-
Chương 16: Đánh nhau
Edit: Mô Mô
Mấy người Trình Vân Châu vừa bước vào thì đã thấy một tiểu nhị nhanh nhẹn tiến lên đón: "Khách quan, ngài muốn mua gì? Không phải tiểu nhân khoác lác đâu, những món đồ nào đang được lưu hành trong kinh thành thì ở cửa tiệm chúng ta đều có đủ cả."
"Chúng ta không tới để mua đồ." Trình Vân Châu ngồi trên ghế thái sư sơn đỏ ở thính đường, "Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây."
Tiểu nhị hơi sững sờ, cẩn thận quan sát đám người trước mặt, sao hắn không nhớ họ là ai nhỉ? "Chuyện này..., ngài có chuyện gì thì cứ nói với tiểu nhân là được."
"Ngươi thì là cái thứ gì cơ chứ? Dám nói năng với tiểu thư nhà ta như vậy, ngươi có biết ngài ấy là ai không? Nói ra hù chết nhà ngươi." Dư Xuân Thảo vênh váo, hống hách đứng một bên chỉ vào mũi tiểu nhị mà mắng.
Tiểu nhị này họ Tiễn tên Tùy Lai, là cháu trai của chưởng quỹ Tiễn Tứ, luôn ỷ vào quan hệ này mà đi ngang trong cửa hàng, không phải dạng hiền lành gì cho cam. Thấy cách ăn mặc của Trình Vân Châu và Trình Hãn Trì không tính là quá tốt, đoán chừng là tiểu thư, công tử ca con nhà có chút tiền tới nơi này làm dáng, đột nhiên nhớ tới cửa tiệm này thuộc quản lý của Nam Hầu phủ, nghĩ vậy lưng cũng đứng thẳng thớm, nói: "Ai chà, nói chuyện cứng cỏi đấy, gì mà thân phận hù chết ta? Ta thấy các ngươi đang muốn quấy rối mới đúng?"
Tiễn Tùy Lai quay đầu nhếch mắt với tiểu nhị sau lưng, chỉ một lúc sau đã có bảy tám người tới, trong tay người nào cũng cầm gậy gỗ, bộ dáng nếu các ngươi tiếp tục nói bậy bạ thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.
Trình Vân Châu sững sờ, không phải nàng sợ mấy người này, nếu đã tới đây thì chắc chắn nàng đã chuẩn bị kĩ càng mọi chuyện rồi. Cái nàng không nghĩ tới là chuyện chỉ là một cửa hàng tạp hóa, sao Tam thẩm lại nuôi nhiều thể loại côn đồ như vậy? Rốt cuộc là do phố Đông nhiều kẻ vô lại hay là do tiệm của bọn họ bắt nạt khách nhân?
Trình Hãn Trì chợt đứng dậy, hắn luyện võ từ bé, lại tuổi trẻ khí thịnh, chỉ hận không thể xông lên đánh nhau xem thử quyền cước của bản thân tới đâu, đúng lúc này có người tự dâng tới cửa, hắn rất vui sướng vì có thể đánh đấm: "Được, có gan đấy! Dám gọi nhịp với gia à, các ngươi cùng lên hay là từng người một!"
Mấy tên côn đồ thấy một đứa trẻ ranh mới mười hai mười ba tuổi đã phách lối như vậy thì đều tức giận, nhưng khi thấy hắn huy quyền liền biết là người tập võ, trong lòng chúng hơi lo lắng, một người trong đó hỏi: "Tùy Lai, bọn họ là ai?"
Tùy Lai tức giận hừ mũi nói: "Chỉ là đám trong nhà có chút bạc tới đây giả làm con em thế gia, cũng không nhìn xem cửa tiệm này do ai mở ra."
"Hãn Trì, đệ ngồi xuống đi." Trình Vân Châu nói xong thì quay đầu nói với đám người kia: "Ta là Tứ tiểu thư của Nam Hầu phủ, đây là đệ đệ ta, đứng hàng thứ tám trong phủ."
