Chớp mắt Mạnh Triết và Lưu Tuấn đi Saipan được nửa tháng. Có một ngày đột nhiên bọn họ gọi điện thoại về, giọng khá hưng phấn: “Bọn em đã tìm được Lâm Lập Quần, hắn đã khai khá nhiều chuyện liên quan đến Vương Kiệt Khắc. Chuyến đi này quá mạo hiểm, bọn em suýt bỏ mạng tại đây. Cũng may được một cảnh sát địa phương nhiệt tình giúp đỡ và chăm sóc bọn em rất nhiều.”
“Cảnh sát địa phương?” Khúc Mịch hỏi
“Đúng, cô ấy tên Reese, người đẹp da trắng, dáng người nóng bỏng, thân thủ quá tuyệt vời. Lâm Lập Quần thuê rất nhiều vệ sĩ da đen đi theo sát hắn ta, ra vào đều không rời nửa bước, bọn em gặp rất nhiều khó khăn. Tình hình chi tiết bọn em sẽ báo cáo lại sau, em đã ghi âm lời khai của Lâm Lập Quần và gửi qua email.”
Cố Thành tải file ghi âm và phát cho toàn cảnh đội.
Nghe lời khai của Lâm Lập Quần, Khúc Mịch quyết định tiến hành bắt giữ Vương Kiệt Khắc. Có lời khai này làm chứng cứ cộng với lệnh lục soát chắc chắn sẽ tìm được nhiều vật chứng buộc tội được hắn.
Tuy nhiên khi cảnh sát đến nhà của Vương Kiệt Khắc phát hiện hắn đã chết ở phòng sách. Cửa chính bị khóa trái, cửa sổ có vài vết xước, không nhìn ra được vết thương nào trên người nạn nhân, giống như đã tự sát.
Theo lời khai của Lâm Lập Quần, tại phòng sách của Vương Kiệt Khắc bọn họ tìm được một bức tượng gỗ, Khúc Mịch dùng tay xoay nhẹ theo chiều kim đồng hồ liền nghe hai tiếng ken két. Toàn bộ mặt tường phía Bắc mở ra lộ ra một tấm thép chống đạn, ngay chính giữa là khóa vân tay và khóa cơ.
Khúc Mịch nhờ người chuyển thi thể của Vương Kiệt Khắc đến gần ổ khóa, lấy vân tay hắn mở cửa. Tấm thép chống đạn từ từ mở ra, lộ ra một khoảng bên trong, là một kho báu nhỏ.
Trước cửa là một cặp binh lính bằng đồng mặc áo giáp tay cầm binh khí, nét mặt được khắc họa rất sinh động. Đi sâu vào trong, ở giữa có hai chiếc chuông rất lớn, khung bằng gỗ trầm hương. Hai bên là hàng kệ đặt rất nhiều món đồ trang trí, từ những vật bằng ngọc phỉ thúy được chạm khắc tinh tế đến những chai lọ nhỏ muôn màu muôn vẻ. Phía trên treo rất nhiều bức tranh gốc của các họa sĩ nổi tiếng.
Có rất nhiều món là di sản cấp quốc gia, chỉ riêng hai chiếc chuông kia cũng đã đủ khiến Vương Kiệt Khắc ngồi tù cả đời. Đáng tiếc, hắn chết rồi, mạng lưới khổng lồ liên quan đến hắn cũng bị đứt đoạn. Những gì Lâm Lập Quần biết và khai ra chỉ là mẩu nhỏ trong tảng băng chìm.
“Đội trưởng Khúc, không phát hiện hóa thạch!” Mọi người tìm kiếm trong mật thất một vòng nhưng không tìm ra được đồ vật họ muốn tìm. Không lẽ Lâm Lập Quần khai gian, phải chăng hắn chỉ nói nhảm, hộp sọ không nằm trong tay Vương Kiệt Khắc.
“Đội trưởng Khúc, hay là trong này còn một cơ quan nào khác nữa?” Vương Tịnh đột nhiên lên tiếng, “Phải chăng nó còn một mật thất ở sau bức tường này.” Dứt lời, cô ta đưa tay gõ lên mặt tường.
Lục Ly và các cảnh viên khác cũng làm theo. Quả nhiên phía Đông Bắc phát ra tiếng động lạ. Quan sát thật kỹ thấy vách tường này hơi lồi ra, dùng tay ấn mạnh lập tức mở ra một khe hở nhỏ, bên trong đặt một cái hộp.
Cất giấu kỹ lưỡng như vậy chắc chắn là vật quý, ai nấy đều chờ mong.
