-
Chương 3646-3650
Chương 3646 Phi Hồn Thú Vương
Vù! Cùng lúc đó, hai tròng mắt cũng sắp chui vào trong linh hồn, Lục Ly phóng ra vô số hồn lực, ngưng tụ thành vạn yêu cắn nuốt đến hai hạt châu kia. Hai hạt châu này giống như hai vật còn sống, phi thường khó cắn nuốt, còn không ngừng di chuyển, phóng xuất từng luồng lam quang, muốn đả thương linh hồn của Lục Ly. Long hồn của Lục Ly sáng lên, bắt đầu phòng hộ linh hồn. Lục Ly không quản linh hồn, một bàn tay dùng sức nắm lấy miệng của Phi Hồn Thú kia, bàn tay khác lấy ra binh khí, không ngừng đánh xuống Phi Hồn Thú. Phòng ngự của Phi Hồn Thú này cũng rất mạnh, Lục Ly đánh ra mười đao như tia chớp, còn chấn thương Phi Hồn Thú, nhưng không trực tiếp đập chết. Trong mắt Lục Ly lóe lên hào quang ám kim, phóng ra Phong Hồn Thuật, công kích linh hồn của Phi Hồn Thú này. Lần này có chút hiệu quả, Phi Hồn Thú giống như bởi vì phóng ra hia tròng mắt, linh hồn trở nên yêu đi, linh hồn dễ dàng bị Lục Ly công kích bị thương. Ầm! Chiến đao trong tay Lục Ly liên tục phóng ra như tia chớp, lại đập ra mấy trăm đao, rốt cục chém vỡ đầu Phi Hồn Thú này, đập nó chết tươi. Ô... Đinh An Chi và Ngột Thứu ở ngoài trăm dặm liếc nhìn nhau, đều khẽ động dung. Vốn nghĩ Lục Ly chỉ là một Ngũ Kiếp sơ kỳ bình thường, rất khó đối phó Phi Hồn Thú, không ngờ đánh chết dễ dàng như thế? Quan trọng nhất là thân thể Lục Ly thật cường đại. Nếu bọn họ bị miệng Phi Hồn Thú đâm vào cơ thể, khẳng định sẽ bị xuyên thủng. Lại không ngờ rằng, miệng Phi Hồn Thú này đâm vào thân thể Lục Ly, chỉ đâm vào hai tấc đã không thể đâm sâu vào. Hơn nữa Lục Ly dám một tay bắt lấy miệng của Phi Hồn Thú? Dũng mãnh này khiến hai người âm thầm bội phục. Hai người không phải không thể đánh chết Phi Hồn Thú, thậm chí còn thoải mái hơn Lục Ly. Nhưng Lục Ly là Ngũ Kiếp sơ kỳ, còn rõ ràng lần đầu gặp Phi Hồn Thú, lại có thể nhẹ nhàng đánh chết như vậy, điều này khiến hai người nhìn Lục Ly bằng con mắt khác. Bên kia Lục Ly đánh chết một con Phi Hồn thú, nuốt đan dược chữa thương, ở đây mọi lúc đều có thể xuất hiện một con Phi Hồn Thú. Hắn phải lập tức chữa khỏi thương, nếu không thật dễ dàng gặp chuyện không may. Hắn vốn không chịu thương thế quá nặng, sau khi nuốt dược chữa thương, ngồi xếp bằng một lát trong không trung, du đãng trôi nổi gần đó. Đám người Đinh An Chi và Ngột Thứu cũng du đãng như vậy, tìm kiếm Phi Hồn Thú. Vù! Chỗ của Đinh An Chi và Ngột Thứu đột nhiên chạy ra hai con Phi Hồn Thú, Lục Ly không hề tranh giành, chỉ xem cuộc chiến ở xa xa. Hai người này quả nhiên rất mạnh, Ngột Thứu chống đỡ, Đinh An Chi côn kích, hai người phối hợp, dễ dàng đánh chết hai Phi Hồn Thú, bốn người đều không bị thương. Ngân hà này rất dài, ước chừng mấy vạn lý, rộng ngàn dặm, Lục Ly chỉ là chuyển động nhỏ, tốc độ cũng không dám quá nhanh. Hắn không ngừng dẫn dắt ra Phi Hồn Thú, công kích về sau càng thoải mái hơn nhiều, không còn bị thương. Phi Hồn Thú phóng ra công kích linh hồn, hai tròng mắt bay đến, linh hồn sẽ trở nên suy yếu, đây là cơ hội của Lục Ly. Sau khi hắn phóng thích Phong Hồn Thuật, tốc độ Phi Hồn Thú sẽ chậm hơn rất nhiều, Lục Ly muốn giết chết Phi Hồn Thú sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bốn canh giờ, Lục Ly đánh chết mười ba con Phi Hồn Thú, chiếm được hơn một ngàn tích điểm, nhanh hơn nhiều đánh chết Phi Hoàng Thú. Hơn nữa Phi Hồn Thú này dường như vô cùng vô tận, chỉ cần chuyển động trong ngân hà, sẽ không ngừng có Phi Hồn Thú bay ra. - Không tồi, ở đây lăn lộn ba bốn tháng, có lẽ có thể đánh chết một hai ngàn con Phi Hồn Thú! Lục Ly âm thầm tính toán, đáng tiếc nơi này có bốn đệ tử chính thức, nếu không có đệ tử chính thức, hắn hẳn có thể đánh chết thêm nhiều Phi Hồn Thú. Một mình hắn đi khắp ngõ ngách ngân hà, không dám đi phía khác, tránh phát sinh xung đột với bọn Đinh An Chi hay Ngột Thứu. Tuy hắn không sợ bốn người bọn họ, nhưng chỉ cần phát sinh xung đột, khẳng định sẽ không để lại ấn tượng tốt cho người bên trên. Lại trôi qua ba canh giờ, đột nhiên phía nam vang lên tiếng phá không, Lục Ly đảo thần niệm qua, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến trái tim lạnh giá. Bốn người Đinh An Chi kinh hoàng bay đến nơi này. Sau lưng bọn họ có bốn năm trăm con Phi Hồn Thú truy kích. Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm này... trong Phi Hồn Thú có một con Phi Hồn Thú hình thể thật lớn, tròng mắt đầy u quang, ước chừng kích thước cỡ đầu người. - Phi Hồn Thú Vương! Hắn từng nghe nói qua, trong Phi Hồn Thú có Phi Hồn Vương, chiến lực mạnh hơn Phi Thố Thú, người bình thường gặp hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiếng hô của Đinh An Chi cũng vang lên: - Tiểu huynh đệ, chạy mau, rời khỏi nơi này đi! Lục Ly không chút do dự, cảnh tượng này rõ ràng không phải ảo giác, mấy người Đinh An chi càng không thể là ảo giác. Hắn xoay người bay ra xa, với tốc độ của hắn, rất nhanh lao ra khỏi khu vực ngân hà. Ha ha ha! Trong tòa thành Thiên Đế Thành, Lô Sâm thấy cảnh tượng như vậy, cười ha hả nói: - Ta thắng, thắng rồi, Nhuế Đế, năm mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng mau đem đến! Bố trí lần này của Lô Sâm thật tinh diệu, hắn cũng không trực tiếp bố trí ảo giác hù dọa Lục Ly, mà hù dọa bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu. Bốn người này khi đánh chết Phi Hồn Thú, đột nhiên bốn phía xuất hiện mấy trăm con Phin Hồn Thú, còn có một con Phi Hồn Thú Vương trong truyền thuyết, bốn người sao có thể hoài nghi? Trước tiên phải chạy trốn. Bởi vì ba phương hướng Lô Sâm bố trí đều có Phi Hoàng Thú, chỉ có chỗ Lục Ly không có, bốn người theo bản năng chạy đến chỗ Lục Ly, nhìn thấy Lục Ly, tự nhiên gọi hắn chạy mau. Có mấy con Phi Hồn Thú là thật, phần lớn đều là giả. Nếu trực tiếp xuất hiện bên người Lục Ly, có lẽ hắn sẽ nhận thấy vấn đề. Nhưng hiện giờ xa như vậy, bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu còn bị dọa thành bộ dáng quỷ gì, Lục Ly làm sao hoài nghi? Tốc độ Lục Ly cực hạn, rất nhanh đã đến bên cạnh ngân hà, chỉ cần ra khỏi khu vực ngân hà, cho dù đám người Nhuế Đế thua. Nhuế Đế và hai người khác nhìn thấy hình ảnh trong thủy tinh cầu, có chút cạn lời.
Chương 3647 Ngu ngốc
Lô Sâm rất giảo hoạt, đổi lại là ai cũng sẽ bị dọa. Dù sao với Phi Hồn Thú Vương, chiến lực của Lục Ly là tuyệt đối không thể dùng lực. Nhuế Đế liếc nhìn hai ngời khác, bất đắc dĩ thở dài, lần này lỗ lớn rồi, bị Lô sâm thắng mấy chục bình Vạn Hoa Nhưỡng không công. Hả? Ngay bên cạnh khu vực ngân hà, Lục Ly đột nhiên ngừng lại. Hắn đột nhiên xoay người nhìn phía sau, đồng thời thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, trên mặt lộ vẻ kinh nghi. Vừa rồi hắn chạy trốn theo bản năng, giờ đây mới tỉnh ngộ lại, hắn vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng! Ánh mắt hắn xuyên thấu qua bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu, tập trung vào con Phi Hồn Thú Vương bay đến, đột nhiên nở nụ cười. Cảnh tượng này bị bốn người Đinh An Chi nhìn thấy, bốn người cảm giác như nhìn thấy kẻ ngốc. Phía sau là đại quân Phi Hồn Thú, còn có một con Phi Hồn Thú Vương. Lục Ly đang chạy, đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ tươi cười, đây không phải kẻ ngốc thì là cái gì? - Chạy mau đi, còn đứng ngốc ở đó làm gì? Đinh An Chi bay vụt đến, ngữ khí nghiêm khắc khiển trách, đệ tử ký danh này không linh hoạt gì hết, đây là lúc ngẩn người sao? Bọn họ hận không thể nhanh hơn một chút, nếu không sẽ trở thành món ăn trong bụng Phi Hồn Thú. - Không cần chạy! Lục Ly lại vươn ngón tay, chỉ vào con Phi Hồn Thú Vương thật lớn, nói: - Đây là giả, là ảo tưởng, phía sau chỉ có bốn con Phi Hồn Thú chân chính! - Cái gì giả cái gì thật? Ngu ngốc, mau chạy đi. Ngột Thứu đã vọt đến chỗ Lục Ly, hắn gào thét, cũng không quản Lục Ly, hóa thành bạch quang bay đi. Đinh An Chi muốn kéo Lục Ly theo cùng, nhưng Lục Ly giờ đây lại phóng ra Vô Vọng Thần Phù, còn lấy ra một thanh nhuyễn kiếm, muốn công kích. Hắn cũng lười kéo theo nữa, hóa thành bạch quang, bỏ chạy ra xa với mọi người. Rầm rầm rầm! Vô Vọng Thần Phù của Lục Ly bay đi, không để tâm con Phi Hồn Thú Vương khủng bố kia, chỉ công kích bốn con Phi Hồn Thú hai bên trái phải. Đồng thời, nhuyễn kiếm của hắn phóng ra công kích linh hồn, trong mắt sáng lên kim quang, cũng phóng ra Phong Hồn Thuật. Rầm rầm rầm! Có hai Phi Hồn Thú bị nổ bay, Phi Hồn Thú còn lại gào đến, vọt đến bên người Lục Ly, xuyên qua người Lục Ly, tiếp tục đuổi theo đám người Đinh An Chi. Giống như chúng nó đều không nhìn thấy Lục Ly, muốn đuổi giết mấy người Đinh An Chi. - Chuyện này... Sau khi thần niệm của mấy người Đinh An Chi vẫn còn quan sát, thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt bốn người đều lộ vẻ khiếp sợ, có hơi nghĩ không thông, vì sao Lục Ly không chết? - Ảo giác sao? Ngột Thứu trừng mắt, nổi giận khó nhịn, một võ giả Lục Kiếp như hắn lại không phát hiện, ngược lại bị một Ngũ Kiếp sơ kỳ nhìn thấu, đây cũng quá dọa người. Bên kia Lục Ly và bốn con Phi Hồn Thú khai chiến, một người đấu với bốn con Phi Hồn Thú, có hơi lao lực, Đinh An Chi cắn răng vọt lại. Quả nhiên, đám Phi Hồn Thú kia đều là hư ảo, đều xuyên qua người hắn. Rầm rầm rầm! Đinh An Chi cảm giác thật mất mặt, bay trở về chỗ Lục Ly, trút giận lên bốn con Phi Hồn Thú, rất nhanh phối hợp với Lục Ly, chém giết với nhau. Ngột Thứu mang theo ba người lại đây, về phần đám Phi Hồn Thú kia đã sớm tiêu thất, bốn phía khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của bốn người Đinh An Chi. - Ngươi tên là gì? Đinh An Chi rất nhanh ổn định lại cảm xúc, có hơi xấu hổ chắp tay nói: - Tại hạ Đinh An Chi, hơn năm trăm năm trước gia nhập tông môn, đây là Ngột Thứu, đây là Trương Dương, đây là Lật Mộc, chúng ta đều cùng lúc gia nhập tông môn. - Chào Đinh sư huynh! Lục Ly chắp tay nói: - Tạ hạ Lục Ly, ba năm trước trở thành đệ tử ký danh, lần này là khảo hạch. Nếu thất bại, về sau có lẽ không thể gọi sư huynh. - Đừng bỏ cuộc, chỉ cần cố gắng, vẫn sẽ có cơ hội. Tuệ nhãn các trưởng bối tông môn rất nhận thức anh hùng, chỉ cần là vàng, bọn họ sẽ không bỏ rơi ngươi. Đinh An Chi vỗ bả vai Lục Ly, sau đó hỏi bốn người vấn đề muốn hỏi: - Lục Ly, ngươi làm sao phát hiện đây là ảo giác? Chúng ta đều cảm giác thật chân thật, hoàn toàn không có chỗ nào là giả! - Phi Hồn Thú Vương! Lục Ly cười nhạt nói: - Bốn vị sư huynh thật khẩn trương, thực lực của Phi Hồn Thú Vương mạnh như vậy, nếu là thật, làm sao đuổi giết các ngươi lâu như vậy mà vẫn không đuổi kịp? À... Bốn người liếc nhau, đều cười khổ, không nói gì, bọn họ vừa rồi hoàn toàn bị dọa, căn bản không chú ý những tiểu tiết này. Đích xác như lời Lục Ly nói, nếu thật sự là Phi Hồn Thú Vương, bốn người bọn họ làm sao chạy trốn? Ít nhất Trương Dương và Lật Mộc đã sớm chết rồi. Ai nha! Trong tòa thành Thiên Đế Thành, Lô lão vỗ ót nói: - Lão phu sơ sót, sơ sót rồi! Lão phu lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, Vạn Hoa Nhưỡng của lão phu... - Ha ha ha ha! Nhuế Đế và hai Đại Đế còn lại cười ha hả, ba người vốn nghĩ sẽ thua rồi, dù sao Lục ly cách ngân hà quá gần, tùy tiện bị dọa chạy thì tính ba người đều thua. Lại không ngờ khi Lục Ly sắp chạy ra ngoài, đột nhiên tỉnh ngộ. Điều này khiến ba người cảm thấy như vịt nấu chín sắp bay đi, lại bay trở về... Nhuế Đế vốn rất thích Lục Ly, giờ đây ánh mắt nhìn Lục Ly càng thêm nhu hòa. Hai người còn lại bởi vì Lục Ly thắng mười bình Vạn Hoa Nhưỡng, nhìn Lục Ly cũng trở nên thuận mắt hơn. Đương nhiên, ánh mắt hai người khác Lô lão nhìn Lục Ly đều rất khó chịu. Nhất là Lô lão, hận nghiến răng nghiến lợi. Hắn cắn răng lấy ra mấy chục bình Vạn Hoa Nhưỡng đưa cho bọn Nhuế Đế. Hắn thở hồng hộc, nói: - Không được, lão phu còn muốn cược lần nữa! Nhuế Đế, ngươi dám cược nữa không? Nhuế Đế khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: - Dù sao ta thắng sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng, Lô lão muốn cược thì ta sẽ phụng bồi, liền cược sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng. Đánh cược gì? Vẫn cược tiểu tử này có nhìn thấu được hư ảo hay không sao? - Không cược cái này nữa! Lô lão lắc đầu nói: - Chúng ta năm lần bảy lượt bố trí, hơn nữa tiểu tử này đích xác có chút năng lực, dị thú hư ảo không dọa được hắn. Chờ cơ hội đi, thời gian còn sớm, nhìn xem có cơ hội thích hợp, chúng ta lại cược lần nữa.
Chương 3648 Phiền toái đến rồi
Nhuế Đế nhìn lướt qua thủy tinh cầu, cười nhạt nói: - Khẳng định sẽ có cơ hội, Quan Thiên Thu sớm hay muộn sẽ đến gây sự với Lục Ly. Hay là chúng ta cược xem Lục Ly có phải đối thủ của Quan Thiên Thu hay không? - Quan Thiên Thu? Là ai? Lô lão tỏ ra không rõ, Nhuế Đế chỉ về phía bắc: - Chính là người nổi danh nhất ở chiêu sinh đại điển ba năm trước, cũng tương đương là người có thực lực mạnh nhất. Đáng tiếc vận khí không tốt lắm, không có thăng cấp. Nhưng bài danh đệ nhất trong đám đệ tử ký danh, vừa mới đột phá cảnh giới lĩnh chủ, là hậu nhân của Lão Quan Đế. Hả? Lô lão hơi tò tò, nhìn vào thủy tinh cầu, tập trung vào một thanh niên ở phía bắc. Giờ đây, bốn người Quan Thiên Thu đang khai chiến với một con Phi Thố Thú, chiến lực phi thương cường đại. Hắn gần như một mình đấu lại Phi Thố Thú, người còn lại chỉ hỗ trợ hắn. - Hậu nhân của Lão Quan Đế? Vẻ mặt Lô lão tỏ ra nửa tin nửa ngờ, hỏi tình huống của Quan Thiên Thu với mấy Đế Cấp bên cạnh, sau đó quan sát Quan Thiên Thu thật lâu, ước chừng qua nửa canh giờ mới hỏi: - Ngươi xác định hai người sẽ xảy ra xung đột? - Tiểu tử của Lão Quan Đế, không thăng cấp, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Lục Ly, hắn bị tiểu tử Lục Ly phá hỏng chuyển Nhuế Đế cười nói: -Lúc trước ta từng nghe đệ tử kia nói, Quan Thiên Thu từng tuyên bố, lần này đến sẽ đến gây sự với Lục Ly. - Hả? Lô lão chuyển mắt, nói: - Vậy ngươi cược ai thắng? Ngươi cược Lục tiểu tử thắng? - Không... Nhuế Đế lắc đầu nói: - Ta chỉ cược Lục tiểu tử không chịu thiệt, thế nào, Lô lão, có dám hay không? Ha ha ha! Lô lão nở nụ cười, mấy Đế Cấp còn lại cũng cười lớn, một Ngũ Kiếp sơ kỳ, một Lục Kiếp sơ kỳ, Quan Thiên Thu còn có Đế Binh, chiến lực mạnh hơn nhiều lắm. Lục Ly ngoại trừ phòng ngự mạnh hơn một chút, bọn họ cũng không nhìn ra Lục Ly mạnh thế nào. Mặt khác bên người Quan Thiên Thu còn có ba người, còn có một võ giả Lục Kiếp chiến lực rất mạnh, một khi xung đột, Lục Ly làm sao không chịu thiệt? Lô lão không chút do dự, trầm quát: - Được, ta cược với ngươi, sáu mươi bình Vạn Nhưỡng Hoa, chư vị làm chứng. - Ta cũng cược mười bình! - Ta cũng đến góp vui! - Được rồi, ta cũng đến chơi, Nhuế Đế ngươi có dám nhận không? Ba Đế Cấp đều mở miệng, thắng thua đối với bọn họ cũng không quá quan trọng, đợi ở đây thật không thú vị, đánh cược chút xem như giải khuây. Một Ngũ Kiếp sơ kỳ như Lục Ly, cho dù có chút thần thông kỳ dị, trong mắt bọn họ, chống lại Quan Thiên Thu không thể nào không chịu thiệt. Mọi người đều đặt cược, đều trở nên hứng thú dạt dào, có một loại cảm giác chờ đợi mở thưởng. Nhưng mà Quan Thiên Thu ở phía bắc, Lục Ly ở phía đông, trong thời gian ngắn là không thể tiếp xúc một chỗ. Hơn nữa đám người Quan Thiên Thu rõ ràng muốn tìm thêm ít điểm phân tích để thăng cấp, cho nên trong thời gian ngắn không thể đi gây sự với Lục Ly. Lục Ly không rời đi, ngược lại dưới lời mời của Đinh An Chi, gia nhập trong đội ngũ bọn họ. Điều này