• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hào môn đích thê thất thân (7 Viewers)

  • Chương 18: Thanh Phong Lâu

Edit: Mô Mô



"Sao vậy? Tiểu thư nhận thức Thư thế tử sao?" Mẫn Mặc Trần kinh ngạc hỏi.



Trình Vân Châu vội vàng thu liễm vẻ mặc kinh ngạc, lắc đầu nói: "Có duyên gặp gỡ mấy lần thôi."



Trình Hãn Trì ngồi cạnh cảm thấy có điểm không đúng, không phải lần trước hắn bị người ta tính kế phải vào đại lao ở phủ Thuận Thiên đã được thế tử gia phủ Minh quốc công cứu hay sao? Sao tỷ tỷ lại nói không quen biết? Nhưng bấy giờ hai tỷ đệ họ đang ở trước mặt Mẫn Mặc Trần, chuyện này không tiện hỏi trực tiếp, sợ Mẫn công tử hiểu lầm tỷ tỷ, đành đè nén nghi hoặc vào lòng.



Phiến Họa tiếp tục nói: "Trù phu hôm nay cũng bị bắt đi tra hỏi, không thể làm thức ăn được. Trưởng quỹ Thanh Phong lầu nghe nói ngài gọi món liền nói có, nhưng đồ ăn không được nóng. Còn đồ ngọt thì có mấy thứ, một chút nữa sẽ để người mang tới."



Mẫn Mặc Trần nghe vậy thì áy náy nhìn Trình Vân Châu nói: "Ủy khuất Vân Châu tiểu thư rồi."



Trình Vân Châu vội vàng lắc đầu: "Mẫn công tử đừng khách khí."



Hai người đều nhường nhịn nhau, lời nói ôn hòa, một người là cố gắng lấy lòng, người còn lại thì cố gắng phụ họa, lại có thêm Trình Hãn Trì tính tình lanh lợi ngồi ở đây, lúc nào cũng có chuyện để nói, chỉ một lúc sau bầu không khí trong nhã gian đã được hâm nóng trở lại, mọi người gần như quên đi chuyện bên ngoài đang có binh lính tra xét nghịch tặc.



Khi Thư Cẩn Nam dẫn theo hộ vệ tới thì nhìn thấy tình hình trong này, Trình Vân Châu thản nhiên cười cười nói nói, mi mục thanh thuần, hiển nhiên nàng ta đang rất sung sướng tự đắc, mà vị hôn phu của nàng ta là Mẫn Mặc Trần như quý công tử thanh nhã ngồi bên cạnh, vừa lịch sự lại tao nhã, từ đầu tới chân sặc mùi con nhà gia giáo phong độ, hai người ngồi cạnh nhau, tựa như đôi thần tiên quyến lữ, môn đăng hộ đối, khiến hô hấp Thư Cẩn Nam không nhịn được hơi chậm lại, nhìn hộ vệ Huyên Trần đằng sau mình một cái.



Huyên Trần vội vàng hội ý, nói: "Chúng ta tới đây tra xem nhã gian của các ngươi có chứa nghịch tặc bên trong hay không!'



Mẫn Mặc Trần và Thư Cẩn Nam từ trước tới giờ chỉ từng nghe qua danh tiếng của đối phương, xưa giờ chưa từng thấy mặt bao giờ. Tuổi tác của hai người tương đương nhau, đều được mọi người trong kinh thành ca tụng là công thử thế gia, một người là thế tử phủ quốc công, xuất thân hoàng thân quốc thích, hành động bá đạo không câu nệ. Người còn lại xuất thân thư hương thế gia, tài năng ngút trời nhưng bướng bỉnh khó chiều, lần này chạm mặt trái lại mang cho mọi người cảm giác kỳ phùng địch thủ gặp nhau.



"Nơi nhỏ như này vừa liếc qua đã rõ ngay, nhưng nếu thế tử gia giữ vững lập trường của mình, lại nói đây là chuyện của triều đình, dân đen như chúng ta vẫn nên phối hợp." Mẫn Mặc Trần đứng dậy, rất tự nhiên chắn trước người Trình Vân Châu, thật ra động tác này của hắn cũng không coi là quá phận, nói thế nào thì Trình Vân Châu cũng là nương tư chưa vào cửa của hắn, bảo vệ nàng sau lưng như này cũng hợp tình hợp lý, chẳng qua hành động đó lại kích thích tới người kia.



