Lúc này, Lão Ngũ vẫn luôn rụt rè đứng bên cạnh Vương Bác Thần đã nổi giận, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ nó chứ, Trần Dương, Trần Vũ, hai người các cậu chính là chó săn của Trần Thiên Minh, đừng tưởng là tôi không biết các cậu âm thầm gây ra chuyện. Tất cả mọi người nghe đây, hai tên này mỗi người cầm của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, cố ý để mọi người gây chuyện, đừng có nghe lời bọn họ.”
“Ông nói cái mẹ gì đấy, chúng tôi cầm tiền của Trần Thiên Minh hồi lúc nào, chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi.”
Hai người Trần Dương Trần Vũ đến cùng một thôn, lúc này nói chuyện có chút chột dạ.
“Những gì chúng tôi nói là thật.”
Đám nông dân công có chút do dự.
Bọn họ biết Vương Bác Thần đang nói thật, nhưng mà những gì Trần Dương và Trần Vũ nói cũng không sai.
“Nếu như mọi người đã lo lắng tiền lương, vậy được rồi, tôi sẽ thanh toán tiền lương cho tất cả mọi người, sau đó mọi người quyết định có muốn tiếp tục làm hay không.”
Vương Bác Thần nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Trần Thiên Minh đâu rồi? Đưa tôi đi tìm ông ta.”
“Làm sao chúng tôi biết ông ta ở đâu chứ, chúng tôi không có làm việc cho ông ta.”
Trần Dương cứng cổ nói, nhưng mà ánh mắt khẽ đảo.
“Không phải anh đã nói sẽ thanh toán tiền lương cho chúng tôi hả, anh thanh toán tiền lương xong trước đi rồi hẵng nói.”
Trần Vũ khinh thường nhỏ giọng nói.
Những người khác rối rít nói: “Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng những gì anh nói là thật, nhưng mà trước tiên anh thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, tình huống hiện tại là như vậy, chúng tôi không dám tiếp tục làm đâu.”
Trần Dương và Trần Vũ đắc ý nhìn Vương Bác Thần: “Nếu như không thanh toán tiền lương thì đừng có giả vờ với chúng tôi nữa.”
Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, lập tức nói: “Canh Phong, đưa tiền đây.”
“Tránh ra hết cho tôi.”
Canh Phong xách theo một cái túi du lịch thật lớn bước vào.
Xách một chiếc túi du lịch, mở nó ra, đổ hết tất cả các đồ vật ở bên trong ra.
Trần Dương và Trần Vũ sợ đến choáng váng.
Đám dân công đều sợ đến ngây người.
Tiền, tất cả đều là tiền!
Trên mặt đất đều là tiền.
Những tờ tiền năm trăm nghìn xanh mướt.
Trần Dương Trần Vũ trợn tròn mắt.
Đám dân công sợ đến ngây người.
Chương158
CHƯƠNG 158
Cái này, cái này là có bao nhiêu tiền vậy?
Cả đời này, bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Ai nói là công ty Hoa Nguyên không thể phát tiền lương?
Ai nói là công ty Hoa Nguyên sắp phá sản?
Ai nói là công ty Hoa Nguyên thâm hụt tài chính?
Đây là cái gì?
Đây là cái gì đây?
Trong hai cái túi du lịch đựng đầy tiền, đều bị Canh Phong đổ xuống đất, xếp thành một đống.
Canh Phong thản nhiên nói: “Ở đây có sáu tỷ, đủ không?”
Đủ không hả?
Bọn người Lão Ngũ không có ai dám lên tiếng.
Bọn họ đều bị cảnh tượng này dọa sợ.
Cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Sáu tỷ, đó là khái niệm gì chứ.
Ba trăm triệu một xấp, có tổng cộng hai mươi xấp, nhìn có vẻ là không nhiều.
Nhưng mà Canh Phong lại không làm như vậy, bởi vì anh ta đột nhiên kích động, cho nên đổ hết tiền ra ngoài.
Lúc này, đổ ra ngay trước mặt mọi người, trở nên vô cùng có sức thuyết phục.
Cái gì mà tiền lương không có để phát, công ty sắp phải phá sản, sáu tỷ chất thành núi nhỏ trước mắt mới chính là lời nói rõ ràng, đơn giản nhất.