khiến nội tâm đám người Lô lão trầm xuống, sau này đám người Quan Thiên Thu tìm đến, lỡ như bọn Đinh An Chi hỗ trợ, vậy Lục Ly khẳng định không chịu thiệt gì. Nếu đã hẹn trước, đám người Lô lão sẽ không nói gì thêm, đều an tọa giám sát tình huống bên trong. Hiện tại bên trong hòa hợp êm thấm, không ai xằng bậy, đều tự diệt trừ dị thú hư không. Mê loạn hư không rất lớn, năm mươi người phân tán ra, rất ít hợp lại với nhau. Lục Ly ở cùng bốn người Đinh An Chi, diệt trừ càng thêm thoải mái, lúc trước Lục Ly chỉ ở một địa bàn rất nhỏ, Phi Hồn Thú ít hơn. Hiện tại gia nhập với nhau, tỉ lệ phân phối cũng thật hợp lý. Năm người rất nhanh phi hành, có thể không ngừng gặp Phi Hồn Thú. Ban đầu Ngột Thứu thật khinh thường Lục Ly, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, đã có cặp mắt nhìn khác xưa với Lục Ly. Cộng thêm Lục Ly phối hợp bọn họ diệt sát, tốc độ nhanh hơn, thật cũng không có bất mãn gì. Nhưng hắn vẫn ít nói chuyện với Lục Ly, xem ra trong xương tủy vẫn là kiêu ngạo. Năm người vẫn bay tới bay lui trong ngân hà, Phi Hồn Thú giống như vô cùng vô tận, không ngừng xuất hiện. Giống như trong ngân hà là đại bản doanh của bọn chúng, như một ổ kiến, bên trong có vô số Phi Hồn Thú. - Kỳ thật Phi Hồn Thú không phải ở trong ngân hà! Đinh An Chi nhìn ra ngờ vực của Lục Ly, giải thích: - Sào huyệt của chúng nó ở trong hư không, chúng nó có khả năng tự do qua lại trong hư không. Vết nứt trong không gian ngân hà tương đối nhiều, cho nên chúng ta ở đây không ngừng kinh động Phi Hồn Thú đi ra, hiểu rồi chứ? Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, hắn tương đối thưởng thức nhân phẩm của Đinh An Chi, tuy không xác định mình có thể ở lại Thiên Đế Tông không, không bằng lòng kết giao người bạn này, hai người nói chuyện phiếm cả một đường. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt chín tháng đã trôi qua, đám người Lục Ly thay phiên nghỉ ngơi, ngoài nghỉ ngơi, thời gian còn lại đều đang diệt trừ Phi Hồn Thú, thu hoạch cũng là thật lớn. Tỉ lệ phân phối là Đinh An Chi và Ngột Thứu là hai Phi Hồn Thú, Lục Ly và ba người còn lại một con Phi Hồn Thú, thay phiên nhau thu thi thể. Cứ việc như thế, thời gian chín tháng, Lục Ly cũng được chia hơn năm trăm con Phi Hồn Thú, đây là hơn năm vạn tích điểm. Nếu như đánh chết Phi Hoàng Thú, vậy cần đánh chết hơn năm vạn con. Tích điểm này Lục Ly tự tin hơn đệ tử ký danh bình thường rất nhiều. Đương nhiên cũng không bài trừ có người nhiều hơn hắn, giống như Quan Thiên Thu, Lục Ly khẳng định sẽ nhiều hơn hắn. Quan Thiên Thu mang theo vài người cùng nhau hành động, mấy người kia dường như còn có thể phối hợp với hắn? Chín tháng, nơi này cũng không có ai đếnm chỉ đến hai đội người. Nhưng nhìn thấy Đinh An Chi và Ngột Thứu bên cạnh, bọn họ đều rời khỏi. Nhất là Ngột Thứu, hai đội người dường như thật sợ hãi hắn, bị hắn trừng mắt một cái, lập tức rời đi. Quan Thiên Thu và Sở Viêm cũng không tìm hắn gây sự, nội tâm Lục Ly rất vui sướng. Nếu có thể tiếp tục như vậy, chờ thời gian viên mãn, tất cả mọi người đi ra ngoài, vậy
Chương 3649 Vẫn còn non lắm
Song phương phát sinh xung đột, mặc kệ ai đúng ai sai, ai thắng ai thua, Lục Ly đều cảm thấy không phải chuyện tốt. Ít nhất người phía trên sẽ cảm thấy huynh đệ tương tàn, tự giết lẫn nhau. Nhưng Lục Ly không biết chính là kỳ thật mười giám khảo Đế Cấp vẫn thật chờ mong Quan Thiên Thu đến gây sự... Thời gian lại trôi qua hơn một tháng, phiền toái rốt cục vẫn đến. Lục Ly mới vừa đánh chết một con Phi Hồn Thú, xa xa truyền đến tiếng phá không. Mọi người phóng ra thần niệm, Lục Ly nhìn thấy một công tử trẻ tuổi, anh khí bức người, tuấn vĩ bất phàm, sắc mặt hắn trở nên chua sót. Quan Thiên Thu vẫn đến đây, xem ra Quan Thiên Thu đã đạt được nhiều tích điểm, cố ý đến gây sự với hắn. Quan Thiên Thu tập trung vào Lục Ly từ xa, khóe miệng hiện ra tươi cườ thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng. Mấy người bọn họ bay vụt đến, Đinh An Chi và Ngột Thứu đều hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm người bên cạnh Quan Thiên Thu. Chờ sau khi bốn người bay tới, bốn người Đinh An Chi chủ động chắp tay, hành lễ với võ giả Lục Kiếp bên cạnh Quan Thiên Thu: - Bái kiến Nguyễn sư huynh! Bên người Quan Thiên Thu đứng một võ giả, bề ngoài thoạt nhìn như người trung niên, khí độ trầm ổn. Hắn hơi gật đầu, ánh mắt đảo lên người đám người Lục Ly, nói: - An Chi, Ngột Thứu, các ngươi đi đi, chúng ta có chút chuyện cần nói với Lục Ly! Ách... Bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu giật mình, bốn người này rõ ràng là người đến bất thiện, Lục Ly vậy mà đắc tội Nguyễn sư huynh. Đinh An Chi và Ngột Thứu liếc mắt nhìn nhau, nghĩ nghĩ, vẫn nói: - Nguyễn sư huynh, Lục sư đệ đang tổ đội với chúng ta, không biết tìm hắn có chuyện quan trọng gì không? Sắc mặt Nguyễn sư huynh trầm xuống, nói: - Muốn các ngươi đi thì đi đi, đừng hỏi nhiều nữa, biết không hả? Đinh An Chi nhấp môi muốn nói tiếp cái gì, cuối cùng không nói gì cả, giống như thật sợ hãi Nguyễn sư huynh này. Hắn liếc mắt nhìn Lục Ly, ra hiệu bằng ánh mắt, sau đó mang đám người Ngột Thứu rời đi. Lục Ly vẫn không nhúc nhích, nếu đám người này đã tìm tới cửa, hắn còn có thể làm gì? Chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hắn cũng không tin bọn Quan Thiên Thu dám giết hắn! - Quả nhiên đến gây sự! Trong tòa thành, Lô lão cười tủm tỉm, vốn nhiệm vụ của bọn họ lần này là giám sát tất cả đệ tử thí luyện, quan sát hành vi của bọn họ, chọn ra người có tiềm năng, đưa ra danh sách thăng cấp. Đệ tử tông môn huynh đệ tương tàn, không có việc gì lại gây sự, đây vốn là chuyện bọn họ thật chán ghét. Giờ đây, rất nhiều Đế Cấp lại tỏ ra phấn chấn, nếu để người ngoài biết được, khẳng định sẽ mở rộng tầm mắt. Kỳ thật rất dễ lý giải, Đế Cấp cũng là người, bọn họ vượt qua sinh mệnh rất dài, tới cấp bậc này, nhất là Đế Cấp của Thiên Đế Tông, thường sẽ thật nhàm chán. Bởi vì không có thế lực nào dám khiêu khích bọn họ, ngoài tu luyện, bọn họ không có chuyện gì để làm. Tới cảnh giới của bọn họ, muốn tăng cấp quá khó khăn, làm sao để hết thời gian? Rất nhiều người lựa chọn làm vài chuyện thú vị, giống như luyện khí, giống như tìm hiểu thần văn, giống như dạy dỗ đệ tử. Bình thường bọn họ không thể không giả vờ một bộ dáng cao nhân đắc đạo, bộ dáng lãnh ngạo tuyệt tình. Nhưng trong xương tủy của bọn họ vẫn có thất tình lục dục, bởi vì quá ít bạn bè, địa vị quá cao, cảm xúc trong lòng không chỗ phát tiết, một khi có cơ hội phát tiết, bọn họ sẽ thường... thật hưng phấn! Liền như hiện tại! Mấy Đế Cấp lúc trước đánh cược, còn có thể xem một tuồng kịch, trận chiến này bọn họ mong đợi lâu như vậy, nếu không diễn, bọn họ còn cược cái gì? Xem diễn thế nào? Đây không chỉ xem vở diễn của Lục Ly và Quan Thiên Thu mà còn là vở diễn của Nhuế Đế và Lô lão. Cho nên giờ đây, ngoài một Đế Cấp đang bế quan, người còn lại đều nhìn Lục Ly và Quan Thiên Thu. - Không nói cái gì, tiểu tử này ít nhất phẩm hạnh không tồi! Tuấn Đế bình phẩm, biết rõ mấy người Quan Thiên Thu tới gây sự, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, cũng không đào tẩu, phẩm hạnh của Lục Ly đã được khẳng định của hắn. - Ha hả! Một Đại Đế mở miệng nói: - Lấy một địch bốn, còn là Ngũ Kiếp sơ kì, nếu tiểu tử này không chịu thiệt, vậy thật tà môn! - Xem thử đi! Tươi cười trên mặt Nhuế Đế biến mất, khẽ thở dài nói: - Lô lão, xem ra ta lần này sẽ thua. - Hắc hắc! Lô lão không nhìn Nhuế Đế, nhìn chằm chằm Lục Ly, xua tay nói: - Nói không chừng tiểu tử này có thể mang đến cho ngươi kinh hỉ thì sao, Tiểu Nhuế ngươi cũng đừng mất tự tin như thế, ha ha ha. Mọi người còn lại nở nụ cười, lời của Lô lão có chút quá đáng, cũng may Nhuế Đế không để bụng, chỉ nhìn Lục Ly, muốn xem Lục Ly ứng phó thế nào. Trong mê loạn hư không, đám người Đinh An Chi đã đi xa, Lục Ly vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc đứng thẳng. Nhưng mà hắn đã sớm âm trầm vận chuyển Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, tùy thời chuẩn bị công kích. Quan Thiên Thu cũng không nói chuyện, chỉ tủm tỉm cười nhìn Lục Ly. Đợi nửa nén hương, chờ bọn Đinh An Chi đi xa, Nguyễn sư huynh hơi gật đầu, hắn mới mở miệng nói: - Lục Ly, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lục Ly nhún vai nói: - Đừng nhiều lời nữa, họa từ miệng ra, ta tận lực bồi tiếp. - Tiểu tử ngươi cũng thật ngông cuồng! Bên cạnh Quan Thiên Thu là một Ngũ Cấp đỉnh phong, khiêu khích nhìn Lục Ly nói: - Một Ngũ Kiếp sơ kỳ nho nhỏ, còn là đệ tử ký danh, không biết hành lễ với chư vị sư huynh sao? - Hành lễ thì thôi đi, các ngươi không xứng đáng được ta tôn kính. Lục Ly hờ hững đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn Quan Thiên Thu như trước. Quan Thiên Thu đưa tay ngăn lại người bên cạnh, tiếp tục nói tiếp, hắn nói: - Lục Ly, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, giao ra thi thể dị thú hư không ngươi đánh chết cho chúng ta, chúng ta sẽ xoay người rời đi. - Nực cười! Lục Ly cười lạnh nói: - Ta cực khổ đánh chết đám dị thú này, dựa vào cái gì giao cho các ngươi? Các ngươi công nhiên cướp bóc như thế, không sợ tiền bối tông môn trách phạt sao? - Hắc hắc!