Hai mắt Thư Cẩn Nam tối lại, không nhịn được nói: "Có vẻ người sau lưng Mẫn công tử là tứ tiểu thư Hầu phủ đúng không? Chẳng lẽ hai người không chờ kịp ngày thành thân đã tới đây tư hội?"



Mẫn Mặc Trần từ nhỏ mồm mép không thua ai bao giờ, lập tức phản bác: "Thế tử hiểu lầm, hôm nay ta trùng hợp ra ngoài gặp bạn tốt, vô tình gặp Tứ tiểu thư và Bát công tử bên ngoài nên mới mời tới đây nói chuyện, trước mặt có nhiều người như thế sao có thể coi là tư hội?"



"Ồ, nam tân nữ tú chưa lập gia thất ngồi nói chuyện trong nhã gian nhỏ hẹp là không phải tư hội?" Mặc dù Thư Cẩn Nam nói như vậy nhưng trong mắt nói rõ hắn ta không tin, giọng nói còn mang theo vẻ ngạo mạn.



Mẫn Mặc Trần cười lạnh: "Nói chung thì ở trong mắt thế tử gia ngài, chỉ cần là nam nhân và nữ nhân ở gần nhau đều dùng hai chữ tư hội để hình dung, tựa như trong phủ của thế tử ngài sắp không còn chỗ ở cho thị nữ được nạp liên tục, có vẻ Thư thế tử không biết giữa nam nhân và nữ nhân còn có tình nghĩa và thưởng thức giữa đôi bên."



Mặt Thư Cẩn Nam hơi tối lại, nhưng vẫn nở nụ cười thản nhiên, tự đắc nói: "Cũng đúng, ta lỡ quên mất bệnh của Mẫn Lục công tử, thân thể xương cốt không tốt, gió thổi một cái liền gục, đừng nói là vụng trộm gặp mặt, cho dù cầm một ly trà cũng coi là miễn cưỡng." Nói xong lại híp mắt ngạo mạn nhìn Mẫn Mặc Trần, Mẫn Mặc Trần cũng không yếu thế, ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn lại.



Hai người giao đấu ánh mắt trong nhã gian nhỏ, cùng thấy được sự khinh thường, khó chơi và ngạo mạn trong mắt người kia.



Trong lúc hai người đang giao tranh gay gắt, Huyên Trần cũng lục soát xong, vội bẩm báo: "Thế tử gia, chỗ này không có."



Thư Cẩn Nam sâu kín nhìn Mẫn Mặc Trần một cái, phất tay áo rời đi.



Chờ tiếng bước chân của hắn ngày càng xa, Trình Vân Châu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, Mẫn Mặc Trần đứng trước mặt nàng an ủi: "Có phải hù dọa tới tiểu thư rồi không?"



Trình Vân Châu mỉm cười, lắc đầu nói: "Ta chỉ đang nghĩ lúc nào mới có thể về."



Mẫn Mặc Trần săn sóc rót một ly trà đưa cho Trình Vân Châu, nói: "Uống đi, chắc sắp được rồi, Thanh Phong lầu nhỏ như thế, hơn nữa họ cũng mang tới mấy trăm người mà."



Trình Vân Châu không nhịn được cười, nói: "Không biết nghịch tặc trong miệng họ là ai?"



Trình Hãn Trì chỉ nghe đại khái, giải thích: "Là nghịch tặc tiền triều Hồng Liên Giáo."



"Hồng Liên Giáo?" Trình Vân Châu không hiểu hỏi ngược lại: "Hồng Liên Giáo này sao lại bị gọi là nghịch tặc?"



Mẫn Mặc Trần thấy nàng tò mò thì vội tiếp lời: "Thật ra Hồng Liên Giáo là tàn dư cấm vệ của hoàng đế tiền triều Thuận Nghiêu, năm đó lúc Thánh Đức hoàng đế mang theo binh mã tấn công vào kinh thành, ba nghìn lính cấm vệ quân đã mang theo tiểu hoàng tử chưa được ba tuổi chạy ra ngoài, sau đó cấu kết với lực lượng còn sót lại thiết lập nên Hồng Liên Giáo, nhận tiểu hoàng tử làm giáo chủ..., từ đó tới giờ chưa từng an phận qua." Mẫn Mặc Trần nói tới đây thì hơi dừng lại: "Còn động tĩnh lớn như hôm nay chắc hẳn có liên quan tới chuyện hoàng đế bệ hạ bị đâm, bọn họ đều nói do Hồng Liên Giáo làm."