Quả nhiên…. Chiếc hộp mở ra bên trong có đặt một hộp sọ! Tất cả đều hưng phấn, Lục Ly cười cười nói nói với Vương Tịnh. Khúc Mịch khẽ cau mày, anh cảm thấy có điểm lạ thường. Anh lập tức gọi cho Cục trưởng Hoàng xin thêm trợ giúp.
Đúng là hộp sọ đã được tìm thấy, không hề sai!
Lát sau, tiếng còi hụ cảnh sát vang khắp phố lớn ngõ nhỏ. Hộp sọ hóa thạch của người vượn Bắc Kinh được bảo quản trong két sắt và được cảnh sát hộ tống và bảo vệ 24/24. Cục trưởng Hoàng báo cáo và xin chỉ thị tiếp theo của cấp trên, nhất định phải bảo đảm hộp sọ an toàn nên muốn Viện bảo tàng Quốc gia đến đây một chuyến.
Khúc Mịch vẫn chưa đi khỏi nhà của Vương Kiệt Khắc, Dĩ Nhu đang ở phòng sách kiểm tra thi thể, khoa pháp chứng đang thu thập chứng cứ. Cửa sổ không có dấu hiệu bị cậy cửa, trong phòng không có dấu vết của người thứ ba. Trên bàn sách đặt một ly café, dường như mọi vật đều ở yên một chỡ, Vương Kiệt Khắc nằm ngoài ra bàn, sắc mặt tím xanh.
“Nhìn bề ngoài dường như tái phát bệnh tim.” Dĩ Nhu trông thấy Khúc Mịch đi vào, đưa mắt nhìn rồi lại tiếp tục kiểm tra thi thể, “Tạm thời không phát hiện bất kỳ vết thương nào, tôi sẽ tiến hành giải phẫu để kiểm tra chi tiết hơn.”
Nghe cô nói có vẻ cô không tán đồng với nguyên nhân cái chết này của Vương Kiệt Khắc, và Khúc Mịch cũng rất nghi ngờ. Phòng này là của Vương Kiệt Khắc nhưng lại không tìm thấy bất cứ viên thuốc trợ tim nào. Nếu hắn mắc bệnh tim, thuốc không thể rời người.
Đúng lúc này vợ của Vương Kiệt Khắc trở về, cô ta đang cùng nhóm bạn uống trà chiều, chợt nghe tin chồng cô ta chết ở nhà, cô ta hấp tấp quay về. Trông thấy thi thể cô ta gào khóc, “Sáng nay anh ấy còn rất khỏe sao nói đi là đi? Tuy rằng anh ấy mắc bệnh tim nhưng bác sĩ nói không nặng, bác sĩ còn yêu cầu anh ấy vận động nhẹ. Nhất định có người hại chết anh ấy! Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải bắt được hung thủ.”
“Tại sao cô nghĩ vậy? Gần đây chồng có ân oán với người nào sao?” Khúc Mịch hỏi.
Cô ta chần chừ một chút, liếc thấy mật thất đã mở nên cô ta hiểu được mình không thể che giấu.
“Có một người tầm hơn hai mươi tuổi thông qua người quen giới thiệu với chồng tôi là có đồ tốt. Chồng tôi có đam mê với các món cổ vật độc đáo nên đồng ý gặp người đó một lần. Không ngờ hắn ta lại có được hộp sọ hóa thạch luôn được tìm kiếm bấy lâu. Chồng tôi rất thích nên mua lại giá cao. Anh ấy biết cảnh sát đang điều tra vụ này nên cứ để yên đó, hơn nữa anh ấy cũng không có ý định bán. Chúng tôi không thiếu tiền, tiền ăn mấy đời không hết.
Không ngờ ngày hôm qua Kiệt Khắc nhận được một cuộc cú điện thoại từ một người xa lạ. Người ở đầu dây bên kia muốn mua lại hộp sọ, giá tiền tùy chúng tôi định. Kiệt Khắc dĩ nhiên không đồng ý. Đâu ngờ hôm nay anh ấy lại xảy ra chuyện, tôi nhất định do người gọi cuộc điện thoại ấy gây ra.”
Suy đoán này không thể thành lập, phi vụ mua bán không thành là bình thường, chẳng ai lại đi giết người. Hơn nữa mật thất không bị đột nhập, những đồ vật đáng giá còn nguyên, hộp sọ hóa thạch cũng nằm ở đó. Huống hồ quan sát phòng sách xem ra người ra tay xuất quỷ nhập thần, giống như đặc công trong mấy bộ phim điều tra! Thế nhưng, chủ yếu là Vương Kiệt Khắc là bị giết!