Tùy Lai vừa mới vào cửa tiệm làm không lâu, chỉ nghe nói Hầu phủ có Ngũ tiểu thư, Nhị công tử, Tam công tử. Chỉ duy nhất có Tứ tiểu thư là chưa từng nghe thấy bao giờ..., hơn nữa Đại phòng Hạ thị đã tách ra ngoài từ lâu, không phải lão bộc trong phủ thì gần như không biết chuyện này, lần này Tùy Lai chỉ cảm thấy Trình Vân Châu tới đây là để quấy rối: "Cái gì mà Tứ tiểu thư với Bát thiếu gia chứ? Trong Nam Hầu phủ chúng ta không có ai tên gọi như thế cả. Vừa nhìn đã biết các người là kẻ lừa bịp, đây cũng không phải nơi đám người quê mùa như các người mang chút đồng bạc lẻ đi tung hoàng, nơi này khắp nơi đều là hoàng thân quốc thích, dòng dõi quý tộc có chiến công. Còn bây giờ thì cút ra ngoài cho ta! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Trình Hãn Trì vốn bị Trình Vân Châu đè lửa giận, khi nghe thấy lời này thì trực tiếp bùng nổ: "Đúng là mắt chó không mọc được ngà voi, đồ khốn!" Sau đó xông lên, nhát mắt đã đánh ngã một người xuống đất.
Cho tới khi tên lưu manh kia bị vật nằm đo đất cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiễn Tùy Lai mới phản ứng kịp, hắn ta hoảng hốt kêu: "May đem chúng vây lại cho ta! Các ngươi ngớ người cái gì, đánh đi! Tám người không đánh nổi một thằng ranh à?"
"Không phải tám đánh một, mà là tám đánh hai." Dư Thuận thấy Trình Vân Châu gật đầu đồng ý liền lĩnh mệnh đi tới, hắn cuộn tay áo lên làm lộ ra bắp tay cường tráng, giọng nói trầm thấp.
Đám người còn dư lại vừa vặn vây quanh Trình Hãn Trì, Tiễn Tùy Lai cũng khôi phục lại nét mặt như cũ, khi nghe được lời của Dư Thuận thì bật cười: "Lại một đứa ngốc nhảy ra, đánh luôn cho ta!"
Dư Xuân Thảo sợ Trình Vân Châu lo lắng, nhỏ giọng nói: "Cô nương, người đừng sợ, công phu của cha ta rất tốt, đánh ngã mấy tên công phu mèo ba chân này không thành vấn đề."
Trình Vân Châu nhìn chiêu thức mây trôi nước chảy của Dư Thuận, không nhịn được khen ngợi trong lòng, vừa nhìn đã biết Dư Thuận là cao thủ lão luyện, so với Hãn Trì thì thỏa đáng hơn nhiều, trung thực, ra quyền lại cương ngạnh, hành động không hoảng hốt, không vội vàng, một quyền hạ xuống một người ngã.
"Cha ngươi là người có công phu tốt như thế sao lại luân lạc tới mức bán thịt lợn?"
Dư Xuân Thảo lộ ra vẻ mặt chán nản: "Khi cha nô tỳ đánh nhầm quý nhân rồi bị bắt, nhà phải cầm hết đồ để đổi lấy bạc..., sau đó khó khăn lắm mới lấy được cáu mạng, nương cũng bắt cha phải thề nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được phép dùng lại võ công."
Trình Vân Châu nghe xong thì tỏ vẻ đồng tình: "Nhà các ngươi cũng thật đáng thương."
Dư Xuân Thảo vội vàng khoát tay, sợ sệt nói: "Không phải đâu, cha nô tỳ nói chúng ta gặp được người tốt, phu nhân tâm thiện lương, tiểu thư thì thông mình, còn thiếu gia lại là người dám đảm đương, chỉ cần chúng ta một lòng phục vụ thì sau này chủ tử tốt lên sẽ có trái ngọt."
Trình Vân Châu quay đầu nhìn Dư Thuận cao lớn thô kệch, khuôn mặt ngông cuồng thì thầm nghĩ trong đầu, không nghĩ tới người này tuy nhìn thô tục nhưng lại có người có mắt nhìn. Xem ra ban đầu nàng thu người là không sai.