Trình Vân Châu hít một hơi, nói: "Hoàng đế bệ hạ bị đâm sao? Đây không phải là chuyện nhỏ, không trách mấy hôm trước cổng thành đóng chặt, nghiêm tra từng người ra vào thành."



Mẫn Mặc Trần cũng không phải dạng người ngồi lỳ ở nhà, ếch ngồi đáy giếng, phần lớn con cháu nhà họ Mẫn đều nhậm chức trong triều đình, cộng thêm Mẫn Thuần lại là Văn Uyên Các Đại học sĩ, vào được nội các làm quan dĩ nhiên tin tức có được cũng linh động hơn so với tỷ đệ Trình Vân Châu nhiều: "Chính là thế."



Trình Vân Châu trầm mặc, hơi lo lắng nói: "Ta và Hãn Trì đã ra ngoài gần cả ngày rồi, có lẽ mẫu thân ở nhà đang lo lắng."



Mẫn Mặc Trần thấy Trình Vân Châu nói vậy đành nói với Phiến Họa bên cạnh: "Ngươi xuống dưới hỏi xem lúc nào mới có thể ra ngoài?"



Phiến Họa nghe chủ tử phân phó thì sợ run cả người: "Công tử ơi, vừa nãy có người tự xưng là quản sự trong phủ Nhạc An quận chúa muốn ra ngoài, hắn ta cho rằng có Nhạc An quận chúa chống lưng thì không ai dám ngăn cản cả, kết quả bị thế tử phủ Minh quốc công không nói hai lời rút kiếm đâm chết, tiểu Họa có hơi... sợ."



Mẫn Mặc Trần nói: "Sợ cái gì? Vừa rồi hắn ta giết người cũng để thị uy với mọi người thôi, hôm nay ở đây do hắn ta nắm giữ, dĩ nhiên sẽ không để xảy ra huyết án."



Từ trước tới giờ Phiến Họa luôn ngưỡng mộ Mẫn Mặc Trần, không hề nghi ngờ lời nói của hắn, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.



Trong lúc mọi người nóng lòng chờ đợi, Phiến Họa vội vàng đi vào, trên mặt hắn ta lộ ra hốt hoảng: "Nô tài vừa xuống đã thấy Thư thế tử đang nổi cái, nói nếu không tìm được nghịch tặc thì nhất định là có người trong Thanh Phong lầu che giấu, hôm nay không giao người ra thì đừng ai nghĩ về nhà."



Mẫn Mặc Trần kéo ống tay áo, hừ lạnh: "Cũng chỉ có hắn có lá gan lớn như thế, Thanh Phong Lầu là tửu lâu số một số hai kinh thành, người có thể tới đây dùng cơm đều không phải người bình thường, hắn nghĩ chỉ một câu nói của hắn không cho ra thì có thể không có ra thật sao? Chúng ta nhìn thử xem, nhất định sẽ có người làm loạn lên cho xem." Nói xong thì nhấp một ngụm trà, xong rồi ôn hòa nhìn Trình Vân Châu và Trình Hãn Trì, nói: "Hai người đừng nóng lòng."



Trình Vân Châu vừa tán thưởng tâm tư thấu hiểu, thông minh của Mẫn Mặc Trần, một bên cũng hiểu lời của Thư Cẩn Nam như nào. Nàng hiểu tính cách của hắn ta, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, không quản phía trước là quỷ thần đầu trâu mặt ngựa như nào, cho dù là hoàng đế bệ hạ đích thân ngăn cản cũng vô ích. "Lục công tử, cho dù có người làm loạn thì tính tình của Thư thế tử cuồng ngạo không quan tâm bất kì ai, sợ rằng hắn nói được thì làm được, có lẽ chúng ta sẽ phải ngốc ở đây cho tới khi hắn bắt được nghịch tặc hoặc xảy ra biến cố khác."



Mẫn Mặc Trần nắm chặt quai bình trà, sau đó cười rộ lên, nhìn chăm chú Trình Vân Châu, nói: "Vân Châu tiểu thư nói rất có lý."



Trình Vân Châu thấy Mẫn Mặc Trần nhìn mình chăm chú thì không được tự nhiên, cúi thấp đầu xuống: "Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi."