Thi thể Vương Kiệt Khắc được đưa về phòng pháp y của Cục cảnh sát, Dĩ Nhu tiến hành giải phẫu nghiệm thi một cách tỉ mỉ.
Không có bất kỳ vết thương trí mạng, nội thương cũng không. Lẽ nào Vương Kiệt Khắc đúng là tái phát bệnh tim rồi chết? Dĩ Nhu không cam lòng, cô kiểm tra tử thi lại một lần nữa.
Ngay thời điểm cô sắp bỏ cuộc thì một chấm đen giống nốt ruồi sau tai phải thu hút sự chú ý của cô.
Màu đen, to hơn hạt mè một chút, lấy tay nhấn vào thì chấm đen này loang rộng ra, lộ ra một lỗ kim nhỏ. Có vấn đề! Dĩ Nhu cắt phần da này ra, đưa qua pháp chứng xét nghiệm.
Pháp chứng nhanh chóng có được kết quả, chứng thực nạn nhân bị tiêm thuốc qua một lỗ kim rất nhỏ, chưa rõ thành phần nhưng khả năng nó gây ức chế lên tim của hắn ta.
Xem ra Vương Kiệt Khắc bị mưu sát! Tuy nhiên hung thủ vào phòng sách như thế nào? Tại sao lại muốn giết người.
Bên này còn nhiều khúc mắc chưa được giải đáp, đầu bên kia viện bảo tàng quốc gia đã cho trực thăng đáp thẳng đến Nam Giang. Qua giám định chuyên gia, hộp sọ hóa thạch là giả.
Hộp sọ giả được Vương Kiệt Khắc cất giấu… xem ra hắn cũng không biết chuyện. Vậy hộp sọ thật ở đâu? Chắc chắn hộp sọ ở viện bảo tàng là thật, nó bị đánh tráo lúc nào cơ chứ?
Hầu Minh từng kể Hoắc Thể Ni từng mua một hộp sọ giả, phải chăng tên trộm lấy hộp sọ giả này từ nhà Hoắc Thể Ni, còn cái thật đã được Hoắc Thể Ni cất giấu.
“Mau đến nhà Hoắc Thể Ni.” Khúc Mịch lập tức hạ lệnh.
Cảnh sát lập tức đến nhà Hoắc Thể Ni, người mở cửa là cậu bé.
“Mark đúng không?” Vì đã từng trông giữ cậu bé nên Vương Tinh ngồi xuống nói chuyện.
Cậu bé nhận ra cô, mỉm cười, nghiêng người để bọn họ vào.
“Mark, con mấy tuổi?” Vương Tịnh thuận miệng hỏi.
Cậu bé duỗi bốn đầu ngón tay.
“Mark, ai đến vậy?” Hoắc Thể Hà nói vọng ra.
Cô ta từ trong bếp đi ra, trông thấy Khúc Mịch khá ngạc nhiên: “Đội trưởng Khúc, vụ án của em gái tôi có tiến triển?”
“Tạm thời chưa có!” Khúc Mịch không nhiều lời lệnh cho cảnh sát lục soát một lần nữa.
Đội hình sự tìm kiến rất lâu nhưng không có kết quả, Khúc Mịch cũng không biểu lộ sự thất vọng, anh đi sang nói chuyện với Hoắc Thể Hà.
“Lần trước nghe cô kể chuyện gia đình… vậy là sau khi em gái về nước thì vợ chồng cô ly hôn?”
Hoắc Thể Hà gật đầu, vẻ mặt hơi bối rối.
“Mark được sinh ra sau khi cô ly hôn, vậy thằng bé là con ai?”
Đôi mắt Hoắc Thể Hà khẽ động: “Đây là chuyện riêng tư, tôi không muốn nói!”
“Được thôi!” Khúc Mịch không ép. Sau khi lục soát không có kết quả, anh cùng cảnh viên rời đi.
Tên trộm bán hộp sọ cho Vương Kiệt Khắc nhanh chóng bị bắt, chỉ là tên trộm vặt. Theo như hắn khai nhậu hắn và Chim Trĩ đôi bạn thân. Trong một lần nhậu hắn có nghe Chim Trĩ nhắc đến vụ buôn bán lớn với Trương Lợi. Chim Trĩ còn nói tên Trương Lợi thâm hiểm, nếu sau này hắn ta xảy ra chuyện thì nói hắn phải đi tìm Trương Lợi tính sổ.
Không bao lâu hắn nhận được tin Chim Trĩ chết trong viện bảo tàng, hộp sọ hóa thạch cũng bị mất. Hắn nhớ đến lời Chim Trĩ nên tìm Trương Lợi ép hắn phải chia tiền.
Trương Lợi là tay lõi đời, làm sao dễ dàng bị người khác ép buộc. Trương Lợi nói với hắn hộp sọ hóa thạch ở trong nhà Hoắc Thể Ni, chỉ cần trộm được thì bán được rất nhiều tiền, lúc ấy Trương Lợi chỉ xin ba phần.
Hắn đến nhà Hoắc Thể Ni trộm hộp sọ. Không ngờ hắn có thể trộm được dễ dàng như vậy… Tuy nhiên làm sao hắn chịu chia lại cho Trương Lợi. Đúng lúc này hắn nhận được tin Trương Lợi đã chết, mừng rỡ không nguôi. Hắn nhiều lần tìm người giới thiệu mới tìm gặp và bán lại hộp sọ cho Vương Kiệt Khắc được một số tiền lớn. Hắn còn chưa kịp tiêu xài thì cảnh sát ập tới.
Nếu như lời hắn nói là đúng, vậy hộp sọ bán cho Hoắc Thể Ni là giả. Rốt cục là Trương Lợi bán hàng giả, hay cái thật Hoắc Thể Ni đã giấu kỹ, hộp sọ trưng bày ở phòng khách bị trộm mất do nhầm lẫn? Bây giờ Trương Lợi và Hoắc Thể Ni đều đã chết, hai người tiếp xúc với hóa thạch thật đều không còn.
Khúc Mịch một lần nữa đến tìm Hoắc Thể Hà: “Em gái của cô khả năng bị mưu sát vì hộp sọ hóa thạch, và người bán hộp sọ cho em gái cô cũng đã bị sát hại. Cách đâu không lâu một người đàn ông tên Vương Kiệt Khắc đã chết, phát hiện ở nhà hắn hộp sọ hóa thạch là giả. Căn cứ vào chứng cứ cho thấy có người, khả năng lớn là một tổ chức đã chú ý đến hộp sọ hóa thạch này. Tất cả những người liên quan đến hộp sọ hóa thạch đều gặp nguy hiểm, cô và Mark có lẽ sẽ là mục tiêu kế tiếp. Để bảo vệ sự an toàn cho mẹ con cô, cô cần tận lực phối hợp với cảnh sát chúng tôi phá án.
Cô hãy suy nghĩ thật kỹ và nhớ lại xem Hoắc Thể Ni có từng nói qua việc này hoặc nhắc đến những chuyện gì kỳ lạ không?”
Hoắc Thể Hà lắc đầu: “Đội trưởng Khúc, bây giờ đầu óc của tôi rối bời. Nếu như tôi nhớ ra điều gì đó, tôi sẽ lập tức gọi cho anh.”
Một ngày sau Khúc Mịch nhận được điện thoại của anh bảo vệ Lưu Đại Tráng: “Đội trưởng Khúc, cô Hoắc đã lên taxi, bảng số xe là xxxxxx.”
Khúc Mịch mau chóng lệnh cho cảnh viên điều tra, định vị được chiếc taxi đó, phát hiện xe đi về hướng nghĩa trang ở ngoại thành. Khúc Mịch biết, đó là nơi chôn cất của ba mẹ Hoắc Thể Ni.
Khúc Mịch cùng các anh em lái xe đến đó, đi được nửa đường anh mới nhớ ra gọi điện thoại nhờ cảnh sát khu vực hỗ trợ chạy đến đó trước, nhất định phải bảo toàn tính mạng cho hai mẹ con Hoắc Thể Hà.
Khi sắp đến nghĩa trang, Khúc Mịch nghe được tiếng súng. Anh nhíu chặt mi, Lục Ly ngẩn người, anh ấy nhanh chóng tăng ga, các cảnh viên khác súng ống sẵn sàng.
Vào cổng nghĩa trang, chưa kịp đậu xe lập tức trông thấy một người đội nón bảo hiểm lái motor chở một người ngồi phía sau đang lao nhanh về phía trước. Người ngồi sau liên tục nổ súng.
Lục Ly chưa kịp chặn đầu, chiếc motor lách qua và phóng nhanh vào một con đường đất nhỏ. Nơi này địa hình khá phức tạp, chỉ có một con đường trải nhựa dẫn về thành phố, còn năm sáu ngã khác là đường đất gập ghềnh, xe hơi không thể đi được. Chiếc motor nhanh chóng khuất sau con đường núi.
“Chúng ta đến nghĩa trang trước!” Thành phố Nam Giang rất hiếm khi xảy ra những cuộc đọ súng, Khúc Mịch lập tức gọi cho Cục trưởng Hoàng yêu cầu chi viện.