Chương 3650 Vẫn còn non lắm
Quan Thiên Thu cười tự đắc nói: - Quy tắc cá lớn nuốt cá bé là quy tắc ngầm của Thiên Đế Tông này. Náo loạn giữa đệ tử, tông môn kỳ thật sẽ không quản. Chỉ cần không cần đả thương mạng người là được. Có thể tranh giành cũng là năng lực, không phải sao? Một đám thú nhãi con mới sinh ra một con thú vương, một đám dê con có thể sinh ra thú vương sao? Không thể không nói Quan Thiên Thu nói có chút đạo lý, Lục Ly biết nói gì cũng không có ý nghĩa, muốn hắn giao ra thi thể dị thú, hắn sao có thể đồng ý? Hắn trầm giọng nói: - Ngươi nói không sai. Nhưng bốn người giành một người, nói thế nào cũng không vinh quang gì? Muốn thi thể dị thú của ta, ngươi một mình đến giành? Đương nhiên... nếu các ngươi muốn bốn người cùng tiến lên, ta cũng chấp nhận. - Ha ha ha! Mấy người Quan Thiên Thu đều nở nụ cười, nhất là hai Ngũ Kiếp đỉnh phong, thần tình cười lạnh, vừa rồi nói chuyện, trong tay người nọ xuất hiện một thanh trường đao, chỉ vào Lục Ly nói: - Đối phó ngươi, không cần bốn người? Một mình ta là đủ rồi! - Ngươi không được! Lục Ly vươn ngón tay ra, ngoắc ngoắc, sau đó chỉ vào Quan Thiên Thu và Nguyễn sư huynh, nói: - Muốn áp đảo ta, phải là hai người bọn họ, các ngươi không tin có thể hỏi Quan công tử, trên chiêu sinh đại điển, hắn đã từng bị ta trấn áp. Rắc muối lên miệng vết thương, vẻ mặt Quan Thiên Thu trở nên âm trầm, hắn nhìn người bên cạnh sắp nổi giận, vội vàng vung tay lên nói: - Lưu sư huynh, đừng tức giận. Sỉ nhục trước đây của mình, ta phải tự mình rửa sạch, hôm nay ta nhất định đích thân đánh hắn phục mới thôi, các ngươi giúp ta áp trận. Hắc hắc! Lục Ly cười cười, hắn vươn ngón tay, chỉ ra xa nói: - Quan Thiên Thu, chúng ta đi sang bên kia đi. Mời ba vị ở đây xem cuộc chiến, xem ta làm sao trấn áp Quan công tử của các ngươi. Quan Thiên Thu, đừng kiêu ngạo vì ngươi đột phá Lục Kiếp, muốn trấn áp ngươi chỉ là việc nâng một ngón tay. Nói xong, Lục Ly không thèm nhìn bốn người, xoay người bay đi xa xa. Nguyễn sư huynh và ba người còn lại quả nhiên không nhúc nhích, chỉ có một mình Quan Thiên Thu đuổi theo. Trong mắt Quan Thiên Thu đều là tức giận và sát ý, nếu nơi này không phải khảo hạch tông môn, hắn tuyệt đối không cố kỵ gì, trực tiếp động thủ giết chết Lục Ly. - Tiểu tử của lão Quan Đế vẫn còn non lắm. Trong tòa thành, Tuấn Đế khẽ thở dài nói: - Bị người ta châm chọc mấy tiếng đã nổi giận, còn lãng phí ưu thế tuyệt đối của mình. Có hai Đế Cấp cũng gật đầu, bọn họ đều là xông pha trong thi sơn biển máu, bọn họ đều sẽ không để ý quá nhiều trong lúc chiến đấu, lại càng không dễ dàng bị người khác chọc giận. Lúc chiến đấu sinh tử, chết rồi thì sẽ không còn gì, người sĩ diện thường sẽ chết rất nhanh. Nếu dễ dàng bị chọc giận, vậy sẽ chết nhanh hơn, một khi tức giận sẽ rất không bình tĩnh, cũng dễ dàng bị đối thủ tìm lỗ hổng, hoặc là bày cục hãm hại. Biểu hiện của Quan Thiên Thu hiện giờ khiến rất nhiều người thất vọng. Nơi này có rất nhiều Đại Đế từng gặp Quan gia đã quy tiên kia, vốn tưởng rằng thanh niên hậu đại của Lão Quan gia sẽ thật tuấn ngạn, trẻ tuổi như thế đã đạt Lục Kiếp, mấy phương diện còn lại sẽ không quá kém. Kỳ thật, nếu là bình thường Quan Thiên Thu sẽ không dễ bị chọc giận như vậy, Quan Thiên Thu tiến vào Thiên Đế Tông, làm đệ tử ký danh, nhân tố rất lớn kỳ thật là muốn báo thù, phải giết chết Lục Ly. Bị thù hận che mờ mắt, nội tâm tự nhiên sẽ có ma chướng, cũng sẽ càng dễ dàng bị kích động. - Tiếp tục xem đi! Lô lão phất tay, vẫn thực tự tin nói: - Bất luận thế nào, tiểu tử Lão Quan gia hẳn vẫn áp chế về cảnh giới, hẳn vẫn chiếm ưu thế phi thường lớn. Nếu tiểu tử của Lão Quan gia này đến một Ngũ Kiếp sơ kỳ vẫn không đấu lại, tuyệt đối không thể để hắn tiến vào Thiên Đế Tông chúng ta, phế vật như vậy tiến vào sẽ chỉ khiến chúng ta hổ thẹn. Quan Thiên Thu từng chiến đấu với Lục Ly, có hơi hiểu biết thủ đoạn của Lục Ly, cho nên hắn lựa chọn sách lược là chiến thuật cũ, ngưng tụ vô số ngọn gió, phóng ra hư ảnh dị thú công kích Lục Ly. Hắn vượt qua sáu lần Thiên Kiếp, linh hồn tăng cường không ít, nhưng hắn vẫn không dám đến gần Lục Ly. Hắn biết công kích linh hồn của Lục Ly thật biến thái. Cộng thêm có Đế Binh Thất Sắc Lưu Ly Tháp, lỡ như bị bắt vào, vậy thì thật mất mặt, đến lúc đó không chỉ không thể rửa hận, lại không thể thăng cấp. Mười đệ tử ký danh lần này, tám người còn lại hắn không để tâm. Chỉ cần trấn áp Lục Ly, đoạt lấy thi thể dị thú hắn đánh chế. Vậy hắn không chỉ có thể báo thù, còn có thể bảo đảm Lục Ly không thể thăng cấp, hắn ít đi một đối thủ cạnh tranh, nhất tiễn song điêu. Hư ảnh cự thú đầy trời gào thét đến, thần thông này có uy lực hơn lúc trước mấy lần. Đồng dạng sát chiêu thần thông, uy lực giữa võ giả Ngũ Kiếp và Lục Kiếp đánh ra khẳng định bất đồng. Uy lực sát chiêu của Quan Thiên Thu tăng lên, Lục Ly vượt qua năm lần thiên kiếp, mọi mặt đều tăng lên, lực phòng ngự mạnh hơn rất nhiều, cho nên hai người ở phương diện này huề nhau. Đương nhiên, sát chiêu của Quan Thiên Thu có thể đả thương Lục Ly. Nếu Lục Ly vẫn ráng chống lại, khẳng định sẽ bị thương. Rầm rầm rầm! Lục Ly vừa phóng ra một đám Vô Vọng Thần Phù, vừa phóng ra ít công kích thần lực, đánh tan dị thú bay đến bốn phía, Vô Vọng Thần Phù và công kích thần lực đánh lên những hư ảnh cự thú này, dẫn dắt nổ tung khủng bố. Đồng thời, Lục Ly phóng ra Phong Hồn Thuật, từng hồn lực như gió thổi đến, thoải mái đến bên người Quan Thiên Thu, sau đó không ngừng đâm vào linh hồn của Quan Thiên Thu - Công kích linh hồn! Quan Thiên Thu hơi biến sắc, lần trước hắn chính là trúng công kích linh hồn, sau đó bị Lục Ly phóng thích Thất Sắc Lưu Ly Tháp, thả ra ngọn lửa đốt trọng thương. Nếu lần này hắn vẫn trúng công kích linh hồn, cho dù Thất Sắc Lưu Ly Tháp của Lục Ly không có lửa vẫn có thể dễ dàng trấn áp hắn. Cho nên hắn gần như không chút do dự lui về sau, đồng thời hắn nuốt một viên đan dược màu đen, linh hồn nhất thời mạnh hơn.
