CHƯƠNG 153 MANH MỐI
Khúc Mịch cùng vài cảnh viên đến viện bảo tàng, giám đốc Miêu đích thân ra tiếp đón bọn họ. Vì ông ta làm mất hộp sọ hóa thạch người Bắc Kinh nên phải chịu xử phạt, hiện tại ông đảm nhận quyền giám đốc. Nếu như không tìm được hộp sọ hóa thạch khả năng chức giám đốc không những không còn mà ngay cả công việc cũng mất.
“Đội trưởng Khúc có đầu mối gì rồi sao?” Ông ta ân cần bưng trà rót nước.
“Giám đốc Miêu, chúng tôi cần ông phối hợp một chút.” Khúc Mịch ngồi xuống, “Trong viện bảo tàng của các ông những ai là người trực tiếp tiếp xúc với hộp sọ hóa thạch? Ai là người đặc biệt nghiên cứu về lãnh vực này.”
Giám đốc Miêu cau mày ngẫm nghĩ: “Tôi biết giá trị của hộp sọ nên không dám đưa vào tay người khác. Hộp sọ được đưa từ Viện bảo tàng Quốc gia sang đây bằng xe đặc chủng, chính tay tôi ôm chiếc hộp hóa thạch đó. Đến viện bảo tàng thành phố, tự tay tôi bỏ vào lồng pha lê, cũng chỉ có một mình tôi biết mật mã. Những người ở trong viện hầu như không có cơ hội lại gần mà tôi không thể nào lại đi trộm nó.”
Tên trộm dùng khoan phá tầng trệt, từ bên dưới leo lên đúng vị trí lồng pha lê, trộm hộp sọ ra ngoài. Kẻ làm được việc này phải là một người cao lớn và có sức lực, giám đốc Miêu dĩ nhiên không phù hợp.
“Còn người nghiên cứu sâu về hóa thạch thì chỉ có Trương Thắng.” Ông ta tiếp lời, “Anh ta học chuyên ngành cổ nhân loại học* nên có thể coi là chuyên gia trong phương diện này. Khi ấy chính anh ta là người đưa ý kiến triển lãm hộp sọ hóa thạch người vượn Bắc Kinh, còn tỉ mỉ chuẩn bị một bài thuyết trình mạch lạc đầy lôi cuốn. Tôi quyết định khi nào bắt đầu triển lãm sẽ để cho anh ta là hướng dẫn viên.”
*Cổ nhân loại học hoặc nhân học cổ đại là một ngành khảo cổ học với trọng tâm nghiên cứu là con người
Trương Thắng --- xem ra phải gặp người này.
Giám đốc Miêu gọi Trương Thắng đến văn phòng ông ta một chuyến. Chỉ vài phút sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, gầy gò, đeo mắt kính tiến vào. Anh ta cận khá nặng, tròng kính rất dày tựa như muốn đè nặng lên mắt anh ta.
Lục Ly không khỏi thất vọng, sự nghi ngờ chỉ giảm còn tám chín phần.
“Quản lý Trương, đây là hai đồng chí bên Cục cảnh sát.” Không ngờ anh ta cũng thuộc cấp bậc quản lý, “Cảnh sát muốn biết một chút thông tin liên quan đến hóa thạch. Tôi biết cậu có nghiên cứu sâu rộng nên gọi cậu qua.”
Vừa nghe hai chữ “Hóa thạch” hai mắt Trương Thắng sáng rỡ, tựa như biến thành một người khác.
“Ngày 2 tháng 12 năm 1929, trong một hang động ở Chu Khẩu Điếm Bắc Kinh, nhà cổ nhân loại học Bùi Văn Trung lần đầu phát hiện một hộp sọ hoàn chỉnh, là sọ của người vượn Bắc Kinh cách đây hơn năm trăm ngàn năm trước.
Năm 1936, nhà nhân chủng học Franz tiếp tục công cuộc khai quật phát hiện thêm ba hộp sọ hoàn chỉnh và một bộ xương hàm dưới.