Nghĩa trang đã bị cảnh sát phong tỏa, xe cấp cứu cũng đã đến. Hoắc Thể Hà trúng đạn ngay ngực, hiện tại hôn mê, Mark sợ đến xanh mặt, co rúm ngồi ở một góc. Khúc Mịch lệnh cho Vương Tịnh dỗ Mark, cùng theo xe cứu thương đến bệnh viện.
Qua mấy tiếng phẫu thuật, viên đạn đã được gắp ra ngoài, Hoắc Thể Hà chuyển ra ngoài phòng bệnh, một tiếng sau đã tỉnh lại.
“Thật nguy hiểm, chỉ cần nửa centimet nữa thôi sẽ trúng tim.” Bác sĩ cảm thán, “Hoắc Thể Hà, cô thật may mắn!”
Hoắc Thể Hà còn sợ hơn, gương mặt tái xanh.
“Cô Hoắc, tôi có thể nói chuyện riêng với cô được không?” Khúc Mịch hỏi dò.
Hoắc Thể Hà do dự một lúc rồi gật đầu, bác sĩ và các cảnh viên khác đều ra ngoài.
“Cô Hoắc, Mark là con của Hoắc Thể Ni và chồng cũ của cô đúng không?””
Nét mặt Hoắc Thể Hà khẽ biến, một lát sau cô ta gật đầu: “Khi em tôi qua Anh lần đầu tiên, mặt nó viết sờ sờ hai chữ thất tình. Công việc của tôi bận rộn, George thì đang nghỉ làm nên đưa nó đi chơi quanh thành phố. Ai ngờ hai người lại nảy sinh quan hệ với nhau. Sáu tháng sau khi bụng em gái tôi lớn tôi mới phát hiện. Tôi và George ly hôn, anh ta đồng ý rời khỏi nhà. Chưa đầy bốn tháng sau, George ôm con đến tìm tôi, anh ta nói Thể Ni về nước, anh ta không thể nuôi con, nếu tôi không nuôi thì anh ta sẽ mang cho. Thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp, lại rất đáng yêu nên tôi không đành lòng. George còn nói Thể Ni sẽ không bao giờ quay lại Anh nữa, coi như đứa bé chết rồi. Thể Ni cũng không biết anh ta bế thằng bé qua cho tôi. Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định nhận nuôi đứa bé.”
“Tại sao bọn họ chia tay?”
“Tôi không hỏi, và cũng không muốn biết. Tình cảm của tôi và George cũng không tốt. Anh ta có tính cách lãng mạn điển hình của một người đàn ông Anh Quốc, khá đào hoa. Với anh ta, tình yêu đến nhanh và đi cũng chóng vánh, làm gì có chuyện tồn tại lâu dài? Thêm vào đó George chỉ là công cụ chữa lành vết thương lòng cho Thể Ni, giữa bọn họ không phải là tình yêu thật sự. Chỉ đáng tiếc đứa bé này lại là hệ quả trò chơi của bọn họ.” Hoắc Thể Hà thở dài, “Tôi nuôi lớn Mark, George và Thể Ni cũng chưa bao giờ gọi điện thoại thăm hỏi nên cuộc sống của tôi thật sự yên ổn hạnh phúc.”
“Vậy tại sao lần này cô lại về nước? Vì sao em gái liên hệ lại với cô? Tôi đã điều tra ghi chép nhập cảnh, trước khi Hoắc Thể Ni chết hai ngày cô đã đến Nam Giang, đâu phải cô cố tình về đây lo hậu sự cho em gái?!” Khúc Mịch nhàn nhạt lên tiếng, “Tôi biết nhiều chuyện hơn là cô nghĩ, và mạnh hơn cô tưởng tượng. Cô hãy tin tôi, chỉ có tôi mới có thể bảo đảm mẹ con cô bình an.”
“Không anh không giúp được tôi!” Hoắc Thể Hà hét lên.
“Chuyện hôm nay với tôi mà nói đúng là ngoài dự kiến, tôi đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ. Nếu như tôi đoán không lầm, bọn họ cố tình không giết cô chết, bọn họ muốn cảnh báo cô rằng bọn họ có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào, cô phải nghe theo bọn họ. Bọn họ giết Hoắc Thể Ni mà để lại cô vì cô quốc tịch Anh. Cô có thể đem thứ họ muốn ra khỏi Trung Quốc mà không một ai hoài nghi. Nếu như cô đã hết giá trị lợi dụng thì cô không còn đáng giá một xu, đến thời điểm cô và Mark cũng sẽ giống như Hoắc Thể Ni – bất ngờ tử vong.”