Lời đồn đã sụp đổ.
“Tiền tôi đã lấy ra rồi, bây giờ đến lượt các người dẫn tôi đi tìm Trần Thiên Minh.”
Vương Bác Thần rất hài lòng với cách làm này của Canh Phong, anh nhìn Trần Dương và Trần Vũ.
Trình độ học vấn của nông dân công không cao, nhất là những nông dân công đã có tuổi, có rất nhiều người chỉ biết viết tên mình.
Nói đạo lý với bọn họ căn bản không có tác dụng.
Bọn họ là đơn giản nhất, tôi làm việc cho anh, anh trả tiền cho tôi.
Bọn họ nhát gan, sợ gây phiền toái.
Bọn họ hiểu lý lẽ cứng nhắc, tôi kiếm tiền, anh nhất định phải trả tiền cho tôi, cho dù có chết thì tôi cũng muốn có được tiền của tôi.
Bọn họ cũng có được sự khôn khéo của mình, thấy tình hình không tốt, vậy thì trước tiên anh phải thanh toán tiền lương cho tôi.
Đối diện với một đám dân công có tính cách cực kỳ phức tạp như vậy, bạn có nói toạc ra cũng vô dụng thôi, bạn có lý cũng nói không rõ, bọn họ tự có suy nghĩ của riêng mình.
Cho nên, sau khi Vương Bác Thần trấn an lòng người thì lập tức để Canh Phong mang tiền tới.
Trước tiên đàn áp, sau đó đưa tiền.
Vừa cho roi, lại thêm táo ngọt, chiêu nay đã ăn sâu vào xương máu bọn họ.
“Được rồi, bây giờ các người có còn lời gì muốn nói không?”
Nhìn thấy tiền, Lão Ngũ cũng tức giận trốn ở sau lưng Vương Bác Thần, cáo mượn oai hùm: “Hai cái tên khốn nạn các người, nếu không phải do các người mồm mép đâm chọt khắp nơi, ông đây cũng sẽ không lo lắng không thể nhận được tiền lương, bây giờ các người còn gì để nói nữa.”
Chương159
CHƯƠNG 159
Ánh mắt của Trần Dương và Trần Vũ trốn tránh, không dám nhìn Vương Bác Thần.
Mỗi người đều nhận của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, đặc biệt đến đây để châm ngòi thổi gió, mê hoặc đám người.
Bây giờ, Vương Bác Thần lại đập tiền trước mặt bọn họ, bọn họ đã sợ không biết nói cái gì.
“Hai người bị câm hả, rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói với mọi người đi.”
Có người thúc giục, không có ai là kẻ ngu, lúc Vương Bác Thần bỏ tiền ra thì đã mơ hồ hiểu mọi chuyện.
“Có nói không hả? Mọi người đều biết nhà của các người ở đâu, nếu như ngày hôm nay hai cái tên khốn nạn này không cho chúng tôi một lời giải thích, đừng có trách là chúng tôi sẽ đến nhà các người.”
Ra ngoài làm công, không phải cùng một thôn thì là thôn bên cạnh, mọi người đều quen biết nhau.
Trần Dương và Trần Vũ sợ đến mức run chân, sắc mặt trắng bệch.
Nếu như bọn họ thật sự đến nhà mình, vậy thì thanh danh nhà mình sẽ xấu đi.
Nếu như chuyện này bị truyền đi, bọn họ sẽ bị đâm vào cột sống.
Nghĩ lại tư thế mắng người của đám phụ nữ ở trong thôn, Trần Dương và Trần Vũ lập tức quỳ xuống.
“Tha cho chúng tôi đi, cái này đều là do Trần Thiên Minh bảo chúng tôi làm, chúng tôi đồng ý bỏ tiền ra mà.”
Trần Dương và Trần Vũ giống như là ống tre đổ đậu, nói hết tất cả.
Nghe bọn họ nói xong, mọi người tức giận đến xanh mặt.
Nếu không phải Vương Bác Thần đến đây kịp lúc, bọn họ thật sự bị bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền.
“Các người, các người thật sự làm mất mặt tổ tiên nhà họ Trần.”
Lão Ngũ tức giận mắng chửi, giơ bàn tay đầy vết chai lên đánh vào miệng bọn họ mỗi người vài cái.
“Phi, hai cái tên khốn nạn các người xúi giục chúng tôi gây chuyện, còn các người thì lấy tiền, tôi giết chết các người.”
“Con chó này, tôi còn nói mấy ngày nay các người hút thuốc xịn, lại uống rượu ngon, hóa ra là bán đứng chúng tôi.”
Quần chúng kích động.
Lá gan của nhóm dân công rất nhỏ.
Nhưng mà đừng quên rằng trình độ văn hóa của bọn họ không cao, một khi ngọn lửa giận ở trong lòng bị nhen nhóm, vậy thì sẽ vô cùng đáng sợ.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Làm bất động sản, bởi vì khất nợ tiền lương mà bị nông dân công đánh nhiều vô số kể.
Vương Bác Thần đã nắm rõ thế cục trong tay: “Nếu như mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người bình tĩnh trước đi, hai người kia cũng là vì bị Trần Thiên Minh lừa gạt mà thôi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi ở đây, nguyên vật liệu sẽ được đưa đến nhanh thôi, chẳng mấy chốc là đã có thể khởi công. Còn đối với Trần Thiên Minh, tôi sẽ trút giận giúp mọi người.”
“Con người Trần Thiên Minh rất ác độc, một mình cậu đi không an toàn đâu, nếu không thì chúng tôi đi cùng với cậu đi.”
Lão Ngũ nói.
Ông ta có hơi kính nể người trẻ tuổi này, ông ta đã làm nhà thầu mấy chục năm, đã tiếp xúc không ít những người lợi hại, cũng đã từng ngồi trên Mercedes-Benz và BMW.
Nhưng mà sau này bị Trần Thiên Minh gài bẫy, không còn cái gì cả.
Ông ta cũng đã chứng kiến không ít nông dân công làm loạn ở công trường, có thể giải quyết nhẹ nhàng như là Vương Bác Thần, thật sự chẳng có được mấy người.
Chương160
CHƯƠNG 160
Người bình thường chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng nông dân công làm loạn thì tay chân đã run rẩy hết cả lên.
Cách làm của người trẻ tuổi này thật là lợi hại.
Đầu tiên là trấn áp bọn họ, sau đó trực tiếp dùng tiền xử lý, lập tức giải quyết tất cả mọi chuyện.
Đừng có thấy là đơn giản, nhưng mà trên thực tế lại rất khó.
Chỉ cần không trấn áp được tình thế, bị đánh là nhẹ rồi.
“Không cần, một mình tôi đi là được.”
Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai của Lão Ngũ, anh nói: “Trước tiên, dùng số tiền này phát tiền lương trong giai đoạn trước đi, người nào về nhà thì gửi vào trong thẻ, còn sống thì phải tiếp tục làm việc, mọi người kiếm được những đồng tiền này rất khổ cực, về phương diện này, công ty Hoa Nguyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người đâu.”
Nói xong, anh lại nhìn đám nông dân công như đang chết lặng: “Tôi biết thật ra Trần Thiên Minh còn uy hiếp các người, nếu không thì các người cũng không sốt ruột đòi tiền lương như thế. Nhưng mà không sao hết, có tôi ở đây, ai uy hiếp các người thì chính là uy hiếp Vương Bác Thần tôi, các người cứ đặt tâm ở trong bụng, không ai có thể bắt nạt chúng ta.”
Vương Bác Thần nói xong, mắt lại nhìn về phía Trần Dương và Trần Vũ đã bị đánh đánh sưng cả mặt: “Dẫn đường đi.”
Trần Dương và Trần Vũ nào dám nói một chữ không, căn bản không dám ở lại.
Bọn họ đã làm mất lòng tất cả mọi người.
“Thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta gặp nạn, dù sao thì tôi cũng không đợi nữa, Trần Thiên Minh không dễ trêu chọc đâu.”
Có người cầm được phần tiền thuộc về mình thì lập tức muốn chạy.
“Nhưng mà người ta cũng đâu có quỵt tiền lương của chúng ta đâu, có cần chờ một chút không? Ông chủ hào phóng như vậy, cũng ít thấy lắm.”
Cũng có người do dự.
