-
Chương 346-350
Chương 346: Phải xem số phận của ông thôi
"Trưởng tộc Tiêu!"
Trước khi đi, Lâm Tiêu Thiên nói với Tiêu Chiến Thiên: "Mục Vỹ nhờ ta nhắn một câu đến ông, mong ông đừng quên giao ước giữa hai người".
Thông minh như Lâm Tiêu Thiên tất nhiên hiểu ra được Mục Vỹ và Tiêu Chiến Thiên đã thỏa thuận với nhau những gì.
Mục Vỹ đã hoàn thành lời hứa của mình, chẳng qua không biết Tiêu Chiến Thiên sẽ lựa chọn thế nào!
"Phiền thầy Lâm nhắn lại với Mục Vỹ rằng hãy yên tâm, ta nhất định sẽ thực hiện!", Tiêu Chiến Thiên chắp tay rồi mỉm cười đáp.
"Cha à, người và thầy Mục đã giao ước gì với nhau thế ạ?"
Tiêu Khánh Dư đi đến bên Tiêu Chiến Thiên, ngẩng đầu nhìn ông.
"Không có gì, con về an toàn rồi thì nghỉ ngơi đi, có thể sau đó phải đón một trận đánh quyết liệt nữa đấy!"
Tiêu Chiến Thiên nói xong quay người đi vào trướng bồng đằng sau.
Trong trướng bồng lúc này chỉ có một mình Niệm Linh Quan.
"Con trai mình về rồi, nàng không đi thăm nó sao?"
"Chàng đồng ý với Mục Vỹ sẽ trợ giúp nhà họ Mục chống lại ba gia tộc kia thật ư?"
Niệm Linh Quan trong bộ chiến giáp màu bạc chất vấn Tiêu Chiến Thiên: "Đúng là cậu ta đã cứu Dư Nhi về nhưng cậu ta làm vậy cũng vì bản thân đang chủ nhiệm lớp chín cao cấp thôi, không có Dư Nhi thì cậu ta cũng tự dấn thân vào nguy hiểm. Cả chàng và ta đều hiểu điều này mà".
"Nhưng... nhưng cậu ta đã cứu Dư Nhi, nhờ vậy mà nhà họ Tiêu chúng ta không bị mất thêm mấy nghìn tướng sĩ nữa!"
"Chàng nhảm nhí quá, chỉ vì chuyện đó thôi mà đi giúp nhà họ Mục đánh một trận chiến không có hi vọng thắng với ba gia tộc kia, rồi chàng tính để cả nhà họ Tiêu ta bị cuốn vào luôn hả!"
Niệm Linh Quan cáu giận: "Nhà họ Tiêu tuyệt đối không được giúp nhà họ Mục, điều chúng ta có thể làm chỉ là đứng ngoài cuộc thôi. Đây đã là trả ơn cho Mục Vỹ rồi!"
Lời nói của Niệm Linh Quan nghe thì vô tình nhưng Tiêu Chiến Thiên cũng không còn cách nào khác.
Nhà họ Tiêu mới ổn định lại, sau trận chiến này lại tiếp tục tổn hao binh tướng, nếu giúp đỡ nhà họ Mục chắc chắn sẽ phải đón thêm nhiều tai họa khác nữa!
"Thôi vậy, Mục Thanh Vũ, phải xem số phận của ông thôi!"
Tiêu Chiến Thiên thở dài.
Trên thực tế, ai cũng hiểu ba thế lực nhà họ Cổ, hoàng thất và nhà họ Lâm bỏ công sức ra nhiều như vậy chỉ để tiêu diệt nhà họ Mục.
Ai can dự vào là chán sống rồi.
Hai phu thê thảo luận kế sách trong trướng bồng, một bóng người xinh đẹp ngoài trướng bồng lặng lẽ rời đi, chạy băng băng vào bầy linh thú như vô tận kia, biến mất trong màn đêm mù mịt.
Giờ phút này, người của Lôi Phong Viện đã được đưa vào doanh trại của nhà họ Tiêu, đội ngũ của Phong Hiền Viện cũng đã rút lui.
Đáng kinh ngạc là bọn linh thú không tiếp tục công kích nữa mà chỉ phòng thủ tại chỗ, sẵn sàng đón địch, như thể chúng không muốn cho con người đi vào trong dãy núi.
Hai phe đôi co với nhau.
Cùng lúc đó, tại nơi đóng quân của Phong Hiền Viện.
Mạt Vấn, Mạt Khánh Thiên, Trương Tử Hào và Hồng Trần đứng trước trướng bồng nhìn trận xung đột đằng xa.
"Lẽ nào chúng ta cứ đứng nhìn như vậy?", Mạt Vấn chợt lên tiếng: "Đại ca, chúng ta còn cần Mục Vỹ luyện đan cho sư phụ mà, chẳng lẽ cứ thế này thôi sao?"
"Mục Vỹ ư? Giờ còn chẳng biết cậu ta đang ở đâu nữa là!", Mạt Khánh Thiên cười cay đắng, bất lực lắc đầu: "Hơn nữa, dù cậu ta có ở đây thì việc chúng ta tham gia sẽ làm tính chất của cuộc chiến này thay đổi hoàn toàn!"
"Chứ cứ đứng vậy mãi sao?"
Mạt Vấn cực kỳ sốt ruột.
Giao tình giữa ông và Mục Vỹ đã không chỉ là bạn giao lưu luyện đan nữa, Mục Vỹ đã dạy ông quá nhiều điều, ông không thể quên được.
"Huynh và họ cứ đứng ngoài cuộc đi, đệ phải giúp nhà họ Mục!", Mạt Vấn giận dữ hét: "Mục Vỹ lão đệ đối với đệ có ơn nặng như núi, nếu không có cậu ấy thì đệ đã không thể trở thành thầy luyện đan bảy sao rồi. Mấy người không giúp thì ta giúp!"
Nói xong, Mạt Vấn bay lên, xông vào chiến trường.
"Mục Vỹ có phải đồ đệ của ta đâu, ta muốn giúp cũng không tìm ra được lý do gì!", Trương Tử Hào bất lực khoát tay.
"Đại sư Hồng Trần, còn ông thì sao?"
"Ta hả? Ta trình luyện khí còn tàm tạm chứ đánh nhau thì nào chọi được ba gia tộc kia!"
Đại sư Hồng Trần chưa kịp nói hết câu thì phía trước đột nhiên chấn động.
"Các... các ông... xem đó là... là ai?"
Đại sư Hồng Trần giật mình nhìn bóng dáng đang thoải mái chém giết giữa bầy linh thú.
"Mục Vỹ!"
Trương Tử Hào cũng ngạc nhiên khi thấy người đó: "Kiếm thế của cậu ta... càng lúc càng mạnh!"
"Các ông nhìn sau lưng cậu ta kìa, cái gì kia?"
...
Cùng lúc đó, bọn Mặc Dương tại doanh trại nhà họ Tiêu đã nóng ruột lắm rồi, nếu Vương Hinh Vũ không ngăn cản họ thì họ đã xông vào bầy linh thú từ lúc nào.
"Mọi người nhìn kìa!"
Đột nhiên có người thét lên, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn bóng dáng đó.
"Thầy Mục..."
Thấy người đó, toàn bộ những người còn lại của lớp chín đồng loạt chạy qua.
"Chắc... chưa có một giáo viên nào có thể làm vậy nhỉ!", thấy bọn học trò lớp chín ngóng trông và dựa dẫm vào Mục Vỹ như thế, Vương Hinh Vũ cảm thán.
Mục Vỹ từng bước giết chóc từ trong bầy linh thú ra, đường đi của hắn đang hướng về nơi giao chiến của nhà họ Mục với nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất chứ không phải hai chiến doanh lớn.
Khung cảnh ở đó đang là một biển người dâng trào, hàng vạn người chém giết lẫn nhau, mặt đất thấm đẫm máu.
"Giết!"
Ầm ầm ầm...
Sau tiếng quát kèm theo sấm sét giáng xuống, Mục Vỹ cầm kiếm trong tay, mấy chục người phía trước ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
Chương 348: Không dùng là tốt nhất!
"Mục Vỹ!"
"Mục Vỹ!"
"Cậu ta không chết!"
Hành động đó của hắn làm ba trưởng tộc đằng trước giật mình.
Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên và Hoàng Cực Thiên đều ngỡ ngàng.
Họ nhìn ra sau lưng Mục Vỹ.
Nơi đó là thi thể của một con linh thú khổng lồ đang bị hắn từ từ kéo tới.
Trên thi thể linh thú có ba xác chết!
"Hoàng Vấn Thiên!"
"Lâm Dục!"
"Cổ Tâm Nhiễm!"
Khi nhìn thấy ba xác chết đó, cả ba trưởng tộc đều đờ người.
"Mục Vỹ, đồ súc sinh!"
Bọn họ căm phẫn nhìn Mục Vỹ kéo lê ba thi thể về.
Ba bóng người lao về phía hắn nhanh như chớp.
"Ba con chó già này ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là vô liêm sỉ!"
Mục Thanh Vũ thoáng chốc xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, cản ba người kia lại. Ông ấy cười sang sảng với Mục Vỹ: "Giỏi lắm, không hổ là con trai của Mục Thanh Vũ ta".
"Uầy, mất mặt quá, con để Cổ Xích Ngân chạy mất rồi. Trưởng tộc Cổ này, thằng con đứng nhất long bảng của ông còn biết dùng Huyết Độn Chi Thuật nữa cơ, không ngờ luôn, ta tính nhầm bước mất rồi".
Mục Thanh Vũ thấy Mục Vỹ làm ra vẻ tiếc nuối thì vỗ vai hắn cái bốp, cười phá lên: "Giỏi, con ta là nhất, đệ tử long bảng chẳng là cái thá gì sất!"
