-
Chương 351-355
Chương 351: Uống đan dược
Hoàng Cực Thiên lạnh giọng nói, phù ấn chữ vàng đó bay vút lên cao, sau đó nhanh chóng nện xuống người Mục Vỹ.
“Nói lắm thế làm gì? Giết nó luôn cho xong đi!”
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
Cổ Thiên Gia vung thanh Thiên Gia Cổ Kiếm lên, vô vàn tia sáng bay lên.
“Thiên Gia Thập Tự Trảm!”
Ông ta gầm lên rồi khua múa kiếm, từng đường kiếm chữ thập xuất hiện trước mặt.
Chém!
Vút…
Đường kiếm chữ thập như ánh sáng của linh hồn lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Đường kiếm ấy tới gần, nhưng bây giờ không có cao thủ nào của nhà họ Mục đến giúp Mục Vỹ cả.
Lúc này, trong đầu Mục Vỹ nảy ra một suy nghĩ.
Hắn đã sống lại thì sao có thể chết ở chỗ này được.
Nhưng khi Mục Vỹ vừa đưa ra một quyết định còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì phụt một tiếng, máu tươi bắn ra rồi phun hết lên người hắn.
Đường kiếm chữ thập ấy đã đâm vào một người khác, là người đã xông tới chỗ Mục Vỹ, máu tươi trên cơ thể người đó dính hết lên người Mục Vỹ.
“Không!”
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ gầm lên khi thấy một gương mặt quen thuộc.
“Cô đang làm gì thế hả? Tiêu Doãn Nhi, cô làm gì vậy?”
“Mục Vỹ ta sống hay chết không liên quan đến cô, tại sao cô lại đỡ hộ ta? Tại sao?”
“Ta và cô không có quan hệ gì cả, cô làm thế này là ngu ngốc!”
Tiêu Doãn Nhi đã dùng cơ thể mình chặn đường kiếm ấy, toàn thân cô ấy dính máu, chiếc váy dài màu đen cũng bị nhuộm đỏ, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy lại có vẻ thản nhiên.
Tiêu Doãn Nhi mỉm cười định nói gì đó nhưng còn chưa kịp cất tiếng đã nhắm nghiền mắt lại.
“A…”
Mục Vỹ ngửa mặt lên hét, đột nhiên Tru Tiên Đồ trong cơ thể hắn đã được khởi động trong giây phút đó, phong ấn chữ vàng trói buộc cơ thể hắn đã nổ tung.
“Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, hai lão già đáng chết! Ta sẽ giết hai lão!”
Mục Vỹ đứng bật dậy, một đường kiếm chữ thập chém vào ngực hắn, máu tươi chảy ra.
Dù Tiêu Doãn Nhi đã chặn phần lớn các đòn tấn công cho hắn, nhưng vẫn còn vài đường kiếm xuyên qua người Mục Vỹ.
“Lão Mạt, đưa đan dược cho ta!”
“Đan dược ư? Dù bây giờ ngươi có uống thánh đan hay tiên đan thì cũng vô dụng thôi”, Cổ Thiên Gia cười lạnh một tiếng rồi khinh thường nói.
Ông ta không ngờ nha đầu nhà họ Tiêu lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, sau đó đỡ một đòn chí mạng cho Mục Vỹ.
Nhưng vì sao cô ấy lại làm thế?
Tiêu Chiến Thiên vẫn chưa dám khai chiến cơ mà!
Ba gia tộc lớn liên thủ, kết hợp với thế lực phía sau nữa thì Tiêu Chiến Thiên chỉ còn nước chịu khuất phục thôi.
“Tỷ…”
Thấy Tiêu Doãn Nhi bất ngờ xuất hiện và đỡ một đòn chí mạng cho Mục Vỹ, Tiêu Khánh Dư gào lên điên cuồng.
Niệm Linh Quan đã lập tức lao tới.
Trên thế gian này, ngoài hai người con của mình ra, không một ai có thể khiến bà ta vội vã như vậy.
Nhưng Niệm Linh Quan vừa lao tới, chiến trường đã biến động bất ngờ.
Mạt Vấn nghe thấy tiếng gọi của Mục Vỹ nên lấy ngay đan dược cất giữ trong hồ lô ra rồi ném cho hắn.
“Có tất cả ba mươi bảy nghìn bốn trăm hai mươi tám viên đan dược, từ nhất phẩm đến thất phẩm, còn có cả một viên bát phẩm nữa!”
Ngay sau khi nghe Mục Vỹ dặn dò, Mạt Vấn đã bắt tay thu thập đan dược ngay.
Mọi người trong học viện Thất Hiền đều đã chuẩn bị rất nhiều đan dược cho trận chiến lần này.
Mạt Vấn chỉ nói một câu sau này sẽ trả lại gấp ba số đan dược này, tất cả mọi người lập tức lấy hết đan dược của mình ra.
“Hơn ba mươi nghìn viên đan dược, tên nhãi này định làm gì nhỉ? Không lẽ định cho nổ đan dược thay bom sao?”, Mạt Vấn khó hiểu lẩm bẩm.
“Hai con cáo già kia, đối mặt với tông chủ của Thánh Đan Tông mà Mục Vỹ ta còn dám đấu một trận thì hôm nay, các ông chết chắc rồi!”
Giọng nói của Mục Vỹ trở nên tàn độc, gương mặt cũng khủng khiếp lạ thường.
“Mở!”
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi mở hồ lô ra, các viên đan dược với đủ mọi dáng vẻ và cấp bậc rơi ra ngoài.
Một chiếc lò luyện cực lớn xuất hiện trong tay Mục Vỹ.
Đây chính là lò luyện khí và đan dược mà hắn lấy được của Thánh Đan Tông trong động Phong Lĩnh ở thành Bắc Vân.
“Tên nhãi này định làm gì vậy?”
“Mặc kệ nó, mau cản nó lại. Một tên nhãi ranh cảnh giới Linh Huyệt mà dám đối đầu với cường giả cảnh giới Thông Thần, đúng là chán sống rồi!”
Cổ Thiên Gia và Hoàng Cực Thiên trao đổi ánh mắt, rồi cùng xông lên.
Dù Mục Vỹ định làm gì thì họ cũng phải ngăn hắn lại.
“Định cản ta ư? Khỏi cần!”
Nhưng hai người đó vừa hành động, Mục Vỹ chợt há miệng, hơn ba nghìn viên đan dược đó đã hoá thánh dung dịch nhờ lò luyện Phong Thiên, sau đó chui hết vào miệng Mục Vỹ.
Thấy Mục Vỹ làm vậy, mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp xuống đất, đập xuống những xác chết.
Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, Lâm Chấn Thiên, Mục Thanh Vũ, Niệm Linh Quan và tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.
Hắn đang làm gì?
Hắn định làm gì vậy?
Khi võ giả uống đan dược, nhiều khi uống hai loại cùng lúc sẽ phải hết sức cẩn thận, không dám sơ suất, vì một khi dược hiệu có vấn đề sẽ gây chết người.
Thế mà Mục Vỹ lại uống mấy chục nghìn viên đan dược một lúc.
Hắn đúng là chán sống rồi!
Chương 352: Đột phá bảy cấp
Dường như mấy chục nghìn viên đan dược đều chui xuống bụng Mục Vỹ ngay lập tức.
Không gian im ắng, ai nấy đều đứng bất động một lúc.
“Hừ! Mục Vỹ, không ngờ ngươi lại chọn cách tự kết liễu, thế càng bớt việc cho chúng ta”, Cổ Thiên Gia nói.
“Ha ha… Ta tưởng ngươi còn có bản lĩnh gì, giả dụ như lại đốt cháy tuổi thọ của mình, ai dè lại là một cách tự sát”.
Hoàng Cực Thiên mỉm cười khinh thường rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy giễu cợt.
Dù Mục Vỹ giỏi thì sao nào?
Hắn cũng chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám thôi, còn xa mới vươn đến cảnh giới Thông Thần được, huống chi bọn họ đã là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư rồi.
“Nói xong chưa?”
Đột nhiên Mục Vỹ ngẩng đầu lên, nhưng hành động này đã khiến mọi người có mặt ở đó phải run sợ.
Bây giờ có một dòng máu nối từ hai bên tóc mai của hắn lên chân mày, còn đôi mắt của hắn loé lên ánh sáng vàng, những tia sáng ấy toả ra ánh sáng như một ngọn núi vàng lấp lánh.
“Chúng ta cùng chơi một trò này đi, để xem ông có thể chịu được bao nhiêu kiếm của ta mà không chết, thế nào?”
Mục Vỹ mỉm cười với vẻ quỷ dị.
“Gì cơ?”
Cổ Thiên Gia thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười này của Mục Vỹ.
Ông ta có thể cảm nhận được Mục Vỹ của lúc này đã có sự thay đổi hoàn toàn so với lúc trước.
Quỷ quái, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Dường như tất cả những vẻ tiêu cực đều xuất hiện trên người hắn.
“Ngươi…”
“Sao? Sợ rồi à?”
