• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hào môn đích thê thất thân (9 Viewers)

  • Chương 19: Ai là nghịch tặc

Edit: Mô Mô


Mẫn Mặc Trần nắm chặt không buông, tựa như chỉ muốn an ủi Trình Vân Châu.



Trình Vân Châu ấm áp trong lòng, mỉm cười cảm kích với Mẫn Mặc Trần một cái, bộ dáng của nàng khiến Thư Cẩn Nam cách đó không xa nhíu chặt mày, không tự chủ xiết chặt chuôi kiếm trong tay.



Mọi người trong sảnh đại loạn, Huyên Trần lớn tiếng mắng: "An tĩnh đi! Ai ồn ào thì kết cục của Vương Chí cũng chính là kết cục của các ngươi!'



Lời của hắn vừa ra thì mọi người lập tức yên tĩnh lại, Huyên Trần gật đầu một cái với Thư Cẩn Nam, chỉ thấy Thư Cẩn Nam đi tới vị trí trung tâm, nhìn mọi người rồi nói.



"Chắc các ngươi cũng thấy thủ đoạn của ta rồi. Nói thật với các ngươi, nếu trước đêm nay không bắt được nghịch tặc, vì an nguy của hoàng đế thì ta thà giết lầm cũng không bỏ qua, chỉ đành để các vị yên giấc ngàn thu ở nơi này vĩnh viễn. Sau khi mọi người chết thì hoàng đế vẫn sẽ khen thưởng lòng trung quân của các vị." Thư Cẩn Nam lạnh nhạt nói, dường như đang nói tới thời tiết hôm nay thật tốt mà không phải đang uy hiếp: "Thế nên, nếu còn muốn sống thì các ngươi hãy nghĩ cho thật kĩ, rốt cuộc ai là nghịch tặc, ai giống như nghịch tặc!"



"Thư thế tử, ngài thả ta ra ngoài đi, phụ thân ta rất thân với Minh quốc công, không tin ngài có thể về hỏi xem?" Một thanh niên trẻ tuổi mặc áo màu xanh đứng lên nói.



Hắn vừa nói xong thì có thêm một đống người đứng lên thi nhau chèo kép quan hệ với cố mẫu của Thư Cẩn Nam, khiến Huyên Trần dở khóc dở cười.



Huyên Trần khó xử gào lớn: "Yên lặng! Bây giờ ai muốn chuyển lời với người trong nhà thì nói với ta, ta sẽ chuyển lời." Lần này tất cả mọi người đều choáng váng, có người sợ tới mức khóc hu hu, tựa như sắp chết tới nơi vậy.



Dương Tam Nương lặng lẽ đứng dậy đi tới bàn Trình Vân Châu: "Vân Châu tỷ tỷ, tỷ còn nhớ ta không?"



Trình Vân Châu vội vàng nói: "Tam Nương sao?"



"Chính là ta." Dương Tam Nương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Trình Vân Châu, nàng là nữ nhi của Trấn tây tướng quân Dương Hào Đức, nếu nhắc tới thì cũng là một trong những người có địa vị lớn hay lui tới Thanh Phong Lầu này, lúc này tuy nàng ta nói chuyện với Trình Vân Châu nhưng ánh mắt lại không ngừng đánh giá Mẫn Mặc Trần: "Vân Châu tỷ tỷ, tỷ xem tình hình hôm nay thì nên làm như thế nào cho phải."



Mẫn Mặc Trần ưu nhã nhấp một ngụm trà lạnh, Mẫn gia bọn họ không lui tới Dương gia, trái lại Trình gia và Dương gia lại là thông gia với nahu, không trách Tam Nương lại tới chỗ này, chẳng qua Trình Vân Châu là người không có tiếng nói trong Trình gia, sợ rằng nàng ta đang ám chỉ hắn?



Trình Vân Châu hơi dừng một chút, Dương Tam Nương có hàng lông mi dài, cặp mắt sáng hữu thần, ít đi vẻ đẹp nữ tính của nữ nhân nhưng thêm vào đó là vẻ đẹp anh dũng hiên ngang, nàng lại chợt nhớ tới con cháu Dương gia đơn bạc, ngay cả nữ nhi của cũng nuôi như đàn ông, ai ai cũng văn võ song toàn, thân thủ lại tốt, đối với cách làm của Thư Cẩn Nam, Trình Vân Châu dĩ nhiên có ý nghĩ riêng, chẳng qua nàng với Dương Tam Nương không quen biết, tuy quan hệ của Trình gia và Dương gia rất tốt nhưng đó cũng chỉ là quan hệ của Nam Hầu phủ, đại phòng của nàng với họ có phần hời hợt, dĩ nhiên nàng chẳng dám tự nhận quen biết với nàng ta: "Chỉ mong trước ngày mai bắt được nghịch tặc."



Dương Tam Nương cười nhẹ một tiếng: "Vân Châu tỷ tỷ thật là người sáng suốt." Nói xong thì quay sang nhìn Mẫn Mặc Trần: "Mẫn công tử cũng nghĩ như thế sao?"



Mẫn Mặc Trần nở nụ cười ấm như gió xuân, chẳng qua trong mắt lại mang mấy phần cao ngạo, "Bọn ta nghĩ thế nào không quan trọng, cái quan trọng là Thư thế tử nghĩ như thế nào."



Dương Tam Nương nghe tới đây thì bật cười, nàng ta không ngờ Trình Vân Châu và Mẫn Mặc Trần lại bình tĩnh như thế, bất an trong lòng nàng ta cũng chậm rãi biến mất: "Nếu mọi người không sợ thì ta đây đành mặt dày ngồi chỗ hai người tới sáng vậy."



Thư Cẩn Nam dòng dõi con ông cháu cha, mặc dù Mẫn Mặc Trần là ngọn cỏ đầu tường nhưng ai cũng biết hắn từng là thái tử thiểu phó, quan hệ của hai người ra sao vừa nhìn đã biết, nên.... Thư Cẩn Nam tuyệt đối sẽ không tru diệt con trai của Mẫn Thuần, bởi vì nếu giết Mẫn Mặc Trần thì sẽ khiến Mẫn Thuần ghi hận đầu quân vào Thuận Vương, vốn dĩ đám con ông cháu cha thế hệ này đã rất yếu kém rồi. Trước khi Dương Tam Nương tới dây vẫn luôn mạng tâm trạng tốt, nhưng vì Thư Cẩn Nam này lớn gan làm bậy, không hành động theo lẽ thường khiến nàng ta có hơi thấp thỏm, chẳng qua bây giờ thấy được Mẫn Mặc Trần không vội không hoảng, đặc biệt là người mà Trình Minh Châu Trình gia chưa từng coi trọng- Trình Vân Châu cũng mang theo bộ dạng bình tĩnh mới khiến nàng ta ổn định được kinh hoảng.



Lại qua thêm hai tiếng nữa, sắc trời đen nhánh như tích mực, đột nhiên một tiểu nhị trẻ tuổi quỳ bụp xuống trước mặt Huyên Trần: "Đại nhân, tiểu nhân sẽ nói hết những điều tiểu nhân biết cho ngài, xin ngài bỏ qua cho tiểu nhân."



Huyên Trần nhìn Thư Cẩn Nam một cái, thấy hắn ta như có như không gật nhẹ mới hỏi: "Phải xem tin tức ngươi nói là cái gì?"



"Tiểu nhân sẽ nói hết cho ngài biết." Lúc tiểu nhị đang định nói chuyện thì đột nhiên trong đám người xuất hiện một người đàn ông cao mập, hắn ta nghiêm nghị nói: "Hồ Lục, ngươi muốn làm cái gì?"



Tiểu nhị tên Hồ Lục kia co rúm người lại, nhưng vẫn nhìn về hướng cửa ra vào, trên mặt là vẻ kiên định: "Chưởng quỹ, thật xin lỗi ông, tiểu Lục còn cha mẹ già và con trẻ, tiểu Lục không có biện pháp nào cả."



Ngay khi Hồ Lục định nói thì bỗng nhiên không khí lóe hàn quang, Huyên Trần đứng cạnh Hồ Lục lập tức rút kiếm lên đỡ, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, trên đất đã xuất hiện một cái phi đao.



Hồ Lục sợ mềm oặt cả chân, ngồi bệt dưới đất, không nhịn được vừa khóc vừa mắng: "Chưởng quỹ, bình thường Hồ Lục ta tận tâm tận lực, sao ông có thể giết người diệt khẩu như vậy?'



Chưởng quỹ Thanh Phong lầu họ Trần, tên đầy đủ là Trần Chi Đức, lúc này trán ông ta mướt mồ hôi: "Hồ Lục, không phải là ta làm."



"Cái rắm! Ngươi giết người diệt khẩu còn không dám nhận?"



Thấy hai người chuẩn bị cãi nhau, Huyên Trần ra hiệu cho thủ họ bên cạnh: "Kéo tên chưởng quỹ họ Trần kia tới."



Trần chưởng quỹ quỳ xụp xuống đất, chỉ một lúc sau mồ hôi thấm ướt quần áo, chưa đợi Hồ Lục nói gì thì ông ta đã vội vàng khai: "Tiểu nhân chỉ buôn muối lậu, căn bản không hề chứa chấp nghịch tặc ạ!"



Hồ Lục lập tức phản bác: "Nói bậy, chưởng quỹ, chính ông đã nói với chúng tôi rằng hoàng đế Đại Tề căn bản không phải là chân long thiên tử, vì thế mà những năm này hạn hán thiếu nước không ngừng, năm ngoái còn hoành hành ôn dịch, người chết nhiều tới nỗi sắp lấp đầy cả Đông Hải, còn nói Hoàng đế tiền triều Vũ Văn thế gia mới chính là chân mệnh."



Trần Chưởng quỹ xoa mồ hôi trán: "Ta nói thế cũng là vì ta nghe người khác nói, ta chỉ thuật lại cho các ngươi nghe chơi thôi."



Nghe Trần chưởng quỹ nói vậy, Thư Cẩn Nam ngồi cách đó không xa đột nhiên quay đầu lại, hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Trần chưởng quỹ: "Là ai nói?"



Trần chưởng quỹ vừa nhìn thấy Thư Cẩn Nam liền sợ suýt vãi đ**, lập tức đập đầu như điên: "Tiểu nhân quên mất rồi."



Huyên Trần nghe vậy thì đạp ông ta một cước: "Ngươi muốn chết à?"



"Tiểu nhân... Tiểu nhân thực sự không biết đâu!"



Thư Cẩn Nam cười lạnh một tiếng: "Đi dẫn hai đứa con nhỏ của hắn ra đây, để ta từ từ phế bỏ tay chân chúng xem ông ta có quên được nữa không."



Trần chưởng quỹ sợ hồn bay phách lạc, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần, run lẩy bẩy nói: "Là tiểu Chiêu, là nương tử của tiểu nhân nói."



Mọi người lập tức rời mắt nhìn về phía bà chủ Trương thị, nàng ta có vóc dáng cao gầy, ngũ quan coi như trẻ tuổi, bề ngoài ước chừng khoảng hai mươi tuổi, là vợ kế của Hồ chưởng quỹ, lúc này khi nghe lời của ông ta, sắc mặt nàng ta lập tức trở nên xấu xí, giống như hoa nhài rơi vào bãi phân trâu vậy.



Nhưng chỉ trong chốc lát đã có hai người kéo Trương Thị tới hậu đường, sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ thấy những người có mặt ở đây đều mang khuôn mặt trắng bệch, chớ nói nữ nhân, ngay cả nam nhân bình thường cũng chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.



Khoảng nửa chung trả sau, lại truyền tới thêm tiếng kêu thảm thiết nữa của nữ nhân, sau đó yên tĩnh rất lâu, còn Huyên Trần thì vội vã đi ra ngoài, hắn đi tới bên người Thư Cẩn Nam, nhỏ giọng thưa: "Thưa Thế tử, nàng ta nói không biết nghịch tặc đã dịch dung thành ai, chỉ biết rằng tên nghịch tặc kia bị thương ở bả vai trái."



Thư Cẩn Nam gật nhẹ, nhìn mọi người trong đại đường: "Chắc các ngươi cũng nghe ra rồi chứ, tên nghịch tặc kia đang lẫn trong đám các người, hơn nữa lại bị thương ở vai trái, bây giờ ai cũng đều phải tra xét."



Trong đại sảnh yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được, Trình Vân Châu nhìn Phiến Họa đứng một bên, sắc mặt hắn ta trắng bệch, vội nói: "Phiến Họa, ngươi bị dọa sợ sao?"



Phiến Họa vội vàng lắc đầu nói: "Nô tài không sao."



"Ngươi rót cho ta một chén trà đi." Trình Vân Châu đột nhiên nói.



Phiến Họa hơi chần chờ một chút: 'Trình tiểu thư, tiểu Họa vừa chạy lên chạy xuống hơi nhiều, vô tình đụng phải cánh tay phải, bây giờ muốn lấy cho ngài cũng không có sức lực."



Trình Vân Châu kinh ngạc nói: "Vậy sao vừa rồi ngươi không nói? Nhìn ngươi lúc này trông giống như không có gì cả."



Phiến Họa ngượng ngùng nói: "Do nô tài sợ chủ tử lo lắng..., chẳng qua bây giờ thực sự không thể sử dụng lực được."



Trình Vân Châu trầm mặc một lúc: "Ngươi chắc chắc cánh tay phải của ngươi bị thương?"



Phiến Họa kỳ quái nói: "Có gì mà không thể chắc chắn chứ ạ? Tiểu Họa bị thương ở đâu còn không tự biết được sao?"



Trình Vân Châu hạ thấp mắt không trả lời, Mẫn Mặc Trần ngồi cạnh cũng tỏ ra suy tư.



Mọi người trong đại đường bắt đầu thấy hoang mang, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong mắt chỉ có không tín nhiệm, tựa hồ tình bằng hữu thân thiết ngày hôm qua chỉ là mơ, hiện tại chính là tử địch vậy.



Người khó chịu nhất trong này chính là Mẫn Mặc Trần, xương cốt hắn yếu, từ nhỏ lại sống trong nhung lụa, không thể nào chịu nổi hoàn cảnh như này. Chẳng qua tính hắn trời sinh kiêu ngạo, không đời nào chịu lộ ra vẻ yếu đuối của mình. Trình Vân Châu nhìn ra được nên đã khơi mào đề tài hấp dẫn sự chú ý của Mẫn Mặc Trần, Dương Tam Hoa bên cạnh cũng thuộc dạng nhiều chuyện, nghe nàng nói thế thì vội vàng phụ họa, ngươi một câu ta một câu, lại thêm một miệng của Trình Hãn Trì, bốn người cứ trò chuyện với nhau mãi, chẳng qua tới khi tiếng kêu thảm thiết của Hồ thị truyền tới khiến họ không còn lòng dạ nào mà nói chuyện, vội vàng trấn chỉnh lại tinh thần, chờ mọi chuyện mau chóng kết thúc.



Thứ khiến mọi người không tưởng được chính là khi tra xét thì không có ai bị thương vai trái. Thư Cẩn Nam chau mày, tự mang theo năm mươi tên tùy tùng của mình tra thêm lần nữa, nhưng cũng chẳng thu hoạch thêm được gì.



Huyên Trần nói: "Thế tử gia, có phải hắn đã trốn thoát rồi không?"



Thư Cẩn Nam lạnh lùng nói: "Không thể nào, nhất định hắn vẫn còn ở đây."



"Trời sáng nhanh quá, chẳng lẽ chúng ta thực sự định giết chết..., không nói đâu xa, Lục công tử nhà họ Mẫn kia đang ở đây, hắn chính là nhi tử cưng của Mẫn Thuần, chúng ta không thể động tới hắn được, Trình Tứ tiểu thư cạnh hắn kia cũng thế, là nương tử tương lai của hắn, chúng ta cũng không thể động được. Ngài có thấy sức lực của hắn ta đang yếu dần không, vừa rồi thuộc hạ còn thấy cổ tay của hắn có hơi trắng bệch..." Huyên Trần còn chưa nói xong thì Thư Cẩn Nam đã cắt lời.



"Câm miệng!" Mặt Thư Cẩn Nam đen thêm mấy phần.



"Thế tử..." Huyên Trần không hiểu mình nói sau cái gì, vội nói tiếp: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"



Thư Cẩn Nam nhếch môi, lạnh lùng phun ra một câu: "Giết!"



Huyên Trần lập tức nghiêm mặt, hắn nhìn ra được chủ tử đang nổi sát tâm, hắn vốn là cô nhi, là tử sĩ phủ quốc công chọn lựa ra gài vào đám quân lính. mặc dù chức vị của hắn hiện tại không thấp nhưng khi đi bên cạnh luôn mang mệnh tùy tùng, cho dù phải đỡ đao cho Thư Cẩn Nam cũng không thèm nháy mắt một cái.



"Các vị đã thấy chưa, trời đã sáng rồi mà vẫn chưa bắt được nghịch tắc, ta chỉ đành dằn lòng trở nên ác độc tiễn bước các vị lên đường, ai là người đầu tiên?" Huyên Trần lạnh nhạt đứng giữa đại đường, giống như đao phủ tới từ địa ngục vậy.



Dương Tam Nương hơi run rẩy: "Vân Châu tỷ tỷ, chúng ta nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thế tử muốn giết hết chúng ta hay sao?"



Trình Vân Châu cầm tay nàng ta không nói, chỉ im lặng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Thư Cẩn Nam, hai người nhìn nhau từ xa, Trình Vân Châu gật nhẹ một cái như không gật, sắc mặt Thư Cẩn Nam lập tức trở nên ngưng trọng.



Binh lính nhanh chóng lôi hai tên tiểu nhị ra ngoài, chuẩn bị đại khai sát giới, trong đại sảnh tràn ngập tiếng khóc lóc sợ hãi cũng tiếng hít thở khó khăn, loạn thành một đoàn, thậm chí còn có người cưỡng ép muốn ra ngoài.



Đúng lúc đó, người cửa vang lên tiếng gõ cửa, cẩn thận nghe hết âm thanh phát ra.



"Thư thế tử, ta là người phủ Trấn Tây tướng quân tới để đón tiểu thư nhà ta."



"Thư Cẩn Nam, ngươi thả nhi tử của ta ra!"



"Thế tử gia, quốc công sai ta tới khuyên ngài không được hành động thiếu suy nghĩ!"



Một đêm này không chỉ những người bị kẹt trong Thanh Phong lầu không ngủ được, mà rất nhiều quan lại trong kinh thành không ngủ ngon giấc, họ biết nhi tử nhi nữ nhà mình, hoặc tướng công đang mắc kẹt trong Thanh Phong lầu, Thư Cẩn Nam giờ lại để binh lính vây xung quanh, đừng nói người khác, nếu là Thư Cẩn Nam..., ở trong kinh thành này không chuyện gì là hắn không dám làm, có lẽ vì để phá án thành công hắn sẽ huyết tẩy toàn bộ Thanh Phong lầu.



Mẫn Thuần là người nóng lòng nhất, nhưng cũng không dám tới cứu người, bởi Thư Cẩn Nam đang phụng mệnh bắt nghịch tặc..., nửa đêm ông vội vàng thay quan phục chạy vào cung, chờ hoàng đế thức dậy thì vội vã cầu xin cứu người, sau đó lại vội vàng chạy tới đây.



Người trong Thanh Phong lầu nghe thấy người bên ngoài nói liền náo loạn, có người còn kêu nương ơi cứu con, có người lại bật khóc nức nở, chỉ duy nhất có Mẫn Mặc Trần và Trình Vân Châu là vẫn còn giữ được khuôn mặt không cảm giác.



****



Ánh mặt trời chói sáng xuyên qua song cửa, Trình Vân Châu giơ tay lên che trước mặt chặn lại sánh sáng, xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn ánh mặt trời nghiêng nghiêng, nàng tự như bừng tỉnh giấc ngủ một đời.



Mặt Mẫn Mặc Trần tái nhợt, nhưng tinh thần lại không tệ, mỉm cười nói: "Vân Châu cô nương, nàng có muốn dùng điểm tâm với ta không? Hãn Trì cũng đi cùng luôn đi." Câu tiếp theo là nói với Hãn Trì, cách đây không lâu Thư Cẫn Nam mới miễn cưỡng mở cửa thả người về.



Dương Tam Nương dưới ánh mắt rưng rưng của Dương lão phu nhân chia tay Trình Vân Châu, mỗi người về phủ của chính mình. Còn Mẫn Thuần phải vội vào triều, không thể làm gì khác hơn đành để hạ nhân đưa Mẫn Mặc Trần về, ở lại cũng chỉ còn có bọn họ.



Hiếm thấy Trình Vân Châu đùa giỡn một câu: "Tới Thanh Phong lâu ăn được không?"



Mẫn Mặc Trần không nhịn được bật cười, phiền muộn trên gương mặt cũng bay sạch nhưng dưới ánh nắng tươi mới cũng không đủ xóa đi sắc mặt không tốt của hắn, Trình Vân Châu hơi động lòng, bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu xuống làm bộ đang nhìn đường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom