#Nữ_Pháp_Y_Mau_Nhảy_Vào_Trong_Bát
CHƯƠNG 149
Thẩm vấn Lục La khá thuận lợi, không cần ai tra hỏi hắn cũng tự khai mọi chuyện rõ rõ ràng ràng, từ mười lăm năm trước đi Thái Lan chuyển giới, cho đến khi làm thế thân cho Kim Chí Thành.
Khúc mịch vẫn luôn yên lặng lắng nghe, không đặt câu hỏi, không hề nghi ngờ, tựa như đây không phải tính cách của anh.
Lục La nói đến miệng lưỡi khô khốc, hắn uống ngụm nước, nói tiếp: “Trở thành Kim Chí Thành là kế hoạch bước đầu, cũng là bước quan trọng nhất! Bước đầu tiên thành công, tôi có thể ở trước mặt mọi người giả là Kim Chí Thành, không hề sơ hở.
Diệp Hồng sinh một bé trai, tôi gặp nó vài lần, trắng hồng và núng nính rất đáng yêu. Đáng tiếc, tôi không thể quang minh chính đại trở thành ba của nó. Tôi sốt ruột nhưng cũng đành dằn xuống, để sau này được ở bên nhau lâu dài, tôi phải kiên nhẫn. Tôi không thể đi sai một bước, bằng không sẽ tiêu tan tất cả.
Cơ hội đến, vì Kim Chí Thành không thể là một người đàn ông thực thụ nên tâm lý vặn vẹo. Sử Phượng Yến tuy chẳng còn dám đánh nó, nhưng khi không có Kim Hâm ở nhà bà ta lại lôi nó ra dè bỉu. Thần kinh Kim Chí Thành bất ổn, Kim Hâm đưa nó ra nước ngoài trị liệu.
Khi nó ở nước ngoài, tôi giả là nó, nói với Diệp Hồng là tôi trốn viện, dặn cô ấy đừng cho ai biết, rồi xin dọn ra ngoài ở. Cứ như vậy, tôi thường xuyên được gặp hai mẹ con bọn họ. Tôi ở nhà quét dọn nhà cửa, cơm nước chờ hai người trở về. Cuộc sống trôi qua thật hạnh phúc.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Kim Hâm dự định sẽ ra nước ngoài thăm con, nếu khỏe thì đưa trở về nước. Nghe được tin này, tôi liền nói với Diệp Hồng phải quay trở về đó, thật ra là tôi lại trốn đi. Mấy ngày sau, quả nhiên Kim Chí Thành và Kim Hâm trở về.
Nó đối diện với Diệp Hồng vẫn rất tự ti, tự trách, rất đau khổ. Diệp Hồng thấy nó như biến thành người khác thì muốn hỏi nó rõ ràng. Tính Kim Chí Thành thế nào tôi hiểu rất rõ, làm gì chịu nói chuyện phải trái với người ngoài? Nói chuyện không được thì dĩ nhiên cãi nhau, Kim Chí Thành vì chuyện này chịu áp lực khá lớn. Vì vậy, cho nên trạng thái thần kinh lại không ổn định. Trong mấy năm, nó ra nước ngoài trị bệnh mấy lần. Tôi lại có thêm cơ hội ở cùng cô ấy, cùng mẹ con cô ấy có những hồi ức tốt đẹp.”
“Anh đã sớm lên kế hoạch thay thế Kim Chí Thành, rốt cuộc thời cơ nào khiến anh bắt đầu hành động?” Lục Ly không kìm được, hỏi ngay.
Nghe câu hỏi này, sắc mặt Lục La trầm xuống, “Tôi và Kim Chí Thành đối xử với Diệp Hồng khác hẳn nhau hoàn toàn. Diệp Hồng thì nghĩ đơn giản do tâm lý Kim Chí Thành không ổn định, nhưng cô ấy vẫn suy sụp, lại thêm ở nhà họ Kim nhiều áp lực, do vậy ngày càng thêm gầy yếu. Tôi không đành lòng thấy cô ấy sống trong cảnh dằn vặt nên quyết định ra tay trừ khử Kim Chí Thành, để tôi và Diệp Hồng có thể quang minh chính đại sống bên nhau.