Mục Vỹ cười điên cuồng nói: “Mục Vỹ ta là người ân oán phân minh, không câu nệ, ta ghét nhất loại tiểu nhân xảo trá. Chuyện đã tới nước này, nhưng nhà họ Lâm, nhà họ Cổ và hoàng thất các người vẫn thua nhà họ Mục ta, nên mới định dùng thủ đoạn bỉ ổi này hòng tiêu diệt gia tộc ta. Nhưng ta nói cho các ông biết, dù các ông có thành công thì hôm nay cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây và chết dưới tay ta. Nào, để ta xem ai có thể ngăn cản!”
“Ta nói luôn cho ông biết công pháp ta thi triển là Đại Dung Đan Thuật, dùng cơ thể mình làm lò luyện đan và dùng đan dược làm sức mạnh. Bây giờ, ông còn dám đấu với ta không?”
Dứt lời, khí thế trên toàn thân Mục Vỹ bùng nổ.
“Cảnh giới Thông Thần… tầng thứ năm!”
Trông thấy vậy, Cổ Thiên Gia và Hoàng Cực Thiên lập tức đờ ra tại chỗ.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám cách cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm bảy cảnh giới, vậy mà Mục Vỹ lại có thể đột phá nhanh đến vậy.
“Đừng lo, nó có thể đột phá đến cảnh giới ấy là nhờ cả vào chỗ đan dược kia. Dù thế nào thì một khi đan dược hết tác dụng thì nó chết chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Giọng nói của Cổ Thiên Gia có vẻ hơi run sợ.
“Đúng thế… Chỉ được tạm thời thôi, nhưng đủ để giết ông rồi!”
Nhưng Cổ Thiên Gia vừa nói dứt câu, một bóng người đã vọt tới phía sau ông ta như một bóng ma.
Thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ loé sáng, hắn toả khí tức lạnh lẽo ở phía sau Cổ Thiên Gia rồi nói: “Hẹn gặp lại ở địa ngục, Cổ Thiên Gia!”
Phựt một tiếng, đầu của Cổ Thiên Gia đã bay mất, máu tươi phun trào.
Quá nhanh!
“Tốc độ nhanh quá!”, thấy vậy, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Thầy Mục…”
Nhóm Mặc Dương đầy vẻ lo lắng nhìn Mục Vỹ.
“Mục Vỹ!”
Nhóm Vương Hinh Vũ cũng thấy ngạc nhiên.
Lâm Hiền Ngọc đứng trong đám đông ngẩng mặt lên nhìn, một lát sau, gã nâng kiếm lại xông lên.
Nhưng bọn họ đều hiểu thế mới là Mục Vỹ.
Hắn có thể bỏ mặc tất cả vì mọi người!
“Thiên Gia Cổ Kiếm quả là một thanh kiếm tốt, vậy ta không khách sáo nữa nhé!”
Mục Vỹ cầm Thiên Gia Cổ Kiếm đứng sừng sững trên không trung, hắn nhìn Hoàng Cực Thiên rồi giơ kiếm lên trời, lạnh lùng nói: “Hoàng Cực Thiên, người tiếp theo là ông đấy!”
“Lục Khuê, ông còn chờ gì nữa hả?”
Hoàng Cực Thiên đã hoàn toàn khủng hoảng khi nhìn thấy khí thế này của Mục Vỹ.
Hắn giết Cổ Thiên Gia trong nháy mắt, tốc độ của hắn đã vượt qua cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, tại sao bỗng dưng hắn lại nhanh tới vậy?
“Lục Khuê?”
Nghe thấy Hoàng Cực Thiên kêu cứu, Mục Vỹ biết ngay phía sau ba gia tộc lớn quả nhiên có những thế lực khác.
Nếu đúng như hắn đoán thì là Lục Ảnh Huyết Tông!
“Dù hôm nay có thiên thần hạ phàm thì ông cũng phải chết!”
Nhưng dù Hoàng Cực Thiên có gọi thế nào thì Lục Khuê ấy cũng không xuất hiện, Mục Vỹ giơ Thiên Gia Cổ Kiếm lên rồi tiếp tục lao tới.
Đối mặt với Mục Vỹ của hiện tại, Hoàng Cực Thiên không có một chút thực lực nào để phản kháng.
Kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm của Mục Vỹ, Hoàng Cực Thiên đã mất hết ý chí chiến đấu sau khi nhìn thấy xác chết của Cổ Thiên Gia.
Phụt…
Mục Vỹ đã lấy mạng của Hoàng Cực Thiên bằng một kiếm, sau đó hắn đứng im tại chỗ, lạnh lùng quan sát xung quanh.
Tiếp đến, hắn đi tới cạnh Tiêu Doãn Nhi. Lúc này, toàn thân Tiêu Doãn Nhi đã nguội lạnh, không còn chút sức sống nào.
“Doãn Nhi!”
Niệm Linh Quan đã khóc tới mức chết đi sống lại khi nhìn thi thể của con gái mình, thấy Mục Vỹ đi tới, bà ta nổi giận.
“Cút!”
Bà ta khẽ quát một tiếng, nhưng Mục Vỹ mặc kệ, cứ thể ôm Tiêu Doãn Nhi đứng trong đêm mưa.
Chương 353: Thêm một người mẹ!
Một lát sau, bên ngoài cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đã xuất hiện một lớp băng.
Lớp băng này đã đóng băng cơ thể cô ấy lại.
“Tru Tiên Đồ, ta biết ngươi có năng lực siêu phàm và thuật xoay chuyển càn khôn. Dù ngươi coi thường ta, nhưng ta vẫn là chủ nhân của ngươi. Lần này, Mục Vỹ ta xin ngươi, xin ngươi hãy cứu cô ấy!”
Soạt một tiếng, Mục Vỹ không nói không rằng ôm xác của Tiêu Doãn Nhi rồi quỳ xuống.
Hắn đang quỳ trước Tru Tiên Đồ, một món kỳ vật của tạo hoá!
Nhưng Tru Tiên Đồ không hề có động tĩnh gì.
Lần đầu tiên trong mắt Mục Vỹ xuất hiện vẻ cam chịu, bất lực và thất thần.
Ding…
Song đúng lúc này, một âm thanh vang lên, cơ thể lạnh lẽo của Tiêu Doãn Nhi đã biết mất trong vòng tay của Mục Vỹ.
“Cảm ơn ngươi!”
Ngay sau đó, trong mắt Mục Vỹ lộ ra một tia mừng rỡ.
Từ trước tới nay, hắn luôn nghĩ Tru Tiên Đồ không phải vật chết, mà nó có ý thức riêng, nhưng suy nghĩ của nó luôn không thèm giao lưu với hắn.
Hôm nay, hắn ôm đầy hi vọng, thật may nó đã không làm hắn thất vọng.
Bây giờ, hắn đã có thể nhìn thấy cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đang trôi lơ lửng trong không gian thần bí của Tru Tiên Đồ trong đầu hắn, một điểm sáng xanh dịu nhẹ không ngừng tích tụ, rồi xoay quanh toàn bộ cơ thể cô ấy.
“Đa tạ!”
Trông thấy những điểm sáng ấy, Mục Vỹ chắp tay, gương mặt thả lỏng như đã trút được gánh nặng.
“Mục Vỹ, ngươi đã hại con gái ta, mà giờ còn cướp mất thi thể của nó, ngươi đúng là loại lòng lang dạ sói!”, Niệm Linh Quan đứng dậy, đột nhiên tức tối quát: “Mục Vỹ, hôm nay không cần người của ba gia tộc lớn giết ngươi nữa, mà Niệm Linh Quan ta và nhà họ Tiêu sẽ không tha cho ngươi”.
Vút…
Nhưng Niệm Linh Quan vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã rút kiếm ra kề lên cổ bà ta.
“Nói! Bà nói tiếp xem!”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Ta và gia tộc của bà đã có giao ước, nếu ta cứu được Tiêu Khánh Dư thì bà phải hỗ trợ nhà họ Mục ta, không phải sao? Chuyện thất tín bội nghĩa mà bà cũng làm được à?”
“Ta nhổ vào! Dù ta không đồng ý thì ngươi vẫn sẽ cứu Dư Nhi, đâu phải ngươi làm vậy chỉ vì một mình Dư Nhi thôi đâu!”
“Được, vậy thì bà có thể từ chối, nhưng bà đã đồng ý rồi mà không giúp được gì cho gia tộc ta dù chỉ là một chút, mà chỉ thờ ơ đứng nhìn thôi”.
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Tiêu Doãn Nhi không muốn làm trái lời hứa nên đã ra tay và chết thay ta, đây là ta nợ cô ấy, còn bà và nhà họ Tiêu thì không liên quan gì cả!”
“Tại sao không liên quan? Doãn Nhi là con gái của ta cơ mà!”
Niệm Linh Quan quát: “Con gái của ta chết vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không đáng chết sao?”
“Ha ha…”
Nghe bà ta nói vậy, Mục Vỹ cười lớn nói: “Nực cười, đúng là nực cười! Tiêu Doãn Nhi chết vì ta thì đây là trách nhiệm của ta. Nhưng người làm mẹ như bà không đi tìm hung thủ giết con mình, mà lại làm ầm lên với ta làm gì? Nhà họ Tiêu các bà không dám động vào nhà họ Cổ chứ gì? Gia tộc bà sợ ba gia tộc lớn đúng không? Cổ Thiên Gia giết Tiêu Doãn Nhi, nhưng nhà họ Tiêu các người đã có ai dám đứng ra chất vấn nhà họ Cổ chưa?”