Căn cứ nghiên cứu văn hóa trầm tích, người Bắc Kinh sinh sống từ cách nay bảy trăm ngàn đến hai trăm ngàn năm trước đó. Kích thước bộ não tương ứng 1088cm3 (Người hiện đại là 1400), theo tính toán người vượn Bắc Kinh thân cao 156cm ở nam giới và 150cm ở nữ giới.
Người vượn Bắc Kinh ở thời kỳ đồ đá sử dụng các đồ đá đơn giản như búa rìu dùng để đập phá. Người vượn Bắc Kinh cũng là người biết sử dụng lửa sớm nhất nhân loại, biết săn những động vật to lớn. Tuổi thọ của người vượn Bắc Kinh khá ngắn, theo thống kê 68,2% chết trong độ tuổi 14 và 4,5% sống không quá 50 tuổi…”
“Quản lý Trương, cảnh sát đang chờ câu trả lời của cậu. Hiện tại, cậu nói những chuyện này đều không quá quan trọng!” Giám đốc Miêu ngắt lời anh ta, vẻ mặt có phần lúng túng, vừa tính quay sang Khúc Mịch giải thích đã thấy Trương Thắng ảo não.
“Giám đốc, sao ông có thể nói như vậy chứ? Hộp sọ hóa thạch người vượn Bắc Kinh lúc nào cũng rất quan trọng!” Anh ta bắt đầu tranh luận, “Phát hiện di chỉ hóa thạch của người vượn Bắc Kinh là sự kiện vĩ đại trong lịch sử nhân loại. Cho đến nay chưa có một nơi nào tập trung nhiều văn hóa cổ đại, dấu vết của văn hóa và nhân loại cổ đại như tại Chu Khẩu Điếm.
Hóa thạch người Bắc Kinh đã trở thành bảo vật quý hiếm thu hút sự quan tâm của giới khoa học thế giới. Người Bắc Kinh tuy không phải là loài người xuất hiện sớm nhất nhưng lại là đại diện cho phân đoạn trung gian từ loài vượn sang người, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng nên sự quý giá của hộp sọ hóa thạch người vượn Bắc Kinh có thể tưởng tượng được.
Tuy nhiên, cũng chính vì điều này, nó lại trở thành đối tượng thèm muốn của một số nhà đầu cơ.
Nhóm của nhà cổ sinh học Bùi Văn Trung tìm được 5 hộp sọ hóa thạch cùng nhiều bộ phận hóa thạch khác nhưng lại bị thất lạc một cách kỳ lạ trong chiến tranh chống Nhật. Sự kiện này trở thành một mê án trên thế giới. Từ năm 1950 đến nay người ta vẫn không ngừng tìm kiếm nhưng điều khiến người ta phẫn nộ chính là đến nay vẫn không có kết quả. Vụ án này càng ngày càng nhận được nhiều sự quan tâm. Tôi tin một ngày không xa hộp sọ hóa thạch vượn người Bắc Kinh sẽ được trả về cho người hiểu được giá trị đích thực của nó.”
Giám đốc Miêu không khỏi lắc đầu khi trông thấy nét mặt oán hận của Trương Thắng. Không có việc là anh ta lại càu nhàu việc làm thất lạc hộp sọ hóa thạch, một lúc thì kêu người Nhật cướp đi, lúc khác lại bảo nó bị chìm cũng chiến hạm của quân đội Mỹ. Nếu không phải anh ta có bằng cấp cộng với lai lịch thì đã sớm bị ông ta cho thôi việc.
Khúc Mịch rất chăm chú nghe anh ta nói, sau đó nghiêm túc hỏi: “Theo quản lý Trương ai sẽ là người hiểu được giá trị của hộp sọ hóa thạch này?”