Tôi bỏ thuốc vào đồ uống của Kim Chí Thành, khiến tinh thần hắn hoảng loạn, lại ám chỉ nó phải cho Kim Hâm biết được sự tồn tại của tôi. Quả nhiên, mọi chuyện theo đúng như tôi dự liệu. Kim Hâm tưởng nó lại phát điên nên đưa ra nước ngoài trị liệu.
Lần này, Kim Chí Thành trốn viện về thật, may là tôi không bị Diệp Hồng phát hiện. Diệp Hồng thấy nó tính tình nóng nảy, mỗi lần phát bệnh là khác hẳn nhau hoàn toàn nên gửi nó về quê. Hằng ngày tôi theo dõi nó, thấy tận mắt bà thím đó cho nó uống sữa có thuốc ngủ, liền nghĩ cách dằn vặt tinh thần nó.
Tôi nói với nó, tôi không hề tồn tại, chỉ là giấc mơ của nó mà thôi. Những ký ức có liên quan đến tôi là do nó mắc chứng tâm thần phân liệt. Vì vậy, chỉ cần tôi xuất hiện có nghĩa là nó đang phát bệnh. Tôi quay tấm gương về phía nó, còn mình đứng ngay phía sau trò chuyện.
Ý thức nó ngày một hỗn loạn, tuy rằng tôi chẳng hiểu gì về y học nhưng từ ánh mắt của nó tôi có thể đoán được bệnh nó nặng lắm rồi.
Trong lúc tôi trốn ở một góc quan sát động tĩnh cả nhà Kim Hâm thì vô tình nổi lên xung đột giữa tôi và người đàn ông ở chợ sáng. Hắn chửi mắng tôi thậm tệ, khiến tôi tức điên lên, giết chết cả nhà họ. Thật ra giết họ là sự tình phát sinh, nhưng tôi nhanh chóng biến nó nằm trong kế hoạch của mình. Tôi lấy tất cả trang sức ném ở công trường gần đó, dẫn dắt các người điều tra nhà họ Kim. Tôi lại ám thị với Kim Chí Thành rằng nó đã giết người, còn thuật lại từng chi tiết nhỏ nhất cho nó nghe.
Nó bắt đầu cảm giác được chính mình là hung thủ giết người, cả ngày thấp thỏm lo âu, lại xuất hiện thêm khuynh hướng bạo lực. Tôi thấy thời gian chín muồi, liền bắt đầu đi bước kế tiếp. Lấy danh nghĩa của Kim Chí Thành gọi cho Diệp Hồng, muốn biết được lịch trình của Kim Hâm.
Rốt cuộc tôi nắm được cơ hội tốt, có một ngày chỉ có Kim Hâm và Sử Phượng Yến ở nhà. Tôi cầm theo búa, đang loay hoay suy nghĩ làm sao có thể vào nhà, không nhờ cửa không khóa, tôi đẩy nhẹ cửa.
Kim Hâm đang ngồi ở sofa, lưng hướng ra cửa. Tôi đi qua, không hề do dự mà vung búa sau gáy lão. Nghĩ đến mình vừa ra đời đã bị lão ném đi tôi liền uất hận. Tận mắt thấy hắn ngã xuống, máu huyết không ngừng tuôn, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Máu từ sofa chảy đến xuống đất, lan đến chân tôi. Mùi máu tanh nồng lại khiến tôi hưng phấn. Kim Hâm nằm ở đó, những oán hận nhiều năm tích tụ cũng theo đó mà tan đi. Chắc mọi người sẽ hỏi giết ba ruột mình có cảm giác gì? Có hối hận, tự trách hay sợ hãi không? Thật ra chẳng hề phức tạp, tôi chỉ thấy vui.
Tôi lấy di động chụp một tấm thi thể của Kim Hâm, đây chính thời khắc đáng giá. Tôi muốn lão biết đứa con mà chính tay lão vứt bỏ sẽ đường đường chính chính thừa kế cơ nghiệp của lão.
