Điều tra Hầu Minh và Vương Á Như không có chút manh mối nào, nhưng tại nhà Hoắc Thể Ni lại ra được đầu mối mới. Vương Nhân Phủ phát hiện dưới gầm bàn trà có một tờ hóa đơn, là hóa đơn mua sắm ở trung tâm thương mại, có ghi rõ món hàng cần mua, thời gian…
“Phát hiện được gì?” Khúc Mịch hỏi qua điện thoại.
“Đội trưởng Khúc, có một món không giống trong hóa đơn.” Vương Nhân Phủ trả lời, “Trên này ghi mã bếp Green Light S600, nhưng bếp trong nhà Hoắc Thể Ni lại là Green Light S500. Hoắc Thể Ni mua phiên bản mới, có chức năng chống rò rỉ tự động, cho dù có quên tắt bếp, nước sôi trào ra làm tắt bếp cũng không bị rò rỉ khí gas. Hơn nữa theo tôi được biết loại S500 đã ngừng sản xuất từ lâu, chỉ còn vài cái ở trung tâm thương mại nhưng cũng không bán được dù đại hạ giá.”
Khúc Mịch nghe xong lập tức cùng các anh em đến cửa hàng bán bếp gas tại trung tâm thương mại hỏi nhân viên bán hàng.
“Loại bếp này không có ai mua, ba tháng chỉ bán được một cái, người bán là tôi.” Nhân viên nhớ rất rõ mà không cần phải trích xuất lại camera, “Người mua bếp là một bà khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng người rất đẹp, rất có khí chất, giống như ngày xưa từng là vũ công khiêu vũ.”
Khiêu vũ, có khí chất? Khúc Mịch hai mắt sáng rỡ: “Cô còn nhớ dáng vẻ của bà ấy không?”
“Bà ta đeo kính lão, đầu quấn khăn lụa, mặc áo đầm màu café, khi phát âm có giọng mũi.”
“Đội trưởng Khúc, sao nghe giống như mẹ của Vương Á Như?” Lục Ly cả quyết.
Cảnh sát quay trở lại nhà họ Hầu một lần nữa, mẹ của Vương Á Như vẫn ở đó, nghe nhóm Khúc Mịch là cảnh sát, còn là tìm bà ta nên bà ta nhất thời cảm thấy bối rối.
“Không sai, người mua bếp đó là tôi!” Tuy nhiên cảm xúc lúng túng ấy nhanh chóng biến mất, bà ta bình tĩnh, thong dong trả lời: “Cháu gái của tôi phát hiện chuyện của hai đứa đó nhưng không dám nói với ai nên viết trong nhật ký. Trong lúc vô tình dọn dẹp kệ sách tôi đọc được. Tôi biết bệnh cũ của Hầu Minh lại tái phát, lại là con đàn bà ấy quyến rũ. Tôi phải dạy dỗ nó một trận. Có nó, con gái và cháu ngoại của tôi mãi mãi không được hạnh phúc.
Tôi đoán Hầu Minh chắc chắn có chìa khóa nhà của nó nên tôi lén đánh ra một bộ. Tôi loanh quanh nhà nó mấy ngày, nắm được lịch trình. Thừa dịp nó đi làm, tôi lên nhà loay hoay với mấy chiếc chìa khóa một lúc mới mở được cửa.
Tôi đi quanh trong nhà một vòng, thấy trên bếp có một ấm nước nhưng có lẽ quên tắt bếp nên nước tràn ra ngoài lênh láng, lửa cũng đã tắt nhưng không có mùi gas. Đột nhiên tôi nảy ra ý kiến và mau chóng làm theo kế hoạch.
Tôi biết bên trung tâm thương mại có bán loại bếp này nên qua đó mua. Bếp Green Light có loại giống với cái nhà tôi đang dùng, nếu nấu không trông coi cẩn thận sẽ dễ bị rò gas. Tôi mua một cái, không dám đặt giao hàng mà tự mình bê về nhà.
Mấy ngày sau tôi qua nhà con đàn bà đó một lần nữa, đổi lại cái bếp, cái bếp kia tôi tháo ném xuống sông. Tôi chẳng biết nó có phát hiện không, không biết khi nào nói mới dùng tới bếp, không biết nó có quên tắt bếp không? Hai ngày sau tôi xem tin tức trên tivi, tôi mới biết nó chết rồi, mới biết thì ra cách của tôi hiệu nghiệm. Tôi chỉ không ngờ cảnh sát đến nhanh quá thôi… Đi! Tôi theo các anh về Cục cảnh sát.”
