CHƯƠNG 151 SÁT HẠCH.
Cảnh sát nhanh chóng tra ra được thân phận nạn nhân. Tên hắn là Hồ Vĩnh Lai, biệt danh Chim Trĩ, vừa mới ra tù được một năm, là một tên trộm chuyên nghiệp. Vì hắn có vóc dáng nhỏ gầy, am hiểu cách khoan đục nên cũng có tiếng tăm trong giới.
Hắn mồ côi từ nhỏ, không có bạn bè thân thích. Hắn không thích sống ở cô nhi viện nên lang thang khắp nơi. Không ai quản, lại không có tiền nên hắn dễ dàng sa chân vào con đường lầm lạc.
Quan hệ trong giới giang hồ của hắn khá phức tạp, tiếp xúc và giao lưu đủ mọi loại người, từng tham gia băng nhóm trộm cắp. Dựa theo thủ pháp, cảnh sát trọng tâm điều tra những kẻ đã từng có tiền án; hơn nữa, trong hai người này tên hung thủ kia có tiếng nói hơn, có thể buộc Chim Trĩ nghe theo.
Phía Cố Thành có phát hiện đầu tiên. Mã độc Trojan đã bị cài vào máy tính chủ. Vào tối hôm hộp sọ bị đánh cắp, các màn hình camera phát lại thời điểm vào một ngày trước đó.
Máy tính ở viện bảo tàng không trang bị phần mền diệt virus, thêm vào đó nhân viên kỹ thuật cũng không diệt virus định kỳ nên hacker dễ dàng thâm nhập phá bức tường lửa cài mã độc Trojan rồi khống chế quyền điều khiển máy chủ.
Loại mã độc này ắt hẳn là loại mới, chưa từng thấy qua… vậy ai là người viết loại mã mới này?
Mã Trojan được giấu trong một email nặc danh… Cố Thành nhanh chóng tìm được địa chỉ IP người gửi, là một tiệm internet hoạt động 24h. Cảnh sát lập tức trích xuất camera của tiệm internet này trong vòng 10 ngày trở lại, sau đó sẽ tiến hành so sánh với băng ghi hình của bảo tàng nhằm phát hiện ra người cùng lúc xuất hiện tại hai địa điểm trên.
Xem băng ghi hình cực kỳ mệt mỏi nhất là ở viện bảo tàng người ra vào rất nhiều, chỉ trông thấy đầu không nhìn rõ mặt người. Khúc Mịch yêu cầu các cảnh viên phải dừng hình ảnh, lần lượt phóng to xem rõ từng người.
Tốn thời gian và mất công sức, then chốt là phí đôi mắt, tra từng người, từng video đều hoa mắt chóng mặt nhưng không hề có một chút tiến triển.
Hai ngày nay Mạc Sầu đều đến đội hình cảnh loanh quanh một vòng, còn Khúc Mịch ở nhà “điều khiển từ xa” không về cảnh đội. Cô ta không tìm được Khúc Mịch, thấy mọi người bận rộn lại không thể nhúng tay nên chạy sang Cục trưởng Hoàng trút giận.
Đừng thấy cô ta trẻ tuổi, so chức vụ cô ta lớn hơn Cục trưởng Hoàng mấy bậc. Cục trưởng Hoàng bị mắng vuốt mặt không kịp nhưng không dám cự cãi.
“Cục trưởng Hoàng, tỉ lệ phạm tội ở Nam Giang những năm gần đây liên tục tăng, tôi đọc lý lịch ông thì thấy hai năm nữa ông sẽ về hưu. Mặc dù quá trình chuyển giao suôn sẻ là rất quan trọng nhưng không thể không có chút thành tích. Ngay cả cấp dưới ông cũng không quản được thì tôi e rằng đánh giá cuối năm nay của ông sẽ không được đẹp cho lắm. Gần đây bên Sở cũng sắp sửa ban hành quy định tiền lương và tiền hưu trí mới, có liên quan nhiều đến việc đánh giá cuối năm. Phiền Cục trưởng Hoàng đưa tôi xem bảng chấm công của đội trưởng Khúc Mịch, tôi muốn nhìn qua một lát.” Mạc Sầu nghiêm nghị.
Chỉ cần có vụ án, cả đội hình sự bận đến mức cơm cũng không có thời gian ăn, đặc biệt do đặc thù điều tra nên căn bản không ai để ý đến việc chấm công. Do đó, nhiều năm rồi đội hình cảnh không triển khai hệ thống chấm công.
“Bảng chấm công ở chỗ Tiểu Vương, gia đình có việc nên cậu ấy tạm thời xin nghỉ.” Cục trưởng Hoàng nói dối cho qua chuyện. Khúc Mịch đã khó chơi… mụ này càng là đồ ăn hại – ông thầm nghĩ.
“Vậy tại sao đội trưởng Khúc hai ngày nay không đến làm việc?” Cô ta hùng hùng hổ hổ dáng vẻ dọa người.
Cục trưởng Hoàng nói thầm trong lòng: đều do Khúc Mịch gây họa, nếu không phải do anh khiến cô ta mất mặt thì chắc chắn cô ta sẽ không cắn anh mãi không buông thế này. Ông chỉ còn hai năm nữa là về hưu, quan trọng nhất là được an toàn về nhà… Mụ này khó đối phó thì đá qua cho Khúc Mịch giải quyết.
Ông bấm điện thoại gọi cho Khúc Mịch, mở loa ngoài.
“Khúc Mịch… cậu đang ở đâu, tại sao hai ngày nay không về cảnh đội?” Đầu dây bên kia vừa nhận máy Cục trưởng Hoàng ra vẻ tra hỏi.
“Bận!” Khúc Mịch chỉ nói một chữ.
Cục trưởng Hoàng liếc nhìn Mạc Sầu, ý của ông rất rõ ràng, Khúc Mịch thân là đội trưởng, đây là vụ án lớn nên nhất định anh đang bận tối tăm mặt mũi. Nào cần đến bảng chấm công chứ, cảnh sát tăng ca lãnh đạo làm sao không phát trợ cấp?
“Tôi biết phá án rất quan trọng nhưng cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe. Là cấp trên của cậu tôi cũng có trách nhiệm với thân thể của cậu. Sức khỏe chính là tiền đề của cách mạng, sức khỏe tốt thì mới có thể cống hiến cho xã hội, giữ gìn an ninh trật tự xã hội…”
“Phá án?” Khúc Mịch cắt lời Cục trưởng, “Tôi đang chơi với chú vợ.”
Chú vợ??? Là chú của Dĩ Nhu? Chuyện Khúc Mịch và Dĩ Nhu là một đôi toàn cục công an đều đã biết.
“Cục trưởng Hoàng, tôi rất bận. Nếu như vụ án có tiến triển tôi sẽ báo cáo ngay với Cục trưởng… Cứ vậy nhé!” Khúc Mịch cúp điện thoại.
“Cục trưởng Hoàng, ông nghe rồi chứ? Thái độ này là sao? Anh ta đang làm công việc gì? Bỏ mặc cấp dưới như vậy chẳng trách tính kỷ luật của chúng ta càng ngày càng lỏng lẻo. Rồi còn cách anh ta nói chuyện với ông nữa, rốt cục ai mới là lãnh đạo? Cục trưởng Hoàng à, ông là Cục trưởng với nhiều năm kinh nghiệm tại sao năng lực quản lý lại không có? Tôi hoàn toàn nghi ngờ năng lực làm việc của ông, tôi sẽ báo cáo lại với Sở.”
“Chủ nhiệm Mạc, không phải tôi không quản thuộc cấp mà tình huống của Khúc Mịch khá đặc biệt.” Đội trưởng Hoàng lau mồ hôi trán, “Cậu ấy là nhân tài do lãnh đạo thành phố tiến cử, không thuộc biên chế của đội hình sự, tiền lương đều do thành phố chi trả.
Chức vụ chính của Khúc Mịch là giáo sư đại học, chủ yếu nghiên cứu và phát biểu học thuật. Tiền lương thành phố chi trả còn không đủ cho Khúc Mịch nhét kẽ răng… người ta chịu giúp đỡ phần nhiều là do giao tình của hai bên. Bề ngoài tôi là cấp trên của cậu ấy nhưng trên thực tế tôi không chịu trách nhiệm quản lý.”
“Không liên quan đến chuyện tiền bạc, chủ yếu là trách nhiệm. Nếu hiện tại anh ta là đội trưởng đội hình sự thì phải biết được vị trí của mình, mặt mũi nghếch lên trời không coi ai ra gì như vậy thì cho dù có năng lực cũng không thể trọng dụng! Tôi không tin công an của chúng ta lại không tìm ra được người phá án? Tôi kiến nghị ông nên cắt chức Khúc Mịch để các cảnh viên khác không học theo, bôi xấu hình ảnh cảnh đội.” Mạc Sầu tuổi còn trẻ nhưng lý luận rất ra vẻ.
“À… việc này để tôi báo cáo với bí thư Vương, tôi không có quyền làm việc này.” Cục trưởng Hoàng thấy Mạc Sầu cắn Khúc Mịch không tha nên đành chuyển vấn đề này cho bí thư.
Mạc Sầu tuy là chủ nhiệm, có quyền hành nhưng không thể chống lại bí thư thành ủy; hơn nữa, cô ta đang ở địa bàn của người ta, vuốt mặt cũng phải nể mũi, dù cô ta có cấp trên chống lưng cũng không nên đụng đến thành ủy.
“Cứ như thế này đi!” Mạc Sầu nghe Cục trưởng nói, cô ta ngẫm nghĩ một lát: “Nhìn qua mấy ngày nay Khúc Mịch không có tư cách phụ trách đội hình sự, tôi sẽ chịu thiệt đứng ra quản lý, không cần chuẩn bị phòng ốc cho tôi, tôi làm việc ngay văn phòng đội hình sự.”
Cục trưởng Hoàng đâu dám không đồng ý, phái cảnh viên đội hình sự sắp xếp thêm bàn ghế. Mạc Sầu “nhúng tay” bầu không khí trong phòng làm việc hoàn toàn khác xưa.
Trước mọi người đều làm theo công việc đã được phân công, phát hiện manh mối thì sẽ trực tiếp báo với Khúc Mịch. Nếu như có yêu cầu, Khúc Mịch sẽ mở cuộc họp lập ra kế hoạch tiếp theo. Bọn họ được tùy ý thời gian, địa điểm, ngay cả có thể làm việc tại nhà.
Thế nhưng Mạc Sầu vừa đến, cô ta bắt buộc tất cả các cảnh viên phải có mặt ở cảnh đội, chỉ được phép ra ngoài trong trường hợp đi điều tra. Hơn nữa, nhất định phải có mặt lúc 8 giờ và tan ca lúc 5 giờ chiều, buổi trưa được nghỉ một tiếng, tuân thủ đúng tám tiếng làm việc. Điều tra bên ngoài phải báo cáo tiến độ, nếu như xong nhiệm vụ vẫn chưa hết giờ làm thì phải quay trở về văn phòng.
Mọi người không giống Khúc Mịch, họ còn phải dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình nên không dám đắc tội với Mạc Sầu… không còn cách nào khác họ ngầm gọi điện thoại cho Khúc Mịch.
Khúc Mịch nghe xong không nói gì, khuyên bọn họ nghe theo mệnh lệnh lãnh đạo.
“Cô Mạc Sầu này rốt cục tới để làm gì?” Dĩ Nhu nghe được nội dung cuộc gọi của Lục Ly nên lên tiếng hỏi.
Khúc Mịch: “Chắc chắn có điểm bất thường, chờ chút sẽ biết được đáp án thôi!”
“Sao? Công việc gặp rắc rối?” Chú Tăng cười cười hỏi.
“Cũng không khó lắm, cần một ngày để điều chỉnh thôi ạ.” Anh mỉm cười.
Chú Tăng nghe xong ý cười trên mặt càng đậm, ông rất khâm phục năng lực, tài hoa và thái độ có đôi chút độc đoán của Khúc Mịch. Đàn ông mà nên có bản lĩnh đàn ông.
“Được! Được!” Chú Tăng vỗ vai anh, “Lần này chú về muốn gặp cháu một chút. Nếu như chú thấy không hài lòng, nhất quyết sẽ đưa Dĩ Nhu đi. Con bé bề ngoài trông có vẻ kiên cường, lạnh lùng, không sợ đau, nhưng thật ra nội tâm của nó khao khát sự ấm áp lại dễ bị tổn thương.”
“Chú nói câu này ý là - - cháu được thông qua?” Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn Dĩ Nhu không giấu vẻ yêu chiều.
“Đừng đắc ý sớm quá!” Chú Tăng chuyển đề tài: “Kiểu đàn ông chói lọi như vậy nếu không biết cách che giấu thì nhất định sẽ là họa. Nếu như cháu làm thương tổn đến Dĩ Nhu chú nhất định sẽ đưa nó đi, giới thiệu người tốt hơn cháu gấp trăm ngàn lần!”
“Tuyệt đối không có!” Khúc Mịch cả quyết.
Cho dù Dĩ Nhu là một người có EQ thấp đến thế nào thì cũng là con gái, nghe anh nói như vậy trong lòng bỗng chốc cảm thấy ngọt ngào.
“Không có người đàn ông nào tốt hơn cháu trăm ngàn lần!” Khúc Mịch nghiêm túc.
Nụ cười trên môi Dĩ Nhu cứng đờ, còn chú Tăng ngửa đầu cười ha hả.
“Thú vị!” Chú Tăng vui vẻ, “Có năng lực, có tính quyết đoán, hài hước, lại giàu tình cảm, chủ yếu là tùy hứng! Nhìn qua là biết Dĩ Nhu đã chọn đúng người, chú đồng ý cho hai đứa quen nhau!”
“Cám ơn chú!” Khúc Mịch thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra từ lúc biết tin chú Tăng từ Canada về đây để gặp mình anh vô cùng hồi hộp. Từ bé đến lớn anh chưa từng trải qua cảm giác này, như chú bé lo lắng trước kỳ thi, tựa như một cậu thiếu niên căng thẳng chờ kết quả thi đại học, càng giống như tên tội phạm đang nơm nớp lo sợ nghe quyết định của Thẩm phán! Tâm trạng phức tạp của anh không cách nào diễn tả được mãi cho đến khi chú Tăng nói hai từ “Đồng ý” thì anh mới coi như trút được tảng đá đang đè nặng trong lòng.
Bình luận facebook