-
Chương 121-125
Chương 121
Giáo viên nữ vội vàng xin lỗi phụ huynh kia nhưng vị phụ huynh này nhất quyết không tha: “Xin lỗi là xong sao? Cô nghĩ sao mà lại làm như vậy? Giờ bất công như vậy sao tôi dám giao con tôi cho cô được? Gọi hiệu trưởng Trương Hoành Đồ của cô ra đây, tôi phải hỏi cho ra lẽ.”
“Tôi thực sự xin lỗi, tên của con ngài đã có rồi, ngài có thể xem.”
Giáo viên nữ là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, bị dáng vẻ của người phụ huynh này dọa sợ nên không ngừng xin lỗi.
Nhưng vị phụ huynh này vẫn không tha, chỉ thẳng vào mũi giáo viên nữ và mắng: “Cô là giáo viên mầm non, có tư cách gì xin lỗi tôi? Cô có biết tôi là ai không? Con tôi đến trường mẫu giáo của các người là do trưởng khoa của các người cầu xin đấy. Cô còn dám làm chậm trễ thời gian của tôi? Cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ bỏ qua.”
“Chú, cháu xin lỗi, chú đừng mắng cô giáo mà. Cháu xin lỗi chú, cháu là người nói với cô giáo trước.”
Dao Dao nắm lấy tay người đàn ông trung niên, giọng điệu rất tự trách.
“Tránh ra, thứ tạp chủng không có giáo dục.”
Người đàn ông trung niên dùng sức hất tay Dao Dao ra.
Dao Dao còn nhỏ xíu, sao có thể chịu được lực lớn như vậy.
Bước chân cô bé loạng choạng, đột ngột ngã xuống đất.
Sắc mặt Vương Bác Thần bỗng thay đổi, lúc anh định ôm Dao Dao lên thì giáo viên nữ đã ôm trước một bước.
“Ông kia, sao ông lại đẩy con nít chứ, chúng tôi đã xin lỗi ông rồi, sao ông lại quá đáng như vậy chứ.”
Giáo viên nữ nhanh chóng ôm Dao Dao, bất mãn nói.
Nếu là một giáo viên lớn tuổi thì sẽ không nói như vậy, nhưng cô gái này mới tốt nghiệp đại học và còn chưa sành đời nên nhìn cảnh này thì không khỏi chạnh lòng.
“Má nó, cô là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi?”
Người đàn ông trung niên vì chuyện này mà vô cùng tức giận, ông ta bất ngờ tát vào mặt cô gái một cái rồi mắng: “Hiệu trưởng cô còn không dám nói với tôi như vậy, cô có tin tôi bảo hiệu trưởng cô sa thải cô ngay lập tức không? Lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu tâm trạng tôi tốt thì tôi có thể sẽ tha thứ cho cô.”
Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa sờ lên khuôn mặt của cô gái nhỏ, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra.”
Ông ta còn chưa chạm vào cô gái thì Vương Bác Thần đã cầm lấy tay ông ta.
“Má mày…”
Người đàn ông trung niên định chửi thề thì phát hiện tay mình giống như bị kìm sắt trói chặt, không thể cử động.
Lực tay của Vương Bác Thần rất lớn, khuôn mặt người đàn ông trung niên lập tức tái mét, đau đớn toát mồ hôi lạnh.
“Buông ra, má nó buông ra chưa, mày có biết tao là ai không? Tao là Thường Phong, giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên, có tin…”
Vương Bác Thần không quan tâm, anh đẩy nhẹ một cái, Thường Phong đã ngã bệch trên đất.
Rầm.
Xương cụt truyền đến một âm thanh vỡ vụn, khuôn mặt đang đau đớn của Thường Phong đột nhiên trở nên khó coi hơn.
Chương 122
Cô gái nhanh chóng che mắt Dao Dao.
“A, xương cụt của tôi gãy rồi, mau gọi 115, các người chờ đấy, không xong với tao đâu.”
Toàn thân Thường Phong run lên vì đau.
“Má nó các người chết chắc rồi, má nó, dám đánh tao, ai cũng đừng mong sống tốt.”
Thường Phong nghiến răng mắng: “Con điếm kia, mày dám tìm người đánh tao sao, chuyện hôm nay chưa xong đâu, cho dù bây giờ mày có quỳ xuống van xin tao cũng vô dụng, tao nhất định sẽ khiến mày ngoan ngoãn ngủ trên giường tao, má nó, mẹ kiếp bọn bây…”
Vương Bác Thần nhíu mày, tát vào mặt Thường Phong một bạt tay: “Xin lỗi cô giáo cho tôi.”
Thường Phong bị đau, nhưng vẫn cố chấp nói: “Xin lỗi cái rắm, đến đây, có bản lĩnh thì giết chết tao đi, nếu không giết tao thì tao nhất định sẽ giết mày, con điếm kia cũng đừng mong sống tốt.”
