-
Chương 3651-3655
Chương 3651 Mèo vờn chuột
Đây là đan dược hắn đã sớm chuẩn bị, là người của Quan gia bí mật đưa tới, là vì đối phó công kích linh hồn của Lục Ly. Sau khi nuốt đan dược này, linh hồn của Quan Thiên Thu mạnh hơn gấp mười, công kích linh hồn của Lục Ly cũng dễ dàng chống lại. Sau khi hắn xác định công kích linh hồn không thể tổn thương hắn, hắn rất nhanh bao vây Lục Ly, đồng thời không ngừng phóng thích hư ảnh cự thú. - Quan công tử này cũng quá cẩn thận rồi đi? - Đúng vậy, trực tiếp xông lên, một chiêu có thể đả thương nặng hắn, cần gì lãng phí thời gian như vậy? Hai võ giả Ngũ Kiếp đỉnh phong nói thầm, Phong Hồn Thuật của Lục Ly rất bí mật, không có dao động gì, bọn họ đều không tra xét ra được. Nguyễn sư huynh cũng hơi khó hiểu, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm trận chiến. Rầm rầm rầm! Hư ảnh cự thú càng nhiều, Lục Ly không ngăn chặn nổi. Hắn bị một hư ảnh cự thú oanh kích, thân mình bị đánh bay, sau lưng máu tươi đầm đìa, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, cũng không bị thương nặng gì. - Uy lực tăng lên nhiều như vậy? Lục Ly âm thầm líu lưỡi, con ngươi chuyển động, muốn phá cục. Tuy Quan Thiên Thu bị chọc giận, nhưng cũng không ngốc, không có hắn cơ hội đến gần. Linh hồn của hắn dường như trở nên rất mạnh, Phong Hồn Thuật cũng không thể làm hắn trúng chiêu, vậy hắn không thể mượn dùng Thất Sắc Lưu Ly Tháp công kích. Quan Thiên Thu cách hơn mấy ngàn trượng, hơn nữa còn tập trung vào hắn, chỉ cần hắn lấy ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp, Quan Thiên Thu khẳng định sẽ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Thất Sắc Lưu Ly Tháp có tốc độ rất nhanh, nhưng nếu bay ra mấy ngàn trượng, muốn sử dụng cánh tay là không thể nào. Cho nên muốn lợi dụng ngọn lửa bên trong làm bỏng hắn, hoặc là thu Quan Thiên Thu vào, nếu không gần như không thể nào. - Xông lên! Lục Ly nghĩ nghĩ, cắn răng phóng đến chỗ Quan Thiên thu, bên người liên tục ngưng tụ Vô Vọng Thần Phù, đánh nát đám dị thú bay tới từ phía trước. Dư âm chấn động cường đại đỉnh phong của hắn rất nhanh đến gần Quan Thiên Thu. Hắc hắc! Sắc mặt Quan Thiên Thu lộ ra tươi cười, Lục Ly nóng nảy, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể liều mạng kéo gần khoảng cách với hắn. Thân mình hắn đi rất nhanh, vẫn bảo trì khoảng cách mấy ngàn trượng với Lục Ly, đồng thời tiếp tục ngưng tụ hư ảnh cự thú công kích Lục Ly. Tuy phòng ngự của Lục Ly rất mạnh, nhưng hắn có thể kiên trì bao lâu? Thương thế không ngừng tăng lên, đến lúc đó sợ là sẽ giống lần trước, không thể động đậy được? Lần trước hắn phế đi thần đan của Lục Ly, đáng tiếc, cuối cùng trúng công kích linh hồn của Lục Ly. Nhưng lần này hắn đến có chuẩn bị, công kích linh hồn của Lục Ly không thể đả thương hắn. Hắn tự tin lần này có thể trấn áp Lục Ly không vấn đề. - Quan huynh đệ, đừng chơi với hắn nữa, trực tiếp đánh tàn phế là được rồi! Lưu sư huynh thấy Lục Ly không ngừng truy đuổi, Quan Thiên Thu không ngừng né tránh, chỉ dựa vào công kích hư ảnh cự thú ngưng tụ, có hơi không kiên nhẫn hét lớn. Trong mắt hắn, Quan Thiên Thu tùy ý phóng ra chân ý phong hệ đều có thể đả thượng nặng Lục Ly, vậy phóng thích sát chiêu càng mạnh, không phải thoải mái đánh Lục Ly trọng thương sao? Nguyễn sư huynh và người khác cũng không hiểu, Quan Thiên Thu là muốn chơi mèo vờn chuột sao? Nhưng giờ đây là khảo hạch tông môn, kéo dài thời gian chiến đấu như vậy, động tĩnh nơi này cũng không nhỏ, lỡ dẫn đến tiền bối của tông môn thì sao? - Ba vị sư huynh chờ một hồi! Quan Thiên Thu cười khổ truyền âm: - Tiểu tử này có vài thủ đoạn, ta không thể để hắn đến gần, cho nên cần ít thời gian hao mòn hắn, ba vị sư huynh chờ một chút đi! - Được rồi! Ba người Nguyễn sư huynh cũng không sốt ruột, dù sao chiến đấu với Lục Ly cũng không phải bọn họ. Cho dù trưởng bối tông môn đến đây, cũng không liên quan bọn họ, muốn trách phạt thì cũng trách phạt Lục Ly và Quan Thiên Thu. Rầm rầm rầm! Lục Ly không ngừng truy đuổi Quan Thiên Thu, lại không thể kéo gần khoảng cách hai bên. Quan Thiên Thu là Lục Kiếp, tốc độ nhanh hơn hắn một chút, cộng thêm có hư ảnh cự thú vô cùng vô tận ảnh hưởng công kích của Lục Ly, Lục Ly làm sao tới gần? Không ngừng bị hư ảnh cự thú công kích, thương thế của Lục Ly hiện tại đã rất nặng, nếu tiếp tục, khẳng định sẽ bị thương nặng hơn, thậm chí sẽ bị oanh sát. - Chiến lực hai người này vẫn có chênh lệch rất lớn! Trong tòa thành, Tuấn Đế lắc đầu than nhẹ, có hai Đế Cấp hơi gật đầu, bọn họ có thể nhìn, hai người đều đang bảo lưu, Lục Ly phóng ra công kích linh hồn, bọn họ đều có thể cảm ứng. Mặc kệ thế nào, thương thế của Lục Ly càng ngày càng nặng, đây là chuyện thật không cần hoài nghi. Nếu Lục Ly có sát chiêu chiến thắng lập tức, đã sớm phóng ra, cũng không ở đây đau khổ bị truy đuổi. - Lục Ly sẽ không chịu thiệt chứ? Lô lão cười tủm tỉm nhìn Nhuế Đế nói: - Hiện tại tiểu tử này đã ăn thiệt rất lớn, nếu tiếp tục nữa, sẽ càng ngày càng chịu thiệt, Tiểu Nhuế à, lần này ngươi đã thua rồi? Nhuế Đế và Lô lão cược là Lục Ly sẽ không chịu thiệt, tình huống hiện tại xem ra Lục Ly đã chịu thiệt, cho nên nếu tính toán, Lô lão đã thắng rồi. Nhuế Đế hơi nhăn mày, Lục Ly lần trước phải dựa vào công kích linh hồn và Thất Sắc Lưu Ly Tháp phối hợp mới thắng được Quan Thiên Thu, lần này dường như công kích linh hồn không dùng được? Vậy Lục Ly có thể nghịch chuyển cục diện sao? Hắn trầm ngâm một lát: - Xem tiếp thôi, hiện tại hắn không phải không bị thương nặng sao? Lỡ như có thể trở mình thì sao? Lục Ly rất nhanh trở mình, nhanh đến mức khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Sau nửa nén hương, Lục Ly đột nhiên đứng tại chỗ, sau đó hắn lấy ra kèn lệnh, thổi lên. Kèn lệnh này là một kiện trọng bảo, lúc trước lợi dụng kèn lệnh phóng ra pháp tắc thần âm, khiến uy lực pháp tắc thần ăn tăng lên nhiều. Lần này Lục Ly quyết định lợi dụng kèn lệnh phóng thích Phong Hồn Thuật. Chỉ cần có thể làm uy lực Phong Hồn Thuật tăng lên nhiều, Lục Ly tin tưởng có thể dễ dàng đả thương Quan Thiên Thu. Chỉ cần linh hồn của Quan Thiên Thu bị thương, việc còn lại đều đơn giản.
Chương 3652 Xoay chuyển tình thế
Lục Ly cố chống lại ba lượt công kích hư ảnh cự thú. Tiếng kèn lệnh vang lên, từng cuộn sóng vô hình tản ra, chỉ tản ra mấy trăm trượng, uy lực trở nên yếu đi. - Không đúng, không phải phóng thích như vậy! Thân hình Lục Ly phiêu động trái phải, tránh né hư ảnh cự thú bốn phương tám hướng. Hắn nhắm hai mắt lại, dụng tậm nghe thanh âm của kèn lệnh, tìm điểm khớp nhau với Phong Hồn Thuật. Hắn lại chịu hơn mười công kích, thân thể bị thương nặng hơn vài phần. Hắn liên tục thổi kèn lệnh, tiếng kèn này càng lúc càng nhỏ, đợi một lát, tiếng kèn lệnh không còn nữa! - Thành công rồi! Lúc này, nội tâm Lục Ly thật mừng rỡ, Phong Hồn Thuật vốn vô hình vô thanh, nếu tiếng kèn lệnh càng lớn, vậy Phong Hồn Thuật phóng thích không thành công. Sau khi tiếng kèn lệnh biến mất, Lục Ly phát hiện trên không trung, từng đợt gió thổi phất đến, rất nhanh tụ tập chỗ Quan Thiên Thu. - Đây là đang đùa cái gì? Hai người Lưu sư huynh ở bên kia xem không hiểu, Lục Ly lấy ra một cái kèn lệnh để thổi, thổi một lát chợt không còn âm thanh? Hắn bị đập đầu đến có vấn đề rồi sao? - Không đúng, bảo vật này rất mạnh! Quang mang trong mắt Nguyễn sư huynh không ngừng lóe lên, hắn phát hiện vấn đề. Hắn thấy Quan Thiên Thu đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng. Quan Thiên Thu không phải kẻ ngốc, hắn vẫn chạy rất nhanh, giờ đột nhiên ngừng lại, khẳng định đã xảy ra vấn đề. Hai người cách xa như vậy, có thể khiến Quan Thiên Thu xuất hiện vấn đề, chỉ có thể là... công kích linh hồn. - Người này am hiểu công kích linh hồn! Nguyễn sư huynh quát lên, sau khi hắn phát hiện Quan Thiên Thu không còn phóng ra công kích, Lục Ly rất nhanh đến gần Quan Thiên Thu, hắn trầm quát: - Không hay rồi, Quan huynh đệ sắp bị đả bại rồi! - Kèn lệnh này quả nhiên là chí bảo! Lục Ly cảm khái không thôi, kèn lệnh có thêm tác dụng vớicông kích linh hồn. Phong Hồn Thuật của hắn lúc trước không tạo thương tổn gì, giờ đây, vừa dùng kèn lệnh này, linh hồn của Quan Thiên Thu lập tức bị thương. Phong Hồn Thuật cường đại hơn mấy lần. Vù! Lục Ly lấy ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp, bảo tháp này tản ra thần quang bảy màu, từng đạo thần uy tràn ngập, một khí tức cổ xưa cuồn cuộn phóng ra. Lục Ly vung tay, bảo tháp hóa thành lưu quang bay về phía Quan Thiên Thu. Trong linh hồn Quan Thiên Thu thật hỗn loạn, giờ đây linh hồn đều bị thương, hoàn toàn không để ý tinh huống bên ngoài. Nếu hắn không chuyên tâm ứng phó tình huống trong linh hồn, sợ là linh hồn sẽ trực tiếp tan vỡ. Hắn nhận ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp đến gần, cũng cảm nhận được nguy cơ trí mạng, nhưng hắn không làm được gì. Nội tâm hắn thật hối hận, linh hồn vẫn là sở đoản của hắn, sớm biết như vậy, đã khẩn cầu tộc trưởng ban yêu hồn cửu phẩm. - Đế Binh! Nguyễn sư huynh nheo mày, khóe miệng hai người Lưu sư huynh co rúm lại. Bọn họ không ngờ một Ngũ Kiếp sơ kỳ nho nhỏ lại có Đế Binh? Đây còn không phải Đế Binh bình thường mà rõ ràng là trọng bảo. - Chẳng lẽ tiểu tử này là công tử hào môn? Nhưng chưa từng nghe thấy tiếng tăm người này! Vô Tận Thần Khư cũng không có hào phú họ Lục! Lưu sư huynh thì thào, tuy Vô Tận Thần Khư có rất nhiều Đế Binh, Đế Binh của Thiên Đế Tông càng nhiều, nhưng không phải đệ tử hay cường giả nhà giàu thì rất khó có được. Thất Sắc Lưu Ly Tháp bay đến bên người Quan Thiên Thu, Lục Ly giờ đây hơi do dự, rốt cuộc là thả ra ngọn lửa đốt Quan Thiên Thu trọng thương hay trực tiếp hút vào trấn áp? Mặc kệ là thủ đoạn gì, đều sẽ có phiền toái, cuối cùng sẽ náo loạn đến cao tầng Thiên Đế Tông. Cho nên lúc này, nội tâm Lục Ly thật hung ác, muốn đốt cháy Quan Thiên Thu, thuận tiện còn muốn phế bỏ thần đan của hắn, trả thù ba năm trước đây Quan Thiên Thu phế bỏ thần đan của mình. Cuối cùng Lục Ly vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn luôn có một cảm giác, giống như gần đó có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Loại cảm giác này cũng không chuẩn xác nhưng Lục Ly vẫn không dám mạo hiểm, lỡ như gần đó thật sự ẩn núp mấy Đế Cấp thì sao. Lục Ly không đốt cháy Quan Thiên Thu, cũng không thu hắn vào, chỉ để Thất Sắc Lưu Ly Tháp hung hăng đâm tới Quan Thiên Thu. Ầm! Quan Thiên Thu giống như bị một tòa núi lớn đánh, Đế Binh nặng nề thế nào không cần hoài nghi. Đây tuyệt đối có thể sánh bằng một ngọn núi. Nhưng phòng ngự của Quan Thiên Thu, va chạm này chỉ khiến khí huyết hắn quay cuồng, cũng không bị thương thế quá nặng. Ầm! Thất Sắc Lưu Tháp nhanh chóng bay lên trời cao, sau đó mạnh mẽ va chạm, chỉ một hơi thở, Thất Sắc Lưu Ly tháp va chạm năm lần. Mặt khác, Lục Ly liên tục thổi kèn lệnh, tiếp tục công kích linh hồn của Quan Thiên Thu. Rầm rầm rầm! Quan Thiên Thu liên tục va chạm, rất nhanh bị đâm đến đầu rơi máu chảy, bị thương nhiều nơi. Trở thành lĩnh chủ, thân thể cũng thật cường đại. Giờ đây hắn đều không cần chủ động phòng ngự, bị động phòng ngự lại không có bị thương. Không bị thương, vậy tiếp tục đập! Lục Ly không dừng lại, tuy hắn đã chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng nếu đã khai chiến, hắn không thể nào dừng tay, ít nhất phải khiến Quan Thiên Thu mất sức chiến đấu. Đồng thời, hắn nuốt dược chữa thương, bắt đầu khôi phục thương thế. Tuy mấy người Nguyễn sư huynh cũng không định động thủ, nhưng vẫn phải đề phòng, lỡ như Nguyễn sư huynh động thủ thì sao? Đinh An Chi và Ngột Thứu đều thật sợ hãi người này, nói rõ chiến lực của người này thật bưu hãn. Nói thì chậm, làm thì nhanh! Thời gian Lục Ly trở mình chỉ ngắn ngủi một hai nén hương, trong tòa thành, Lô lão vốn cười rạng rỡ, hiện giờ mặt mũi đều đen sì. Hắn vừa rồi còn nói thắng Nhuế Đế, hiện tại lập tức vả mặt, tâm tình làm sao vui sướng? - Kèn lệnh này là một kiện chí bảo Thượng Cổ! Tuấn Đế nhìn chằm chằm kèn lệnh, nói: - Thần văn phía trên còn có cảm xúc, hơi thở, đều như vật Thượng Cổ. Tiểu tử này có lai lịch gì? Uy lực bảo vật này đã có thể sánh bằng Đế Binh bình thường, tăng cường linh hồn nhiều như vậy. Nhuế Đế, các ngươi lần này lại thắng rồi. - Không nhất định! Trên mặt Nhuế Đế không còn ý cười, ngược lại ngưng trọng nói: - Ta đoán Nguyễn Thế Kiệt sắp ra tay rồi. Nguyễn Thế Kiệt là đệ tử mạnh nhất trong khảo hạch lần này, Lục Ly... không phải đối thủ của hắn!
Chương 3653 Cứ việc cầm đi
Nguyễn Thế Kiệt đến cùng Quan Thiên Thu, xem như trợ lực của Quan Thiên Thu. Nếu ba người Nguyễn Thế Kiệt động thủ trấn áp Lục Ly, vẫn có thể xem như Lục Ly chịu thiệt lớn, đến lúc đó vẫn là bọn Nhuế Đế thua. Hắc hắc! Lô lão nheo mày, nói: - Vậy mà đồng loạt ra tay, ba người này quả nhiên không biết xấu hổ, lại ba đánh một, còn là đánh lén. Nhưng... làm hay lắm, lão phu còn tưởng rằng thua chắc rồi, tình thế nghịch chuyển mà. Mọi người nhìn lướt qua, quả nhiên phát hiện ba người đồng thời ra tay, hóa thành ba luồng lưu quang vọt đến chỗ Lục Ly. Hơi thở Nguyễn Thế Kiệt khủng bố nhất, trong tay còn cầm theo một cây thiết côn thật lớn, giống như một con Vạn Thú Vương rít gào phóng đến. Ba đánh một, còn là đệ tử chính thức ức hiếp đệ tử ký danh. Đây là hành vi không biết xấu hổ, nếu đổi lại Lô lão bình thường đã chửi má nó, nhưng giờ hắn lại đang cười tủm tỉm. Ồn ào giữa các đệ tử kỳ thật là chuyện nhỏ. Quan Thiên Thu nói một câu không sai, một đám thú đánh nhau mới có thể sinh ra Thú Vương, một đám dê con nhất định bị người đồ tể. Thiên Đế Tông không ai dám trêu chọc, tâm huyết của các đệ tử bồi dưỡng thế nào? Chỉ có thể nội đấu. Đấu có thể đấu, nhưng không thể đấu không nguyên tắc, giống như kiểu ba người ức hiếp một người này là không có nguyên tắc. Không nguyên tắc, nhân phẩm kém, kỳ thật cũng không xem là chuyện quá lớn. Mỗi người đều có khuyết điểm, không ai toàn vẹn, đều có thất tình lục dục, dễ dàng lý giải. Chỉ cần không phải không nhân tính, vậy cũng không phải chuyện lớn. Nếu nhân tính mất đi, đệ tử như vậy bị phát hiện sẽ đuổi đi, không có đường thương lượng gì. Lô lão vốn nghĩ sẽ thua, lại không ngờ ba người Nguyễn Thế Kiệt cùng động thủ. Tuy hắn không xem trọng hành vi của ba người, lại bởi vì có đánh cược với Nhuế Đế, tự nhiên chờ mong ba người trấn áp Lục Ly. Lục Ly vẫn luôn âm thầm đề phòng ba người này, khi ba người vừa động, hắn lập tức phản ứng. Trước tiên hắn thổi kèn lệnh, khống chế Phong Hồn thuật công kích ba người. Giờ đây, Quan Thiên Thu không cần lo lắng nữa, hắn chỉ cần có thể trấn áp ba người, trận nguy cơ này sẽ hoàn toàn vượt qua. Phong Hồn Thuật là bí thuật linh hồn Đạo Thiên Lão Tổ sáng tạo, phi thường bá đạo. Cộng thêm Lục Ly học được một loại bí thuật từ Thiên Gia Tử, tất cả hồn lực đều hóa thành hồn châm, khiến công kích linh hồn của hắn càng thêm sắc bén. Hai người Lưu sư huynh gia nhập tông môn hơn ngàn năm, vẫn là Ngũ Kiếp đỉnh phong, vẫn là đệ tử cấp thấp nhất. Rất rõ ràng chiến lực hai người này không được tốt lắm, gia tộc cũng không phải hào phú, yêu hồn trong linh hồn hai người tự nhiên không quá mạnh. Cho nên... Sau khi hai người bị Phong Hồn Thuật công kích, thân mình ngừng tại chỗ. Bọn họ cảm nhận từng luồng gió như cá chạch nhảy vào trong linh hồn của bọn họ, yêu hồn hoàn toàn không bố trí phòng vệ. Sau khi hồn châm công kích không chút kiêng nể, trong đầu hai người lộ vẻ kinh hãi. Lúc trước bọn họ vẫn luôn xem thường Lục Ly, nghĩ đến đây là một Ngũ Kiếp sơ kỳ, còn là đệ tử ký danh, có thể mạnh thế nào? Lại không ngờ rằng, đây là một con mãnh thú khoác da dê, Lục Ly là cường giả linh hồn. Hai người này chỉ có thể bị trấn áp, nội tâm Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, thần niệm tập trung lên Nguyễn Thế Kiệt, Phong Hồn Thuật như gió dữ mưa rền công kích Nguyễn Thế Kiệt. - Linh hồn người này rất mạnh! Nội tâm Lục Ly trầm xuống, Nguyễn Thế Kiệt giống như không bị gì, công kích linh hồn của hắn mãnh liệt như thế, nếu Nguyễn Thế Kiệt không chịu nổi, hiện giờ đã trúng chiêu, thân thể hoàn toàn không thể động. Xoẹt xoẹt! Gậy gộc trong tay Nguyễn Thế Kiệt biến lớn lên, dòng khí thổ hoàng sắc phía trên vờn quanh, cảm giác phi thường nồng nặc, gây gộc như một luồng cự phong cao mười vạn trượng, bị Nguyễn Thế Kiệt cầm trong tay, dùng để đập Lục Ly. Tốc độ thiết côn này quá nhanh, mới vừa rồi còn ở ngoài ngàn trượng, giây lát đã đến trước mặt Lục Ly. Lục Ly cũng không có biện pháp, triệu tập năng lượng trong huyệt đạo, mang theo lực vạn quân phóng đến cự côn. Ầm! Một thiết côn thật lớn va chạm với một nhân loại nhỏ bé, cảm giác như vẫn thạch va chạm đại địa. Không gian gần Lục Ly đột nhiên run lên, tiếng gầm rú nặng nề vang vọng khắp nơi, quanh quẩn không ngớt. Lục Ly bị đập bay mấy ngàn trượng, thiết côn cũng bay trở về. Vẻ mặt Lục Ly không chút biểu cảm, khóe miệng vẫn có thể thấy vết máu. Một côn này làm khí huyết cả người hắn quay cuồng, thần lực nhiễu loạn, lục phủ ngũ tạng chấn động. Lúc cự côn nện xuống, thần uy thiên địa cực kỳ cường đại. Nếu là Ngũ Kiếp sơ kỳ bình thường, sợ đã biến thành sương máu dưới một côn này. - Lại nhận ba côn của ta! Trên người Nguyễn Thế Kiệt hiện lên một chiến giáp màu trắng, cầm thiết côn thật lớn, uy phong lẫm liệt, giống như một tôn chiến thần. Hắn liên tục đánh cự côn đến Lục Ly, Lục Ly đều không kịp phản ứng, thiết côn thật lớn đập mạnh xuống. Rầm rầm rầm! Thiết côn liên tục đập ba lần, Lục Ly bạo lui mấy vạn trượng, máu tươi trong miệng hắn rốt cuộc không thể áp chế, phun liên tục. Hai tay cũng máu tươi đầm đìa, thiết côn này không phải Đế Binh, nhưng là một kiện trọng bảo siêu cấp, phỏng chừng gậy gộc này có thể nặng mấy vạn cân. Gậy gộc nặng không phải mấu chốt, mấu chốt là Nguyễn Thế Kiệt khẳng định phóng chân ý thổ hệ, mỗi một côn này đập đến đều cảm giác như bị một tòa núi lớn đè áp. Đây cũng do thân thể Lục Ly cường đại, nếu không sợ là Ngũ Kiếp đỉnh phong cũng chịu không nổi. Hả? Lục Ly lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Nguyễn Thế Kiệt không công kích, nội tâm hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, hắn lập tức biến sắc, hắn hiện giờ mới phát hiện, trong cơ thể hắn ẩn chứa rất nhiều năng lượng, những năng lượng này rất nhanh tụ tập ở ba nơi, hình thành đoàn năng lượng thật lớn. Một là ở gần thần đan, một là gần lục phủ ngũ tạng, còn có gần linh hồn! - Khó trách đám người Đinh An Chi, Ngột Thứu gặp Nguyễn Thế Kiệt đều sợ hãi như gặp hổ! Lục Ly hiện giờ tỉnh ngộ lại, chiến lực của Nguyễn Thế Kiệt này rất biến thái, so ra Quan Thiên Thu kia thật quá kém.
Chương 3654 An tĩnh xem biến này
Nguyễn Thế Kiệt vừa rồi chỉ đập hắn bốn gậy, khi mãnh liệt công kích còn lặng lẽ truyền năng lượng vào cơ thể hắn. Hiện tại những năng lượng đó tụ tập lại, rõ ràng muốn nổ tung. Nổ mạnh gần thần đan, hẳn vấn đề không lớn, thần đan thật chắc chắn, hẳn không thể nổ tung, nhiều nhất chỉ là kinh mạch bị hao tổn, không thể vận dụng thần lực thôi. Lục phủ ngũ tạng cũng không phải quá quan trọng, lục phủ ngũ tạng bị vỡ nát, chỉ bị thương nặng mà thôi. Linh hồn nơi này một khi bị nổ nứt, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng, không may còn có thể hồn phi phách tán. Nguyễn Thế Kiệt nhìn sắc mặt Lục Ly biến hóa, ngạo nghễ cười nói: - Tiểu tử, nếu không muốn chết, vậy ngoan ngoãn giao ra thi thể dị thú. Ngoài ra, ngừng công kích ba người bọn họ, ta cam đoan sẽ không tổn thương tính mạng ngươi, thế nào hả? Nguyễn Thế Kiệt công kích bốn côn đã ngừng lại, tự nhiên không định tiếp tục công kích. Chỉ cần tâm niệm Lục Ly khẽ động, ba luồng năng lượng kia sẽ nổ mạnh, Lục Ly không chỉ bị thương nặng, thậm chí sẽ chết. Vù vù! Hô hấp của Lục Ly trở nên trầm trọng, cảm giác Nguyễn Thế Kiệt như một tòa núi cao, một tòa núi không thể vượt qua. Linh hồn hắn không thể thương tổn Nguyễn Thế Kiệt, Thất Sắc Lưu Ly Tháp có lẽ không thể đến gần người, thủ đoạn của hắn đều là mây bay trước Nguyễn Thế Kiệt. Nhưng... Một khi giao ra tất cả thi thể dị thú, hắn sẽ bị đào thải. Đến lúc đó bị đuổi ra ngoài, Quan gia vẫn sẽ không bỏ qua cho hắn, không có Thiên Đế Tông che chở, hắn cũng chỉ còn đường chết. Hắn trầm ngâm một lát, trong mắt hơi nổi lên hồng quang, hắn nhếch miệng cười nói: - Muốn thi thể dị thú thì không có, muốn mạng này thì có một cái, cứ việc lấy đi! Ầm! Hắn vừa nói xong, trong bụng đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, sau đó phần bụng nổ tung, ruột nát bay đầy đất, năng lượng đầu tiên nổ mạnh. Trong mắt Nguyễn Thế Kiệt đằng đằng sát khí: - Tiểu tử, đừng tưởng ta nói giỡn với ngươi, ngươi chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ mà thôi, cho dù thật sự giết ngươi, tông môn còn có thể xóa tên ta hay sao? Giao ra hay không? Không giao ra, chết đi! - Không giao ra! Khóe miệng Lục Ly toàn là máu, trên mặt hắn vẫn đang cười, thoạt nhìn dị thường dữ tợn. Hắn dùng ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm Nguyễn Thế Kiệt, quát lên: - Ngươi có gan thì giết chết ta! Không giết chết ta, ngươi là cháu trai ta! Lục Ly thật nảy sinh ác độc, cũng một đánh cược một lần, muốn cược Nguyễn Thế Kiệt có dám giết mình hay không. Tuy mình là đệ tử ký danh, thậm chí lập tức sẽ không còn là đệ tử ký danh, nhưng ảnh hưởng đến mạng người, khẳng định sẽ bị cao tầng chu ý. Nếu ở trong lòng cao tầng, Nguyễn Thế Kiệt là một tên thích giết chóc lẫn nhau, không có nhân tính, vậy tiền đồ của Nguyễn Thế Kiệt cũng xong rồi. Vì giúp Quan Thiên Thu, hy sinh tiền đồ của mình? Lục Ly tin tưởng Nguyễn Thế Kiệt sẽ không xúc động như vậy, cũng sẽ không ngốc như vậy. Hắn và mình không có ân oán gì, hoàn toàn không đáng. Ầm! Hắn không biết chính là, chờ hắn nói hết lời, ngực hắn đột nhiên nổ mãnh liệt, lục phủ ngũ tạng toàn bộ nổ vỡ, lỗ máu trên lồng ngực cũng lớn hơn nhiều, ngực và phía sau lưng cũng xuất hiện lỗ máu. Nói cách khác, Lục Ly giờ đây ngoài hai tay hai chân và đầu, thân thể đã bị nổ nát bét. Nếu không phải thân thể hắn cường đại, còn có một vài chỗ xương cốt quan trọng không gãy, giờ đây, phỏng chừng đầu hắn và thân thể hắn đã tách riêng. Phốc... Lục Ly điên cuồng phun máu tươi, thân mình rung động kịch liệt, ánh mắt trắng toát, không thở nổi, thiếu chút nữa hôn mê. Lần này hắn bị thương nặng, cảm giác thân thể đã không còn là của chính mình. Rất nhiều nơi trên ngực bụng lưng đều là vết thương. Loại thương thế này hắn lần đầu gặp. Thân mình hắn bắn ra ngoài, trôi nổi giữa không trung, gần như không có dẫn lực gì, cho nên cũng sẽ không rơi xuống. Đôi mắt hắn hiện giờ cũng không mở được, tay chân không thể di động, căn nguyên sinh mệnh bị thương nặng. Thương thế lần này quá nặng. Hắn cảm giác khí tức sinh mệnh đang chậm rãi yếu bớt, nếu khí tức sinh mệnh hoàn toàn biến mất, thì là lúc hắn tử vong. - Lục Ly! Nguyễn Thế Kiệt nhìn thấy Lục Ly như con trùng trôi nổi giữa không trung, hắn không có chút không đành lòng, ngược lại lạnh lùng dò hỏi: - Đừng tưởng rằng ta nói giỡn với ngươi, cuối cùng ta hỏi ngươi lần nữa, đưa hay không? Lục Ly đã không thể hô hấp, hắn hơi mở mắt, miệng mấp mấy, sau khi xác định còn có thể nói chuyện, hắn dùng khí tực toàn thân, hét lên: - Giết ta đi, không giết ta ngươi chính là cháu ta, ngươi chính là cháu ta! Tiếng hô của Lục Ly cũng không lớn, thương thế hiện giờ của hắn quá nặng, có thể hô lên đã phi thường không dễ dàng. Giờ dùng toàn lực hét lên, bộ dáng như tên điên, khiến Nguyễn Thế Kiệt hơi động dung. Tiểu tử này thật không sợ chết... Nguyễn Thế Kiệt trầm mặc, không có hành động tiếp theo. Hắn lần này lại đây là bởi vì có quan hệ sâu xa với Quan gia. Gia tộc của hắn mặt ngoài có đại giao hảo với Quan gia, còn liên hôn vài lần. Kỳ thật Nguyễn gia dựa vào Quan gia thăng tiến, hơn một vạn năm trước, Nguyễn gia còn là gia tộc phụ thuộc của Quan gia. Nói cách khác, Quan Thiên Thu thân là người đệ nhất thế hệ trẻ tuổi Quan gia, kỳ thật có thể xem như thiếu chủ tử của hắn. Hắn nhận được mệnh lệnh, phải giúp Quan Thiên Thu thăng cấp, không tiếc trả giá lớn. Dị thú ba người bọn họ đánh chết đều đưa cho Quan Thiên Thu, cho nên điểm tích lũy của Quan Thiên Thu là tuyệt đối chiếm ưu thế. Duy nhất khiến Nguyễn Thế Kiệt lo lắng là đối thủ cạnh tranh của Quan Thiên Thu, Lục Ly. Cho nên hắn muốn đoạt lấy dị thú của Lục Ly giúp Quan Thiên Thu. Hắn không biết gần đây có cường giả theo dõi hay không, nhưng cho dù có, hắn cũng có tính toán, hắn biết quy tắc ngầm của Thiên Đế Tông, có thể nội đấu, nhưng không thể mất đi nhân tính. Cho nên hắn đả thương nặng Lục Ly, cũng không thể đánh chết Lục Ly. Bằng không đến lúc đó hắn sẽ có phiền toái lớn, Quan Thiên Thu khẳng định sẽ bị liên lụy, không thể thăng cấp. Hắn kỳ thật có thể thoải mái đánh bất tỉnh Lục Ly, như vậy có thể cướp đoạt không gian giới của Lục Ly. Nhưng hắn không làm vậy, mà muốn Lục Ly chủ động giao ra.
Chương 3655 An tĩnh xem biến này
Nếu Lục Ly khuất phục áp lực của hắn, chủ động giao ra thành quả lao động của mình, hắn dùng tinh thạch kí ức ghi chép lại, đến lúc đó có thể hoàn toàn ngăn chặn đường thăng cấp của Lục Ly. Chờ sau khi Lục Ly giao ra không gian giới, hắn còn chuẩn bị để Lục Ly chính miệng thừa nhận bị hắn đánh bại, thậm chí nói ra lời cầu xin tha thứ. Một khi Lục Ly vì bảo mệnh cầu xin tha thứ, sẽ bị cao tầng Thiên Đế Tông xem nhẹ, như vậy Lục Ly hoàn toàn không còn hy vọng trở thành đệ tử chính thức. Lục Ly không có hy vọng, vậy đại biểu Quan Thiên Thu có hy vọng! Đạo lý rất đơn giản, nhưng sự tình trở nên phiền toái, Lục Ly quật cường như thế, chẳng lẽ hắn phải thật sự giết Lục Ly sao? Nếu giết Lục Ly có thể làm Quan Thiên Thu lưu lại, chính mình còn không gặp phiền toái lớn, vậy hắn khẳng định không chần chờ. Vấn đề là giết hắn khẳng định có phiền toái lớn... - Giết đi? Ngươi còn chờ cái gì, đứa cháu trai, đến giết chết ta! Lục Ly đợi mấy hơi thở, hét lên, trong miệng hắn tràn ra máu tươi, cho nên khi gào thét chỉ toàn là máu, bộ dáng dữ tợn đáng sợ như con sói cô độc, nội tâm Nguyễn Thế Kiệt co rút. Chủ động muốn chết? Tiểu tử này là người điên sao? - Tiểu tử này thật quật cường! Trong tòa thành, một đám Đế Cấp đều trầm mặc, nhìn hình dạng của Lục Ly, tuy mọi người cũng không phải đau lòng hay đồng tình. Nhưng biểu tình của Lục Ly, ý chí chiến đấu không khuất phục này, quyết tâm có gan chịu chết này, khiến bọn họ hơi xúc động. Có thể trở thành Đế Cấp, ở đây đều là người trải qua huyết chiến, bọn họ cũng từng bi thảm như thế, cũng từng quật cường như thế. Nhìn thấy bộ dáng của Lục Ly, một vài người cảm thấy nhìn thấy bản thân lúc trước. Đương nhiên! Thân là cao tầng của Thiên Đế Tông, bọn họ cũng sẽ không bởi vì đồng tình kẻ yếu mà tiện đà ra tay hỗ trợ kẻ yếu, thậm chí giúp bọn họ làm bừa. Thân là cao tầng, góc độ nhìn bất đồng với người bình thường. Một tông phái, cần cái gì? Là cường giả, là người thắng, kẻ yếu đáng giá đồng tình, bọn họ cũng tuyệt không cho tài nguyên bồi dưỡng. Nếu hắn bị đánh bại, mặc kệ là nguyên nhân gì, nói rõ hắn không bằng người khác, nói rõ hắn không so được với người khác. Người thắng mặc kệ vận dụng mưu kế hay thực lực chân chính, thậm chí sử dụng một vài thủ đoạn hèn hạ cũng được. Chỉ cần không phải không có nhân tính, cao tầng Thiên Đế Tông đều cho phép. Vì vậy thế giới vốn không có đạo lý đáng nói, cá lớn nuốt cá bé, thích hợp người sinh tồn. Trận tranh phong này, cuối cùng vẫn là Quan Thiên Thu thắng, Lô lão và Nhuế Đế đánh cược, vẫn là Lô lão thắng. Chỉ là Lô lão cũng không quá hưng phấn, thậm chí cảm giác hơi hỗn loạn. Sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng này khiến hắn hơi xấu hổ... Hửm? Đột nhiên trong con ngươi Nhuế Đế chợt lóe hàn quang, mơ hồ lộ ra sát ý. Đám người Tuấn Đế nhìn lướt qua, nhíu mày lại. Bởi vì bọn họ phát hiện, Quan Thiên Thu giờ đây đột nhiên mở mắt, ánh mắt hắn nhìn Lục Ly ở phía xa, trong con ngươi lộ ra vẻ âm ngoan, đột nhiên cầm Đế Binh phóng đến Lục Ly. Sát khí trên người Quan Thiên Thu rất nặng, giờ đây còn cầm Đế Binh qua, còn có thể làm gì? Rõ ràng muốn tra tấn Lục Ly, thậm chí giết Lục Ly. - Lạp đại nhân! Nhuế Đế nhìn về lão lão giả hắc bào ngồi ở một góc, vẫn luôn không nói gì, cũng không mở mắt, hắn trầm giọng nói: - Có cần ra tay can thiệp không? Nhuế Đế không nỡ nhìn, Lục Ly sắp chết rồi, Quan Thiên Thu còn muốn tra tấn, thật quá không nhân đạo rồi? Lỡ như Quan Thiên Thu nảy sinh ác độc, một kiếm chém chết Lục Ly thì sao? - Không cần! Lão giả hắc bào không thèm mở mắt, chỉ lạnh lùng đáp lại: - An tĩnh xem biến này! Lạp đại nhân là giám sát tử cao nhất của khảo hạch tông môn, cũng là người có thực lực mạnh nhất ở đây, địa vị ở tông môn phi thường cao. Tình hình của khảo hạch tông môn, bọn Nhuế Đế không thể can thiệp, cần Lạp đại nhân đồng ý. Mắt thấy Quan Thiên Thu phóng đến Lục Ly, rất có thể gây tai nạn chết người, Lạp đại nhân lại không cho phép Nhuế Đế can thiệp? Điều này khiến nội tâm mọi người đều thầm nghĩ chẳng lẽ Lạp đại nhân đang thiên vị Quan Thiên Thu? Chẳng lẽ Lạp đại nhân có quan hệ với Quan gia? Hoặc là có quan hệ với Lão Quan Đế đã mất đi? Nhuế Đế nhấp môi, không nói gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, mọi người còn lại cũng nhìn chằm chằm bên này, muốn xem Lục Ly sẽ có kết cục gì. Quan Thiên Thu thật nổi giận, hắn lại bị Lục Ly trấn áp. Sau khi hắn đột phá Lục Kiếp vẫn không phải đối thủ của Lục Ly, điều này khiến hắn thật hổ thẹn. Quan trọng nhất là hắn sợ xung đột vừa rồi rơi vào mắt Đế Cấp đang ẩn núp gần đó. Nếu thật sự có Đế Cấp ẩn núp, hắn bị một Ngũ Kiếp sơ kỳ trấn áp, phân lượng của hắn sẽ giảm đi trong lòng tất cả cao tầng Thiên Đế Tông, lần này rất có thể không thể thăng cấp, cho dù thăng cấp cũng ít khả năng bị trọng điểm bồi dưỡng. Nói cách khác, trận chiến vừa rồi, Lục Ly hủy diệt tôn nghiêm của hắn, kiêu ngạo của hắn, còn có tiền đồ của hắn. Mặt khác còn có một điều, Nguyễn Thế Kiệt khẳng định báo hết mọi chuyện về Nguyễn gia, đến lúc việc này rơi vào tay Quan gia, hắn sẽ trở thành phế vật trong lòng cao tầng Quan gia, không được trọng dụng nữa... Cho nên, nội tâm hắn thật nổi giận, giờ đây, năng lượng trong linh hồn hắn rốt cuộc được thanh tẩy, hắn tự nhiên bay đến chỗ Lục Ly, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lục Ly cọ quậy trên mặt đất, trong mắt đều là sát ý. Vù! Hắn bổ một kiếm từ xa, một kiếm quang ám kim bay đi, bổ lên lưng Lục Ly. Thân thể Lục Ly vốn đã nát bét, giờ đây càng thêm thê thảm, thân mình cũng bị nổ bay. - Lục Ly, đến lúc chết rồi, ngươi còn bừa bãi như vậy? Hắn tiếp tục bay đến chỗ Lục Ly, khuôn mặt dữ tợn rống lên: - Ngông cuồng, ngươi tiếp tục ngông cuồng đi, đứng lên cho gia, tiếp tục ngông cuồng đi! Vù! Lại là một kiếm bay đi, thân thể Lục Ly bay ra ngoài, Lục Ly giống như hôn mê, giờ đây đang nhắm mắt lại, khí tức cả người mong manh, cảm giác sẽ chết bất cứ lúc nào.
Đây là đan dược hắn đã sớm chuẩn bị, là người của Quan gia bí mật đưa tới, là vì đối phó công kích linh hồn của Lục Ly. Sau khi nuốt đan dược này, linh hồn của Quan Thiên Thu mạnh hơn gấp mười, công kích linh hồn của Lục Ly cũng dễ dàng chống lại. Sau khi hắn xác định công kích linh hồn không thể tổn thương hắn, hắn rất nhanh bao vây Lục Ly, đồng thời không ngừng phóng thích hư ảnh cự thú. - Quan công tử này cũng quá cẩn thận rồi đi? - Đúng vậy, trực tiếp xông lên, một chiêu có thể đả thương nặng hắn, cần gì lãng phí thời gian như vậy? Hai võ giả Ngũ Kiếp đỉnh phong nói thầm, Phong Hồn Thuật của Lục Ly rất bí mật, không có dao động gì, bọn họ đều không tra xét ra được. Nguyễn sư huynh cũng hơi khó hiểu, nhưng hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm trận chiến. Rầm rầm rầm! Hư ảnh cự thú càng nhiều, Lục Ly không ngăn chặn nổi. Hắn bị một hư ảnh cự thú oanh kích, thân mình bị đánh bay, sau lưng máu tươi đầm đìa, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, cũng không bị thương nặng gì. - Uy lực tăng lên nhiều như vậy? Lục Ly âm thầm líu lưỡi, con ngươi chuyển động, muốn phá cục. Tuy Quan Thiên Thu bị chọc giận, nhưng cũng không ngốc, không có hắn cơ hội đến gần. Linh hồn của hắn dường như trở nên rất mạnh, Phong Hồn Thuật cũng không thể làm hắn trúng chiêu, vậy hắn không thể mượn dùng Thất Sắc Lưu Ly Tháp công kích. Quan Thiên Thu cách hơn mấy ngàn trượng, hơn nữa còn tập trung vào hắn, chỉ cần hắn lấy ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp, Quan Thiên Thu khẳng định sẽ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Thất Sắc Lưu Ly Tháp có tốc độ rất nhanh, nhưng nếu bay ra mấy ngàn trượng, muốn sử dụng cánh tay là không thể nào. Cho nên muốn lợi dụng ngọn lửa bên trong làm bỏng hắn, hoặc là thu Quan Thiên Thu vào, nếu không gần như không thể nào. - Xông lên! Lục Ly nghĩ nghĩ, cắn răng phóng đến chỗ Quan Thiên thu, bên người liên tục ngưng tụ Vô Vọng Thần Phù, đánh nát đám dị thú bay tới từ phía trước. Dư âm chấn động cường đại đỉnh phong của hắn rất nhanh đến gần Quan Thiên Thu. Hắc hắc! Sắc mặt Quan Thiên Thu lộ ra tươi cười, Lục Ly nóng nảy, nhưng cũng không có biện pháp, chỉ có thể liều mạng kéo gần khoảng cách với hắn. Thân mình hắn đi rất nhanh, vẫn bảo trì khoảng cách mấy ngàn trượng với Lục Ly, đồng thời tiếp tục ngưng tụ hư ảnh cự thú công kích Lục Ly. Tuy phòng ngự của Lục Ly rất mạnh, nhưng hắn có thể kiên trì bao lâu? Thương thế không ngừng tăng lên, đến lúc đó sợ là sẽ giống lần trước, không thể động đậy được? Lần trước hắn phế đi thần đan của Lục Ly, đáng tiếc, cuối cùng trúng công kích linh hồn của Lục Ly. Nhưng lần này hắn đến có chuẩn bị, công kích linh hồn của Lục Ly không thể đả thương hắn. Hắn tự tin lần này có thể trấn áp Lục Ly không vấn đề. - Quan huynh đệ, đừng chơi với hắn nữa, trực tiếp đánh tàn phế là được rồi! Lưu sư huynh thấy Lục Ly không ngừng truy đuổi, Quan Thiên Thu không ngừng né tránh, chỉ dựa vào công kích hư ảnh cự thú ngưng tụ, có hơi không kiên nhẫn hét lớn. Trong mắt hắn, Quan Thiên Thu tùy ý phóng ra chân ý phong hệ đều có thể đả thượng nặng Lục Ly, vậy phóng thích sát chiêu càng mạnh, không phải thoải mái đánh Lục Ly trọng thương sao? Nguyễn sư huynh và người khác cũng không hiểu, Quan Thiên Thu là muốn chơi mèo vờn chuột sao? Nhưng giờ đây là khảo hạch tông môn, kéo dài thời gian chiến đấu như vậy, động tĩnh nơi này cũng không nhỏ, lỡ dẫn đến tiền bối của tông môn thì sao? - Ba vị sư huynh chờ một hồi! Quan Thiên Thu cười khổ truyền âm: - Tiểu tử này có vài thủ đoạn, ta không thể để hắn đến gần, cho nên cần ít thời gian hao mòn hắn, ba vị sư huynh chờ một chút đi! - Được rồi! Ba người Nguyễn sư huynh cũng không sốt ruột, dù sao chiến đấu với Lục Ly cũng không phải bọn họ. Cho dù trưởng bối tông môn đến đây, cũng không liên quan bọn họ, muốn trách phạt thì cũng trách phạt Lục Ly và Quan Thiên Thu. Rầm rầm rầm! Lục Ly không ngừng truy đuổi Quan Thiên Thu, lại không thể kéo gần khoảng cách hai bên. Quan Thiên Thu là Lục Kiếp, tốc độ nhanh hơn hắn một chút, cộng thêm có hư ảnh cự thú vô cùng vô tận ảnh hưởng công kích của Lục Ly, Lục Ly làm sao tới gần? Không ngừng bị hư ảnh cự thú công kích, thương thế của Lục Ly hiện tại đã rất nặng, nếu tiếp tục, khẳng định sẽ bị thương nặng hơn, thậm chí sẽ bị oanh sát. - Chiến lực hai người này vẫn có chênh lệch rất lớn! Trong tòa thành, Tuấn Đế lắc đầu than nhẹ, có hai Đế Cấp hơi gật đầu, bọn họ có thể nhìn, hai người đều đang bảo lưu, Lục Ly phóng ra công kích linh hồn, bọn họ đều có thể cảm ứng. Mặc kệ thế nào, thương thế của Lục Ly càng ngày càng nặng, đây là chuyện thật không cần hoài nghi. Nếu Lục Ly có sát chiêu chiến thắng lập tức, đã sớm phóng ra, cũng không ở đây đau khổ bị truy đuổi. - Lục Ly sẽ không chịu thiệt chứ? Lô lão cười tủm tỉm nhìn Nhuế Đế nói: - Hiện tại tiểu tử này đã ăn thiệt rất lớn, nếu tiếp tục nữa, sẽ càng ngày càng chịu thiệt, Tiểu Nhuế à, lần này ngươi đã thua rồi? Nhuế Đế và Lô lão cược là Lục Ly sẽ không chịu thiệt, tình huống hiện tại xem ra Lục Ly đã chịu thiệt, cho nên nếu tính toán, Lô lão đã thắng rồi. Nhuế Đế hơi nhăn mày, Lục Ly lần trước phải dựa vào công kích linh hồn và Thất Sắc Lưu Ly Tháp phối hợp mới thắng được Quan Thiên Thu, lần này dường như công kích linh hồn không dùng được? Vậy Lục Ly có thể nghịch chuyển cục diện sao? Hắn trầm ngâm một lát: - Xem tiếp thôi, hiện tại hắn không phải không bị thương nặng sao? Lỡ như có thể trở mình thì sao? Lục Ly rất nhanh trở mình, nhanh đến mức khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Sau nửa nén hương, Lục Ly đột nhiên đứng tại chỗ, sau đó hắn lấy ra kèn lệnh, thổi lên. Kèn lệnh này là một kiện trọng bảo, lúc trước lợi dụng kèn lệnh phóng ra pháp tắc thần âm, khiến uy lực pháp tắc thần ăn tăng lên nhiều. Lần này Lục Ly quyết định lợi dụng kèn lệnh phóng thích Phong Hồn Thuật. Chỉ cần có thể làm uy lực Phong Hồn Thuật tăng lên nhiều, Lục Ly tin tưởng có thể dễ dàng đả thương Quan Thiên Thu. Chỉ cần linh hồn của Quan Thiên Thu bị thương, việc còn lại đều đơn giản.
Chương 3652 Xoay chuyển tình thế
Lục Ly cố chống lại ba lượt công kích hư ảnh cự thú. Tiếng kèn lệnh vang lên, từng cuộn sóng vô hình tản ra, chỉ tản ra mấy trăm trượng, uy lực trở nên yếu đi. - Không đúng, không phải phóng thích như vậy! Thân hình Lục Ly phiêu động trái phải, tránh né hư ảnh cự thú bốn phương tám hướng. Hắn nhắm hai mắt lại, dụng tậm nghe thanh âm của kèn lệnh, tìm điểm khớp nhau với Phong Hồn Thuật. Hắn lại chịu hơn mười công kích, thân thể bị thương nặng hơn vài phần. Hắn liên tục thổi kèn lệnh, tiếng kèn này càng lúc càng nhỏ, đợi một lát, tiếng kèn lệnh không còn nữa! - Thành công rồi! Lúc này, nội tâm Lục Ly thật mừng rỡ, Phong Hồn Thuật vốn vô hình vô thanh, nếu tiếng kèn lệnh càng lớn, vậy Phong Hồn Thuật phóng thích không thành công. Sau khi tiếng kèn lệnh biến mất, Lục Ly phát hiện trên không trung, từng đợt gió thổi phất đến, rất nhanh tụ tập chỗ Quan Thiên Thu. - Đây là đang đùa cái gì? Hai người Lưu sư huynh ở bên kia xem không hiểu, Lục Ly lấy ra một cái kèn lệnh để thổi, thổi một lát chợt không còn âm thanh? Hắn bị đập đầu đến có vấn đề rồi sao? - Không đúng, bảo vật này rất mạnh! Quang mang trong mắt Nguyễn sư huynh không ngừng lóe lên, hắn phát hiện vấn đề. Hắn thấy Quan Thiên Thu đột nhiên ngừng lại, trên mặt lộ vẻ kinh hoảng. Quan Thiên Thu không phải kẻ ngốc, hắn vẫn chạy rất nhanh, giờ đột nhiên ngừng lại, khẳng định đã xảy ra vấn đề. Hai người cách xa như vậy, có thể khiến Quan Thiên Thu xuất hiện vấn đề, chỉ có thể là... công kích linh hồn. - Người này am hiểu công kích linh hồn! Nguyễn sư huynh quát lên, sau khi hắn phát hiện Quan Thiên Thu không còn phóng ra công kích, Lục Ly rất nhanh đến gần Quan Thiên Thu, hắn trầm quát: - Không hay rồi, Quan huynh đệ sắp bị đả bại rồi! - Kèn lệnh này quả nhiên là chí bảo! Lục Ly cảm khái không thôi, kèn lệnh có thêm tác dụng vớicông kích linh hồn. Phong Hồn Thuật của hắn lúc trước không tạo thương tổn gì, giờ đây, vừa dùng kèn lệnh này, linh hồn của Quan Thiên Thu lập tức bị thương. Phong Hồn Thuật cường đại hơn mấy lần. Vù! Lục Ly lấy ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp, bảo tháp này tản ra thần quang bảy màu, từng đạo thần uy tràn ngập, một khí tức cổ xưa cuồn cuộn phóng ra. Lục Ly vung tay, bảo tháp hóa thành lưu quang bay về phía Quan Thiên Thu. Trong linh hồn Quan Thiên Thu thật hỗn loạn, giờ đây linh hồn đều bị thương, hoàn toàn không để ý tinh huống bên ngoài. Nếu hắn không chuyên tâm ứng phó tình huống trong linh hồn, sợ là linh hồn sẽ trực tiếp tan vỡ. Hắn nhận ra Thất Sắc Lưu Ly Tháp đến gần, cũng cảm nhận được nguy cơ trí mạng, nhưng hắn không làm được gì. Nội tâm hắn thật hối hận, linh hồn vẫn là sở đoản của hắn, sớm biết như vậy, đã khẩn cầu tộc trưởng ban yêu hồn cửu phẩm. - Đế Binh! Nguyễn sư huynh nheo mày, khóe miệng hai người Lưu sư huynh co rúm lại. Bọn họ không ngờ một Ngũ Kiếp sơ kỳ nho nhỏ lại có Đế Binh? Đây còn không phải Đế Binh bình thường mà rõ ràng là trọng bảo. - Chẳng lẽ tiểu tử này là công tử hào môn? Nhưng chưa từng nghe thấy tiếng tăm người này! Vô Tận Thần Khư cũng không có hào phú họ Lục! Lưu sư huynh thì thào, tuy Vô Tận Thần Khư có rất nhiều Đế Binh, Đế Binh của Thiên Đế Tông càng nhiều, nhưng không phải đệ tử hay cường giả nhà giàu thì rất khó có được. Thất Sắc Lưu Ly Tháp bay đến bên người Quan Thiên Thu, Lục Ly giờ đây hơi do dự, rốt cuộc là thả ra ngọn lửa đốt Quan Thiên Thu trọng thương hay trực tiếp hút vào trấn áp? Mặc kệ là thủ đoạn gì, đều sẽ có phiền toái, cuối cùng sẽ náo loạn đến cao tầng Thiên Đế Tông. Cho nên lúc này, nội tâm Lục Ly thật hung ác, muốn đốt cháy Quan Thiên Thu, thuận tiện còn muốn phế bỏ thần đan của hắn, trả thù ba năm trước đây Quan Thiên Thu phế bỏ thần đan của mình. Cuối cùng Lục Ly vẫn nhịn xuống, bởi vì hắn luôn có một cảm giác, giống như gần đó có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm mình. Loại cảm giác này cũng không chuẩn xác nhưng Lục Ly vẫn không dám mạo hiểm, lỡ như gần đó thật sự ẩn núp mấy Đế Cấp thì sao. Lục Ly không đốt cháy Quan Thiên Thu, cũng không thu hắn vào, chỉ để Thất Sắc Lưu Ly Tháp hung hăng đâm tới Quan Thiên Thu. Ầm! Quan Thiên Thu giống như bị một tòa núi lớn đánh, Đế Binh nặng nề thế nào không cần hoài nghi. Đây tuyệt đối có thể sánh bằng một ngọn núi. Nhưng phòng ngự của Quan Thiên Thu, va chạm này chỉ khiến khí huyết hắn quay cuồng, cũng không bị thương thế quá nặng. Ầm! Thất Sắc Lưu Tháp nhanh chóng bay lên trời cao, sau đó mạnh mẽ va chạm, chỉ một hơi thở, Thất Sắc Lưu Ly tháp va chạm năm lần. Mặt khác, Lục Ly liên tục thổi kèn lệnh, tiếp tục công kích linh hồn của Quan Thiên Thu. Rầm rầm rầm! Quan Thiên Thu liên tục va chạm, rất nhanh bị đâm đến đầu rơi máu chảy, bị thương nhiều nơi. Trở thành lĩnh chủ, thân thể cũng thật cường đại. Giờ đây hắn đều không cần chủ động phòng ngự, bị động phòng ngự lại không có bị thương. Không bị thương, vậy tiếp tục đập! Lục Ly không dừng lại, tuy hắn đã chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng nếu đã khai chiến, hắn không thể nào dừng tay, ít nhất phải khiến Quan Thiên Thu mất sức chiến đấu. Đồng thời, hắn nuốt dược chữa thương, bắt đầu khôi phục thương thế. Tuy mấy người Nguyễn sư huynh cũng không định động thủ, nhưng vẫn phải đề phòng, lỡ như Nguyễn sư huynh động thủ thì sao? Đinh An Chi và Ngột Thứu đều thật sợ hãi người này, nói rõ chiến lực của người này thật bưu hãn. Nói thì chậm, làm thì nhanh! Thời gian Lục Ly trở mình chỉ ngắn ngủi một hai nén hương, trong tòa thành, Lô lão vốn cười rạng rỡ, hiện giờ mặt mũi đều đen sì. Hắn vừa rồi còn nói thắng Nhuế Đế, hiện tại lập tức vả mặt, tâm tình làm sao vui sướng? - Kèn lệnh này là một kiện chí bảo Thượng Cổ! Tuấn Đế nhìn chằm chằm kèn lệnh, nói: - Thần văn phía trên còn có cảm xúc, hơi thở, đều như vật Thượng Cổ. Tiểu tử này có lai lịch gì? Uy lực bảo vật này đã có thể sánh bằng Đế Binh bình thường, tăng cường linh hồn nhiều như vậy. Nhuế Đế, các ngươi lần này lại thắng rồi. - Không nhất định! Trên mặt Nhuế Đế không còn ý cười, ngược lại ngưng trọng nói: - Ta đoán Nguyễn Thế Kiệt sắp ra tay rồi. Nguyễn Thế Kiệt là đệ tử mạnh nhất trong khảo hạch lần này, Lục Ly... không phải đối thủ của hắn!
Chương 3653 Cứ việc cầm đi
Nguyễn Thế Kiệt đến cùng Quan Thiên Thu, xem như trợ lực của Quan Thiên Thu. Nếu ba người Nguyễn Thế Kiệt động thủ trấn áp Lục Ly, vẫn có thể xem như Lục Ly chịu thiệt lớn, đến lúc đó vẫn là bọn Nhuế Đế thua. Hắc hắc! Lô lão nheo mày, nói: - Vậy mà đồng loạt ra tay, ba người này quả nhiên không biết xấu hổ, lại ba đánh một, còn là đánh lén. Nhưng... làm hay lắm, lão phu còn tưởng rằng thua chắc rồi, tình thế nghịch chuyển mà. Mọi người nhìn lướt qua, quả nhiên phát hiện ba người đồng thời ra tay, hóa thành ba luồng lưu quang vọt đến chỗ Lục Ly. Hơi thở Nguyễn Thế Kiệt khủng bố nhất, trong tay còn cầm theo một cây thiết côn thật lớn, giống như một con Vạn Thú Vương rít gào phóng đến. Ba đánh một, còn là đệ tử chính thức ức hiếp đệ tử ký danh. Đây là hành vi không biết xấu hổ, nếu đổi lại Lô lão bình thường đã chửi má nó, nhưng giờ hắn lại đang cười tủm tỉm. Ồn ào giữa các đệ tử kỳ thật là chuyện nhỏ. Quan Thiên Thu nói một câu không sai, một đám thú đánh nhau mới có thể sinh ra Thú Vương, một đám dê con nhất định bị người đồ tể. Thiên Đế Tông không ai dám trêu chọc, tâm huyết của các đệ tử bồi dưỡng thế nào? Chỉ có thể nội đấu. Đấu có thể đấu, nhưng không thể đấu không nguyên tắc, giống như kiểu ba người ức hiếp một người này là không có nguyên tắc. Không nguyên tắc, nhân phẩm kém, kỳ thật cũng không xem là chuyện quá lớn. Mỗi người đều có khuyết điểm, không ai toàn vẹn, đều có thất tình lục dục, dễ dàng lý giải. Chỉ cần không phải không nhân tính, vậy cũng không phải chuyện lớn. Nếu nhân tính mất đi, đệ tử như vậy bị phát hiện sẽ đuổi đi, không có đường thương lượng gì. Lô lão vốn nghĩ sẽ thua, lại không ngờ ba người Nguyễn Thế Kiệt cùng động thủ. Tuy hắn không xem trọng hành vi của ba người, lại bởi vì có đánh cược với Nhuế Đế, tự nhiên chờ mong ba người trấn áp Lục Ly. Lục Ly vẫn luôn âm thầm đề phòng ba người này, khi ba người vừa động, hắn lập tức phản ứng. Trước tiên hắn thổi kèn lệnh, khống chế Phong Hồn thuật công kích ba người. Giờ đây, Quan Thiên Thu không cần lo lắng nữa, hắn chỉ cần có thể trấn áp ba người, trận nguy cơ này sẽ hoàn toàn vượt qua. Phong Hồn Thuật là bí thuật linh hồn Đạo Thiên Lão Tổ sáng tạo, phi thường bá đạo. Cộng thêm Lục Ly học được một loại bí thuật từ Thiên Gia Tử, tất cả hồn lực đều hóa thành hồn châm, khiến công kích linh hồn của hắn càng thêm sắc bén. Hai người Lưu sư huynh gia nhập tông môn hơn ngàn năm, vẫn là Ngũ Kiếp đỉnh phong, vẫn là đệ tử cấp thấp nhất. Rất rõ ràng chiến lực hai người này không được tốt lắm, gia tộc cũng không phải hào phú, yêu hồn trong linh hồn hai người tự nhiên không quá mạnh. Cho nên... Sau khi hai người bị Phong Hồn Thuật công kích, thân mình ngừng tại chỗ. Bọn họ cảm nhận từng luồng gió như cá chạch nhảy vào trong linh hồn của bọn họ, yêu hồn hoàn toàn không bố trí phòng vệ. Sau khi hồn châm công kích không chút kiêng nể, trong đầu hai người lộ vẻ kinh hãi. Lúc trước bọn họ vẫn luôn xem thường Lục Ly, nghĩ đến đây là một Ngũ Kiếp sơ kỳ, còn là đệ tử ký danh, có thể mạnh thế nào? Lại không ngờ rằng, đây là một con mãnh thú khoác da dê, Lục Ly là cường giả linh hồn. Hai người này chỉ có thể bị trấn áp, nội tâm Lục Ly thở phào nhẹ nhõm, thần niệm tập trung lên Nguyễn Thế Kiệt, Phong Hồn Thuật như gió dữ mưa rền công kích Nguyễn Thế Kiệt. - Linh hồn người này rất mạnh! Nội tâm Lục Ly trầm xuống, Nguyễn Thế Kiệt giống như không bị gì, công kích linh hồn của hắn mãnh liệt như thế, nếu Nguyễn Thế Kiệt không chịu nổi, hiện giờ đã trúng chiêu, thân thể hoàn toàn không thể động. Xoẹt xoẹt! Gậy gộc trong tay Nguyễn Thế Kiệt biến lớn lên, dòng khí thổ hoàng sắc phía trên vờn quanh, cảm giác phi thường nồng nặc, gây gộc như một luồng cự phong cao mười vạn trượng, bị Nguyễn Thế Kiệt cầm trong tay, dùng để đập Lục Ly. Tốc độ thiết côn này quá nhanh, mới vừa rồi còn ở ngoài ngàn trượng, giây lát đã đến trước mặt Lục Ly. Lục Ly cũng không có biện pháp, triệu tập năng lượng trong huyệt đạo, mang theo lực vạn quân phóng đến cự côn. Ầm! Một thiết côn thật lớn va chạm với một nhân loại nhỏ bé, cảm giác như vẫn thạch va chạm đại địa. Không gian gần Lục Ly đột nhiên run lên, tiếng gầm rú nặng nề vang vọng khắp nơi, quanh quẩn không ngớt. Lục Ly bị đập bay mấy ngàn trượng, thiết côn cũng bay trở về. Vẻ mặt Lục Ly không chút biểu cảm, khóe miệng vẫn có thể thấy vết máu. Một côn này làm khí huyết cả người hắn quay cuồng, thần lực nhiễu loạn, lục phủ ngũ tạng chấn động. Lúc cự côn nện xuống, thần uy thiên địa cực kỳ cường đại. Nếu là Ngũ Kiếp sơ kỳ bình thường, sợ đã biến thành sương máu dưới một côn này. - Lại nhận ba côn của ta! Trên người Nguyễn Thế Kiệt hiện lên một chiến giáp màu trắng, cầm thiết côn thật lớn, uy phong lẫm liệt, giống như một tôn chiến thần. Hắn liên tục đánh cự côn đến Lục Ly, Lục Ly đều không kịp phản ứng, thiết côn thật lớn đập mạnh xuống. Rầm rầm rầm! Thiết côn liên tục đập ba lần, Lục Ly bạo lui mấy vạn trượng, máu tươi trong miệng hắn rốt cuộc không thể áp chế, phun liên tục. Hai tay cũng máu tươi đầm đìa, thiết côn này không phải Đế Binh, nhưng là một kiện trọng bảo siêu cấp, phỏng chừng gậy gộc này có thể nặng mấy vạn cân. Gậy gộc nặng không phải mấu chốt, mấu chốt là Nguyễn Thế Kiệt khẳng định phóng chân ý thổ hệ, mỗi một côn này đập đến đều cảm giác như bị một tòa núi lớn đè áp. Đây cũng do thân thể Lục Ly cường đại, nếu không sợ là Ngũ Kiếp đỉnh phong cũng chịu không nổi. Hả? Lục Ly lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Nguyễn Thế Kiệt không công kích, nội tâm hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, hắn lập tức biến sắc, hắn hiện giờ mới phát hiện, trong cơ thể hắn ẩn chứa rất nhiều năng lượng, những năng lượng này rất nhanh tụ tập ở ba nơi, hình thành đoàn năng lượng thật lớn. Một là ở gần thần đan, một là gần lục phủ ngũ tạng, còn có gần linh hồn! - Khó trách đám người Đinh An Chi, Ngột Thứu gặp Nguyễn Thế Kiệt đều sợ hãi như gặp hổ! Lục Ly hiện giờ tỉnh ngộ lại, chiến lực của Nguyễn Thế Kiệt này rất biến thái, so ra Quan Thiên Thu kia thật quá kém.
Chương 3654 An tĩnh xem biến này
Nguyễn Thế Kiệt vừa rồi chỉ đập hắn bốn gậy, khi mãnh liệt công kích còn lặng lẽ truyền năng lượng vào cơ thể hắn. Hiện tại những năng lượng đó tụ tập lại, rõ ràng muốn nổ tung. Nổ mạnh gần thần đan, hẳn vấn đề không lớn, thần đan thật chắc chắn, hẳn không thể nổ tung, nhiều nhất chỉ là kinh mạch bị hao tổn, không thể vận dụng thần lực thôi. Lục phủ ngũ tạng cũng không phải quá quan trọng, lục phủ ngũ tạng bị vỡ nát, chỉ bị thương nặng mà thôi. Linh hồn nơi này một khi bị nổ nứt, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng, không may còn có thể hồn phi phách tán. Nguyễn Thế Kiệt nhìn sắc mặt Lục Ly biến hóa, ngạo nghễ cười nói: - Tiểu tử, nếu không muốn chết, vậy ngoan ngoãn giao ra thi thể dị thú. Ngoài ra, ngừng công kích ba người bọn họ, ta cam đoan sẽ không tổn thương tính mạng ngươi, thế nào hả? Nguyễn Thế Kiệt công kích bốn côn đã ngừng lại, tự nhiên không định tiếp tục công kích. Chỉ cần tâm niệm Lục Ly khẽ động, ba luồng năng lượng kia sẽ nổ mạnh, Lục Ly không chỉ bị thương nặng, thậm chí sẽ chết. Vù vù! Hô hấp của Lục Ly trở nên trầm trọng, cảm giác Nguyễn Thế Kiệt như một tòa núi cao, một tòa núi không thể vượt qua. Linh hồn hắn không thể thương tổn Nguyễn Thế Kiệt, Thất Sắc Lưu Ly Tháp có lẽ không thể đến gần người, thủ đoạn của hắn đều là mây bay trước Nguyễn Thế Kiệt. Nhưng... Một khi giao ra tất cả thi thể dị thú, hắn sẽ bị đào thải. Đến lúc đó bị đuổi ra ngoài, Quan gia vẫn sẽ không bỏ qua cho hắn, không có Thiên Đế Tông che chở, hắn cũng chỉ còn đường chết. Hắn trầm ngâm một lát, trong mắt hơi nổi lên hồng quang, hắn nhếch miệng cười nói: - Muốn thi thể dị thú thì không có, muốn mạng này thì có một cái, cứ việc lấy đi! Ầm! Hắn vừa nói xong, trong bụng đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, sau đó phần bụng nổ tung, ruột nát bay đầy đất, năng lượng đầu tiên nổ mạnh. Trong mắt Nguyễn Thế Kiệt đằng đằng sát khí: - Tiểu tử, đừng tưởng ta nói giỡn với ngươi, ngươi chỉ là một đệ tử ký danh nho nhỏ mà thôi, cho dù thật sự giết ngươi, tông môn còn có thể xóa tên ta hay sao? Giao ra hay không? Không giao ra, chết đi! - Không giao ra! Khóe miệng Lục Ly toàn là máu, trên mặt hắn vẫn đang cười, thoạt nhìn dị thường dữ tợn. Hắn dùng ánh mắt như dã thú nhìn chằm chằm Nguyễn Thế Kiệt, quát lên: - Ngươi có gan thì giết chết ta! Không giết chết ta, ngươi là cháu trai ta! Lục Ly thật nảy sinh ác độc, cũng một đánh cược một lần, muốn cược Nguyễn Thế Kiệt có dám giết mình hay không. Tuy mình là đệ tử ký danh, thậm chí lập tức sẽ không còn là đệ tử ký danh, nhưng ảnh hưởng đến mạng người, khẳng định sẽ bị cao tầng chu ý. Nếu ở trong lòng cao tầng, Nguyễn Thế Kiệt là một tên thích giết chóc lẫn nhau, không có nhân tính, vậy tiền đồ của Nguyễn Thế Kiệt cũng xong rồi. Vì giúp Quan Thiên Thu, hy sinh tiền đồ của mình? Lục Ly tin tưởng Nguyễn Thế Kiệt sẽ không xúc động như vậy, cũng sẽ không ngốc như vậy. Hắn và mình không có ân oán gì, hoàn toàn không đáng. Ầm! Hắn không biết chính là, chờ hắn nói hết lời, ngực hắn đột nhiên nổ mãnh liệt, lục phủ ngũ tạng toàn bộ nổ vỡ, lỗ máu trên lồng ngực cũng lớn hơn nhiều, ngực và phía sau lưng cũng xuất hiện lỗ máu. Nói cách khác, Lục Ly giờ đây ngoài hai tay hai chân và đầu, thân thể đã bị nổ nát bét. Nếu không phải thân thể hắn cường đại, còn có một vài chỗ xương cốt quan trọng không gãy, giờ đây, phỏng chừng đầu hắn và thân thể hắn đã tách riêng. Phốc... Lục Ly điên cuồng phun máu tươi, thân mình rung động kịch liệt, ánh mắt trắng toát, không thở nổi, thiếu chút nữa hôn mê. Lần này hắn bị thương nặng, cảm giác thân thể đã không còn là của chính mình. Rất nhiều nơi trên ngực bụng lưng đều là vết thương. Loại thương thế này hắn lần đầu gặp. Thân mình hắn bắn ra ngoài, trôi nổi giữa không trung, gần như không có dẫn lực gì, cho nên cũng sẽ không rơi xuống. Đôi mắt hắn hiện giờ cũng không mở được, tay chân không thể di động, căn nguyên sinh mệnh bị thương nặng. Thương thế lần này quá nặng. Hắn cảm giác khí tức sinh mệnh đang chậm rãi yếu bớt, nếu khí tức sinh mệnh hoàn toàn biến mất, thì là lúc hắn tử vong. - Lục Ly! Nguyễn Thế Kiệt nhìn thấy Lục Ly như con trùng trôi nổi giữa không trung, hắn không có chút không đành lòng, ngược lại lạnh lùng dò hỏi: - Đừng tưởng rằng ta nói giỡn với ngươi, cuối cùng ta hỏi ngươi lần nữa, đưa hay không? Lục Ly đã không thể hô hấp, hắn hơi mở mắt, miệng mấp mấy, sau khi xác định còn có thể nói chuyện, hắn dùng khí tực toàn thân, hét lên: - Giết ta đi, không giết ta ngươi chính là cháu ta, ngươi chính là cháu ta! Tiếng hô của Lục Ly cũng không lớn, thương thế hiện giờ của hắn quá nặng, có thể hô lên đã phi thường không dễ dàng. Giờ dùng toàn lực hét lên, bộ dáng như tên điên, khiến Nguyễn Thế Kiệt hơi động dung. Tiểu tử này thật không sợ chết... Nguyễn Thế Kiệt trầm mặc, không có hành động tiếp theo. Hắn lần này lại đây là bởi vì có quan hệ sâu xa với Quan gia. Gia tộc của hắn mặt ngoài có đại giao hảo với Quan gia, còn liên hôn vài lần. Kỳ thật Nguyễn gia dựa vào Quan gia thăng tiến, hơn một vạn năm trước, Nguyễn gia còn là gia tộc phụ thuộc của Quan gia. Nói cách khác, Quan Thiên Thu thân là người đệ nhất thế hệ trẻ tuổi Quan gia, kỳ thật có thể xem như thiếu chủ tử của hắn. Hắn nhận được mệnh lệnh, phải giúp Quan Thiên Thu thăng cấp, không tiếc trả giá lớn. Dị thú ba người bọn họ đánh chết đều đưa cho Quan Thiên Thu, cho nên điểm tích lũy của Quan Thiên Thu là tuyệt đối chiếm ưu thế. Duy nhất khiến Nguyễn Thế Kiệt lo lắng là đối thủ cạnh tranh của Quan Thiên Thu, Lục Ly. Cho nên hắn muốn đoạt lấy dị thú của Lục Ly giúp Quan Thiên Thu. Hắn không biết gần đây có cường giả theo dõi hay không, nhưng cho dù có, hắn cũng có tính toán, hắn biết quy tắc ngầm của Thiên Đế Tông, có thể nội đấu, nhưng không thể mất đi nhân tính. Cho nên hắn đả thương nặng Lục Ly, cũng không thể đánh chết Lục Ly. Bằng không đến lúc đó hắn sẽ có phiền toái lớn, Quan Thiên Thu khẳng định sẽ bị liên lụy, không thể thăng cấp. Hắn kỳ thật có thể thoải mái đánh bất tỉnh Lục Ly, như vậy có thể cướp đoạt không gian giới của Lục Ly. Nhưng hắn không làm vậy, mà muốn Lục Ly chủ động giao ra.
Chương 3655 An tĩnh xem biến này
Nếu Lục Ly khuất phục áp lực của hắn, chủ động giao ra thành quả lao động của mình, hắn dùng tinh thạch kí ức ghi chép lại, đến lúc đó có thể hoàn toàn ngăn chặn đường thăng cấp của Lục Ly. Chờ sau khi Lục Ly giao ra không gian giới, hắn còn chuẩn bị để Lục Ly chính miệng thừa nhận bị hắn đánh bại, thậm chí nói ra lời cầu xin tha thứ. Một khi Lục Ly vì bảo mệnh cầu xin tha thứ, sẽ bị cao tầng Thiên Đế Tông xem nhẹ, như vậy Lục Ly hoàn toàn không còn hy vọng trở thành đệ tử chính thức. Lục Ly không có hy vọng, vậy đại biểu Quan Thiên Thu có hy vọng! Đạo lý rất đơn giản, nhưng sự tình trở nên phiền toái, Lục Ly quật cường như thế, chẳng lẽ hắn phải thật sự giết Lục Ly sao? Nếu giết Lục Ly có thể làm Quan Thiên Thu lưu lại, chính mình còn không gặp phiền toái lớn, vậy hắn khẳng định không chần chờ. Vấn đề là giết hắn khẳng định có phiền toái lớn... - Giết đi? Ngươi còn chờ cái gì, đứa cháu trai, đến giết chết ta! Lục Ly đợi mấy hơi thở, hét lên, trong miệng hắn tràn ra máu tươi, cho nên khi gào thét chỉ toàn là máu, bộ dáng dữ tợn đáng sợ như con sói cô độc, nội tâm Nguyễn Thế Kiệt co rút. Chủ động muốn chết? Tiểu tử này là người điên sao? - Tiểu tử này thật quật cường! Trong tòa thành, một đám Đế Cấp đều trầm mặc, nhìn hình dạng của Lục Ly, tuy mọi người cũng không phải đau lòng hay đồng tình. Nhưng biểu tình của Lục Ly, ý chí chiến đấu không khuất phục này, quyết tâm có gan chịu chết này, khiến bọn họ hơi xúc động. Có thể trở thành Đế Cấp, ở đây đều là người trải qua huyết chiến, bọn họ cũng từng bi thảm như thế, cũng từng quật cường như thế. Nhìn thấy bộ dáng của Lục Ly, một vài người cảm thấy nhìn thấy bản thân lúc trước. Đương nhiên! Thân là cao tầng của Thiên Đế Tông, bọn họ cũng sẽ không bởi vì đồng tình kẻ yếu mà tiện đà ra tay hỗ trợ kẻ yếu, thậm chí giúp bọn họ làm bừa. Thân là cao tầng, góc độ nhìn bất đồng với người bình thường. Một tông phái, cần cái gì? Là cường giả, là người thắng, kẻ yếu đáng giá đồng tình, bọn họ cũng tuyệt không cho tài nguyên bồi dưỡng. Nếu hắn bị đánh bại, mặc kệ là nguyên nhân gì, nói rõ hắn không bằng người khác, nói rõ hắn không so được với người khác. Người thắng mặc kệ vận dụng mưu kế hay thực lực chân chính, thậm chí sử dụng một vài thủ đoạn hèn hạ cũng được. Chỉ cần không phải không có nhân tính, cao tầng Thiên Đế Tông đều cho phép. Vì vậy thế giới vốn không có đạo lý đáng nói, cá lớn nuốt cá bé, thích hợp người sinh tồn. Trận tranh phong này, cuối cùng vẫn là Quan Thiên Thu thắng, Lô lão và Nhuế Đế đánh cược, vẫn là Lô lão thắng. Chỉ là Lô lão cũng không quá hưng phấn, thậm chí cảm giác hơi hỗn loạn. Sáu mươi bình Vạn Hoa Nhưỡng này khiến hắn hơi xấu hổ... Hửm? Đột nhiên trong con ngươi Nhuế Đế chợt lóe hàn quang, mơ hồ lộ ra sát ý. Đám người Tuấn Đế nhìn lướt qua, nhíu mày lại. Bởi vì bọn họ phát hiện, Quan Thiên Thu giờ đây đột nhiên mở mắt, ánh mắt hắn nhìn Lục Ly ở phía xa, trong con ngươi lộ ra vẻ âm ngoan, đột nhiên cầm Đế Binh phóng đến Lục Ly. Sát khí trên người Quan Thiên Thu rất nặng, giờ đây còn cầm Đế Binh qua, còn có thể làm gì? Rõ ràng muốn tra tấn Lục Ly, thậm chí giết Lục Ly. - Lạp đại nhân! Nhuế Đế nhìn về lão lão giả hắc bào ngồi ở một góc, vẫn luôn không nói gì, cũng không mở mắt, hắn trầm giọng nói: - Có cần ra tay can thiệp không? Nhuế Đế không nỡ nhìn, Lục Ly sắp chết rồi, Quan Thiên Thu còn muốn tra tấn, thật quá không nhân đạo rồi? Lỡ như Quan Thiên Thu nảy sinh ác độc, một kiếm chém chết Lục Ly thì sao? - Không cần! Lão giả hắc bào không thèm mở mắt, chỉ lạnh lùng đáp lại: - An tĩnh xem biến này! Lạp đại nhân là giám sát tử cao nhất của khảo hạch tông môn, cũng là người có thực lực mạnh nhất ở đây, địa vị ở tông môn phi thường cao. Tình hình của khảo hạch tông môn, bọn Nhuế Đế không thể can thiệp, cần Lạp đại nhân đồng ý. Mắt thấy Quan Thiên Thu phóng đến Lục Ly, rất có thể gây tai nạn chết người, Lạp đại nhân lại không cho phép Nhuế Đế can thiệp? Điều này khiến nội tâm mọi người đều thầm nghĩ chẳng lẽ Lạp đại nhân đang thiên vị Quan Thiên Thu? Chẳng lẽ Lạp đại nhân có quan hệ với Quan gia? Hoặc là có quan hệ với Lão Quan Đế đã mất đi? Nhuế Đế nhấp môi, không nói gì nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Ly, mọi người còn lại cũng nhìn chằm chằm bên này, muốn xem Lục Ly sẽ có kết cục gì. Quan Thiên Thu thật nổi giận, hắn lại bị Lục Ly trấn áp. Sau khi hắn đột phá Lục Kiếp vẫn không phải đối thủ của Lục Ly, điều này khiến hắn thật hổ thẹn. Quan trọng nhất là hắn sợ xung đột vừa rồi rơi vào mắt Đế Cấp đang ẩn núp gần đó. Nếu thật sự có Đế Cấp ẩn núp, hắn bị một Ngũ Kiếp sơ kỳ trấn áp, phân lượng của hắn sẽ giảm đi trong lòng tất cả cao tầng Thiên Đế Tông, lần này rất có thể không thể thăng cấp, cho dù thăng cấp cũng ít khả năng bị trọng điểm bồi dưỡng. Nói cách khác, trận chiến vừa rồi, Lục Ly hủy diệt tôn nghiêm của hắn, kiêu ngạo của hắn, còn có tiền đồ của hắn. Mặt khác còn có một điều, Nguyễn Thế Kiệt khẳng định báo hết mọi chuyện về Nguyễn gia, đến lúc việc này rơi vào tay Quan gia, hắn sẽ trở thành phế vật trong lòng cao tầng Quan gia, không được trọng dụng nữa... Cho nên, nội tâm hắn thật nổi giận, giờ đây, năng lượng trong linh hồn hắn rốt cuộc được thanh tẩy, hắn tự nhiên bay đến chỗ Lục Ly, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lục Ly cọ quậy trên mặt đất, trong mắt đều là sát ý. Vù! Hắn bổ một kiếm từ xa, một kiếm quang ám kim bay đi, bổ lên lưng Lục Ly. Thân thể Lục Ly vốn đã nát bét, giờ đây càng thêm thê thảm, thân mình cũng bị nổ bay. - Lục Ly, đến lúc chết rồi, ngươi còn bừa bãi như vậy? Hắn tiếp tục bay đến chỗ Lục Ly, khuôn mặt dữ tợn rống lên: - Ngông cuồng, ngươi tiếp tục ngông cuồng đi, đứng lên cho gia, tiếp tục ngông cuồng đi! Vù! Lại là một kiếm bay đi, thân thể Lục Ly bay ra ngoài, Lục Ly giống như hôn mê, giờ đây đang nhắm mắt lại, khí tức cả người mong manh, cảm giác sẽ chết bất cứ lúc nào.
Bình luận facebook