“Ngươi khỏi cần kích ta! Dù nhà họ Mục có sụp đổ thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Tiêu chúng ta cả!”
“Ngu xuẩn!”
“Ngươi dám mắng ta?”
“Ta mắng bà đấy thì sao?”, Mục Vỹ giễu cợt nói: “Lần này ba gia tộc lớn liên thủ để đối phó với gia tộc mạnh nhất là nhà họ Mục, tiếp theo sẽ đến nhà họ Tiêu yếu nhất các người và họ sẽ nhổ cả gốc lẫn rễ. Mục đích của cuộc liên hôn giữa hai nhà Tiêu, Mục là gì? Bà không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh ư? Chẳng trách nhà họ Tiêu cứ ngày một lụi bại”.
“Hơn nữa, bà đã thấy ba gia tộc lớn vất vả đối phó với nhà họ Mục thế nào chưa? Cục diện chỉ ở thế cân bằng thôi, nhưng chắc chắn có thế lực đứng sau bọn họ. Đến lúc ấy, thế lực kia xuất hiện, họ sẽ lật đổ nhà họ Mục, bà tưởng họ chỉ lật đổ mỗi nhà họ Mục thôi sao?”
Mục Vỹ tuôn một tràng khiến Niệm Linh Quan trợn mắt há mồm.
“Tóm lại, ta nói những lời này không phải muốn kích bà. Quân của gia tộc ta không có ai sợ chết cả, dù có bị tiêu diệt thì chúng ta cũng phải khiến đối thủ chảy máu. Nhà họ Mục ta không cần tới sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu yếu đuối các người, ta không muốn nợ nần gì nhà bà!”
“Ta sẽ trả lại Tiêu Doãn Nhi cho bà, đây là lời hứa của Mục Vỹ ta, rồi sẽ có ngày ta sẽ trả lại cho các người!”
Cơ thể của Tiêu Doãn Nhi bất động trong Tru Tiên Đồ như đang ngủ say, đẹp vô cùng!
Mục Vỹ thu trường kiếm lại rồi bay lên cao, bỏ Niệm Linh Quan đang mơ hồ ở lại.
Lẽ nào không giúp nhà họ Mục nữa là quyết định sai lầm của ta bà ta ư?
Mục Vỹ bay tới chỗ Mục Li.
“Li thúc, giao người đó cho cháu đi!”
“Thiếu chủ!”
“Không sao đâu”, Mục Vỹ mỉm cười, cố tỏ ra mình ổn.
Đúng là sau khi uống đan dược, hắn không thể cầm cự được lâu, nhưng vậy là đủ rồi.
Còn sau đó sẽ như thế nào thì hắn không quan tâm!
Con người ta sống trên đời chỉ mong được vui vẻ, ân oán phân minh, nếu sống mà luôn phải ấm ức thì thà chết một cách oanh liệt cho xong!
“Thiếu chủ, cậu không được chết, chủ nhân vẫn đang chờ cậu!”
Thấy Mục Vỹ kiên quyết, Mục Li chợt nói: “Bà ấy luôn chờ cậu, chờ con trai của mình đến đón để gia đình được đoàn tụ!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, Mục Vỹ lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.
Sau khi sống lại, hắn không những có thêm một người cha, mà giờ còn thêm một bà mẹ nữa!
Hắn biết chính xác “bà ấy” mà Mục Li nói là ai!
Nhưng không phải mẹ hắn đã mất vì bệnh từ khi hắn còn rất nhỏ sao?
Chuyện gì vậy?
Nhất thời, Mục Vỹ ngây ra giữa không trung.
Chương 354: Lục Khuê
"Khoan đã! Khoan đã Li thúc!", Mục Vỹ hơi hoang mang.
"Thúc nói... mẹ ta còn sống ư?"
"Chủ nhân vẫn chưa chết, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta luôn ở nhà họ Mục. Ta muốn nhìn thiếu chủ từng bước trưởng thành. Nếu như thiếu chủ là người tầm thường, không có năng lực gì thì cả đời lão sẽ không nói ra chuyện này. Nhưng nếu thiếu chủ mưu lược kiệt xuất, ta sẽ nói cho thiếu chủ biết".
"..."
Câu nói của Mục Li quá hiển nhiên rồi. Suốt mười chín năm qua, Mục Vỹ không khác gì một đứa ngu dại nên Mục Li cũng không định nói cho hắn biết chuyện này.
Mục Vỹ nhìn Mục Thanh Vũ bên trên, đột nhiên thấy mũi có chút ê ẩm.
Nam nhân này một mình chèo chống cả gia tộc đã không đơn giản rồi, không ngờ ông ấy còn có một chuyện tình như thế.
"Ta biết rồi, Li thúc đừng lo, ta sẽ không chết đâu!"
Mục Vỹ cười sảng khoái đáp: "Một ngày nào đó, ta sẽ tìm được mẫu thân để gia đình được đoàn tụ, nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện này".
"Thế thì tốt!"
Mục Li gật đầu, xoay người muốn rời đi.
Vù...
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng kêu xé gió vang lên, một xúc tu màu đỏ sẫm từ trong bầy linh thú bay tới như một tia chớp đỏ.
"Phập" một tiếng.
Sợi xúc tu đó đâm vào ngực Mục Li, máu tươi phun ra, nó lại rút về để lại một lỗ máu ở ngực Mục Li.
"Li thúc..."
Việc này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, Mục Vỹ không hề phát hiện.
Trong khoảnh khắc sợi xúc tu rút về, bầy linh thú đằng xa lại trở nên điên cuồng dữ dội.
Mấy bóng dáng cao trăm mét nổi bật trước bầy linh thú, mỗi một con linh thú cao cấp cao trăm mét kia được một võ giả mặc áo bào xanh lục cưỡi.
"Lục Ảnh Huyết Tông!"
Cuối cùng nhân vật chính Lục Ảnh Huyết Tông cũng ra sân rồi!
Mục Vỹ nheo mắt nhìn những người kia. Hắn đã lường trước hôm nay nhà họ Mục có thể khó bảo toàn, nhưng khi thời khắc này đến, lòng hắn vẫn thấy đau thương.
"Phó tông chủ Lục Khuê, sao giờ ông mới đến? Hợp tác mà chẳng có thành ý gì như vậy sao ba gia tộc bọn ta tin ông được!"
Lâm Chấn Thiên, kẻ duy nhất còn sống sót trong ba vị trưởng tộc giận dữ quát.
Ầm...
Mặt đất chợt rung chuyển, đống thi thể linh thú cấp chín, cấp mười dần dần rơi ra.
Một cái bóng cao trăm trượng từ tốn đi giữa bầy linh thú.
Đó là một thiên linh thú hai đầu, toàn thân một màu máu như ngọn lửa đang cháy, bốn con mắt đỏ rực khiến người ta nhìn mà khiếp đảm.
Thiên linh thú cấp năm - Xích Luyện Giao hai đầu!
Thiên linh thú cấp năm đã tương đương với cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm thậm chí tầng thứ sáu, ai có thể điều khiển con thiên linh thú bậc này!
"Phó tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông!"
Mục Vỹ lại híp mắt.
"Ha ha... Lâm Chấn Thiên, bị một thằng nhãi mới mở đến huyệt Phong Trì đánh bại cũng do các ông vô dụng thôi, liên quan gì đến ta đâu?"
Người có vóc dáng vạm vỡ ngồi xếp bằng trên đầu của Xích Luyện Giao sừng sững đứng lên, cao gần hai mét. Ông ta đưa mắt nhìn xuống dưới.
"Lục Ảnh Huyết Tông ta giúp các ông phát động làn sóng linh thú, dẫn dụ nhà họ Mục dốc hết lực lượng ra để các ông có cơ hội tiêu diệt chủ lực thậm chí đại bản doanh của nhà họ Mục, thế còn chưa đủ sao? Ông có biết vì phát động làn sóng linh thú lần này mà Lục Ảnh Huyết Tông ta đã mất bao nhiêu nhân lực, tài sản rồi không?"
Lục Khuê khịt mũi khinh thường.
"Nói nhảm nhiều quá, giờ động thủ luôn được chưa?"
"Đừng vội chứ, ba lão gia tử đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, lẽ nào chỉ Mục Thanh Vũ thôi cũng không đối phó nổi?"
Lục Khuê trêu tức nhìn một nơi.
Ở đó, Mục Thanh Vũ đang một mình đánh nhau với ba người, khí thế hừng hực, không hề rơi vào thế hạ phong.
"Ông..."
Lục Khuê không có vẻ gì là muốn xuất thủ làm cho Lâm Chiến Thiên lộ vẻ lo lắng.
Mục Vỹ đang nhìn ông ta chằm chằm, hắn lúc này đã không còn là Mục Vỹ vừa rồi nữa. Thằng lỏi con này đã nuốt không biết bao nhiêu đan dược, tại sao vẫn chưa nổ tung xác mà thực lực còn tăng vọt như thế chứ!
"Nhưng mà... thằng nhóc này uống nhiều đan dược như vậy nhưng lại mạnh hơn chứ không nổ tung xác, để xem Tiểu Xích của ta nuốt cậu ta rồi có tăng sức mạnh vượt trội, tiếp tục tiến hóa hay không".