“Các nhà cổ sinh học khai quật hóa thạch hộp sọ! Chỉ có bọn họ mới có thể hiểu được giá trị của chúng, hóa thạch chỉ nằm trong tay bọn họ mới được coi trọng và được nghiên cứu đầy đủ.”
Lục Ly thầm lắc đầu ngao ngán, người đàn ông này có lẽ đã trúng độc hóa thạch… Những người khai quật hộp sọ hóa thạch này đã chết từ lâu, e rằng cũng đã “hóa thạch”.
Khúc Mịch nghe xong gật gù rồi cho Trương Thắng trở về làm việc.
“Giám đốc Miêu, anh Trương Thắng này trong nhà còn ai không? Bình thường anh ta đều … đặc biệt như thế sao? Anh ta là người ở đâu? Khúc Mịch lần đầu tiên dùng từ khách sáo hơn, lộ rõ sự tôn trọng với người nghiên cứu học thuật.
Giám đốc mau chóng trả lời: “Tính Trương Thắng có hơi kỳ lạ. Anh ta ly hôn cách đây ba năm, con gái đi theo mẹ. Anh ta nói không thích cuộc sống gia đình, ở một mình quen rồi, ba mẹ mất sớm, không có bạn bè thân thích.”
Một người hơn bốn mươi tuổi, công tác ở viện bảo tàng này hơn 20 năm, một hai câu có thể khái quát con người và cuộc sống của anh ta, xem ra cũng không được bình thường.
“À, đúng rồi!” Giám đốc Miêu nhớ ra điều gì đó, “Mấy tháng trước có một người đàn ông đến tìm anh ta. Tôi bắt gặp Trương Thắng lén lút kéo người này ra phía cầu thang, có lẽ có bí mật gì đó.”
“Dáng người thế nào?” Khúc Mịch nhướn mày.
“Cao, ăn mặc kiểu cà lơ phất phơ, đội mũ bóng chày. Tôi thấy trên cánh tay có hình xăm rất lớn, không nhìn rõ là rồng hay phượng, nhìn sơ là biết không phải dạng tốt đẹp gì, không cùng một dạng người với Trương Thắng. Hai người ấy có nét giống nhau, khả năng là bà con xa.”
“Hắn đến mấy lần? Có đăng ký ở chốt bảo vệ không?” Khúc Mịch truy hỏi.
“Trương Thắng ra tận cổng đón hắn vào nên bảo vệ không ngăn lại. Chỗ chúng tôi nhân viên thường hay đưa bà con đến chơi, tham quan miễn phí một vòng. Chỉ cần không có ảnh hưởng thì bình thường đều sẽ ngầm đồng ý, dù sao chỗ chúng tôi tiền lương không cao, lại chẳng có phúc lợi. Tôi nhớ đến hắn là do dáng vẻ hắn khá đặc biệt lại là lần đầu tiên Trương Thắng đưa người vào viện bảo tàng.”
“Nếu như gặp lại ông có nhận ra hắn không?”
“Hắn kéo mũ che gần nửa khuôn mặt nên không rõ. Do vậy cho dù hắn đứng trước mặt tôi cũng không nhận ra.” Giám đốc Miêu lắc đầu, ngừng một chút ông nói tiếp: “À! Tôi nhớ ra hắn có một mụn cóc ngay phía sau tai, trên đó có một sợi lông dài.”
“Bên nào?” Có chút manh mối.
Ông ta suy nghĩ một lát, “Bên phải! Tôi chắc chắn!”
Khúc Mịch yêu cầu giám đốc Miêu giữ bí mật câu chuyện ngày hôm nay, anh sắp xếp người theo dõi Trương Thắng, phái cảnh viên điều tra những người có mụn cóc sau tai phải.
Nề nếp sinh hoạt của Trương Thắng khá đơn giản, hằng ngày từ nhà đến bảo tàng, tan ca sẽ dừng lại một quán ven đường mua đồ ăn. Anh ta cũng không có các cuộc vui ban đêm, về đến nhà ở trong phòng không ra ngoài. Lưu Tuấn và Hách Minh theo dõi hai ngày, không có một chút phát hiện mới nào.
