• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hào môn đích thê thất thân (6 Viewers)

  • Chương 7: Vào phủ

Editer: Mô Mô

Nữ nhân nhà họ Dư đều rất biết làm việc, mỗi ngày gánh ba gánh nước đầy, việc nhà nặng nhọc cũng tranh làm khiến một nhà Hà thúc bình thường có hơi lười biếng lúng túng không thôi, vì vậy cũng chuyên cần lên không ít.

Dư Xuân Thảo mỗi ngày đi theo phía sau Trình Vân Châu chớp hai mắt đen nhánh, hận không thể khiến chủ tử sau khiến nàng làm chút gì đó, nếu như Trình Vân Châu để nàng nghỉ ngơi thì nàng còn lộ ra vẻ mặt khổ sở, tỏ ý có phải chê nàng vụng về tay chân hay không.... Trình Vân Châu không biết nói gì, đành để nàng ta làm chút chuyện lặt vặt, nhưng nàng lại vui mừng khi phát hiện ra đứa nhỏ này mới mười hai tuổi mà cực kì cơ trí, mồm miệng lại ngọt, mỗi lần sai đi mua chút sợi tơ đều có thể mua được giá tiền thấp nhất, để đứa nhỏ này đi mua rau dưa cũng mua được loại rất tươi, giá cả cũng rất thích hợp. Lâu ngày, Trình Vân Châu cũng dần có thói quen có một tiểu nha hoàn phục vụ ở bên người.

Đến cuối tháng, Hạ thị đã thêu xong tặng phẩm cho Nam Hầu lão phu nhân, là chiếc khăn dùng tơ tằm thêu thành những bông hoa tượng trưng cho sự phú quý, tuy không phải tặng phẩm quý gì nhưng tay nghề của Hạ thị rất tốt, lại thêm hình thêu độc đáo, trái lại cũng rất khác biệt với những loại khác. Nhưng chỉ vì tấm khăn lụa này mà Hạ thị phải phá hủy bộ váy xinh đẹp nhất của bà, Trình Vân Châu từng chính mắt nhìn thấy mẫu thân mình âm thầm lau nước mắt. Nàng biết đó chính là lễ vật cuối cùng cha tặng mẫu thân trước khi lâm chung, mặc dù nàng yên lặng không nói nhưng trong lòng thầm nghĩ sớm muộn cũng có ngày nàng sẽ để mẫu thân mình không còn phải rơi lệ nữa.

Rất nhanh đã tới thọ yến của Nam Hầu lão phu nhân, Hạ thị đúng hẹn tới bếp của Nam Hầu phủ trước một ngày để phụ giúp.

Trước kia Hạ thị là dâu trưởng, là thế tử phi, triều đình cũng đã phong tước hiệu uống, mỗi lần ra vào phủ đều có người hầu nịnh nọt, bà cũng rất đắc ý. Nhưng sau mười mấy năm, bà lại mặc quần áo có hơi cũ sờn yên lặng đi vào từ cửa sau, còn sợ người quen nhìn thấy được dáng vẻ chán nản của mình, bà luôn cúi đầu thật thấp.

Tam phòng Bạch thị nghe tin tức nhanh chóng đi tới tiếp đón, bà ta mặc bộ y phục mới may, áo ngoài thêu hoa mẫu đơn, đầu cài châm như ý, ngón út đeo nhẫn xích kim phượng hồng ngọc, thoạt nhìn quý khí bức người, đi theo phía sau còn có hai nha hoàn mặc y phục mày xanh đồng nhất.

Hôm nay phải vội vàng sắp xếp bố cục thọ yến, Bạch Thị bận rộn chân không chạm đất. Vừa nhìn thấy Hạ thị đã mỉm cười nói: "Sơ Ảnh tỷ, ngươi tới rồi sao, nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chút nữa tỷ nhớ xem xem nguyên liệu đã đủ hay chưa đi."

Sơ Ảnh là khuê danh của Hạ thị, vị Bạch thị này từng giành được yêu thích của Hạ thị nhờ vào bản lĩnh ăn nói và nhìn sắc mặt người khác, nhưng lúc đó nhà mẹ đẻ của Hạ thị vẫn còn trên đời, lúc đó mẫu thân bà còn nói Bạch thị này quen thói vỗ mông ngựa, không thể thâm giao, Hạ thị cũng không nói năng gì, kết quả.... Tới lúc Trình Kỳ Nhật chết, đại phòng đang chán nản thì Bạch thị đã lộ bản tính, phớt lờ lời nói của Hạ thị, có một lần Hạ thị chi tiêu không tốt, muốn tới chỗ Bạch thị mượn chút bạc, lại bị bà ta châm chọc tới uất ức, sau khi về nhà thì bệnh nặng một trận, nhưng như vậy bà lại có thể nhận ra được mặt thật của Bạch thị, không ngờ là, Bạch thị hình như không nhớ chuyện đã đuổi Hạ thị ra khỏi nhà, lúc gặp mặt một câu tỷ hai cây tỷ, còn gọi cả khuê danh của bà, khiến Hạ thị bực tức không thôi.

Hạ thị không tiếu lý tàng đao được như Bạch thị tam phòng, cho dù trong lòng xem thường đối phương như nào cũng tỏ ra bộ dạng vui vẻ chào đón được, bà chỉ im lặng cúi đầu nói: "Ở trù phòng phía Tây sao?"

Bạch thị cúi đầu nhìn cách ăn mặc của Hạ thị, nhu quần đỏ thắm là kiểu dáng của mấy năm trước..., trên đầu dùng mạt tử quấn, cài thêm một cây trâm, trong đầu bà ta không khỏi khinh thường, lần trước còn dùng bánh ngọt của tiệm Cẩm Tú để chiêu đãi bà ta làm bà ta tưởng còn giữ lại một chút của cải, hôm nay nhìn thấy..., đại phòng đã trống rỗng lại còn thích tỏ vẻ.

"Là trù phòng lớn nhất phủ, hóa ra Sơ Ảnh tỷ tỷ vẫn còn nhớ, ban đầu muội còn tưởng ngay cả ly trà tỷ cũng không phải bưng cơ, ai u, đây là kiểu y phục gì vậy, thật là đẹp mắt, chỉ là..., mấy ngày trước bà tử Xương Bình Trang dâng trái cây lên cũng mặc kiểu này." Bạch thị cười khanh khách, chẳng qua lời nói ra lại khiến lòng người tổn thương, vậy mà lại so sánh Hạ thị với một bà tử.

Hạ thị ăn nói vụng về, từ nhỏ chưa từng cãi vã với ai, sao có theo kịp lời nói châm chọc của Bạch thị được, chỉ là nhớ kĩ lời của nữ nhi Trình Vân Châu, nói ít, ít hiểu, tỏ vẻ không nghe ra, nói: "Mong Tam đệ muội dẫn ta đi."

Bạch thị thấy Hạ thị không nghe ra, sắc mặt lập tức biến đổi, trong đầu chỉ nghĩ thật không thú vị, bây giờ nghèo rách không nói, ngay cả tính tình cũng trở nên ngây ngô, vì vậy bà ta ngẩng cao đầu, cố ý để Hạ thị nhìn thấy áo khoác thêu mẫu đơn vừa may: "Không gấp, trước tiên tỷ xem thử bộ y phục ta vừa may thế nào?"

Đã mấy năm trời Hạ thị không được mặc đồ mới, bộ y phục trên người là bộ hoàn hảo duy nhất, bà không nhịn được giường mắt nhìn thêm hai lần, tỏ vẻ khát vọng: "Rất đẹp mắt."

"Đúng đúng, thợ may kia có tay nghề rất tốt, nếu không để muội giới thiệu cho tỷ, tỷ cũng nên may một bộ?" Tam phu nhân Bạch thị nói tới đây đột nhiên đưa tay che miệng, tỏ vẻ áy náy: "Muội muội thật đáng chết, tình cảnh hiện tại của tỷ tỷ không tốt, ta lại nói cái này, loại lụa này rất đắt, thường là đồ trong cung ban thưởng xuống."

Hạ thị nắm chặt tay, cố gắng nhịn tiếng khóc, bà im lặng không nói, bước chậm theo sau Tam phu nhân tới trù phòng.

