-
Chương 681-685
Chương 681: Thận hư
“Nào nào, Mục Vỹ à, ta vừa nhìn đã biết ngay ngươi là một người tài giỏi, có cốt cách, thiên bẩm mạnh mẽ, chắc chắn sẽ là một hạt giống tốt trong lĩnh vực luyện đan. Nào, để ta dẫn ngươi ra sau đại điện, rồi chúng ta vừa uống trà vừa đàm đạo, chứ mấy chuyện nam nữ là vụn vặt ấy mà…”
Thấy một già một trẻ sóng vai nhau rời đi, Bạch Đồ Gian nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ người mà Chu béo kiếm bừa về lại là một thiên tài.
Nhưng hắn có phải là thiên tài thật hay không thì cô ta không rõ, nhưng cô ta tin Xà Tôn sẽ có nhận định chính xác nhờ kiến thức và tài năng của mình.
Dù Xà Tôn là người háo sắc nhất Thiên Kiếm Sơn, nhưng y không hề hồ đồ, thậm chí còn vô cùng sáng suốt.
Y ưng ý Mục Vỹ thì chắc chắn Mục Vỹ có điểm tốt gì đó mà cô ta không phát hiện ra.
Bạch Đồ Gian quyết định khi về phải hỏi kỹ lại Chu Kiệt, tên béo chết tiệt này số hên thật, vớ bừa một người về cũng trúng ngay thiên tài.
Lúc này, Mục Vỹ và Xà Tôn đang ngồi đối diện nhau sau đại điện trên núi của Xà Tôn.
“Ngươi là ai?”
Xà Tôn đã gỡ bỏ vẻ đùa cợt của ban nãy, thay vào đó bình thản nói: “Tất cả những kiến thức ngươi vừa nói, ta đều biết hết. Song, không một ai ở tiểu thế giới Tam Thiên này biết cả, sao ngươi lại biết?”
“Vì ta không phải người của tiểu thế giới Tam Thiên!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Ta đến từ Thiên Vận Đại Lục!”
Nghe thấy vậy, Xà Tôn đầy vẻ hồ nghi nhìn Mục Vỹ.
“Ngươi tìm ta rốt cuộc vì chuyện gì?”
“Ta đã nói rồi, thận ông có vấn đề nên cần chữa trị, nếu không ông cứ suốt ngày tiêu hao sức lực để giao hoan với phụ nữ thế này, sớm muộn gì công pháp mà ông tu luyện cũng bị mất sạch!”
“Tiểu tử thối, ngươi không nghĩ là mình biết nhiều chuyện quá rồi à?”
“Bình thường mà!”
“Ta toàn biết những điểm trí mạng nhất của ông, vì thế ông không thể giết ta, vì ta có cách để giúp ông giải quyết vấn đề!”
“Nếu ta không nhầm thì ông đang tu luyện một môn công pháp song tu hợp hoan, nhưng kiểu tu luyện này cần cả hai bên cùng hợp tác mới được. Còn các nữ đệ tử mà ông tìm chỉ kết hợp cùng ông vì có chuyện nhờ vả thôi, chứ không giúp ông nâng cao uy lực công pháp được”.
“Thậm chí vì thế mà võ kỹ công pháp của ông còn dần bị hạn chế, gây tổn hại cho tu vi của ông. Ông định dùng đan dược để duy trì phong độ, nhưng tiếc là ông tính sai rồi”.
“Có phải thấy sợ rồi không?”
Nghe Mục Vỹ nói thẳng ra như vậy, Xà Tôn tái mặt.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Mục Vỹ!”
Mục Vỹ thành thật nói: “Ta là Mục Vỹ, đến từ Thiên Vận Đại Lục, chứ không phải gian tế của thế lực nào cả. Nếu ông không tin ta thì thôi, nhưng nếu tin thì ta bảo đảm ông có thể trở thành thầy luyện thánh đan”.
“Sao cơ?”
Nghe thấy vậy, Xà Tôn nhìn thẳng vào Mục Vỹ
Trực giác của y mách bảo, Mục Vỹ này chắc chắn không tầm thường.
“Ông yên tâm, ta đến Thiên Kiếm Sơn này là chuyện ngoài ý muốn thôi, chứ không có ý đồ gì đâu. Ta muốn bám vào ông là bởi ông có địa vị rất cao ở đây, hơn nữa ta còn có thể giúp ông!”
“Ngươi tốt thế à!”
“Nếu ông không tin thì đã có cách khác, đâu cần phải bảo Bạch Đồ Gian rời đi, để nói chuyện riêng với ta”.
Mục Vỹ cười nói: “Chúng ta có cuộc nói chuyện này chứng tỏ ông vẫn muốn tin ta, hay có thể nói là đã tin rồi…”
“Được, nếu ngươi đã tự tin như vậy thì nói đi, ngươi định chữa cho ta thế nào?”
“Đơn giản thôi, thầy luyện đan giỏi nhất là luyện đan mà, chỉ cần một viên đan dược là đủ!”
Một viên đan dược là đủ?
Xà Tôn bật cười khi nghe thấy câu nói tự tin của Mục Vỹ!
Y là thầy luyện đan mười sao, đến đan dược thập phẩm luyện chế ra còn không có tác dụng, thì Mục Vỹ ở cảnh giới Linh Huyệt cỏn con này có thể làm được gì?
“Xem ra ông không tin hả?”
Mục Vỹ cười nói: “Ông thử uống viên đan dược này xem sao đi”.
Nói rồi, trong tay Mục Vỹ đã có một viên đan dược đen sì xuất hiện.
Viên thuốc này phát ra tia sáng màu đen, mùi thuốc rất khó ngửi.
“Uống rồi thì ông sẽ biết ta nói đúng hay sai!”
“Ngươi mà lừa ta là chết chắc đấy!”
Thấy viên đan dược khiến người ta mắc ói này, Xà Tôn lạnh mặt rồi nuốt xuống.
Mùi vị của nó thật sự rất buồn nôn, Xà Tôn suýt nữa đã nôn ngay ra.
Nhưng sau khi uống viên đan dược vào một lát, sắc mặt y đã thay đổi.
Ban đầu, y thấy hơi khó thở, nhưng sau đó xung quanh cơ thể lại có một luồng khí tức vô hình bao phủ.
“Ông hãy vận chuyển công pháp của mình đi, thử xem thận còn đau không!”
“Ừm!”
Mục Vỹ cứ lải nhải bên tai y thận đau, thận đau, khiến y không thể vui lên nổi.
Một lát sau, khi viên đan dược bắt đầu phát huy công dụng, sắc mặt của Xà Tôn đã hồng hào hơn, thân thể cũng không run rẩy nữa, toàn thân y như tràn trề sinh lực trở lại.
Vết thương trong cơ thể đã chuyển biến tốt hơn hẳn!
Chương 682: Hợp Hoan Bí Điển
"Tiểu tử kia, rốt cuộc đây là đan dược gì vậy?", Xà Tôn đứng bật dậy hét toáng với Mục Vỹ: "Mẹ nó, đừng nói chứ nó có tác dụng thật này!"
"Đương nhiên ta không thể nói rồi, nhưng có thể bật mí với ông một điều là chỉ cần liên tục dùng viên đan dược này một tháng, tai hại do phương pháp song tu mang lại sẽ được loại bỏ hoàn toàn".
Mục Vỹ cười đáp: "Dù vậy nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ông là bản thân công pháp tu luyện của ông đã có vấn đề sẵn rồi. Khi tu luyện công pháp đó, nó sẽ không ngừng bào mòn cơ thể ông. Đan dược của ta có thể giúp ông hồi phục không giới hạn".
"Được rồi được rồi, ta biết rồi!"
Xà Tôn gắt gỏng nói: "Ngươi tưởng ta không biết chắc? Nhưng Hợp Hoan Bí Điển này vừa bắt đầu là không được bỏ giữa chừng, nếu không máu sẽ chảy ngược, thằng nhỏ bên dưới sẽ nổ tung!"
"Ta không muốn bị nổ cái đó, biến thành thái giám đâu!"
"Hợp Hoan Bí Điển?"
Lời nói của Xà Tôn làm Mục Vỹ ngẩn người.
"Ông lấy được Hợp Hoan Bí Điển ở đâu thế?"
"Một cổ địa. Sao, ngươi cũng muốn kiếm một bản hả? Người ngươi bé tí, cẩn thận chưa kịp chạm vào cô nương nào đã banh xác đấy nhé!"
Nghe thấy lời nói của Xà Tôn, Mục Vỹ cười đau khổ: "Không phải vậy, ý là chỗ ta cũng có một bản Hợp Hoan Bí Điển, không biết có phải cùng một bộ với của ông không?"
Hắn vừa nói vừa nở nụ cười bí hiểm.
Xà Tôn nghe vậy bèn nghiêm chỉnh trở lại.
"Hợp Hoan Bí Điển?"
"Đúng rồi!"
Mục Vỹ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Còn vẻ mặt của Xà Tôn lại từ từ thay đổi.
Hợp Hoan Bí Điển y lấy được có công dụng rất lớn nhưng với điều kiện đó là bản hoàn thiện, còn bản của gã chỉ là một phần, có chỗ không được ghi chép kỹ càng nên thành ra mỗi lần tu luyện bao giờ cũng xuất hiện đủ thứ vấn đề.
Mà khi dùng cách nào đó để sửa chữa vấn đề đó thì lại nảy sinh ra vấn đề khác mới ác chứ.
Bởi vậy cơ thể y mới dần dần hỏng bét thế này.