Bốp.
Vương Bác Thần lại tát vào mặt ông ta cái nữa.
“Tôi không nhắc lại lần thứ hai.”
Miệng Thường Phong toàn là máu, ông ta gào thét chửi bới: “Con mẹ mày, đánh đi, có gan thì đánh chết tao đi, nếu không…”
Bốp!
Vương Bác Thần không nói gì, lại vung tay tát thẳng vào mặt ông ta.
“Đừng, đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi còn chưa được sao?”
Thường Phong hoảng sợ vì bị đánh, nếu như cứ bị đánh như thế lần nữa, e rằng khuôn mặt này của ông ta cũng không còn.
Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.
Cứ đợi đấy cho tôi, để xem sau này tôi chỉnh đốn mấy người như thế nào.
Trong đáy mắt của Thường Phong lộ ra tia oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô giáo, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên gây rối.”
Cô gái nhỏ sợ tới mức không biết phải nói gì, lúng túng nhìn qua Vương Bác Thần.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện như vậy.
Vậy nên, cô ta không biết bản thân phải làm gì lúc này cho đúng cả.
Vương Bác Thần dường như không nhìn thấy sự oán hận trong đôi mắt của Thường Phong, anh lạnh nhạt nói: “Tôi tên là Vương Bác Thần, nếu muốn trả thù thì cứ đến gặp tôi bất cứ lúc nào. Còn nếu để tôi biết rằng ông làm khó dễ cô giáo này thì tôi sẽ khiến cho ông ngay cả đến cơ hội hối hận cũng không có.”
“Không, tôi không dám, tôi nhất định sẽ không trả thù.”
Thường Phong tía lia tỏ vẻ thành khẩn biết sai, thế nhưng khi ông ta cúi đầu, tia sáng trong mắt hiện lên vô cùng hung ác.
Đợi đó, đợi xem ông đây xử chết mấy người các ngươi như thế nào.
Vương Bác Thần mặc kệ ông ta, đối với loại người như Thường Phong, anh xem thường đến mức không thèm tức giận.
“Cô giáo, cô không sao chứ?”
Vương Bác Thần vừa ôm Dao Dao vừa hỏi thăm cô giáo.
“Hả? Không, không sao, tôi… ông ta… tôi phải làm sao đây.”
Cô gái nhỏ lo lắng đến mức suýt khóc, Thường Phong là giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên, mà tập đoàn Nam Thiên thì thuộc sở hữu của gia tộc Nam Cung.
Chương 123
Thường Phong cho con mình đến trường mẫu giáo này nhập học là vì sự thỉnh cầu của hiệu trưởng, mục đích là muốn để Thường Phong đầu tư cho trường.
Thế mà bây giờ, vừa mới ghi tên đăng kí xong thì Thường Phong đã bị xúc phạm.
Chuyện này phải làm sao đây?
Không dễ dàng gì mà bản thân xin được vào làm giáo viên ở trường mẫu giáo này, bây giờ nếu như vì chuyện này mà bị đuổi việc thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng chểt mất thôi.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, không sao đâu.”
Vương Bác Thần nở một nụ cười an ủi cô ta.
Anh đương nhiên biết rằng tập đoàn Nam Thiên thuộc sở hữu của gia tộc Nam Cung, nhưng vậy thì sao chứ?
“Có chuyện gì vậy?”
Tiếng ồn ở đây đã truyền đến tai hiệu trưởng vừa mới đến.
Không dễ dàng gì ông ta mới lôi kéo được Thường Phong đến đây, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Thế mà vừa mới xuất hiện thì ngay lập tức nhìn thấy Thường Phong đang nằm trên mặt đất, khắp người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt thì tái nhợt.
Ông ta đột nhiên hoảng sợ đến sững sờ, vội vàng chạy đến: “Thường… Thường Tổng, ngài không sao chứ? Ai đã làm ra chuyện này?”
“Trương Hoành Đồ, cái con mẹ nhà ông.”
Thường Phong tát vào mặt Trương Hoành Đồ, hằn học nói: “Tôi nể mặt ông, đưa con trai đến đây đăng kí học, vậy mà người của trường ông lại dám quát tháo sỉ vả tôi, còn kêu người đánh tôi, ông đợi đấy!”
Nói xong, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần, sợ bản thân lại bị đánh lần nữa, vội vàng xách mông chạy ra ngoài.
Cô gái nhỏ vội vàng giải thích: “Hiệu trưởng, không phải như thế, là…”
“Câm miệng!”
Trương Hoành Đồ nổi điên, ông ta khó khăn lắm mới mời được nhà đầu tư Thường Phong, vậy mà bây giờ lại bị một người mới nhận việc chọc giận.
Lẽ nào lại như vậy, không có lí nào như vậy cả.
