-
Chương 2086-2090
Chương 2086 Núi cao sông dài
- Được! Lục Ly gật đầu nói: - Nhờ ngươi chuyển cáo Ma Đế, nếu có cơ hội chúng ta có thể liên thủ đánh vào Thần Giới, diệt đi tứ đại thế lực siêu thần. - Diệt đi tứ đại thế lực siêu thần? Hề Mông hơi ngớ, sau đó gượng cười một tiếng, thuận miệng đáp: - Được, ta nhất định chuyển cáo. - Đi thôi! Lục Ly quay sang khoát tay nói với Lung đạo nhân: - Con đường tiếp theo chính ngươi phải tự đi thôi, núi cao sông dài, tạm biệt. Lung đạo nhân lần nữa quỳ xuống, lưng cúi cong, nghẹn ngào nói: - Chủ nhân bảo trọng. Lục Ly tiêu sái phất phất tay, cứ thế tung người bay về nơi xa, hắn không thích cảm giác ly biệt, những lúc thế này thường thường đều rời đi rất dứt khoát. - Hừ hừ! Đợi Lục Ly đi rồi, Hề Mông mới hừ lạnh hai tiếng, bĩu môi nói: - Bằng hắn mà đòi giết về Thần Giới, diệt đi tứ đại thế lực siêu thần? Còn muốn liên thủ với tộc ta... Lung đạo nhân khẽ mím môi, hướng về phía Hề Mông khom lưng nói: - Đại nhân đừng khinh thường Lục đại nhân, có lẽ đại nhân không biết, đoạn thời gian trước Lục đại nhân từng đại náo Thần Giới, chém giết phó đường chủ Chiến Đường Thần Tượng Tông, đồng thời thành công thoát khỏi truy sát từ Thần Tượng Tông, trốn vào U Yến chi địa. - Hả? Tròng mắt Hề Mông trợn trừng như chuông đồng, bên trong hiện đầy vẻ kinh ngạc, khó mà tin tưởng hỏi: - Chỉ bằng chút thực lực ấy của hắn mà cũng dám giết phó đường chủ Chiến Đường Thần Tượng Tông? - Lúc đó thực lực còn chưa được như thế này... Lung đạo nhân bẩm báo nói: - Khi ấy hắn còn chưa có được chiến lực Đại Năng Thần Giới, chỉ dựa vào Lôi Thần Nộ và Phi Độ Hư Không. Việc này người người Thần Giới đều biết rõ, rất nhiều người ở U Yến chi địa cũng biết, không tin đại nhân có thể hỏi dò thử xem. Ngoài ra... đại nhân, niên kỷ Lục đại nhân chưa đến trăm tuổi, phi thăng không đến năm mươi năm, với chiến lực hiện tại của hắn, dù không dùng tới ba tòa Thần Sơn cũng có thể đánh chết Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Trước đó lúc ở trong Hồn Vụ Sơn, Ngọc Kình Thiên thiếu chút liền bị hắn giết... - Phi thăng không đến năm mươi năm... chậc chậc... Hề Mông hít sâu một hơi khí lạnh, đối với Ma thú tộc mà nói, năm mươi năm chỉ như một cái chớp mắt. Không chỉ Ma thú tộc, dù là đối với toàn bộ người Thần giới, dưới trăm tuổi đều tính là trẻ tuổi, đối với Hề Mông lại càng chỉ như đứa trẻ. Thế mà bây giờ hắn lại bị một đứa trẻ nhẹ nhàng trấn áp, thậm chí còn có thể tùy ý diệt sát. - Nhân tộc đúng là nhiều yêu nghiệt thật. Hề Mông lộ ra một tia hâm mộ, cảm khái nói: - Tộc Ma thú chúng ta vì nguyên nhân thể chất mà rất khó khăn trong việc cảm ngộ thiên địa pháp tắc, chỉ thích hợp Luyện Thể. Tốc độ Luyện Thể lại quá chậm, muốn hơi có chút tiểu thành chí ít cũng phải mất mấy vạn năm, tư chất bản tọa tính là tương đối cao, nhưng tu luyện đến chiến lực như bây giờ cũng tiêu tốn tận mười chín vạn năm. - Đại nhân không cần chán nản! Lung đạo nhân khom lưng nói: - Thánh Thể của Mông đại nhân sắp đại thành, chỉ cần Thánh Thể đại thành, chiến lực liền có thể sánh ngang Thần Giới Chí Tôn. Hơn nữa nếu không phải mấy lão già kia, Thần Giới Chí Tôn bình thường đều không giết được đại nhân. - Thánh Thể! Tròng mắt như chuông đồng của Hề Mông chợt lóe lên quang mang, hưng phấn nói: - Không sai, ta mạo hiểm tiến vào Cổ Ma tử địa chính là vì Thánh Thể, chỉ cần có thể tìm được gốc Huyết Dương Cửu Diệp Thảo kia, ta nhất định có thể ngưng tụ Thánh Thể. Đến lúc đó dù đứng nguyên đấy cho Ngọc Kình Thiên công kích, hắn đều không giết chết được ta. - Lục Ly đúng không? Ánh mắt Hề Mông nhìn theo hướng Lục Ly rời đi, thần sắc tràn đầy kiên nghị nói: - Đợi Thánh Thể đại thành, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, đoạt về hết thảy vinh diệu mà Hề Mông ta đã mất đi! Bay ra từ trong Hồn Vụ Sơn, nhất thời Lục Ly không biết nên đi đâu về đâu, thế là bèn tùy ý chọn một hướng lao đi, sau khi tiến về phía trước chừng mấy vạn dặm, hắn ngừng lại đảo mắt nhìn ba tòa Thần Sơn sau lưng. Ba tòa Thần Sơn một mực bay theo thế này cũng không phải cách hay, một khi hắn gặp cường địch, bắt buộc phải Phi Độ Hư Không rời đi, vậy chẳng phải ba tòa Thần Sơn sẽ bị địch nhân lấy mất? - Thử xem Thiên Tà Châu có thể chứa được không? Lục Ly cắn răng, định mạo hiểm thử một lần, hắn lấy ra Thần Thi vầ thần tài trong Thiên Tà Châu, ném vào không gian giới chỉ, sau đó lại phóng thích Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch. Hí hí! Tiểu Bạch vừa đi ra liền tỉnh, nhìn thấy Lục Ly lập tức hưng phấn kêu to. Lục Ly cảm ứng qua một phen, trên mặt tức thì hiện lên ý cười, nói: - Không sai, Tiểu Bạch, giờ ngươi đã thực sự là Thần thú, chỉ còn xem lúc nào hóa hình nữa thôi. Hí hí! Tiểu Bạch cao phấn nhảy lên vai Lục Ly, móng vuốt nhỏ bắt lấy cổ Lục Ly. Bên kia Trì Hi Nhi cũng ngọt ngào cười, quét mắt nhìn bốn phía một lượt rồi hỏi: - Ca, ngươi đã đi ra khỏi mê trận kia rồi? - Ừ! Lục Ly đưa tay vuốt tóc Trì Hi Nhi, nhếch môi cười nói: - Hi Nhi, ngươi trước chờ một lát, để ta thử xem có thể thu ba tòa Thần Sơn này vào trong Thiên Tà Châu không. Ông! Lục Ly để Trì Hi Nhi Tiểu Bạch đứng ra xa ngoài mười dặm, thần lực quán chú vào Thiên Tà Châu, sinh ra hấp lực cường đại, cứ thế tới gần Thần Sơn màu vàng. Toà Thần Sơn kia lóe lên quang mang rồi bất ngờ tan biến giữa không trung, thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện Thần Sơn bị thu vào, nhưng không thấy Thiên Tà Châu có bất kỳ phản ứng dị thường nào, lập tức đại hỉ. Ong ong! Thế là bèn liên tục thu vào hai tòa Thần Sơn còn lại, xác định Thiên Tà Châu không việc gì, hắn liền hưng phấn phất phất tay với Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch. Hưu! Trì Hi Nhi ôm theo Tiểu Bạch nhanh chóng bay tới, Lục Ly thả ra một tòa Thần Sơn, khua tay nói: - Chúng ta đi thôi, các ngươi có thể ở ngoài này chơi đùa. Hí hí! Tiểu Bạch phấn hướng chạy vội mà đi, mắt Trì Hi Nhi cũng cười thành vành trăng khuyết, kéo lấy tay Lục Ly nhanh chân tiến về phía trước. Lục Ly một bên hành tẩu một bên suy nghĩ, liệu có nên đi ra?
Chương 2087 Đông Phương Cốc
Tiến vào Cổ Ma tử địa là vì tránh né Ngọc Kình Thiên truy sát, hiện tại hắn đã không sợ Ngọc Kình Thiên, có ba tòa Thần Sơn nơi tay, nếu Ngọc Kình Thiên dám đến tìm hắn gây sự, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp. Ở trogn Cổ Ma tử địa có quá nhiều nguy hiểm, nếu chỉ có mình hắn thì không sao, nhưng giờ Trì Hi Nhi đi theo, Tiểu Bạch cũng đi theo, một khi xảy ra chuyện, tất cả đều phải chết. Chỉ là trong trung tâm Cổ Ma tử địa có rất nhiều di tích cổ, bảo vật trong đó Lục Ly không mấy để tâm, thứ hắn để tâm là những bảo địa ẩn chứa đạo vận tự nhiên. Căn cứ huyễn tượng hắn nhìn thấy trước đó, trong toà cổ miếu thần bí kia tuyệt đối ẩn chứa rất nhiều đạo vận do thiên nhiên hình thành. - Ừm... Lục Ly trầm tư một lát liền đưa ra quyết định, lại đi ba tháng, nếu vẫn không thu hoạch được gì, hắn liền mang theo Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch cùng nghĩ cách rời khỏi Cổ Ma tử địa. - Đúng rồi! Lục Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, từ lúc Cổ Ma tử địa tồn tại, Thần Sơn hẳn cũng đã tồn tại, chắc bọn Nha Ngao phải biết bảo địa ở chỗ nào? Hắn truyền âm cho Nha Ngao, hỏi nói: - Nha Ngao, ngươi có biết xung quanh đây có bảo địa hay di tích cổ nào không, loại không quá đặc biệt nguy hiểm ấy. Rất nhanh Nha Ngao liền truyền âm hồi đáp: - Chủ nhân, cái này ta không rõ ràng lắm, thực ra rất nhiều nơi trong này đều đang yên ắng biến hóa. Chẳng qua ta có thể tới trước thăm dò một phen, nếu có bảo địa hay di tích cổ ta sẽ lập tức dẫn chủ nhân đi vào. - Được rồi! Lục Ly phấn chấn vung tay lên nói: - Ngươi đi trước thăm dò, đừng cách ta quá xa, cự ly chừng vạn dặm là được. Hưu! Thần Sơn màu vàng lập tức gào thét lao đi, Trì Hi Nhi kinh ngạc dò hỏi: - Ồ, ca, sao pháp bảo này lại chủ động bay mất? - Nó đang đi tìm kiếm bảo địa giúp chúng ta. Lục Ly khẽ cười, kéo tay Trì Hi Nhi đuổi theo, tốc độ Thần Sơn rất nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của Lục Ly, hẳn là miễn cưỡng có thể sánh ngang Thần Giới Chí Tôn. Nó bay được một đoạn liền sẽ dừng lại, đợi Lục Ly đuổi kịp lại lần nữa lao vút đi, đồng thời không quên thăm dò quanh bốn phía. Nha Ngao Nha Mạo Nha Cô là Linh Thể được dựng dục ra bên trong Thần Sơn, thời gian dựng dục đã rất nhiều năm, linh trí tuy không tính quá cao, nhưng dù sao cũng tồn tại mấy trăm vạn năm, cũng không tính quá thấp. Một đường đi tới, Lục Ly cũng mặc kệ là hướng nào, cứ thế cắm cúi đi theo Thần Sơn. Được chừng nửa ngày, Thần Sơn đột nhiên bay trở về, truyền âm nói cho Lục Ly: - Phía trước có một đội võ giả Nhân tộc, có hai người yếu hơn một chút so với tên Nhân tộc bị trấn áp khi trước, hai người còn lại khí tức tương tự như chủ nhân. - À à! Nghe xong Lục Ly liền không quả để tâm, bốn người, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hai tên Đại Năng Thần Giới, Lục Ly đương nhiên sẽ không để ở trong lòng. Chẳng qua mục đích chuyến này của Lục Ly là tìm kiếm di tích cổ, không phải đi chém giết, hắn suy nghĩ một lát liền quyết định vòng sang bên trái mà đi, tránh miễn phát sinh xung đột với đám người kia. Lại đi chừng ngàn dặm, nơi xa có nhóm người chạy vội tới, từ đằng xa một người trong đó nhìn thấy Lục Ly phi hành phía sau Thần Sơn liền kêu to: - Nhìn xem, pháp bảo ở đây! Có vẻ đám người này đã phát hiện Thần Sơn, sau đó một đường truy tung theo, tưởng muốn thu phục Thần Sơn. Lục Ly ngừng lại, thần niệm liếc nhìn về hướng bên kia, phát hiện quả nhiên là bốn người, hai người trẻ tuổi là Đại Năng Thần Giới, hai tên lão giả là Siêu Cấp Đại Năng Thần GIới. Hai người trẻ một nam một nữ, ai nấy đều áo bào hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì đi ở sau lưng các nàng. Rất rõ ràng hai người trẻ tuổi này là công tử tiểu thư đại gia tộc nào đó, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới chỉ là hộ vệ đi cùng. Nói chuyện là tên công tử trẻ tuổi, hắn nhìn chằm chằm Thần Sơn, nét mặt đầy vẻ hưng phấn, ánh mắt tiểu thư trẻ tuổi lại nhìn về phía Lục Ly và Trì Hi Nhi ở bên cạnh. Lúc nhìn thấy Trì Hi Nhi, ánh mắt vị tiểu thư kia chớp qua một tia đố kỵ, nàng tự nhận dung mạo bản thân đã là tuyệt đỉnh, nhưng so với Trì Hi Nhi thì vẫn kém thua một chút. Rất nhanh, ánh mắt tên công tử trẻ tuổi cũng quét tới Lục Ly và Trì Hi Nhi, Lục Ly bị hắn trực tiếp lược qua, lúc nhìn Trì Hi Nhi, tròng mắt tên công tử này chợt sáng rực, nhịn không được tán thán: - Nữ tử này thật thánh khiết tinh khôi. Trì Hi Nhi khoác một thân váy trắng, trên đầu còn cắm đóa hoa trắng nhỏ, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước, ngũ quan tinh xảo. Trọng yếu nhất là khí chất trên người nàng, không điếm nhiễm nửa phần trọc uế phàm thế, như là một tiên tử không dính khói lửa trần gian, bất kỳ người nào chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đều sẽ cảm giác nàng hệt như tinh linh mỹ lệ đi ra từ trong rừng thẳm. Hai tên lão giả sau lưng công tử trẻ tuổi khẽ gật đầu, U Yến chi địa không thiếu mỹ nữ, tiểu thư của bọn hắn cũng dung mạo tuyệt đỉnh, nhưng so với Trì Hi Nhi thì vẫn kém một tia vận vị. Trong mắt tên công tử trẻ tuổi đã không còn Thần Sơn, trong lòng hắn Trì Hi Nhi chính là kiện bảo vật trân quý nhất, bất kỳ bảo vật nào đưa ra so với Trì Hi Nhi đều sẽ mất đi nhan sắc. Hắn sửa sang lại áo bào, để nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết một chút, sau đó rảo bước tiến về bên này. Đợi cách Lục Ly Trì Hi Nhi chừng nửa dặm liền dừng lại, đứng đó, rất là phong độ khom mình hành lễ nói: - Tại hạ Đông Vương Cốc Bách Lý Xuyên, đây là gia muội Bách Lý Mính, không biết vị tiểu thư này nên xưng hô thế nào? À, cả vị công tử này nữa? Trì Hi Nhi lãnh đạm nhìn Bách Lý Xuyên Bách Lý Mính một cái, lại không nói nửa lời, cứ thế lẳng lặng đứng ở sau lưng Lục Ly, một tay nắm chặt cánh tay Lục Ly, bộ dạng có vẻ khá là căng thẳng. Lục Ly hờ hững nhìn bốn người một cái, sau đó bật ra một chữ: - Cút!
Chương 2088 Ngươi quỳ hay không?
Từ trong ánh mắt Bách Lý Xuyên, Lục Ly nhìn ra quá nhiều thứ. Người này không khác gì Ngọc công tử trước đây, hơn nữa kẻ này còn không chút che giấu dục vọng trong lòng, ánh mắt nhìn Trì Hi Nhi chất đầy ham muốn chiếm hữu cường liệt. Đối đãi loại người này, Lục Ly cảm thấy nói cái gì cũng đều vô dụng, ngoài mặt chiến lực hắn có vẻ chỉ là Đại Năng Thần Giới, bởi thế tên công tử này tuyệt đối không bỏ qua, nhất định sẽ cường hành ra tay. Đã vậy, cớ gì hắn còn phải khách khí? Hai cường giả đi theo sau lưng Bách Lý Xuyên không khỏi kinh ngạc, bọn hắn không ngờ Lục Ly lại trực tiếp bảo bên mình cút đi, chẳng lẽ Lục Ly không biết hai chữ “Bách Lý” đại biểu cho cái gì? Bách Lý là một họ rất hiếm thấy, ở U Yến chi địa hai chữ này đại biểu cho vinh diệu và lực lượng, ý nghĩa cũng tương tự như họ “Bàn”, hơn nữa Bách Lý Xuyên cũng đã nói bọn hắn đến từ Đông Vương Cốc. U Yến chi địa có Cửu Đại Thần Vương, Đông Vương chính là một trong số đó, hơn nữa phạm vi thế lực Đông Vương Cốc nằm ngay sát bên này. Cổ Ma tử địa chính thuộc địa bàn Đông Vương Cốc, không ngờ Lục Ly lại bảo bọn hắn cút? Bách Lý Mính cười lên, có vẻ khá là hứng thú, nụ cười của nàng khiến bốn phía bỗng tươi sáng thêm mấy phần. Bách Lý Mính xuất thân danh môn, khí tức quý tộc trên người rất nồng, nhờ đó nụ cười càng thêm phần mỹ cảm kinh diễm. Đây là lần đầu tiên Bách Lý Mính thấy được có người dám kêu Bách Lý Xuyên cút đi, hơn nữa còn là một tên Đại Năng Thần Giới hết sức bình thường, cảnh này khiến Bách Lý Mính cảm thấy rất thú vị. Sau khi xác định Lục Ly không phải đang nói đùa, nét mặt Bách Lý Xuyên lập tức trở nên âm trầm, trong mắt hiện lên vẻ hung hăng ngạo nghễ, từ trên cao nhìn xuống Lục Ly, nói: - Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta? Lục Ly cười lên một tiếng giễu cợt, hắn hận nhất là loại người ỷ vào trong nhà có quyền có thế liền đi ra làm mưa làm gió thế này, lạnh lùng nói: - Ta mặc kệ ngươi là ai, dù có là con trai Đông Vương thì đã sao? Không cút, vậy đừng trách ta không khách khí. - Ha ha ha! Bách Lý Xuyên triệt để nổi giận, trên thân sát khí trùng thiên, hắn giận quá hóa cười nói: - Ngươi còn muốn không khách khí? Tới, tới đây, ta lại muốn xem xem ngươi định không khách khí với ta thế nào? Từ lúc Bách Lý Xuyên ta sinh ra đến nay, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như thế, ngươi tính là cái thá gì? Nếu hôm nay ngươi không thể không khách khí với ta, bản công tử sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn! Ông! Lục Ly không thèm nói nhảm lấy nửa lời, hai tay trùng trùng phất tới, điều tập không gian chi lực trực tiếp trấn áp. Chỉ sát na, phong vân chợt biến sắc, một cỗ lực lượng vô hình trấn áp xuống, Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính cảm thấy như bị một tòa đại sơn đè ép, thân thể hoàn toàn không cách nào di động. Bá bá bá! Hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo sau lưng khẽ biến sắc, bọn hắn phát hiện thân thể bị trấn áp, hai người không dám ngồi im chờ chết, nếu Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính xảy ra bất kỳ vấn đề gì, cả tộc bọn hắn đều phải bồi táng theo. Ông! Hai người điên cuồng vận chuyển thần lực trong cơ thể, một người trong đó còn phun ra một búng máu tươi, cường hành di động thân mình. Hắn tung người, lóe lên vọt tới trước mặt Bách Lý Xuyên, trong tay hiện ra một thanh đại đao màu vàng, đang định bổ tới Lục Ly. Xùy! Thần Sơn sau lưng Lục Ly đằng không lao lên, cấp tốc biến lớn, sau đó lấy tốc độ khủng khiếp trấn áp xuống, một cỗ uy áp cự đại nháy mắt bao phủ bốn người bọn Bách Lý Xuyên. Tiếng quát lạnh lùng của Lục Ly vang lên trong đầu bọn họ: - Lão già, ngươi dám động thử xem? Có tin ta nghiền công tử tiểu thư nhà ngươi thành thịt nát không? - Dừng tay! Lão giả không dám bổ xuống chiến đao, vội vàng khoát tay nói: - Vị đại nhân này, đừng làm loạn, hết thảy đều dễ nói! Công tử tiểu thư nhà ta chính là hậu nhân trực hệ của Bách Lý gia tộc, nếu hai người có gì bất trắc, Đông Vương tuyệt đối sẽ không để yên, đến lúc đó... - Đừng cầm Đông Vương ra dọa ta! Lục Ly thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như ưng, sắc bén đến mức khiến bọn Bách Lý Xuyên toàn thân phát lạnh, hắn mặt không biểu tình nói: - Đông Vương rất mạnh, ta không phải đối thủ của hắn. Nhưng Đông Vương chưa hẳn đã có thể giết được ta, ta lại có thể khiến người Bách Lý gia các ngươi nhết đi hơn phân nửa, ngươi tin không? Lục Ly rất ngông cuồng, trong lòng Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính đều ngấm ngầm chế nhạo, chẳng qua lúc này bọn hắn không dám ăn nói lung tung, vạn nhất Lục Ly để đại sơn kia trấn áp xuống, hai người không chết cũng phải bị lột da. Hai tên lão giả rõ ràng cũng không tin, chỉ là khí tức sinh mệnh Lục Ly trẻ như vậy, lại có được chiến lực khủng bố đến thế, tiện tay liền có thể trấn áp hai người, đại sơn lơ lửng trên đầu còn mang đến cho bọn hắn cảm giác uy hiếp trí mạng. Hai người không thể không thận trọng ứng đối, trong lòng lại không khỏi kinh nghi, từ lúc nào mà U Yến chi địa lại bật ra một tên thanh niên khủng bố thế này? - Không đúng... Tròng mắt tên lão giả chắn trước mặt Bách Lý Xuyên đột nhiên co rụt lại, hắn nhớ tới một người thanh niên danh tiếng rất thịnh gần đây, nghe nói người này náo rất hung ở tây nam bộ, khiến ngay cả Ngọc Kình Thiên đều mất hết mặt mũi. Hắn tử tế quan sát Lục Ly một lúc lâu, sau đó hỏi: - Các hạ... chẳng lẽ là Lục Ly, Lục đại nhân? - Lục Ly? Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính cũng kịp hồi thần, hai người lần nữa biến sắc, chuyện về Lục Ly các nàng đã nghe nói qua không ít lần, chỉ là nhất thời không kịp có phản ứng thôi. - Không sai, chính là tại hạ! Lục Ly lạnh lùng đáp nói: - Làm sao? Bách Lý gia các ngươi cũng muốn học theo Ngọc Kình Thiên, muốn đối địch với ta? Cừu địch Lục mỗ khắp thiên hạ, nhiều thêm Bách Lý gia các ngươi cũng không sao cả. Hay là ta giết quách hai đứa nhãi Bách Lý gia này, để xem Đông Vương nhà các ngươi có giết được Lục mỗ không? Bá bá bá!
Chương 2089 Hay cho chiêu mượn đao giết người
Sắc mặt bốn người Bách Lý Xuyên lập tức trắng bệch như giấy, nếu trước đó bọn hắn cảm thấy Lục Ly rất ngông cuồng, thì lúc này không còn ai dám khinh thường Lục Ly nữa, cũng không còn ai dám cho rằng Lục Ly đang trêu đùa. Bởi vì những chuyện Lục Ly làm ra trước đó đã chứng minh hắn có năng lực và đảm lượng làm như thế. Ở Thần Giới dám khiêu chiến với Thần Tượng Tông, tới U Yến chi địa lại dám giết chết Ngọc Linh Long, dám đi đồ sát Bá Vương Thành, vậy thì còn có chuyện gì mà Lục Ly không làm ra được? - Hai đứa nhãi ranh... Nhớ tới cách mà Lục Ly xưng hô huynh muội các nàng, Bách Lý Xuyên phẫn hận đan xen. Tuổi tác hắn không nhỏ hơn Lục Ly là bao, nhưng ở trong mắt Lục Ly, hắn chỉ là một đứa nhãi ranh, căn bản không cùng đẳng cấp. Thần sắc Bách Lý Mính lại có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lục Ly có chút hiếu kỳ xen lẫn thẹn phẫn, thậm chí còn có chút cảm xúc dị dạng. Nàng là lá ngọc cành vàng, vốn nhìn không vừa mắt người tuổi trẻ bình thường, Lục Ly với nàng tuổi tác không chênh nhau là mấy, thanh danh và chiến lực lại vượt xa đồng bối, nàng tự nhiên khó tránh khỏi hiếu kì và hứng thú. Chỉ tiếc bên người Lục Ly đã có một mỹ nhân tuyệt đỉnh, hơn nữa còn không thèm nhìn nàng lấy một lần, cảnh này khiến nàng vừa phẫn nộ lại vừa có chút u oán... Trì Hi Nhi đứng ở sau lưng Lục Ly, mắt cười thành vành trăng khuyết, nhìn Lục Ly đầy vẻ mê say. Đây mới là Lục ca ca đỉnh thiên lập địa trong lòng nàng, nàng ngước nhìn bóng lưng cao rộng của Lục Ly, cảm giác như bến cảng tránh gió, chỉ cần đứng ở sau lưng, hắn có thể thay nàng ngăn trở hết thảy bão tố. Lão giả Bách Lý gia ngượng ngùng cười cười, chắp tay nói: - Lục đại nhân bớt giận, là chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân. Với bậc tuấn kiệt như Lục đại nhân, Đông Vương Cốc chúng ta tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đối địch. Quay đầu có thời gian Lục đại nhân có thể tới Đông Vương Cốc chơi đùa, chúng ta nhất định bày rượu bồi tội. Lão giả là trưởng lão Bách Lý gia, lấy thân phận trưởng lão Đông Vương Cốc nói ra những lời này, đã tính là rất nể mặt Lục Ly. Nếu là cường giả bình thường tất thuận lừa xuống dốc, chuyện này cũng tính bỏ qua. - Hừ! Lục Ly lại hung hăng hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Xuyên lạnh giọng nói: - Bày rượu thì không cần, để Bách Lý Xuyên quỳ xuống dập đầu, ta có thể xem như việc này chưa từng xảy ra, bằng không... hừ hừ! - Ngươi! Sắc mặt Bách Lý Xuyên bỗng chốc chuyển thành màu gan heo, cả giận nói: - Lục Ly, ngươi đừng quá đáng! - Ta cứ quá đáng đấy, làm sao? Lục Ly nghiêng mắt lạnh băng băng nhìn Bách Lý Xuyên, thanh âm đề cao mấy phần, phẫn nộ quát: - Ngươi quỳ hay không? Lần này Lục Ly rất ngang ngược, nếu là đổi lại trước đó, hắn không thể nào bá đạo như vậy được. Cũng không phải tính tình hắn đại biến, mà thật ra hắn đang mịt mờ truyền một tín hiệu cho các đại thế lực ở U Yến chi địa, rằng đừng chọc hắn! Nếu không thể khiến người ta thích ngươi, vậy chỉ còn cách khiến người ta sợ ngươi. Nếu không tưởng muốn sống cuộc sống an tĩnh là điều vô cùng khó khăn. Rận nhiều không sợ ngứa, dù sao cừu gia cũng đã lắm vậy rồi, hắn không ngại nhiều thêm một tên Đông Vương. Hắn tin tưởng chút chuyện nhỏ này còn chưa đến mức khiến Đông Vương đại nộ, một đời Thần Vương mà đến cả chút khí độ như thế đều không có, vậy sao xứng là bá chủ ở U Yến chi địa? Hắn có uy danh hiển hách ở Thần Giới, lại nắm trong tay Lôi Thần Nộ và Phi Độ Hư Không, người bình thường căn bản không truy sát được. Bây giờ hắn còn có Thần Sơn, chỉ cần Đông Vương không ngốc, tuyệt đối sẽ không lung tung chọc giận địch nhân như hắn. Rốt cuộc vết xe đổ của Bá Vương Phủ còn rành rành ngay trước mắt, nếu đắc tội Lục Ly, hắn tứ xứ loạn giết một trận, Đông Vương Cốc tất sẽ tổn thất thảm trọng. Hiện tại Lục Ly chỉ đang bác mặt mũi một tên công tử Bách Lý gia, còn không có người ngoài nhìn thấy, ảnh hưởng sẽ không quá lớn. Dù Đông Vương biết được tin, cùng lắm chỉ sẽ phẫn nộ một phen chứ tuyệt không làm to chuyện. Bách Lý Xuyên Bách Lý Mính ăn phải lỗ vốn, khẳng định sẽ nơi nơi nói xấu hắn, bôi nhọ hắn. Một tên con em gia tộc Thần Vương làm vậy, ngược lại chỉ giúp hắn tăng thêm càng nhiều uy danh. Dù sao đắc tội một tên đệ tử trực hệ gia tộc Thần Vương, gia tộc Bách Lý lại không có bất kỳ động tĩnh nào, chừng đó đã đủ để chứng minh rất nhiều chuyện. Đương nhiên, Lục Ly bắt Bách Lý Xuyên quỳ xuống cũng là vì xả giận cho Trì Hi Nhi. Trì Hi Nhi là nghịch lân của Lục Ly, bất kỳ ai đánh chủ ý lên người nàng đều phải trả giá đắt. Sắc mặt Bách Lý Xuyên lúc trắng lúc xanh, tròng mắt như muốn phún lửa. Nếu là người nào khác, hoặc là ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ không quản không nhìn, trực tiếp hạ lệnh khai chiến, hoặc là trước rút lui đi triệu tập cường giả tới chém giết Lục Ly. Nhưng nơi này là Cổ Ma tử địa, cường giả Bách Lý gia không phải muốn tiến vào là vào được ngay. Lại nói ở đây địa hình phức tạp, khắp nơi toàn là cấm chế, Bách Lý gia phái tới một tên Thần Giới Chí Tôn, chưa hẳn đã có thể giết chết Lục Ly. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Bách Lý Xuyên nhịn, hắn cắn răng nói: - Lục công tử, thẳng cho tới nay chúng ta chưa làm gì quá đáng cả, là ngươi quá mức bá đạo mới đúng? Bách Lý gia chúng ta không phải tiểu môn tiểu hộ, có thể mặc người ức hiếp, tốt nhất ngươi đừng nên quá phận, làm người lưu một tuyến, ngày sau dễ nói chuyện. - Không cần ngày sau! Lục Ly bá đạo vung tay lên, lạnh giọng nói: - Ta chỉ hỏi ngươi, có quỳ hay không? Nếu không muốn quỳ thì ngươi cứ nói thẳng, nam nhân chút đi, đừng có bà bà mụ mụ thế! - Ngươi... Sắc mặt Bách Lý Xuyên càng thêm khó coi, cơ thịt trên mặt vặn vẹo hết cả, ngực lên xuống phập phồng, hiển nhiên đang ở bên mép biên bạo nộ. - Lục công tử! Bách Lý Mính mở miệng, thanh âm ngược lại rất dễ nghe, nàng cúi người hành lễ, mỉm cười nói: - Vốn chỉ là chút chuyện nhỏ, Bách Lý Mính thay ca ca chịu tội với ngài, ngài tha cho ca ca ta đi.
