-
Chương 591-595
Chương 591: Lục đục nội bộ
“Chờ cô ta ra ngoài thì cơ nghiệp cả nghìn năm của thánh địa Trì Dao ta sụp đổ hết rồi, Trì Tân Vũ, rốt cuộc ông có tránh ra không hả?”
“Ta không tránh thì ông định làm gì? Lẽ nào định đánh nhau với ta?”
“Ông đừng tưởng ta không dám, ta thấy ông bị cô gái đó làm cho lú lẫn rồi, cơ nghiệp cả nghìn năm của chúng ta sao có thể giao cho một con oắt con được”.
Dao Phá Phong nói với giọng bực bội, sau đó nhìn người của Trì Tân Vũ rồi tức giận quát: “Nếu các ngươi không tránh ra thì đừng trách ta không nể tình!”
Dao Phá Phong vung tay lên, các đệ tử của nhà họ Dao đi theo sau ông ta lập tức lao ra rồi xông về phía người nhà họ Trì.
Bây giờ, Trì Tân Vũ cũng thấy hơi rối bời, ông ta không cần biết Dao Phá Phong định làm gì, lập tức tiến lên chặn lại, đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi.
“Các ngươi định làm gì?”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, Tiêu Doãn Nhi mặc chiếc váy dài màu trắng xuất hiện giữa hai phe.
“Dao Phá Phong, bây giờ ta mới là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, ông định tạo phản sao?”
“Ta nhổ vào! Cô mà đòi làm thánh nữ ư? Tương lai của thánh địa Trì Dao không thể giao cho một con nhãi ranh được!”
“Có được hay không chưa tới lượt ông lên tiếng, mà là do thánh nữ tiền nhiệm quyết định. Ông công khai chống đối mệnh lệnh của ta là định khiêu chiến tôn nghiêm của thánh nữ đại nhân đúng không?”
“Thánh nữ tiền nhiệm đã mất, cô là thánh nữ nhưng có lai lịch bất minh, thân phận không rõ ràng thì sao thánh địa Trì Dao phục cho được?”
“Hơn nữa, lần này ta không đến bắt cô, mà là Mục Vỹ”.
“Hắn là minh chủ của Vỹ Minh mà lại tới thánh địa Trì Dao rồi hấp thu hết toàn bộ linh khí tự nhiên, sao ta có thể để hắn yên ổn bỏ đi được?”
“Láo xược!”
Tiêu Doãn Nhi quát: “Mục minh chủ là khách quý do ta mời tới để giúp thánh địa Trì Dao ta củng cố lại phong ấn, để ta xem ai dám động vào huynh ấy?”
“Ngoài ra, linh khí tự nhiên che phủ khắp thánh địa Trì Dao ta đến từ Thất Tinh Môn của tiểu thế giới Tam Thiên. Thất Tinh Môn biến sức mạnh sao trời thành linh khí để mê hoặc thánh địa Trì Dao ta. Mục Vỹ đang giúp chúng ta hấp thu hết chỗ linh khí ấy để chúng ta không bị họ khống chế”.
“Ha ha ha…”
Nghe thấy thế, Dao Phá Phong bật cười lớn.
“Nực cười! Thánh địa Trì Dao là môn phái truyền thừa cả nghìn năm, linh khí trong tông môn qua lời nói của hắn lại trở thành sức mạnh sao trời của Thất Tinh Môn gì đó, đúng là quá nực cười!”
“Ông…”
“Này cô gái, đừng mồm mép tép nhảy ở đây nữa! Mục Vỹ đó đang định chiếm đoạt linh khí của thánh địa Trì Dao ta, ta sẽ không để yên cho hắn làm bậy đâu!”
Dao Phá Phong ra vẻ nghĩa khí nói: “Các đệ tử của thánh địa Trì Dao nghe lệnh, là cô ta mê hoặc lòng người, để Mục Vỹ hấp thu hết linh khí hàng nghìn năm của thánh địa Trì Dao ta, đây là hành động xâm lược môn phái”.
“Các đệ tử nghe lệnh, phải bắt được Mục Vỹ bằng mọi giá”.
“Rõ!”
Các tiếng bịch bịch vang lên, các đệ tử của thánh địa Trì Dao ở phía sau Dao Phá Phong lập tức xông ra rồi chạy về phía Thánh Hiệp Cốc.
“Ông định tạo phản hả!”
Tiêu Doãn Nhi đã không còn vẻ nhân nhượng như bình thường nữa, cô ấy hô lên một tiếng, cử động đôi tay, sức mạnh thánh khiết cuốn lấy đám đệ tử đang chạy tới Thánh Hiệp Cốc.
Các tiếng động liên tiếp vang lên, đám đệ tử đó đều kêu gào thảm thiết và bị đầy lùi.
“Cô…”
“Dao Phá Phong, bây giờ bổn thánh nữ không cần chia sức mạnh ra để trấn áp phong ấn đó nữa, nếu ông định tạo phản thì cứ việc”, Tiêu Doãn Nhi lạnh lùng nói: “Sư phụ đã giao cho ta kế nhiệm vị trí thì ta chính là thánh nữ, kẻ nào không phục thì ra đây khiêu chiến với ta”.
Khiêu chiến Tiêu Doãn Nhi?
Dao Phá Phong thấy chột dạ.
Tiêu Doãn Nhi đã nhận được toàn bộ tu vi của thánh nữ, ông ta có nên khiêu chiến hay không đây?
Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín không hề dễ khiêu chiến đâu!
“Cô đừng tưởng mình tới cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín rồi muốn làm gì thì làm!”, Dao Phá Phong đột nhiên chắp tay rồi nói với khoảng không: “Lão tổ tông của nhà họ Vỹ, hàng nghìn năm qua, thánh địa Trì Dao ta luôn có quan hệ tốt với nhà họ Vỹ. Mong lão tổ tông ra mặt phân xử công bằng!”
Vù…
Dao Phá Phong vừa nói dứt câu, đã có tiếng gió vun vút vang lên trên không trung, ngay sau đó một bóng người bay từ xa tới rồi xuất hiện trước mặt mọi người.
“Vỹ Thăng Không!”
Trông thấy Vỹ Thăng Không, Trì Tân Vũ quát: “Vỹ Thăng Không, lão hồ ly kia, đây là chuyện nội bộ của thánh địa Trì Dao ta, liên quan gì tới nhà họ Vỹ các lão hả?”
“Chuyện nội bộ ư? Thế sao ông lại mời minh chủ của Vỹ Minh tới đây?”, Dao Phá Phong cười lạnh nói: “Ông đã để người của Vỹ Minh nhúng tay vào chuyện của thánh địa Trì Dao ta, mà lại không cho người nhà họ Vỹ đến ư?”
“Ông…”
“Ha ha… Thánh nữ của thánh địa Trì Dao,… haizz…”
Vỹ Thăng Không ở trên không trung mỉm cười rồi lại thở dài nói: “Bà ta chết rồi thì thánh địa Trì Dao sẽ không còn được như trước nữa, nhưng cô gái trẻ này, chưa tới lượt cô ngồi vào vị trí thánh nữ mới đâu”.
Vỹ Thăng Không không nói không rằng, lập tức quặp tay lại, sức mạnh trói buộc mạnh mẽ bổ nhào về phía Tiêu Doãn Nhi.
Chương 592: Ông ngoại quý hoá
Đối mặt với sức ép khủng khiếp ấy, thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín của Tiêu Doãn Nhi nhanh chóng tăng vọt.
Một luồng sức mạnh thánh khiết phóng ra từ trong cơ thể cô ấy.
Nó gạt hết mọi người sang một bên.
“Vỹ Thăng Không, chuyện của Thánh địa Trì Dao ta chưa tới lượt ông xen vào!”, Tiêu Doãn Nhi bùng nổ ý chí chiến đấu với khí thế mạnh mẽ.
“Haizz, ta và thánh nữ đại nhân tiền nhiệm là tri kỷ, nên sao có thể trơ mắt nhìn thánh địa Trì Dao lụi bại khi rơi vào tay một con nhãi như cô chứ!”
Vỹ Thăng Không bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó ra vẻ thánh nhân nhìn Tiêu Doãn Nhi.
Như thể Tiêu Doãn Nhi là người ra tay trước, còn ông ta bị ép phản kháng.
Ngay sau đó, một luồng sức ép khủng khiếp bùng nổ trong cơ thể Vỹ Thăng Không, luồng sức mạnh mang tính đột phá này đã che phủ toàn bộ khí thế của Tiêu Doãn Nhi.
“Con ranh kia, đừng có phách lối!”
Bụp…
Dứt lời, Vỹ Thăng Không ép sức mạnh hung hãn xuống, sau đó tung một chưởng về phía Tiêu Doãn Nhi.
Hai người lập tức lao vào nhau.
Nhưng lần đọ sức này không kéo dài quá lâu, sức lực trong cơ thể Tiêu Doãn Nhi không ngừng bị áp chế và phiêu tán.
Phụt…
Không lâu sau, Tiêu Doãn Nhi đã hộc ra một ngụm máu, còn mặt mày thì trắng bệch.
Tiêu Doãn Nhi vẫn chưa thông thuộc sức mạnh của chín tầng hồn đàn mà thánh nữ tiền nhiệm truyền cho mình, dạo này lại bận rộn tới lui, thêm sức ép từ Vỹ Thăng Không cùng lực phản phệ của hồn đàn trong cơ thể nữa nên cô ấy lập tức đã bị thương khá nặng.
“Thánh nữ!”
“Thánh nữ đại nhân!”
Trì Tân Vũ và Trì Tân Nguyệt lập tức lao ra, chắn trước mặt Tiêu Doãn Nhi.