Vù! Cùng lúc đó, hai tròng mắt cũng sắp chui vào trong linh hồn, Lục Ly phóng ra vô số hồn lực, ngưng tụ thành vạn yêu cắn nuốt đến hai hạt châu kia. Hai hạt châu này giống như hai vật còn sống, phi thường khó cắn nuốt, còn không ngừng di chuyển, phóng xuất từng luồng lam quang, muốn đả thương linh hồn của Lục Ly. Long hồn của Lục Ly sáng lên, bắt đầu phòng hộ linh hồn. Lục Ly không quản linh hồn, một bàn tay dùng sức nắm lấy miệng của Phi Hồn Thú kia, bàn tay khác lấy ra binh khí, không ngừng đánh xuống Phi Hồn Thú. Phòng ngự của Phi Hồn Thú này cũng rất mạnh, Lục Ly đánh ra mười đao như tia chớp, còn chấn thương Phi Hồn Thú, nhưng không trực tiếp đập chết. Trong mắt Lục Ly lóe lên hào quang ám kim, phóng ra Phong Hồn Thuật, công kích linh hồn của Phi Hồn Thú này. Lần này có chút hiệu quả, Phi Hồn Thú giống như bởi vì phóng ra hia tròng mắt, linh hồn trở nên yêu đi, linh hồn dễ dàng bị Lục Ly công kích bị thương. Ầm! Chiến đao trong tay Lục Ly liên tục phóng ra như tia chớp, lại đập ra mấy trăm đao, rốt cục chém vỡ đầu Phi Hồn Thú này, đập nó chết tươi. Ô... Đinh An Chi và Ngột Thứu ở ngoài trăm dặm liếc nhìn nhau, đều khẽ động dung. Vốn nghĩ Lục Ly chỉ là một Ngũ Kiếp sơ kỳ bình thường, rất khó đối phó Phi Hồn Thú, không ngờ đánh chết dễ dàng như thế? Quan trọng nhất là thân thể Lục Ly thật cường đại. Nếu bọn họ bị miệng Phi Hồn Thú đâm vào cơ thể, khẳng định sẽ bị xuyên thủng. Lại không ngờ rằng, miệng Phi Hồn Thú này đâm vào thân thể Lục Ly, chỉ đâm vào hai tấc đã không thể đâm sâu vào. Hơn nữa Lục Ly dám một tay bắt lấy miệng của Phi Hồn Thú? Dũng mãnh này khiến hai người âm thầm bội phục. Hai người không phải không thể đánh chết Phi Hồn Thú, thậm chí còn thoải mái hơn Lục Ly. Nhưng Lục Ly là Ngũ Kiếp sơ kỳ, còn rõ ràng lần đầu gặp Phi Hồn Thú, lại có thể nhẹ nhàng đánh chết như vậy, điều này khiến hai người nhìn Lục Ly bằng con mắt khác. Bên kia Lục Ly đánh chết một con Phi Hồn thú, nuốt đan dược chữa thương, ở đây mọi lúc đều có thể xuất hiện một con Phi Hồn Thú. Hắn phải lập tức chữa khỏi thương, nếu không thật dễ dàng gặp chuyện không may. Hắn vốn không chịu thương thế quá nặng, sau khi nuốt dược chữa thương, ngồi xếp bằng một lát trong không trung, du đãng trôi nổi gần đó. Đám người Đinh An Chi và Ngột Thứu cũng du đãng như vậy, tìm kiếm Phi Hồn Thú. Vù! Chỗ của Đinh An Chi và Ngột Thứu đột nhiên chạy ra hai con Phi Hồn Thú, Lục Ly không hề tranh giành, chỉ xem cuộc chiến ở xa xa. Hai người này quả nhiên rất mạnh, Ngột Thứu chống đỡ, Đinh An Chi côn kích, hai người phối hợp, dễ dàng đánh chết hai Phi Hồn Thú, bốn người đều không bị thương. Ngân hà này rất dài, ước chừng mấy vạn lý, rộng ngàn dặm, Lục Ly chỉ là chuyển động nhỏ, tốc độ cũng không dám quá nhanh. Hắn không ngừng dẫn dắt ra Phi Hồn Thú, công kích về sau càng thoải mái hơn nhiều, không còn bị thương. Phi Hồn Thú phóng ra công kích linh hồn, hai tròng mắt bay đến, linh hồn sẽ trở nên suy yếu, đây là cơ hội của Lục Ly. Sau khi hắn phóng thích Phong Hồn Thuật, tốc độ Phi Hồn Thú sẽ chậm hơn rất nhiều, Lục Ly muốn giết chết Phi Hồn Thú sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bốn canh giờ, Lục Ly đánh chết mười ba con Phi Hồn Thú, chiếm được hơn một ngàn tích điểm, nhanh hơn nhiều đánh chết Phi Hoàng Thú. Hơn nữa Phi Hồn Thú này dường như vô cùng vô tận, chỉ cần chuyển động trong ngân hà, sẽ không ngừng có Phi Hồn Thú bay ra. - Không tồi, ở đây lăn lộn ba bốn tháng, có lẽ có thể đánh chết một hai ngàn con Phi Hồn Thú! Lục Ly âm thầm tính toán, đáng tiếc nơi này có bốn đệ tử chính thức, nếu không có đệ tử chính thức, hắn hẳn có thể đánh chết thêm nhiều Phi Hồn Thú. Một mình hắn đi khắp ngõ ngách ngân hà, không dám đi phía khác, tránh phát sinh xung đột với bọn Đinh An Chi hay Ngột Thứu. Tuy hắn không sợ bốn người bọn họ, nhưng chỉ cần phát sinh xung đột, khẳng định sẽ không để lại ấn tượng tốt cho người bên trên. Lại trôi qua ba canh giờ, đột nhiên phía nam vang lên tiếng phá không, Lục Ly đảo thần niệm qua, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến trái tim lạnh giá. Bốn người Đinh An Chi kinh hoàng bay đến nơi này. Sau lưng bọn họ có bốn năm trăm con Phi Hồn Thú truy kích. Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm này... trong Phi Hồn Thú có một con Phi Hồn Thú hình thể thật lớn, tròng mắt đầy u quang, ước chừng kích thước cỡ đầu người. - Phi Hồn Thú Vương! Hắn từng nghe nói qua, trong Phi Hồn Thú có Phi Hồn Vương, chiến lực mạnh hơn Phi Thố Thú, người bình thường gặp hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Tiếng hô của Đinh An Chi cũng vang lên: - Tiểu huynh đệ, chạy mau, rời khỏi nơi này đi! Lục Ly không chút do dự, cảnh tượng này rõ ràng không phải ảo giác, mấy người Đinh An chi càng không thể là ảo giác. Hắn xoay người bay ra xa, với tốc độ của hắn, rất nhanh lao ra khỏi khu vực ngân hà. Ha ha ha! Trong tòa thành Thiên Đế Thành, Lô Sâm thấy cảnh tượng như vậy, cười ha hả nói: - Ta thắng, thắng rồi, Nhuế Đế, năm mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng mau đem đến! Bố trí lần này của Lô Sâm thật tinh diệu, hắn cũng không trực tiếp bố trí ảo giác hù dọa Lục Ly, mà hù dọa bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu. Bốn người này khi đánh chết Phi Hồn Thú, đột nhiên bốn phía xuất hiện mấy trăm con Phin Hồn Thú, còn có một con Phi Hồn Thú Vương trong truyền thuyết, bốn người sao có thể hoài nghi? Trước tiên phải chạy trốn. Bởi vì ba phương hướng Lô Sâm bố trí đều có Phi Hoàng Thú, chỉ có chỗ Lục Ly không có, bốn người theo bản năng chạy đến chỗ Lục Ly, nhìn thấy Lục Ly, tự nhiên gọi hắn chạy mau. Có mấy con Phi Hồn Thú là thật, phần lớn đều là giả. Nếu trực tiếp xuất hiện bên người Lục Ly, có lẽ hắn sẽ nhận thấy vấn đề. Nhưng hiện giờ xa như vậy, bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu còn bị dọa thành bộ dáng quỷ gì, Lục Ly làm sao hoài nghi? Tốc độ Lục Ly cực hạn, rất nhanh đã đến bên cạnh ngân hà, chỉ cần ra khỏi khu vực ngân hà, cho dù đám người Nhuế Đế thua. Nhuế Đế và hai người khác nhìn thấy hình ảnh trong thủy tinh cầu, có chút cạn lời.
Chương 3647 Ngu ngốc
Lô Sâm rất giảo hoạt, đổi lại là ai cũng sẽ bị dọa. Dù sao với Phi Hồn Thú Vương, chiến lực của Lục Ly là tuyệt đối không thể dùng lực. Nhuế Đế liếc nhìn hai ngời khác, bất đắc dĩ thở dài, lần này lỗ lớn rồi, bị Lô sâm thắng mấy chục bình Vạn Hoa Nhưỡng không công. Hả? Ngay bên cạnh khu vực ngân hà, Lục Ly đột nhiên ngừng lại. Hắn đột nhiên xoay người nhìn phía sau, đồng thời thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, trên mặt lộ vẻ kinh nghi. Vừa rồi hắn chạy trốn theo bản năng, giờ đây mới tỉnh ngộ lại, hắn vẫn cảm thấy chỗ nào không đúng! Ánh mắt hắn xuyên thấu qua bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu, tập trung vào con Phi Hồn Thú Vương bay đến, đột nhiên nở nụ cười. Cảnh tượng này bị bốn người Đinh An Chi nhìn thấy, bốn người cảm giác như nhìn thấy kẻ ngốc. Phía sau là đại quân Phi Hồn Thú, còn có một con Phi Hồn Thú Vương. Lục Ly đang chạy, đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ tươi cười, đây không phải kẻ ngốc thì là cái gì? - Chạy mau đi, còn đứng ngốc ở đó làm gì? Đinh An Chi bay vụt đến, ngữ khí nghiêm khắc khiển trách, đệ tử ký danh này không linh hoạt gì hết, đây là lúc ngẩn người sao? Bọn họ hận không thể nhanh hơn một chút, nếu không sẽ trở thành món ăn trong bụng Phi Hồn Thú. - Không cần chạy! Lục Ly lại vươn ngón tay, chỉ vào con Phi Hồn Thú Vương thật lớn, nói: - Đây là giả, là ảo tưởng, phía sau chỉ có bốn con Phi Hồn Thú chân chính! - Cái gì giả cái gì thật? Ngu ngốc, mau chạy đi. Ngột Thứu đã vọt đến chỗ Lục Ly, hắn gào thét, cũng không quản Lục Ly, hóa thành bạch quang bay đi. Đinh An Chi muốn kéo Lục Ly theo cùng, nhưng Lục Ly giờ đây lại phóng ra Vô Vọng Thần Phù, còn lấy ra một thanh nhuyễn kiếm, muốn công kích. Hắn cũng lười kéo theo nữa, hóa thành bạch quang, bỏ chạy ra xa với mọi người. Rầm rầm rầm! Vô Vọng Thần Phù của Lục Ly bay đi, không để tâm con Phi Hồn Thú Vương khủng bố kia, chỉ công kích bốn con Phi Hồn Thú hai bên trái phải. Đồng thời, nhuyễn kiếm của hắn phóng ra công kích linh hồn, trong mắt sáng lên kim quang, cũng phóng ra Phong Hồn Thuật. Rầm rầm rầm! Có hai Phi Hồn Thú bị nổ bay, Phi Hồn Thú còn lại gào đến, vọt đến bên người Lục Ly, xuyên qua người Lục Ly, tiếp tục đuổi theo đám người Đinh An Chi. Giống như chúng nó đều không nhìn thấy Lục Ly, muốn đuổi giết mấy người Đinh An Chi. - Chuyện này... Sau khi thần niệm của mấy người Đinh An Chi vẫn còn quan sát, thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt bốn người đều lộ vẻ khiếp sợ, có hơi nghĩ không thông, vì sao Lục Ly không chết? - Ảo giác sao? Ngột Thứu trừng mắt, nổi giận khó nhịn, một võ giả Lục Kiếp như hắn lại không phát hiện, ngược lại bị một Ngũ Kiếp sơ kỳ nhìn thấu, đây cũng quá dọa người. Bên kia Lục Ly và bốn con Phi Hồn Thú khai chiến, một người đấu với bốn con Phi Hồn Thú, có hơi lao lực, Đinh An Chi cắn răng vọt lại. Quả nhiên, đám Phi Hồn Thú kia đều là hư ảo, đều xuyên qua người hắn. Rầm rầm rầm! Đinh An Chi cảm giác thật mất mặt, bay trở về chỗ Lục Ly, trút giận lên bốn con Phi Hồn Thú, rất nhanh phối hợp với Lục Ly, chém giết với nhau. Ngột Thứu mang theo ba người lại đây, về phần đám Phi Hồn Thú kia đã sớm tiêu thất, bốn phía khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc ồ ồ của bốn người Đinh An Chi. - Ngươi tên là gì? Đinh An Chi rất nhanh ổn định lại cảm xúc, có hơi xấu hổ chắp tay nói: - Tại hạ Đinh An Chi, hơn năm trăm năm trước gia nhập tông môn, đây là Ngột Thứu, đây là Trương Dương, đây là Lật Mộc, chúng ta đều cùng lúc gia nhập tông môn. - Chào Đinh sư huynh! Lục Ly chắp tay nói: - Tạ hạ Lục Ly, ba năm trước trở thành đệ tử ký danh, lần này là khảo hạch. Nếu thất bại, về sau có lẽ không thể gọi sư huynh. - Đừng bỏ cuộc, chỉ cần cố gắng, vẫn sẽ có cơ hội. Tuệ nhãn các trưởng bối tông môn rất nhận thức anh hùng, chỉ cần là vàng, bọn họ sẽ không bỏ rơi ngươi. Đinh An Chi vỗ bả vai Lục Ly, sau đó hỏi bốn người vấn đề muốn hỏi: - Lục Ly, ngươi làm sao phát hiện đây là ảo giác? Chúng ta đều cảm giác thật chân thật, hoàn toàn không có chỗ nào là giả! - Phi Hồn Thú Vương! Lục Ly cười nhạt nói: - Bốn vị sư huynh thật khẩn trương, thực lực của Phi Hồn Thú Vương mạnh như vậy, nếu là thật, làm sao đuổi giết các ngươi lâu như vậy mà vẫn không đuổi kịp? À... Bốn người liếc nhau, đều cười khổ, không nói gì, bọn họ vừa rồi hoàn toàn bị dọa, căn bản không chú ý những tiểu tiết này. Đích xác như lời Lục Ly nói, nếu thật sự là Phi Hồn Thú Vương, bốn người bọn họ làm sao chạy trốn? Ít nhất Trương Dương và Lật Mộc đã sớm chết rồi. Ai nha! Trong tòa thành Thiên Đế Thành, Lô lão vỗ ót nói: - Lão phu sơ sót, sơ sót rồi! Lão phu lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, Vạn Hoa Nhưỡng của lão phu... - Ha ha ha ha! Nhuế Đế và hai Đại Đế còn lại cười ha hả, ba người vốn nghĩ sẽ thua rồi, dù sao Lục ly cách ngân hà quá gần, tùy tiện bị dọa chạy thì tính ba người đều thua. Lại không ngờ khi Lục Ly sắp chạy ra ngoài, đột nhiên tỉnh ngộ. Điều này khiến ba người cảm thấy như vịt nấu chín sắp bay đi, lại bay trở về... Nhuế Đế vốn rất thích Lục Ly, giờ đây ánh mắt nhìn Lục Ly càng thêm nhu hòa. Hai người còn lại bởi vì Lục Ly thắng mười bình Vạn Hoa Nhưỡng, nhìn Lục Ly cũng trở nên thuận mắt hơn. Đương nhiên, ánh mắt hai người khác Lô lão nhìn Lục Ly đều rất khó chịu. Nhất là Lô lão, hận nghiến răng nghiến lợi. Hắn cắn răng lấy ra mấy chục bình Vạn Hoa Nhưỡng đưa cho bọn Nhuế Đế. Hắn thở hồng hộc, nói: - Không được, lão phu còn muốn cược lần nữa! Nhuế Đế, ngươi dám cược nữa không? Nhuế Đế khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: - Dù sao ta thắng sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng, Lô lão muốn cược thì ta sẽ phụng bồi, liền cược sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng. Đánh cược gì? Vẫn cược tiểu tử này có nhìn thấu được hư ảo hay không sao? - Không cược cái này nữa! Lô lão lắc đầu nói: - Chúng ta năm lần bảy lượt bố trí, hơn nữa tiểu tử này đích xác có chút năng lực, dị thú hư ảo không dọa được hắn. Chờ cơ hội đi, thời gian còn sớm, nhìn xem có cơ hội thích hợp, chúng ta lại cược lần nữa.
Chương 3648 Phiền toái đến rồi
Nhuế Đế nhìn lướt qua thủy tinh cầu, cười nhạt nói: - Khẳng định sẽ có cơ hội, Quan Thiên Thu sớm hay muộn sẽ đến gây sự với Lục Ly. Hay là chúng ta cược xem Lục Ly có phải đối thủ của Quan Thiên Thu hay không? - Quan Thiên Thu? Là ai? Lô lão tỏ ra không rõ, Nhuế Đế chỉ về phía bắc: - Chính là người nổi danh nhất ở chiêu sinh đại điển ba năm trước, cũng tương đương là người có thực lực mạnh nhất. Đáng tiếc vận khí không tốt lắm, không có thăng cấp. Nhưng bài danh đệ nhất trong đám đệ tử ký danh, vừa mới đột phá cảnh giới lĩnh chủ, là hậu nhân của Lão Quan Đế. Hả? Lô lão hơi tò tò, nhìn vào thủy tinh cầu, tập trung vào một thanh niên ở phía bắc. Giờ đây, bốn người Quan Thiên Thu đang khai chiến với một con Phi Thố Thú, chiến lực phi thương cường đại. Hắn gần như một mình đấu lại Phi Thố Thú, người còn lại chỉ hỗ trợ hắn. - Hậu nhân của Lão Quan Đế? Vẻ mặt Lô lão tỏ ra nửa tin nửa ngờ, hỏi tình huống của Quan Thiên Thu với mấy Đế Cấp bên cạnh, sau đó quan sát Quan Thiên Thu thật lâu, ước chừng qua nửa canh giờ mới hỏi: - Ngươi xác định hai người sẽ xảy ra xung đột? - Tiểu tử của Lão Quan Đế, không thăng cấp, nguyên nhân rất lớn là bởi vì Lục Ly, hắn bị tiểu tử Lục Ly phá hỏng chuyển Nhuế Đế cười nói: -Lúc trước ta từng nghe đệ tử kia nói, Quan Thiên Thu từng tuyên bố, lần này đến sẽ đến gây sự với Lục Ly. - Hả? Lô lão chuyển mắt, nói: - Vậy ngươi cược ai thắng? Ngươi cược Lục tiểu tử thắng? - Không... Nhuế Đế lắc đầu nói: - Ta chỉ cược Lục tiểu tử không chịu thiệt, thế nào, Lô lão, có dám hay không? Ha ha ha! Lô lão nở nụ cười, mấy Đế Cấp còn lại cũng cười lớn, một Ngũ Kiếp sơ kỳ, một Lục Kiếp sơ kỳ, Quan Thiên Thu còn có Đế Binh, chiến lực mạnh hơn nhiều lắm. Lục Ly ngoại trừ phòng ngự mạnh hơn một chút, bọn họ cũng không nhìn ra Lục Ly mạnh thế nào. Mặt khác bên người Quan Thiên Thu còn có ba người, còn có một võ giả Lục Kiếp chiến lực rất mạnh, một khi xung đột, Lục Ly làm sao không chịu thiệt? Lô lão không chút do dự, trầm quát: - Được, ta cược với ngươi, sáu mươi bình Vạn Nhưỡng Hoa, chư vị làm chứng. - Ta cũng cược mười bình! - Ta cũng đến góp vui! - Được rồi, ta cũng đến chơi, Nhuế Đế ngươi có dám nhận không? Ba Đế Cấp đều mở miệng, thắng thua đối với bọn họ cũng không quá quan trọng, đợi ở đây thật không thú vị, đánh cược chút xem như giải khuây. Một Ngũ Kiếp sơ kỳ như Lục Ly, cho dù có chút thần thông kỳ dị, trong mắt bọn họ, chống lại Quan Thiên Thu không thể nào không chịu thiệt. Mọi người đều đặt cược, đều trở nên hứng thú dạt dào, có một loại cảm giác chờ đợi mở thưởng. Nhưng mà Quan Thiên Thu ở phía bắc, Lục Ly ở phía đông, trong thời gian ngắn là không thể tiếp xúc một chỗ. Hơn nữa đám người Quan Thiên Thu rõ ràng muốn tìm thêm ít điểm phân tích để thăng cấp, cho nên trong thời gian ngắn không thể đi gây sự với Lục Ly. Lục Ly không rời đi, ngược lại dưới lời mời của Đinh An Chi, gia nhập trong đội ngũ bọn họ. Điều này khiến nội tâm đám người Lô lão trầm xuống, sau này đám người Quan Thiên Thu tìm đến, lỡ như bọn Đinh An Chi hỗ trợ, vậy Lục Ly khẳng định không chịu thiệt gì. Nếu đã hẹn trước, đám người Lô lão sẽ không nói gì thêm, đều an tọa giám sát tình huống bên trong. Hiện tại bên trong hòa hợp êm thấm, không ai xằng bậy, đều tự diệt trừ dị thú hư không. Mê loạn hư không rất lớn, năm mươi người phân tán ra, rất ít hợp lại với nhau. Lục Ly ở cùng bốn người Đinh An Chi, diệt trừ càng thêm thoải mái, lúc trước Lục Ly chỉ ở một địa bàn rất nhỏ, Phi Hồn Thú ít hơn. Hiện tại gia nhập với nhau, tỉ lệ phân phối cũng thật hợp lý. Năm người rất nhanh phi hành, có thể không ngừng gặp Phi Hồn Thú. Ban đầu Ngột Thứu thật khinh thường Lục Ly, sau khi trải qua chuyện vừa rồi, đã có cặp mắt nhìn khác xưa với Lục Ly. Cộng thêm Lục Ly phối hợp bọn họ diệt sát, tốc độ nhanh hơn, thật cũng không có bất mãn gì. Nhưng hắn vẫn ít nói chuyện với Lục Ly, xem ra trong xương tủy vẫn là kiêu ngạo. Năm người vẫn bay tới bay lui trong ngân hà, Phi Hồn Thú giống như vô cùng vô tận, không ngừng xuất hiện. Giống như trong ngân hà là đại bản doanh của bọn chúng, như một ổ kiến, bên trong có vô số Phi Hồn Thú. - Kỳ thật Phi Hồn Thú không phải ở trong ngân hà! Đinh An Chi nhìn ra ngờ vực của Lục Ly, giải thích: - Sào huyệt của chúng nó ở trong hư không, chúng nó có khả năng tự do qua lại trong hư không. Vết nứt trong không gian ngân hà tương đối nhiều, cho nên chúng ta ở đây không ngừng kinh động Phi Hồn Thú đi ra, hiểu rồi chứ? Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, hắn tương đối thưởng thức nhân phẩm của Đinh An Chi, tuy không xác định mình có thể ở lại Thiên Đế Tông không, không bằng lòng kết giao người bạn này, hai người nói chuyện phiếm cả một đường. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt chín tháng đã trôi qua, đám người Lục Ly thay phiên nghỉ ngơi, ngoài nghỉ ngơi, thời gian còn lại đều đang diệt trừ Phi Hồn Thú, thu hoạch cũng là thật lớn. Tỉ lệ phân phối là Đinh An Chi và Ngột Thứu là hai Phi Hồn Thú, Lục Ly và ba người còn lại một con Phi Hồn Thú, thay phiên nhau thu thi thể. Cứ việc như thế, thời gian chín tháng, Lục Ly cũng được chia hơn năm trăm con Phi Hồn Thú, đây là hơn năm vạn tích điểm. Nếu như đánh chết Phi Hoàng Thú, vậy cần đánh chết hơn năm vạn con. Tích điểm này Lục Ly tự tin hơn đệ tử ký danh bình thường rất nhiều. Đương nhiên cũng không bài trừ có người nhiều hơn hắn, giống như Quan Thiên Thu, Lục Ly khẳng định sẽ nhiều hơn hắn. Quan Thiên Thu mang theo vài người cùng nhau hành động, mấy người kia dường như còn có thể phối hợp với hắn? Chín tháng, nơi này cũng không có ai đếnm chỉ đến hai đội người. Nhưng nhìn thấy Đinh An Chi và Ngột Thứu bên cạnh, bọn họ đều rời khỏi. Nhất là Ngột Thứu, hai đội người dường như thật sợ hãi hắn, bị hắn trừng mắt một cái, lập tức rời đi. Quan Thiên Thu và Sở Viêm cũng không tìm hắn gây sự, nội tâm Lục Ly rất vui sướng. Nếu có thể tiếp tục như vậy, chờ thời gian viên mãn, tất cả mọi người đi ra ngoài, vậy
Chương 3649 Vẫn còn non lắm
Song phương phát sinh xung đột, mặc kệ ai đúng ai sai, ai thắng ai thua, Lục Ly đều cảm thấy không phải chuyện tốt. Ít nhất người phía trên sẽ cảm thấy huynh đệ tương tàn, tự giết lẫn nhau. Nhưng Lục Ly không biết chính là kỳ thật mười giám khảo Đế Cấp vẫn thật chờ mong Quan Thiên Thu đến gây sự... Thời gian lại trôi qua hơn một tháng, phiền toái rốt cục vẫn đến. Lục Ly mới vừa đánh chết một con Phi Hồn Thú, xa xa truyền đến tiếng phá không. Mọi người phóng ra thần niệm, Lục Ly nhìn thấy một công tử trẻ tuổi, anh khí bức người, tuấn vĩ bất phàm, sắc mặt hắn trở nên chua sót. Quan Thiên Thu vẫn đến đây, xem ra Quan Thiên Thu đã đạt được nhiều tích điểm, cố ý đến gây sự với hắn. Quan Thiên Thu tập trung vào Lục Ly từ xa, khóe miệng hiện ra tươi cườ thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng. Mấy người bọn họ bay vụt đến, Đinh An Chi và Ngột Thứu đều hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm người bên cạnh Quan Thiên Thu. Chờ sau khi bốn người bay tới, bốn người Đinh An Chi chủ động chắp tay, hành lễ với võ giả Lục Kiếp bên cạnh Quan Thiên Thu: - Bái kiến Nguyễn sư huynh! Bên người Quan Thiên Thu đứng một võ giả, bề ngoài thoạt nhìn như người trung niên, khí độ trầm ổn. Hắn hơi gật đầu, ánh mắt đảo lên người đám người Lục Ly, nói: - An Chi, Ngột Thứu, các ngươi đi đi, chúng ta có chút chuyện cần nói với Lục Ly! Ách... Bốn người Đinh An Chi và Ngột Thứu giật mình, bốn người này rõ ràng là người đến bất thiện, Lục Ly vậy mà đắc tội Nguyễn sư huynh. Đinh An Chi và Ngột Thứu liếc mắt nhìn nhau, nghĩ nghĩ, vẫn nói: - Nguyễn sư huynh, Lục sư đệ đang tổ đội với chúng ta, không biết tìm hắn có chuyện quan trọng gì không? Sắc mặt Nguyễn sư huynh trầm xuống, nói: - Muốn các ngươi đi thì đi đi, đừng hỏi nhiều nữa, biết không hả? Đinh An Chi nhấp môi muốn nói tiếp cái gì, cuối cùng không nói gì cả, giống như thật sợ hãi Nguyễn sư huynh này. Hắn liếc mắt nhìn Lục Ly, ra hiệu bằng ánh mắt, sau đó mang đám người Ngột Thứu rời đi. Lục Ly vẫn không nhúc nhích, nếu đám người này đã tìm tới cửa, hắn còn có thể làm gì? Chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hắn cũng không tin bọn Quan Thiên Thu dám giết hắn! - Quả nhiên đến gây sự! Trong tòa thành, Lô lão cười tủm tỉm, vốn nhiệm vụ của bọn họ lần này là giám sát tất cả đệ tử thí luyện, quan sát hành vi của bọn họ, chọn ra người có tiềm năng, đưa ra danh sách thăng cấp. Đệ tử tông môn huynh đệ tương tàn, không có việc gì lại gây sự, đây vốn là chuyện bọn họ thật chán ghét. Giờ đây, rất nhiều Đế Cấp lại tỏ ra phấn chấn, nếu để người ngoài biết được, khẳng định sẽ mở rộng tầm mắt. Kỳ thật rất dễ lý giải, Đế Cấp cũng là người, bọn họ vượt qua sinh mệnh rất dài, tới cấp bậc này, nhất là Đế Cấp của Thiên Đế Tông, thường sẽ thật nhàm chán. Bởi vì không có thế lực nào dám khiêu khích bọn họ, ngoài tu luyện, bọn họ không có chuyện gì để làm. Tới cảnh giới của bọn họ, muốn tăng cấp quá khó khăn, làm sao để hết thời gian? Rất nhiều người lựa chọn làm vài chuyện thú vị, giống như luyện khí, giống như tìm hiểu thần văn, giống như dạy dỗ đệ tử. Bình thường bọn họ không thể không giả vờ một bộ dáng cao nhân đắc đạo, bộ dáng lãnh ngạo tuyệt tình. Nhưng trong xương tủy của bọn họ vẫn có thất tình lục dục, bởi vì quá ít bạn bè, địa vị quá cao, cảm xúc trong lòng không chỗ phát tiết, một khi có cơ hội phát tiết, bọn họ sẽ thường... thật hưng phấn! Liền như hiện tại! Mấy Đế Cấp lúc trước đánh cược, còn có thể xem một tuồng kịch, trận chiến này bọn họ mong đợi lâu như vậy, nếu không diễn, bọn họ còn cược cái gì? Xem diễn thế nào? Đây không chỉ xem vở diễn của Lục Ly và Quan Thiên Thu mà còn là vở diễn của Nhuế Đế và Lô lão. Cho nên giờ đây, ngoài một Đế Cấp đang bế quan, người còn lại đều nhìn Lục Ly và Quan Thiên Thu. - Không nói cái gì, tiểu tử này ít nhất phẩm hạnh không tồi! Tuấn Đế bình phẩm, biết rõ mấy người Quan Thiên Thu tới gây sự, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, cũng không đào tẩu, phẩm hạnh của Lục Ly đã được khẳng định của hắn. - Ha hả! Một Đại Đế mở miệng nói: - Lấy một địch bốn, còn là Ngũ Kiếp sơ kì, nếu tiểu tử này không chịu thiệt, vậy thật tà môn! - Xem thử đi! Tươi cười trên mặt Nhuế Đế biến mất, khẽ thở dài nói: - Lô lão, xem ra ta lần này sẽ thua. - Hắc hắc! Lô lão không nhìn Nhuế Đế, nhìn chằm chằm Lục Ly, xua tay nói: - Nói không chừng tiểu tử này có thể mang đến cho ngươi kinh hỉ thì sao, Tiểu Nhuế ngươi cũng đừng mất tự tin như thế, ha ha ha. Mọi người còn lại nở nụ cười, lời của Lô lão có chút quá đáng, cũng may Nhuế Đế không để bụng, chỉ nhìn Lục Ly, muốn xem Lục Ly ứng phó thế nào. Trong mê loạn hư không, đám người Đinh An Chi đã đi xa, Lục Ly vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc đứng thẳng. Nhưng mà hắn đã sớm âm trầm vận chuyển Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, tùy thời chuẩn bị công kích. Quan Thiên Thu cũng không nói chuyện, chỉ tủm tỉm cười nhìn Lục Ly. Đợi nửa nén hương, chờ bọn Đinh An Chi đi xa, Nguyễn sư huynh hơi gật đầu, hắn mới mở miệng nói: - Lục Ly, chúng ta lại gặp mặt rồi. Lục Ly nhún vai nói: - Đừng nhiều lời nữa, họa từ miệng ra, ta tận lực bồi tiếp. - Tiểu tử ngươi cũng thật ngông cuồng! Bên cạnh Quan Thiên Thu là một Ngũ Cấp đỉnh phong, khiêu khích nhìn Lục Ly nói: - Một Ngũ Kiếp sơ kỳ nho nhỏ, còn là đệ tử ký danh, không biết hành lễ với chư vị sư huynh sao? - Hành lễ thì thôi đi, các ngươi không xứng đáng được ta tôn kính. Lục Ly hờ hững đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn Quan Thiên Thu như trước. Quan Thiên Thu đưa tay ngăn lại người bên cạnh, tiếp tục nói tiếp, hắn nói: - Lục Ly, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, giao ra thi thể dị thú hư không ngươi đánh chết cho chúng ta, chúng ta sẽ xoay người rời đi. - Nực cười! Lục Ly cười lạnh nói: - Ta cực khổ đánh chết đám dị thú này, dựa vào cái gì giao cho các ngươi? Các ngươi công nhiên cướp bóc như thế, không sợ tiền bối tông môn trách phạt sao? - Hắc hắc!