Chương 2090 Hay cho chiêu mượn đao giết người
- Ngươi thay hắn? Lục Ly liếc mắt nhìn sang Bách Lý Mính: - Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu thay hắn. - Ngươi... Ý cười trên mặt Bách Lý Mính tan biến, vừa thẹn vừa giận, chỉ tay vào Lục Ly nói: - Ngươi, ngươi quá thô bạo! - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, khí thế cuồng bá tán phát ra, cười lạnh nói: - Lục Ly ta chính là người như vậy đấy. Bình thường ta không thích gây chuyện, nhưng nếu người nào trêu chọc ta, ta liền khiến hắn hối hận cả đời. Bách Lý Xuyên, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, quỳ hay không, không quỳ ta liền giết người. Bách Lý Mính, các ngươi lăn đi, nếu không đừng trách ta trấn sát cả đám. Dứt lời, sát khí cuộn trào trên thân Lục Ly khiến hắn như thể hóa thân thành sát thần. Đồng thời Thần Sơn trên đỉnh đầu đám người Bách Lý Xuyên cũng xoay tròn, một cỗ uy áp vô hình tràn xuống, khiến sâu trong linh hồn bọn Bách Lý Xuyên truyền đến cảm giác nguy cơ trí mạng. Bách Lý Mính và hai tên trưởng lão bị dọa sợ, Thần Sơn này biến lớn, phương viên lên tới cả dặm, nếu trấn áp xuống, cả đám tất chết không nghi ngờ. Nhưng bọn hắn làm sao có thể bỏ lại Bách Lý Xuyên mà đi? Nếu làm thế, sau này bọn hắn biết ăn nói thế nào với Đông Vương? Nhưng bọn hắn cũng sợ chết, bởi thế cả đám đều nhìn sang Bách Lý Xuyên. Bách Lý Xuyên rất lúng túng, sắc mặt xanh trắng đan xen, tròng mắt lấp lóe hai hồi, thấy bọn Bách Lý Mính đều đang nhìn mình, cuối cùng đành phải cắn răng, hai đầu gối trùng trùng quỳ xuống đất, cúi đầu xuống. - Ừ! Lục Ly khẽ gật đầu, vung tay thu lại Thần Sơn khổng lồ trên đỉnh đầu, Thần Sơn kịch liệt thu nhỏ, cuối cùng biến thành hòn đá lớn chừng ngón tay cái bay ra sau lưng. Lục Ly không nhìn lại đám người Bách Lý Xuyên lấy một lần, cứ thế nắm tay Trì Hi Nhi chậm rãi đi về nơi xa. Chờ bóng lưng hai người khuất hẳn, Bách Lý Xuyên mới mặt không biểu tình đứng dậy, đưa tay trùng trùng nện một chưởng xuống đất, mặt đất lập tức bị nổ ra một hố sâu, Bách Lý Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: - Lục Ly, hôm nay Bách Lý Xuyên lập thệ, không báo nỗi nhục này, ta thề không làm người. Bách Lý Mính dõi mắt nhìn theo hướng Lục Ly rời đi, không nói nửa lời, không biết trong đầu rốt cục đang nghĩ gì. Một tên trưởng lão tiến lại nói: - Xuyên công tử, hay là chúng ta lập tức đi về, bẩm báo việc này cho Tộc Vương? - Không được! Bách Lý Xuyên lạnh lùng khoát tay: - Việc này mà bẩm báo cho Tam gia gia, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay vì ta. Ngược lại địa vị ta trong gia tộc sẽ rớt xuống ngàn trượng, việc này các ngươi ai cũng không được truyền ra, quay đầu ta sẽ đích thân rửa sạch mối nhục này. - Rửa sạch... Khóe miệng Bách Lý Mính lộ ra một tia đắng chát, khẽ lắc đầu. Có một số chuyện nàng thấy được rất rõ ràng, tỷ như ca ca này của nàng muốn trở thành cường giả tuyệt đỉnh gần như là điều không khả năng. Bởi vì từ nhỏ đã ngậm lấy chìa khóa vàng mà lớn, cơ hồ chưa từng phải chịu khổ, càng đừng nói tới thường xuyên trải qua đại chiến sinh tử. Một tên võ giả không trải qua đại chiến sinh tử thì làm sao có thể trở thành cường giả tuyệt thế? Lại nói, muốn đột phá Thần Giới Chí Tôn, nhất định phải trải qua thiên kiếp. Bằng vào tâm cảnh giòn yếu của Bách Lý Xuyên, phỏng chừng ngay từ lượt thiên kiếp đầu tiên đã bị đánh cho hóa thành tro bụi. Chiến lực không đạt tới Thần Giới Chí Tôn, Bách Lý Xuyên muốn chém giết Lục Ly gần như là điều không thể. Phải biết ở tây nam bộ U Yến chi địa, Lục Ly đã từng giết qua không ít Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Hai tên trưởng lão cũng nghĩ như vậy, chẳng qua bọn hắn không dám lộ ra ngoài mặt. Một tên trưởng lão nghĩ nghĩ, rồi cười bồi hỏi: - Chẳng lẽ Xuyên công tử đã có kế hay nào khác? - Có! Vốn chỉ là tùy tiện hỏi một câu, ai ngờ Bách Lý Xuyên lại cười lạnh nói: - Vừa rồi uy áp từ toà đại sơn kia sao mà khủng bố, nếu trấn áp xuống, đoán chừng Lý trưởng lão chắc cũng chịu không được? Ta hoài nghi thứ này chính là... Hồng Linh Thiên Bảo! - Hồng Linh Thiên Bảo? Tròng mắt hai tên trưởng lão lập tức sáng rực lên, mắt Bách Lý Mính cũng mở to mấy phần, Bách Lý Xuyên lạnh giọng nói: - Các ngươi nói xem... nếu ta truyền ra tin tức, nói lúc này Lục Ly đang ở Cổ Ma tử địa, còn được đến một kiện Hồng Linh Thiên Bảo thì chuyện gì sẽ xảy ra? - - A... Bách Lý Mính và hai tên trưởng lão đều động dung, nếu thật có tin tức như vậy truyền ra, e là sẽ có vô số cường giả nghe hơi gió mà động. Rốt cuộc sức hấp dẫn của Hồng Linh Thiên Bảo thực sự quá lớn. - Hay cho kế mượn đao giết người! Lý trưởng lão giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: - Kỳ thật ở U Yến chi địa có mấy vị công tử đỉnh cấp đã sớm muốn tìm Lục Ly đánh một trận, rốt cuộc Lục Ly là kẻ ngoại lai, lại có được uy danh lớn như thế, bọn họ cảm thấy rất mất mặt. Nếu tin tức này truyền ra, rất nhanh Cổ Ma tử địa sẽ náo nhiệt dị thường, hắc hắc! Sự tình rất nhanh liền truyền ra, Bách Lý Xuyên lập tức dẫn người đi ra Cổ Ma tử địa, sau đó lợi dụng con đường của Bách Lý gia để tán rải tin tức. Chuyện về Lục Ly mới vừa yên tĩnh được một đoạn thời gian, lại lần nữa ồn ào huyên náo khắp U Yến chi địa. Hồng Linh Thiên Bảo, đây chính là chí bảo mạnh nhất, mỗi lần xuất hiện một kiện đều sẽ dẫn lên các đại thế lực tranh đoạt, thậm chí rất nhiều lần có cả Thần Vương cuốn vào, cuộn lên từng hồi gió tanh mưa máu ở U Yến chi địa. Hơn nữa Bách Lý Xuyên còn mịt mờ truyền ra lời đồn, nói Lục Ly cuồng đến vô biên, ở trong Cổ Ma tử địa vừa gặp người liền giết, Lục Ly còn nói muốn trấn áp hết thảy cường giả thế hệ tuổi trẻ khắp U Yến chi địa! Tin tức này rõ ràng là bịa đặt, nếu Lục Ly thật nói như vậy, bằng với tuyên chiến cùng toàn bộ tinh anh trẻ tuổi tại U Yến chi địa. Rất nhiều người sau khi nghe được tin chỉ khịt mũi khẽ cười, biết đây là lời đồn chuyện nhảm. Nhưng lời đồn truyền nhiều, thường thường rất dễ khiến người ta tin tưởng.
- Được! Lục Ly gật đầu nói: - Nhờ ngươi chuyển cáo Ma Đế, nếu có cơ hội chúng ta có thể liên thủ đánh vào Thần Giới, diệt đi tứ đại thế lực siêu thần. - Diệt đi tứ đại thế lực siêu thần? Hề Mông hơi ngớ, sau đó gượng cười một tiếng, thuận miệng đáp: - Được, ta nhất định chuyển cáo. - Đi thôi! Lục Ly quay sang khoát tay nói với Lung đạo nhân: - Con đường tiếp theo chính ngươi phải tự đi thôi, núi cao sông dài, tạm biệt. Lung đạo nhân lần nữa quỳ xuống, lưng cúi cong, nghẹn ngào nói: - Chủ nhân bảo trọng. Lục Ly tiêu sái phất phất tay, cứ thế tung người bay về nơi xa, hắn không thích cảm giác ly biệt, những lúc thế này thường thường đều rời đi rất dứt khoát. - Hừ hừ! Đợi Lục Ly đi rồi, Hề Mông mới hừ lạnh hai tiếng, bĩu môi nói: - Bằng hắn mà đòi giết về Thần Giới, diệt đi tứ đại thế lực siêu thần? Còn muốn liên thủ với tộc ta... Lung đạo nhân khẽ mím môi, hướng về phía Hề Mông khom lưng nói: - Đại nhân đừng khinh thường Lục đại nhân, có lẽ đại nhân không biết, đoạn thời gian trước Lục đại nhân từng đại náo Thần Giới, chém giết phó đường chủ Chiến Đường Thần Tượng Tông, đồng thời thành công thoát khỏi truy sát từ Thần Tượng Tông, trốn vào U Yến chi địa. - Hả? Tròng mắt Hề Mông trợn trừng như chuông đồng, bên trong hiện đầy vẻ kinh ngạc, khó mà tin tưởng hỏi: - Chỉ bằng chút thực lực ấy của hắn mà cũng dám giết phó đường chủ Chiến Đường Thần Tượng Tông? - Lúc đó thực lực còn chưa được như thế này... Lung đạo nhân bẩm báo nói: - Khi ấy hắn còn chưa có được chiến lực Đại Năng Thần Giới, chỉ dựa vào Lôi Thần Nộ và Phi Độ Hư Không. Việc này người người Thần Giới đều biết rõ, rất nhiều người ở U Yến chi địa cũng biết, không tin đại nhân có thể hỏi dò thử xem. Ngoài ra... đại nhân, niên kỷ Lục đại nhân chưa đến trăm tuổi, phi thăng không đến năm mươi năm, với chiến lực hiện tại của hắn, dù không dùng tới ba tòa Thần Sơn cũng có thể đánh chết Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Trước đó lúc ở trong Hồn Vụ Sơn, Ngọc Kình Thiên thiếu chút liền bị hắn giết... - Phi thăng không đến năm mươi năm... chậc chậc... Hề Mông hít sâu một hơi khí lạnh, đối với Ma thú tộc mà nói, năm mươi năm chỉ như một cái chớp mắt. Không chỉ Ma thú tộc, dù là đối với toàn bộ người Thần giới, dưới trăm tuổi đều tính là trẻ tuổi, đối với Hề Mông lại càng chỉ như đứa trẻ. Thế mà bây giờ hắn lại bị một đứa trẻ nhẹ nhàng trấn áp, thậm chí còn có thể tùy ý diệt sát. - Nhân tộc đúng là nhiều yêu nghiệt thật. Hề Mông lộ ra một tia hâm mộ, cảm khái nói: - Tộc Ma thú chúng ta vì nguyên nhân thể chất mà rất khó khăn trong việc cảm ngộ thiên địa pháp tắc, chỉ thích hợp Luyện Thể. Tốc độ Luyện Thể lại quá chậm, muốn hơi có chút tiểu thành chí ít cũng phải mất mấy vạn năm, tư chất bản tọa tính là tương đối cao, nhưng tu luyện đến chiến lực như bây giờ cũng tiêu tốn tận mười chín vạn năm. - Đại nhân không cần chán nản! Lung đạo nhân khom lưng nói: - Thánh Thể của Mông đại nhân sắp đại thành, chỉ cần Thánh Thể đại thành, chiến lực liền có thể sánh ngang Thần Giới Chí Tôn. Hơn nữa nếu không phải mấy lão già kia, Thần Giới Chí Tôn bình thường đều không giết được đại nhân. - Thánh Thể! Tròng mắt như chuông đồng của Hề Mông chợt lóe lên quang mang, hưng phấn nói: - Không sai, ta mạo hiểm tiến vào Cổ Ma tử địa chính là vì Thánh Thể, chỉ cần có thể tìm được gốc Huyết Dương Cửu Diệp Thảo kia, ta nhất định có thể ngưng tụ Thánh Thể. Đến lúc đó dù đứng nguyên đấy cho Ngọc Kình Thiên công kích, hắn đều không giết chết được ta. - Lục Ly đúng không? Ánh mắt Hề Mông nhìn theo hướng Lục Ly rời đi, thần sắc tràn đầy kiên nghị nói: - Đợi Thánh Thể đại thành, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi, đoạt về hết thảy vinh diệu mà Hề Mông ta đã mất đi! Bay ra từ trong Hồn Vụ Sơn, nhất thời Lục Ly không biết nên đi đâu về đâu, thế là bèn tùy ý chọn một hướng lao đi, sau khi tiến về phía trước chừng mấy vạn dặm, hắn ngừng lại đảo mắt nhìn ba tòa Thần Sơn sau lưng. Ba tòa Thần Sơn một mực bay theo thế này cũng không phải cách hay, một khi hắn gặp cường địch, bắt buộc phải Phi Độ Hư Không rời đi, vậy chẳng phải ba tòa Thần Sơn sẽ bị địch nhân lấy mất? - Thử xem Thiên Tà Châu có thể chứa được không? Lục Ly cắn răng, định mạo hiểm thử một lần, hắn lấy ra Thần Thi vầ thần tài trong Thiên Tà Châu, ném vào không gian giới chỉ, sau đó lại phóng thích Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch. Hí hí! Tiểu Bạch vừa đi ra liền tỉnh, nhìn thấy Lục Ly lập tức hưng phấn kêu to. Lục Ly cảm ứng qua một phen, trên mặt tức thì hiện lên ý cười, nói: - Không sai, Tiểu Bạch, giờ ngươi đã thực sự là Thần thú, chỉ còn xem lúc nào hóa hình nữa thôi. Hí hí! Tiểu Bạch cao phấn nhảy lên vai Lục Ly, móng vuốt nhỏ bắt lấy cổ Lục Ly. Bên kia Trì Hi Nhi cũng ngọt ngào cười, quét mắt nhìn bốn phía một lượt rồi hỏi: - Ca, ngươi đã đi ra khỏi mê trận kia rồi? - Ừ! Lục Ly đưa tay vuốt tóc Trì Hi Nhi, nhếch môi cười nói: - Hi Nhi, ngươi trước chờ một lát, để ta thử xem có thể thu ba tòa Thần Sơn này vào trong Thiên Tà Châu không. Ông! Lục Ly để Trì Hi Nhi Tiểu Bạch đứng ra xa ngoài mười dặm, thần lực quán chú vào Thiên Tà Châu, sinh ra hấp lực cường đại, cứ thế tới gần Thần Sơn màu vàng. Toà Thần Sơn kia lóe lên quang mang rồi bất ngờ tan biến giữa không trung, thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện Thần Sơn bị thu vào, nhưng không thấy Thiên Tà Châu có bất kỳ phản ứng dị thường nào, lập tức đại hỉ. Ong ong! Thế là bèn liên tục thu vào hai tòa Thần Sơn còn lại, xác định Thiên Tà Châu không việc gì, hắn liền hưng phấn phất phất tay với Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch. Hưu! Trì Hi Nhi ôm theo Tiểu Bạch nhanh chóng bay tới, Lục Ly thả ra một tòa Thần Sơn, khua tay nói: - Chúng ta đi thôi, các ngươi có thể ở ngoài này chơi đùa. Hí hí! Tiểu Bạch phấn hướng chạy vội mà đi, mắt Trì Hi Nhi cũng cười thành vành trăng khuyết, kéo lấy tay Lục Ly nhanh chân tiến về phía trước. Lục Ly một bên hành tẩu một bên suy nghĩ, liệu có nên đi ra?
Chương 2087 Đông Phương Cốc
Tiến vào Cổ Ma tử địa là vì tránh né Ngọc Kình Thiên truy sát, hiện tại hắn đã không sợ Ngọc Kình Thiên, có ba tòa Thần Sơn nơi tay, nếu Ngọc Kình Thiên dám đến tìm hắn gây sự, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng trấn áp. Ở trogn Cổ Ma tử địa có quá nhiều nguy hiểm, nếu chỉ có mình hắn thì không sao, nhưng giờ Trì Hi Nhi đi theo, Tiểu Bạch cũng đi theo, một khi xảy ra chuyện, tất cả đều phải chết. Chỉ là trong trung tâm Cổ Ma tử địa có rất nhiều di tích cổ, bảo vật trong đó Lục Ly không mấy để tâm, thứ hắn để tâm là những bảo địa ẩn chứa đạo vận tự nhiên. Căn cứ huyễn tượng hắn nhìn thấy trước đó, trong toà cổ miếu thần bí kia tuyệt đối ẩn chứa rất nhiều đạo vận do thiên nhiên hình thành. - Ừm... Lục Ly trầm tư một lát liền đưa ra quyết định, lại đi ba tháng, nếu vẫn không thu hoạch được gì, hắn liền mang theo Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch cùng nghĩ cách rời khỏi Cổ Ma tử địa. - Đúng rồi! Lục Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, từ lúc Cổ Ma tử địa tồn tại, Thần Sơn hẳn cũng đã tồn tại, chắc bọn Nha Ngao phải biết bảo địa ở chỗ nào? Hắn truyền âm cho Nha Ngao, hỏi nói: - Nha Ngao, ngươi có biết xung quanh đây có bảo địa hay di tích cổ nào không, loại không quá đặc biệt nguy hiểm ấy. Rất nhanh Nha Ngao liền truyền âm hồi đáp: - Chủ nhân, cái này ta không rõ ràng lắm, thực ra rất nhiều nơi trong này đều đang yên ắng biến hóa. Chẳng qua ta có thể tới trước thăm dò một phen, nếu có bảo địa hay di tích cổ ta sẽ lập tức dẫn chủ nhân đi vào. - Được rồi! Lục Ly phấn chấn vung tay lên nói: - Ngươi đi trước thăm dò, đừng cách ta quá xa, cự ly chừng vạn dặm là được. Hưu! Thần Sơn màu vàng lập tức gào thét lao đi, Trì Hi Nhi kinh ngạc dò hỏi: - Ồ, ca, sao pháp bảo này lại chủ động bay mất? - Nó đang đi tìm kiếm bảo địa giúp chúng ta. Lục Ly khẽ cười, kéo tay Trì Hi Nhi đuổi theo, tốc độ Thần Sơn rất nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của Lục Ly, hẳn là miễn cưỡng có thể sánh ngang Thần Giới Chí Tôn. Nó bay được một đoạn liền sẽ dừng lại, đợi Lục Ly đuổi kịp lại lần nữa lao vút đi, đồng thời không quên thăm dò quanh bốn phía. Nha Ngao Nha Mạo Nha Cô là Linh Thể được dựng dục ra bên trong Thần Sơn, thời gian dựng dục đã rất nhiều năm, linh trí tuy không tính quá cao, nhưng dù sao cũng tồn tại mấy trăm vạn năm, cũng không tính quá thấp. Một đường đi tới, Lục Ly cũng mặc kệ là hướng nào, cứ thế cắm cúi đi theo Thần Sơn. Được chừng nửa ngày, Thần Sơn đột nhiên bay trở về, truyền âm nói cho Lục Ly: - Phía trước có một đội võ giả Nhân tộc, có hai người yếu hơn một chút so với tên Nhân tộc bị trấn áp khi trước, hai người còn lại khí tức tương tự như chủ nhân. - À à! Nghe xong Lục Ly liền không quả để tâm, bốn người, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới, hai tên Đại Năng Thần Giới, Lục Ly đương nhiên sẽ không để ở trong lòng. Chẳng qua mục đích chuyến này của Lục Ly là tìm kiếm di tích cổ, không phải đi chém giết, hắn suy nghĩ một lát liền quyết định vòng sang bên trái mà đi, tránh miễn phát sinh xung đột với đám người kia. Lại đi chừng ngàn dặm, nơi xa có nhóm người chạy vội tới, từ đằng xa một người trong đó nhìn thấy Lục Ly phi hành phía sau Thần Sơn liền kêu to: - Nhìn xem, pháp bảo ở đây! Có vẻ đám người này đã phát hiện Thần Sơn, sau đó một đường truy tung theo, tưởng muốn thu phục Thần Sơn. Lục Ly ngừng lại, thần niệm liếc nhìn về hướng bên kia, phát hiện quả nhiên là bốn người, hai người trẻ tuổi là Đại Năng Thần Giới, hai tên lão giả là Siêu Cấp Đại Năng Thần GIới. Hai người trẻ một nam một nữ, ai nấy đều áo bào hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới thì đi ở sau lưng các nàng. Rất rõ ràng hai người trẻ tuổi này là công tử tiểu thư đại gia tộc nào đó, hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới chỉ là hộ vệ đi cùng. Nói chuyện là tên công tử trẻ tuổi, hắn nhìn chằm chằm Thần Sơn, nét mặt đầy vẻ hưng phấn, ánh mắt tiểu thư trẻ tuổi lại nhìn về phía Lục Ly và Trì Hi Nhi ở bên cạnh. Lúc nhìn thấy Trì Hi Nhi, ánh mắt vị tiểu thư kia chớp qua một tia đố kỵ, nàng tự nhận dung mạo bản thân đã là tuyệt đỉnh, nhưng so với Trì Hi Nhi thì vẫn kém thua một chút. Rất nhanh, ánh mắt tên công tử trẻ tuổi cũng quét tới Lục Ly và Trì Hi Nhi, Lục Ly bị hắn trực tiếp lược qua, lúc nhìn Trì Hi Nhi, tròng mắt tên công tử này chợt sáng rực, nhịn không được tán thán: - Nữ tử này thật thánh khiết tinh khôi. Trì Hi Nhi khoác một thân váy trắng, trên đầu còn cắm đóa hoa trắng nhỏ, làn da trắng nõn, đôi mắt trong veo như nước, ngũ quan tinh xảo. Trọng yếu nhất là khí chất trên người nàng, không điếm nhiễm nửa phần trọc uế phàm thế, như là một tiên tử không dính khói lửa trần gian, bất kỳ người nào chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đều sẽ cảm giác nàng hệt như tinh linh mỹ lệ đi ra từ trong rừng thẳm. Hai tên lão giả sau lưng công tử trẻ tuổi khẽ gật đầu, U Yến chi địa không thiếu mỹ nữ, tiểu thư của bọn hắn cũng dung mạo tuyệt đỉnh, nhưng so với Trì Hi Nhi thì vẫn kém một tia vận vị. Trong mắt tên công tử trẻ tuổi đã không còn Thần Sơn, trong lòng hắn Trì Hi Nhi chính là kiện bảo vật trân quý nhất, bất kỳ bảo vật nào đưa ra so với Trì Hi Nhi đều sẽ mất đi nhan sắc. Hắn sửa sang lại áo bào, để nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết một chút, sau đó rảo bước tiến về bên này. Đợi cách Lục Ly Trì Hi Nhi chừng nửa dặm liền dừng lại, đứng đó, rất là phong độ khom mình hành lễ nói: - Tại hạ Đông Vương Cốc Bách Lý Xuyên, đây là gia muội Bách Lý Mính, không biết vị tiểu thư này nên xưng hô thế nào? À, cả vị công tử này nữa? Trì Hi Nhi lãnh đạm nhìn Bách Lý Xuyên Bách Lý Mính một cái, lại không nói nửa lời, cứ thế lẳng lặng đứng ở sau lưng Lục Ly, một tay nắm chặt cánh tay Lục Ly, bộ dạng có vẻ khá là căng thẳng. Lục Ly hờ hững nhìn bốn người một cái, sau đó bật ra một chữ: - Cút!
Chương 2088 Ngươi quỳ hay không?
Từ trong ánh mắt Bách Lý Xuyên, Lục Ly nhìn ra quá nhiều thứ. Người này không khác gì Ngọc công tử trước đây, hơn nữa kẻ này còn không chút che giấu dục vọng trong lòng, ánh mắt nhìn Trì Hi Nhi chất đầy ham muốn chiếm hữu cường liệt. Đối đãi loại người này, Lục Ly cảm thấy nói cái gì cũng đều vô dụng, ngoài mặt chiến lực hắn có vẻ chỉ là Đại Năng Thần Giới, bởi thế tên công tử này tuyệt đối không bỏ qua, nhất định sẽ cường hành ra tay. Đã vậy, cớ gì hắn còn phải khách khí? Hai cường giả đi theo sau lưng Bách Lý Xuyên không khỏi kinh ngạc, bọn hắn không ngờ Lục Ly lại trực tiếp bảo bên mình cút đi, chẳng lẽ Lục Ly không biết hai chữ “Bách Lý” đại biểu cho cái gì? Bách Lý là một họ rất hiếm thấy, ở U Yến chi địa hai chữ này đại biểu cho vinh diệu và lực lượng, ý nghĩa cũng tương tự như họ “Bàn”, hơn nữa Bách Lý Xuyên cũng đã nói bọn hắn đến từ Đông Vương Cốc. U Yến chi địa có Cửu Đại Thần Vương, Đông Vương chính là một trong số đó, hơn nữa phạm vi thế lực Đông Vương Cốc nằm ngay sát bên này. Cổ Ma tử địa chính thuộc địa bàn Đông Vương Cốc, không ngờ Lục Ly lại bảo bọn hắn cút? Bách Lý Mính cười lên, có vẻ khá là hứng thú, nụ cười của nàng khiến bốn phía bỗng tươi sáng thêm mấy phần. Bách Lý Mính xuất thân danh môn, khí tức quý tộc trên người rất nồng, nhờ đó nụ cười càng thêm phần mỹ cảm kinh diễm. Đây là lần đầu tiên Bách Lý Mính thấy được có người dám kêu Bách Lý Xuyên cút đi, hơn nữa còn là một tên Đại Năng Thần Giới hết sức bình thường, cảnh này khiến Bách Lý Mính cảm thấy rất thú vị. Sau khi xác định Lục Ly không phải đang nói đùa, nét mặt Bách Lý Xuyên lập tức trở nên âm trầm, trong mắt hiện lên vẻ hung hăng ngạo nghễ, từ trên cao nhìn xuống Lục Ly, nói: - Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi dám nói chuyện như vậy với ta? Lục Ly cười lên một tiếng giễu cợt, hắn hận nhất là loại người ỷ vào trong nhà có quyền có thế liền đi ra làm mưa làm gió thế này, lạnh lùng nói: - Ta mặc kệ ngươi là ai, dù có là con trai Đông Vương thì đã sao? Không cút, vậy đừng trách ta không khách khí. - Ha ha ha! Bách Lý Xuyên triệt để nổi giận, trên thân sát khí trùng thiên, hắn giận quá hóa cười nói: - Ngươi còn muốn không khách khí? Tới, tới đây, ta lại muốn xem xem ngươi định không khách khí với ta thế nào? Từ lúc Bách Lý Xuyên ta sinh ra đến nay, ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như thế, ngươi tính là cái thá gì? Nếu hôm nay ngươi không thể không khách khí với ta, bản công tử sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn! Ông! Lục Ly không thèm nói nhảm lấy nửa lời, hai tay trùng trùng phất tới, điều tập không gian chi lực trực tiếp trấn áp. Chỉ sát na, phong vân chợt biến sắc, một cỗ lực lượng vô hình trấn áp xuống, Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính cảm thấy như bị một tòa đại sơn đè ép, thân thể hoàn toàn không cách nào di động. Bá bá bá! Hai tên Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới đi theo sau lưng khẽ biến sắc, bọn hắn phát hiện thân thể bị trấn áp, hai người không dám ngồi im chờ chết, nếu Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính xảy ra bất kỳ vấn đề gì, cả tộc bọn hắn đều phải bồi táng theo. Ông! Hai người điên cuồng vận chuyển thần lực trong cơ thể, một người trong đó còn phun ra một búng máu tươi, cường hành di động thân mình. Hắn tung người, lóe lên vọt tới trước mặt Bách Lý Xuyên, trong tay hiện ra một thanh đại đao màu vàng, đang định bổ tới Lục Ly. Xùy! Thần Sơn sau lưng Lục Ly đằng không lao lên, cấp tốc biến lớn, sau đó lấy tốc độ khủng khiếp trấn áp xuống, một cỗ uy áp cự đại nháy mắt bao phủ bốn người bọn Bách Lý Xuyên. Tiếng quát lạnh lùng của Lục Ly vang lên trong đầu bọn họ: - Lão già, ngươi dám động thử xem? Có tin ta nghiền công tử tiểu thư nhà ngươi thành thịt nát không? - Dừng tay! Lão giả không dám bổ xuống chiến đao, vội vàng khoát tay nói: - Vị đại nhân này, đừng làm loạn, hết thảy đều dễ nói! Công tử tiểu thư nhà ta chính là hậu nhân trực hệ của Bách Lý gia tộc, nếu hai người có gì bất trắc, Đông Vương tuyệt đối sẽ không để yên, đến lúc đó... - Đừng cầm Đông Vương ra dọa ta! Lục Ly thần sắc lạnh lùng, ánh mắt như ưng, sắc bén đến mức khiến bọn Bách Lý Xuyên toàn thân phát lạnh, hắn mặt không biểu tình nói: - Đông Vương rất mạnh, ta không phải đối thủ của hắn. Nhưng Đông Vương chưa hẳn đã có thể giết được ta, ta lại có thể khiến người Bách Lý gia các ngươi nhết đi hơn phân nửa, ngươi tin không? Lục Ly rất ngông cuồng, trong lòng Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính đều ngấm ngầm chế nhạo, chẳng qua lúc này bọn hắn không dám ăn nói lung tung, vạn nhất Lục Ly để đại sơn kia trấn áp xuống, hai người không chết cũng phải bị lột da. Hai tên lão giả rõ ràng cũng không tin, chỉ là khí tức sinh mệnh Lục Ly trẻ như vậy, lại có được chiến lực khủng bố đến thế, tiện tay liền có thể trấn áp hai người, đại sơn lơ lửng trên đầu còn mang đến cho bọn hắn cảm giác uy hiếp trí mạng. Hai người không thể không thận trọng ứng đối, trong lòng lại không khỏi kinh nghi, từ lúc nào mà U Yến chi địa lại bật ra một tên thanh niên khủng bố thế này? - Không đúng... Tròng mắt tên lão giả chắn trước mặt Bách Lý Xuyên đột nhiên co rụt lại, hắn nhớ tới một người thanh niên danh tiếng rất thịnh gần đây, nghe nói người này náo rất hung ở tây nam bộ, khiến ngay cả Ngọc Kình Thiên đều mất hết mặt mũi. Hắn tử tế quan sát Lục Ly một lúc lâu, sau đó hỏi: - Các hạ... chẳng lẽ là Lục Ly, Lục đại nhân? - Lục Ly? Bách Lý Xuyên và Bách Lý Mính cũng kịp hồi thần, hai người lần nữa biến sắc, chuyện về Lục Ly các nàng đã nghe nói qua không ít lần, chỉ là nhất thời không kịp có phản ứng thôi. - Không sai, chính là tại hạ! Lục Ly lạnh lùng đáp nói: - Làm sao? Bách Lý gia các ngươi cũng muốn học theo Ngọc Kình Thiên, muốn đối địch với ta? Cừu địch Lục mỗ khắp thiên hạ, nhiều thêm Bách Lý gia các ngươi cũng không sao cả. Hay là ta giết quách hai đứa nhãi Bách Lý gia này, để xem Đông Vương nhà các ngươi có giết được Lục mỗ không? Bá bá bá!
Chương 2089 Hay cho chiêu mượn đao giết người
Sắc mặt bốn người Bách Lý Xuyên lập tức trắng bệch như giấy, nếu trước đó bọn hắn cảm thấy Lục Ly rất ngông cuồng, thì lúc này không còn ai dám khinh thường Lục Ly nữa, cũng không còn ai dám cho rằng Lục Ly đang trêu đùa. Bởi vì những chuyện Lục Ly làm ra trước đó đã chứng minh hắn có năng lực và đảm lượng làm như thế. Ở Thần Giới dám khiêu chiến với Thần Tượng Tông, tới U Yến chi địa lại dám giết chết Ngọc Linh Long, dám đi đồ sát Bá Vương Thành, vậy thì còn có chuyện gì mà Lục Ly không làm ra được? - Hai đứa nhãi ranh... Nhớ tới cách mà Lục Ly xưng hô huynh muội các nàng, Bách Lý Xuyên phẫn hận đan xen. Tuổi tác hắn không nhỏ hơn Lục Ly là bao, nhưng ở trong mắt Lục Ly, hắn chỉ là một đứa nhãi ranh, căn bản không cùng đẳng cấp. Thần sắc Bách Lý Mính lại có chút phức tạp, ánh mắt nhìn Lục Ly có chút hiếu kỳ xen lẫn thẹn phẫn, thậm chí còn có chút cảm xúc dị dạng. Nàng là lá ngọc cành vàng, vốn nhìn không vừa mắt người tuổi trẻ bình thường, Lục Ly với nàng tuổi tác không chênh nhau là mấy, thanh danh và chiến lực lại vượt xa đồng bối, nàng tự nhiên khó tránh khỏi hiếu kì và hứng thú. Chỉ tiếc bên người Lục Ly đã có một mỹ nhân tuyệt đỉnh, hơn nữa còn không thèm nhìn nàng lấy một lần, cảnh này khiến nàng vừa phẫn nộ lại vừa có chút u oán... Trì Hi Nhi đứng ở sau lưng Lục Ly, mắt cười thành vành trăng khuyết, nhìn Lục Ly đầy vẻ mê say. Đây mới là Lục ca ca đỉnh thiên lập địa trong lòng nàng, nàng ngước nhìn bóng lưng cao rộng của Lục Ly, cảm giác như bến cảng tránh gió, chỉ cần đứng ở sau lưng, hắn có thể thay nàng ngăn trở hết thảy bão tố. Lão giả Bách Lý gia ngượng ngùng cười cười, chắp tay nói: - Lục đại nhân bớt giận, là chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân. Với bậc tuấn kiệt như Lục đại nhân, Đông Vương Cốc chúng ta tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đối địch. Quay đầu có thời gian Lục đại nhân có thể tới Đông Vương Cốc chơi đùa, chúng ta nhất định bày rượu bồi tội. Lão giả là trưởng lão Bách Lý gia, lấy thân phận trưởng lão Đông Vương Cốc nói ra những lời này, đã tính là rất nể mặt Lục Ly. Nếu là cường giả bình thường tất thuận lừa xuống dốc, chuyện này cũng tính bỏ qua. - Hừ! Lục Ly lại hung hăng hừ lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn về phía Bách Lý Xuyên lạnh giọng nói: - Bày rượu thì không cần, để Bách Lý Xuyên quỳ xuống dập đầu, ta có thể xem như việc này chưa từng xảy ra, bằng không... hừ hừ! - Ngươi! Sắc mặt Bách Lý Xuyên bỗng chốc chuyển thành màu gan heo, cả giận nói: - Lục Ly, ngươi đừng quá đáng! - Ta cứ quá đáng đấy, làm sao? Lục Ly nghiêng mắt lạnh băng băng nhìn Bách Lý Xuyên, thanh âm đề cao mấy phần, phẫn nộ quát: - Ngươi quỳ hay không? Lần này Lục Ly rất ngang ngược, nếu là đổi lại trước đó, hắn không thể nào bá đạo như vậy được. Cũng không phải tính tình hắn đại biến, mà thật ra hắn đang mịt mờ truyền một tín hiệu cho các đại thế lực ở U Yến chi địa, rằng đừng chọc hắn! Nếu không thể khiến người ta thích ngươi, vậy chỉ còn cách khiến người ta sợ ngươi. Nếu không tưởng muốn sống cuộc sống an tĩnh là điều vô cùng khó khăn. Rận nhiều không sợ ngứa, dù sao cừu gia cũng đã lắm vậy rồi, hắn không ngại nhiều thêm một tên Đông Vương. Hắn tin tưởng chút chuyện nhỏ này còn chưa đến mức khiến Đông Vương đại nộ, một đời Thần Vương mà đến cả chút khí độ như thế đều không có, vậy sao xứng là bá chủ ở U Yến chi địa? Hắn có uy danh hiển hách ở Thần Giới, lại nắm trong tay Lôi Thần Nộ và Phi Độ Hư Không, người bình thường căn bản không truy sát được. Bây giờ hắn còn có Thần Sơn, chỉ cần Đông Vương không ngốc, tuyệt đối sẽ không lung tung chọc giận địch nhân như hắn. Rốt cuộc vết xe đổ của Bá Vương Phủ còn rành rành ngay trước mắt, nếu đắc tội Lục Ly, hắn tứ xứ loạn giết một trận, Đông Vương Cốc tất sẽ tổn thất thảm trọng. Hiện tại Lục Ly chỉ đang bác mặt mũi một tên công tử Bách Lý gia, còn không có người ngoài nhìn thấy, ảnh hưởng sẽ không quá lớn. Dù Đông Vương biết được tin, cùng lắm chỉ sẽ phẫn nộ một phen chứ tuyệt không làm to chuyện. Bách Lý Xuyên Bách Lý Mính ăn phải lỗ vốn, khẳng định sẽ nơi nơi nói xấu hắn, bôi nhọ hắn. Một tên con em gia tộc Thần Vương làm vậy, ngược lại chỉ giúp hắn tăng thêm càng nhiều uy danh. Dù sao đắc tội một tên đệ tử trực hệ gia tộc Thần Vương, gia tộc Bách Lý lại không có bất kỳ động tĩnh nào, chừng đó đã đủ để chứng minh rất nhiều chuyện. Đương nhiên, Lục Ly bắt Bách Lý Xuyên quỳ xuống cũng là vì xả giận cho Trì Hi Nhi. Trì Hi Nhi là nghịch lân của Lục Ly, bất kỳ ai đánh chủ ý lên người nàng đều phải trả giá đắt. Sắc mặt Bách Lý Xuyên lúc trắng lúc xanh, tròng mắt như muốn phún lửa. Nếu là người nào khác, hoặc là ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ không quản không nhìn, trực tiếp hạ lệnh khai chiến, hoặc là trước rút lui đi triệu tập cường giả tới chém giết Lục Ly. Nhưng nơi này là Cổ Ma tử địa, cường giả Bách Lý gia không phải muốn tiến vào là vào được ngay. Lại nói ở đây địa hình phức tạp, khắp nơi toàn là cấm chế, Bách Lý gia phái tới một tên Thần Giới Chí Tôn, chưa hẳn đã có thể giết chết Lục Ly. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Bách Lý Xuyên nhịn, hắn cắn răng nói: - Lục công tử, thẳng cho tới nay chúng ta chưa làm gì quá đáng cả, là ngươi quá mức bá đạo mới đúng? Bách Lý gia chúng ta không phải tiểu môn tiểu hộ, có thể mặc người ức hiếp, tốt nhất ngươi đừng nên quá phận, làm người lưu một tuyến, ngày sau dễ nói chuyện. - Không cần ngày sau! Lục Ly bá đạo vung tay lên, lạnh giọng nói: - Ta chỉ hỏi ngươi, có quỳ hay không? Nếu không muốn quỳ thì ngươi cứ nói thẳng, nam nhân chút đi, đừng có bà bà mụ mụ thế! - Ngươi... Sắc mặt Bách Lý Xuyên càng thêm khó coi, cơ thịt trên mặt vặn vẹo hết cả, ngực lên xuống phập phồng, hiển nhiên đang ở bên mép biên bạo nộ. - Lục công tử! Bách Lý Mính mở miệng, thanh âm ngược lại rất dễ nghe, nàng cúi người hành lễ, mỉm cười nói: - Vốn chỉ là chút chuyện nhỏ, Bách Lý Mính thay ca ca chịu tội với ngài, ngài tha cho ca ca ta đi.
Chương 2090 Hay cho chiêu mượn đao giết người
- Ngươi thay hắn? Lục Ly liếc mắt nhìn sang Bách Lý Mính: - Vậy ngươi quỳ xuống dập đầu thay hắn. - Ngươi... Ý cười trên mặt Bách Lý Mính tan biến, vừa thẹn vừa giận, chỉ tay vào Lục Ly nói: - Ngươi, ngươi quá thô bạo! - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, khí thế cuồng bá tán phát ra, cười lạnh nói: - Lục Ly ta chính là người như vậy đấy. Bình thường ta không thích gây chuyện, nhưng nếu người nào trêu chọc ta, ta liền khiến hắn hối hận cả đời. Bách Lý Xuyên, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, quỳ hay không, không quỳ ta liền giết người. Bách Lý Mính, các ngươi lăn đi, nếu không đừng trách ta trấn sát cả đám. Dứt lời, sát khí cuộn trào trên thân Lục Ly khiến hắn như thể hóa thân thành sát thần. Đồng thời Thần Sơn trên đỉnh đầu đám người Bách Lý Xuyên cũng xoay tròn, một cỗ uy áp vô hình tràn xuống, khiến sâu trong linh hồn bọn Bách Lý Xuyên truyền đến cảm giác nguy cơ trí mạng. Bách Lý Mính và hai tên trưởng lão bị dọa sợ, Thần Sơn này biến lớn, phương viên lên tới cả dặm, nếu trấn áp xuống, cả đám tất chết không nghi ngờ. Nhưng bọn hắn làm sao có thể bỏ lại Bách Lý Xuyên mà đi? Nếu làm thế, sau này bọn hắn biết ăn nói thế nào với Đông Vương? Nhưng bọn hắn cũng sợ chết, bởi thế cả đám đều nhìn sang Bách Lý Xuyên. Bách Lý Xuyên rất lúng túng, sắc mặt xanh trắng đan xen, tròng mắt lấp lóe hai hồi, thấy bọn Bách Lý Mính đều đang nhìn mình, cuối cùng đành phải cắn răng, hai đầu gối trùng trùng quỳ xuống đất, cúi đầu xuống. - Ừ! Lục Ly khẽ gật đầu, vung tay thu lại Thần Sơn khổng lồ trên đỉnh đầu, Thần Sơn kịch liệt thu nhỏ, cuối cùng biến thành hòn đá lớn chừng ngón tay cái bay ra sau lưng. Lục Ly không nhìn lại đám người Bách Lý Xuyên lấy một lần, cứ thế nắm tay Trì Hi Nhi chậm rãi đi về nơi xa. Chờ bóng lưng hai người khuất hẳn, Bách Lý Xuyên mới mặt không biểu tình đứng dậy, đưa tay trùng trùng nện một chưởng xuống đất, mặt đất lập tức bị nổ ra một hố sâu, Bách Lý Xuyên nghiến răng nghiến lợi nói: - Lục Ly, hôm nay Bách Lý Xuyên lập thệ, không báo nỗi nhục này, ta thề không làm người. Bách Lý Mính dõi mắt nhìn theo hướng Lục Ly rời đi, không nói nửa lời, không biết trong đầu rốt cục đang nghĩ gì. Một tên trưởng lão tiến lại nói: - Xuyên công tử, hay là chúng ta lập tức đi về, bẩm báo việc này cho Tộc Vương? - Không được! Bách Lý Xuyên lạnh lùng khoát tay: - Việc này mà bẩm báo cho Tam gia gia, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay vì ta. Ngược lại địa vị ta trong gia tộc sẽ rớt xuống ngàn trượng, việc này các ngươi ai cũng không được truyền ra, quay đầu ta sẽ đích thân rửa sạch mối nhục này. - Rửa sạch... Khóe miệng Bách Lý Mính lộ ra một tia đắng chát, khẽ lắc đầu. Có một số chuyện nàng thấy được rất rõ ràng, tỷ như ca ca này của nàng muốn trở thành cường giả tuyệt đỉnh gần như là điều không khả năng. Bởi vì từ nhỏ đã ngậm lấy chìa khóa vàng mà lớn, cơ hồ chưa từng phải chịu khổ, càng đừng nói tới thường xuyên trải qua đại chiến sinh tử. Một tên võ giả không trải qua đại chiến sinh tử thì làm sao có thể trở thành cường giả tuyệt thế? Lại nói, muốn đột phá Thần Giới Chí Tôn, nhất định phải trải qua thiên kiếp. Bằng vào tâm cảnh giòn yếu của Bách Lý Xuyên, phỏng chừng ngay từ lượt thiên kiếp đầu tiên đã bị đánh cho hóa thành tro bụi. Chiến lực không đạt tới Thần Giới Chí Tôn, Bách Lý Xuyên muốn chém giết Lục Ly gần như là điều không thể. Phải biết ở tây nam bộ U Yến chi địa, Lục Ly đã từng giết qua không ít Siêu Cấp Đại Năng Thần Giới. Hai tên trưởng lão cũng nghĩ như vậy, chẳng qua bọn hắn không dám lộ ra ngoài mặt. Một tên trưởng lão nghĩ nghĩ, rồi cười bồi hỏi: - Chẳng lẽ Xuyên công tử đã có kế hay nào khác? - Có! Vốn chỉ là tùy tiện hỏi một câu, ai ngờ Bách Lý Xuyên lại cười lạnh nói: - Vừa rồi uy áp từ toà đại sơn kia sao mà khủng bố, nếu trấn áp xuống, đoán chừng Lý trưởng lão chắc cũng chịu không được? Ta hoài nghi thứ này chính là... Hồng Linh Thiên Bảo! - Hồng Linh Thiên Bảo? Tròng mắt hai tên trưởng lão lập tức sáng rực lên, mắt Bách Lý Mính cũng mở to mấy phần, Bách Lý Xuyên lạnh giọng nói: - Các ngươi nói xem... nếu ta truyền ra tin tức, nói lúc này Lục Ly đang ở Cổ Ma tử địa, còn được đến một kiện Hồng Linh Thiên Bảo thì chuyện gì sẽ xảy ra? - - A... Bách Lý Mính và hai tên trưởng lão đều động dung, nếu thật có tin tức như vậy truyền ra, e là sẽ có vô số cường giả nghe hơi gió mà động. Rốt cuộc sức hấp dẫn của Hồng Linh Thiên Bảo thực sự quá lớn. - Hay cho kế mượn đao giết người! Lý trưởng lão giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: - Kỳ thật ở U Yến chi địa có mấy vị công tử đỉnh cấp đã sớm muốn tìm Lục Ly đánh một trận, rốt cuộc Lục Ly là kẻ ngoại lai, lại có được uy danh lớn như thế, bọn họ cảm thấy rất mất mặt. Nếu tin tức này truyền ra, rất nhanh Cổ Ma tử địa sẽ náo nhiệt dị thường, hắc hắc! Sự tình rất nhanh liền truyền ra, Bách Lý Xuyên lập tức dẫn người đi ra Cổ Ma tử địa, sau đó lợi dụng con đường của Bách Lý gia để tán rải tin tức. Chuyện về Lục Ly mới vừa yên tĩnh được một đoạn thời gian, lại lần nữa ồn ào huyên náo khắp U Yến chi địa. Hồng Linh Thiên Bảo, đây chính là chí bảo mạnh nhất, mỗi lần xuất hiện một kiện đều sẽ dẫn lên các đại thế lực tranh đoạt, thậm chí rất nhiều lần có cả Thần Vương cuốn vào, cuộn lên từng hồi gió tanh mưa máu ở U Yến chi địa. Hơn nữa Bách Lý Xuyên còn mịt mờ truyền ra lời đồn, nói Lục Ly cuồng đến vô biên, ở trong Cổ Ma tử địa vừa gặp người liền giết, Lục Ly còn nói muốn trấn áp hết thảy cường giả thế hệ tuổi trẻ khắp U Yến chi địa! Tin tức này rõ ràng là bịa đặt, nếu Lục Ly thật nói như vậy, bằng với tuyên chiến cùng toàn bộ tinh anh trẻ tuổi tại U Yến chi địa. Rất nhiều người sau khi nghe được tin chỉ khịt mũi khẽ cười, biết đây là lời đồn chuyện nhảm. Nhưng lời đồn truyền nhiều, thường thường rất dễ khiến người ta tin tưởng.