“Xong rồi đấy! Ta nghĩ phải chọn thánh nữ mới cho thánh địa Trì Dao rồi. Dao Phá Phong, cháu gái Dao Duyệt Diệp của ông có thiên bẩm phi phàm, ta thấy là người phù hợp nhất với vị trí thánh nữ kế nhiệm đấy”.
Vỹ Thăng Không xua tay rồi nói: “Còn cô ta thì không phù hợp với vị trí thánh nữ một chút nào!”
“Vỹ Thăng Không, ông nói hay quá nhỉ! Từ khi nào mà ông có quyền quyết định cho vị trí thánh nữ của thánh địa Trì Dao ta thế hả?”
Trì Tân Vũ cũng không nhịn được cơn tức được nữa, quát tháo.
“Thánh địa Trì Dao đã không còn được như trước nữa, ông mà cũng đòi có tư cách để nói chuyện với ta ư?”, Vỹ Thăng Không lườm Trì Tân Vũ rồi phóng sức ép trong cơ thể ra.
Hự một tiếng, Trì Tân Vũ lập tức cảm thấy toàn thân mình đang bị chèn ép, sắc mặt ông ta tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi.
Mạnh quá!
Vỹ Thăng Không thật sự quá mạnh!
“Hừ! Đừng ngạo mạn quá, Thánh địa Trì Dao các ngươi tưởng mình vẫn còn vị thế như xưa sao?”
Vỹ Thăng Không liếc mắt khinh thường rồi châm chọc nói: “Thánh nữ đã mất, phong ấn cũng sắp bị phá vỡ, rồi Thánh địa Trì Dao các ngươi cũng như con chó chết chủ giống Lôi Thần Cốc thôi!”
Nghe thấy vậy, Dao Phá Phong đứng một bên cũng có vẻ bực dọc, nhưng lại không dám phản bác.
Nếu hôm nay không có Vỹ Thăng Không tới giúp thì ông ta sẽ không thể lật đổ thánh nữ mới đang được nhà họ Trì ủng hộ.
“Bốn phong ấn lớn mà bị phá vỡ thì các thế lực như bộ tộc Cốt Yêu, Ma tộc và Thất Tinh Môn sẽ tới Trung Châu Đại Lục, nếu thế thì ngày tàn của nhà họ Vỹ cũng không còn xa nữa đâu!”
Một giọng nói như tiếng sấm rền vang lên, có bóng người lao từ trong Thánh Hiệp Cốc ra, đứng thẳng tắp trên không trung trước mặt mọi người.
“Mục Vỹ!”
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, hơn nữa chân còn giẫm lên bảy tầng hồn đàn, ai nấy đều kinh ngạc.
Lúc này, linh khí tự nhiên vốn dồi dào trong Thánh Hiệp Cốc đã hoàn toàn biến mất.
“Mục Vỹ…”
Vỹ Thăng Không lẩm bẩm cái tên này trong miệng.
“Theo lý mà nói thì ta phải gọi Vỹ lão trưởng tộc một tiếng là ông ngoại, đúng không nhỉ?”
Mục Vỹ chắp tay cười nói: “Nhưng tiếc là ta chưa gặp một người ông nào mà dồn con gái mình vào đường cùng, bắt nhốt nhiều năm, sau đó còn không ngừng truy sát cháu ngoại. À, mà cữu cữu Vỹ Vu của ta đã chết chưa nhỉ?”
Mục Vỹ nhìn Vỹ Thăng Không với vẻ điềm nhiên rồi hỏi.
“Bảy tầng hồn đàn! Từ khi bước vào cảnh giới Niết Bàn tới khi có được bảy tầng hồn đàn, ngươi chỉ mất có hơn một năm. Mục Vỹ, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi”.
Vỹ Thăng Không nhìn Mục Vỹ rồi bình thản nói, không biểu lộ rõ thái độ.
“Ta phải cảm ơn ông đấy, ông ngoại ạ!”
Bảy tầng hồn đàn dưới chân Mục Vỹ sáng lấp lánh, trông Mục Vỹ như một ngọn núi cao lớn, tràn đầy khí phách không thể phản kháng.
Đến tận bây giờ, mọi người mới cảm nhận được sự biến đổi trong khí chất của Mục Vỹ.
Khác với bọn họ, hình như trong cơ thể Mục Vỹ đã có một luồng sức mạnh thánh khiết, như cao nhân xuất thế của tiên giới.
“Ta đã gia cố thêm cho phong ấn trong thánh địa Trì Dao, nhưng chỉ có thể cầm cự chừng nửa năm thôi. Thời gian này cũng đủ để thánh địa Trì Dao phát triển rồi”.
Mục Vỹ cười nói: “Thánh nữ mới là do thánh nữ tiền nhiệm lựa chọn, ta không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của họ. Hơn nữa, ta cũng không vô liêm sỉ như ông, cứ đòi xía vào chuyện của người ta! Còn nói cái giọng như thể mình là thánh nhân quân tử!”
“Sao? Không can thiệp ư? Vậy ngươi nói ta nghe, ngươi rút hết linh khí nghìn năm của Thánh địa Trì Dao để đúc hồn đàn cho mình thì là thế nào?”
“Vỹ Thăng Không, ông ngoại quý hoá ơi! Thực lực của ông cao thâm như vậy, lẽ nào không phát hiện đây vốn chẳng phải linh khí gì cả, mà là biến thể sức mạnh sao trời của Thất Tinh Môn, vậy mà còn hỏi ta câu đó?”
Mục Vỹ cười nói: “Hành động hấp thu hết luồng sức mạnh chuyển hoá này vào cơ thể của ta là giúp thánh địa Trì Dao một việc lớn. Không bao lâu nữa, họ sẽ biết rốt cuộc ta chiếm linh khí của họ làm của riêng hay đang xử lý phiền phức giúp họ”.
Chương 593: Thế này đủ chưa?
“Xì!”
Nghe những lời nói chính nhân quân tử của Mục Vỹ, Dao Phá Phong xì một tiếng rồi nói: “Bớt giả làm người tốt đi Mục Vỹ, hôm nay, thánh địa Trì Dao ta sẽ không tha cho ngươi đâu”.
“Ông dám!”
Có hai tiếng quát vang lên cùng một lúc, một là của Trì Tân Vũ, còn là là của Tiêu Doãn Nhi.
“Sao mà không dám?”
Dao Phá Phong lạnh mặt tiến lên, tám tầng hồn đàn xuất hiện dưới chân, ông ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.
“Lão già kia, ông không tin lời ta nói chứ gì? Thế để ta cho ông nếm thử sự lợi hại của Thất Tinh Môn”.
Mục Vỹ đứng im tại chỗ nhìn Dao Phá Phong lao tới, hắn mỉm cười lạnh lùng, sức mạnh sao trời trong hồn đàn tầng thứ bảy phóng ra điên cuồng.
“A…”
Dao Phá Phong chợt hét lên thảm thiết, tám tầng hồn đàn dưới chân lập tức trở nên mờ ảo, ông ta giơ tay ôm đầu rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ khủng hoảng.
“Ngươi đã làm gì ta?”
“Ta có thể làm gì với một lão già như ông?”
Mục Vỹ châm chọc nói: “Nửa năm nữa, người của Thất Tinh Môn sẽ tới, với tình hình hiện tại mà thánh địa Trì Dao ông định phản kháng lại họ thì chết là cái chắc”.
“Lộng ngôn, chắc chắn ngươi đã sử dụng tà thuật gì đó!”
“Tà thuật? Ta thấy đầu ông đã bị những suy nghĩ không đàng hoàng làm lú lẫn rồi”.
Mục Vỹ hừ một tiếng, sức mạnh sao trời trong hồn đàn tầng thứ bảy bùng nổ, tiếng hét thảm thiết của Dao Phá Phong ngày một vang dội hơn.
“Đủ rồi!”
Vỹ Thăng Không chợt vung tay ra, một cảm giác áp chế dội về phía Mục Vỹ.
“Định chèn ép ta ư?”
Mục Vỹ mỉm cười.
Nguyên liệu đúc nên bảy tầng hồn đàn của hắn đều là thiên tài địa bảo như thiên hoả, dị thuỷ, chân lôi, tia sét và sức mạnh sao trời, vậy thì sức ép của Vỹ Thăng Không có tác dụng với hắn không?
Đương nhiên là không!
Dù hắn mới có bảy tầng hồn đàn, nhưng Vỹ Thăng Không muốn dựa vào hồn đàn để chèn ép bắt hắn khuất phục là điều không thể.
“Hử?”
Thấy Mục Vỹ vẫn bình yên vô sự, ngẩng đầu lên nhìn mình, Vỹ Thăng Không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lần đầu tiên, lão ta gặp chuyện kỳ lạ như thế này. Với tu vi của lão ta thì đừng nói là bảy tầng hồn đàn, đến cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín và đúc thành công chín tầng hồn đàn cũng khó mà chống lại được luồng uy áp của lão ta.
“Thú vị đấy! Xem ra Vỹ Vu nói không sai, chúng ta cứ mải mê tìm hành tung của cha ngươi, thành ra lại tạo cơ hội cho ngươi trưởng thành!”
Dứt lời, Vỹ Thăng Không quặp tay lại.
Ầm…
Ngay sau đó có tiếng nổ vang lên, vụ nổ cuốn sạch không gian, mọi thứ xung quanh Mục Vỹ dường như cũng bị dồn ép đến mức vỡ tan, thậm chí còn có hiện tượng méo mó.
“Lão già kia, ông định giết ta ư? Được thôi, đã thế ta sẽ phá vỡ phong ấn để người của Thất Tinh Môn tới đây, muốn chết thì tất cả cùng chết!”
Mục Vỹ giễu cợt nói: “Ban nãy, ta đã phá vỡ bố trí hàng nghìn năm của Thất Tinh Môn, chắc người ở phía bên đó đang tức điên lên và muốn đến đây ngay lập tức để đại khai sát giới. Để rồi xem, ông với Thất Tinh Môn của tiểu thế giới Tam Thiên, ai lợi hại hơn?”
Nghe thấy thế, Vỹ Thăng Không chợt ngưng.
“Lão phu mà bị ngươi doạ ư! Dù Thất Tinh Môn có đến thì cũng không phải cường giả đã vũ hóa thành tiên, thế sao lão phu phải sợ chứ!”
Vỹ Thăng Không cười lạnh nói: “Hàng vạn năm trước, chúng ta thừa biết sẽ không duy trì được phong ấn mà Vỹ tôn giả thiết kế ở đây được lâu, chúng không thể bảo vệ Trung Châu lâu dài được. Vì thế, chúng ta đã bố trí cấm chế rồi, đến cường giả cảnh giới Tam Chuyển cũng không thể tới Trung Châu được”.
Lão già kia, lẽ nào ông lại hiểu về phong ấn do ta thiết kế hơn bản thân ta?
Thấy Vỹ Thăng Không nói với vẻ vô cùng tự tin, Mục Vỹ thản nhiên tặc lưỡi.
“Mục Vỹ, nếu cha ngươi không chịu xuất hiện thì ta sẽ bắt hắn phải xuất đầu lộ diện, ta không tin bắt ngươi rồi mà cha ngươi vẫn lặn tăm”.
“Được thôi, có giỏi thì ông đến mà bắt này!”
Mục Vỹ mỉm cười, mười quả Tịch Diệt Lôi Châu xuất hiện trong tay.
“Mấy thứ đồ chơi này không có tác dụng với ta đâu!”
“Hả? Thế à?”
Mục Vỹ mỉm cười, các tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó vô vàn các viên Tịch Diệt Lôi Châu nằm la liệt dưới đất rồi lăn lông lốc.
“Ta cũng biết nếu chỉ có vài viên thì không làm gì ông được, cho nên đã chuẩn bị cả đống, thế này đủ chưa?”, Mục Vỹ châm chọc nói: “Không đủ thì ta vẫn còn nữa”.
Lại có tiếng động vang lên, bom Lôi Viêm và Hắc Viêm lẫn lộn với nhau chất như núi dưới chân Mục Vỹ.
“Đủ chưa?”
Thấy đống bom chất cao như núi này, cuối cùng thì Vỹ Thăng Không cũng biến sắc mặt.
Điên rồi!
Mục Vỹ điên thật rồi!
Muốn giết không được, mà giữ lại cũng không xong!
Giữ lại một người như hắn thì đúng là tai hoạ.
Dao Phá Phong ở một bên giờ mặt đã vàng như nghệ.
Ông ta muốn chiếm thánh địa Trì Dao, nhưng không phải một thánh địa Trì Dao trên đà sa sút.
Đống bom này của Mục Vỹ mà nổ thì đừng nói là ông ta, cả thánh địa Trì Dao sẽ xong đời ngay.
“Vỹ lão trưởng tộc!”
Dao Phá Phong nhìn Vỹ Thăng Không rồi nuốt nước miếng ực một tiếng, mặt mày khổ não.
“Hừ! Hôm nay, lão phu chỉ đến giúp Dao hộ pháp chỉnh lý lại chuyện lộn xộn trong Thánh địa Trì Dao, chứ không có ý làm khó ngươi, cút đi!”
Cút?
Nghe tiếng quát của Vỹ Thăng Không, Mục Vỹ cầm hai viên Tịch Diệt Lôi Châu lên rồi mỉm cười.
Ông bảo ta cút là ta phải cút ư? Thế còn ra thể thống gì nữa?
Chương 594: Ở nhờ điện Khiếu Nguyệt
“Xin lỗi, ta không biết cút!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Ta chỉ biết đi chứ không biết cút. Hay là Vỹ lão thái gia làm trước cho ta xem thử thế nào là cút đi?”
Nghe hắn nói thế, mọi người bên trong sơn cốc đều lập tức sợ hãi nín thở.
Vậy mà hắn cũng dám nói ra?
Dao Phá Phong nhìn Mục Vỹ, cảm thấy hắn điên rồi.
Vỹ Thăng Không là ai?
Lão ta là người có thực lực sâu không lường được nhất cả Trung Châu Đại Lục. Đến cả thánh nữ đời trước cũng phải tốn kính đối đãi lão ta.
Nói Mục Vỹ là kẻ điên còn chưa đủ. Rõ ràng hắn đã phát rồ rồi.
Toàn bộ Trung Châu cũng không có ai dám nói chuyện với Vỹ Thăng Không giống như hắn.
Nghe thấy thế, Vỹ Thăng Không siết chặt tay thành nắm đấm kêu răng rắc, lửa giận sôi sục sắp bùng nổ.
Thế nhưng cuối cùng lão ta vẫn không dám mạo hiểm.
Không dám mạo hiểm đánh cược mình có thể thoát khỏi uy lực của hàng nghìn quả bom kia.
Lão ta nhìn Mục Vỹ cười nói: “Ngươi rất khác cha ngươi. Cha người còn tự biết thân biết phận, nhưng ngươi lại cuồng vọng. Sớm muộn gì cái tính này của người cũng sẽ gây ra hoạ lớn”.
“Hừ!”
Mục Vỹ khinh bỉ hừ một tiếng: “Không dám thì nói không dám, nói nhảm gì nhiều vậy? Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ gây hoạ lớn cho ông!”
Mục Vỹ phất tay áo nhìn sang đám người Tiêu Doãn Nhi.
“Với cả thánh địa Trì Dao sắp không kiên trì nổi nữa đâu. Ta khuyên thánh nữ vẫn nên chọn miền đất mới, dựng lại môn phái mới như Lôi Thần Cốc đi!”
Dứt lời, hắn nhìn Vỹ Thăng Không nở nụ cười ẩn ý.
“Lão già họ Vỹ kia, chuyện cha ta năm xưa vẫn chưa xong đâu. Ông có muốn giết ta luôn bây giờ để tránh hoạ sau này không?”
Mục Vỹ cười nói: “Có muốn thử không hả?”
Sau khi thấy được ánh mắt của Vỹ Thăng Không, nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là một luồng sát khí ghê rợn.
Hắn vừa cười phá lên vừa quay người rời đi.
“Xin Mục minh chủ chờ đã!”
Tiêu Doãn Nhi đột nhiên lên tiếng: “Thánh địa Trì Dao bọn ta chuẩn bị chuyển khỏi đây, không biết điện Khiếu Nguyệt của Mục minh chủ có chào đón không đây?”
“Được thôi!”
Khi vừa mới nghe thấy lời cô ấy nói, Mục Vỹ không khỏi sững sờ, nhưng anh lập tức gật đầu đáp: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào. Nếu thánh địa Trì Dao gia nhập, Vỹ Minh của ta lại càng như hổ mọc thêm cánh. Mấy hạng tép riu kia không dám ra tay với Vỹ Minh ta đâu”.
“Vậy thì đa tạ Mục minh chủ!”
“À! Nhưng mà thánh nữ đừng dẫn mấy kẻ xấu xa xảo trá, hèn hạ vô sỉ kia vào Vỹ Minh của ta! Bọn ta không chào đón những người đó!”
“Ngươi bảo ta đến cái chốn rách nát của ngươi ta cũng chẳng thèm!”
Dao Phá Phong hừ lạnh nói, sắc mặt tái xanh lại.
“Ơ? Ta có nói ông xấu xa xảo trá, hèn hạ vô sỉ đâu? Sao cứ phải tự nhảy ra mắng chửi mình thế, cuồng tự ngược à?”
“Ngươi…”
Sắc mặt Dao Phá Phong lúc xanh lúc tím. Thế nhưng đống bom xếp chồng như núi dưới chân Mục Vỹ lại thức tỉnh ông ta.
“Vậy thì xin Mục minh chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ta sẽ dẫn theo những đệ tử thánh địa bằng lòng theo ta chuyển tới ở tạm trong Vỹ Minh”.
“Được!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi lại nhìn Vỹ Thăng Không hỏi: “Này lão già, thánh nữ cũng bị ông đuổi đi rồi. Ông còn ngang bướng bám trụ lại ở đây làm gì? Chẳng lẽ ông muốn làm thánh nữ của thánh địa Trì Dao hả?”
“Hừ!”
Vỹ Thăng Không hừ lạnh một tiếng rồi, mặt xám xịt rồi hóa thành một luồng sáng biến mất dạng.
Cùng lúc đó có hai bóng người đang đứng chắp tay ngay trên không trung của Thánh Hiệp Cốc.
Bọn họ chính là Vũ Thanh Mộc và Lôi Chấn Tử.
“Không ngờ ông lại đoán đúng. Quả nhiên Vỹ Thăng Không muốn khống chế thánh địa Trì Dao. Mặc dù thánh nữ không còn nữa nhưng thánh địa Trì Dao vẫn là thế lực lớn suốt hàng nghìn năm nay. Lão già này mưu mô xảo quyệt, thật đáng sợ”.
Lôi Chấn Tử thở hắt ra một hơi: “Vũ môn chủ đoán phong ấn này có kiên trì được nửa năm nữa không?”
“Ông thấy sao?”
Vũ Thanh Mộc khẽ mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Nửa tháng sau có một tin tức chấn động khắp Trung Châu được truyền ra.
Thánh nữ của thánh địa Trì Dao dẫn theo người nhà họ Trì di chuyển đến điện Khiếu Nguyệt của Vỹ Minh. Tổng số võ giả rời khỏi thánh địa Trì Dao chiếm một phần ba lực lượng của cả thánh địa.
Sự chia tách này khiến toàn bộ người trên đại lục đều ngửi thấy mùi bất thường.
Nội bộ thánh địa Trì Dao không hề yên bình như bề ngoài.
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Dao của thánh địa Trì Dao tuyên bố thánh nữ hiện giờ không phải người được thánh nữ đời trước truyền ngôi cho, nên lại chọn ra một thánh nữ mới là Dao Duyệt Diệp.
Sau khi Dao Duyệt Diệp trở thành thánh nữ mới của thánh địa Trì Dao, việc đầu tiên cô ta làm chính là tuyên bố Tiêu Doãn Nhi là phản đồ, từ nay về sau không cho phép quay về thánh địa nửa bước.
Chương 595: Đại quân bốn triệu binh
Tại khu điện phía tây của điện Khiếu Nguyệt, Tiêu Doãn Nhi đứng lẻ loi trước một ngôi điện, mặt bị tấm lụa trắng che khuất không nhìn ra được cảm xúc.
“Ha ha, thánh nữ ở đây đã quen chưa?”
Giọng nói cười cợt vang lên. Mục Vỹ chợt xuất hiện ở ngoài đại điện, nói với cô ấy: “Điện Khiếu Nguyệt này của ta rộng lắm, mấy chục nghìn người vào ở vẫn chứa được. Thế nhưng bây giờ Vỹ Minh mới có hơn chục nghìn người nên tất cả đều ở khu điện phía đông. Sau này khu điện phía tây cứ coi như thuộc về thánh địa Trì Dao!”
“Đa tạ Mục minh chủ cho ở lại!”
“Sao lại nói như vậy?”
Mục Vỹ cười nói: “Chẳng mất gì mà lại được thêm một cao thủ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, Vỹ Minh ta tăng thêm một phần sức mạnh. Sau này có gì cần cứ nói với ta một tiếng”.
“Mục minh chủ, theo lời huynh nói thì nửa năm sau phong ấn trong thánh địa sẽ bị phá vỡ, người của Thất Tinh Môn sẽ tìm tới. Vậy thì chẳng phải toàn bộ võ giả ở trong thánh địa Trì Dao sẽ…”
“Trở thành nô lệ!”
Mục Vỹ nghiêm giọng nói: “Hơn nữa đám người nhà họ Trì mà thánh nữ dẫn tới đây cũng sẽ bị bọn họ khống chế. Nhưng ta có cách rút linh khí trong người bọn họ ra, chỉ sợ không ai chịu làm!”
“Bây giờ linh khí đã trở thành một phần tu vi của bọn họ. Đột nhiên bảo rút ra, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Nhưng e là những kẻ ở lại trong thánh địa bị khống chế thì họ sẽ tìm tới Mục minh chủ sớm thôi”.
“Ừ!”
“Lần này ta tốn bao nhiêu công sức thuyết phục nhưng cũng chỉ có chưa tới một phần ba số đệ tử chịu đi theo ta tới Vỹ Minh. Ta tự thấy hổ thẹn với công sức dạy bảo của sư phụ”.
Mục Vỹ cũng hiểu được điều này.
Dù sao thánh địa Trì Dao cũng là nơi có truyền thừa nghìn năm.
Hiện giờ đột nhiên nói với họ là không giữ được thánh địa nữa. E là với tình cảm bao nhiêu năm qua, bọn họ sẽ không thèm tin.
Nếu chuyện không đến bước đường cùng, bọn họ sẽ không bao giờ chịu tin.
Thời gian cứ thế trôi qua. Bộ tộc Cốt Yêu ở dưới đáy biển vẫn chưa có hành động, không biết đang ấp ủ mưu kế gì.
Còn Ma tộc cũng trở nên trầm lặng bất thường. Toàn bộ mười một vị ma vương bị điều tới đều bỏ mình, có thể nói là Ma tộc đã bị tổn thất nặng nề.
Nhưng Mục Vỹ biết rõ bốn ma hoàng thật sự và ba vị ma sử khủng bố mới là sức mạnh cốt yếu của Ma tộc.
Hơn nữa, có lẽ mười một vị ma vương này cộng lại cũng chẳng mạnh bằng mấy vị ma vương còn lại.
Nhưng ngày Thất Tinh Môn phá vỡ phong ấn đang ngày càng tới gần.
Giờ phút này, toàn bộ Vỹ Minh đều không hề tiếc rẻ đá Linh Tinh, lấy ra hết để mọi người nâng cao tu vi. Nguy hiểm cận kề, chỉ có nâng cao thực lực mới có thể sống sót.
Trong vòng nửa năm, Trung Châu Đại Lục yên bình đến lạ. Dường như các thế lực đều đang dưỡng sức chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Bỗng một ngày tin xấu liên tiếp truyền ra khiến người dân ở Trung Châu đều rơi vào hoảng loạn.
Quân đội của Ma tộc lại xuất phát từ Ma Uyên tới tấn công. Lần này, bốn vị ma vương từ thứ bốn đến thứ bảy dẫn đầu bốn triệu quân lính, dốc hết toàn bộ lực lượng.
Còn ba vị ma sử cũng xuất hiện. Lần này khác với lần trước, đội quân bốn triệu người của Ma tộc một đường thẳng tiến tới điện Tam Cực, Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn ở phía đông đại lục.
Đội quân đông như kiến cỏ, dù đứng cách đó mấy dặm vẫn nhìn thấy được ma khí cuồn cuộn.
Cùng lúc đó ở dưới đáy biển đảo Thiên Tà, vô số xương trắng nổi lên toàn bộ mặt biển. Đại quân đảo Thiên Tà mạnh mẽ xông thẳng tới Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.
Đồng thời, phong ấn ở trong Lôi Thần Cốc ban đầu đã nổ tung. Mấy nghìn người xuất hiện từ vị trí của trận pháp phong ấn.
“Thiên Vận Đại Lục, Trung Châu, Thánh Tước Môn bọn ta đã quay trở lại rồi đây. Lần này, Trung Châu không còn Vỹ tôn giả, chắc chắn sẽ bị Thánh Tước Môn chiếm đoạt”.
Kẻ dẫn đầu mấy nghìn người đang hành quân có gương mặt trắng bệch, khoé mắt hiện lên văn ấn đỏ rực. Hắn ta điên cuồng cười lớn.
“Tước Nhất Minh, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Bây giờ Trung Châu không đơn giản đâu. Có người có thể hấp thu Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện ở vùng đất phong ấn. Người này nhất định là kỳ tài hiếm gặp”.
“Ta không cần biết hắn là kỳ tài hiếm gặp gì. Chỉ cần hắn không phải Vỹ tôn giả của nghìn năm trước thì ông đây không sợ. Gã kia không ở đây, kẻ nào có thể ngăn chúng ta đoạt thứ đó của Thiên Vận Đại Lục!”
Ánh mắt của Tước Nhất Minh hiện lên vẻ hung ác. Hắn ta nhìn quanh Lôi Thần Cốc, cười lớn nói: “Ngươi có thấy không, chúng ta còn chưa tới mà đám sâu kiến kia đã bỏ chạy tan tác rồi. Thấy không hả?”
Tước Nhất Kiệt lắc đầu cười khổ, lẳng lặng không nói lời nào.
Sau mấy chục nghìn năm, không biết hiện giờ Trung Châu Đại Lục đã thay đổi tới mức nào!
Hy vọng cái tên khiến người ta hít thở không thông vào chục nghìn năm về trước đừng xuất hiện nữa. Nếu không lần này kế hoạch của Thánh Tước Môn bọn họ sẽ bị sụp đổ.
Tước Nhất Kiệt nghĩ tới cảnh tượng xảy ra từ chục nghìn năm trước, trái tim vô thức run rẩy.
Khi đó, gã ta mới chỉ là một võ giả cảnh giới Linh Huyệt, ở trong Thánh Tước Môn cũng được coi là đệ tử xuất sắc nên mới có cơ hội được tham gia hành động ở Trung Châu.
Thế nhưng chính vì Vỹ tôn giả, hơn một nửa đệ tử xuất chúng của Thánh Tước Môn phải bỏ mạng. Gã ta bị mất tu vi, trở thành kẻ tàn phế. Phải cố gắng mấy nghìn năm mới bò lên được vị trí có địa vị trong Thánh Tước Môn.
Người kia là một kẻ đáng sợ!
Tước Nhất Kiệt nhớ lại điều mình đã trải qua, cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng giảm bớt.
“Tạm thời đừng tấn công vội, đi thăm dò xem tình hình hiện giờ ở Trung Châu Đại Lục ra sao?”, Tước Nhất Kiệt ra lệnh.
“Ngươi sợ cái gì? Lần này chúng ta dẫn theo hơn một nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn cơ mà. Một Trung Châu bé nhỏ chắc còn chả có võ giả cảnh giới Vũ Tiên (võ giả đã vũ hóa thành tiên) nào ấy chứ!”
“Ngươi thì biết cái gì?”
Tước Nhất Kiệt lạnh giọng quát: “Bài học từ chục nghìn năm trước vẫn chưa đủ à? Thánh Tước Môn chúng ta chậm mất cả chục nghìn năm mới khôi phục lại được. Ngươi vẫn còn muốn trải nghiệm lần nữa sao?”
“Ta chỉ nói vậy thôi mà, ngươi nên điều tra gì thì cứ tra đi”.
Có vẻ Tước Nhất Minh không ngờ Tước Nhất Kiệt sẽ nổi giận như vậy. Hắn ta bĩu môi, xua tay nói.
“Lập tức điều tra toàn bộ các thế lực ở Trung Châu. Ngoài ra, nếu phát hiện được tin tức gì liên quan đến người kia phải lập tức báo lại cho ta!”
“Rõ!”
Tước Nhất Kiệt vừa ra lệnh, mấy nghìn người phía sau lập tức hành động
“Chờ cô ta ra ngoài thì cơ nghiệp cả nghìn năm của thánh địa Trì Dao ta sụp đổ hết rồi, Trì Tân Vũ, rốt cuộc ông có tránh ra không hả?”
“Ta không tránh thì ông định làm gì? Lẽ nào định đánh nhau với ta?”
“Ông đừng tưởng ta không dám, ta thấy ông bị cô gái đó làm cho lú lẫn rồi, cơ nghiệp cả nghìn năm của chúng ta sao có thể giao cho một con oắt con được”.
Dao Phá Phong nói với giọng bực bội, sau đó nhìn người của Trì Tân Vũ rồi tức giận quát: “Nếu các ngươi không tránh ra thì đừng trách ta không nể tình!”
Dao Phá Phong vung tay lên, các đệ tử của nhà họ Dao đi theo sau ông ta lập tức lao ra rồi xông về phía người nhà họ Trì.
Bây giờ, Trì Tân Vũ cũng thấy hơi rối bời, ông ta không cần biết Dao Phá Phong định làm gì, lập tức tiến lên chặn lại, đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi.
“Các ngươi định làm gì?”
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, Tiêu Doãn Nhi mặc chiếc váy dài màu trắng xuất hiện giữa hai phe.
“Dao Phá Phong, bây giờ ta mới là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, ông định tạo phản sao?”
“Ta nhổ vào! Cô mà đòi làm thánh nữ ư? Tương lai của thánh địa Trì Dao không thể giao cho một con nhãi ranh được!”
“Có được hay không chưa tới lượt ông lên tiếng, mà là do thánh nữ tiền nhiệm quyết định. Ông công khai chống đối mệnh lệnh của ta là định khiêu chiến tôn nghiêm của thánh nữ đại nhân đúng không?”
“Thánh nữ tiền nhiệm đã mất, cô là thánh nữ nhưng có lai lịch bất minh, thân phận không rõ ràng thì sao thánh địa Trì Dao phục cho được?”
“Hơn nữa, lần này ta không đến bắt cô, mà là Mục Vỹ”.
“Hắn là minh chủ của Vỹ Minh mà lại tới thánh địa Trì Dao rồi hấp thu hết toàn bộ linh khí tự nhiên, sao ta có thể để hắn yên ổn bỏ đi được?”
“Láo xược!”
Tiêu Doãn Nhi quát: “Mục minh chủ là khách quý do ta mời tới để giúp thánh địa Trì Dao ta củng cố lại phong ấn, để ta xem ai dám động vào huynh ấy?”
“Ngoài ra, linh khí tự nhiên che phủ khắp thánh địa Trì Dao ta đến từ Thất Tinh Môn của tiểu thế giới Tam Thiên. Thất Tinh Môn biến sức mạnh sao trời thành linh khí để mê hoặc thánh địa Trì Dao ta. Mục Vỹ đang giúp chúng ta hấp thu hết chỗ linh khí ấy để chúng ta không bị họ khống chế”.
“Ha ha ha…”
Nghe thấy thế, Dao Phá Phong bật cười lớn.
“Nực cười! Thánh địa Trì Dao là môn phái truyền thừa cả nghìn năm, linh khí trong tông môn qua lời nói của hắn lại trở thành sức mạnh sao trời của Thất Tinh Môn gì đó, đúng là quá nực cười!”
“Ông…”
“Này cô gái, đừng mồm mép tép nhảy ở đây nữa! Mục Vỹ đó đang định chiếm đoạt linh khí của thánh địa Trì Dao ta, ta sẽ không để yên cho hắn làm bậy đâu!”
Dao Phá Phong ra vẻ nghĩa khí nói: “Các đệ tử của thánh địa Trì Dao nghe lệnh, là cô ta mê hoặc lòng người, để Mục Vỹ hấp thu hết linh khí hàng nghìn năm của thánh địa Trì Dao ta, đây là hành động xâm lược môn phái”.
“Các đệ tử nghe lệnh, phải bắt được Mục Vỹ bằng mọi giá”.
“Rõ!”
Các tiếng bịch bịch vang lên, các đệ tử của thánh địa Trì Dao ở phía sau Dao Phá Phong lập tức xông ra rồi chạy về phía Thánh Hiệp Cốc.
“Ông định tạo phản hả!”
Tiêu Doãn Nhi đã không còn vẻ nhân nhượng như bình thường nữa, cô ấy hô lên một tiếng, cử động đôi tay, sức mạnh thánh khiết cuốn lấy đám đệ tử đang chạy tới Thánh Hiệp Cốc.
Các tiếng động liên tiếp vang lên, đám đệ tử đó đều kêu gào thảm thiết và bị đầy lùi.
“Cô…”
“Dao Phá Phong, bây giờ bổn thánh nữ không cần chia sức mạnh ra để trấn áp phong ấn đó nữa, nếu ông định tạo phản thì cứ việc”, Tiêu Doãn Nhi lạnh lùng nói: “Sư phụ đã giao cho ta kế nhiệm vị trí thì ta chính là thánh nữ, kẻ nào không phục thì ra đây khiêu chiến với ta”.
Khiêu chiến Tiêu Doãn Nhi?
Dao Phá Phong thấy chột dạ.
Tiêu Doãn Nhi đã nhận được toàn bộ tu vi của thánh nữ, ông ta có nên khiêu chiến hay không đây?
Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín không hề dễ khiêu chiến đâu!
“Cô đừng tưởng mình tới cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín rồi muốn làm gì thì làm!”, Dao Phá Phong đột nhiên chắp tay rồi nói với khoảng không: “Lão tổ tông của nhà họ Vỹ, hàng nghìn năm qua, thánh địa Trì Dao ta luôn có quan hệ tốt với nhà họ Vỹ. Mong lão tổ tông ra mặt phân xử công bằng!”
Vù…
Dao Phá Phong vừa nói dứt câu, đã có tiếng gió vun vút vang lên trên không trung, ngay sau đó một bóng người bay từ xa tới rồi xuất hiện trước mặt mọi người.
“Vỹ Thăng Không!”
Trông thấy Vỹ Thăng Không, Trì Tân Vũ quát: “Vỹ Thăng Không, lão hồ ly kia, đây là chuyện nội bộ của thánh địa Trì Dao ta, liên quan gì tới nhà họ Vỹ các lão hả?”
“Chuyện nội bộ ư? Thế sao ông lại mời minh chủ của Vỹ Minh tới đây?”, Dao Phá Phong cười lạnh nói: “Ông đã để người của Vỹ Minh nhúng tay vào chuyện của thánh địa Trì Dao ta, mà lại không cho người nhà họ Vỹ đến ư?”
“Ông…”
“Ha ha… Thánh nữ của thánh địa Trì Dao,… haizz…”
Vỹ Thăng Không ở trên không trung mỉm cười rồi lại thở dài nói: “Bà ta chết rồi thì thánh địa Trì Dao sẽ không còn được như trước nữa, nhưng cô gái trẻ này, chưa tới lượt cô ngồi vào vị trí thánh nữ mới đâu”.
Vỹ Thăng Không không nói không rằng, lập tức quặp tay lại, sức mạnh trói buộc mạnh mẽ bổ nhào về phía Tiêu Doãn Nhi.
Chương 592: Ông ngoại quý hoá
Đối mặt với sức ép khủng khiếp ấy, thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín của Tiêu Doãn Nhi nhanh chóng tăng vọt.
Một luồng sức mạnh thánh khiết phóng ra từ trong cơ thể cô ấy.
Nó gạt hết mọi người sang một bên.
“Vỹ Thăng Không, chuyện của Thánh địa Trì Dao ta chưa tới lượt ông xen vào!”, Tiêu Doãn Nhi bùng nổ ý chí chiến đấu với khí thế mạnh mẽ.
“Haizz, ta và thánh nữ đại nhân tiền nhiệm là tri kỷ, nên sao có thể trơ mắt nhìn thánh địa Trì Dao lụi bại khi rơi vào tay một con nhãi như cô chứ!”
Vỹ Thăng Không bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó ra vẻ thánh nhân nhìn Tiêu Doãn Nhi.
Như thể Tiêu Doãn Nhi là người ra tay trước, còn ông ta bị ép phản kháng.
Ngay sau đó, một luồng sức ép khủng khiếp bùng nổ trong cơ thể Vỹ Thăng Không, luồng sức mạnh mang tính đột phá này đã che phủ toàn bộ khí thế của Tiêu Doãn Nhi.
“Con ranh kia, đừng có phách lối!”
Bụp…
Dứt lời, Vỹ Thăng Không ép sức mạnh hung hãn xuống, sau đó tung một chưởng về phía Tiêu Doãn Nhi.
Hai người lập tức lao vào nhau.
Nhưng lần đọ sức này không kéo dài quá lâu, sức lực trong cơ thể Tiêu Doãn Nhi không ngừng bị áp chế và phiêu tán.
Phụt…
Không lâu sau, Tiêu Doãn Nhi đã hộc ra một ngụm máu, còn mặt mày thì trắng bệch.
Tiêu Doãn Nhi vẫn chưa thông thuộc sức mạnh của chín tầng hồn đàn mà thánh nữ tiền nhiệm truyền cho mình, dạo này lại bận rộn tới lui, thêm sức ép từ Vỹ Thăng Không cùng lực phản phệ của hồn đàn trong cơ thể nữa nên cô ấy lập tức đã bị thương khá nặng.
“Thánh nữ!”
“Thánh nữ đại nhân!”
Trì Tân Vũ và Trì Tân Nguyệt lập tức lao ra, chắn trước mặt Tiêu Doãn Nhi.
“Xong rồi đấy! Ta nghĩ phải chọn thánh nữ mới cho thánh địa Trì Dao rồi. Dao Phá Phong, cháu gái Dao Duyệt Diệp của ông có thiên bẩm phi phàm, ta thấy là người phù hợp nhất với vị trí thánh nữ kế nhiệm đấy”.
Vỹ Thăng Không xua tay rồi nói: “Còn cô ta thì không phù hợp với vị trí thánh nữ một chút nào!”
“Vỹ Thăng Không, ông nói hay quá nhỉ! Từ khi nào mà ông có quyền quyết định cho vị trí thánh nữ của thánh địa Trì Dao ta thế hả?”
Trì Tân Vũ cũng không nhịn được cơn tức được nữa, quát tháo.
“Thánh địa Trì Dao đã không còn được như trước nữa, ông mà cũng đòi có tư cách để nói chuyện với ta ư?”, Vỹ Thăng Không lườm Trì Tân Vũ rồi phóng sức ép trong cơ thể ra.
Hự một tiếng, Trì Tân Vũ lập tức cảm thấy toàn thân mình đang bị chèn ép, sắc mặt ông ta tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi.
Mạnh quá!
Vỹ Thăng Không thật sự quá mạnh!
“Hừ! Đừng ngạo mạn quá, Thánh địa Trì Dao các ngươi tưởng mình vẫn còn vị thế như xưa sao?”
Vỹ Thăng Không liếc mắt khinh thường rồi châm chọc nói: “Thánh nữ đã mất, phong ấn cũng sắp bị phá vỡ, rồi Thánh địa Trì Dao các ngươi cũng như con chó chết chủ giống Lôi Thần Cốc thôi!”
Nghe thấy vậy, Dao Phá Phong đứng một bên cũng có vẻ bực dọc, nhưng lại không dám phản bác.
Nếu hôm nay không có Vỹ Thăng Không tới giúp thì ông ta sẽ không thể lật đổ thánh nữ mới đang được nhà họ Trì ủng hộ.
“Bốn phong ấn lớn mà bị phá vỡ thì các thế lực như bộ tộc Cốt Yêu, Ma tộc và Thất Tinh Môn sẽ tới Trung Châu Đại Lục, nếu thế thì ngày tàn của nhà họ Vỹ cũng không còn xa nữa đâu!”
Một giọng nói như tiếng sấm rền vang lên, có bóng người lao từ trong Thánh Hiệp Cốc ra, đứng thẳng tắp trên không trung trước mặt mọi người.
“Mục Vỹ!”
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, hơn nữa chân còn giẫm lên bảy tầng hồn đàn, ai nấy đều kinh ngạc.
Lúc này, linh khí tự nhiên vốn dồi dào trong Thánh Hiệp Cốc đã hoàn toàn biến mất.
“Mục Vỹ…”
Vỹ Thăng Không lẩm bẩm cái tên này trong miệng.
“Theo lý mà nói thì ta phải gọi Vỹ lão trưởng tộc một tiếng là ông ngoại, đúng không nhỉ?”
Mục Vỹ chắp tay cười nói: “Nhưng tiếc là ta chưa gặp một người ông nào mà dồn con gái mình vào đường cùng, bắt nhốt nhiều năm, sau đó còn không ngừng truy sát cháu ngoại. À, mà cữu cữu Vỹ Vu của ta đã chết chưa nhỉ?”
Mục Vỹ nhìn Vỹ Thăng Không với vẻ điềm nhiên rồi hỏi.
“Bảy tầng hồn đàn! Từ khi bước vào cảnh giới Niết Bàn tới khi có được bảy tầng hồn đàn, ngươi chỉ mất có hơn một năm. Mục Vỹ, đúng là ta đã coi thường ngươi rồi”.
Vỹ Thăng Không nhìn Mục Vỹ rồi bình thản nói, không biểu lộ rõ thái độ.
“Ta phải cảm ơn ông đấy, ông ngoại ạ!”
Bảy tầng hồn đàn dưới chân Mục Vỹ sáng lấp lánh, trông Mục Vỹ như một ngọn núi cao lớn, tràn đầy khí phách không thể phản kháng.
Đến tận bây giờ, mọi người mới cảm nhận được sự biến đổi trong khí chất của Mục Vỹ.
Khác với bọn họ, hình như trong cơ thể Mục Vỹ đã có một luồng sức mạnh thánh khiết, như cao nhân xuất thế của tiên giới.
“Ta đã gia cố thêm cho phong ấn trong thánh địa Trì Dao, nhưng chỉ có thể cầm cự chừng nửa năm thôi. Thời gian này cũng đủ để thánh địa Trì Dao phát triển rồi”.
Mục Vỹ cười nói: “Thánh nữ mới là do thánh nữ tiền nhiệm lựa chọn, ta không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của họ. Hơn nữa, ta cũng không vô liêm sỉ như ông, cứ đòi xía vào chuyện của người ta! Còn nói cái giọng như thể mình là thánh nhân quân tử!”
“Sao? Không can thiệp ư? Vậy ngươi nói ta nghe, ngươi rút hết linh khí nghìn năm của Thánh địa Trì Dao để đúc hồn đàn cho mình thì là thế nào?”
“Vỹ Thăng Không, ông ngoại quý hoá ơi! Thực lực của ông cao thâm như vậy, lẽ nào không phát hiện đây vốn chẳng phải linh khí gì cả, mà là biến thể sức mạnh sao trời của Thất Tinh Môn, vậy mà còn hỏi ta câu đó?”
Mục Vỹ cười nói: “Hành động hấp thu hết luồng sức mạnh chuyển hoá này vào cơ thể của ta là giúp thánh địa Trì Dao một việc lớn. Không bao lâu nữa, họ sẽ biết rốt cuộc ta chiếm linh khí của họ làm của riêng hay đang xử lý phiền phức giúp họ”.
Chương 593: Thế này đủ chưa?
“Xì!”
Nghe những lời nói chính nhân quân tử của Mục Vỹ, Dao Phá Phong xì một tiếng rồi nói: “Bớt giả làm người tốt đi Mục Vỹ, hôm nay, thánh địa Trì Dao ta sẽ không tha cho ngươi đâu”.
“Ông dám!”
Có hai tiếng quát vang lên cùng một lúc, một là của Trì Tân Vũ, còn là là của Tiêu Doãn Nhi.
“Sao mà không dám?”
Dao Phá Phong lạnh mặt tiến lên, tám tầng hồn đàn xuất hiện dưới chân, ông ta nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy sát ý.
“Lão già kia, ông không tin lời ta nói chứ gì? Thế để ta cho ông nếm thử sự lợi hại của Thất Tinh Môn”.
Mục Vỹ đứng im tại chỗ nhìn Dao Phá Phong lao tới, hắn mỉm cười lạnh lùng, sức mạnh sao trời trong hồn đàn tầng thứ bảy phóng ra điên cuồng.
“A…”
Dao Phá Phong chợt hét lên thảm thiết, tám tầng hồn đàn dưới chân lập tức trở nên mờ ảo, ông ta giơ tay ôm đầu rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ khủng hoảng.
“Ngươi đã làm gì ta?”
“Ta có thể làm gì với một lão già như ông?”
Mục Vỹ châm chọc nói: “Nửa năm nữa, người của Thất Tinh Môn sẽ tới, với tình hình hiện tại mà thánh địa Trì Dao ông định phản kháng lại họ thì chết là cái chắc”.
“Lộng ngôn, chắc chắn ngươi đã sử dụng tà thuật gì đó!”
“Tà thuật? Ta thấy đầu ông đã bị những suy nghĩ không đàng hoàng làm lú lẫn rồi”.
Mục Vỹ hừ một tiếng, sức mạnh sao trời trong hồn đàn tầng thứ bảy bùng nổ, tiếng hét thảm thiết của Dao Phá Phong ngày một vang dội hơn.
“Đủ rồi!”
Vỹ Thăng Không chợt vung tay ra, một cảm giác áp chế dội về phía Mục Vỹ.
“Định chèn ép ta ư?”
Mục Vỹ mỉm cười.
Nguyên liệu đúc nên bảy tầng hồn đàn của hắn đều là thiên tài địa bảo như thiên hoả, dị thuỷ, chân lôi, tia sét và sức mạnh sao trời, vậy thì sức ép của Vỹ Thăng Không có tác dụng với hắn không?
Đương nhiên là không!
Dù hắn mới có bảy tầng hồn đàn, nhưng Vỹ Thăng Không muốn dựa vào hồn đàn để chèn ép bắt hắn khuất phục là điều không thể.
“Hử?”
Thấy Mục Vỹ vẫn bình yên vô sự, ngẩng đầu lên nhìn mình, Vỹ Thăng Không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lần đầu tiên, lão ta gặp chuyện kỳ lạ như thế này. Với tu vi của lão ta thì đừng nói là bảy tầng hồn đàn, đến cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín và đúc thành công chín tầng hồn đàn cũng khó mà chống lại được luồng uy áp của lão ta.
“Thú vị đấy! Xem ra Vỹ Vu nói không sai, chúng ta cứ mải mê tìm hành tung của cha ngươi, thành ra lại tạo cơ hội cho ngươi trưởng thành!”
Dứt lời, Vỹ Thăng Không quặp tay lại.
Ầm…
Ngay sau đó có tiếng nổ vang lên, vụ nổ cuốn sạch không gian, mọi thứ xung quanh Mục Vỹ dường như cũng bị dồn ép đến mức vỡ tan, thậm chí còn có hiện tượng méo mó.
“Lão già kia, ông định giết ta ư? Được thôi, đã thế ta sẽ phá vỡ phong ấn để người của Thất Tinh Môn tới đây, muốn chết thì tất cả cùng chết!”
Mục Vỹ giễu cợt nói: “Ban nãy, ta đã phá vỡ bố trí hàng nghìn năm của Thất Tinh Môn, chắc người ở phía bên đó đang tức điên lên và muốn đến đây ngay lập tức để đại khai sát giới. Để rồi xem, ông với Thất Tinh Môn của tiểu thế giới Tam Thiên, ai lợi hại hơn?”
Nghe thấy thế, Vỹ Thăng Không chợt ngưng.
“Lão phu mà bị ngươi doạ ư! Dù Thất Tinh Môn có đến thì cũng không phải cường giả đã vũ hóa thành tiên, thế sao lão phu phải sợ chứ!”
Vỹ Thăng Không cười lạnh nói: “Hàng vạn năm trước, chúng ta thừa biết sẽ không duy trì được phong ấn mà Vỹ tôn giả thiết kế ở đây được lâu, chúng không thể bảo vệ Trung Châu lâu dài được. Vì thế, chúng ta đã bố trí cấm chế rồi, đến cường giả cảnh giới Tam Chuyển cũng không thể tới Trung Châu được”.
Lão già kia, lẽ nào ông lại hiểu về phong ấn do ta thiết kế hơn bản thân ta?
Thấy Vỹ Thăng Không nói với vẻ vô cùng tự tin, Mục Vỹ thản nhiên tặc lưỡi.
“Mục Vỹ, nếu cha ngươi không chịu xuất hiện thì ta sẽ bắt hắn phải xuất đầu lộ diện, ta không tin bắt ngươi rồi mà cha ngươi vẫn lặn tăm”.
“Được thôi, có giỏi thì ông đến mà bắt này!”
Mục Vỹ mỉm cười, mười quả Tịch Diệt Lôi Châu xuất hiện trong tay.
“Mấy thứ đồ chơi này không có tác dụng với ta đâu!”
“Hả? Thế à?”
Mục Vỹ mỉm cười, các tiếng sột soạt vang lên, ngay sau đó vô vàn các viên Tịch Diệt Lôi Châu nằm la liệt dưới đất rồi lăn lông lốc.
“Ta cũng biết nếu chỉ có vài viên thì không làm gì ông được, cho nên đã chuẩn bị cả đống, thế này đủ chưa?”, Mục Vỹ châm chọc nói: “Không đủ thì ta vẫn còn nữa”.
Lại có tiếng động vang lên, bom Lôi Viêm và Hắc Viêm lẫn lộn với nhau chất như núi dưới chân Mục Vỹ.
“Đủ chưa?”
Thấy đống bom chất cao như núi này, cuối cùng thì Vỹ Thăng Không cũng biến sắc mặt.
Điên rồi!
Mục Vỹ điên thật rồi!
Muốn giết không được, mà giữ lại cũng không xong!
Giữ lại một người như hắn thì đúng là tai hoạ.
Dao Phá Phong ở một bên giờ mặt đã vàng như nghệ.
Ông ta muốn chiếm thánh địa Trì Dao, nhưng không phải một thánh địa Trì Dao trên đà sa sút.
Đống bom này của Mục Vỹ mà nổ thì đừng nói là ông ta, cả thánh địa Trì Dao sẽ xong đời ngay.
“Vỹ lão trưởng tộc!”
Dao Phá Phong nhìn Vỹ Thăng Không rồi nuốt nước miếng ực một tiếng, mặt mày khổ não.
“Hừ! Hôm nay, lão phu chỉ đến giúp Dao hộ pháp chỉnh lý lại chuyện lộn xộn trong Thánh địa Trì Dao, chứ không có ý làm khó ngươi, cút đi!”
Cút?
Nghe tiếng quát của Vỹ Thăng Không, Mục Vỹ cầm hai viên Tịch Diệt Lôi Châu lên rồi mỉm cười.
Ông bảo ta cút là ta phải cút ư? Thế còn ra thể thống gì nữa?
Chương 594: Ở nhờ điện Khiếu Nguyệt
“Xin lỗi, ta không biết cút!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Ta chỉ biết đi chứ không biết cút. Hay là Vỹ lão thái gia làm trước cho ta xem thử thế nào là cút đi?”
Nghe hắn nói thế, mọi người bên trong sơn cốc đều lập tức sợ hãi nín thở.
Vậy mà hắn cũng dám nói ra?
Dao Phá Phong nhìn Mục Vỹ, cảm thấy hắn điên rồi.
Vỹ Thăng Không là ai?
Lão ta là người có thực lực sâu không lường được nhất cả Trung Châu Đại Lục. Đến cả thánh nữ đời trước cũng phải tốn kính đối đãi lão ta.
Nói Mục Vỹ là kẻ điên còn chưa đủ. Rõ ràng hắn đã phát rồ rồi.
Toàn bộ Trung Châu cũng không có ai dám nói chuyện với Vỹ Thăng Không giống như hắn.
Nghe thấy thế, Vỹ Thăng Không siết chặt tay thành nắm đấm kêu răng rắc, lửa giận sôi sục sắp bùng nổ.
Thế nhưng cuối cùng lão ta vẫn không dám mạo hiểm.
Không dám mạo hiểm đánh cược mình có thể thoát khỏi uy lực của hàng nghìn quả bom kia.
Lão ta nhìn Mục Vỹ cười nói: “Ngươi rất khác cha ngươi. Cha người còn tự biết thân biết phận, nhưng ngươi lại cuồng vọng. Sớm muộn gì cái tính này của người cũng sẽ gây ra hoạ lớn”.
“Hừ!”
Mục Vỹ khinh bỉ hừ một tiếng: “Không dám thì nói không dám, nói nhảm gì nhiều vậy? Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ gây hoạ lớn cho ông!”
Mục Vỹ phất tay áo nhìn sang đám người Tiêu Doãn Nhi.
“Với cả thánh địa Trì Dao sắp không kiên trì nổi nữa đâu. Ta khuyên thánh nữ vẫn nên chọn miền đất mới, dựng lại môn phái mới như Lôi Thần Cốc đi!”
Dứt lời, hắn nhìn Vỹ Thăng Không nở nụ cười ẩn ý.
“Lão già họ Vỹ kia, chuyện cha ta năm xưa vẫn chưa xong đâu. Ông có muốn giết ta luôn bây giờ để tránh hoạ sau này không?”
Mục Vỹ cười nói: “Có muốn thử không hả?”
Sau khi thấy được ánh mắt của Vỹ Thăng Không, nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là một luồng sát khí ghê rợn.
Hắn vừa cười phá lên vừa quay người rời đi.
“Xin Mục minh chủ chờ đã!”
Tiêu Doãn Nhi đột nhiên lên tiếng: “Thánh địa Trì Dao bọn ta chuẩn bị chuyển khỏi đây, không biết điện Khiếu Nguyệt của Mục minh chủ có chào đón không đây?”
“Được thôi!”
Khi vừa mới nghe thấy lời cô ấy nói, Mục Vỹ không khỏi sững sờ, nhưng anh lập tức gật đầu đáp: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào. Nếu thánh địa Trì Dao gia nhập, Vỹ Minh của ta lại càng như hổ mọc thêm cánh. Mấy hạng tép riu kia không dám ra tay với Vỹ Minh ta đâu”.
“Vậy thì đa tạ Mục minh chủ!”
“À! Nhưng mà thánh nữ đừng dẫn mấy kẻ xấu xa xảo trá, hèn hạ vô sỉ kia vào Vỹ Minh của ta! Bọn ta không chào đón những người đó!”
“Ngươi bảo ta đến cái chốn rách nát của ngươi ta cũng chẳng thèm!”
Dao Phá Phong hừ lạnh nói, sắc mặt tái xanh lại.
“Ơ? Ta có nói ông xấu xa xảo trá, hèn hạ vô sỉ đâu? Sao cứ phải tự nhảy ra mắng chửi mình thế, cuồng tự ngược à?”
“Ngươi…”
Sắc mặt Dao Phá Phong lúc xanh lúc tím. Thế nhưng đống bom xếp chồng như núi dưới chân Mục Vỹ lại thức tỉnh ông ta.
“Vậy thì xin Mục minh chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ta sẽ dẫn theo những đệ tử thánh địa bằng lòng theo ta chuyển tới ở tạm trong Vỹ Minh”.
“Được!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi lại nhìn Vỹ Thăng Không hỏi: “Này lão già, thánh nữ cũng bị ông đuổi đi rồi. Ông còn ngang bướng bám trụ lại ở đây làm gì? Chẳng lẽ ông muốn làm thánh nữ của thánh địa Trì Dao hả?”
“Hừ!”
Vỹ Thăng Không hừ lạnh một tiếng rồi, mặt xám xịt rồi hóa thành một luồng sáng biến mất dạng.
Cùng lúc đó có hai bóng người đang đứng chắp tay ngay trên không trung của Thánh Hiệp Cốc.
Bọn họ chính là Vũ Thanh Mộc và Lôi Chấn Tử.
“Không ngờ ông lại đoán đúng. Quả nhiên Vỹ Thăng Không muốn khống chế thánh địa Trì Dao. Mặc dù thánh nữ không còn nữa nhưng thánh địa Trì Dao vẫn là thế lực lớn suốt hàng nghìn năm nay. Lão già này mưu mô xảo quyệt, thật đáng sợ”.
Lôi Chấn Tử thở hắt ra một hơi: “Vũ môn chủ đoán phong ấn này có kiên trì được nửa năm nữa không?”
“Ông thấy sao?”
Vũ Thanh Mộc khẽ mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Nửa tháng sau có một tin tức chấn động khắp Trung Châu được truyền ra.
Thánh nữ của thánh địa Trì Dao dẫn theo người nhà họ Trì di chuyển đến điện Khiếu Nguyệt của Vỹ Minh. Tổng số võ giả rời khỏi thánh địa Trì Dao chiếm một phần ba lực lượng của cả thánh địa.
Sự chia tách này khiến toàn bộ người trên đại lục đều ngửi thấy mùi bất thường.
Nội bộ thánh địa Trì Dao không hề yên bình như bề ngoài.
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Dao của thánh địa Trì Dao tuyên bố thánh nữ hiện giờ không phải người được thánh nữ đời trước truyền ngôi cho, nên lại chọn ra một thánh nữ mới là Dao Duyệt Diệp.
Sau khi Dao Duyệt Diệp trở thành thánh nữ mới của thánh địa Trì Dao, việc đầu tiên cô ta làm chính là tuyên bố Tiêu Doãn Nhi là phản đồ, từ nay về sau không cho phép quay về thánh địa nửa bước.
Chương 595: Đại quân bốn triệu binh
Tại khu điện phía tây của điện Khiếu Nguyệt, Tiêu Doãn Nhi đứng lẻ loi trước một ngôi điện, mặt bị tấm lụa trắng che khuất không nhìn ra được cảm xúc.
“Ha ha, thánh nữ ở đây đã quen chưa?”
Giọng nói cười cợt vang lên. Mục Vỹ chợt xuất hiện ở ngoài đại điện, nói với cô ấy: “Điện Khiếu Nguyệt này của ta rộng lắm, mấy chục nghìn người vào ở vẫn chứa được. Thế nhưng bây giờ Vỹ Minh mới có hơn chục nghìn người nên tất cả đều ở khu điện phía đông. Sau này khu điện phía tây cứ coi như thuộc về thánh địa Trì Dao!”
“Đa tạ Mục minh chủ cho ở lại!”
“Sao lại nói như vậy?”
Mục Vỹ cười nói: “Chẳng mất gì mà lại được thêm một cao thủ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, Vỹ Minh ta tăng thêm một phần sức mạnh. Sau này có gì cần cứ nói với ta một tiếng”.
“Mục minh chủ, theo lời huynh nói thì nửa năm sau phong ấn trong thánh địa sẽ bị phá vỡ, người của Thất Tinh Môn sẽ tìm tới. Vậy thì chẳng phải toàn bộ võ giả ở trong thánh địa Trì Dao sẽ…”
“Trở thành nô lệ!”
Mục Vỹ nghiêm giọng nói: “Hơn nữa đám người nhà họ Trì mà thánh nữ dẫn tới đây cũng sẽ bị bọn họ khống chế. Nhưng ta có cách rút linh khí trong người bọn họ ra, chỉ sợ không ai chịu làm!”
“Bây giờ linh khí đã trở thành một phần tu vi của bọn họ. Đột nhiên bảo rút ra, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Nhưng e là những kẻ ở lại trong thánh địa bị khống chế thì họ sẽ tìm tới Mục minh chủ sớm thôi”.
“Ừ!”
“Lần này ta tốn bao nhiêu công sức thuyết phục nhưng cũng chỉ có chưa tới một phần ba số đệ tử chịu đi theo ta tới Vỹ Minh. Ta tự thấy hổ thẹn với công sức dạy bảo của sư phụ”.
Mục Vỹ cũng hiểu được điều này.
Dù sao thánh địa Trì Dao cũng là nơi có truyền thừa nghìn năm.
Hiện giờ đột nhiên nói với họ là không giữ được thánh địa nữa. E là với tình cảm bao nhiêu năm qua, bọn họ sẽ không thèm tin.
Nếu chuyện không đến bước đường cùng, bọn họ sẽ không bao giờ chịu tin.
Thời gian cứ thế trôi qua. Bộ tộc Cốt Yêu ở dưới đáy biển vẫn chưa có hành động, không biết đang ấp ủ mưu kế gì.
Còn Ma tộc cũng trở nên trầm lặng bất thường. Toàn bộ mười một vị ma vương bị điều tới đều bỏ mình, có thể nói là Ma tộc đã bị tổn thất nặng nề.
Nhưng Mục Vỹ biết rõ bốn ma hoàng thật sự và ba vị ma sử khủng bố mới là sức mạnh cốt yếu của Ma tộc.
Hơn nữa, có lẽ mười một vị ma vương này cộng lại cũng chẳng mạnh bằng mấy vị ma vương còn lại.
Nhưng ngày Thất Tinh Môn phá vỡ phong ấn đang ngày càng tới gần.
Giờ phút này, toàn bộ Vỹ Minh đều không hề tiếc rẻ đá Linh Tinh, lấy ra hết để mọi người nâng cao tu vi. Nguy hiểm cận kề, chỉ có nâng cao thực lực mới có thể sống sót.
Trong vòng nửa năm, Trung Châu Đại Lục yên bình đến lạ. Dường như các thế lực đều đang dưỡng sức chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Bỗng một ngày tin xấu liên tiếp truyền ra khiến người dân ở Trung Châu đều rơi vào hoảng loạn.
Quân đội của Ma tộc lại xuất phát từ Ma Uyên tới tấn công. Lần này, bốn vị ma vương từ thứ bốn đến thứ bảy dẫn đầu bốn triệu quân lính, dốc hết toàn bộ lực lượng.
Còn ba vị ma sử cũng xuất hiện. Lần này khác với lần trước, đội quân bốn triệu người của Ma tộc một đường thẳng tiến tới điện Tam Cực, Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn ở phía đông đại lục.
Đội quân đông như kiến cỏ, dù đứng cách đó mấy dặm vẫn nhìn thấy được ma khí cuồn cuộn.
Cùng lúc đó ở dưới đáy biển đảo Thiên Tà, vô số xương trắng nổi lên toàn bộ mặt biển. Đại quân đảo Thiên Tà mạnh mẽ xông thẳng tới Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.
Đồng thời, phong ấn ở trong Lôi Thần Cốc ban đầu đã nổ tung. Mấy nghìn người xuất hiện từ vị trí của trận pháp phong ấn.
“Thiên Vận Đại Lục, Trung Châu, Thánh Tước Môn bọn ta đã quay trở lại rồi đây. Lần này, Trung Châu không còn Vỹ tôn giả, chắc chắn sẽ bị Thánh Tước Môn chiếm đoạt”.
Kẻ dẫn đầu mấy nghìn người đang hành quân có gương mặt trắng bệch, khoé mắt hiện lên văn ấn đỏ rực. Hắn ta điên cuồng cười lớn.
“Tước Nhất Minh, ngươi đừng đắc ý quá sớm. Bây giờ Trung Châu không đơn giản đâu. Có người có thể hấp thu Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện ở vùng đất phong ấn. Người này nhất định là kỳ tài hiếm gặp”.
“Ta không cần biết hắn là kỳ tài hiếm gặp gì. Chỉ cần hắn không phải Vỹ tôn giả của nghìn năm trước thì ông đây không sợ. Gã kia không ở đây, kẻ nào có thể ngăn chúng ta đoạt thứ đó của Thiên Vận Đại Lục!”
Ánh mắt của Tước Nhất Minh hiện lên vẻ hung ác. Hắn ta nhìn quanh Lôi Thần Cốc, cười lớn nói: “Ngươi có thấy không, chúng ta còn chưa tới mà đám sâu kiến kia đã bỏ chạy tan tác rồi. Thấy không hả?”
Tước Nhất Kiệt lắc đầu cười khổ, lẳng lặng không nói lời nào.
Sau mấy chục nghìn năm, không biết hiện giờ Trung Châu Đại Lục đã thay đổi tới mức nào!
Hy vọng cái tên khiến người ta hít thở không thông vào chục nghìn năm về trước đừng xuất hiện nữa. Nếu không lần này kế hoạch của Thánh Tước Môn bọn họ sẽ bị sụp đổ.
Tước Nhất Kiệt nghĩ tới cảnh tượng xảy ra từ chục nghìn năm trước, trái tim vô thức run rẩy.
Khi đó, gã ta mới chỉ là một võ giả cảnh giới Linh Huyệt, ở trong Thánh Tước Môn cũng được coi là đệ tử xuất sắc nên mới có cơ hội được tham gia hành động ở Trung Châu.
Thế nhưng chính vì Vỹ tôn giả, hơn một nửa đệ tử xuất chúng của Thánh Tước Môn phải bỏ mạng. Gã ta bị mất tu vi, trở thành kẻ tàn phế. Phải cố gắng mấy nghìn năm mới bò lên được vị trí có địa vị trong Thánh Tước Môn.
Người kia là một kẻ đáng sợ!
Tước Nhất Kiệt nhớ lại điều mình đã trải qua, cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng giảm bớt.
“Tạm thời đừng tấn công vội, đi thăm dò xem tình hình hiện giờ ở Trung Châu Đại Lục ra sao?”, Tước Nhất Kiệt ra lệnh.
“Ngươi sợ cái gì? Lần này chúng ta dẫn theo hơn một nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn cơ mà. Một Trung Châu bé nhỏ chắc còn chả có võ giả cảnh giới Vũ Tiên (võ giả đã vũ hóa thành tiên) nào ấy chứ!”
“Ngươi thì biết cái gì?”
Tước Nhất Kiệt lạnh giọng quát: “Bài học từ chục nghìn năm trước vẫn chưa đủ à? Thánh Tước Môn chúng ta chậm mất cả chục nghìn năm mới khôi phục lại được. Ngươi vẫn còn muốn trải nghiệm lần nữa sao?”
“Ta chỉ nói vậy thôi mà, ngươi nên điều tra gì thì cứ tra đi”.
Có vẻ Tước Nhất Minh không ngờ Tước Nhất Kiệt sẽ nổi giận như vậy. Hắn ta bĩu môi, xua tay nói.
“Lập tức điều tra toàn bộ các thế lực ở Trung Châu. Ngoài ra, nếu phát hiện được tin tức gì liên quan đến người kia phải lập tức báo lại cho ta!”
“Rõ!”
Tước Nhất Kiệt vừa ra lệnh, mấy nghìn người phía sau lập tức hành động
Bình luận facebook