Chỉ một lúc sau đám lưu manh kia đã ngã xuống đất hết, Tiễn Tùy Lai chỉ kém quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Bà cô ơi, cầu xin ngài bảo họ dừng tay lại đi, tiểu nhân dập đầu cầu xin ngài."
Trình Hãn Trì cảm thấy đánh một lúc đã đỡ ghiền ròi, nhưng sao mới đánh mấy cái đã ngã hết rồi? Thật không có ý nghĩa, vì vậy hắn đạp Tiễn Tùy Lai mấy cái, mắng: "Không phải vừa rồi ngươi rất hung hăng sao? Giờ hung hăng tiếp ta xem đi!"
"Tiểu nhân mắt chó không nhìn thấy thái sơn, đầu lợn lu mờ tâm trí, tiểu... tóm lại tiểu nhân biết sai rồi, cầu gia đừng đánh nữa." Mặt Tiễn Tùy Lai sưng như đầu lợn, thoạt nhìn rất chật vật.
Đúng lúc này, chưởng quỹ Tiền Tứ đang kiểm kê hàng hóa ở hậu viện nghe tiếng gió thì chạy tới, thấy tình hình trong cửa tiệm thì sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng khôi phục lại trấn định, so ra thì nhanh trí hơn Tiễn Tùy Lai rất nhiều, vội vàng hù dọa: "Các ngươi là người nào? Dám tới nơi này quấy rồi? Nên biết đây là cửa hàng của Nam Hầu phủ, lão gia của chúng ta quan hệ rất tốt với Doãn đại nhân của phủ Thuận Thiên, cẩn thận ta cho các người vào nhà lao đếm kiến!"
Trình Vân Châu để Trình Hãn Trì và Dư Thuận ra tay là cho Tam phòng Bạch thị một đòn phủ đầu, nàng muốn để Bạch thị biết nàng không phải trái hông mềm, không phải ai cũng có thể bóp được. Nàng đã lấy lại được cửa hàng, mục đích cũng đạt được một nửa, thấy chưởng quỹ đi ra thì biết nên phải thu tay lại: "Ngươi chính là chưởng quỹ?"
Chưởng quỹ Tiễn Tứ là người có mắt nhìn, thấy cách ăn mặc của Trình Vân Châu không tốt nhưng trên người lại có phong thái của người tôn quý, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, ít đi mấy phần tàn khốc ban đầu: "Chính là tại hạ, xin hỏi sao tiểu thư lại tới cửa tiệm của tại hạ đùa giỡn như vậy? Còn đả thương mấy tiểu nhị của chúng ta?"
"Có thể là ngươi không nhận ra ta, ta là Tứ tiểu thư của Nam Hầu phủ, đây là đệ đệ ta Trình Hãn Trì, là hàng thứ tám trong đám huynh đệ. Lần này ta mang đệ đệ tới là để đệ ấy nhìn cửa hàng. Chắc ngươi cũng nghe Tam phu nhân nói rồi đúng không? Cửa tiệm này cùng với cửa tiệm bên cạnh đều là sản nghiệp của Đại phòng chúng ta cả." Trình Vân Châu không nhanh không chậm nói.
Tiễn Tứ chợt nhớ tới mấy ngày trước Bạch thị đã kêu hắn tới, nói chuyện khế ước đất ở trong tay Đại phòng, nếu Trình Vân Châu tới cửa thì hắn phải bình tĩnh, giả bộ hồ đồ không biết, nhưng mà..., ai có thể nghĩ được chỉ là một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi lại dám tung hoành ngang ngược như vậy? Thoạt nhìn cũng là bộ dáng không đoạt được cửa tiệm thì không bỏ qua!
"Chuyện này tiểu nhân không biết." Tiễn Tứ không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngớ ngẩn.
Trình Vân Châu lấy một tờ văn thư Dư Xuân Thảo đưa tới: "Tiễn chưởng quỹ, thứ này chính là văn thư khế ước đất, giấy trắng mực đen rõ ràng, coi như trước kia ngươi không biết đi, bây giờ thì biết chưa?"
"Chuyện này..., có thể làm phiền Tứ tiêu thư cho tiểu nhân mượn nhìn qua không?" Tiễn Tứ lau mồ hôi trên trán.
Dư Xuân Thảo vội vàng nhận lấy tờ văn thư, sau đó giơ lên trước mặt Tiễn Tứ, nàng không đưa tới mà là mở thẳng cho hắn nhìn: "Thấy rõ không? Chút nữa đừng có nói ngươi không biết chữ."
Tiễn Tứ nhìn tờ văn thư, đúng là thật, thầm cười khổ trong lòng, xem ra chuyện này thật phiền toái.
Dư Xuân Thảo thấy Tiễn Tứ không nói gì, chỉ lo lau mồ hôi, nhịn không được chống eo: "Ngươi nói gì đi xem nào!"
"Tiêu nhân đã thấy rồi, chỉ là chuyện này còn phải bẩm báo với Tam phu nhân, hỏi xem tình huống này như nào." Tiễn Tứ vội vàng nói.
Trình Vân Châu nháy mắt với Dư Xuân Thảo, kêu nàng ta quay lại, sau đó nói với Tiễn Tứ: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta rất vội, cần phải thu hồi lại cửa tiêm gấp, chắc chưởng quỹ cũng biết khu này tấc đất tấc vàng, một ngày kiếm được mấy lượng, xin đừng để chúng ta phải chờ lâu, như vậy đi, mấy ngày nữa ta lại tới."
"Vâng... tiểu nhân biết rồi."
Trình Vân Châu cảm thấy chuyện hôm nay đã xong xuôi, vì vậy đứng dậy: "Vậy chúng ta đi trước, Tiễn chưởng quỹ..." Trình Vân Châu hơi kéo âm cuối, con mắt mang theo lạnh lùng: "Ta sẽ chờ tin tốt của ngươi."
Tiễn Tứ mồ hôi ướt dầm dề tiễn ôn thần này đi, vội vàng vào hậu viện thay y phục, Tiễn Tùy Lai đỡ gương mặt bị đánh sưng vù hỏi: "Thúc, thúc định đi đâu vậy? Cháu bị đánh thúc cũng không quan tâm sao?"
Tiễn Tư nghe vậy thì tát một cái, hận sắt không rèn thành thép: "Đều là ngươi chọc ra chuyện tốt, giờ ta phải tới Hầu phủ thương lượng với Tam phu nhân, không ngờ đại phòng lại sinh ra được một nha đầu ghê gớm như vậy... chậc chậc, quả nhiên không cha thì con sớm trưởng thành."
Mấy người Trình Vân Châu vừa ra khỏi cửa tiệm thì Trình Hãn Trì đã hỏi: "Tỷ tỷ, sao không đoạt lại cửa tiệm luôn?"
"Cướp kiểu gì? Đám Hầu phủ không muốn mất mặt nên mới nể mặt chúng ta..., nếu quả thật cứng đối cứng thì nhà chúng ta vừa không quyền lại chẳng thế, sao có thể là đối thủ của họ được." Trình Vân Châu không nhanh không chậm nói.
"Vậy phải chịu đựng tiếp sao?" Trình Hãn Trì cả giận.
Ngữ khí Trình Vân Châu rất kiên định: "Một ngày nào đó tỷ sẽ khiến đám người Hầu phủ phải nhìn sắc mặt của chúng ta mà sống qua ngày."
Trong lúc họ đang nói chuyện thì một gã sai vặt ăn mặc chỉnh tề chạy tới bên cạnh: "Dám hỏi không biết tiểu thư có phải Tứ tiểu thư của Nam Hầu phủ hay không?"
Dư Xuân Thảo đã rất cơ trí, vội vàng ngăn lại trước mặt Trình Vân Châu: "Đúng thế, ngươi có chuyện gì?"
Gã sai vặt nghe vậy thì cao hứng, cười nói: "Không dám giấu giếm, thiếu gia nhà muốn trò chuyện với tiểu thư một chút."
Mấy người Trình Vân Châu vừa bước vào thì đã thấy một tiểu nhị nhanh nhẹn tiến lên đón: "Khách quan, ngài muốn mua gì? Không phải tiểu nhân khoác lác đâu, những món đồ nào đang được lưu hành trong kinh thành thì ở cửa tiệm chúng ta đều có đủ cả."
"Chúng ta không tới để mua đồ." Trình Vân Châu ngồi trên ghế thái sư sơn đỏ ở thính đường, "Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây."
Tiểu nhị hơi sững sờ, cẩn thận quan sát đám người trước mặt, sao hắn không nhớ họ là ai nhỉ? "Chuyện này..., ngài có chuyện gì thì cứ nói với tiểu nhân là được."
"Ngươi thì là cái thứ gì cơ chứ? Dám nói năng với tiểu thư nhà ta như vậy, ngươi có biết ngài ấy là ai không? Nói ra hù chết nhà ngươi." Dư Xuân Thảo vênh váo, hống hách đứng một bên chỉ vào mũi tiểu nhị mà mắng.
Tiểu nhị này họ Tiễn tên Tùy Lai, là cháu trai của chưởng quỹ Tiễn Tứ, luôn ỷ vào quan hệ này mà đi ngang trong cửa hàng, không phải dạng hiền lành gì cho cam. Thấy cách ăn mặc của Trình Vân Châu và Trình Hãn Trì không tính là quá tốt, đoán chừng là tiểu thư, công tử ca con nhà có chút tiền tới nơi này làm dáng, đột nhiên nhớ tới cửa tiệm này thuộc quản lý của Nam Hầu phủ, nghĩ vậy lưng cũng đứng thẳng thớm, nói: "Ai chà, nói chuyện cứng cỏi đấy, gì mà thân phận hù chết ta? Ta thấy các ngươi đang muốn quấy rối mới đúng?"
Tiễn Tùy Lai quay đầu nhếch mắt với tiểu nhị sau lưng, chỉ một lúc sau đã có bảy tám người tới, trong tay người nào cũng cầm gậy gỗ, bộ dáng nếu các ngươi tiếp tục nói bậy bạ thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt.
Trình Vân Châu sững sờ, không phải nàng sợ mấy người này, nếu đã tới đây thì chắc chắn nàng đã chuẩn bị kĩ càng mọi chuyện rồi. Cái nàng không nghĩ tới là chuyện chỉ là một cửa hàng tạp hóa, sao Tam thẩm lại nuôi nhiều thể loại côn đồ như vậy? Rốt cuộc là do phố Đông nhiều kẻ vô lại hay là do tiệm của bọn họ bắt nạt khách nhân?
Trình Hãn Trì chợt đứng dậy, hắn luyện võ từ bé, lại tuổi trẻ khí thịnh, chỉ hận không thể xông lên đánh nhau xem thử quyền cước của bản thân tới đâu, đúng lúc này có người tự dâng tới cửa, hắn rất vui sướng vì có thể đánh đấm: "Được, có gan đấy! Dám gọi nhịp với gia à, các ngươi cùng lên hay là từng người một!"
Mấy tên côn đồ thấy một đứa trẻ ranh mới mười hai mười ba tuổi đã phách lối như vậy thì đều tức giận, nhưng khi thấy hắn huy quyền liền biết là người tập võ, trong lòng chúng hơi lo lắng, một người trong đó hỏi: "Tùy Lai, bọn họ là ai?"
Tùy Lai tức giận hừ mũi nói: "Chỉ là đám trong nhà có chút bạc tới đây giả làm con em thế gia, cũng không nhìn xem cửa tiệm này do ai mở ra."
"Hãn Trì, đệ ngồi xuống đi." Trình Vân Châu nói xong thì quay đầu nói với đám người kia: "Ta là Tứ tiểu thư của Nam Hầu phủ, đây là đệ đệ ta, đứng hàng thứ tám trong phủ."
Tùy Lai vừa mới vào cửa tiệm làm không lâu, chỉ nghe nói Hầu phủ có Ngũ tiểu thư, Nhị công tử, Tam công tử. Chỉ duy nhất có Tứ tiểu thư là chưa từng nghe thấy bao giờ..., hơn nữa Đại phòng Hạ thị đã tách ra ngoài từ lâu, không phải lão bộc trong phủ thì gần như không biết chuyện này, lần này Tùy Lai chỉ cảm thấy Trình Vân Châu tới đây là để quấy rối: "Cái gì mà Tứ tiểu thư với Bát thiếu gia chứ? Trong Nam Hầu phủ chúng ta không có ai tên gọi như thế cả. Vừa nhìn đã biết các người là kẻ lừa bịp, đây cũng không phải nơi đám người quê mùa như các người mang chút đồng bạc lẻ đi tung hoàng, nơi này khắp nơi đều là hoàng thân quốc thích, dòng dõi quý tộc có chiến công. Còn bây giờ thì cút ra ngoài cho ta! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Trình Hãn Trì vốn bị Trình Vân Châu đè lửa giận, khi nghe thấy lời này thì trực tiếp bùng nổ: "Đúng là mắt chó không mọc được ngà voi, đồ khốn!" Sau đó xông lên, nhát mắt đã đánh ngã một người xuống đất.
Cho tới khi tên lưu manh kia bị vật nằm đo đất cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Tiễn Tùy Lai mới phản ứng kịp, hắn ta hoảng hốt kêu: "May đem chúng vây lại cho ta! Các ngươi ngớ người cái gì, đánh đi! Tám người không đánh nổi một thằng ranh à?"
"Không phải tám đánh một, mà là tám đánh hai." Dư Thuận thấy Trình Vân Châu gật đầu đồng ý liền lĩnh mệnh đi tới, hắn cuộn tay áo lên làm lộ ra bắp tay cường tráng, giọng nói trầm thấp.
Đám người còn dư lại vừa vặn vây quanh Trình Hãn Trì, Tiễn Tùy Lai cũng khôi phục lại nét mặt như cũ, khi nghe được lời của Dư Thuận thì bật cười: "Lại một đứa ngốc nhảy ra, đánh luôn cho ta!"
Dư Xuân Thảo sợ Trình Vân Châu lo lắng, nhỏ giọng nói: "Cô nương, người đừng sợ, công phu của cha ta rất tốt, đánh ngã mấy tên công phu mèo ba chân này không thành vấn đề."
Trình Vân Châu nhìn chiêu thức mây trôi nước chảy của Dư Thuận, không nhịn được khen ngợi trong lòng, vừa nhìn đã biết Dư Thuận là cao thủ lão luyện, so với Hãn Trì thì thỏa đáng hơn nhiều, trung thực, ra quyền lại cương ngạnh, hành động không hoảng hốt, không vội vàng, một quyền hạ xuống một người ngã.
"Cha ngươi là người có công phu tốt như thế sao lại luân lạc tới mức bán thịt lợn?"
Dư Xuân Thảo lộ ra vẻ mặt chán nản: "Khi cha nô tỳ đánh nhầm quý nhân rồi bị bắt, nhà phải cầm hết đồ để đổi lấy bạc..., sau đó khó khăn lắm mới lấy được cáu mạng, nương cũng bắt cha phải thề nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được phép dùng lại võ công."
Trình Vân Châu nghe xong thì tỏ vẻ đồng tình: "Nhà các ngươi cũng thật đáng thương."
Dư Xuân Thảo vội vàng khoát tay, sợ sệt nói: "Không phải đâu, cha nô tỳ nói chúng ta gặp được người tốt, phu nhân tâm thiện lương, tiểu thư thì thông mình, còn thiếu gia lại là người dám đảm đương, chỉ cần chúng ta một lòng phục vụ thì sau này chủ tử tốt lên sẽ có trái ngọt."
Trình Vân Châu quay đầu nhìn Dư Thuận cao lớn thô kệch, khuôn mặt ngông cuồng thì thầm nghĩ trong đầu, không nghĩ tới người này tuy nhìn thô tục nhưng lại có người có mắt nhìn. Xem ra ban đầu nàng thu người là không sai.
Chỉ một lúc sau đám lưu manh kia đã ngã xuống đất hết, Tiễn Tùy Lai chỉ kém quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Bà cô ơi, cầu xin ngài bảo họ dừng tay lại đi, tiểu nhân dập đầu cầu xin ngài."
Trình Hãn Trì cảm thấy đánh một lúc đã đỡ ghiền ròi, nhưng sao mới đánh mấy cái đã ngã hết rồi? Thật không có ý nghĩa, vì vậy hắn đạp Tiễn Tùy Lai mấy cái, mắng: "Không phải vừa rồi ngươi rất hung hăng sao? Giờ hung hăng tiếp ta xem đi!"
"Tiểu nhân mắt chó không nhìn thấy thái sơn, đầu lợn lu mờ tâm trí, tiểu... tóm lại tiểu nhân biết sai rồi, cầu gia đừng đánh nữa." Mặt Tiễn Tùy Lai sưng như đầu lợn, thoạt nhìn rất chật vật.
Đúng lúc này, chưởng quỹ Tiền Tứ đang kiểm kê hàng hóa ở hậu viện nghe tiếng gió thì chạy tới, thấy tình hình trong cửa tiệm thì sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng khôi phục lại trấn định, so ra thì nhanh trí hơn Tiễn Tùy Lai rất nhiều, vội vàng hù dọa: "Các ngươi là người nào? Dám tới nơi này quấy rồi? Nên biết đây là cửa hàng của Nam Hầu phủ, lão gia của chúng ta quan hệ rất tốt với Doãn đại nhân của phủ Thuận Thiên, cẩn thận ta cho các người vào nhà lao đếm kiến!"
Trình Vân Châu để Trình Hãn Trì và Dư Thuận ra tay là cho Tam phòng Bạch thị một đòn phủ đầu, nàng muốn để Bạch thị biết nàng không phải trái hông mềm, không phải ai cũng có thể bóp được. Nàng đã lấy lại được cửa hàng, mục đích cũng đạt được một nửa, thấy chưởng quỹ đi ra thì biết nên phải thu tay lại: "Ngươi chính là chưởng quỹ?"
Chưởng quỹ Tiễn Tứ là người có mắt nhìn, thấy cách ăn mặc của Trình Vân Châu không tốt nhưng trên người lại có phong thái của người tôn quý, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, ít đi mấy phần tàn khốc ban đầu: "Chính là tại hạ, xin hỏi sao tiểu thư lại tới cửa tiệm của tại hạ đùa giỡn như vậy? Còn đả thương mấy tiểu nhị của chúng ta?"
"Có thể là ngươi không nhận ra ta, ta là Tứ tiểu thư của Nam Hầu phủ, đây là đệ đệ ta Trình Hãn Trì, là hàng thứ tám trong đám huynh đệ. Lần này ta mang đệ đệ tới là để đệ ấy nhìn cửa hàng. Chắc ngươi cũng nghe Tam phu nhân nói rồi đúng không? Cửa tiệm này cùng với cửa tiệm bên cạnh đều là sản nghiệp của Đại phòng chúng ta cả." Trình Vân Châu không nhanh không chậm nói.
Tiễn Tứ chợt nhớ tới mấy ngày trước Bạch thị đã kêu hắn tới, nói chuyện khế ước đất ở trong tay Đại phòng, nếu Trình Vân Châu tới cửa thì hắn phải bình tĩnh, giả bộ hồ đồ không biết, nhưng mà..., ai có thể nghĩ được chỉ là một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi lại dám tung hoành ngang ngược như vậy? Thoạt nhìn cũng là bộ dáng không đoạt được cửa tiệm thì không bỏ qua!
"Chuyện này tiểu nhân không biết." Tiễn Tứ không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngớ ngẩn.
Trình Vân Châu lấy một tờ văn thư Dư Xuân Thảo đưa tới: "Tiễn chưởng quỹ, thứ này chính là văn thư khế ước đất, giấy trắng mực đen rõ ràng, coi như trước kia ngươi không biết đi, bây giờ thì biết chưa?"
"Chuyện này..., có thể làm phiền Tứ tiêu thư cho tiểu nhân mượn nhìn qua không?" Tiễn Tứ lau mồ hôi trên trán.
Dư Xuân Thảo vội vàng nhận lấy tờ văn thư, sau đó giơ lên trước mặt Tiễn Tứ, nàng không đưa tới mà là mở thẳng cho hắn nhìn: "Thấy rõ không? Chút nữa đừng có nói ngươi không biết chữ."
Tiễn Tứ nhìn tờ văn thư, đúng là thật, thầm cười khổ trong lòng, xem ra chuyện này thật phiền toái.
Dư Xuân Thảo thấy Tiễn Tứ không nói gì, chỉ lo lau mồ hôi, nhịn không được chống eo: "Ngươi nói gì đi xem nào!"
"Tiêu nhân đã thấy rồi, chỉ là chuyện này còn phải bẩm báo với Tam phu nhân, hỏi xem tình huống này như nào." Tiễn Tứ vội vàng nói.
Trình Vân Châu nháy mắt với Dư Xuân Thảo, kêu nàng ta quay lại, sau đó nói với Tiễn Tứ: "Vậy cũng được, nhưng chúng ta rất vội, cần phải thu hồi lại cửa tiêm gấp, chắc chưởng quỹ cũng biết khu này tấc đất tấc vàng, một ngày kiếm được mấy lượng, xin đừng để chúng ta phải chờ lâu, như vậy đi, mấy ngày nữa ta lại tới."
"Vâng... tiểu nhân biết rồi."
Trình Vân Châu cảm thấy chuyện hôm nay đã xong xuôi, vì vậy đứng dậy: "Vậy chúng ta đi trước, Tiễn chưởng quỹ..." Trình Vân Châu hơi kéo âm cuối, con mắt mang theo lạnh lùng: "Ta sẽ chờ tin tốt của ngươi."
Tiễn Tứ mồ hôi ướt dầm dề tiễn ôn thần này đi, vội vàng vào hậu viện thay y phục, Tiễn Tùy Lai đỡ gương mặt bị đánh sưng vù hỏi: "Thúc, thúc định đi đâu vậy? Cháu bị đánh thúc cũng không quan tâm sao?"
Tiễn Tư nghe vậy thì tát một cái, hận sắt không rèn thành thép: "Đều là ngươi chọc ra chuyện tốt, giờ ta phải tới Hầu phủ thương lượng với Tam phu nhân, không ngờ đại phòng lại sinh ra được một nha đầu ghê gớm như vậy... chậc chậc, quả nhiên không cha thì con sớm trưởng thành."
Mấy người Trình Vân Châu vừa ra khỏi cửa tiệm thì Trình Hãn Trì đã hỏi: "Tỷ tỷ, sao không đoạt lại cửa tiệm luôn?"
"Cướp kiểu gì? Đám Hầu phủ không muốn mất mặt nên mới nể mặt chúng ta..., nếu quả thật cứng đối cứng thì nhà chúng ta vừa không quyền lại chẳng thế, sao có thể là đối thủ của họ được." Trình Vân Châu không nhanh không chậm nói.
"Vậy phải chịu đựng tiếp sao?" Trình Hãn Trì cả giận.
Ngữ khí Trình Vân Châu rất kiên định: "Một ngày nào đó tỷ sẽ khiến đám người Hầu phủ phải nhìn sắc mặt của chúng ta mà sống qua ngày."
Trong lúc họ đang nói chuyện thì một gã sai vặt ăn mặc chỉnh tề chạy tới bên cạnh: "Dám hỏi không biết tiểu thư có phải Tứ tiểu thư của Nam Hầu phủ hay không?"
Dư Xuân Thảo đã rất cơ trí, vội vàng ngăn lại trước mặt Trình Vân Châu: "Đúng thế, ngươi có chuyện gì?"
Gã sai vặt nghe vậy thì cao hứng, cười nói: "Không dám giấu giếm, thiếu gia nhà muốn trò chuyện với tiểu thư một chút."
Bình luận facebook