Lục Khuê quan sát Mục Vỹ, đánh giá.
"Ông cứ thử đi!"
Mục Vỹ nhìn Lục Khuê trên đỉnh đầu Xích Luyện Giao hai đầu, chỉ cảm thấy ngực như bị đốt cháy.
Lục Khuê này mới là kẻ đứng sau màn khiến lớp chín của hắn chỉ còn lại hơn tám mươi người, đẩy gia tộc hắn đến bước đường cùng.
"Khà khà, ta thích mấy người không chịu khuất phục như ngươi đấy. Tiểu Xích, lên!"
Lục Khuê vỗ đầu Xích Luyện Giao hai đầu bên dưới rồi nói.
Xì xì...
Xích Luyện Giao lè cái lưỡi đỏ rực ra, nó rướn hai cái đầu to như chậu ầm ầm xông về phía Mục Vỹ.
"Để xem ta chém con rắn bé bỏng của ông rồi ông có huênh hoang được nữa không!"
Khuôn mặt Mục Vỹ trắng bệch, hắn phun một ngụm tinh huyết vào Thiên Gia Cổ Kiếm. Ngụm tinh huyết thoáng chốc dung nhập vào thanh kiểm cổ, làm nảy sinh khí thế sát phạt.
Đây mới là Thiên Gia Cổ Kiếm chân chính!
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, lao thẳng ra ngoài như tia chớp.
Hôm nay, dù hắn chết cũng phải kéo theo mấy kẻ chết chung, đã kéo thêm người chết chung thì không cần quan tâm số lượng.
"Vô Ảnh Chi Kiếm Trảm!"
Mục Vỹ hét lên rồi hóa ra vài phân thân di chuyển qua lại giữa không trung. Giờ phút này, khắp nơi trên bầu trời đêm đều là Mục Vỹ, không thể phân biệt được đâu là hắn!
Chương 355: Con phải sống!
"Võ kỹ gì đây?"
Những người ở đây sửng sốt khi thấy những phân thân kì lạ của Mục Vỹ.
Đây là lần đầu họ thấy võ kỹ như vậy, họ chưa gặp nó bao giờ.
Leng keng, leng keng...
Trong lúc mọi người sững sờ, tiếng kiếm chém vang lên, hai cái đầu của Xích Luyện Giao phun máu tung tóe, xuất hiện mười mấy vết thương kinh khủng chỉ trong nháy mắt.
Vết thương nào cũng đổ máu ồ ạt, thậm chí có thể nhìn thấy phần thịt đang chảy máu bên trong.
Trông ghê tởm đến nỗi người khác nhìn mà buồn nôn.
"Tiểu Xích!"
Thấy Xích Luyện Giao hai đầu rụt cổ, sợ hãi ấm ức nhìn Mục Vỹ, trong mắt Lục Khuê hiện lên lửa giận.
"Hừ, miệng còn hôi sữa mà cũng dám làm tọa kỵ của ta bị thương, chán sống rồi!"
Lục Khuê nổi cơn thịnh nộ.
Ông ta đã xem thường Mục Vỹ rồi!
"Ông là cái gì mà đòi giết con ta!"
Một tiếng quát vang lên ngay lúc đó, vầng sáng quanh thân Mục Thanh Vũ chợt sáng lên, sau đó ông ấy xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
"Cha giải quyết xong rồi hả?"
"Mấy lão quỷ đó còn không có tư cách liều mạng với ta nữa là!"
Mục Vỹ xoay người nhìn lướt qua, phát hiện ba người Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục đang thở hồng hộc, nhìn Mục Thanh Vũ với ánh mắt đầy kiêng kỵ.
"Lũ ăn hại!"
Thấy Mục Thanh Vũ đã đến, một tia sáng xanh lục chớp nhoáng trong mắt Lục Khuê.
Mục Vỹ sau lưng Mục Thanh Vũ đã tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lục Khuê từ lúc nào.
Hắn nhận ra máu đang lan rộng phần áo sau lưng Mục Thanh Vũ.
Xem ra lão cha chết bầm nhà hắn tính cũng y chang hắn, chơi tới bến chứ không chịu nhận thua giữa chừng.
"Lão cha, sao người cứ phải kiên cường đến cùng thế?"
"Im lặng!"
Mục Thanh Vũ bỗng dưng quay lại nhìn Mục Vỹ, nghiêm túc nói: "Vỹ Nhi, phụ thân có lỗi với con, trận chiến hôm nay ta có thể chết, nhưng con không được chết!"
"Tên con được ghép từ họ của ta và mẹ con. Mẹ con họ Vỹ, tên Vỹ Tâm Dao, là muội muội trưởng tộc nhà họ Vỹ của Thiên Vận Đại Lục hiện giờ. Phụ thân mong một ngày nào đó con sẽ tìm được mẹ con, nói với nàng ấy rằng phụ thân... chưa từng quên nàng, chưa từng buông bỏ nàng".
"Tiếc thay, Mục Thanh Vũ ta tự nhận mình thiên phú ngất trời nhưng cũng chỉ gói gọn trong phạm vi đế quốc Nam Vân thôi. Thật ra ta chỉ là một kẻ vô dụng".
Nét mặt Mục Thanh Vũ đầy kiên quyết: "Vỹ Nhi, nhớ lấy, con phải sống!"
"Cha..."
Mục Vỹ nhìn ông ấy, lần đầu tiên gọi tiếng cha bằng cả con tim.
Trước giờ hắn không thể nghiêm túc gọi Mục Thanh Vũ bằng từ cha này, nhưng giờ đây, tiếng gọi ấy bật ra quá đỗi tự nhiên.
"Thằng nhóc hỗn xược, cha không ở bên con từ nhỏ khiến con chịu mọi khuất nhục, tất cả những gì con đạt được hôm nay đều là công sức của mình con, kẻ làm cha như ta chỉ là người đứng ngoài con đường trưởng thành của con, làm con... Khụ khụ..."
Chưa nói hết câu Mục Thanh Vũ đã ho sù sụ, máu chảy ra khóe miệng.
Mục Thanh Vũ đã cho thấy chiến lực mạnh nhất của mình khi liên tục đấu với ba vị trưởng tộc và ba lão trưởng tộc. Ông ấy đã kiệt sức rồi.
"Người đừng nói nữa!"
Mục Vỹ đè nén sự xúc động, vui vẻ nói: "Con cũng muốn bỏ chạy lắm, nhưng con cũng tính đến chuyện hi sinh nên đã uống mấy vạn viên đan dược rồi, có trốn cũng không sống nổi!"
"Nói bậy!"
Mục Thanh Vũ thét: "Con vẫn chưa tới số, vi phụ biết con vẫn chưa tới số!"
"Lát nữa ta sẽ cầm chân Lục Khuê, con nhân cơ hội chạy trốn đi, nhớ lời ta nói!"
Bóng người Mục Thanh Vũ chớp nhoáng lao thẳng tới Xích Luyện Giao hai đầu.
"Lại thêm một kẻ muốn chết!"
Đôi mắt Lục Khuê đầy căm phẫn, ông ta thấy Mục Thanh Vũ tiến lại gần mình thì cơn giận dữ trong lòng càng quay cuồng.
"Lục Luyện Ma Thủ!"
Chiêu thức này đã cho thấy trọn vẹn cảnh giới của Lục Khuê.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám!
Ấy thế mà Lục Khuê đã đạt đến Thông Thần tầng thứ tám!
Những người khác thấy vậy đều thấy áp lực vô cùng, hô hấp trở nên dồn dập.
Thực lực của Lục Khuê đã là đứng đầu đế quốc Nam Vân, dù tính trên cả Thiên Vận Đại Lục cũng được xem là một cao thủ khét tiếng!
"Tầng thứ tám!"
Mục Thanh Vũ biến sắc, muốn lùi lại.
Nhưng Lục Khuê đâu muốn cho ông ấy cơ hội? Ma thủ mang theo lực linh hồn cuồng ngạo đánh thẳng vào Mục Thanh Vũ.
Phụt...
Lúc này Mục Thanh Vũ đã là đèn cạn dầu, nào có thể chịu đựng được đòn tấn công bằng lực linh hồn mạnh thế này. Ông ấy phun ra một ngụm máu, người bay theo gió như diều đứt dây.
"Cha!"
Mục Vỹ hét lên, lập tức xông đến.
"Ngươi cũng phải chết!"
Lục Khuê cười thật to, bắn một luồng lực tinh thần về phía Mục Vỹ.
Võ giả cảnh giới Thông Thần mạnh hơn võ giả cảnh giới Linh Huyệt không chỉ về cường độ thân xác và sức mạnh mà khác biệt lớn nhất là ở lực linh hồn.
Lực linh hồn giết người không để lại dấu vết, trực tiếp xé nát não thậm chí chặt đứt tay chân của võ giả, cho dù mặc áo giáp huyền khí cực phẩm cũng không tài nào tránh được.
Ghê gớm hơn, còn chưa thấy bóng dáng đối thủ đâu đã chịu một đòn chí mạng!
Hoàng Cực Thiên lạnh giọng nói, phù ấn chữ vàng đó bay vút lên cao, sau đó nhanh chóng nện xuống người Mục Vỹ.
