-
Chương 3221-3225
Chương 3221 Người thần kỳ
Doãn Thiên Phạn lấy một miếng ngọc phù ra, bóp nát, thông báo Lục Ly rằng bên mình đã hoàn thành nhiệm vụ, khiến hắn không cần lo lắng, tiếp tục mang bạch tiểu thú đi lòng vòng. Lục Ly nhận được tin tức thì an tâm, mang theo bạch tiểu thú đi dạo phía nam, Bác Long thuật có thể chống đỡ vài canh giờ mới đến giai đoạn yếu ớt. Nếu ba, bốn canh giờ sau mà bên kia còn chưa kết thúc, Lục Ly chỉ có thể cắt đuôi đám bạch tiểu thú này, tìm một chỗ nghỉ ngơi khôi phục. Đám Doãn Thiên Phạn nghỉ ngơi giây lát, thu dọn chiến trường, đồng thời khiến Lư Hải kiểm tra Thần Văn Đạo Tràng. Xác định không thành vấn đề, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan hành động. Lần này chỉ có hai người hành động, bởi vì chiến trường ở bên này, hai người đi qua lôi kéo quái ngư đến, những người khác đi cũng không ích gì, còn dễ dàng gặp phải nguy hiểm, không bằng ở đây dưỡng sức chờ đánh. Hai người cẩn thận dè dặt hấp dẫn quái ngư, thần niệm khóa sáu con quái ngư, khi sáu con quái ngư bị kinh động, bọn họ lập tức quay về đường cũ. Bởi vì bọn họ rút lui tốc độ nhanh, tuy quái ngư đuổi theo ngay nhưng cách nhóm Lư Hải chỉ vạn dặm, vài giây đã đến nơi. Hai người bay qua khu vực Thần Văn Đạo Tràng, quái ngư đuổi theo đến gần, Lư Hải lập tức thả ra thần văn, tiếp đó sáu con quái ngư bị nhốt ở bên trong. Một khi bị vây khốn thì chuyện tiếp theo dễ giải quyết. Nhóm Doãn Thành Duệ lao ra, mọi người bắt đầu công kích, tiêu phí nửa canh giờ, sáu con quái ngư đều bị đánh chết. Quét dọn chiến trường sạch sẽ xong, Doãn Thiên Phạn hỏi Lư Hải: - Có thể vây khốn mười con không? Lư Hải lắc đầu, nói: - Nhiều nhất là tám con, đám quái thú này hình thể quá lớn, nhiều con thì khó giam giữ. - Được rồi, Nhược Lan, lát nữa chúng ta lôi kéo tám con quái ngư đến đây. Doãn Thiên Phạn lo lắng Lục Ly bám giữ quá lâu sẽ có nguy hiểm, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, tổng cộng chỉ có mấy chục con quái ngư, nếu làm nhanh thì vài canh giờ là dọn sạch. Lần này hai người đi qua, một hơi lôi kéo tám con quái ngư. Thần niệm của bọn họ mà khóa đám quái ngư liền có thể kinh động chúng nó, tiếp đó những con quái ngư sẽ gầm rống đuổi theo. Dùng lại chiêu cũ, giống y hệt mọi lần. Hơn hai canh giờ sau, nhóm Doãn Thiên Phạn đã đánh chết hơn ba mươi con quái ngư, trong đầm lạnh phỏng chừng chỉ có ba, bốn mươi con quái ngư, mất thêm hai, ba canh giờ hẳn là diệt gần hết. Lục Ly đã sắp chịu đựng hết nổi rồi. Bởi vì sắp đến giai đoạn yếu ớt, một khi cưỡng bức đi vào giai đoạn yếu ớt thì Lục Ly sẽ suy yếu thật lâu, ít nhất cần ngủ say hai, ba ngày. Tuy Lục Ly có thể trốn trong Thiên Ly Châu, khiến U Linh Vương, Phong Ma Thú, Huyết Linh Nhi hộ pháp, nhưng luôn có quá nhiều nhân tố không thể kiểm soát. Cho nên Lục Ly lựa chọn mang theo một đám tiểu thú lao nhanh về hướng nam, trước tiên lôi kéo chúng nó ra thật xa, không cho chúng nó quay về chỗ đầm lạnh, tiếp đó lại tăng tốc thoát khỏi chúng nó. Lục Ly chạy nhanh với tốc độ cao nhất, còn hấp dẫn không ít bạch tiểu thú ổ phía nam, càng lúc càng nhiều bạch tiểu thú đi theo hắn chạy như điên, hắn biến thành một con thú vương. Nếu nhìn từ trên trời có thể trông thấy cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, một người chạy nhanh ở đằng trước nhất, phía sau là bạch tiểu thú kéo dài liên miên, đầy khắp núi đồi, không thấy được tận cùng. Chạy nhanh trăm vạn dặm, Lục Ly bắt đầu tăng tốc, dễ dàng cắt đuôi bầy bạch tiểu thú ở phía sau. Hắn tìm được một sơn động, thả U Linh Vương, Huyết Linh Nhi ra, theo sau hắn nhắm mắt ngồi xếp bằng nghỉ ngơi khôi phục. Hắn còn chưa đến phút yếu ớt nhất, nên dễ lấy lại sức, không đến mức hôn mê ngủ say, phỏng chừng nghỉ lấy sức hơn nửa ngày là khỏe. Những con bạch tiểu thú bị Lục Ly bỏ lại chậm rãi quay về đường cũ, nhưng tốc độ quay về không nhanh. Lục Ly lôi kéo cự ly không quá xa, phỏng chừng chúng nó cần hơn nửa ngày mới trở về đầm lạnh, chiến đấu bên kia đã sớm kết thúc. ... Chỗ đầm lạnh rất thuận lợi. Có thần văn phụ trợ, nhóm Doãn Thiên Phạn không có áp lực quá lớn, lần lượt lôi kéo lại đây vây khốn diệt sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chiến đấu bên này khoảng một canh giờ sẽ kết thúc. Nhóm Doãn Thiên Phạn không cẩn thận tra xét, nhưng hắn suy đoán quái ngư trong đầm lạnh còn khoảng hơn mười con, chia hai lần xử lý, rất dễ dàng. Núi lớn xung quanh bị máu tươi nhuộm đỏ, đều là máu của quái ngư, hình thể quá lớn, máu tự nhiên cũng sẽ nhiều. - Đi thôi! Doãn Thiên Phạn lại thanh lý một đám, giây lát không ngừng nghỉ, mang theo Doãn Nhược Lan tiếp tục đi lôi kéo, lần này vẫn là dụ tám con đi, tiếp đó tiêu phí nửa canh giờ xử lý xong. - Nhóm cuối cùng! Doãn Thiên Phạn hét to một tiếng, cả đám người tinh thần rung lên, tuy rằng liên tục công kích thời gian dài như vậy không quá mệt, nhưng đánh chết nhóm cuối cùng xem như hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không có nguy hiểm nào nữa. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan dạo một vòng, xác định nhóm cuối cùng chỉ có sáu con quái ngư, hai người hoàn toàn an tâm, nghênh ngang dụ tất cả quái ngư qua. Ầm ầm ầm! Lại là một vòng mới đánh chết, lần này mọi người công kích càng nhanh, rất nhanh toàn bộ quái ngư đầy mình vết thương, bốn con bị chấn giết, chỉ còn hai con cuối cùng đã bị nhiều vết thương. Doãn Nhược Lan thu về mảnh nhỏ thánh binh, giao hai con quái ngư cuối cùng cho nhóm Doãn Thành Duệ. Hai người ban đầu bị thương cũng ngừng công kích, chuẩn bị chữa thương tĩnh dưỡng. Vào thời khắc này, phương xa đột nhiên vang lên vô số tiếng xé gió, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Mọi người thần niệm quét qua, nhìn thấy một đám người từ xa bay tới thì đám người giật bắn người. Không ngờ nhóm Thương Long đến chỗ này vào giây phút này, bọn họ chỉ có vài người, có hai người mang vết thương, chưa đánh chết hai con quái ngư, tinh thần của bọn họ rất mệt mỏi. Chiến? Chắc chắn không thắng được, rất có thể mọi người đều phải chết ở đây! Trốn, cũng có chút khó khăn, bởi vì loáng thoáng nghe tiếng xé gió ở phương hướng trái phải trước mặt, rất có thể Thương Long cài bẫy.
Chương 3222 Giết ngược lại
Tức là, Thương Long đã sớm tra xét đến bọn họ ở đây, phục kích bọn họ. Nhóm Thương Long không đông, hẳn là chỉ còn lại ba, bốn mươi người, nhưng cường giả không chết thì dư sức giết cả đám bọn họ. Doãn Thiên Phạn hiểu biết Thương Long, chắc chắn Thương Long có bố trí cực kỳ hoàn thiện, nếu trốn thì xác suất chết càng cao. Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan nhìn nhau một cái, hai người nháy mắt hạ quyết tâm. Doãn Thiên Phạn nhìn sang Lư Hải, hỏi: - Có hy vọng chặn đứng vài canh giờ không? Lư Hải vẻ mặt nghiêm túc nói: - Hẳn là không có vấn đề. Chỗ này không phải có một Thần Văn Đạo Tràng mà là bốn người, có hai thần văn phòng ngự. Lúc trước sợ bị quái ngư hoặc bạch tiểu thú vây khốn, nên bày ra hai thần văn phòng ngự có thể kiên trì một khoảng thời gian. - Tốt! Doãn Thiên Phạn không để ý võ giả từ bốn phía vọt tới, khống chế cổ đồng dốc hết sức công kích hai con quái ngư, sau khi đánh chết quái ngư thì hắn trầm giọng quát: - Tất cả đi vào, Lư Hải mở ra Thần Văn Đạo Tràng, Thành Duệ thông báo người của chúng ta đến cứu viện! Nếu đánh chỉ có một con đường chết, chạy trốn thì xác suất chết cũng cực kỳ lớn, như vậy chỉ còn lại một con đường là cố thủ chờ cứu viện. Chờ đám người Doãn gia đến, bọn họ có thể tạm nghỉ một lúc, khôi phục sức chiến đấu giai đoạn cao nhất. Chờ mọi người đến, bọn họ trong ngoài hợp sức cùng giết ngược lại người của Thương gia. Doãn Thành Duệ bóp nát ngọc phù, liên tục bóp nát ba miếng ngọc phù thông báo người của mình đến, đây là ám hiệu đã sớm giao hẹn. Doãn Thành Duệ suy nghĩ một hồi, hỏi - Có muốn thông báo cho Lục trưởng lão không? - Lục trưởng lão? Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan hơi nhíu mày, theo sau Doãn Thiên Phạn nói: - Thông báo đi, Lục trưởng lão là người rất thần kỳ, nếu hắn chạy về kịp thì chúng ta sẽ được trợ giúp rất lớn. Trước đó Doãn Thiên Phạn đã giao hẹn với đám người, mỗi một loại ám hiệu đều không giống nhau, giờ phút này phát ra ám hiệu mang ý nghĩa bọn họ gặp nguy hiểm lớn, cần cứu viện gấp. Ở đây có tổng cộng tám người, đều là công tử tiểu thư đứng đầu nhất của các gia tộc, nếu tám người này chết, e rằng mười mấy lĩnh lân cận đều động đất lớn. Khi mấy chục người nhận được tin tức thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lập tức xông đến bên này. Nếu tám người chết, bọn họ không thể tưởng tượng sau khi trở về, tộc trưởng của các gia tộc sẽ bộc phát cơn giận lôi đình khủng bố cỡ nào. Ngọc phù treo bên hông Lục Ly cũng vỡ vụn, hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn có chút yếu ớt mở mắt ra xem, đáy mắt lóe tia nghi hoặc. Lúc nãy Doãn Thiên Phạn truyền tín hiệu cho Lục Ly, hết thảy bình thường, qua thời gian dài như vậy, hẳn là đa số quái ngư bị xử lý hết rồi, tại sao bây giờ phát tín hiệu cầu viện khẩn cấp? Chẳng lẽ xuất hiện quái ngư vương? Hay là đám người Thương Long đi tới? Mặc kệ là loại tình huống nào thì Lục Ly không thể ngồi xem mặc kệ. Hắn tiến vào làm cái gì? Đương nhiên vì giúp Doãn gia, nhóm Doãn Thiên Phạn chết thì dù hắn được đến một đống báu vật trong này cũng vô nghĩa. Hơn nữa Doãn Nhược Lan có ơn lớn với Lục Ly, đừng nói giờ phút này hắn chỉ là yếu ớt, cho dù sắp chết hắn cũng nhất định phải đi. Cho nên hắn lập tức bay lên, theo sau thả ra U Linh Vương mang theo hắn bay hướng đầm lạnh. Lục Ly vừa bay vừa luyện hóa mấy gốc thần dược, hắn vốn không xa xỉ như vậy, nhưng bây giờ thì bất chấp. Lục Ly cách đầm lạnh hơi xa, bởi vì lúc trước hắn vì dụ bạch tiểu thú đi xa một chút, mang theo tiểu thú chạy như điên vài canh giờ. Giờ phút này thân thể của hắn vẫn có chút yếu ớt, vừa lúc nằm trên lưng U Linh Vương nghỉ lấy sức. Lục Ly không nóng nảy, nhóm Doãn Thiên Phạn phỏng chừng có thể chống chọi một, hai canh giờ, hắn biết Lư Hải bố trí vài Thần Văn Đạo Tràng, Huyết Linh Nhi còn tra xét thử, lực phòng ngự khá tốt. Tốc độ của U Linh Vương nhanh hơn Lục Ly, phỏng chừng chỉ cần hơn một canh giờ là đến nơi, qua một canh giờ thì cơ thể của hắn cũng tạm khỏe lại. Vù vù vù! Bởi vì U Linh Vương bay đường thẳng, một đường không thể tránh khỏi kinh động rất nhiều bạch tiểu thú. Tốc độ của U Linh Vương quá nhanh, miễn cưỡng có thể so sánh Tứ Kiếp hậu kỳ, tốc độ của bạch tiểu thú căn bản đuổi theo không kịp. U Linh Vương hóa thành làn gió nhẹ nhàng bay, vô số tiểu thú đuổi theo sát phía sau, nhưng từ từ mất hút, bị bỏ xa. Lục Ly vững vàng ngồi xếp bằng trên vai U Linh Vương, liên tục luyện hóa thần dược. Trong lòng hắn như giếng cổ không dao động, không gian ở đây rất kỳ lạ, thần văn ở đây rất cường đại, hắn không dám vận dụng thần thông phi độ hư không, chỉ có thể dựa vào bay qua. Tốc độ của U Linh Vương nhanh nhất, cho nên nếu hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy mà nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan chết thì là số phận định sẵn. ... Bên Doãn Thiên Phạn còn có thể chịu đựng được, Thần Văn Đạo Tràng phòng ngự của Lư Hải rất mạnh, mấy tấm lưới cùng tỏa ánh sáng đỏ chói mắt, biến thành màn sáng đỏ máu bao phủ tám người vào trong. Nhóm Thương Long ở ngoài màn sáng, giờ phút này đang thả ra các loại báu vật, thần thông công kích màn sáng, Thương Long còn lấy ra mảnh nhỏ thánh binh không ngừng oanh kích, kết quả vẫn không thể phá mở màn sáng này. - Thương Viêm! Thương Long công kích một lúc thì hơi nóng nảy, hắn biết Doãn gia chắc chắn còn có người, không thể nào chỉ có lác đác vài người như thế. Dù sao bọn họ đi vào trước mà chỉ chết hai mươi mấy người, Doãn gia vào sau, không đến mức vô dụng như vậy. Bọn họ đúng dịp đi ngang qua, bị tiếng đánh nhau ở đây hấp dẫn. Nếu bọn họ bỏ qua cơ hội như vậy thì thật ngốc. Diệt sát nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn gia cùng các đại gia tộc đều sẽ tổn thất thảm trọng, mấy người này là con cháu ưu tú nhất thế hệ trẻ, chẳng những thiên tư siêu phàm, còn hao phí vô số tài nguyên hàng đầu của các gia tộc. Không nói cái khác, giết tám người này thì bọn họ ít nhất có thể được hai món mảnh nhỏ thánh binh, đã là thu hoạch to lớn.
Chương 3223 Giết ngược lại
Còn một điều nữa, Thương Long mơ ước Doãn Nhược Lan rất nhiều năm, giờ phút này có hy vọng đạt thành tâm nguyện, hỏi sao hắn không sốt ruột? - Mấy Thần Văn Đạo Tràng này có thể phá! Thương Viêm đã sớm tra xét xong rồi, cười gượng nói: - Nhưng muốn phá vỡ cần thời gian, các ngươi cứ đánh kiểu này thì phá còn nhanh hơn. Ta đi phá giải phỏng chừng cần hai, ba canh giờ, các ngươi đánh khoảng hai canh giờ cũng phá được rồi. Thương Long hỏi: - Không thể vừa đánh vừa phá giải sao? - Không thể! Thương Viêm chỉ hướng bên dưới màn sáng nói: - Long ca có thấy luồng sáng màu đỏ xoay tròn dưới đáy không? Chúng nó là Địa Tâm Chi Khí hấp thu từ lòng đất, muốn phá giải Thần Văn Đạo Tràng nhất định phải chặt đứt Địa Tâm Chi Khí, cho nên cần tiêu phí một ít thời gian. Các ngươi liên tục công kích, tiêu hao năng lượng còn hơn tốc độ hấp thu Địa Tâm Chi Khí, bởi vậy mất chút thời gian là các ngươi cũng có thể phá giải, ta không cần thiết lãng phí tinh lực. - Thì ra là vậy! Thương Long bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tiếp tục đi tấn công mãnh liệt, miếng ngói trong tay hắn liên tục bay qua đánh vào màn sáng. Những người khác cũng dốc hết sức công kích, mấy chục người công kích rất hung mãnh, thanh thế rung trời. Thương Viêm lấy ra một ít trận thạch bố trí bốn phía. Mới rồi hắn bảo nói không muốn lãng phí tinh lực, giờ phút này lại rõ ràng đang bố trí thần văn, cũng không biết hắn định làm những thứ gì. Nhóm Doãn Thiên Phạn ở bên trong, toàn bộ bình tĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất nghỉ ngơi khôi phục. Lư Hải luôn chú ý tình huống thần văn, bọn họ có lo lắng, sốt ruột cũng vô dụng, chẳng bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, hoặc là đợi đại trận phá vỡ tử chiến một trận, hoặc là chờ người của họ đến, trong ngoài hợp sức đánh. Lục Ly mang nhóm người đi giấu ở nơi không quá xa, thật ra giờ phút này người của Doãn gia đã đến gần, nhưng bọn họ không có mạo muội công kích. Trong số họ có một người có phong thái đại tướng, người này là công tử của Hồ gia, gia tộc phụ thuộc Doãn gia, tên là Hồ Khánh, sức chiến đấu của người này không phải đỉnh cao nhưng tâm trí phi thường cường đại cùng trầm ổn. Trước đó Doãn Thiên Phạn có dặn người ở bên kia phải nghe theo Hồ Khánh. Hồ Khánh không có khiến Doãn Thiên Phạn thất vọng, hắn đến gần, không lập tức mang người đi công kích cứu trợ, mà là khiến một công tử tinh thông thuật tiềm ẩn đi tra xét tình huống. Khi dò xét được nhóm Doãn Thiên Phạn hiện giờ chưa có nguy hiểm gì, Hồ Khánh càng không hành động thiếu suy nghĩ. - Khánh ca nhi, sao còn chưa ra tay? Có người không hiểu, bởi vì bọn họ đông hơn người của Thương gia, số lượng cường giả khá nhiều, trực tiếp lao qua thì cơ hội thắng khá lớn, Hồ Khánh còn lề mề cái gì? - Đừng gấp gáp! Hồ Khánh lắc đầu, kêu công tử tinh thông thuật tiềm ẩn tiếp tục tra xét tình huống xung quanh, giải thích rằng: - Nhóm Phạn công tử không gặp nguy hiểm, chúng ta gấp cái gì? Thăm dò rõ tất cả tình huống, lựa chọn cơ hội thích hợp nhất rồi ra tay cũng không muộn. Lần này không làm thì thôi, đã làm thì phải để tất cả người Thương gia nằm xuống tại đây. Có thể xử lý đám người Thương Long thì chẳng những xóa sạch một đám kẻ địch lớn, quan trọng nhất là thần dược, báu vật ở đây đều thuộc về bọn họ, không còn ai đến cạnh tranh. Giây lát sau, võ giả đi tra xét quay về, khẳng định đáp: - Không có tình huống gì. Phạm vi vạn dặm đều không có bất cứ phục binh, người bên Thương Long đều ở đây. - Truyền ám hiệu cho nhóm Phạn công tử! Trong mắt Hồ Khánh sát khí đằng đằng, ra lệnh: - Báo cho bọn họ, chúng ta tùy thời có thể phối hợp bọn họ giết ngược lại, chúng ta chờ mệnh lệnh của họ rồi mới ra tay. “Nhóm Hồ Khánh đến!” Một miếng ngọc phù trong tay Doãn Thiên Phạn vỡ vụn, sau đó lại một miếng ngọc phù khác vỡ ra, ngoài mặt hắn không lộ vẻ gì, lòng thầm mừng. Người của bọn họ đông hơn bên Thương Long, bởi vậy, dù không thắng được thì bọn họ cũng có thể an toàn rút lui. Doãn Thiên Phạn lập tức âm thầm đưa tin cho nhóm Doãn Nhược Lan, Doãn Thành Duệ, dặn mọi người đừng lộ ra vẻ khác lạ. Bởi vì bên Hồ Khánh truyền đến ám hiệu, chờ đợi bên này hạ mệnh lệnh, bọn họ sẽ phối hợp công kích. Hồ Khánh truyền đến ám hiệu đánh thức Doãn Thiên Phạn, nếu bên mình chiếm ưu thế nhất định thì tại sao không chuyển đổi ưu thế này thành trái ngọt chiến đấu, hoàn mỹ giữ lại toàn bộ người bên Thương Long? Doãn Thiên Phạn lập tức cùng mấy người âm thầm truyền âm thương nghị giao lưu, nên khai chiến như thế nào mới có thể hoàn mỹ đánh chết cả đám mà bên mình không chịu tổn thất quá lớn. Thương nghị một lúc, cuối cùng mọi người quyết định chờ khoảnh khắc thần văn vỡ nát sẽ xuất kích. Bởi vì khoảnh khắc đó, đám người Thương Long đều sẽ bị bọn họ hấp dẫn chú ý, nhóm Hồ Khánh đánh bất ngờ, có thể làm bên Thương Long không kịp đề phòng, sản sinh thành quả chiến đấu lớn nhất. Nhưng làm như vậy có chút rủi ro, nếu mấy người không chịu nổi một đợt công kích của Thương Long thì rất có thể sẽ bỏ mạng. Nhưng không trả giá thì sao có thu hoạch lớn? Nhóm Doãn Thiên Phạn quyết định đánh cuộc một phen, cược thắng thì lời to. Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh hai canh giờ trôi qua, màn sáng thần văn cũng chực chờ nổ tung. Nhóm Doãn Thiên Phạn vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng, sắc mặt bình tĩnh, như một đám tăng già nhập định, chỉ có Lư Hải luôn căng thẳng chú ý tình huống màn sáng thần văn. Sức chiến đấu của mọi người thì trừ người bị gãy chân ra, cơ hồ đều khôi phục đến đỉnh phong. Các loại chiến thuật thôi diễn cũng đã sớm thương nghị xong, mọi thứ chỉ chờ khoảnh khắc màn sáng bị phá vỡ. Lư Hải lên tiếng: - Sắp phá! Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cơ hồ cùng lúc mở mắt ra, Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ phát sáng, Lư Hải và võ giả gãy chân bị thu vào Thần Khí không gian. Sức chiến đấu của hai người này hơi yếu, ở lại bên ngoài rất có thể chết đi, cho nên Doãn Thiên Phạn lúc trước bàn với mọi người, không cho hai người này tham chiến. Oong! Chiến giáp hiện ra trên người Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, hai người đều lấy ra mảnh nhỏ thánh binh, còn lấy ra một món báu vật phòng ngự.
Chương 3224 Ai là con mồi
Doãn Thiên Phạn lấy ra một tấm chắn có hoa văn lệ quỷ, Doãn Nhược Lan thì lấy ra một tấm da thú, hai người đứng đằng trước nhất đội ngũ, những người khác đứng sau lưng hai người như trận hình mũi tên. Rắc! Doãn Thiên Phạn bóp nát tấm ngọc phù trong tay, đây là ra hiệu cho nhóm Hồ Khánh ra tay. Sau khi bóp nát ngọc phù, nhóm Doãn Thiên Phạn hành động, màn sáng lúc này còn chưa vỡ nát. Ầm! Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan hợp sức công kích, màn sáng chớp mắt nổ tung, hai người như mũi tên nhọn lao về phía Thương Long. Mấy người ở phía sau vọt lên theo, mọi người biến thành đao nhọn đâm thẳng về phía Thương Long. - A... Nhóm Thương Long vừa rồi lo chú ý màn sáng, suy đoán còn cần công kích bao nhiêu lần mới đánh nát màn sáng. Nào ngờ nhóm Doãn Nhược Lan tự mình ra tay, thoáng chốc nổ nát màn sáng, còn lập tức công kích Thương Long. Bên Thương Long cũng có lên kế hoạch chiến thuật, cho nên tuy rằng mọi người có chút kinh ngạc nhưng lập tức phản ứng lại, lắc người vây quanh nhóm Doãn Nhược Lan. - Thương Long, chết! Doãn Thiên Phạn tay cầm cổ đồng, thần uy mênh mông, hắn người mặc chiến giáp màu bạc, uy phong lẫm lẫm, cổ đồng trong tay tỏa sáng chói lòa, thoạt trông giống như một vị Thần Linh vô địch. Cổ đồng trong tay Doãn Thiên Phạn nhanh chóng biến lớn, như một ngọn núi lớn đè xuống, từng luồng uy áp khủng bố khuếch tán, khiến võ giả xung quanh lao tới cảm giác có chút nghẹt thở. - Hây! Doãn Nhược Lan lấy ra mảnh nhỏ thánh binh của chính mình ném đi cùng cổ đồng, cũng nhanh chóng biến to, như hai thiên thạch đè xuống, dẫn tới hư không chấn động, thiên địa cùng rung. - Lùi! Thương Long, Thương Cáp đều có mảnh nhỏ thánh binh, vấn đề là hai người không thể vận dụng mảnh nhỏ thánh binh đi công kích mảnh nhỏ thánh binh của nhóm Doãn Thiên Phạn. Bốn mảnh nhỏ thánh binh va chạm vào nhau, sản sinh uy năng có thể xé nát nhiều người bọn họ. Tránh đi mũi nhọn! Dù sao nhóm Doãn Thiên Phạn rất khó phá vòng vây ra ngoài, sớm muộn gì có thể đánh chết hết cả đám. Nhóm Thương Long, Thương Cáp lập tức dạt ra hai bên, trong mắt hai người bắn ra một chút sát ý, tấn công người ở phía sau Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan. Cùng lúc đó, võ giả từ bốn phương tám hướng điên cuồng công kích, trong phút chốc đầy trời đều là báu vật bay lượn, còn có luồng sáng lấp lánh công kích. - Hây! Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan buộc phải ngừng thế xông lên, nếu không thì người ở phía sau phỏng chừng sẽ bị đánh chết. Thật ra mục đích của bọn họ không phải lao ra mà là hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cho nhóm Hồ Khánh đánh lén. Chỉ cần bọn họ có thể chặn đứng một, hai giây, nhóm Hồ Khánh có thể đánh đám người Thương Long không kịp ứng đổi, vây giết ngược lại. Ầm ầm ầm! Tấm chắn của Doãn Thiên Phạn biến lớn, các quỷ ảnh lấp lánh trên tấm chắn, tỏa ra hơi thở dày nặng như đất đai, hắn cản lại công kích bên Thương Long, Thương Cáp. Bên kia, tấm da thú của Doãn Nhược Lan cũng nhanh chóng to ra, giống như cái chăn lớn bao phủ người ở đây. Bùm! Thương Long lấy ra miếng ngói, tấm chắn của Doãn Nhược Lan tuy rất cường đại nhưng vẫn bị đánh nát, uy năng cuồng bạo vọt tới, cơ thể Doãn Thiên Phạn bị đánh bay, máu tươi tuôn trào. Cổ đồng của Doãn Thiên Phạn xẹt qua không trung, nghiền nát một người Thương gia. Thương Cáp thả ra mảnh nhỏ thánh binh công kích da thú của Doãn Nhược Lan, còn có vô số người cùng nhau công kích, da thú cũng nổ tung thành bột mịn. - Lan tiểu thư, tránh ra! Một người trông thấy mảnh nhỏ thánh binh của Thương Cáp bay về phía Doãn Nhược Lan thì ánh mắt lộ ra quyết tuyệt, dùng thân thể va chạm với mảnh nhỏ thánh binh. Khi hắn va chạm với mảnh nhỏ thánh binh thì ngoái đầu nhìn Doãn Nhược Lan một cái, trong mắt tràn ngập ái mộ, kiên định không hối hận. Doãn Nhược Lan thân thể mềm mại run lên, sốt ruột thét to: - Phương Kỳ! Tiếc rằng giây sau công tử kia bị mảnh nhỏ thánh binh trực tiếp xé rách thành mảnh nhỏ, chết không toàn thây. - Giết! Mắt Doãn Nhược Lan đỏ ngầu, sát ý vô tận bốc lên, nàng khống chế mảnh nhỏ thánh binh khóa chặt Thương Cáp, tấn công mãnh liệt. Thương Cáp vốn có thể mở rộng thành quả chiến đấu, bất đắc dĩ chỉ có thể lo phòng ngự, nếu không thì hắn sẽ bị Doãn Nhược Lan nổi giận đánh chết. - Giết! Người Doãn gia ở bên này cuồng bạo vọt tới, không ai muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không làm nhóm Doãn Thiên Phạn gục ngã tại đây thì thật có lỗi với ông trời. Ầm ầm ầm! Nhưng giây phút này, phía tây nam vang lên vô số tiếng xé gió, tiếp đó mấy chục người như mũi tên nhọn vọt tới, người còn chưa tới gần, mấy chục luồng sáng lấp lánh đã bay đến. Ầm ầm ầm! Nhóm Hồ Khánh tới rồi, mấy chục người tập kích, chớp mắt đánh bốn, năm người bên Thương gia thành huyết vụ. Thương Long cùng Thương Cáp thấy thế tái mặt, mắt lấp lóe, có chút chần chừ không biết nên tiếp tục công kích hay rút đi. - Ha ha! Cao thủ thần văn bên Thương gia, Thương Viêm đột nhiên nở nụ cười, hắn trầm giọng quát: - Long ca, các ngươi tiếp tục vây giết đi, để ta ngăn cản mấy chục người này, thời gian một nén hương có đủ không? - Đủ rồi, giết! Vẻ mặt Thương Long hớn hở mừng rỡ, hắn gầm lên một tiếng lao hướng Doãn Thiên Phạn. Trước đó Thương Viêm luôn bố trí, Thương Long khi đó còn có chút nghi hoặc, Thương Viêm nếu không muốn phá trận thì còn bài bố làm gì? Bây giờ Thương Long mới hiểu, Thương Viêm làm tất cả vì giờ phút này. Thương Viêm đã tính trước đường lui, bố trí một ít thần văn là vì bảo hộ bọn họ. Oong! Khi Thương Long lao ra, dưới đất dâng lên từng luồng sáng đỏ tựa như những con rồng lửa lướt qua dưới đất. Rất nhanh, những con rồng lửa vọt lên trời cao, giao thoa với nhau, chớp mắt hình thành màn sáng bao phủ khu vực trăm dặm. Vòng bảo hộ thần văn này không quá mạnh, bởi vì Thương Viêm bố trí không quá lâu, còn bố trí đặc biệt ẩn khuất, nhưng đủ để chống đỡ một nén nhang. Thương Long tin tưởng trong vòng một nén hương sẽ đánh chết đám người. - Nguy rồi! Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan trông thấy cảnh này thì thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn mưu đồ vây giết ngược lại đám người Thương Long, nào ngờ bên kia có bố trí? Nếu mấy người bọn họ bị giết thì nhóm Hồ Khánh cũng không trốn thoát cái chết.
Chương 3225 Được cứu vớt
Đạo cao một thước, ma cao nhất trượng! Thương Long ban đầu định vây giết bọn họ, bọn họ gài bẫy giết ngược lại, bây giờ không ngờ lại bị người đưa vào tròng. Ban đầu bên họ chỉ có chín người, Lư Hải và một người khác bị bỏ vào Thần Khí không gian, vừa rồi chết một người, vậy là chỉ còn lại sáu người. Doãn Thiên Phạn lại bị chấn thương, mấy người e rằng chống đỡ không được quá lâu. - Giết! Doãn Thiên Phạn phát điên, bất chấp, cùng lắm thì chết thôi. Nếu có thể kéo Thương Long xuống nước, Doãn Thiên Phạn cảm thấy mình chết cũng đáng giá. Doãn Nhược Lan điên cuồng công kích Thương Cáp, Doãn Thiên Phạn bất chấp tất cả giơ cổ đồng lao về phía Thương Long, hoàn toàn phớt lờ người xung quanh công kích, chỉ mong kéo Thương Long đồng quy vu tận. Ầm ầm ầm! Bốn người khác cũng nổi điên, không thèm phòng ngự, liều mạng xông vào đoàn người, muốn kéo vài người làm đệm lưng. - Đồ điên! Thương Long cùng Thương Cáp tự nhiên sẽ không cùng hai người liều mạng, Thương Viêm nói có thể chống đỡ thời gian một nén hương thì chắc chắn làm được, vì vậy hai người không sốt ruột, từ từ giết Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan là được. Ầm ầm ầm! Đám người Hồ Khánh ở bên ngoài vọt vào, trông thấy một màn sáng màu đỏ dâng lên bao trùm nhóm Doãn Thiên Phạn, đám người sốt ruột điên cuồng công kích màn sáng. Đáng tiếc bọn họ đều không có mảnh nhỏ thánh binh, sức tấn công cũng không phải đặc biệt khủng bố. Cho nên tuy rằng liều mạng công kích nhưng còn cần chút thời gian mới phá tan màn sáng màu đỏ được. - A!!! Năm giây sau, trong màn sáng màu đỏ, một công tử bị đánh chết, những người khác mang vết thương. Doãn Thiên Phạn toàn thân đều bị máu nhuộm đỏ, vai trái chiến giáp bị đánh nát, xương cốt đều vỡ vụn. Doãn Nhược Lan đỡ hơn một chút, bởi vì Thương Cáp biết Thương Long muốn bắt sống nàng, cho nên hắn không liều chết với nàng, chỉ cố gắng đỡ công kích. Chờ nhóm Doãn Thiên Phạn chết hết, còn lại một mình Doãn Nhược Lan thì dễ xử. - Phạn ca, cố lên! - Lan tiểu thư, kiên trì, chúng ta lập tức có thể phá vỡ màn sáng này! - Thương Long, ngươi dám giết Phạn ca của ta thì ta nhất định giết các ngươi! - Thương Long, nếu các ngươi dám giết nhóm Phạn ca, Doãn gia chúng ta nhất định không chết không ngừng với Thương gia các ngươi! Người bên ngoài sốt ruột, lửa giận bừng bừng, nhưng bọn họ trừ lần lượt dốc hết sức oanh kích màn sáng ra thì cũng chỉ biết gào thét. Rõ ràng, tiếng quát của bọn họ vô nghĩa, đám người Thương Long không thèm nghe. Không chết không ngừng? Hiện tại Thương gia cùng Doãn gia vốn đã là cục diện không chết không ngừng, hai bên giằng co, không diệt được đối phương, nếu không thì đã sớm diệt tộc đối phương. Bùm! Bên trong lại có một người bị đánh chết, bên Thương gia cũng trả giá thảm trọng, bảy, tám người bị thương nặng, cũng đã chết một người. Người Doãn gia không định sống, trước khi chết bộc phát ra sức sát thương là cực kỳ khủng bố. - Thiên Dương ca! Một tiểu thư kêu khóc, người vừa bị giết thuộc gia tộc bọn họ. Những người khác trong mắt đều lộ vẻ tuyệt vọng, ít nhất cần thời gian nửa nén hương mới có thể phá vỡ được màn sáng, nhưng bên trong mỗi người mang thương, tùy thời sẽ chết, không chống chọi nổi lâu như vậy. Vèo! Vào thời khắc này, phương xa đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, một bóng đen lao đến với tốc độ khủng bố, còn chưa tới gần đã phát ra hơi thở hung ác bạo ngược. - A? Đám người Hồ Khánh bị bừng tỉnh, nhìn thoáng qua, mắt thoáng chốc sáng ngời. Hồ Khánh hét to: - Là Lục trưởng lão! - Lục trưởng lão? Vô số người lần lượt quay đầu, trong mắt đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, Lục Ly chạy đến trong phút then chốt như vậy. Tuy rằng Lục Ly chỉ là một Nhị Kiếp đỉnh phong, dọc đường đi hắn mang đến quá nhiều vui sướng bất ngờ cùng ngoài ý muốn cho mọi người, Lục Ly đến khiến đám người đều nhìn thấy hy vọng. - Tất cả tản ra! Thần niệm của Lục Ly đã sớm quét lại đây, tùy tiện quét qua liền nắm rõ cục diện. Sự tình khẩn cấp, hắn cũng không có thời gian giải thích, trầm giọng quát, từng con Phong Ma Thú ra khỏi Thiên Ly Châu. Hồ Khánh trông thấy một bầy Phong Ma Thú thì mắt sáng rỡ hét to: - Tản ra! Hồ Khánh mang theo mọi người đi khu vực bên trái, bọn họ vừa rời đi, sừng của hơn một trăm con Phong Ma Thú phát sáng, hơn một trăm cột sáng bắn ra. Bùm! Màn sáng màu đỏ rung lắc mạnh, không bị phá vỡ, nhưng rõ ràng không chống đỡ nổi, hơn một trăm con Phong Ma Thú đồng thời công kích có uy lực quá lớn. - Lục Ly! Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cùng nhìn lại, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Thương Viêm, Thương Long, Thương Cáp sắc mặt trắng bệch, đặc biệt là khi thấy hơn một trăm con Phong Ma Thú xếp hàng ngang bên cạnh Lục Ly. - Rút lui! Phải công nhận Thương Long là một nhân vật kiêu hùng co được dãn được, hắn cơ hồ không có do dự, trên người lấp lánh ánh sáng vàng, tốc độ bỗng tăng vọt. Thương Long lượn nhanh một vòng, thu một số người Thương gia vào, sau đó lấy ra miếng ngói đánh vào màn sáng. - Còn muốn đi? Doãn Thiên Phạn gầm lên, phát ra công kích cường đại, một con dị thú to lớn gầm rống lao ra khỏi cổ đồng, tấn công vào lưng Thương Long. - Hây! Thương Long trong tay xuất hiện một hạt châu, hạt châu lóe sáng nổ tung, sóng xung kích khủng bố lan tràn bốn phương tám hướng, chặn lại dị thú kia. Nhưng Thương Long cũng khó chịu, thân thể bị nổ bay, chiến giáp toàn bộ vỡ vụn, lưng nát bét, rõ ràng có thể nhìn thấy xương cốt vỡ vụn. - Phụt! Thương Long phun ra búng máu, trong tay lại cầm hai hạt châu ném hướng nhóm Doãn Thiên Phạn đuổi theo đến. Người Thương Long rực cháy lửa, tốc độ thoáng chốc tăng vọt, rất nhanh biến mất ở phương xa. Ầm ầm ầm! Thương Long chỉ mang đi một số người, trên cơ bản là người của Thương gia, còn lại sáu, bảy mươi người tuy lập tức trốn đi bốn phương tám hướng, nhưng người bên Doãn gia sao có thể để bọn họ vừa ý? Đám người Hồ Khánh như mãnh hổ xuống núi xông lên, từng nhóm người chết đi, để lại các xác chết. Lục Ly không có công kích, cũng không có đuổi theo giết, Thương Long bộc phát ra tốc độ sánh bằng Tứ Kiếp hậu kỳ, dù là U Linh Vương cũng không đuổi theo kịp. Hơn nữa một mình hắn đuổi theo cũng không làm thịt được đông người như vậy.
Doãn Thiên Phạn lấy một miếng ngọc phù ra, bóp nát, thông báo Lục Ly rằng bên mình đã hoàn thành nhiệm vụ, khiến hắn không cần lo lắng, tiếp tục mang bạch tiểu thú đi lòng vòng. Lục Ly nhận được tin tức thì an tâm, mang theo bạch tiểu thú đi dạo phía nam, Bác Long thuật có thể chống đỡ vài canh giờ mới đến giai đoạn yếu ớt. Nếu ba, bốn canh giờ sau mà bên kia còn chưa kết thúc, Lục Ly chỉ có thể cắt đuôi đám bạch tiểu thú này, tìm một chỗ nghỉ ngơi khôi phục. Đám Doãn Thiên Phạn nghỉ ngơi giây lát, thu dọn chiến trường, đồng thời khiến Lư Hải kiểm tra Thần Văn Đạo Tràng. Xác định không thành vấn đề, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan hành động. Lần này chỉ có hai người hành động, bởi vì chiến trường ở bên này, hai người đi qua lôi kéo quái ngư đến, những người khác đi cũng không ích gì, còn dễ dàng gặp phải nguy hiểm, không bằng ở đây dưỡng sức chờ đánh. Hai người cẩn thận dè dặt hấp dẫn quái ngư, thần niệm khóa sáu con quái ngư, khi sáu con quái ngư bị kinh động, bọn họ lập tức quay về đường cũ. Bởi vì bọn họ rút lui tốc độ nhanh, tuy quái ngư đuổi theo ngay nhưng cách nhóm Lư Hải chỉ vạn dặm, vài giây đã đến nơi. Hai người bay qua khu vực Thần Văn Đạo Tràng, quái ngư đuổi theo đến gần, Lư Hải lập tức thả ra thần văn, tiếp đó sáu con quái ngư bị nhốt ở bên trong. Một khi bị vây khốn thì chuyện tiếp theo dễ giải quyết. Nhóm Doãn Thành Duệ lao ra, mọi người bắt đầu công kích, tiêu phí nửa canh giờ, sáu con quái ngư đều bị đánh chết. Quét dọn chiến trường sạch sẽ xong, Doãn Thiên Phạn hỏi Lư Hải: - Có thể vây khốn mười con không? Lư Hải lắc đầu, nói: - Nhiều nhất là tám con, đám quái thú này hình thể quá lớn, nhiều con thì khó giam giữ. - Được rồi, Nhược Lan, lát nữa chúng ta lôi kéo tám con quái ngư đến đây. Doãn Thiên Phạn lo lắng Lục Ly bám giữ quá lâu sẽ có nguy hiểm, quyết định đánh nhanh thắng nhanh, tổng cộng chỉ có mấy chục con quái ngư, nếu làm nhanh thì vài canh giờ là dọn sạch. Lần này hai người đi qua, một hơi lôi kéo tám con quái ngư. Thần niệm của bọn họ mà khóa đám quái ngư liền có thể kinh động chúng nó, tiếp đó những con quái ngư sẽ gầm rống đuổi theo. Dùng lại chiêu cũ, giống y hệt mọi lần. Hơn hai canh giờ sau, nhóm Doãn Thiên Phạn đã đánh chết hơn ba mươi con quái ngư, trong đầm lạnh phỏng chừng chỉ có ba, bốn mươi con quái ngư, mất thêm hai, ba canh giờ hẳn là diệt gần hết. Lục Ly đã sắp chịu đựng hết nổi rồi. Bởi vì sắp đến giai đoạn yếu ớt, một khi cưỡng bức đi vào giai đoạn yếu ớt thì Lục Ly sẽ suy yếu thật lâu, ít nhất cần ngủ say hai, ba ngày. Tuy Lục Ly có thể trốn trong Thiên Ly Châu, khiến U Linh Vương, Phong Ma Thú, Huyết Linh Nhi hộ pháp, nhưng luôn có quá nhiều nhân tố không thể kiểm soát. Cho nên Lục Ly lựa chọn mang theo một đám tiểu thú lao nhanh về hướng nam, trước tiên lôi kéo chúng nó ra thật xa, không cho chúng nó quay về chỗ đầm lạnh, tiếp đó lại tăng tốc thoát khỏi chúng nó. Lục Ly chạy nhanh với tốc độ cao nhất, còn hấp dẫn không ít bạch tiểu thú ổ phía nam, càng lúc càng nhiều bạch tiểu thú đi theo hắn chạy như điên, hắn biến thành một con thú vương. Nếu nhìn từ trên trời có thể trông thấy cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, một người chạy nhanh ở đằng trước nhất, phía sau là bạch tiểu thú kéo dài liên miên, đầy khắp núi đồi, không thấy được tận cùng. Chạy nhanh trăm vạn dặm, Lục Ly bắt đầu tăng tốc, dễ dàng cắt đuôi bầy bạch tiểu thú ở phía sau. Hắn tìm được một sơn động, thả U Linh Vương, Huyết Linh Nhi ra, theo sau hắn nhắm mắt ngồi xếp bằng nghỉ ngơi khôi phục. Hắn còn chưa đến phút yếu ớt nhất, nên dễ lấy lại sức, không đến mức hôn mê ngủ say, phỏng chừng nghỉ lấy sức hơn nửa ngày là khỏe. Những con bạch tiểu thú bị Lục Ly bỏ lại chậm rãi quay về đường cũ, nhưng tốc độ quay về không nhanh. Lục Ly lôi kéo cự ly không quá xa, phỏng chừng chúng nó cần hơn nửa ngày mới trở về đầm lạnh, chiến đấu bên kia đã sớm kết thúc. ... Chỗ đầm lạnh rất thuận lợi. Có thần văn phụ trợ, nhóm Doãn Thiên Phạn không có áp lực quá lớn, lần lượt lôi kéo lại đây vây khốn diệt sát, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chiến đấu bên này khoảng một canh giờ sẽ kết thúc. Nhóm Doãn Thiên Phạn không cẩn thận tra xét, nhưng hắn suy đoán quái ngư trong đầm lạnh còn khoảng hơn mười con, chia hai lần xử lý, rất dễ dàng. Núi lớn xung quanh bị máu tươi nhuộm đỏ, đều là máu của quái ngư, hình thể quá lớn, máu tự nhiên cũng sẽ nhiều. - Đi thôi! Doãn Thiên Phạn lại thanh lý một đám, giây lát không ngừng nghỉ, mang theo Doãn Nhược Lan tiếp tục đi lôi kéo, lần này vẫn là dụ tám con đi, tiếp đó tiêu phí nửa canh giờ xử lý xong. - Nhóm cuối cùng! Doãn Thiên Phạn hét to một tiếng, cả đám người tinh thần rung lên, tuy rằng liên tục công kích thời gian dài như vậy không quá mệt, nhưng đánh chết nhóm cuối cùng xem như hoàn thành nhiệm vụ, sẽ không có nguy hiểm nào nữa. Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan dạo một vòng, xác định nhóm cuối cùng chỉ có sáu con quái ngư, hai người hoàn toàn an tâm, nghênh ngang dụ tất cả quái ngư qua. Ầm ầm ầm! Lại là một vòng mới đánh chết, lần này mọi người công kích càng nhanh, rất nhanh toàn bộ quái ngư đầy mình vết thương, bốn con bị chấn giết, chỉ còn hai con cuối cùng đã bị nhiều vết thương. Doãn Nhược Lan thu về mảnh nhỏ thánh binh, giao hai con quái ngư cuối cùng cho nhóm Doãn Thành Duệ. Hai người ban đầu bị thương cũng ngừng công kích, chuẩn bị chữa thương tĩnh dưỡng. Vào thời khắc này, phương xa đột nhiên vang lên vô số tiếng xé gió, Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Mọi người thần niệm quét qua, nhìn thấy một đám người từ xa bay tới thì đám người giật bắn người. Không ngờ nhóm Thương Long đến chỗ này vào giây phút này, bọn họ chỉ có vài người, có hai người mang vết thương, chưa đánh chết hai con quái ngư, tinh thần của bọn họ rất mệt mỏi. Chiến? Chắc chắn không thắng được, rất có thể mọi người đều phải chết ở đây! Trốn, cũng có chút khó khăn, bởi vì loáng thoáng nghe tiếng xé gió ở phương hướng trái phải trước mặt, rất có thể Thương Long cài bẫy.
Chương 3222 Giết ngược lại
Tức là, Thương Long đã sớm tra xét đến bọn họ ở đây, phục kích bọn họ. Nhóm Thương Long không đông, hẳn là chỉ còn lại ba, bốn mươi người, nhưng cường giả không chết thì dư sức giết cả đám bọn họ. Doãn Thiên Phạn hiểu biết Thương Long, chắc chắn Thương Long có bố trí cực kỳ hoàn thiện, nếu trốn thì xác suất chết càng cao. Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan nhìn nhau một cái, hai người nháy mắt hạ quyết tâm. Doãn Thiên Phạn nhìn sang Lư Hải, hỏi: - Có hy vọng chặn đứng vài canh giờ không? Lư Hải vẻ mặt nghiêm túc nói: - Hẳn là không có vấn đề. Chỗ này không phải có một Thần Văn Đạo Tràng mà là bốn người, có hai thần văn phòng ngự. Lúc trước sợ bị quái ngư hoặc bạch tiểu thú vây khốn, nên bày ra hai thần văn phòng ngự có thể kiên trì một khoảng thời gian. - Tốt! Doãn Thiên Phạn không để ý võ giả từ bốn phía vọt tới, khống chế cổ đồng dốc hết sức công kích hai con quái ngư, sau khi đánh chết quái ngư thì hắn trầm giọng quát: - Tất cả đi vào, Lư Hải mở ra Thần Văn Đạo Tràng, Thành Duệ thông báo người của chúng ta đến cứu viện! Nếu đánh chỉ có một con đường chết, chạy trốn thì xác suất chết cũng cực kỳ lớn, như vậy chỉ còn lại một con đường là cố thủ chờ cứu viện. Chờ đám người Doãn gia đến, bọn họ có thể tạm nghỉ một lúc, khôi phục sức chiến đấu giai đoạn cao nhất. Chờ mọi người đến, bọn họ trong ngoài hợp sức cùng giết ngược lại người của Thương gia. Doãn Thành Duệ bóp nát ngọc phù, liên tục bóp nát ba miếng ngọc phù thông báo người của mình đến, đây là ám hiệu đã sớm giao hẹn. Doãn Thành Duệ suy nghĩ một hồi, hỏi - Có muốn thông báo cho Lục trưởng lão không? - Lục trưởng lão? Doãn Thiên Phạn cùng Doãn Nhược Lan hơi nhíu mày, theo sau Doãn Thiên Phạn nói: - Thông báo đi, Lục trưởng lão là người rất thần kỳ, nếu hắn chạy về kịp thì chúng ta sẽ được trợ giúp rất lớn. Trước đó Doãn Thiên Phạn đã giao hẹn với đám người, mỗi một loại ám hiệu đều không giống nhau, giờ phút này phát ra ám hiệu mang ý nghĩa bọn họ gặp nguy hiểm lớn, cần cứu viện gấp. Ở đây có tổng cộng tám người, đều là công tử tiểu thư đứng đầu nhất của các gia tộc, nếu tám người này chết, e rằng mười mấy lĩnh lân cận đều động đất lớn. Khi mấy chục người nhận được tin tức thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lập tức xông đến bên này. Nếu tám người chết, bọn họ không thể tưởng tượng sau khi trở về, tộc trưởng của các gia tộc sẽ bộc phát cơn giận lôi đình khủng bố cỡ nào. Ngọc phù treo bên hông Lục Ly cũng vỡ vụn, hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn có chút yếu ớt mở mắt ra xem, đáy mắt lóe tia nghi hoặc. Lúc nãy Doãn Thiên Phạn truyền tín hiệu cho Lục Ly, hết thảy bình thường, qua thời gian dài như vậy, hẳn là đa số quái ngư bị xử lý hết rồi, tại sao bây giờ phát tín hiệu cầu viện khẩn cấp? Chẳng lẽ xuất hiện quái ngư vương? Hay là đám người Thương Long đi tới? Mặc kệ là loại tình huống nào thì Lục Ly không thể ngồi xem mặc kệ. Hắn tiến vào làm cái gì? Đương nhiên vì giúp Doãn gia, nhóm Doãn Thiên Phạn chết thì dù hắn được đến một đống báu vật trong này cũng vô nghĩa. Hơn nữa Doãn Nhược Lan có ơn lớn với Lục Ly, đừng nói giờ phút này hắn chỉ là yếu ớt, cho dù sắp chết hắn cũng nhất định phải đi. Cho nên hắn lập tức bay lên, theo sau thả ra U Linh Vương mang theo hắn bay hướng đầm lạnh. Lục Ly vừa bay vừa luyện hóa mấy gốc thần dược, hắn vốn không xa xỉ như vậy, nhưng bây giờ thì bất chấp. Lục Ly cách đầm lạnh hơi xa, bởi vì lúc trước hắn vì dụ bạch tiểu thú đi xa một chút, mang theo tiểu thú chạy như điên vài canh giờ. Giờ phút này thân thể của hắn vẫn có chút yếu ớt, vừa lúc nằm trên lưng U Linh Vương nghỉ lấy sức. Lục Ly không nóng nảy, nhóm Doãn Thiên Phạn phỏng chừng có thể chống chọi một, hai canh giờ, hắn biết Lư Hải bố trí vài Thần Văn Đạo Tràng, Huyết Linh Nhi còn tra xét thử, lực phòng ngự khá tốt. Tốc độ của U Linh Vương nhanh hơn Lục Ly, phỏng chừng chỉ cần hơn một canh giờ là đến nơi, qua một canh giờ thì cơ thể của hắn cũng tạm khỏe lại. Vù vù vù! Bởi vì U Linh Vương bay đường thẳng, một đường không thể tránh khỏi kinh động rất nhiều bạch tiểu thú. Tốc độ của U Linh Vương quá nhanh, miễn cưỡng có thể so sánh Tứ Kiếp hậu kỳ, tốc độ của bạch tiểu thú căn bản đuổi theo không kịp. U Linh Vương hóa thành làn gió nhẹ nhàng bay, vô số tiểu thú đuổi theo sát phía sau, nhưng từ từ mất hút, bị bỏ xa. Lục Ly vững vàng ngồi xếp bằng trên vai U Linh Vương, liên tục luyện hóa thần dược. Trong lòng hắn như giếng cổ không dao động, không gian ở đây rất kỳ lạ, thần văn ở đây rất cường đại, hắn không dám vận dụng thần thông phi độ hư không, chỉ có thể dựa vào bay qua. Tốc độ của U Linh Vương nhanh nhất, cho nên nếu hắn chạy với tốc độ nhanh như vậy mà nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan chết thì là số phận định sẵn. ... Bên Doãn Thiên Phạn còn có thể chịu đựng được, Thần Văn Đạo Tràng phòng ngự của Lư Hải rất mạnh, mấy tấm lưới cùng tỏa ánh sáng đỏ chói mắt, biến thành màn sáng đỏ máu bao phủ tám người vào trong. Nhóm Thương Long ở ngoài màn sáng, giờ phút này đang thả ra các loại báu vật, thần thông công kích màn sáng, Thương Long còn lấy ra mảnh nhỏ thánh binh không ngừng oanh kích, kết quả vẫn không thể phá mở màn sáng này. - Thương Viêm! Thương Long công kích một lúc thì hơi nóng nảy, hắn biết Doãn gia chắc chắn còn có người, không thể nào chỉ có lác đác vài người như thế. Dù sao bọn họ đi vào trước mà chỉ chết hai mươi mấy người, Doãn gia vào sau, không đến mức vô dụng như vậy. Bọn họ đúng dịp đi ngang qua, bị tiếng đánh nhau ở đây hấp dẫn. Nếu bọn họ bỏ qua cơ hội như vậy thì thật ngốc. Diệt sát nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn gia cùng các đại gia tộc đều sẽ tổn thất thảm trọng, mấy người này là con cháu ưu tú nhất thế hệ trẻ, chẳng những thiên tư siêu phàm, còn hao phí vô số tài nguyên hàng đầu của các gia tộc. Không nói cái khác, giết tám người này thì bọn họ ít nhất có thể được hai món mảnh nhỏ thánh binh, đã là thu hoạch to lớn.
Chương 3223 Giết ngược lại
Còn một điều nữa, Thương Long mơ ước Doãn Nhược Lan rất nhiều năm, giờ phút này có hy vọng đạt thành tâm nguyện, hỏi sao hắn không sốt ruột? - Mấy Thần Văn Đạo Tràng này có thể phá! Thương Viêm đã sớm tra xét xong rồi, cười gượng nói: - Nhưng muốn phá vỡ cần thời gian, các ngươi cứ đánh kiểu này thì phá còn nhanh hơn. Ta đi phá giải phỏng chừng cần hai, ba canh giờ, các ngươi đánh khoảng hai canh giờ cũng phá được rồi. Thương Long hỏi: - Không thể vừa đánh vừa phá giải sao? - Không thể! Thương Viêm chỉ hướng bên dưới màn sáng nói: - Long ca có thấy luồng sáng màu đỏ xoay tròn dưới đáy không? Chúng nó là Địa Tâm Chi Khí hấp thu từ lòng đất, muốn phá giải Thần Văn Đạo Tràng nhất định phải chặt đứt Địa Tâm Chi Khí, cho nên cần tiêu phí một ít thời gian. Các ngươi liên tục công kích, tiêu hao năng lượng còn hơn tốc độ hấp thu Địa Tâm Chi Khí, bởi vậy mất chút thời gian là các ngươi cũng có thể phá giải, ta không cần thiết lãng phí tinh lực. - Thì ra là vậy! Thương Long bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể tiếp tục đi tấn công mãnh liệt, miếng ngói trong tay hắn liên tục bay qua đánh vào màn sáng. Những người khác cũng dốc hết sức công kích, mấy chục người công kích rất hung mãnh, thanh thế rung trời. Thương Viêm lấy ra một ít trận thạch bố trí bốn phía. Mới rồi hắn bảo nói không muốn lãng phí tinh lực, giờ phút này lại rõ ràng đang bố trí thần văn, cũng không biết hắn định làm những thứ gì. Nhóm Doãn Thiên Phạn ở bên trong, toàn bộ bình tĩnh ngồi xếp bằng trên mặt đất nghỉ ngơi khôi phục. Lư Hải luôn chú ý tình huống thần văn, bọn họ có lo lắng, sốt ruột cũng vô dụng, chẳng bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, hoặc là đợi đại trận phá vỡ tử chiến một trận, hoặc là chờ người của họ đến, trong ngoài hợp sức đánh. Lục Ly mang nhóm người đi giấu ở nơi không quá xa, thật ra giờ phút này người của Doãn gia đã đến gần, nhưng bọn họ không có mạo muội công kích. Trong số họ có một người có phong thái đại tướng, người này là công tử của Hồ gia, gia tộc phụ thuộc Doãn gia, tên là Hồ Khánh, sức chiến đấu của người này không phải đỉnh cao nhưng tâm trí phi thường cường đại cùng trầm ổn. Trước đó Doãn Thiên Phạn có dặn người ở bên kia phải nghe theo Hồ Khánh. Hồ Khánh không có khiến Doãn Thiên Phạn thất vọng, hắn đến gần, không lập tức mang người đi công kích cứu trợ, mà là khiến một công tử tinh thông thuật tiềm ẩn đi tra xét tình huống. Khi dò xét được nhóm Doãn Thiên Phạn hiện giờ chưa có nguy hiểm gì, Hồ Khánh càng không hành động thiếu suy nghĩ. - Khánh ca nhi, sao còn chưa ra tay? Có người không hiểu, bởi vì bọn họ đông hơn người của Thương gia, số lượng cường giả khá nhiều, trực tiếp lao qua thì cơ hội thắng khá lớn, Hồ Khánh còn lề mề cái gì? - Đừng gấp gáp! Hồ Khánh lắc đầu, kêu công tử tinh thông thuật tiềm ẩn tiếp tục tra xét tình huống xung quanh, giải thích rằng: - Nhóm Phạn công tử không gặp nguy hiểm, chúng ta gấp cái gì? Thăm dò rõ tất cả tình huống, lựa chọn cơ hội thích hợp nhất rồi ra tay cũng không muộn. Lần này không làm thì thôi, đã làm thì phải để tất cả người Thương gia nằm xuống tại đây. Có thể xử lý đám người Thương Long thì chẳng những xóa sạch một đám kẻ địch lớn, quan trọng nhất là thần dược, báu vật ở đây đều thuộc về bọn họ, không còn ai đến cạnh tranh. Giây lát sau, võ giả đi tra xét quay về, khẳng định đáp: - Không có tình huống gì. Phạm vi vạn dặm đều không có bất cứ phục binh, người bên Thương Long đều ở đây. - Truyền ám hiệu cho nhóm Phạn công tử! Trong mắt Hồ Khánh sát khí đằng đằng, ra lệnh: - Báo cho bọn họ, chúng ta tùy thời có thể phối hợp bọn họ giết ngược lại, chúng ta chờ mệnh lệnh của họ rồi mới ra tay. “Nhóm Hồ Khánh đến!” Một miếng ngọc phù trong tay Doãn Thiên Phạn vỡ vụn, sau đó lại một miếng ngọc phù khác vỡ ra, ngoài mặt hắn không lộ vẻ gì, lòng thầm mừng. Người của bọn họ đông hơn bên Thương Long, bởi vậy, dù không thắng được thì bọn họ cũng có thể an toàn rút lui. Doãn Thiên Phạn lập tức âm thầm đưa tin cho nhóm Doãn Nhược Lan, Doãn Thành Duệ, dặn mọi người đừng lộ ra vẻ khác lạ. Bởi vì bên Hồ Khánh truyền đến ám hiệu, chờ đợi bên này hạ mệnh lệnh, bọn họ sẽ phối hợp công kích. Hồ Khánh truyền đến ám hiệu đánh thức Doãn Thiên Phạn, nếu bên mình chiếm ưu thế nhất định thì tại sao không chuyển đổi ưu thế này thành trái ngọt chiến đấu, hoàn mỹ giữ lại toàn bộ người bên Thương Long? Doãn Thiên Phạn lập tức cùng mấy người âm thầm truyền âm thương nghị giao lưu, nên khai chiến như thế nào mới có thể hoàn mỹ đánh chết cả đám mà bên mình không chịu tổn thất quá lớn. Thương nghị một lúc, cuối cùng mọi người quyết định chờ khoảnh khắc thần văn vỡ nát sẽ xuất kích. Bởi vì khoảnh khắc đó, đám người Thương Long đều sẽ bị bọn họ hấp dẫn chú ý, nhóm Hồ Khánh đánh bất ngờ, có thể làm bên Thương Long không kịp đề phòng, sản sinh thành quả chiến đấu lớn nhất. Nhưng làm như vậy có chút rủi ro, nếu mấy người không chịu nổi một đợt công kích của Thương Long thì rất có thể sẽ bỏ mạng. Nhưng không trả giá thì sao có thu hoạch lớn? Nhóm Doãn Thiên Phạn quyết định đánh cuộc một phen, cược thắng thì lời to. Thời gian từ từ trôi qua, rất nhanh hai canh giờ trôi qua, màn sáng thần văn cũng chực chờ nổ tung. Nhóm Doãn Thiên Phạn vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng, sắc mặt bình tĩnh, như một đám tăng già nhập định, chỉ có Lư Hải luôn căng thẳng chú ý tình huống màn sáng thần văn. Sức chiến đấu của mọi người thì trừ người bị gãy chân ra, cơ hồ đều khôi phục đến đỉnh phong. Các loại chiến thuật thôi diễn cũng đã sớm thương nghị xong, mọi thứ chỉ chờ khoảnh khắc màn sáng bị phá vỡ. Lư Hải lên tiếng: - Sắp phá! Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cơ hồ cùng lúc mở mắt ra, Thần Khí không gian của Doãn Thành Duệ phát sáng, Lư Hải và võ giả gãy chân bị thu vào Thần Khí không gian. Sức chiến đấu của hai người này hơi yếu, ở lại bên ngoài rất có thể chết đi, cho nên Doãn Thiên Phạn lúc trước bàn với mọi người, không cho hai người này tham chiến. Oong! Chiến giáp hiện ra trên người Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan, hai người đều lấy ra mảnh nhỏ thánh binh, còn lấy ra một món báu vật phòng ngự.
Chương 3224 Ai là con mồi
Doãn Thiên Phạn lấy ra một tấm chắn có hoa văn lệ quỷ, Doãn Nhược Lan thì lấy ra một tấm da thú, hai người đứng đằng trước nhất đội ngũ, những người khác đứng sau lưng hai người như trận hình mũi tên. Rắc! Doãn Thiên Phạn bóp nát tấm ngọc phù trong tay, đây là ra hiệu cho nhóm Hồ Khánh ra tay. Sau khi bóp nát ngọc phù, nhóm Doãn Thiên Phạn hành động, màn sáng lúc này còn chưa vỡ nát. Ầm! Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan hợp sức công kích, màn sáng chớp mắt nổ tung, hai người như mũi tên nhọn lao về phía Thương Long. Mấy người ở phía sau vọt lên theo, mọi người biến thành đao nhọn đâm thẳng về phía Thương Long. - A... Nhóm Thương Long vừa rồi lo chú ý màn sáng, suy đoán còn cần công kích bao nhiêu lần mới đánh nát màn sáng. Nào ngờ nhóm Doãn Nhược Lan tự mình ra tay, thoáng chốc nổ nát màn sáng, còn lập tức công kích Thương Long. Bên Thương Long cũng có lên kế hoạch chiến thuật, cho nên tuy rằng mọi người có chút kinh ngạc nhưng lập tức phản ứng lại, lắc người vây quanh nhóm Doãn Nhược Lan. - Thương Long, chết! Doãn Thiên Phạn tay cầm cổ đồng, thần uy mênh mông, hắn người mặc chiến giáp màu bạc, uy phong lẫm lẫm, cổ đồng trong tay tỏa sáng chói lòa, thoạt trông giống như một vị Thần Linh vô địch. Cổ đồng trong tay Doãn Thiên Phạn nhanh chóng biến lớn, như một ngọn núi lớn đè xuống, từng luồng uy áp khủng bố khuếch tán, khiến võ giả xung quanh lao tới cảm giác có chút nghẹt thở. - Hây! Doãn Nhược Lan lấy ra mảnh nhỏ thánh binh của chính mình ném đi cùng cổ đồng, cũng nhanh chóng biến to, như hai thiên thạch đè xuống, dẫn tới hư không chấn động, thiên địa cùng rung. - Lùi! Thương Long, Thương Cáp đều có mảnh nhỏ thánh binh, vấn đề là hai người không thể vận dụng mảnh nhỏ thánh binh đi công kích mảnh nhỏ thánh binh của nhóm Doãn Thiên Phạn. Bốn mảnh nhỏ thánh binh va chạm vào nhau, sản sinh uy năng có thể xé nát nhiều người bọn họ. Tránh đi mũi nhọn! Dù sao nhóm Doãn Thiên Phạn rất khó phá vòng vây ra ngoài, sớm muộn gì có thể đánh chết hết cả đám. Nhóm Thương Long, Thương Cáp lập tức dạt ra hai bên, trong mắt hai người bắn ra một chút sát ý, tấn công người ở phía sau Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan. Cùng lúc đó, võ giả từ bốn phương tám hướng điên cuồng công kích, trong phút chốc đầy trời đều là báu vật bay lượn, còn có luồng sáng lấp lánh công kích. - Hây! Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan buộc phải ngừng thế xông lên, nếu không thì người ở phía sau phỏng chừng sẽ bị đánh chết. Thật ra mục đích của bọn họ không phải lao ra mà là hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cho nhóm Hồ Khánh đánh lén. Chỉ cần bọn họ có thể chặn đứng một, hai giây, nhóm Hồ Khánh có thể đánh đám người Thương Long không kịp ứng đổi, vây giết ngược lại. Ầm ầm ầm! Tấm chắn của Doãn Thiên Phạn biến lớn, các quỷ ảnh lấp lánh trên tấm chắn, tỏa ra hơi thở dày nặng như đất đai, hắn cản lại công kích bên Thương Long, Thương Cáp. Bên kia, tấm da thú của Doãn Nhược Lan cũng nhanh chóng to ra, giống như cái chăn lớn bao phủ người ở đây. Bùm! Thương Long lấy ra miếng ngói, tấm chắn của Doãn Nhược Lan tuy rất cường đại nhưng vẫn bị đánh nát, uy năng cuồng bạo vọt tới, cơ thể Doãn Thiên Phạn bị đánh bay, máu tươi tuôn trào. Cổ đồng của Doãn Thiên Phạn xẹt qua không trung, nghiền nát một người Thương gia. Thương Cáp thả ra mảnh nhỏ thánh binh công kích da thú của Doãn Nhược Lan, còn có vô số người cùng nhau công kích, da thú cũng nổ tung thành bột mịn. - Lan tiểu thư, tránh ra! Một người trông thấy mảnh nhỏ thánh binh của Thương Cáp bay về phía Doãn Nhược Lan thì ánh mắt lộ ra quyết tuyệt, dùng thân thể va chạm với mảnh nhỏ thánh binh. Khi hắn va chạm với mảnh nhỏ thánh binh thì ngoái đầu nhìn Doãn Nhược Lan một cái, trong mắt tràn ngập ái mộ, kiên định không hối hận. Doãn Nhược Lan thân thể mềm mại run lên, sốt ruột thét to: - Phương Kỳ! Tiếc rằng giây sau công tử kia bị mảnh nhỏ thánh binh trực tiếp xé rách thành mảnh nhỏ, chết không toàn thây. - Giết! Mắt Doãn Nhược Lan đỏ ngầu, sát ý vô tận bốc lên, nàng khống chế mảnh nhỏ thánh binh khóa chặt Thương Cáp, tấn công mãnh liệt. Thương Cáp vốn có thể mở rộng thành quả chiến đấu, bất đắc dĩ chỉ có thể lo phòng ngự, nếu không thì hắn sẽ bị Doãn Nhược Lan nổi giận đánh chết. - Giết! Người Doãn gia ở bên này cuồng bạo vọt tới, không ai muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không làm nhóm Doãn Thiên Phạn gục ngã tại đây thì thật có lỗi với ông trời. Ầm ầm ầm! Nhưng giây phút này, phía tây nam vang lên vô số tiếng xé gió, tiếp đó mấy chục người như mũi tên nhọn vọt tới, người còn chưa tới gần, mấy chục luồng sáng lấp lánh đã bay đến. Ầm ầm ầm! Nhóm Hồ Khánh tới rồi, mấy chục người tập kích, chớp mắt đánh bốn, năm người bên Thương gia thành huyết vụ. Thương Long cùng Thương Cáp thấy thế tái mặt, mắt lấp lóe, có chút chần chừ không biết nên tiếp tục công kích hay rút đi. - Ha ha! Cao thủ thần văn bên Thương gia, Thương Viêm đột nhiên nở nụ cười, hắn trầm giọng quát: - Long ca, các ngươi tiếp tục vây giết đi, để ta ngăn cản mấy chục người này, thời gian một nén hương có đủ không? - Đủ rồi, giết! Vẻ mặt Thương Long hớn hở mừng rỡ, hắn gầm lên một tiếng lao hướng Doãn Thiên Phạn. Trước đó Thương Viêm luôn bố trí, Thương Long khi đó còn có chút nghi hoặc, Thương Viêm nếu không muốn phá trận thì còn bài bố làm gì? Bây giờ Thương Long mới hiểu, Thương Viêm làm tất cả vì giờ phút này. Thương Viêm đã tính trước đường lui, bố trí một ít thần văn là vì bảo hộ bọn họ. Oong! Khi Thương Long lao ra, dưới đất dâng lên từng luồng sáng đỏ tựa như những con rồng lửa lướt qua dưới đất. Rất nhanh, những con rồng lửa vọt lên trời cao, giao thoa với nhau, chớp mắt hình thành màn sáng bao phủ khu vực trăm dặm. Vòng bảo hộ thần văn này không quá mạnh, bởi vì Thương Viêm bố trí không quá lâu, còn bố trí đặc biệt ẩn khuất, nhưng đủ để chống đỡ một nén nhang. Thương Long tin tưởng trong vòng một nén hương sẽ đánh chết đám người. - Nguy rồi! Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan trông thấy cảnh này thì thay đổi sắc mặt, bọn họ vốn mưu đồ vây giết ngược lại đám người Thương Long, nào ngờ bên kia có bố trí? Nếu mấy người bọn họ bị giết thì nhóm Hồ Khánh cũng không trốn thoát cái chết.
Chương 3225 Được cứu vớt
Đạo cao một thước, ma cao nhất trượng! Thương Long ban đầu định vây giết bọn họ, bọn họ gài bẫy giết ngược lại, bây giờ không ngờ lại bị người đưa vào tròng. Ban đầu bên họ chỉ có chín người, Lư Hải và một người khác bị bỏ vào Thần Khí không gian, vừa rồi chết một người, vậy là chỉ còn lại sáu người. Doãn Thiên Phạn lại bị chấn thương, mấy người e rằng chống đỡ không được quá lâu. - Giết! Doãn Thiên Phạn phát điên, bất chấp, cùng lắm thì chết thôi. Nếu có thể kéo Thương Long xuống nước, Doãn Thiên Phạn cảm thấy mình chết cũng đáng giá. Doãn Nhược Lan điên cuồng công kích Thương Cáp, Doãn Thiên Phạn bất chấp tất cả giơ cổ đồng lao về phía Thương Long, hoàn toàn phớt lờ người xung quanh công kích, chỉ mong kéo Thương Long đồng quy vu tận. Ầm ầm ầm! Bốn người khác cũng nổi điên, không thèm phòng ngự, liều mạng xông vào đoàn người, muốn kéo vài người làm đệm lưng. - Đồ điên! Thương Long cùng Thương Cáp tự nhiên sẽ không cùng hai người liều mạng, Thương Viêm nói có thể chống đỡ thời gian một nén hương thì chắc chắn làm được, vì vậy hai người không sốt ruột, từ từ giết Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan là được. Ầm ầm ầm! Đám người Hồ Khánh ở bên ngoài vọt vào, trông thấy một màn sáng màu đỏ dâng lên bao trùm nhóm Doãn Thiên Phạn, đám người sốt ruột điên cuồng công kích màn sáng. Đáng tiếc bọn họ đều không có mảnh nhỏ thánh binh, sức tấn công cũng không phải đặc biệt khủng bố. Cho nên tuy rằng liều mạng công kích nhưng còn cần chút thời gian mới phá tan màn sáng màu đỏ được. - A!!! Năm giây sau, trong màn sáng màu đỏ, một công tử bị đánh chết, những người khác mang vết thương. Doãn Thiên Phạn toàn thân đều bị máu nhuộm đỏ, vai trái chiến giáp bị đánh nát, xương cốt đều vỡ vụn. Doãn Nhược Lan đỡ hơn một chút, bởi vì Thương Cáp biết Thương Long muốn bắt sống nàng, cho nên hắn không liều chết với nàng, chỉ cố gắng đỡ công kích. Chờ nhóm Doãn Thiên Phạn chết hết, còn lại một mình Doãn Nhược Lan thì dễ xử. - Phạn ca, cố lên! - Lan tiểu thư, kiên trì, chúng ta lập tức có thể phá vỡ màn sáng này! - Thương Long, ngươi dám giết Phạn ca của ta thì ta nhất định giết các ngươi! - Thương Long, nếu các ngươi dám giết nhóm Phạn ca, Doãn gia chúng ta nhất định không chết không ngừng với Thương gia các ngươi! Người bên ngoài sốt ruột, lửa giận bừng bừng, nhưng bọn họ trừ lần lượt dốc hết sức oanh kích màn sáng ra thì cũng chỉ biết gào thét. Rõ ràng, tiếng quát của bọn họ vô nghĩa, đám người Thương Long không thèm nghe. Không chết không ngừng? Hiện tại Thương gia cùng Doãn gia vốn đã là cục diện không chết không ngừng, hai bên giằng co, không diệt được đối phương, nếu không thì đã sớm diệt tộc đối phương. Bùm! Bên trong lại có một người bị đánh chết, bên Thương gia cũng trả giá thảm trọng, bảy, tám người bị thương nặng, cũng đã chết một người. Người Doãn gia không định sống, trước khi chết bộc phát ra sức sát thương là cực kỳ khủng bố. - Thiên Dương ca! Một tiểu thư kêu khóc, người vừa bị giết thuộc gia tộc bọn họ. Những người khác trong mắt đều lộ vẻ tuyệt vọng, ít nhất cần thời gian nửa nén hương mới có thể phá vỡ được màn sáng, nhưng bên trong mỗi người mang thương, tùy thời sẽ chết, không chống chọi nổi lâu như vậy. Vèo! Vào thời khắc này, phương xa đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, một bóng đen lao đến với tốc độ khủng bố, còn chưa tới gần đã phát ra hơi thở hung ác bạo ngược. - A? Đám người Hồ Khánh bị bừng tỉnh, nhìn thoáng qua, mắt thoáng chốc sáng ngời. Hồ Khánh hét to: - Là Lục trưởng lão! - Lục trưởng lão? Vô số người lần lượt quay đầu, trong mắt đều lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, Lục Ly chạy đến trong phút then chốt như vậy. Tuy rằng Lục Ly chỉ là một Nhị Kiếp đỉnh phong, dọc đường đi hắn mang đến quá nhiều vui sướng bất ngờ cùng ngoài ý muốn cho mọi người, Lục Ly đến khiến đám người đều nhìn thấy hy vọng. - Tất cả tản ra! Thần niệm của Lục Ly đã sớm quét lại đây, tùy tiện quét qua liền nắm rõ cục diện. Sự tình khẩn cấp, hắn cũng không có thời gian giải thích, trầm giọng quát, từng con Phong Ma Thú ra khỏi Thiên Ly Châu. Hồ Khánh trông thấy một bầy Phong Ma Thú thì mắt sáng rỡ hét to: - Tản ra! Hồ Khánh mang theo mọi người đi khu vực bên trái, bọn họ vừa rời đi, sừng của hơn một trăm con Phong Ma Thú phát sáng, hơn một trăm cột sáng bắn ra. Bùm! Màn sáng màu đỏ rung lắc mạnh, không bị phá vỡ, nhưng rõ ràng không chống đỡ nổi, hơn một trăm con Phong Ma Thú đồng thời công kích có uy lực quá lớn. - Lục Ly! Nhóm Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan cùng nhìn lại, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Thương Viêm, Thương Long, Thương Cáp sắc mặt trắng bệch, đặc biệt là khi thấy hơn một trăm con Phong Ma Thú xếp hàng ngang bên cạnh Lục Ly. - Rút lui! Phải công nhận Thương Long là một nhân vật kiêu hùng co được dãn được, hắn cơ hồ không có do dự, trên người lấp lánh ánh sáng vàng, tốc độ bỗng tăng vọt. Thương Long lượn nhanh một vòng, thu một số người Thương gia vào, sau đó lấy ra miếng ngói đánh vào màn sáng. - Còn muốn đi? Doãn Thiên Phạn gầm lên, phát ra công kích cường đại, một con dị thú to lớn gầm rống lao ra khỏi cổ đồng, tấn công vào lưng Thương Long. - Hây! Thương Long trong tay xuất hiện một hạt châu, hạt châu lóe sáng nổ tung, sóng xung kích khủng bố lan tràn bốn phương tám hướng, chặn lại dị thú kia. Nhưng Thương Long cũng khó chịu, thân thể bị nổ bay, chiến giáp toàn bộ vỡ vụn, lưng nát bét, rõ ràng có thể nhìn thấy xương cốt vỡ vụn. - Phụt! Thương Long phun ra búng máu, trong tay lại cầm hai hạt châu ném hướng nhóm Doãn Thiên Phạn đuổi theo đến. Người Thương Long rực cháy lửa, tốc độ thoáng chốc tăng vọt, rất nhanh biến mất ở phương xa. Ầm ầm ầm! Thương Long chỉ mang đi một số người, trên cơ bản là người của Thương gia, còn lại sáu, bảy mươi người tuy lập tức trốn đi bốn phương tám hướng, nhưng người bên Doãn gia sao có thể để bọn họ vừa ý? Đám người Hồ Khánh như mãnh hổ xuống núi xông lên, từng nhóm người chết đi, để lại các xác chết. Lục Ly không có công kích, cũng không có đuổi theo giết, Thương Long bộc phát ra tốc độ sánh bằng Tứ Kiếp hậu kỳ, dù là U Linh Vương cũng không đuổi theo kịp. Hơn nữa một mình hắn đuổi theo cũng không làm thịt được đông người như vậy.
Bình luận facebook