Mẫn Mặc Trần lại khen ngợi: "Vân Châu tiểu thư đừng khiêm tốn." Lúc này tâm tư Mẫn Mặc Trần nhanh chóng vận chuyển, ngày đó hắn nghe nói chuyện Trình Vân Châu làm loạn ở Nam Hầu phủ, hành động rất quyết đoán, thủ pháp lưỡng bại câu thương, cảm thấy nữ nhân này vừa cam đảm lại vừa nhanh trí.



Hôm nay gặp mặt càng khiến hắn mừng hơn, lấy tình hình hiện tại của Thanh Phong Lầu, đại đa số tiểu thư khuê phòng khác sẽ sợ mất hồn mất vía, thậm chí là khóc lóc sướt mướt, hoặc nhanh chóng thoái thác thân phận mau chóng về nhà. Nhưng Trình Vân Châu không như thế, nàng bình tĩnh phân tích tiến triển tiếp theo, phân tích cả hành động của Thư Cẩn Nam, người tỉnh táo như nàng gặp nguy không vội, không phải đây chính là người mà hắn luôn mong muốn lấy được hay sao?



Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ một lúc sau trong đại sảnh đã truyền tới tiếng thót chói tai của nữ nhân, đám người trong nhã gian Trình Vân Châu đang ở sợ hết hồn. Đúng lúc này Phiến Họa mang theo gương mặt tái nhợt đi vào: "Công tử, có tỳ nữ của một vị tiểu thư bị nghịch tặc giết, bây giờ mọi người đang rất hoang mang lo sợ, Thư thế tử cho gọi tất cả mọi người cùng tập trung ở đại sảnh để dễ bề bảo vệ."



Nghe vậy, Trình Vân Châu lộ ra vẻ mặt suy tư.



Chỉ một lúc sau đại sảnh Thanh Phong Lầu đã đông nghịt người, Trình Vân Châu vừa giương mắt nhìn đã thấy được không ít người có thân phận cao đang ngồi hết bốn năm cái bàn, những người không có thân phận cao bằng thì ngồi trên chiếu, hiển nhiên cũng chẳng ai dám làm gì.



Thư Cẩn Nam mặc áo giáp màu trắng, mũ sắt màu đỏ có tua dài, khí thế hiên ngang lẫm liệt ngồi ở cái bàn cạnh cửa sổ, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng xoay nhẫn ngọc trong tay, bên người hắn là những hộ vệ mặc áo giáp sắt, thoạt nhìn cực kì uy phong.



Huyên Trần nói với Thư Cẩn Nam: "Thế tử gia, trong đây đều lại những người không nên đắc tội, cứ kéo dài như thế thực sự có thể tìm ra được nghịch tặc không? Nếu không chúng ta để một số người đi trước."



"Ta nói có thể là có thể, còn để họ đi sao? Nếu có nghịch tặc ẩn núp bên trong thì thế nào?"



"Nhưng mà..."



"Không nhưng nhị gì cả, nếu ai không nghe lời thì giết!" Thư Cẩn Nam vừa nói vừa liếc nhìn đám người trong sảnh, vừa vặn bắt gặp tầm mắt của Trình Vân Châu, hắn ta không tự chủ cười nhẹ một tiếng, nụ cười hàm chứa ý vị sâu xa, mới thế đã khiến Trình Vân Châu giật mình, vội vàng cúi đầu xuống làm như không thấy, nhưng tim trong lồng ngực đập bình bịch không thôi.



Trong không gian yên tĩnh như chết lặng ấy, cuối cùng cũng có người ngồi không yên: "Thư thế tử, rốt cuộc phải chờ tới bao giờ? Mấy ngày hôm nay mẫu thân của ta có hơi khó chịu trong người, hôm nay ta phải về sớm một chút." Người nói chính là đại công tử Tả Lê nhà công bộ viên ngoại lang.



Tả Lê vừa nói xong thì có rất nhiều người khác phụ họa theo, sảnh đường an tĩnh lập tức trở nên cực kì náo nhiệt.



Thư Cẩn Nam đứng lên, đi mấy bước về phía đám người: "Ta cũng rất muốn để các vị về sớm một chút, nhưng không biết vì sao mà tên nghịch tặc kia rất giỏi dịch dung, bây giờ hắn lại đổi dung mạo thành một trong số các vị lẫn vào đây, ta cũng không biết đó là người nào cả." Thư Cẩn Nam nói tới đây thì kéo dài giọng: "Nói không chừng là nha hoàn cạnh các người, là bạn cùng tới của các người, tất cả đều có khả năng là nghịch tặc giả dạng."



