-
Chương 12: Công dụng tuyệt diệu của bình phong
Edit: Mô Mô
Mới vừa rồi trời vẫn trong xanh, đột nhiên liền nổi gió lớn, một lúc sau đã nghe thấy tiếng mưa tí tách đập vào chấn song cửa sổ.
Trình Vân Châu căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt tấm đệm, muốn quay đầu nhìn lại nhưng sợ bị người khác nhìn thấy.
"Ngũ tiểu thư, sao ngài lại ở đây? Nô tỳ tìm ngài nãy giờ."
"Ta nhức đầu, nên mới ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, ai, thời tiết nói đổi liền đổi, gánh hát bên ngoài đã dừng rồi sao?" Đó là giọng của Trình Minh Châu, hiển nhiên, người nói đâu tiên chính là nha hoàn thiếp thân của nàng ta.
"Chưa đâu, mấy vị thái thái rất thích nên lại nghe thêm mấy khúc."
Trình Vân Châu khủng hoảng trong lòng, Trình Minh Châu nói ngồi ở nơi này một lúc, vậy là nơi nào? Ngồi ở hành lang hay ở đâu? Hay là ngồi ở trong phòng khách? Nàng chợt nhớ tới ánh mắt xem thường của Trình Minh Châu, tâm phiền ý loạn không thôi, nếu nàng ta nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của nàng và Thư Cẩn Nam..., nàng mất thể diện cũng chẳng sao, dù sao cùng lắm là chết, nhưng mẫu thân và đệ đệ sẽ thế nào?
Tai mắt Thư Cẩn Nam nhanh nhạy, lúc Trình Minh Châu tới gần cũng phát hiện ra, nhưng vì đối phương cách khá xa nên hắn cũng không để ý, không nghĩ tới nàng ta vào phòng từ lúc nào, hắn đang suu nghĩ không biết có nên đổi vào phòng bên trong hay không, nhưng đột nhiên cảm nhận được sự sảng khoái bất ngờ, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Trình Vân Châu đãng lộ ra bộ mặt nóng nảy, cả người khẩn trương căng chặt, đặt biệt là nơi đó còn bóp chặt lấy phái nam của hắn, tư vị này còn mất hồn hơn so với vừa rồi.
"Đồ đê tiện, có phải bị người khác nhìn thấy rất sảng khoái hay không?" Thư Cẩn Nam tiến tới bên tai Trình Vân Châu, cắn vành tai mượt mà của nàng, nhỏ giọng nói.
Trình Vân Châu bị giật mình, muốn rút người rời đi lại bị Thư Cẩn Nam nắm chặt hông, trong lòng gấp gáp không thôi, định nói chuyện nhưng lại sợ bị người bên ngoài nghe thấy, chỉ chốc lát đầu đã ướt đẫm mồ hôi.
Thư Cẩn Nam thì trái ngược, hắn chỉ cảm thấy tư vị đặc biệt này hắn chưa từng trải qua trong đời bao giờ, vừa nắm chặt lại vừa mềm mại, lại cực kì kích thích, sau đó hắn nhẹ nhàng rút ra, lại đâm mạnh vào, không để ý bên ngoài tấm bình phong còn có người, tiếp tục luật động.
"Thật là nhiều nước, quả nhiên người chỉ là loại nữ nhân dâm đãng." Thư Cẩn Nam làm một lúc thì phát hiện, bình thường hắn phải cọ xát nửa ngày thì chỗ kiểu mới ướt át, nhưng hôm nay ướt nhẹp như ngập nước vậy, thoải mái hơn rất nhiều so với thường ngày, hắn nhắm mắt lại, sảng khoái ập tới không có gì sánh kịp, trần trí lúc thanh tỉnh, lúc lại mơ hồ...., "Ngươi nói xem, nếu Minh Châu phát hiện ngươi đang làm loại chuyện này thì nàng sẽ nhìn ngươi như thế nào?"