Cố Thành tra lịch sử các cuộc gọi của Trương Thắng, khá đơn giản, anh ta chỉ gọi cho giám đốc Miêu, phòng trực ban, một tiệm thức ăn ngoài, và số điện thoại của vợ cũ.
“Thử liên lạc với vợ cũ của hắn xem có phát hiện không.” Khúc Mịch bấm số.
Vợ cũ của Trương Thắng tên Mã Lệ, cô ta cùng con sống ở thành phố Lâm. Sau khi ly hôn, căn nhà để lại cho Trương Thắng, tiền tiết kiệm cô ta cầm, phí nuôi nấng cô ta nửa muốn lấy nửa không. Cô ta nghe Khúc Mịch hỏi về chuyện liên quan đến Trương Thắng, đột nhiên cô ta nổi nóng.
“Anh ta đúng là bị điên, chuyện của anh ta không liên quan đến tôi.”
“Nghe qua có vẻ mấy năm sống chung với anh ta cô chịu không ít ấm ức.” Khúc Mịch ra chiều cảm thông khiến tâm lý phòng bị của cô ta lập tức được hóa giải, sau khi bình tĩnh lại mới kể mọi chuyện cho Khúc Mịch.
Thì ra cô và Trương Thắng là tự do yêu đương. Khi còn đi học Trương Thắng học tập rất tốt, là lớp phó học tập. Thời con gái không hiểu chuyện coi anh ta là thần tượng, đến khi trưởng thành cũng không hề thay đổi. Đợi đến khi Trương Thắng tốt nghiệp đại học, cô ta mặc kệ sự chống đối của nhà họ Cố, kết hôn với anh ta, cùng anh ta định cư ở Nam Giang.
Sau đó hai người thật sự không vượt qua được mới thỏa thuận ly hôn.
“Trong mắt anh ta chỉ có mấy thứ vớ vẩn kia, đâu đâu cũng là ảnh hóa thạch, rải khắp phòng. Tôi sinh con, ở cữ anh ta đều mặc kệ để một mình tôi chăm con, nấu cơm, giặt quần áo. Có hôm đứa bé lỡ tè dầm lên mấy tấm ảnh bảo bối của anh ta, anh ta nổi trận lôi đình với tôi.
Thế nhưng tôi vẫn gắng gượng cho qua vì tôi đã không nghe theo lời khuyên của gia đình mà lấy anh ta, tôi không muốn nói cho mọi người biết tôi đã sai. Cứ nhiều năm trôi qua, rồi cuối cùng tôi phát hiện mình chẳng có bất kỳ chỗ đứng nào trong lòng anh ta. Tôi và đứa con chẳng bằng cái răng của động vật, không bằng một khối đá.
Anh ta còn muốn lấy tiền tích góp để mua bộ xương gì đó… tôi nghe tới xương người chết đã phát hoảng huống chi là đồng ý. Cứ như vậy tôi quyết định ly hôn. Nhà cho anh ta, tôi cầm tiền đưa con về nhà mẹ đẻ. Anh ta muốn bán nhà thì bán, tôi không quản.”
“Xương người chết? Có phải hộp sọ của người vượn Bắc Kinh?” Khúc Mịch khẽ chau mày.
“Không chắc… nhưng mà anh ta nói gì đó tôi không hiểu, cũng lười nghe. Sau khi ly hôn chúng tôi cũng ít liên lạc, lâu lâu anh ta gọi cho con gái nói được hai ba câu. Tôi nghe con gái kể anh ta không bán nhà, muốn để lại cho con gái. Chắc là lương tâm trỗi dậy nên biết suy nghĩ hơn, nhưng thật ra tôi cũng không thèm khát.” Nhà của Trương Thắng cũng do nhà nước cấp, quyền tài sản cũng nằm trong tay nhà nước, bán cũng chẳng được bao nhiêu.
