Hoắc Thể Hà đến nhận thi là một chuyện, việc lấy lời khai mới là quan trọng. Tuy nhiên, lời giải thích của cô ta đều chung chung, không giúp được gì nhiều cho vụ án.
“Chuyện trong nước của Tiểu Ny tôi không rõ lắm. Nó không kể cho tôi, tôi cũng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là việc cá nhân. Có lẽ tôi ở nước ngoài lâu nên cũng quen với việc tôn trọng quyền riêng tư. Cách đây không lâu, nó gọi cho tôi nói muốn di dân qua Anh, dĩ nhiên tôi rất vui. Tôi chỉ có một đứa em gái, để nó ở đây tôi cũng không an tâm. Có điều… khi nó đưa ra quyết định này tôi cũng hơi bất ngờ vì mấy năm trước tôi có đề nghị nhưng chính nó sống chết cũng không chịu ở lại. Đột nhiên lại đòi di dân phải chăng trong nước đã xảy ra chuyện gì không vui. Năm xưa tôi có biết chuyện nó có một cuộc tình rất đau khổ, để lại vết thương lòng rất sâu và vì chuyện đó nên mới qua với tôi ở một thời gian. Lần này tôi lại lo nó thất tình, tôi khuyên nó thư giãn tâm trạng, đợi tỉnh táo rồi hãy quyết định sau.”
“Cô biết bạn trai cũ của cô ta, Hầu Minh không?”
“Có!” Hoắc Thể Hà gật đầu, “Hầu Minh đã có vợ nên hai đứa nó chia tay, dường như chia tay cũng rất khó khăn!”
“Vậy cô biết chuyện nửa năm trước họ đã quay lại? Lần này trước khi chết em gái cô còn mua một phần bảo hiểm trị giá 5 triệu tệ, người thụ hưởng là Hầu Minh?”
Hoắc Thể Hà choáng váng, “Tại sao hai đứa lại quay lại?”
Phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là số tiền bảo hiểm kia, điều này khiến Khúc Mịch khá thắc mắc. Mặc dù cô ta không thiếu tiền, nhưng khi nghe tin em gái duy nhất của mình lại không hề để lại tiền cho mình thì chí ít cũng sẽ phải có phản ứng. Phản ứng này của Hoắc Thể Hà cho thấy điều gì? Phải chăng quan hệ giữa hai người không hề tốt đẹp như vẻ ngoài.
“Đội trưởng Khúc, tôi muốn nhận lại chìa khóa nhà của em gái!” Hoắc Thể Hà nói, “Hai mẹ con tôi chưa đặt khách sạn, hơn nữa cũng muốn dọn dẹp lại di vật của nó.”
“Được!” Khúc Mịch không có lý do cự tuyệt.
Khúc Mịch đưa chìa khóa cho Hoắc Thể Hà. Sau khi nhìn cô ta đưa con trai rời đi, anh lập tức gọi điện thoại cho Lưu Đại Tráng. Anh yêu cầu Lưu Đại Tráng phối hợp với cảnh sát, theo dõi thật sát Hoắc Thể Hà, báo cáo nếu phát hiện những chuyện khả nghi.
Đừng thấy Lưu Đại Tráng chỉ là một anh bảo vệ nho nhỏ, thật ra Khúc Mịch rất có mắt nhìn người. Lưu Đại Tráng quen thuộc đường đi nước bước trong tiểu khu, có thời gian có thể theo dõi Hoắc Thể Hà 24/24, không dễ dàng bị phát hiện.
Nhận được điện thoại của Khúc Mịch, Lưu Đại Tráng rất sung sướng. Anh ta đang đi loanh quanh tiểu khu bất thình lình trông thấy Hoắc Thể Hà cùng con trai đi vào, sợ xanh mặt mày… Mới ban ngày ban mặt. Một lát sau anh ta mới nhớ ra lời Khúc Mịch đã nói, hai chị em sinh đôi, lúc này mới tiến gần đến.
“Cô là…”
“Cậu đừng sợ, tôi là chị sinh đôi của Hoắc Thể Ni. Chúng tôi khá giống nhau, rất khó phân biệt.” Hoắc Thể Hà nở nụ cười, “Nhìn đồng phục của anh… chắc anh là bảo vệ khu này?”
“Đúng thưa chị Hoắc. Nói thật không phải hơi giống mà là rất giống, như một người vậy. Tôi và em của chị là bạn, tôi hay thường qua nhà giúp cô ấy sửa chữa mấy đồ dùng trong nhà.” Lưu Đại Tráng vui vẻ, “Chị muốn về ở phải không ạ? Có cần tôi giúp xách hành lý không?” Không đợi Hoắc Thể Hà từ chối, anh ta nhanh chóng cầm chiếc vali lớn đi trước dẫn đường.
