CHƯƠNG 152 KHÔNG CÓ TIẾN TRIỂN
Chú Tăng Dĩ Nhu nghe nói đã tìm được hung thủ sát hại anh chị mình nên ông từ Canada trở về, một mặt để an ủi Dĩ Nhu, mặt khác muốn coi Khúc Mịch rốt cục là người như thế nào.
Khúc mịch coi như gặp “phụ huynh”, anh bố trí công việc trong đội rồi dành thời gian tiếp chú Tăng.
Anh đưa hai người đi viếng mộ tổ họ Tăng, sắp xếp cho ba mẹ anh và chú Tăng gặp mặt, đưa chú đi dạo…
Chú Tăng yên tâm quay về Canada, sắp lên máy bay ông kéo Khúc Mịch sang một bên nói chuyện.
“Chú nói gì với anh vậy? Thần thần bí bí, còn nhìn sang em?” Sau khi đưa chú Tăng vào trong, Dĩ Nhu bắt đầu tra hỏi Khúc Mịch.
“Không có gì!” Khúc Mịch không nói, “Đây là chuyện của đàn ông.”
Hừ…. đề tài còn phân biệt nam nữ, đúng kiểu kỳ thị giới tính.
“Theo sự phát triển khoa học kỹ thuật của xã hội hiện đại, con người đã bắt đầu khống chế sự biến đổi, sinh sôi và phát triển của sinh vật, bao gồm cả con người!” Khúc Mịch thấy cô không vui, cười cười nói.
Có ý gì? Chú Tăng gọi anh nói chuyện, còn ra vẻ bí mật chỉ để đàm luận sự phát triển của nhân loại?
“Nước ta thực hiện chính sách kế hoạch hóa gia đình khiến số lượng nhân khẩu trong gia đình giảm, gia tăng tích lũy tài chính, hàng năm những người trong độ tuổi lao động giảm có lợi cho những người lao động mới vào nghề; giảm bớt căng thẳng giữa người và đất đai, tăng diện tích đất canh tác bình quân đầu người. Giảm dân số không chỉ giảm các chi phí gia đình mà chủ yếu các thành viên có thể dành nhiều thời gian trong việc phát triển kinh tế, y tế, vui chơi giải trí; từ đó đảm bảo được hạnh phúc gia đình và xã hội ổn định.”
Rốt cuộc anh muốn nói gì… Dĩ Nhu lơ ngơ.
“Vì vậy, việc tránh thai trở thành kiến thức mà mỗi gia đình cần phải nắm rõ.” Anh nghiêm túc, “Chú vừa thảo luận với anh rằng tránh thai mới thực sự là biểu hiện của việc yêu thương và có trách nhiệm với nữ giới.”
Hả??? Tránh thai? Hai người đàn ông lại cùng nhau bàn luận đề tài này, trong đó một người còn là chú ruột của cô… nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
“Kỳ thực chú Tăng rất quan tâm em.” Khúc Mịch nhớ tới câu chuyện của hai người.
“Khúc Mịch, bây giờ chú giao Tiểu Nhu lại cho cháu!” Chú Tăng nói, “Chú muốn cháu hứa với chú trên tư cách một người đàn ông, cháu không những không làm thương tổn Dĩ Nhu mà còn không được tổn hại đến sức khỏe con bé. Trước khi chưa có quyết định sẽ đi đến hôn nhân, chú mong cháu đừng để Tiểu Nhu mang thai! Chú biết các biện pháp tránh thai cũng gây ảnh hưởng rất lớn đến phụ nữ, thậm chí còn để lại di chứng về sau nên hãy cho chú ích kỷ một chút, giả như Tiểu Nhu và cháu chia tay nó vẫn có thể sinh con đẻ cái với một người đàn ông khác, có được một cuộc sống hạnh phúc.”
Làm sao Dĩ Nhu không hiểu được sự lo lắng của chú Tăng!
“Mấy năm nữa, nếu chú không có dự định kết hôn, em muốn định cư Canada.” Dĩ Nhu chỉ còn một mình chú Tăng là người thân nên muốn được chăm sóc chú lúc về già.
“Uhm!” Khúc Mịch thoải mái, “Ba mẹ cũng thích Canada, cũng từng đề nghị di dân. Bên anh thì không vấn đề, quyết định là ở em thôi.”
Cô đang thảo luận việc di dân với anh sao? Sao nghe giống như bọn họ đang là một người một nhà rồi vậy?
“Đội trưởng Khúc, em cảm thấy da mặt anh càng lúc càng dày!” Dĩ Nhu quen gọi anh là đội trưởng Khúc, nhất thời chưa sửa được.
“Bác sĩ Tăng, đây không phải là da mặt dày, đây gọi là tự tin!”
“Tự tin? Anh còn cần đến nó sao?”
“Có chứ? Chỉ có những người thiếu tự tin mới cần đến nó!” Khúc Mịch luôn biến những câu móc mỉa trở thành lời khen ngợi.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, nhận xong cú điện thoại này Khúc Mịch không khỏi cau mày.
Thì ra Lục Ly và Mạc Sầu tranh cãi ầm ĩ, Mạc Sầu nói anh ấy không kỷ luật, yêu cầu phải xử phạt.
“Đội phó Lục không phải là kẻ lỗ mãng, khi anh không có mặt ở đội hình sự, anh ấy nhất định phải đứng ra thay mặt mọi người lên tiếng. Em nghĩ anh ấy không vì cá nhân mình.” Dĩ Nhu khá hiểu Lục Ly, biết anh ấy là một người chính trực; hơn nữa anh ấy đi lên từng bước một không hề giống với những người học qua lý luận, chỉ ngồi văn phòng.
Tính kiêu ngạo của Mạc Sầu làm cho người ta ghét, không nói được liền đưa tư tưởng chính trị ra giáo huấn. Ở đội hình sự, cô ta yêu cầu mọi người giao nộp điện thoại trong thời gian làm việc, có việc thì sử dụng điện thoại của cô ta hoặc dùng điện thoại cố định. Nếu có bất kỳ manh mối gì phải lập tức báo cáo với cô ta. Cô ta vừa không có kinh nghiệm phá án, lại không có kinh nghiệm thực tế khiến tất cả mọi người đều bất mãn nhưng không ai dám có ý kiến.
Lục Ly là đội phó dĩ nhiên phải nói trái phải với cô ta. Hai người nói qua nói lại vài câu thì bắt đầu to tiếng, Lục Ly không đánh phụ nữ, anh ấy đập mạnh xuống bàn để trút cơn giận.
Chờ đến khi Khúc Mịch về lại văn phòng thì các đồng nghiệp đã ngồi yên ở vị trí của mình, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, Lục Ly bị gọi lên văn phòng Cục trưởng Hoàng, Mạc Sầu cũng không ở đó.
“Đội trưởng Khúc, cuối cùng anh đã xuất hiện rồi.” Trông thấy anh mắt Mạnh Triết sáng rỡ, “Mấy ngày nay bọn em cực kỳ thê thảm…. Lão Ly bị Cục trưởng Hoàng kêu vào phòng làm việc rồi, anh mau vào cứu anh ấy.”
“Cứu cái gì? Đâu phải sư phụ bị yêu quái bắt đi?”
Dĩ Nhu phì cười, nhưng Mạnh Triết cảm giác như gió lạnh thổi qua người. Gương mặt băng sơn ngàn năm của Khúc Mịch khiến không một ai dám mở miệng.
“Tan ca anh đón em!” Khúc Mịch đưa Dĩ Nhu về phòng làm việc sau đó mới sang phòng Cục trưởng Hoàng.
Vừa đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng cãi vã.
“Không thích cách làm việc của tôi thì cậu có thể không đảm nhiệm chức đội phó này nữa, không ai ép cậu phải làm. Mỗi người đều tự coi mình là nhân vật quan trọng, động một chút là giận dỗi với cấp trên.” Mạc Sâu âm lượng cao vút, cực kỳ chói tai mang theo đầy sự xem thường.
Khúc Mịch không đợi Lục Ly lên tiếng, anh đẩy cửa bước vào, anh hiểu tính Lục Ly không sợ lãnh đạo, nếu bị dồn ép anh ấy sẽ nói những lời kích động.
“Khúc Mịch, rốt cuộc cậu cũng đến rồi!” Cục trưởng Hoàng gặp anh như vớ được vàng, mấy ngày nay ông bị Lục Ly và Mạc Sầu quay muốn điên.
Đầu tiên là Lục Ly ngày nào cũng qua đây than vãn, rồi đến Mạc Sầu gặp ông bắt ông phải xử phạt Lục Ly. Quay trái quay phải ông đành phải chọn cách cho hai bên tự đối mặt, không ngờ lại khiến cho cả văn phòng ầm ĩ, ông không thể khoanh tay đứng nhìn.
Một người là cấp dưới đã theo mình nhiều năm, chưa từng làm gì sai; một mặt là lãnh đạo do sở phái xuống, ông thật sự tiến thoái lưỡng nan.
Ông thầm mắng Khúc Mịch, nếu không phải do Khúc Mịch đối đầu với Mạc Sầu thì người ta cũng sẽ không trút giận lên các cảnh viên trong đội hình cảnh. Phụ nữ lại thù dai, huống chi lại còn làm lãnh đạo? Nếu việc này không giải quyết êm đẹp thì e rằng cái ghế của ông cũng dễ sứt mẻ…
“Cục trưởng Hoàng, hiện tại trong đội rất bận, nếu không có việc gì chúng tôi đi trước.” Khúc Mịch không thèm nhìn Mạc Sầu, kéo Lục Ly đi.