“Có một người đàn ông cao ráo, trên cánh tay có hình xăm, tai phải có mụn cóc lông mao có từng quen biết Trương Thắng, cô gặp bao giờ chưa?”
“Tên này quái gở vô cùng, cha mẹ chết sớm, không có bạn bè.” Đầu dây bên kia Mã Lệ im lặng một chút rồi nói tiếp: “Khi bọn tôi kết hôn cũng làm hai bàn, hình như có một người giống vậy, nghe Trương Thắng bảo là em họ.”
Đây là manh mối khả quan, “Cô nhớ tên anh ta không?”
“Nhớ, là Trương Lợi. Lúc đó tôi còn đùa anh em bọn họ hợp lại sẽ là Thắng Lợi.”
Sau cuộc gọi, Khúc Mịch cho người điều tra Trương Lợi, nhanh chóng có kết quả.
Trương Thắng và Trương Lợi là bà con xa, năm đó ba mẹ anh ta mất sớm nên người chú họ hàng xa này nuôi dưỡng anh ta.
Trương Lợi năm nay 30 tuổi, chưa kết hôn, có cửa hàng sửa vi tính nhỏ, nhưng cũng không lo làm ăn.
Mạnh Triết tìm đến nơi thấy cửa hàng đóng kín cửa, thăm dò hàng xóm mới biết đã lâu hắn không mở cửa.
‘Hòa thượng chạy, chạy không khỏi miếu’, Mạnh Triết dễ dàng tìm thấy nhà của Trương Lợi. Cha anh ta có ở nhà, nghe cảnh sát đến tìm, lập tức lớn tiếng chửi bới.
“Hơn ba mươi tuổi đầu không làm chuyện gì ra hồn, bạn bè toàn đầu trâu mặt ngựa. Tôi bán đất được mấy trăm ngàn tệ cho nó mở cửa hàng nhưng chưa bao giờ thấy nó đưa được đồng nào về nhà. Tôi đã nói nó sớm muộn cũng phải ngồi tù… có sai đâu… Cảnh sát tìm đến nơi rồi.” Mắng chửi vô cùng kích động nhưng dù sao cũng là con của mình, ông ta vội vàng hỏi, “Đồng chí cảnh sát, nó làm chuyện gì rồi? Không phạm tội tử hình chứ?”
“Tạm thời chỉ là điều tra, nên mong ông phối hợp.” Mạnh Triết lấy bức ảnh Trương Thắng và Chim Trĩ ra, “Biết hai người này không?”
“Đây là cháu họ hàng xa của tôi, tên Trương Thắng.” Ông ta chỉ biết một người, hoàn toàn không biết Chim Trĩ.
Ông ta khai nhận từ lâu không liên hệ với Trương Thắng, cũng không biết hai anh em đã từng gặp mặt.
“Con trai ông ở bên ngoài làm chuyện gì đều không kể ông nghe sao?”
“Không phải không kể, nó cũng từng đưa bạn gái về nhà mấy lần. Tôi và mẹ nó nhất quyết không đồng ý nên sau này nó không đưa con bé ấy về nữa. Hình như chúng nó còn qua lại, tôi nghe trong điện thoại vẫn nghe giọng con bé ấy. Hơn nữa, thằng này dăm ba ngày không ở nhà là chuyện thường, gần đây lại còn chơi trò mất tích, tôi đoán nó ở nhà bạn gái.”
Thu hoạch không ít, “Tại sao ông không đồng ý bạn gái anh ta?”
“Bạn gái nó nhuộm đầu xanh đầu đỏ, tai xỏ khuyên, nói năng lộn xộn nhìn là biết không phải dạng đàng hoàng. Nó cũng đã lớn, làm sao có thể lập gia đình với người như vậy? Hơn nữa tôi còn nghe nói con bé đó làm ở quán bar, có đứa con gái đứng đắn nào ban ngày ngủ ban đêm đi làm, lại làm cùng với đám sâu rượu.”