Rõ ràng Hoắc Thể Hà bị dọa sợ, Khúc Mịch nói tiếp: “Hơn nữa, bọn chúng cũng muốn cảnh cáo cô, cảnh sát không thể bảo vệ được cô bởi bọn chúng đã có nội gián, đây cũng là nguyên nhân tôi buộc tất cả phải ra ngoài. Tôi có kế hoạch có thể bắt được hung thủ đang nấp trong bóng tối, sau đó tôi sẽ đưa cô và Mark qua một quốc gia khác, thay tên đổi họ, chắc chắn không ai tìm ra được cô. Cô cứ suy nghĩ thật kỹ, quyết định xong thì gọi cho tôi.” Nói xong Khúc Mịch đi ra ngoài.
E rằng hung thủ chưa giết chết được Hoắc Thể Hà thì cô ta vẫn sẽ còn gặp nguy hiểm, Khúc Mịch sắp xếp cảnh viên trông coi, ngoài bác sĩ và y tá, không ai được phép ra vào. Bệnh viện không phải là nơi thích hợp cho trẻ con nên Khúc Mịch đưa Mark đến Đại sứ quán Anh nhờ đại sứ quán bảo vệ.
Đêm xuống bên trong bệnh viện yên tĩnh trở lại, bác sĩ kiểm tra từng phòng bệnh, đi vào phòng bệnh của Hoắc Thể Hà, qua một lúc cúi gằm đầu đi ra. Vương Nhân Phủ ngồi trên băng ghế sát cửa ngáp dài một cái, liếc mắt thấy không để ý, bác sĩ vội vàng chuyển hướng đi nhanh qua khu nhà vệ sinh.
Một lát sau, Hoắc Thể Hà bước ra, cô chạy ra khỏi cổng bệnh viện, bắt taxi đến nghĩa trang.
Giờ này một phụ nữ lại đón xe đến nghĩa trang, sắc mặt lại trắng bệch khiến tài xế sợ hãi và đề phòng, anh ta không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu. Vừa trông thấy cổng nghĩa trang, tài xế lập tức dừng xe, Hoắc Thể Hà vừa bước xuống, anh ta nhanh chân đạp ga phóng đi, ngay cả tiền xe cũng không lấy.
Trong lòng Hoắc Thể Hà cũng lo lắng không yên, nghĩa trang về đêm thật ảm đạm. Cô ta nhắm mắt cố gắng bước thẳng vào bên trong, thỉnh thoảng quay đầu nhìn, cô ta cảm giác có người đang đi theo phía sau lưng. Cô ta đi đến trước mộ ba mẹ, ngồi xổm xuống, dời phiến đá đặt tro cốt, một chiếc hộp gỗ làm bằng gỗ đàn hương lộ ra ngoài.
Cô ta nhẹ nhàng ôm lấy chiếc hộp, hít sâu một hơi rồi mở ra, bên trong là hộp sọ hóa thạch. Cô ta chưa kịp kéo lại phiến đá lập tức bị một bóng đen ập đến đánh gục trên nền đất, cô ta cảm nhận được có một vật gì đó đi xẹt qua tai.
Cô ta bị đánh ngất, đầu óc quay cuồng, trời đất tối sầm. Đợi đến khi cô ta tỉnh dậy thì mình đã nằm trong bệnh viện.
Thấy Hoắc Thể Ni đã tỉnh, Vương Nhân Phủ mỉm cười: “Cô Hoắc, hiện tại cô đã an toàn. Đã tìm được hộp sọ hóa thạch, chủ mưu cũng đã bị bắt. Đội trưởng Khúc nhắn cô yên tâm dưỡng thương, vấn đề còn lại anh ấy sẽ xử lý.”
Vậy là xong việc rồi ư? Hoắc Thể Hà vẫn còn lơ mơ không hiểu.
Bên Cục cảnh sát, Khúc Mịch đang thẩm vấn phạm nhân, một người mà không ai có thể ngờ đến – Mạc Sầu.
“Chủ nhiệm Mạc… À, không, tôi phải gọi cô là Ngân Hồ!” Khúc Mịch cười cười.
Mạc Sầu nhướn mày: “Anh bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào?”
“Nói ra thì thật xấu hổ, kể từ khi cô lôi kéo Vương Tịnh tôi mới thấy không đúng. Bây giờ ngẫm lại từ lúc cô xuất hiện thái độ và sự quan tâm của cô đã rất kỳ lạ rồi!” Khúc Mịch hổ thẹn vì không nhận ra được con hồ ly ngoe nguẩy đuôi ngay trước mắt mình sớm hơn, suýt chút nữa bị cô ta lừa.