“Mẹ yên tâm, con sẽ mời luật sư giỏi nhất cho mẹ!” Vương A Như lập tức gọi điện thoại cho bạn bè, tìm người tư vấn. Cô ta cho rằng mẹ mình dù đã làm chuyện phạm pháp nhưng không trực tiếp giết người.
“Đội trưởng Khúc, đêm Hoắc Thể Ni tử vong toàn bộ gia đình Hầu Minh bao gồm cả mẹ vợ đều có chứng cứ chứng minh không có mặt ở hiện trường. Như vậy liệu cái chết của Hoắc Thể Ni phải chăng chỉ là sự cố? Vậy người hạ độc là ai? Người lẻn vào nhà từ cửa sổ là ai?” Lục Ly cau mày, “Rốt cuộc cô Hoắc Thể Ni này đã đắc tội bao nhiêu người, không phải cô ta còn dây dưa với người đàn ông nào khác chứ?”
Lời nói này của Lục Ly đã nhắc nhở Khúc Mịch, anh lập tức đến tiểu khu của Hoắc Thể Ni. Lần này Khúc Mịch đưa ra tấm ảnh của Trương Lợi. Bảo vệ Lưu Đại Tráng nhận ra ngay hắn ta, anh ta khai nhận đã từng trông thấy hắn ở nhà Hoắc Thể Ni một lần vào tuần trước.
Đội hình sự dường như được khai sáng.
“Mấy ngày trước cô Hoắc gặp tôi nói máy sưởi trong phòng tắm bị hư, nhờ tôi qua kiểm tra. Ba ngày trước khi cô Hoắc xảy ra chuyện, tôi thấy xe của cô ấy đậu dưới lầu, biết cô ấy có ở nhà nên cầm dụng cụ qua. Tôi bấm chuông, cô Hoắc ra mở nhưng hình như không muốn cho tôi vào. Tôi thoáng trông thấy một người đàn ông, chính là người trong ảnh này, tôi bèn nói nếu cô bận thì thôi. Đúng lúc này người đàn ông ấy nói sẽ đi ngay. Tôi thấy cô Hoắc không có ý kiến nên vào phòng vệ sinh sửa chữa. Ở bên trong tôi nghe được cô Hoắc thương lượng giá cả, rồi chuyển khoản cho anh ta một phần làm tiền cọc, phần còn lại một tay giao hàng một tay giao tiền. Bọn họ sợ tôi nghe thấy nên nói chuyện nhỏ tiếng, tôi cũng chỉ nghe câu được câu mất.” Lưu Đại Tráng nhớ lại.
Khúc Mịch lập tức yêu cầu liên lạc với ngân hàng điều tra tài khoản của Hoắc Thể Ni. Quả nhiên cô ta có chuyển đi một khoản tiền lớn vào thời điểm ba ngày trước khi cô ta chết. Mười ngàn tệ vào đúng ngày Trương Lợi xuất hiện, tối hôm đó tiếp tục chuyển đi chín mươi ngàn tệ. Chuyển vào cùng một tài khoản. Đúng như bọn họ nghi ngờ, là tài khoản của Trương Lợi. Đáng tiếc hắn chưa kịp xài số tiền đó đã chết rồi!
Nếu như bọn họ đoán không sai, Trương Lợi bán hộp sọ hóa thạch cho Hoắc Thể Ni, sau khi mua được chưa lâu chính Hoắc Thể Ni cũng tử vong. Vậy ai là người trộm hộp sọ đi? Hắn có phải người đã hạ độc vào hộp nước trái cây không? Có phải chính hắn cố ý đặt nồi bánh trôi trên bếp? Vậy người khóa gas là ai?
“Đội trưởng Khúc, tôi cho rằng có hai người!” Lục Ly phân tích, “Người vào bằng cửa sổ là vì hộp sọ hóa thạch, chỉ thích tiền không hại người, khó có khả năng là người giết Hoắc Thể Ni. Chính Hoắc Thể Ni bắc nồi bánh trôi, đi ngủ quên tắt bếp. Tên trộm vào nhà ngửi được mùi gas nên khóa van gas lại, trộm hộp sọ rồi bỏ đi. Còn có một người khác vào, hạ độc trong hộp nước trái cây rồi lặng lẽ bỏ đi.”
Suy luận này của Lục Ly rất hợp logic, cũng khớp với những manh mối họ đang có được. Hộp sọ biến mất là do tên trộm đánh cắp, còn Hoắc Thể Ni chết là một sự cố, người hạ độc xác thực cũng muốn cô ta chết nhưng đáng tiếc chưa phát huy tác dụng.
“Tên trộm này khá chuyên nghiệp, mục đích rất rõ ràng. Hơn nữa Trương Lợi mới vừa giao hộp sọ cho cô ta thì hắn và Hoắc Thể Ni lần lượt tử vong, điều này cho biết hung thủ đã theo dõi Trương Lợi từ lâu. Tôi cho rằng sau lưng hung thủ không phải chỉ có một người!” Khúc Mịch lập tức liên hệ với đội chống buôn lậu nâng cao cảnh giác, không để hộp sọ hóa thạch bị chuyển ra nước ngoài.
Trên thực tế, tất cả các nút giao thông quan trọng ở thành phố Nam Giang đều được giám sát nghiêm ngặt, các phương tiện đã được kiểm tra rất kỹ, đã sử dụng toàn bộ lực lượng cảnh sát và được trang bị máy quét cảm biến hồng ngoại với công nghệ mới nhất. Loại máy quét cảm biến này có thể quét được xuyên qua được các vật cho dù được giấu kỹ bằng nhiều lớp.
Có chủ ý động vào hộp sọ hóa thạch đều không phải người bình thường, lỡ người ta để yên đó mấy chục năm trời không ra tay thì cảnh sát tra thế nào? Vì vậy, kiểm soát toàn thành phố cũng không phải là kế hoạch lâu dài.
Mạnh Triết và Lưu Tuấn ở Saipan vẫn chưa thấy báo tin về, hai tên nhóc này không lẽ chỉ lo chơi, không lo làm việc?
Trong khi Khúc Mịch còn đang chờ đợi tin tức từ đầu Saipan, thì một người từ nước Anh đã về - Hoắc Thể Hà. Khi gặp được cô ta trên dưới cảnh đội đều giật mình. Cô ta và Hoắc Thể Ni giống nhau như đúc. Nếu không phải mọi người vừa trông thấy thi thể Hoắc Thể Ni, và thi thể vẫn còn đang ở phòng phẫu thuật thì trông thấy Hoắc Thể Hà sẽ giật mình vì sợ.
Thế nhưng chị em cô ta cũng có điểm khác nhau, Hoắc Thể Hà tóc ngang vai, lông mày lá liễu, bên cạnh có một cậu con trai tầm năm sáu tuổi. Cậu bé vẫn chưa quen nên nắm chặt tay mẹ, dùng tiếng Anh trao đổi.
Khúc Mịch nghe được rõ cậu bé hỏi, lặp đi lặp lại chỉ một câu: “Mẹ, bao giờ chúng ta về Anh?”
Hoắc Thể Hà biết tiếng Trung nên cảnh sát có thể dễ dàng giao tiếp.
“Cô Hoắc, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô nhận thi thể trước, sau đó sẽ nói chuyện.” Hoắc Thể Hà gật đầu, để con trai ở văn phòng, giao cho Vương Tịch trông coi.
Cô ta ngồi xuống nói với con trai mấy câu rồi đi, cậu bé khá hiểu chuyện, không bám lấy mẹ mình. Cậu bé lấy khối rubik, tự chơi. Vương Tịnh chưa có con nên không có kinh nghiệm, cũng may đứa bé này không nghịch ngợm. Vương Tịnh chỉ hỏi nó có khát nước không, nhìn qua biểu cảm có thể thấy được đây là một cậu bé thông minh.
Hoắc Thể Hà nhận thi, trông thấy thi thể của em gái vẻ mặt cực kỳ bi thương. Hai chị em từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, thương yêu nhau. Bây giờ một người sắc mặt trắng bệch, một người khóc đến ruột gan cắt kìa từng khúc khiến cho ai nấy đều thương cảm. Ngoài thương cảm, Dĩ Nhu còn dâng lên cảm giác khó chịu.
‘Ông trời hãy tha thứ cho sự không nhân ái của con!’ Dĩ Nhu thầm cảm thán.
Tuy Hoắc Thể Hà tâm trạng không tốt nhưng vẫn cố kìm nén vì con trai vẫn đang chờ mình. Cố nén nước mắt, cô ta ra làm thủ tục, rồi quay trở lại đội hình sự. Cậu bé thấy hai mắt mẹ đỏ au tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng rất ngoan ôm chầm lấy mẹ.
Bình luận facebook