Dám xúc phạm cái mỏ vàng của ông ta, đúng là ăn phải gan báo gan hùm rồi!
“Phương Viên!”
Trương Hoành Đồ cố kiềm nén gào thét: “Cô… cô thế mà lại dám xúc phạm Thường Tổng, cô có biết tôi đã uống bao nhiêu rượu, bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể mời được anh ta về đây đầu tư không? Vậy mà bây giờ tự nhiên lại bị cô phá huỷ cái con mẹ nó cả rồi!”
Phương Viên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, vội vàng nói: “Hiệu trưởng, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nguyện ý nhận hình phạt.”
“Hình phạt? Hừ hừ.”
Trương Hoành Đồ nghiến răng, tức giận đến bật cười: “Cô tưởng xử phạt là có thể giải quyết sao? Thường Tổng bị đánh tới bộ dạng đó, cô cho rằng phạt xong là mọi chuyện cũng xong sao? Mẹ kiếp, hôm nay tôi phải chỉnh đốn lại cô!”
Nói xong, Trương Hoành Đồ đột nhiên có ý muốn động tay động chân đánh với Phương Viên.
Vương Bác Thần đứng trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói: “Cô giáo Phương không có lỗi trong chuyện này, ông có thể hỏi những người khác, do chính cái tên Thường Phong đó hung hăng doạ người, tự mình gây ra chuyện, còn ép cô giáo Phương phải quỳ xuống, tôi ngứa mắt nên mới ra tay đánh ông ta.”
Chương 124
“Vậy thì đã sao? Thường Tổng tức giận mất bình tĩnh là sai sao? Cho dù Thường Tổng có đánh cô ta thì cũng là đúng.”
Trương Hoành Đồ cười giễu cợt: “Bản thân cậu còn chưa lo nỗi mà quản giùm chuyện của cô ta sao? Dẫn con của nhà cậu cút khỏi đây cho tôi, sẽ có người chỉnh đốn cậu thôi. Phương Viên, hôm nay tôi phải dạy dỗ lại cô, nếu không thì tôi không thể nào giải thích được với Thường Tổng.”
Phương Viên sợ tới mức núp sau lưng Vương Bác Thần: “Hiệu trưởng, tôi… tôi sẵn sàng chủ động từ chức. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, đừng giao tôi cho Thường Phong, tôi xin ngài.”
“Nếu cô đã biết dự định của tôi vậy thì đừng trách tôi không nể mặt, người mà cô xúc phạm là Thường Tổng, anh ta là cái mỏ vàng đầu tư cho trường mẫu giáo chúng tôi, hơn nữa cô cũng biết rõ Thường Tổng là ai mà, ông ta là giám đốc hành chính tập đoàn Nam Thiên của gia tộc Nam Cung, cô gánh nỗi hậu quả không?”
Trương Hoành Đồ hít một hơi thật sâu nhìn Vương Bác Thần: “Về phần cậu, tự cầu phúc cho mình đi.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Tôi có thể bồi thường thay cho cô giáo Phương tổn thất của ông, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà Thường Phong đầu tư, có điều ông bắt buộc phải xin lỗi cô giáo Phương!”
“Cậu?”
Nghe vậy, Trương Hoành Đồ rất tức giận.
Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới Vương Bác Thần: “Cậu ăn mặc nghèo kiết xác như thế này, vậy mà còn dám nghĩ đến hai chữ đầu tư sao? Bản thân mình còn lo chưa xong mà muốn giúp cô ta à?”
Phương Viên khổ tâm nói: “Anh đi đi, không cần lo chuyện của tôi, anh đứng ra lên tiếng giúp tôi là tôi đã biết ơn anh lắm rồi!”
“Không sao, đừng lo lắng.”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta nói: “Tôi chỉ hỏi ông là được hay không được.”
Bị Vương Bác Thần nhìn chằm chằm như vậy, nhịp tim của Trương Hoành Đồ đột nhiên tăng nhanh, có một nỗi sợ hãi bủa vây không cách nào giải thích được.
Ông ta vốn dĩ muốn châm chọc vài câu nhưng vô thức lại không dám, lạnh nhạt nói: “Được, Thường Tổng muốn đầu tư cho chúng tôi 90 tỷ, cậu nói gấp đôi tức là 180 tỷ. Tiền đâu? Bây giờ cậu đem 180 tỷ ra đây thì tôi sẽ xin lỗi cô ta.”
Vương Bác Thần phớt lờ ông ta, anh ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Chuyển 180 tỷ vào tài khoản của trường mẫu giáo Tinh Quang.”
Nghe mấy lời này, Trương Hoành Đồ lên tiếng mỉa mai: “Cậu diễn kịch cho ai xem vậy? Cậu có 180 tỷ mà lại mặc cái bộ đồ rách nát này sao? Không ai ở thành phố Hà Châu có tài sản hơn 150 tỷ mà tôi lại không quen biết cả, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe qua danh của cậu.”
