-
Chương 161-165
Chương161
CHƯƠNG 161
Ở một bên khác, Trần Dương Trần Vũ dẫn Vương Bác Thần đi đến địa bàn của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh là chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, trước kia kéo cát cho người khác mà lập nghiệp, trong tay có một nhóm người.
Thế kỷ trước kéo cát đá mà muốn kiếm tiền nhiều hơn thì trên cơ bản phải dựa vào đánh nhau.
Trần Thiên Minh có thể từ một tên kéo cát lăn lộn trở thành chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, dĩ nhiên không phải là người bình thường.
Chẳng trách bọn người Lão Ngũ lại sợ ông ta.
Đến một trung tâm tắm rửa, hai người Trần Dương Trần Vũ sợ bị người khác nhìn thấy, lén lén lút lút chỉ đường: “Trần Thiên Minh ở bên trong.”
“Các người cầm tiền rồi thì về nhà đi.”
Vương Bác Thần cũng không làm khó bọn họ, đây là những người dưới đáy xã hội, hơn nữa cũng là những nhân vật nhỏ không đáng để động vào.
“Cảm ơn, cảm ơn, anh là người tốt, anh thực sự là người tốt.”
Trần Dương Trần Vũ vui đến phát khóc, lúc nãy bọn họ thật sự sợ đến phát khóc, bây giờ quần vẫn còn ẩm ướt.
Sau khi hai người nói xong thì nhanh chóng chạy như bay.
Canh Phong đề nghị: “Ngài, cái tên khốn nạn như Trần Thiên Minh không đáng để ngài ra tay đâu, để Tiểu Canh xử lý chuyện này.”
Vương Bác Thần nói một cách sâu xa: “Đi vào cùng đi, tôi cũng muốn biết nước ở đây sâu bao nhiêu.”
Cả người Canh Phong liền chấn động, thần chủ đang muốn chỉnh lý thành phố Hà Châu, anh ta liền khom người nói: “Vâng ạ.”
Mỗi một thế lực ở từng địa phương đều rắc rối khó gỡ, thành phố Hà Châu cũng không ngoại lệ.
Nhà họ Lý nằm trong tứ đại nhất hắc, đây là cách gọi chung của những gia tộc lớn ở thành phố Hà Châu.
Nhưng mà phía dưới mỗi một gia tộc đều có các thế lực móc nối với nhau, không xử lý dễ như thế.
Nếu không cẩn thận thì sẽ bị đổ vỡ hoàn toàn.
Kẻ thù trên chiến trường thì có thể nhìn thấy.
Kẻ thù ở đây thì nhìn không thấy.
Trên chiến trường, gặp phải kẻ thù thì cứ giết.
Ở đây thì phải cân nhắc lợi ích đôi bên.
Ông cha ta đã nói trị đại quốc như nấu món ăn ngon, nghe thì đơn giản, nhưng mà lúc thực hiện sẽ phát hiện nó vô cùng khó.
Sở dĩ Vương Bác Thần không trực tiếp tiêu diệt nhà họ Lý chính là đang cân nhắc rất nhiều nhánh nhỏ ở bên trong.
Tiêu diệt nhà họ Lý thì đơn giản, nhưng mà sau khi diệt rồi thì phải xử lý tốt những hậu quả mang đến cho thành phố Hà Châu.
Thành phố mới là món quà mà anh chuẩn bị cho Triệu Thanh Hà.
Nhưng cùng lúc đó, cũng là mồi nhử.
Vương Bác Thần dẫn Canh Phong đi vào trung tâm tắm rửa, hai mắt của lễ tân tản ra mùi nước hoa nồng nặc từ trên người liền phát sáng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Mấy người? Có cần món ăn gì không?”
Chương162
CHƯƠNG 162
Vương Bác Thần đang suy nghĩ, Dao Dao luôn kêu ca mình đã muốn ăn lẩu mấy ngày rồi, chờ sau khi chuyện này giải quyết thì sẽ dẫn gia đình đến đây ăn một bữa.
Anh bất giác nói: “Ăn lẩu.”
“Hả? Ăn, ăn lẩu?”
Lời này vừa mới nói ra, lễ tân lập tức ngẩn người.
Đến trung tâm tắm rửa ăn lẩu hả?
Đây là đang cố ý gây sự với chúng ta à?