"Nói đi, tên nhãi nhà ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản, chỉ có ba thứ thôi. Thứ nhất, tinh huyết của thánh thú sói Ma Vân. Thứ hai, Cửu Diệp Linh Chi. Thứ ba, linh quả Huân Y!", Mục Vỹ cười nhẹ: "Ta cần nhất là ba thứ này. Nếu ông sưu tập về được, ta sẽ giao Hợp Hoan Bí Điển thực sự cho ông!"
"Đương nhiên bây giờ ta sẽ đưa ông một phần, phải tin nhau mới hợp tác được chứ!"
Mục Vỹ vừa dứt câu, mấy tờ giấy vàng hiện ra trong tay.
Nhận lấy mấy tờ giấy vàng, Xà Tôn sốt sắng đoán mò.
"Ha ha... Đúng thật này, ngươi lấy cái này từ đâu thế?"
"Chuyện đó ông khỏi quan tâm. Ta đã thể hiện thành ý của mình rồi, còn ông?"
"Đừng vội vậy chứ!"
Xà Tôn cười xấu xa: "Ta phải điều tra về ngươi trước đã, chứ nếu bị ngươi gạt thì thành tội nhân thiên cổ của Thiên Kiếm Sơn mất".
"Sao cũng được!"
"Nhưng chút lòng thành vẫn phải đáp lại ngươi rồi".
Xà Tôn cười nói: "Này. Đây là Thiên Kiếm Lệnh của Thiên Kiếm Sơn, lệnh bài này hiện thân cho chưởng môn, có cái này không ai trên Thiên Kiếm Sơn làm gì được ngươi. À, đi làm thủ tục tiến vào nội môn luôn đi, ta sẽ đánh tiếng cho ngươi. Sau này ngươi là chủ quản của Xà Tôn Phong này, muốn gì có nấy!"
"Nhưng... Tiền đề để nhận được những lợi ích này là ngươi không lừa ta. Nếu như lừa ta, dù có chết ta cũng không để ngươi bắt thóp uy hiếp ta đâu".
"Uy hiếp ông làm gì, ăn no rửng mỡ hả? Chuẩn bị ba loại dược thảo cho ta nhanh lên, đang cần gấp".
"Chuyện nhỏ như con thỏ!"
Xà Tôn gật đầu đáp: "Nhưng có thể phải cần một thời gian. Ngươi đang bị thương đúng không, cho ngươi một viên đan dược này, ăn thử xem có đỡ hơn không".
"Được!"
Mục Vỹ không lo lắng y sẽ làm chuyện gì điên rồ để hãm hại mình, bởi chỉ cần đan dược đến tay có vấn đề là hắn nhận ra ngay tức khắc.
"Đa tạ nhé!"
Mục Vỹ mỉm cười nhận đan dược, trả lời: "Như vậy thì ta sẽ khôi phục chút thực lực để làm việc dễ dàng hơn".
Hắn vừa cười vừa rời khỏi đại điện.
Mục Vỹ bỏ Thiên Kiếm Lệnh vào trong túi rồi tìm một gian đại điện trên Xà Tôn Phong ngồi xếp bằng lại.
Hôm nay, cảnh giới của hắn đã nằm ở Linh Huyệt tầng thứ chín, tầng thứ mười. Hồ linh hồn bị thương nặng hơn so với cơ thể rất nhiều.
Cho dù uống viên đan dược thập phẩm này cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nhưng với tình hình bây giờ thì có còn hơn không, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan của hắn. Nếu Xà Tôn giúp đỡ sưu tập ba loại dược thảo đó để luyện chế Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan, hắn có thể dựa vào đấy để bước thẳng vào cảnh giới Thông Thần.
Sau đó mới lên kế hoạch.
Nuốt đan dược vào, Mục Vỹ ngồi xếp bằng. Hơi sương mỏng manh dần dần tràn ra từ hai tai, đôi mắt và mũi, miệng, sau đó bao trùm cả đầu hắn.
Cùng lúc đó, trên Vô Hà Phong.
Sáng sớm, lúc Chu Kiệt thức dậy thì Mục Vỹ đã đi.
Giờ phút này, trên Vô Hà Phong, Chu Kiệt đang ngồi trên một hòn đá cười nắc nẻ, xung quanh hắn ta xúm xụm mấy tên đệ tử tạp dịch nhìn với vẻ mặt đầy hâm mộ.
"Ta nói cho các ngươi nghe, Mục tổng quản sắp được thăng quan tiến chức rồi. huynh ấy được Xà Tôn chú trọng đấy, vinh dự biết bao?", Chu Kiệt cười vui vẻ: "Ta chính là huynh đệ, là ân nhân cứu mạng của Mục Vỹ. Các ngươi đi theo ta sẽ được ăn uống đã đời, ha ha..."
"Chu ca, lúc đó đừng quên bọn ta đấy nhé!"
"Đúng đấy, đúng đấy Chu béo ca, sau này nhớ bảo bọc các huynh đệ chút ạ!"
"Yên tâm, tuyệt đối không quên các ngươi đâu, ta là người luôn quan tâm đỡ đần huynh đệ mà".
Chu Kiệt cười toe toét nói với những người xung quanh, mắt híp lại không thấy mặt trời đâu.
Hôm nay, Bạch Đồ Gian vừa về đã lôi hắn ta sang một bên hỏi đủ điều về lúc mới gặp Mục Vỹ. Nghe giọng của cô ta, có vẻ Mục Vỹ được Xà tôn giả xem trọng thật rồi.
Bởi thế nên Chu Kiệt mới vui mừng như vậy.
Hắn ta đã cứu mạng Mục Vỹ, Mục Vỹ thành công thì hắn ta như diều gặp gió, địa vị tăng liên tục là cái chắc.
Chương 683: Chuyển lời
"Ôi trời, còn tưởng ai dám đứng đây bốc phét, thì ra là Chu béo!"
Tiếng cười lạnh vang lên phá hỏng bầu không khí vui vẻ, mấy bóng người thình lình xuất hiện.
Kẻ đi đầu hất mặt lên trời một cách kiêu căng ngạo mạn. Y nhìn Chu béo, bĩu môi chế giễu: "Thời buổi bây giờ thằng ăn hại nào cũng nằm mơ giữa ban ngày thế à? Chu béo, một đứa như ngươi cũng muốn một bước lên trời, bị bại não rồi hả?"
Thấy người vừa đến là ai, Chu béo ngẩn người rồi rụt cổ.
Thiệu Khang!
Đệ tử ngoại môn!
"Thiệu Khang, nơi này là Vô Hà Phong của Bạch sư tỷ, ngươi tới đây làm gì?"
Người tên Thiệu Khang nọ mặc trường sam màu xám, hai tay chắp sau lưng. Y kiêu căng đáp: "Uyển Khanh Tuyết sư tỷ bảo ta tới đây mượn ít đồ, không ngờ vừa đến Vô Hà Phong đã thấy thứ người ngợm không nên hồn rồi".
"Ngươi chửi ai đấy?"
"Ta chửi ngươi đấy, rồi sao?"
Thiệu Khang trào phúng: "Ta chửi ngươi, bộ ngươi định đánh ta chắc?"
"Ta..."
Đệ tử tạp dịch có địa vị thấp kém, đánh đệ tử ngoại môn là chán sống rồi.
Đấy là còn chưa nói đến chuyện hắn ta không phải đối thủ của Thiệu Khang.
"Ai sinh ra thằng con nhát cáy này thế không biết. Ta đứng yên cho ngươi đánh luôn, chịu không?"
"Ta..."
Chu Kiệt đỏ mặt, không dám làm gì.
Hắn ta được Mục Vỹ cho đan dược tam phẩm Tố Tâm Đan để đột phá, tiến vào tầng thứ tám của thân xác. Nhưng Thiệu Khang này là đệ tử ngoại môn, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, so ra thì hắn ta yếu như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
"Không dám thì đừng có ở đó nhiều chuyện, hành động cho đúng với cái danh rác rưởi của ngươi vào, còn dám mặt dày khoác lác à".
Thiệu Khang xùy một tiếng rồi phun một bãi nước bọt vào người Chu Kiệt, mỉa mai: "Nghe nói dạo này ngươi lôi kéo được một huynh đệ, tên Mục Vỹ phải không? Muốn nhờ cậy hắn để bay cao chứ gì? Đều là bọn tạp dịch chó chết cả thôi, làm như thiên tài cải trang không bằng!"
"Thiệu Khang, chó má nhà ngươi!"
Chu Kiệt không nhịn nổi nữa.
Nhịn nữa thì hắn ta thà làm cháu tên này!
Tu võ để làm gì? Để không bị đè đầu cưỡi cổ chứ gì!
Sống một cuộc đời bị đối xử không khác một con chó thì còn ý nghĩa gì nữa.
Tung một cú đấm ra, cơ thể tròn vo của Chu Kiệt xông về phía Thiệu Khang.
Nhưng Thiệu Khanh không hề hốt hoảng trước cú đấm ấy, chỉ bước một chân tới.
Ầm...
Một cước đá thẳng vào bụng Chu Kiệt làm hắn ta lảo đảo quỳ xuống đất.
Thiệu Khang cười kệch cỡm, tiến tới giẫm lên đầu Chu Kiệt.
Lần này Chu Kiệt quỳ hẳn xuống, đầu đập xuống đất trông cực kỳ thảm hại.
Thiệu Khang giẫm một chân trên đầu Chu Kiệt, vừa phủi phủi đế giày vừa thở dài: "Có cần như vậy đâu, đệ tử tạp dịch vốn là thứ hạ đẳng nhất mà, sao phải chà đạp bản thân chứ?"
Thiệu Khang vỗ tay vào giày, chế nhạo.
Chu Kiệt quỳ trên nền đất, hai quả đấm siết chặt làm phát ra tiếng rắc rắc. Hắn ta muốn vùng ra, đứng lên nhưng bất lực.
Hắn ta quá yếu, hoàn toàn không thể chống lại Thiệu Khang.
"Làm sao thế thằng vô dụng kia? Không phục à?", thấy Chu Kiệt nắm chặt hai tay đến mức kêu mấy tiếng rắc rắc, Thiệu Khang trêu tức: "Thôi, hôm nay ta tới để gặp Bạch sư tỷ, không mất thời gian với ngươi nữa".
Đặt chân xuống, Thiệu Khang tặc lưỡi: "Lần sau thấy ta nhớ đi đường vòng đấy".
“Đi vòng cái đầu cha ngươi!”
Tuy nhiên, Thiệu Khang vừa đặt chân xuống thì Chu Kiệt nắm tay bổ nhào lên người y. Thân hình to lớn đè bẹp y, liều mạng đánh đập bằng cả hai tay.
"Mẹ nó! Người đâu, đánh cho ta, đánh chết hắn cho ta, còn lại để ta gánh!"
Thiệu Khang tức sôi máu.
Đang yên đang lành bị thằng rác rưởi này đẩy ngã xuống đất, quần rách hết cả, y không nuốt trôi nổi cục tức này.
Mấy tên đệ tử ngoại môn sau lưng Thiệu Khang cũng xông lên bao vây Chu Kiệt, hết đấm lại đá hắn ta.
Mấy tên tạp dịch đứng sau Chu Kiệt sợ choáng váng.
Tiếp tục đánh sẽ xảy ra án mạng mất!
Nhưng tạp dịch bọn họ đâu có đánh lại nổi một chiêu của đệ tử ngoại môn, sao có thể ngăn cản bọn chúng chứ?
"Dừng tay!"
Giữa thời khắc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Bạch sư tỷ!"
"Thiệu Khang, ngươi đúng là lớn mật. Nơi này là Vô Hà Phong của ta, dám đánh đệ tử Vô Hà Phong ngay tại đây, thấy mình giỏi lắm có phải không?"
"Bạch sư tỷ hiểu lầm rồi. Kẻ này dám sỉ nhục Uyển Khanh Tuyết sư tỷ, không xem ai ra gì, ta chỉ giúp Bạch sư tỷ dạy dỗ chút thôi, xin sư tỷ thứ tội".
"Thứ tội?"
Thấy Bạch Đồ Gian sắp nổi giận, Thiệu Khang cười xởi lởi: "Bạch sư tỷ à, Uyển Khanh Tuyết sư tỷ nhờ ta chuyển lời rằng sư tỷ có muốn dùng lò luyện Thông Linh để đổi lấy phương thuốc đó không?"
"Không!"
Nghe vậy, Bạch Đồ Gian lạnh mặt, cộc cằn đáp: "Cút về nói cho Uyển Khanh Tuyết, cô ta quá vớ vẩn khi đòi dùng một phương thuốc để đổi lấy lò luyện Thông Linh của ta rồi. Đồ điên!"
"Vậy đệ tử xin phép ra về!"
Thấy mặt Bạch Đồ Gian lạnh như tiền, Thiệu Khang chắp tay, khinh khỉnh liếc nhìn Chu Kiệt nằm vật ra đất như một con lợn chết bên cạnh, thì thầm: "Rác rưởi, đi đâu đừng có để ta thấy mặt đấy".
"Ngươi là ai? Cút!"
Nhưng Thiệu Khang vừa xoay người đã thấy ai đứng trước mặt mình, quát lớn.
Chương 684: Trả đũa
"Sao ta phải cút?"
Mục Vỹ nhún vai, nói: "Rõ ràng ta đứng ở đây trước, người cần đi vòng qua phải là ngươi mới đúng chứ?"
"Ồ? Sao ta thấy đệ tử tạp dịch Vô Hà Phong các ngươi đều tưởng mình là thiên tài ấy nhỉ?"
Thiệu Khang cười khẩy: "Được thôi, ngươi không tránh thì ta tránh!"
Y né sang một bên rồi hình thành ám kình trong lòng bàn tay, vẩy mạnh hai tay ra sau để ném ám kình về phía Mục Vỹ.
Thiệu Khang thấy Mục Vỹ chỉ là đệ tử tạp dịch còn chưa tới cảnh giới Linh Huyệt nên nghĩ một chưởng ám kình này đủ để làm hắn lên bờ xuống ruộng.
Nếu Bạch Đồ Gian không ở đây thì tên này đã thành một cái xác từ lâu rồi.
Nhưng Thiệu Khang đã bước đi một bước, cú chưởng cũng đã được tung ra nhưng Mục Vỹ không nhúc nhích gì cả.
Ngược lại, Mục Vỹ còn dời sang bên trái một bước và đứng ngay trước mặt y.
"Ngươi muốn gì?", Thiệu Khang giật mình hỏi.
"Hình như ngươi còn một chuyện nữa chưa làm!", Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Đánh người xong rồi phủi tay bỏ đi? Trước tiên, ngươi nên đỡ huynh ấy dậy rồi xin lỗi..."
"Ngươi bị điên à?"
Thiệu Khang nhìn hắn mỉa mai: "Đến Bạch sư tỷ cũng cho ta đi rồi kìa, ngươi là cái thá gì mà đòi cản ta?"
"Ta không phải là cái thá gì, nhưng ta bảo ngươi xin lỗi, nghe rõ không? Có làm được không?"
"Không nghe, không làm! Cút sang chỗ khác, đừng có đứng đây chó cậy gần nhà"'.
Mục Vỹ chắp tay trước ngực, vừa liếc nhìn ngón tay vừa cười nói: "Chó cậy gần nhà? Ta đã cố gắng văn minh rồi nhưng ngươi cứ cố tình ăn nói bừa bãi!"
Ầm...
Câu vừa dứt, Mục Vỹ chắp tay vòng qua cổ Thiệu Khang, sau đó đá thẳng vào hai đầu gối của y làm phát ra mấy tiếng rắc rắc.
Âm thanh giòn vang ấy làm những người xung quanh hốt hoảng.
Đá xong, Mục Vỹ lại vòng chân lên đỉnh đầu Thiệu Khang và đạp xuống.
Y tức khắc bị chôn đầu trong bùn đất, kêu la những tiếng vô nghĩa, không nói nên lời.
Trong mấy tay đệ tử ngoại môn, có người thấy tình hình không ổn bèn nhân lúc mọi người không chú ý bỏ chạy xuống núi.
Thấy cảnh này, Bạch Đồ Gian mỉm cười, không quan tâm đến gã ta mà xoay người rời đi.
Mục Vỹ muốn làm gì thì làm, mà cô ta cũng bị Uyển Khanh Tuyết chọc giận luôn rồi.
"Tên hộ vệ chó chết của ngươi đi gọi cứu viện chứ gì? Cứ việc kêu, tốt hơn hết là kêu hết họ hàng nhà ngươi qua đây luôn. Để xem hậu thuẫn của ngươi mạnh đến đâu!"
Mục Vỹ đặt chân xuống. Thiệu Khang lập tức vùng ra khỏi đất, bò dậy thở hổn hển từng cơn.
"Mục Vỹ, ngươi xong đời rồi, ngươi xong đời rồi!"
Thiệu Khang phẫn nộ chửi đổng: "Ngươi dám ra tay với ta, chết chắc! Ta là đệ tử ngoại môn, còn ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, ngươi là cái thá gì?"
"Ngoan ngoãn câm miệng không được à?"
Mục Vỹ thẳng tay đấm một phát. Thiệu Khang trợn trừng mắt, người run như cầy sấy.
"Chu béo, huynh đứng dậy nổi không?"
Mục Vỹ nhoẻn môi: "Đứng được thì trả hết toàn bộ những gì hắn làm với huynh cho hắn đi!"
"Đứng được!"
Chu béo đanh mặt, chịu đựng cơn đau từ những vùng da bị đánh đến sưng tấy vừa hít hà vừa đứng dậy.
"Phụt!"
Phun một ngụm nước miếng vào mặt Thiệu Khang, Chu béo trào phúng: "Vừa rồi ngươi huênh hoang lắm mà? Sao không tiếp tục? Phun nước miếng vào người ta, chửi ta là rác rưởi, còn đạp lên đầu ta để lau giày!"
Hắn ta nói xong chuẩn bị giơ chân giẫm lên đầu Thiệu Khang.
Có điều giờ đây trên người đầy rẫy vết thương, thật sự không giơ chân nổi nên hắn ta chỉ biết mệt mỏi thở dài.
"Mục Vỹ, chúng ta đánh hắn liệu có..."
"Đừng sợ, giờ ta là đệ tử nội môn rồi, đánh một tên đệ tử ngoại môn có là việc gì lớn đâu?"
"A, vậy thì còn gì bằng, tốt quá rồi!", nhưng ngay sau đó, Chu béo lại gãi đầu hỏi: "Hở? Huynh mới nói gì thế? Đệ tử nội môn? Đệ tử nội môn? Trời đất ơi, huynh thành đệ tử nội môn rồi á?"
"Đúng rồi, Xà Tôn thu xếp xong hết rồi. Khỏi lo, bọn người này huynh muốn đánh ai cứ đánh, muốn giết ai ta cũng giúp huynh được luôn!"
Mục Vỹ phất tay: "Có Xà tôn giả làm chỗ dựa rồi, không cần sợ!"
Nghe vậy, bọn đệ tử ngoại môn há hốc mồm.
Xà tôn giả?
Người này có địa vị đặc biệt đến mức ngay cả chưởng môn cũng phải kính trọng đấy!
Đệ tử ngoại môn như họ cùng lắm cũng chỉ bắt nạt được mỗi tạp dịch, kém xa Xà Tôn trăm lẻ tám nghìn dặm.
"Ông Mục, ông Chu, con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi!"
Thiệu Khang bỗng dưng bò dậy, quỳ rạp dưới chân hai người rồi đau khổ cầu xin: "Con khốn kiếp lắm mới xem hai ông như rơm rạ!"
"Được đấy!"
Chu Kiệt cười hả hê nhìn Thiệu Khang: "Không phải vừa rồi ngươi hống hách lắm sao? Còn đòi giết ta nữa cơ, ghê gớm lắm mà!"
"Thiệu Khang, đệ đang làm cái gì thế này?"
"Đại ca?"
Thiệu Khang nhìn thấy bóng người đang chạy tới thì không còn hốt hoảng nữa, cười âm hiểm xông về phía Chu Kiệt, đồng thời lấy một thanh chủy thủ ra toan đâm vào người hắn ta.
"Đồ rác rưởi, chết đi!"
Ban đầu Chu Kiệt chỉ muốn dạy dỗ tên Thiệu Khang này chút thôi, ai ngờ Thiệu Khang vừa thấy bóng người kia là nổi dậy phản kháng.
Hắn ta vốn đã bị những người kia đánh cho tàn tạ, làm gì còn sức tránh khỏi thanh chủy thủ ấy.
Phập...
Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên ngay sau đó, mặt mày Chu Kiệt trắng như giấy.
Chương 685: Ông chưa đủ tư cách
"Thôi xong, thôi xong, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi. Mục Vỹ ơi, ta chết rồi, không thấy đau luôn!", Chu béo hốt hoảng la toáng, mặt như đưa đám.
"Ngươi..."
Nhưng hướng máu phun ra lại là từ Thiệu Khang. Y nhìn người đứng trước mặt với vẻ khó tin.
Mục Vỹ!
Y không ngờ rằng Mục Vỹ sẽ giết mình, không tin Mục Vỹ dám giết mình.
Y là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn cơ mà! Tông môn đã quy định sẽ bảo vệ mạng sống của mọi đệ tử ngoại môn cơ mà!
"Thiệu Khang!"
Khung cảnh này làm mặt thanh niên đang xông tới đỏ bừng, hơi thở nặng nề.
"Chỉ là đệ tử tạp dịch thôi mà cũng dám ẩu đả thậm chí giết đệ tử ngoại môn, các ngươi chán sống rồi phải không!"
Thanh niên nọ giẫm chân lao tới gần Mục Vỹ.
"Cẩn thận đấy Mục Vỹ! Hắn là Thiệu Minh, ca ca của Thiệu Khang!"
Chu Kiệt lập tức giải thích: "Người này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín, tuy là đệ tử ngoại môn nhưng so với..."
Bốp...
Chưa đợi hắn ta nói hết câu, Mục Vỹ đã đánh Thiệu Minh cái bốp ngay khi gã xuất hiện làm gã văng ra ngoài.
"Huynh mới nói gì đấy Chu béo?"
"Hả? À, không có gì, không có gì!", Chu Kiệt khua tay, không nói nên lời.
Thiệu Minh ăn một đấm của Mục Vỹ, miệng phun máu tung tóe rồi ngã lăn ra đất.
"Ngươi... không phải đệ tử tạp dịch?"
Mục Vỹ cười lạnh: "Ta là đệ tử nội môn, mới được nâng nên chưa kịp đổi trang phục!"
"Ngươi..."
Nghe xong, Thiệu Minh che ngực, lại phun một ngụm máu ra ngoài.
"Láo xược, có là đệ tử nội môn cũng bị phán tội chết nếu dám giết đệ tử ngoại môn ngay trong tông môn thôi!", đúng lúc này, có tiếng gầm vang lên, một người lao tới.
"Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi, đây là Thiệu Nhậm Nghĩa - ông nội của Thiệu Minh và Thiệu Khang, trưởng lão nội môn, cao thủ cảnh giới Thông Thần. Lớn chuyện rồi!", thấy người mới đến là ai, Chu Kiệt bàng hoàng nói khẽ.
"Đừng sợ, hôm nay ta đã dám giết người thì không sợ ai hỏi tội!"
Mục Vỹ cười nhẹ, cho hắn ta một cái nhìn trấn an.
"Nếu ta không tới thì huynh đã bị người ta đánh chết mà không một ai thèm đoái hoài rồi. Đệ tử ngoại môn có là gì đâu, Thiệu Khang này dám đánh huynh, ta giết hắn cũng không quá, đừng sợ!", Mục Vỹ thờ ơ phất tay.
Lời nói của Mục Vỹ làm tim Chu Kiệt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù không biết sự ngông nghênh của Mục Vỹ có từ đâu, nhưng cách xử sự và lòng tự tin ấy mới là hai yếu tố mà một võ giả nên có.
Chu Kiệt chợt phát hiện mình sống uổng gần hai chục năm rồi!
"Ông tên gì?"
Mục Vỹ nhìn Thiệu Nhậm Nghĩa, hỏi.
"Ta là trưởng lão nội môn, Thiệu Nhậm Nghĩa!"
"Được, tốt lắm, ông tới rất đúng lúc. Thiệu Khang bắt nạt đệ tử tạp dịch này vô cớ, thậm chí còn cầm kiếm muốn giết ta nữa nhưng bị ta giết lại. Ông làm chứng cho ta luôn đi. Còn nữa, tên Thiệu Minh này chưa hỏi cho ra lẽ đã muốn giết ta để báo thù cho đệ đệ, đệ tử ngoại môn mà như thế thì đuổi cho rồi!"
Mục Vỹ đường hoàng nói: "Là trưởng lão nội môn, Thiệu Nhậm Nghĩa ông sẽ xử lý công bằng chứ?"
"Chắc chắn rồi!"
Thiệu Nhậm Nghĩa hừ lạnh.
"Thế là tốt nhất. Ta phải đưa huynh đệ ta đi chữa thương, ông xử lý chuyện còn lại đi!"
Dứt lời, Mục Vỹ thật sự đỡ Chu Kiệt dậy chuẩn bị rời khỏi đây.
Bấy giờ Thiệu Nhậm Nghĩa mới giật mình nhận ra nãy giờ Mục Vỹ đang trêu mình.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ông ta tức tối quát: "Ngươi nói ngươi là đệ tử nội môn nhưng danh sách đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Sơn rất ngắn, làm gì có ai tên Mục Vỹ! Ngươi có biết giả mạo đệ tử nội môn đáng bị tội gì không?"
"Ta sẽ thay mặt nội môn bắt ngươi về thẩm vấn ngay bây giờ. Ngươi dám phản kháng thì chết!"
"Ta sẽ không phản kháng, nhưng ông có quyền bắt ta không? Ông chỉ là trưởng lão nội môn thôi mà!"
Chỉ là trưởng lão nội môn... thôi mà?
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, hai mắt Chu Kiệt trợn trừng như sắp rơi ra ngoài.
Mục Vỹ nói năng hơi bị ngầu ấy?
Từ trước đến giờ, hắn ta cứ tưởng Mục Vỹ là loại đệ tử sống kín, tới hôm nay lộ tính cách thật mới biết ngông không kém gì ai!
"Ngươi dám nói năng xấc xược với trưởng lão nội môn, chê sống lâu quá đúng không!"
Thiệu Nhậm Nghĩa không nhịn nổi nữa, bước tới chuẩn bị ra chiêu.
Mục Vỹ thật sự là ngông cuồng hết sức, chẳng để ai vào mắt, kiêu căng ngạo mạn, còn giết cả cháu trai của ông ta, chết trăm lần cũng đáng.
"Ông muốn giết ta?"
Mục Vỹ nhếch mép: "Đường đường là trưởng lão nội môn mà lợi dụng quyền lực giết một đệ tử nội môn vì việc tư, ông đặt quy định của Thiên Kiếm Sơn ở đâu?"
"Quy định? Thiệu Nhậm Nghĩa ta đây chính là quy định của Thiên Kiếm Sơn. Mà ngươi đừng có mạo danh đệ tử nội môn nữa. Ta muốn ngươi chết là ngươi phải chết", Thiệu Nhậm Nghĩa bị Mục Vỹ chọc tức run người, đâu còn tâm trí để nghĩ chuyện gì nữa.
"Muốn giết ta? Ông chưa đủ tư cách!"
Thấy Thiệu Nhậm Nghĩa lao tới, Mục Vỹ khẽ cười giơ tay lên. Gió cuồn cuộn, một chưởng vỗ về phía ông ta.
"Cút đi!"
Thiệu Nhậm Nghĩa thì mặc kệ cú chưởng của Mục Vỹ. Ông ta có thực lực Thông Thần tầng thứ năm, nhìn vào khí tức của Mục Vỹ thì có vẻ hắn chỉ là Thông Thần tầng một thôi, yếu như muỗi.
Không may là ông ta đã quá tự tin!
“Nào nào, Mục Vỹ à, ta vừa nhìn đã biết ngay ngươi là một người tài giỏi, có cốt cách, thiên bẩm mạnh mẽ, chắc chắn sẽ là một hạt giống tốt trong lĩnh vực luyện đan. Nào, để ta dẫn ngươi ra sau đại điện, rồi chúng ta vừa uống trà vừa đàm đạo, chứ mấy chuyện nam nữ là vụn vặt ấy mà…”
Thấy một già một trẻ sóng vai nhau rời đi, Bạch Đồ Gian nghiến răng nghiến lợi.
Không ngờ người mà Chu béo kiếm bừa về lại là một thiên tài.
Nhưng hắn có phải là thiên tài thật hay không thì cô ta không rõ, nhưng cô ta tin Xà Tôn sẽ có nhận định chính xác nhờ kiến thức và tài năng của mình.
Dù Xà Tôn là người háo sắc nhất Thiên Kiếm Sơn, nhưng y không hề hồ đồ, thậm chí còn vô cùng sáng suốt.
Y ưng ý Mục Vỹ thì chắc chắn Mục Vỹ có điểm tốt gì đó mà cô ta không phát hiện ra.
Bạch Đồ Gian quyết định khi về phải hỏi kỹ lại Chu Kiệt, tên béo chết tiệt này số hên thật, vớ bừa một người về cũng trúng ngay thiên tài.
Lúc này, Mục Vỹ và Xà Tôn đang ngồi đối diện nhau sau đại điện trên núi của Xà Tôn.
“Ngươi là ai?”
Xà Tôn đã gỡ bỏ vẻ đùa cợt của ban nãy, thay vào đó bình thản nói: “Tất cả những kiến thức ngươi vừa nói, ta đều biết hết. Song, không một ai ở tiểu thế giới Tam Thiên này biết cả, sao ngươi lại biết?”
“Vì ta không phải người của tiểu thế giới Tam Thiên!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Ta đến từ Thiên Vận Đại Lục!”
Nghe thấy vậy, Xà Tôn đầy vẻ hồ nghi nhìn Mục Vỹ.
“Ngươi tìm ta rốt cuộc vì chuyện gì?”
“Ta đã nói rồi, thận ông có vấn đề nên cần chữa trị, nếu không ông cứ suốt ngày tiêu hao sức lực để giao hoan với phụ nữ thế này, sớm muộn gì công pháp mà ông tu luyện cũng bị mất sạch!”
“Tiểu tử thối, ngươi không nghĩ là mình biết nhiều chuyện quá rồi à?”
“Bình thường mà!”
“Ta toàn biết những điểm trí mạng nhất của ông, vì thế ông không thể giết ta, vì ta có cách để giúp ông giải quyết vấn đề!”
“Nếu ta không nhầm thì ông đang tu luyện một môn công pháp song tu hợp hoan, nhưng kiểu tu luyện này cần cả hai bên cùng hợp tác mới được. Còn các nữ đệ tử mà ông tìm chỉ kết hợp cùng ông vì có chuyện nhờ vả thôi, chứ không giúp ông nâng cao uy lực công pháp được”.
“Thậm chí vì thế mà võ kỹ công pháp của ông còn dần bị hạn chế, gây tổn hại cho tu vi của ông. Ông định dùng đan dược để duy trì phong độ, nhưng tiếc là ông tính sai rồi”.
“Có phải thấy sợ rồi không?”
Nghe Mục Vỹ nói thẳng ra như vậy, Xà Tôn tái mặt.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Mục Vỹ!”
Mục Vỹ thành thật nói: “Ta là Mục Vỹ, đến từ Thiên Vận Đại Lục, chứ không phải gian tế của thế lực nào cả. Nếu ông không tin ta thì thôi, nhưng nếu tin thì ta bảo đảm ông có thể trở thành thầy luyện thánh đan”.
“Sao cơ?”
Nghe thấy vậy, Xà Tôn nhìn thẳng vào Mục Vỹ
Trực giác của y mách bảo, Mục Vỹ này chắc chắn không tầm thường.
“Ông yên tâm, ta đến Thiên Kiếm Sơn này là chuyện ngoài ý muốn thôi, chứ không có ý đồ gì đâu. Ta muốn bám vào ông là bởi ông có địa vị rất cao ở đây, hơn nữa ta còn có thể giúp ông!”
“Ngươi tốt thế à!”
“Nếu ông không tin thì đã có cách khác, đâu cần phải bảo Bạch Đồ Gian rời đi, để nói chuyện riêng với ta”.
Mục Vỹ cười nói: “Chúng ta có cuộc nói chuyện này chứng tỏ ông vẫn muốn tin ta, hay có thể nói là đã tin rồi…”
“Được, nếu ngươi đã tự tin như vậy thì nói đi, ngươi định chữa cho ta thế nào?”
“Đơn giản thôi, thầy luyện đan giỏi nhất là luyện đan mà, chỉ cần một viên đan dược là đủ!”
Một viên đan dược là đủ?
Xà Tôn bật cười khi nghe thấy câu nói tự tin của Mục Vỹ!
Y là thầy luyện đan mười sao, đến đan dược thập phẩm luyện chế ra còn không có tác dụng, thì Mục Vỹ ở cảnh giới Linh Huyệt cỏn con này có thể làm được gì?
“Xem ra ông không tin hả?”
Mục Vỹ cười nói: “Ông thử uống viên đan dược này xem sao đi”.
Nói rồi, trong tay Mục Vỹ đã có một viên đan dược đen sì xuất hiện.
Viên thuốc này phát ra tia sáng màu đen, mùi thuốc rất khó ngửi.
“Uống rồi thì ông sẽ biết ta nói đúng hay sai!”
“Ngươi mà lừa ta là chết chắc đấy!”
Thấy viên đan dược khiến người ta mắc ói này, Xà Tôn lạnh mặt rồi nuốt xuống.
Mùi vị của nó thật sự rất buồn nôn, Xà Tôn suýt nữa đã nôn ngay ra.
Nhưng sau khi uống viên đan dược vào một lát, sắc mặt y đã thay đổi.
Ban đầu, y thấy hơi khó thở, nhưng sau đó xung quanh cơ thể lại có một luồng khí tức vô hình bao phủ.
“Ông hãy vận chuyển công pháp của mình đi, thử xem thận còn đau không!”
“Ừm!”
Mục Vỹ cứ lải nhải bên tai y thận đau, thận đau, khiến y không thể vui lên nổi.
Một lát sau, khi viên đan dược bắt đầu phát huy công dụng, sắc mặt của Xà Tôn đã hồng hào hơn, thân thể cũng không run rẩy nữa, toàn thân y như tràn trề sinh lực trở lại.
Vết thương trong cơ thể đã chuyển biến tốt hơn hẳn!
Chương 682: Hợp Hoan Bí Điển
"Tiểu tử kia, rốt cuộc đây là đan dược gì vậy?", Xà Tôn đứng bật dậy hét toáng với Mục Vỹ: "Mẹ nó, đừng nói chứ nó có tác dụng thật này!"
"Đương nhiên ta không thể nói rồi, nhưng có thể bật mí với ông một điều là chỉ cần liên tục dùng viên đan dược này một tháng, tai hại do phương pháp song tu mang lại sẽ được loại bỏ hoàn toàn".
Mục Vỹ cười đáp: "Dù vậy nhưng ta vẫn phải nhắc nhở ông là bản thân công pháp tu luyện của ông đã có vấn đề sẵn rồi. Khi tu luyện công pháp đó, nó sẽ không ngừng bào mòn cơ thể ông. Đan dược của ta có thể giúp ông hồi phục không giới hạn".
"Được rồi được rồi, ta biết rồi!"
Xà Tôn gắt gỏng nói: "Ngươi tưởng ta không biết chắc? Nhưng Hợp Hoan Bí Điển này vừa bắt đầu là không được bỏ giữa chừng, nếu không máu sẽ chảy ngược, thằng nhỏ bên dưới sẽ nổ tung!"
"Ta không muốn bị nổ cái đó, biến thành thái giám đâu!"
"Hợp Hoan Bí Điển?"
Lời nói của Xà Tôn làm Mục Vỹ ngẩn người.
"Ông lấy được Hợp Hoan Bí Điển ở đâu thế?"
"Một cổ địa. Sao, ngươi cũng muốn kiếm một bản hả? Người ngươi bé tí, cẩn thận chưa kịp chạm vào cô nương nào đã banh xác đấy nhé!"
Nghe thấy lời nói của Xà Tôn, Mục Vỹ cười đau khổ: "Không phải vậy, ý là chỗ ta cũng có một bản Hợp Hoan Bí Điển, không biết có phải cùng một bộ với của ông không?"
Hắn vừa nói vừa nở nụ cười bí hiểm.
Xà Tôn nghe vậy bèn nghiêm chỉnh trở lại.
"Hợp Hoan Bí Điển?"
"Đúng rồi!"
Mục Vỹ vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
Còn vẻ mặt của Xà Tôn lại từ từ thay đổi.
Hợp Hoan Bí Điển y lấy được có công dụng rất lớn nhưng với điều kiện đó là bản hoàn thiện, còn bản của gã chỉ là một phần, có chỗ không được ghi chép kỹ càng nên thành ra mỗi lần tu luyện bao giờ cũng xuất hiện đủ thứ vấn đề.
Mà khi dùng cách nào đó để sửa chữa vấn đề đó thì lại nảy sinh ra vấn đề khác mới ác chứ.
Bởi vậy cơ thể y mới dần dần hỏng bét thế này.
"Nói đi, tên nhãi nhà ngươi muốn gì?"
"Rất đơn giản, chỉ có ba thứ thôi. Thứ nhất, tinh huyết của thánh thú sói Ma Vân. Thứ hai, Cửu Diệp Linh Chi. Thứ ba, linh quả Huân Y!", Mục Vỹ cười nhẹ: "Ta cần nhất là ba thứ này. Nếu ông sưu tập về được, ta sẽ giao Hợp Hoan Bí Điển thực sự cho ông!"
"Đương nhiên bây giờ ta sẽ đưa ông một phần, phải tin nhau mới hợp tác được chứ!"
Mục Vỹ vừa dứt câu, mấy tờ giấy vàng hiện ra trong tay.
Nhận lấy mấy tờ giấy vàng, Xà Tôn sốt sắng đoán mò.
"Ha ha... Đúng thật này, ngươi lấy cái này từ đâu thế?"
"Chuyện đó ông khỏi quan tâm. Ta đã thể hiện thành ý của mình rồi, còn ông?"
"Đừng vội vậy chứ!"
Xà Tôn cười xấu xa: "Ta phải điều tra về ngươi trước đã, chứ nếu bị ngươi gạt thì thành tội nhân thiên cổ của Thiên Kiếm Sơn mất".
"Sao cũng được!"
"Nhưng chút lòng thành vẫn phải đáp lại ngươi rồi".
Xà Tôn cười nói: "Này. Đây là Thiên Kiếm Lệnh của Thiên Kiếm Sơn, lệnh bài này hiện thân cho chưởng môn, có cái này không ai trên Thiên Kiếm Sơn làm gì được ngươi. À, đi làm thủ tục tiến vào nội môn luôn đi, ta sẽ đánh tiếng cho ngươi. Sau này ngươi là chủ quản của Xà Tôn Phong này, muốn gì có nấy!"
"Nhưng... Tiền đề để nhận được những lợi ích này là ngươi không lừa ta. Nếu như lừa ta, dù có chết ta cũng không để ngươi bắt thóp uy hiếp ta đâu".
"Uy hiếp ông làm gì, ăn no rửng mỡ hả? Chuẩn bị ba loại dược thảo cho ta nhanh lên, đang cần gấp".
"Chuyện nhỏ như con thỏ!"
Xà Tôn gật đầu đáp: "Nhưng có thể phải cần một thời gian. Ngươi đang bị thương đúng không, cho ngươi một viên đan dược này, ăn thử xem có đỡ hơn không".
"Được!"
Mục Vỹ không lo lắng y sẽ làm chuyện gì điên rồ để hãm hại mình, bởi chỉ cần đan dược đến tay có vấn đề là hắn nhận ra ngay tức khắc.
"Đa tạ nhé!"
Mục Vỹ mỉm cười nhận đan dược, trả lời: "Như vậy thì ta sẽ khôi phục chút thực lực để làm việc dễ dàng hơn".
Hắn vừa cười vừa rời khỏi đại điện.
Mục Vỹ bỏ Thiên Kiếm Lệnh vào trong túi rồi tìm một gian đại điện trên Xà Tôn Phong ngồi xếp bằng lại.
Hôm nay, cảnh giới của hắn đã nằm ở Linh Huyệt tầng thứ chín, tầng thứ mười. Hồ linh hồn bị thương nặng hơn so với cơ thể rất nhiều.
Cho dù uống viên đan dược thập phẩm này cũng không khá hơn bao nhiêu.
Nhưng với tình hình bây giờ thì có còn hơn không, quan trọng nhất vẫn phải dựa vào Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan của hắn. Nếu Xà Tôn giúp đỡ sưu tập ba loại dược thảo đó để luyện chế Ngưng Kinh Ngọc Lộ Đan, hắn có thể dựa vào đấy để bước thẳng vào cảnh giới Thông Thần.
Sau đó mới lên kế hoạch.
Nuốt đan dược vào, Mục Vỹ ngồi xếp bằng. Hơi sương mỏng manh dần dần tràn ra từ hai tai, đôi mắt và mũi, miệng, sau đó bao trùm cả đầu hắn.
Cùng lúc đó, trên Vô Hà Phong.
Sáng sớm, lúc Chu Kiệt thức dậy thì Mục Vỹ đã đi.
Giờ phút này, trên Vô Hà Phong, Chu Kiệt đang ngồi trên một hòn đá cười nắc nẻ, xung quanh hắn ta xúm xụm mấy tên đệ tử tạp dịch nhìn với vẻ mặt đầy hâm mộ.
"Ta nói cho các ngươi nghe, Mục tổng quản sắp được thăng quan tiến chức rồi. huynh ấy được Xà Tôn chú trọng đấy, vinh dự biết bao?", Chu Kiệt cười vui vẻ: "Ta chính là huynh đệ, là ân nhân cứu mạng của Mục Vỹ. Các ngươi đi theo ta sẽ được ăn uống đã đời, ha ha..."
"Chu ca, lúc đó đừng quên bọn ta đấy nhé!"
"Đúng đấy, đúng đấy Chu béo ca, sau này nhớ bảo bọc các huynh đệ chút ạ!"
"Yên tâm, tuyệt đối không quên các ngươi đâu, ta là người luôn quan tâm đỡ đần huynh đệ mà".
Chu Kiệt cười toe toét nói với những người xung quanh, mắt híp lại không thấy mặt trời đâu.
Hôm nay, Bạch Đồ Gian vừa về đã lôi hắn ta sang một bên hỏi đủ điều về lúc mới gặp Mục Vỹ. Nghe giọng của cô ta, có vẻ Mục Vỹ được Xà tôn giả xem trọng thật rồi.
Bởi thế nên Chu Kiệt mới vui mừng như vậy.
Hắn ta đã cứu mạng Mục Vỹ, Mục Vỹ thành công thì hắn ta như diều gặp gió, địa vị tăng liên tục là cái chắc.
Chương 683: Chuyển lời
"Ôi trời, còn tưởng ai dám đứng đây bốc phét, thì ra là Chu béo!"
Tiếng cười lạnh vang lên phá hỏng bầu không khí vui vẻ, mấy bóng người thình lình xuất hiện.
Kẻ đi đầu hất mặt lên trời một cách kiêu căng ngạo mạn. Y nhìn Chu béo, bĩu môi chế giễu: "Thời buổi bây giờ thằng ăn hại nào cũng nằm mơ giữa ban ngày thế à? Chu béo, một đứa như ngươi cũng muốn một bước lên trời, bị bại não rồi hả?"
Thấy người vừa đến là ai, Chu béo ngẩn người rồi rụt cổ.
Thiệu Khang!
Đệ tử ngoại môn!
"Thiệu Khang, nơi này là Vô Hà Phong của Bạch sư tỷ, ngươi tới đây làm gì?"
Người tên Thiệu Khang nọ mặc trường sam màu xám, hai tay chắp sau lưng. Y kiêu căng đáp: "Uyển Khanh Tuyết sư tỷ bảo ta tới đây mượn ít đồ, không ngờ vừa đến Vô Hà Phong đã thấy thứ người ngợm không nên hồn rồi".
"Ngươi chửi ai đấy?"
"Ta chửi ngươi đấy, rồi sao?"
Thiệu Khang trào phúng: "Ta chửi ngươi, bộ ngươi định đánh ta chắc?"
"Ta..."
Đệ tử tạp dịch có địa vị thấp kém, đánh đệ tử ngoại môn là chán sống rồi.
Đấy là còn chưa nói đến chuyện hắn ta không phải đối thủ của Thiệu Khang.
"Ai sinh ra thằng con nhát cáy này thế không biết. Ta đứng yên cho ngươi đánh luôn, chịu không?"
"Ta..."
Chu Kiệt đỏ mặt, không dám làm gì.
Hắn ta được Mục Vỹ cho đan dược tam phẩm Tố Tâm Đan để đột phá, tiến vào tầng thứ tám của thân xác. Nhưng Thiệu Khang này là đệ tử ngoại môn, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, so ra thì hắn ta yếu như một đứa trẻ sơ sinh vậy.
"Không dám thì đừng có ở đó nhiều chuyện, hành động cho đúng với cái danh rác rưởi của ngươi vào, còn dám mặt dày khoác lác à".
Thiệu Khang xùy một tiếng rồi phun một bãi nước bọt vào người Chu Kiệt, mỉa mai: "Nghe nói dạo này ngươi lôi kéo được một huynh đệ, tên Mục Vỹ phải không? Muốn nhờ cậy hắn để bay cao chứ gì? Đều là bọn tạp dịch chó chết cả thôi, làm như thiên tài cải trang không bằng!"
"Thiệu Khang, chó má nhà ngươi!"
Chu Kiệt không nhịn nổi nữa.
Nhịn nữa thì hắn ta thà làm cháu tên này!
Tu võ để làm gì? Để không bị đè đầu cưỡi cổ chứ gì!
Sống một cuộc đời bị đối xử không khác một con chó thì còn ý nghĩa gì nữa.
Tung một cú đấm ra, cơ thể tròn vo của Chu Kiệt xông về phía Thiệu Khang.
Nhưng Thiệu Khanh không hề hốt hoảng trước cú đấm ấy, chỉ bước một chân tới.
Ầm...
Một cước đá thẳng vào bụng Chu Kiệt làm hắn ta lảo đảo quỳ xuống đất.
Thiệu Khang cười kệch cỡm, tiến tới giẫm lên đầu Chu Kiệt.
Lần này Chu Kiệt quỳ hẳn xuống, đầu đập xuống đất trông cực kỳ thảm hại.
Thiệu Khang giẫm một chân trên đầu Chu Kiệt, vừa phủi phủi đế giày vừa thở dài: "Có cần như vậy đâu, đệ tử tạp dịch vốn là thứ hạ đẳng nhất mà, sao phải chà đạp bản thân chứ?"