“Nói lắm thế làm gì? Giết nó luôn cho xong đi!”
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
Cổ Thiên Gia vung thanh Thiên Gia Cổ Kiếm lên, vô vàn tia sáng bay lên.
“Thiên Gia Thập Tự Trảm!”
Ông ta gầm lên rồi khua múa kiếm, từng đường kiếm chữ thập xuất hiện trước mặt.
Chém!
Vút…
Đường kiếm chữ thập như ánh sáng của linh hồn lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Đường kiếm ấy tới gần, nhưng bây giờ không có cao thủ nào của nhà họ Mục đến giúp Mục Vỹ cả.
Lúc này, trong đầu Mục Vỹ nảy ra một suy nghĩ.
Hắn đã sống lại thì sao có thể chết ở chỗ này được.
Nhưng khi Mục Vỹ vừa đưa ra một quyết định còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì phụt một tiếng, máu tươi bắn ra rồi phun hết lên người hắn.
Đường kiếm chữ thập ấy đã đâm vào một người khác, là người đã xông tới chỗ Mục Vỹ, máu tươi trên cơ thể người đó dính hết lên người Mục Vỹ.
“Không!”
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ gầm lên khi thấy một gương mặt quen thuộc.
“Cô đang làm gì thế hả? Tiêu Doãn Nhi, cô làm gì vậy?”
“Mục Vỹ ta sống hay chết không liên quan đến cô, tại sao cô lại đỡ hộ ta? Tại sao?”
“Ta và cô không có quan hệ gì cả, cô làm thế này là ngu ngốc!”
Tiêu Doãn Nhi đã dùng cơ thể mình chặn đường kiếm ấy, toàn thân cô ấy dính máu, chiếc váy dài màu đen cũng bị nhuộm đỏ, nhưng trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy lại có vẻ thản nhiên.
Tiêu Doãn Nhi mỉm cười định nói gì đó nhưng còn chưa kịp cất tiếng đã nhắm nghiền mắt lại.
“A…”
Mục Vỹ ngửa mặt lên hét, đột nhiên Tru Tiên Đồ trong cơ thể hắn đã được khởi động trong giây phút đó, phong ấn chữ vàng trói buộc cơ thể hắn đã nổ tung.
“Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, hai lão già đáng chết! Ta sẽ giết hai lão!”
Mục Vỹ đứng bật dậy, một đường kiếm chữ thập chém vào ngực hắn, máu tươi chảy ra.
Dù Tiêu Doãn Nhi đã chặn phần lớn các đòn tấn công cho hắn, nhưng vẫn còn vài đường kiếm xuyên qua người Mục Vỹ.
“Lão Mạt, đưa đan dược cho ta!”
“Đan dược ư? Dù bây giờ ngươi có uống thánh đan hay tiên đan thì cũng vô dụng thôi”, Cổ Thiên Gia cười lạnh một tiếng rồi khinh thường nói.
Ông ta không ngờ nha đầu nhà họ Tiêu lại xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, sau đó đỡ một đòn chí mạng cho Mục Vỹ.
Nhưng vì sao cô ấy lại làm thế?
Tiêu Chiến Thiên vẫn chưa dám khai chiến cơ mà!
Ba gia tộc lớn liên thủ, kết hợp với thế lực phía sau nữa thì Tiêu Chiến Thiên chỉ còn nước chịu khuất phục thôi.
“Tỷ…”
Thấy Tiêu Doãn Nhi bất ngờ xuất hiện và đỡ một đòn chí mạng cho Mục Vỹ, Tiêu Khánh Dư gào lên điên cuồng.
Niệm Linh Quan đã lập tức lao tới.
Trên thế gian này, ngoài hai người con của mình ra, không một ai có thể khiến bà ta vội vã như vậy.
Nhưng Niệm Linh Quan vừa lao tới, chiến trường đã biến động bất ngờ.
Mạt Vấn nghe thấy tiếng gọi của Mục Vỹ nên lấy ngay đan dược cất giữ trong hồ lô ra rồi ném cho hắn.
“Có tất cả ba mươi bảy nghìn bốn trăm hai mươi tám viên đan dược, từ nhất phẩm đến thất phẩm, còn có cả một viên bát phẩm nữa!”
Ngay sau khi nghe Mục Vỹ dặn dò, Mạt Vấn đã bắt tay thu thập đan dược ngay.
Mọi người trong học viện Thất Hiền đều đã chuẩn bị rất nhiều đan dược cho trận chiến lần này.
Mạt Vấn chỉ nói một câu sau này sẽ trả lại gấp ba số đan dược này, tất cả mọi người lập tức lấy hết đan dược của mình ra.
“Hơn ba mươi nghìn viên đan dược, tên nhãi này định làm gì nhỉ? Không lẽ định cho nổ đan dược thay bom sao?”, Mạt Vấn khó hiểu lẩm bẩm.
“Hai con cáo già kia, đối mặt với tông chủ của Thánh Đan Tông mà Mục Vỹ ta còn dám đấu một trận thì hôm nay, các ông chết chắc rồi!”
Giọng nói của Mục Vỹ trở nên tàn độc, gương mặt cũng khủng khiếp lạ thường.
“Mở!”
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi mở hồ lô ra, các viên đan dược với đủ mọi dáng vẻ và cấp bậc rơi ra ngoài.
Một chiếc lò luyện cực lớn xuất hiện trong tay Mục Vỹ.
Đây chính là lò luyện khí và đan dược mà hắn lấy được của Thánh Đan Tông trong động Phong Lĩnh ở thành Bắc Vân.
“Tên nhãi này định làm gì vậy?”
“Mặc kệ nó, mau cản nó lại. Một tên nhãi ranh cảnh giới Linh Huyệt mà dám đối đầu với cường giả cảnh giới Thông Thần, đúng là chán sống rồi!”
Cổ Thiên Gia và Hoàng Cực Thiên trao đổi ánh mắt, rồi cùng xông lên.
Dù Mục Vỹ định làm gì thì họ cũng phải ngăn hắn lại.
“Định cản ta ư? Khỏi cần!”
Nhưng hai người đó vừa hành động, Mục Vỹ chợt há miệng, hơn ba nghìn viên đan dược đó đã hoá thánh dung dịch nhờ lò luyện Phong Thiên, sau đó chui hết vào miệng Mục Vỹ.
Thấy Mục Vỹ làm vậy, mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc. Chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp xuống đất, đập xuống những xác chết.
Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, Lâm Chấn Thiên, Mục Thanh Vũ, Niệm Linh Quan và tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.
Hắn đang làm gì?
Hắn định làm gì vậy?
Khi võ giả uống đan dược, nhiều khi uống hai loại cùng lúc sẽ phải hết sức cẩn thận, không dám sơ suất, vì một khi dược hiệu có vấn đề sẽ gây chết người.
Thế mà Mục Vỹ lại uống mấy chục nghìn viên đan dược một lúc.
Hắn đúng là chán sống rồi!
Chương 352: Đột phá bảy cấp
Dường như mấy chục nghìn viên đan dược đều chui xuống bụng Mục Vỹ ngay lập tức.
Không gian im ắng, ai nấy đều đứng bất động một lúc.
“Hừ! Mục Vỹ, không ngờ ngươi lại chọn cách tự kết liễu, thế càng bớt việc cho chúng ta”, Cổ Thiên Gia nói.
“Ha ha… Ta tưởng ngươi còn có bản lĩnh gì, giả dụ như lại đốt cháy tuổi thọ của mình, ai dè lại là một cách tự sát”.
Hoàng Cực Thiên mỉm cười khinh thường rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy giễu cợt.
Dù Mục Vỹ giỏi thì sao nào?
Hắn cũng chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám thôi, còn xa mới vươn đến cảnh giới Thông Thần được, huống chi bọn họ đã là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư rồi.
“Nói xong chưa?”
Đột nhiên Mục Vỹ ngẩng đầu lên, nhưng hành động này đã khiến mọi người có mặt ở đó phải run sợ.
Bây giờ có một dòng máu nối từ hai bên tóc mai của hắn lên chân mày, còn đôi mắt của hắn loé lên ánh sáng vàng, những tia sáng ấy toả ra ánh sáng như một ngọn núi vàng lấp lánh.
“Chúng ta cùng chơi một trò này đi, để xem ông có thể chịu được bao nhiêu kiếm của ta mà không chết, thế nào?”
Mục Vỹ mỉm cười với vẻ quỷ dị.
“Gì cơ?”
Cổ Thiên Gia thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười này của Mục Vỹ.
Ông ta có thể cảm nhận được Mục Vỹ của lúc này đã có sự thay đổi hoàn toàn so với lúc trước.
Quỷ quái, lạnh lùng, tàn nhẫn.
Dường như tất cả những vẻ tiêu cực đều xuất hiện trên người hắn.
“Ngươi…”
“Sao? Sợ rồi à?”
Mục Vỹ cười điên cuồng nói: “Mục Vỹ ta là người ân oán phân minh, không câu nệ, ta ghét nhất loại tiểu nhân xảo trá. Chuyện đã tới nước này, nhưng nhà họ Lâm, nhà họ Cổ và hoàng thất các người vẫn thua nhà họ Mục ta, nên mới định dùng thủ đoạn bỉ ổi này hòng tiêu diệt gia tộc ta. Nhưng ta nói cho các ông biết, dù các ông có thành công thì hôm nay cũng sẽ phải bỏ mạng ở đây và chết dưới tay ta. Nào, để ta xem ai có thể ngăn cản!”
“Ta nói luôn cho ông biết công pháp ta thi triển là Đại Dung Đan Thuật, dùng cơ thể mình làm lò luyện đan và dùng đan dược làm sức mạnh. Bây giờ, ông còn dám đấu với ta không?”
Dứt lời, khí thế trên toàn thân Mục Vỹ bùng nổ.
“Cảnh giới Thông Thần… tầng thứ năm!”
Trông thấy vậy, Cổ Thiên Gia và Hoàng Cực Thiên lập tức đờ ra tại chỗ.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám cách cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm bảy cảnh giới, vậy mà Mục Vỹ lại có thể đột phá nhanh đến vậy.
“Đừng lo, nó có thể đột phá đến cảnh giới ấy là nhờ cả vào chỗ đan dược kia. Dù thế nào thì một khi đan dược hết tác dụng thì nó chết chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Giọng nói của Cổ Thiên Gia có vẻ hơi run sợ.
“Đúng thế… Chỉ được tạm thời thôi, nhưng đủ để giết ông rồi!”
Nhưng Cổ Thiên Gia vừa nói dứt câu, một bóng người đã vọt tới phía sau ông ta như một bóng ma.
Thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ loé sáng, hắn toả khí tức lạnh lẽo ở phía sau Cổ Thiên Gia rồi nói: “Hẹn gặp lại ở địa ngục, Cổ Thiên Gia!”
Phựt một tiếng, đầu của Cổ Thiên Gia đã bay mất, máu tươi phun trào.
Quá nhanh!
“Tốc độ nhanh quá!”, thấy vậy, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Thầy Mục…”
Nhóm Mặc Dương đầy vẻ lo lắng nhìn Mục Vỹ.
“Mục Vỹ!”
Nhóm Vương Hinh Vũ cũng thấy ngạc nhiên.
Lâm Hiền Ngọc đứng trong đám đông ngẩng mặt lên nhìn, một lát sau, gã nâng kiếm lại xông lên.
Nhưng bọn họ đều hiểu thế mới là Mục Vỹ.
Hắn có thể bỏ mặc tất cả vì mọi người!
“Thiên Gia Cổ Kiếm quả là một thanh kiếm tốt, vậy ta không khách sáo nữa nhé!”
Mục Vỹ cầm Thiên Gia Cổ Kiếm đứng sừng sững trên không trung, hắn nhìn Hoàng Cực Thiên rồi giơ kiếm lên trời, lạnh lùng nói: “Hoàng Cực Thiên, người tiếp theo là ông đấy!”
“Lục Khuê, ông còn chờ gì nữa hả?”
Hoàng Cực Thiên đã hoàn toàn khủng hoảng khi nhìn thấy khí thế này của Mục Vỹ.
Hắn giết Cổ Thiên Gia trong nháy mắt, tốc độ của hắn đã vượt qua cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, tại sao bỗng dưng hắn lại nhanh tới vậy?
“Lục Khuê?”
Nghe thấy Hoàng Cực Thiên kêu cứu, Mục Vỹ biết ngay phía sau ba gia tộc lớn quả nhiên có những thế lực khác.
Nếu đúng như hắn đoán thì là Lục Ảnh Huyết Tông!
“Dù hôm nay có thiên thần hạ phàm thì ông cũng phải chết!”
Nhưng dù Hoàng Cực Thiên có gọi thế nào thì Lục Khuê ấy cũng không xuất hiện, Mục Vỹ giơ Thiên Gia Cổ Kiếm lên rồi tiếp tục lao tới.
Đối mặt với Mục Vỹ của hiện tại, Hoàng Cực Thiên không có một chút thực lực nào để phản kháng.
Kiếm thế mạnh mẽ kết hợp với cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm của Mục Vỹ, Hoàng Cực Thiên đã mất hết ý chí chiến đấu sau khi nhìn thấy xác chết của Cổ Thiên Gia.
Phụt…
Mục Vỹ đã lấy mạng của Hoàng Cực Thiên bằng một kiếm, sau đó hắn đứng im tại chỗ, lạnh lùng quan sát xung quanh.
Tiếp đến, hắn đi tới cạnh Tiêu Doãn Nhi. Lúc này, toàn thân Tiêu Doãn Nhi đã nguội lạnh, không còn chút sức sống nào.
“Doãn Nhi!”
Niệm Linh Quan đã khóc tới mức chết đi sống lại khi nhìn thi thể của con gái mình, thấy Mục Vỹ đi tới, bà ta nổi giận.
“Cút!”
Bà ta khẽ quát một tiếng, nhưng Mục Vỹ mặc kệ, cứ thể ôm Tiêu Doãn Nhi đứng trong đêm mưa.
Chương 353: Thêm một người mẹ!
Một lát sau, bên ngoài cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đã xuất hiện một lớp băng.
Lớp băng này đã đóng băng cơ thể cô ấy lại.
“Tru Tiên Đồ, ta biết ngươi có năng lực siêu phàm và thuật xoay chuyển càn khôn. Dù ngươi coi thường ta, nhưng ta vẫn là chủ nhân của ngươi. Lần này, Mục Vỹ ta xin ngươi, xin ngươi hãy cứu cô ấy!”
Soạt một tiếng, Mục Vỹ không nói không rằng ôm xác của Tiêu Doãn Nhi rồi quỳ xuống.
Hắn đang quỳ trước Tru Tiên Đồ, một món kỳ vật của tạo hoá!
Nhưng Tru Tiên Đồ không hề có động tĩnh gì.
Lần đầu tiên trong mắt Mục Vỹ xuất hiện vẻ cam chịu, bất lực và thất thần.
Ding…
Song đúng lúc này, một âm thanh vang lên, cơ thể lạnh lẽo của Tiêu Doãn Nhi đã biết mất trong vòng tay của Mục Vỹ.
“Cảm ơn ngươi!”
Ngay sau đó, trong mắt Mục Vỹ lộ ra một tia mừng rỡ.
Từ trước tới nay, hắn luôn nghĩ Tru Tiên Đồ không phải vật chết, mà nó có ý thức riêng, nhưng suy nghĩ của nó luôn không thèm giao lưu với hắn.
Hôm nay, hắn ôm đầy hi vọng, thật may nó đã không làm hắn thất vọng.
Bây giờ, hắn đã có thể nhìn thấy cơ thể của Tiêu Doãn Nhi đang trôi lơ lửng trong không gian thần bí của Tru Tiên Đồ trong đầu hắn, một điểm sáng xanh dịu nhẹ không ngừng tích tụ, rồi xoay quanh toàn bộ cơ thể cô ấy.
“Đa tạ!”
Trông thấy những điểm sáng ấy, Mục Vỹ chắp tay, gương mặt thả lỏng như đã trút được gánh nặng.
“Mục Vỹ, ngươi đã hại con gái ta, mà giờ còn cướp mất thi thể của nó, ngươi đúng là loại lòng lang dạ sói!”, Niệm Linh Quan đứng dậy, đột nhiên tức tối quát: “Mục Vỹ, hôm nay không cần người của ba gia tộc lớn giết ngươi nữa, mà Niệm Linh Quan ta và nhà họ Tiêu sẽ không tha cho ngươi”.
Vút…
Nhưng Niệm Linh Quan vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã rút kiếm ra kề lên cổ bà ta.
“Nói! Bà nói tiếp xem!”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Ta và gia tộc của bà đã có giao ước, nếu ta cứu được Tiêu Khánh Dư thì bà phải hỗ trợ nhà họ Mục ta, không phải sao? Chuyện thất tín bội nghĩa mà bà cũng làm được à?”
“Ta nhổ vào! Dù ta không đồng ý thì ngươi vẫn sẽ cứu Dư Nhi, đâu phải ngươi làm vậy chỉ vì một mình Dư Nhi thôi đâu!”
“Được, vậy thì bà có thể từ chối, nhưng bà đã đồng ý rồi mà không giúp được gì cho gia tộc ta dù chỉ là một chút, mà chỉ thờ ơ đứng nhìn thôi”.
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Tiêu Doãn Nhi không muốn làm trái lời hứa nên đã ra tay và chết thay ta, đây là ta nợ cô ấy, còn bà và nhà họ Tiêu thì không liên quan gì cả!”
“Tại sao không liên quan? Doãn Nhi là con gái của ta cơ mà!”
Niệm Linh Quan quát: “Con gái của ta chết vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không đáng chết sao?”
“Ha ha…”
Nghe bà ta nói vậy, Mục Vỹ cười lớn nói: “Nực cười, đúng là nực cười! Tiêu Doãn Nhi chết vì ta thì đây là trách nhiệm của ta. Nhưng người làm mẹ như bà không đi tìm hung thủ giết con mình, mà lại làm ầm lên với ta làm gì? Nhà họ Tiêu các bà không dám động vào nhà họ Cổ chứ gì? Gia tộc bà sợ ba gia tộc lớn đúng không? Cổ Thiên Gia giết Tiêu Doãn Nhi, nhưng nhà họ Tiêu các người đã có ai dám đứng ra chất vấn nhà họ Cổ chưa?”