"Có chuyện này con muốn nói với người đấy lão quỷ già, Mục Phương Ngọc cũng muốn giết con, ban đầu con tính để cha xử lý mà... tên đó bị linh thú ăn rồi".
Câu này làm mí mắt Mục Thanh Vũ giật giật, ông ấy nín thinh.
"Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, ba người các ông dám cho các cao thủ nằm trong tốp năm trên long bảng ám sát Mục Vỹ con ta, đúng là vô liêm sỉ! Có điều các ông không ngờ một mình con ta đủ để chiến hết đám cao thủ long bảng rồi".
Mục Thanh Vũ thôi đứng hình, nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sự quan tâm.
Thế mới là con trai của Mục Thanh Vũ ông ấy chứ.
"Lão quỷ già, đừng có rước thêm thù hận về cho con nữa. Ba lão đó liều lắm, cha giải quyết được không đó? Cần con giúp không?"
"Nói thừa!"
Mục Thanh Vũ cười mắng: "Ba lão cáo già này mà là đối thủ của cha con Huyết Lang ta? Hôm nay phải giết cho đã!"
Ông ấy cười thật to rồi lập tức xông tới chỗ của Lâm Chấn Thiên và hai người kia.
"Mục lão đệ!"
Mục Vỹ vừa định gia nhập vào vòng chiến thì một tiếng kêu vang lên.
"Lão Mạt, ông tới đây làm gì thế?"
"Mục lão đệ, người khác không giúp cậu thì ta giúp. Cậu là huynh đệ tốt của ta, ta sẽ không đứng nhìn cậu chết!"
Mục Vỹ cười miễn cưỡng: "Ai bảo ta chết thế! Lão Mạt à, ông luyện đan thì cừ đấy nhưng có đánh nhau được đâu".
"Nhưng ta không thể đứng ngoài cuộc không làm gì được!"
Sự cố chấp của Mạt Vấn làm Mục Vỹ ngạc nhiên, hắn phì cười: "Nếu ông thật sự muốn giúp ta thì nhờ ông thu thập đan dược nhé, càng nhiều càng tốt, nhất phẩm hay thất phẩm gì cũng vậy, lấy được nhiều hơn cứ lấy, được chừng nào hay chừng đó, khi ta cần thì hãy đưa cho ta!"
"Cậu định làm gì thế?"
"Cứ kệ ta, ông thật lòng muốn giúp ta thì làm đi, mà cũng có thể ta sẽ không dùng chúng!"
Không dùng là tốt nhất!
Thầm nói một câu, sau đó Mục Vỹ giơ kiếm xông vào chiến trường.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra mặc dù số người phe nhà họ Lâm, nhà họ Cổ và hoàng thất cao hơn nhà họ Mục gấp ba nhưng đánh với nhau lại bên tám lạng, người nửa cân.
Đúng như hắn nghĩ, nhà họ Mục đã có sự thay đổi về chất dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ.
"Thầy Mục!"
"Mặc Dương, Phong Hành, sao các trò lại đến đây!", thấy các học trò lớp chín đến, Mục Vỹ quát: "Nghịch quá, ta đã bảo Vương Hinh Vũ trông chừng các trò rồi mà, các trò..."
"Tỷ tỷ không trông được bọn trò đâu ạ!", Vương Tâm Nhã tủm tỉm nhìn hắn, mặt ửng hồng.
"Ta không cản được bọn nó, mấy học trò của thầy...", Vương Hinh Vũ cười khổ: "Ta đành theo bọn nó tới đây thôi".
Cảnh Tân Vũ hí ha hí hửng: "Thầy Mục làm bọn trò lo lắm đấy, cơ mà trò không biết thầy có phải thầy Mục không nữa, giết các đệ tử nằm trong tốp năm long bảng luôn kia mà".
"Đúng đó, bọn trò không thể để thầy chiến đấu ở đây một mình được".
"Thầy đã không vứt bỏ bọn trò, bọn trò mà bỏ thầy lại thì khỏi làm tu luyện tu liếc gì nữa!"
Tính đến hiện tại, lớp chín cao cấp chỉ còn lại hơn tám mươi người, nhưng hơn tám mươi người này đều đang nhìn Mục Vỹ với đôi mắt sục sôi ý chí chiến đấu!
"Tốt! Nam nhi nhiệt huyết không sợ đổ máu! Hôm nay, lớp chín cao cấp chúng ta sẽ cho cả đế quốc Nam Vân thấy, kẻ nào chọc vào Mục Vỹ ta là chọc vào lớp chín, chọc vào lớp chín là chọc vào Mục Vỹ ta!"
Mục Vỹ trầm giọng hét lên rồi xông vào chiến trường.
Dáng vẻ không màng sống chết của hắn gợi Vương Hinh Vũ nhớ đến đại trận hắn đã thi triển trước đó, cô ta thầm giật mình.
Chẳng hiểu sao cảnh tượng Mục Vỹ lao đi vùn vụt làm cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Sao mình lại lo cho thầy ta chứ..." Vương Hinh Vũ lắc đầu rồi theo sát. Muội muội cô ta là một thành viên trong lớp chín, vì muội muội, cô ta cũng sẽ chiến đấu!
"Sao ngươi cứ đâm đầu vào thế, không muốn sống nữa hả?"
Mục Vỹ đang một mình một kiếm chiến đấu ở phía trước, chợt một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
"Sao cô lại đến đây?"
"Sao ta không được đến?", Tiêu Doãn Nhi bướng bỉnh nhìn Mục Vỹ.
Chương 348: Thực lực của Mục Thanh Vũ
Mục Vỹ lắc đầu ngán ngẩm.
Hắn đã đi cùng Li thúc đến nhà họ Tiêu để lập ra một giao kèo với Tiêu Chiến Thiên.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì có vẻ nhà họ Tiêu không thực hiện lời hứa rồi.
Suy cho cùng, là do hắn quá ngây thơ!
"Nhà họ Tiêu ta đã đồng ý giúp ngươi thì đương nhiên sẽ giúp ngươi, phụ mẫu ta không đến thì ta mặc kệ, nhưng Tiêu Doãn Nhi ta không phải loại người thất tín".
Tiêu Doãn Nhi bĩu môi, hừ lạnh rồi nói: "Chưa kể ngươi còn là hôn phu của Tiêu Doãn Nhi này, ta giúp ngươi ai nói gì được!"
"Rồi rồi, cô tốt lắm, nhưng đừng có kéo chân ta đấy!"
Mục Vỹ cười trừ rồi nhanh chóng tiến vào chiến trường.
Đây nhất định sẽ là một cuộc chiến kinh thiên động địa.
Trận chiến này liên quan đến sống chết của nhà họ Mục, liên quan đến hưng suy của toàn bộ nhà họ Mục!
"Lâm Lang Thiên, Lâm Lang Nguyệt, cản Mục Vỹ lại, giết nó cho ta!"
Thấy Mục Vỹ qua lại giữa biển người như một thanh kiếm sắc nhọn gặt hái tính mạng hết võ giả này đến võ giả khác của ba gia tộc, Lâm Chấn Thiên mở miệng quát.
Hai đứa con trai ưu tú nhất của ông ta là Lâm Bân và Lâm Dục đều đã chết trong tay Mục Vỹ, ông ta nhất quyết không bỏ qua chuyện này.
Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, giết Mục Vỹ quá dễ dàng.
Hai người kia nhận lệnh, lập tức xông về phía Mục Vỹ.
Bành bành...
Nhưng khi họ sắp sửa tiếp cận Mục Vỹ thì thình lình một bóng người lao tới nhanh như chớp.
Hai tiếng "bành bành" vang lên, hai người nhanh chóng lùi lại, đồng thời họ thấy ngực như bị thứ gì đè nén.
Một võ giả mặc áo bào màu đen đứng trước mặt Mục Vỹ, lạnh lùng nhìn hai người.
"Ai dám động vào cậu ta, chết!"
Câu nói lạnh nhạt từ người mặc áo bào đen tức thì làm cho Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt giật mình!
"Ngươi là ai?"
"Người bảo vệ cậu!"
Người bảo vệ mình?
Mục Vỹ hơi ngẩn ra.
Hiện giờ toàn bộ võ giả của nhà họ Mục đều bị đội ngũ của ba gia tộc kia cầm chân, đâu còn ai có thời gian bảo vệ hắn!
"Ngươi không phải người họ Mục à?"
"Cậu không cần quan tâm chuyện này, cậu chỉ cần biết võ giả cảnh giới Thông Thần không thể làm hại đến cậu là được rồi!"
Người mặc áo bào đen nói rồi xoay người, tiếp tục đối chọi với Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt.
"Cổ Chấn, Cổ Thần, xông lên giết nó!"
Ngay sau đó lại có hai kẻ lại gần Mục Vỹ.
Nhưng chúng còn chưa kịp áp sát hắn thì đã bị người mặc áo bào đen cản trở lần nữa.
"Hoàng Đăng Vũ, Hoàng Đăng Cực, hai ngươi cũng lên!"
Trưởng tộc của ba gia tộc đang đánh nhau với một mình Mục Thanh Vũ, thi thoảng họ lại đưa ra mệnh lệnh.
Nhất định hôm nay phải giết chết hai người này.
Mục Thanh Vũ, Mục Vỹ!
Hai người họ được xem như thành viên chủ chốt nhất trong nhà họ Mục, chừng nào họ chưa chết thì nhà họ Mục vẫn sẽ tiếp tục hưng thịnh.
Nhưng giờ đây, đã có sáu võ giả cảnh giới Thông Thần xuất hiện rồi mà cả sáu người đều bị kẻ mặc áo bào đen cản trở.
Từ khi nào nhà họ Mục có người trợ giúp mạnh mẽ đến vậy?
Mục Vỹ đã nhận ra người mặc áo bào đen chỉ giúp hắn ngăn cản đám võ giả cảnh giới Thông Thần, còn những người dưới Thông Thần hắn phải tự giải quyết.
"Trận chiến này là điều ta mong mỏi nhất, không đạt đến giới hạn thì không thể khai thông huyệt Phong Trì của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám. Ta sẽ dùng cuộc chiến này để đột phá!"
Mục Vỹ hét lớn, hắn đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Đêm nay, từ khi làn sóng linh thú bùng nổ đến bây giờ, Mục Vỹ không nhớ mình đã bao lần vung kiếm, bao lần cạn kiệt chân nguyên.
Nhưng mỗi lần chân nguyên cạn kiệt, chạm đến giới hạn, thân thể hắn lại hồi phục rồi bùng nổ một lần nữa.
Tiếp tục nhiều lần như thế, hắn đã đến lằn ranh đột phá.
...
"Mười năm nữa nhà họ Mục sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất đế quốc Nam Vân, bốn gia tộc ta có liên thủ cũng không thể chống lại họ!"
Tiêu Chiến Thiên nhìn cuộc chiến đằng xa, thở dài: "Mục Thanh Vũ quả không hổ là một thế hệ kiêu hùng!"
"Cha, người thả con ra, con muốn đi giúp thầy Mục!"
Tiêu Khánh Dư ở sau lưng Tiêu Chiến Thiên sốt sắng cầu xin: "Cha không thể thất hứa thế được, con sẽ hận người cả đời!"
Giọng nói của Tiêu Khánh Dư đầy căm uất. Nếu không nhờ có Mục Vỹ, cậu ấy vẫn còn là một tên ngốc, là đối tượng bị bắt nạt.
Thế mà bây giờ cậu ấy lại không thể giúp đỡ khi thầy Mục gặp nạn.
"Dư Nhi, dù cha mẹ có bị con hận đi chăng nữa cũng không cho con đi. Khi trận chiến này kết thúc, đế quốc Nam Vân sẽ không còn nhà họ Mục nữa, nhà họ Mục sẽ diệt vong!"
"Không thể nào, không thể thế được!"
Mặt mày Tiêu Khánh Dư tái mét, cậu ấy gào lên: "Thả con ra, thả con ra! Con không thể trơ mắt nhìn thầy Mục gặp nạn được. Con không thể nhìn các bạn con gặp nạn được!"
Đôi mắt Tiêu Khánh Dư dần đỏ lên, nhưng cậu ấy chỉ có thể kêu gào trong tuyệt vọng.
Cuối cùng cậu ấy cũng hiểu vì sao thầy Mục quay lại rồi thi triển đại trận để cứu họ ra, còn mình lại dấn thân vào hiểm cảnh!
Nhưng càng hiểu, Tiêu Khánh Dư càng tự trách bản thân, trách mình quá vô dụng.
Một bên khác, trong trận doanh của học viện Thất Hiền.
"Mục Thanh Vũ quả là bậc trí dũng kiệt xuất, một mình đấu với cả ba người Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên mà không hề yếu thế!"
Trương Tử Hào khẽ thở dài.
Ông ta cũng rất muốn tỉ thí với một cao thủ như thế!
Chương 349: Ba lão già khốn nạn
"Mục Vỹ còn nổi trội hơn, gần như cả tối nay cậu ta chưa hề dừng chiến đấu, tốc độ khôi phục chân nguyên nhanh đến đáng sợ. Mà cậu ta đã làm thế nào để giết các cao thủ thuộc tốp năm long bảng, khiến cho Cổ Xích Ngân cũng phải chạy trối chết vậy?"
"Hai cha con họ Mục này ai cũng khó chọc, nếu ba gia tộc kia không hợp tác với nhau rồi đột ngột bùng nổ chiến tranh thì đã thua rồi".
Những người trong trận doanh Phong Hiền Viện vừa nhìn chiến trường vừa bàn tán.
Mục Vỹ ở trung tâm cuộc chiến thấy lượng chân nguyên của mình đã tích tụ đến đỉnh điểm.
Cánh cửa đột phá ở ngay trước mắt.
Vù vù...
Huyệt Phong Trì, mở!
Trong khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ cảm nhận được đầu óc mình trở nên thoải mái, thậm chí lực linh hồn cũng được đề cao mấy phần.
Huyệt Phong Trì, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám!
Rốt cuộc tu vi cũng tiến thêm một bước rồi.
"Đêm nay giết thật đã nào!"
Mục Vỹ cười thật to, ý chí chiến đấu bộc phát ra hoàn toàn, không để lại mảy may chút gì.
Cùng lúc đó, bốn bóng người bay qua bay về trên bầu trời đang đánh nhau ngày một gay gắt hơn.
Bốn vị trưởng tộc đều có cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư. Thông Thần tầng thứ tư đại diện cho chiến lực mạnh nhất đế quốc Nam Vân!
"Thiên Gia Cổ Kiếm, Kiếm Chấn Thiên Nhai!"
Dường như Cổ Thiên Gia không cam lòng việc mãi bị Mục Thanh Vũ áp chế nữa, ông ta nhanh chóng lấy một thanh kiếm cổ ra khỏi người.
"Tứ Quý Kiếm Thần Quyết!"
Cổ Thiên Gia khẽ quát một tiếng. Kiếm ra, người cũng động. Màn mưa đêm lúc thì một trận sấm rền chớp nhoáng, lúc thì ấm áp như trời xuân tháng ba, lúc thì nóng bức như mùa hạ, lúc thì gió bắc thét gào inh tai.
Bóng dáng Cổ Thiên Gia hư vô mờ mịt, liên tục lắc lư.
"Đại Vô Thượng Kim Thân Quyết!"
Hoàng Cực Thiên cũng không giữ sức nữa, thi triển Đại Vô Thượng Kim Thân Quyết của hoàng thất. Đây là công pháp thất truyền mạnh nhất của hoàng thất từ khi thành lập đến nay.
"Các ông đã liều mạng như thế, ta cũng không thể để bị tụt lại rồi!", Lâm Chấn Thiên quát lớn rồi hai tay đan vào nhau, kết ra một ấn ký.
"Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!"
Tuyệt học của riêng nhà họ Lâm, Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!
Phút chốc, cả ba vị trưởng tộc khai triển ra chiêu thức mạnh nhất của mỗi người tấn công Mục Thanh Vũ.
"Mục lão quỷ, người đừng bay màu đấy nhé".
Mục Vỹ thấy đòn công kích của ba người kia mà hãi hùng.
Chẳng biết từ lúc nào, người phụ thân trông cực kỳ nhẫn tâm này đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng hắn.
"Ba lão cáo già kia, ba cái chiêu thức nhảm nhí này mà cũng đòi đánh bại Mục Thanh Vũ ta à? Các ông không xứng đâu!", trên bầu trời, Mục Thanh Vũ bị ba người đồng thời tấn công nhưng cười phá lên, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Nếu như các ông chỉ tu luyện được chút năng lực này suốt mười mấy năm qua thì ta khuyên một điều, cút về bụng mẹ, kêu lão trưởng tộc của các ông ra mặt đi!"
Trong lúc nói chuyện, Mục Thanh Vũ đưa tay ra.
"Hôm nay, ta sẽ cho các ông thấy ai mới là bá chủ đế quốc Nam Vân!"
"Vạn Dương Cổ Võ Thánh Thể!"
Mục Thanh Vũ hô lớn, toàn thân chợt tỏa sáng như ánh trăng giữa cơn mưa đêm.
Ánh sáng chiếu rọi xuống bên dưới.
Kẻ nào thuộc ba gia tộc bị ánh sáng rọi đến đều gào thét thảm thiết, lăn lộn dưới đất như ma quỷ bị ánh sáng đốt cháy.
"Chiêu thức gì thế này?"
"Vạn Dương Cổ Võ Thánh Thể!"
"Chưa nghe bao giờ!"
Bọn họ ngây ra như phỗng.
Không ai nghĩ rằng Mục Thanh Vũ lại có chiêu thức mạnh thế này.
"Muốn tính kế nhà họ Mục ta cũng phải có thực lực tương xứng. Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, ba ông chưa xứng tầm đâu, bảo lão trưởng tộc các ông ra mặt đi!"
Toàn thân Mục Thanh Vũ tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, cuồng ngạo như Chiến Thần trên Cửu Trùng Thiên xem tất cả sinh linh là con kiến hôi.
"Chưa xứng? Ông tưởng ông xứng à?"
Ba người lập tức giận dữ, mỗi người vừa thi triển tuyệt kỹ của gia tộc mình vừa kiên quyết xông về phía Mục Thanh Vũ.
Họ không tin cả ba đã hợp lực mà còn không thể đánh bại Mục Thanh Vũ.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Ba tiếng hét cùng vang lên, ba bóng người chớp nhoáng lao tới.
"Ngu xuẩn!"
Mục Thanh Vũ nhìn ba kẻ đang bay tới, hai tay ông ấy chắp trước ngực rồi nháy mắt tách ra.
"Tam Thể Tuyệt Sát Nhẫn!"
Sau tiếng quát, ba luồng sáng xuất hiện trước mắt ba người.
Những luồng sáng kia như những ánh kiếm đầy sát khí bao phủ lấy bọn họ.
"Thằng nhãi họ Mục, sao mà láo xược quá vậy!"
Ngay lúc đó, ba giọng nói gần như đồng thanh quát, ba bóng người lao ra từ ba hướng đứng trước người ba vị trưởng tộc, chặn đòn tấn công của Mục Thanh Vũ lại.