Đột nhiên tôi hơi hối hận, không nên xuống tay tàn nhẫn như vậy. Nên để lão chịu dằn vặt trước khi rời khỏi thế giới này, phải cho lão biết chân tướng sự việc. Đứa con trai mà hắn yêu thích đấy chỉ mang hình hài đàn ông, lại còn mắc bệnh tâm thần mà thôi; còn tôi, ‘đứa con gái’ lão vứt bỏ mới là người đàn ông thực thụ. Lão cho rằng đứa cháu đích tôn đó con của con trai lão, là con ruột của tôi! Tôi muốn cho lão biết lựa chọn của lão đã phạm sai lầm lớn.
Đáng tiếc, lão không thể chính tai nghe thấy. Thôi thì, xuống địa ngục lão cũng biết thôi, e rằng lại chết không nhắm mắt!
Tôi rất quen thuộc bố trí của nhà họ Kim, tôi đi thẳng lên lầu, đến phòng ngủ chính. Mụ Sử Phượng Yến đang ở trong phòng, trông thấy tôi, mụ còn gọi ba chữ ‘Kim Chí Thành’. Lần này tôi không giết mụ ngay, tôi muốn mụ xuống cửu tuyền sẽ nhắn lại với Kim Hâm.
Mụ này cực kỳ ác độc, ngày trước tôi ở nhà họ Kim mụ đối xử với tôi rất tàn nhẫn. Tôi vung một búa cho mụ lăn ra đất, rút dao găm đâm mụ từng nhát từng nhát. Thấy mụ co giật, đau đớn, tôi rất khoan khoái. Tiền mụ dùng đều là tiền nhà họ Kim, đều là tiền của tôi! Tôi giết mụ, giết luôn con chó mụ nuôi.
Xong xuôi mọi chuyện, tôi về lại nông thôn. Thuật lại với Kim Chí Thành để nó nghĩ chính mình giết vợ chồng Kim Hâm, rồi tôi chạy trốn. Tôi chờ mọi người tìm ra Kim Chí Thành, chờ mọi người xử tử hình nó. Sau đó tôi sẽ xuất hiện trước mặt Diệp Hồng, kể cho cô ấy nghe mọi chuyện, tôi tin cô ấy sẽ tiếp nhận tình cảm của tôi.
Đáng tiếc, mọi người thông minh hơn tôi tưởng. Các anh lập tức có thể loại trừ hiềm nghi với Kim Chí Thành, bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của tôi. Tôi hết cách, đành phải điều chỉnh kế hoạch của mình một lần nữa, thay vào đó là giết Kim Chí Thành.
Nó vốn dĩ ở phòng bệnh thường, rất dễ trà trộn vào. Tôi dùng dây thừng siết chết nó, thừa dịp nửa đêm không người, đem chôn nó ở sân sau bệnh viện. Tôi sợ bị phát hiện giọng nói không giống nhau nên giả bộ gào thét, để mọi người giam tôi vào phòng đặc biệt. Như vậy tôi có thể giải thích do cổ họng tôi bị đau.
Tôi vốn đâu có bệnh nên nhanh chóng hồi phục. Diệp Hồng đón tôi ra ngoài. Ba người chúng tôi lại chung sống hạnh phúc. Tuy rằng tài sản thừa kế của tôi bị giảm rất nhiều nhưng cũng đủ ba người chúng tôi không lo cơm áo gạo tiền. Có cuộc sống đủ đầy, tôi lại được làm ba. Tất cả đều hoàn mỹ cho đến ngày bị các anh giải về đây!”
“Nếu là nằm mơ cũng sẽ có lúc tỉnh, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!” Nghe đầu đuôi câu chuyện Khúc Mịch vẫn bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Khúc Mịch cho cảnh viên đến sân sau bệnh viện, quả nhiên phát hiện bộ thi thể nam giới. Tuy rằng đã phân hủy nghiêm trọng, nhưng từ chiều cao và hình thể cơ bản phán định là Kim Chí Thành. Pháp chứng lấy mẫu xét nghiệm DNA, phải mấy ngày nữa mới có kết quả.
Lục La khai nhận mọi chuyện, hắn biết mình chết chắc rồi nên muốn được gặp Diệp Hồng lần cuối. Khúc Mịch đồng ý, sắp xếp cho vợ chồng bọn họ gặp nhau.
Diệp Hồng ở phòng thẩm vấn kế bên, việc tra hỏi cô ta khá đơn giản. Sau khi cô ta biết tin của Lục La, biểu hiện cô ta cực kỳ kinh ngạc, ngẩn ngơ tựa như nỗi khiếp sợ vẫn chưa nguôi.
Khi trông thấy Kim Chí Thành, đầu tiên cô ta hỏi thân phận thật sự của hắn.
“Đúng, những chuyện em nghe đều là sự thật!” Lục La nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Hồng, “Tôi là anh trai sinh đôi của Kim Chính Thành. Những chuyện giấu em, tôi đã khai nhận, em có thể xin cảnh sát coi khẩu cung. Hiện tại tôi chỉ muốn hỏi em mấy câu.”
“Cái gì?” Diệp Hồng dĩ nhiên không tin.
Chàng thanh niên có vẻ ngoài bình thường, nhưng tấm lòng vị tha, thiện lương kia là đây sao?!! Tuy anh ta có vẻ ngoài giống hệt Kim Chí Thành, nhưng họ là hai người khác nhau. Nhớ lúc đầu khi vừa trông thấy Kim Chí Thành, cô có thể lập tức phân biệt được hai người. Người đàn ông trước mắt cô không phải chỉ xuất hiện ngày một ngày hai, tại sao cô không phát hiện ra chứ? Hay là thần kinh của Kim Chí Thành lại có vấn đề?
Diệp Hồng liếc Khúc Mịch, quyết định nghe xem Lục La nói gì trước, quan sát trạng thái tinh thần của hắn.
“Em còn nhớ người tên ‘Lục La’ không?” Sắc mặt hắn nghiêm túc hơn.
Diệp Hồng gật đầu, “Anh ấy đã từng giúp em rất nhiều việc, em mãi không quên ân tình của anh ấy. Nhưng đáng tiếc anh ấy nói phải xuất ngoại, từ đó đến nay không còn liên hệ.”
Hắn lộ vẻ vui mừng, hỏi tiếp: “Em có yêu Kim Chí Thành không?”
“Em không biết người em yêu là ai?” Diệp Hồng đáp, “Thời điểm em khó khăn, anh ấy xuất hiện bên cạnh em, cố gắng trợ giúp em; khi em cô quạnh, có tâm sự, anh ấy luôn nghe em kể chuyện, an ủi em; khi em không vui, anh ấy làm mọi cách chọc em cười; anh ấy đối xử với em rất dịu dàng, chỉ cần có thời gian là chơi cùng con.”
Cô không biết Lục La ở bên cạnh mình bao lâu, chẳng phân biệt được ai chính là chồng cô ta.
Lục La mỉm cười, là nụ cười mãn nguyện: “Nghe em nói vậy là tôi có thể an tâm ra đi rồi. Cố gắng nuôi nấng con của chúng ta, tôi không thể chăm sóc được hai người nữa rồi. Được rồi, đội trưởng Khúc, mọi người có thể giải tôi đi!” Hắn đứng dậy, yêu cầu mau chóng được rời đi.
Người sắp chết, hà tất chi phải làm khó dễ? Khúc Mịch lệnh cho cấp dưới đưa hắn đi, thu xếp tài liệu đầy đủ, ngày mai giao lại cho Viện kiểm sát.
“Đội trưởng Khúc, tôi biết anh có nghiên cứu về phương diện tâm lý, anh quan sát Kim Chí Thành, tình trạng của anh ấy có phải lại phát bệnh rồi không?” Diệp Hồng vẫn không tin người này là Lục La.
“Tình trạng của Kim Chí Thành đúng là rất nguy, nhưng người đó không phải Kim Chí Thành!” Khúc Mịch giao khẩu cung cho cô ta, “Cô từ từ xem, đọc xong để lên bàn là được.”
Dứt lời anh đi ra ngoài.