“Ngươi khỏi cần kích ta! Dù nhà họ Mục có sụp đổ thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Tiêu chúng ta cả!”
“Ngu xuẩn!”
“Ngươi dám mắng ta?”
“Ta mắng bà đấy thì sao?”, Mục Vỹ giễu cợt nói: “Lần này ba gia tộc lớn liên thủ để đối phó với gia tộc mạnh nhất là nhà họ Mục, tiếp theo sẽ đến nhà họ Tiêu yếu nhất các người và họ sẽ nhổ cả gốc lẫn rễ. Mục đích của cuộc liên hôn giữa hai nhà Tiêu, Mục là gì? Bà không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh ư? Chẳng trách nhà họ Tiêu cứ ngày một lụi bại”.
“Hơn nữa, bà đã thấy ba gia tộc lớn vất vả đối phó với nhà họ Mục thế nào chưa? Cục diện chỉ ở thế cân bằng thôi, nhưng chắc chắn có thế lực đứng sau bọn họ. Đến lúc ấy, thế lực kia xuất hiện, họ sẽ lật đổ nhà họ Mục, bà tưởng họ chỉ lật đổ mỗi nhà họ Mục thôi sao?”
Mục Vỹ tuôn một tràng khiến Niệm Linh Quan trợn mắt há mồm.
“Tóm lại, ta nói những lời này không phải muốn kích bà. Quân của gia tộc ta không có ai sợ chết cả, dù có bị tiêu diệt thì chúng ta cũng phải khiến đối thủ chảy máu. Nhà họ Mục ta không cần tới sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu yếu đuối các người, ta không muốn nợ nần gì nhà bà!”
“Ta sẽ trả lại Tiêu Doãn Nhi cho bà, đây là lời hứa của Mục Vỹ ta, rồi sẽ có ngày ta sẽ trả lại cho các người!”
Cơ thể của Tiêu Doãn Nhi bất động trong Tru Tiên Đồ như đang ngủ say, đẹp vô cùng!
Mục Vỹ thu trường kiếm lại rồi bay lên cao, bỏ Niệm Linh Quan đang mơ hồ ở lại.
Lẽ nào không giúp nhà họ Mục nữa là quyết định sai lầm của ta bà ta ư?
Mục Vỹ bay tới chỗ Mục Li.
“Li thúc, giao người đó cho cháu đi!”
“Thiếu chủ!”
“Không sao đâu”, Mục Vỹ mỉm cười, cố tỏ ra mình ổn.
Đúng là sau khi uống đan dược, hắn không thể cầm cự được lâu, nhưng vậy là đủ rồi.
Còn sau đó sẽ như thế nào thì hắn không quan tâm!
Con người ta sống trên đời chỉ mong được vui vẻ, ân oán phân minh, nếu sống mà luôn phải ấm ức thì thà chết một cách oanh liệt cho xong!
“Thiếu chủ, cậu không được chết, chủ nhân vẫn đang chờ cậu!”
Thấy Mục Vỹ kiên quyết, Mục Li chợt nói: “Bà ấy luôn chờ cậu, chờ con trai của mình đến đón để gia đình được đoàn tụ!”
Cái gì?
Nghe thấy thế, Mục Vỹ lảo đảo, suýt nữa ngã nhào.
Sau khi sống lại, hắn không những có thêm một người cha, mà giờ còn thêm một bà mẹ nữa!
Hắn biết chính xác “bà ấy” mà Mục Li nói là ai!
Nhưng không phải mẹ hắn đã mất vì bệnh từ khi hắn còn rất nhỏ sao?
Chuyện gì vậy?
Nhất thời, Mục Vỹ ngây ra giữa không trung.
Chương 354: Lục Khuê
"Khoan đã! Khoan đã Li thúc!", Mục Vỹ hơi hoang mang.
"Thúc nói... mẹ ta còn sống ư?"
"Chủ nhân vẫn chưa chết, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta luôn ở nhà họ Mục. Ta muốn nhìn thiếu chủ từng bước trưởng thành. Nếu như thiếu chủ là người tầm thường, không có năng lực gì thì cả đời lão sẽ không nói ra chuyện này. Nhưng nếu thiếu chủ mưu lược kiệt xuất, ta sẽ nói cho thiếu chủ biết".
"..."
Câu nói của Mục Li quá hiển nhiên rồi. Suốt mười chín năm qua, Mục Vỹ không khác gì một đứa ngu dại nên Mục Li cũng không định nói cho hắn biết chuyện này.
Mục Vỹ nhìn Mục Thanh Vũ bên trên, đột nhiên thấy mũi có chút ê ẩm.
Nam nhân này một mình chèo chống cả gia tộc đã không đơn giản rồi, không ngờ ông ấy còn có một chuyện tình như thế.
"Ta biết rồi, Li thúc đừng lo, ta sẽ không chết đâu!"
Mục Vỹ cười sảng khoái đáp: "Một ngày nào đó, ta sẽ tìm được mẫu thân để gia đình được đoàn tụ, nhưng giờ không phải lúc để nói chuyện này".
"Thế thì tốt!"
Mục Li gật đầu, xoay người muốn rời đi.
Vù...
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng kêu xé gió vang lên, một xúc tu màu đỏ sẫm từ trong bầy linh thú bay tới như một tia chớp đỏ.
"Phập" một tiếng.
Sợi xúc tu đó đâm vào ngực Mục Li, máu tươi phun ra, nó lại rút về để lại một lỗ máu ở ngực Mục Li.
"Li thúc..."
Việc này xảy ra cực kỳ nhanh chóng, Mục Vỹ không hề phát hiện.
Trong khoảnh khắc sợi xúc tu rút về, bầy linh thú đằng xa lại trở nên điên cuồng dữ dội.
Mấy bóng dáng cao trăm mét nổi bật trước bầy linh thú, mỗi một con linh thú cao cấp cao trăm mét kia được một võ giả mặc áo bào xanh lục cưỡi.
"Lục Ảnh Huyết Tông!"
Cuối cùng nhân vật chính Lục Ảnh Huyết Tông cũng ra sân rồi!
Mục Vỹ nheo mắt nhìn những người kia. Hắn đã lường trước hôm nay nhà họ Mục có thể khó bảo toàn, nhưng khi thời khắc này đến, lòng hắn vẫn thấy đau thương.
"Phó tông chủ Lục Khuê, sao giờ ông mới đến? Hợp tác mà chẳng có thành ý gì như vậy sao ba gia tộc bọn ta tin ông được!"
Lâm Chấn Thiên, kẻ duy nhất còn sống sót trong ba vị trưởng tộc giận dữ quát.
Ầm...
Mặt đất chợt rung chuyển, đống thi thể linh thú cấp chín, cấp mười dần dần rơi ra.
Một cái bóng cao trăm trượng từ tốn đi giữa bầy linh thú.
Đó là một thiên linh thú hai đầu, toàn thân một màu máu như ngọn lửa đang cháy, bốn con mắt đỏ rực khiến người ta nhìn mà khiếp đảm.
Thiên linh thú cấp năm - Xích Luyện Giao hai đầu!
Thiên linh thú cấp năm đã tương đương với cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm thậm chí tầng thứ sáu, ai có thể điều khiển con thiên linh thú bậc này!
"Phó tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông!"
Mục Vỹ lại híp mắt.
"Ha ha... Lâm Chấn Thiên, bị một thằng nhãi mới mở đến huyệt Phong Trì đánh bại cũng do các ông vô dụng thôi, liên quan gì đến ta đâu?"
Người có vóc dáng vạm vỡ ngồi xếp bằng trên đầu của Xích Luyện Giao sừng sững đứng lên, cao gần hai mét. Ông ta đưa mắt nhìn xuống dưới.
"Lục Ảnh Huyết Tông ta giúp các ông phát động làn sóng linh thú, dẫn dụ nhà họ Mục dốc hết lực lượng ra để các ông có cơ hội tiêu diệt chủ lực thậm chí đại bản doanh của nhà họ Mục, thế còn chưa đủ sao? Ông có biết vì phát động làn sóng linh thú lần này mà Lục Ảnh Huyết Tông ta đã mất bao nhiêu nhân lực, tài sản rồi không?"
Lục Khuê khịt mũi khinh thường.
"Nói nhảm nhiều quá, giờ động thủ luôn được chưa?"
"Đừng vội chứ, ba lão gia tử đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, lẽ nào chỉ Mục Thanh Vũ thôi cũng không đối phó nổi?"
Lục Khuê trêu tức nhìn một nơi.
Ở đó, Mục Thanh Vũ đang một mình đánh nhau với ba người, khí thế hừng hực, không hề rơi vào thế hạ phong.
"Ông..."
Lục Khuê không có vẻ gì là muốn xuất thủ làm cho Lâm Chiến Thiên lộ vẻ lo lắng.
Mục Vỹ đang nhìn ông ta chằm chằm, hắn lúc này đã không còn là Mục Vỹ vừa rồi nữa. Thằng lỏi con này đã nuốt không biết bao nhiêu đan dược, tại sao vẫn chưa nổ tung xác mà thực lực còn tăng vọt như thế chứ!
"Nhưng mà... thằng nhóc này uống nhiều đan dược như vậy nhưng lại mạnh hơn chứ không nổ tung xác, để xem Tiểu Xích của ta nuốt cậu ta rồi có tăng sức mạnh vượt trội, tiếp tục tiến hóa hay không".
Lục Khuê quan sát Mục Vỹ, đánh giá.
"Ông cứ thử đi!"
Mục Vỹ nhìn Lục Khuê trên đỉnh đầu Xích Luyện Giao hai đầu, chỉ cảm thấy ngực như bị đốt cháy.
Lục Khuê này mới là kẻ đứng sau màn khiến lớp chín của hắn chỉ còn lại hơn tám mươi người, đẩy gia tộc hắn đến bước đường cùng.
"Khà khà, ta thích mấy người không chịu khuất phục như ngươi đấy. Tiểu Xích, lên!"
Lục Khuê vỗ đầu Xích Luyện Giao hai đầu bên dưới rồi nói.
Xì xì...
Xích Luyện Giao lè cái lưỡi đỏ rực ra, nó rướn hai cái đầu to như chậu ầm ầm xông về phía Mục Vỹ.
"Để xem ta chém con rắn bé bỏng của ông rồi ông có huênh hoang được nữa không!"
Khuôn mặt Mục Vỹ trắng bệch, hắn phun một ngụm tinh huyết vào Thiên Gia Cổ Kiếm. Ngụm tinh huyết thoáng chốc dung nhập vào thanh kiểm cổ, làm nảy sinh khí thế sát phạt.
Đây mới là Thiên Gia Cổ Kiếm chân chính!
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, lao thẳng ra ngoài như tia chớp.
Hôm nay, dù hắn chết cũng phải kéo theo mấy kẻ chết chung, đã kéo thêm người chết chung thì không cần quan tâm số lượng.
"Vô Ảnh Chi Kiếm Trảm!"
Mục Vỹ hét lên rồi hóa ra vài phân thân di chuyển qua lại giữa không trung. Giờ phút này, khắp nơi trên bầu trời đêm đều là Mục Vỹ, không thể phân biệt được đâu là hắn!
Chương 355: Con phải sống!
"Võ kỹ gì đây?"
Những người ở đây sửng sốt khi thấy những phân thân kì lạ của Mục Vỹ.
Đây là lần đầu họ thấy võ kỹ như vậy, họ chưa gặp nó bao giờ.
Leng keng, leng keng...
Trong lúc mọi người sững sờ, tiếng kiếm chém vang lên, hai cái đầu của Xích Luyện Giao phun máu tung tóe, xuất hiện mười mấy vết thương kinh khủng chỉ trong nháy mắt.
Vết thương nào cũng đổ máu ồ ạt, thậm chí có thể nhìn thấy phần thịt đang chảy máu bên trong.
Trông ghê tởm đến nỗi người khác nhìn mà buồn nôn.
"Tiểu Xích!"
Thấy Xích Luyện Giao hai đầu rụt cổ, sợ hãi ấm ức nhìn Mục Vỹ, trong mắt Lục Khuê hiện lên lửa giận.
"Hừ, miệng còn hôi sữa mà cũng dám làm tọa kỵ của ta bị thương, chán sống rồi!"
Lục Khuê nổi cơn thịnh nộ.
Ông ta đã xem thường Mục Vỹ rồi!
"Ông là cái gì mà đòi giết con ta!"
Một tiếng quát vang lên ngay lúc đó, vầng sáng quanh thân Mục Thanh Vũ chợt sáng lên, sau đó ông ấy xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
"Cha giải quyết xong rồi hả?"
"Mấy lão quỷ đó còn không có tư cách liều mạng với ta nữa là!"
Mục Vỹ xoay người nhìn lướt qua, phát hiện ba người Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục đang thở hồng hộc, nhìn Mục Thanh Vũ với ánh mắt đầy kiêng kỵ.
"Lũ ăn hại!"
Thấy Mục Thanh Vũ đã đến, một tia sáng xanh lục chớp nhoáng trong mắt Lục Khuê.
Mục Vỹ sau lưng Mục Thanh Vũ đã tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lục Khuê từ lúc nào.
Hắn nhận ra máu đang lan rộng phần áo sau lưng Mục Thanh Vũ.
Xem ra lão cha chết bầm nhà hắn tính cũng y chang hắn, chơi tới bến chứ không chịu nhận thua giữa chừng.
"Lão cha, sao người cứ phải kiên cường đến cùng thế?"
"Im lặng!"
Mục Thanh Vũ bỗng dưng quay lại nhìn Mục Vỹ, nghiêm túc nói: "Vỹ Nhi, phụ thân có lỗi với con, trận chiến hôm nay ta có thể chết, nhưng con không được chết!"
"Tên con được ghép từ họ của ta và mẹ con. Mẹ con họ Vỹ, tên Vỹ Tâm Dao, là muội muội trưởng tộc nhà họ Vỹ của Thiên Vận Đại Lục hiện giờ. Phụ thân mong một ngày nào đó con sẽ tìm được mẹ con, nói với nàng ấy rằng phụ thân... chưa từng quên nàng, chưa từng buông bỏ nàng".
"Tiếc thay, Mục Thanh Vũ ta tự nhận mình thiên phú ngất trời nhưng cũng chỉ gói gọn trong phạm vi đế quốc Nam Vân thôi. Thật ra ta chỉ là một kẻ vô dụng".
Nét mặt Mục Thanh Vũ đầy kiên quyết: "Vỹ Nhi, nhớ lấy, con phải sống!"
"Cha..."
Mục Vỹ nhìn ông ấy, lần đầu tiên gọi tiếng cha bằng cả con tim.
Trước giờ hắn không thể nghiêm túc gọi Mục Thanh Vũ bằng từ cha này, nhưng giờ đây, tiếng gọi ấy bật ra quá đỗi tự nhiên.
"Thằng nhóc hỗn xược, cha không ở bên con từ nhỏ khiến con chịu mọi khuất nhục, tất cả những gì con đạt được hôm nay đều là công sức của mình con, kẻ làm cha như ta chỉ là người đứng ngoài con đường trưởng thành của con, làm con... Khụ khụ..."
Chưa nói hết câu Mục Thanh Vũ đã ho sù sụ, máu chảy ra khóe miệng.
Mục Thanh Vũ đã cho thấy chiến lực mạnh nhất của mình khi liên tục đấu với ba vị trưởng tộc và ba lão trưởng tộc. Ông ấy đã kiệt sức rồi.
"Người đừng nói nữa!"
Mục Vỹ đè nén sự xúc động, vui vẻ nói: "Con cũng muốn bỏ chạy lắm, nhưng con cũng tính đến chuyện hi sinh nên đã uống mấy vạn viên đan dược rồi, có trốn cũng không sống nổi!"
"Nói bậy!"
Mục Thanh Vũ thét: "Con vẫn chưa tới số, vi phụ biết con vẫn chưa tới số!"
"Lát nữa ta sẽ cầm chân Lục Khuê, con nhân cơ hội chạy trốn đi, nhớ lời ta nói!"
Bóng người Mục Thanh Vũ chớp nhoáng lao thẳng tới Xích Luyện Giao hai đầu.
"Lại thêm một kẻ muốn chết!"
Đôi mắt Lục Khuê đầy căm phẫn, ông ta thấy Mục Thanh Vũ tiến lại gần mình thì cơn giận dữ trong lòng càng quay cuồng.
"Lục Luyện Ma Thủ!"
Chiêu thức này đã cho thấy trọn vẹn cảnh giới của Lục Khuê.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám!
Ấy thế mà Lục Khuê đã đạt đến Thông Thần tầng thứ tám!
Những người khác thấy vậy đều thấy áp lực vô cùng, hô hấp trở nên dồn dập.
Thực lực của Lục Khuê đã là đứng đầu đế quốc Nam Vân, dù tính trên cả Thiên Vận Đại Lục cũng được xem là một cao thủ khét tiếng!
"Tầng thứ tám!"
Mục Thanh Vũ biến sắc, muốn lùi lại.
Nhưng Lục Khuê đâu muốn cho ông ấy cơ hội? Ma thủ mang theo lực linh hồn cuồng ngạo đánh thẳng vào Mục Thanh Vũ.
Phụt...
Lúc này Mục Thanh Vũ đã là đèn cạn dầu, nào có thể chịu đựng được đòn tấn công bằng lực linh hồn mạnh thế này. Ông ấy phun ra một ngụm máu, người bay theo gió như diều đứt dây.
"Cha!"
Mục Vỹ hét lên, lập tức xông đến.
"Ngươi cũng phải chết!"
Lục Khuê cười thật to, bắn một luồng lực tinh thần về phía Mục Vỹ.
Võ giả cảnh giới Thông Thần mạnh hơn võ giả cảnh giới Linh Huyệt không chỉ về cường độ thân xác và sức mạnh mà khác biệt lớn nhất là ở lực linh hồn.
Lực linh hồn giết người không để lại dấu vết, trực tiếp xé nát não thậm chí chặt đứt tay chân của võ giả, cho dù mặc áo giáp huyền khí cực phẩm cũng không tài nào tránh được.
Ghê gớm hơn, còn chưa thấy bóng dáng đối thủ đâu đã chịu một đòn chí mạng!
Bình luận facebook