Canh Phong đứng ở sau lưng hết cả hồn, run rẩy cả nửa ngày mới phản ứng lại.
Chẳng lẽ là thần chủ cố ý?
Không sai, chắc chắn là như thế.
Giống như hỏi “dưa này có chín không”.
Thế là lạnh lùng nói: “Ông chủ nhà chúng tôi nói là ăn lẩu, không nghe thấy hả?”
Lễ tân lại càng cảm thấy đối phương đang đùa nghịch mình, ngay cả diễn viên cũng đã tìm xong rồi.
Chàng trai này thật là đẹp trai quá đi thôi, giá trị nhan sắc không hề thua kém đám tiểu thịt tươi kia, lại không có vẻ ẻo lả, lại còn oai hùng, cảm giác như Chu Lang tái sinh.
“Anh đẹp trai, anh đang đùa chúng tôi hả?”
Nói xong, lễ tân hơi nghiêng người ra phía trước, ngón trỏ bên bàn tay phải ngã ngớn chạm vào cằm Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nhíu mày, thản nhiên nói: “Cách xa tôi ra một chút, trên người cô quá thối.”
Lễ tân đứng hình.
Anh ta nói cái gì?
Anh ta nói trên người mình thối hả?
Có bao nhiêu ông chủ lớn, tổng giám đốc gặp mình, chẳng phải ai cũng muốn bao nuôi mình?
Đàn ông theo đuổi mình có thể xếp hàng cả một vòng trái đất.
Anh ta lại ghét bỏ mình?
Mình chính là vương bài trong tay Trần gia.
Lễ tân giống như con mèo cái bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh, anh lập lại một lần nữa xem.”
“Nghe không hiểu tiếng người hả? Ông chủ nhà tôi nói trên người cô quá thối.”
Nhưng mà Canh Phong lại không có ý thương hương tiếc ngọc, Trần Thiên Minh cũng không phải là người tốt lành gì, trung tâm tắm rửa của ông ta là một nơi vô cùng tạp nham.
Cái loại người này làm cho anh ta cảm thấy bẩn thỉu, một phần một trăm Triệu Thanh Hà cũng không sánh bằng, còn muốn quyến rũ thần chủ à?
“Anh, anh dám nói tôi như vậy? Đợi một lát nữa tôi sẽ bắt anh phải quỳ xuống liếm giày cho tôi.”
Lễ tân tức giận phát điên, không thể kiềm chế được mà hét lên, rất nhanh liền có mười mấy tên đàn em chạy tới.
“Chị Mai, ai gây chuyện vậy?”
“Tiểu Lưu, chính là hai người này, phế hai người bọn họ cho tôi, kêu cái tên này quỳ xuống liếm giày cho tôi.”
Chương163
CHƯƠNG 163
Chị Mai oán độc chỉ vào Vương Bác Thần, mình đã cho anh ta cơ hội, thế mà anh ta còn dám chửi mình thối, đúng là muốn chết mà.
Tiểu Lưu cũng không lập tức ra tay, mà lại hít một hơi thuốc, híp mắt nói: “Này người anh em, ngoan ngoãn nghe lời đi, quỳ xuống liếm giày cho chị Mai thì chuyện này sẽ được bỏ qua, cũng không phải chịu đau.”
Người anh em?
Vương Bác Thần cau mày.
Trên thế giới này, xứng làm anh em của anh chẳng có mấy người.
Một tên lưu manh đầu đường xó chợ cũng dám làm nhục hai chữ anh em?
“Kêu anh Vương xin lỗi hả, các người xứng không?”
Canh Phong cười lạnh: “Anh Vương đến đây ăn lẩu, không phục vụ nổi thì cái nơi chướng khí của các người cũng không cần phải tồn tại đâu.”
Sự hung ác lóe lên trong mắt, Tiểu Lưu nhìn chằm chằm vào Canh Phong rồi nói: “Các người đến đây để gây chuyện?”
Canh Phong lắc đầu: “Anh Vương đến đây để ăn lẩu.”
“Mẹ nó!”
Tiểu Lưu ném tàn thuốc ở trong tay xuống đất, nâng chân lên đá vào cổ họng của Canh Phong.
Canh Phong hơi nghiêng người, tay phải liền nện lên trên đùi Tiểu Lưu.