Trình Vân Châu gần như bật khóc, nhỏ giọng nói: "Gia, cầu xin ngươi."
"Cầu xin ta cái gì? Không phải vẫn đang cố gắng làm ngươi sao?" Thư Cẩn Nam cố ý vặn vẹo lời của Trình Vân Châu, không biết tại sao, hắn càng làm như vậy lại càng cảm thấy kích thích, hắn rất vui vẻ, nếu không phải sợ người ở bên ngoài nghe thấy thì hắn rất muốn lớn tiếng nói ra, loại hạ thấp âm giọng này quả thật khiến hắn mệt gần chết.
Đúng lúc này, Trình Vân Châu nghe thấy nha hoàn kia nói với Trình Minh Châu chuyện ở thọ yến bên nam khách: "Ngũ tiểu thư, hôm nay nô tỳ nhìn thấy thế tử gia của Minh quốc công phủ."
Trình Minh Châu nói: "Ồ, hắn cùng cha ta khá thân quen, tới đây cũng đúng."
"Ngũ tiểu thư, sao nô tỳ lại cảm thấy thế tử gia của Minh quốc công phủ tới chúc thọ là vì tiểu thư chứ?"
"Nói bậy, lời này ngươi có thể nói ra sao?" Trình Minh Châu tức giận nói.
Nha hoàn kia bị nạt lập tức xin lỗi, nói một lúc mới khiến Trình Minh Châu bớt giận: "Nô tỳ cảm thấy cả kinh thành ai cũng nói ngài và Minh thế tử rất hợp nhau, đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ vậy, nô tỳ cũng nghe nói vị thế tử gia này thích nhất là thu thập bức họa mà tiểu thư vẽ, còn nói nét vẽ phiêu dật, linh động, có khí phát..., nô tỳ cũng nghe nói tiếp người này mắt cao hơn đầu, rất ít khi khen ngợi người khác."
"Vậy thì sao chứ..." Giọng Trình Minh Châu dần trở nên mềm mại, sâu kín nói: "Cha và mẫu thân ta hy vọng ta được gả vào phủ Thái tử, sợ rằng hữu duyên không phận."
"Ngũ tiểu thư, ngài đừng nói như vậy, chuyện thái tử phi còn chưa được quyết định xong đâu."
Trình Minh Châu nhìn bình phong trong phòng, phía dưới khe hở còn có thể nhìn thấy được một đôi giày ống thấp màu xanh đen, nếu nàng ta nhớ không lầm thì đây hẳn là loại mà Thư Cẩn Nam đi, nàng ta vuốt ngực làm bộ thương tâm nói: "Từ xưa tới nay hôn sự đều do phụ mẫu đặt, nếu đã định ược thì một nữ tử chưa xuất giá như ta có thể nói gì chứ?... Thế tử gia có thể coi là nam nhân tốt hiếm có, nhưng mà..."
Trình Vân Châu đằng sao tấm bình phong nghe tới đây thì không tự chủ nhớ tới xuân yến Nhạc An quận chúa tổ chức, tới phút cuối kia Thư Cẩn Nam đã kêu tên của Trình Minh Châu, trong lòng nàng không nhịn được cảm thấy bi ai, một người là nam nhân làm nhục nàng, một người lại xem thường nàng, đúng là tuyệt phối!
Thư Cẩn Nam nghe thấy những lời Trình Minh Châu nói thì sảng khoái cả người, hắn cầm bầu ngực của Trình Vân Châu rồi xoa nắn, bóp nhẹ một cái nói: "Làm sao, ghen à?" Sau đó ra vào mấy chục lần, lúc này mới quay người Trình Vân Châu lại, hai người mặt đối mặt.
Trình Vân Châu nắm chặt quả đấm, không chịu nói lời nào, chỉ mong nhanh chút cho xong.