Nghe hai từ quán bar mắt Mạnh Triết sáng rỡ, anh ấy nhớ bạn gái Chim Trĩ cũng là nhân viên tiếp thị rượu, còn bạn gái Trương Lợi làm ở quán bar… liệu hai người này có biết nhau không?
Có được tên và chỗ làm của bạn gái Trương Lợi, Mạnh Triết nhanh chóng chạy đến đó.
Đèn rực rỡ, quán bar vừa mở cửa vẫn chưa có nhiều khách. Mạnh Triết đi vào trong trông thấy cô gái nhuộm tóc sáng màu, lỗ tai xỏ rất nhiều khuyên, đang cầm điếu thuốc hút phì phèo.
“Tiêu Tiêu.” Mạnh Triết gọi lớn, cô ta ngẩng đầu nhìn sang thì anh ấy biết mình không tìm lầm người.
“Tôi là cảnh sát, muốn hỏi tung tích của Trương Lợi.” Mạnh Triết lấy thẻ ngành, anh ấy bắt gặp mắt Tiêu Tiêu lóe lên một cái, rõ ràng có vấn đề.
“Tôi không biết, mấy ngày nay không thấy anh ta về nhà.” Tiêu Tiêu bắt chéo chân, trả lời dửng dung.
“Chi tiết một chút, lần cuối cùng cô gặp anh ta là lúc nào? Anh ta có nói mình đang bận chuyện gì không? Còn nữa, bình thường anh ta tiếp xúc với ai, có người nào tên Chim Trĩ không?”
“Chim Trĩ? Là người chết ở viện bảo tàng mấy ngày trước?” Tiêu Tiêu, “Bạn gái anh ta thường qua đây bán rượu, chúng tôi biết nhau, tình cờ bốn người hẹn nhau ăn uống nên quen thân thôi.”
“Không phải các anh nghi ngờ Trương Lợi và Chim Trĩ ăn cắp đồ của bảo tàng chứ? Cái này thì tôi không biết. Vài ngày trước vụ án chúng tôi có tụ tập ăn uống, từ sau lần đó đến bây giờ tôi không gặp được anh ta nữa. Cái thằng đó, nói kiếm tiền mua nhà, đúng là chó má. Không thể tin được đám đàn ông mà, phụ nữ phải tự dựa vào sức mình.”
Mạnh Triết thấy cô ta trả lời dứt khoát, không giống như nói dối, sau đó anh ấy liên hệ lại Tiểu Ưu bạn gái Chim Trĩ, lời khai của hai người này trùng khớp.
Mạnh Triết đến phòng thuê của Tiêu Tiêu, hàng xóm xác nhận mấy ngày nay không thấy Trương Lợi trở về. Có vẻ tên kia tám phần là đồng bọn của Chim Trĩ, lấy được hóa thạch thì thủ tiêu Chim Trĩ rồi bỏ trốn.
Khúc Mịch cho người canh giữ tại chỗ ở của Tiêu Tiêu, cửa hàng máy tính, và gần nhà Trương Lợi. Cảnh sát cũng không biết lúc nào hắn sẽ xuất hiện, chỉ đành ôm cây đợi thỏ.
Bên này tra án bận bịu không nghỉ, bên kia Mạc Sầu cũng không nhàn rỗi. Đầu tiên cô ta đến gặp bí thư thành ủy báo cáo sự việc, gọi điện thoại về Sở Công An. Sau một vòng, cuối cùng cấp trên đứng ra bảo vệ Khúc Mịch, khuyên cô ta không nên đụng vào nhân vật lớn này thì cô ta mới chịu dừng tay.
“Khúc Mịch, hôm nay là chú mời cháu nhất định phải đến!” Khúc Mịch nhận được điện thoại của bí thư Vương, ý của ông ta rất rõ ràng muốn là người đứng ra hòa giải. Không còn cách nào khác Khúc Mịch phải đồng ý.
Bình luận facebook