Không ai biết được Diệp Hồng bỏ về từ khi nào, nhưng trong lòng ai nấy đều cảm thương cho cô ta. Đứa con trong bụng cô ta thật sự đến không đúng lúc, còn chưa chào đời đã mất cha. Không biết cô ta sẽ lựa chọn như thế nào, đứa trẻ này đã từng mang đến hạnh phúc cho bọn họ; biết đâu chừng nó vĩnh viễn không có mặt trên cõi đời này.
Vụ án của Lục La mau chóng mở phiên tòa xét xử, không có chứng cứ phản đối, Lục La cũng không kháng án, nhìn dáng vẻ của hắn chỉ mong mình mau mau chóng chóng chết đi.
Người dân thành phố xôn xao bàn luận vụ án một thôi một hồi, nhưng rồi dần dần cũng bị nhưng tin tức nóng hổi khác thay thế.
Đến thời điểm tưởng chừng như mọi người sắp quên hết sự việc nhà họ Kim, Khúc Mịch lại hẹn Diệp Hồng ra ngoài.
Bọn họ gặp nhau tại một quán café, Dĩ Nhu cũng có mặt.
“Cô Diệp, quấy rầy cô nghỉ ngơi!” Dĩ Nhu quan tâm.
“Không sao, tôi đã đi làm rồi!” Diệp Hồng gầy đi trông thấy, cô ta cố nở nụ cười, “Sinh non đâu nặng nề gì, công ty không thể thiếu người. Không biết mọi người hẹn tôi ra đây vì việc gì?”
Theo tin tức Khúc Mịch nhận được, sau khi Lục La nhận án tử, Diệp Hồng lập tức đi bệnh viện phá thai. Chỉ ở ngày nghỉ ba ngày thì đi làm, khiến người ta cảm thấy đau lòng. Chi nhánh công ty của họ vừa đi vào hoạt động, cô ta không thể ở nhà nghỉ ngơi được.
Dĩ Nhu không hiểu vì sao Khúc Mịch lại muốn gặp cô ta, anh chỉ nói cho cô biết có chuyện quan trọng.
“Nhìn qua có vẻ cô Diệp rất bận, vậy tôi nói thẳng.” Khúc Mịch nói chuyện không bao giờ dài dòng, “Cô Diệp, tại sao cô lại hận Kim Hâm như vậy?”
Diệp Hồng ngẩn người, ánh mắt lóe lên một tia bất ngờ, “Đội trưởng Khúc tại sao lại nói như vậy? Anh nghi ngờ tôi là đồng bọn của Lục La, đồng thời dự mưu giết chết tất cả bọn họ ư?”
“Không, từ trước đến nay tôi chưa từng nói các người là đồng bọn.” Khúc Mịch lắc đầu, “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng không biết rằng ở đằng sau còn người thợ săn. Cô Diệp thấy tôi nói đúng không?”
“Đội trưởng Khúc, tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì. Nếu như anh nói những lời vô căn cứ, tôi có quyền từ chối nghe. Nếu như anh có chứng cứ chứng minh tôi liên quan đến vụ án, bất cứ lúc nào anh có thể ra lệnh bắt tôi.” Vẻ mặt Diệp Hồng nghiêm túc tựa như đang rất khó chịu.
“Tôi không có chứng cứ vì xác thực cô không hề tham dự giết người. Kế hoạch là của Lục La, một mình hắn thiết lập, một mình hắn thực hiện.” Khúc Mịch hoàn toàn không để tâm đến tâm tình biến chuyển của cô ta, “Thế nhưng, cô là một phụ nữ lạnh lùng và thông minh, làm sao không nghi ngờ Lục La? Cô hận Kim Chí Thành, hận Kim Hâm, hận nhà họ Kim, cô ước mình có thể giết chết bọn họ, cứu cô thoát khỏi nơi đau khổ đó.
Khi cô phát hiện điểm khả nghi của người cùng chung chăn gối, cô không lộ ra ngay mà ở trong tối điều tra. Khi cô phát hiện có hai Kim Chí Thành thì nghĩ ngay đến Lục La, người mà cô gặp ở cửa hàng thức ăn nhanh kia. Phụ nữ rất nhạy cảm, tâm ý của Lục La khi đó cô không phải không biết.