Thư Cẩn Nam nhìn khuôn mặt quật cường này, bỗng nhiên cười lạnh, nói: "Ngươi coi mình là thứ gì? Thân phận này của ngươi còn có quyền ghen à? Một tiểu tiện nhân dâm đãng như người sao có thể so sánh với đường muội Trình Minh Châu danh môn khuê tú được, ngươi chỉ là thứ nữ nhân làm ấm giường thôi."
Hai mắt Trình Minh Châu như toát ra lửa.
Thư Cẩn Nam không để ý tiếp tục luật động, sự tức giận lại bị thay thế bằng nỗi sợ hãi bị phát hiện, nàng chỉ có thể ôm chặt hông Thư Cẩn Nam, hòng hòa hoãn tốc độ của hắn, cũng như để thanh âm nhỏ một chút.
"Tiểu thư, hình như ta nghe được tiếng gì đó?"
Trình Minh châu âm thầm tính toán lời nói ban này, sau đó không nhanh không chậm nói: "Phải không? Chắc ngươi nghe lầm rồi, bên ngoài trời lại đang mưa to, gió cũng lớn, khó tránh có chút động tĩnh."
Nha hoàn kia nghe xong thì gật đầu: "Trời hôm nay mưa thật lớn, chắc là tiếng mưa rơi... ai, Ngũ tiểu thư, nô tỳ không mang theo dù, để nô tỳ vào trong tìm giúp ngài."
Thoáng chốc, Thư Cẩn Nam cảm thấy mình sắp bị người nào đó làm cho thư sướng đến chết: "Làm sao? Đường muội muốn vào xem ngươi bị nam nhân đè, có phải cảm thấy rất cao hứng hay không?"
Trình Vân Châu vội tới bật khóc, nơi nào thèm so đo với giọng điệu châm chọc của Thư Cẩn Nam, vội vàng nói: "Thế tử gia, cầu xin ngài, đừng để họ đi vào."
Thư Cẩn Nam mỉm cười, nói: "Chân mọc trên người các nàng, cũng không phải muốn vào thì vào ngay được."
P/s: Likem comment ủng hộ cho edit có động lực với ạ.
Mới vừa rồi trời vẫn trong xanh, đột nhiên liền nổi gió lớn, một lúc sau đã nghe thấy tiếng mưa tí tách đập vào chấn song cửa sổ.
Trình Vân Châu căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, hai tay nắm chặt tấm đệm, muốn quay đầu nhìn lại nhưng sợ bị người khác nhìn thấy.
"Ngũ tiểu thư, sao ngài lại ở đây? Nô tỳ tìm ngài nãy giờ."
"Ta nhức đầu, nên mới ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, ai, thời tiết nói đổi liền đổi, gánh hát bên ngoài đã dừng rồi sao?" Đó là giọng của Trình Minh Châu, hiển nhiên, người nói đâu tiên chính là nha hoàn thiếp thân của nàng ta.
"Chưa đâu, mấy vị thái thái rất thích nên lại nghe thêm mấy khúc."
Trình Vân Châu khủng hoảng trong lòng, Trình Minh Châu nói ngồi ở nơi này một lúc, vậy là nơi nào? Ngồi ở hành lang hay ở đâu? Hay là ngồi ở trong phòng khách? Nàng chợt nhớ tới ánh mắt xem thường của Trình Minh Châu, tâm phiền ý loạn không thôi, nếu nàng ta nhìn thấy tình cảnh hiện giờ của nàng và Thư Cẩn Nam..., nàng mất thể diện cũng chẳng sao, dù sao cùng lắm là chết, nhưng mẫu thân và đệ đệ sẽ thế nào?
Tai mắt Thư Cẩn Nam nhanh nhạy, lúc Trình Minh Châu tới gần cũng phát hiện ra, nhưng vì đối phương cách khá xa nên hắn cũng không để ý, không nghĩ tới nàng ta vào phòng từ lúc nào, hắn đang suu nghĩ không biết có nên đổi vào phòng bên trong hay không, nhưng đột nhiên cảm nhận được sự sảng khoái bất ngờ, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Trình Vân Châu đãng lộ ra bộ mặt nóng nảy, cả người khẩn trương căng chặt, đặt biệt là nơi đó còn bóp chặt lấy phái nam của hắn, tư vị này còn mất hồn hơn so với vừa rồi.
"Đồ đê tiện, có phải bị người khác nhìn thấy rất sảng khoái hay không?" Thư Cẩn Nam tiến tới bên tai Trình Vân Châu, cắn vành tai mượt mà của nàng, nhỏ giọng nói.
Trình Vân Châu bị giật mình, muốn rút người rời đi lại bị Thư Cẩn Nam nắm chặt hông, trong lòng gấp gáp không thôi, định nói chuyện nhưng lại sợ bị người bên ngoài nghe thấy, chỉ chốc lát đầu đã ướt đẫm mồ hôi.
Thư Cẩn Nam thì trái ngược, hắn chỉ cảm thấy tư vị đặc biệt này hắn chưa từng trải qua trong đời bao giờ, vừa nắm chặt lại vừa mềm mại, lại cực kì kích thích, sau đó hắn nhẹ nhàng rút ra, lại đâm mạnh vào, không để ý bên ngoài tấm bình phong còn có người, tiếp tục luật động.
"Thật là nhiều nước, quả nhiên người chỉ là loại nữ nhân dâm đãng." Thư Cẩn Nam làm một lúc thì phát hiện, bình thường hắn phải cọ xát nửa ngày thì chỗ kiểu mới ướt át, nhưng hôm nay ướt nhẹp như ngập nước vậy, thoải mái hơn rất nhiều so với thường ngày, hắn nhắm mắt lại, sảng khoái ập tới không có gì sánh kịp, trần trí lúc thanh tỉnh, lúc lại mơ hồ...., "Ngươi nói xem, nếu Minh Châu phát hiện ngươi đang làm loại chuyện này thì nàng sẽ nhìn ngươi như thế nào?"
Trình Vân Châu gần như bật khóc, nhỏ giọng nói: "Gia, cầu xin ngươi."
"Cầu xin ta cái gì? Không phải vẫn đang cố gắng làm ngươi sao?" Thư Cẩn Nam cố ý vặn vẹo lời của Trình Vân Châu, không biết tại sao, hắn càng làm như vậy lại càng cảm thấy kích thích, hắn rất vui vẻ, nếu không phải sợ người ở bên ngoài nghe thấy thì hắn rất muốn lớn tiếng nói ra, loại hạ thấp âm giọng này quả thật khiến hắn mệt gần chết.
Đúng lúc này, Trình Vân Châu nghe thấy nha hoàn kia nói với Trình Minh Châu chuyện ở thọ yến bên nam khách: "Ngũ tiểu thư, hôm nay nô tỳ nhìn thấy thế tử gia của Minh quốc công phủ."
Trình Minh Châu nói: "Ồ, hắn cùng cha ta khá thân quen, tới đây cũng đúng."
"Ngũ tiểu thư, sao nô tỳ lại cảm thấy thế tử gia của Minh quốc công phủ tới chúc thọ là vì tiểu thư chứ?"
"Nói bậy, lời này ngươi có thể nói ra sao?" Trình Minh Châu tức giận nói.
Nha hoàn kia bị nạt lập tức xin lỗi, nói một lúc mới khiến Trình Minh Châu bớt giận: "Nô tỳ cảm thấy cả kinh thành ai cũng nói ngài và Minh thế tử rất hợp nhau, đứng chung một chỗ giống như kim đồng ngọc nữ vậy, nô tỳ cũng nghe nói vị thế tử gia này thích nhất là thu thập bức họa mà tiểu thư vẽ, còn nói nét vẽ phiêu dật, linh động, có khí phát..., nô tỳ cũng nghe nói tiếp người này mắt cao hơn đầu, rất ít khi khen ngợi người khác."
"Vậy thì sao chứ..." Giọng Trình Minh Châu dần trở nên mềm mại, sâu kín nói: "Cha và mẫu thân ta hy vọng ta được gả vào phủ Thái tử, sợ rằng hữu duyên không phận."