Răng rắc.
Có âm thanh xương cốt bị gãy vang lên.
“A…”
Tiểu Lưu kêu thảm một tiếng, ngã ở dưới đất, ôm cái chân gãy lăn lộn.
Má…
Đám đàn em còn lại tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không biết làm như thế nào mới tốt.
Đại ca đã bị người ta đánh trong máy giây, mình xông lên thì chính là tặng đầu người rồi.
“Các người, rốt cuộc các người là ai?”
Chị Mai không uổng công là người đi theo bên cạnh Trần Thiên Minh, gặp phải tình huống này, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn phách lối: “Mắt chó các người mù rồi à, không biết đây là địa bàn của ai, dám đến đây gây chuyện. Phế bọn họ đi, đừng làm kinh động đến Trần gia.”
Vương Bác Thần rót cho mình một ly rượu vang, lắc lư cái ly, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Kêu Trần Thiên Minh ra đây gặp tôi.”
Giọng nói của Canh Phong giống như sấm chớp quát lớn: “Không nghe thấy lời anh Vương hả, kêu Trần Thiên Minh cút ra đây.”
Chị Mai xem thường nói: “Cái tên ngu từ đâu đến đây, lại dám không coi ai ra gì, đánh chết bọn họ đi.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Mười giây.”
“Tuân mệnh.”
Trong mắt Canh Phong phóng ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, loại cảm giác liều mạng lại trở về.
Anh ta giống như hổ tiến vào bầy nai, giống như sắt đỏ nhập vào băng tuyết.
Chương164
CHƯƠNG 164
Trong nháy mắt, đám đàn em đều ngã dưới đất, quỷ khóc sói gào kêu lên thảm thiết.
“Tám giây, xem như cậu đã được thông qua.”
Vương Bác Thần nhẹ gật đầu.
Canh Phong vui mừng, vội vàng quỳ một chân ở trên đất: “Cảm ơn anh Vương.”
Chị Mai ở một bên bị dọa sắc mặt trắng bệch, bình thường cô ta đi theo Trần Thiên Minh làm mưa làm gió đã quen, có khi nào thấy mấy người mạnh như vậy.
Lập tức có một dòng nước tiểu hôi thối chảy xuống từ tất chân của cô ta.
Canh Phong cười lạnh: “Tôi cho cô một phút, kêu Trần Thiên Minh ra đây chào hỏi với anh Vương, trễ một giây thì sẽ đánh gãy một chân của cô.”
“Đừng, đừng có giết tôi, tôi đi, tôi đi mà.”
Chị Mai hoảng hốt vội vàng chạy đi gọi Trần Thiên Minh.
Hồn phách của cô ta sắp bay đi rồi, trong lòng vô cùng hối hận.
Tại sao lại phải trêu chọc hai cái tên sát nhân mày chứ.
Rõ ràng là bọn họ đến đây vì Trần gia, mình cần gì phải tự tìm đường chết.
Cô ta vấp phải bậc thang, lộn nhào đến văn phòng.
Lúc này, Trần Thiên Minh đang hưởng thụ sự hầu hạ của hai người phụ nữ.
Trần Thiên Minh thỏa mãn nhắm mắt trong tiếng nhạc du dương.
Mẹ nó, cái này mới được gọi là cuộc sống.
Mẹ nó, cái này mới được gọi là hưởng thụ.
Bây giờ công ty Hoa Nguyên loạn lắm rồi chứ gì.
Hừ hừ, Triệu Thanh Hà, cô lại dám đi tìm chủ thầu khác, không cho cô chút sắc mặt để nhìn, thật sự cho rằng thanh danh Trần Thiên Minh tôi chỉ là nói suông thôi à?
Ông đây đợi cô tìm đến cửa, đến lúc đó, xem xem ông đây xử lý cô như thế nào.
Đây chính là đệ nhất mỹ nhân ở thành phố Hà Châu, mặc dù đã sinh con, nhưng mà cũng chỉ có trẻ con mới thích loại con gái cái gì cũng không hiểu.
Thiếu phụ mới là ngon miệng nhất.
Nói một cách khác, chỉ cần vỗ mông một cái là bọn họ biết đổi tư thế khác.
Trần Thiên Minh đang suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra.