“Sau đó… Reese lọt vào tầm mắt của tôi.” Nghe đến cái tên này, sắc mặt của Mạc Sầu khẽ biến, “Cảnh sát Saipan không người nào có cái tên này, còn cô ta tựa như một thiên thần hộ mệnh xuất hiện trước mặt hai cảnh viên của chúng tôi rất đúng lúc. Chỉ cần chúng tôi vừa tìm ra manh mối đều có người đã đi trước một bước. Vương Kiệt Khắc bị giết, không phải là do hung thủ không phát hiện hóa thạch mà hắn đã biết nó là giả, mượn chúng tôi để tìm ra tung tích của hóa thạch. Do đó, hung thủ rất thông minh, không hề động vào bất cứ món đồ gì ở phòng sách, còn đóng lại cánh cửa mật thất. Không mê tiền của, chỉ mơ ước hộp sọ hóa thạch này thì không phải là tay buôn đồ cổ đơn thuần. Sau khi tôi liên lạc với Cục an ninh Quốc gia tất cả những điều mơ hồ dần sáng tỏ. Reese đã bị bắt ở Saipan, các cô rồi sẽ sớm gặp được nhau thôi!”
Mạc Sầu lập tức ủ rũ, không ngờ một đặc công giỏi như cô lại chết trên một tay cảnh sát nho nhỏ: “Tôi yêu cầu được gặp Lý Quốc Chính.”
“Được!” Khúc Mịch biết dính đến đặc công đã vượt qua phạm vi quản lý của Cục cảnh sát. Việc thẩm vấn Mạc Sầu phải giao cho Bộ Công An.
“Trước khi đi tôi muốn nói với anh một câu” Mạc Sầu nở nụ cười ranh mãnh, “Tôi chỉ thuận theo thời thế mà thôi!”
Khúc Mịch khẽ chau mày, anh ngồi trên ghế thinh lặng một lúc lâu, anh đột nhiên đứng bật dậy một mình lái xe rời đi.
Anh đến đại sứ quán đón Mark, sau đó đến bệnh viện.
“Đội trưởng Khúc, anh nhất định phải đảm bảo anh toàn cho mẹ con chúng tôi.” Hoắc Thể Hà đã gần như khỏi hẳn, chỉ cần hai ba ngày nữa sẽ được xuất viện.
“Cô yên tâm Mark sẽ được đưa đến một nơi an toàn, khỏe mạnh khôn lớn!” Khúc Mịch nhìn chằm chằm cô ta, “Còn cô… tôi nghĩ không thể đi được!”
“Hai ngày trước khi Hoắc Thể Ni mất cô đã về nước, bởi Hoắc Thể Ni liên tục gọi cho cô, còn đề cập đến chuyện của Mark. Cô cho rằng nhất định phải về một chuyến để giải quyết, nếu không mẹ con cô sẽ không có ngày tháng bình an. Cô lặng lẽ về nước, ở lại trong một nhà trọ, lén lút theo dõi Hoắc Thể Ni. Thấy cô ta giao chìa khóa cho bảo vệ nên nảy sinh một ý nghĩ. Cô giả làm Hoắc Thể Ni, lấy bộ chìa khóa từ trong tay bảo vệ, đánh ra một bộ rồi trả lại. Cô biết Hoắc Thể Ni thích uống nước trái cây nhãn hiệu gì nên cô mua một hộp, rồi tiêm chất độc vào đó.
Tối hôm đó, cô lẻn vào nhà Hoắc Thể Ni, chờ đến khi cô ta ngủ say cô bỏ nước trái cây vào tủ lạnh, lấy nồi bánh trôi đặt trên bếp. Kế hoạch của cô là trong trường hợp không rò khí gas, thì có thể độc chết em gái cô. Cô đợi đến khi nước sôi tràn ra gây tắt bếp mới rón rén rời đi. Quả nhiên, Hoắc Thể Ni đã chết!”
“Đội trưởng Khúc, tôi không hề có động cơ giết người. Tôi thừa nhận tôi đã trở về nước từ lâu, vì sợ các anh hoài nghi tôi giết người nên mới không dám nói. Không ngờ, các anh vẫn nghi ngờ tôi. Thể Ni là em ruột của tôi, tôi dẫu thế nào cũng sẽ không giết nó.” Hoắc Thể Hà bào chữa.