“Đội trưởng Khúc, cậu không coi ai ra gì sao?” Mạc Sâu cau mày, tức xanh mặt.
Cô ta tự nhận mình có quyền, lại còn xinh đẹp nhưng đây là lần đầu tiên có một người phớt lờ cô ta như vậy, ngoại trừ trên phương diện công việc thì cá nhân cô ta cũng cảm thấy khó chịu.
Khúc Mịch xoay người, lần đầu tiên nhìn thẳng cô ta! Đáy mắt anh như hồ sâu không đáy, phảng phất có một vòng xoáy rất mạnh, nếu như ai đó dám nhìn chằm chằm thì lập tức sẽ rơi vào vòng xoáy ấy. Mạc Sầu tự nhận cô ta có sức hút với cánh đàn ông, biết cách đối phó với họ một cách điêu luyện, nhưng đối diện với Khúc Mịch, cô ta hoàn toàn bất lực, còn thêm chút sợ hãi. Trực giác báo cho cô ta biết người đàn ông đứng trước mặt cô chỉ có thể đứng ngắm nhìn, chọc giận chính là tự mình rước phiền phức.
“Chủ nhiệm Mạc đúng không?” Khúc Mịch hình như không nhớ rõ tên họ cô ta, “Tôi không phải không coi ai ra gì, là do trong mắt tôi không có cô!”
Câu này của anh khiến Mạc Sầu tức nổ đom đóm mắt.
Cục trưởng Hoàng lắc đầu… tổ tông này của anh không xuất hiện còn hơn, không gánh trách nhiệm giùm Lục Ly thì thôi… Anh vừa mở miệng lại như đổ thêm dầu vào lửa.
“Tại sao tôi phải để ý cô? Trên phương diện công việc, cô không phải là cấp trên của tôi, có chuyện gì tôi sẽ bàn giao với Cục trưởng Hoàng; trên phương diện cá nhân mà nói – tôi không thích nhìn những thứ xấu xí!” Nói xong anh quay người, ra đến cửa nhìn Lục Ly đang cố nín cười nói: “Về đội mở cuộc họp.”
Lục Ly đi theo sau Khúc Mịch, không để ý đến hai người còn lại.
“Đội trưởng Khúc đỉnh quá!” Lục Ly không nhịn được cảm thán, “Nhưng tôi thấy chủ nhiệm Mạc cũng đâu có xấu!”
“Mắt không đủ to, da không đủ trắng, sống mũi không đủ cao, hàm răng không ngay ngắn, miệng không nhỏ.”
Mắt to, da trắng, sống mũi cao, miệng nhỏ, hàm răng đều tăm tắp… đây không phải là miêu tả bác sĩ Tăng ư? Xem ra ngoại trừ bác sĩ Tăng thì đội trưởng Khúc nhìn ai đều xấu!
Trở về đội hình sự, Khúc Mịch tập hợp anh em vào họp: “Hộp sọ hóa thạch là quốc bảo, nếu như rơi vào tay thành phần xấu bị bán ngoài chợ đen và tuồn ra nước ngoài là gay go. Chúng ta nhanh chóng tập hợp tất cả các manh mối, bắt đầu đưa ra phương hướng điều tra kế tiếp.
“Chim Trĩ sau khi ra khỏi tù hắn luôn ở trong nhà bạn gái Tiểu Ưu. Tiểu Ưu là nhân viên tiếp thị rượu ở các nhà hàng quán bar nên chỉ làm ban đêm, ban ngày ở trong nhà. Chúng tôi đã lấy khẩu cung của cô ta. Theo như cô ta khai nhận, cả năm nay Chim Trĩ đều không chịu làm việc đàng hoàng, miệng luôn nói muốn làm một vố lớn để cô ta cả đời sống sung sướng. Hắn hết ăn rồi lại nằm, cả ngày chơi game nên họ thường xuyên cãi và đánh nhau. Cách đây một tháng, hai người đánh nhau, Tiểu Ưu chuyển xuống ở dưới nhà bạn cho đến khi bọn tôi đến tìm cô ấy.”
Mạnh Triết phụ trách manh mối này, anh nói tiếp: “Hắn không liên lạc với những anh em trước, tuy nhiên đây cũng chỉ là lời khai một phía của Tiểu Ưu. Bọn em cũng tìm qua mấy băng nhóm xã hội đen, bọn họ đều cho biết lâu lắm rồi không liên hệ với Chim Trĩ, cũng xác định được chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Tuy nhiên, cứ trông thấy cảnh sát là bọn chúng lại chạy trốn nên có mấy người vẫn chưa tìm được. Tôi đã liên hệ với cảnh sát khu vực hiệp trợ và báo cáo ngay khi tra được hành tung của bọn chúng.”
