-
Chương 3746-3750
Chương 3746 Đánh đàn
Phụt! Có người đang kính rượu Văn Tường, nghe lời này, chợt phun ra, rất nhiều nữ tử ngẩn ra, sau đó che miệng cười khẽ. Tính tình Hoa Thiên Đao vốn rất táo bạo, lần này cảm giác như bị châm mồi lửa, trên người sát khí cuồn cuộn, lạnh giọng nói: - Ngươi muốn chết sao? Ngươi cho là ở Nữ Thánh Tông ta không dám giết ngươi sao? Trong đại điện, không khí ngưng đọng. Vốn chỉ là một câu nói vui đùa, Hoa Thiên Đao lại phản ứng quá mức, điều này khiến bầu không khí hơi xấu hổ! - Ta tin tưởng ngươi! Lục Ly gật đầu nói: - Ngươi quả thật có can đảm này, nhưng ngươi không suy xét xem… mình có năng lực này hay không sao? Vài ngày trước mới thua dưới tay ta, da mặt ngươi là dày thế nào mới có thể nói ra lời này? Hoa Thiên Đao sinh ra ở gia đình phú hào, tông môn là một trong vương tộc của mười tám tông phái, tương đương từ nhỏ đã ngậm thìa vàng. Cộng thêm thiên tư hắn phi phàm, từ nhỏ đã nổi bật hơn người, cho nên được tông môn vô cùng coi trọng. cũng dưỡng thành tính cách kiêu ngạo tự phụ. Hắn từ nhỏ chưa từng chịu khinh bỉ như vậy, trừ phi bị các trưởng lão răn dạy khi làm chuyện quá đáng. Người ngoài không ai dám răn dạy hắn, càng đừng nói cười nhạo châm học hắn, vả mặt hắn. Hắn nổi giận đến cực hạn, chủ yếu ở đây nhiều mỹ nhân như vậy, hắn không thể cúi mình. Trong mắt hắn phun ra lửa giận, thân mình cũng run lên, sát khí trong cơ thể tăng lên vô hạn. Lục Ly bưng lên chén rượu, lạnh nhạt nhấp một ngụm, không thèm để ý. Nơi này là Nữ Thánh Tông. Hoa Thiên Đao có lá gan động thủ, nhưng trưởng bối của hắn không có gan này. Nếu không là vả mặt Nữ Thánh Tông. Chỉ cần trưởng lão Hoa Thiên Đao không động thủ, nếu một mình Hoa Thiên Đao, muốn chơi hắn thế nào hắn cũng không sợ. Sột soạt! Bên ngoài vang lên tiếng bước chân phá vỡ không khí xấu hổ, Liễu Diệp thấy thế, vội vàng kéo Hoa Thiên Đao ngồi sang một bên, khuyên nhủ: - Hoa công tử, đừng nổi giận, rất nhiều Đế Cấp sắp đến rồi, đừng gây sự. Hừ! Hoa Thiên Đao cũng bình tĩnh lại, nếu ở bên ngoài Nữ Thánh Tông, hắn khẳng định sẽ không nhẫn nhịn, nghĩ đủ biện pháp giết chết Lục Ly. Nếu thật muốn gây sự trong Nữ Thánh Tông, vậy người chịu thiệt chỉ có hắn. Bên ngoài đi vào một đám cường giả, đều là Chuẩn Đế và Đế Cấp. Ảnh Hậu và mười mấy người sóng vai đi vào, khí tức toàn bộ mọi người đều hùng hậu như biển, tuy đã thu lại khí tức, nhưng vẫn khiến mọi người cảm giác được áp lực. - Mười mấy Đế Cấp! Đôi mắt Lục Ly sáng ngời, có thể tham gia yến hội với nhiều Đế Cấp như vậy, đây vốn là một loại vinh dự. Còn có rất nhiều công tử cũng rất hưng phấn, giống như Liễu Diệp, chỉ chuyện hôm nay đã đủ hắn thổi phồng nhiều năm. Lần này không chỉ đến đây mười Đế Cấp, mà còn là hơn hai mươi trưởng lão gia tộc. Đại điện to như vậy ngồi đầy người, trên trăm thị nữ đi tới đi lui, dị thường náo nhiệt. Ảnh Hậu ngồi ở thượng vị với mấy Đế Cấp, không ngừng có người kính rượu nàng. Bởi vì có Đế Cấp và Chuẩn Đế ở đây, bọn người Lục Ly đều ẩn mình, không nói lời nào, chỉ nghe đám cường giả nói lời lẽ uyên bác. Tiệc rượu diễn ra hơn nửa, Ảnh Hậu vung tay lên, ba mươi lăm nữ tử bắt đầu thay nhau biểu diễn tài nghệ, khiến vô số công tử tâm ngứa. Chỉ có Hoa Thiên Đao một mình bình tĩnh, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc nhìn Lục Ly, đầy hận ý. Sau khi nữ tử triển lộ tài nghệ, Ảnh Hậu đề nghị mười công tử cũng lên triển lộ tài nghệ, khiến không khí toàn trường càng náo nhiệt vạn phần. Mười hạng đầu đại bộ phận đều là công tử danh môn, từ nhỏ đã được gia tộc huấn luyện đủ loại lễ nghi, cầm kỳ thư hoa không sai biệt lắm đều tinh thông. Đối với đám công tử này, biểu diễn ít tài nghệ là chuyện tình rất đơn giản, cũng để bọn họ biểu hiện bản thân, hấp dẫn chú ý của đám mỹ nhân, giành được cơ hội chiếm được hảo cảm của các nàng. Văn Tường là người đầu tiên lên sân khấu, một khúc vũ kiếm tiêu sái phiêu dật, cũng đủ mỹ cảm, dẫn tới một trận khen ngợi trầm trồ. Kế tiếp Đông Dã Ưng lên sân khấu, hắn biểu diễn tài nghệ phù điêu, dùng ngọc thạch điêu khắc hai mỹ nhân rất nhanh, giống như đúc. Hai người này là Lục Linh và Tượng Linh Lung, hắn còn muốn tặng tượng ngọc cho hai người, dẫn đến thanh âm trầm trồ khen ngợi. Sau đó đến lượt Đồ Ảnh, Lưu Uân, Liễu Diệp, bọn người đều lên sân khấu. Hoa Thiên Đao cũng lên sân khấu, biểu diễn quyền pháp. Quyền pháp này là dùng chuyên môn để biểu diễn, đủ mỹ cảm, thể hiện rõ vẻ đẹp cương dương của nam tử. Toàn bộ đều lên sân khấu, chỉ Lục Ly vẫn chưa lên. Lục Ly không muốn biểu diễn, từ nhỏ hắn đã sống trong sơn dã, cũng không có cơ hội học tộc mấy loại tài nghệ này. Về sau tự nhiên cũng sẽ không ngọc, cho nên cũng không có gì nổi bật, chẳng lẽ hắn đi lên lắc mông sao? Tất cả mọi người lên đài, chỉ còn lại Lục Ly. Một đám người nhìn sang hắn, Lục Ly xấu hổ cười cười, nói: - Nhiều công tử danh môn như vậy đều đã biểu diễn, tại hạ tài sơ học thiển, không cần lên bêu xấu. - Điều này sao có thể? - Không được, không được, tất cả mọi người lên sân khấu, Phong công tử ngươi phải lên sân khấu! - Đúng đúng đúng, Phong công tử ngươi lên biểu diễn một đoạn đi! Rất nhiều mỹ nhân không thuận theo, một ít người đang chờ đợi Lục Ly lên sân khấu. Hiện tại là lúc Lục Ly nổi bật nhất, mọi người sao có thể buông tha hắn? Ảnh Hậu nhìn Lục Ly bằng ánh mắt hiền lành, nói: - Phong Vô Định, lão tổ nhà ngươi năm đó là toàn năng, ngươi không học được chút gì với hắn sao? Không được từ chối, đi lên biểu diễn chút đi. Ảnh Hậu đã lên tiếng, Lục Ly còn có thể làm gì? Hắn trầm ngâm một lát, đứng dậy, đi tới giữa sân, ngồi xếp bằng, sau đó cười nói: - Có thể cho ta mượn cây cầm không, ta tùy tiện gảy một bản giúp vui cho chư vị. Ào ào! Giữa sân nhất thời vang lên tiếng nghị luận thấp giọng, Lục Ly muốn đánh đàn? Chính hắn cũng không có cầm chuyên dụng? Phải biết rằng mỗi một cây cầm đều khác nhau, cầm không quen tay sẽ không thể phát huy cầm kỹ tốt nhất. Nói rõ cái gì? Nói rõ Lục Ly không thật tinh thông cầm kỹ?
Chương 3747 Tiểu hoạt đầu
Người ở đây đệ tử phú hào chiếm đa số, cầm kĩ mỗi người đều tinh thông, một thường dân như Lục Ly đánh đàn ở đây, đây không phải múa rìu qua mắt thợ sao, làm trò cười trong mắt người khác. Ảnh Hậu phất tay, một nữ tử lập tức đứng dậy, lấy ra đàn cổ, đi đến phía trước Lục Ly, hai tay dâng lên, nàng nói: - Phong công tử, cầm này gọi là Trĩ Nhã, tiểu tử nữ vinh hạnh nghe thần khúc của công tử. Lục Ly hơi gật đầu, tiếp nhận đàn cổ, nhẹ nhàng đặt xuống, gảy thử một cái, giống như đang chỉnh tiếng đàn. Đám người xem đều cạn lời, Lục Ly trông có vẻ không tinh thông cầm kỹ như vậy, thậm chí có thể nói là nửa hiểu nửa không hiểu, hắn cũng không điều âm, tư thế căn bản không phải người từng học. Lục Ly gảy thử, đại khái tìm đúng âm sắc, hắn hơi xấu hổ cười cười, sau đó nhắm mắt trầm tư. Hắn biết đàn không nhiều lắm, chỉ đơn giản mấy bàn, hắn cuối cùng lựa chọn đàn một bàn tương đối đơn giản, đừng đàn sai là được rồi. Lục Linh và Tượng Linh Lung vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lục Ly. Thủ pháp ngốc nghếch kia khiến hai người thật cạn lời. Nhưng các nàng thật hiểu biết Lục Ly, chuyện tình không nắm chắc tuyệt đối không làm, cho nên hai người thật chờ mong, Lục Ly sẽ có biểu hiện kinh diễm gì? “Đông!” Một tiếng đàn trầm thấp vang lên, giống như tiếng vọng trong thâm sơn. Lục Ly bắt đầu đàn tấu của hắn, từ mấy âm sắc ban đầu có thể nhìn ra Lục Ly rõ ràng không thật am hiểu cầm kĩ, ngay cả tiết tấu cơ bản cũng rất kém cỏi. Trong tai đám người tinh thông cầm kĩ ở đây giống như tạp âm, nhưng mọi người ở đây đều rất có giáo dưỡng, sẽ không lộ ra thần sắc đặc biệt. Thùng thùng! Đàn một lát, Lục Ly giống như tìm đúng tiết tấu, đàn tấu cũng bắt đầu rơi vào cảnh đẹp, khúc nhạc hắn đàn tấu trầm thấp lại sâu thẳm, khiến trong đầu người ta bất tri bất giác hiện lên vài hình ảnh. Như nhìn thấy một tòa thâm sơn, một tòa núi lớn, một dòng sông nhỏ quen thuộc, một tiếng kêu nhẹ của đàn dê, một hình ảnh rất nhiều người đã quên đều hiện lên trong đầu mọi người. Chậm rãi, cả toàn trường không còn âm thanh gì, ban đầu còn có người chậm rãi uống rượu ăn linh quả, giờ đây đều ngừng lại. Một vài người nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc trầm thấp u oán mà mang chút ưu thương thản nhiên này. “Tí tách, tí tách!” Một lúc lâu sau, từng giọt nước mắt chảy xuống, một nữ tử bắt đầu rơi lệ, càng nhiều người lộ vẻ tưởng niệm, lộ ra vẻ đau thương, lộ ra vẻ ưu sầu. Cầm khúc của Lục Ly bất tri bất giác hấp dẫn mọi người đi vào, khiến các nàng nhớ tới nơi sinh ra trước đây, nhớ tới cố hương, nhớ tới cha mẹ hay thân nhân đã mất… Khó quên nhất là cố hương, ưu sầu nhất là nỗi nhớ quê nhà. Ba mươi lăm nữ tử của Nữ Thánh Tông, có hơn phân nửa là lúc nhỏ đã gia nhập Nữ Thánh Tông, vẫn sinh sống ở Nữ Thánh Tông tu luyện, nhiều năm qua các nàng đã quên bộ dáng của cố hương, quên đi nơi sinh ra. Khúc nhạc này đánh thức chỗ sâu trong kí ức nàng, khiến các nàng nhớ tới nơi chỉ vào lúc đêm khuya, nằm mộng mới có thể nhớ tới. Tượng Linh Lung và Lục Linh đã sớm rơi lệ đầy mặt, trên mặt Lục Linh còn hiện ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Kí ức bị phong ấn trong đầu nàng, vốn nàng có thể phá vỡ phong ấn, nhưng giờ đây như một chiếc hộp bí ẩn được mở ra, vô số kí ức tiến vào linh hồn nàng. Một khắc này, trên mặt Ảnh Hậu cũng lộ ra vẻ đang hồi tưởng, nàng nhớ tới thời đại thiếu nữ của mình, nhớ cố hương của nàng, nhớ tới cha mẹ mất đi của nàng, nhớ tới tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm thời kỳ thiếu nữ của nàng. Nhưng dù sao nàng cũng đến tuổi này rồi, cũng không tỏ ra quá nhiều tâm tình. Rất nhiều Đế Cấp đều không biến sắc, nhưng nội tâm đều rất cảm khái. Các nàng kỳ thật đều rõ ràng, khi gảy đàn, Lục Ly vận dụng một loại pháp tắc thần âm đặc thù, nhưng trong tiếng đàn của hắn sẽ có tình cảm đặc thù, có thể không tự chủ dẫn dắt người nghe vào cảm xúc nào đó. Cầm kĩ của Lục Ly đích xác không tốt lắm, nhưng sau khi hắn dung hợp pháp tắc thần âm, tiếng đàn này lập tức trở nên đặc thù. Pháp tắc thần âm và cầm kỹ dung hợp thật hoàn mỹ, mới có thể sinh ra tình huống kỳ dị này. Ấm Linh hồn Lục Linh đột nhiên bị phá giải phong ấn, vô số kí ức như thủy triều chảy vào linh hồn nàng, nước mắt nàng rốt cục không nhịn được trút xuống. Nàng mở to mắt nhìn Lục Ly, nhớ tới bức họa hài đồng kia, nhớ tới hai người sống nương tựa lẫn nhau trong bộ lạc Địch Long, nhớ tới chuyện Bắc Mạc, nhớ tới chuyện Đấu Thiên Giới. Nàng ở Đấu Thiên Giới bị mang về tộc đàn, khi đó Lục Ly vẫn còn là phàm nhân. Một phàm nhân lại có thể trở thành thần, có thể đi đến Thần Giới, tiến vào Nhị Trọng Thiên, cuối cùng còn đến Tam Trọng Thiên, địch Nghịch Long Tộc, tìm được nàng! Nghĩ đến đây, Lục Ly có một cảm giác tan vỡ, nàng nhớ tới ở trong bảo địa vô thượng gần Nghịch Long tộc. Lục Ly nói nàng là người thân nhất của hắn ở trên thế gian này, nhớ tới Lục Ly mấy năm nay vì tìm nàng, chịu không ít đau khổ, nội tâm nàng đau đớn không thôi. Nàng kỳ thật là một người thật kiên cường, hoàn cảnh từ nhỏ khiến nàng không thể không kiên cường, bởi vì nàng không có bất cứ ai có thể dựa vào, cho nên nàng rất ít khi khóc. Hiện tại gặp tình huống này khóc đến quên cả trời đất, nếu không phải ở đây nhiều người như vậy, có lẽ đã sớm nhào vào lòng Lục Ly khóc rống. - Đệ đệ! Trong lòng nàng thì thào, mãnh liệt khắc chế tâm tình trong lòng. Nếu không nàng sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Ly, sẽ bại lộ thân phận của hắn. Giờ đây, chuyện nàng muốn làm nhất là Lục Ly cởi bỏ mặt nạ, để nàng nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia. - Người thân nhất… Lục Linh hé môi cười, đúng vậy! Tuy tính ra thời gian nàng ở với Lục Ly không dài, tuy hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng trong lòng nàng, Lục Ly quả thật là người thân nhất, còn thân hơn tỷ đệ ruột. Nghịch Long tường đối với nàng rất tốt, rất nhiều trưởng lão Nghịch Long Tộc cũng đối với nàng rất tốt, nhưng nàng lại không cảm thụ được loại thân tình chân chính, loại tình cảm có thể chết vì đối phương.
Chương 3748 Tiểu hoạt đầu
Đông… đông… Lục Ly rốt cục đàn xong, chỉ còn tiếng dư âm lượn lờ, khiến rất nhiều người xung quanh đều im lặng. Thẳng đến khai Ảnh Hậu cảm khái, vô số người mới tỉnh ngộ, Ảnh Hậu nói: - Cầm hay, khúc hay! Phong Vô Định, nổi bật nhất hôm nay chính là ngươi! Rất nhiều người lặng yên lau nước mắt, đều vỗ tay phụ họa. Ánh mắt vô số nữ tử nhìn Lục Ly lại càng nóng rự, giống như Lục Ly biến thành tri âm của các nàng, xúc động chỗ mềm mại nhất trong nội tâm của nàng. - Quả thật nổi bật nhất! Văn Tường tỏ vẻ khâm phục nói: - Về phương diện tài nghệ, Văn mỗ cam bái hạ phong, cầm khúc của Phong công tử là khúc động lòng người, xúc động lòng người nhất Văn mỗ từng nghe. Rất nhiều người đều gật đầu, một ít mỹ nhân, bao gồm mấy Đế Cấp đều đánh giá rất cao. Ảnh Hậu càng nhìn Lục Ly càng thuận mắt, năm đó nàng thiếu chút nữa ở bên lão tổ của Phong Vô Định, đáng tiếc lão tổ Phong Vô Định kiệt ngạo bất tuân, không muốn bị Nữ Thánh Tông giới hạn, cuối cùng hai người hữu duyên vô phận. Hiện tại hậu đại tình nhân cũ đến đây, còn ưu tú như lão tổ Phong Vô Định năm đó. Ảnh Hậu như nhìn thấy bóng dáng vị lão tổ Phong Vô Định trên người Lục Ly, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên nhìn Lục Ly bằng cặp mắt khác xưa. Ảnh Hậu cũng ban cho Lục Ly mấy viên đan dược, đều là đan dược đỉnh cấp Nữ Thánh Tông. Điều này khiến trong mắt Hoa Thiên Đao và Đông Dã Ưng bốc lửa, thầm hận không thôi. Yến hội đã kết thúc, nhóm Đế Cấp dẫn đầu rời đi. Một đám trưởng lão cũng rơi đi, khi Lục Ly chuẩn bị cáo từ, Ảnh Hậu gọi lại hắn. Lục Linh liếc mắt nhìn Lục Ly thật sâu, chờ mọi người rời đi, Ảnh Hậu mới cười trong suốt nói: - Vô Định, ta thật tò mò, nguyên lực của ngươi là từ đâu ra? Còn lại không dễ hỏi, Ảnh Hậu cũng không có quá nhiều cố kỵ, trực tiếp hỏi. Lục Ly chần chờ, việc này nên giải thích thế nào? Ảnh Hậu cũng không phải người bình thường, cũng không dễ lừa gạt. Hắn chần chờ như vậy, Ảnh Hậu liền cười khẽ, nói: - Thế nào? Lão tổ ngươi dặn dò ngươi không thể truyền ra ngoài? - Lão tổ? Nội tâm Lục Ly chấn động, sau đó lập tức phản ứng lại, cười khổ nói: - Ảnh Hậu thứ lỗi, lão tổ quả thật từng dặn dò, một số việc… không nên truyền ra ngoài. - Ha hả! Ảnh Hậu nở nụ cười, vẻ đạp sang trọng, quý khí bức người, nàng nói: - Vậy lão tổ ngươi có nói ta không phải là… người ngoài không? Ảnh Hậu có chút quan hệ với lão tổ Phong Vô định, chuyện này Lục Ly đã sớm đoán ra, hai người rất có thể là tình nhân cũ. Cho nên Lục Ly lập tức tươi cười, nói: - Đây là đương nhiên, Ảnh Hậu sao có thể là người ngoài? Người đừng nói, ta vừa gặp người đã có cảm giác thân thiết, cảm giác như tổ nãi nãi của ta… - Tiểu hoạt đầu ngươi, miệng lưỡi thật biết ăn nói! Vẻ từ ái trên mặt Ảnh Hậu càng thêm nồng đậm, nàng nâng ly trà trên tay, nói: - Ngươi cố gắng đi, tranh thủ được hạng nhất, nếu có thể được hạng nhất, ta tặng ngươi một kiện Đế Binh. - Hả? Lục Ly không ngờ nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn. Hắn vội vàng đứng dậy, bái tạ nói: - Đa tạ Ảnh Hậu, trở về ta nhất định nói lại với lão tổ, Ảnh Hậu đối với ta thật tốt, sau này để lão tổ tự mình đến đây bái tạ. Ha ha ha! Ảnh Hậu cười ha hả, cười đến xinh đẹp, quên chuyện muốn hỏi Lục Ly lúc trước. Nhưng Lục Ly nói như vậy, Ảnh Hậu sẽ tự cho rằng nguyên lực của Lục Ly là do lão tổ Phong Vô Định nhúng tay vào. Ảnh Hậu phất tay, Lục Ly bái lạy rồi rời đi. Trở về trong tòa thành của mình, trên trán hắn đầy mồ hôi. Trong mắt hắn có ưu sầu nhàn nhạt, nếu thân phận hắn bại lộ, Ảnh Hậu có phải sẽ thẹn quá hóa giận không? Đến lúc đó, hắn sẽ không có ngày sống tử tế. - Mặc kệ đi! Lục Ly lắc đầu, suy nghĩ nhiều cũng không có kết quả, vẫn là được hạng nhất ở trận chung kết rồi nói sau. Nếu ngay cả hạng nhất cũng không đoạt được, vậy thân phận không bại lộ thì cũng vô dụng. - Không biết Ngôn Tổ ở đâu? Lục Ly nhớ tới một sự kiện, nếu hắn không thể thông qua con đường bình thường mang đi Lục Linh và Tượng Linh Lung, vậy chỉ có thể binh hành hiểm chiêu. Cũng không biết Ngôn Tổ và Hồ gai đã nghĩ ra đường lui tốt nhất chưa? Nơi này là Nữ Thánh Tông, nếu không may, các nàng sẽ bắt giải thích tại chỗ. Thời gian một tháng rất nhanh trôi qua, trong khoảng thời gian này rất nhiều người đến mở tiệc chiêu đãi Lục Ly. Nhưng Lục Ly không đi lần nào, thậm chí Tượng Linh Lung và Lục Linh mở tiệc chiêu đãi hắn cũng không đi, bởi vì hắn căn bản không biết, vẫn luôn bế quan tu luyện. Cho dù hắn biết ắt hẳn cũng sẽ không đi, tránh bại lộ thân phận, chỉ cần được hạng nhất, cầu hôn hai người, sau đó mang hai người rời đi, có thể chậm rãi ôn chuyện, không vội ngay lúc này. Ngày tổng chung kết, Hoa Dương Phong càng thêm náo nhiệt, trên khán đài, số người ngồi đạt ít nhất mười vạn người. Trưởng lão các gia tộc đến cũng càng nhiều, Đế Cấp, tính thêm của Nữ Thánh Tông đạt hơn hai mươi người, thịnh thế như vậy chưa từng có. Khi đám người Hoa Thiên Đao đi đến Luận Võ Trường, nhìn thấy toàn trường tấp nập người đến, đều cảm thấy hơi áp lực. Nhiều người như vậy xem luận võ, nếu có thể thắng liên tục, ít nhất lấy ba hạng đầu là vinh quang. Nếu luận võ thất bại, được hạng tư hạng năm, vậy cũng là chuyện tình thật mất mặt. Đương nhiên. Kỳ thật năm người bọn họ bất luận thắng thua đều đã danh dương thiên hạ rồi. Nữ Thánh Tông dán thông báo thông cáo thiên hạ. Phong Vô Định chân chính chưa từng đến luận võ, cũng đã danh dương tứ hải, không thể không nói rất buồn cười. Có lẽ… Phong Vô Định chân chính có lẽ đã nhận được tin tức, giờ đây đang cảm giác kỳ quái, tự hỏi thế gian này có người cùng tên với hắn mà còn có thiên tư chiến lực phi phàm như vậy? - Mọi người im lặng! Trưởng lão Nữ Thánh tông hai tay áp xuống, dùng thần lực hô hào, thanh âm rất lớn, thanh âm huyên náo bốn phía nhất thời biến mất, trưởng lão Nữ Thánh Tông nói: - Hoa Dương Luận đạo trải qua mấy trận so đấu, đã xuất hiện ba mươi hạng đầu, mười hạng đầu, năm hạng đầu.
Chương 3749 Nữ Đế Phong
- Phần thưởng lúc trước đều đã được thực hiện. Hiện tại tiến hành tổng chung kết cuối cùng, ai giành chiến thắng, chúng ta đều mỏi mắt chờ mong! - Hiện tại ta tuyên bố quy tắc trận đấu của trận chung kết! Trưởng lão Nữ Thánh Tông nói xong, dừng một chút, vô số người ngừng thở, không dám phát ra thanh âm, trận tổng chung kết đến tột cùng sẽ thế nào? Quy tắc này thập phần trọng yếu. Trưởng lão Nữ Thánh Tông tiếp tục nói: - Quy tắc rất đơn giản, trận đấu cuối cùng chúng ta không chuẩn bị luận võ, mà đi Nữ Đế Phong. Ba hạng đầu đi qua một vạn bậc thạch thê sẽ trực tiếp tiến vào ba giáp, sau đó hạng hai và hạng ba luận võ, người thắng sẽ tiếp tục luận võ với người hạng nhất, tranh đoạt hạng nhất của Hoa Dương Luận Đạo. - Nữ Đế Phong? Trưởng lão Nữ Thánh Tông vừa nói xong, vô số người trở nên mơ hồ. Bởi vì bọn họ cũng không biết Nữ Đế Phong, leo núi rất khó sao? Tổng chung kết lại so đấu cái này? Khó trách khỏi khiến nhiều người rất thất vọng, bọn họ muốn xem cường giả siêu cấp chiến đấu đẫm máu. - Nữ Đế Phong các ngươi cũng không biết? Đó là bảo vật trấn tông của Nữ Thánh Tông a! - Đó là một kiện chí bảo do Thánh Hoàng đời thứ nhất Nữ Thánh Tông sau khi chết dùng thân thể mình tế luyện thành, đây là Thánh Binh siêu cấp! - Đúng vậy, có thể nói nếu không có Nữ Đế Phong, vậy sẽ không có Nữ Thánh Tông. Bảo vật này không chỉ có thể khắc chế địch nhân, còn có thể đào tạo người. Có thể leo lên mấy cấp bậc là đối ứng với cảnh giới gì. Nghe nói có thể bước lên đỉnh núi Nữ Đế Phong, vậy có thể trở thành Đế Cấp. - Thì ra là thế, vậy thật hấp dẫn, xem lần này có ai có thể bước lên vạn cấp! Đúng rồi… Nữ Đế Phong đâu rồi? Chúng ta làm sao xem? - Nữ Thánh Tông khẳng định có biện pháp, sẽ không để quần chúng chúng ta ngồi không! Bốn phía đều nghị luận huyên náo, trưởng lão kia phất tay, trầm quát: - Trận đấu hiện tại bắt đầu, mời năm tuyển thủ chuẩn bị. Quy tắc lần này là vô luận ngươi sử dụng phương pháp gì, chỉ cần có thể bằng tốc độ nhanh nhất bước lên vạn bậc thang là được. Đương nhiên… các ngươi không được công kích lẫn nhau, chỉ dùng bản lĩnh để đi. Nếu phát hiện có người công kích, sẽ xem như gây náo loạn, từ bỏ tư cách tham gia trận đấu. Năm người đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là không biết Nữ Đế Phong ở đâu, có hơi mơ hồ. Ảnh Hậu bên kia mỉm cười, trong tay bay ra một tòa núi nho nhỏ, trôi nổi giữa sân. - Nhỏ như vậy? Trên khán đài, mọi người nhìn nhau, nhưng rất nhanh đều phản ứng lại, nơi này hẳn tự thành một thế giới, sau khi đi vào sẽ phát hiện Nữ Đế Phong phi thường lớn. Trưởng lão Nữ Thánh Tông chỉ vào tòa núi giữa không trung, nói: - Chư vị có thể đi vào đây, sau khi đến gần ngọn núi lập tức có thể đi vào, chúc các ngươi may mắn. Nhắc nhở một câu, lúc đi lên núi nên cẩn thận, bởi vì Nữ Đế Phong sẽ tự chủ công kích. - Được! Hoa Thiên Đao vọt lên đầu tiên, người còn lại tự nhiên không cam lòng yếu thế, đều bay lên đỉnh núi kia. Khi đến gần ngọn núi, năm người đều bị hút vào, biến thành năm nhân loại kích thước cỡ con kiến. Thật thần kỳ là người bên ngoài dùng thần niệm tra xét bên trong, lại có thể thoải mái tập trung vào năm người, cũng tra xét được chỗ của năm người. Tòa núi lớn mênh mông kia, ngọn núi này là một tòa Kim Tự Tháp, cao ngất trong mây, mặt trên trụi lủi, không có cái gì. Chỉ có một thạch thê uốn lượn, giống như một con đường thông thiên. Giờ đây, năm người đều ở dưới chân núi, thạch thê trước mặt bọn họ có một thần văn trong suốt ngăn cản đường đi của mọi người. Hoa Thiên Đao đã lấy ra Thần Binh, muốn công kích thần văn này. - Bắt đầu đi! Ảnh Hậu đánh ra thần lực, hào quang Nữ Đế Phong hơi lóe lên, cái chắn vô hình kia biến mất. Hoa Thiên Đao và Đông Dã Ưng lập tức hóa thành mũi tên nhọn, phóng lên trên. - Đi thôi! Văn Tường và Đồ Ảnh cũng xông lên, Lục Ly cũng không gấp, hồng quang dưới chân hắn chợt lóe sáng. Huyết Linh Nhi tiến vào dưới nền đất. Nữ Đế Phong này khẳng định là một kiện bảo vật phi thường cường đại, bảo vật này có thần văn cường đại. Nếu có thể phá giải những thần văn này, thậm chí chỉ cần khám phá một ít thần văn, sẽ có trợ giúp phi thường lớn với hắn. Một vạn bậc thạch thê khẳng định không dễ đi như vậy, nếu không cái này đã không dùng làm khảo nghiệm. Đây là trận tổng chung kết, sao có thể dễ dàng như thế, Lục Ly không vội vã nhất thời. Hắn tin tưởng người đi trước nhất sẽ bất lợi, sẽ… thật thảm! Ầm! Ý niệm này vừa tuôn lên trong đầu, Hoa Thiên Đao xông vào đầu tiên, đã đi được mấy chục bậc thang, bị một luồng bạch quang đánh trúng, sau đó thân mình rơi xuống, lăn mấy vòng trên không trung… Đông Dã Ưng phía sau ngừng lại cước bộ, trong mắt hắn cũng lộ vẻ ngưng trọng. Vừa rồi một kích kia hoàn toàn không có dấu hiệu gì, trực tiếp bắn vào trong thạch thê, lập tức đánh trúng Hoa Thiên Đao. Tốc độ công kích này rất nhanh, Hoa Thiên Đao cũng không có biện pháp phản ứng, trực tiếp bị đánh bay xuống, đây đổi lại là hắn là trốn không thoát. Đám người Văn Tường cách đó không xa, mấy người này cũng thấy cảnh tượng này, đều ngừng lại cước bộ, trong mắt đều là vẻ suy tư. Bọn người này biết Nữ Đế Phong khẳng định rất khó đi, cũng không ai nghĩ trực tiếp bay vào, mà dựa vào cước bộ. Lại không ngờ biến thái như vậy, mới đi mấy chục bậc đã bị đánh bay, hơn nữa lấy chiến lực của Hoa Thiên Đao không thể chống đỡ nổi… - Đi thôi! Mặc kệ khó đi thế nào, vẫn phải nếm thử, tìm kiếm biện pháp phá giải. Đông Dã Ưng nâng cước bộ, đi lên trên. Khi hắn đi đến một bậc thạch thê kia của Hoa Thiên Đao, cả người đều căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn phía trước. Hả? Hắn đợi một lát, lại phát hiện không có công kích? Hắn nhất thời mừng rỡ tiếp tục đi lên trên. Ai ngờ vừa mới đi ba bậc thạch thê, một bạch quang sáng lóe lên, Đông Dã Ưng cũng quay cuồng, xung lượng cường đại khiến hắn bay trở về chân núi, lăn về bên người Lục Ly. - Đây con mẹ nó đi thế nào? Đông Đã Ưng trợn tròn mắt, người phía trên cũng trợn tròn mắt, công kích của thạch thê này giống như không có quy luật gì, hơn nữa mạnh đến đáng sợ.
Chương 3750 Ngươi trị không được
Tuy hiện tại sẽ không để ngươi bị thương, nhưng mãi khiến người trở về nguyên điểm, căn bản không có biện pháp tiếp tục chơi đùa khoái trá. - Quả nhiên thật tà môn! Lục Ly vẫn chưa hành động, đứng ở chân núi, trên mặt lộ ra tươi cười ý vị thâm trường. Loại trò chơi không quy tắc này thật có lợi với hắn? Bởi vì về phương diện thần văn, hắn có Huyết Linh Nhi có thể sánh bằng tông sư! Nữ Đế Phong là bảo vật trấn tông của Nữ Thánh Tông, tòa ngọc sơn này dùng di thể của Thánh Hoàng đời thứ nhất Nữ Thánh Tông luyện chế mà thành. Rồi sau đó dưới tế luyện của vô số cường giả Nữ Thánh Tông mấy đời, bảo vật này càng ngày càng cường đại. Nếu bảo vật này được Ảnh Hậu phóng thích, vậy gần như quét ngang tất cả Đế Cấp. Nếu là Thánh Hoàng sử dụng chí bảo này, Thánh Hoàng bình thường cũng có thể diệt trừ, điều kiện tiên quyết là đối phương cũng không có trọng bảo như vậy. Đệ tử nội môn Nữ Thánh Tông đều xông qua Nữ Đế Phong, nhưng đệ tử ngoại môn rất ít có đãi ngộ này. Người ngoài lại hoàn toàn không biết gì về Nữ Đế Phong, rất nhiều người là lần đầu tiên gặp. Cho nên tra xét tình huống bên trong, bên ngoài trở nên náo nhiệt lên, cùng nhau nghị luận, đủ loại phỏng đoán, hoài nghi, suy diễn, phán xét… Mấy người bên trong cũng không có bởi vì thạch thê khó đi mà buông tha. Sau khi Đông Dã Ưng bị đánh bay, Văn Tường và Đồ Ảnh tiếp tục tiến lên. Công kích nơi này không thể đánh bị thương ai, có thể thử nghiệm lặp lại, tìm kiếm đường phá cục. Ầm! Văn Tường xông lên hơn tám mươi bậc thạch thê, bị một bạch quang đánh bay, sau đó Đồ Ảnh đi lên mấy bậc, lại bị đánh bay xuống dưới. Nhưng đôi mắt đám người này đều sáng lên, bởi vì bọn họ sau khi bị đánh bay một lần, giống như có thể bước lên thêm mười bậc? Vậy nếu không ngừng bị đánh bay thì có thể không ngừng leo lên trên, nói như vậy, một vạn bậc cũng không quá khó khăn. Vù! Hoa Thiên Đao và Đông Dã phía sau cũng lập tức bay vụt lên, tốc độ đạt cực hạn, dù sao bị đánh cũng không tổn thương bọn họ. Bị đánh rơi xuống cũng không sao, tiếp tục xông lên là được. Ầm! Quả nhiên, lần này lại bước lên thêm mười bậc thạch thê. Hoa Thiên Đao bị đánh bay xuống, Đông Dã Ưng đồng dạng bước hơn mười bậc thạch thê so với Hoa Thiên Đao mới bị đánh bay xuống. Nữ Đế Phong xuất hiện một cảnh tượng rất thú vị, bốn người liên tục đi lên thạch thê, sau đó thay phiên bị đánh rơi xuống. Cứ liên tiếp bị đánh bay xuống, tốc độ của bốn người đều rất nhanh, cứ như vậy thay phiên nhau xông lên, rất nhanh đã đi lên ba trăm bậc thạch thê. - Không đúng a! Hoa Thiên Đao sau khi bị đánh rơi xuống, hắn nhìn Lục Ly đứng ở một bên xem náo nhiệt, đôi mắt lạnh dần, nói: - Ngươi vì sao không đi lên? Chúng ta mệt chết mệt sống, ngươi lại ở đây xem náo nhiệt? Sau này trực tiếp chiếm tiện nghi sao? Ầm! Đông Dã Ưng ở phía trên đánh rơi xuống, nhìn thấy Hoa Thiên Đao không đi lên mà nhìn chằm chằm Lục Ly, hắn cũng nói: - Phong Vô Định, ngươi vì sao không đi lên? Muốn ngồi mát ăn bát vàng sao? - Ha hả! Lục Ly cười cười nói: - Các ngươi cũng có thể đứng đây, không ai buộc các ngươi xông lên. Ta nhường các ngươi xông lên trước, nhường cơ hội cho các ngươi tiến vào ba hạng đầu, chuyện này không tốt sao? - Không biết xấu hổ! Hoa Thiên Đao cười nhạo: - Muốn ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ thành quả, còn tỏ ra đại nghĩa, tỏ vẻ cao thượng? Ta chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như ngươi. - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả nói: - Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Ngươi gặp qua nhiều người lắm sao, một đóa hoa được bảo bọc trong nhà, đã từng gặp qua cái gì chứ? Được rồi, đừng vô nghĩa nữa, tiếp tục đi lên đi, đừng lề mề nữa. - Ngươi… Hoa Thiên Đao giận dữ, ánh mắt muốn phun lửa, sát khí bùng lên: - Phong Vô Định, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi thật nghĩ rằng không ai trị được ngươi sao? - Có! Lục Ly thành thật gật đầu, sau đó nói: - Nhưng người khác có thể trị được, ngươi… không được! - Muốn chết! Hoa Thiên Đao giận tím mặt, tính tình nóng nảy của hắn thiếu chút nữa khiến hắn giơ đao chém người. Đông Dã Ưng bên cạnh không chỉ không khuyên bảo, ngược lại thêm mắm dặm muối, nói: - Phong Vô Định, ngươi đừng tưởng may mắn thắng Hoa công tử một lần đã thiên hạ vô địch. Nguyên lực của ngươi còn có bao nhiêu? Ngươi cũng không nghĩ xem, rời khỏi Nữ Thánh Tông, ngươi có thể còn sống trở về hay không? - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả nói: - Có thể còn sống trở về hay không ta mặc kệ, nhưng hai phế vật các ngươi ở Nữ Thánh Tông ta dễ dàng áp chế, không phục sao? Có thể thử xem. Rắc rắc rắc! Hoa Thiên Đao nghiến răng nghiến lợi. Đông Dã Ưng cũng nổi giận, nhưng hai người xem như lý trí. Biết nếu động thủ ở đây sẽ trái với quy tắc, đến lúc đó sẽ trực tiếp bị đào thải thì thật oan uổng. - Chúng ta nhịn! Đông Dã Ưng và Hoa Thiên Đao liếc nhìn nhau, hai người đều không nhìn Lục Ly nữa mà tiếp tục xông lên trên. Hai người đều hiểu đây là phép khích tướng của Lục Ly, chỉ muốn chọc giận hai người động thủ. Hai người không muốn tiếp tục chửi nhau với Lục Ly, sợ không áp chế được lửa giận trong lòng. - Hai vị công tử, đừng chạy quá nhanh, coi chừng sẽ ngã! Lục Ly ở phía sau kêu một tiếng, bắt chước ngữ khí trưởng bối của hai người, hai người suýt chút nữa ngã trên mặt đất, hai người hít sâu, tiếp tục phóng lên trên, hoàn toàn không để ý Lục Ly nữa. Mặt khác, Văn Tường và Đồ Ảnh cũng bị đánh bay xuống. Hai người mơ hồ nghe thấy Hoa Thiên Đao, Đông Dã Ưng và Lục Ly đang đấu võ mồm, hai người đều không muốn vô nghĩa với Lục Ly. Tuy hai người cũng thật hoài nghi vì sao Lục Ly không đi lên? Lục Ly không tất yếu vội vã đi lên, bởi vì đi lên cũng không có ý nghĩa. Bởi vì hắn tin tưởng, lên một hai ngàn tầng đều rất đơn giản, nhưng càng lên cao sẽ càng khó. Nên quan sát nhiều hơn, tự hỏi nhiều hơn làm sao phá cục. Huyết Linh Nhi đã tra xét, có lẽ trong thời gian ngắn không dễ dàng tìm ra phương pháp phá cục. Nếu thần văn nơi này dễ dàng phá giải, Nữ Đế Phong này đã không phải là bảo vật mạnh nhất Nữ Thánh Tông. Trận tổng chung kết này cũng sẽ không có hay ho gì.
Phụt! Có người đang kính rượu Văn Tường, nghe lời này, chợt phun ra, rất nhiều nữ tử ngẩn ra, sau đó che miệng cười khẽ. Tính tình Hoa Thiên Đao vốn rất táo bạo, lần này cảm giác như bị châm mồi lửa, trên người sát khí cuồn cuộn, lạnh giọng nói: - Ngươi muốn chết sao? Ngươi cho là ở Nữ Thánh Tông ta không dám giết ngươi sao? Trong đại điện, không khí ngưng đọng. Vốn chỉ là một câu nói vui đùa, Hoa Thiên Đao lại phản ứng quá mức, điều này khiến bầu không khí hơi xấu hổ! - Ta tin tưởng ngươi! Lục Ly gật đầu nói: - Ngươi quả thật có can đảm này, nhưng ngươi không suy xét xem… mình có năng lực này hay không sao? Vài ngày trước mới thua dưới tay ta, da mặt ngươi là dày thế nào mới có thể nói ra lời này? Hoa Thiên Đao sinh ra ở gia đình phú hào, tông môn là một trong vương tộc của mười tám tông phái, tương đương từ nhỏ đã ngậm thìa vàng. Cộng thêm thiên tư hắn phi phàm, từ nhỏ đã nổi bật hơn người, cho nên được tông môn vô cùng coi trọng. cũng dưỡng thành tính cách kiêu ngạo tự phụ. Hắn từ nhỏ chưa từng chịu khinh bỉ như vậy, trừ phi bị các trưởng lão răn dạy khi làm chuyện quá đáng. Người ngoài không ai dám răn dạy hắn, càng đừng nói cười nhạo châm học hắn, vả mặt hắn. Hắn nổi giận đến cực hạn, chủ yếu ở đây nhiều mỹ nhân như vậy, hắn không thể cúi mình. Trong mắt hắn phun ra lửa giận, thân mình cũng run lên, sát khí trong cơ thể tăng lên vô hạn. Lục Ly bưng lên chén rượu, lạnh nhạt nhấp một ngụm, không thèm để ý. Nơi này là Nữ Thánh Tông. Hoa Thiên Đao có lá gan động thủ, nhưng trưởng bối của hắn không có gan này. Nếu không là vả mặt Nữ Thánh Tông. Chỉ cần trưởng lão Hoa Thiên Đao không động thủ, nếu một mình Hoa Thiên Đao, muốn chơi hắn thế nào hắn cũng không sợ. Sột soạt! Bên ngoài vang lên tiếng bước chân phá vỡ không khí xấu hổ, Liễu Diệp thấy thế, vội vàng kéo Hoa Thiên Đao ngồi sang một bên, khuyên nhủ: - Hoa công tử, đừng nổi giận, rất nhiều Đế Cấp sắp đến rồi, đừng gây sự. Hừ! Hoa Thiên Đao cũng bình tĩnh lại, nếu ở bên ngoài Nữ Thánh Tông, hắn khẳng định sẽ không nhẫn nhịn, nghĩ đủ biện pháp giết chết Lục Ly. Nếu thật muốn gây sự trong Nữ Thánh Tông, vậy người chịu thiệt chỉ có hắn. Bên ngoài đi vào một đám cường giả, đều là Chuẩn Đế và Đế Cấp. Ảnh Hậu và mười mấy người sóng vai đi vào, khí tức toàn bộ mọi người đều hùng hậu như biển, tuy đã thu lại khí tức, nhưng vẫn khiến mọi người cảm giác được áp lực. - Mười mấy Đế Cấp! Đôi mắt Lục Ly sáng ngời, có thể tham gia yến hội với nhiều Đế Cấp như vậy, đây vốn là một loại vinh dự. Còn có rất nhiều công tử cũng rất hưng phấn, giống như Liễu Diệp, chỉ chuyện hôm nay đã đủ hắn thổi phồng nhiều năm. Lần này không chỉ đến đây mười Đế Cấp, mà còn là hơn hai mươi trưởng lão gia tộc. Đại điện to như vậy ngồi đầy người, trên trăm thị nữ đi tới đi lui, dị thường náo nhiệt. Ảnh Hậu ngồi ở thượng vị với mấy Đế Cấp, không ngừng có người kính rượu nàng. Bởi vì có Đế Cấp và Chuẩn Đế ở đây, bọn người Lục Ly đều ẩn mình, không nói lời nào, chỉ nghe đám cường giả nói lời lẽ uyên bác. Tiệc rượu diễn ra hơn nửa, Ảnh Hậu vung tay lên, ba mươi lăm nữ tử bắt đầu thay nhau biểu diễn tài nghệ, khiến vô số công tử tâm ngứa. Chỉ có Hoa Thiên Đao một mình bình tĩnh, thỉnh thoảng dùng dư quang liếc nhìn Lục Ly, đầy hận ý. Sau khi nữ tử triển lộ tài nghệ, Ảnh Hậu đề nghị mười công tử cũng lên triển lộ tài nghệ, khiến không khí toàn trường càng náo nhiệt vạn phần. Mười hạng đầu đại bộ phận đều là công tử danh môn, từ nhỏ đã được gia tộc huấn luyện đủ loại lễ nghi, cầm kỳ thư hoa không sai biệt lắm đều tinh thông. Đối với đám công tử này, biểu diễn ít tài nghệ là chuyện tình rất đơn giản, cũng để bọn họ biểu hiện bản thân, hấp dẫn chú ý của đám mỹ nhân, giành được cơ hội chiếm được hảo cảm của các nàng. Văn Tường là người đầu tiên lên sân khấu, một khúc vũ kiếm tiêu sái phiêu dật, cũng đủ mỹ cảm, dẫn tới một trận khen ngợi trầm trồ. Kế tiếp Đông Dã Ưng lên sân khấu, hắn biểu diễn tài nghệ phù điêu, dùng ngọc thạch điêu khắc hai mỹ nhân rất nhanh, giống như đúc. Hai người này là Lục Linh và Tượng Linh Lung, hắn còn muốn tặng tượng ngọc cho hai người, dẫn đến thanh âm trầm trồ khen ngợi. Sau đó đến lượt Đồ Ảnh, Lưu Uân, Liễu Diệp, bọn người đều lên sân khấu. Hoa Thiên Đao cũng lên sân khấu, biểu diễn quyền pháp. Quyền pháp này là dùng chuyên môn để biểu diễn, đủ mỹ cảm, thể hiện rõ vẻ đẹp cương dương của nam tử. Toàn bộ đều lên sân khấu, chỉ Lục Ly vẫn chưa lên. Lục Ly không muốn biểu diễn, từ nhỏ hắn đã sống trong sơn dã, cũng không có cơ hội học tộc mấy loại tài nghệ này. Về sau tự nhiên cũng sẽ không ngọc, cho nên cũng không có gì nổi bật, chẳng lẽ hắn đi lên lắc mông sao? Tất cả mọi người lên đài, chỉ còn lại Lục Ly. Một đám người nhìn sang hắn, Lục Ly xấu hổ cười cười, nói: - Nhiều công tử danh môn như vậy đều đã biểu diễn, tại hạ tài sơ học thiển, không cần lên bêu xấu. - Điều này sao có thể? - Không được, không được, tất cả mọi người lên sân khấu, Phong công tử ngươi phải lên sân khấu! - Đúng đúng đúng, Phong công tử ngươi lên biểu diễn một đoạn đi! Rất nhiều mỹ nhân không thuận theo, một ít người đang chờ đợi Lục Ly lên sân khấu. Hiện tại là lúc Lục Ly nổi bật nhất, mọi người sao có thể buông tha hắn? Ảnh Hậu nhìn Lục Ly bằng ánh mắt hiền lành, nói: - Phong Vô Định, lão tổ nhà ngươi năm đó là toàn năng, ngươi không học được chút gì với hắn sao? Không được từ chối, đi lên biểu diễn chút đi. Ảnh Hậu đã lên tiếng, Lục Ly còn có thể làm gì? Hắn trầm ngâm một lát, đứng dậy, đi tới giữa sân, ngồi xếp bằng, sau đó cười nói: - Có thể cho ta mượn cây cầm không, ta tùy tiện gảy một bản giúp vui cho chư vị. Ào ào! Giữa sân nhất thời vang lên tiếng nghị luận thấp giọng, Lục Ly muốn đánh đàn? Chính hắn cũng không có cầm chuyên dụng? Phải biết rằng mỗi một cây cầm đều khác nhau, cầm không quen tay sẽ không thể phát huy cầm kỹ tốt nhất. Nói rõ cái gì? Nói rõ Lục Ly không thật tinh thông cầm kỹ?
Chương 3747 Tiểu hoạt đầu
Người ở đây đệ tử phú hào chiếm đa số, cầm kĩ mỗi người đều tinh thông, một thường dân như Lục Ly đánh đàn ở đây, đây không phải múa rìu qua mắt thợ sao, làm trò cười trong mắt người khác. Ảnh Hậu phất tay, một nữ tử lập tức đứng dậy, lấy ra đàn cổ, đi đến phía trước Lục Ly, hai tay dâng lên, nàng nói: - Phong công tử, cầm này gọi là Trĩ Nhã, tiểu tử nữ vinh hạnh nghe thần khúc của công tử. Lục Ly hơi gật đầu, tiếp nhận đàn cổ, nhẹ nhàng đặt xuống, gảy thử một cái, giống như đang chỉnh tiếng đàn. Đám người xem đều cạn lời, Lục Ly trông có vẻ không tinh thông cầm kỹ như vậy, thậm chí có thể nói là nửa hiểu nửa không hiểu, hắn cũng không điều âm, tư thế căn bản không phải người từng học. Lục Ly gảy thử, đại khái tìm đúng âm sắc, hắn hơi xấu hổ cười cười, sau đó nhắm mắt trầm tư. Hắn biết đàn không nhiều lắm, chỉ đơn giản mấy bàn, hắn cuối cùng lựa chọn đàn một bàn tương đối đơn giản, đừng đàn sai là được rồi. Lục Linh và Tượng Linh Lung vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lục Ly. Thủ pháp ngốc nghếch kia khiến hai người thật cạn lời. Nhưng các nàng thật hiểu biết Lục Ly, chuyện tình không nắm chắc tuyệt đối không làm, cho nên hai người thật chờ mong, Lục Ly sẽ có biểu hiện kinh diễm gì? “Đông!” Một tiếng đàn trầm thấp vang lên, giống như tiếng vọng trong thâm sơn. Lục Ly bắt đầu đàn tấu của hắn, từ mấy âm sắc ban đầu có thể nhìn ra Lục Ly rõ ràng không thật am hiểu cầm kĩ, ngay cả tiết tấu cơ bản cũng rất kém cỏi. Trong tai đám người tinh thông cầm kĩ ở đây giống như tạp âm, nhưng mọi người ở đây đều rất có giáo dưỡng, sẽ không lộ ra thần sắc đặc biệt. Thùng thùng! Đàn một lát, Lục Ly giống như tìm đúng tiết tấu, đàn tấu cũng bắt đầu rơi vào cảnh đẹp, khúc nhạc hắn đàn tấu trầm thấp lại sâu thẳm, khiến trong đầu người ta bất tri bất giác hiện lên vài hình ảnh. Như nhìn thấy một tòa thâm sơn, một tòa núi lớn, một dòng sông nhỏ quen thuộc, một tiếng kêu nhẹ của đàn dê, một hình ảnh rất nhiều người đã quên đều hiện lên trong đầu mọi người. Chậm rãi, cả toàn trường không còn âm thanh gì, ban đầu còn có người chậm rãi uống rượu ăn linh quả, giờ đây đều ngừng lại. Một vài người nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe khúc nhạc trầm thấp u oán mà mang chút ưu thương thản nhiên này. “Tí tách, tí tách!” Một lúc lâu sau, từng giọt nước mắt chảy xuống, một nữ tử bắt đầu rơi lệ, càng nhiều người lộ vẻ tưởng niệm, lộ ra vẻ đau thương, lộ ra vẻ ưu sầu. Cầm khúc của Lục Ly bất tri bất giác hấp dẫn mọi người đi vào, khiến các nàng nhớ tới nơi sinh ra trước đây, nhớ tới cố hương, nhớ tới cha mẹ hay thân nhân đã mất… Khó quên nhất là cố hương, ưu sầu nhất là nỗi nhớ quê nhà. Ba mươi lăm nữ tử của Nữ Thánh Tông, có hơn phân nửa là lúc nhỏ đã gia nhập Nữ Thánh Tông, vẫn sinh sống ở Nữ Thánh Tông tu luyện, nhiều năm qua các nàng đã quên bộ dáng của cố hương, quên đi nơi sinh ra. Khúc nhạc này đánh thức chỗ sâu trong kí ức nàng, khiến các nàng nhớ tới nơi chỉ vào lúc đêm khuya, nằm mộng mới có thể nhớ tới. Tượng Linh Lung và Lục Linh đã sớm rơi lệ đầy mặt, trên mặt Lục Linh còn hiện ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy. Kí ức bị phong ấn trong đầu nàng, vốn nàng có thể phá vỡ phong ấn, nhưng giờ đây như một chiếc hộp bí ẩn được mở ra, vô số kí ức tiến vào linh hồn nàng. Một khắc này, trên mặt Ảnh Hậu cũng lộ ra vẻ đang hồi tưởng, nàng nhớ tới thời đại thiếu nữ của mình, nhớ cố hương của nàng, nhớ tới cha mẹ mất đi của nàng, nhớ tới tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm thời kỳ thiếu nữ của nàng. Nhưng dù sao nàng cũng đến tuổi này rồi, cũng không tỏ ra quá nhiều tâm tình. Rất nhiều Đế Cấp đều không biến sắc, nhưng nội tâm đều rất cảm khái. Các nàng kỳ thật đều rõ ràng, khi gảy đàn, Lục Ly vận dụng một loại pháp tắc thần âm đặc thù, nhưng trong tiếng đàn của hắn sẽ có tình cảm đặc thù, có thể không tự chủ dẫn dắt người nghe vào cảm xúc nào đó. Cầm kĩ của Lục Ly đích xác không tốt lắm, nhưng sau khi hắn dung hợp pháp tắc thần âm, tiếng đàn này lập tức trở nên đặc thù. Pháp tắc thần âm và cầm kỹ dung hợp thật hoàn mỹ, mới có thể sinh ra tình huống kỳ dị này. Ấm Linh hồn Lục Linh đột nhiên bị phá giải phong ấn, vô số kí ức như thủy triều chảy vào linh hồn nàng, nước mắt nàng rốt cục không nhịn được trút xuống. Nàng mở to mắt nhìn Lục Ly, nhớ tới bức họa hài đồng kia, nhớ tới hai người sống nương tựa lẫn nhau trong bộ lạc Địch Long, nhớ tới chuyện Bắc Mạc, nhớ tới chuyện Đấu Thiên Giới. Nàng ở Đấu Thiên Giới bị mang về tộc đàn, khi đó Lục Ly vẫn còn là phàm nhân. Một phàm nhân lại có thể trở thành thần, có thể đi đến Thần Giới, tiến vào Nhị Trọng Thiên, cuối cùng còn đến Tam Trọng Thiên, địch Nghịch Long Tộc, tìm được nàng! Nghĩ đến đây, Lục Ly có một cảm giác tan vỡ, nàng nhớ tới ở trong bảo địa vô thượng gần Nghịch Long tộc. Lục Ly nói nàng là người thân nhất của hắn ở trên thế gian này, nhớ tới Lục Ly mấy năm nay vì tìm nàng, chịu không ít đau khổ, nội tâm nàng đau đớn không thôi. Nàng kỳ thật là một người thật kiên cường, hoàn cảnh từ nhỏ khiến nàng không thể không kiên cường, bởi vì nàng không có bất cứ ai có thể dựa vào, cho nên nàng rất ít khi khóc. Hiện tại gặp tình huống này khóc đến quên cả trời đất, nếu không phải ở đây nhiều người như vậy, có lẽ đã sớm nhào vào lòng Lục Ly khóc rống. - Đệ đệ! Trong lòng nàng thì thào, mãnh liệt khắc chế tâm tình trong lòng. Nếu không nàng sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của Lục Ly, sẽ bại lộ thân phận của hắn. Giờ đây, chuyện nàng muốn làm nhất là Lục Ly cởi bỏ mặt nạ, để nàng nhìn thấy gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia. - Người thân nhất… Lục Linh hé môi cười, đúng vậy! Tuy tính ra thời gian nàng ở với Lục Ly không dài, tuy hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng trong lòng nàng, Lục Ly quả thật là người thân nhất, còn thân hơn tỷ đệ ruột. Nghịch Long tường đối với nàng rất tốt, rất nhiều trưởng lão Nghịch Long Tộc cũng đối với nàng rất tốt, nhưng nàng lại không cảm thụ được loại thân tình chân chính, loại tình cảm có thể chết vì đối phương.
Chương 3748 Tiểu hoạt đầu
Đông… đông… Lục Ly rốt cục đàn xong, chỉ còn tiếng dư âm lượn lờ, khiến rất nhiều người xung quanh đều im lặng. Thẳng đến khai Ảnh Hậu cảm khái, vô số người mới tỉnh ngộ, Ảnh Hậu nói: - Cầm hay, khúc hay! Phong Vô Định, nổi bật nhất hôm nay chính là ngươi! Rất nhiều người lặng yên lau nước mắt, đều vỗ tay phụ họa. Ánh mắt vô số nữ tử nhìn Lục Ly lại càng nóng rự, giống như Lục Ly biến thành tri âm của các nàng, xúc động chỗ mềm mại nhất trong nội tâm của nàng. - Quả thật nổi bật nhất! Văn Tường tỏ vẻ khâm phục nói: - Về phương diện tài nghệ, Văn mỗ cam bái hạ phong, cầm khúc của Phong công tử là khúc động lòng người, xúc động lòng người nhất Văn mỗ từng nghe. Rất nhiều người đều gật đầu, một ít mỹ nhân, bao gồm mấy Đế Cấp đều đánh giá rất cao. Ảnh Hậu càng nhìn Lục Ly càng thuận mắt, năm đó nàng thiếu chút nữa ở bên lão tổ của Phong Vô Định, đáng tiếc lão tổ Phong Vô Định kiệt ngạo bất tuân, không muốn bị Nữ Thánh Tông giới hạn, cuối cùng hai người hữu duyên vô phận. Hiện tại hậu đại tình nhân cũ đến đây, còn ưu tú như lão tổ Phong Vô Định năm đó. Ảnh Hậu như nhìn thấy bóng dáng vị lão tổ Phong Vô Định trên người Lục Ly, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên nhìn Lục Ly bằng cặp mắt khác xưa. Ảnh Hậu cũng ban cho Lục Ly mấy viên đan dược, đều là đan dược đỉnh cấp Nữ Thánh Tông. Điều này khiến trong mắt Hoa Thiên Đao và Đông Dã Ưng bốc lửa, thầm hận không thôi. Yến hội đã kết thúc, nhóm Đế Cấp dẫn đầu rời đi. Một đám trưởng lão cũng rơi đi, khi Lục Ly chuẩn bị cáo từ, Ảnh Hậu gọi lại hắn. Lục Linh liếc mắt nhìn Lục Ly thật sâu, chờ mọi người rời đi, Ảnh Hậu mới cười trong suốt nói: - Vô Định, ta thật tò mò, nguyên lực của ngươi là từ đâu ra? Còn lại không dễ hỏi, Ảnh Hậu cũng không có quá nhiều cố kỵ, trực tiếp hỏi. Lục Ly chần chờ, việc này nên giải thích thế nào? Ảnh Hậu cũng không phải người bình thường, cũng không dễ lừa gạt. Hắn chần chờ như vậy, Ảnh Hậu liền cười khẽ, nói: - Thế nào? Lão tổ ngươi dặn dò ngươi không thể truyền ra ngoài? - Lão tổ? Nội tâm Lục Ly chấn động, sau đó lập tức phản ứng lại, cười khổ nói: - Ảnh Hậu thứ lỗi, lão tổ quả thật từng dặn dò, một số việc… không nên truyền ra ngoài. - Ha hả! Ảnh Hậu nở nụ cười, vẻ đạp sang trọng, quý khí bức người, nàng nói: - Vậy lão tổ ngươi có nói ta không phải là… người ngoài không? Ảnh Hậu có chút quan hệ với lão tổ Phong Vô định, chuyện này Lục Ly đã sớm đoán ra, hai người rất có thể là tình nhân cũ. Cho nên Lục Ly lập tức tươi cười, nói: - Đây là đương nhiên, Ảnh Hậu sao có thể là người ngoài? Người đừng nói, ta vừa gặp người đã có cảm giác thân thiết, cảm giác như tổ nãi nãi của ta… - Tiểu hoạt đầu ngươi, miệng lưỡi thật biết ăn nói! Vẻ từ ái trên mặt Ảnh Hậu càng thêm nồng đậm, nàng nâng ly trà trên tay, nói: - Ngươi cố gắng đi, tranh thủ được hạng nhất, nếu có thể được hạng nhất, ta tặng ngươi một kiện Đế Binh. - Hả? Lục Ly không ngờ nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn. Hắn vội vàng đứng dậy, bái tạ nói: - Đa tạ Ảnh Hậu, trở về ta nhất định nói lại với lão tổ, Ảnh Hậu đối với ta thật tốt, sau này để lão tổ tự mình đến đây bái tạ. Ha ha ha! Ảnh Hậu cười ha hả, cười đến xinh đẹp, quên chuyện muốn hỏi Lục Ly lúc trước. Nhưng Lục Ly nói như vậy, Ảnh Hậu sẽ tự cho rằng nguyên lực của Lục Ly là do lão tổ Phong Vô Định nhúng tay vào. Ảnh Hậu phất tay, Lục Ly bái lạy rồi rời đi. Trở về trong tòa thành của mình, trên trán hắn đầy mồ hôi. Trong mắt hắn có ưu sầu nhàn nhạt, nếu thân phận hắn bại lộ, Ảnh Hậu có phải sẽ thẹn quá hóa giận không? Đến lúc đó, hắn sẽ không có ngày sống tử tế. - Mặc kệ đi! Lục Ly lắc đầu, suy nghĩ nhiều cũng không có kết quả, vẫn là được hạng nhất ở trận chung kết rồi nói sau. Nếu ngay cả hạng nhất cũng không đoạt được, vậy thân phận không bại lộ thì cũng vô dụng. - Không biết Ngôn Tổ ở đâu? Lục Ly nhớ tới một sự kiện, nếu hắn không thể thông qua con đường bình thường mang đi Lục Linh và Tượng Linh Lung, vậy chỉ có thể binh hành hiểm chiêu. Cũng không biết Ngôn Tổ và Hồ gai đã nghĩ ra đường lui tốt nhất chưa? Nơi này là Nữ Thánh Tông, nếu không may, các nàng sẽ bắt giải thích tại chỗ. Thời gian một tháng rất nhanh trôi qua, trong khoảng thời gian này rất nhiều người đến mở tiệc chiêu đãi Lục Ly. Nhưng Lục Ly không đi lần nào, thậm chí Tượng Linh Lung và Lục Linh mở tiệc chiêu đãi hắn cũng không đi, bởi vì hắn căn bản không biết, vẫn luôn bế quan tu luyện. Cho dù hắn biết ắt hẳn cũng sẽ không đi, tránh bại lộ thân phận, chỉ cần được hạng nhất, cầu hôn hai người, sau đó mang hai người rời đi, có thể chậm rãi ôn chuyện, không vội ngay lúc này. Ngày tổng chung kết, Hoa Dương Phong càng thêm náo nhiệt, trên khán đài, số người ngồi đạt ít nhất mười vạn người. Trưởng lão các gia tộc đến cũng càng nhiều, Đế Cấp, tính thêm của Nữ Thánh Tông đạt hơn hai mươi người, thịnh thế như vậy chưa từng có. Khi đám người Hoa Thiên Đao đi đến Luận Võ Trường, nhìn thấy toàn trường tấp nập người đến, đều cảm thấy hơi áp lực. Nhiều người như vậy xem luận võ, nếu có thể thắng liên tục, ít nhất lấy ba hạng đầu là vinh quang. Nếu luận võ thất bại, được hạng tư hạng năm, vậy cũng là chuyện tình thật mất mặt. Đương nhiên. Kỳ thật năm người bọn họ bất luận thắng thua đều đã danh dương thiên hạ rồi. Nữ Thánh Tông dán thông báo thông cáo thiên hạ. Phong Vô Định chân chính chưa từng đến luận võ, cũng đã danh dương tứ hải, không thể không nói rất buồn cười. Có lẽ… Phong Vô Định chân chính có lẽ đã nhận được tin tức, giờ đây đang cảm giác kỳ quái, tự hỏi thế gian này có người cùng tên với hắn mà còn có thiên tư chiến lực phi phàm như vậy? - Mọi người im lặng! Trưởng lão Nữ Thánh tông hai tay áp xuống, dùng thần lực hô hào, thanh âm rất lớn, thanh âm huyên náo bốn phía nhất thời biến mất, trưởng lão Nữ Thánh Tông nói: - Hoa Dương Luận đạo trải qua mấy trận so đấu, đã xuất hiện ba mươi hạng đầu, mười hạng đầu, năm hạng đầu.
Chương 3749 Nữ Đế Phong
- Phần thưởng lúc trước đều đã được thực hiện. Hiện tại tiến hành tổng chung kết cuối cùng, ai giành chiến thắng, chúng ta đều mỏi mắt chờ mong! - Hiện tại ta tuyên bố quy tắc trận đấu của trận chung kết! Trưởng lão Nữ Thánh Tông nói xong, dừng một chút, vô số người ngừng thở, không dám phát ra thanh âm, trận tổng chung kết đến tột cùng sẽ thế nào? Quy tắc này thập phần trọng yếu. Trưởng lão Nữ Thánh Tông tiếp tục nói: - Quy tắc rất đơn giản, trận đấu cuối cùng chúng ta không chuẩn bị luận võ, mà đi Nữ Đế Phong. Ba hạng đầu đi qua một vạn bậc thạch thê sẽ trực tiếp tiến vào ba giáp, sau đó hạng hai và hạng ba luận võ, người thắng sẽ tiếp tục luận võ với người hạng nhất, tranh đoạt hạng nhất của Hoa Dương Luận Đạo. - Nữ Đế Phong? Trưởng lão Nữ Thánh Tông vừa nói xong, vô số người trở nên mơ hồ. Bởi vì bọn họ cũng không biết Nữ Đế Phong, leo núi rất khó sao? Tổng chung kết lại so đấu cái này? Khó trách khỏi khiến nhiều người rất thất vọng, bọn họ muốn xem cường giả siêu cấp chiến đấu đẫm máu. - Nữ Đế Phong các ngươi cũng không biết? Đó là bảo vật trấn tông của Nữ Thánh Tông a! - Đó là một kiện chí bảo do Thánh Hoàng đời thứ nhất Nữ Thánh Tông sau khi chết dùng thân thể mình tế luyện thành, đây là Thánh Binh siêu cấp! - Đúng vậy, có thể nói nếu không có Nữ Đế Phong, vậy sẽ không có Nữ Thánh Tông. Bảo vật này không chỉ có thể khắc chế địch nhân, còn có thể đào tạo người. Có thể leo lên mấy cấp bậc là đối ứng với cảnh giới gì. Nghe nói có thể bước lên đỉnh núi Nữ Đế Phong, vậy có thể trở thành Đế Cấp. - Thì ra là thế, vậy thật hấp dẫn, xem lần này có ai có thể bước lên vạn cấp! Đúng rồi… Nữ Đế Phong đâu rồi? Chúng ta làm sao xem? - Nữ Thánh Tông khẳng định có biện pháp, sẽ không để quần chúng chúng ta ngồi không! Bốn phía đều nghị luận huyên náo, trưởng lão kia phất tay, trầm quát: - Trận đấu hiện tại bắt đầu, mời năm tuyển thủ chuẩn bị. Quy tắc lần này là vô luận ngươi sử dụng phương pháp gì, chỉ cần có thể bằng tốc độ nhanh nhất bước lên vạn bậc thang là được. Đương nhiên… các ngươi không được công kích lẫn nhau, chỉ dùng bản lĩnh để đi. Nếu phát hiện có người công kích, sẽ xem như gây náo loạn, từ bỏ tư cách tham gia trận đấu. Năm người đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là không biết Nữ Đế Phong ở đâu, có hơi mơ hồ. Ảnh Hậu bên kia mỉm cười, trong tay bay ra một tòa núi nho nhỏ, trôi nổi giữa sân. - Nhỏ như vậy? Trên khán đài, mọi người nhìn nhau, nhưng rất nhanh đều phản ứng lại, nơi này hẳn tự thành một thế giới, sau khi đi vào sẽ phát hiện Nữ Đế Phong phi thường lớn. Trưởng lão Nữ Thánh Tông chỉ vào tòa núi giữa không trung, nói: - Chư vị có thể đi vào đây, sau khi đến gần ngọn núi lập tức có thể đi vào, chúc các ngươi may mắn. Nhắc nhở một câu, lúc đi lên núi nên cẩn thận, bởi vì Nữ Đế Phong sẽ tự chủ công kích. - Được! Hoa Thiên Đao vọt lên đầu tiên, người còn lại tự nhiên không cam lòng yếu thế, đều bay lên đỉnh núi kia. Khi đến gần ngọn núi, năm người đều bị hút vào, biến thành năm nhân loại kích thước cỡ con kiến. Thật thần kỳ là người bên ngoài dùng thần niệm tra xét bên trong, lại có thể thoải mái tập trung vào năm người, cũng tra xét được chỗ của năm người. Tòa núi lớn mênh mông kia, ngọn núi này là một tòa Kim Tự Tháp, cao ngất trong mây, mặt trên trụi lủi, không có cái gì. Chỉ có một thạch thê uốn lượn, giống như một con đường thông thiên. Giờ đây, năm người đều ở dưới chân núi, thạch thê trước mặt bọn họ có một thần văn trong suốt ngăn cản đường đi của mọi người. Hoa Thiên Đao đã lấy ra Thần Binh, muốn công kích thần văn này. - Bắt đầu đi! Ảnh Hậu đánh ra thần lực, hào quang Nữ Đế Phong hơi lóe lên, cái chắn vô hình kia biến mất. Hoa Thiên Đao và Đông Dã Ưng lập tức hóa thành mũi tên nhọn, phóng lên trên. - Đi thôi! Văn Tường và Đồ Ảnh cũng xông lên, Lục Ly cũng không gấp, hồng quang dưới chân hắn chợt lóe sáng. Huyết Linh Nhi tiến vào dưới nền đất. Nữ Đế Phong này khẳng định là một kiện bảo vật phi thường cường đại, bảo vật này có thần văn cường đại. Nếu có thể phá giải những thần văn này, thậm chí chỉ cần khám phá một ít thần văn, sẽ có trợ giúp phi thường lớn với hắn. Một vạn bậc thạch thê khẳng định không dễ đi như vậy, nếu không cái này đã không dùng làm khảo nghiệm. Đây là trận tổng chung kết, sao có thể dễ dàng như thế, Lục Ly không vội vã nhất thời. Hắn tin tưởng người đi trước nhất sẽ bất lợi, sẽ… thật thảm! Ầm! Ý niệm này vừa tuôn lên trong đầu, Hoa Thiên Đao xông vào đầu tiên, đã đi được mấy chục bậc thang, bị một luồng bạch quang đánh trúng, sau đó thân mình rơi xuống, lăn mấy vòng trên không trung… Đông Dã Ưng phía sau ngừng lại cước bộ, trong mắt hắn cũng lộ vẻ ngưng trọng. Vừa rồi một kích kia hoàn toàn không có dấu hiệu gì, trực tiếp bắn vào trong thạch thê, lập tức đánh trúng Hoa Thiên Đao. Tốc độ công kích này rất nhanh, Hoa Thiên Đao cũng không có biện pháp phản ứng, trực tiếp bị đánh bay xuống, đây đổi lại là hắn là trốn không thoát. Đám người Văn Tường cách đó không xa, mấy người này cũng thấy cảnh tượng này, đều ngừng lại cước bộ, trong mắt đều là vẻ suy tư. Bọn người này biết Nữ Đế Phong khẳng định rất khó đi, cũng không ai nghĩ trực tiếp bay vào, mà dựa vào cước bộ. Lại không ngờ biến thái như vậy, mới đi mấy chục bậc đã bị đánh bay, hơn nữa lấy chiến lực của Hoa Thiên Đao không thể chống đỡ nổi… - Đi thôi! Mặc kệ khó đi thế nào, vẫn phải nếm thử, tìm kiếm biện pháp phá giải. Đông Dã Ưng nâng cước bộ, đi lên trên. Khi hắn đi đến một bậc thạch thê kia của Hoa Thiên Đao, cả người đều căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn phía trước. Hả? Hắn đợi một lát, lại phát hiện không có công kích? Hắn nhất thời mừng rỡ tiếp tục đi lên trên. Ai ngờ vừa mới đi ba bậc thạch thê, một bạch quang sáng lóe lên, Đông Dã Ưng cũng quay cuồng, xung lượng cường đại khiến hắn bay trở về chân núi, lăn về bên người Lục Ly. - Đây con mẹ nó đi thế nào? Đông Đã Ưng trợn tròn mắt, người phía trên cũng trợn tròn mắt, công kích của thạch thê này giống như không có quy luật gì, hơn nữa mạnh đến đáng sợ.
Chương 3750 Ngươi trị không được
Tuy hiện tại sẽ không để ngươi bị thương, nhưng mãi khiến người trở về nguyên điểm, căn bản không có biện pháp tiếp tục chơi đùa khoái trá. - Quả nhiên thật tà môn! Lục Ly vẫn chưa hành động, đứng ở chân núi, trên mặt lộ ra tươi cười ý vị thâm trường. Loại trò chơi không quy tắc này thật có lợi với hắn? Bởi vì về phương diện thần văn, hắn có Huyết Linh Nhi có thể sánh bằng tông sư! Nữ Đế Phong là bảo vật trấn tông của Nữ Thánh Tông, tòa ngọc sơn này dùng di thể của Thánh Hoàng đời thứ nhất Nữ Thánh Tông luyện chế mà thành. Rồi sau đó dưới tế luyện của vô số cường giả Nữ Thánh Tông mấy đời, bảo vật này càng ngày càng cường đại. Nếu bảo vật này được Ảnh Hậu phóng thích, vậy gần như quét ngang tất cả Đế Cấp. Nếu là Thánh Hoàng sử dụng chí bảo này, Thánh Hoàng bình thường cũng có thể diệt trừ, điều kiện tiên quyết là đối phương cũng không có trọng bảo như vậy. Đệ tử nội môn Nữ Thánh Tông đều xông qua Nữ Đế Phong, nhưng đệ tử ngoại môn rất ít có đãi ngộ này. Người ngoài lại hoàn toàn không biết gì về Nữ Đế Phong, rất nhiều người là lần đầu tiên gặp. Cho nên tra xét tình huống bên trong, bên ngoài trở nên náo nhiệt lên, cùng nhau nghị luận, đủ loại phỏng đoán, hoài nghi, suy diễn, phán xét… Mấy người bên trong cũng không có bởi vì thạch thê khó đi mà buông tha. Sau khi Đông Dã Ưng bị đánh bay, Văn Tường và Đồ Ảnh tiếp tục tiến lên. Công kích nơi này không thể đánh bị thương ai, có thể thử nghiệm lặp lại, tìm kiếm đường phá cục. Ầm! Văn Tường xông lên hơn tám mươi bậc thạch thê, bị một bạch quang đánh bay, sau đó Đồ Ảnh đi lên mấy bậc, lại bị đánh bay xuống dưới. Nhưng đôi mắt đám người này đều sáng lên, bởi vì bọn họ sau khi bị đánh bay một lần, giống như có thể bước lên thêm mười bậc? Vậy nếu không ngừng bị đánh bay thì có thể không ngừng leo lên trên, nói như vậy, một vạn bậc cũng không quá khó khăn. Vù! Hoa Thiên Đao và Đông Dã phía sau cũng lập tức bay vụt lên, tốc độ đạt cực hạn, dù sao bị đánh cũng không tổn thương bọn họ. Bị đánh rơi xuống cũng không sao, tiếp tục xông lên là được. Ầm! Quả nhiên, lần này lại bước lên thêm mười bậc thạch thê. Hoa Thiên Đao bị đánh bay xuống, Đông Dã Ưng đồng dạng bước hơn mười bậc thạch thê so với Hoa Thiên Đao mới bị đánh bay xuống. Nữ Đế Phong xuất hiện một cảnh tượng rất thú vị, bốn người liên tục đi lên thạch thê, sau đó thay phiên bị đánh rơi xuống. Cứ liên tiếp bị đánh bay xuống, tốc độ của bốn người đều rất nhanh, cứ như vậy thay phiên nhau xông lên, rất nhanh đã đi lên ba trăm bậc thạch thê. - Không đúng a! Hoa Thiên Đao sau khi bị đánh rơi xuống, hắn nhìn Lục Ly đứng ở một bên xem náo nhiệt, đôi mắt lạnh dần, nói: - Ngươi vì sao không đi lên? Chúng ta mệt chết mệt sống, ngươi lại ở đây xem náo nhiệt? Sau này trực tiếp chiếm tiện nghi sao? Ầm! Đông Dã Ưng ở phía trên đánh rơi xuống, nhìn thấy Hoa Thiên Đao không đi lên mà nhìn chằm chằm Lục Ly, hắn cũng nói: - Phong Vô Định, ngươi vì sao không đi lên? Muốn ngồi mát ăn bát vàng sao? - Ha hả! Lục Ly cười cười nói: - Các ngươi cũng có thể đứng đây, không ai buộc các ngươi xông lên. Ta nhường các ngươi xông lên trước, nhường cơ hội cho các ngươi tiến vào ba hạng đầu, chuyện này không tốt sao? - Không biết xấu hổ! Hoa Thiên Đao cười nhạo: - Muốn ngồi mát ăn bát vàng, hưởng thụ thành quả, còn tỏ ra đại nghĩa, tỏ vẻ cao thượng? Ta chưa bao giờ gặp qua người vô liêm sỉ như ngươi. - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả nói: - Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Ngươi gặp qua nhiều người lắm sao, một đóa hoa được bảo bọc trong nhà, đã từng gặp qua cái gì chứ? Được rồi, đừng vô nghĩa nữa, tiếp tục đi lên đi, đừng lề mề nữa. - Ngươi… Hoa Thiên Đao giận dữ, ánh mắt muốn phun lửa, sát khí bùng lên: - Phong Vô Định, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ngươi thật nghĩ rằng không ai trị được ngươi sao? - Có! Lục Ly thành thật gật đầu, sau đó nói: - Nhưng người khác có thể trị được, ngươi… không được! - Muốn chết! Hoa Thiên Đao giận tím mặt, tính tình nóng nảy của hắn thiếu chút nữa khiến hắn giơ đao chém người. Đông Dã Ưng bên cạnh không chỉ không khuyên bảo, ngược lại thêm mắm dặm muối, nói: - Phong Vô Định, ngươi đừng tưởng may mắn thắng Hoa công tử một lần đã thiên hạ vô địch. Nguyên lực của ngươi còn có bao nhiêu? Ngươi cũng không nghĩ xem, rời khỏi Nữ Thánh Tông, ngươi có thể còn sống trở về hay không? - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả nói: - Có thể còn sống trở về hay không ta mặc kệ, nhưng hai phế vật các ngươi ở Nữ Thánh Tông ta dễ dàng áp chế, không phục sao? Có thể thử xem. Rắc rắc rắc! Hoa Thiên Đao nghiến răng nghiến lợi. Đông Dã Ưng cũng nổi giận, nhưng hai người xem như lý trí. Biết nếu động thủ ở đây sẽ trái với quy tắc, đến lúc đó sẽ trực tiếp bị đào thải thì thật oan uổng. - Chúng ta nhịn! Đông Dã Ưng và Hoa Thiên Đao liếc nhìn nhau, hai người đều không nhìn Lục Ly nữa mà tiếp tục xông lên trên. Hai người đều hiểu đây là phép khích tướng của Lục Ly, chỉ muốn chọc giận hai người động thủ. Hai người không muốn tiếp tục chửi nhau với Lục Ly, sợ không áp chế được lửa giận trong lòng. - Hai vị công tử, đừng chạy quá nhanh, coi chừng sẽ ngã! Lục Ly ở phía sau kêu một tiếng, bắt chước ngữ khí trưởng bối của hai người, hai người suýt chút nữa ngã trên mặt đất, hai người hít sâu, tiếp tục phóng lên trên, hoàn toàn không để ý Lục Ly nữa. Mặt khác, Văn Tường và Đồ Ảnh cũng bị đánh bay xuống. Hai người mơ hồ nghe thấy Hoa Thiên Đao, Đông Dã Ưng và Lục Ly đang đấu võ mồm, hai người đều không muốn vô nghĩa với Lục Ly. Tuy hai người cũng thật hoài nghi vì sao Lục Ly không đi lên? Lục Ly không tất yếu vội vã đi lên, bởi vì đi lên cũng không có ý nghĩa. Bởi vì hắn tin tưởng, lên một hai ngàn tầng đều rất đơn giản, nhưng càng lên cao sẽ càng khó. Nên quan sát nhiều hơn, tự hỏi nhiều hơn làm sao phá cục. Huyết Linh Nhi đã tra xét, có lẽ trong thời gian ngắn không dễ dàng tìm ra phương pháp phá cục. Nếu thần văn nơi này dễ dàng phá giải, Nữ Đế Phong này đã không phải là bảo vật mạnh nhất Nữ Thánh Tông. Trận tổng chung kết này cũng sẽ không có hay ho gì.
Bình luận facebook