Trong ba người vừa đến, người bên trái vừa mập vừa thấp bé, mặc áo khoác rộng thùng thình, đằng đằng sát khí.
Người đứng giữa khá cao, gầy như cây sậy nhưng tinh thần dồi dào.
Người bên phải có mái tóc màu xám, khuôn mặt đầy khí khái hào hùng, dường như lúc còn trẻ là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Mục Thanh Vũ không kinh ngạc khi thấy ba người.
"Cổ Vân Nhàn, Thái Hoàng Dục, Lâm Sa Vũ, ba lão già khốn nạn các ông chịu ló mặt ra rồi đấy à!"
Mục Thanh Vũ gọi tên ba người, khuôn mặt lộ ra sự căm ghét sâu đậm.
"Năm đó, chính các ông đã dùng thiên hỏa lừa phụ thân ta vào Lôi Âm Cốc trong dãy núi Phá Vân, làm ông ấy bị thiên lôi của Lôi Âm Cốc đánh cho hồn bay phách tán. Giờ thì con trai các ông muốn lấy mạng ta, nhưng bọn chúng ngu hết thuốc chữa, vẫn phải nhờ cậy các ông để giết Mục Thanh Vũ ta!"
Mục Thanh Vũ vừa nói xong, toàn bộ chiến trường xôn xao cả lên.
Chương 350: Nhắc lại chuyện xưa
Cổ Vân Nhàn!
Thái Hoàng Dục!
Lâm Sa Vũ!
Ngày xưa, ba người này là thiên tài nổi tiếng của đế quốc Nam Vân. Khi còn trẻ, bọn họ và Mục Thiếu Kiệt của nhà họ Mục là tứ kiệt của Nam Vân!
Về sau, bọn họ đều trở thành trưởng tộc của bốn gia tộc lớn.
Nhưng hai mươi năm trước, trưởng tộc Mục Thiếu Kiệt của nhà họ Mục đã bỏ mạng ở dãy núi Phá Vân, từ đó nhà họ Mục ngày một lụi bại.
Khi ấy, Mục Thanh Vũ mới hai mươi tuổi đã phải đương nhiệm vị trí trưởng tộc.
Hai mươi năm sau, dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ, nhà họ Mục đã vực dậy lại.
Nhưng lần này, ba gia tộc lớn là nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất không âm thầm đối phó nhà họ Mục nữa, mà chính thức công khai khiêu chiến.
Song Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên và Hoàng Cực Thiên đã hoàn toàn bại trong tay Mục Thanh Vũ, thậm chí còn suýt mất mạng.
“Mục Thanh Vũ, đồ nhãi ranh ăn nói bừa bãi!”
“Ăn nói bừa bãi?”, Mục Thanh Vũ cười lạnh nhìn Lâm Sa Vũ rồi nói: “Người khơi mào chuyện năm đó chính là Lâm Sa Vũ ông, hôm nay lại đứng ra đầu tiên để chối tội”.
“Ngươi…”
“Từ từ, chắc các ông không ngờ con trai của Mục Thiếu Kiệt là Mục Thanh Vũ lại có thành tựu như bây giờ. Có lẽ các ông cũng không thể ngờ cháu trai của ông ấy là Mục Vỹ còn lợi hại hơn cả cha và ông nội mình”.
“Khi đó, nhà họ Mục là bá chủ của đế quốc Nam Vân, dù các ông giở trò bỉ ổi thì cũng không thể thay đổi được gì đâu!”
Trong mắt Mục Thanh Vũ dâng trào ý chí chiến đấu!
Không lo!
Không sợ!
Lần đầu tiên Mục Vỹ phát hiện hoá ra “người cha nhặt” này của mình không phải chỉ biết đùa cợt, mà còn có một mặt nhiệt huyết như vậy.
“Hừ! Mục Thanh Vũ, hôm nay người chạy trời không khỏi nắng đâu, ngươi sẽ phải chết!”
“Dựa vào ba lão già sắp chết như các ông ư? Thôi tốt nhất cả sáu người các ông cùng xông lên một thể đi!”, Mục Thanh Vũ hung hãn bất khuất nói.
“Dù hôm nay ta phải chết ở đây thì cũng sẽ kéo các ông xuống mồ cùng!”
Câu nói phát ra từ miệng của một võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư này gây chấn động khủng khiếp.
“Lão Cổ, lão Hoàng, tên này đã vấy bẩn thanh danh của chúng ta. Nếu không giết hắn thì cả một đời trong sạch của chúng ta sẽ bị huỷ hoại ở đây mất, ba chúng ta hãy liên thủ để hắn không thể chạy thoát”, Lâm Sa Vũ gay gắt nói.
“Chạy?”
Mục Thanh Vũ cười lạnh nói: “Mục Thanh Vũ ta nói sẽ chạy ư? Ba ông là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu mà đòi làm Mục Thanh Vũ ta sợ đến mức bỏ chạy sao?”
“Hừ! Ông không chạy, nhưng con trai ông thì có đấy!”, Lâm Chấn Thiên nhìn sang Mục Vỹ rồi trầm giọng quát: “Hôm nay, Mục Vỹ phải chết!”
Nhà họ Lâm của ông ta đã mất hai thiên tài tương lai, vì thế ông ta không thể bình tĩnh khi nhìn thấy Mục Vỹ được.
Lâm Chấn Thiên lách người rồi lao về phía Mục Vỹ.
“Lâm Chấn Thiên, lão hồ ly nhà ông đúng là loại mặt dày!”
Thấy Lâm Chấn Thiên lao tới chỗ Mục Vỹ, Mục Thanh Vũ lạnh mặt định ngăn cản.
Nhưng Lâm Sa Vũ, Thái Hoàng Dục và Cổ Vân Nhàn đã không cho ông ấy cơ hội làm điều đó.
Ba người họ lập tức xông lên ngăn cản Mục Thanh Vũ, không để ông ấy tiến gần tới chỗ Mục Vỹ.
Mục Vỹ chính là hi vọng của Mục Thanh Vũ. Nếu bọn họ giết chết Mục Vỹ, niềm tin của Mục Thanh Vũ sẽ sụp đổ, thực lực cũng giảm đi.
“Đồ cáo già vô liêm sỉ!”
Nhưng Lâm Chấn Thiên còn chưa áp sát Mục Vỹ thì một bóng người đã bất ngờ chắn trước người Mục Vỹ.
“Mục Li…”
“Thiếu chủ, mau chạy đi!”
“Li thúc, thúc hãy cẩn thận!”
Mục Vỹ gật đầu.
“Cẩn thận? Hôm nay, ngươi không còn đường sống nữa đâu!”
Nhưng lúc Mục Vỹ định bỏ chạy, một bóng người đã bất chợt tiếp cận.
Hoàng Cực Thiên chạy tới rồi tung một đòn Kim Tự Trảm về phía Mục Vỹ.
“Đồ trơ tráo!”
Mục Vỹ lách người vội vàng tránh đi, rồi lạnh lùng nhìn lên phía trước.
Hoàng Cực Thiên lạnh mặt, sát khí ngút trời.
“Hừ! Ngươi tưởng ta có thể quên mối thù giết con sao?”, Hoàng Cực Thiên cười lạnh nói: “Mục Vỹ, hôm nay là ngày tàn của nhà họ Mục các người và cũng là ngày giỗ của ngươi”.
“Chỉ sợ ông không làm được thôi!”
Mục Vỹ giơ trường kiếm lên, kiếm thế dần tích tụ.
Võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám đối đầu với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, đương nhiên sẽ không có một tia hi vọng chiến thắng nào.
Nhưng hắn vẫn phải chiến đấu!
Ngu dốt cũng được, kiêu ngạo cũng được, nhưng hắn không thể tránh được trận đấu này.
“Kim Tự Thúc Thân Ngữ!”
Hoàng Cực Thiên khẽ hô lên một tiếng, sau đó há miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng ông ta không phát ra tiếng nói mà là phát ra một loạt các con chữ lớn màu vàng.
Những chữ vàng này như một loạt người giấy đang nhún nhảy, lấp lánh ánh vàng rồi bay về phía Mục Vỹ.
“Trói nó lại cho ta!”
Hoàng Cực Thiên lạnh lùng hô lên một tiếng, một âm thanh xuyên thủng không gian, liên tiếp các tiếng động vang lên, những phù ấn chữ vàng bay thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Cheng cheng…
Hết kiếm này đến kiếm khác, ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng dù đường kiếm của Mục Vỹ có nhanh đến mấy thì cũng không mạnh bằng các chữ vàng ấy.
Hoàng Cực Thiên đã thi triển tuyệt học của hoàng thất. Ông ta là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư mà không thể trói được Mục Vỹ nữa thì đúng là chuyện lạ.
“Thằng nhãi kia, hôm nay không một ai có thể cứu được ngươi đâu!”
Hoàng Cực Thiên lạnh mặt, khí thế bùng nổ.
Một tiếng nổ vang lên, một chữ vàng cao hàng trăm mét ở trước mặt Hoàng Cực Thiên đã nổ tung.
Bụp…
Sau đó lại có một chữ vàng nữa rơi xuống, Mục Vỹ đã không thể chịu được nữa, hắn quỳ phịch xuống đất, chỗ xương đầu gối kêu lên răng rắc.
“Dù ngươi có giỏi đến mấy thì chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì thôi, giết ngươi là một việc quá đơn giản với ta!”
"Trưởng tộc Tiêu!"
Trước khi đi, Lâm Tiêu Thiên nói với Tiêu Chiến Thiên: "Mục Vỹ nhờ ta nhắn một câu đến ông, mong ông đừng quên giao ước giữa hai người".
