-
Chương 3211-3215
Chương 3211 Thu hoạch
Bọn họ không nhìn thấy Lục Ly chộp lấy chiếc nhẫn, chỉ trông thấy tay hắn phát sáng, cho nên đều có chút không hiểu ra sao. - Hưm? Bên Thương gia, ba người canh giữ giật mình nhận ra, một người lập tức rót Thần Lực vào Thần Khí không gian trong tay, tiếp đó Thương Long mang theo vài người xuất hiện ở bên ngoài. Thương Long vừa đi ra nhìn lướt qua, có chút nghi ngờ nhìn ba người ở ngoài, hỏi: - Báu vật bị lấy đi? Một người trong số đó vội vàng giải thích một lần, Thương Long có chút không hiểu ra sao nhìn Thương Viêm hỏi: - Đây là tình huống gì? - Nhẫn! Thương Viêm xa xa xem Lục Ly, đáp: - Chiếc nhẫn kia ở trong tay hắn, nhẫn là mắt trận của nguyên Lưỡng Cực Trận, chỉ cần lấy chiếc nhẫn đó thì đại trận tự nhiên sẽ phá. - Phá? Thương Long trong mắt lóe tia sáng lạnh hỏi: - Vậy tức là hiện tại chúng ta có thể giết qua? Cướp đoạt Hào Giác cùng cổ kiếm? - Long ca bình tĩnh! Thương Viêm lập tức kéo lại Thương Long nói: - Pháp trận thần văn ở đây suy yếu dần, bây giờ mà ngươi xông loạn là chết. Đợi chút đi, ta phỏng chừng mười ngày, nửa tháng sau, chúng ta liền có thể rời khỏi đại điện này. - Tiếc quá, ba món báu vật kia... Thương Long khe khẽ thở dài, trong mắt lộ ra một chút tham lam nói: - Nhẫn đó là mắt trận, chẳng lẽ nhẫn là thứ quý giá nhất? Không biết đó là loại nhẫn gì? Nếu là không gian giới chỉ thì phỏng chừng có cực kỳ nhiều thần dược, thần tài. Nếu không phải không gian giới chỉ thì nhẫn kia nhất định là chí bảo. - Đừng lo lắng. Thương Viêm cười cười nói: - Không ai hiểu thần văn thượng cổ, sư tôn của ta nghiên cứu thần văn hơn mười vạn năm cũng chỉ biết chút ít về thần văn thượng cổ, Nhị Kiếp đỉnh phong đó mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể nắm giữ thần văn thượng cổ? Chúng ta nhất định phải bình tĩnh, chỉ cần tìm được cơ hội giết bọn họ, tất cả báu vật đều là của chúng ta. Nếu chúng ta mất bình tĩnh thì báu vật của chúng ta sẽ thuộc về bọn họ. - Được rồi, nghe lời ngươi. Thương Long nhẹ gật đầu, thu về ánh nhìn, hắn ngẫm nghĩ, dặn Thương Viêm vài câu rồi vào Thần Khí không gian, miễn cho ở đây nhìn phát thèm. Bên Doãn Thiên Phạn rốt cuộc tỉnh táo lại, trầm giọng quát: - Lục trưởng lão, nhanh trở về! Lục Ly nghe tiếng kêu thì lắc đầu, bò dậy. Hắn bay đến chỗ cổ kiếm, cầm trong tay, cổ kiếm bị hắn cầm lấy dễ dàng, hắn không chút suy nghĩ thu vào Thiên Ly Châu. Vèo! Hắn lắc người đến gần Hào Giác, cũng thu lấy Hào Giác, nhanh chóng bay về. Bùm! Về chỗ nhóm Doãn Thiên Phạn, Lục Ly không chịu nổi nữa ngã xuống đất ngất xỉu. Doãn Thành Duệ lập tức thu Lục Ly vào trong, thả nhóm người ra. - Thần văn bị phá rồi? - Ba món báu vật đã mất, bị Lục trưởng lão lấy đi rồi? - Hu hu, rốt cuộc có thể đi ra ngoài. - Mọi người bình tĩnh, đừng xung động, nghe lời Phạn ca. Nhiều người đang tu luyện ở bên trong đột nhiên bị truyền tống ra, ban đầu đều vẻ mặt hoảng sợ sau đó đổi sang mừng như điên, líu ríu nói không ngừng. - Tất cả đừng ồn ào! Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, khiến một đám người tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói: - Toàn bộ cảnh giác, tùy thời đề phòng Thương gia công kích, thần văn ở đây tùy thời có lẽ sẽ tiêu tan, Lư Hải, ngươi hãy đi tra xét. - Rõ! Mọi người tản ra âm thầm đề phòng, Lư Hải thì bắt đầu tra xét tình huống thần văn. Giây lát sau, Lư Hải mắt sáng ngời, truyền âm cho Doãn Thiên Phạn: “Phạn công tử, thần văn biến yếu, quả nhiên hết thảy như Lục trưởng lão đã nói.” “Ừm, ngươi tiếp tục tra xét!” Doãn Thiên Phạn dặn dò: “Một khi thần văn yếu đến mức chúng ta có thể rời đi thì lập tức nói cho ta. Lục trưởng lão bị tổn hại nặng, phỏng chừng cần an dưỡng một khoảng thời gian, chúng ta không thể chờ lâu hơn, nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này.” “Rõ!” Lục hải nhẹ gật đầu, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan truyền âm giao lưu một phen, trên mặt Doãn Nhược Lan không lộ nét mừng, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn bên Thương Long, nói: “Thương Long có thể ngồi yên được? Chắc chắn hắn có mưu đồ khác, chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận.” “Ta biết, ta rất rành tính cách của Thương Long.” Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu nói: “Dưới tình huống bình thường, vừa rồi hắn đã ra tay, ta cũng không biết hắn mưu đồ cái gì.” “Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.” Doãn Nhược Lan suy nghĩ một hồi, vươn tay nói: “Ngươi có một gốc thần dược chữa thương đứng đầu đúng không? Cho Lục Ly dùng trước đi, Lục Ly sớm lành vết thương, cố gắng nhanh chóng luyện hóa Hào Giác cùng cổ kiếm, đến lúc đó bên chúng ta chắc chắn thực lực tăng nhiều, trấn áp Thương Long càng dễ dàng.” “A...” Doãn Thiên Phạn do dự, gốc thần dược đó là thần dược giữ mạng mà gia tộc ban cho hắn, chỉ cần còn một hơi, ăn thần dược kia vào chắc chắn sẽ khỏe lại. Trong Doãn gia không có nhiều loại thần dược này, tùy tiện đưa cho Lục Ly làm Doãn Thiên Phạn không nỡ. “Được rồi, đừng gà mẹ!” Doãn Nhược Lan cau chân mày liễu nói: “Không có Lục Ly thì chúng ta có thể đi đến nơi này? Chờ an toàn đi về, ta giúp ngươi hỏi xin Lục Tổ một cây là được.” “Thôi được.” Doãn Thiên Phạn cười gượng gạo, lấy ra một hộp ngọc, Doãn Nhược Lan cười nhận lấy, đi vào Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ, đưa cho Lục Ly chữa thương. Lục Ly lần này bị thương rất nặng, khiến linh hồn của hắn trở nên cực kỳ yếu ớt, cổ kiếm chấn thương hắn hai lần, chớ nói chi hắn còn cứng rắn thúc đẩy cổ đồng, khiến vết thương chồng chất. Lần này Lục Ly hôn mê năm ngày, Doãn Nhược Lan đút thần dược quý giá hiếm hoi vô cùng cho hắn, đợi khi hắn tỉnh lại thì vết thương gần như lành hết, hắn vẫn luôn ngâm trong nước thánh. Sau khi Lục Ly tỉnh lại, mở mắt ra thẫn thờ giây lát, Doãn Thành Duệ đi tới, cười híp mắt nói: - Lục trưởng lão, Lan tỷ khiến ngươi tỉnh lại thì nghĩ biện pháp luyện hóa Hào Giác cùng cổ kiếm. Lan tỷ nói nhóm người Thương Long chắc chắn sẽ ra tay, nếu ngươi có thể luyện hóa hai món báu vật thì chúng ta sẽ có cơ hội trấn áp bọn họ. Lục Ly gật đầu, hỏi thăm: - Được! Tình huống bên ngoài thế nào? Doãn Thành Duệ đáp: - Trước mắt chưa có gì xảy ra, thần văn đúng là yếu bớt nhưng tốc độ hơi chậm, hiện chúng ta còn chưa dám hành động.
Chương 3212 Đi vào trước sẽ gặp họa
- Bởi vì không thể dựa vào mang Thần Khí không gian đi qua, chỉ có thể chính mình đi qua. Chúng ta chú ý chặt chẽ, có tình huống gì lập tức thông báo cho ngươi. - Tốt! Doãn Thành Duệ gật đầu, lắc người ra ngoài, Lục Ly thì lấy ra không gian giới chỉ, lấy ra Hào Giác và cổ kiếm, mắt hắn hơi sáng lên, lần này trả giá xem như có chút thu hoạch. Hào Giác không quá lớn, chỉ cỡ một bàn tay, cổ kiếm to hơn, cũng nặng hơn. Hai món báu vật có một điểm giống nhau, đó là rậm rạp thần văn phức tạp, thần văn mà Lục Ly xem không hiểu. Hai món báu vật tỏa ra hơi thở xa xưa tang thương, giống như Thất Âm Điện, tự nhiên tỏa ra hơi thở đặc biệt. Lục Ly thả cổ kiếm xuống trước, cầm Hào Giác lên. Cổ kiếm này tuy lợi hại nhưng hơi khác với Hào Giác, Hào Giác là siêu cấp chí bảo có thể quần công, dễ dàng trấn áp đám người Thương Long. Chỉ cần luyện hóa món báu vật này thì tất cả người của Thương gia đều sẽ bị trấn áp. Lục Ly thử rót vào Thần Lực, nhưng rót vào cả buổi mà Hào Giác không có bất cứ phản ứng. Rất rõ ràng, dùng Thần Lực luyện hóa thì không được. Nhỏ máu? Cách cấp thấp đó chắc chắn vô dụng, nhưng Lục Ly vẫn làm thử, kết cục rất hiển nhiên, không có bất cứ hiệu quả. Lục Ly lại thí nghiệm vài loại biện pháp, cuối cùng vẫn không có bất cứ hiệu quả, hắn nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện chỉ có một con đường để đi, đó là phá giải thần văn. “Huyết Linh Nhi, giao cho ngươi!” Lục Ly truyền âm một câu, ném Hào Giác qua một bên, hắn bắt đầu luyện hóa cổ kiếm. Huyết Linh Nhi chui ra khỏi cơ thể Lục Ly, chui vào Hào Giác. Lục Ly cầm lấy cổ kiếm, nhìn xem có thể luyện hóa nó không. Qua nửa canh giờ, Lục Ly cũng đặt cổ kiếm qua một bên, cuối cùng cầm nhẫn lên. Chiếc nhẫn này không khác gì nhẫn bình thường, chẳng chút bắt mắt. Lục Ly vốn cho rằng là một chiếc không gian giới chỉ, nhưng tra xét thì chỉ là nhẫn bình thường, hoàn toàn không có điểm nào giống với không gian giới chỉ, Thần Khí không gian. Không phải không gian giới chỉ, vậy chỉ có thể là báu vật. Lục Ly loay hoay xem xét, chiếc nhẫn kia cũng không có quá nhiều thần văn, thoạt trông không có chỗ nào khác lạ, giống như nhẫn bình thường đeo chơi. Lục Ly lật xem luyện hóa thử, giống như hai món báu vật trước đó, đều không thể luyện hóa, bên kia Huyết Linh Nhi cũng tra xét xong rồi, nó truyền âm nói: “Chủ nhân, đây là thần văn thượng cổ, muốn khống chế báu vật này nhất định phải phá giải thần văn thượng cổ trên đó, hơn nữa còn cần hoàn toàn phá giải, điều này cần thời gian...” “Ừm!” Lục Ly thông cảm, hắn gật đầu hỏi: “Cần bao lâu?” Huyết Linh Nhi truyền âm một câu làm Lục Ly hết hồn: Ngắn thì mấy năm, lâu thì mấy trăm, mấy nghìn năm!” “Cái gì?” Lục Ly bị dọa, mấy năm còn dễ thông cảm, nếu mất mấy trăm, mấy nghìn năm thì ba món báu vật này có tác dụng gì? Còn một điều nữa, hiện tại bọn họ rất cần ba món báu vật này, đặc biệt là Hào Giác, nếu như có thể luyện hóa Hào Giác thì có thể lập tức trấn áp người của Thương gia. Lục Ly trầm ngâm giây lát, hỏi thăm: “Không thể cố gắng nhanh chóng phá giải Hào Giác này sao?” “Không có biện pháp!” Huyết Linh Nhi rất chắc chắn truyền âm nói: “Thần văn thượng cổ khác với thần văn hiện tại, hơn nữa thần văn trên Hào Giác quá phức tạp huyền diệu, muốn phá giải cần ít nhất mấy năm. Nếu xui thì có lẽ cần mấy trăm năm, thậm chí vĩnh viễn không cách nào phá giải...” Lục Ly truyền âm: “Hiểu rồi, ngươi đi xem cổ kiếm và chiếc nhẫn đi.” Huyết Linh Nhi đi vào cổ kiếm, chốc lát đã đi ra, theo sau đi vào trong nhẫn. Ba nén nhang sau, Huyết Linh Nhi truyền âm: “Đều phá giải không được, cổ kiếm giống như Hào Giác. Còn chiếc nhẫn thì... ta xem không hiểu, thần văn không nhiều, nhưng xem không hiểu.” “Xem không hiểu!” Lục Ly vuốt sống mũi, hắn suy nghĩ một hồi rồi kinh động Thần Khí không gian, một lát sau Doãn Thành Duệ tiến vào. Lục Ly kêu Doãn Thành Duệ mời Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, Lư Hải đi vào. Chờ mấy người vào trong, Lục Ly lấy ra ba món báu vật, nói: - Ba món báu vật này là báu vật thượng cổ, mặt trên có thần văn thượng cổ rất phức tạp, muốn luyện hóa nhất định phải phá giải thần văn thượng cổ. Nếu ta phá giải thì ít nhất cần mấy năm, thậm chí cần mấy trăm năm, các ngươi nhìn xem có biện pháp luyện hóa nào không? - Chúng ta luyện hóa? Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan nhìn nhau một cái, sắc mặt kỳ lạ. Những báu vật này đều là Lục Ly lấy được, chúng thuộc về Lục Ly, nhưng hắn yên tâm cho bọn họ luyện hóa? Không sợ bọn họ cuỗm luôn? Lục Ly xem mấy người không nói chuyện, lấy ra ba món báu vật ném cho từng người: - Được rồi, đừng lề mề. Lúc trước ta nói rồi, ba món báu vật ta chỉ lấy một cái, hai cái khác cho Doãn gia. Lần này không có các ngươi hỗ trợ thì ta cũng không thể lấy được ba món báu vật. Lục Ly rất chân thành, không phải nói lời giả tạo. Hắn mượn báu vật của Doãn Thiên Phạn, đám người luôn hộ pháp cho hắn, Doãn Thành Duệ chữa thương cho hắn, không có Doãn gia hỗ trợ, dựa vào bản thân hắn quả thực rất khó được đến ba món báu vật. Quan trọng nhất là Thiên Tàn Lão Nhân, Doãn Thanh Ti có ơn lớn với Lục Ly, hắn sẵn lòng nhường lại hai món báu vật cho Doãn gia. - Để chúng ta xem thử, nhưng ngươi lấy được đồ thì nó tự nhiên là của ngươi. Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi mở miệng nói, hắn cầm lấy Hào Giác quan sát. Doãn Nhược Lan lấy đi cổ kiếm, Lư Hải thì cầm nhẫn lên. Ba người xem giây lát, lại trao đổi cho nhau, còn đưa cho Doãn Thành Duệ xem giây lát, cuối cùng mấy người đều bắt đầu nghĩ biện pháp luyện hóa, loay hoay hơn một canh giờ. - Chúng ta không có biện pháp! Doãn Thiên Phạn lắc đầu, mắt hắn nhìn qua Lư Hải, hỏi: - Lư công tử có cách gì hay không? - Không có! Lư Hải lắc đầu thở dài: - Ta xem không hiểu thần văn thượng cổ trong đó, Lục trưởng lão còn nói mất mấy năm, mấy trăm năm, ta cảm giác cho ta vạn năm cũng không thể luyện hóa, trừ phi ta đột phá tiến bộ lớn về mặt thần văn. Mấy người không tra xét ra được không nằm ngoài dự đoán của Lục Ly.
Chương 3213 Bạch tiểu thú
Lục Ly có chút đau đầu, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Vậy các ngươi cầm hai món báu vật đi, ta giữ lại một món. Dù sao tạm thời luyện hóa không được, chờ về sau từ từ luyện hóa. - Cái này... Doãn Thiên Phạn không ngờ Lục Ly lại nhấn mạnh việc này, vốn cho rằng Lục Ly chỉ giả vờ nhún nhường, không ngờ rằng là thật lòng. Doãn Thiên Phạn trong mắt lộ ra một chút nét vui mừng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cố gắng hết sức kiềm nén dục vọng trong lòng, vẻ mặt kiên định nói: - Không nhắc lại việc này nữa, nếu chúng ta dám lấy báu vật của Lục trưởng lão thì tộc trưởng và Lục Tổ chắc chắn sẽ mắng chết ta. Doãn Nhược Lan cũng gật đầu nói: - Lục Ly, đừng nói nữa, chúng ta không thể nào lấy thứ của ngươi, ngươi mà nhắc lại là chúng ta trở mặt. - ... Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, hắn suy nghĩ một hồi, ném cổ kiếm cho Doãn Nhược Lan: - Được rồi, ta lấy hai món khác, ta tặng thanh kiếm này cho Nhược Lan tiểu thư. Năm xưa ở Nhị Trọng Thiên, nhờ Nhược Lan tiểu thư giúp ta, cái này coi như trả lại nhân tình, nếu Nhược Lan tiểu thư không nhận thì ta cũng trở mặt. Doãn Nhược Lan cười gượng gạo, suy nghĩ một hồi rồi thu cổ kiếm, sảng khoái nói: - Vậy được rồi, việc này cứ như thế đi, tiếp theo nên làm sao? Chúng ta hãy cùng bàn bạc, Thương gia chắc chắn sẽ không chịu để yên. - Còn có thể làm thế nào? Doãn Thiên Phạn sát khí đằng đằng nói: - Chúng ta vào trước một bước, nếu người của Thương gia muốn gây sự thì liều chết với chúng. Nếu không thể luyện hóa ba món báu vật này, vậy dựa vào bản lĩnh thật sự đánh đi, bên chúng ta cũng không thiếu cường giả, không sợ bọn họ. - Không! Lục Ly lắc đầu nói: - Chúng ta đi chậm hơn một bước, nhường bọn họ vào trước, với kinh nghiệm nhiều năm của ta thì người đi vào trước rất có thể... gặp họa. Thời gian trôi qua mười ngày, thần văn không ngừng giảm uy lực, Lư Hải và Thương Viêm đã tra xét, uy lực của ngọn lửa và băng giá hiện tại không đủ để sản sinh uy hiếp trí mạng cho mọi người, có thể cưỡng bức xuyên qua. Khiến người bên Thương gia bất ngờ là Doãn gia không có bất cứ hành động, dường như không tra xét được cách đi qua, người của Thương gia không dám hành động, sợ có cạm bẫy gì. Lại chờ nửa ngày sau, người của Thương gia không kiềm được, Thương Long phái một người đi thử nghiệm, kết quả dễ dàng đi ra cánh cửa đó, uy lực của lửa yếu hơn lúc trước gấp mấy chục lần, đã không đủ sức để tạo thành tổn thương quá lớn. Bên Doãn gia vẫn không có bất cứ động tĩnh, Thương Long có chút không đợi kịp, bởi vì vào trước một bước nghĩa là cướp được tiên cơ. Cũng đại biểu cho có thể được đến báu vật ở bên trong, còn có thể trước tiên bố trí, đánh cho người của Doãn gia không kịp ứng đối. Nếu để người của Doãn gia đi vào trước, bọn họ ở bên trong bố trí xong hết, chờ người của Thương gia đi vào phỏng chừng sẽ chết thật sự thảm. - Vào thôi! Thương Long không hiểu tại sao người của Doãn gia không hành động, nhưng hắn không quan tâm, ra lệnh tập thể hành động, lao về phía cánh cửa. Đám người thực lực tạm ổn, tập thể vượt qua khu vực lửa, đi vào cửa lớn, tuy rằng có người bị thương, nhưng chỉ bị thương ngoài da, đi vào rồi rất nhanh có thể khôi phục. - Người của Thương gia đi vào. - Tại sao chúng ta không đi? - Phạn ca đâu? Phạn ca ở đâu? Tại sao không đi vào? - Người của Thương gia cướp được tiên cơ, chúng ta đi vào sẽ rất nguy hiểm. Người bên Doãn gia ngồi không yên, làm ầm ĩ. Doãn Thành Duệ giơ tay đè không khí nói: - Tất cả bình tĩnh đừng nóng, Phạn ca cùng Lục trưởng lão sớm thương nghị rồi, cố ý khiến bọn họ đi vào trước! Doãn Thành Duệ nói vậy, đám người đều im lặng xuống. Doãn Thành Duệ không có giải thích nguyên nhân, một đám người bắt đầu suy đoán tại sao khiến người của Thương gia đi vào. Ngược lại không có người chất vấn quyết định của Lục Ly và Doãn Thiên Phạn, một đường đi tới, Lục Ly dùng sự thực chứng minh năng lực cường đại của hắn, nghe theo hắn sẽ không sai được. Doãn Thành Duệ đi vào, báo cáo tình huống người của Thương gia đi vào. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan ngồi bên trong, hai người cùng nhìn Lục Ly. - Không vội! Lục Ly phất tay, trầm ngâm một lúc rồi nói: - Chúng ta chờ thêm hai canh giờ hãy đi vào, nếu ta dự đoán không lầm thì trong hai canh giờ bọn họ hẳn là miễn cưỡng phá giải nguy cơ, nhưng ít nhất sẽ chết một nửa người. Lục Ly tự tin như thế làm cảm nhiễm Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan, trong lòng hai người bình tĩnh trở lại, yên lặng chờ đợi. Bọn họ trong lòng cũng rất mong đợi, nếu Lục Ly nói đúng thì sau khi vào trong, phe bọn họ sẽ chiếm cứ ưu thế rất lớn, không sợ người của Thương gia làm bậy. Hai canh giờ sau, Lục Ly đứng lên, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan vội vàng đứng lên, mấy người truyền tống ra ngoài. Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay nói: - Toàn bộ xuất phát, đều nâng cao tinh thần, đi vào rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm. Một đám người đề phòng, đi theo nhóm Doãn Thiên Phạn lao vào khu vực lửa. Tương tự, lửa đốt phỏng một số người, nhưng tình trạng vết thương đều không nghiêm trọng, chốc nữa chữa thương giây lát sẽ khỏe. - Đi! Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ, Doãn Nhược Lan đi trước nhất, xông lên hàng đầu, nối đuôi nhau lao vào cửa lớn. Lục Ly đi giữa, được vài người bảo vệ, đây là Doãn Thiên Phạn lén dặn, năng lực phá giải thần văn của Lục Ly quá mạnh, tự nhiên không thể khiến hắn xảy ra chuyện gì. Oong! Một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly phát hiện thế giới trước mắt thay đổi, biến thành thế giới băng tuyết trắng mênh mông. Đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, khắp nơi đều là một mảnh bao la. Nhóm Doãn Nhược Lan ở gần đó, đều lấy ra báu vật binh khí, đang quan sát bốn phía. Lục Ly ánh mắt nhìn lướt qua, rất nhanh ngừng ở mạn bắc. Bởi vì bên kia có vết máu, máu chảy lênh láng, còn có một ít tay chân cụt, rải rác xác chết những con thú nhỏ màu trắng tinh. - Quả nhiên! Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn dự liệu không sai, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của hắn thì mới vừa lấy ba món trọng bảo, ải tiếp theo tự nhiên sẽ không dễ dàng như vậy.
Chương 3214 Chiến trận
Chuyện này cũng dễ hiểu, Thất Âm Điện rõ ràng bị chủ nhân bố trí một phen, vừa vào đã gặp ảo cảnh, cửa thứ hai là hành lang thần văn, cửa thứ ba là Lưỡng Cực Điện. Ba nơi này đều có thể vây khốn người, nhưng nếu ngươi không mạo hiểm thì chỉ bị kiệt sức, không chết người. Cửa thứ ba cho ba món báu vật, vậy cửa thứ bốn chắc chắn phải chết người, báu vật không dễ đưa cho ngươi, nếu ngươi không thể sống sót trong cửa tiếp theo thì các báu vật vẫn sẽ ở lại Thất Âm Điện. - Xem ra đã chết nhiều người. Doãn Thiên Phạn tra xét xung quanh, đến gần Lục Ly, nói: - Loài bạch tiểu thú kia hẳn là tồn tại rất lợi hại, ta xem phụ cận ít nhất đã chết hai mươi người trở lên, bọn họ đi hướng mạn bắc. - Ừm! Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn mới tra xét xong, căn cứ tình huống trên chiến trường, và các manh mối như tay chân cụt, hắn cũng phán đoán ra đã chết khoảng hai mươi người. - Lục trưởng lão, chúng ta nên đi như thế nào? Doãn Thiên Phạn mở miệng nói, bất giác hắn đã hơi ỷ lại Lục Ly, muốn nghe ý kiến của Lục Ly rồi mới quyết định nên hành động như thế nào. - Tạm chờ đã! Lục Ly lén thả ra Huyết Linh Nhi tra xét tình huống xung quanh, chờ giây lát xác định không có thần văn sau thì bảo: - Cá nhân ta đề nghị đi theo bọn họ, mãnh thú xung quanh hẳn là đều bị bọn họ lôi kéo, chúng ta theo ở phía sau quen thuộc tình huống, quan sát một khoảng thời gian rồi mới quyết định đi như thế nào. - Có đạo lý! Doãn Thiên Phạn gật đầu, dẫn mọi người đi dọc theo tuyến đường của Thương gia, hắn sắp xếp vài người tra xét bốn phía, phòng ngừa người của Thương gia mai phục tập kích. Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi nấp vào lòng đất, dạo vòng quanh tra xét. Huyết Linh Nhi đáng tin hơn người mà Doãn Thiên Phạn sắp xếp tra xét nhiều, có Huyết Linh Nhi ở, hầu như không ai có thể ẩn núp đánh lén bọn họ. Một đường tiến lên, đằng trước tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có vết máu, nhưng không có tay chân cụt, chứng minh hẳn là không chết người. Dọc đường thấy xác của bạch tiểu thú, bọn họ nhặt rất nhiều xác chết của tiểu thú, vừa đi vừa nghiên cứu. Loại tiểu thú này có móng vuốt sắc bén, còn có bốn chiếc răng nanh dài, sau lưng có hai cây gai ngược, đều sắc bén lạ thường, mắt màu xanh sẫm, thoạt trông rất kỳ lạ. “Chủ nhân, bên trái phía trước tình huống, có một đám tiểu thú theo lòng đất đi tới!” Tiến lên hơn nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm, Lục Ly lập tức đề phòng, nhưng hắn không có nhắc nhở nhóm Doãn Thiên Phạn, muốn xem thử năng lực phản ứng và sức chiến đấu của nhóm người này như thế nào. Người của Doãn gia ngược lại không có khiến Lục Ly thất vọng, bầy tiểu thú còn chưa tới gần, một võ giả ở phía trước bên trái phát ra tiếng huýt gió chói tai, tiếp đó Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan lập tức mang theo vài người vọt tới. Ầm ầm ầm! Mặt đất từng lớp nổ tung, từng con bạch tiểu thú lao ra, mỗi con to cỡ đầu người, tốc độ cực kỳ khủng bố. Chúng nó phát ra tiếng hú chói tai, như từng luồng sáng lấp lánh vọt tới, số lượng nhiều cỡ, ba trăm con. - Toàn bộ ra tay dọn dẹp đám tiểu thú này, chú ý bảo hộ đồng đội, không thể khinh địch! Doãn Thiên Phạn rất có năng lực lãnh đạo, hắn rống to một tiếng, xông vào tiểu thú, tay cầm cổ đồng quét ngang. Hắn không có một chút ý nghĩ khinh địch, trực tiếp vận dụng lực lượng mạnh nhất, rõ ràng không muốn bước trên lối mòn thảm kịch của Thương gia. - Hú hú! Từng con tiểu thú giống như châu chấu chen chúc mà đến, hơn nữa trong mắt chúng nó bắn ra tia sáng màu xanh, đều là công kích linh hồn. Nếu võ giả linh hồn không mạnh mà bị trúng đòn sẽ rất thảm. Móng vuốt, răng nanh của chúng nó đều rất sắc bén, nếu công kích linh hồn có hiệu quả thì võ giả rất nhanh sẽ bị xé nát. May mà công kích linh hồn của bầy tiểu thú vô dụng với nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cầm mảnh nhỏ thánh binh dễ dàng chấn chết từng đám bạch tiểu thú tựa như gió thu thổi lá rụng. Người khác nhận được Doãn Thiên Phạn cảnh cáo, chia ra một tổ vài người, một khi có người bị công kích linh hồn, những người khác lập tức sẽ xúm lại bảo hộ. Cho nên tuy rằng có người bị thương, nhưng không ai chết. Lục Ly không ra tay, chỉ có hai, ba trăm con tiểu thú, không đủ cho Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan giết. Hắn quan sát một phen, khá vừa lòng với sức chiến đấu của nhóm người Doãn Thiên Phạn. Sức chiến đấu của bọn họ khá khủng bố, khác hẳn cậu ấm cô chiêu trong tưởng tượng của Lục Ly, không hổ là tinh anh hàng đầu nhất của Doãn gia. Không chỉ người của Doãn gia, sức chiến đấu của công tử từ mấy gia tộc khác cũng rất mạnh, lúc trước dọc đường đi bị thần văn làm khó, không nhìn ra sức chiến đấu của nhóm người này, bây giờ mới xem như thật sự được kiến thức. Hai, ba trăm con tiểu thú chỉ cần thời gian một nén hương toàn bộ bị chém giết, có năm người bị thương, một người tổn hại nặng, người kia bị xé một cánh tay và nửa bả vai, nếu không nhờ Doãn Thiên Phạn đi cứu thì người này đã bị giết. - Đi thôi! Sau cuộc chiến đấu, nhóm Doãn Thiên Phạn hơi hiểu sức chiến đấu của bạch tiểu thú, hắn hơi hiểu tại sao Thương gia đã chết nhiều người như vậy. Hắn âm thầm bội phục trí tuệ của Lục Ly, nếu bọn họ đi vào trước sẽ lập tức bị bạch tiểu thú công kích, gặp đánh bất ngờ, bọn họ chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị giết. Lục Ly ngẫm nghĩ, truyền âm cho Doãn Thiên Phạn: “Không cần theo đuôi nữa.” Bây giờ đã rõ sức chiến đấu của bạch tiểu thú, không cần thiết đi theo nhóm người kia. Nơi này rõ ràng rất lớn, ai cũng không biết lối ra ở đâu, cũng không biết nơi nào có báu vật. Đã như vậy tại sao phải đi theo nhóm người Thương gia? Lỡ bọn họ gài bẫy nào đó ở phía trước thì rất phiền phức. Doãn Thiên Phạn không cần Lục Ly giải thích, gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta đi đường vòng, thử vận may.” Doãn Thiên Phạn ở đằng trước dẫn đường đi hướng bên trái, hắn sắp xếp càng nhiều người luân lưu tra xét bốn phía, bởi vì hiện tại không đi theo người của Thương gia, bạch tiểu thú ở hướng này chắc chắn sẽ càng nhiều.
Chương 3215 Chiến trận
Xuất hiện mấy trăm con cũng không sợ, nếu xuất hiện mấy nghìn, mấy vạn con thì rắc rối to. Cho nên nhất định phải lập tức tra xét ra, tiếp theo phòng bị đầy đủ, như vậy mới có thể giảm thương vong đến mức thấp nhất. Lục Ly luôn khiến Huyết Linh Nhi tra xét bốn phía, cảm giác lực của Huyết Linh Nhi mạnh hơn những người này nhiều, chủ yếu là bạch tiểu thú đi dưới đất, vậy thì Huyết Linh Nhi có thể càng dễ dàng cảm giác được. - Nếu gặp phải rất nhiều bạch tiểu thú thì chút nữa chúng ta thành lập một Lục Mang Tinh Trận, những người còn lại chia ra sáu tổ. Nhược Lan, Thành Duệ, Thiên Bảo, Ngũ Nguyên, Phong Hỏa, sáu người chúng ta làm đội trưởng, phòng thủ, giúp đỡ lẫn nhau. Mỗi tổ chia ra ba tổ nhỏ, hai tổ luân lưu công kích, một tổ cứu viện cùng trị liệu... Doãn Thiên Phạn vừa đi vừa sắp xếp, Lục Ly nghe xong nhẹ gật đầu, Doãn Thiên Phạn vẫn có chút năng lực. Trận hình phòng ngự này có điểm đáng khen, chỉ cần trận hình không bị loạn thì dù nhiều bạch tiểu thú hơn nữa vẫn có thể bị chặn, dọn dẹp hết chúng nó chỉ là vấn đề về thời gian. Bùm bùm bùm! Tiến lên hơn nửa canh giờ, mặt đất phía trước nổ tung, năm, sáu con bạch tiểu thú vọt ra. Lục Ly sớm biết nhưng không nói ra. Hắn muốn khiến mọi người tập quen trận hình, về sau càng dễ ứng phó bạch tiểu thú quy mô lớn công kích. - Dàn trận! Lần này Doãn Thiên Phạn cũng không có lao ra, mà là rống to một tiếng, mấy người khác lập tức đứng vào vị trí, những người khác sớm chia tổ, đứng sau lưng sáu người. Lục Ly và Lư Hải ở giữa, Doãn Thiên Phạn chọn hai người làm nhân viên cứu viện và chữa trị, tuy rằng Lục Ly có U Linh Vương, Phong Ma Thú nhưng Doãn Thiên Phạn không định để hắn ra tay. Ở trong lòng Doãn Thiên Phạn thì Lục Ly càng thích hợp đi phá giải thần văn, mà không phải tham gia chiến đấu kịch liệt như vậy. Chiến đấu bùng nổ, lần này số lượng bạch tiểu thú nhiều gấp đôi, ban đầu mọi người có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đều bình tĩnh xuống, phối hợp có trật tự dọn dẹp bầy tiểu thú. Đội trưởng của sáu tổ đều rất mạnh, có bọn họ chống đỡ, những người khác thoải mái hơn, nếu có người bị thương, lập tức có người thay thế bổ sung, sẽ không xảy ra tình huống chết người. Ba nén nhang sau, tất cả tiểu thú đều bị đánh chết. Rất nhiều người bị thương, nhưng không có một người tử vong, mọi người mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Kiểu phối hợp này rất tốt, dễ chiến đấu, dọn dẹp dễ như chơi. Chủ yếu là sóng vai chiến đấu với nhóm Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ, điều này khiến một đám công tử tiểu thư rất vui vẻ. Đa số công tử trong lòng biết rõ bọn họ không xứng với Doãn Nhược Lan, nàng cũng không vừa mắt bọn họ. Nhưng chỉ cần Doãn Nhược Lan ngày nào chưa gả cho người thì ngày đó bọn họ còn giữ ảo tưởng. Vốn cho rằng Doãn Nhược Lan bị Lục Ly ôm về, nhưng sau đó mọi người phát hiện ánh mắt hắn nhìn Doãn Nhược Lan rất trong suốt, giống như khi nhìn bọn họ. Doãn Nhược Lan trừ quan tâm Lục Ly hơi nhiều ra không có vẻ gì là động tình. Cho nên một đám công tử thay đổi thái độ với Lục Ly, trở nên khách khí hơn. Tình địch nặng ký biến mất, mọi người tự nhiên tốt với Lục Ly hơn, nếu không thì bọn họ càng không có cơ hội. - Thu dọn chiến trường, tiếp tục đi tới! Doãn Thiên Phạn hạ đạt mệnh lệnh, khá vừa lòng trận chiến vừa rồi, mọi người phối hợp rất tốt, tuy rằng ban đầu có chút hoảng loạn, về sau từ từ quen thuộc, đã hình thành chiến trận hoàn chỉnh, thể hiện ra sức chiến đấu. Mọi người thu tất cả xác của tiểu thú, răng nanh, móng vuốt, gai nhọn sau lưng chúng đều rất sắc bén, là thần tài khá tốt, tuy rằng hiện tại không biết có tác dụng gì, nhưng mang về là lựa chọn không tệ. Đoàn người tiếp tục tiến lên, lần này đi nửa canh giờ, bất ngờ phát hiện mấy gốc thần dược, còn là loại thần dược giá trị không nhỏ. Doãn Thiên Phạn vung tay: - Ai phát hiện thì thuộc về người đó! Mấy công tử hái được thần dược thoáng chốc mừng rỡ, nếu Doãn Thiên Phạn bắt buộc nộp thì bọn họ cũng sẽ không nói cái gì, giờ phút này trực tiếp cho bọn họ, điều này khiến bọn họ rất là vui vẻ. - Có thần dược à! Càng nhiều người hưng phấn, nơi này rất rộng, đi dạo mấy vòng trong này không chừng mỗi người đều có thể được đến rất nhiều thần dược. Lần này tiến vào cho dù không lấy được báu vật, có thể được đến thần dược cũng không uổng chuyến đi. Bùm bùm bùm! Lại tiến lên mấy vạn dặm, mặt đất phía trước nổ tung, đầy trời băng tuyết ập đến, tiểu thú nhiều vô số kể lao ra, lên đến hai nghìn con. Lục Ly đã biết trước, nhưng hắn không nói, bởi vì hắn muốn khiến một đám người phối hợp tăng sức chiến đấu càng mạnh hơn. - Dàn trận, công kích! Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, càng trầm ổn, rất có phong thái của đại tướng. Lục Ly nhẹ gật đầu, nếu Doãn Thiên Phạn không chết thì về sau rất có thể trở thành tộc trưởng của Doãn gia. Lần này Lục Ly không khoanh tay đứng nhìn, đi chung với nhau, hắn không thể trơ mắt nhìn có người chết đi. Vì vậy sau khi khai chiến, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân chú ý thế cục bốn phía. Vèo! Bên trái có mấy chục tiểu thú xông đến, có ba con đột phá phòng tuyến phía trước xông vào trong. Một con tiểu thú mắt xanh lóe tia sáng, một tiểu thư mắt trở nên ngây dại ra, bị công kích linh hồn. Tiểu thú hé miệng nhỏ lộ ra răng nanh, muốn cắn cổ tiểu thư này. Lục Ly lắc người, như quỷ hồn bay qua, huơ nắm tay tựa như tia chớp đánh về phía tiểu thú. Tiểu thú phản ứng lại, huơ móng vuốt nhỏ cào Lục Ly. Ầm! Tiểu thú như đạn pháo bay đi, bị Lục Ly dễ dàng đánh bay. Mấy người đứng bên cạnh trông thấy Lục Ly bâng quơ thu nắm tay về, lớp da không rách, tập thể lộ ra vẻ chấn kinh ngạc nhiên. Móng vuốt của bạch tiểu thú sắc bén lạ thường, chiến giáp mạnh mẽ cũng bị xé rách dễ dàng, vậy mà không thể làm nắm tay của Lục Ly trầy xước chút nào, nắm tay của Lục Ly làm bằng Tinh Thần Thiết vạn năm hay sao? Móng vuốt của tiểu thú sắc bén, nhưng vừa rồi Lục Ly vận chuyển Bác Long thuật, thân thể cường đại gấp mười lần, móng vuốt của tiểu thú không thể phá vỡ phòng ngự của
Bọn họ không nhìn thấy Lục Ly chộp lấy chiếc nhẫn, chỉ trông thấy tay hắn phát sáng, cho nên đều có chút không hiểu ra sao. - Hưm? Bên Thương gia, ba người canh giữ giật mình nhận ra, một người lập tức rót Thần Lực vào Thần Khí không gian trong tay, tiếp đó Thương Long mang theo vài người xuất hiện ở bên ngoài. Thương Long vừa đi ra nhìn lướt qua, có chút nghi ngờ nhìn ba người ở ngoài, hỏi: - Báu vật bị lấy đi? Một người trong số đó vội vàng giải thích một lần, Thương Long có chút không hiểu ra sao nhìn Thương Viêm hỏi: - Đây là tình huống gì? - Nhẫn! Thương Viêm xa xa xem Lục Ly, đáp: - Chiếc nhẫn kia ở trong tay hắn, nhẫn là mắt trận của nguyên Lưỡng Cực Trận, chỉ cần lấy chiếc nhẫn đó thì đại trận tự nhiên sẽ phá. - Phá? Thương Long trong mắt lóe tia sáng lạnh hỏi: - Vậy tức là hiện tại chúng ta có thể giết qua? Cướp đoạt Hào Giác cùng cổ kiếm? - Long ca bình tĩnh! Thương Viêm lập tức kéo lại Thương Long nói: - Pháp trận thần văn ở đây suy yếu dần, bây giờ mà ngươi xông loạn là chết. Đợi chút đi, ta phỏng chừng mười ngày, nửa tháng sau, chúng ta liền có thể rời khỏi đại điện này. - Tiếc quá, ba món báu vật kia... Thương Long khe khẽ thở dài, trong mắt lộ ra một chút tham lam nói: - Nhẫn đó là mắt trận, chẳng lẽ nhẫn là thứ quý giá nhất? Không biết đó là loại nhẫn gì? Nếu là không gian giới chỉ thì phỏng chừng có cực kỳ nhiều thần dược, thần tài. Nếu không phải không gian giới chỉ thì nhẫn kia nhất định là chí bảo. - Đừng lo lắng. Thương Viêm cười cười nói: - Không ai hiểu thần văn thượng cổ, sư tôn của ta nghiên cứu thần văn hơn mười vạn năm cũng chỉ biết chút ít về thần văn thượng cổ, Nhị Kiếp đỉnh phong đó mới bao nhiêu tuổi? Làm sao có thể nắm giữ thần văn thượng cổ? Chúng ta nhất định phải bình tĩnh, chỉ cần tìm được cơ hội giết bọn họ, tất cả báu vật đều là của chúng ta. Nếu chúng ta mất bình tĩnh thì báu vật của chúng ta sẽ thuộc về bọn họ. - Được rồi, nghe lời ngươi. Thương Long nhẹ gật đầu, thu về ánh nhìn, hắn ngẫm nghĩ, dặn Thương Viêm vài câu rồi vào Thần Khí không gian, miễn cho ở đây nhìn phát thèm. Bên Doãn Thiên Phạn rốt cuộc tỉnh táo lại, trầm giọng quát: - Lục trưởng lão, nhanh trở về! Lục Ly nghe tiếng kêu thì lắc đầu, bò dậy. Hắn bay đến chỗ cổ kiếm, cầm trong tay, cổ kiếm bị hắn cầm lấy dễ dàng, hắn không chút suy nghĩ thu vào Thiên Ly Châu. Vèo! Hắn lắc người đến gần Hào Giác, cũng thu lấy Hào Giác, nhanh chóng bay về. Bùm! Về chỗ nhóm Doãn Thiên Phạn, Lục Ly không chịu nổi nữa ngã xuống đất ngất xỉu. Doãn Thành Duệ lập tức thu Lục Ly vào trong, thả nhóm người ra. - Thần văn bị phá rồi? - Ba món báu vật đã mất, bị Lục trưởng lão lấy đi rồi? - Hu hu, rốt cuộc có thể đi ra ngoài. - Mọi người bình tĩnh, đừng xung động, nghe lời Phạn ca. Nhiều người đang tu luyện ở bên trong đột nhiên bị truyền tống ra, ban đầu đều vẻ mặt hoảng sợ sau đó đổi sang mừng như điên, líu ríu nói không ngừng. - Tất cả đừng ồn ào! Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay, khiến một đám người tỉnh táo lại, vẻ mặt nghiêm nghị nói: - Toàn bộ cảnh giác, tùy thời đề phòng Thương gia công kích, thần văn ở đây tùy thời có lẽ sẽ tiêu tan, Lư Hải, ngươi hãy đi tra xét. - Rõ! Mọi người tản ra âm thầm đề phòng, Lư Hải thì bắt đầu tra xét tình huống thần văn. Giây lát sau, Lư Hải mắt sáng ngời, truyền âm cho Doãn Thiên Phạn: “Phạn công tử, thần văn biến yếu, quả nhiên hết thảy như Lục trưởng lão đã nói.” “Ừm, ngươi tiếp tục tra xét!” Doãn Thiên Phạn dặn dò: “Một khi thần văn yếu đến mức chúng ta có thể rời đi thì lập tức nói cho ta. Lục trưởng lão bị tổn hại nặng, phỏng chừng cần an dưỡng một khoảng thời gian, chúng ta không thể chờ lâu hơn, nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này.” “Rõ!” Lục hải nhẹ gật đầu, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan truyền âm giao lưu một phen, trên mặt Doãn Nhược Lan không lộ nét mừng, ngược lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn bên Thương Long, nói: “Thương Long có thể ngồi yên được? Chắc chắn hắn có mưu đồ khác, chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận.” “Ta biết, ta rất rành tính cách của Thương Long.” Doãn Thiên Phạn nhẹ gật đầu nói: “Dưới tình huống bình thường, vừa rồi hắn đã ra tay, ta cũng không biết hắn mưu đồ cái gì.” “Yên lặng theo dõi kỳ biến đi.” Doãn Nhược Lan suy nghĩ một hồi, vươn tay nói: “Ngươi có một gốc thần dược chữa thương đứng đầu đúng không? Cho Lục Ly dùng trước đi, Lục Ly sớm lành vết thương, cố gắng nhanh chóng luyện hóa Hào Giác cùng cổ kiếm, đến lúc đó bên chúng ta chắc chắn thực lực tăng nhiều, trấn áp Thương Long càng dễ dàng.” “A...” Doãn Thiên Phạn do dự, gốc thần dược đó là thần dược giữ mạng mà gia tộc ban cho hắn, chỉ cần còn một hơi, ăn thần dược kia vào chắc chắn sẽ khỏe lại. Trong Doãn gia không có nhiều loại thần dược này, tùy tiện đưa cho Lục Ly làm Doãn Thiên Phạn không nỡ. “Được rồi, đừng gà mẹ!” Doãn Nhược Lan cau chân mày liễu nói: “Không có Lục Ly thì chúng ta có thể đi đến nơi này? Chờ an toàn đi về, ta giúp ngươi hỏi xin Lục Tổ một cây là được.” “Thôi được.” Doãn Thiên Phạn cười gượng gạo, lấy ra một hộp ngọc, Doãn Nhược Lan cười nhận lấy, đi vào Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ, đưa cho Lục Ly chữa thương. Lục Ly lần này bị thương rất nặng, khiến linh hồn của hắn trở nên cực kỳ yếu ớt, cổ kiếm chấn thương hắn hai lần, chớ nói chi hắn còn cứng rắn thúc đẩy cổ đồng, khiến vết thương chồng chất. Lần này Lục Ly hôn mê năm ngày, Doãn Nhược Lan đút thần dược quý giá hiếm hoi vô cùng cho hắn, đợi khi hắn tỉnh lại thì vết thương gần như lành hết, hắn vẫn luôn ngâm trong nước thánh. Sau khi Lục Ly tỉnh lại, mở mắt ra thẫn thờ giây lát, Doãn Thành Duệ đi tới, cười híp mắt nói: - Lục trưởng lão, Lan tỷ khiến ngươi tỉnh lại thì nghĩ biện pháp luyện hóa Hào Giác cùng cổ kiếm. Lan tỷ nói nhóm người Thương Long chắc chắn sẽ ra tay, nếu ngươi có thể luyện hóa hai món báu vật thì chúng ta sẽ có cơ hội trấn áp bọn họ. Lục Ly gật đầu, hỏi thăm: - Được! Tình huống bên ngoài thế nào? Doãn Thành Duệ đáp: - Trước mắt chưa có gì xảy ra, thần văn đúng là yếu bớt nhưng tốc độ hơi chậm, hiện chúng ta còn chưa dám hành động.
Chương 3212 Đi vào trước sẽ gặp họa
- Bởi vì không thể dựa vào mang Thần Khí không gian đi qua, chỉ có thể chính mình đi qua. Chúng ta chú ý chặt chẽ, có tình huống gì lập tức thông báo cho ngươi. - Tốt! Doãn Thành Duệ gật đầu, lắc người ra ngoài, Lục Ly thì lấy ra không gian giới chỉ, lấy ra Hào Giác và cổ kiếm, mắt hắn hơi sáng lên, lần này trả giá xem như có chút thu hoạch. Hào Giác không quá lớn, chỉ cỡ một bàn tay, cổ kiếm to hơn, cũng nặng hơn. Hai món báu vật có một điểm giống nhau, đó là rậm rạp thần văn phức tạp, thần văn mà Lục Ly xem không hiểu. Hai món báu vật tỏa ra hơi thở xa xưa tang thương, giống như Thất Âm Điện, tự nhiên tỏa ra hơi thở đặc biệt. Lục Ly thả cổ kiếm xuống trước, cầm Hào Giác lên. Cổ kiếm này tuy lợi hại nhưng hơi khác với Hào Giác, Hào Giác là siêu cấp chí bảo có thể quần công, dễ dàng trấn áp đám người Thương Long. Chỉ cần luyện hóa món báu vật này thì tất cả người của Thương gia đều sẽ bị trấn áp. Lục Ly thử rót vào Thần Lực, nhưng rót vào cả buổi mà Hào Giác không có bất cứ phản ứng. Rất rõ ràng, dùng Thần Lực luyện hóa thì không được. Nhỏ máu? Cách cấp thấp đó chắc chắn vô dụng, nhưng Lục Ly vẫn làm thử, kết cục rất hiển nhiên, không có bất cứ hiệu quả. Lục Ly lại thí nghiệm vài loại biện pháp, cuối cùng vẫn không có bất cứ hiệu quả, hắn nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện chỉ có một con đường để đi, đó là phá giải thần văn. “Huyết Linh Nhi, giao cho ngươi!” Lục Ly truyền âm một câu, ném Hào Giác qua một bên, hắn bắt đầu luyện hóa cổ kiếm. Huyết Linh Nhi chui ra khỏi cơ thể Lục Ly, chui vào Hào Giác. Lục Ly cầm lấy cổ kiếm, nhìn xem có thể luyện hóa nó không. Qua nửa canh giờ, Lục Ly cũng đặt cổ kiếm qua một bên, cuối cùng cầm nhẫn lên. Chiếc nhẫn này không khác gì nhẫn bình thường, chẳng chút bắt mắt. Lục Ly vốn cho rằng là một chiếc không gian giới chỉ, nhưng tra xét thì chỉ là nhẫn bình thường, hoàn toàn không có điểm nào giống với không gian giới chỉ, Thần Khí không gian. Không phải không gian giới chỉ, vậy chỉ có thể là báu vật. Lục Ly loay hoay xem xét, chiếc nhẫn kia cũng không có quá nhiều thần văn, thoạt trông không có chỗ nào khác lạ, giống như nhẫn bình thường đeo chơi. Lục Ly lật xem luyện hóa thử, giống như hai món báu vật trước đó, đều không thể luyện hóa, bên kia Huyết Linh Nhi cũng tra xét xong rồi, nó truyền âm nói: “Chủ nhân, đây là thần văn thượng cổ, muốn khống chế báu vật này nhất định phải phá giải thần văn thượng cổ trên đó, hơn nữa còn cần hoàn toàn phá giải, điều này cần thời gian...” “Ừm!” Lục Ly thông cảm, hắn gật đầu hỏi: “Cần bao lâu?” Huyết Linh Nhi truyền âm một câu làm Lục Ly hết hồn: Ngắn thì mấy năm, lâu thì mấy trăm, mấy nghìn năm!” “Cái gì?” Lục Ly bị dọa, mấy năm còn dễ thông cảm, nếu mất mấy trăm, mấy nghìn năm thì ba món báu vật này có tác dụng gì? Còn một điều nữa, hiện tại bọn họ rất cần ba món báu vật này, đặc biệt là Hào Giác, nếu như có thể luyện hóa Hào Giác thì có thể lập tức trấn áp người của Thương gia. Lục Ly trầm ngâm giây lát, hỏi thăm: “Không thể cố gắng nhanh chóng phá giải Hào Giác này sao?” “Không có biện pháp!” Huyết Linh Nhi rất chắc chắn truyền âm nói: “Thần văn thượng cổ khác với thần văn hiện tại, hơn nữa thần văn trên Hào Giác quá phức tạp huyền diệu, muốn phá giải cần ít nhất mấy năm. Nếu xui thì có lẽ cần mấy trăm năm, thậm chí vĩnh viễn không cách nào phá giải...” Lục Ly truyền âm: “Hiểu rồi, ngươi đi xem cổ kiếm và chiếc nhẫn đi.” Huyết Linh Nhi đi vào cổ kiếm, chốc lát đã đi ra, theo sau đi vào trong nhẫn. Ba nén nhang sau, Huyết Linh Nhi truyền âm: “Đều phá giải không được, cổ kiếm giống như Hào Giác. Còn chiếc nhẫn thì... ta xem không hiểu, thần văn không nhiều, nhưng xem không hiểu.” “Xem không hiểu!” Lục Ly vuốt sống mũi, hắn suy nghĩ một hồi rồi kinh động Thần Khí không gian, một lát sau Doãn Thành Duệ tiến vào. Lục Ly kêu Doãn Thành Duệ mời Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, Lư Hải đi vào. Chờ mấy người vào trong, Lục Ly lấy ra ba món báu vật, nói: - Ba món báu vật này là báu vật thượng cổ, mặt trên có thần văn thượng cổ rất phức tạp, muốn luyện hóa nhất định phải phá giải thần văn thượng cổ. Nếu ta phá giải thì ít nhất cần mấy năm, thậm chí cần mấy trăm năm, các ngươi nhìn xem có biện pháp luyện hóa nào không? - Chúng ta luyện hóa? Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan nhìn nhau một cái, sắc mặt kỳ lạ. Những báu vật này đều là Lục Ly lấy được, chúng thuộc về Lục Ly, nhưng hắn yên tâm cho bọn họ luyện hóa? Không sợ bọn họ cuỗm luôn? Lục Ly xem mấy người không nói chuyện, lấy ra ba món báu vật ném cho từng người: - Được rồi, đừng lề mề. Lúc trước ta nói rồi, ba món báu vật ta chỉ lấy một cái, hai cái khác cho Doãn gia. Lần này không có các ngươi hỗ trợ thì ta cũng không thể lấy được ba món báu vật. Lục Ly rất chân thành, không phải nói lời giả tạo. Hắn mượn báu vật của Doãn Thiên Phạn, đám người luôn hộ pháp cho hắn, Doãn Thành Duệ chữa thương cho hắn, không có Doãn gia hỗ trợ, dựa vào bản thân hắn quả thực rất khó được đến ba món báu vật. Quan trọng nhất là Thiên Tàn Lão Nhân, Doãn Thanh Ti có ơn lớn với Lục Ly, hắn sẵn lòng nhường lại hai món báu vật cho Doãn gia. - Để chúng ta xem thử, nhưng ngươi lấy được đồ thì nó tự nhiên là của ngươi. Doãn Thiên Phạn suy nghĩ một hồi mở miệng nói, hắn cầm lấy Hào Giác quan sát. Doãn Nhược Lan lấy đi cổ kiếm, Lư Hải thì cầm nhẫn lên. Ba người xem giây lát, lại trao đổi cho nhau, còn đưa cho Doãn Thành Duệ xem giây lát, cuối cùng mấy người đều bắt đầu nghĩ biện pháp luyện hóa, loay hoay hơn một canh giờ. - Chúng ta không có biện pháp! Doãn Thiên Phạn lắc đầu, mắt hắn nhìn qua Lư Hải, hỏi: - Lư công tử có cách gì hay không? - Không có! Lư Hải lắc đầu thở dài: - Ta xem không hiểu thần văn thượng cổ trong đó, Lục trưởng lão còn nói mất mấy năm, mấy trăm năm, ta cảm giác cho ta vạn năm cũng không thể luyện hóa, trừ phi ta đột phá tiến bộ lớn về mặt thần văn. Mấy người không tra xét ra được không nằm ngoài dự đoán của Lục Ly.
Chương 3213 Bạch tiểu thú
Lục Ly có chút đau đầu, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Vậy các ngươi cầm hai món báu vật đi, ta giữ lại một món. Dù sao tạm thời luyện hóa không được, chờ về sau từ từ luyện hóa. - Cái này... Doãn Thiên Phạn không ngờ Lục Ly lại nhấn mạnh việc này, vốn cho rằng Lục Ly chỉ giả vờ nhún nhường, không ngờ rằng là thật lòng. Doãn Thiên Phạn trong mắt lộ ra một chút nét vui mừng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cố gắng hết sức kiềm nén dục vọng trong lòng, vẻ mặt kiên định nói: - Không nhắc lại việc này nữa, nếu chúng ta dám lấy báu vật của Lục trưởng lão thì tộc trưởng và Lục Tổ chắc chắn sẽ mắng chết ta. Doãn Nhược Lan cũng gật đầu nói: - Lục Ly, đừng nói nữa, chúng ta không thể nào lấy thứ của ngươi, ngươi mà nhắc lại là chúng ta trở mặt. - ... Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, hắn suy nghĩ một hồi, ném cổ kiếm cho Doãn Nhược Lan: - Được rồi, ta lấy hai món khác, ta tặng thanh kiếm này cho Nhược Lan tiểu thư. Năm xưa ở Nhị Trọng Thiên, nhờ Nhược Lan tiểu thư giúp ta, cái này coi như trả lại nhân tình, nếu Nhược Lan tiểu thư không nhận thì ta cũng trở mặt. Doãn Nhược Lan cười gượng gạo, suy nghĩ một hồi rồi thu cổ kiếm, sảng khoái nói: - Vậy được rồi, việc này cứ như thế đi, tiếp theo nên làm sao? Chúng ta hãy cùng bàn bạc, Thương gia chắc chắn sẽ không chịu để yên. - Còn có thể làm thế nào? Doãn Thiên Phạn sát khí đằng đằng nói: - Chúng ta vào trước một bước, nếu người của Thương gia muốn gây sự thì liều chết với chúng. Nếu không thể luyện hóa ba món báu vật này, vậy dựa vào bản lĩnh thật sự đánh đi, bên chúng ta cũng không thiếu cường giả, không sợ bọn họ. - Không! Lục Ly lắc đầu nói: - Chúng ta đi chậm hơn một bước, nhường bọn họ vào trước, với kinh nghiệm nhiều năm của ta thì người đi vào trước rất có thể... gặp họa. Thời gian trôi qua mười ngày, thần văn không ngừng giảm uy lực, Lư Hải và Thương Viêm đã tra xét, uy lực của ngọn lửa và băng giá hiện tại không đủ để sản sinh uy hiếp trí mạng cho mọi người, có thể cưỡng bức xuyên qua. Khiến người bên Thương gia bất ngờ là Doãn gia không có bất cứ hành động, dường như không tra xét được cách đi qua, người của Thương gia không dám hành động, sợ có cạm bẫy gì. Lại chờ nửa ngày sau, người của Thương gia không kiềm được, Thương Long phái một người đi thử nghiệm, kết quả dễ dàng đi ra cánh cửa đó, uy lực của lửa yếu hơn lúc trước gấp mấy chục lần, đã không đủ sức để tạo thành tổn thương quá lớn. Bên Doãn gia vẫn không có bất cứ động tĩnh, Thương Long có chút không đợi kịp, bởi vì vào trước một bước nghĩa là cướp được tiên cơ. Cũng đại biểu cho có thể được đến báu vật ở bên trong, còn có thể trước tiên bố trí, đánh cho người của Doãn gia không kịp ứng đối. Nếu để người của Doãn gia đi vào trước, bọn họ ở bên trong bố trí xong hết, chờ người của Thương gia đi vào phỏng chừng sẽ chết thật sự thảm. - Vào thôi! Thương Long không hiểu tại sao người của Doãn gia không hành động, nhưng hắn không quan tâm, ra lệnh tập thể hành động, lao về phía cánh cửa. Đám người thực lực tạm ổn, tập thể vượt qua khu vực lửa, đi vào cửa lớn, tuy rằng có người bị thương, nhưng chỉ bị thương ngoài da, đi vào rồi rất nhanh có thể khôi phục. - Người của Thương gia đi vào. - Tại sao chúng ta không đi? - Phạn ca đâu? Phạn ca ở đâu? Tại sao không đi vào? - Người của Thương gia cướp được tiên cơ, chúng ta đi vào sẽ rất nguy hiểm. Người bên Doãn gia ngồi không yên, làm ầm ĩ. Doãn Thành Duệ giơ tay đè không khí nói: - Tất cả bình tĩnh đừng nóng, Phạn ca cùng Lục trưởng lão sớm thương nghị rồi, cố ý khiến bọn họ đi vào trước! Doãn Thành Duệ nói vậy, đám người đều im lặng xuống. Doãn Thành Duệ không có giải thích nguyên nhân, một đám người bắt đầu suy đoán tại sao khiến người của Thương gia đi vào. Ngược lại không có người chất vấn quyết định của Lục Ly và Doãn Thiên Phạn, một đường đi tới, Lục Ly dùng sự thực chứng minh năng lực cường đại của hắn, nghe theo hắn sẽ không sai được. Doãn Thành Duệ đi vào, báo cáo tình huống người của Thương gia đi vào. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan ngồi bên trong, hai người cùng nhìn Lục Ly. - Không vội! Lục Ly phất tay, trầm ngâm một lúc rồi nói: - Chúng ta chờ thêm hai canh giờ hãy đi vào, nếu ta dự đoán không lầm thì trong hai canh giờ bọn họ hẳn là miễn cưỡng phá giải nguy cơ, nhưng ít nhất sẽ chết một nửa người. Lục Ly tự tin như thế làm cảm nhiễm Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan, trong lòng hai người bình tĩnh trở lại, yên lặng chờ đợi. Bọn họ trong lòng cũng rất mong đợi, nếu Lục Ly nói đúng thì sau khi vào trong, phe bọn họ sẽ chiếm cứ ưu thế rất lớn, không sợ người của Thương gia làm bậy. Hai canh giờ sau, Lục Ly đứng lên, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan vội vàng đứng lên, mấy người truyền tống ra ngoài. Doãn Thiên Phạn vung mạnh tay nói: - Toàn bộ xuất phát, đều nâng cao tinh thần, đi vào rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm. Một đám người đề phòng, đi theo nhóm Doãn Thiên Phạn lao vào khu vực lửa. Tương tự, lửa đốt phỏng một số người, nhưng tình trạng vết thương đều không nghiêm trọng, chốc nữa chữa thương giây lát sẽ khỏe. - Đi! Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ, Doãn Nhược Lan đi trước nhất, xông lên hàng đầu, nối đuôi nhau lao vào cửa lớn. Lục Ly đi giữa, được vài người bảo vệ, đây là Doãn Thiên Phạn lén dặn, năng lực phá giải thần văn của Lục Ly quá mạnh, tự nhiên không thể khiến hắn xảy ra chuyện gì. Oong! Một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly phát hiện thế giới trước mắt thay đổi, biến thành thế giới băng tuyết trắng mênh mông. Đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng, khắp nơi đều là một mảnh bao la. Nhóm Doãn Nhược Lan ở gần đó, đều lấy ra báu vật binh khí, đang quan sát bốn phía. Lục Ly ánh mắt nhìn lướt qua, rất nhanh ngừng ở mạn bắc. Bởi vì bên kia có vết máu, máu chảy lênh láng, còn có một ít tay chân cụt, rải rác xác chết những con thú nhỏ màu trắng tinh. - Quả nhiên! Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn dự liệu không sai, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của hắn thì mới vừa lấy ba món trọng bảo, ải tiếp theo tự nhiên sẽ không dễ dàng như vậy.
Chương 3214 Chiến trận
Chuyện này cũng dễ hiểu, Thất Âm Điện rõ ràng bị chủ nhân bố trí một phen, vừa vào đã gặp ảo cảnh, cửa thứ hai là hành lang thần văn, cửa thứ ba là Lưỡng Cực Điện. Ba nơi này đều có thể vây khốn người, nhưng nếu ngươi không mạo hiểm thì chỉ bị kiệt sức, không chết người. Cửa thứ ba cho ba món báu vật, vậy cửa thứ bốn chắc chắn phải chết người, báu vật không dễ đưa cho ngươi, nếu ngươi không thể sống sót trong cửa tiếp theo thì các báu vật vẫn sẽ ở lại Thất Âm Điện. - Xem ra đã chết nhiều người. Doãn Thiên Phạn tra xét xung quanh, đến gần Lục Ly, nói: - Loài bạch tiểu thú kia hẳn là tồn tại rất lợi hại, ta xem phụ cận ít nhất đã chết hai mươi người trở lên, bọn họ đi hướng mạn bắc. - Ừm! Lục Ly nhẹ gật đầu, hắn mới tra xét xong, căn cứ tình huống trên chiến trường, và các manh mối như tay chân cụt, hắn cũng phán đoán ra đã chết khoảng hai mươi người. - Lục trưởng lão, chúng ta nên đi như thế nào? Doãn Thiên Phạn mở miệng nói, bất giác hắn đã hơi ỷ lại Lục Ly, muốn nghe ý kiến của Lục Ly rồi mới quyết định nên hành động như thế nào. - Tạm chờ đã! Lục Ly lén thả ra Huyết Linh Nhi tra xét tình huống xung quanh, chờ giây lát xác định không có thần văn sau thì bảo: - Cá nhân ta đề nghị đi theo bọn họ, mãnh thú xung quanh hẳn là đều bị bọn họ lôi kéo, chúng ta theo ở phía sau quen thuộc tình huống, quan sát một khoảng thời gian rồi mới quyết định đi như thế nào. - Có đạo lý! Doãn Thiên Phạn gật đầu, dẫn mọi người đi dọc theo tuyến đường của Thương gia, hắn sắp xếp vài người tra xét bốn phía, phòng ngừa người của Thương gia mai phục tập kích. Lục Ly khiến Huyết Linh Nhi nấp vào lòng đất, dạo vòng quanh tra xét. Huyết Linh Nhi đáng tin hơn người mà Doãn Thiên Phạn sắp xếp tra xét nhiều, có Huyết Linh Nhi ở, hầu như không ai có thể ẩn núp đánh lén bọn họ. Một đường tiến lên, đằng trước tuy rằng ngẫu nhiên sẽ có vết máu, nhưng không có tay chân cụt, chứng minh hẳn là không chết người. Dọc đường thấy xác của bạch tiểu thú, bọn họ nhặt rất nhiều xác chết của tiểu thú, vừa đi vừa nghiên cứu. Loại tiểu thú này có móng vuốt sắc bén, còn có bốn chiếc răng nanh dài, sau lưng có hai cây gai ngược, đều sắc bén lạ thường, mắt màu xanh sẫm, thoạt trông rất kỳ lạ. “Chủ nhân, bên trái phía trước tình huống, có một đám tiểu thú theo lòng đất đi tới!” Tiến lên hơn nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi đột nhiên truyền âm, Lục Ly lập tức đề phòng, nhưng hắn không có nhắc nhở nhóm Doãn Thiên Phạn, muốn xem thử năng lực phản ứng và sức chiến đấu của nhóm người này như thế nào. Người của Doãn gia ngược lại không có khiến Lục Ly thất vọng, bầy tiểu thú còn chưa tới gần, một võ giả ở phía trước bên trái phát ra tiếng huýt gió chói tai, tiếp đó Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan lập tức mang theo vài người vọt tới. Ầm ầm ầm! Mặt đất từng lớp nổ tung, từng con bạch tiểu thú lao ra, mỗi con to cỡ đầu người, tốc độ cực kỳ khủng bố. Chúng nó phát ra tiếng hú chói tai, như từng luồng sáng lấp lánh vọt tới, số lượng nhiều cỡ, ba trăm con. - Toàn bộ ra tay dọn dẹp đám tiểu thú này, chú ý bảo hộ đồng đội, không thể khinh địch! Doãn Thiên Phạn rất có năng lực lãnh đạo, hắn rống to một tiếng, xông vào tiểu thú, tay cầm cổ đồng quét ngang. Hắn không có một chút ý nghĩ khinh địch, trực tiếp vận dụng lực lượng mạnh nhất, rõ ràng không muốn bước trên lối mòn thảm kịch của Thương gia. - Hú hú! Từng con tiểu thú giống như châu chấu chen chúc mà đến, hơn nữa trong mắt chúng nó bắn ra tia sáng màu xanh, đều là công kích linh hồn. Nếu võ giả linh hồn không mạnh mà bị trúng đòn sẽ rất thảm. Móng vuốt, răng nanh của chúng nó đều rất sắc bén, nếu công kích linh hồn có hiệu quả thì võ giả rất nhanh sẽ bị xé nát. May mà công kích linh hồn của bầy tiểu thú vô dụng với nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cầm mảnh nhỏ thánh binh dễ dàng chấn chết từng đám bạch tiểu thú tựa như gió thu thổi lá rụng. Người khác nhận được Doãn Thiên Phạn cảnh cáo, chia ra một tổ vài người, một khi có người bị công kích linh hồn, những người khác lập tức sẽ xúm lại bảo hộ. Cho nên tuy rằng có người bị thương, nhưng không ai chết. Lục Ly không ra tay, chỉ có hai, ba trăm con tiểu thú, không đủ cho Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan giết. Hắn quan sát một phen, khá vừa lòng với sức chiến đấu của nhóm người Doãn Thiên Phạn. Sức chiến đấu của bọn họ khá khủng bố, khác hẳn cậu ấm cô chiêu trong tưởng tượng của Lục Ly, không hổ là tinh anh hàng đầu nhất của Doãn gia. Không chỉ người của Doãn gia, sức chiến đấu của công tử từ mấy gia tộc khác cũng rất mạnh, lúc trước dọc đường đi bị thần văn làm khó, không nhìn ra sức chiến đấu của nhóm người này, bây giờ mới xem như thật sự được kiến thức. Hai, ba trăm con tiểu thú chỉ cần thời gian một nén hương toàn bộ bị chém giết, có năm người bị thương, một người tổn hại nặng, người kia bị xé một cánh tay và nửa bả vai, nếu không nhờ Doãn Thiên Phạn đi cứu thì người này đã bị giết. - Đi thôi! Sau cuộc chiến đấu, nhóm Doãn Thiên Phạn hơi hiểu sức chiến đấu của bạch tiểu thú, hắn hơi hiểu tại sao Thương gia đã chết nhiều người như vậy. Hắn âm thầm bội phục trí tuệ của Lục Ly, nếu bọn họ đi vào trước sẽ lập tức bị bạch tiểu thú công kích, gặp đánh bất ngờ, bọn họ chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị giết. Lục Ly ngẫm nghĩ, truyền âm cho Doãn Thiên Phạn: “Không cần theo đuôi nữa.” Bây giờ đã rõ sức chiến đấu của bạch tiểu thú, không cần thiết đi theo nhóm người kia. Nơi này rõ ràng rất lớn, ai cũng không biết lối ra ở đâu, cũng không biết nơi nào có báu vật. Đã như vậy tại sao phải đi theo nhóm người Thương gia? Lỡ bọn họ gài bẫy nào đó ở phía trước thì rất phiền phức. Doãn Thiên Phạn không cần Lục Ly giải thích, gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta đi đường vòng, thử vận may.” Doãn Thiên Phạn ở đằng trước dẫn đường đi hướng bên trái, hắn sắp xếp càng nhiều người luân lưu tra xét bốn phía, bởi vì hiện tại không đi theo người của Thương gia, bạch tiểu thú ở hướng này chắc chắn sẽ càng nhiều.
Chương 3215 Chiến trận
Xuất hiện mấy trăm con cũng không sợ, nếu xuất hiện mấy nghìn, mấy vạn con thì rắc rối to. Cho nên nhất định phải lập tức tra xét ra, tiếp theo phòng bị đầy đủ, như vậy mới có thể giảm thương vong đến mức thấp nhất. Lục Ly luôn khiến Huyết Linh Nhi tra xét bốn phía, cảm giác lực của Huyết Linh Nhi mạnh hơn những người này nhiều, chủ yếu là bạch tiểu thú đi dưới đất, vậy thì Huyết Linh Nhi có thể càng dễ dàng cảm giác được. - Nếu gặp phải rất nhiều bạch tiểu thú thì chút nữa chúng ta thành lập một Lục Mang Tinh Trận, những người còn lại chia ra sáu tổ. Nhược Lan, Thành Duệ, Thiên Bảo, Ngũ Nguyên, Phong Hỏa, sáu người chúng ta làm đội trưởng, phòng thủ, giúp đỡ lẫn nhau. Mỗi tổ chia ra ba tổ nhỏ, hai tổ luân lưu công kích, một tổ cứu viện cùng trị liệu... Doãn Thiên Phạn vừa đi vừa sắp xếp, Lục Ly nghe xong nhẹ gật đầu, Doãn Thiên Phạn vẫn có chút năng lực. Trận hình phòng ngự này có điểm đáng khen, chỉ cần trận hình không bị loạn thì dù nhiều bạch tiểu thú hơn nữa vẫn có thể bị chặn, dọn dẹp hết chúng nó chỉ là vấn đề về thời gian. Bùm bùm bùm! Tiến lên hơn nửa canh giờ, mặt đất phía trước nổ tung, năm, sáu con bạch tiểu thú vọt ra. Lục Ly sớm biết nhưng không nói ra. Hắn muốn khiến mọi người tập quen trận hình, về sau càng dễ ứng phó bạch tiểu thú quy mô lớn công kích. - Dàn trận! Lần này Doãn Thiên Phạn cũng không có lao ra, mà là rống to một tiếng, mấy người khác lập tức đứng vào vị trí, những người khác sớm chia tổ, đứng sau lưng sáu người. Lục Ly và Lư Hải ở giữa, Doãn Thiên Phạn chọn hai người làm nhân viên cứu viện và chữa trị, tuy rằng Lục Ly có U Linh Vương, Phong Ma Thú nhưng Doãn Thiên Phạn không định để hắn ra tay. Ở trong lòng Doãn Thiên Phạn thì Lục Ly càng thích hợp đi phá giải thần văn, mà không phải tham gia chiến đấu kịch liệt như vậy. Chiến đấu bùng nổ, lần này số lượng bạch tiểu thú nhiều gấp đôi, ban đầu mọi người có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh đều bình tĩnh xuống, phối hợp có trật tự dọn dẹp bầy tiểu thú. Đội trưởng của sáu tổ đều rất mạnh, có bọn họ chống đỡ, những người khác thoải mái hơn, nếu có người bị thương, lập tức có người thay thế bổ sung, sẽ không xảy ra tình huống chết người. Ba nén nhang sau, tất cả tiểu thú đều bị đánh chết. Rất nhiều người bị thương, nhưng không có một người tử vong, mọi người mặt lộ ra vẻ hưng phấn. Kiểu phối hợp này rất tốt, dễ chiến đấu, dọn dẹp dễ như chơi. Chủ yếu là sóng vai chiến đấu với nhóm Doãn Nhược Lan, Doãn Thiên Phạn, Doãn Thành Duệ, điều này khiến một đám công tử tiểu thư rất vui vẻ. Đa số công tử trong lòng biết rõ bọn họ không xứng với Doãn Nhược Lan, nàng cũng không vừa mắt bọn họ. Nhưng chỉ cần Doãn Nhược Lan ngày nào chưa gả cho người thì ngày đó bọn họ còn giữ ảo tưởng. Vốn cho rằng Doãn Nhược Lan bị Lục Ly ôm về, nhưng sau đó mọi người phát hiện ánh mắt hắn nhìn Doãn Nhược Lan rất trong suốt, giống như khi nhìn bọn họ. Doãn Nhược Lan trừ quan tâm Lục Ly hơi nhiều ra không có vẻ gì là động tình. Cho nên một đám công tử thay đổi thái độ với Lục Ly, trở nên khách khí hơn. Tình địch nặng ký biến mất, mọi người tự nhiên tốt với Lục Ly hơn, nếu không thì bọn họ càng không có cơ hội. - Thu dọn chiến trường, tiếp tục đi tới! Doãn Thiên Phạn hạ đạt mệnh lệnh, khá vừa lòng trận chiến vừa rồi, mọi người phối hợp rất tốt, tuy rằng ban đầu có chút hoảng loạn, về sau từ từ quen thuộc, đã hình thành chiến trận hoàn chỉnh, thể hiện ra sức chiến đấu. Mọi người thu tất cả xác của tiểu thú, răng nanh, móng vuốt, gai nhọn sau lưng chúng đều rất sắc bén, là thần tài khá tốt, tuy rằng hiện tại không biết có tác dụng gì, nhưng mang về là lựa chọn không tệ. Đoàn người tiếp tục tiến lên, lần này đi nửa canh giờ, bất ngờ phát hiện mấy gốc thần dược, còn là loại thần dược giá trị không nhỏ. Doãn Thiên Phạn vung tay: - Ai phát hiện thì thuộc về người đó! Mấy công tử hái được thần dược thoáng chốc mừng rỡ, nếu Doãn Thiên Phạn bắt buộc nộp thì bọn họ cũng sẽ không nói cái gì, giờ phút này trực tiếp cho bọn họ, điều này khiến bọn họ rất là vui vẻ. - Có thần dược à! Càng nhiều người hưng phấn, nơi này rất rộng, đi dạo mấy vòng trong này không chừng mỗi người đều có thể được đến rất nhiều thần dược. Lần này tiến vào cho dù không lấy được báu vật, có thể được đến thần dược cũng không uổng chuyến đi. Bùm bùm bùm! Lại tiến lên mấy vạn dặm, mặt đất phía trước nổ tung, đầy trời băng tuyết ập đến, tiểu thú nhiều vô số kể lao ra, lên đến hai nghìn con. Lục Ly đã biết trước, nhưng hắn không nói, bởi vì hắn muốn khiến một đám người phối hợp tăng sức chiến đấu càng mạnh hơn. - Dàn trận, công kích! Doãn Thiên Phạn trầm giọng quát một tiếng, càng trầm ổn, rất có phong thái của đại tướng. Lục Ly nhẹ gật đầu, nếu Doãn Thiên Phạn không chết thì về sau rất có thể trở thành tộc trưởng của Doãn gia. Lần này Lục Ly không khoanh tay đứng nhìn, đi chung với nhau, hắn không thể trơ mắt nhìn có người chết đi. Vì vậy sau khi khai chiến, hắn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân chú ý thế cục bốn phía. Vèo! Bên trái có mấy chục tiểu thú xông đến, có ba con đột phá phòng tuyến phía trước xông vào trong. Một con tiểu thú mắt xanh lóe tia sáng, một tiểu thư mắt trở nên ngây dại ra, bị công kích linh hồn. Tiểu thú hé miệng nhỏ lộ ra răng nanh, muốn cắn cổ tiểu thư này. Lục Ly lắc người, như quỷ hồn bay qua, huơ nắm tay tựa như tia chớp đánh về phía tiểu thú. Tiểu thú phản ứng lại, huơ móng vuốt nhỏ cào Lục Ly. Ầm! Tiểu thú như đạn pháo bay đi, bị Lục Ly dễ dàng đánh bay. Mấy người đứng bên cạnh trông thấy Lục Ly bâng quơ thu nắm tay về, lớp da không rách, tập thể lộ ra vẻ chấn kinh ngạc nhiên. Móng vuốt của bạch tiểu thú sắc bén lạ thường, chiến giáp mạnh mẽ cũng bị xé rách dễ dàng, vậy mà không thể làm nắm tay của Lục Ly trầy xước chút nào, nắm tay của Lục Ly làm bằng Tinh Thần Thiết vạn năm hay sao? Móng vuốt của tiểu thú sắc bén, nhưng vừa rồi Lục Ly vận chuyển Bác Long thuật, thân thể cường đại gấp mười lần, móng vuốt của tiểu thú không thể phá vỡ phòng ngự của
Bình luận facebook