Lời vừa ra khiến mọi người biến đổi sắc mặt, tất cả đều tỏ ra sợ hãi, quan sát lẫn nhau, vội vàng hỏi mấy chuyện ngày xưa mới cảm thấy an tâm một chút.



Lại qua thêm mấy tiếng nữa, giờ đã là chạng vạng, mọi người ai cũng đói thắt bụng, mấy cái bánh ngọt trong phòng bếp kia đã sớm hết sạch không còn một mống, ngay cả nước nóng cũng không còn.



"Thư thế tử, bao giờ ngươi mới để chúng ta về?" Tiểu nhi tử Vương Chí của Đại lý tự khanh Vương Vĩ Văn không nhịn được đứng lên chất vấn.



Thư Cẩn Nam vẫn tiếp tục chơi đùa nhẫn ngọc trong tay, không buồn ngẩng đầu lên đáp: "Chờ bắt được nghịch tặc."



"Do ngươi vô dụng không bắt được lại kéo chân chúng ta, ta không chờ được, trong nhà còn một đống chuyện." Vương Chí tức giận nói xong liền mang theo tùy tùng cưỡng ép mở cửa ra ngoài.



Đúng lúc này một thanh kiếm phi tới đặt lên cổ Vương Chí: "Vương Chí, lá gan người đủ lớn."



Vương Chí giương mắt nhìn, không biết Thư Cẩn Nam đã xuất hiện trước mặt hắn tự lúc nào, bảo kiếm trong tay lóe lên hàn quang lạnh lẽo đang dán vào cổ hắn, tựa hồ chỉ cần hắn động nhẹ một cái thôi bảo kiếm sẽ cứa sâu vào trong. Vương Chí cả kinh thất sắc, nhưng vẫn mạnh miệng: "Thư Cẩn Nam, ta không tin ngươi dám giết ta?"



Con ngươi Thư Cẩn Nam chứa đầy hàn ý: "Ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi à?"



"Cha ta... ông ấy sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn buông kiếm để ta đi ra ngoài ta sẽ coi chuyện này chưa từng phát sinh." Vương Chí cảm thấy lưỡi kiếm này cực kì sắc bén, chỉ đặt hờ trên cổ cũng khiến hắn cảm thấy hơi đau đớn.



"Ta đang phụng mệnh ý chỉ của hoàng đế bệ hạ lùng bắt nghịch tặc, còn người thân là gia quyến của Đại lý tự khanh, không những không giúp mà còn làm cản trở, ngươi nói xem ta có dám giết ngươi hay không?" Giọng Thư Cẩn Nam giống như diêm vương duới địa ngục, khiến mọi người sợ hãi không thôi.



"Ngươi.... Ngươi dám!" Cảm giác được lưỡi kiếm không ngừng chuyển động, Vương Chí không nhịn được hoảng sợ: "Thư Cẩn Nam, coi như không không nể mặt cha ta cũng phải nể mặt nhạc phụ tương lai của ta là nội các thủ vụ! Ngươi có cảm thấy bản thân rất ngông cuồng tự đại.... A!" Vương Chí dám chống đối Thư Cẩn Nam cũng vì sau lưng hắn có đại thụ chống lưng, vừa rồi nội các thủ phụ Mã gia đã quyết định hôn sự với Đại lý tự khanh nên hắn tự cho rằng không ai dám ngăn cản hắn.



Chẳng qua Vương Chí đã đánh giá thấp người ngay cả thái tử cũng dám đánh như Thư Cẩn Nam, hắn ta còn chưa nói hết lời thì cái đầu đã rơi xuống đất lăn lông lốc, hai con mắt trợn to lộ ra vẻ mặt kinh hoảng tột độ.



Ai cũng không nghĩ tới Thư Cẩn Nam sẽ thật sự hạ thủ, trong sảnh đường lập tức ang lên tiếng thét chói tai của nữ nhân và tiếng hít khí lạnh của cánh nam nhân, có mấy vị tiểu thư không chịu nổi màn máu tanh này đã trực tiếp ngất xỉu.



Trình Minh Châu tái mặt nắm chặt tay, một lúc lâu mới nén lại cảm xúc chán ghét và kinh hoàng, bỗng nhiên nàng cảm thấy trên mu bàn tay mát lạnh, không nhịn được giương mắt nhìn, là Mẫn Mặc Trần đang nở nụ cười ấm áp, nhỏ giọng nói với nàng: "Không sao, sợ thì đừng nhìn."



Hóa ra bàn tay kia là của Mẫn Mặc Trần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom