-
Chương 3636-3640
Chương 3636 Đạo pháp tự nhiên
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly cũng không biết đã đi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ? Có lẽ là một ngày? Cũng có thể là một năm? Tinh thần Lục Ly có chút hỗn loạn, biểu cảm trên mặt cũng xuất hiện vẻ thống khổ. Trên thực tế, Lục Ly tiến vào Tâm Hồn Kiếp chỉ mới một nén nhang, chính hắn cảm giác trôi qua vô cùng lâu, nhưng thời gian thật sự trôi qua vô cùng ngắn. Nhìn thấy trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ thống khổ sắp phát điên, trong lòng Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh trở nên nặng nề, khóe miệng hai trưởng lão của Quan gia lại lộ ra vẻ trào phúng. Bọn họ đã từng vượt qua thiên kiếp, cũng thấy qua rất nhiều người độ kiếp, khi đến Tâm Hồn Kiếp nếu lộ ra biểu cảm này, vậy thường thường có nghĩa là vô cùng không ổn, là biểu hiện sắp độ kiếp thất bại… Nếu là những thiên kiếp còn lại thì dễ nói, Tâm Hồn Kiếp này một khi xảy ra chuyện? Hậu quả không dám tưởng tượng. Linh hồn bị thương là chuyện nhỏ, biến thành người thực vật, thậm chí linh hồn bị hỏng, trực tiếp chết đều có thể. Ba giọt thần thủy không ngừng chạy, không ngừng truy đuổi, hình thành một tuần hoàn, nếu không có việc gì thì khi nhìn cảnh này còn cảm thấy thú vị. Nhưng nếu trong đầu người liên tục hiện lên tình huống này, vậy sẽ cảm thấy ghê tởm, sẽ nổi giận, sẽ nổi điên. Thời gian trôi qua hai nén nhang, Lục Ly lại cảm giác như trôi qua hai năm, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, dữ tợn đến đáng sợ, trong lòng đã tới rìa sụp đổ. Hắn vẫn luôn nói với chính mình, quên hết tất cả, quên ba giọt nước này, khiến linh hồn chính mình trở nên trống rỗng, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không làm được. Huyết Sát Hoàng không truyền âm dù chỉ một lần, không cho hắn bất kỳ trợ giúp gì. Có lẽ Huyết Sát Hoàng nghĩ, nếu ngay cả một Tâm Hồn Kiếp nhỏ nhoi Lục Ly cũng không qua được, vậy hắn cũng không có gì để dùng, cứ để cho linh hồn Lục Ly tan vỡ đi. ""Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"" Lại qua một nén nhang nữa, nhưng Lục Ly lại có cảm giác như trôi qua một năm, trong đầu của hắn đều là ba chữ này, nghĩ làm sao mới có thể phá hủy tình cảnh này bây giờ. Hắn nghĩ rất nhiều cách, cách có thể nghĩ tới đều đã nghĩ, nhưng trước sau vẫn không cách nào loại bỏ hình ảnh ba giọt nước ra khỏi đầu. Hiện tại hắn đã từ bỏ, cho rằng chính mình căn bản không có năng lực làm được. Trong đầu hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ những gì chính đã trải qua ở Vô Tận Thần Khư, nghĩ hai người Lục Linh bị mang đi, nghĩ tới đại điển chiêu sinh, hắn liên tục vượt khó khăn để tiến lên, cuối cùng sắp thành lại bại. Nghĩ tới những gì đã gặp ở trong Diêm La Sơn, nghĩ tới Vũ Đế thay đổi thái độ với hắn. ""Thuận theo bản tâm, đạo pháp tự nhiên!"" Đột nhiên, Lục Ly nhớ tới mấy chữ Vũ Đế cho hắn, linh hồn hắn bị chấn động. Đó là Vũ Đế cố ý nói rõ cho hắn, là để cho hắn dùng khi độ kiếp. Từ nãy tới giờ hắn quên mất, vào giờ phút này mới nhớ tới. Trong lòng hắn mặc niệm vài lần, nhưng hơi mơ hồ. Mấy chữ này có ý tứ gì? Thuận theo bản tâm? Đạo pháp tự nhiên? Ý là kêu chính mình không nên mạnh mẽ chống lại, phải thuận theo bản tâm? Vấn đề là hắn muốn quên đi ba giọt nước này, muốn đuổi hình ảnh ba giọt nước này ra khỏi đầu, nếu hắn không mạnh mẽ loại bỏ, hình ảnh ba giọt nước này sẽ mãi mãi ở trong linh hồn hắn, vậy sớm hay muộn hắn sẽ bởi vì phát điên mà khiến linh hồn tan vỡ. ""Cái gì gọi là thuận theo bản tâm, đạo pháp tự nhiên chứ? Tám chữ này rốt cuộc có ý gì?"" Lục Ly nhắc mãi một hồi, linh hồn run lên lần nữa, vào giờ phút này hắn mơ hồ tỉnh ngộ... Tại sao phải cưỡng ép đuổi hình ảnh ba giọt nước này ra khỏi đầu? Ba giọt nước này khiến cho hắn mãi mãi dừng lại ở trong đầu? Ba giọt nước này còn có thể thôn phệ linh hồn của hắn? Hắn ép thì kệ hắn ép, thanh phong phất núi đồi, chính mình không để ý tới không phải được rồi sao? Đấy còn không phải là đạo pháp tự nhiên sao? Càng để ý, vật kia sẽ càng quan trọng, cũng sẽ xuất hiện ma chướng. Nếu chính mình không thèm để ý, vậy tất cả sẽ là mây khói thoảng qua, có liên quan gì tới mình chứ? Vào giờ phút này Lục Ly đã thông suốt, linh hồn căng chặt được thả lỏng, tuy rằng trong đầu còn hiện lên hình ảnh ba giọt nước, nhưng Lục Ly không thèm để ý. Giống như gió ở bên ngoài không có chỗ ở, thích bay thế nào là bay thế đó, giống như mây trên không trung, mây cuốn mây bay điều là tự nhiên, không cần quá để ý. Thời gian dần qua đi, trong lòng Lục Ly càng ngày càng thả lỏng, từ cưỡng ép vong ngã chi cảnh, biến thành chân ngã chi cảnh. Thời gian dần trôi ba giọt nước trong đầu hắn cũng dần biến mất, cuối cùng trong óc hắn trở nên trống rỗng. Ù... Ù... Ù...! Vào thời khắc này, đôi mắt Lục Ly mở ra, hắn thấy Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh ở bên ngoài mang vẻ mặt lo lắng, thấy Quan Thiên Thu còn đang độ kiếp ở độ kiếp đài bên cạnh, thấy những người vây xem náo nhiệt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hắn biết, vượt qua Tâm Hồn Kiếp rồi, khó nhất, thiên kiếp kinh khủng nhất đã vượt qua. - Không tồi! - Làm được lắm, Lục huynh đệ! - Lục Ly vượt qua được Tâm Hồn Kiếp... Trên mặt hai người Vương Ngưng Tuyết, Hồ Thạch Mãnh cũng lộ ra nụ cười tươi, phía sau còn một trọng thiên kiếp nữa, nhưng cõ lẽ không phải vấn đề lớn, khả năng Lục Ly độ kiếp thành công đạt tới bảy, tám phần. ""Lục tiểu tử, chúc mừng ngươi!"" Vào giờ phút này Huyết Sát Hoàng cuối cùng cũng truyền âm, hắn nói: ""Đừng trách ta không có giúp ngươi, thiên kiếp lần thứ năm, lần thứ sáu cần tự mình đối mặt, nếu không đời này của ngươi chắc chắn không có cách nào đột phá cấp Đế. Không đạt tới cấp Đế, vậy đều là phế vật, không trải qua một số thứ thì làm sao người có thể trưởng thành?"" Lục Ly hiểu rõ đạo lý này, cũng không có ý trách Huyết Sát Hoàng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, truyền âm: ""Sát Hoàng tiền bối, ta hiểu, đa tạ tiền bối yêu mến."" ""Nghỉ ngơi một lát cho thật tốt! Nhất trọng thiên kiếp cuối cùng sắp tới rồi."" Huyết Sát Hoàng truyền âm một câu xong không hề nói nhiều nữa.