Rất nhanh đã tới trù phòng Nam Hầu phủ, là một đại viện lớn, bên trong có rất nhiều chậu nước có cá còn sống, một bên còn đặt lồng gà, lồng vịt. Trong phòng kho chất đầy mứt quả, quả khô, thịt muối...

Mấy mụ tử phòng bếp nhìn thấy Bạch thị thì đồng loạt cúi đầu hành lễ, có một người vóc dáng hơi mập mạp, mặt mũi hồng hào đi ra, người chưa tới nhưng thanh âm đã vang khắp sân viện: "Ai da, Tam phu nhân đã tới rồi sao, nói này có chuyện cần tìm ngài làm chủ nè, ta còn tính một lúc nữa sẽ đi tìm ngài, ngài tới rất đúng lúc."

Bạch thị mất tự nhiên gật đầu một cái, nói: "Vương Lợi Gia, lúc sáng vẫn chưa quyết định xong sao?"

"Trù nương được mời tới nói không làm được cá quế sóc, không phải lần trước ngài nói mời được người biết làm rồi sao? Sao vẫn chưa dẫn tới?" Vương Lợi Gia nóng nảy nói, lại thấy Hạ thị đứng bên cạnh Bạch thị, trang phục mà bà mặc thoạt nhìn rất sa sút..., cũng không bằng mấy ma ma quản sự có chút mặt mũi trong phủ, nên chỉ cho rằng đây là trù nương được mời tới, liền chỉ tay nói: "Tam phu nhân, đây chính là trù nương mà ngài nói sao?"

Hình như Bạch thị rất đắc ý khi Hạ thị bị người làm coi thành trù nương, nhếch lông mày, giọng nói mang theo mấy phần khinh miệt: "Có phải không."

"A, Tam phu nhân, ý người là sao?"

Bạch thị cười một tiếng với Hạ thị, nói: "Vị này là Đại phu nhân, sau khi tách ra liền dọn tới hẻm Đại Dương ở, luôn cảm thấy không tẫn hiếu cho lão phu nhân nên nhân dịp thọ yến này tới để bảy tỏ tâm ý."

Vương Lợi Hoa là người tinh tanh, nếu không cũng chẳng được giao quản lý trù phòng trong hầu phủ, nhưng lúc này lại không hiểu được mục đích của Tam phòng Bạch thị, để Đại phu nhân nấu ăn sao? Trò đùa à?

Bà ta cũng từng nghe qua tin tồn liên qua tới Đại phòng, lão Hầu gia có tổng cộng bốn nhi tử, hai nhi nữ, trong đó đại phòng có con trai trưởng do thê tử chính thất đẻ ra, được định là thế tử, con thứ hai và thứ ba là Vương thị tái giá sau đẻ ra..., sau đó không biết vì sao mà vị kia đại phòng chết, tước vị cũng chuyển sang cho con thứ hai của Vương thị thừa kế.

Sau khi Nhị phòng nhận được tước vị, nghe nói đã phân lại gia thất, Đại phòng quả phụ chuyển tới sân viện ở hẻm Đại Dương, Tứ phòng thì tới Tể Ninh..., Vốn dĩ Tam phòng cũng phải dọn ra ngoài nhưng Vương thị lại nói không nỡ xa tiểu nhi tử, vì vậy Tam phòng đã được ở lại Hầu phủ.

Bà ta cũng nghe nói Vương thị này không thích Đại phu nhân, vì thế dù sân viện mới dọn tới khá gần nhưng mấy năm trời cũng không được gặp một lần, chẳng lẽ, Tam phu nhân Bạch thọ đang thay Vương thị hả giận, cố ý làm nhục Hạ thị?

Mặc dù trong lòng Vương Lợi Gia suy nghĩ không thôi nhưng không hề lộ ra vẻ mặt gì: "Hóa ra là Đại phu nhân, tướng công của nô tỳ tên Vương Lợi, ngài cứ gọi nô tỳ là Vương Lợi Gia cũng được."

Hạ thị nghiêm mặt nói: "Vương Lợi Gia, muội tức, để ta tới chỉ điểm lúc nấu nướng là được, nếu để cho ta nêm nếm, thì ta không làm được, ngươi cũng biết khí lực của ta như nào mà, chỉ là..., chỉ là đồ hơi nặng một chút cũng không cầm được." Nói xong còn quay đầu cầu cứu Tam phu nhân Bạch thị.

Thật ra thì những tiểu thư cành vàng lá ngọc đều học làm đồ ăn, nhưng cũng không thật sự xuống bếp đúng nghĩa, mà để trù nương làm, còn bản thân đứng bên cạnh chỉ điểm mà thôi.

Bạch thị hơi nhếch mép, cười như không cười, nói: "Sơ Ảnh tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sao ta có thể đệ Đại tiểu thư xuất thân Lễ Bộ Thị Lang phải cầm đồ nêm nếm gia vị được, tuy nói hiện tại nhà mẹ đẻ tỷ không còn ai nhưng dẫu sao cũng là người còn tước hiệu." Bạch thị nói tới đây thì dừng lại, cẩn thận đánh giá mặt mũi Hạ thị, thấy sắc mặt của bà quả nhiên tối đi mấy phần, lúc này mới đắc ý nói với Vương Lợi Gia bên cạnh: "Ngươi đi gọi Thu nương tới làm giúp Đại phu nhân đi."

Lúc này Vương Lợi Gia đã biết Bạch thị cố ý muốn hành hạ Hạ thị, người tên Thu nương này trong trù phòng chính là loại ham ăn biếng làm nhất, nhưng tỷ tỷ của nàng ta lại là tâm phúc bên cạnh lão phu nhân nên không ai dám làm gì nàng ta..., chẳng qua để loại như thế ra tay làm đồ ăn? Đừng nói là đại phu nhân, ngay cả bà ta cũng không sai nổi.

"Dạ, nô tỳ đã rõ, Đại phu nhân, mời theo nô tỳ."

Hạ thị cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, thật thà đi theo phía sau Vương Lợi Gia, vừa rồi Tam phu nhân Bạch thị đã nói ra chuyện bà thương tâm nhất, cha Hạ vốn là Lễ bộ thị lang, sau này vì dính dáng tới một tông của tội phạm mà phải vào tù, ba năm sau tuy đã được lật án nhưng xương cốt và thân thể đã bị phá hủy, về nhà không được mấy năm thì qua đời, còn mẫu thân bà vì bị đả kích mà đi theo, Hạ thị còn một bào đệ nhưng đã tới Ngọc Môn quan ở Bắc Cương, bao nhiêu năm nay không thấy tin tức gì.

Như vậy, thật ra Hạ thị đã không còn nhà mẹ đẻ, nhưng hết lần này tới lần khác Tam phu nhân Bạch thị nhắc tới xuất thân của bà, mỗi lần Hạ thị nhớ lại chuyện trước khi xuất giá, cha coi bà như viên minh châu trong tay, nuôi nấng như châu như bảo, lại nghĩ tới bộ dáng khô cằn của cha trước khi chết, bà cảm thấy đau lòng không thôi, nếu không phải bây giờ vẫn đang ở ngoài thì nhất định Hạ thị sẽ bật khóc, bà hít hít mũi, cố gắng chịu đựng, bước chậm theo sau Vương Lợi Gia.

Vương Lợi Gia nhìn Hạ thị đang đỏ vành mắt, không nhịn được nghĩ, tính tình của Đại phu nhân thật nhu nhược, mới bị Tam phu nhân nói mấy câu đã muốn khóc, haiz..., tiếp theo lại thấy Thu nương vô lý, không biết Đại phu nhân sẽ thế nào? Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan tới bà ta, bà ta chỉ cần làm bộ như không nhìn thấy là được, vũng nước đục này bà ta vẫn nên tránh thật xa thì hơn.

Về phía Tam phu nhân Bạch thị lại đang rất sảng khoái, lúc trước Hạ thị còn là thế tử phi, vì lấy lòng mà bà ta phải dậy sớm đi hứng sương cũng chỉ để lấy lòng, phụ họa phong nhã của bà (Hạ thị), còn nói dối dùng sương sớm pha trà uống rất ngon..., phi, sao bà ta cảm thấy còn không ngon bằng nước trong giếng chứ? Tiểu thư Lễ bộ thị lang? Bây giờ cũng chỉ là quả phụ sa sút tinh thần mà thôi.



Tam phu nhân bước nhanh chân, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay thật là tốt đẹp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom