-
Chương 576-580
Chương 576: Hắc Ngục Ngân Thuỷ
Trì Tân Nguyệt lắc đầu rồi quẳng cái suy nghĩ khiến người ta kinh ngạc ấy ra khỏi đầu, sau đó cất bước đi theo sau Mục Vỹ.
“Điện Khiếu Nguyệt!”
Trì Tân Nguyệt phì cười khi nhìn ba con chữ to lớn phóng khoáng nhưng lại được viết một cách cẩu thả.
Nhưng nếu có Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã ở đây thì họ có thể nhận ra, ba chữ này giống hệt như chữ mà Mục Vỹ viết trong các võ kỹ và công pháp!
Gâu gâu…
Tiểu Hắc luôn vui vẻ suốt cả quãng đường, nhưng khi đi đến trước đại điện này, nó chợt căng thẳng hơn hẳn.
Nó nhìn cánh cửa của đại điện rồi sủa ầm ĩ.
“Bên trong có nguy hiểm à?”
Gâu gâu…
Tiểu Hắc vội sủa.
“Ta biết rồi!”.
Mục Vỹ gật đầu rồi nói: “Tiểu Hắc, hãy dẫn nhạc mẫu của ta tới nơi an toàn rồi bảo vệ bà thật cẩn thận, ta đi xem thế nào rồi về ngay”.
Nhưng khi nghe thấy thế, Tiểu Hắc lại cắn vào góc áo Mục Vỹ rồi kéo hắn lại.
“Yên tâm, ta chỉ vào ngó nghiêng thôi, không nguy hiểm đâu”, Mục Vỹ xoa đầu nó rồi cười nói.
Tiểu Hắc ngẫm nghĩ một lúc rồi chạy tới cạnh Trì Tân Nguyệt, sau đó kéo áo bà ra một phía khác.
“Nhạc mẫu đại nhân, Tiểu Hắc sẽ không làm người bị thương đâu, hơn nữa có nó ở đây thì không ai dám làm gì người cả”.
“Ừ!”
Trì Tân Nguyệt gật đầu, nói: “Cậu cũng cẩn thận đấy!”
Thấy Tiểu Hắc dẫn Trì Tân Nguyệt đi, Mục Vỹ thở phào một hơi rồi nhìn đại điện đen sì ấy.
Điện Khiếu Nguyệt do chính tay hắn thiết kế, dù các cường giả như Lôi Chấn Tử đã đến đây, nhưng nơi này vẫn là thiên hạ của Mục Vỹ hắn!
Mục Vỹ bước qua bậc thềm rồi tiến lên trước.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa đại điện bị đẩy mở, một đại điện sáng choang đã xuất hiện trước mắt Mục Vỹ.
Một đại điện vốn có sức chứa hàng nghìn người giờ lại trống rỗng.
Mục Vỹ nhớ lại ngày xưa, hắn cùng nhóm Vạn Vô Sinh đã từng ăn no uống say hay liều mạng với kẻ thù ở đây, từng mảnh ký ức như hiện ra trước mắt hắn.
Mục Vỹ khẽ nhếch miệng rồi tiến bước.
Bụp…
Có một tiếng động vang lên, sau đó đại điện lại im ắng.
“Ra đi!”
Mục Vỹ nhìn chiếc ghế cao lớn ở phía trước rồi bất ngờ nói.
“Hử?”
Nghe thấy giọng của Mục Vỹ, trong đại điện chợt vang lên một tiếng hỏi hồ nghi.
Liên tục có tiếng sột soạt vang lên, giữa đại điện đột nhiên có hơi nước bốc lên, một con thuỷ long màu đen đã xuất hiện.
Con thuỷ long màu đen dài cả nghìn mét này đang uốn lượn trong đại điện, cái đầu to oành của nó bò trên chiếc ghế ở phía trước, cặp mắt trong suốt nhìn Mục Vỹ đăm đăm.
“Nhiều năm trước, ngươi chỉ là một con thuỷ linh bình thường, nhờ gặp được duyên kỳ ngộ nên đã có ý thức và được tu luyện, từ đó mới trưởng thành như bây giờ, ta nói đúng không Hắc Ngục Ngân Thuỷ!”
Mục Vỹ nhìn bóng dáng khổng lồ ở trước đại điện rồi nói.
“Sao ngươi biết được bản mệnh của ta?”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ nhìn Mục Vỹ rồi há miệng ra hỏi: “Chủ nhân của đại điện này có quan hệ gì với ngươi?”
“Ngươi nói thử xem!”
Mục Vỹ hỏi ngược lại.
Con thuỷ long màu đen nhìn Mục Vỹ, gương mặt nó lộ vẻ hung ác, khoé miệng thì nhếch lên.
“Hừ! Tên đó để ta ở điện Khiếu Nguyệt này rồi cầm tù ta cả chục nghìn năm, nếu để ta gặp lại hắn thì kiểu gì ta cũng sẽ lấy mạng hắn”.
“Nhưng nếu không có hắn thì ngươi đã bị người khác thu phục lâu rồi, nào có được lớn mạnh như bây giờ!”
“Khốn kiếp!”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ cười nói: “Không có hắn thì ta sẽ sống tốt hơn, ngươi thì biết cái gì!”
“Không có hắn thì ngươi toi lâu rồi!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Là người sẽ thu phục ngươi!”
“Ngươi mà cũng đòi ư? Ha ha…”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn: “Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là linh vật của tự nhiên, mạnh ngang thiên hoả, so với linh vật thì con người là cái thá gì chứ? Con người là thứ thấp kém nhất, không đáng nhắc tới!”
“Nhưng ngươi lại bị con người thấp kém giam cầm cả chục nghìn năm đấy!”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ sai à?”
Mục Vỹ nhìn Hắc Ngục Ngân Thuỷ rồi châm trọc nói: “Thiên hoả à? Ngươi và thiên hoả thì thứ nào lợi hại hơn?”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã có hai thiên hoả bay ra từ khẽ ngón tay của hắn.
Tử Liên Yêu Hoả và Vạn Kiếp Quỷ Hoả lượn lờ quanh người Mục Vỹ.
Có tiếng xẹt xẹt vang lên, toàn thân Mục Vỹ có sấm sét đùng đoàng, tia sét bảy màu loé ánh sáng chói lọi.
“Tử Liên Yêu Hoả, Vạn Kiếp Quỷ Hoả, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
“Thất Vũ Thể Điện?”
Mục Vỹ cười nói: “Xem ra ngươi cũng biết nhiều đấy!”
“Ta vẫn chưa đúc hồn đàn tầng năm chính vì cần có ngươi đấy! Cửu Thiên Chân lôi trở thành hồn đàn tầng ba của ta, tầng bốn là các thiên tài địa bảo mà ta đã chuẩn bị, còn ngươi sẽ là tầng năm của ta, vừa hay có thể ngăn cách giữa Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện!”
“Sau khi có được ngươi, ta sẽ có thể ngưng luyện hồn đàn tầng thứ sáu nhờ nguyên liệu tia sét bảy màu”.
“Ngươi là thứ thích hợp nhất để ta đúc hồn đàn tầng năm đấy, Hắc Ngục Ngân Thuỷ ạ!”
“Mơ đi!”
Chương 577: Đại nạn sắp ập tới
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hắc Ngục Ngân Thuỷ bừng lửa giận.
Chục nghìn năm qua, từ một tia linh thức đến nay, nó đã có sự thay đổi rất lớn, bây giờ sao nó chịu để một con người hậu bối thu phục?
“Ngươi sai rồi!”
Mục Vỹ luôn giữ vẻ lạnh lùng nói: “Từ giây phút ngươi tới đây, ngươi đã được định trước sẽ trở thành vật tế cho Mục Vỹ ta rồi”.
Mục Vỹ!
Nghe thấy cái tên này, Hắc Ngục Ngân Thuỷ đờ ra.
“Không thể, không thể nào!”
“Sao ngươi có thể là Mục Vỹ được? Hắn đã quy tiên từ lâu rồi, hắn của năm xưa mạnh hơn ngươi rất nhiều, loại cặn bã như ngươi mà cũng dám mạo danh hắn ư?”
Mục Vỹ cười khổ lắc đầu.
Giờ Mục Vỹ đã hiểu tại sao khi bị đám Quân Vô Tà nói mạo danh chính mình, Vạn Vô Sinh đã giận dữ đến vậy.
Bây giờ, khi gặp tình huống tương tự, hắn thật sự cũng đang sôi lửa giận.
“Ta đã nói rồi, khi ngươi đến đây đã được định trước tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta, bởi lẽ điện Khiếu Nguyệt này chính là của Mục Vỹ ta”.
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi tung một chưởng ra.
Uỳnh uỳnh…
Cả đại điện dường như rung chuyển.
Một luồng ánh sáng màu đen che phủ dưới chân Mục Vỹ
Bịch bịch…
Ngay sau đó, khoảng không bên trên đại điện đã có rất nhiều các giá gỗ hình con chữ xuất hiện.
Những chiếc giá gỗ ấy rơi xuống ầm ầm, bao phủ hoàn toàn Hắc Ngục Ngân Thuỷ.
“Thứ gì đây?”
Thấy những vật đó rơi xuống rồi đập vào người mình, Hắc Ngục Ngân Thuỷ hoang mang.
Nó đã ở đây biết bao nhiêu năm, nhưng chưa từng phát hiện ra những thứ này.
“Ta đã nói rồi, tất cả mọi thứ trong điện Khiếu Nguyệt đều là của ta, ta là chúa tể của nơi này!”
“Mơ đi!”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ cử động cơ thể định phản kháng, nhưng lại không thể lung lay được những chiếc giá gỗ ấy.
“Đừng tốn công vô ích!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi tiến lên.
Hắn dang tay ra, hoả long màu tím là hoả long màu xanh bay ra ngoài, rồi lao về phía Hắc Ngục Ngân Thuỷ cắn xé.
“Cút đi!”
“Ngoan chút đi xem nào!”
Mục Vỹ ngồi xuống ngay ngắn, Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện quấn lấy nhau rồi vang lên tiếng xẹt xẹt, sức mạnh của sấm sét khiến Hắc Ngục Ngân Thuỷ không còn chút sức nào để phản kháng.
“Hắc Ngục Ngân Thuỷ, Thất Vũ Thể Điện. Lần này, ta sẽ đúc hẳn hai tầng hồn đàn, chắc sẽ khiến những kẻ đang ngấp nghé phải dùng chút thủ đoạn rồi”.
Quyết định xong, Mục Vỹ ngồi ngay xuống, sức mạnh của nước và lửa giao hoà trong đại điện, lực sấm sét nổ đùng đoàng, tiếng nổ cùng tiếng gào thét vang lên không ngớt.
Cùng lúc đó, bảy mươi hai cột nước bên trên bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà cũng nổ tung rồi biến mất.
Ba người ở trên không trung lập tức tách nhau ra.
“Ha ha… Kế hoạch lớn của các ngươi sao rồi? Lần này, bộ tộc Cốt Yêu cũng sẽ tới Trung Châu Đại Lục, chứ không chỉ có mỗi Ma tộc nữa. Lôi Chấn Tử, ngày xưa các người xâm nhập vào thánh địa của Ma tộc, liệu có từng nghĩ chuyện đó cũng xảy ra tương tự với mình chưa?”
Khoé miệng Sát Minh dính máu, y khàn giọng nói.
Đối mặt với sự tấn công của Vũ Thanh Mộc và Lôi Chấn Tử, dù là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đỉnh phong thì y cũng khó mà chống đỡ được.
“Bộ tộc Cốt Yêu đến thật rồi!”
Thấy bảy mươi hai cột nước ở bên dưới nổ tung, Lôi Chấn Tử biết mắt trận của trận pháp dưới đáy biển đã bị phá vỡ, tiếp đó bộ tộc Cốt Yêu sẽ đến thật rồi.
“Dốt nát!”
Vũ Thanh Mộc chẳng buồn lên tiếng giải thích mà nhìn Sát Minh rồi khinh bỉ nói.
“Hôm nay, ta không thèm dây dưa với các ngươi nữa. Hi vọng sắp tới gặp lại, hai người vẫn còn sức để đấu với ta!”
Sát Minh lạnh lùng nói rồi định bỏ đi.
“Đi ư?”, Vũ Thanh Mộc cất tiếng rồi quặp tay lại.
Bụp…
Sát Minh vốn đã bị thương, sau khi trúng một chiêu này, lưng y lập tức rách một mảng.
Y khẽ kêu lên một tiếng rồi lập tức biến mất tại chỗ nhanh như tên bắn nhân lúc Lôi Chấn Tử đang thất thần.
“Lôi Chấn Tử!”
Thấy Lôi Chấn Tử cứ ngây ra, Vũ Thanh Mộc không nhịn được mà quát.
“Trung Châu Đại Lục sắp loạn, sắp loạn rồi!”, Lôi Chấn Tử thở dài nói.
“Hừ!”
Vũ Thanh Mộc rõ ràng đang cực kỳ giận dữ khi để Sát Minh chạy thoát, y vung tay, một chưởng ấn khổng lồ rơi xuống, các chiến sĩ Ma tộc ở bên dưới lập tức rơi xuống biển rồi chết quá nửa vì trúng chiêu này.
Xả giận được một chút xong, Vũ Thanh Mộc mới nhìn sang Lôi Chấn Tử rồi nói: “Từ xưa tới nay, Trung Châu luôn là khu vực tranh chấp của các tộc. Vì sao lại như vậy thì cả ta và ông đều rõ. Bây giờ, bất kể là Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu hay thậm chí là các thế lực lớn của tiểu thế giới Tam Thiên, họ muốn tới đây cũng là bởi điều bí ẩn quan trọng của nơi này, chúng ta không biết là gì, nhưng họ thì rất rõ!”
“Dù ta không cố ý phá phong ấn thì nó cũng mở thôi. Đại Lục khó tránh khỏi hỗn loạn, ông đừng cố chấp nữa!”
“Ta không cố chấp, nhưng thấy Trung Châu hỗn loạn thì ta khó mà yên tâm được. Giá như ngày ấy, chúng ta không…”
“Chuyện năm xưa là do các ông gây ra, bây giờ lại hối hận. Lôi Chấn Tử, ông là lão cốc chủ của Lôi Thần Cốc mà có ý chí chiến đấu như thế này sao?”
Vũ Thanh Mộc run lên, rõ ràng đang cực kỳ tức giận.
“Haizz… Chuyện năm xưa đâu thể đổ lỗi cho ai, thế giới võ giả vốn đặt lợi ích lên hàng đầu, nào có tình bạn vĩnh cửu, cũng không có kẻ địch mãi mãi!”
Lôi Chấn Tử cười khổ nói: “Vũ Thanh Mộc, kế hoạch trả thù của ngươi có thể hoàn thành được hay không là do người kia. Biết bao năm qua, các thế lực lớn của Trung Châu thịnh suy lên xuống, há chẳng phải là mạch nước ngầm đang bị khống chế!”
Chương 578: Sáu tầng hồn đàn
Gì cơ!
Câu nói này làm Vũ Thanh Mộc run rẩy cả người.
"Ngươi nghĩ mình đã dàn xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, nhưng ngươi đâu có biết những chuyện ngươi làm có nằm trong tính toán của hắn hay không!"
Nói xong, Lôi Chấn Tử khoát tay: "Thôi, bỏ đi. Bộ tộc Cốt Yêu vào, phong ấn trong lôi cốc của ta chắc cũng bị phá vỡ rồi. Hiện tại Trung Châu rối hết cả lên, ai có thể chắc chắn vận may sẽ thuộc về ai chứ".
Lôi Chấn Tử biến mất, chỉ còn lại một mình Vũ Thanh Mộc đứng sững tại chỗ, không rõ trên mặt y là cảm xúc gì.
Dưới đáy biển, trong điện Khiếu Nguyệt.
Tòa cung điện đen nhánh bắt đầu rung lắc dữ dội, mái đền khổng lồ nghiêng hết bên này đến ngả bên kia như con thuyền trơ trọi giữa cơn hồng thủy khủng khiếp.
"Tiểu Hắc, Mục Vỹ sao rồi, ngươi đi xem thử đi!"
Trong một gian điện nọ, Trì Tân Nguyệt đã lấy lại sức, lên tiếng thúc giục.
Gâu gâu...
Nhưng Tiểu Hắc chỉ sủa hai tiếng rồi lại cắn góc áo Trì Tân Nguyệt, không chịu rời đi.
"Tiểu tử thối Mục Vỹ này, đừng có để bị gì đấy!"
Bà lo lắng nhìn về phía đại điện hùng vĩ.
"Con thì bị gì được chứ, thê tử của con còn đang ở nhà đợi con mà!"
Một giọng nói vui vẻ vang lên ngay sau đó, Mục Vỹ bay tới bên cạnh Trì Tân Nguyệt như một cơn gió.
"Mục Vỹ!"
Trì Tân Nguyệt ngẩn người nhìn hắn.
Mới qua nửa ngày mà Mục Vỹ như thành một con người khác vậy.
Trước đây, Mục Vỹ là một người bừng bừng sức sống, trên khuôn mặt tuấn tú luôn ẩn chứa sự ngang ngược nên người khác luôn thấy hắn kiêu căng, ngạo mạn.
Lúc này nhìn lại, vẫn gương mặt đấy nhưng đã có thêm sự mê hoặc. Một con người vừa yêu dị vừa ngông cuồng.
Nhiều khí chất trộn lẫn với nhau làm Mục Vỹ rất khác lạ.
"Nhạc mẫu đại nhân, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này sắp sụp rồi!"
Mục Vỹ nói một cách trịnh trọng: "Tiểu Hắc sẽ đưa người đi trước, người ở trên mặt biển chờ con nhé. À phải rồi, ở độ sâu một ngàn mét tính dưới mặt biển có nhiều chiến sĩ Ma tộc lắm, người ẩn nấp đi, con sẽ lên ngay".
"Còn cậu thì sao?"
"Người đừng lo, con sẽ không sao đâu!"
"Được!"
Trì Tân Nguyệt gật đầu rồi chạy như bay theo Tiểu Hắc ra ngoài cung điện.
Mục Vỹ nhìn ra xa, môi mỉm cười.
"Vỹ Vu, ông còn chưa đi mà bọn Kim Linh đã xuống đây rồi. Đục nước béo cò à, dám trục lợi ngay trước mắt Mục Vỹ ta đây, để xem các ông có trục lợi nổi không!"
Mục Vỹ nhếch môi rồi chớp nhoáng bay ra ngoài đại điện với sáu tầng hồn đàn dưới chân.
Lúc này, Vỹ Vu và những người thuộc nhà họ Vỹ đang đứng trước cung điện đen, nhìn vào trong đại điện với vẻ thèm khát.
"Thưa trưởng tộc, ta phải đi thôi, mái đền sắp sụp rồi!"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Vỹ Vu lạnh giọng quát: "Cung điện này có tên là Khiếu Nguyệt, nếu có thể đem về thì nhà họ Vỹ chúng ta sẽ có thêm một món thiên khí tuyệt vời. Kể cả quân đội của bọn Ma tộc hay bộ tộc Cốt Yêu cũng không thể phá vỡ. Không biết thì đừng có nói!"
Ông ta quát, giọng lạc hẳn đi.
"Nói hay lắm!"
Đúng lúc đó, một tiếng cười lớn truyền đến.
Kim Linh và những người khác thình lình xuất hiện, cũng nhìn đại điện với ánh mắt đầy tham lam.
"Tòa cung điện này quả thật có thể sánh bằng một món thiên khí, tiếc là nó không sinh ra để dành cho ông!", Kim Linh cười một cách ngang tàng, đánh giá điện Khiếu Nguyệt trước mắt.
"Đây chính là chủ điện, chắc chắn phương pháp thu phục cung điện ở trong đó rồi".
Lúc này Kim Linh cũng vui mừng thấy rõ, trông hắn ta cực kỳ kích động.
"Kim Linh, biết ngay bọn Ma tộc các ngươi sẽ không bỏ cuộc mà, ta biết ngươi rồi cũng quay lại thôi".
Vỹ Vu không ngạc nhiên khi thấy Kim Linh, tia khinh thường hiện lên trong mắt.
"Tứ đại hộ pháp, giết chết bọn chúng đi, còn ta sẽ thu phục điện Khiếu Nguyệt".
"Rõ!"
Bốn người mặc áo bào đen sau lưng ông ta tiến tới, họ phóng thích uy áp mạnh mẽ ra cuốn lấy nhóm ba người Kim Linh.
"Tứ đại hộ pháp? Dễ sợ chưa!"
Kim Linh mỉm mai phì cười, sau đó hắn ta xông tới tấn công Vỹ Vu.
Bầu không khí dưới này căng thẳng là thế, bóng đen đang ngồi xếp bằng trên điện Khiếu Nguyệt thì hí hửng nhìn bên dưới.
"Còn đang định xử cả hai bên luôn, ai mà ngờ các ngươi tự đánh nhau chứ. Ta chỉ việc ngồi hóng thôi!"
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trên đỉnh của đại điện và quan sát tình hình bên dưới.
Trận giao chiến dưới đó ngày một gay gắt, điện Khiếu Nguyệt cũng càng lúc càng chấn động kịch liệt hơn. Mục Vỹ đứng trên đại điện cũng hơi không giữ được thăng bằng.
"Không chờ tiếp được rồi!"
Mệt mỏi thở dài, Mục Vỹ nhìn xuống dưới quát to: "Hai vị, muốn đánh nhau thì để sau đã, phong ấn ở đây sắp bị phá rồi, Mục Vỹ ta đây đi trước một bước!"
"Mục Vỹ!"
"Mục Vỹ?"
Câu quát thình lình vừa rồi làm cho Vỹ Vu và Kim Linh giật mình.
Hai người nhìn nhau, chợt nổi cơn thịnh nộ.
Bọn họ đánh nhau cả buổi, còn Mục Vỹ thì đứng trên đó xem kịch.
"Tên khốn kia, chạy đi đâu!"
"Đừng hòng chạy, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"
Hai người thấy mình cứ như thằng hề bị Mục Vỹ xoay như chong chóng nên xông thẳng về phía hắn, không màng đến chuyện đánh nhau nữa.
Chương 579: Hiểu lòng phụ thân
"Hầy... Đuổi theo mình làm gì vậy trời?"
Mục Vỹ thở dài ngán ngẩm. Hắn đứng trên điện Khiếu Nguyệt, mắt nhìn xuống dưới, hai tay thì kết ấn.
Tiếng vù vù vang lên, trong lúc nhất thời, cả cung điện Khiếu Nguyệt rung chuyển dữ dội hơn.
Bọn Vỹ Vu và Kim Linh không đứng vững nổi, người cứ lảo đảo qua lại.
"Ta lấy điện Khiếu Nguyệt đi nhá. À quên, lối ra vào của bộ tộc Cốt Yêu ở ngay bên dưới đấy, ta khuyên các ông nhanh rời khỏi đây đi, không là..."
Một tiếng nổ vang trời truyền đến trong lúc Mục Vỹ đang nói. Điện Khiếu Nguyệt thu nhỏ lại còn một bàn tay, rơi vào tay Mục Vỹ rồi biến mất.
Đồng thời, có một mùi hương kỳ lạ phát ra từ cung điện.
Nhìn lại mới thấy bên dưới đại điện là một cái hố màu xám tro với đường kính khoảng mười nghìn mét.
Đống xương trắng hếu dựng thẳng đứng xung quanh cái hố đó.
Nhìn không khác gì mộ phần của hàng vạn người vậy, trông cực kỳ khủng khiếp.
Rắc rắc...
Khi điện Khiếu Nguyệt bị lấy đi, một đoạn xương nơi mộ phần xương cốt chồng chất ấy chợt động đậy. Đống xương nháo nhào kết hợp với nhau biến thành một đám cốt yêu.
"Cốt yêu kìa!"
"Chạy mau!"
Thấy cảnh này, Vỹ Vu và Kim Linh hét lớn.
"Muốn chạy? Ta cho các ông chạy chưa?"
Mục Vỹ cười xấu xa, lúc này hắn đã lên tới chỗ bàn đá khổng lồ, đứng ở lối ra nhìn bọn họ.
"Tránh ra!"
Lúc này Vỹ Vu chỉ muốn chạy trốn chứ nào quan tâm Mục Vỹ đang đứng ở đó, vẫn đâm đầu chạy tới.
"Ông mới là kẻ nên cút!"
Mục Vỹ quát một tiếng. Điện Khiếu Nguyệt phóng to lên một trăm mét rồi đè ép bọn Vỹ Vu xuống dưới.
"Mục Vỹ! Mục Vỹ! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
Đám người kia bị mái đền hùng vĩ chế ngự, chỉ biết nỗ lực chống đỡ nó.
Họ không dám buông tay, đống xương trắng toát còn ở dưới kia kìa. Bọn cốt yêu bắt đầu sống dậy rồi.
"Làm gì ấy hả?"
Mục Vỹ trêu tức: "Vỹ Vu, ta muốn hỏi ông một câu!"
"Hỏi đi!"
"Lúc ông và phụ thân ta cùng nhau vào Ma Uyên, vì sao nhà họ Vỹ hãm hại ông ấy?"
"Vì phụ thân ngươi lấy được chí bảo của Ma tộc là cờ Ma Thiên nhưng không muốn giao cho phụ thân ta, ông ấy nổi giận phá hủy tu vi của hắn rồi đuổi hắn ra khỏi Trung Châu Đại Lục".
"Thì ra là các ngươi!"
Kim Linh nghe vậy thì tức tối: "Các ngươi là kẻ đã cướp đi chí bảo Ma tộc bọn ta. Mục Vỹ, ngươi không thoát được đâu!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Mục Vỹ quát một tiếng, điện Khiếu Nguyệt lại phóng to hơn mấy phần khiến cho bọn Kim Linh phải chịu lực ép lớn hơn.
"Ban đầu chính mấy người đã quyết định cùng nhau lẻn vào Ma tộc cơ mà. Nếu phụ thân ta là người lấy được cờ Ma Thiên thì vì sao nó không thuộc về ông ấy chứ!", Mục Vỹ chất vấn.
"Tất nhiên nó sẽ nằm dưới quyền sở hữu của phụ thân ngươi rồi. Nhưng lúc ấy phụ thân ta phát hiện hình như Mục Thanh Vũ đang chuẩn bị kiến lập thế lực riêng nên mới ra tay phá hủy tu vi của hắn. Nhà họ Vỹ quyết không cho phép Trung Châu có thêm một lực lượng lớn nào khác!"
Nực cười!
"Nhà họ Vỹ là cái thá gì mà đòi? Hiện nay, trên Trung Châu đã có thêm hai thế lực mới nổi dậy là Vỹ Minh của ta và Vũ Tiên Môn, nhà họ Vỹ các ông có cản nổi không?"
"Chính vì lúc đó không ngăn cản nên mới gây ra đại họa bây giờ đây!"
Vỹ Vu vừa dùng hai tay đỡ điện Khiếu Nguyệt vừa quát tháo: "Trung Châu Đại Lục chỉ có chừng đó, đại lục này chỉ chứa được chừng này người, không thể có thêm cao thủ nào khác!"
"Không thể có thêm cao thủ nào khác?"
Mục Vỹ trào phúng: "Mạnh được yếu thua, thời thế đang thay đổi, vì sao nhà họ Vỹ có thể tồn tại mãi mãi mà những người khác lại không thể?"
"Vì nhà họ Vỹ bọn ta là gia tộc có bề dày hàng vạn năm lịch sử, chỉ có nhà họ Vỹ mới có thể thống trị Trung Châu Đại Lục!"
"Điên hết chỗ nói!"
Vỹ Vu lại lớn tiếng: "Mục Vỹ, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời hết rồi, thu cung điện về cho ta!"
"Được thôi!"
Mục Vỹ nhếch mép phất tay, đại điện ầm ầm khuếch trương gấp mấy chục lần. Nó nặng đến nỗi làm cho bọn Vỹ Vu nằm bẹp xuống đất.
Làm xong Mục Vỹ mới vung tay thu hồi điện Khiếu Nguyệt, cười khẩy: "Vỹ Vu, năm đó nhà họ Vỹ các ông đã khiến phụ thân của Mục Vỹ này nếm trải cảm giác tuyệt vọng cùng cực, ngày hôm nay, ta sẽ cho Vỹ Thăng Không hiểu được cảm giác đó!"
Nhìn hơn mười người bị điện Khiếu Nguyệt đè ép kia, Mục Vỹ bước lùi trở về phía trên bàn đá khổng lồ. Điện Khiếu Nguyệt đập cái rầm xuống, bàn đá khổng lồ nện vào cửa động lần nữa, chặn lối đi của mọi người.