Trương Hoành Đồ căn bản không tin người thanh niên trước mặt lại có thể đầu tư 180 tỷ.
Bởi vì, một người vừa giàu có vừa trẻ tuổi như anh chắc chắn phải là cậu ấm của một gia đình giàu có.
Nhưng đối với những cậu ấm của thành phố Hà Châu, không có ai mà ông ta không biết cả.
Bản thân ông ta từ trước đến giờ chưa từng biết đến một người nào giống như Vương Bác Thần.
Vì vậy, Trương Hoành Đồ có lý do để tin rằng Vương Bác Thần đang diễn kịch gạt người.
“Những thanh niên thích giả vờ giả vịt như cậu tôi gặp nhiều rồi, không phải chỉ là muốn thể hiện với Phương Viên hay sao? Đợi một lát nữa vẫn chưa có tiền trong tài khoản thì cậu chắc chắn sẽ nói là số tiền quá lớn, tạm thời chưa chuyển qua được, có lẽ ngày mai mới nhận được.”
Trương Hoành Đồ cười tỏ vẻ khinh thường, như thể ông ta biết chính xác những gì Vương Bác Thần đang suy tính trong đầu.
“Phương Viên, tốt nhất là cô ngoan ngoãn nghe lời tôi đi đến tiếp Thường Tổng, như thế thì chuyện hôm nay không còn liên quan gì đến cô nữa rồi.”
Chương 125
Vừa dứt lời, kế toán đột nhiên vội vàng chạy tới nói: “Hiệu trưởng, tài khoản của chúng ta đột nhiên được chuyển vào180 tỷ, có chuyện gì vậy? Tôi đâu có nghe nói là có thêm người khác đầu tư đâu.”
“Ừm, là Thường Tổng… hả? 180 tỷ? Cậu nói 180 tỷ sao?”
Trương Hoành Đồ sững sờ, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Là… là… tròn 180 tỷ.”
Kế toán nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Trương Hoàng Đồ, vội vàng nói: “Lẽ nào ngài cũng không biết sao?”
180 tỷ!
180 tỷ!
Trương Hoành Đồ không nghe lọt tai những gì kế toán nói nữa.
Trong đầu ông ta lúc này chỉ vang lên lặp đi lặp lại duy nhất một con số.
180 tỷ.
Thực sự là 180 tỷ!
Ông ta nhìn Vương Bác Thần như thể nhìn thấy ma.
Thường Tổng hứa là sẽ đầu tư 90 tỷ, không phải 180 tỷ.
Mà con số 180 tỷ này lại vừa được người thanh niên trước mặt nói ra.
Chuyện này… chuyện này làm sao có thể chứ?
Anh còn trẻ như vậy, hơn nữa còn không phải cậu ấm của một gia đình giàu có nào, làm sao có thể vung tay ném ra 180 tỷ được chứ?
Ngay cả là một cậu ấm nào đó, cũng chỉ có cậu ấm của bốn gia tộc lớn, gia tộc nhà họ Minh với nhà họ Trần mới có thể đưa ra số tiền lớn như vậy.
Một cậu ấm bình thường căn bản không thể có được con số kia.
“Cậu… cậu có nhìn lầm không?”
Trương Hoành Đồ vẫn cố chấp, ông ta có chết cũng không tin chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình là một cậu ấm có thể một lúc vung ra nhiều tiền như vậy.
Chỉ với một cú điện thoại, trong vòng năm phút đã nhận được số tiền đầu tư 180 tỷ vào tài khoản.
Điều này là không thể.
“Không đâu, đúng là 180 tỷ, hiệu trưởng, tôi không thể nào đọc nhầm được.”
Kế toán nhanh chóng nói, anh ta cũng không biết ý của hiệu trưởng là gì.
“Để tôi qua xem.”
Trương Hoành Đồ vẫn một mực không tin nên chạy đến phòng tài vụ để xem.
“Chúng ta cũng đi qua đó đi, ông ta vẫn chưa xin lỗi cô!”
Vương Bác Thần mỉm cười nhìn Phương Viên, anh có ấn tượng tốt với cô gái nhỏ này.
Phương Viên bối rối, cô ta gật đầu trong hoang mang giống như một đứa ngốc, vẫn chưa định thần được vì hoảng sợ.
Khi đến phòng tài vụ, Trương Hoành Đồ nhìn chằm chằm vào con số trên tài khoản.
Không sai, là 180 tỷ, tròn 180 tỷ!!!
Một đồng cũng không thiếu.
Giáo viên nữ vội vàng xin lỗi phụ huynh kia nhưng vị phụ huynh này nhất quyết không tha: “Xin lỗi là xong sao? Cô nghĩ sao mà lại làm như vậy? Giờ bất công như vậy sao tôi dám giao con tôi cho cô được? Gọi hiệu trưởng Trương Hoành Đồ của cô ra đây, tôi phải hỏi cho ra lẽ.”