Chương 3637 Tử đấu
Lục Ly uống hai viên đan dược, lập tức nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đám mây phía trên nhanh chóng tụ tập, nhất trọng thiên cuối cùng... Thần Phạt Kiếp sắp tới. Sau khi vượt qua thiên kiếp hôm nay, Lục Ly chính là cường giả Ngũ Kiếp, các phương diện năng lực trên cơ thể cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Ầm Ầm Ầm! Một tia thần lôi bảy màu đánh xuống từ chín tầng trời, lôi điện này thật ra là tổng hợp từ tam trọng thiên kiếp lúc nãy. Đã có lôi đình, lại có thần hỏa, còn có hỗn độn chi khí, bên cạnh đó còn thêm một năng lượng công kích linh hồn, vô cùng bá đạo. Lục Ly phóng thích Bác Long thuật và Thiên Giáp thuật cứng rắn chống lại, từng nguồn năng lượng kinh khủng tiến vào thân thể Lục Ly, cũng có một phần năng lượng tiến vào bên trong linh hồn Lục Ly. Lục Ly phóng thích Vạn Yêu Phệ Hồn thuật, đi ngăn trở công kích linh hồn, đồng thời vận dụng Đại Đạo Chi Ngân đi hấp thu năng lượng còn lại, hắn không chỉ muốn chống đỡ những năng lượng đó, còn muốn nghĩ cách hấp thu… Quả nhiên Thiên Phạt Thần Kiếp rất bá đạo, thân thể Lục Ly bị thương một chút, nhưng cũng không thể giết chết hắn. Chỉ khiến da cơ bắp của hắn biến thành than, loại thương tổn này đối với Lục Ly mà nói không tính là gì. Công kích linh hồn Lục Ly cũng chống đỡ được, Vạn Yêu Phệ Hồn thuật vẫn rất cường đại, những năng lượng công kích linh hồn đó đều bị thôn phệ hấp thu. Sau khi thôn phệ còn có thể chuyển hóa thành hồn lực của bản thân, tăng cường linh hồn. Ầm Ầm Ầm Ầm! Từng tia lôi điện đánh xuống, thương thế của Lục Ly càng ngày càng nặng, nhưng người bên ngoài đều có thể dễ dàng thấy được, thương thế của Lục Ly tuy rằng nặng, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, độ kiếp chỉ cần không chết, vậy những chuyện còn lại không tính là gì. Khi Thiên Phạt Thần Kiếp đánh xuống tia thứ chín, cả người Lục Ly đã bị đánh thành một cục than đen, hơi thở cũng trở nên thoi thóp, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nhưng Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh vào giờ phút này lại cười. Lục Ly thành công vượt qua thiên kiếp, hắn trở thành võ giả Ngũ Kiếp. Xoẹt! Một tia thần lôi màu tím cuối cùng đánh xuống, nhưng lần này không phải đến công kích Lục Ly, mà cấp Lục Ly tăng cấp. Thương thế của Lục Ly nhanh chóng khôi phục, linh hồn và thân thể đều được lột xác, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Đợi thêm một lát, da cháy đen của Lục Ly bóc ra, lộ ra làn da trơn mềm như trẻ com, Vương Ngưng Tuyết lập tức xoay người đi, Lục Ly cười lớn tròng lên một bộ quần áo, từ độ kiếp trên đài bay ra, đứng ở trước mặt Hồ Thạch Mãnh và Vương Ngưng Tuyết. - Chúc mừng ngươi, Lục huynh đệ! Bàn tay to của Hồ Thạch Mãnh vỗ vào vai Lục Ly nói: - Ngũ Kiếp đã thành, Lục Kiếp đã định, Thất Kiếp có hi vọng nha. Dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, đoán chừng có thể dễ dàng trấn áp Lĩnh Chủ bình thường phải không? Quan Thiên Thu vượt qua Lục Kiếp, đoán chừng ngươi cũng có thể trấn áp hắn dễ dàng đúng không? Ha ha ha! Lục Ly cười cười, không đáp lời, mà ánh mắt nhìn sang Quan Thiên Thu, hắn đột nhiên truyền âm một câu: ""Quan công tử, Lục mỗ đã độ kiếp thành công, bây giờ chỉ xem ngươi…"" Quan Thiên Thu không có mở mắt, nhưng cơ mặt hơi run rẩy, vào một khắc này sắc mặt hắn giống chết cha. Lục Ly độ kiếp thành công, khiến tâm Quan Thiên Thu loạn lên, bên ngoài có nhiều người nhìn như vậy, Lục Ly vậy mà độ kiếp thành công sớm hơn so với hắn? Tuy hắn nhiều lưỡng trọng thiên kiếp hơn so với Lục Ly, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự sỉ nhục. Đương nhiên, Quan Thiên Thu có thể tu luyện đến cái này cảnh giới, cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết Lục Ly cố ý truyền âm cho hắn, là vì muốn khiến Tâm Hồn Kiếp của hắn xảy ra chuyện. Hắn mau chóng cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, nhắm mắt lại tiếp tục độ Tâm Hồn Kiếp. Hắn có Độ Kiếp Đan, đan dược này dùng để trợ giúp hắn độ Tâm Hồn Kiếp, nếu không phải có viên đan dược này, đoán chừng vừa rồi hắn đã xảy ra chuyện, giờ phút này trong linh hồn thỉnh thoảng có năng lượng dũng mãnh tiến vào, giúp hắn duy trì thanh tỉnh. Sau khi Lục Ly truyền âm một câu, cũng không để ý tới Quan Thiên Thu, hắn ngồi xếp bằng một mình trên mặt đất, bắt đầu củng cố cảnh giới. Lần độ kiếp này giúp thân thể hắn tăng lên lần nữa, hiện tại hắn phóng thích Bác Long thuật, thân thể chắc chắn có thể liều mạng đến cùng với Lĩnh Chủ trung kỳ, đoán chừng Lĩnh Chủ bình thường nếu không có sát chiêu cường đại, sẽ không giết chết được hắn. Linh hồn cũng có tăng lên, Thần Đan đã lột xác thêm, nhưng Thần Lực của Lục Ly không nhiều lắm, lần trước Thần Đan bị Quan Thiên Thu đánh nát, muốn tu luyện Thần Lục đầy còn cần thời gian rất lâu. Lục Ly cảm ứng một chút, vô cùng vừa lòng. Độ kiếp này quả nhiên không giống như trước, mà giống như hoàn toàn lột xác, các phương diện tăng cường không ít, hoàn toàn không phải đẳng cấp như lúc trước. - Ngũ Kiếp. Hắn có chút thổn thức cảm khái, lúc trước Tứ Kiếp ở Nhị Trọng Thiên chính là tồn tại nghịch thiên, không nghĩ tới hắn vậy mà có một ngày đột phá Ngũ Kiếp, chiến lực còn có thể so với Lĩnh Chủ? Nếu giờ phút này để hắn trở lại Nhị Trọng Thiên, một mình hắn có thể quét ngang toàn bộ Nhị Trọng Thiên, đoán chừng Đại Ma Vương cũng không phải đối thủ của hắn? - Ừ… Không đúng! Lục Ly cẩn thận hồi tưởng lại Đại Ma Vương, tuy rằng hắn và Đại Ma Vương tiếp xúc không nhiều, cũng không có chính mắt gặp qua Đại Ma Vương dùng toàn lực tấn công, nhưng hắn cảm giác Đại Ma Vương sâu không lường được! Lục Ly càng nghĩ càng thấy sai, cho dù giờ phút này hắn là cường giả Ngũ Kiếp, chiến lực có thể so với Lục Kiếp, nhưng hắn cảm giác hắn vẫn không phải đối thủ của Đại Ma Vương, thậm chí xa xa không bằng. Đại Ma Vương kia ít nhất là cường giả cấp Lĩnh Chủ? Thậm chí là cấp Đế? - Phượng Hậu… Hắn đột nhiên nhớ tới Đại Ma Vương đánh mặt Phượng Hậu, mà Phượng Hậu lại không dám đến Nhị Trọng Thiên gây chuyện, nhìn từ điểm này, chẳng lẽ Đại Ma Vương cũng là cấp Đế, thậm chí là một cấp Đế rất mạnh? Vấn đề là cấp Đế ở Tam Trọng Thiên nhiều như vậy, nữ cấp Đế thì ít hơn, nếu Đại Ma Vương là cấp Đế cường đại, sợ là đã sớm nổi tiếng ở Tam Trọng Thiên?
Chương 3638 Tử đấu
Không nghĩ ra! Lục Ly lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, việc này sợ là chỉ có trở về Nhị Trọng Thiên mới biết. Hiện tại hắn còn ở Vô Tận Thần Khư, cũng không biết có thể trở về Tam Trọng Thiên hay không, suy nghĩ những chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. - Ta nên trở về như thế nào đây? Lục Ly trở nên ưu sầu, giao diện ở nơi này và Tam Trọng Thiên hoàn toàn không giống nhau, hiện tại thế giới Tứ Trọng Thiên trở lên đã sụp đổ, hắn sao có thể chưa từng cố gắng từ Thần Khư trở về Tam Trọng Thiên chứ? Nghĩ đến đây, Lục Ly trở nên phiền muộn, vui sướng khi vượt qua thiên kiếp lần thứ năm bị quét sạch hết. Ma Uyên bên kia còn đang xâm lấn Tam Trọng Thiên, tuy rằng bị bọn họ đánh rớt khỏi tế đàn, nhưng ai biết Ma Uyển có thể triệu hoán Ma Tổ hay không? Nếu triệu hoán Ma Tổ ra, bọn Luân Hồi Đại Đế có thể chống đỡ được sao? Lỡ đâu bọn Luân Hồi Đại Đế chống đỡ không được, vậy Tam Trọng Thiên sẽ bị huỷ diệt, đoán chừng Nhị Trọng Thiên cũng sẽ bị diệt. Nếu chờ bọn hắn trở về, bên kia biến thành Ma Uyên thứ hai, vậy hắn trở về còn có tác dụng gì? Đi vào Vô Tận Thâm Uyên đã mấy năm, hiện tại đừng nói tìm được đường về nhà. Ngay cả mạng nhỏ của bản thân cũng không biết khi nào bị người ta lấy mất, tình hình của hai người Lục Linh và Tượng Linh Lung cũng không biết như thế nào rồi… Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Ly càng thêm buồn khổ, hắn cảm thấy rất mơ hồ, không biết nếu như rời đi, chỉ có thể đi một bước tính một bước. - Tốt lắm! Cũng không biết đã bế quan bao lâu, một tiếng trầm trồ khen ngợi lớn khiến Lục Ly bừng tỉnh. Lục Ly mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Quan Thiên Thu khí phách, hăng hái bay xuống từ độ kiếp đài, rất nhiều người lập tức vây quanh, âm thanh chúc mừng vang lên không ngừng. Quan Thiên Thu còn rất trẻ, cùng lắm chỉ lớn hơn so với Lục Ly một trăm tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới Lĩnh Chủ. Cho dù là ở Tam Trọng Thiên hay là Vô Tận Thần Khư, đều sẽ là thiên tài tuyệt đỉnh. Quan Thiên Thu trò chuyện với người bên kia một chút, sau đó dẫn người đi đến chỗ Lục Ly bên này. Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nở nụ cười miễn cưỡng, chia ra chắp tay chúc mừng một lượt. Đều là con cháu thế gia, cho dù sau lưng hận không thể xé xác, phanh thây đối phương, mặt ngoài vẫn phải giả vờ êm thắm. - Ha ha ha, đa tạ Ngưng Tuyết tiểu thư và Hồ huynh! Quan Thiên Thu tươi cười đáp lễ, sau đó nhìn sang Lục Ly nói: - Lục huynh, ta vượt qua thiên kiếp lần thứ sáu, có phải ngươi rất thất vọng hay không? Lục Ly đứng lên, rất thật thành gật đầu nói: - Đúng vậy, ta rất thất vọng, ta rất hy vọng ngươi bị thiên kiếp đánh thành tro, đáng tiếc người tốt sống không dài... Lời nói của Lục Ly không khách khí như thế, khiến nụ cười trên mặt Quan Thiên Thu lập tức đông lại. Hắn cũng không giả bộ, dữ tợn nhìn chằm chằm Lục Ly nói: - Lục Ly, khảo hạch tông môn lần này ngươi chờ đó cho ta, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hữu tử vô sinh. Cho dù ngươi trực tiếp rời khỏi, ta cũng khiến ngươi rời không được Thiên Đế Hoàng Triều, ngươi tin Quan gia bọn ta có năng lực đó hay không? - Ta đương nhiên tin chuyện đó. Lục Ly không một chút e ngại nói: - Đại nghiệp của Quan gia các ngươi lớn, tùy tiện có thể phái mười mấy Chuẩn Đế xuất hiện? Tuy nhiên vẫn luôn dựa vào trưởng bối trong nhà thì có bản lĩnh gì chứ? Ngươi muốn giết chết ta, thì tự mình ra tay đi. Ta nhớ rõ Thiên Đế Tông có thể tử đấu đúng không? Bằng không bây giờ chúng ta tới Trưởng Lão Điện xin, trực tiếp lên đấu trận sống chết đi, sinh tử tự phụ được không? Xoẹt xoẹt! Lục Ly nói khiến cho xung quanh trở nên ồn ào, Thiên Đế Tông thật sự có quy củ như vậy, nếu giữa đệ tử có mâu thuẫn không thể giải quyết, khi các trưởng lão áp chế không được, vậy lên quyết đấu trận tử chiến. Đương nhiên, trong tình huống bình thường nếu phát sinh tranh cãi, cũng sẽ được sư tôn từng người áp chế. Đã rất nhiều năm Thiên Đế Tông không diễn ra chuyện tử đấu, không nghĩ tới hai đệ tử ký danh vừa mới vượt qua thiên kiếp đã muốn tử đấu? Đây chính là tin tức lớn đó. - Lục công tử! Vương Ngưng Tuyết hơi lo lắng liếc mắt nhìn Lục Ly, Lục Ly vừa mới đột phá Ngũ Kiếp đã muốn tử đấu, lỡ đâu bị Quan Thiên Thu giết? - Ha ha ha! Hồ Thạch Mãnh lại cười to: - Tốt, phần khí phách này của Lục huynh đệ, lão Hồ ta xem như phục, Quan huynh, ngươi nói thế nào? - Ta… Trong mắt Quan Thiên Thu đằng đằng sát khí, trên mặt đầy sự tức giận, đang muốn ứng chiến, một trưởng lão bên cạnh lập tức giữ chặt hắn, truyền âm: - Thiên Thu, đừng làm bậy. Ngươi vừa mới độ kiếp thành công, củng cố cảnh giới cho thật tốt, trước tiên tăng lên bí thuật kia. Đợi tới khảo hạch tông môn người hẳn giết chết hắn, giờ phút này tuyệt đối không thể trúng kế, hiện tại đi liều… Không đáng! - Thiên Thu, bình tĩnh! Một trưởng lão khác cũng truyền âm: - Chỉ cần ngươi thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử Thiên Đế Tông, Lục Ly chắc chắn sẽ bị đào thải. Một khi bị đào thải, hắn sẽ bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó muốn đùa chết hắn như thế nào, đều do ngươi định đoạt. - Ừ. Quan Thiên Thu bình tĩnh lại, đôi mắt lạnh lùng quét qua Lục Ly một cái nói: - Lục Ly, ngươi muốn giết chết ta sao? Ta cho ngươi cơ hội đó, khảo hạch tông môn ta chờ ngươi. Đến lúc đó xem ai giết chết ai được không? Chúng ta đi! Sau khi Quan Thiên Thu nói xong, bay lên trời cùng với hai trưởng lão bay đi xa, nhanh chóng biến mất ở phía xa. Lục Ly không nói chuyện, chỉ là đôi mắt trở nên khó hiểu, xem ra khảo hạch tông môn hơn một tháng sau không chỉ có liên quan đến hắn có thể tiến vào Thiên Đế Tông hay không, mà còn liên quan tới tính mạng của hắn. Lục Ly về tới Diêm La Sơn, còn hơn một tháng mới tới khảo hạch tông môn, trong khoảng thời gian này vừa vặn củng cố cảnh giới, tăng lên chiến lực. Trở lại phía sau Diêm La Sơn, Lục Ly đi gặp Vũ Đế đầu tiên, tỏ ý cảm tạ. Nếu không phải có tám chữ Vũ Đế chỉ điểm kia, sợ là Lục Ly đã xảy ra chuyện, không qua được Tâm Hồn Kiếp, một là sẽ biến thành một kẻ ngốc, hai là đã bị đánh chết ngay tại chỗ.
Chương 3639 Hư Không Mê Loạn
Vũ Đế không nói gì thêm, chỉ kêu hắn tu luyện cho thật tốt, chuẩn bị khảo hạch tông môn. Hắn nghĩ ngợi, khi Lục Ly rời đi mới nói: - Khảo hạch tông môn vẫn luôn khá nghiêm khắc, nếu ngươi muốn thắng được thì nhớ lấy vài điều, đầu tiên không được giết hại lẫn nhau, tông môn coi trọng nhất điều này. Ít nhất… Ngươi không thể chủ động ra tay, thi đấu trong tông môn sẽ có cường giả giám sát, bất kỳ thủ đoạn nhỏ nào cũng không thoát khỏi đôi mắt của cường giả. Một điều nữa, đừng dễ dàng nói thua, có khổ có khó cũng phải kiên trì, không đến giây phút cuối cùng không được nhận thua. Mỗi lần đánh giá cuối trận đấu đều do cường giả tông môn bỏ phiếu quyết định, tổng cộng có mười người, nếu số phiếu không hơn qua năm phiếu, vậy không có cách nào thông qua khảo hạch. Cho nên làm sao mới khiến cả năm giám khảo đều tán thành ngươi, đó mới là mấu chốt. Lục Ly bái tạ lần nữa, trong lòng lại trở nên hơi ưu sầu, bởi vì hắn không biết giám khảo lần này là ai, cũng không biết rõ tính tình của mười giám khảo. Trái lại những con cháu đại gia tộc kia, đã có thể biết được tư liệu của tất cả giám khảo trước thời gian, giống như hắn còn chưa có so đã thua một trận. Cáo biệt Vũ Đế, Lục Ly về lại trong nhà gỗ của chính mình, hắn bắt đầu bế quan tu luyện, bế quan lần này hắn cũng không có đi ra ngoài, chờ tới trận đấu tông môn bắt đầu hắn mới ra khỏi nhà gỗ. Đi xuống Diêm La Sơn, truyền tống tới Trưởng Lão Điện bên kia, chờ đến khi đến cửa đại điện kia, Lục Ly phát hiện bên này vậy mà đã đến rất nhiều người, lần này không chỉ có đệ tử ký danh tham gia khảo hạch tông môn, còn có rất nhiều rất nhiều đệ tử chính thức trong tông môn cũng tới. Lục Ly nhìn qua một lượt, phát hiện những đệ tử chính thức đó ít nhất đều là Ngũ Kiếp đỉnh phong, số lượng cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng không ít. Hơn nữa những người này còn rất trẻ tuổi, cơ bản nhìn không ra dáng vẻ lão giả già nua, thâm trầm. Đến hơn một trăm đệ tử, người phát sinh xung đột với Lục Ly ngày đó ở cửa đại Trưởng Lão Điện... Sở Viêm cũng ở bên trong, giờ phút này còn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn. - Không ngờ có nhiều người quan tâm như vậy. Lục Ly hơi tò mò, hắn phát hiện bọn người Vương Ngưng Tuyết cũng ở đây, vội vàng đi đến bên cạnh Vương Ngưng Tuyết, dò hỏi: - Ngưng Tuyết tiểu thư, không nghĩ tới có nhiều người tới xem náo nhiệt như vậy... - Xì Vương Ngưng Tuyết cười xinh đẹp, khiến cho nhiều người xung quanh ghé mắt nhìn, Vương Ngưng Tuyết cười truyền âm: ""Lần này không chỉ có mình các ngươi khảo hạch, đệ tử chính thức cũng phải khảo hạch, đệ tử chính thức trong tông môn cũng phân cấp khác nhau. Cấp bậc khác nhau hưởng thụ đãi ngộ không giống nhau, ngươi không thấy huy chương của bọn ta có chút khác nhau sao? Màu sắc không giống nhau."" Lục Ly nhìn quanh bốn phía, hình như là có chút khác nhau, tuy rằng đều là hình sao sáu cánh, nhưng có rất nhiều màu trắng, có chút màu vàng và có rất nhiều màu vàng. Vương Ngưng Tuyết giải thích: - Bạch, hoàng, kim, hắc, đó là bốn cấp bậc của đệ tử, bạch là cấp thấp nhất, tài nguyên và đãi ngộ có được cũng là cấp thấp nhất. Muốn đãi ngộ và tài nguyên càng tột, vậy phải thông qua lần lượt khảo hạch của tông môn, không ngừng thăng cấp lên. - Ta đã hiểu! Sắc mặt của Lục Ly trở nên âm trầm thêm vài phần, hắn dò hỏi: - Chúng ta khảo hạch cùng với bọn họ sao? - Đúng vậy! Vương Ngưng Tuyết gật đầu nói: - Ta thấy Sở Viêm đối với ngươi có gì đó không đúng. Ngươi phải cẩn thận một chút đó. Thật ra Lục Ly cũng muốn cẩn thận nhưng vấn đề là Sở Viêm và Quan Thiên Thu sẽ bỏ qua cho hắn sao? Lục Ly phiền muộn đứng ở một bên. Nhưng lần này có nhiều giám khảo nhìn luận võ như vậy, có lẽ hai người kia sẽ không dám làm gì quá phận? Vương Ngưng Tuyết là con cháu đại gia tộc, Lục Ly nghĩ ngợi dò hỏi: - Ngưng Tuyết, ngươi biết giám khảo lần này có những ai không? Có yêu thích gì? Tính cách như thế nào? - Không rõ lắm. Vương Ngưng Tuyết lắc đầu nói: - Ta chỉ biết sư tôn là một trong những giám khảo, mỗi giám khảo đều là cấp Đế, Thiên Đế Tông có mấy chục cấp Đêa, ai cũng không biết lần này là mười cái cấp đế nào. - À à... Lục Ly hơi thất vọng, Vương Ngưng Tuyết trầm ngâm một lát nói: - Lục Ly, ta nhớ rõ gia tộc ta một tổ tiên nói, Thiên Đế Tông rất coi trọng nhân phẩm, nếu nhân phẩm cực kỳ xấu xa, cho dù tư chất có tốt cũng có thể sẽ bị đào thải. - Đa tạ Ngưng Tuyết tiểu thư! Lục Ly chắp tay lui về, thật ra điều này có thể nhìn ra trong tông quy của Thiên Đế Tông, Thiên Đế Tông trừng phạt nghiêm khắc nhất với đệ tử có nhân phẩm xấu xa, đi ra ngoài ỷ vào uy danh của tông phái làm xằng làm bậy. Cộng thêm Vũ Đế cũng nói qua, trong lòng Lục Ly hơi yên tâm. - Ha ha! Quan Thiên Thu thấy Lục Ly đến, cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ trầm mặc đứng thẳng. Lục Ly cũng không nói lời nào, đứng ở chỗ đệ tử ký danh lẳng lặng chờ. Lát sau liên tục có người tới đây, đang đợi nửa canh giờ, Cốc trưởng lão đi ra, cầm danh sách bắt đầu kêu tên. Lục Ly nghe danh sách, phát hiện lần này người tham gia khảo hạch vậy mà đạt tới năm mươi người, đệ tử ký danh mười người, đệ tử chính thức bốn mươi người người. Bốn mươi người này đều là đệ tử có huy chương màu trắng cấp thấp nhất, bọn Vương Ngưng Tuyết không có ở bên trong, vừa mới trở thành đệ tử chính thức nên còn chưa có tư cách khảo hạch. Quả nhiên Sở Viêm ở bên trong, sau khi bị gọi đến tên, Sở Viêm còn nhìn thoáng qua Lục Ly bên này, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng. Chờ điểm danh mọi người xong, Cốc trưởng lão trầm giọng nói: - Nội dung lần khảo hạch này rất đơn giản, đó chính là quét sạch Hư Không dị thú trong Hư Không Mê Loạn, thời gian là một năm. Số Hư Không dị thú bị đánh chết sẽ được tích lũy thành tích phân, đầu và thi thể của dị thú do các ngươi đánh chết cần phải thu thập cho thật tốt, đó là bằng chứng quan trọng cho khảo hạch. - Còn một điều...