“Thật ra cô luôn nói dối tôi!” Khúc Mịch bình tĩnh đáp lời, “Tình cảm giữa cô và George rất tốt, chỉ do anh ta uống say, nhìn lầm Hoắc Thể Ni là cô nên mới phạm sai lầm. Hai người vốn dĩ muốn quên chuyện đó đi, bắt đầu lại từ đầu, không ngờ em gái cô mang thai, cô ta còn sống chết phải sinh ra đứa bé. Từ đó, cô và George bắt đầu nảy sinh tranh cãi và dẫn đến ly hôn. Hoắc Thể Ni cũng không đối xử tốt với cha con George, sau khi sinh đứa bé, biết George phá sản và mắc bệnh nan y, cô ta đã bỏ George và về nước.
Cô ở với George cho đến khi anh ta lìa đời, một mình nuôi lớn Mark. Mọi thứ vẫn đang yên ổn thì Hoắc Thể Ni lại gọi đến đòi lại Mark, thậm chí muốn đón cậu bé về lại Trung Quốc. Cô hoang mang, phẫn nộ, và ghi hận nên cùng theo Mark về đây.”
“Thế thì sao? Tôi chỉ nói dối, không hề giết người!” Hoắc Thể Hà phủ nhận tội giết người.
“Ha ha… cô vẫn đang chờ chứng cứ ư?” Trong mắt Khúc Mịch, cô ta chỉ đang cố giãy dụa mà thôi, “Bộ chìa khóa cô đánh ra, trên chìa khóa của bảo vệ cũng lưu lại vân tay của cô. Đêm Hoắc Thể Ni chết, cô ra khỏi khách sạn, hai tiếng sau quay về, camera tại khách sạn có thể làm chứng cứ. Mark là một nhân chứng tốt nhất, đêm đó cậu bé chưa ngủ. Nếu cô cần thêm chứng cứ, tôi còn rất nhiều, chất độc trong bình thủy tinh cô còn chưa kịp phi tang.”
Hoắc Thể Hà mặt xám lại, “Đội trưởng Khúc… mong anh giúp đỡ cho Mark.”
Khúc Mịch gật đầu, cô ta trợ giúp cho vụ án hộp sọ hóa thạch không bị tuồn ra nước ngoài coi như cũng đã lập công. Chỉ đáng thương cho Mark, cậu bé còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện.
Dĩ Nhu biết được tin chính chị gái đã giết chết Hoắc Thể Ni thì không khỏi kinh ngạc, “Chẳng trách biết mặt không lòng, cốt nhục tình thân cũng sẽ biến thành một sát thủ lạnh lùng.”
“Em yên tâm, anh tình nguyện chịu thương tổn nhưng nhất quyết không tổn thương em!” Khúc Mịch học rất nhanh, luôn chớp thời cơ để biểu lộ tình cảm của mình, “Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, khi nào thì sẽ gả cho anh! Vụ án này khép lại rồi, chúng ta cũng nên ‘kết thúc’ thôi!”
Chưa chờ Dĩ Nhu trả lời, điện thoại Khúc Mịch lại vang lên: “Đội trưởng Khúc, phát hiện một bộ thi thể nữ giới ở số 30 đường Đông Phú, là một ngôi sao quảng cáo nhí nổi tiếng thời gian gần đây. Cô bé được phát hiện chết ở tầng hầm của căn nhà, có vết trói ở cổ và dấu vết bị xâm hại.”
Khúc Mịch cau mày, Dĩ Nhu mỉm cười cầm áo khoác: “Đi thôi… Đội trưởng Khúc!”
------ TOÀN VĂN HOÀN ------
Lời tác giả:
Viết quyển này mệt mỏi quá các bạn, không phải khó cấu tứ nội dung mà nguyên nhân chủ yếu là do tôi. Tôi chân thành cám ơn sự quan tâm và thấu hiểu của các bạn cho dù có đôi khi rất lâu tôi không lên chương mới. Thật lòng cám ơn các bạn!
Queenie_sk: Trong quyển này tác giả viết có mấy cái hơi lộn xộn như: lúc thì chị gái Thể Ni ở Anh, rồi lại ở Pháp; hay tên của anh bảo vệ khi thì Lưu Đại Tráng, lúc lại Vương Đại Tráng; khi thì Hoắc Thể Hà về Trung Quốc trước hai ngày, xong lại ba ngày nên Dao Dao có thống nhất theo một ý đã edit ở chương trước. Nếu có ai so raw thấy sai thì cũng ngầm bỏ qua nha… Chắc đến quyển này bả cũng chán giống D
Lời kết vẫn là: Ôi Dao Dao muốn 'héc' lên là ơn trời sau 5 năm con đã hoàn được nó....
Cám ơn các bạn đã chờ mòn mỏi và vẫn đợi Dao Dao ở đây…. Hun mọi người.
Bình luận facebook