-
Chương 586-590
Chương 586: Chó điên cắn càn
“Thưa thánh nữ đại nhân, chuyện phong ấn lần này chính là kiếp nạn của Trung Châu, chúng ta không thể ngăn cản được đâu. Lão phu cho rằng thánh địa Trì Dao nên chuyển đi giống Lôi Thần Cốc!”
Một ông cụ râu tóc bạc phơ đứng đầu hàng bên trái cung kính nói.
“Chuyển đi? Ông nói nhẹ nhàng quá đấy Trì Tân Vũ. Thánh địa Trì Dao chúng ta đã cắm rễ tại núi Thánh Nữ mấy nghìn năm nay. Ông vừa mở mồm đã đòi chuyển đi, làm vậy có xứng với bao tâm huyết của ông cha ta không?”
Một ông cụ đứng ở hàng ngoài bên phải giận dữ mặt đỏ phừng phừng, không kìm được lớn tiếng quát.
“Dao Phá Phong, ông đừng chỉ biết nói suông. Bây giờ thử hỏi ông có biết cách khống chế vị trí phong ấn thứ tư không hả? Nếu không nhờ thánh nữ đại nhân vẫn luôn chia ra chín tầng thực lực để khống chế thì phong ấn đó đã bị phá vỡ từ lâu rồi!”
Trì Tân Vũ bực bội gào lên.
Giờ đây, phong ấn bên trong thánh địa Trì Dao đã không thể chống đỡ thêm được nữa.
Có trời mới biết ở bên kia phong ấn sẽ xuất hiện cái gì. Nếu là Yêu tộc, Ma tộc xâm lấn thì thánh địa Trì Dao sẽ phải đứng mũi chịu sào, không thể tránh nổi một cuộc chiến gió tanh mưa máu.
Hiện giờ thời thế thay đổi, chỉ khi tạm thời rời bỏ thánh địa mới có thể bảo tồn thực lực.
“Sau này đợi đến khi biết chắc chắn vùng đất phong ấn bên kia là thứ gì, chúng ta lại thương lượng kế sách cũng không muộn”.
Trì Tân Vũ giận dữ quát lớn: “Dao Phá Phong, hiện giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào phong ấn ở thánh địa Trì Dao? Ai mà chẳng biết, vùng đất phong ấn là nơi tụ họp của mọi linh vật trong đất trời. Có ai không muốn chiếm được những linh vật đó?”
“Vậy thì đã sao?”
Dao Phá Phong hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ thánh địa Trì Dao chúng ta chỉ trơ mắt đứng nhìn các thế lực tranh giành linh vật mới sinh ra trong đất trời kia sao?”
“Hơn nữa…”
Dao Phá Phong nhìn Tiêu Doãn Nhi đang ngồi ở phía trên, cười lạnh nói: “Hơn nữa thánh nữ đại nhân đang ở thời đại đỉnh cao, sao có thể bất ngờ gặp chuyện không may đi về cõi trời được? Con nhóc này vốn còn chẳng được coi là thánh nữ của thánh địa Trì Dao”.
“Hỗn láo!”
Nghe thấy ông ta nói vậy, Trì Tân Vũ tức điên lên: “Dao Phá Phong, ông nói cô ấy không được coi là thánh nữ, chẳng lẽ ông được sao? Ông nói vậy là có ý gì? Ý của ông là thánh nữ đại nhân đoạt vị hả?”
“Tôi có nói đâu, tự ông nói đấy chứ!”
“Khốn nạn!”
Trì Tân Vũ gằn giọng quát: “Thánh nữ đại nhân tân nhiệm có mọi thứ của thánh nữ tiền nhiệm, nhận chức hợp tình hợp lý. Tại sao ông lại nghi ngờ điều này, ông có rắp tâm gì?”
“Sao ông biết là hợp tình hợp lý?”, Dao Phá Phong hừ một tiếng: “Biết đâu cô ta dùng mưu kế xảo quyệt gì đó thì sao?”
“Hỗn láo!”
Rốt cuộc, Tiêu Doãn Nhi ngồi trên vị trí cao nhất đã không nhịn nổi nữa, quát ầm lên: “Dao Phá Phong, nếu ông còn nghi ngờ thân phận của ta thì có thể đánh với ta một trận. Ông thắng thì ta nhường lại vị trí thánh nữ cho ông. Chỉ là không biết một ông già như ông có chịu làm thánh nữ hay không?”
“Cô…”
Tuy ông ta biết Tiêu Doãn Nhi chia sức mạnh thành bảy tầng để trấn áp phong ấn, nhưng nếu ép cô ấy tới đường cùng, dồn hết sức mạnh đấu với ông ta một trận thì e là cả thánh địa đều sẽ gặp hoạ mất.
Dao Phá Phong không dám đánh cược.
“Cha ơi cứu con! Cứu con với cha ơi!”
Đúng lúc này, bên ngoài Thánh Nữ Các bỗng truyền tới một tiếng kêu la thảm thiết. Cửa lớn bị đạp văng, một người chật vật lăn vào trong.
Trông thấy người kia, sắc mặt Dao Phá Phong liền biến đổi.
Dao Không Dư là cậu con trai hiếm muộn quý hoá nhất của ông ta. Mặc dù thiên phú tu luyện của gã không cao nhưng ông ta vẫn dồn hết bảo vật bồi dưỡng cho gã đạt tới cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất.
Ở trong thánh địa, cảnh giới Niết Bàn cũng được coi là có thực lực. Bình thường, Dao Không Dư vẫn luôn ngang ngược không coi ai ra gì ở thánh địa. Vì có Dao Phá Phong làm chỗ dựa nên không ai dám động tới gã.
Vậy mà hôm nay, không biết kẻ nào to gan lớn mật dám động vào con trai ông ta.
Chẳng khác gì đang vả vào mặt ông ta!
“Là kẻ nào?”
“Ta!”
Dao Phá Phong vừa lên tiếng chất vấn, một giọng nói vang dội khắp Thánh Nữ Các.
“Ngươi là ai?”
Ông ta không khỏi kinh ngạc khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
Thế nhưng thánh nữ đang ngồi trên cao kia lại xoắn xuýt bấu hai tay vào nhau, cơ thể hơi run lên. Khi thấy bóng dáng kia, cô ấy vô thức rơi nước mắt.
“Mục Vỹ!”
Hắn hừ lạnh nói: “Ta chính là minh chủ Vỹ Minh được mời tới thánh địa Trì Dao. Nào ngờ chưa thấy người đâu đã bị một con chó điên cắn càn, đánh cho hắn một trận thôi là còn nhẹ rồi đấy”.
Mục Vỹ!
Nghe thấy thế, trong Thánh Nữ Các liên tiếp vang lên tiếng thốt kinh hãi.
Trước giờ bọn họ đã nghe thấy rất nhiều tin đồn về hắn nhưng chưa từng được gặp người thật.
Lúc này trông thấy Mục Vỹ chỉ là một chàng trai trẻ mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Thế nhưng khí thế toàn thân hắn dồi dào như vậy, chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Niết Bàn.
“Hừ, ta không cần biết ngươi là Mục Vỹ, Mục Phong gì. Ngươi đã đặt chân tới thánh địa Trì Dao của bọn ta thì phải tuân thủ quy tắc của bọn ta. Lão nhị!”
“Vâng!”
Dao Phá Phong thấp giọng ra lệnh cho ông già bên cạnh: “Giết hắn đi!”
“Vâng!”
Nhị đệ của Dao Phá Phong là Dao Khai Vân quát khẽ một tiếng rồi lập tức xông thẳng về phía Mục Vỹ.
Chương 587: Thánh Hiệp Cốc
Trông thấy ông ta nhảy bổ tới tung đấm, Mục Vỹ chỉ khinh bỉ khép hai ngón tay làm kiếm.
Ầm…
Hai bên va chạm vào nhau. Cả cung điện vang lên tiếng nổ ầm từ bốn phương tám hướng, cùng với đó là tiếng rên rỉ đau đớn.
“Nhị đệ!”
Dao Phá Phong hốt hoảng nhìn thấy máu tươi trào ra từ hai cái lỗ trong lòng bàn tay của nhị đệ mình, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi đáng chết!”
Ông ta quát ầm lên rồi vọt thẳng về phía Mục Vỹ.
“Làm càn!”
Ngay lúc này, thánh nữ đang ngồi trên cao lớn tiếng quát, hai tay bấu chặt vào thành ghế. Cô ấy lạnh giọng nói: “Dao Phá Phong, ông đừng có làm càn!”
“Minh chủ Mục Vỹ là khách quý do ta mời tới để giúp ta tăng cường phong ấn. Sao ông dám ra tay với huynh ấy? Ông coi ta là cái gì?”
Nghe thấy vậy, Dao Phá Phong tức run người, sững sờ nhìn Tiêu Doãn Nhi.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy cô ấy giận dữ tới mức này.
Lúc trước ông ta vẫn luôn không ngừng khiêu khích nhưng chưa từng thấy thánh nữ nổi giận.
Cô ấy luôn nhún nhường nhẫn nhịn, nào ngờ hôm nay lại đột nhiên nổi giận.
Dao Phá Phong nhìn sang nhị đệ và con trai yêu đều đã bị thương, sắc mặt lúc xanh lúc tím. Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi đỡ Dao Không Dư dậy, dứt khoát bỏ đi.
Thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ hơi nhíu mày.
Xem ra cuộc tranh đấu nội bộ trong thánh địa Trì Dao quả thực đã gay gắt như nước với lửa.
“Ta là Trì Tân Vũ, xin ra mắt Mục minh chủ!”, Trì Tân Vũ vười nói: “Mục minh chủ đúng là tuổi trẻ tài cao, rất đáng khen ngợi!”
“Cha đừng nói mấy lời vô dụng này nữa!”, Trì Tân Nguyệt bất lực nói: “Thánh nữ đại nhân vẫn còn ở đây đó”.
“À ừ, ha ha… lão lắm miệng rồi!”, Trì Tân Vũ nhìn Mục Vỹ hài lòng gật đầu.
Cha?
Nghe thấy Trì Tân Nguyệt xưng hô như vậy, Mục Vũ rất bất ngờ.
Ông già trước mặt anh là cha của Trì Tân Nguyệt, vậy chẳng phải chính là ông ngoại của Vương Tâm Nhã đó sao?
“Mục minh chủ, lần này ta mời huynh tới cũng là bất đắc dĩ. Nhưng mà huynh đã tới đây, đương nhiên thánh địa Trì Dao bọn ta sẽ tiếp đãi nhiệt tình”.
“Không cần tiếp đãi gì đâu!”
Mục Vỹ xua tay nói: “Ta thấy trong thánh địa Trì Dao đang tranh đấu căng thẳng. Thánh nữ đại nhân cần hỗ trợ gì cứ việc nói thẳng!”
“Được thôi!”
Nghe thấy hắn lạnh nhạt nói ra những lời này, Tiêu Doãn Nhi chỉ cảm thấy trái tim đau xót, nhưng vẫn gượng cười đáp lại.
Cô ấy dẫn Mục Vỹ đi qua Thánh Nữ Các tới dãy núi phía sau thánh địa Trì Dao. Nơi đây đẹp như tiên cảnh, đem lại cảm giác mát mẻ dễ chịu. Chỉ cần hít một hơi thật sâu, không khí trong lành tươi mới sẽ lấp đầy cơ thể.
“Vùng đất phong ấn trong thánh địa Trì Dao bọn ta nằm ở Thánh Hiệp Cốc, cũng là nơi ở của các đời Thánh nữ. Bên trong Thánh Hiệp Cốc có linh khí dồi dào vô tận, từ đó tạo nên thánh địa như ngày nay. Linh khí dư dả, linh thảo dược liệu đều đã tưởng thành, vật hiếm khó gặp ngoài đời. Vậy nên dược liệu mà thánh địa Dao Trì bán ra mỗi năm đều có chất lượng hàng đầu”.
Tiêu Doãn Nhi bước lên phía trước, không ngại giải thích tỉ mỉ.
“Linh khí bên trong Thánh Hiệp Cốc cực kỳ dồi dào. Cũng chính nhờ vậy mà trận pháp này mới được duy trì suốt mười nghìn năm nay. Quan trọng nhất là mắt trận đang tản ra linh khí kia chính là mắt trận của trận pháp phong ấn”.
“Đám người Dao Phá Phong không chịu đóng chặt phong ấn lại là vì lo lắng một khi phong ấn bị bịt kín, linh khí của thánh địa Trì Dao cũng lập tức tiêu tán sạch sẽ”.
Tiêu Doãn Nhi khó xử nói: “Vậy nên lần này, ta hy vọng Mục minh chủ có thể giúp đỡ thánh địa Trì Dao. Ta biết Mục minh chủ rất giỏi nghiên cứu trận pháp. Toàn bộ Trung Châu không có lấy một thầy pháp trận nào. Ta tin chắc Mục minh chủ sẽ có cách”.
Nghe xong, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Quả thực thầy pháp trận rất lợi hại. Thế nhưng đại trận phong ấn cả một vùng đất này không phải là thứ thầy pháp trận có thể dễ dàng xử lý được.
Nó đã tồn tại hàng chục nghìn năm nay.
Lúc trước hắn lập được đại trận phong ấn là nhờ vào toàn bộ bảo bối thu thập được trên toàn bộ đại lục Trung Châu.
Mà giờ đây, đại lục Trung Châu đã bị chín thế lực lớn chia nhau chiếm giữ hình thành thế chân vạc. Nếu bảo họ đưa ra bảo vật quý giá nhất của tông môn nhà mình, đương nhiên sẽ không ai chịu đồng ý.
“Cứ xem thử trước đã!”
Mục Vỹ được Tiêu Doãn Nhi dẫn vào Thánh Hiệp Cốc.
Bên trong có đủ mọi loại bảo vật đang sinh trưởng mạnh mẽ, mùi thảo dược thơm nồng làm say lòng người.
Bên trong có một toà nhà tranh đứng sừng sững. Từ xa nhìn lại khiến người ta có cảm giác tươi mát tĩnh lặng như đang ngắm một bức tranh sơn thuỷ.
“Thánh Hiệp Cốc, cao thủ thần thánh, đại hiệp hàng đầu. Xem ra dã tâm của các đời thánh nữ đối với thánh địa Trì Dao không hề nhỏ chút nào”, Mục Vỹ lẩm bẩm.
Năm đó khi hắn vẫn còn, thánh địa Trì Dao chưa từng tồn tại.
Sau mấy nghìn năm phát triển lớn mạnh, thánh địa Trì Dao xưa đâu bằng nay.
“Mục minh chủ có nhìn thấy điều kỳ lạ ở phong ấn này không?”, Tiêu Doãn Nhi chớp mắt nhìn Mục Vỹ, ánh mắt chan chứa tình yêu.
“Bên trong sơn cốc này, nơi có nhiều linh khí nhất chính là ngôi nhà tranh kia. Mắt trận của đại trận phong ấn cũng nằm ở đó. Vì vậy, các đời thánh nữ của thánh địa đều sống trong ngôi nhà tranh, dùng cơ thể mình làm trung gian, vừa hấp thu linh khí trong đất trời, lại vừa chuyển hoá linh khí thành năng lượng duy trì đại trận phong ấn”.
“Sư phụ của cô có cảnh giới thâm sâu, nhưng lúc cưỡng chế đột phá cực hạn cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đã thất bại. Không chỉ vậy còn bị thương nặng, không thể tiếp tục duy trì đại trận nên mới truyền lại tu vi cả đời cho cô. Còn cô vẫn chưa thể hoàn toàn vận dụng được nguồn sức mạnh này. Thế nên phong ấn đang bị người ở phía bên kia dần dần phá vỡ!”
“Quan trọng nhất là muốn khống chế phong ấn cần người có tấm thân trong trắng. Vì thế các đời thánh nữ đều phải ở lại đây trông coi suốt đời. Cô cũng không ngoại lệ, đúng không?”
Nghe thấy hắn nói vậy, Tiêu Doãn Nhi kinh ngạc há hốc mồm.
Chương 588: Cảnh giới Tam Chuyển
Tuy lời Mục Vỹ vừa nói hơi sai lệch với sự thật một chút nhưng thật khó tưởng tượng hắn chỉ dựa vào suy đoán chủ quan mà biết được nhiều như vậy.
“Mục minh chủ nói không sai”.
Tiêu Doãn Nhi gật đầu nói: “Chỉ là mục đích của sư phụ ta không phải là đột phá cực hạn chín tầng Niết Bàn, mà là để đột phá cảnh giới Tam Chuyển!”
“Cảnh giới Tam Chuyển!”
Mục Vỹ nghe vậy thì sững sờ.
Từ mười tầng cảnh giới của thân xác, mười tầng Linh Huyệt, mười tầng Thông Thần cho đến cảnh giới Niết Bàn được chia làm chín tầng. Sau khi đạt được cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, võ giả sẽ phải vượt qua một kiếp nạn.
Niết Bàn sống lại không chỉ có nghĩa là sau chín tầng cảnh giới Niết Bàn sẽ có thể sống lại, một bước thành tiên.
Mà còn cần phải vượt qua cảnh giới Tam Chuyển!
Nhưng hắn không ngờ Thánh nữ của thánh địa Trì Dao đã đạt tới cảnh giới cao hơn cả Niết Bàn là Tam Chuyển.
“Cảnh giới Tam Chuyển bao gồm ba chuyển Tố Thể, Tố Hồn và Tố Phách. Ba bước chuyển này đều phải trải qua hàng nghìn trắc trở. Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ tan thành mây khói. Chín tầng hồn đàn biến thành không!
Tiêu Doãn Nhi lẩm bẩm: “Đầu tiên là chuyển Tố Thể. Sau chín tầng cảnh giới Niết Bàn, toàn bộ chín tầng hồn đàn sẽ dồn vào rèn luyện thân thể cho võ giả. Sức mạnh khổng lồ của hồn đàn cũng dùng để nâng cao tố chất thân thể. Nếu thành công, sức mạnh thân xác của võ giả sẽ tăng lên gấp trăm, gấp nghìn lần, thậm chí là cả chục nghìn lần. Còn nếu thất bại, thân thể võ giả sẽ nổ tung, bỏ mạng oan uổng”.
“Hai là chuyển Tố Hồn, chính là sức mạnh linh hồn trong hồ linh hồn của võ giả sẽ hoàn toàn lột xác trở thành hồn phách. Không còn là linh hồn ảo mà là linh hồn thật”.
“Ba là chuyển Tố Phách, cũng tức là bước chuyển quan trọng nhất. Võ giả sẽ dùng thân xác mạnh mẽ và sức mạnh linh hồn to lớn để lột xác toàn bộ. Nếu thành công sẽ được đặt chân tới cảnh giới vũ hóa thành tiên cực hạn mà người người hướng tới. Còn thất bại thì hồn phách sẽ tan biến thành mây khói”.
“Khi đột phát cảnh giới Tam Chuyển, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ lập tức bỏ mình, hết đường cứu chữa”.
Tiêu Doãn Nhi đau khổ nói: “Sư phụ của ta đã thất bại trong chuyển thứ ba, Tố Phách. Nhờ vào linh khí dồi dào bên trong Thánh Hiệp Cốc nên người không bị tan biến, nhưng cũng không còn cách gì kéo dài tính mạng”.
Đương nhiên bản thân Mục Vỹ hiểu rất rõ về những cảnh giới này.
Thế nhưng hắn vẫn phải giả vờ không hiểu gì, lắng nghe cô ấy giới thiệu hết một lượt.
“Ta hiểu rồi. Cảnh giới Tam Chuyển, một bước thành tiên, xem ra con đường thành tiên không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng”.
“Tất nhiên rồi. Ta thấy với thực lực Mục minh chủ vừa thể hiện, rõ ràng hồn đàn đã hình thành, vừa có thiên hoả lại vừa có Cửu Thiên Chân Lôi. Tương lai khi Mục Minh chủ tu luyện thành tiên chắc chắn sẽ có thể luyện ra được chân hoả và chân lôi bản mệnh của riêng mình. Chỉ có điều ở chuyển đầu tiên của cảnh giới Tam Chuyển là Tố Thể, sợ là huynh sẽ gặp khó khăn hơn người thường rất nhiều”.
“Ồ? Xin cô chỉ dạy thêm!”
Mặc dù Mục Vỹ biết thừa nhưng vẫn giả vờ ngây ngô dò hỏi.
“Bởi vì sức mạnh hồn đàn của huynh càng lợi hại thì khi chúng hoà vào xương cốt của huynh sẽ càng gặp nhiều trắc trở hơn. Đương nhiên một khi thành công, sức mạnh của huynh sẽ vượt xa võ giả có cùng cảnh giới”.
“Cảm ơn thánh nữ có lòng nhắc nhở!”
Mục Vỹ chắp tay cười đáp.
Chỉ là sau khi sống lại lần nữa, điều Mục Vỹ muốn làm chính là sửa chữa sai lầm tu luyện trong kiếp trước, bất kỳ điều gì cũng phải thật chắc chắn mới làm.
Nếu không vì vậy, trước kia cảnh giới của hắn đã không tăng chậm như thế.
“Mời Mục minh chủ xem cái này!”
Hai người đi vào căn nhà tranh. Chính giữa căn phòng là nơi có linh khí đậm đặc nhất, gần như đã hoá lỏng thành hình. Chỉ cần khẽ vung tay lên là làn linh khí mờ ảo sẽ tản ra.
Mục Vỹ phát hiện có một sợi dây thừng, trên đó có quần áo lót của phụ nữ đang bị linh khí bao trùm. Một mùi thơm ngát chỉ thuộc về thiếu nữ ập tới.
“Khụ khụ…”
Hắn xấu hổ ho khan một tiếng rồi vội quay mặt đi.
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Doãn Nhi đỏ bừng lên. Cô ấy vội vàng chạy tới cất hết chỗ quần áo đó đi.
“Ơ?”
Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ bỗng nhiên xông tới ngăn cản động tác cất quần áo của Tiêu Doãn Nhi, nhíu mày nhìn ngôi sao trắng đang loé sáng trên một chiếc áo lót.
Thấy hắn cầm đồ lót của mình, cô ấy ngượng ngùng mặt đỏ như trái cà chua, may có mạng che mặt nên không quá lộ liễu.
“Ngôi sao trắng…”
Chân mày Mục Vỹ ngày càng nhíu chặt lại.
“Sao vậy?”
Bấy giờ, Tiêu Doãn Nhi cũng phát hiện có điều bất thường.
Trước giờ trên quần áo của cô ấy chưa từng có ngôi sao trắng này, tại sao đột nhiên nó lại xuất hiện ở đây?
“Sao trắng… sao đỏ… sao xanh…”
Dần dần, Mục Vỹ phát hiện ra bảy tia ánh sáng lấp lánh như ẩn như hiện trên chiếc áo lót kia, sắc mặt ngày càng trở nên nghiêm trọng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tiêu Doãn Nhi nghi hoặc hỏi.
“Thất Tinh Môn!”
“Thất Tinh Môn?”
Cô ấy lại càng thấy khó hiểu.
“Thất Tinh Môn chính là thế lực trong tiểu thế giới Tam Thiên. Môn phái này dựa vào sao trời để tu luyện, cũng được coi là chúa tể một phương”.
Mục Vỹ giải thích: “Xem ra bên kia của phong ấn này là Thất Tinh Môn rồi!”
Trước khi đi vào trong, hắn vẫn chưa xác định được vùng đất phong ấn này đến từ thế lực nào. Thế nhưng bây giờ sau khi biết được, tâm trạng của hắn lại càng thêm nặng nề.
Thất Tinh Môn đã tồn tại trong tiểu thế giới Tam Thiên từ mấy chục nghìn năm về trước.
Hơn nữa nói đúng ra, năm xưa Thất Tinh Môn còn từng bị Mục Vỹ đùa giỡn xoay như chong chóng.
Nếu bọn họ biết hắn vẫn còn sống, sợ là môn chủ sẽ tức điên người, lập tức phái mấy chục nghìn người tới lấy mạng hắn mất.
Tuy hắn không biết rốt cuộc Thất Tinh Môn mạnh tới cỡ nào nhưng ở trong tiểu thế giới Tam Thiên kia, bọn họ chính là bá chủ một phương. E là cả Trung Châu này cũng không có ai địch lại được.
Chương 589: Sức mạnh sao trời
“Cùng lắm phong ấn này chỉ kiên trì được hai tháng nữa là sẽ bị phá. Đến lúc đó không biết Thất Tinh Môn sẽ phái ai tới đây. Ta thấy thánh địa Trì Dao nên mau chóng đưa ra quyết định đi”.
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Ta chắc chắn có thể củng cố thêm phong ấn này, thế nhưng dù sao nó cũng đã tồn tại hàng chục nghìn năm, phần lớn sức mạnh đều đã suy yếu. Trừ phi đổ vào thật nhiều bảo vật quý hiếm, nếu không khó mà xây dựng lại lần nữa. Thế nhưng cho dù có tìm được toàn bộ bảo vật ở Trung Châu cũng chưa chắc đã đủ!”
Năm xưa khi hắn phong ấn bốn lối thông hành đâu chỉ dựa vào bảo vật ở Trung Châu. Thậm chí hắn đã lẻn vào tiểu thế giới Tam Thiên náo loạn một phen, trộm được không ít bảo vật mang về.
“Chắc ta có thể kéo dài thêm được tầm nửa năm nữa…”
Nghe xong, Tiêu Doãn Nhi gật đầu đồng ý: “Vậy thì làm phiền Mục Minh chủ!”
“Ừ!”
Dứt lời, hắn ngồi bệt xuống đất.
Năm xưa khi giao đấu với Thất Tinh Môn, hắn đã biết bọn họ muốn tìm cách phá huỷ trận pháp này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng
Nếu Thất Tinh Môn đã muốn dùng cách của họ để phá vỡ phong ấn, vậy thì hắn sẽ áp dụng cách ngược lại.
Sau khi Mục Vỹ ngồi xếp bằng trên đất, hai luồng thiên hoả và Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, Hắc Ngục Ngân Thuỷ đồng loạt tuôn trào trong người hắn, bao vây xung quanh.
Trông thấy cảnh tượng này, Tiêu Doãn Nhi giật mình kinh hãi.
Cô ấy biết hắn có thiên hoả và Cửu Thiên Chân Lôi, nhưng còn Thất Vũ Thể Điện và Hắc Ngục Ngân Thuỷ thì lại chưa từng nghe nói tới.
Trận pháp Thất Tinh của Thất Tinh Môn không chỉ đơn giản là trận pháp mà còn là dùng trận pháp đấu với trận pháp, diệt trừ trận pháp. Lần này chắc hẳn cũng không ngoại lệ, bọn họ vẫn sẽ dùng một trận pháp khác để phá huỷ phong ấn ở nơi này.
Lòng Mục Vỹ trầm xuống. Hắn nói với Tiêu Doãn Nhi: “Thánh nữ, ta cần chút thời gian. Nhờ cô ra ngoài trước trông chừng, không được cho người ngoài tự ý vào đây”.
“Được!”
Tuy cô ấy đang rất lo lắng nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Toàn bộ căn nhà tranh chỉ còn lại một mình Mục Vỹ.
Lúc này, năm luồng sức mạnh khủng bố đang quấn quanh năm đầu ngón tay của hắn.
“Nếu Thất Tinh Môn các ngươi dám dùng trận pháp Thất Tinh để phá huỷ trận pháp ta từng để lại thì ta sẽ lợi dụng trận pháp Ngũ Hành để triệt hạ trận pháp của các ngươi”.
Hắn mỉm cười, ánh mắt chợt loé lên.
Năm tia ánh sáng hội tụ lại gây ra tiếng động, tạo thành một tia ánh sao ngũ giác bao phủ khắp mặt đất dưới chân hắn.
Thình thịch… thình thịch…
Ngay sau đó, toàn bộ thánh địa Trì Dao, nơi được các dãy núi bao quanh vang lên từng tiếng tim đập trầm thấp, tựa như tiếng đất trời thức tỉnh khiến người người kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Trì Tân Nguyệt ở ngoài sơn cốc nghi ngờ hỏi.
“Cứ chờ đã. Mục Vỹ đã có thể tạo ra Huyền Vũ Phi Thiên Trận hùng vĩ như thế thì có lẽ sẽ có cách. Ánh mắt của Nhã Nhi tốt đấy chứ. Khắp Trung Châu này cũng không có thiếu niên tài tuấn nào được như cậu ấy cả”.
Trì Tân Vũ cười khà khà: “Cháu ngoại bảo bối của ta đúng là mắt sáng như đuốc. Hôm nay cậu cháu rể này đã giúp ta được nở mày nở mặt rồi. Nếu không có cậu ấy, không biết Dao Phá Phong còn đắc ý tới mức nào”.
“Cha thật là, bớt bớt đi thôi. Không biết là ai nghe tin Nhã Nhi lấy một thanh niên đến từ đế quốc Nam Vân làm chồng đã tức nổi phổi nhỉ?”
“Ha ha… dù sao cũng không phải ta đâu!”
Trì Tân Vũ cười khan đáp, mặt đỏ bừng lên.
Cùng lúc đó, ở một toà lầu các bên trong thánh địa, Dao Không Dư đang kêu gào thảm thiết.
“Đừng kêu nữa!”
Dao Phá Phong không nhịn được quát ầm lên: “Gãy mỗi mấy cái xương mà cũng kêu như lợn bị chọc tiết. Đúng là ngu xuẩn, đến cả thằng nhãi kia cũng không đánh lại được”.
“Không phải nhị thúc cũng vậy sao?”, Dao Không Dư rụt cổ lại, không cam lòng phản bác.
“Con…”
Thịch thịch…
Ngay lúc này, một tràng tiếng động trầm thấp vang lên. Dao Phá Phong lập tức hốt hoảng.
“Đại ca, ở chỗ Thánh Hiệp Cốc đấy!”, Dao Khai Vân trầm giọng nói.
“Ta biết!”
Sắc mặt Dao Phá Phong biến đổi không ngừng: “Lập tức dẫn theo đệ tử nhà họ Dao tập trung ở Thánh Hiệp Cốc”.
“Vâng!”
“Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Mục Vỹ này đang định làm trò quỷ gì!”
Thoáng chốc, toàn bộ thánh địa Trì Dao ngập tràn tiếng xé gió, mọi người loạn hết cả lên.
Bấy giờ ở Thánh Hiệp Cốc, Mục Vỹ vẫn đang ngồi im trong nhà tranh. Ánh sao ngũ giác trôi lơ lửng giữ không trung. Giờ phút này, toàn bộ linh khí trong Thánh Hiệp Cốc và cả thánh địa Trì Dao đều điên cuồng hội tụ ở dưới chân hắn.
Từng luồng linh khí to lớn dài cả trăm mét dần bị đè nén dưới vị trí hồn đàn ở dưới chân Mục Vỹ.
“Đáng chết!”
Hắn không hề ngờ tới điều này.
Những luồng linh khí kia không phải là linh khí trong trời đất, mà là sức mạnh sao trời.
“Thất Tinh Môn giở thủ đoạn thật nham hiểm. Không ngờ bọn họ lại dùng một lượng lớn sức mạnh sao trời như vậy để lén lút tác động vào mọi thứ trong thánh địa Trì Dao”.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được những luồng linh khí này chính là do sức mạnh sao trời biến thành, vốn không phải linh khí thật sự.
Chương 590: Thất Tinh Môn
Cả một lượng lớn sức mạnh sao trời thế này đều bị người của thánh địa Trì Dao hấp thu hết, đến khi người của Thất Tinh Môn phá vỡ phong ấn và tới Trung Châu Đại Lục, có lẽ cả thánh địa Trì Dao đều sẽ trở thành con rối của họ.
Kế này hay thật!
Không mất một binh một tốt nào mà họ đã chiếm được thánh địa Trì Dao - một trong chín thế lực lớn của Trung Châu làm của riêng!
“Mục minh chủ!”
“Thánh nữ, đây không phải linh lực của tự nhiên, mà là sức mạnh sao trời. Thất Tinh Môn làm vậy hòng khống chế cơ thể của mọi người thông qua việc tích luỹ sức mạnh sao trời lâu dài, sau đó biến mọi người thành nô lệ của họ!”
“Hả!”
Nghe thấy thế, Tiêu Doãn Nhi biến sắc mặt.
“Bây giờ, toàn bộ sức mạnh sao trời đều đã tập trung trong hồn đàn của ta, cô mau rời khỏi đây đi, nhỡ đâu… lực linh hồn của ta bùng phát, e Thánh Hiệp Cốc này sẽ tan thành mây khói!”
“Không, ta không đi đâu hết!”
Tiêu Doãn Nhi vội nói: “Huynh không thể chết được, tuyệt đối không được! Là ta mời huynh tới đây, nếu huynh xảy ra chuyện gì, ta sẽ chết cùng huynh”.
“Ta…”
“Đừng nói gì nữa, ta sẽ không rời khỏi đây đâu”.
Nghe thấy thế, Mục Vỹ cười khổ một tiếng.
“Hả?”
Đột nhiên Mục Vỹ biến sắc mặt, một lượng lớn linh khí của tự nhiên ở xung quanh bổ nhào tới, tích tụ vào hồn đàn của hắn.
Ngay sau đó, sức mạnh sao trời đã dồn hết vào trong sáu tầng hồn đàn của Mục Vỹ như ký sinh trùng, không thể tách rời.
Dù Mục Vỹ có dùng mọi cách thì chúng vẫn dính chặt vào hồn đàn của hắn, không thể loại bỏ.
Mục Vỹ biết rõ nếu cứ để thế này thì sáu tầng hồn đàn của hắn sẽ nổ tung vì sự hỗn loạn của sức mạnh!
Vì thế, hắn buộc phải bắt Tiêu Doãn Nhi rời đi, bởi một khi sáu tầng hồn đàn nổ tung, có lẽ cả Thánh Hiệp Cốc này sẽ nổ tan tành mất.
Mục Vỹ bình tĩnh nói: “Nếu cô không chịu đi thì hãy giải phóng hết linh khí trong cơ thể mình rồi truyền vào trong người ta”.
Tiêu Doãn Nhi gật đầu rồi nói: “Rốt cuộc huynh định làm gì hả?”
Nhưng đáp lại cô ấy lại là sự im lặng của Mục Vỹ.
Bây giờ, linh khí đang vô cùng hỗn loạn trong sáu tầng hồn đàn của Mục Vỹ, chúng khiến hồn đàn của hắn rối tung lên.
Nhưng hắn không thể chịu thua được. Mục Vỹ cười khổ một tiếng, linh hồn ảo trong hồn đàn của hắn chợt phóng ra lực linh hồn cực mạnh.
Điều này khiến Tru Tiên Đồ cũng rung lên mạnh mẽ.
Ngay sau đó, lực linh hồn mãnh liệt trong đầu Mục Vỹ đã xuyên thẳng qua người hắn.
Tiếp theo, lực linh hồn như biển lớn cuộn trào không ngừng tấn công cơ thể của Mục Vỹ rồi tiến vào sáu tầng hồn đàn.
Lực linh hồn điên cuồng như cỏ dại tươi tốt cuốn sạch cơ thể hắn.
Một cơn đau kịch liệt khiến đầu Mục Vỹ đau như búa bổ, cơn đau này hệt như có hàng nghìn hàng vạn con côn trùng đang gặm nhấm.
Khi lực linh hồn xâm nhập lâu hơn, Mục Vỹ phát hiện sức mạnh sao trời của Thất Tinh Môn trong hồn đàn của hắn đang không ngừng bị thu nhỏ.
Lực linh hồn đó có tác dụng thần kỳ, sức mạnh được giải phóng mạnh mẽ đã khiến sức mạnh sao trời tập trung lại với nhau.
Đột nhiên Mục Vỹ nhận ra, hình như Tru Tiên Đồ đang đúc hồn đàn tầng thứ bảy cho hắn.
Biết vậy, hắn không nhì nhằng nữa, lập tức phóng lực linh hồn mạnh mẽ trong cơ thể ra để chèn ép sức mạnh sao trời đó.
Cùng lúc ấy, hình ảnh của hồn đàn tầng bảy đã lờ mờ xuất hiện bên dưới tầng sáu của hắn.
Sức mạnh sao trời đang bị chèn ép dường như đã tìm được chỗ phát tiết, chúng chen lấn ồ ạt thi nhau lao về phía hồn đàn tầng bảy của Mục Vỹ.
Lúc này, linh khí của cả thánh địa Trì Dao đều dồn hết về phía này.
Dần dần, những linh khí ấy như nước sông tích tụ thành biển lớn, sau đó tập trung hết vào trong hồn đàn tầng thứ bảy của Mục Vỹ.
Mục Vỹ không thể ngờ lại xảy ra sự cố này, nhưng hồn đàn tầng bảy của hắn đã sắp ngưng tụ xong nên bây giờ không thể dừng lại được.
Chết thì chết! Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, thúc giục năm loại sức mạnh của sáu tầng hồn đàn tận lực dồn ép hồn đàn tầng thứ bảy.
“Mục Vỹ, ngươi đang làm gì thế?”
Đúng lúc này, đã có một tiếng động vang lên.
Đám Dao Phá Phong vội vàng chạy tới.
Thấy linh khí của thánh địa Trì Dao đang dồn hết vào trong cơ thể Mục Vỹ, mắt Dao Phá Phong đỏ ngầu, ông ta tức giận hét lớn
“Chặn họ lại!”
Tiêu Doãn Nhi ra lệnh, người của Trì Tân Vũ lập tức dẫn võ giả của nhà họ Trì xông về phía đám Dao Phá Phong.
Hiện giờ, Mục Vỹ vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ bất động.
Hồn đàn tầng thứ bảy đã sắp ngưng tụ thành công, hắn không thể dừng tay để xem đám Dao Phá Phong định làm gì được.
Thấy nhóm Trì Tân Vũ chặn mình lại, Dao Phá Phong không nhịn được phẫn nộ nói: “Trì Tân Vũ, ông định làm gì thế hả? Nguồn linh khí dồi dào của tự nhiên này là lý do khiến chúng ta luôn mạnh mẽ suốt hàng nghìn năm qua, thế mà ông lại để người ngoài đi vào rồi hấp thu hết vào cơ thể hắn, thế thì thánh địa Trì Dao ta phải làm sao đây?”
“Dao Phá Phong, ông bớt nói vớ vẩn đi! Lần này, linh khí của thánh địa Trì Dao có sự thay đổi lạ thường là do phong ấn, chứ không phải tại Mục Vỹ”.
“Ta không thèm so đo với ông, chờ thánh nữ ra thì ông sẽ biết ngay thôi”.
Dù nói vậy, nhưng Trì Tân Vũ vẫn thầm thấy lo lắng, bởi ông ta cũng không biết Mục Vỹ đang giở trò quỷ gì.
“Thưa thánh nữ đại nhân, chuyện phong ấn lần này chính là kiếp nạn của Trung Châu, chúng ta không thể ngăn cản được đâu. Lão phu cho rằng thánh địa Trì Dao nên chuyển đi giống Lôi Thần Cốc!”
Một ông cụ râu tóc bạc phơ đứng đầu hàng bên trái cung kính nói.
“Chuyển đi? Ông nói nhẹ nhàng quá đấy Trì Tân Vũ. Thánh địa Trì Dao chúng ta đã cắm rễ tại núi Thánh Nữ mấy nghìn năm nay. Ông vừa mở mồm đã đòi chuyển đi, làm vậy có xứng với bao tâm huyết của ông cha ta không?”
Một ông cụ đứng ở hàng ngoài bên phải giận dữ mặt đỏ phừng phừng, không kìm được lớn tiếng quát.
“Dao Phá Phong, ông đừng chỉ biết nói suông. Bây giờ thử hỏi ông có biết cách khống chế vị trí phong ấn thứ tư không hả? Nếu không nhờ thánh nữ đại nhân vẫn luôn chia ra chín tầng thực lực để khống chế thì phong ấn đó đã bị phá vỡ từ lâu rồi!”
Trì Tân Vũ bực bội gào lên.
Giờ đây, phong ấn bên trong thánh địa Trì Dao đã không thể chống đỡ thêm được nữa.
Có trời mới biết ở bên kia phong ấn sẽ xuất hiện cái gì. Nếu là Yêu tộc, Ma tộc xâm lấn thì thánh địa Trì Dao sẽ phải đứng mũi chịu sào, không thể tránh nổi một cuộc chiến gió tanh mưa máu.
Hiện giờ thời thế thay đổi, chỉ khi tạm thời rời bỏ thánh địa mới có thể bảo tồn thực lực.
“Sau này đợi đến khi biết chắc chắn vùng đất phong ấn bên kia là thứ gì, chúng ta lại thương lượng kế sách cũng không muộn”.
Trì Tân Vũ giận dữ quát lớn: “Dao Phá Phong, hiện giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào phong ấn ở thánh địa Trì Dao? Ai mà chẳng biết, vùng đất phong ấn là nơi tụ họp của mọi linh vật trong đất trời. Có ai không muốn chiếm được những linh vật đó?”
“Vậy thì đã sao?”
Dao Phá Phong hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ thánh địa Trì Dao chúng ta chỉ trơ mắt đứng nhìn các thế lực tranh giành linh vật mới sinh ra trong đất trời kia sao?”
“Hơn nữa…”
Dao Phá Phong nhìn Tiêu Doãn Nhi đang ngồi ở phía trên, cười lạnh nói: “Hơn nữa thánh nữ đại nhân đang ở thời đại đỉnh cao, sao có thể bất ngờ gặp chuyện không may đi về cõi trời được? Con nhóc này vốn còn chẳng được coi là thánh nữ của thánh địa Trì Dao”.
“Hỗn láo!”
Nghe thấy ông ta nói vậy, Trì Tân Vũ tức điên lên: “Dao Phá Phong, ông nói cô ấy không được coi là thánh nữ, chẳng lẽ ông được sao? Ông nói vậy là có ý gì? Ý của ông là thánh nữ đại nhân đoạt vị hả?”
“Tôi có nói đâu, tự ông nói đấy chứ!”
“Khốn nạn!”
Trì Tân Vũ gằn giọng quát: “Thánh nữ đại nhân tân nhiệm có mọi thứ của thánh nữ tiền nhiệm, nhận chức hợp tình hợp lý. Tại sao ông lại nghi ngờ điều này, ông có rắp tâm gì?”
“Sao ông biết là hợp tình hợp lý?”, Dao Phá Phong hừ một tiếng: “Biết đâu cô ta dùng mưu kế xảo quyệt gì đó thì sao?”
“Hỗn láo!”
Rốt cuộc, Tiêu Doãn Nhi ngồi trên vị trí cao nhất đã không nhịn nổi nữa, quát ầm lên: “Dao Phá Phong, nếu ông còn nghi ngờ thân phận của ta thì có thể đánh với ta một trận. Ông thắng thì ta nhường lại vị trí thánh nữ cho ông. Chỉ là không biết một ông già như ông có chịu làm thánh nữ hay không?”
“Cô…”
Tuy ông ta biết Tiêu Doãn Nhi chia sức mạnh thành bảy tầng để trấn áp phong ấn, nhưng nếu ép cô ấy tới đường cùng, dồn hết sức mạnh đấu với ông ta một trận thì e là cả thánh địa đều sẽ gặp hoạ mất.
Dao Phá Phong không dám đánh cược.
“Cha ơi cứu con! Cứu con với cha ơi!”
Đúng lúc này, bên ngoài Thánh Nữ Các bỗng truyền tới một tiếng kêu la thảm thiết. Cửa lớn bị đạp văng, một người chật vật lăn vào trong.
Trông thấy người kia, sắc mặt Dao Phá Phong liền biến đổi.
Dao Không Dư là cậu con trai hiếm muộn quý hoá nhất của ông ta. Mặc dù thiên phú tu luyện của gã không cao nhưng ông ta vẫn dồn hết bảo vật bồi dưỡng cho gã đạt tới cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất.
Ở trong thánh địa, cảnh giới Niết Bàn cũng được coi là có thực lực. Bình thường, Dao Không Dư vẫn luôn ngang ngược không coi ai ra gì ở thánh địa. Vì có Dao Phá Phong làm chỗ dựa nên không ai dám động tới gã.
Vậy mà hôm nay, không biết kẻ nào to gan lớn mật dám động vào con trai ông ta.
Chẳng khác gì đang vả vào mặt ông ta!
“Là kẻ nào?”
“Ta!”
Dao Phá Phong vừa lên tiếng chất vấn, một giọng nói vang dội khắp Thánh Nữ Các.
“Ngươi là ai?”
Ông ta không khỏi kinh ngạc khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
Thế nhưng thánh nữ đang ngồi trên cao kia lại xoắn xuýt bấu hai tay vào nhau, cơ thể hơi run lên. Khi thấy bóng dáng kia, cô ấy vô thức rơi nước mắt.
“Mục Vỹ!”
Hắn hừ lạnh nói: “Ta chính là minh chủ Vỹ Minh được mời tới thánh địa Trì Dao. Nào ngờ chưa thấy người đâu đã bị một con chó điên cắn càn, đánh cho hắn một trận thôi là còn nhẹ rồi đấy”.
Mục Vỹ!
Nghe thấy thế, trong Thánh Nữ Các liên tiếp vang lên tiếng thốt kinh hãi.
Trước giờ bọn họ đã nghe thấy rất nhiều tin đồn về hắn nhưng chưa từng được gặp người thật.
Lúc này trông thấy Mục Vỹ chỉ là một chàng trai trẻ mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Thế nhưng khí thế toàn thân hắn dồi dào như vậy, chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Niết Bàn.
“Hừ, ta không cần biết ngươi là Mục Vỹ, Mục Phong gì. Ngươi đã đặt chân tới thánh địa Trì Dao của bọn ta thì phải tuân thủ quy tắc của bọn ta. Lão nhị!”
“Vâng!”
Dao Phá Phong thấp giọng ra lệnh cho ông già bên cạnh: “Giết hắn đi!”
“Vâng!”
Nhị đệ của Dao Phá Phong là Dao Khai Vân quát khẽ một tiếng rồi lập tức xông thẳng về phía Mục Vỹ.
Chương 587: Thánh Hiệp Cốc
Trông thấy ông ta nhảy bổ tới tung đấm, Mục Vỹ chỉ khinh bỉ khép hai ngón tay làm kiếm.
Ầm…
Hai bên va chạm vào nhau. Cả cung điện vang lên tiếng nổ ầm từ bốn phương tám hướng, cùng với đó là tiếng rên rỉ đau đớn.
“Nhị đệ!”
Dao Phá Phong hốt hoảng nhìn thấy máu tươi trào ra từ hai cái lỗ trong lòng bàn tay của nhị đệ mình, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi đáng chết!”
Ông ta quát ầm lên rồi vọt thẳng về phía Mục Vỹ.
“Làm càn!”
Ngay lúc này, thánh nữ đang ngồi trên cao lớn tiếng quát, hai tay bấu chặt vào thành ghế. Cô ấy lạnh giọng nói: “Dao Phá Phong, ông đừng có làm càn!”
“Minh chủ Mục Vỹ là khách quý do ta mời tới để giúp ta tăng cường phong ấn. Sao ông dám ra tay với huynh ấy? Ông coi ta là cái gì?”
Nghe thấy vậy, Dao Phá Phong tức run người, sững sờ nhìn Tiêu Doãn Nhi.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy cô ấy giận dữ tới mức này.
Lúc trước ông ta vẫn luôn không ngừng khiêu khích nhưng chưa từng thấy thánh nữ nổi giận.
Cô ấy luôn nhún nhường nhẫn nhịn, nào ngờ hôm nay lại đột nhiên nổi giận.
Dao Phá Phong nhìn sang nhị đệ và con trai yêu đều đã bị thương, sắc mặt lúc xanh lúc tím. Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi đỡ Dao Không Dư dậy, dứt khoát bỏ đi.
Thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ hơi nhíu mày.
Xem ra cuộc tranh đấu nội bộ trong thánh địa Trì Dao quả thực đã gay gắt như nước với lửa.
“Ta là Trì Tân Vũ, xin ra mắt Mục minh chủ!”, Trì Tân Vũ vười nói: “Mục minh chủ đúng là tuổi trẻ tài cao, rất đáng khen ngợi!”
“Cha đừng nói mấy lời vô dụng này nữa!”, Trì Tân Nguyệt bất lực nói: “Thánh nữ đại nhân vẫn còn ở đây đó”.
“À ừ, ha ha… lão lắm miệng rồi!”, Trì Tân Vũ nhìn Mục Vỹ hài lòng gật đầu.
Cha?
Nghe thấy Trì Tân Nguyệt xưng hô như vậy, Mục Vũ rất bất ngờ.
Ông già trước mặt anh là cha của Trì Tân Nguyệt, vậy chẳng phải chính là ông ngoại của Vương Tâm Nhã đó sao?
“Mục minh chủ, lần này ta mời huynh tới cũng là bất đắc dĩ. Nhưng mà huynh đã tới đây, đương nhiên thánh địa Trì Dao bọn ta sẽ tiếp đãi nhiệt tình”.
“Không cần tiếp đãi gì đâu!”
Mục Vỹ xua tay nói: “Ta thấy trong thánh địa Trì Dao đang tranh đấu căng thẳng. Thánh nữ đại nhân cần hỗ trợ gì cứ việc nói thẳng!”
“Được thôi!”
Nghe thấy hắn lạnh nhạt nói ra những lời này, Tiêu Doãn Nhi chỉ cảm thấy trái tim đau xót, nhưng vẫn gượng cười đáp lại.
Cô ấy dẫn Mục Vỹ đi qua Thánh Nữ Các tới dãy núi phía sau thánh địa Trì Dao. Nơi đây đẹp như tiên cảnh, đem lại cảm giác mát mẻ dễ chịu. Chỉ cần hít một hơi thật sâu, không khí trong lành tươi mới sẽ lấp đầy cơ thể.
“Vùng đất phong ấn trong thánh địa Trì Dao bọn ta nằm ở Thánh Hiệp Cốc, cũng là nơi ở của các đời Thánh nữ. Bên trong Thánh Hiệp Cốc có linh khí dồi dào vô tận, từ đó tạo nên thánh địa như ngày nay. Linh khí dư dả, linh thảo dược liệu đều đã tưởng thành, vật hiếm khó gặp ngoài đời. Vậy nên dược liệu mà thánh địa Dao Trì bán ra mỗi năm đều có chất lượng hàng đầu”.
Tiêu Doãn Nhi bước lên phía trước, không ngại giải thích tỉ mỉ.
“Linh khí bên trong Thánh Hiệp Cốc cực kỳ dồi dào. Cũng chính nhờ vậy mà trận pháp này mới được duy trì suốt mười nghìn năm nay. Quan trọng nhất là mắt trận đang tản ra linh khí kia chính là mắt trận của trận pháp phong ấn”.
“Đám người Dao Phá Phong không chịu đóng chặt phong ấn lại là vì lo lắng một khi phong ấn bị bịt kín, linh khí của thánh địa Trì Dao cũng lập tức tiêu tán sạch sẽ”.
Tiêu Doãn Nhi khó xử nói: “Vậy nên lần này, ta hy vọng Mục minh chủ có thể giúp đỡ thánh địa Trì Dao. Ta biết Mục minh chủ rất giỏi nghiên cứu trận pháp. Toàn bộ Trung Châu không có lấy một thầy pháp trận nào. Ta tin chắc Mục minh chủ sẽ có cách”.
Nghe xong, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Quả thực thầy pháp trận rất lợi hại. Thế nhưng đại trận phong ấn cả một vùng đất này không phải là thứ thầy pháp trận có thể dễ dàng xử lý được.
Nó đã tồn tại hàng chục nghìn năm nay.
Lúc trước hắn lập được đại trận phong ấn là nhờ vào toàn bộ bảo bối thu thập được trên toàn bộ đại lục Trung Châu.
Mà giờ đây, đại lục Trung Châu đã bị chín thế lực lớn chia nhau chiếm giữ hình thành thế chân vạc. Nếu bảo họ đưa ra bảo vật quý giá nhất của tông môn nhà mình, đương nhiên sẽ không ai chịu đồng ý.
“Cứ xem thử trước đã!”
Mục Vỹ được Tiêu Doãn Nhi dẫn vào Thánh Hiệp Cốc.
Bên trong có đủ mọi loại bảo vật đang sinh trưởng mạnh mẽ, mùi thảo dược thơm nồng làm say lòng người.
Bên trong có một toà nhà tranh đứng sừng sững. Từ xa nhìn lại khiến người ta có cảm giác tươi mát tĩnh lặng như đang ngắm một bức tranh sơn thuỷ.
“Thánh Hiệp Cốc, cao thủ thần thánh, đại hiệp hàng đầu. Xem ra dã tâm của các đời thánh nữ đối với thánh địa Trì Dao không hề nhỏ chút nào”, Mục Vỹ lẩm bẩm.
Năm đó khi hắn vẫn còn, thánh địa Trì Dao chưa từng tồn tại.
Sau mấy nghìn năm phát triển lớn mạnh, thánh địa Trì Dao xưa đâu bằng nay.
“Mục minh chủ có nhìn thấy điều kỳ lạ ở phong ấn này không?”, Tiêu Doãn Nhi chớp mắt nhìn Mục Vỹ, ánh mắt chan chứa tình yêu.
“Bên trong sơn cốc này, nơi có nhiều linh khí nhất chính là ngôi nhà tranh kia. Mắt trận của đại trận phong ấn cũng nằm ở đó. Vì vậy, các đời thánh nữ của thánh địa đều sống trong ngôi nhà tranh, dùng cơ thể mình làm trung gian, vừa hấp thu linh khí trong đất trời, lại vừa chuyển hoá linh khí thành năng lượng duy trì đại trận phong ấn”.
“Sư phụ của cô có cảnh giới thâm sâu, nhưng lúc cưỡng chế đột phá cực hạn cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đã thất bại. Không chỉ vậy còn bị thương nặng, không thể tiếp tục duy trì đại trận nên mới truyền lại tu vi cả đời cho cô. Còn cô vẫn chưa thể hoàn toàn vận dụng được nguồn sức mạnh này. Thế nên phong ấn đang bị người ở phía bên kia dần dần phá vỡ!”
“Quan trọng nhất là muốn khống chế phong ấn cần người có tấm thân trong trắng. Vì thế các đời thánh nữ đều phải ở lại đây trông coi suốt đời. Cô cũng không ngoại lệ, đúng không?”
Nghe thấy hắn nói vậy, Tiêu Doãn Nhi kinh ngạc há hốc mồm.
Chương 588: Cảnh giới Tam Chuyển
Tuy lời Mục Vỹ vừa nói hơi sai lệch với sự thật một chút nhưng thật khó tưởng tượng hắn chỉ dựa vào suy đoán chủ quan mà biết được nhiều như vậy.
“Mục minh chủ nói không sai”.
Tiêu Doãn Nhi gật đầu nói: “Chỉ là mục đích của sư phụ ta không phải là đột phá cực hạn chín tầng Niết Bàn, mà là để đột phá cảnh giới Tam Chuyển!”
“Cảnh giới Tam Chuyển!”
Mục Vỹ nghe vậy thì sững sờ.
Từ mười tầng cảnh giới của thân xác, mười tầng Linh Huyệt, mười tầng Thông Thần cho đến cảnh giới Niết Bàn được chia làm chín tầng. Sau khi đạt được cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, võ giả sẽ phải vượt qua một kiếp nạn.
Niết Bàn sống lại không chỉ có nghĩa là sau chín tầng cảnh giới Niết Bàn sẽ có thể sống lại, một bước thành tiên.
Mà còn cần phải vượt qua cảnh giới Tam Chuyển!
Nhưng hắn không ngờ Thánh nữ của thánh địa Trì Dao đã đạt tới cảnh giới cao hơn cả Niết Bàn là Tam Chuyển.
“Cảnh giới Tam Chuyển bao gồm ba chuyển Tố Thể, Tố Hồn và Tố Phách. Ba bước chuyển này đều phải trải qua hàng nghìn trắc trở. Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ tan thành mây khói. Chín tầng hồn đàn biến thành không!
Tiêu Doãn Nhi lẩm bẩm: “Đầu tiên là chuyển Tố Thể. Sau chín tầng cảnh giới Niết Bàn, toàn bộ chín tầng hồn đàn sẽ dồn vào rèn luyện thân thể cho võ giả. Sức mạnh khổng lồ của hồn đàn cũng dùng để nâng cao tố chất thân thể. Nếu thành công, sức mạnh thân xác của võ giả sẽ tăng lên gấp trăm, gấp nghìn lần, thậm chí là cả chục nghìn lần. Còn nếu thất bại, thân thể võ giả sẽ nổ tung, bỏ mạng oan uổng”.
“Hai là chuyển Tố Hồn, chính là sức mạnh linh hồn trong hồ linh hồn của võ giả sẽ hoàn toàn lột xác trở thành hồn phách. Không còn là linh hồn ảo mà là linh hồn thật”.
“Ba là chuyển Tố Phách, cũng tức là bước chuyển quan trọng nhất. Võ giả sẽ dùng thân xác mạnh mẽ và sức mạnh linh hồn to lớn để lột xác toàn bộ. Nếu thành công sẽ được đặt chân tới cảnh giới vũ hóa thành tiên cực hạn mà người người hướng tới. Còn thất bại thì hồn phách sẽ tan biến thành mây khói”.
“Khi đột phát cảnh giới Tam Chuyển, chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ lập tức bỏ mình, hết đường cứu chữa”.
Tiêu Doãn Nhi đau khổ nói: “Sư phụ của ta đã thất bại trong chuyển thứ ba, Tố Phách. Nhờ vào linh khí dồi dào bên trong Thánh Hiệp Cốc nên người không bị tan biến, nhưng cũng không còn cách gì kéo dài tính mạng”.
Đương nhiên bản thân Mục Vỹ hiểu rất rõ về những cảnh giới này.
Thế nhưng hắn vẫn phải giả vờ không hiểu gì, lắng nghe cô ấy giới thiệu hết một lượt.
“Ta hiểu rồi. Cảnh giới Tam Chuyển, một bước thành tiên, xem ra con đường thành tiên không hề đơn giản như chúng ta tưởng tượng”.
“Tất nhiên rồi. Ta thấy với thực lực Mục minh chủ vừa thể hiện, rõ ràng hồn đàn đã hình thành, vừa có thiên hoả lại vừa có Cửu Thiên Chân Lôi. Tương lai khi Mục Minh chủ tu luyện thành tiên chắc chắn sẽ có thể luyện ra được chân hoả và chân lôi bản mệnh của riêng mình. Chỉ có điều ở chuyển đầu tiên của cảnh giới Tam Chuyển là Tố Thể, sợ là huynh sẽ gặp khó khăn hơn người thường rất nhiều”.
“Ồ? Xin cô chỉ dạy thêm!”
Mặc dù Mục Vỹ biết thừa nhưng vẫn giả vờ ngây ngô dò hỏi.
“Bởi vì sức mạnh hồn đàn của huynh càng lợi hại thì khi chúng hoà vào xương cốt của huynh sẽ càng gặp nhiều trắc trở hơn. Đương nhiên một khi thành công, sức mạnh của huynh sẽ vượt xa võ giả có cùng cảnh giới”.
“Cảm ơn thánh nữ có lòng nhắc nhở!”
Mục Vỹ chắp tay cười đáp.
Chỉ là sau khi sống lại lần nữa, điều Mục Vỹ muốn làm chính là sửa chữa sai lầm tu luyện trong kiếp trước, bất kỳ điều gì cũng phải thật chắc chắn mới làm.
Nếu không vì vậy, trước kia cảnh giới của hắn đã không tăng chậm như thế.
“Mời Mục minh chủ xem cái này!”
Hai người đi vào căn nhà tranh. Chính giữa căn phòng là nơi có linh khí đậm đặc nhất, gần như đã hoá lỏng thành hình. Chỉ cần khẽ vung tay lên là làn linh khí mờ ảo sẽ tản ra.
Mục Vỹ phát hiện có một sợi dây thừng, trên đó có quần áo lót của phụ nữ đang bị linh khí bao trùm. Một mùi thơm ngát chỉ thuộc về thiếu nữ ập tới.
“Khụ khụ…”
Hắn xấu hổ ho khan một tiếng rồi vội quay mặt đi.
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Doãn Nhi đỏ bừng lên. Cô ấy vội vàng chạy tới cất hết chỗ quần áo đó đi.
“Ơ?”
Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ bỗng nhiên xông tới ngăn cản động tác cất quần áo của Tiêu Doãn Nhi, nhíu mày nhìn ngôi sao trắng đang loé sáng trên một chiếc áo lót.
Thấy hắn cầm đồ lót của mình, cô ấy ngượng ngùng mặt đỏ như trái cà chua, may có mạng che mặt nên không quá lộ liễu.
“Ngôi sao trắng…”
Chân mày Mục Vỹ ngày càng nhíu chặt lại.
“Sao vậy?”
Bấy giờ, Tiêu Doãn Nhi cũng phát hiện có điều bất thường.
Trước giờ trên quần áo của cô ấy chưa từng có ngôi sao trắng này, tại sao đột nhiên nó lại xuất hiện ở đây?
“Sao trắng… sao đỏ… sao xanh…”
Dần dần, Mục Vỹ phát hiện ra bảy tia ánh sáng lấp lánh như ẩn như hiện trên chiếc áo lót kia, sắc mặt ngày càng trở nên nghiêm trọng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Tiêu Doãn Nhi nghi hoặc hỏi.
“Thất Tinh Môn!”
“Thất Tinh Môn?”
Cô ấy lại càng thấy khó hiểu.
“Thất Tinh Môn chính là thế lực trong tiểu thế giới Tam Thiên. Môn phái này dựa vào sao trời để tu luyện, cũng được coi là chúa tể một phương”.
Mục Vỹ giải thích: “Xem ra bên kia của phong ấn này là Thất Tinh Môn rồi!”
Trước khi đi vào trong, hắn vẫn chưa xác định được vùng đất phong ấn này đến từ thế lực nào. Thế nhưng bây giờ sau khi biết được, tâm trạng của hắn lại càng thêm nặng nề.
Thất Tinh Môn đã tồn tại trong tiểu thế giới Tam Thiên từ mấy chục nghìn năm về trước.
Hơn nữa nói đúng ra, năm xưa Thất Tinh Môn còn từng bị Mục Vỹ đùa giỡn xoay như chong chóng.
Nếu bọn họ biết hắn vẫn còn sống, sợ là môn chủ sẽ tức điên người, lập tức phái mấy chục nghìn người tới lấy mạng hắn mất.
Tuy hắn không biết rốt cuộc Thất Tinh Môn mạnh tới cỡ nào nhưng ở trong tiểu thế giới Tam Thiên kia, bọn họ chính là bá chủ một phương. E là cả Trung Châu này cũng không có ai địch lại được.
Chương 589: Sức mạnh sao trời
“Cùng lắm phong ấn này chỉ kiên trì được hai tháng nữa là sẽ bị phá. Đến lúc đó không biết Thất Tinh Môn sẽ phái ai tới đây. Ta thấy thánh địa Trì Dao nên mau chóng đưa ra quyết định đi”.
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Ta chắc chắn có thể củng cố thêm phong ấn này, thế nhưng dù sao nó cũng đã tồn tại hàng chục nghìn năm, phần lớn sức mạnh đều đã suy yếu. Trừ phi đổ vào thật nhiều bảo vật quý hiếm, nếu không khó mà xây dựng lại lần nữa. Thế nhưng cho dù có tìm được toàn bộ bảo vật ở Trung Châu cũng chưa chắc đã đủ!”
Năm xưa khi hắn phong ấn bốn lối thông hành đâu chỉ dựa vào bảo vật ở Trung Châu. Thậm chí hắn đã lẻn vào tiểu thế giới Tam Thiên náo loạn một phen, trộm được không ít bảo vật mang về.
“Chắc ta có thể kéo dài thêm được tầm nửa năm nữa…”
Nghe xong, Tiêu Doãn Nhi gật đầu đồng ý: “Vậy thì làm phiền Mục Minh chủ!”
“Ừ!”
Dứt lời, hắn ngồi bệt xuống đất.
Năm xưa khi giao đấu với Thất Tinh Môn, hắn đã biết bọn họ muốn tìm cách phá huỷ trận pháp này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng
Nếu Thất Tinh Môn đã muốn dùng cách của họ để phá vỡ phong ấn, vậy thì hắn sẽ áp dụng cách ngược lại.
Sau khi Mục Vỹ ngồi xếp bằng trên đất, hai luồng thiên hoả và Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, Hắc Ngục Ngân Thuỷ đồng loạt tuôn trào trong người hắn, bao vây xung quanh.
Trông thấy cảnh tượng này, Tiêu Doãn Nhi giật mình kinh hãi.
Cô ấy biết hắn có thiên hoả và Cửu Thiên Chân Lôi, nhưng còn Thất Vũ Thể Điện và Hắc Ngục Ngân Thuỷ thì lại chưa từng nghe nói tới.
Trận pháp Thất Tinh của Thất Tinh Môn không chỉ đơn giản là trận pháp mà còn là dùng trận pháp đấu với trận pháp, diệt trừ trận pháp. Lần này chắc hẳn cũng không ngoại lệ, bọn họ vẫn sẽ dùng một trận pháp khác để phá huỷ phong ấn ở nơi này.
Lòng Mục Vỹ trầm xuống. Hắn nói với Tiêu Doãn Nhi: “Thánh nữ, ta cần chút thời gian. Nhờ cô ra ngoài trước trông chừng, không được cho người ngoài tự ý vào đây”.
“Được!”
Tuy cô ấy đang rất lo lắng nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Toàn bộ căn nhà tranh chỉ còn lại một mình Mục Vỹ.
Lúc này, năm luồng sức mạnh khủng bố đang quấn quanh năm đầu ngón tay của hắn.
“Nếu Thất Tinh Môn các ngươi dám dùng trận pháp Thất Tinh để phá huỷ trận pháp ta từng để lại thì ta sẽ lợi dụng trận pháp Ngũ Hành để triệt hạ trận pháp của các ngươi”.
Hắn mỉm cười, ánh mắt chợt loé lên.
Năm tia ánh sáng hội tụ lại gây ra tiếng động, tạo thành một tia ánh sao ngũ giác bao phủ khắp mặt đất dưới chân hắn.
Thình thịch… thình thịch…
Ngay sau đó, toàn bộ thánh địa Trì Dao, nơi được các dãy núi bao quanh vang lên từng tiếng tim đập trầm thấp, tựa như tiếng đất trời thức tỉnh khiến người người kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Trì Tân Nguyệt ở ngoài sơn cốc nghi ngờ hỏi.
“Cứ chờ đã. Mục Vỹ đã có thể tạo ra Huyền Vũ Phi Thiên Trận hùng vĩ như thế thì có lẽ sẽ có cách. Ánh mắt của Nhã Nhi tốt đấy chứ. Khắp Trung Châu này cũng không có thiếu niên tài tuấn nào được như cậu ấy cả”.
Trì Tân Vũ cười khà khà: “Cháu ngoại bảo bối của ta đúng là mắt sáng như đuốc. Hôm nay cậu cháu rể này đã giúp ta được nở mày nở mặt rồi. Nếu không có cậu ấy, không biết Dao Phá Phong còn đắc ý tới mức nào”.
“Cha thật là, bớt bớt đi thôi. Không biết là ai nghe tin Nhã Nhi lấy một thanh niên đến từ đế quốc Nam Vân làm chồng đã tức nổi phổi nhỉ?”
“Ha ha… dù sao cũng không phải ta đâu!”
Trì Tân Vũ cười khan đáp, mặt đỏ bừng lên.
Cùng lúc đó, ở một toà lầu các bên trong thánh địa, Dao Không Dư đang kêu gào thảm thiết.
“Đừng kêu nữa!”
Dao Phá Phong không nhịn được quát ầm lên: “Gãy mỗi mấy cái xương mà cũng kêu như lợn bị chọc tiết. Đúng là ngu xuẩn, đến cả thằng nhãi kia cũng không đánh lại được”.
“Không phải nhị thúc cũng vậy sao?”, Dao Không Dư rụt cổ lại, không cam lòng phản bác.
“Con…”
Thịch thịch…
Ngay lúc này, một tràng tiếng động trầm thấp vang lên. Dao Phá Phong lập tức hốt hoảng.
“Đại ca, ở chỗ Thánh Hiệp Cốc đấy!”, Dao Khai Vân trầm giọng nói.
“Ta biết!”
Sắc mặt Dao Phá Phong biến đổi không ngừng: “Lập tức dẫn theo đệ tử nhà họ Dao tập trung ở Thánh Hiệp Cốc”.
“Vâng!”
“Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Mục Vỹ này đang định làm trò quỷ gì!”
Thoáng chốc, toàn bộ thánh địa Trì Dao ngập tràn tiếng xé gió, mọi người loạn hết cả lên.
Bấy giờ ở Thánh Hiệp Cốc, Mục Vỹ vẫn đang ngồi im trong nhà tranh. Ánh sao ngũ giác trôi lơ lửng giữ không trung. Giờ phút này, toàn bộ linh khí trong Thánh Hiệp Cốc và cả thánh địa Trì Dao đều điên cuồng hội tụ ở dưới chân hắn.
Từng luồng linh khí to lớn dài cả trăm mét dần bị đè nén dưới vị trí hồn đàn ở dưới chân Mục Vỹ.
“Đáng chết!”
Hắn không hề ngờ tới điều này.
Những luồng linh khí kia không phải là linh khí trong trời đất, mà là sức mạnh sao trời.
“Thất Tinh Môn giở thủ đoạn thật nham hiểm. Không ngờ bọn họ lại dùng một lượng lớn sức mạnh sao trời như vậy để lén lút tác động vào mọi thứ trong thánh địa Trì Dao”.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được những luồng linh khí này chính là do sức mạnh sao trời biến thành, vốn không phải linh khí thật sự.
Chương 590: Thất Tinh Môn
Cả một lượng lớn sức mạnh sao trời thế này đều bị người của thánh địa Trì Dao hấp thu hết, đến khi người của Thất Tinh Môn phá vỡ phong ấn và tới Trung Châu Đại Lục, có lẽ cả thánh địa Trì Dao đều sẽ trở thành con rối của họ.
Kế này hay thật!
Không mất một binh một tốt nào mà họ đã chiếm được thánh địa Trì Dao - một trong chín thế lực lớn của Trung Châu làm của riêng!
“Mục minh chủ!”
“Thánh nữ, đây không phải linh lực của tự nhiên, mà là sức mạnh sao trời. Thất Tinh Môn làm vậy hòng khống chế cơ thể của mọi người thông qua việc tích luỹ sức mạnh sao trời lâu dài, sau đó biến mọi người thành nô lệ của họ!”
“Hả!”
Nghe thấy thế, Tiêu Doãn Nhi biến sắc mặt.
“Bây giờ, toàn bộ sức mạnh sao trời đều đã tập trung trong hồn đàn của ta, cô mau rời khỏi đây đi, nhỡ đâu… lực linh hồn của ta bùng phát, e Thánh Hiệp Cốc này sẽ tan thành mây khói!”
“Không, ta không đi đâu hết!”
Tiêu Doãn Nhi vội nói: “Huynh không thể chết được, tuyệt đối không được! Là ta mời huynh tới đây, nếu huynh xảy ra chuyện gì, ta sẽ chết cùng huynh”.
“Ta…”
“Đừng nói gì nữa, ta sẽ không rời khỏi đây đâu”.
Nghe thấy thế, Mục Vỹ cười khổ một tiếng.
“Hả?”
Đột nhiên Mục Vỹ biến sắc mặt, một lượng lớn linh khí của tự nhiên ở xung quanh bổ nhào tới, tích tụ vào hồn đàn của hắn.
Ngay sau đó, sức mạnh sao trời đã dồn hết vào trong sáu tầng hồn đàn của Mục Vỹ như ký sinh trùng, không thể tách rời.
Dù Mục Vỹ có dùng mọi cách thì chúng vẫn dính chặt vào hồn đàn của hắn, không thể loại bỏ.
Mục Vỹ biết rõ nếu cứ để thế này thì sáu tầng hồn đàn của hắn sẽ nổ tung vì sự hỗn loạn của sức mạnh!
Vì thế, hắn buộc phải bắt Tiêu Doãn Nhi rời đi, bởi một khi sáu tầng hồn đàn nổ tung, có lẽ cả Thánh Hiệp Cốc này sẽ nổ tan tành mất.
Mục Vỹ bình tĩnh nói: “Nếu cô không chịu đi thì hãy giải phóng hết linh khí trong cơ thể mình rồi truyền vào trong người ta”.
Tiêu Doãn Nhi gật đầu rồi nói: “Rốt cuộc huynh định làm gì hả?”
Nhưng đáp lại cô ấy lại là sự im lặng của Mục Vỹ.
Bây giờ, linh khí đang vô cùng hỗn loạn trong sáu tầng hồn đàn của Mục Vỹ, chúng khiến hồn đàn của hắn rối tung lên.
Nhưng hắn không thể chịu thua được. Mục Vỹ cười khổ một tiếng, linh hồn ảo trong hồn đàn của hắn chợt phóng ra lực linh hồn cực mạnh.
Điều này khiến Tru Tiên Đồ cũng rung lên mạnh mẽ.
Ngay sau đó, lực linh hồn mãnh liệt trong đầu Mục Vỹ đã xuyên thẳng qua người hắn.
Tiếp theo, lực linh hồn như biển lớn cuộn trào không ngừng tấn công cơ thể của Mục Vỹ rồi tiến vào sáu tầng hồn đàn.
Lực linh hồn điên cuồng như cỏ dại tươi tốt cuốn sạch cơ thể hắn.
Một cơn đau kịch liệt khiến đầu Mục Vỹ đau như búa bổ, cơn đau này hệt như có hàng nghìn hàng vạn con côn trùng đang gặm nhấm.
Khi lực linh hồn xâm nhập lâu hơn, Mục Vỹ phát hiện sức mạnh sao trời của Thất Tinh Môn trong hồn đàn của hắn đang không ngừng bị thu nhỏ.
Lực linh hồn đó có tác dụng thần kỳ, sức mạnh được giải phóng mạnh mẽ đã khiến sức mạnh sao trời tập trung lại với nhau.
Đột nhiên Mục Vỹ nhận ra, hình như Tru Tiên Đồ đang đúc hồn đàn tầng thứ bảy cho hắn.
Biết vậy, hắn không nhì nhằng nữa, lập tức phóng lực linh hồn mạnh mẽ trong cơ thể ra để chèn ép sức mạnh sao trời đó.
Cùng lúc ấy, hình ảnh của hồn đàn tầng bảy đã lờ mờ xuất hiện bên dưới tầng sáu của hắn.
Sức mạnh sao trời đang bị chèn ép dường như đã tìm được chỗ phát tiết, chúng chen lấn ồ ạt thi nhau lao về phía hồn đàn tầng bảy của Mục Vỹ.
Lúc này, linh khí của cả thánh địa Trì Dao đều dồn hết về phía này.
Dần dần, những linh khí ấy như nước sông tích tụ thành biển lớn, sau đó tập trung hết vào trong hồn đàn tầng thứ bảy của Mục Vỹ.
Mục Vỹ không thể ngờ lại xảy ra sự cố này, nhưng hồn đàn tầng bảy của hắn đã sắp ngưng tụ xong nên bây giờ không thể dừng lại được.
Chết thì chết! Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, thúc giục năm loại sức mạnh của sáu tầng hồn đàn tận lực dồn ép hồn đàn tầng thứ bảy.
“Mục Vỹ, ngươi đang làm gì thế?”
Đúng lúc này, đã có một tiếng động vang lên.
Đám Dao Phá Phong vội vàng chạy tới.
Thấy linh khí của thánh địa Trì Dao đang dồn hết vào trong cơ thể Mục Vỹ, mắt Dao Phá Phong đỏ ngầu, ông ta tức giận hét lớn
“Chặn họ lại!”
Tiêu Doãn Nhi ra lệnh, người của Trì Tân Vũ lập tức dẫn võ giả của nhà họ Trì xông về phía đám Dao Phá Phong.
Hiện giờ, Mục Vỹ vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ bất động.
Hồn đàn tầng thứ bảy đã sắp ngưng tụ thành công, hắn không thể dừng tay để xem đám Dao Phá Phong định làm gì được.
Thấy nhóm Trì Tân Vũ chặn mình lại, Dao Phá Phong không nhịn được phẫn nộ nói: “Trì Tân Vũ, ông định làm gì thế hả? Nguồn linh khí dồi dào của tự nhiên này là lý do khiến chúng ta luôn mạnh mẽ suốt hàng nghìn năm qua, thế mà ông lại để người ngoài đi vào rồi hấp thu hết vào cơ thể hắn, thế thì thánh địa Trì Dao ta phải làm sao đây?”
“Dao Phá Phong, ông bớt nói vớ vẩn đi! Lần này, linh khí của thánh địa Trì Dao có sự thay đổi lạ thường là do phong ấn, chứ không phải tại Mục Vỹ”.
“Ta không thèm so đo với ông, chờ thánh nữ ra thì ông sẽ biết ngay thôi”.
Dù nói vậy, nhưng Trì Tân Vũ vẫn thầm thấy lo lắng, bởi ông ta cũng không biết Mục Vỹ đang giở trò quỷ gì.
Bình luận facebook