Chương 3640 Hư Không dị thú
Sắc mặt Cốc trưởng lão trở nên lạnh lùng, trầm quát: - Rất nhiều người biết rõ quy củ, nhưng hôm nay ta vẫn muốn nói nhiều thêm một câu, khảo hạch tông môn nghiêm cấm đồng môn tương tàn! Đặc biệt là không được làm hại tánh mạng của người khác, một khi bị tra ra, dựa theo tông quy mà xử lý, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ. Lần này sẽ không có người đi theo bảo vệ các ngươi, cho nên gặp phải nguy cơ tự các ngươi tìm cách giải quyết. Đừng nghĩ tông môn sẽ âm thầm bảo vệ các ngươi, sống chết do các ngươi quyết định. Đến lúc đó bọn ta sẽ phát đề về Hư Không dị thú cho các ngươi, các ngươi lượng sức mà làm. - Vâng, Cốc trưởng lão! - Cốc trưởng lão, bọn ta hiểu rồi. - Cốc trưởng lão yên tâm, bọn ta không chỉ không đấu đá nhau, mà sẽ còn trông coi nhau! - Đúng vậy, đều cùng tông môn, đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực. Người xung quanh lập tức lên tiếng, tâm Lục Ly lại trầm xuống, căn cứ theo lời Cốc trưởng lão, lần này sẽ không có người đi theo? Vậy không phải có nghĩa là không ai giám sát? Tuy rằng Cốc trưởng lão nói không được giết hại lẫn nhau. Nhưng nếu âm thầm giết chết, ném thi vào trong miệng Hư Không dị thú, ai biết đã chết như thế nào? Lục Ly không biết tình huống của Hư Không Mê Loạn, nhưng nghe tên là biết vô cùng lớn, cho dù có cấp Đế âm thầm tuần tra, nhưng có thể liên tục nhìn hắn sao? - Mặc kệ đi! Đôi mắt Lục Ly trở nên lạnh dần, nếu lần này Quan Thiên Thu và Sở Viêm thật sự muốn giết hắn, vậy cho dù liều chết hắn cũng muốn kéo hai người làm đệm lưng. Vào giờ phút này hắn đã không rảnh lo chuyện khảo hạch thăng cấp hay không thăng cấp, mà nghĩ tới chuyện làm sao để sống sót. Vốn dĩ Lục Ly còn tưởng từ từ xem giám khảo là mười cấp Đế nào? Nhưng không ngờ rằng sau khi Cốc trưởng lão tuyên bố quy tắc, đã mang theo bọn họ với mấy trưởng lão trực tiếp vào Truyền Tống Trận rời đi. Hơn nữa vào Truyền Tống Trận còn trực tiếp ra Thiên Đế Giới, xuất hiện ở bên trong Thiên Đế Thành. Bọn người Cốc trưởng lão không dừng lại, mang theo mọi người tiến vào trong một lâu đài, hắn mang theo mọi người tiếp tục truyền tống. Lần này xuất hiện là ở trong hư không có màu hồng, mọi người xuất hiện phía trên một tảng đá ở không trung, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa ánh sáng cũng rất ảm đạm, nhìn thấy khiến lòng người hoảng hốt. Trong bốn mươi đệ tử chính thức kia có rất nhiều người có lẽ trước kia đã đến đây, cho nên không để ý chút nào, những người còn lại nhiều ít cũng có chút bất an. Lục Ly an tĩnh đứng một bên, quan sát tình huống bốn phía, Hư Không Mê Loạn này rốt cuộc là một nơi như thế nào? Ở đây rốt cuộc có dạng dị thú gì? Cốc trưởng lão cho Lục Ly đáp án, trong tay hắn xuất hiện một chồng sổ, ném cho mọi người nói: - Đây là tình hình do trinh sát của bọn ta tra xét được từ nửa tháng trước, đương nhiên hiện tại những dị thú đó có bỏ đi hay không, vậy không biết được. Phía trên viết rất rõ ràng, tự các ngươi lượng sức mà đi, không cần vì khảo hạch, mà từ bỏ mạng nhỏ của chính mình. Lục Ly nhận cuốn sổ, mở ra xem, phát hiện đây là một bộ bản đồ, phía trên có rất nhiều chấm đỏ, những chấm đỏ đó đại diện cho những tảng đá lớn lơ lửng bên trên bầu trời, núi lớn, thậm chí còn có ngân hà, địa hình Hư Không Mê Loạn này ngược lại rất phức tạp… Lục Ly nhìn vài lần hiểu đại khái, nơi này tổng cộng có ba loại Hư Không dị thú, có một loại mà hắn tuyệt đối không thể trêu chọc, Phi Thố thú, phía trên có ghi rõ dưới Lục Kiếp hậu kỳ gặp phải chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Tuy nhiên loại Hư Không dị thú này có số lượng rất ít, hơn nữa chiếm cứ chủ yếu ở một khu vực, chỉ cần không tới gần khu vực đó thì sẽ không sao. Phi Thố thú là mục tiêu của những đệ tử chính thức mạnh nhất, bọn họ muốn thăng cấp, săn giết mấy chục con Phỉ Thố này là lối tắt nhanh nhất. Bởi vì một con Hư Không thú loại này có giá trị một vạn tích phân, mà khi đánh chết hai loại Hư Không thú khác, tích phân chia ra là một tích phân và một trăm tích phân. Thật ra tích phân chỉ là phụ, có thể đánh chết loại dị thú này sẽ có thể chứng minh chiến lực của bản thân. Nhân tài có chiến lực cường đại sẽ có tư cách thăng cấp, nếu không cho dù ngươi thăng cấp, đệ tử khác chắc chắn cũng không phục. Hai loại khác, một loại gọi là Châu Chấu thú, loại dị thú này có số lượng nhiều nhất, toàn bộ Hư Không Mê Loạn có thể tùy tiện thấy được, thực lực cũng không mạnh lắm. Chiến lực của Châu Chấu thú bình thường có thể so với Ngũ Kiếp trung kỳ, hậu kỳ, thực lực Châu Chấu vương khá cường đại, miễn cưỡng có thể so với Lĩnh Chủ. Còn một loại dị thú khác gọi là Phi Hồn thú, loại dị thú này giống như là quỷ hồn, tới vô ảnh đi vô tung, còn biết công kích linh hồn, sức mạnh tấn công cũng không yếu. Loại dị thú này chủ yếu hoạt động ở năm khu vực, bên trên đều đánh dấu rõ ràng. - Xem hiểu hết rồi chứ? Đợi khoảng chừng một nén nhang, Cốc trưởng lão mới lên tiếng: - Mọi người nhìn kỹ những điểm màu xanh lục một chút, ở mấy chỗ đó đều có thần văn vòng bảo hộ, khi các ngươi gặp phải nguy hiểm, các ngươi có thể nghĩ cách đi tới những chỗ đó. Mấy chỗ này ai cũng có thể dễ dàng đi vào, nhưng dị thú lại không vào được, có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các ngươi. Lục Ly lập tức nhìn đến mấy điểm kia, ghi tạc trong óc những điểm này, đó chính là nơi có thể bảo mệnh. Cốc trưởng lão chờ sau khi mọi người xong, phất tay nói: - Được rồi, mọi người đi đi, một năm sau trở lại nơi này thống nhất truyền tống trở về. - Đi! Có mấy đệ tử đã sớm không chờ nổi, bay về phía bắc đầu tiên, phía bắc đúng là khu vực của Phi Thố thú. Mấy người này tự tin vào thực lực của mình cường đại, muốn đi săn giết mấy chục con Phỉ Thố thú kia. Những người còn lại cũng sôi nổi rời đi, vài người kết bạn đi với nhau, có lẽ bọn họ đã sớm bàn bạc xong, cùng nhau hành động. Như vậy có thể bảo đảm an toàn, cũng không sợ bị người khác giết.
Thời gian từ từ trôi qua, Lục Ly cũng không biết đã đi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ? Có lẽ là một ngày? Cũng có thể là một năm? Tinh thần Lục Ly có chút hỗn loạn, biểu cảm trên mặt cũng xuất hiện vẻ thống khổ. Trên thực tế, Lục Ly tiến vào Tâm Hồn Kiếp chỉ mới một nén nhang, chính hắn cảm giác trôi qua vô cùng lâu, nhưng thời gian thật sự trôi qua vô cùng ngắn. Nhìn thấy trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ thống khổ sắp phát điên, trong lòng Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh trở nên nặng nề, khóe miệng hai trưởng lão của Quan gia lại lộ ra vẻ trào phúng. Bọn họ đã từng vượt qua thiên kiếp, cũng thấy qua rất nhiều người độ kiếp, khi đến Tâm Hồn Kiếp nếu lộ ra biểu cảm này, vậy thường thường có nghĩa là vô cùng không ổn, là biểu hiện sắp độ kiếp thất bại… Nếu là những thiên kiếp còn lại thì dễ nói, Tâm Hồn Kiếp này một khi xảy ra chuyện? Hậu quả không dám tưởng tượng. Linh hồn bị thương là chuyện nhỏ, biến thành người thực vật, thậm chí linh hồn bị hỏng, trực tiếp chết đều có thể. Ba giọt thần thủy không ngừng chạy, không ngừng truy đuổi, hình thành một tuần hoàn, nếu không có việc gì thì khi nhìn cảnh này còn cảm thấy thú vị. Nhưng nếu trong đầu người liên tục hiện lên tình huống này, vậy sẽ cảm thấy ghê tởm, sẽ nổi giận, sẽ nổi điên. Thời gian trôi qua hai nén nhang, Lục Ly lại cảm giác như trôi qua hai năm, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, dữ tợn đến đáng sợ, trong lòng đã tới rìa sụp đổ. Hắn vẫn luôn nói với chính mình, quên hết tất cả, quên ba giọt nước này, khiến linh hồn chính mình trở nên trống rỗng, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không làm được. Huyết Sát Hoàng không truyền âm dù chỉ một lần, không cho hắn bất kỳ trợ giúp gì. Có lẽ Huyết Sát Hoàng nghĩ, nếu ngay cả một Tâm Hồn Kiếp nhỏ nhoi Lục Ly cũng không qua được, vậy hắn cũng không có gì để dùng, cứ để cho linh hồn Lục Ly tan vỡ đi. ""Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"" Lại qua một nén nhang nữa, nhưng Lục Ly lại có cảm giác như trôi qua một năm, trong đầu của hắn đều là ba chữ này, nghĩ làm sao mới có thể phá hủy tình cảnh này bây giờ. Hắn nghĩ rất nhiều cách, cách có thể nghĩ tới đều đã nghĩ, nhưng trước sau vẫn không cách nào loại bỏ hình ảnh ba giọt nước ra khỏi đầu. Hiện tại hắn đã từ bỏ, cho rằng chính mình căn bản không có năng lực làm được. Trong đầu hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ những gì chính đã trải qua ở Vô Tận Thần Khư, nghĩ hai người Lục Linh bị mang đi, nghĩ tới đại điển chiêu sinh, hắn liên tục vượt khó khăn để tiến lên, cuối cùng sắp thành lại bại. Nghĩ tới những gì đã gặp ở trong Diêm La Sơn, nghĩ tới Vũ Đế thay đổi thái độ với hắn. ""Thuận theo bản tâm, đạo pháp tự nhiên!"" Đột nhiên, Lục Ly nhớ tới mấy chữ Vũ Đế cho hắn, linh hồn hắn bị chấn động. Đó là Vũ Đế cố ý nói rõ cho hắn, là để cho hắn dùng khi độ kiếp. Từ nãy tới giờ hắn quên mất, vào giờ phút này mới nhớ tới. Trong lòng hắn mặc niệm vài lần, nhưng hơi mơ hồ. Mấy chữ này có ý tứ gì? Thuận theo bản tâm? Đạo pháp tự nhiên? Ý là kêu chính mình không nên mạnh mẽ chống lại, phải thuận theo bản tâm? Vấn đề là hắn muốn quên đi ba giọt nước này, muốn đuổi hình ảnh ba giọt nước này ra khỏi đầu, nếu hắn không mạnh mẽ loại bỏ, hình ảnh ba giọt nước này sẽ mãi mãi ở trong linh hồn hắn, vậy sớm hay muộn hắn sẽ bởi vì phát điên mà khiến linh hồn tan vỡ. ""Cái gì gọi là thuận theo bản tâm, đạo pháp tự nhiên chứ? Tám chữ này rốt cuộc có ý gì?"" Lục Ly nhắc mãi một hồi, linh hồn run lên lần nữa, vào giờ phút này hắn mơ hồ tỉnh ngộ... Tại sao phải cưỡng ép đuổi hình ảnh ba giọt nước này ra khỏi đầu? Ba giọt nước này khiến cho hắn mãi mãi dừng lại ở trong đầu? Ba giọt nước này còn có thể thôn phệ linh hồn của hắn? Hắn ép thì kệ hắn ép, thanh phong phất núi đồi, chính mình không để ý tới không phải được rồi sao? Đấy còn không phải là đạo pháp tự nhiên sao? Càng để ý, vật kia sẽ càng quan trọng, cũng sẽ xuất hiện ma chướng. Nếu chính mình không thèm để ý, vậy tất cả sẽ là mây khói thoảng qua, có liên quan gì tới mình chứ? Vào giờ phút này Lục Ly đã thông suốt, linh hồn căng chặt được thả lỏng, tuy rằng trong đầu còn hiện lên hình ảnh ba giọt nước, nhưng Lục Ly không thèm để ý. Giống như gió ở bên ngoài không có chỗ ở, thích bay thế nào là bay thế đó, giống như mây trên không trung, mây cuốn mây bay điều là tự nhiên, không cần quá để ý. Thời gian dần qua đi, trong lòng Lục Ly càng ngày càng thả lỏng, từ cưỡng ép vong ngã chi cảnh, biến thành chân ngã chi cảnh. Thời gian dần trôi ba giọt nước trong đầu hắn cũng dần biến mất, cuối cùng trong óc hắn trở nên trống rỗng. Ù... Ù... Ù...! Vào thời khắc này, đôi mắt Lục Ly mở ra, hắn thấy Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh ở bên ngoài mang vẻ mặt lo lắng, thấy Quan Thiên Thu còn đang độ kiếp ở độ kiếp đài bên cạnh, thấy những người vây xem náo nhiệt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Hắn biết, vượt qua Tâm Hồn Kiếp rồi, khó nhất, thiên kiếp kinh khủng nhất đã vượt qua. - Không tồi! - Làm được lắm, Lục huynh đệ! - Lục Ly vượt qua được Tâm Hồn Kiếp... Trên mặt hai người Vương Ngưng Tuyết, Hồ Thạch Mãnh cũng lộ ra nụ cười tươi, phía sau còn một trọng thiên kiếp nữa, nhưng cõ lẽ không phải vấn đề lớn, khả năng Lục Ly độ kiếp thành công đạt tới bảy, tám phần. ""Lục tiểu tử, chúc mừng ngươi!"" Vào giờ phút này Huyết Sát Hoàng cuối cùng cũng truyền âm, hắn nói: ""Đừng trách ta không có giúp ngươi, thiên kiếp lần thứ năm, lần thứ sáu cần tự mình đối mặt, nếu không đời này của ngươi chắc chắn không có cách nào đột phá cấp Đế. Không đạt tới cấp Đế, vậy đều là phế vật, không trải qua một số thứ thì làm sao người có thể trưởng thành?"" Lục Ly hiểu rõ đạo lý này, cũng không có ý trách Huyết Sát Hoàng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, truyền âm: ""Sát Hoàng tiền bối, ta hiểu, đa tạ tiền bối yêu mến."" ""Nghỉ ngơi một lát cho thật tốt! Nhất trọng thiên kiếp cuối cùng sắp tới rồi."" Huyết Sát Hoàng truyền âm một câu xong không hề nói nhiều nữa.
Chương 3637 Tử đấu
Lục Ly uống hai viên đan dược, lập tức nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đám mây phía trên nhanh chóng tụ tập, nhất trọng thiên cuối cùng... Thần Phạt Kiếp sắp tới. Sau khi vượt qua thiên kiếp hôm nay, Lục Ly chính là cường giả Ngũ Kiếp, các phương diện năng lực trên cơ thể cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Ầm Ầm Ầm! Một tia thần lôi bảy màu đánh xuống từ chín tầng trời, lôi điện này thật ra là tổng hợp từ tam trọng thiên kiếp lúc nãy. Đã có lôi đình, lại có thần hỏa, còn có hỗn độn chi khí, bên cạnh đó còn thêm một năng lượng công kích linh hồn, vô cùng bá đạo. Lục Ly phóng thích Bác Long thuật và Thiên Giáp thuật cứng rắn chống lại, từng nguồn năng lượng kinh khủng tiến vào thân thể Lục Ly, cũng có một phần năng lượng tiến vào bên trong linh hồn Lục Ly. Lục Ly phóng thích Vạn Yêu Phệ Hồn thuật, đi ngăn trở công kích linh hồn, đồng thời vận dụng Đại Đạo Chi Ngân đi hấp thu năng lượng còn lại, hắn không chỉ muốn chống đỡ những năng lượng đó, còn muốn nghĩ cách hấp thu… Quả nhiên Thiên Phạt Thần Kiếp rất bá đạo, thân thể Lục Ly bị thương một chút, nhưng cũng không thể giết chết hắn. Chỉ khiến da cơ bắp của hắn biến thành than, loại thương tổn này đối với Lục Ly mà nói không tính là gì. Công kích linh hồn Lục Ly cũng chống đỡ được, Vạn Yêu Phệ Hồn thuật vẫn rất cường đại, những năng lượng công kích linh hồn đó đều bị thôn phệ hấp thu. Sau khi thôn phệ còn có thể chuyển hóa thành hồn lực của bản thân, tăng cường linh hồn. Ầm Ầm Ầm Ầm! Từng tia lôi điện đánh xuống, thương thế của Lục Ly càng ngày càng nặng, nhưng người bên ngoài đều có thể dễ dàng thấy được, thương thế của Lục Ly tuy rằng nặng, nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, độ kiếp chỉ cần không chết, vậy những chuyện còn lại không tính là gì. Khi Thiên Phạt Thần Kiếp đánh xuống tia thứ chín, cả người Lục Ly đã bị đánh thành một cục than đen, hơi thở cũng trở nên thoi thóp, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào. Nhưng Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh vào giờ phút này lại cười. Lục Ly thành công vượt qua thiên kiếp, hắn trở thành võ giả Ngũ Kiếp. Xoẹt! Một tia thần lôi màu tím cuối cùng đánh xuống, nhưng lần này không phải đến công kích Lục Ly, mà cấp Lục Ly tăng cấp. Thương thế của Lục Ly nhanh chóng khôi phục, linh hồn và thân thể đều được lột xác, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Đợi thêm một lát, da cháy đen của Lục Ly bóc ra, lộ ra làn da trơn mềm như trẻ com, Vương Ngưng Tuyết lập tức xoay người đi, Lục Ly cười lớn tròng lên một bộ quần áo, từ độ kiếp trên đài bay ra, đứng ở trước mặt Hồ Thạch Mãnh và Vương Ngưng Tuyết. - Chúc mừng ngươi, Lục huynh đệ! Bàn tay to của Hồ Thạch Mãnh vỗ vào vai Lục Ly nói: - Ngũ Kiếp đã thành, Lục Kiếp đã định, Thất Kiếp có hi vọng nha. Dựa vào thực lực hiện tại của ngươi, đoán chừng có thể dễ dàng trấn áp Lĩnh Chủ bình thường phải không? Quan Thiên Thu vượt qua Lục Kiếp, đoán chừng ngươi cũng có thể trấn áp hắn dễ dàng đúng không? Ha ha ha! Lục Ly cười cười, không đáp lời, mà ánh mắt nhìn sang Quan Thiên Thu, hắn đột nhiên truyền âm một câu: ""Quan công tử, Lục mỗ đã độ kiếp thành công, bây giờ chỉ xem ngươi…"" Quan Thiên Thu không có mở mắt, nhưng cơ mặt hơi run rẩy, vào một khắc này sắc mặt hắn giống chết cha. Lục Ly độ kiếp thành công, khiến tâm Quan Thiên Thu loạn lên, bên ngoài có nhiều người nhìn như vậy, Lục Ly vậy mà độ kiếp thành công sớm hơn so với hắn? Tuy hắn nhiều lưỡng trọng thiên kiếp hơn so với Lục Ly, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự sỉ nhục. Đương nhiên, Quan Thiên Thu có thể tu luyện đến cái này cảnh giới, cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết Lục Ly cố ý truyền âm cho hắn, là vì muốn khiến Tâm Hồn Kiếp của hắn xảy ra chuyện. Hắn mau chóng cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, nhắm mắt lại tiếp tục độ Tâm Hồn Kiếp. Hắn có Độ Kiếp Đan, đan dược này dùng để trợ giúp hắn độ Tâm Hồn Kiếp, nếu không phải có viên đan dược này, đoán chừng vừa rồi hắn đã xảy ra chuyện, giờ phút này trong linh hồn thỉnh thoảng có năng lượng dũng mãnh tiến vào, giúp hắn duy trì thanh tỉnh. Sau khi Lục Ly truyền âm một câu, cũng không để ý tới Quan Thiên Thu, hắn ngồi xếp bằng một mình trên mặt đất, bắt đầu củng cố cảnh giới. Lần độ kiếp này giúp thân thể hắn tăng lên lần nữa, hiện tại hắn phóng thích Bác Long thuật, thân thể chắc chắn có thể liều mạng đến cùng với Lĩnh Chủ trung kỳ, đoán chừng Lĩnh Chủ bình thường nếu không có sát chiêu cường đại, sẽ không giết chết được hắn. Linh hồn cũng có tăng lên, Thần Đan đã lột xác thêm, nhưng Thần Lực của Lục Ly không nhiều lắm, lần trước Thần Đan bị Quan Thiên Thu đánh nát, muốn tu luyện Thần Lục đầy còn cần thời gian rất lâu. Lục Ly cảm ứng một chút, vô cùng vừa lòng. Độ kiếp này quả nhiên không giống như trước, mà giống như hoàn toàn lột xác, các phương diện tăng cường không ít, hoàn toàn không phải đẳng cấp như lúc trước. - Ngũ Kiếp. Hắn có chút thổn thức cảm khái, lúc trước Tứ Kiếp ở Nhị Trọng Thiên chính là tồn tại nghịch thiên, không nghĩ tới hắn vậy mà có một ngày đột phá Ngũ Kiếp, chiến lực còn có thể so với Lĩnh Chủ? Nếu giờ phút này để hắn trở lại Nhị Trọng Thiên, một mình hắn có thể quét ngang toàn bộ Nhị Trọng Thiên, đoán chừng Đại Ma Vương cũng không phải đối thủ của hắn? - Ừ… Không đúng! Lục Ly cẩn thận hồi tưởng lại Đại Ma Vương, tuy rằng hắn và Đại Ma Vương tiếp xúc không nhiều, cũng không có chính mắt gặp qua Đại Ma Vương dùng toàn lực tấn công, nhưng hắn cảm giác Đại Ma Vương sâu không lường được! Lục Ly càng nghĩ càng thấy sai, cho dù giờ phút này hắn là cường giả Ngũ Kiếp, chiến lực có thể so với Lục Kiếp, nhưng hắn cảm giác hắn vẫn không phải đối thủ của Đại Ma Vương, thậm chí xa xa không bằng. Đại Ma Vương kia ít nhất là cường giả cấp Lĩnh Chủ? Thậm chí là cấp Đế? - Phượng Hậu… Hắn đột nhiên nhớ tới Đại Ma Vương đánh mặt Phượng Hậu, mà Phượng Hậu lại không dám đến Nhị Trọng Thiên gây chuyện, nhìn từ điểm này, chẳng lẽ Đại Ma Vương cũng là cấp Đế, thậm chí là một cấp Đế rất mạnh? Vấn đề là cấp Đế ở Tam Trọng Thiên nhiều như vậy, nữ cấp Đế thì ít hơn, nếu Đại Ma Vương là cấp Đế cường đại, sợ là đã sớm nổi tiếng ở Tam Trọng Thiên?
Chương 3638 Tử đấu
Không nghĩ ra! Lục Ly lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, việc này sợ là chỉ có trở về Nhị Trọng Thiên mới biết. Hiện tại hắn còn ở Vô Tận Thần Khư, cũng không biết có thể trở về Tam Trọng Thiên hay không, suy nghĩ những chuyện này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. - Ta nên trở về như thế nào đây? Lục Ly trở nên ưu sầu, giao diện ở nơi này và Tam Trọng Thiên hoàn toàn không giống nhau, hiện tại thế giới Tứ Trọng Thiên trở lên đã sụp đổ, hắn sao có thể chưa từng cố gắng từ Thần Khư trở về Tam Trọng Thiên chứ? Nghĩ đến đây, Lục Ly trở nên phiền muộn, vui sướng khi vượt qua thiên kiếp lần thứ năm bị quét sạch hết. Ma Uyên bên kia còn đang xâm lấn Tam Trọng Thiên, tuy rằng bị bọn họ đánh rớt khỏi tế đàn, nhưng ai biết Ma Uyển có thể triệu hoán Ma Tổ hay không? Nếu triệu hoán Ma Tổ ra, bọn Luân Hồi Đại Đế có thể chống đỡ được sao? Lỡ đâu bọn Luân Hồi Đại Đế chống đỡ không được, vậy Tam Trọng Thiên sẽ bị huỷ diệt, đoán chừng Nhị Trọng Thiên cũng sẽ bị diệt. Nếu chờ bọn hắn trở về, bên kia biến thành Ma Uyên thứ hai, vậy hắn trở về còn có tác dụng gì? Đi vào Vô Tận Thâm Uyên đã mấy năm, hiện tại đừng nói tìm được đường về nhà. Ngay cả mạng nhỏ của bản thân cũng không biết khi nào bị người ta lấy mất, tình hình của hai người Lục Linh và Tượng Linh Lung cũng không biết như thế nào rồi… Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Ly càng thêm buồn khổ, hắn cảm thấy rất mơ hồ, không biết nếu như rời đi, chỉ có thể đi một bước tính một bước. - Tốt lắm! Cũng không biết đã bế quan bao lâu, một tiếng trầm trồ khen ngợi lớn khiến Lục Ly bừng tỉnh. Lục Ly mở mắt, vừa lúc nhìn thấy Quan Thiên Thu khí phách, hăng hái bay xuống từ độ kiếp đài, rất nhiều người lập tức vây quanh, âm thanh chúc mừng vang lên không ngừng. Quan Thiên Thu còn rất trẻ, cùng lắm chỉ lớn hơn so với Lục Ly một trăm tuổi, nhưng đã đạt tới cảnh giới Lĩnh Chủ. Cho dù là ở Tam Trọng Thiên hay là Vô Tận Thần Khư, đều sẽ là thiên tài tuyệt đỉnh. Quan Thiên Thu trò chuyện với người bên kia một chút, sau đó dẫn người đi đến chỗ Lục Ly bên này. Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều nở nụ cười miễn cưỡng, chia ra chắp tay chúc mừng một lượt. Đều là con cháu thế gia, cho dù sau lưng hận không thể xé xác, phanh thây đối phương, mặt ngoài vẫn phải giả vờ êm thắm. - Ha ha ha, đa tạ Ngưng Tuyết tiểu thư và Hồ huynh! Quan Thiên Thu tươi cười đáp lễ, sau đó nhìn sang Lục Ly nói: - Lục huynh, ta vượt qua thiên kiếp lần thứ sáu, có phải ngươi rất thất vọng hay không? Lục Ly đứng lên, rất thật thành gật đầu nói: - Đúng vậy, ta rất thất vọng, ta rất hy vọng ngươi bị thiên kiếp đánh thành tro, đáng tiếc người tốt sống không dài... Lời nói của Lục Ly không khách khí như thế, khiến nụ cười trên mặt Quan Thiên Thu lập tức đông lại. Hắn cũng không giả bộ, dữ tợn nhìn chằm chằm Lục Ly nói: - Lục Ly, khảo hạch tông môn lần này ngươi chờ đó cho ta, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi hữu tử vô sinh. Cho dù ngươi trực tiếp rời khỏi, ta cũng khiến ngươi rời không được Thiên Đế Hoàng Triều, ngươi tin Quan gia bọn ta có năng lực đó hay không? - Ta đương nhiên tin chuyện đó. Lục Ly không một chút e ngại nói: - Đại nghiệp của Quan gia các ngươi lớn, tùy tiện có thể phái mười mấy Chuẩn Đế xuất hiện? Tuy nhiên vẫn luôn dựa vào trưởng bối trong nhà thì có bản lĩnh gì chứ? Ngươi muốn giết chết ta, thì tự mình ra tay đi. Ta nhớ rõ Thiên Đế Tông có thể tử đấu đúng không? Bằng không bây giờ chúng ta tới Trưởng Lão Điện xin, trực tiếp lên đấu trận sống chết đi, sinh tử tự phụ được không? Xoẹt xoẹt! Lục Ly nói khiến cho xung quanh trở nên ồn ào, Thiên Đế Tông thật sự có quy củ như vậy, nếu giữa đệ tử có mâu thuẫn không thể giải quyết, khi các trưởng lão áp chế không được, vậy lên quyết đấu trận tử chiến. Đương nhiên, trong tình huống bình thường nếu phát sinh tranh cãi, cũng sẽ được sư tôn từng người áp chế. Đã rất nhiều năm Thiên Đế Tông không diễn ra chuyện tử đấu, không nghĩ tới hai đệ tử ký danh vừa mới vượt qua thiên kiếp đã muốn tử đấu? Đây chính là tin tức lớn đó. - Lục công tử! Vương Ngưng Tuyết hơi lo lắng liếc mắt nhìn Lục Ly, Lục Ly vừa mới đột phá Ngũ Kiếp đã muốn tử đấu, lỡ đâu bị Quan Thiên Thu giết? - Ha ha ha! Hồ Thạch Mãnh lại cười to: - Tốt, phần khí phách này của Lục huynh đệ, lão Hồ ta xem như phục, Quan huynh, ngươi nói thế nào? - Ta… Trong mắt Quan Thiên Thu đằng đằng sát khí, trên mặt đầy sự tức giận, đang muốn ứng chiến, một trưởng lão bên cạnh lập tức giữ chặt hắn, truyền âm: - Thiên Thu, đừng làm bậy. Ngươi vừa mới độ kiếp thành công, củng cố cảnh giới cho thật tốt, trước tiên tăng lên bí thuật kia. Đợi tới khảo hạch tông môn người hẳn giết chết hắn, giờ phút này tuyệt đối không thể trúng kế, hiện tại đi liều… Không đáng! - Thiên Thu, bình tĩnh! Một trưởng lão khác cũng truyền âm: - Chỉ cần ngươi thông qua khảo hạch, trở thành đệ tử Thiên Đế Tông, Lục Ly chắc chắn sẽ bị đào thải. Một khi bị đào thải, hắn sẽ bị đuổi ra ngoài, đến lúc đó muốn đùa chết hắn như thế nào, đều do ngươi định đoạt. - Ừ. Quan Thiên Thu bình tĩnh lại, đôi mắt lạnh lùng quét qua Lục Ly một cái nói: - Lục Ly, ngươi muốn giết chết ta sao? Ta cho ngươi cơ hội đó, khảo hạch tông môn ta chờ ngươi. Đến lúc đó xem ai giết chết ai được không? Chúng ta đi! Sau khi Quan Thiên Thu nói xong, bay lên trời cùng với hai trưởng lão bay đi xa, nhanh chóng biến mất ở phía xa. Lục Ly không nói chuyện, chỉ là đôi mắt trở nên khó hiểu, xem ra khảo hạch tông môn hơn một tháng sau không chỉ có liên quan đến hắn có thể tiến vào Thiên Đế Tông hay không, mà còn liên quan tới tính mạng của hắn. Lục Ly về tới Diêm La Sơn, còn hơn một tháng mới tới khảo hạch tông môn, trong khoảng thời gian này vừa vặn củng cố cảnh giới, tăng lên chiến lực. Trở lại phía sau Diêm La Sơn, Lục Ly đi gặp Vũ Đế đầu tiên, tỏ ý cảm tạ. Nếu không phải có tám chữ Vũ Đế chỉ điểm kia, sợ là Lục Ly đã xảy ra chuyện, không qua được Tâm Hồn Kiếp, một là sẽ biến thành một kẻ ngốc, hai là đã bị đánh chết ngay tại chỗ.
Chương 3639 Hư Không Mê Loạn
Vũ Đế không nói gì thêm, chỉ kêu hắn tu luyện cho thật tốt, chuẩn bị khảo hạch tông môn. Hắn nghĩ ngợi, khi Lục Ly rời đi mới nói: - Khảo hạch tông môn vẫn luôn khá nghiêm khắc, nếu ngươi muốn thắng được thì nhớ lấy vài điều, đầu tiên không được giết hại lẫn nhau, tông môn coi trọng nhất điều này. Ít nhất… Ngươi không thể chủ động ra tay, thi đấu trong tông môn sẽ có cường giả giám sát, bất kỳ thủ đoạn nhỏ nào cũng không thoát khỏi đôi mắt của cường giả. Một điều nữa, đừng dễ dàng nói thua, có khổ có khó cũng phải kiên trì, không đến giây phút cuối cùng không được nhận thua. Mỗi lần đánh giá cuối trận đấu đều do cường giả tông môn bỏ phiếu quyết định, tổng cộng có mười người, nếu số phiếu không hơn qua năm phiếu, vậy không có cách nào thông qua khảo hạch. Cho nên làm sao mới khiến cả năm giám khảo đều tán thành ngươi, đó mới là mấu chốt. Lục Ly bái tạ lần nữa, trong lòng lại trở nên hơi ưu sầu, bởi vì hắn không biết giám khảo lần này là ai, cũng không biết rõ tính tình của mười giám khảo. Trái lại những con cháu đại gia tộc kia, đã có thể biết được tư liệu của tất cả giám khảo trước thời gian, giống như hắn còn chưa có so đã thua một trận. Cáo biệt Vũ Đế, Lục Ly về lại trong nhà gỗ của chính mình, hắn bắt đầu bế quan tu luyện, bế quan lần này hắn cũng không có đi ra ngoài, chờ tới trận đấu tông môn bắt đầu hắn mới ra khỏi nhà gỗ. Đi xuống Diêm La Sơn, truyền tống tới Trưởng Lão Điện bên kia, chờ đến khi đến cửa đại điện kia, Lục Ly phát hiện bên này vậy mà đã đến rất nhiều người, lần này không chỉ có đệ tử ký danh tham gia khảo hạch tông môn, còn có rất nhiều rất nhiều đệ tử chính thức trong tông môn cũng tới. Lục Ly nhìn qua một lượt, phát hiện những đệ tử chính thức đó ít nhất đều là Ngũ Kiếp đỉnh phong, số lượng cường giả cấp Lĩnh Chủ cũng không ít. Hơn nữa những người này còn rất trẻ tuổi, cơ bản nhìn không ra dáng vẻ lão giả già nua, thâm trầm. Đến hơn một trăm đệ tử, người phát sinh xung đột với Lục Ly ngày đó ở cửa đại Trưởng Lão Điện... Sở Viêm cũng ở bên trong, giờ phút này còn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn. - Không ngờ có nhiều người quan tâm như vậy. Lục Ly hơi tò mò, hắn phát hiện bọn người Vương Ngưng Tuyết cũng ở đây, vội vàng đi đến bên cạnh Vương Ngưng Tuyết, dò hỏi: - Ngưng Tuyết tiểu thư, không nghĩ tới có nhiều người tới xem náo nhiệt như vậy... - Xì Vương Ngưng Tuyết cười xinh đẹp, khiến cho nhiều người xung quanh ghé mắt nhìn, Vương Ngưng Tuyết cười truyền âm: ""Lần này không chỉ có mình các ngươi khảo hạch, đệ tử chính thức cũng phải khảo hạch, đệ tử chính thức trong tông môn cũng phân cấp khác nhau. Cấp bậc khác nhau hưởng thụ đãi ngộ không giống nhau, ngươi không thấy huy chương của bọn ta có chút khác nhau sao? Màu sắc không giống nhau."" Lục Ly nhìn quanh bốn phía, hình như là có chút khác nhau, tuy rằng đều là hình sao sáu cánh, nhưng có rất nhiều màu trắng, có chút màu vàng và có rất nhiều màu vàng. Vương Ngưng Tuyết giải thích: - Bạch, hoàng, kim, hắc, đó là bốn cấp bậc của đệ tử, bạch là cấp thấp nhất, tài nguyên và đãi ngộ có được cũng là cấp thấp nhất. Muốn đãi ngộ và tài nguyên càng tột, vậy phải thông qua lần lượt khảo hạch của tông môn, không ngừng thăng cấp lên. - Ta đã hiểu! Sắc mặt của Lục Ly trở nên âm trầm thêm vài phần, hắn dò hỏi: - Chúng ta khảo hạch cùng với bọn họ sao? - Đúng vậy! Vương Ngưng Tuyết gật đầu nói: - Ta thấy Sở Viêm đối với ngươi có gì đó không đúng. Ngươi phải cẩn thận một chút đó. Thật ra Lục Ly cũng muốn cẩn thận nhưng vấn đề là Sở Viêm và Quan Thiên Thu sẽ bỏ qua cho hắn sao? Lục Ly phiền muộn đứng ở một bên. Nhưng lần này có nhiều giám khảo nhìn luận võ như vậy, có lẽ hai người kia sẽ không dám làm gì quá phận? Vương Ngưng Tuyết là con cháu đại gia tộc, Lục Ly nghĩ ngợi dò hỏi: - Ngưng Tuyết, ngươi biết giám khảo lần này có những ai không? Có yêu thích gì? Tính cách như thế nào? - Không rõ lắm. Vương Ngưng Tuyết lắc đầu nói: - Ta chỉ biết sư tôn là một trong những giám khảo, mỗi giám khảo đều là cấp Đế, Thiên Đế Tông có mấy chục cấp Đêa, ai cũng không biết lần này là mười cái cấp đế nào. - À à... Lục Ly hơi thất vọng, Vương Ngưng Tuyết trầm ngâm một lát nói: - Lục Ly, ta nhớ rõ gia tộc ta một tổ tiên nói, Thiên Đế Tông rất coi trọng nhân phẩm, nếu nhân phẩm cực kỳ xấu xa, cho dù tư chất có tốt cũng có thể sẽ bị đào thải. - Đa tạ Ngưng Tuyết tiểu thư! Lục Ly chắp tay lui về, thật ra điều này có thể nhìn ra trong tông quy của Thiên Đế Tông, Thiên Đế Tông trừng phạt nghiêm khắc nhất với đệ tử có nhân phẩm xấu xa, đi ra ngoài ỷ vào uy danh của tông phái làm xằng làm bậy. Cộng thêm Vũ Đế cũng nói qua, trong lòng Lục Ly hơi yên tâm. - Ha ha! Quan Thiên Thu thấy Lục Ly đến, cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm, chỉ trầm mặc đứng thẳng. Lục Ly cũng không nói lời nào, đứng ở chỗ đệ tử ký danh lẳng lặng chờ. Lát sau liên tục có người tới đây, đang đợi nửa canh giờ, Cốc trưởng lão đi ra, cầm danh sách bắt đầu kêu tên. Lục Ly nghe danh sách, phát hiện lần này người tham gia khảo hạch vậy mà đạt tới năm mươi người, đệ tử ký danh mười người, đệ tử chính thức bốn mươi người người. Bốn mươi người này đều là đệ tử có huy chương màu trắng cấp thấp nhất, bọn Vương Ngưng Tuyết không có ở bên trong, vừa mới trở thành đệ tử chính thức nên còn chưa có tư cách khảo hạch. Quả nhiên Sở Viêm ở bên trong, sau khi bị gọi đến tên, Sở Viêm còn nhìn thoáng qua Lục Ly bên này, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng. Chờ điểm danh mọi người xong, Cốc trưởng lão trầm giọng nói: - Nội dung lần khảo hạch này rất đơn giản, đó chính là quét sạch Hư Không dị thú trong Hư Không Mê Loạn, thời gian là một năm. Số Hư Không dị thú bị đánh chết sẽ được tích lũy thành tích phân, đầu và thi thể của dị thú do các ngươi đánh chết cần phải thu thập cho thật tốt, đó là bằng chứng quan trọng cho khảo hạch. - Còn một điều...