“Tên hung thủ biết lập trình, tâm tư kín đáo. Hội nhóm hoạt động của hacker không lớn, tuy chưa từng gặp mặt nhưng khá hiểu nhau, cũng quen thuộc với cách cài các mã độc Trojan, virus. Mã độc tại máy tính của viện bảo tàng lại khá đơn giản, trước giờ tôi chưa gặp qua, cho nên theo tôi suy đoán đây là một người mới.” Cố Thành là chuyên gia trong lĩnh vực này: “Đáng tiếc, qua theo dõi băng ghi hình ở cửa hàng internet vẫn chưa phát hiện nhân vật khả nghi.”
“Sự kiện triển lãm này đã được lên kế hoạch hơn nửa năm trước, do chưa nhất quán được hệ thống chống trộm với Viện bảo tàng quốc gia nên vẫn chưa thể thực hiện. Một tháng trước, hai viện bảo tàng đã đạt được thỏa thuận, bảo tàng thành phố đã đặt được chiếc lồng chống trộm tiên tiến nhất ở nước ngoài nên lúc này mới tiến hành kế hoạch quảng cáo tuyên truyền.
Nói cách khác, có một số người đã nắm được thông tin hộp sọ hóa thạch sẽ đến viện bảo tàng từ hơn nửa năm trước. Còn một tháng trước thì hầu như ai trong viện bảo tàng cũng đã biết. Vì vậy, khi bạn gái Chim Trĩ nói hắn muốn thực hiện một mẻ lớn thì tôi hoài nghi đó chính là ăn cắp hộp sọ này.
Thế nhưng hắn chỉ là một tên côn đồ cắc ké, toàn trộm vặt… vậy tại sao lần này hắn lại muốn trộm hộp sọ hóa thạch? Huống hồ chi hộp sọ này là quốc bảo rất khó tiêu thụ… Hắn phải có chỗ tuồn hàng mới dám động thủ. Vậy đầu ra là do ai tìm về? Có liên quan đến hung thủ này hay không?”
Nghe Lưu Tuấn phân tích, Lục Ly gật gù rồi tiếp lời: “Tôi và đội trưởng đội hình sự số 2 đã có nói chuyện với nhau. Bên đó họ đang theo đường dây những băng nhóm buôn bán cổ vật trong cả nước, nếu có manh mối sẽ báo cho chúng ta. Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ dốc toàn lực bảo đảm hộp sọ này không bị chuyển ra nước ngoài.”
“Lần sau em nhất định không xem băng ghi hình nữa. Em và Vương Nhân Phủ, Vương Tịnh cắt và phóng lớn clip, mắt muốn mù luôn… nhưng vẫn không phát hiện được gì. Chủ yếu là có quá nhiều người, chen chúc nhau, chỉ thấy đầu, không nhìn được rõ mặt mũi. Một màn hình liên tục ngắt quãng, phóng to, so sánh, mấy ngày mới kiểm tra xong băng ghi hình của một ngày.” Đôi mắt Hách Minh đỏ au.
Tám ngày trước đó ở viện bảo tàng đặc biệt có nhiều người, không chỉ tìm ra người khả nghi mà còn phải đối chiếu những người thường xuyên xuất hiện, vừa thi nhãn lực, trí lực… thật sự rất khổ cực.
“Cứ từ từ, càng nhanh chúng ta càng dễ phạm sai lầm.” Vốn dĩ Khúc Mịch không đặt nhiều kỳ vọng với việc xem băng ghi hình này, tựa như mò kim đáy biển… nhưng cho dù là có khả năng nhỏ nhất cũng có thể là điểm mấu chốt phá án nên không thể bỏ qua.
“Hiện tại trên căn bản vụ án không có tiến triển, chúng ta xem xét nên điều chỉnh phương hướng điều tra. Lục Ly, cậu cùng tôi đến viện bảo tàng một lần nữa. Chúng ta sẽ điều tra lại tất cả những người có tiếp xúc với hộp sọ.”
“Đội trưởng Khúc, anh hoài nghi vụ này là do nội bộ ra tay?” Lục Ly hỏi.
“Bây giờ vẫn chưa thể kết luận, tôi chỉ thấy vụ án trộm cướp này không giống với bình thường.” Sự nghi ngờ của Khúc Mịch không phải là không có lý, trộm cướp dĩ nhiên là vì tiền. Hộp sọ hóa thạch là đáng giá nhưng rất khó bán, khó kiếm tiền ngay. Chim Trĩ chỉ muốn phát tài, còn hung thủ kia thì sao? Hắn vì điều gì?
Bình luận facebook