Hoắc Thể Hà cũng chưa quen thuộc nơi này, tránh việc dắt con đi tìm khắp nơi nên Hoắc Thể Hà đành đi theo sau cho đến trước cửa nhà Hoắc Thể Ni.
“Đúng rồi, cô Hoắc còn để chìa khóa ở chỗ tôi, tôi vẫn còn đang không biết xử trí thế nào, vừa vặn chị có ở đây tôi giao lại cho chị.” Lưu Đại Tráng rút chìa khóa ra, trước khi đi còn nói: “Chị có yêu cầu gì cần hỗ trợ cứ gọi cho tôi, số là XXXXXXX, rất dễ nhớ.”
Hoắc Thể Hà cảm thấy người bảo vệ này khá thân thiết với Tiểu Ni, nếu không làm sao có được chìa khóa nhà Thể Ni.
Lưu Đại Tráng thật sự khâm phục sự can đảm của Hoắc Thể Hà, có thể sống trong ngôi nhà có người chết… Tuy nhiên anh ta nghe nói Hoắc Thể Hà người Anh gốc Hoa, có thể họ là người tây không tin thần tin quỷ.
Lưu Đại Tráng làm việc rất có trách nhiệm, đổi toàn bộ thành ca sáng, tối thì đi quanh tòa nhà. Anh ta thuê nhà gần đây, lại sống một mình nên có nhiều thời gian.
Theo dõi hai ngày thì Lưu Đại Tráng phát hiện Hầu Minh đến tìm Hoắc Thể Hà nên nhanh chóng gọi cho Khúc Mịch. Hầu Minh và cô ta không có liên quan, tại sao lại đến tận nhà tìm?
Khúc Mịch trực tiếp đến gặp Hầu Minh…nhưng sự việc lại làm lãng phí thời gian tra án.
“Hoắc Thể Hà gọi cho tôi nói em gái còn một số đồ liên quan đến tôi, bảo tôi khi nào rảnh thì qua lấy.” Hầu Minh khá xúc động, có lẽ nhìn vật nhớ người.
Vì chuyện của Hoắc Thể Ni, mẹ vợ của anh ta đã bị tạm giam, hình phạt thế nào còn chưa rõ. Vương Á Như cũng không quan tâm việc anh ta có tình nhân nhưng dính đến mẹ cô ta thì quả thật muốn giận điên lên. Cô ta trông thấy Hầu Minh hận không thể giết anh ta, con gái thì khinh bố mình ra mặt nên hiện tại bọn họ không thể ở cùng nhau.
Hầu Minh ở nhà không được, đến công ty cũng bị nói bóng nói gió. Bây giờ trông thấy những đồ vật Hoắc Thể Ni giữ lại như hóa đơn, vé xe… thì làm sao không khỏi xúc động?
Từ vé xe lần đầu tiên bọn họ quen nhau vào năm sáu năm trước, chiếc khăn tay ở nhà hàng lần đầu tiên hai người hẹn hò, tặng phẩm lưu lại lần đầu tiên tại khách sạn …
Sớm biết có ngày này, anh ta nên chọn Hoắc Thể Ni ngay từ năm năm trước. Giá như trên đời này có thuốc hối hận, anh ta sẽ không phải hối tiếc như thế này.
“Tuy rằng mẹ vợ tôi đổi bếp gas nhà Hoắc Thể Ni nhưng bà ấy không ra tay giết người. Cảnh sát cho rằng Thể Ni chết do bị ngạt khí gas và chính cô ấy là người mở bếp nên coi như chỉ là sự cố. Bên công ty bảo hiểm mở cuộc họp và chiếu theo hợp đồng bồi thường cho tôi năm triệu. Chưa quy ra tiền mặt nhưng coi như sự việc đã được giải quyết. Cả đời Thể Ni chỉ có một mình tôi nhưng lại không thể cùng tôi hưởng phúc, là tôi có lỗi với cô ấy. Vì vậy tôi quyết định chia cho chị của cô ấy hai triệu. Chị của cô ấy sống tốt thì cô ấy ở trên trời cũng cảm thấy an lòng.”
Đúng là tình yêu chân thành.
Công ty bảo hiểm cũng chịu chị mạnh tay vì biết vụ án này đang được sự quan tâm không chỉ người dân thành phố Nam Giang mà trên cả nước. Bọn họ bồi thường khoản này vô tình cũng là cách quảng cáo rầm rộ nhất.
“Anh hiểu biết bao nhiêu về Hoắc Thể Hà?” Khúc Mịch hỏi.
“Lần đầu gặp nhau chẳng có cảm giác gì, chỉ có tướng mạo giống Tiểu Ni như đúc. Thế nhưng nói chuyện thì tôi nhận ra ngay người đó không phải Tiểu Ni. Tính cách hai người quá khác nhau, cách đối nhân xử thế cũng khác.” Hầu Minh cười khổ, “Tôi vừa nhắc chuyện năm triệu, cô ta lập tức đưa ra việc muốn bồi thường dân sự. Cô ta nói cho dù mẹ vợ tôi có chịu sự trừng phạt của pháp luật hay không nhưng sự thật bà đã làm những việc ảnh hưởng đến tính mạng của Tiểu Ni. Cô ta sẽ kháng cáo và yêu cầu bồi thường tổn thất, phí bồi thường là năm triệu.
Tuy rằng tôi và Á Như chỉ còn trên danh nghĩa nhưng tôi ở với cô ấy đã nhiều năm, mẹ vợ đối với tôi như con ruột, cho dù tôi và Á Như không còn ở với nhau trước sau tôi vẫn gọi bà ấy một tiếng mẹ. Nếu cô ta kháng cáo mẹ vợ tôi sẽ phải chịu đả kích một lần nữa, bà cũng không có nhiều tiền bồi thường. Tôi vốn muốn chia cho cô ta ít tiền nên ý nghĩ này của cô ta tôi không có ý bài xích, chỉ về phương diện tình cảm thì thấy hơi khó chịu. Nói cho cùng, cho và bồi thường là hai chuyện khác nhau.
Tôi không đồng ý ngay, nói muốn suy nghĩ một chút. Cô ta đồng ý cho tôi thời gian dù sao cô ta còn ở trong nước, sau tang sự Tiểu Ni sẽ đi. Cô ta trông giống Tiểu Ni nhưng tính tình khác hẳn nhau. Tình cảm hai chị em thật sự không tốt lắm thì cái chết Tiểu Ni làm gì khiến cô ta đau thương tới mức đó?”
“Sao anh biết tình cảm của chị em họ không tốt? Hoắc Thể Ni đã từng nhắc qua?”
“Thật sự thì không có, có điều tôi có thể cảm nhận được!” Hầu Minh chắc nịch, “Ngày trước, khi chúng tôi ở bên nhau cô ấy thường nhắc về chị của mình, còn có ý định muốn ra nước ngoài. Thế nhưng lần tái hợp tôi chưa từng nghe cô ấy nhắc về chị mình một câu nào, thậm chí điện thoại cũng không gọi. Tôi tự hỏi phải chăng chị em họ có xích mích nên không còn ở bên đó nữa.”
Khúc Mịch nghe xong nhanh chóng cho người điều tra lịch sử cuộc gọi của Hoắc Thể Ni trong vòng một năm trở lại. Quả nhiên, anh phát hiện Hoắc Thể Ni chỉ bắt đầu liên lạc với chị mình vào khoảng một tháng trước khi chết.
Nói như vậy Hầu Minh mới là người nói thật, Hoắc Thể Hà đang nói dối!
Khúc Mịch một lần nữa mời Hoắc Thể Hà lên lấy lời khai: “Cô Hoắc, theo như chúng tôi được biết tình cảm của hai chị em cô không hề tốt đẹp. Tại sao cô lại nói dối, che giấu mối quan hệ của hai người?”
Hoắc Thể Hà ngẩn người, một lúc lâu mới nói: “Không ngờ các anh có thể điều tra nhanh đến vậy. Đúng, mối quan hệ của chị em tôi khá căng thẳng, gần đây mới dịu đi một chút. Còn chưa chờ… Không ngờ nó đã ra đi. Hai ngày nay tôi luôn nghĩ phải chăng nó có linh cảm gì đó… nếu không sẽ không chọn khoảng thời gian này để hàn gắn tình cảm của chúng tôi.”
“Hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, tại sao tình cảm không tốt?”
Cô ta yên lặng, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi nghĩ người đã chết, không muốn kể xấu em ấy nên mới không nói thật. Hai chị em tôi trước đây thương nhau lắm, tôi nhiều lần muốn nó qua Anh định cư, hai chị em đỡ đần nhau, nhưng nó nói không đồng ý, bảo với tôi đã có người yêu ở trong nước. Sau đó, tự nhiên nó chạy qua Anh, khi ấy tôi mới biết người yêu nó đã có vợ, nó là kẻ thứ ba.
Tôi dĩ nhiên phải dạy dỗ nó vài câu, nó bất mãn. Sau đó nó ở Anh chữa vết thương lòng, có chuyện gì cũng không kể tôi nghe, chỉ kể với chồng tôi. Dần dần bọn họ mập mờ không rõ, sau khi tôi phát hiện nó tức giận về nước, còn tôi ly hôn. Mark theo tôi, bố bé để lại căn nhà và tiền tiết kiệm rồi rời đi.”
Tuy cô ta chỉ kể đơn giản vài câu nhưng mọi người có thể đoán được nỗi đau và gút mắc của cả ba người. Em gái lại đi thích anh rể, còn không biết sai quấy… Chẳng trách sau này không còn thường xuyên liên lạc.
Bình luận facebook