Trong lòng ông ta lập tức dâng lên một ngọn lửa giận, âm trầm nhìn chằm chằm vào chị Mai: “Mai, vội cái gì vậy?”
Chị Mai bị ánh mắt này dọa run rẩy tay chân: “Trần, Trần gia, ở bên ngoài có hai người đang gây chuyện.”
“Cái gì?”
Trần Thiên Minh đẩy cô gái đang quỳ gối trước mặt mình một phát, nắm tóc của chị Mai rồi đè xuống.
Chị Mai vội vàng há mồm.
“Phế vật, chỉ có hai người mà cũng không xử lý được?”
“Ưm… Trần gia, có một người biết đánh nhau, còn một người khác hình như là họ Vương… ưm.”
“Họ Vương?”
Chương165
CHƯƠNG 165
Trần Thiên Minh thỏa mãn thở dài một hơi, đứng dậy, hai người phụ nữ khác nhanh chóng khoác áo choàng tắm cho ông ta.
Bước ra ngoài, nhìn thấy ở dưới đất lộn xộn, cùng với đám đàn em đang kêu khóc.
Trần Thiên Minh nheo mắt lại, trong tay cầm một điếu xì gà, hít một hơi rồi nói: “Tao còn tưởng là ai, hóa ra là cái tên đàn ông của Triệu Thanh Hà. Đến đây đúng lúc lắm, chơi chết mày thì Triệu Thanh Hà là quả phụ, tao chưa từng chơi quả phụ.”
Ông ta lại nhìn về phía Canh Phong: “Mày đã đánh đàn em tao bị thương, quỳ xuống đây, chờ lúc nào đám đàn em tao trút giận xong rồi thì lúc đó mày có thể rời đi.”
Vương Bác Thần liếc nhìn Trần Thiên Minh, thản nhiên nói: “Tư thế đứng của ông ta làm cho tôi rất ghét.”
Canh Phong bước lên một bước, còn chưa đợi Trần Thiên Minh kịp phản ứng thì đã bắt lấy cổ chân của ông ta.
Vốn dĩ hai người đứng cách xa năm sáu mét, nhưng mà tốc độ của Canh Phong quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta chỉ nhìn thấy trước mắt loé lên một cái.
“Anh Vương không thích tướng đứng của ông, quỳ đi.”
Nói xong, Canh Phong trực tiếp đá hai cái, đạp gãy chân của Trần Thiên Minh.
“A…”
Trần Thiên Minh hét thảm một tiếng, nhưng dù sao ông ta cũng là một người tàn nhẫn, vội vàng cắn chặt răng không để cho mình kêu thành tiếng.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán ông ta.
Đau đến nỗi run rẩy cả chân, nghiến chặt răng, âm trầm nói: “Có ngon thì ngày hôm nay đánh chết tao đi, nếu không thì bọn mày đừng nghĩ mình có thể sống.”
Vương Bác Thần ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Mạnh miệng cũng vô dụng.”
Canh Phong trực tiếp giơ tay lên đánh vài cái vào mặt Trần Thiên Minh.
Phốc.
Trần Thiên Minh há mồm phun ra một ngụm máu kèm cả răng, hàm răng của anh ta đã bị hai bàn tay của Canh Phong đánh rụng toàn bộ.
“Bọn mày, bọn mày muốn làm cái gì?”
Trần Thiên Minh có hơi sợ.
Hai người này còn hung ác hơn ông ta nhiều!
Sự hung ác của Trần Thiên Minh là sự hung ác của những tên côn đồ đầu đường xó chợ đấu đá nhau.
Mà sự hung ác của Canh Phong được mài giũa từ thiên quân vạn mã.
Ngay cả một người tàn nhẫn như Trần Thiên Minh mà cũng bị khí thế trên người Canh Phong hù dọa.
Rốt cuộc người này là ai?
Tại sao lệ khí lại nặng như thế?
Chỉ có kẻ đã từng giết người thì trên người mới có lệ khí nặng như thế.
Rốt cuộc là người này đã giết bao nhiêu người rồi?
Mà Vương Bác Thần còn chưa ra tay.
Được phụ tá bởi một người như thế này, sẽ là người đơn giản à?
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh bắt đầu run rẩy.
CHƯƠNG 161
Ở một bên khác, Trần Dương Trần Vũ dẫn Vương Bác Thần đi đến địa bàn của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh là chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, trước kia kéo cát cho người khác mà lập nghiệp, trong tay có một nhóm người.
Thế kỷ trước kéo cát đá mà muốn kiếm tiền nhiều hơn thì trên cơ bản phải dựa vào đánh nhau.
Trần Thiên Minh có thể từ một tên kéo cát lăn lộn trở thành chủ thầu lớn nhất ở thành phố Hà Châu, dĩ nhiên không phải là người bình thường.
Chẳng trách bọn người Lão Ngũ lại sợ ông ta.
Đến một trung tâm tắm rửa, hai người Trần Dương Trần Vũ sợ bị người khác nhìn thấy, lén lén lút lút chỉ đường: “Trần Thiên Minh ở bên trong.”
“Các người cầm tiền rồi thì về nhà đi.”
Vương Bác Thần cũng không làm khó bọn họ, đây là những người dưới đáy xã hội, hơn nữa cũng là những nhân vật nhỏ không đáng để động vào.
“Cảm ơn, cảm ơn, anh là người tốt, anh thực sự là người tốt.”
Trần Dương Trần Vũ vui đến phát khóc, lúc nãy bọn họ thật sự sợ đến phát khóc, bây giờ quần vẫn còn ẩm ướt.
Sau khi hai người nói xong thì nhanh chóng chạy như bay.
Canh Phong đề nghị: “Ngài, cái tên khốn nạn như Trần Thiên Minh không đáng để ngài ra tay đâu, để Tiểu Canh xử lý chuyện này.”
Vương Bác Thần nói một cách sâu xa: “Đi vào cùng đi, tôi cũng muốn biết nước ở đây sâu bao nhiêu.”
Cả người Canh Phong liền chấn động, thần chủ đang muốn chỉnh lý thành phố Hà Châu, anh ta liền khom người nói: “Vâng ạ.”
Mỗi một thế lực ở từng địa phương đều rắc rối khó gỡ, thành phố Hà Châu cũng không ngoại lệ.
Nhà họ Lý nằm trong tứ đại nhất hắc, đây là cách gọi chung của những gia tộc lớn ở thành phố Hà Châu.
Nhưng mà phía dưới mỗi một gia tộc đều có các thế lực móc nối với nhau, không xử lý dễ như thế.
Nếu không cẩn thận thì sẽ bị đổ vỡ hoàn toàn.
Kẻ thù trên chiến trường thì có thể nhìn thấy.
Kẻ thù ở đây thì nhìn không thấy.
Trên chiến trường, gặp phải kẻ thù thì cứ giết.
Ở đây thì phải cân nhắc lợi ích đôi bên.
Ông cha ta đã nói trị đại quốc như nấu món ăn ngon, nghe thì đơn giản, nhưng mà lúc thực hiện sẽ phát hiện nó vô cùng khó.
Sở dĩ Vương Bác Thần không trực tiếp tiêu diệt nhà họ Lý chính là đang cân nhắc rất nhiều nhánh nhỏ ở bên trong.
Tiêu diệt nhà họ Lý thì đơn giản, nhưng mà sau khi diệt rồi thì phải xử lý tốt những hậu quả mang đến cho thành phố Hà Châu.
Thành phố mới là món quà mà anh chuẩn bị cho Triệu Thanh Hà.
Nhưng cùng lúc đó, cũng là mồi nhử.
Vương Bác Thần dẫn Canh Phong đi vào trung tâm tắm rửa, hai mắt của lễ tân tản ra mùi nước hoa nồng nặc từ trên người liền phát sáng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Mấy người? Có cần món ăn gì không?”
Chương162
CHƯƠNG 162
Vương Bác Thần đang suy nghĩ, Dao Dao luôn kêu ca mình đã muốn ăn lẩu mấy ngày rồi, chờ sau khi chuyện này giải quyết thì sẽ dẫn gia đình đến đây ăn một bữa.
Anh bất giác nói: “Ăn lẩu.”
“Hả? Ăn, ăn lẩu?”
Lời này vừa mới nói ra, lễ tân lập tức ngẩn người.
Đến trung tâm tắm rửa ăn lẩu hả?
Đây là đang cố ý gây sự với chúng ta à?
Canh Phong đứng ở sau lưng hết cả hồn, run rẩy cả nửa ngày mới phản ứng lại.
Chẳng lẽ là thần chủ cố ý?
Không sai, chắc chắn là như thế.
Giống như hỏi “dưa này có chín không”.
Thế là lạnh lùng nói: “Ông chủ nhà chúng tôi nói là ăn lẩu, không nghe thấy hả?”
Lễ tân lại càng cảm thấy đối phương đang đùa nghịch mình, ngay cả diễn viên cũng đã tìm xong rồi.
Chàng trai này thật là đẹp trai quá đi thôi, giá trị nhan sắc không hề thua kém đám tiểu thịt tươi kia, lại không có vẻ ẻo lả, lại còn oai hùng, cảm giác như Chu Lang tái sinh.
“Anh đẹp trai, anh đang đùa chúng tôi hả?”
Nói xong, lễ tân hơi nghiêng người ra phía trước, ngón trỏ bên bàn tay phải ngã ngớn chạm vào cằm Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nhíu mày, thản nhiên nói: “Cách xa tôi ra một chút, trên người cô quá thối.”
Lễ tân đứng hình.
Anh ta nói cái gì?
Anh ta nói trên người mình thối hả?
Có bao nhiêu ông chủ lớn, tổng giám đốc gặp mình, chẳng phải ai cũng muốn bao nuôi mình?
Đàn ông theo đuổi mình có thể xếp hàng cả một vòng trái đất.
Anh ta lại ghét bỏ mình?
Mình chính là vương bài trong tay Trần gia.
Lễ tân giống như con mèo cái bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh, anh lập lại một lần nữa xem.”
“Nghe không hiểu tiếng người hả? Ông chủ nhà tôi nói trên người cô quá thối.”
Nhưng mà Canh Phong lại không có ý thương hương tiếc ngọc, Trần Thiên Minh cũng không phải là người tốt lành gì, trung tâm tắm rửa của ông ta là một nơi vô cùng tạp nham.
Cái loại người này làm cho anh ta cảm thấy bẩn thỉu, một phần một trăm Triệu Thanh Hà cũng không sánh bằng, còn muốn quyến rũ thần chủ à?
“Anh, anh dám nói tôi như vậy? Đợi một lát nữa tôi sẽ bắt anh phải quỳ xuống liếm giày cho tôi.”
Lễ tân tức giận phát điên, không thể kiềm chế được mà hét lên, rất nhanh liền có mười mấy tên đàn em chạy tới.
“Chị Mai, ai gây chuyện vậy?”
“Tiểu Lưu, chính là hai người này, phế hai người bọn họ cho tôi, kêu cái tên này quỳ xuống liếm giày cho tôi.”
Chương163
CHƯƠNG 163
Chị Mai oán độc chỉ vào Vương Bác Thần, mình đã cho anh ta cơ hội, thế mà anh ta còn dám chửi mình thối, đúng là muốn chết mà.
Tiểu Lưu cũng không lập tức ra tay, mà lại hít một hơi thuốc, híp mắt nói: “Này người anh em, ngoan ngoãn nghe lời đi, quỳ xuống liếm giày cho chị Mai thì chuyện này sẽ được bỏ qua, cũng không phải chịu đau.”
Người anh em?
Vương Bác Thần cau mày.
Trên thế giới này, xứng làm anh em của anh chẳng có mấy người.
Một tên lưu manh đầu đường xó chợ cũng dám làm nhục hai chữ anh em?
“Kêu anh Vương xin lỗi hả, các người xứng không?”
Canh Phong cười lạnh: “Anh Vương đến đây ăn lẩu, không phục vụ nổi thì cái nơi chướng khí của các người cũng không cần phải tồn tại đâu.”
Sự hung ác lóe lên trong mắt, Tiểu Lưu nhìn chằm chằm vào Canh Phong rồi nói: “Các người đến đây để gây chuyện?”
Canh Phong lắc đầu: “Anh Vương đến đây để ăn lẩu.”
“Mẹ nó!”
Tiểu Lưu ném tàn thuốc ở trong tay xuống đất, nâng chân lên đá vào cổ họng của Canh Phong.
Canh Phong hơi nghiêng người, tay phải liền nện lên trên đùi Tiểu Lưu.
Răng rắc.
Có âm thanh xương cốt bị gãy vang lên.