Chương 3650 Vẫn còn non lắm
Quan Thiên Thu cười tự đắc nói: - Quy tắc cá lớn nuốt cá bé là quy tắc ngầm của Thiên Đế Tông này. Náo loạn giữa đệ tử, tông môn kỳ thật sẽ không quản. Chỉ cần không cần đả thương mạng người là được. Có thể tranh giành cũng là năng lực, không phải sao? Một đám thú nhãi con mới sinh ra một con thú vương, một đám dê con có thể sinh ra thú vương sao? Không thể không nói Quan Thiên Thu nói có chút đạo lý, Lục Ly biết nói gì cũng không có ý nghĩa, muốn hắn giao ra thi thể dị thú, hắn sao có thể đồng ý? Hắn trầm giọng nói: - Ngươi nói không sai. Nhưng bốn người giành một người, nói thế nào cũng không vinh quang gì? Muốn thi thể dị thú của ta, ngươi một mình đến giành? Đương nhiên... nếu các ngươi muốn bốn người cùng tiến lên, ta cũng chấp nhận. - Ha ha ha! Mấy người Quan Thiên Thu đều nở nụ cười, nhất là hai Ngũ Kiếp đỉnh phong, thần tình cười lạnh, vừa rồi nói chuyện, trong tay người nọ xuất hiện một thanh trường đao, chỉ vào Lục Ly nói: - Đối phó ngươi, không cần bốn người? Một mình ta là đủ rồi! - Ngươi không được! Lục Ly vươn ngón tay ra, ngoắc ngoắc, sau đó chỉ vào Quan Thiên Thu và Nguyễn sư huynh, nói: - Muốn áp đảo ta, phải là hai người bọn họ, các ngươi không tin có thể hỏi Quan công tử, trên chiêu sinh đại điển, hắn đã từng bị ta trấn áp. Rắc muối lên miệng vết thương, vẻ mặt Quan Thiên Thu trở nên âm trầm, hắn nhìn người bên cạnh sắp nổi giận, vội vàng vung tay lên nói: - Lưu sư huynh, đừng tức giận. Sỉ nhục trước đây của mình, ta phải tự mình rửa sạch, hôm nay ta nhất định đích thân đánh hắn phục mới thôi, các ngươi giúp ta áp trận. Hắc hắc! Lục Ly cười cười, hắn vươn ngón tay, chỉ ra xa nói: - Quan Thiên Thu, chúng ta đi sang bên kia đi. Mời ba vị ở đây xem cuộc chiến, xem ta làm sao trấn áp Quan công tử của các ngươi. Quan Thiên Thu, đừng kiêu ngạo vì ngươi đột phá Lục Kiếp, muốn trấn áp ngươi chỉ là việc nâng một ngón tay. Nói xong, Lục Ly không thèm nhìn bốn người, xoay người bay đi xa xa. Nguyễn sư huynh và ba người còn lại quả nhiên không nhúc nhích, chỉ có một mình Quan Thiên Thu đuổi theo. Trong mắt Quan Thiên Thu đều là tức giận và sát ý, nếu nơi này không phải khảo hạch tông môn, hắn tuyệt đối không cố kỵ gì, trực tiếp động thủ giết chết Lục Ly. - Tiểu tử của lão Quan Đế vẫn còn non lắm. Trong tòa thành, Tuấn Đế khẽ thở dài nói: - Bị người ta châm chọc mấy tiếng đã nổi giận, còn lãng phí ưu thế tuyệt đối của mình. Có hai Đế Cấp cũng gật đầu, bọn họ đều là xông pha trong thi sơn biển máu, bọn họ đều sẽ không để ý quá nhiều trong lúc chiến đấu, lại càng không dễ dàng bị người khác chọc giận. Lúc chiến đấu sinh tử, chết rồi thì sẽ không còn gì, người sĩ diện thường sẽ chết rất nhanh. Nếu dễ dàng bị chọc giận, vậy sẽ chết nhanh hơn, một khi tức giận sẽ rất không bình tĩnh, cũng dễ dàng bị đối thủ tìm lỗ hổng, hoặc là bày cục hãm hại. Biểu hiện của Quan Thiên Thu hiện giờ khiến rất nhiều người thất vọng. Nơi này có rất nhiều Đại Đế từng gặp Quan gia đã quy tiên kia, vốn tưởng rằng thanh niên hậu đại của Lão Quan gia sẽ thật tuấn ngạn, trẻ tuổi như thế đã đạt Lục Kiếp, mấy phương diện còn lại sẽ không quá kém. Kỳ thật, nếu là bình thường Quan Thiên Thu sẽ không dễ bị chọc giận như vậy, Quan Thiên Thu tiến vào Thiên Đế Tông, làm đệ tử ký danh, nhân tố rất lớn kỳ thật là muốn báo thù, phải giết chết Lục Ly. Bị thù hận che mờ mắt, nội tâm tự nhiên sẽ có ma chướng, cũng sẽ càng dễ dàng bị kích động. - Tiếp tục xem đi! Lô lão phất tay, vẫn thực tự tin nói: - Bất luận thế nào, tiểu tử Lão Quan gia hẳn vẫn áp chế về cảnh giới, hẳn vẫn chiếm ưu thế phi thường lớn. Nếu tiểu tử của Lão Quan gia này đến một Ngũ Kiếp sơ kỳ vẫn không đấu lại, tuyệt đối không thể để hắn tiến vào Thiên Đế Tông chúng ta, phế vật như vậy tiến vào sẽ chỉ khiến chúng ta hổ thẹn. Quan Thiên Thu từng chiến đấu với Lục Ly, có hơi hiểu biết thủ đoạn của Lục Ly, cho nên hắn lựa chọn sách lược là chiến thuật cũ, ngưng tụ vô số ngọn gió, phóng ra hư ảnh dị thú công kích Lục Ly. Hắn vượt qua sáu lần Thiên Kiếp, linh hồn tăng cường không ít, nhưng hắn vẫn không dám đến gần Lục Ly. Hắn biết công kích linh hồn của Lục Ly thật biến thái. Cộng thêm có Đế Binh Thất Sắc Lưu Ly Tháp, lỡ như bị bắt vào, vậy thì thật mất mặt, đến lúc đó không chỉ không thể rửa hận, lại không thể thăng cấp. Mười đệ tử ký danh lần này, tám người còn lại hắn không để tâm. Chỉ cần trấn áp Lục Ly, đoạt lấy thi thể dị thú hắn đánh chế. Vậy hắn không chỉ có thể báo thù, còn có thể bảo đảm Lục Ly không thể thăng cấp, hắn ít đi một đối thủ cạnh tranh, nhất tiễn song điêu. Hư ảnh cự thú đầy trời gào thét đến, thần thông này có uy lực hơn lúc trước mấy lần. Đồng dạng sát chiêu thần thông, uy lực giữa võ giả Ngũ Kiếp và Lục Kiếp đánh ra khẳng định bất đồng. Uy lực sát chiêu của Quan Thiên Thu tăng lên, Lục Ly vượt qua năm lần thiên kiếp, mọi mặt đều tăng lên, lực phòng ngự mạnh hơn rất nhiều, cho nên hai người ở phương diện này huề nhau. Đương nhiên, sát chiêu của Quan Thiên Thu có thể đả thương Lục Ly. Nếu Lục Ly vẫn ráng chống lại, khẳng định sẽ bị thương. Rầm rầm rầm! Lục Ly vừa phóng ra một đám Vô Vọng Thần Phù, vừa phóng ra ít công kích thần lực, đánh tan dị thú bay đến bốn phía, Vô Vọng Thần Phù và công kích thần lực đánh lên những hư ảnh cự thú này, dẫn dắt nổ tung khủng bố. Đồng thời, Lục Ly phóng ra Phong Hồn Thuật, từng hồn lực như gió thổi đến, thoải mái đến bên người Quan Thiên Thu, sau đó không ngừng đâm vào linh hồn của Quan Thiên Thu - Công kích linh hồn! Quan Thiên Thu hơi biến sắc, lần trước hắn chính là trúng công kích linh hồn, sau đó bị Lục Ly phóng thích Thất Sắc Lưu Ly Tháp, thả ra ngọn lửa đốt trọng thương. Nếu lần này hắn vẫn trúng công kích linh hồn, cho dù Thất Sắc Lưu Ly Tháp của Lục Ly không có lửa vẫn có thể dễ dàng trấn áp hắn. Cho nên hắn gần như không chút do dự lui về sau, đồng thời hắn nuốt một viên đan dược màu đen, linh hồn nhất thời mạnh hơn.
Bình luận facebook