"Mục Vỹ, ngươi chết không yên đâu, ngươi chết không yên đâu!"
Vỹ Vu giận dữ gào thét, giọng nói đầy thê lương.
Nhưng lời nguyền rủa của ông ta không thể làm lòng Mục Vỹ dậy sóng dù chỉ một chút.
Hắn làm chuyện này vì Mục Thanh Vũ.
Lúc này đây, Mục Vỹ mới hiểu cho nỗi khổ của ông ấy.
Có lẽ ông ấy thật sự đắn đo, suy nghĩ rất nhiều khi quyết định để Mục Vỹ ở thành Bắc Vân một mình trong mười năm ròng rã.
Với tình thế cấp bách như thế, Mục Thanh Vũ không còn lựa chọn nào khác. Thà để con trai mình sống bình yên ở thành Bắc Vân cả đời còn hơn là bắt nó đối mặt với hiểm nguy.
Tuy nhiên, Mục Vỹ này không còn là Mục Vỹ xưa nữa!
Dù vậy, hắn vẫn sẽ không quên mọi thứ mà Mục Thanh Vũ đã làm cho mình.
"Ông già, một ngày nào đó con sẽ vào nhà họ Vỹ xem người phụ nữ mà cha đem lòng yêu là như thế nào mà khiến cha phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy!"
Mục Vỹ lầm bầm, hắn bước đi rồi bơi lên trên.
Nhưng hắn vừa đi lên được một lúc thì thì nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước.
Chương 580: Bộ tộc Cốt Yêu xuất thế
"Bà điên này, ta bảo bà đi sao bà không đi!"
"Thằng cha này, ta bảo ông đi ông cũng không đi đấy thôi?"
Dù đang phải khó khăn chiến đấu nhưng hai bóng người trong vòng chiến vẫn cãi nhau chí chóe.
Đáng ngạc nhiên, một người trong đó là Vạn Quỷ lão nhân, Phủ Thiên và những người khác bên cạnh cũng cạn lời luôn rồi.
Trì Tân Nguyệt thì vì mệt mỏi chống chọi với kẻ địch nên khuôn mặt tái nhợt trở lại.
Giờ phút này, mấy trăm chiến tướng Ma tộc đang bao vây nhóm mười mấy người họ từ phía trên.
Hầu hết bọn ma tướng này đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, tầng thứ hai, chỉ có mười mấy người là Niết Bàn tầng thứ tư, tầng thứ năm.
Dễ thấy nhóm Vạn Quỷ lão nhân đang bị chúng cầm chân, không di chuyển được nửa bước.
Họ bị áp chế về thực lực rất nhiều khi ở trong biển, trong khi bọn chiến sĩ Ma tộc thì không hề hấn gì, hệt như khi ở trên đất bằng vậy.
Cho dù họ đều đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu nhưng phe đối thủ lại có đến một trăm cao thủ cảnh giới Niết Bàn. Đội hình thế này hoàn toàn đẩy họ vào thế yếu, họ khó lòng chống lại nổi.
"Khiếu Nguyệt Thần Khuyển đâu rồi!", Vạn Quỷ lão nhân sốt sắng quát.
"Ta đâu có biết!"
Trì Tân Nguyệt tức tối quát lại: "Nhóc Tiểu Hắc chết tiệt kia vừa ra cung điện thấy nước là như phát cuồng vậy, cứ bơi qua bơi lại giữa lòng biển đen nhẻm đấy, đâu có chịu nghe lời ta. Mục Vỹ nói gì nó nghe răm rắp, ta thì nó lơ luôn, chắc bị bọn quái vật nào đó dưới biển nuốt vào bụng rồi!"
"Sao cơ!"
Vạn Quỷ lão nhân vừa nghe vậy thì mặt tái mét, căng thẳng một cách kỳ lạ.
"Cho ta xin! Lão quỷ, chúng ta sắp toi mạng rồi mà ông còn đi quan tâm một con chó à?"
"Bà thì biết cái gì, Mục lão ca của ta thích con chó đó lắm, nó không thể gặp chuyện không may được. Mục Vỹ không thể có chuyện, nó càng không thể!"
"Trời đất ơi!"
Một giọng nói cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.
"Vạn lão ca, ông nói vậy có khác gì ta không bằng một con chó đâu!"
"Mục Vỹ!"
Không hiểu sao ai cũng yên tâm hẳn khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
"Xem ra hồi về phải dạy dỗ Tiểu Hắc lại mới được, lời ta cũng không nghe nữa rồi!"
"Thôi kệ đi!"
Trì Tân Nguyệt cười gượng: "Con chó đó hình như lâu rồi không thấy nước hay sao ấy, vừa ra biển là quằn quại kêu la om sòm, chưa bao giờ ta thấy có con chó nào gặp nước mà kích động đến vậy".
Nghe vậy, Mục Vỹ lúng túng sờ mũi cười khan: "Vâng ạ, tiếp theo cứ giao cho con!"
"Giao cho cậu?"
Dáng vẻ tự tin của hắn làm Vạn Quỷ lão nhân, Trì Tân Nguyệt và Phủ Thiên đều ngẩn người.
Nhưng Mục Vỹ nâng kiếm tiến tới luôn chứ không quan tâm đến việc họ sẽ có phản ứng gì.
Có một điều bất di bất dịch rằng kiếm khách là kẻ kinh khủng nhất trong một cuộc quần chiến.
Không ngoa khi nói rằng kiếm là vua của mọi vũ khí trong thiên hạ, không thể đùa được với kiếm thế mạnh mẽ đâu.
Mục Vỹ tung người bơi trong nước. Kì lạ là hắn không hề bị sức ép của nước ảnh hưởng chút nào, lặn xuống dưới một cách nhanh chóng như một con cá.
Kiếm chém ra cuốn cả dòng nước, tất cả đều trông thật mờ ảo.
Mục Vỹ đứng giữa lòng biển nhưng tựa như không hề bị sức ép của nước tác dụng lên. Trái lại, chính áp lực dưới đáy biển đã trở thành sức mạnh giúp hắn trở nên mạnh hơn.
Không lâu sau, mặt biển bị máu nhuộm đỏ, bọn ma tướng - những kẻ điên loạn giết người không gớm tay - lập tức rối loạn đội hình, ai nấy đều liều mạng bỏ trốn.
Mục Vỹ thở dốc, chỉ đứng tại chỗ. Không người nào có thể chạm vào hắn.
Gâu gâu...
Giữa thời khắc đó, một bóng đen bơi từ phía trên xuống thật nhanh rồi há miệng cắn chết bọn ma tướng trong tích tắc.
"Tiểu tử này!"
Thấy Tiểu Hắc giờ mới chịu ló mặt, Trì Tân Nguyệt cười mắng.
"Xong rồi. Không nên ở dưới này lâu đâu ạ, con e là bộ tộc Cốt Yêu sẽ phá vỡ bàn đá nhanh thôi, chúng ta phải nhanh lên".
Mục Vỹ không muốn chường mặt ra cho bọn bộ tộc Cốt Yêu đánh đâu.
Phong ấn ở đây cách Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông khá gần, muốn nghênh chiến thì phải là bọn họ ra sức mới đúng. Hắn phải về làm vài chuyện nữa.
Đoàn người bơi lên trên mặt biển rồi trở về Vỹ Minh.
Họ rời đi được một lúc thì bàn đá chống đỡ phong ấn dưới đáy biển nổ tung.
Một loạt khung xương trắng toát hiện ra dưới đáy biển. Bọn chúng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ sức nước.
Người đứng trước đại đội bạch cốt kia nhìn lên trên, nở nụ cười kỳ dị: "Mười nghìn năm trôi qua, cuối cùng bộ tộc Cốt Yêu cũng bước chân vào Trung Châu Đại Lục lần nữa. Lần này, chúng ta phải làm cả đại lục rơi vào loạn lạc mới được!"
Ô ô...
Lời nói của cốt yêu nọ làm cả đội quân đằng sau phát cuồng.
"Lão ngũ chết rồi, đúng là vô dụng! Ta thấy không phải chỉ có mình bộ tộc Cốt Yêu chúng ta đến Trung Châu đâu!"
"Thế không phải tốt hơn sao lão tứ, càng loạn chúng ta càng có cơ hội mà. Hôm nay không thể để bị tên Mục Vỹ khốn nạn kia phong ấn cổng ra như mười nghìn năm trước nữa".
"Lão tam, đệ đừng có đùa. Mục Vỹ là người của thời đại mười nghìn năm trước rồi, hắn mà còn sống là ta bỏ chạy ngay lập tức".
"Nhị ca ơi là nhị ca, sao huynh nhát gan quá vậy hả!"
"Ba đứa thôi đi, nhiều chuyện quá!"
Có giọng nói trầm khàn vang lên, một tên cốt yêu với cơ thể trong suốt óng ánh đi ra khỏi đại quân, quát: "Điện Khiếu Nguyệt đã biến mất, giờ chúng ta trở lại Trung Châu điều tra về cái chết của lão ngũ đã. Trung Châu Đại Lục nằm trong tay bộ tộc Cốt Yêu ta chắc rồi".
"Đúng vậy, không thể để phụ hoàng thất vọng!"
Quân đội bạch cốt đổ bộ từ từ vào lòng biển tăm tối. Khí thế sát phạt ngày một nặng nề hơn.
Trì Tân Nguyệt lắc đầu rồi quẳng cái suy nghĩ khiến người ta kinh ngạc ấy ra khỏi đầu, sau đó cất bước đi theo sau Mục Vỹ.
“Điện Khiếu Nguyệt!”
Trì Tân Nguyệt phì cười khi nhìn ba con chữ to lớn phóng khoáng nhưng lại được viết một cách cẩu thả.
Nhưng nếu có Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã ở đây thì họ có thể nhận ra, ba chữ này giống hệt như chữ mà Mục Vỹ viết trong các võ kỹ và công pháp!
Gâu gâu…
Tiểu Hắc luôn vui vẻ suốt cả quãng đường, nhưng khi đi đến trước đại điện này, nó chợt căng thẳng hơn hẳn.
Nó nhìn cánh cửa của đại điện rồi sủa ầm ĩ.
“Bên trong có nguy hiểm à?”
Gâu gâu…
Tiểu Hắc vội sủa.
“Ta biết rồi!”.
Mục Vỹ gật đầu rồi nói: “Tiểu Hắc, hãy dẫn nhạc mẫu của ta tới nơi an toàn rồi bảo vệ bà thật cẩn thận, ta đi xem thế nào rồi về ngay”.
Nhưng khi nghe thấy thế, Tiểu Hắc lại cắn vào góc áo Mục Vỹ rồi kéo hắn lại.
“Yên tâm, ta chỉ vào ngó nghiêng thôi, không nguy hiểm đâu”, Mục Vỹ xoa đầu nó rồi cười nói.
Tiểu Hắc ngẫm nghĩ một lúc rồi chạy tới cạnh Trì Tân Nguyệt, sau đó kéo áo bà ra một phía khác.
“Nhạc mẫu đại nhân, Tiểu Hắc sẽ không làm người bị thương đâu, hơn nữa có nó ở đây thì không ai dám làm gì người cả”.
“Ừ!”
Trì Tân Nguyệt gật đầu, nói: “Cậu cũng cẩn thận đấy!”
Thấy Tiểu Hắc dẫn Trì Tân Nguyệt đi, Mục Vỹ thở phào một hơi rồi nhìn đại điện đen sì ấy.
Điện Khiếu Nguyệt do chính tay hắn thiết kế, dù các cường giả như Lôi Chấn Tử đã đến đây, nhưng nơi này vẫn là thiên hạ của Mục Vỹ hắn!
Mục Vỹ bước qua bậc thềm rồi tiến lên trước.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa đại điện bị đẩy mở, một đại điện sáng choang đã xuất hiện trước mắt Mục Vỹ.
Một đại điện vốn có sức chứa hàng nghìn người giờ lại trống rỗng.
Mục Vỹ nhớ lại ngày xưa, hắn cùng nhóm Vạn Vô Sinh đã từng ăn no uống say hay liều mạng với kẻ thù ở đây, từng mảnh ký ức như hiện ra trước mắt hắn.
Mục Vỹ khẽ nhếch miệng rồi tiến bước.
Bụp…
Có một tiếng động vang lên, sau đó đại điện lại im ắng.
“Ra đi!”
Mục Vỹ nhìn chiếc ghế cao lớn ở phía trước rồi bất ngờ nói.
“Hử?”
Nghe thấy giọng của Mục Vỹ, trong đại điện chợt vang lên một tiếng hỏi hồ nghi.
Liên tục có tiếng sột soạt vang lên, giữa đại điện đột nhiên có hơi nước bốc lên, một con thuỷ long màu đen đã xuất hiện.
Con thuỷ long màu đen dài cả nghìn mét này đang uốn lượn trong đại điện, cái đầu to oành của nó bò trên chiếc ghế ở phía trước, cặp mắt trong suốt nhìn Mục Vỹ đăm đăm.
“Nhiều năm trước, ngươi chỉ là một con thuỷ linh bình thường, nhờ gặp được duyên kỳ ngộ nên đã có ý thức và được tu luyện, từ đó mới trưởng thành như bây giờ, ta nói đúng không Hắc Ngục Ngân Thuỷ!”
Mục Vỹ nhìn bóng dáng khổng lồ ở trước đại điện rồi nói.
“Sao ngươi biết được bản mệnh của ta?”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ nhìn Mục Vỹ rồi há miệng ra hỏi: “Chủ nhân của đại điện này có quan hệ gì với ngươi?”
“Ngươi nói thử xem!”
Mục Vỹ hỏi ngược lại.
Con thuỷ long màu đen nhìn Mục Vỹ, gương mặt nó lộ vẻ hung ác, khoé miệng thì nhếch lên.
“Hừ! Tên đó để ta ở điện Khiếu Nguyệt này rồi cầm tù ta cả chục nghìn năm, nếu để ta gặp lại hắn thì kiểu gì ta cũng sẽ lấy mạng hắn”.
“Nhưng nếu không có hắn thì ngươi đã bị người khác thu phục lâu rồi, nào có được lớn mạnh như bây giờ!”
“Khốn kiếp!”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ cười nói: “Không có hắn thì ta sẽ sống tốt hơn, ngươi thì biết cái gì!”
“Không có hắn thì ngươi toi lâu rồi!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Là người sẽ thu phục ngươi!”
“Ngươi mà cũng đòi ư? Ha ha…”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ nhìn Mục Vỹ rồi cười lớn: “Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là linh vật của tự nhiên, mạnh ngang thiên hoả, so với linh vật thì con người là cái thá gì chứ? Con người là thứ thấp kém nhất, không đáng nhắc tới!”
“Nhưng ngươi lại bị con người thấp kém giam cầm cả chục nghìn năm đấy!”
“Ngươi…”
“Chẳng lẽ sai à?”
Mục Vỹ nhìn Hắc Ngục Ngân Thuỷ rồi châm trọc nói: “Thiên hoả à? Ngươi và thiên hoả thì thứ nào lợi hại hơn?”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã có hai thiên hoả bay ra từ khẽ ngón tay của hắn.
Tử Liên Yêu Hoả và Vạn Kiếp Quỷ Hoả lượn lờ quanh người Mục Vỹ.
Có tiếng xẹt xẹt vang lên, toàn thân Mục Vỹ có sấm sét đùng đoàng, tia sét bảy màu loé ánh sáng chói lọi.
“Tử Liên Yêu Hoả, Vạn Kiếp Quỷ Hoả, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?”
“Thất Vũ Thể Điện?”
Mục Vỹ cười nói: “Xem ra ngươi cũng biết nhiều đấy!”
“Ta vẫn chưa đúc hồn đàn tầng năm chính vì cần có ngươi đấy! Cửu Thiên Chân lôi trở thành hồn đàn tầng ba của ta, tầng bốn là các thiên tài địa bảo mà ta đã chuẩn bị, còn ngươi sẽ là tầng năm của ta, vừa hay có thể ngăn cách giữa Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện!”
“Sau khi có được ngươi, ta sẽ có thể ngưng luyện hồn đàn tầng thứ sáu nhờ nguyên liệu tia sét bảy màu”.
“Ngươi là thứ thích hợp nhất để ta đúc hồn đàn tầng năm đấy, Hắc Ngục Ngân Thuỷ ạ!”
“Mơ đi!”
Chương 577: Đại nạn sắp ập tới
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hắc Ngục Ngân Thuỷ bừng lửa giận.
Chục nghìn năm qua, từ một tia linh thức đến nay, nó đã có sự thay đổi rất lớn, bây giờ sao nó chịu để một con người hậu bối thu phục?
“Ngươi sai rồi!”
Mục Vỹ luôn giữ vẻ lạnh lùng nói: “Từ giây phút ngươi tới đây, ngươi đã được định trước sẽ trở thành vật tế cho Mục Vỹ ta rồi”.
Mục Vỹ!
Nghe thấy cái tên này, Hắc Ngục Ngân Thuỷ đờ ra.
“Không thể, không thể nào!”
“Sao ngươi có thể là Mục Vỹ được? Hắn đã quy tiên từ lâu rồi, hắn của năm xưa mạnh hơn ngươi rất nhiều, loại cặn bã như ngươi mà cũng dám mạo danh hắn ư?”
Mục Vỹ cười khổ lắc đầu.
Giờ Mục Vỹ đã hiểu tại sao khi bị đám Quân Vô Tà nói mạo danh chính mình, Vạn Vô Sinh đã giận dữ đến vậy.
Bây giờ, khi gặp tình huống tương tự, hắn thật sự cũng đang sôi lửa giận.
“Ta đã nói rồi, khi ngươi đến đây đã được định trước tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta, bởi lẽ điện Khiếu Nguyệt này chính là của Mục Vỹ ta”.
Mục Vỹ khẽ hô lên rồi tung một chưởng ra.
Uỳnh uỳnh…
Cả đại điện dường như rung chuyển.
Một luồng ánh sáng màu đen che phủ dưới chân Mục Vỹ
Bịch bịch…
Ngay sau đó, khoảng không bên trên đại điện đã có rất nhiều các giá gỗ hình con chữ xuất hiện.
Những chiếc giá gỗ ấy rơi xuống ầm ầm, bao phủ hoàn toàn Hắc Ngục Ngân Thuỷ.
“Thứ gì đây?”
Thấy những vật đó rơi xuống rồi đập vào người mình, Hắc Ngục Ngân Thuỷ hoang mang.
Nó đã ở đây biết bao nhiêu năm, nhưng chưa từng phát hiện ra những thứ này.
“Ta đã nói rồi, tất cả mọi thứ trong điện Khiếu Nguyệt đều là của ta, ta là chúa tể của nơi này!”
“Mơ đi!”
Hắc Ngục Ngân Thuỷ cử động cơ thể định phản kháng, nhưng lại không thể lung lay được những chiếc giá gỗ ấy.
“Đừng tốn công vô ích!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi tiến lên.
Hắn dang tay ra, hoả long màu tím là hoả long màu xanh bay ra ngoài, rồi lao về phía Hắc Ngục Ngân Thuỷ cắn xé.
“Cút đi!”
“Ngoan chút đi xem nào!”
Mục Vỹ ngồi xuống ngay ngắn, Cửu Thiên Chân Lôi và Thất Vũ Thể Điện quấn lấy nhau rồi vang lên tiếng xẹt xẹt, sức mạnh của sấm sét khiến Hắc Ngục Ngân Thuỷ không còn chút sức nào để phản kháng.
“Hắc Ngục Ngân Thuỷ, Thất Vũ Thể Điện. Lần này, ta sẽ đúc hẳn hai tầng hồn đàn, chắc sẽ khiến những kẻ đang ngấp nghé phải dùng chút thủ đoạn rồi”.
Quyết định xong, Mục Vỹ ngồi ngay xuống, sức mạnh của nước và lửa giao hoà trong đại điện, lực sấm sét nổ đùng đoàng, tiếng nổ cùng tiếng gào thét vang lên không ngớt.
Cùng lúc đó, bảy mươi hai cột nước bên trên bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà cũng nổ tung rồi biến mất.
Ba người ở trên không trung lập tức tách nhau ra.
“Ha ha… Kế hoạch lớn của các ngươi sao rồi? Lần này, bộ tộc Cốt Yêu cũng sẽ tới Trung Châu Đại Lục, chứ không chỉ có mỗi Ma tộc nữa. Lôi Chấn Tử, ngày xưa các người xâm nhập vào thánh địa của Ma tộc, liệu có từng nghĩ chuyện đó cũng xảy ra tương tự với mình chưa?”
Khoé miệng Sát Minh dính máu, y khàn giọng nói.
Đối mặt với sự tấn công của Vũ Thanh Mộc và Lôi Chấn Tử, dù là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đỉnh phong thì y cũng khó mà chống đỡ được.
“Bộ tộc Cốt Yêu đến thật rồi!”
Thấy bảy mươi hai cột nước ở bên dưới nổ tung, Lôi Chấn Tử biết mắt trận của trận pháp dưới đáy biển đã bị phá vỡ, tiếp đó bộ tộc Cốt Yêu sẽ đến thật rồi.
“Dốt nát!”
Vũ Thanh Mộc chẳng buồn lên tiếng giải thích mà nhìn Sát Minh rồi khinh bỉ nói.
“Hôm nay, ta không thèm dây dưa với các ngươi nữa. Hi vọng sắp tới gặp lại, hai người vẫn còn sức để đấu với ta!”
Sát Minh lạnh lùng nói rồi định bỏ đi.
“Đi ư?”, Vũ Thanh Mộc cất tiếng rồi quặp tay lại.
Bụp…
Sát Minh vốn đã bị thương, sau khi trúng một chiêu này, lưng y lập tức rách một mảng.
Y khẽ kêu lên một tiếng rồi lập tức biến mất tại chỗ nhanh như tên bắn nhân lúc Lôi Chấn Tử đang thất thần.
“Lôi Chấn Tử!”
Thấy Lôi Chấn Tử cứ ngây ra, Vũ Thanh Mộc không nhịn được mà quát.
“Trung Châu Đại Lục sắp loạn, sắp loạn rồi!”, Lôi Chấn Tử thở dài nói.
“Hừ!”
Vũ Thanh Mộc rõ ràng đang cực kỳ giận dữ khi để Sát Minh chạy thoát, y vung tay, một chưởng ấn khổng lồ rơi xuống, các chiến sĩ Ma tộc ở bên dưới lập tức rơi xuống biển rồi chết quá nửa vì trúng chiêu này.
Xả giận được một chút xong, Vũ Thanh Mộc mới nhìn sang Lôi Chấn Tử rồi nói: “Từ xưa tới nay, Trung Châu luôn là khu vực tranh chấp của các tộc. Vì sao lại như vậy thì cả ta và ông đều rõ. Bây giờ, bất kể là Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu hay thậm chí là các thế lực lớn của tiểu thế giới Tam Thiên, họ muốn tới đây cũng là bởi điều bí ẩn quan trọng của nơi này, chúng ta không biết là gì, nhưng họ thì rất rõ!”
“Dù ta không cố ý phá phong ấn thì nó cũng mở thôi. Đại Lục khó tránh khỏi hỗn loạn, ông đừng cố chấp nữa!”
“Ta không cố chấp, nhưng thấy Trung Châu hỗn loạn thì ta khó mà yên tâm được. Giá như ngày ấy, chúng ta không…”
“Chuyện năm xưa là do các ông gây ra, bây giờ lại hối hận. Lôi Chấn Tử, ông là lão cốc chủ của Lôi Thần Cốc mà có ý chí chiến đấu như thế này sao?”
Vũ Thanh Mộc run lên, rõ ràng đang cực kỳ tức giận.
“Haizz… Chuyện năm xưa đâu thể đổ lỗi cho ai, thế giới võ giả vốn đặt lợi ích lên hàng đầu, nào có tình bạn vĩnh cửu, cũng không có kẻ địch mãi mãi!”
Lôi Chấn Tử cười khổ nói: “Vũ Thanh Mộc, kế hoạch trả thù của ngươi có thể hoàn thành được hay không là do người kia. Biết bao năm qua, các thế lực lớn của Trung Châu thịnh suy lên xuống, há chẳng phải là mạch nước ngầm đang bị khống chế!”
Chương 578: Sáu tầng hồn đàn
Gì cơ!
Câu nói này làm Vũ Thanh Mộc run rẩy cả người.
"Ngươi nghĩ mình đã dàn xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ, nhưng ngươi đâu có biết những chuyện ngươi làm có nằm trong tính toán của hắn hay không!"
Nói xong, Lôi Chấn Tử khoát tay: "Thôi, bỏ đi. Bộ tộc Cốt Yêu vào, phong ấn trong lôi cốc của ta chắc cũng bị phá vỡ rồi. Hiện tại Trung Châu rối hết cả lên, ai có thể chắc chắn vận may sẽ thuộc về ai chứ".
Lôi Chấn Tử biến mất, chỉ còn lại một mình Vũ Thanh Mộc đứng sững tại chỗ, không rõ trên mặt y là cảm xúc gì.
Dưới đáy biển, trong điện Khiếu Nguyệt.
Tòa cung điện đen nhánh bắt đầu rung lắc dữ dội, mái đền khổng lồ nghiêng hết bên này đến ngả bên kia như con thuyền trơ trọi giữa cơn hồng thủy khủng khiếp.
"Tiểu Hắc, Mục Vỹ sao rồi, ngươi đi xem thử đi!"
Trong một gian điện nọ, Trì Tân Nguyệt đã lấy lại sức, lên tiếng thúc giục.
Gâu gâu...
Nhưng Tiểu Hắc chỉ sủa hai tiếng rồi lại cắn góc áo Trì Tân Nguyệt, không chịu rời đi.
"Tiểu tử thối Mục Vỹ này, đừng có để bị gì đấy!"
Bà lo lắng nhìn về phía đại điện hùng vĩ.
"Con thì bị gì được chứ, thê tử của con còn đang ở nhà đợi con mà!"
Một giọng nói vui vẻ vang lên ngay sau đó, Mục Vỹ bay tới bên cạnh Trì Tân Nguyệt như một cơn gió.
"Mục Vỹ!"
Trì Tân Nguyệt ngẩn người nhìn hắn.
Mới qua nửa ngày mà Mục Vỹ như thành một con người khác vậy.
Trước đây, Mục Vỹ là một người bừng bừng sức sống, trên khuôn mặt tuấn tú luôn ẩn chứa sự ngang ngược nên người khác luôn thấy hắn kiêu căng, ngạo mạn.
Lúc này nhìn lại, vẫn gương mặt đấy nhưng đã có thêm sự mê hoặc. Một con người vừa yêu dị vừa ngông cuồng.
Nhiều khí chất trộn lẫn với nhau làm Mục Vỹ rất khác lạ.
"Nhạc mẫu đại nhân, chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này sắp sụp rồi!"
Mục Vỹ nói một cách trịnh trọng: "Tiểu Hắc sẽ đưa người đi trước, người ở trên mặt biển chờ con nhé. À phải rồi, ở độ sâu một ngàn mét tính dưới mặt biển có nhiều chiến sĩ Ma tộc lắm, người ẩn nấp đi, con sẽ lên ngay".
"Còn cậu thì sao?"
"Người đừng lo, con sẽ không sao đâu!"
"Được!"
Trì Tân Nguyệt gật đầu rồi chạy như bay theo Tiểu Hắc ra ngoài cung điện.
Mục Vỹ nhìn ra xa, môi mỉm cười.
"Vỹ Vu, ông còn chưa đi mà bọn Kim Linh đã xuống đây rồi. Đục nước béo cò à, dám trục lợi ngay trước mắt Mục Vỹ ta đây, để xem các ông có trục lợi nổi không!"
Mục Vỹ nhếch môi rồi chớp nhoáng bay ra ngoài đại điện với sáu tầng hồn đàn dưới chân.
Lúc này, Vỹ Vu và những người thuộc nhà họ Vỹ đang đứng trước cung điện đen, nhìn vào trong đại điện với vẻ thèm khát.
"Thưa trưởng tộc, ta phải đi thôi, mái đền sắp sụp rồi!"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Vỹ Vu lạnh giọng quát: "Cung điện này có tên là Khiếu Nguyệt, nếu có thể đem về thì nhà họ Vỹ chúng ta sẽ có thêm một món thiên khí tuyệt vời. Kể cả quân đội của bọn Ma tộc hay bộ tộc Cốt Yêu cũng không thể phá vỡ. Không biết thì đừng có nói!"
Ông ta quát, giọng lạc hẳn đi.
"Nói hay lắm!"
Đúng lúc đó, một tiếng cười lớn truyền đến.
Kim Linh và những người khác thình lình xuất hiện, cũng nhìn đại điện với ánh mắt đầy tham lam.
"Tòa cung điện này quả thật có thể sánh bằng một món thiên khí, tiếc là nó không sinh ra để dành cho ông!", Kim Linh cười một cách ngang tàng, đánh giá điện Khiếu Nguyệt trước mắt.
"Đây chính là chủ điện, chắc chắn phương pháp thu phục cung điện ở trong đó rồi".
Lúc này Kim Linh cũng vui mừng thấy rõ, trông hắn ta cực kỳ kích động.
"Kim Linh, biết ngay bọn Ma tộc các ngươi sẽ không bỏ cuộc mà, ta biết ngươi rồi cũng quay lại thôi".
Vỹ Vu không ngạc nhiên khi thấy Kim Linh, tia khinh thường hiện lên trong mắt.
"Tứ đại hộ pháp, giết chết bọn chúng đi, còn ta sẽ thu phục điện Khiếu Nguyệt".
"Rõ!"
Bốn người mặc áo bào đen sau lưng ông ta tiến tới, họ phóng thích uy áp mạnh mẽ ra cuốn lấy nhóm ba người Kim Linh.
"Tứ đại hộ pháp? Dễ sợ chưa!"
Kim Linh mỉm mai phì cười, sau đó hắn ta xông tới tấn công Vỹ Vu.
Bầu không khí dưới này căng thẳng là thế, bóng đen đang ngồi xếp bằng trên điện Khiếu Nguyệt thì hí hửng nhìn bên dưới.
"Còn đang định xử cả hai bên luôn, ai mà ngờ các ngươi tự đánh nhau chứ. Ta chỉ việc ngồi hóng thôi!"
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trên đỉnh của đại điện và quan sát tình hình bên dưới.
Trận giao chiến dưới đó ngày một gay gắt, điện Khiếu Nguyệt cũng càng lúc càng chấn động kịch liệt hơn. Mục Vỹ đứng trên đại điện cũng hơi không giữ được thăng bằng.
"Không chờ tiếp được rồi!"
Mệt mỏi thở dài, Mục Vỹ nhìn xuống dưới quát to: "Hai vị, muốn đánh nhau thì để sau đã, phong ấn ở đây sắp bị phá rồi, Mục Vỹ ta đây đi trước một bước!"
"Mục Vỹ!"
"Mục Vỹ?"
Câu quát thình lình vừa rồi làm cho Vỹ Vu và Kim Linh giật mình.
Hai người nhìn nhau, chợt nổi cơn thịnh nộ.
Bọn họ đánh nhau cả buổi, còn Mục Vỹ thì đứng trên đó xem kịch.
"Tên khốn kia, chạy đi đâu!"
"Đừng hòng chạy, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!"
Hai người thấy mình cứ như thằng hề bị Mục Vỹ xoay như chong chóng nên xông thẳng về phía hắn, không màng đến chuyện đánh nhau nữa.
Chương 579: Hiểu lòng phụ thân
"Hầy... Đuổi theo mình làm gì vậy trời?"
Mục Vỹ thở dài ngán ngẩm. Hắn đứng trên điện Khiếu Nguyệt, mắt nhìn xuống dưới, hai tay thì kết ấn.
Tiếng vù vù vang lên, trong lúc nhất thời, cả cung điện Khiếu Nguyệt rung chuyển dữ dội hơn.
Bọn Vỹ Vu và Kim Linh không đứng vững nổi, người cứ lảo đảo qua lại.
"Ta lấy điện Khiếu Nguyệt đi nhá. À quên, lối ra vào của bộ tộc Cốt Yêu ở ngay bên dưới đấy, ta khuyên các ông nhanh rời khỏi đây đi, không là..."
Một tiếng nổ vang trời truyền đến trong lúc Mục Vỹ đang nói. Điện Khiếu Nguyệt thu nhỏ lại còn một bàn tay, rơi vào tay Mục Vỹ rồi biến mất.
Đồng thời, có một mùi hương kỳ lạ phát ra từ cung điện.
Nhìn lại mới thấy bên dưới đại điện là một cái hố màu xám tro với đường kính khoảng mười nghìn mét.
Đống xương trắng hếu dựng thẳng đứng xung quanh cái hố đó.
Nhìn không khác gì mộ phần của hàng vạn người vậy, trông cực kỳ khủng khiếp.
Rắc rắc...
Khi điện Khiếu Nguyệt bị lấy đi, một đoạn xương nơi mộ phần xương cốt chồng chất ấy chợt động đậy. Đống xương nháo nhào kết hợp với nhau biến thành một đám cốt yêu.
"Cốt yêu kìa!"
"Chạy mau!"
Thấy cảnh này, Vỹ Vu và Kim Linh hét lớn.
"Muốn chạy? Ta cho các ông chạy chưa?"
Mục Vỹ cười xấu xa, lúc này hắn đã lên tới chỗ bàn đá khổng lồ, đứng ở lối ra nhìn bọn họ.
"Tránh ra!"
Lúc này Vỹ Vu chỉ muốn chạy trốn chứ nào quan tâm Mục Vỹ đang đứng ở đó, vẫn đâm đầu chạy tới.
"Ông mới là kẻ nên cút!"
Mục Vỹ quát một tiếng. Điện Khiếu Nguyệt phóng to lên một trăm mét rồi đè ép bọn Vỹ Vu xuống dưới.
"Mục Vỹ! Mục Vỹ! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
Đám người kia bị mái đền hùng vĩ chế ngự, chỉ biết nỗ lực chống đỡ nó.
Họ không dám buông tay, đống xương trắng toát còn ở dưới kia kìa. Bọn cốt yêu bắt đầu sống dậy rồi.
"Làm gì ấy hả?"
Mục Vỹ trêu tức: "Vỹ Vu, ta muốn hỏi ông một câu!"
"Hỏi đi!"
"Lúc ông và phụ thân ta cùng nhau vào Ma Uyên, vì sao nhà họ Vỹ hãm hại ông ấy?"
"Vì phụ thân ngươi lấy được chí bảo của Ma tộc là cờ Ma Thiên nhưng không muốn giao cho phụ thân ta, ông ấy nổi giận phá hủy tu vi của hắn rồi đuổi hắn ra khỏi Trung Châu Đại Lục".
"Thì ra là các ngươi!"
Kim Linh nghe vậy thì tức tối: "Các ngươi là kẻ đã cướp đi chí bảo Ma tộc bọn ta. Mục Vỹ, ngươi không thoát được đâu!"
"Nói nhảm nhiều quá!"
Mục Vỹ quát một tiếng, điện Khiếu Nguyệt lại phóng to hơn mấy phần khiến cho bọn Kim Linh phải chịu lực ép lớn hơn.
"Ban đầu chính mấy người đã quyết định cùng nhau lẻn vào Ma tộc cơ mà. Nếu phụ thân ta là người lấy được cờ Ma Thiên thì vì sao nó không thuộc về ông ấy chứ!", Mục Vỹ chất vấn.
"Tất nhiên nó sẽ nằm dưới quyền sở hữu của phụ thân ngươi rồi. Nhưng lúc ấy phụ thân ta phát hiện hình như Mục Thanh Vũ đang chuẩn bị kiến lập thế lực riêng nên mới ra tay phá hủy tu vi của hắn. Nhà họ Vỹ quyết không cho phép Trung Châu có thêm một lực lượng lớn nào khác!"
Nực cười!
"Nhà họ Vỹ là cái thá gì mà đòi? Hiện nay, trên Trung Châu đã có thêm hai thế lực mới nổi dậy là Vỹ Minh của ta và Vũ Tiên Môn, nhà họ Vỹ các ông có cản nổi không?"
"Chính vì lúc đó không ngăn cản nên mới gây ra đại họa bây giờ đây!"
Vỹ Vu vừa dùng hai tay đỡ điện Khiếu Nguyệt vừa quát tháo: "Trung Châu Đại Lục chỉ có chừng đó, đại lục này chỉ chứa được chừng này người, không thể có thêm cao thủ nào khác!"
"Không thể có thêm cao thủ nào khác?"
Mục Vỹ trào phúng: "Mạnh được yếu thua, thời thế đang thay đổi, vì sao nhà họ Vỹ có thể tồn tại mãi mãi mà những người khác lại không thể?"
"Vì nhà họ Vỹ bọn ta là gia tộc có bề dày hàng vạn năm lịch sử, chỉ có nhà họ Vỹ mới có thể thống trị Trung Châu Đại Lục!"
"Điên hết chỗ nói!"
Vỹ Vu lại lớn tiếng: "Mục Vỹ, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời hết rồi, thu cung điện về cho ta!"
"Được thôi!"
Mục Vỹ nhếch mép phất tay, đại điện ầm ầm khuếch trương gấp mấy chục lần. Nó nặng đến nỗi làm cho bọn Vỹ Vu nằm bẹp xuống đất.
Làm xong Mục Vỹ mới vung tay thu hồi điện Khiếu Nguyệt, cười khẩy: "Vỹ Vu, năm đó nhà họ Vỹ các ông đã khiến phụ thân của Mục Vỹ này nếm trải cảm giác tuyệt vọng cùng cực, ngày hôm nay, ta sẽ cho Vỹ Thăng Không hiểu được cảm giác đó!"
Nhìn hơn mười người bị điện Khiếu Nguyệt đè ép kia, Mục Vỹ bước lùi trở về phía trên bàn đá khổng lồ. Điện Khiếu Nguyệt đập cái rầm xuống, bàn đá khổng lồ nện vào cửa động lần nữa, chặn lối đi của mọi người.
"Mục Vỹ, ngươi chết không yên đâu, ngươi chết không yên đâu!"
Vỹ Vu giận dữ gào thét, giọng nói đầy thê lương.
Nhưng lời nguyền rủa của ông ta không thể làm lòng Mục Vỹ dậy sóng dù chỉ một chút.
Hắn làm chuyện này vì Mục Thanh Vũ.
Lúc này đây, Mục Vỹ mới hiểu cho nỗi khổ của ông ấy.
Có lẽ ông ấy thật sự đắn đo, suy nghĩ rất nhiều khi quyết định để Mục Vỹ ở thành Bắc Vân một mình trong mười năm ròng rã.
Với tình thế cấp bách như thế, Mục Thanh Vũ không còn lựa chọn nào khác. Thà để con trai mình sống bình yên ở thành Bắc Vân cả đời còn hơn là bắt nó đối mặt với hiểm nguy.
Tuy nhiên, Mục Vỹ này không còn là Mục Vỹ xưa nữa!
Dù vậy, hắn vẫn sẽ không quên mọi thứ mà Mục Thanh Vũ đã làm cho mình.
"Ông già, một ngày nào đó con sẽ vào nhà họ Vỹ xem người phụ nữ mà cha đem lòng yêu là như thế nào mà khiến cha phải nhẫn nhịn nhiều năm như vậy!"
Mục Vỹ lầm bầm, hắn bước đi rồi bơi lên trên.
Nhưng hắn vừa đi lên được một lúc thì thì nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước.
Chương 580: Bộ tộc Cốt Yêu xuất thế
"Bà điên này, ta bảo bà đi sao bà không đi!"
"Thằng cha này, ta bảo ông đi ông cũng không đi đấy thôi?"
Dù đang phải khó khăn chiến đấu nhưng hai bóng người trong vòng chiến vẫn cãi nhau chí chóe.
Đáng ngạc nhiên, một người trong đó là Vạn Quỷ lão nhân, Phủ Thiên và những người khác bên cạnh cũng cạn lời luôn rồi.
Trì Tân Nguyệt thì vì mệt mỏi chống chọi với kẻ địch nên khuôn mặt tái nhợt trở lại.
Giờ phút này, mấy trăm chiến tướng Ma tộc đang bao vây nhóm mười mấy người họ từ phía trên.
Hầu hết bọn ma tướng này đều có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, tầng thứ hai, chỉ có mười mấy người là Niết Bàn tầng thứ tư, tầng thứ năm.
Dễ thấy nhóm Vạn Quỷ lão nhân đang bị chúng cầm chân, không di chuyển được nửa bước.
Họ bị áp chế về thực lực rất nhiều khi ở trong biển, trong khi bọn chiến sĩ Ma tộc thì không hề hấn gì, hệt như khi ở trên đất bằng vậy.
Cho dù họ đều đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu nhưng phe đối thủ lại có đến một trăm cao thủ cảnh giới Niết Bàn. Đội hình thế này hoàn toàn đẩy họ vào thế yếu, họ khó lòng chống lại nổi.
"Khiếu Nguyệt Thần Khuyển đâu rồi!", Vạn Quỷ lão nhân sốt sắng quát.
"Ta đâu có biết!"
Trì Tân Nguyệt tức tối quát lại: "Nhóc Tiểu Hắc chết tiệt kia vừa ra cung điện thấy nước là như phát cuồng vậy, cứ bơi qua bơi lại giữa lòng biển đen nhẻm đấy, đâu có chịu nghe lời ta. Mục Vỹ nói gì nó nghe răm rắp, ta thì nó lơ luôn, chắc bị bọn quái vật nào đó dưới biển nuốt vào bụng rồi!"
"Sao cơ!"
Vạn Quỷ lão nhân vừa nghe vậy thì mặt tái mét, căng thẳng một cách kỳ lạ.
"Cho ta xin! Lão quỷ, chúng ta sắp toi mạng rồi mà ông còn đi quan tâm một con chó à?"
"Bà thì biết cái gì, Mục lão ca của ta thích con chó đó lắm, nó không thể gặp chuyện không may được. Mục Vỹ không thể có chuyện, nó càng không thể!"
"Trời đất ơi!"
Một giọng nói cắt ngang cuộc hội thoại của hai người.
"Vạn lão ca, ông nói vậy có khác gì ta không bằng một con chó đâu!"
"Mục Vỹ!"
Không hiểu sao ai cũng yên tâm hẳn khi thấy Mục Vỹ xuất hiện.
"Xem ra hồi về phải dạy dỗ Tiểu Hắc lại mới được, lời ta cũng không nghe nữa rồi!"
"Thôi kệ đi!"
Trì Tân Nguyệt cười gượng: "Con chó đó hình như lâu rồi không thấy nước hay sao ấy, vừa ra biển là quằn quại kêu la om sòm, chưa bao giờ ta thấy có con chó nào gặp nước mà kích động đến vậy".
Nghe vậy, Mục Vỹ lúng túng sờ mũi cười khan: "Vâng ạ, tiếp theo cứ giao cho con!"
"Giao cho cậu?"
Dáng vẻ tự tin của hắn làm Vạn Quỷ lão nhân, Trì Tân Nguyệt và Phủ Thiên đều ngẩn người.
Nhưng Mục Vỹ nâng kiếm tiến tới luôn chứ không quan tâm đến việc họ sẽ có phản ứng gì.
Có một điều bất di bất dịch rằng kiếm khách là kẻ kinh khủng nhất trong một cuộc quần chiến.
Không ngoa khi nói rằng kiếm là vua của mọi vũ khí trong thiên hạ, không thể đùa được với kiếm thế mạnh mẽ đâu.
Mục Vỹ tung người bơi trong nước. Kì lạ là hắn không hề bị sức ép của nước ảnh hưởng chút nào, lặn xuống dưới một cách nhanh chóng như một con cá.
Kiếm chém ra cuốn cả dòng nước, tất cả đều trông thật mờ ảo.
Mục Vỹ đứng giữa lòng biển nhưng tựa như không hề bị sức ép của nước tác dụng lên. Trái lại, chính áp lực dưới đáy biển đã trở thành sức mạnh giúp hắn trở nên mạnh hơn.
Không lâu sau, mặt biển bị máu nhuộm đỏ, bọn ma tướng - những kẻ điên loạn giết người không gớm tay - lập tức rối loạn đội hình, ai nấy đều liều mạng bỏ trốn.
Mục Vỹ thở dốc, chỉ đứng tại chỗ. Không người nào có thể chạm vào hắn.
Gâu gâu...
Giữa thời khắc đó, một bóng đen bơi từ phía trên xuống thật nhanh rồi há miệng cắn chết bọn ma tướng trong tích tắc.
"Tiểu tử này!"
Thấy Tiểu Hắc giờ mới chịu ló mặt, Trì Tân Nguyệt cười mắng.
"Xong rồi. Không nên ở dưới này lâu đâu ạ, con e là bộ tộc Cốt Yêu sẽ phá vỡ bàn đá nhanh thôi, chúng ta phải nhanh lên".
Mục Vỹ không muốn chường mặt ra cho bọn bộ tộc Cốt Yêu đánh đâu.
Phong ấn ở đây cách Tụ Tiên Các và Thánh Đan Tông khá gần, muốn nghênh chiến thì phải là bọn họ ra sức mới đúng. Hắn phải về làm vài chuyện nữa.
Đoàn người bơi lên trên mặt biển rồi trở về Vỹ Minh.
Họ rời đi được một lúc thì bàn đá chống đỡ phong ấn dưới đáy biển nổ tung.
Một loạt khung xương trắng toát hiện ra dưới đáy biển. Bọn chúng hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ sức nước.
Người đứng trước đại đội bạch cốt kia nhìn lên trên, nở nụ cười kỳ dị: "Mười nghìn năm trôi qua, cuối cùng bộ tộc Cốt Yêu cũng bước chân vào Trung Châu Đại Lục lần nữa. Lần này, chúng ta phải làm cả đại lục rơi vào loạn lạc mới được!"
Ô ô...
Lời nói của cốt yêu nọ làm cả đội quân đằng sau phát cuồng.
"Lão ngũ chết rồi, đúng là vô dụng! Ta thấy không phải chỉ có mình bộ tộc Cốt Yêu chúng ta đến Trung Châu đâu!"
"Thế không phải tốt hơn sao lão tứ, càng loạn chúng ta càng có cơ hội mà. Hôm nay không thể để bị tên Mục Vỹ khốn nạn kia phong ấn cổng ra như mười nghìn năm trước nữa".
"Lão tam, đệ đừng có đùa. Mục Vỹ là người của thời đại mười nghìn năm trước rồi, hắn mà còn sống là ta bỏ chạy ngay lập tức".
"Nhị ca ơi là nhị ca, sao huynh nhát gan quá vậy hả!"
"Ba đứa thôi đi, nhiều chuyện quá!"
Có giọng nói trầm khàn vang lên, một tên cốt yêu với cơ thể trong suốt óng ánh đi ra khỏi đại quân, quát: "Điện Khiếu Nguyệt đã biến mất, giờ chúng ta trở lại Trung Châu điều tra về cái chết của lão ngũ đã. Trung Châu Đại Lục nằm trong tay bộ tộc Cốt Yêu ta chắc rồi".
"Đúng vậy, không thể để phụ hoàng thất vọng!"
Quân đội bạch cốt đổ bộ từ từ vào lòng biển tăm tối. Khí thế sát phạt ngày một nặng nề hơn.
Bình luận facebook