Chương 3640 Hư Không dị thú
Sắc mặt Cốc trưởng lão trở nên lạnh lùng, trầm quát: - Rất nhiều người biết rõ quy củ, nhưng hôm nay ta vẫn muốn nói nhiều thêm một câu, khảo hạch tông môn nghiêm cấm đồng môn tương tàn! Đặc biệt là không được làm hại tánh mạng của người khác, một khi bị tra ra, dựa theo tông quy mà xử lý, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ. Lần này sẽ không có người đi theo bảo vệ các ngươi, cho nên gặp phải nguy cơ tự các ngươi tìm cách giải quyết. Đừng nghĩ tông môn sẽ âm thầm bảo vệ các ngươi, sống chết do các ngươi quyết định. Đến lúc đó bọn ta sẽ phát đề về Hư Không dị thú cho các ngươi, các ngươi lượng sức mà làm. - Vâng, Cốc trưởng lão! - Cốc trưởng lão, bọn ta hiểu rồi. - Cốc trưởng lão yên tâm, bọn ta không chỉ không đấu đá nhau, mà sẽ còn trông coi nhau! - Đúng vậy, đều cùng tông môn, đương nhiên phải đồng tâm hiệp lực. Người xung quanh lập tức lên tiếng, tâm Lục Ly lại trầm xuống, căn cứ theo lời Cốc trưởng lão, lần này sẽ không có người đi theo? Vậy không phải có nghĩa là không ai giám sát? Tuy rằng Cốc trưởng lão nói không được giết hại lẫn nhau. Nhưng nếu âm thầm giết chết, ném thi vào trong miệng Hư Không dị thú, ai biết đã chết như thế nào? Lục Ly không biết tình huống của Hư Không Mê Loạn, nhưng nghe tên là biết vô cùng lớn, cho dù có cấp Đế âm thầm tuần tra, nhưng có thể liên tục nhìn hắn sao? - Mặc kệ đi! Đôi mắt Lục Ly trở nên lạnh dần, nếu lần này Quan Thiên Thu và Sở Viêm thật sự muốn giết hắn, vậy cho dù liều chết hắn cũng muốn kéo hai người làm đệm lưng. Vào giờ phút này hắn đã không rảnh lo chuyện khảo hạch thăng cấp hay không thăng cấp, mà nghĩ tới chuyện làm sao để sống sót. Vốn dĩ Lục Ly còn tưởng từ từ xem giám khảo là mười cấp Đế nào? Nhưng không ngờ rằng sau khi Cốc trưởng lão tuyên bố quy tắc, đã mang theo bọn họ với mấy trưởng lão trực tiếp vào Truyền Tống Trận rời đi. Hơn nữa vào Truyền Tống Trận còn trực tiếp ra Thiên Đế Giới, xuất hiện ở bên trong Thiên Đế Thành. Bọn người Cốc trưởng lão không dừng lại, mang theo mọi người tiến vào trong một lâu đài, hắn mang theo mọi người tiếp tục truyền tống. Lần này xuất hiện là ở trong hư không có màu hồng, mọi người xuất hiện phía trên một tảng đá ở không trung, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, hơn nữa ánh sáng cũng rất ảm đạm, nhìn thấy khiến lòng người hoảng hốt. Trong bốn mươi đệ tử chính thức kia có rất nhiều người có lẽ trước kia đã đến đây, cho nên không để ý chút nào, những người còn lại nhiều ít cũng có chút bất an. Lục Ly an tĩnh đứng một bên, quan sát tình huống bốn phía, Hư Không Mê Loạn này rốt cuộc là một nơi như thế nào? Ở đây rốt cuộc có dạng dị thú gì? Cốc trưởng lão cho Lục Ly đáp án, trong tay hắn xuất hiện một chồng sổ, ném cho mọi người nói: - Đây là tình hình do trinh sát của bọn ta tra xét được từ nửa tháng trước, đương nhiên hiện tại những dị thú đó có bỏ đi hay không, vậy không biết được. Phía trên viết rất rõ ràng, tự các ngươi lượng sức mà đi, không cần vì khảo hạch, mà từ bỏ mạng nhỏ của chính mình. Lục Ly nhận cuốn sổ, mở ra xem, phát hiện đây là một bộ bản đồ, phía trên có rất nhiều chấm đỏ, những chấm đỏ đó đại diện cho những tảng đá lớn lơ lửng bên trên bầu trời, núi lớn, thậm chí còn có ngân hà, địa hình Hư Không Mê Loạn này ngược lại rất phức tạp… Lục Ly nhìn vài lần hiểu đại khái, nơi này tổng cộng có ba loại Hư Không dị thú, có một loại mà hắn tuyệt đối không thể trêu chọc, Phi Thố thú, phía trên có ghi rõ dưới Lục Kiếp hậu kỳ gặp phải chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. Tuy nhiên loại Hư Không dị thú này có số lượng rất ít, hơn nữa chiếm cứ chủ yếu ở một khu vực, chỉ cần không tới gần khu vực đó thì sẽ không sao. Phi Thố thú là mục tiêu của những đệ tử chính thức mạnh nhất, bọn họ muốn thăng cấp, săn giết mấy chục con Phỉ Thố này là lối tắt nhanh nhất. Bởi vì một con Hư Không thú loại này có giá trị một vạn tích phân, mà khi đánh chết hai loại Hư Không thú khác, tích phân chia ra là một tích phân và một trăm tích phân. Thật ra tích phân chỉ là phụ, có thể đánh chết loại dị thú này sẽ có thể chứng minh chiến lực của bản thân. Nhân tài có chiến lực cường đại sẽ có tư cách thăng cấp, nếu không cho dù ngươi thăng cấp, đệ tử khác chắc chắn cũng không phục. Hai loại khác, một loại gọi là Châu Chấu thú, loại dị thú này có số lượng nhiều nhất, toàn bộ Hư Không Mê Loạn có thể tùy tiện thấy được, thực lực cũng không mạnh lắm. Chiến lực của Châu Chấu thú bình thường có thể so với Ngũ Kiếp trung kỳ, hậu kỳ, thực lực Châu Chấu vương khá cường đại, miễn cưỡng có thể so với Lĩnh Chủ. Còn một loại dị thú khác gọi là Phi Hồn thú, loại dị thú này giống như là quỷ hồn, tới vô ảnh đi vô tung, còn biết công kích linh hồn, sức mạnh tấn công cũng không yếu. Loại dị thú này chủ yếu hoạt động ở năm khu vực, bên trên đều đánh dấu rõ ràng. - Xem hiểu hết rồi chứ? Đợi khoảng chừng một nén nhang, Cốc trưởng lão mới lên tiếng: - Mọi người nhìn kỹ những điểm màu xanh lục một chút, ở mấy chỗ đó đều có thần văn vòng bảo hộ, khi các ngươi gặp phải nguy hiểm, các ngươi có thể nghĩ cách đi tới những chỗ đó. Mấy chỗ này ai cũng có thể dễ dàng đi vào, nhưng dị thú lại không vào được, có thể bảo đảm an toàn tuyệt đối cho các ngươi. Lục Ly lập tức nhìn đến mấy điểm kia, ghi tạc trong óc những điểm này, đó chính là nơi có thể bảo mệnh. Cốc trưởng lão chờ sau khi mọi người xong, phất tay nói: - Được rồi, mọi người đi đi, một năm sau trở lại nơi này thống nhất truyền tống trở về. - Đi! Có mấy đệ tử đã sớm không chờ nổi, bay về phía bắc đầu tiên, phía bắc đúng là khu vực của Phi Thố thú. Mấy người này tự tin vào thực lực của mình cường đại, muốn đi săn giết mấy chục con Phỉ Thố thú kia. Những người còn lại cũng sôi nổi rời đi, vài người kết bạn đi với nhau, có lẽ bọn họ đã sớm bàn bạc xong, cùng nhau hành động. Như vậy có thể bảo đảm an toàn, cũng không sợ bị người khác giết.
Bình luận facebook