Tiền lương của nông dân công vẫn luôn bị quỵt nợ, công ty thiếu nhà thầu, nhà thầu thiếu nhân công.
Có thể đến cuối năm, lấy được số tiền mồ hôi nước mắt của mình trở về, như vậy đã không tệ rồi.
Càng nhiều hơn chính là đầu năm kéo đến cuối năm, cuối năm không thấy ai, vất vả lắm mới lấy được tiền rồi lại đến năm khác.
Còn có người ghê tởm hơn, bạn đi đòi tiền, chẳng những không trả tiền mà còn đánh cho bạn một trận, đây đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Những nông dân công thế hệ cha chú chính là như vậy.
Đúng là bọn họ sống rất khó khăn.
Bây giờ gặp được một ông chủ phóng khoáng trả tiền nhưng Vương Bác Thần, bọn họ cũng muốn làm việc kiếm sống, kiếm nhiều tiền hơn một chút.
“Cái đồ chó mất nết này, người ta mới trả tiền cho mày, mày lại muốn đi. Mày muốn mất mặt, nhưng bọn tao thì không.”
Có một tên đàn anh nóng nảy mắng chửi: “Bây giờ người ta lại đi tìm Trần Thiên Minh trút giận cho chúng ta, mày lại ở đây châm ngòi, mày còn là người hay không hả.”
“Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, nghe tôi nói đây.” Lúc này, Lão Ngũ ưỡn thẳng lưng: “Muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, ra ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”
Ở bên này, đám dân công không hợp ý nhau, có người thì đi, có người thì ở lại.
CHƯƠNG 156
Các công nhân đều nhìn Vương Bác Thần.
Khí tràng của Vương Bác Thần quá mạnh, không có ai dám nói gì.
Lão Ngũ cảm thấy hình như là mình nhìn thấy một tướng quân đang đứng phát biểu.
Trong lòng của ông ta bỗng nhiên rung động, nếu như mình đi theo Vương Bác Thần, có khi nào có thể lật đổ cái tên Trần Thiên Minh đó báo thù rửa hận?
“Vậy, vậy cậu nói xem phải làm sao đây? Không kiếm được tiền, cả nhà chúng tôi đều phải uống gió tây bắc.”
“Đúng vậy đó, đừng chị biết nói mấy lời dễ nghe, ai mà biết được cậu có ý đồ gì.”
Trong đám người có tiếng nói.
Phát hiện Vương Bác Thần lộ ra một nụ cười nhẹ, anh đã đạt được mục đích rồi.
Vương Bác Thần cũng không lập tức bắt hai người này ra, chắc chắn hai người này chính là tên đầu sỏ thúc đẩy nông dân công gây chuyện.
Vương Bác Thần không quan tâm, bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ các người không nghĩ tới là ai đã lên kế hoạch xây dựng thành phố mới?”
“Thành phố mới là do thần chủ đưa ra kế hoạch, thư ký Tư tự mình giám sát xây dựng, sẽ để cho dự án hủy hoại được à? Nếu như một tòa nhà như thế này bị hủy, thần chủ cũng không có tư cách làm thống đốc Hà Châu đâu.”
Lời này vừa mới nói ra, tất cả mọi người, bao gồm cả Lão Ngũ đều ngơ ngác.
Đúng vậy đó.
Thành phố mới là do thần chủ đề ra.
Nếu như một tòa nhà bị hủy, vậy thì mặt mũi của thần chủ phải để ở đâu đây?
Tiểu Lan cũng không nghĩ tới điểm này, nghe thấy Vương Bác Thần nói như vậy thì lập tức kịp phản ứng lại.
Nhà họ Lý có thể đánh ép công ty Hoa Nguyên, nhưng mà dám đánh ép thần chủ à?
Có cho bọn họ một nghìn lá gan cũng không dám.
Những lời nói này giống như cho bọn họ uống một viên thuốc an thần.
Thấy bọn họ bắt đầu có suy nghĩ, Vương Bác Thần cười cười, thứ mà anh muốn chính là hiệu quả như thế.
Sở dĩ những người này lại gây chuyện cũng là bởi vì bị nhà họ Lý thúc đẩy, với lại có người khác cố ý châm ngòi, đương nhiên sẽ náo loạn.
Vương Bác Thần tiếp tục nói: “Đối với những người bình thường như chúng ta mà nói, đúng là nhà họ Lý rất mạnh, chúng ta không có cách nào phản kháng. Nhưng mà thần chủ sẽ không trơ mắt nhìn nhà họ Lý phá hỏng thành phố mới mà mình quy hoạch, nhà họ Lý càng gây chuyện thì lại càng tìm cái chết, dùng cách nói của mọi người, nhà họ Lý đang khiêu vũ trong hầm cầu, cách cái chết không xa.”
“Ha ha ha, lời nói này thoải mái quá đi.”
“Đúng là như vậy, cậu nói xong thì tôi liền hiểu ngay, thành phố mới là do thần chủ quy hoạch mà.”
“Nếu công ty Hoa Nguyên thật sự không phát tiền lương thì chúng ta đi tìm thư ký Tư, kêu cô ấy làm cho chúng ta.”
Những người này cũng không ngốc, những lời Vương Bác Thần nói để bọn họ tin phục.
Nhưng suy cho cùng, cầm tới tiền mới là chân thực nhất.
Chương157
CHƯƠNG 157
“Mọi người đừng có để bị cậu ta lừa, cậu ta với công ty Hoa Nguyên là một ruột, bây giờ nguyên vật liệu đã bị nhà họ Lý mua đứt rồi, công ty Hoa Nguyên đã phá sản, chỉ cần nhà họ Lý nhận thầu tòa nhà này thì vẫn có thể hoàn thành như thường.”
“Đúng vậy đó, cậu ta đang lừa gạt chúng ta, ở trong mắt thần chủ, nhà họ Lý quan trọng hay là tòa nhà này quan trọng? Hơn nữa, nhà họ Lý là gia tộc mà thần chủ coi trọng nhất, sẽ vì một công ty Hoa Nguyên mà trách nhà họ Lý à?”
Có hai tên đang trốn ở sau lưng đám người lại lên tiếng nói lần nữa.
Lúc này, Lão Ngũ vẫn luôn rụt rè đứng bên cạnh Vương Bác Thần đã nổi giận, lớn tiếng mắng chửi: “Mẹ nó chứ, Trần Dương, Trần Vũ, hai người các cậu chính là chó săn của Trần Thiên Minh, đừng tưởng là tôi không biết các cậu âm thầm gây ra chuyện. Tất cả mọi người nghe đây, hai tên này mỗi người cầm của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, cố ý để mọi người gây chuyện, đừng có nghe lời bọn họ.”
“Ông nói cái mẹ gì đấy, chúng tôi cầm tiền của Trần Thiên Minh hồi lúc nào, chúng tôi cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi.”
Hai người Trần Dương Trần Vũ đến cùng một thôn, lúc này nói chuyện có chút chột dạ.
“Những gì chúng tôi nói là thật.”
Đám nông dân công có chút do dự.
Bọn họ biết Vương Bác Thần đang nói thật, nhưng mà những gì Trần Dương và Trần Vũ nói cũng không sai.
“Nếu như mọi người đã lo lắng tiền lương, vậy được rồi, tôi sẽ thanh toán tiền lương cho tất cả mọi người, sau đó mọi người quyết định có muốn tiếp tục làm hay không.”
Vương Bác Thần nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Trần Thiên Minh đâu rồi? Đưa tôi đi tìm ông ta.”
“Làm sao chúng tôi biết ông ta ở đâu chứ, chúng tôi không có làm việc cho ông ta.”
Trần Dương cứng cổ nói, nhưng mà ánh mắt khẽ đảo.
“Không phải anh đã nói sẽ thanh toán tiền lương cho chúng tôi hả, anh thanh toán tiền lương xong trước đi rồi hẵng nói.”
Trần Vũ khinh thường nhỏ giọng nói.
Những người khác rối rít nói: “Đúng vậy, chúng tôi tin tưởng những gì anh nói là thật, nhưng mà trước tiên anh thanh toán tiền lương cho chúng tôi đi, tình huống hiện tại là như vậy, chúng tôi không dám tiếp tục làm đâu.”
Trần Dương và Trần Vũ đắc ý nhìn Vương Bác Thần: “Nếu như không thanh toán tiền lương thì đừng có giả vờ với chúng tôi nữa.”
Vương Bác Thần cười nhạt một tiếng, lập tức nói: “Canh Phong, đưa tiền đây.”
“Tránh ra hết cho tôi.”
Canh Phong xách theo một cái túi du lịch thật lớn bước vào.
Xách một chiếc túi du lịch, mở nó ra, đổ hết tất cả các đồ vật ở bên trong ra.
Trần Dương và Trần Vũ sợ đến choáng váng.
Đám dân công đều sợ đến ngây người.
Tiền, tất cả đều là tiền!
Trên mặt đất đều là tiền.
Những tờ tiền năm trăm nghìn xanh mướt.
Trần Dương Trần Vũ trợn tròn mắt.
Đám dân công sợ đến ngây người.
Chương158
CHƯƠNG 158
Cái này, cái này là có bao nhiêu tiền vậy?
Cả đời này, bọn họ chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế.
Ai nói là công ty Hoa Nguyên không thể phát tiền lương?
Ai nói là công ty Hoa Nguyên sắp phá sản?
Ai nói là công ty Hoa Nguyên thâm hụt tài chính?
Đây là cái gì?
Đây là cái gì đây?
Trong hai cái túi du lịch đựng đầy tiền, đều bị Canh Phong đổ xuống đất, xếp thành một đống.
Canh Phong thản nhiên nói: “Ở đây có sáu tỷ, đủ không?”
Đủ không hả?
Bọn người Lão Ngũ không có ai dám lên tiếng.
Bọn họ đều bị cảnh tượng này dọa sợ.
Cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Sáu tỷ, đó là khái niệm gì chứ.
Ba trăm triệu một xấp, có tổng cộng hai mươi xấp, nhìn có vẻ là không nhiều.
Nhưng mà Canh Phong lại không làm như vậy, bởi vì anh ta đột nhiên kích động, cho nên đổ hết tiền ra ngoài.
Lúc này, đổ ra ngay trước mặt mọi người, trở nên vô cùng có sức thuyết phục.
Cái gì mà tiền lương không có để phát, công ty sắp phải phá sản, sáu tỷ chất thành núi nhỏ trước mắt mới chính là lời nói rõ ràng, đơn giản nhất.
Lời đồn đã sụp đổ.
“Tiền tôi đã lấy ra rồi, bây giờ đến lượt các người dẫn tôi đi tìm Trần Thiên Minh.”
Vương Bác Thần rất hài lòng với cách làm này của Canh Phong, anh nhìn Trần Dương và Trần Vũ.
Trình độ học vấn của nông dân công không cao, nhất là những nông dân công đã có tuổi, có rất nhiều người chỉ biết viết tên mình.
Nói đạo lý với bọn họ căn bản không có tác dụng.
Bọn họ là đơn giản nhất, tôi làm việc cho anh, anh trả tiền cho tôi.
Bọn họ nhát gan, sợ gây phiền toái.
Bọn họ hiểu lý lẽ cứng nhắc, tôi kiếm tiền, anh nhất định phải trả tiền cho tôi, cho dù có chết thì tôi cũng muốn có được tiền của tôi.
Bọn họ cũng có được sự khôn khéo của mình, thấy tình hình không tốt, vậy thì trước tiên anh phải thanh toán tiền lương cho tôi.
Đối diện với một đám dân công có tính cách cực kỳ phức tạp như vậy, bạn có nói toạc ra cũng vô dụng thôi, bạn có lý cũng nói không rõ, bọn họ tự có suy nghĩ của riêng mình.
Cho nên, sau khi Vương Bác Thần trấn an lòng người thì lập tức để Canh Phong mang tiền tới.
Trước tiên đàn áp, sau đó đưa tiền.
Vừa cho roi, lại thêm táo ngọt, chiêu nay đã ăn sâu vào xương máu bọn họ.
“Được rồi, bây giờ các người có còn lời gì muốn nói không?”
Nhìn thấy tiền, Lão Ngũ cũng tức giận trốn ở sau lưng Vương Bác Thần, cáo mượn oai hùm: “Hai cái tên khốn nạn các người, nếu không phải do các người mồm mép đâm chọt khắp nơi, ông đây cũng sẽ không lo lắng không thể nhận được tiền lương, bây giờ các người còn gì để nói nữa.”
Chương159
CHƯƠNG 159
Ánh mắt của Trần Dương và Trần Vũ trốn tránh, không dám nhìn Vương Bác Thần.
Mỗi người đều nhận của Trần Thiên Minh sáu mươi triệu, đặc biệt đến đây để châm ngòi thổi gió, mê hoặc đám người.
Bây giờ, Vương Bác Thần lại đập tiền trước mặt bọn họ, bọn họ đã sợ không biết nói cái gì.
“Hai người bị câm hả, rốt cuộc là có chuyện gì, mau nói với mọi người đi.”
Có người thúc giục, không có ai là kẻ ngu, lúc Vương Bác Thần bỏ tiền ra thì đã mơ hồ hiểu mọi chuyện.
“Có nói không hả? Mọi người đều biết nhà của các người ở đâu, nếu như ngày hôm nay hai cái tên khốn nạn này không cho chúng tôi một lời giải thích, đừng có trách là chúng tôi sẽ đến nhà các người.”
Ra ngoài làm công, không phải cùng một thôn thì là thôn bên cạnh, mọi người đều quen biết nhau.
Trần Dương và Trần Vũ sợ đến mức run chân, sắc mặt trắng bệch.
Nếu như bọn họ thật sự đến nhà mình, vậy thì thanh danh nhà mình sẽ xấu đi.
Nếu như chuyện này bị truyền đi, bọn họ sẽ bị đâm vào cột sống.
Nghĩ lại tư thế mắng người của đám phụ nữ ở trong thôn, Trần Dương và Trần Vũ lập tức quỳ xuống.
“Tha cho chúng tôi đi, cái này đều là do Trần Thiên Minh bảo chúng tôi làm, chúng tôi đồng ý bỏ tiền ra mà.”
Trần Dương và Trần Vũ giống như là ống tre đổ đậu, nói hết tất cả.
Nghe bọn họ nói xong, mọi người tức giận đến xanh mặt.
Nếu không phải Vương Bác Thần đến đây kịp lúc, bọn họ thật sự bị bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền.
“Các người, các người thật sự làm mất mặt tổ tiên nhà họ Trần.”
Lão Ngũ tức giận mắng chửi, giơ bàn tay đầy vết chai lên đánh vào miệng bọn họ mỗi người vài cái.
“Phi, hai cái tên khốn nạn các người xúi giục chúng tôi gây chuyện, còn các người thì lấy tiền, tôi giết chết các người.”
“Con chó này, tôi còn nói mấy ngày nay các người hút thuốc xịn, lại uống rượu ngon, hóa ra là bán đứng chúng tôi.”
Quần chúng kích động.
Lá gan của nhóm dân công rất nhỏ.
Nhưng mà đừng quên rằng trình độ văn hóa của bọn họ không cao, một khi ngọn lửa giận ở trong lòng bị nhen nhóm, vậy thì sẽ vô cùng đáng sợ.Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Làm bất động sản, bởi vì khất nợ tiền lương mà bị nông dân công đánh nhiều vô số kể.
Vương Bác Thần đã nắm rõ thế cục trong tay: “Nếu như mọi chuyện đã rõ ràng, mọi người bình tĩnh trước đi, hai người kia cũng là vì bị Trần Thiên Minh lừa gạt mà thôi, mọi người kiên nhẫn chờ đợi ở đây, nguyên vật liệu sẽ được đưa đến nhanh thôi, chẳng mấy chốc là đã có thể khởi công. Còn đối với Trần Thiên Minh, tôi sẽ trút giận giúp mọi người.”
“Con người Trần Thiên Minh rất ác độc, một mình cậu đi không an toàn đâu, nếu không thì chúng tôi đi cùng với cậu đi.”
Lão Ngũ nói.
Ông ta có hơi kính nể người trẻ tuổi này, ông ta đã làm nhà thầu mấy chục năm, đã tiếp xúc không ít những người lợi hại, cũng đã từng ngồi trên Mercedes-Benz và BMW.
Nhưng mà sau này bị Trần Thiên Minh gài bẫy, không còn cái gì cả.
Ông ta cũng đã chứng kiến không ít nông dân công làm loạn ở công trường, có thể giải quyết nhẹ nhàng như là Vương Bác Thần, thật sự chẳng có được mấy người.
Chương160
CHƯƠNG 160
Người bình thường chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng nông dân công làm loạn thì tay chân đã run rẩy hết cả lên.
Cách làm của người trẻ tuổi này thật là lợi hại.
Đầu tiên là trấn áp bọn họ, sau đó trực tiếp dùng tiền xử lý, lập tức giải quyết tất cả mọi chuyện.
Đừng có thấy là đơn giản, nhưng mà trên thực tế lại rất khó.
Chỉ cần không trấn áp được tình thế, bị đánh là nhẹ rồi.
“Không cần, một mình tôi đi là được.”
Vương Bác Thần vỗ vỗ bả vai của Lão Ngũ, anh nói: “Trước tiên, dùng số tiền này phát tiền lương trong giai đoạn trước đi, người nào về nhà thì gửi vào trong thẻ, còn sống thì phải tiếp tục làm việc, mọi người kiếm được những đồng tiền này rất khổ cực, về phương diện này, công ty Hoa Nguyên tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người đâu.”
Nói xong, anh lại nhìn đám nông dân công như đang chết lặng: “Tôi biết thật ra Trần Thiên Minh còn uy hiếp các người, nếu không thì các người cũng không sốt ruột đòi tiền lương như thế. Nhưng mà không sao hết, có tôi ở đây, ai uy hiếp các người thì chính là uy hiếp Vương Bác Thần tôi, các người cứ đặt tâm ở trong bụng, không ai có thể bắt nạt chúng ta.”
Vương Bác Thần nói xong, mắt lại nhìn về phía Trần Dương và Trần Vũ đã bị đánh đánh sưng cả mặt: “Dẫn đường đi.”
Trần Dương và Trần Vũ nào dám nói một chữ không, căn bản không dám ở lại.
Bọn họ đã làm mất lòng tất cả mọi người.
“Thần tiên đánh nhau, người phàm chúng ta gặp nạn, dù sao thì tôi cũng không đợi nữa, Trần Thiên Minh không dễ trêu chọc đâu.”
Có người cầm được phần tiền thuộc về mình thì lập tức muốn chạy.
“Nhưng mà người ta cũng đâu có quỵt tiền lương của chúng ta đâu, có cần chờ một chút không? Ông chủ hào phóng như vậy, cũng ít thấy lắm.”
Cũng có người do dự.
Tiền lương của nông dân công vẫn luôn bị quỵt nợ, công ty thiếu nhà thầu, nhà thầu thiếu nhân công.
Có thể đến cuối năm, lấy được số tiền mồ hôi nước mắt của mình trở về, như vậy đã không tệ rồi.
Càng nhiều hơn chính là đầu năm kéo đến cuối năm, cuối năm không thấy ai, vất vả lắm mới lấy được tiền rồi lại đến năm khác.
Còn có người ghê tởm hơn, bạn đi đòi tiền, chẳng những không trả tiền mà còn đánh cho bạn một trận, đây đều là những chuyện đã từng xảy ra.
Những nông dân công thế hệ cha chú chính là như vậy.
Đúng là bọn họ sống rất khó khăn.
Bây giờ gặp được một ông chủ phóng khoáng trả tiền nhưng Vương Bác Thần, bọn họ cũng muốn làm việc kiếm sống, kiếm nhiều tiền hơn một chút.
“Cái đồ chó mất nết này, người ta mới trả tiền cho mày, mày lại muốn đi. Mày muốn mất mặt, nhưng bọn tao thì không.”
Có một tên đàn anh nóng nảy mắng chửi: “Bây giờ người ta lại đi tìm Trần Thiên Minh trút giận cho chúng ta, mày lại ở đây châm ngòi, mày còn là người hay không hả.”
“Được rồi được rồi, đừng có cãi nhau nữa, nghe tôi nói đây.” Lúc này, Lão Ngũ ưỡn thẳng lưng: “Muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, ra ngoài kiếm tiền cũng không dễ dàng, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo.”
Ở bên này, đám dân công không hợp ý nhau, có người thì đi, có người thì ở lại.
Bình luận facebook