Thiệu Khang vỗ tay vào giày, chế nhạo.
Chu Kiệt quỳ trên nền đất, hai quả đấm siết chặt làm phát ra tiếng rắc rắc. Hắn ta muốn vùng ra, đứng lên nhưng bất lực.
Hắn ta quá yếu, hoàn toàn không thể chống lại Thiệu Khang.
"Làm sao thế thằng vô dụng kia? Không phục à?", thấy Chu Kiệt nắm chặt hai tay đến mức kêu mấy tiếng rắc rắc, Thiệu Khang trêu tức: "Thôi, hôm nay ta tới để gặp Bạch sư tỷ, không mất thời gian với ngươi nữa".
Đặt chân xuống, Thiệu Khang tặc lưỡi: "Lần sau thấy ta nhớ đi đường vòng đấy".
“Đi vòng cái đầu cha ngươi!”
Tuy nhiên, Thiệu Khang vừa đặt chân xuống thì Chu Kiệt nắm tay bổ nhào lên người y. Thân hình to lớn đè bẹp y, liều mạng đánh đập bằng cả hai tay.
"Mẹ nó! Người đâu, đánh cho ta, đánh chết hắn cho ta, còn lại để ta gánh!"
Thiệu Khang tức sôi máu.
Đang yên đang lành bị thằng rác rưởi này đẩy ngã xuống đất, quần rách hết cả, y không nuốt trôi nổi cục tức này.
Mấy tên đệ tử ngoại môn sau lưng Thiệu Khang cũng xông lên bao vây Chu Kiệt, hết đấm lại đá hắn ta.
Mấy tên tạp dịch đứng sau Chu Kiệt sợ choáng váng.
Tiếp tục đánh sẽ xảy ra án mạng mất!
Nhưng tạp dịch bọn họ đâu có đánh lại nổi một chiêu của đệ tử ngoại môn, sao có thể ngăn cản bọn chúng chứ?
"Dừng tay!"
Giữa thời khắc đó, một tiếng quát lạnh lùng vang lên.
"Bạch sư tỷ!"
"Thiệu Khang, ngươi đúng là lớn mật. Nơi này là Vô Hà Phong của ta, dám đánh đệ tử Vô Hà Phong ngay tại đây, thấy mình giỏi lắm có phải không?"
"Bạch sư tỷ hiểu lầm rồi. Kẻ này dám sỉ nhục Uyển Khanh Tuyết sư tỷ, không xem ai ra gì, ta chỉ giúp Bạch sư tỷ dạy dỗ chút thôi, xin sư tỷ thứ tội".
"Thứ tội?"
Thấy Bạch Đồ Gian sắp nổi giận, Thiệu Khang cười xởi lởi: "Bạch sư tỷ à, Uyển Khanh Tuyết sư tỷ nhờ ta chuyển lời rằng sư tỷ có muốn dùng lò luyện Thông Linh để đổi lấy phương thuốc đó không?"
"Không!"
Nghe vậy, Bạch Đồ Gian lạnh mặt, cộc cằn đáp: "Cút về nói cho Uyển Khanh Tuyết, cô ta quá vớ vẩn khi đòi dùng một phương thuốc để đổi lấy lò luyện Thông Linh của ta rồi. Đồ điên!"
"Vậy đệ tử xin phép ra về!"
Thấy mặt Bạch Đồ Gian lạnh như tiền, Thiệu Khang chắp tay, khinh khỉnh liếc nhìn Chu Kiệt nằm vật ra đất như một con lợn chết bên cạnh, thì thầm: "Rác rưởi, đi đâu đừng có để ta thấy mặt đấy".
"Ngươi là ai? Cút!"
Nhưng Thiệu Khang vừa xoay người đã thấy ai đứng trước mặt mình, quát lớn.
Chương 684: Trả đũa
"Sao ta phải cút?"
Mục Vỹ nhún vai, nói: "Rõ ràng ta đứng ở đây trước, người cần đi vòng qua phải là ngươi mới đúng chứ?"
"Ồ? Sao ta thấy đệ tử tạp dịch Vô Hà Phong các ngươi đều tưởng mình là thiên tài ấy nhỉ?"
Thiệu Khang cười khẩy: "Được thôi, ngươi không tránh thì ta tránh!"
Y né sang một bên rồi hình thành ám kình trong lòng bàn tay, vẩy mạnh hai tay ra sau để ném ám kình về phía Mục Vỹ.
Thiệu Khang thấy Mục Vỹ chỉ là đệ tử tạp dịch còn chưa tới cảnh giới Linh Huyệt nên nghĩ một chưởng ám kình này đủ để làm hắn lên bờ xuống ruộng.
Nếu Bạch Đồ Gian không ở đây thì tên này đã thành một cái xác từ lâu rồi.
Nhưng Thiệu Khang đã bước đi một bước, cú chưởng cũng đã được tung ra nhưng Mục Vỹ không nhúc nhích gì cả.
Ngược lại, Mục Vỹ còn dời sang bên trái một bước và đứng ngay trước mặt y.
"Ngươi muốn gì?", Thiệu Khang giật mình hỏi.
"Hình như ngươi còn một chuyện nữa chưa làm!", Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Đánh người xong rồi phủi tay bỏ đi? Trước tiên, ngươi nên đỡ huynh ấy dậy rồi xin lỗi..."
"Ngươi bị điên à?"
Thiệu Khang nhìn hắn mỉa mai: "Đến Bạch sư tỷ cũng cho ta đi rồi kìa, ngươi là cái thá gì mà đòi cản ta?"
"Ta không phải là cái thá gì, nhưng ta bảo ngươi xin lỗi, nghe rõ không? Có làm được không?"
"Không nghe, không làm! Cút sang chỗ khác, đừng có đứng đây chó cậy gần nhà"'.
Mục Vỹ chắp tay trước ngực, vừa liếc nhìn ngón tay vừa cười nói: "Chó cậy gần nhà? Ta đã cố gắng văn minh rồi nhưng ngươi cứ cố tình ăn nói bừa bãi!"
Ầm...
Câu vừa dứt, Mục Vỹ chắp tay vòng qua cổ Thiệu Khang, sau đó đá thẳng vào hai đầu gối của y làm phát ra mấy tiếng rắc rắc.
Âm thanh giòn vang ấy làm những người xung quanh hốt hoảng.
Đá xong, Mục Vỹ lại vòng chân lên đỉnh đầu Thiệu Khang và đạp xuống.
Y tức khắc bị chôn đầu trong bùn đất, kêu la những tiếng vô nghĩa, không nói nên lời.
Trong mấy tay đệ tử ngoại môn, có người thấy tình hình không ổn bèn nhân lúc mọi người không chú ý bỏ chạy xuống núi.
Thấy cảnh này, Bạch Đồ Gian mỉm cười, không quan tâm đến gã ta mà xoay người rời đi.
Mục Vỹ muốn làm gì thì làm, mà cô ta cũng bị Uyển Khanh Tuyết chọc giận luôn rồi.
"Tên hộ vệ chó chết của ngươi đi gọi cứu viện chứ gì? Cứ việc kêu, tốt hơn hết là kêu hết họ hàng nhà ngươi qua đây luôn. Để xem hậu thuẫn của ngươi mạnh đến đâu!"
Mục Vỹ đặt chân xuống. Thiệu Khang lập tức vùng ra khỏi đất, bò dậy thở hổn hển từng cơn.
"Mục Vỹ, ngươi xong đời rồi, ngươi xong đời rồi!"
Thiệu Khang phẫn nộ chửi đổng: "Ngươi dám ra tay với ta, chết chắc! Ta là đệ tử ngoại môn, còn ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch, ngươi là cái thá gì?"
"Ngoan ngoãn câm miệng không được à?"
Mục Vỹ thẳng tay đấm một phát. Thiệu Khang trợn trừng mắt, người run như cầy sấy.
"Chu béo, huynh đứng dậy nổi không?"
Mục Vỹ nhoẻn môi: "Đứng được thì trả hết toàn bộ những gì hắn làm với huynh cho hắn đi!"
"Đứng được!"
Chu béo đanh mặt, chịu đựng cơn đau từ những vùng da bị đánh đến sưng tấy vừa hít hà vừa đứng dậy.
"Phụt!"
Phun một ngụm nước miếng vào mặt Thiệu Khang, Chu béo trào phúng: "Vừa rồi ngươi huênh hoang lắm mà? Sao không tiếp tục? Phun nước miếng vào người ta, chửi ta là rác rưởi, còn đạp lên đầu ta để lau giày!"
Hắn ta nói xong chuẩn bị giơ chân giẫm lên đầu Thiệu Khang.
Có điều giờ đây trên người đầy rẫy vết thương, thật sự không giơ chân nổi nên hắn ta chỉ biết mệt mỏi thở dài.
"Mục Vỹ, chúng ta đánh hắn liệu có..."
"Đừng sợ, giờ ta là đệ tử nội môn rồi, đánh một tên đệ tử ngoại môn có là việc gì lớn đâu?"
"A, vậy thì còn gì bằng, tốt quá rồi!", nhưng ngay sau đó, Chu béo lại gãi đầu hỏi: "Hở? Huynh mới nói gì thế? Đệ tử nội môn? Đệ tử nội môn? Trời đất ơi, huynh thành đệ tử nội môn rồi á?"
"Đúng rồi, Xà Tôn thu xếp xong hết rồi. Khỏi lo, bọn người này huynh muốn đánh ai cứ đánh, muốn giết ai ta cũng giúp huynh được luôn!"