Thông minh như Lâm Tiêu Thiên tất nhiên hiểu ra được Mục Vỹ và Tiêu Chiến Thiên đã thỏa thuận với nhau những gì.
Mục Vỹ đã hoàn thành lời hứa của mình, chẳng qua không biết Tiêu Chiến Thiên sẽ lựa chọn thế nào!
"Phiền thầy Lâm nhắn lại với Mục Vỹ rằng hãy yên tâm, ta nhất định sẽ thực hiện!", Tiêu Chiến Thiên chắp tay rồi mỉm cười đáp.
"Cha à, người và thầy Mục đã giao ước gì với nhau thế ạ?"
Tiêu Khánh Dư đi đến bên Tiêu Chiến Thiên, ngẩng đầu nhìn ông.
"Không có gì, con về an toàn rồi thì nghỉ ngơi đi, có thể sau đó phải đón một trận đánh quyết liệt nữa đấy!"
Tiêu Chiến Thiên nói xong quay người đi vào trướng bồng đằng sau.
Trong trướng bồng lúc này chỉ có một mình Niệm Linh Quan.
"Con trai mình về rồi, nàng không đi thăm nó sao?"
"Chàng đồng ý với Mục Vỹ sẽ trợ giúp nhà họ Mục chống lại ba gia tộc kia thật ư?"
Niệm Linh Quan trong bộ chiến giáp màu bạc chất vấn Tiêu Chiến Thiên: "Đúng là cậu ta đã cứu Dư Nhi về nhưng cậu ta làm vậy cũng vì bản thân đang chủ nhiệm lớp chín cao cấp thôi, không có Dư Nhi thì cậu ta cũng tự dấn thân vào nguy hiểm. Cả chàng và ta đều hiểu điều này mà".
"Nhưng... nhưng cậu ta đã cứu Dư Nhi, nhờ vậy mà nhà họ Tiêu chúng ta không bị mất thêm mấy nghìn tướng sĩ nữa!"
"Chàng nhảm nhí quá, chỉ vì chuyện đó thôi mà đi giúp nhà họ Mục đánh một trận chiến không có hi vọng thắng với ba gia tộc kia, rồi chàng tính để cả nhà họ Tiêu ta bị cuốn vào luôn hả!"
Niệm Linh Quan cáu giận: "Nhà họ Tiêu tuyệt đối không được giúp nhà họ Mục, điều chúng ta có thể làm chỉ là đứng ngoài cuộc thôi. Đây đã là trả ơn cho Mục Vỹ rồi!"
Lời nói của Niệm Linh Quan nghe thì vô tình nhưng Tiêu Chiến Thiên cũng không còn cách nào khác.
Nhà họ Tiêu mới ổn định lại, sau trận chiến này lại tiếp tục tổn hao binh tướng, nếu giúp đỡ nhà họ Mục chắc chắn sẽ phải đón thêm nhiều tai họa khác nữa!
"Thôi vậy, Mục Thanh Vũ, phải xem số phận của ông thôi!"
Tiêu Chiến Thiên thở dài.
Trên thực tế, ai cũng hiểu ba thế lực nhà họ Cổ, hoàng thất và nhà họ Lâm bỏ công sức ra nhiều như vậy chỉ để tiêu diệt nhà họ Mục.
Ai can dự vào là chán sống rồi.
Hai phu thê thảo luận kế sách trong trướng bồng, một bóng người xinh đẹp ngoài trướng bồng lặng lẽ rời đi, chạy băng băng vào bầy linh thú như vô tận kia, biến mất trong màn đêm mù mịt.
Giờ phút này, người của Lôi Phong Viện đã được đưa vào doanh trại của nhà họ Tiêu, đội ngũ của Phong Hiền Viện cũng đã rút lui.
Đáng kinh ngạc là bọn linh thú không tiếp tục công kích nữa mà chỉ phòng thủ tại chỗ, sẵn sàng đón địch, như thể chúng không muốn cho con người đi vào trong dãy núi.
Hai phe đôi co với nhau.
Cùng lúc đó, tại nơi đóng quân của Phong Hiền Viện.
Mạt Vấn, Mạt Khánh Thiên, Trương Tử Hào và Hồng Trần đứng trước trướng bồng nhìn trận xung đột đằng xa.
"Lẽ nào chúng ta cứ đứng nhìn như vậy?", Mạt Vấn chợt lên tiếng: "Đại ca, chúng ta còn cần Mục Vỹ luyện đan cho sư phụ mà, chẳng lẽ cứ thế này thôi sao?"
"Mục Vỹ ư? Giờ còn chẳng biết cậu ta đang ở đâu nữa là!", Mạt Khánh Thiên cười cay đắng, bất lực lắc đầu: "Hơn nữa, dù cậu ta có ở đây thì việc chúng ta tham gia sẽ làm tính chất của cuộc chiến này thay đổi hoàn toàn!"
"Chứ cứ đứng vậy mãi sao?"
Mạt Vấn cực kỳ sốt ruột.
Giao tình giữa ông và Mục Vỹ đã không chỉ là bạn giao lưu luyện đan nữa, Mục Vỹ đã dạy ông quá nhiều điều, ông không thể quên được.
"Huynh và họ cứ đứng ngoài cuộc đi, đệ phải giúp nhà họ Mục!", Mạt Vấn giận dữ hét: "Mục Vỹ lão đệ đối với đệ có ơn nặng như núi, nếu không có cậu ấy thì đệ đã không thể trở thành thầy luyện đan bảy sao rồi. Mấy người không giúp thì ta giúp!"
Nói xong, Mạt Vấn bay lên, xông vào chiến trường.
"Mục Vỹ có phải đồ đệ của ta đâu, ta muốn giúp cũng không tìm ra được lý do gì!", Trương Tử Hào bất lực khoát tay.
"Đại sư Hồng Trần, còn ông thì sao?"
"Ta hả? Ta trình luyện khí còn tàm tạm chứ đánh nhau thì nào chọi được ba gia tộc kia!"
Đại sư Hồng Trần chưa kịp nói hết câu thì phía trước đột nhiên chấn động.
"Các... các ông... xem đó là... là ai?"
Đại sư Hồng Trần giật mình nhìn bóng dáng đang thoải mái chém giết giữa bầy linh thú.
"Mục Vỹ!"
Trương Tử Hào cũng ngạc nhiên khi thấy người đó: "Kiếm thế của cậu ta... càng lúc càng mạnh!"
"Các ông nhìn sau lưng cậu ta kìa, cái gì kia?"
...
Cùng lúc đó, bọn Mặc Dương tại doanh trại nhà họ Tiêu đã nóng ruột lắm rồi, nếu Vương Hinh Vũ không ngăn cản họ thì họ đã xông vào bầy linh thú từ lúc nào.
"Mọi người nhìn kìa!"
Đột nhiên có người thét lên, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn bóng dáng đó.
"Thầy Mục..."
Thấy người đó, toàn bộ những người còn lại của lớp chín đồng loạt chạy qua.
"Chắc... chưa có một giáo viên nào có thể làm vậy nhỉ!", thấy bọn học trò lớp chín ngóng trông và dựa dẫm vào Mục Vỹ như thế, Vương Hinh Vũ cảm thán.
Mục Vỹ từng bước giết chóc từ trong bầy linh thú ra, đường đi của hắn đang hướng về nơi giao chiến của nhà họ Mục với nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất chứ không phải hai chiến doanh lớn.
Khung cảnh ở đó đang là một biển người dâng trào, hàng vạn người chém giết lẫn nhau, mặt đất thấm đẫm máu.
"Giết!"
Ầm ầm ầm...
Sau tiếng quát kèm theo sấm sét giáng xuống, Mục Vỹ cầm kiếm trong tay, mấy chục người phía trước ngã xuống đất không gượng dậy nổi.
Chương 348: Không dùng là tốt nhất!
"Mục Vỹ!"
"Mục Vỹ!"
"Cậu ta không chết!"
Hành động đó của hắn làm ba trưởng tộc đằng trước giật mình.
Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên và Hoàng Cực Thiên đều ngỡ ngàng.
Họ nhìn ra sau lưng Mục Vỹ.
Nơi đó là thi thể của một con linh thú khổng lồ đang bị hắn từ từ kéo tới.
Trên thi thể linh thú có ba xác chết!
"Hoàng Vấn Thiên!"
"Lâm Dục!"
"Cổ Tâm Nhiễm!"
Khi nhìn thấy ba xác chết đó, cả ba trưởng tộc đều đờ người.
"Mục Vỹ, đồ súc sinh!"
Bọn họ căm phẫn nhìn Mục Vỹ kéo lê ba thi thể về.
Ba bóng người lao về phía hắn nhanh như chớp.
"Ba con chó già này ỷ lớn hiếp nhỏ, đúng là vô liêm sỉ!"
Mục Thanh Vũ thoáng chốc xuất hiện trước mặt Mục Vỹ, cản ba người kia lại. Ông ấy cười sang sảng với Mục Vỹ: "Giỏi lắm, không hổ là con trai của Mục Thanh Vũ ta".
"Uầy, mất mặt quá, con để Cổ Xích Ngân chạy mất rồi. Trưởng tộc Cổ này, thằng con đứng nhất long bảng của ông còn biết dùng Huyết Độn Chi Thuật nữa cơ, không ngờ luôn, ta tính nhầm bước mất rồi".
Mục Thanh Vũ thấy Mục Vỹ làm ra vẻ tiếc nuối thì vỗ vai hắn cái bốp, cười phá lên: "Giỏi, con ta là nhất, đệ tử long bảng chẳng là cái thá gì sất!"
"Có chuyện này con muốn nói với người đấy lão quỷ già, Mục Phương Ngọc cũng muốn giết con, ban đầu con tính để cha xử lý mà... tên đó bị linh thú ăn rồi".
Câu này làm mí mắt Mục Thanh Vũ giật giật, ông ấy nín thinh.
"Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, ba người các ông dám cho các cao thủ nằm trong tốp năm trên long bảng ám sát Mục Vỹ con ta, đúng là vô liêm sỉ! Có điều các ông không ngờ một mình con ta đủ để chiến hết đám cao thủ long bảng rồi".
Mục Thanh Vũ thôi đứng hình, nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đầy sự quan tâm.
Thế mới là con trai của Mục Thanh Vũ ông ấy chứ.
"Lão quỷ già, đừng có rước thêm thù hận về cho con nữa. Ba lão đó liều lắm, cha giải quyết được không đó? Cần con giúp không?"
"Nói thừa!"
Mục Thanh Vũ cười mắng: "Ba lão cáo già này mà là đối thủ của cha con Huyết Lang ta? Hôm nay phải giết cho đã!"
Ông ấy cười thật to rồi lập tức xông tới chỗ của Lâm Chấn Thiên và hai người kia.
"Mục lão đệ!"
Mục Vỹ vừa định gia nhập vào vòng chiến thì một tiếng kêu vang lên.
"Lão Mạt, ông tới đây làm gì thế?"
"Mục lão đệ, người khác không giúp cậu thì ta giúp. Cậu là huynh đệ tốt của ta, ta sẽ không đứng nhìn cậu chết!"
Mục Vỹ cười miễn cưỡng: "Ai bảo ta chết thế! Lão Mạt à, ông luyện đan thì cừ đấy nhưng có đánh nhau được đâu".
"Nhưng ta không thể đứng ngoài cuộc không làm gì được!"
Sự cố chấp của Mạt Vấn làm Mục Vỹ ngạc nhiên, hắn phì cười: "Nếu ông thật sự muốn giúp ta thì nhờ ông thu thập đan dược nhé, càng nhiều càng tốt, nhất phẩm hay thất phẩm gì cũng vậy, lấy được nhiều hơn cứ lấy, được chừng nào hay chừng đó, khi ta cần thì hãy đưa cho ta!"
"Cậu định làm gì thế?"
"Cứ kệ ta, ông thật lòng muốn giúp ta thì làm đi, mà cũng có thể ta sẽ không dùng chúng!"
Không dùng là tốt nhất!
Thầm nói một câu, sau đó Mục Vỹ giơ kiếm xông vào chiến trường.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra mặc dù số người phe nhà họ Lâm, nhà họ Cổ và hoàng thất cao hơn nhà họ Mục gấp ba nhưng đánh với nhau lại bên tám lạng, người nửa cân.
Đúng như hắn nghĩ, nhà họ Mục đã có sự thay đổi về chất dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ.
"Thầy Mục!"
"Mặc Dương, Phong Hành, sao các trò lại đến đây!", thấy các học trò lớp chín đến, Mục Vỹ quát: "Nghịch quá, ta đã bảo Vương Hinh Vũ trông chừng các trò rồi mà, các trò..."
"Tỷ tỷ không trông được bọn trò đâu ạ!", Vương Tâm Nhã tủm tỉm nhìn hắn, mặt ửng hồng.
"Ta không cản được bọn nó, mấy học trò của thầy...", Vương Hinh Vũ cười khổ: "Ta đành theo bọn nó tới đây thôi".
Cảnh Tân Vũ hí ha hí hửng: "Thầy Mục làm bọn trò lo lắm đấy, cơ mà trò không biết thầy có phải thầy Mục không nữa, giết các đệ tử nằm trong tốp năm long bảng luôn kia mà".
"Đúng đó, bọn trò không thể để thầy chiến đấu ở đây một mình được".
"Thầy đã không vứt bỏ bọn trò, bọn trò mà bỏ thầy lại thì khỏi làm tu luyện tu liếc gì nữa!"
Tính đến hiện tại, lớp chín cao cấp chỉ còn lại hơn tám mươi người, nhưng hơn tám mươi người này đều đang nhìn Mục Vỹ với đôi mắt sục sôi ý chí chiến đấu!
"Tốt! Nam nhi nhiệt huyết không sợ đổ máu! Hôm nay, lớp chín cao cấp chúng ta sẽ cho cả đế quốc Nam Vân thấy, kẻ nào chọc vào Mục Vỹ ta là chọc vào lớp chín, chọc vào lớp chín là chọc vào Mục Vỹ ta!"
Mục Vỹ trầm giọng hét lên rồi xông vào chiến trường.
Dáng vẻ không màng sống chết của hắn gợi Vương Hinh Vũ nhớ đến đại trận hắn đã thi triển trước đó, cô ta thầm giật mình.
Chẳng hiểu sao cảnh tượng Mục Vỹ lao đi vùn vụt làm cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng.
"Sao mình lại lo cho thầy ta chứ..." Vương Hinh Vũ lắc đầu rồi theo sát. Muội muội cô ta là một thành viên trong lớp chín, vì muội muội, cô ta cũng sẽ chiến đấu!
"Sao ngươi cứ đâm đầu vào thế, không muốn sống nữa hả?"
Mục Vỹ đang một mình một kiếm chiến đấu ở phía trước, chợt một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
"Sao cô lại đến đây?"
"Sao ta không được đến?", Tiêu Doãn Nhi bướng bỉnh nhìn Mục Vỹ.
Chương 348: Thực lực của Mục Thanh Vũ
Mục Vỹ lắc đầu ngán ngẩm.
Hắn đã đi cùng Li thúc đến nhà họ Tiêu để lập ra một giao kèo với Tiêu Chiến Thiên.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ thì có vẻ nhà họ Tiêu không thực hiện lời hứa rồi.
Suy cho cùng, là do hắn quá ngây thơ!
"Nhà họ Tiêu ta đã đồng ý giúp ngươi thì đương nhiên sẽ giúp ngươi, phụ mẫu ta không đến thì ta mặc kệ, nhưng Tiêu Doãn Nhi ta không phải loại người thất tín".
Tiêu Doãn Nhi bĩu môi, hừ lạnh rồi nói: "Chưa kể ngươi còn là hôn phu của Tiêu Doãn Nhi này, ta giúp ngươi ai nói gì được!"
"Rồi rồi, cô tốt lắm, nhưng đừng có kéo chân ta đấy!"
Mục Vỹ cười trừ rồi nhanh chóng tiến vào chiến trường.
Đây nhất định sẽ là một cuộc chiến kinh thiên động địa.
Trận chiến này liên quan đến sống chết của nhà họ Mục, liên quan đến hưng suy của toàn bộ nhà họ Mục!
"Lâm Lang Thiên, Lâm Lang Nguyệt, cản Mục Vỹ lại, giết nó cho ta!"
Thấy Mục Vỹ qua lại giữa biển người như một thanh kiếm sắc nhọn gặt hái tính mạng hết võ giả này đến võ giả khác của ba gia tộc, Lâm Chấn Thiên mở miệng quát.
Hai đứa con trai ưu tú nhất của ông ta là Lâm Bân và Lâm Dục đều đã chết trong tay Mục Vỹ, ông ta nhất quyết không bỏ qua chuyện này.
Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, giết Mục Vỹ quá dễ dàng.
Hai người kia nhận lệnh, lập tức xông về phía Mục Vỹ.
Bành bành...
Nhưng khi họ sắp sửa tiếp cận Mục Vỹ thì thình lình một bóng người lao tới nhanh như chớp.
Hai tiếng "bành bành" vang lên, hai người nhanh chóng lùi lại, đồng thời họ thấy ngực như bị thứ gì đè nén.
Một võ giả mặc áo bào màu đen đứng trước mặt Mục Vỹ, lạnh lùng nhìn hai người.
"Ai dám động vào cậu ta, chết!"
Câu nói lạnh nhạt từ người mặc áo bào đen tức thì làm cho Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt giật mình!
"Ngươi là ai?"
"Người bảo vệ cậu!"
Người bảo vệ mình?
Mục Vỹ hơi ngẩn ra.
Hiện giờ toàn bộ võ giả của nhà họ Mục đều bị đội ngũ của ba gia tộc kia cầm chân, đâu còn ai có thời gian bảo vệ hắn!
"Ngươi không phải người họ Mục à?"
"Cậu không cần quan tâm chuyện này, cậu chỉ cần biết võ giả cảnh giới Thông Thần không thể làm hại đến cậu là được rồi!"
Người mặc áo bào đen nói rồi xoay người, tiếp tục đối chọi với Lâm Lang Thiên và Lâm Lang Nguyệt.
"Cổ Chấn, Cổ Thần, xông lên giết nó!"
Ngay sau đó lại có hai kẻ lại gần Mục Vỹ.
Nhưng chúng còn chưa kịp áp sát hắn thì đã bị người mặc áo bào đen cản trở lần nữa.
"Hoàng Đăng Vũ, Hoàng Đăng Cực, hai ngươi cũng lên!"
Trưởng tộc của ba gia tộc đang đánh nhau với một mình Mục Thanh Vũ, thi thoảng họ lại đưa ra mệnh lệnh.
Nhất định hôm nay phải giết chết hai người này.
Mục Thanh Vũ, Mục Vỹ!
Hai người họ được xem như thành viên chủ chốt nhất trong nhà họ Mục, chừng nào họ chưa chết thì nhà họ Mục vẫn sẽ tiếp tục hưng thịnh.
Nhưng giờ đây, đã có sáu võ giả cảnh giới Thông Thần xuất hiện rồi mà cả sáu người đều bị kẻ mặc áo bào đen cản trở.
Từ khi nào nhà họ Mục có người trợ giúp mạnh mẽ đến vậy?
Mục Vỹ đã nhận ra người mặc áo bào đen chỉ giúp hắn ngăn cản đám võ giả cảnh giới Thông Thần, còn những người dưới Thông Thần hắn phải tự giải quyết.
"Trận chiến này là điều ta mong mỏi nhất, không đạt đến giới hạn thì không thể khai thông huyệt Phong Trì của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám. Ta sẽ dùng cuộc chiến này để đột phá!"
Mục Vỹ hét lớn, hắn đã hoàn toàn lâm vào điên cuồng.
Đêm nay, từ khi làn sóng linh thú bùng nổ đến bây giờ, Mục Vỹ không nhớ mình đã bao lần vung kiếm, bao lần cạn kiệt chân nguyên.
Nhưng mỗi lần chân nguyên cạn kiệt, chạm đến giới hạn, thân thể hắn lại hồi phục rồi bùng nổ một lần nữa.
Tiếp tục nhiều lần như thế, hắn đã đến lằn ranh đột phá.
...
"Mười năm nữa nhà họ Mục sẽ trở thành gia tộc mạnh nhất đế quốc Nam Vân, bốn gia tộc ta có liên thủ cũng không thể chống lại họ!"
Tiêu Chiến Thiên nhìn cuộc chiến đằng xa, thở dài: "Mục Thanh Vũ quả không hổ là một thế hệ kiêu hùng!"
"Cha, người thả con ra, con muốn đi giúp thầy Mục!"
Tiêu Khánh Dư ở sau lưng Tiêu Chiến Thiên sốt sắng cầu xin: "Cha không thể thất hứa thế được, con sẽ hận người cả đời!"
Giọng nói của Tiêu Khánh Dư đầy căm uất. Nếu không nhờ có Mục Vỹ, cậu ấy vẫn còn là một tên ngốc, là đối tượng bị bắt nạt.
Thế mà bây giờ cậu ấy lại không thể giúp đỡ khi thầy Mục gặp nạn.
"Dư Nhi, dù cha mẹ có bị con hận đi chăng nữa cũng không cho con đi. Khi trận chiến này kết thúc, đế quốc Nam Vân sẽ không còn nhà họ Mục nữa, nhà họ Mục sẽ diệt vong!"
"Không thể nào, không thể thế được!"
Mặt mày Tiêu Khánh Dư tái mét, cậu ấy gào lên: "Thả con ra, thả con ra! Con không thể trơ mắt nhìn thầy Mục gặp nạn được. Con không thể nhìn các bạn con gặp nạn được!"
Đôi mắt Tiêu Khánh Dư dần đỏ lên, nhưng cậu ấy chỉ có thể kêu gào trong tuyệt vọng.
Cuối cùng cậu ấy cũng hiểu vì sao thầy Mục quay lại rồi thi triển đại trận để cứu họ ra, còn mình lại dấn thân vào hiểm cảnh!
Nhưng càng hiểu, Tiêu Khánh Dư càng tự trách bản thân, trách mình quá vô dụng.
Một bên khác, trong trận doanh của học viện Thất Hiền.
"Mục Thanh Vũ quả là bậc trí dũng kiệt xuất, một mình đấu với cả ba người Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên mà không hề yếu thế!"
Trương Tử Hào khẽ thở dài.
Ông ta cũng rất muốn tỉ thí với một cao thủ như thế!
Chương 349: Ba lão già khốn nạn
"Mục Vỹ còn nổi trội hơn, gần như cả tối nay cậu ta chưa hề dừng chiến đấu, tốc độ khôi phục chân nguyên nhanh đến đáng sợ. Mà cậu ta đã làm thế nào để giết các cao thủ thuộc tốp năm long bảng, khiến cho Cổ Xích Ngân cũng phải chạy trối chết vậy?"
"Hai cha con họ Mục này ai cũng khó chọc, nếu ba gia tộc kia không hợp tác với nhau rồi đột ngột bùng nổ chiến tranh thì đã thua rồi".
Những người trong trận doanh Phong Hiền Viện vừa nhìn chiến trường vừa bàn tán.
Mục Vỹ ở trung tâm cuộc chiến thấy lượng chân nguyên của mình đã tích tụ đến đỉnh điểm.
Cánh cửa đột phá ở ngay trước mắt.
Vù vù...
Huyệt Phong Trì, mở!
Trong khoảnh khắc ấy, Mục Vỹ cảm nhận được đầu óc mình trở nên thoải mái, thậm chí lực linh hồn cũng được đề cao mấy phần.
Huyệt Phong Trì, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám!
Rốt cuộc tu vi cũng tiến thêm một bước rồi.
"Đêm nay giết thật đã nào!"
Mục Vỹ cười thật to, ý chí chiến đấu bộc phát ra hoàn toàn, không để lại mảy may chút gì.
Cùng lúc đó, bốn bóng người bay qua bay về trên bầu trời đang đánh nhau ngày một gay gắt hơn.
Bốn vị trưởng tộc đều có cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư. Thông Thần tầng thứ tư đại diện cho chiến lực mạnh nhất đế quốc Nam Vân!
"Thiên Gia Cổ Kiếm, Kiếm Chấn Thiên Nhai!"
Dường như Cổ Thiên Gia không cam lòng việc mãi bị Mục Thanh Vũ áp chế nữa, ông ta nhanh chóng lấy một thanh kiếm cổ ra khỏi người.
"Tứ Quý Kiếm Thần Quyết!"
Cổ Thiên Gia khẽ quát một tiếng. Kiếm ra, người cũng động. Màn mưa đêm lúc thì một trận sấm rền chớp nhoáng, lúc thì ấm áp như trời xuân tháng ba, lúc thì nóng bức như mùa hạ, lúc thì gió bắc thét gào inh tai.
Bóng dáng Cổ Thiên Gia hư vô mờ mịt, liên tục lắc lư.
"Đại Vô Thượng Kim Thân Quyết!"
Hoàng Cực Thiên cũng không giữ sức nữa, thi triển Đại Vô Thượng Kim Thân Quyết của hoàng thất. Đây là công pháp thất truyền mạnh nhất của hoàng thất từ khi thành lập đến nay.
"Các ông đã liều mạng như thế, ta cũng không thể để bị tụt lại rồi!", Lâm Chấn Thiên quát lớn rồi hai tay đan vào nhau, kết ra một ấn ký.
"Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!"
Tuyệt học của riêng nhà họ Lâm, Mộc Hoàng Kim Tự Trảm!
Phút chốc, cả ba vị trưởng tộc khai triển ra chiêu thức mạnh nhất của mỗi người tấn công Mục Thanh Vũ.
"Mục lão quỷ, người đừng bay màu đấy nhé".
Mục Vỹ thấy đòn công kích của ba người kia mà hãi hùng.
Chẳng biết từ lúc nào, người phụ thân trông cực kỳ nhẫn tâm này đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng hắn.
"Ba lão cáo già kia, ba cái chiêu thức nhảm nhí này mà cũng đòi đánh bại Mục Thanh Vũ ta à? Các ông không xứng đâu!", trên bầu trời, Mục Thanh Vũ bị ba người đồng thời tấn công nhưng cười phá lên, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Nếu như các ông chỉ tu luyện được chút năng lực này suốt mười mấy năm qua thì ta khuyên một điều, cút về bụng mẹ, kêu lão trưởng tộc của các ông ra mặt đi!"
Trong lúc nói chuyện, Mục Thanh Vũ đưa tay ra.
"Hôm nay, ta sẽ cho các ông thấy ai mới là bá chủ đế quốc Nam Vân!"
"Vạn Dương Cổ Võ Thánh Thể!"
Mục Thanh Vũ hô lớn, toàn thân chợt tỏa sáng như ánh trăng giữa cơn mưa đêm.
Ánh sáng chiếu rọi xuống bên dưới.
Kẻ nào thuộc ba gia tộc bị ánh sáng rọi đến đều gào thét thảm thiết, lăn lộn dưới đất như ma quỷ bị ánh sáng đốt cháy.
"Chiêu thức gì thế này?"
"Vạn Dương Cổ Võ Thánh Thể!"
"Chưa nghe bao giờ!"
Bọn họ ngây ra như phỗng.
Không ai nghĩ rằng Mục Thanh Vũ lại có chiêu thức mạnh thế này.
"Muốn tính kế nhà họ Mục ta cũng phải có thực lực tương xứng. Lâm Chấn Thiên, Cổ Thiên Gia, Hoàng Cực Thiên, ba ông chưa xứng tầm đâu, bảo lão trưởng tộc các ông ra mặt đi!"
Toàn thân Mục Thanh Vũ tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, cuồng ngạo như Chiến Thần trên Cửu Trùng Thiên xem tất cả sinh linh là con kiến hôi.
"Chưa xứng? Ông tưởng ông xứng à?"
Ba người lập tức giận dữ, mỗi người vừa thi triển tuyệt kỹ của gia tộc mình vừa kiên quyết xông về phía Mục Thanh Vũ.
Họ không tin cả ba đã hợp lực mà còn không thể đánh bại Mục Thanh Vũ.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Ba tiếng hét cùng vang lên, ba bóng người chớp nhoáng lao tới.
"Ngu xuẩn!"
Mục Thanh Vũ nhìn ba kẻ đang bay tới, hai tay ông ấy chắp trước ngực rồi nháy mắt tách ra.
"Tam Thể Tuyệt Sát Nhẫn!"
Sau tiếng quát, ba luồng sáng xuất hiện trước mắt ba người.
Những luồng sáng kia như những ánh kiếm đầy sát khí bao phủ lấy bọn họ.
"Thằng nhãi họ Mục, sao mà láo xược quá vậy!"
Ngay lúc đó, ba giọng nói gần như đồng thanh quát, ba bóng người lao ra từ ba hướng đứng trước người ba vị trưởng tộc, chặn đòn tấn công của Mục Thanh Vũ lại.
Trong ba người vừa đến, người bên trái vừa mập vừa thấp bé, mặc áo khoác rộng thùng thình, đằng đằng sát khí.
Người đứng giữa khá cao, gầy như cây sậy nhưng tinh thần dồi dào.
Người bên phải có mái tóc màu xám, khuôn mặt đầy khí khái hào hùng, dường như lúc còn trẻ là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Mục Thanh Vũ không kinh ngạc khi thấy ba người.
"Cổ Vân Nhàn, Thái Hoàng Dục, Lâm Sa Vũ, ba lão già khốn nạn các ông chịu ló mặt ra rồi đấy à!"
Mục Thanh Vũ gọi tên ba người, khuôn mặt lộ ra sự căm ghét sâu đậm.
"Năm đó, chính các ông đã dùng thiên hỏa lừa phụ thân ta vào Lôi Âm Cốc trong dãy núi Phá Vân, làm ông ấy bị thiên lôi của Lôi Âm Cốc đánh cho hồn bay phách tán. Giờ thì con trai các ông muốn lấy mạng ta, nhưng bọn chúng ngu hết thuốc chữa, vẫn phải nhờ cậy các ông để giết Mục Thanh Vũ ta!"
Mục Thanh Vũ vừa nói xong, toàn bộ chiến trường xôn xao cả lên.
Chương 350: Nhắc lại chuyện xưa
Cổ Vân Nhàn!
Thái Hoàng Dục!
Lâm Sa Vũ!
Ngày xưa, ba người này là thiên tài nổi tiếng của đế quốc Nam Vân. Khi còn trẻ, bọn họ và Mục Thiếu Kiệt của nhà họ Mục là tứ kiệt của Nam Vân!
Về sau, bọn họ đều trở thành trưởng tộc của bốn gia tộc lớn.
Nhưng hai mươi năm trước, trưởng tộc Mục Thiếu Kiệt của nhà họ Mục đã bỏ mạng ở dãy núi Phá Vân, từ đó nhà họ Mục ngày một lụi bại.
Khi ấy, Mục Thanh Vũ mới hai mươi tuổi đã phải đương nhiệm vị trí trưởng tộc.
Hai mươi năm sau, dưới sự dẫn dắt của Mục Thanh Vũ, nhà họ Mục đã vực dậy lại.
Nhưng lần này, ba gia tộc lớn là nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất không âm thầm đối phó nhà họ Mục nữa, mà chính thức công khai khiêu chiến.
Song Cổ Thiên Gia, Lâm Chấn Thiên và Hoàng Cực Thiên đã hoàn toàn bại trong tay Mục Thanh Vũ, thậm chí còn suýt mất mạng.
“Mục Thanh Vũ, đồ nhãi ranh ăn nói bừa bãi!”
“Ăn nói bừa bãi?”, Mục Thanh Vũ cười lạnh nhìn Lâm Sa Vũ rồi nói: “Người khơi mào chuyện năm đó chính là Lâm Sa Vũ ông, hôm nay lại đứng ra đầu tiên để chối tội”.
“Ngươi…”
“Từ từ, chắc các ông không ngờ con trai của Mục Thiếu Kiệt là Mục Thanh Vũ lại có thành tựu như bây giờ. Có lẽ các ông cũng không thể ngờ cháu trai của ông ấy là Mục Vỹ còn lợi hại hơn cả cha và ông nội mình”.
“Khi đó, nhà họ Mục là bá chủ của đế quốc Nam Vân, dù các ông giở trò bỉ ổi thì cũng không thể thay đổi được gì đâu!”
Trong mắt Mục Thanh Vũ dâng trào ý chí chiến đấu!
Không lo!
Không sợ!
Lần đầu tiên Mục Vỹ phát hiện hoá ra “người cha nhặt” này của mình không phải chỉ biết đùa cợt, mà còn có một mặt nhiệt huyết như vậy.
“Hừ! Mục Thanh Vũ, hôm nay người chạy trời không khỏi nắng đâu, ngươi sẽ phải chết!”
“Dựa vào ba lão già sắp chết như các ông ư? Thôi tốt nhất cả sáu người các ông cùng xông lên một thể đi!”, Mục Thanh Vũ hung hãn bất khuất nói.
“Dù hôm nay ta phải chết ở đây thì cũng sẽ kéo các ông xuống mồ cùng!”
Câu nói phát ra từ miệng của một võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư này gây chấn động khủng khiếp.
“Lão Cổ, lão Hoàng, tên này đã vấy bẩn thanh danh của chúng ta. Nếu không giết hắn thì cả một đời trong sạch của chúng ta sẽ bị huỷ hoại ở đây mất, ba chúng ta hãy liên thủ để hắn không thể chạy thoát”, Lâm Sa Vũ gay gắt nói.
“Chạy?”
Mục Thanh Vũ cười lạnh nói: “Mục Thanh Vũ ta nói sẽ chạy ư? Ba ông là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu mà đòi làm Mục Thanh Vũ ta sợ đến mức bỏ chạy sao?”
“Hừ! Ông không chạy, nhưng con trai ông thì có đấy!”, Lâm Chấn Thiên nhìn sang Mục Vỹ rồi trầm giọng quát: “Hôm nay, Mục Vỹ phải chết!”
Nhà họ Lâm của ông ta đã mất hai thiên tài tương lai, vì thế ông ta không thể bình tĩnh khi nhìn thấy Mục Vỹ được.
Lâm Chấn Thiên lách người rồi lao về phía Mục Vỹ.
“Lâm Chấn Thiên, lão hồ ly nhà ông đúng là loại mặt dày!”
Thấy Lâm Chấn Thiên lao tới chỗ Mục Vỹ, Mục Thanh Vũ lạnh mặt định ngăn cản.
Nhưng Lâm Sa Vũ, Thái Hoàng Dục và Cổ Vân Nhàn đã không cho ông ấy cơ hội làm điều đó.
Ba người họ lập tức xông lên ngăn cản Mục Thanh Vũ, không để ông ấy tiến gần tới chỗ Mục Vỹ.
Mục Vỹ chính là hi vọng của Mục Thanh Vũ. Nếu bọn họ giết chết Mục Vỹ, niềm tin của Mục Thanh Vũ sẽ sụp đổ, thực lực cũng giảm đi.
“Đồ cáo già vô liêm sỉ!”
Nhưng Lâm Chấn Thiên còn chưa áp sát Mục Vỹ thì một bóng người đã bất ngờ chắn trước người Mục Vỹ.
“Mục Li…”
“Thiếu chủ, mau chạy đi!”
“Li thúc, thúc hãy cẩn thận!”
Mục Vỹ gật đầu.
“Cẩn thận? Hôm nay, ngươi không còn đường sống nữa đâu!”
Nhưng lúc Mục Vỹ định bỏ chạy, một bóng người đã bất chợt tiếp cận.
Hoàng Cực Thiên chạy tới rồi tung một đòn Kim Tự Trảm về phía Mục Vỹ.
“Đồ trơ tráo!”
Mục Vỹ lách người vội vàng tránh đi, rồi lạnh lùng nhìn lên phía trước.
Hoàng Cực Thiên lạnh mặt, sát khí ngút trời.
“Hừ! Ngươi tưởng ta có thể quên mối thù giết con sao?”, Hoàng Cực Thiên cười lạnh nói: “Mục Vỹ, hôm nay là ngày tàn của nhà họ Mục các người và cũng là ngày giỗ của ngươi”.
“Chỉ sợ ông không làm được thôi!”
Mục Vỹ giơ trường kiếm lên, kiếm thế dần tích tụ.
Võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám đối đầu với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, đương nhiên sẽ không có một tia hi vọng chiến thắng nào.
Nhưng hắn vẫn phải chiến đấu!
Ngu dốt cũng được, kiêu ngạo cũng được, nhưng hắn không thể tránh được trận đấu này.
“Kim Tự Thúc Thân Ngữ!”
Hoàng Cực Thiên khẽ hô lên một tiếng, sau đó há miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng ông ta không phát ra tiếng nói mà là phát ra một loạt các con chữ lớn màu vàng.
Những chữ vàng này như một loạt người giấy đang nhún nhảy, lấp lánh ánh vàng rồi bay về phía Mục Vỹ.
“Trói nó lại cho ta!”
Hoàng Cực Thiên lạnh lùng hô lên một tiếng, một âm thanh xuyên thủng không gian, liên tiếp các tiếng động vang lên, những phù ấn chữ vàng bay thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Cheng cheng…
Hết kiếm này đến kiếm khác, ngày càng mạnh mẽ.
Nhưng dù đường kiếm của Mục Vỹ có nhanh đến mấy thì cũng không mạnh bằng các chữ vàng ấy.
Hoàng Cực Thiên đã thi triển tuyệt học của hoàng thất. Ông ta là cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư mà không thể trói được Mục Vỹ nữa thì đúng là chuyện lạ.
“Thằng nhãi kia, hôm nay không một ai có thể cứu được ngươi đâu!”
Hoàng Cực Thiên lạnh mặt, khí thế bùng nổ.
Một tiếng nổ vang lên, một chữ vàng cao hàng trăm mét ở trước mặt Hoàng Cực Thiên đã nổ tung.
Bụp…
Sau đó lại có một chữ vàng nữa rơi xuống, Mục Vỹ đã không thể chịu được nữa, hắn quỳ phịch xuống đất, chỗ xương đầu gối kêu lên răng rắc.
“Dù ngươi có giỏi đến mấy thì chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì thôi, giết ngươi là một việc quá đơn giản với ta!”
Bình luận facebook