Cô nhận của người ta hơn trăm ngàn tệ, lúc đó có nghĩ lấy thân báo đáp không? Đáng tiếc, Lục La không chủ động, cô lại chỉ cảm kích hắn chứ không yêu. Một sinh viên đại học xinh đẹp làm sao có thể hạ thấp tiêu chuẩn lấy một người làm công không có trình độ văn hóa? Lục La không lên tiếng, lại nằm trong hi vọng của cô.
Sau đó, cô biết Kim Chí Thành, biết được hắn là kẻ có tiền, lại có tình cảm với cô. Đúng lúc này mẹ cô phát bệnh, gia đình lại rơi vào cảnh khốn khó. Dĩ nhiên Kim Chí Thành phải diễn vở hoàng tử cứu lọ lẹm, cô ỡm ờ đáp lại lời cầu hôn của hắn. Hai người quan hệ nhưng bản chất sinh lý khiếm khuyết, không thể biến cô thành phụ nữ. Thế nhưng không lâu sau, hắn lại trở nên mạnh mẽ, biến cô thành người phụ nữ của hắn.
Càng về sau, hắn lúc tốt lúc xấu, khiến cô nghi ngờ. Cô hiểu rất rõ chẳng dễ dàng vào nhà họ Kim. Khi Kim Chí Thành đề nghị thụ tinh nhân tạo, cô không do dự mà trực tiếp đồng ý. Đợi đến khi cô mang thai, Kim Hâm xác nhận giới tính của đứa bé và huyết thống của nó mới cho cô vào nhà.
Cô sớm đã nhìn ra thân phận của Lục La, nhưng cô lại chọn im lặng. Khi cô cảm nhận được hắn muốn thay thế Kim Chí Thành thì cô tương kế tựu kế!”
“Đội trưởng Khúc, bịa đặt và phỉ báng là vi phạm pháp luật!” Diệp Hồng nhấp một ngụm café, bình tĩnh đáp trả.
“Để tôi đoán thử, tại sao cô lại giúp Lục La giết vợ chồng Kim Hâm!” Khúc Mịch nhếch miệng cười, không quan tâm đến cô ta, “Cô là phụ nữ yếu đuối, không bối cảnh, vào được nhà họ Kim đều nhờ đứa bé trong bụng. Mẹ cô sống được vẫn dựa vào tiền của nhà họ Kim. Cô ở nhà họ Kim khẳng định không dám lớn tiếng, Kim Hâm cũng không dễ dàng tin tưởng, trọng dụng cô. Tôi nghĩ, một người đàn ông đột nhiên thay đổi thái độ với một người phụ nữ chỉ có một nguyên nhân duy nhất. Chính là --- Bọn họ phát sinh quan hệ!”
Sắc mặt Diệp Hồng lập tức tái nhợt, nhưng mau chóng trở về bình thường, “Đội trưởng Khúc, suy luận của anh thật giống mấy bộ phim truyền hình. Tại sao anh không cho rằng Kim Hâm uống say cưỡng hiếp tôi chứ?”
“Tôi đang tính nói đây… Hoặc là cả hai đều uống say, phát sinh quan hệ. Một người phụ nữ trẻ cấm dục một thời gian dài, ắt hẳn dễ dàng bị châm lửa. Chẳng phải ai sai, ai đúng. Có thể sai ở chỗ Kim Hâm muốn chiếm lấy cô hoàn toàn, cô lại không có năng lực phản kháng. Điều này làm cô hận ông ta, cũng hận ông chồng vô năng của mình.”
Dĩ Nhu cực kỳ kinh ngạc, cô những tưởng Lục La sa lưới, vụ án đã kết thúc, nhưng sau lưng còn có một nhân vật đáng sợ như Diệp Hồng.
“Kế hoạch của Lục La vừa vặn theo đúng ý nguyện của cô, chính là giết hết cha con bọn họ. Nếu như hắn cũng bị cảnh sát bắt lại càng hoàn mỹ.”
“Xin lỗi đội trưởng Khúc, tôi thật sự không có thời gian nghe anh kể chuyện phiếm. Tuy nhiên tôi không thể không thừa nhận câu chuyện của anh rất đặc sắc.” Diệp Hồng đứng lên ý muốn rời đi.
“Cô Diệp!” Khúc Mịch gọi cô ta lại, “Thật ra cô không hề mang thai. Tôi đã điều tra ở bệnh viện, đúng là cô chậm kinh. Muốn chậm kinh… có thể lên baidu tra được hàng ngàn cách thức. Đương nhiên sẽ không phá thai. Cô làm bộ mang thai để Lục La nhớ đến tình cảm của hai người, một mình chịu hết tội. Vì hắn tuy ít học nhưng bản chất vẫn là một con người. Rắp tâm của cô, có lẽ hắn cũng nghi ngờ.”
Diệp Hồng chau mày: “Đội trưởng Khúc, đúng là tôi không mang thai, nhưng tôi không hề biết, mãi cho đến khi khám thai tôi mới phát hiện. Tôi tuyên bố với báo giới là sanh non vì không muốn thêm phiền phức. Không phải điều này cũng phạm pháp chứ?”
“Như vậy biệt thự nhà họ Kim là ai cố tình không khóa cửa?” Khúc Mịch tiếp lời: “Tôi đã thăm dò hiện trường, ở cửa phụ phát hiện một vài dấu vết. Giống như dấu băng dính dán lên chốt cửa, rồi kéo cửa lại như đã khóa rồi. Sau đó nhân lúc không ai để ý thì tháo ra, như vậy thần không biết quỷ không hay.
Lục La tưởng mình thông minh, may mắn nhưng không ngờ rằng chỉ là quân cờ của cô. Nhất cử nhất động đều nằm trong sự điều khiển của cô. Thật không thể không khen cô đúng là người phụ nữ lợi hại! Bây giờ kẻ giết người đền tội, cô lại có thể có những ngày tháng tự do vui vẻ. Tất cả đều quá hoàn mỹ.”
Nghe đến đây, Diệp Hồng nghiêm mặt, rồi lại làm như không quan tâm những lời nói ấy.
“Đội trưởng Khúc, vẫn là câu nói ấy. Nếu như anh có chứng cứ, bất cứ lúc nào có thể đến bắt tôi. Tôi sẵn sàng đợi.” Dứt lời, cô ta đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Dĩ Nhu hỏi anh: “Như vậy cứ để cô ta đi ư?”
“Còn thế nào được? Như cô ta nói, chúng ta không có chứng cớ. Hơn nữa, đích thực là cô ta không hề tham dự kế hoạch giết người của Lục La. Thậm chí ngay cả ám chỉ cũng không có, cô ta là người biết thời thế. Thêm vào đó, đây cũng chỉ là suy đoán của anh.” Khúc Mịch mời cô ta đến chỉ muốn xác thực những suy đoán của mình, nhìn phản ứng của Diệp Hồng anh biết mình đã đoán đúng.
“Đúng là người phụ nữ ác độc!” Dĩ Nhu lắc đầu, “Những người như vậy không thể đụng vào, nếu không mình chết lúc nào không biết. Lục La cho rằng mình vì tình yêu nhưng không ngờ mình chỉ là kẻ ngốc.”
“Thương tổn một người đàn ông yêu cô ta như vậy, cô ta sẽ hối hận!” Khúc Mịch khẳng định, “Trên thế giới này không bao giờ tìm được người thứ hai ngốc như vậy nữa, vì cô ta mà ngay cả tính mạng mình cũng không quan tâm. Thôi thì Lục La cũng coi như ‘Cầu nhân đắc nhân’.”
*Có thể hiểu cầu gì được đó.
Ý của anh là gì? Lẽ nào Lục La biết mình bị Diệp Hồng lợi dụng? Sao lộn xộn vậy?
Thấy Khúc Mịch đi ra ngoài, cô liền mau chóng đuổi theo.
…
~~~~~~~~~~ HẾT QUYỂN 4 ~~~~~~~~~~
Bình luận facebook