“Tôi thực sự xin lỗi, tên của con ngài đã có rồi, ngài có thể xem.”
Giáo viên nữ là sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, bị dáng vẻ của người phụ huynh này dọa sợ nên không ngừng xin lỗi.
Nhưng vị phụ huynh này vẫn không tha, chỉ thẳng vào mũi giáo viên nữ và mắng: “Cô là giáo viên mầm non, có tư cách gì xin lỗi tôi? Cô có biết tôi là ai không? Con tôi đến trường mẫu giáo của các người là do trưởng khoa của các người cầu xin đấy. Cô còn dám làm chậm trễ thời gian của tôi? Cô quỳ xuống xin lỗi tôi thì tôi sẽ bỏ qua.”
“Chú, cháu xin lỗi, chú đừng mắng cô giáo mà. Cháu xin lỗi chú, cháu là người nói với cô giáo trước.”
Dao Dao nắm lấy tay người đàn ông trung niên, giọng điệu rất tự trách.
“Tránh ra, thứ tạp chủng không có giáo dục.”
Người đàn ông trung niên dùng sức hất tay Dao Dao ra.
Dao Dao còn nhỏ xíu, sao có thể chịu được lực lớn như vậy.
Bước chân cô bé loạng choạng, đột ngột ngã xuống đất.
Sắc mặt Vương Bác Thần bỗng thay đổi, lúc anh định ôm Dao Dao lên thì giáo viên nữ đã ôm trước một bước.
“Ông kia, sao ông lại đẩy con nít chứ, chúng tôi đã xin lỗi ông rồi, sao ông lại quá đáng như vậy chứ.”
Giáo viên nữ nhanh chóng ôm Dao Dao, bất mãn nói.
Nếu là một giáo viên lớn tuổi thì sẽ không nói như vậy, nhưng cô gái này mới tốt nghiệp đại học và còn chưa sành đời nên nhìn cảnh này thì không khỏi chạnh lòng.
“Má nó, cô là cái thá gì mà dám dạy dỗ tôi?”
Người đàn ông trung niên vì chuyện này mà vô cùng tức giận, ông ta bất ngờ tát vào mặt cô gái một cái rồi mắng: “Hiệu trưởng cô còn không dám nói với tôi như vậy, cô có tin tôi bảo hiệu trưởng cô sa thải cô ngay lập tức không? Lập tức quỳ xuống xin lỗi, nếu tâm trạng tôi tốt thì tôi có thể sẽ tha thứ cho cô.”
Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa sờ lên khuôn mặt của cô gái nhỏ, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra.”
Ông ta còn chưa chạm vào cô gái thì Vương Bác Thần đã cầm lấy tay ông ta.
“Má mày…”
Người đàn ông trung niên định chửi thề thì phát hiện tay mình giống như bị kìm sắt trói chặt, không thể cử động.
Lực tay của Vương Bác Thần rất lớn, khuôn mặt người đàn ông trung niên lập tức tái mét, đau đớn toát mồ hôi lạnh.
“Buông ra, má nó buông ra chưa, mày có biết tao là ai không? Tao là Thường Phong, giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên, có tin…”
Vương Bác Thần không quan tâm, anh đẩy nhẹ một cái, Thường Phong đã ngã bệch trên đất.
Rầm.
Xương cụt truyền đến một âm thanh vỡ vụn, khuôn mặt đang đau đớn của Thường Phong đột nhiên trở nên khó coi hơn.
Chương 122
Cô gái nhanh chóng che mắt Dao Dao.
“A, xương cụt của tôi gãy rồi, mau gọi 115, các người chờ đấy, không xong với tao đâu.”
Toàn thân Thường Phong run lên vì đau.
“Má nó các người chết chắc rồi, má nó, dám đánh tao, ai cũng đừng mong sống tốt.”
Thường Phong nghiến răng mắng: “Con điếm kia, mày dám tìm người đánh tao sao, chuyện hôm nay chưa xong đâu, cho dù bây giờ mày có quỳ xuống van xin tao cũng vô dụng, tao nhất định sẽ khiến mày ngoan ngoãn ngủ trên giường tao, má nó, mẹ kiếp bọn bây…”
Vương Bác Thần nhíu mày, tát vào mặt Thường Phong một bạt tay: “Xin lỗi cô giáo cho tôi.”
Thường Phong bị đau, nhưng vẫn cố chấp nói: “Xin lỗi cái rắm, đến đây, có bản lĩnh thì giết chết tao đi, nếu không giết tao thì tao nhất định sẽ giết mày, con điếm kia cũng đừng mong sống tốt.”
Bốp.
Vương Bác Thần lại tát vào mặt ông ta cái nữa.
“Tôi không nhắc lại lần thứ hai.”
Miệng Thường Phong toàn là máu, ông ta gào thét chửi bới: “Con mẹ mày, đánh đi, có gan thì đánh chết tao đi, nếu không…”
Bốp!
Vương Bác Thần không nói gì, lại vung tay tát thẳng vào mặt ông ta.
“Đừng, đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi còn chưa được sao?”
Thường Phong hoảng sợ vì bị đánh, nếu như cứ bị đánh như thế lần nữa, e rằng khuôn mặt này của ông ta cũng không còn.
Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.
Cứ đợi đấy cho tôi, để xem sau này tôi chỉnh đốn mấy người như thế nào.
Trong đáy mắt của Thường Phong lộ ra tia oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô giáo, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên gây rối.”
Cô gái nhỏ sợ tới mức không biết phải nói gì, lúng túng nhìn qua Vương Bác Thần.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải chuyện như vậy.
Vậy nên, cô ta không biết bản thân phải làm gì lúc này cho đúng cả.
Vương Bác Thần dường như không nhìn thấy sự oán hận trong đôi mắt của Thường Phong, anh lạnh nhạt nói: “Tôi tên là Vương Bác Thần, nếu muốn trả thù thì cứ đến gặp tôi bất cứ lúc nào. Còn nếu để tôi biết rằng ông làm khó dễ cô giáo này thì tôi sẽ khiến cho ông ngay cả đến cơ hội hối hận cũng không có.”
“Không, tôi không dám, tôi nhất định sẽ không trả thù.”
Thường Phong tía lia tỏ vẻ thành khẩn biết sai, thế nhưng khi ông ta cúi đầu, tia sáng trong mắt hiện lên vô cùng hung ác.
Đợi đó, đợi xem ông đây xử chết mấy người các ngươi như thế nào.
Vương Bác Thần mặc kệ ông ta, đối với loại người như Thường Phong, anh xem thường đến mức không thèm tức giận.
“Cô giáo, cô không sao chứ?”
Vương Bác Thần vừa ôm Dao Dao vừa hỏi thăm cô giáo.
“Hả? Không, không sao, tôi… ông ta… tôi phải làm sao đây.”
Cô gái nhỏ lo lắng đến mức suýt khóc, Thường Phong là giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên, mà tập đoàn Nam Thiên thì thuộc sở hữu của gia tộc Nam Cung.
Chương 123
Thường Phong cho con mình đến trường mẫu giáo này nhập học là vì sự thỉnh cầu của hiệu trưởng, mục đích là muốn để Thường Phong đầu tư cho trường.
Thế mà bây giờ, vừa mới ghi tên đăng kí xong thì Thường Phong đã bị xúc phạm.
Chuyện này phải làm sao đây?
Không dễ dàng gì mà bản thân xin được vào làm giáo viên ở trường mẫu giáo này, bây giờ nếu như vì chuyện này mà bị đuổi việc thì chắc chắn sẽ bị ba mẹ mắng chểt mất thôi.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, không sao đâu.”
Vương Bác Thần nở một nụ cười an ủi cô ta.
Anh đương nhiên biết rằng tập đoàn Nam Thiên thuộc sở hữu của gia tộc Nam Cung, nhưng vậy thì sao chứ?
“Có chuyện gì vậy?”
Tiếng ồn ở đây đã truyền đến tai hiệu trưởng vừa mới đến.
Không dễ dàng gì ông ta mới lôi kéo được Thường Phong đến đây, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Thế mà vừa mới xuất hiện thì ngay lập tức nhìn thấy Thường Phong đang nằm trên mặt đất, khắp người đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt thì tái nhợt.
Ông ta đột nhiên hoảng sợ đến sững sờ, vội vàng chạy đến: “Thường… Thường Tổng, ngài không sao chứ? Ai đã làm ra chuyện này?”
“Trương Hoành Đồ, cái con mẹ nhà ông.”
Thường Phong tát vào mặt Trương Hoành Đồ, hằn học nói: “Tôi nể mặt ông, đưa con trai đến đây đăng kí học, vậy mà người của trường ông lại dám quát tháo sỉ vả tôi, còn kêu người đánh tôi, ông đợi đấy!”
Nói xong, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần, sợ bản thân lại bị đánh lần nữa, vội vàng xách mông chạy ra ngoài.
Cô gái nhỏ vội vàng giải thích: “Hiệu trưởng, không phải như thế, là…”
“Câm miệng!”
Trương Hoành Đồ nổi điên, ông ta khó khăn lắm mới mời được nhà đầu tư Thường Phong, vậy mà bây giờ lại bị một người mới nhận việc chọc giận.
Lẽ nào lại như vậy, không có lí nào như vậy cả.
Dám xúc phạm cái mỏ vàng của ông ta, đúng là ăn phải gan báo gan hùm rồi!
“Phương Viên!”
Trương Hoành Đồ cố kiềm nén gào thét: “Cô… cô thế mà lại dám xúc phạm Thường Tổng, cô có biết tôi đã uống bao nhiêu rượu, bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể mời được anh ta về đây đầu tư không? Vậy mà bây giờ tự nhiên lại bị cô phá huỷ cái con mẹ nó cả rồi!”
Phương Viên sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, vội vàng nói: “Hiệu trưởng, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nguyện ý nhận hình phạt.”
“Hình phạt? Hừ hừ.”
Trương Hoành Đồ nghiến răng, tức giận đến bật cười: “Cô tưởng xử phạt là có thể giải quyết sao? Thường Tổng bị đánh tới bộ dạng đó, cô cho rằng phạt xong là mọi chuyện cũng xong sao? Mẹ kiếp, hôm nay tôi phải chỉnh đốn lại cô!”
Nói xong, Trương Hoành Đồ đột nhiên có ý muốn động tay động chân đánh với Phương Viên.
Vương Bác Thần đứng trước mặt ông ta, lạnh nhạt nói: “Cô giáo Phương không có lỗi trong chuyện này, ông có thể hỏi những người khác, do chính cái tên Thường Phong đó hung hăng doạ người, tự mình gây ra chuyện, còn ép cô giáo Phương phải quỳ xuống, tôi ngứa mắt nên mới ra tay đánh ông ta.”
Chương 124
“Vậy thì đã sao? Thường Tổng tức giận mất bình tĩnh là sai sao? Cho dù Thường Tổng có đánh cô ta thì cũng là đúng.”
Trương Hoành Đồ cười giễu cợt: “Bản thân cậu còn chưa lo nỗi mà quản giùm chuyện của cô ta sao? Dẫn con của nhà cậu cút khỏi đây cho tôi, sẽ có người chỉnh đốn cậu thôi. Phương Viên, hôm nay tôi phải dạy dỗ lại cô, nếu không thì tôi không thể nào giải thích được với Thường Tổng.”
Phương Viên sợ tới mức núp sau lưng Vương Bác Thần: “Hiệu trưởng, tôi… tôi sẵn sàng chủ động từ chức. Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, đừng giao tôi cho Thường Phong, tôi xin ngài.”
“Nếu cô đã biết dự định của tôi vậy thì đừng trách tôi không nể mặt, người mà cô xúc phạm là Thường Tổng, anh ta là cái mỏ vàng đầu tư cho trường mẫu giáo chúng tôi, hơn nữa cô cũng biết rõ Thường Tổng là ai mà, ông ta là giám đốc hành chính tập đoàn Nam Thiên của gia tộc Nam Cung, cô gánh nỗi hậu quả không?”
Trương Hoành Đồ hít một hơi thật sâu nhìn Vương Bác Thần: “Về phần cậu, tự cầu phúc cho mình đi.”
Vương Bác Thần lạnh nhạt nói: “Tôi có thể bồi thường thay cho cô giáo Phương tổn thất của ông, tôi sẽ trả gấp đôi số tiền mà Thường Phong đầu tư, có điều ông bắt buộc phải xin lỗi cô giáo Phương!”
“Cậu?”
Nghe vậy, Trương Hoành Đồ rất tức giận.
Ông ta đánh giá từ trên xuống dưới Vương Bác Thần: “Cậu ăn mặc nghèo kiết xác như thế này, vậy mà còn dám nghĩ đến hai chữ đầu tư sao? Bản thân mình còn lo chưa xong mà muốn giúp cô ta à?”
Phương Viên khổ tâm nói: “Anh đi đi, không cần lo chuyện của tôi, anh đứng ra lên tiếng giúp tôi là tôi đã biết ơn anh lắm rồi!”
“Không sao, đừng lo lắng.”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm vào ông ta nói: “Tôi chỉ hỏi ông là được hay không được.”
Bị Vương Bác Thần nhìn chằm chằm như vậy, nhịp tim của Trương Hoành Đồ đột nhiên tăng nhanh, có một nỗi sợ hãi bủa vây không cách nào giải thích được.
Ông ta vốn dĩ muốn châm chọc vài câu nhưng vô thức lại không dám, lạnh nhạt nói: “Được, Thường Tổng muốn đầu tư cho chúng tôi 90 tỷ, cậu nói gấp đôi tức là 180 tỷ. Tiền đâu? Bây giờ cậu đem 180 tỷ ra đây thì tôi sẽ xin lỗi cô ta.”
Vương Bác Thần phớt lờ ông ta, anh ngay lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Chuyển 180 tỷ vào tài khoản của trường mẫu giáo Tinh Quang.”