Mục Vỹ phất tay: "Có Xà tôn giả làm chỗ dựa rồi, không cần sợ!"
Nghe vậy, bọn đệ tử ngoại môn há hốc mồm.
Xà tôn giả?
Người này có địa vị đặc biệt đến mức ngay cả chưởng môn cũng phải kính trọng đấy!
Đệ tử ngoại môn như họ cùng lắm cũng chỉ bắt nạt được mỗi tạp dịch, kém xa Xà Tôn trăm lẻ tám nghìn dặm.
"Ông Mục, ông Chu, con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi!"
Thiệu Khang bỗng dưng bò dậy, quỳ rạp dưới chân hai người rồi đau khổ cầu xin: "Con khốn kiếp lắm mới xem hai ông như rơm rạ!"
"Được đấy!"
Chu Kiệt cười hả hê nhìn Thiệu Khang: "Không phải vừa rồi ngươi hống hách lắm sao? Còn đòi giết ta nữa cơ, ghê gớm lắm mà!"
"Thiệu Khang, đệ đang làm cái gì thế này?"
"Đại ca?"
Thiệu Khang nhìn thấy bóng người đang chạy tới thì không còn hốt hoảng nữa, cười âm hiểm xông về phía Chu Kiệt, đồng thời lấy một thanh chủy thủ ra toan đâm vào người hắn ta.
"Đồ rác rưởi, chết đi!"
Ban đầu Chu Kiệt chỉ muốn dạy dỗ tên Thiệu Khang này chút thôi, ai ngờ Thiệu Khang vừa thấy bóng người kia là nổi dậy phản kháng.
Hắn ta vốn đã bị những người kia đánh cho tàn tạ, làm gì còn sức tránh khỏi thanh chủy thủ ấy.
Phập...
Tiếng vật nhọn đâm vào da thịt vang lên ngay sau đó, mặt mày Chu Kiệt trắng như giấy.
Chương 685: Ông chưa đủ tư cách
"Thôi xong, thôi xong, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi. Mục Vỹ ơi, ta chết rồi, không thấy đau luôn!", Chu béo hốt hoảng la toáng, mặt như đưa đám.
"Ngươi..."
Nhưng hướng máu phun ra lại là từ Thiệu Khang. Y nhìn người đứng trước mặt với vẻ khó tin.
Mục Vỹ!
Y không ngờ rằng Mục Vỹ sẽ giết mình, không tin Mục Vỹ dám giết mình.
Y là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn cơ mà! Tông môn đã quy định sẽ bảo vệ mạng sống của mọi đệ tử ngoại môn cơ mà!
"Thiệu Khang!"
Khung cảnh này làm mặt thanh niên đang xông tới đỏ bừng, hơi thở nặng nề.
"Chỉ là đệ tử tạp dịch thôi mà cũng dám ẩu đả thậm chí giết đệ tử ngoại môn, các ngươi chán sống rồi phải không!"
Thanh niên nọ giẫm chân lao tới gần Mục Vỹ.
"Cẩn thận đấy Mục Vỹ! Hắn là Thiệu Minh, ca ca của Thiệu Khang!"
Chu Kiệt lập tức giải thích: "Người này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín, tuy là đệ tử ngoại môn nhưng so với..."
Bốp...
Chưa đợi hắn ta nói hết câu, Mục Vỹ đã đánh Thiệu Minh cái bốp ngay khi gã xuất hiện làm gã văng ra ngoài.
"Huynh mới nói gì đấy Chu béo?"
"Hả? À, không có gì, không có gì!", Chu Kiệt khua tay, không nói nên lời.
Thiệu Minh ăn một đấm của Mục Vỹ, miệng phun máu tung tóe rồi ngã lăn ra đất.
"Ngươi... không phải đệ tử tạp dịch?"
Mục Vỹ cười lạnh: "Ta là đệ tử nội môn, mới được nâng nên chưa kịp đổi trang phục!"
"Ngươi..."
Nghe xong, Thiệu Minh che ngực, lại phun một ngụm máu ra ngoài.
"Láo xược, có là đệ tử nội môn cũng bị phán tội chết nếu dám giết đệ tử ngoại môn ngay trong tông môn thôi!", đúng lúc này, có tiếng gầm vang lên, một người lao tới.
"Lớn chuyện rồi, lớn chuyện rồi, đây là Thiệu Nhậm Nghĩa - ông nội của Thiệu Minh và Thiệu Khang, trưởng lão nội môn, cao thủ cảnh giới Thông Thần. Lớn chuyện rồi!", thấy người mới đến là ai, Chu Kiệt bàng hoàng nói khẽ.
"Đừng sợ, hôm nay ta đã dám giết người thì không sợ ai hỏi tội!"
Mục Vỹ cười nhẹ, cho hắn ta một cái nhìn trấn an.
"Nếu ta không tới thì huynh đã bị người ta đánh chết mà không một ai thèm đoái hoài rồi. Đệ tử ngoại môn có là gì đâu, Thiệu Khang này dám đánh huynh, ta giết hắn cũng không quá, đừng sợ!", Mục Vỹ thờ ơ phất tay.
Lời nói của Mục Vỹ làm tim Chu Kiệt như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặc dù không biết sự ngông nghênh của Mục Vỹ có từ đâu, nhưng cách xử sự và lòng tự tin ấy mới là hai yếu tố mà một võ giả nên có.
Chu Kiệt chợt phát hiện mình sống uổng gần hai chục năm rồi!
"Ông tên gì?"
Mục Vỹ nhìn Thiệu Nhậm Nghĩa, hỏi.
"Ta là trưởng lão nội môn, Thiệu Nhậm Nghĩa!"
"Được, tốt lắm, ông tới rất đúng lúc. Thiệu Khang bắt nạt đệ tử tạp dịch này vô cớ, thậm chí còn cầm kiếm muốn giết ta nữa nhưng bị ta giết lại. Ông làm chứng cho ta luôn đi. Còn nữa, tên Thiệu Minh này chưa hỏi cho ra lẽ đã muốn giết ta để báo thù cho đệ đệ, đệ tử ngoại môn mà như thế thì đuổi cho rồi!"
Mục Vỹ đường hoàng nói: "Là trưởng lão nội môn, Thiệu Nhậm Nghĩa ông sẽ xử lý công bằng chứ?"
"Chắc chắn rồi!"
Thiệu Nhậm Nghĩa hừ lạnh.
"Thế là tốt nhất. Ta phải đưa huynh đệ ta đi chữa thương, ông xử lý chuyện còn lại đi!"
Dứt lời, Mục Vỹ thật sự đỡ Chu Kiệt dậy chuẩn bị rời khỏi đây.
Bấy giờ Thiệu Nhậm Nghĩa mới giật mình nhận ra nãy giờ Mục Vỹ đang trêu mình.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Ông ta tức tối quát: "Ngươi nói ngươi là đệ tử nội môn nhưng danh sách đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Sơn rất ngắn, làm gì có ai tên Mục Vỹ! Ngươi có biết giả mạo đệ tử nội môn đáng bị tội gì không?"
"Ta sẽ thay mặt nội môn bắt ngươi về thẩm vấn ngay bây giờ. Ngươi dám phản kháng thì chết!"
"Ta sẽ không phản kháng, nhưng ông có quyền bắt ta không? Ông chỉ là trưởng lão nội môn thôi mà!"
Chỉ là trưởng lão nội môn... thôi mà?
Nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, hai mắt Chu Kiệt trợn trừng như sắp rơi ra ngoài.
Mục Vỹ nói năng hơi bị ngầu ấy?
Từ trước đến giờ, hắn ta cứ tưởng Mục Vỹ là loại đệ tử sống kín, tới hôm nay lộ tính cách thật mới biết ngông không kém gì ai!
"Ngươi dám nói năng xấc xược với trưởng lão nội môn, chê sống lâu quá đúng không!"
Thiệu Nhậm Nghĩa không nhịn nổi nữa, bước tới chuẩn bị ra chiêu.
Mục Vỹ thật sự là ngông cuồng hết sức, chẳng để ai vào mắt, kiêu căng ngạo mạn, còn giết cả cháu trai của ông ta, chết trăm lần cũng đáng.
"Ông muốn giết ta?"
Mục Vỹ nhếch mép: "Đường đường là trưởng lão nội môn mà lợi dụng quyền lực giết một đệ tử nội môn vì việc tư, ông đặt quy định của Thiên Kiếm Sơn ở đâu?"
"Quy định? Thiệu Nhậm Nghĩa ta đây chính là quy định của Thiên Kiếm Sơn. Mà ngươi đừng có mạo danh đệ tử nội môn nữa. Ta muốn ngươi chết là ngươi phải chết", Thiệu Nhậm Nghĩa bị Mục Vỹ chọc tức run người, đâu còn tâm trí để nghĩ chuyện gì nữa.
"Muốn giết ta? Ông chưa đủ tư cách!"
Thấy Thiệu Nhậm Nghĩa lao tới, Mục Vỹ khẽ cười giơ tay lên. Gió cuồn cuộn, một chưởng vỗ về phía ông ta.
"Cút đi!"
Thiệu Nhậm Nghĩa thì mặc kệ cú chưởng của Mục Vỹ. Ông ta có thực lực Thông Thần tầng thứ năm, nhìn vào khí tức của Mục Vỹ thì có vẻ hắn chỉ là Thông Thần tầng một thôi, yếu như muỗi.
Không may là ông ta đã quá tự tin!
Bình luận facebook