"Ngũ tiểu thư, ngài đừng nói như vậy, chuyện thái tử phi còn chưa được quyết định xong đâu."
Trình Minh Châu nhìn bình phong trong phòng, phía dưới khe hở còn có thể nhìn thấy được một đôi giày ống thấp màu xanh đen, nếu nàng ta nhớ không lầm thì đây hẳn là loại mà Thư Cẩn Nam đi, nàng ta vuốt ngực làm bộ thương tâm nói: "Từ xưa tới nay hôn sự đều do phụ mẫu đặt, nếu đã định ược thì một nữ tử chưa xuất giá như ta có thể nói gì chứ?... Thế tử gia có thể coi là nam nhân tốt hiếm có, nhưng mà..."
Trình Vân Châu đằng sao tấm bình phong nghe tới đây thì không tự chủ nhớ tới xuân yến Nhạc An quận chúa tổ chức, tới phút cuối kia Thư Cẩn Nam đã kêu tên của Trình Minh Châu, trong lòng nàng không nhịn được cảm thấy bi ai, một người là nam nhân làm nhục nàng, một người lại xem thường nàng, đúng là tuyệt phối!
Thư Cẩn Nam nghe thấy những lời Trình Minh Châu nói thì sảng khoái cả người, hắn cầm bầu ngực của Trình Vân Châu rồi xoa nắn, bóp nhẹ một cái nói: "Làm sao, ghen à?" Sau đó ra vào mấy chục lần, lúc này mới quay người Trình Vân Châu lại, hai người mặt đối mặt.
Trình Vân Châu nắm chặt quả đấm, không chịu nói lời nào, chỉ mong nhanh chút cho xong.
Thư Cẩn Nam nhìn khuôn mặt quật cường này, bỗng nhiên cười lạnh, nói: "Ngươi coi mình là thứ gì? Thân phận này của ngươi còn có quyền ghen à? Một tiểu tiện nhân dâm đãng như người sao có thể so sánh với đường muội Trình Minh Châu danh môn khuê tú được, ngươi chỉ là thứ nữ nhân làm ấm giường thôi."
Hai mắt Trình Minh Châu như toát ra lửa.
Thư Cẩn Nam không để ý tiếp tục luật động, sự tức giận lại bị thay thế bằng nỗi sợ hãi bị phát hiện, nàng chỉ có thể ôm chặt hông Thư Cẩn Nam, hòng hòa hoãn tốc độ của hắn, cũng như để thanh âm nhỏ một chút.
"Tiểu thư, hình như ta nghe được tiếng gì đó?"
Trình Minh châu âm thầm tính toán lời nói ban này, sau đó không nhanh không chậm nói: "Phải không? Chắc ngươi nghe lầm rồi, bên ngoài trời lại đang mưa to, gió cũng lớn, khó tránh có chút động tĩnh."
Nha hoàn kia nghe xong thì gật đầu: "Trời hôm nay mưa thật lớn, chắc là tiếng mưa rơi... ai, Ngũ tiểu thư, nô tỳ không mang theo dù, để nô tỳ vào trong tìm giúp ngài."
Thoáng chốc, Thư Cẩn Nam cảm thấy mình sắp bị người nào đó làm cho thư sướng đến chết: "Làm sao? Đường muội muốn vào xem ngươi bị nam nhân đè, có phải cảm thấy rất cao hứng hay không?"
Trình Vân Châu vội tới bật khóc, nơi nào thèm so đo với giọng điệu châm chọc của Thư Cẩn Nam, vội vàng nói: "Thế tử gia, cầu xin ngài, đừng để họ đi vào."
Thư Cẩn Nam mỉm cười, nói: "Chân mọc trên người các nàng, cũng không phải muốn vào thì vào ngay được."
P/s: Likem comment ủng hộ cho edit có động lực với ạ.
Bình luận facebook