“A…”
Tiểu Lưu kêu thảm một tiếng, ngã ở dưới đất, ôm cái chân gãy lăn lộn.
Má…
Đám đàn em còn lại tôi nhìn anh anh nhìn tôi, không biết làm như thế nào mới tốt.
Đại ca đã bị người ta đánh trong máy giây, mình xông lên thì chính là tặng đầu người rồi.
“Các người, rốt cuộc các người là ai?”
Chị Mai không uổng công là người đi theo bên cạnh Trần Thiên Minh, gặp phải tình huống này, chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn phách lối: “Mắt chó các người mù rồi à, không biết đây là địa bàn của ai, dám đến đây gây chuyện. Phế bọn họ đi, đừng làm kinh động đến Trần gia.”
Vương Bác Thần rót cho mình một ly rượu vang, lắc lư cái ly, nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Kêu Trần Thiên Minh ra đây gặp tôi.”
Giọng nói của Canh Phong giống như sấm chớp quát lớn: “Không nghe thấy lời anh Vương hả, kêu Trần Thiên Minh cút ra đây.”
Chị Mai xem thường nói: “Cái tên ngu từ đâu đến đây, lại dám không coi ai ra gì, đánh chết bọn họ đi.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Mười giây.”
“Tuân mệnh.”
Trong mắt Canh Phong phóng ra ý chí chiến đấu mãnh liệt, loại cảm giác liều mạng lại trở về.
Anh ta giống như hổ tiến vào bầy nai, giống như sắt đỏ nhập vào băng tuyết.
Chương164
CHƯƠNG 164
Trong nháy mắt, đám đàn em đều ngã dưới đất, quỷ khóc sói gào kêu lên thảm thiết.
“Tám giây, xem như cậu đã được thông qua.”
Vương Bác Thần nhẹ gật đầu.
Canh Phong vui mừng, vội vàng quỳ một chân ở trên đất: “Cảm ơn anh Vương.”
Chị Mai ở một bên bị dọa sắc mặt trắng bệch, bình thường cô ta đi theo Trần Thiên Minh làm mưa làm gió đã quen, có khi nào thấy mấy người mạnh như vậy.
Lập tức có một dòng nước tiểu hôi thối chảy xuống từ tất chân của cô ta.
Canh Phong cười lạnh: “Tôi cho cô một phút, kêu Trần Thiên Minh ra đây chào hỏi với anh Vương, trễ một giây thì sẽ đánh gãy một chân của cô.”
“Đừng, đừng có giết tôi, tôi đi, tôi đi mà.”
Chị Mai hoảng hốt vội vàng chạy đi gọi Trần Thiên Minh.
Hồn phách của cô ta sắp bay đi rồi, trong lòng vô cùng hối hận.
Tại sao lại phải trêu chọc hai cái tên sát nhân mày chứ.
Rõ ràng là bọn họ đến đây vì Trần gia, mình cần gì phải tự tìm đường chết.
Cô ta vấp phải bậc thang, lộn nhào đến văn phòng.
Lúc này, Trần Thiên Minh đang hưởng thụ sự hầu hạ của hai người phụ nữ.
Trần Thiên Minh thỏa mãn nhắm mắt trong tiếng nhạc du dương.
Mẹ nó, cái này mới được gọi là cuộc sống.
Mẹ nó, cái này mới được gọi là hưởng thụ.
Bây giờ công ty Hoa Nguyên loạn lắm rồi chứ gì.
Hừ hừ, Triệu Thanh Hà, cô lại dám đi tìm chủ thầu khác, không cho cô chút sắc mặt để nhìn, thật sự cho rằng thanh danh Trần Thiên Minh tôi chỉ là nói suông thôi à?
Ông đây đợi cô tìm đến cửa, đến lúc đó, xem xem ông đây xử lý cô như thế nào.
Đây chính là đệ nhất mỹ nhân ở thành phố Hà Châu, mặc dù đã sinh con, nhưng mà cũng chỉ có trẻ con mới thích loại con gái cái gì cũng không hiểu.
Thiếu phụ mới là ngon miệng nhất.
Nói một cách khác, chỉ cần vỗ mông một cái là bọn họ biết đổi tư thế khác.
Trần Thiên Minh đang suy nghĩ, đột nhiên cửa phòng làm việc bị người khác đẩy ra.
Trong lòng ông ta lập tức dâng lên một ngọn lửa giận, âm trầm nhìn chằm chằm vào chị Mai: “Mai, vội cái gì vậy?”
Chị Mai bị ánh mắt này dọa run rẩy tay chân: “Trần, Trần gia, ở bên ngoài có hai người đang gây chuyện.”
“Cái gì?”
Trần Thiên Minh đẩy cô gái đang quỳ gối trước mặt mình một phát, nắm tóc của chị Mai rồi đè xuống.
Chị Mai vội vàng há mồm.
“Phế vật, chỉ có hai người mà cũng không xử lý được?”
“Ưm… Trần gia, có một người biết đánh nhau, còn một người khác hình như là họ Vương… ưm.”
“Họ Vương?”
Chương165
CHƯƠNG 165
Trần Thiên Minh thỏa mãn thở dài một hơi, đứng dậy, hai người phụ nữ khác nhanh chóng khoác áo choàng tắm cho ông ta.
Bước ra ngoài, nhìn thấy ở dưới đất lộn xộn, cùng với đám đàn em đang kêu khóc.
Trần Thiên Minh nheo mắt lại, trong tay cầm một điếu xì gà, hít một hơi rồi nói: “Tao còn tưởng là ai, hóa ra là cái tên đàn ông của Triệu Thanh Hà. Đến đây đúng lúc lắm, chơi chết mày thì Triệu Thanh Hà là quả phụ, tao chưa từng chơi quả phụ.”
Ông ta lại nhìn về phía Canh Phong: “Mày đã đánh đàn em tao bị thương, quỳ xuống đây, chờ lúc nào đám đàn em tao trút giận xong rồi thì lúc đó mày có thể rời đi.”
Vương Bác Thần liếc nhìn Trần Thiên Minh, thản nhiên nói: “Tư thế đứng của ông ta làm cho tôi rất ghét.”
Canh Phong bước lên một bước, còn chưa đợi Trần Thiên Minh kịp phản ứng thì đã bắt lấy cổ chân của ông ta.
Vốn dĩ hai người đứng cách xa năm sáu mét, nhưng mà tốc độ của Canh Phong quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta chỉ nhìn thấy trước mắt loé lên một cái.
“Anh Vương không thích tướng đứng của ông, quỳ đi.”
Nói xong, Canh Phong trực tiếp đá hai cái, đạp gãy chân của Trần Thiên Minh.
“A…”
Trần Thiên Minh hét thảm một tiếng, nhưng dù sao ông ta cũng là một người tàn nhẫn, vội vàng cắn chặt răng không để cho mình kêu thành tiếng.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán ông ta.
Đau đến nỗi run rẩy cả chân, nghiến chặt răng, âm trầm nói: “Có ngon thì ngày hôm nay đánh chết tao đi, nếu không thì bọn mày đừng nghĩ mình có thể sống.”
Vương Bác Thần ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Mạnh miệng cũng vô dụng.”
Canh Phong trực tiếp giơ tay lên đánh vài cái vào mặt Trần Thiên Minh.
Phốc.
Trần Thiên Minh há mồm phun ra một ngụm máu kèm cả răng, hàm răng của anh ta đã bị hai bàn tay của Canh Phong đánh rụng toàn bộ.
“Bọn mày, bọn mày muốn làm cái gì?”
Trần Thiên Minh có hơi sợ.
Hai người này còn hung ác hơn ông ta nhiều!
Sự hung ác của Trần Thiên Minh là sự hung ác của những tên côn đồ đầu đường xó chợ đấu đá nhau.
Mà sự hung ác của Canh Phong được mài giũa từ thiên quân vạn mã.
Ngay cả một người tàn nhẫn như Trần Thiên Minh mà cũng bị khí thế trên người Canh Phong hù dọa.
Rốt cuộc người này là ai?
Tại sao lệ khí lại nặng như thế?
Chỉ có kẻ đã từng giết người thì trên người mới có lệ khí nặng như thế.
Rốt cuộc là người này đã giết bao nhiêu người rồi?
Mà Vương Bác Thần còn chưa ra tay.
Được phụ tá bởi một người như thế này, sẽ là người đơn giản à?
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh bắt đầu run rẩy.
Bình luận facebook