Nghe mấy lời này, Trương Hoành Đồ lên tiếng mỉa mai: “Cậu diễn kịch cho ai xem vậy? Cậu có 180 tỷ mà lại mặc cái bộ đồ rách nát này sao? Không ai ở thành phố Hà Châu có tài sản hơn 150 tỷ mà tôi lại không quen biết cả, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe qua danh của cậu.”
Trương Hoành Đồ căn bản không tin người thanh niên trước mặt lại có thể đầu tư 180 tỷ.
Bởi vì, một người vừa giàu có vừa trẻ tuổi như anh chắc chắn phải là cậu ấm của một gia đình giàu có.
Nhưng đối với những cậu ấm của thành phố Hà Châu, không có ai mà ông ta không biết cả.
Bản thân ông ta từ trước đến giờ chưa từng biết đến một người nào giống như Vương Bác Thần.
Vì vậy, Trương Hoành Đồ có lý do để tin rằng Vương Bác Thần đang diễn kịch gạt người.
“Những thanh niên thích giả vờ giả vịt như cậu tôi gặp nhiều rồi, không phải chỉ là muốn thể hiện với Phương Viên hay sao? Đợi một lát nữa vẫn chưa có tiền trong tài khoản thì cậu chắc chắn sẽ nói là số tiền quá lớn, tạm thời chưa chuyển qua được, có lẽ ngày mai mới nhận được.”
Trương Hoành Đồ cười tỏ vẻ khinh thường, như thể ông ta biết chính xác những gì Vương Bác Thần đang suy tính trong đầu.
“Phương Viên, tốt nhất là cô ngoan ngoãn nghe lời tôi đi đến tiếp Thường Tổng, như thế thì chuyện hôm nay không còn liên quan gì đến cô nữa rồi.”
Chương 125
Vừa dứt lời, kế toán đột nhiên vội vàng chạy tới nói: “Hiệu trưởng, tài khoản của chúng ta đột nhiên được chuyển vào180 tỷ, có chuyện gì vậy? Tôi đâu có nghe nói là có thêm người khác đầu tư đâu.”
“Ừm, là Thường Tổng… hả? 180 tỷ? Cậu nói 180 tỷ sao?”
Trương Hoành Đồ sững sờ, tưởng rằng mình đã nghe nhầm.
“Là… là… tròn 180 tỷ.”
Kế toán nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Trương Hoàng Đồ, vội vàng nói: “Lẽ nào ngài cũng không biết sao?”
180 tỷ!
180 tỷ!
Trương Hoành Đồ không nghe lọt tai những gì kế toán nói nữa.
Trong đầu ông ta lúc này chỉ vang lên lặp đi lặp lại duy nhất một con số.
180 tỷ.
Thực sự là 180 tỷ!
Ông ta nhìn Vương Bác Thần như thể nhìn thấy ma.
Thường Tổng hứa là sẽ đầu tư 90 tỷ, không phải 180 tỷ.
Mà con số 180 tỷ này lại vừa được người thanh niên trước mặt nói ra.
Chuyện này… chuyện này làm sao có thể chứ?
Anh còn trẻ như vậy, hơn nữa còn không phải cậu ấm của một gia đình giàu có nào, làm sao có thể vung tay ném ra 180 tỷ được chứ?
Ngay cả là một cậu ấm nào đó, cũng chỉ có cậu ấm của bốn gia tộc lớn, gia tộc nhà họ Minh với nhà họ Trần mới có thể đưa ra số tiền lớn như vậy.
Một cậu ấm bình thường căn bản không thể có được con số kia.
“Cậu… cậu có nhìn lầm không?”
Trương Hoành Đồ vẫn cố chấp, ông ta có chết cũng không tin chàng thanh niên đang đứng trước mặt mình là một cậu ấm có thể một lúc vung ra nhiều tiền như vậy.
Chỉ với một cú điện thoại, trong vòng năm phút đã nhận được số tiền đầu tư 180 tỷ vào tài khoản.
Điều này là không thể.
“Không đâu, đúng là 180 tỷ, hiệu trưởng, tôi không thể nào đọc nhầm được.”
Kế toán nhanh chóng nói, anh ta cũng không biết ý của hiệu trưởng là gì.
“Để tôi qua xem.”
Trương Hoành Đồ vẫn một mực không tin nên chạy đến phòng tài vụ để xem.
“Chúng ta cũng đi qua đó đi, ông ta vẫn chưa xin lỗi cô!”
Vương Bác Thần mỉm cười nhìn Phương Viên, anh có ấn tượng tốt với cô gái nhỏ này.
Phương Viên bối rối, cô ta gật đầu trong hoang mang giống như một đứa ngốc, vẫn chưa định thần được vì hoảng sợ.
Khi đến phòng tài vụ, Trương Hoành Đồ nhìn chằm chằm vào con số trên tài khoản.
Không sai, là 180 tỷ, tròn 180 tỷ!!!
Một đồng cũng không thiếu.
Bình luận facebook